“Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!”- Cha Vương

 Ngày Thứ 2 tươi vui và hạnh phúc trong Chúa yêu thương nhé.

Cha Vương

Thứ 2: 27/10/2025

TIN MỪNG: Trông thấy bà, Đức Giê-su gọi lại và bảo: “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!” Rồi Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa. (Lc 13:12-13)

SUY NIỆM: Tin Mừng hôm nay cho biết về một phụ nữ bị quỷ làm cho tàn tật đã mười tám năm. Lưng bà còng hẳn xuống và bà không thể nào đứng thẳng lên được. Chứng bệnh “khòm lưng” của bà này tượng trưng cho tội lỗi, cho nên thánh Luca nói bà này “bị quỷ ám”. Tội lỗi làm cho người ta “bị khòm lưng” và “không trông lên được.” Nhìn vào môi trường sống xung quanh hôm nay, tuy bạn không thấy ai bị khòm lưng nhưng không phải là không thiếu những người đang bị tội lỗi làm tê liệt tâm hồn, khiến con người chìm đắm trong mê ảo, mất nhận thức về điều tốt và điều xấu. Tốt xấu chỉ chênh nhau một chút xíu giữa đóng cửa và mở cửa tâm hồn. Tâm hồn đóng lại trước quyền lợi và lợi ích của người khác, chỉ nghĩ cho mình. Tội gì đang làm tê liệt các mối quan hệ của bạn?

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin đoái nhìn đến hoàn cảnh khốn khổ của con vì tội lỗi, xin Chúa “đặt tay” lên con, làm cho con “đứng thẳng” và nhìn lên cao để con tôn vinh Thiên Chúa.

THỰC HÀNH: Tập rèn luyện nhân đức khiêm nhường, thay vì tôn vinh chủ nghĩa cái “tôi, bản thân tôi, và chính tôi” (I, me, and myself).

From: Do Dzung

****************************

Chúa Nhìn Con – Hồng Trần – Phạm Đình Đài

THÔI CO QUẮP – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa!”.

Một cậu bé hỏi mua chó con. Chủ nói, “25 đô la!”. Cậu buồn, “Cháu chỉ có hai đô rưỡi, cháu có thể xem?”. Thấy một con bị tật, cậu reo lên, “Cháu muốn nó!”. Chủ ngạc nhiên, “Cô ấy sẽ khập khiễng suốt đời!”. Cậu bé kéo ống quần, lộ chiếc nẹp, “Cháu cũng vậy! Nó cần tình yêu!”. Chủ nghẹn ngào, “Đưa đi, quên tiền đi. Tôi biết, nó sẽ có một người bạn tốt!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Cậu bé tật nguyền chọn con chó tật nguyền, vì nó cần tình yêu! Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay chọn người phụ nữ tật nguyền, vì cô cần lòng thương xót. Ngài chạm đến – và cô ‘thôi co quắp’, đứng thẳng mà tôn vinh Thiên Chúa.

Dường như người phụ nữ này đã không cầu xin. Thấy cô, trái tim Chúa Giêsu xem ra thắt lại và Ngài nhất định chữa lành cô dẫu hôm ấy là ngày Sabbat. Tất cả các cuộc chữa trị của Ngài xem ra có một ý nghĩa biểu tượng cho những đau khổ sâu sắc hơn mà con người phải chịu! Điếc, không thể nghe Lời và tiếng của Thánh Thần; mù, không thể thấy sự hiện diện của Chúa; câm, không thể nói về Ngài và sứ điệp của Ngài; liệt, không thể làm những gì ân sủng thúc giục; hủi, cắt đứt hoặc tự cắt đứt các mối quan hệ; và quỷ ám, kìm kẹp bởi tội lỗi, nghiện ngập… Tất cả những thiểu năng và thương tật ấy khiến con người co quắp, không thể đứng thẳng trước mặt Thiên Chúa! Nhưng Chúa Giêsu thì biết rõ, “Liệu pháp chữa lành vĩ đại nhất là tình bạn và tình yêu!” – Hubert H. Humphrey.

