Tác giả: Hoàng Thị Thùy Trang
Trong nhiều lời cầu nguyện trong Tin mừng, có lẽ lời cầu nguyện mà tôi thích nhất chính là lời cầu nguyện của anh mù hôm nay: “Lạy ông Giêsu, con Vua Đavid, xin dủ lòng thương tôi” (Mc 10, 37)
Lời kêu gọi thảm thiết này ở tận đáy lòng của niềm tin và sự thống khổ. Nỗi thống khổ của thân thể không có ánh sáng sẽ cơ cực đến dường nào, và niềm tin vào Đấng duy nhất có thể chữa mình được sáng. Nỗi đau của anh và niềm tin của anh đã cứu chữa anh, anh đã hoàn toàn được toại nguyện. Có lẽ anh là người hạnh phúc nhất vì lời thỉnh nguyện của mình được Thiên Chúa chấp nhận.
Chính niềm tin tưởng mãnh liệt và tuyệt đối của anh đã được Thiên Chúa chấp nhận, Thiên Chúa đã đáp lại niềm tin của anh vì anh đã đặt trọn niềm phó thác nơi Ngài.
Niềm tin quả thật khó hơn cả mạng sống. Nhiều khi chúng ta muốn tin lắm nhưng không thể. Tin người có vẻ dễ, dễ bị lừa vì tin, nhưng chúng ta vẫn tin, nhưng tin Thiên Chúa lại khó vô cùng. Tin Thiên Chúa là Đấng luôn ở trong thinh lặng và nói với con người qua từng biến cố khiến người ta phải tìm tòi, dò dẫm. Nhưng không sao cả, Thiên Chúa luôn mãi là Thiên Chúa của tình yêu thương và lòng quảng đại. Ngài luôn ở bên chúng ta, cứu giúp chúng ta luôn mãi, vấn đề là ở chúng ta chứ không phải của Ngài.
Thiên Chúa luôn luôn yêu thương con người, Ngài yêu thương thì mới sáng tạo và cứu chuộc, nhưng Ngài muốn chúng ta sống một cuộc sống có ý nghĩa bằng cách sống vâng phục thánh ý Ngài chứ không phải sống theo ý muốn của chúng ta.
Thánh ý Thiên Chúa nghe ra rất khó, nhưng sâu thẳm của thánh ý đó cũng chỉ là mong muốn cho con người được cứu độ, được hạnh phúc và được sống mà thôi.
Thiên Chúa yêu thương chúng ta như vậy nhưng tại sao chúng ta lại không thể tin Ngài được. Tin Thiên Chúa thực sự rất khó, tin người thì dễ bị lừa nhưng vẫn cứ tin, tin Thiên Chúa thì được cứu độ mà sao chúng ta không tin.
Vì Thiên Chúa mầu nhiệm quá, Ngài cao cả quá, Ngài rất gần nhưng mà cũng rất xa, Ngài yêu thương, nhân hậu nhưng cũng rất nghiêm khắc. Thú thật chẳng phải con người không muốn tin Ngài mà chỉ vì niềm tin tiên vàn là một ân ban, chứ không phải ai muốn thủ đắc là đều được.
Chúa ban ơn và chúng ta đáp trả. Bạn đã đáp trả niềm tin vào Thiên Chúa như thế nào? Tài sản của chúng ta giá trị làm sao, đó chính là niềm tin, lòng mến của chúng ta với Thiên Chúa. Niềm tin ấy phải được thể hiện ra bằng đời sống bác ái, đó mới chính là niềm tin thật.
Lạy Chúa, những lúc tối tăm, đau khổ, bệnh tật, thú thật con chỉ còn mỗi Chúa. Chỉ còn mỗi Ngài là niềm tin, là điểm tựa, là chỗ dựa duy nhất của con. Thế nhưng, đôi khi con cảm thấy niềm tin của mình yếu ớt như tim đèn leo loét… Không ít khi con kêu van Ngài cứu chữa con như anh mù hôm nay với tận sâu thẳm cõi lòng. Và sự thật là thế… Lạy Ngài là con Vua Đavid, xin dủ lòng thương con.
M. Hoàng Thị Thùy Trang.