Thông điệp thứ hai, sau khi được chạm đến, phụ nữ này ‘thôi co quắp’. Đây cũng là biểu tượng cho những gì được ân sủng chạm tới! Khi Thiên Chúa chạm ai, người ấy hết còng; họ tự tin bước đi như những con trai, con gái của Ngài. “Từ khổ đau đã sinh ra những linh hồn mạnh mẽ nhất; những nhân cách to lớn nhất đều được khắc sâu bởi vết sẹo!” – Kahlil Gibran. Phaolô xác tín, “Chúng ta có thể kêu lên, ‘Abba, Cha ơi’. Chính Thần Khí chứng thực cho thần trí chúng ta rằng, chúng ta là con cái Thiên Chúa” – bài đọc một; để mỗi người có thể nói, “Thiên Chúa chúng ta là Thiên Chúa cứu độ!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

Người phụ nữ tật nguyền không chỉ bị còng lưng – cô còn bị tội lỗi, mặc cảm và năm tháng đè nặng, và xem ra cô cam phận; thế nhưng, Chúa Giêsu vẫn nhìn thấy nơi cô hình ảnh một linh hồn khát khao đứng thẳng! Vì thế, cái chạm của Ngài không chỉ chữa lành thân xác, nhưng còn dựng lại phẩm giá và phẩm vị Thiên Chúa nơi con người tưởng như mãi móp méo. Cậu bé chọn con chó tật nguyền vì “nó cần tình yêu”; Chúa Giêsu chọn cô vì “Ngài là Tình Yêu” cần được trao ban. Khi để Ngài chạm đến, mọi co quắp trong chúng ta – của thân, của tâm, của hồn – đều được nắn lại cho thẳng, cho đẹp, cho nên một người con của Chúa. Không ai quá co quắp đến nỗi ân sủng không thể uốn lại, và không ai ‘quá còng’ đến mức Tình Yêu không thể nâng lên!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con không giấu được điều gì trước mắt Ngài; xin chữa lành điều con không dám gọi tên – hầu con ‘hết co quắp’ mà sống như người con ‘Chúa chờ!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

***************************************

 Lời Chúa Thứ Hai Tuần XXX Thường Niên, Năm Lẻ

Thầy không đến để ban hoà bình, nhưng là đem sự chia rẽ.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 12,49-53

49 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên ! 50 Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất !

51 “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao ? Thầy bảo cho anh em biết : không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. 52 Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. 53 Họ sẽ chia rẽ nhau : cha chống lại con trai, con trai chống lại cha ; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng.”


 

Cầu nguyện được ví như là hơi thở của đời sống đạo – Cha Vương

Trời vào Thu lạnh lạnh, xin Chúa sưởi ấm tâm hồn bạn. Nhớ cầu nguyện cho nhau nhé.

Cha Vương

CN: 26/10/2025

TIN MỪNG: Người Pha-ri-sêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng: ‘Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. (Lc 18:11)

SUY NIỆM: Con người có thể nhịn ăn, nhịn uống nhưng không thể nhịn thở được. Cầu nguyện được ví như là hơi thở của đời sống đạo, thảm nào có nhiều người đang sống trong tình trạng ngấp ngoái! Cầu nguyện là vấn đề sinh tử của đời sống đạo. Chính vì vậy có rất nhiều sách hướng dẫn người tín đồ về cách cầu nguyện. 

    Đoạn Tin Mừng hôm nay Chúa muốn nhắc nhở bạn một điều  nên tránh trong khi cầu nguyện hoặc đi xưng tội, đó là đừng xưng tội của người khác. Thánh Lawrence Justinian diễn tả rất chính xác về những gì sẽ xảy khi bạn cầu nguyện một cách thành tâm, ngài viết: “Trong cầu nguyện, linh hồn được thanh tẩy khỏi tội lỗi, đức ái được nuôi dưỡng, đức tin được đâm rễ, đức cậy được củng cố và tinh thần được hỷ hoan. Trong cầu nguyện, linh hồn tan chảy trở nên trìu mến, tâm hồn được tinh luyện, chân lý tỏ lộ, cám dỗ phải đầu hàng và u buồn phải tan biến. Trong cầu nguyện, giác quan đổi mới, nhác nhớn tiêu tan, nhân đức yếu nhược được củng cố, thói hư lùi bước; và trong sự biến đổi này, những tia sáng sống động tỏa rạng, ước vọng thiên đàng trào dâng, ở đó, ngọn lửa tình yêu dành cho Thiên Chúa bừng cháy.” Đúng là “Cầu nguyện không phải để thay đổi tâm trí Chúa, nhưng để thay đổi tâm trí của người đang cầu nguyện.”

    Vậy trong khi cầu nguyện/xưng tội, trọng tâm chính của bạn là bốn điều sau đây:

(1) Xem xét lại hành động của chính mình

(2) Nhận ra tội lỗi của mình

(3) Khiêm nhường ăn năn về những tội lỗi đó

(4) Thành khẩn van xin lòng thương xót của Chúa

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin thương xót con vì con là kẻ có tội.

THỰC HÀNH: Thay đổi thái độ cầu nguyện của mình đừng có cầu nguyện theo kiểu người Pha-ri-sêu nhé.

From: Do Dzung

***************************

Ngài Vẫn Thứ Tha – Sáng tác : Tôn Tẫn – Trình bày : Kim Tuyến 

CHỈ MÌNH NGÀI – Lm. Minh Anh Tgp. Huế

Lm. Minh Anh Tgp. Huế

“Lạy Chúa, tôi cảm tạ Chúa vì tôi không như các người khác!”.

Có năm chữ ‘C’ dễ làm khô cứng lòng người: chỉ trích, chì chiết, chê bai, chia rẽ và chối bỏ. Tất cả đều phát sinh từ một căn nguyên: so sánh. Khi so sánh mình với người khác, con người không biết mình thuộc về ai – Thiên Chúa. Và nếu phải so sánh, hãy so với chỉ mình Ngài!

Kính thưa Anh Chị em,

Trong Tin Mừng hôm nay, người biệt phái đã quên nguyên tắc ấy: anh đem mình so với người khác thay vì đặt mình trước Thiên Chúa. Nếu muốn so sánh, lẽ ra anh phải so với ‘chỉ mình Ngài!’.

Người biệt phái bước vào đền thờ, nhưng chỉ tìm gặp mình. Anh cầu nguyện, nhưng không đối thoại – chỉ độc thoại; đứng trong ánh sáng, nhưng anh lại dùng ánh sáng ấy để chiếu lên người khác, chứ không soi vào lòng mình. Anh chu toàn mọi việc theo quan niệm sai lầm rằng mình có thể mua thiên đàng, ghi điểm trước mặt Chúa nhờ các việc đạo đức. Anh nhắc đến Chúa, nhưng kết thúc lại hành xử như thể Ngài là người mắc nợ. Sai lầm lớn nhất là anh so sánh mình với người thu thuế – kẻ lặng lẽ cuối đền thờ. So sánh sinh tự mãn, và tự mãn làm xa Chúa. “Kiêu ngạo bận tâm đến việc ai đúng; khiêm nhường bận tâm đến điều đúng!” – Ezra Taft Benson.

Ngược lại, người thu thuế không dám đến gần. Thay vì chú ý điều tốt ít ỏi của mình, ông chỉ thấy tội lỗi của bản thân, “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi!”. Chính nhờ cúi đủ sâu, ân sủng đã rót vào. Ông ra về, được nên công chính, không vì thấp hơn, mà vì nhận ra mình cần được xót thương. “Không phải lời kinh, nhưng chính trái tim tan vỡ trước Ngài mới chạm đến Thiên Chúa” – Thomas Watson.

Bài đọc Huấn Ca hôm nay nói, “Lời cầu nguyện của người khiêm nhường vọng lên tới các tầng mây”; “Khiêm nhường trong cầu nguyện mở đường cho ơn phúc!” – John O’Donohue. Phaolô bộc bạch, “Có Chúa đứng bên cạnh, Người đã ban sức mạnh cho tôi” – bài đọc hai. Thánh Vịnh đáp ca đồng tình, “Kẻ nghèo hèn kêu xin, và Chúa đã nhận lời!”. Những lời này nhắc chúng ta, chỉ khi khiêm hạ trước Chúa, chúng ta mới chọn cho mình một thái độ đúng đắn mà Thiên Chúa yêu thích nhất. “Ai cúi thấp thì được nâng lên trong ân sủng!” – Brennan Manning.

Anh Chị em,

“Tôi không như các người khác!”. Chúng ta sẽ không còn đủ sức để so với ai một khi cảm nhận lòng thương xót Chúa đổ xuống trên mình. Ánh sáng Ngài làm lộ ra bóng tối bên trong chúng ta; chính trong nhận thức ấy, ơn cứu độ bắt đầu. Người biệt phái tưởng mình gần Chúa, nhưng ông chỉ gần cái tôi của ông. Người thu thuế, nhờ cúi đầu, được nâng lên trong ân sủng. “Khiêm nhường là mảnh đất duy nhất nơi đức hạnh nảy nở!” – Andrew Murray. Đặt mình đúng trong tương quan với Chúa, con người không còn muốn chứng tỏ gì – chỉ muốn được xót thương. Đó là niềm vui thẳm sâu nhất. “Niềm vui thật sự không nằm ở việc chứng tỏ mình, mà ở việc đón nhận lòng lân tuất của Chúa!” – Richard Foster. Và tất cả chỉ có thể xảy ra khi ta sống với ‘chỉ mình Ngài’.

Chúng ta có thể cầu nguyện:

“Lạy Chúa, càng đến gần Chúa, con càng thấy lòng mình ở xa; xin kéo con lại gần, để con nếm hưởng niềm vui được xót thương!”, Amen.

Lm. Minh Anh (Tgp. Huế)

****************************************************

LỜI CHÚA CHÚA NHẬT XXX THƯỜNG NIÊN, NĂM C

Người thu thuế khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính ; còn người Pha-ri-sêu thì không.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 18,9-14

9 Khi ấy, Đức Giê-su kể dụ ngôn sau đây với một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh chê người khác : 10 “Có hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pha-ri-sêu, còn người kia làm nghề thu thuế. 11 Người Pha-ri-sêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng : ‘Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác : tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. 12 Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con.’ 13 Còn người thu thuế thì đứng đằng xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng : ‘Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.’ 14 Tôi nói cho các ông biết : người này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính rồi ; còn người kia thì không. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống ; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”


 

Một Giấc Mơ (Chuyện giả tưởng) – Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Nguyễn có một giấc mơ mà Nguyễn nghĩ rằng khá đẹp. Nguyễn mơ thấy rằng Nguyễn đã chết, nhìn thân thể mình đang còn nằm trên giường, trong một phòng của nhà thương, linh hồn mình được đưa lên cao lưng chừng giữa trần nhà và giường bịnh. Nguyễn bình thản nhìn xuống thân thể của mình đang được đấp “ra” trắng xóa.

Trưa nào Nguyễn cũng chở cháu nội đi học về, trên đường về, Nguyễn hỏi:

“Năm tới con đi xe bus được không?”

-Ông nội không chở con được nữa vì ông nội đã đi xa.

-Vậy ông nội đi đâu?

– Ông nội đi lên thiên đàng?

– Con có biết thiên đàng là gì không?

-Là Heaven đó?

Con đi bộ từ trường tới nhà chừng khoảng bốn mươi phút? Con đi nổi không? Hay là con đi xe bus cũng chừng nửa giờ mà thôi.

*****

Sau khi Nguyễn chết, Nguyễn nhìn thấy khúc phim quá khứ, ghi lại tất cả việc làm của Nguyễn từ lúc còn nhỏ… cho tới những năm, tháng gần đây.

Cuốn phim quá khứ hiện lên rất rõ trong linh hồn của Nguyễn.

Ngày 30 tháng 04 năm 1975, cả thành phố Sài Gòn không có điện. Nguyễn ở trong nhà cứ hồi hộp không biết có ai đó sẽ đến nhà, gỏ cửa, rồi dẫn Nguyễn đi mất không? Vì Nguyễn thuộc thành phần chống cộng, có tham gia đảng phái chống cộng.

*****

Chuyện đi tù cộng sản.

Tháng 06 năm 1975, nghe theo thông báo của Ủy Ban Quân Quản thành phố Sài Gòn, cấp tá quân đội, hành chánh cấp Phó Quận, Chánh Sự Vụ trở lên, đảng phái cấp phó bí thơ quận trở lên, đem thức ăn, mùng mền đi trong một tháng. Đóng 13,000 đồng tiền Việt Nam Cộng Hòa (gần nửa tháng lương) để đi tù.

Bị lường gạt, bị giam từ trại Long Thành, Thủ Đức đến tháng 12 năm 1976 lên tàu Sông Hương chở ra Bắc, chuyển đến trại giam trung ương số 1, Lào Cai. Khi Trung quốc chuẩn bị đánh qua biên giới, tù nhân được chuyển về trại K3 Vĩnh Phú.

Cuối năm 1978, ở trại cải tạo K3 Vĩnh Phú, sức khỏe suy yếu dần, bị cảm liên miên. Trong những ngày mùa đông, mưa phùn, gió bấc liên tục hơn hai tháng trời, khi đi ra ngoài trại để cuốc đất trồng khoai, vì gió, vì lạnh, vì đói, nên bị cảm. Tuy nhiên, khai bịnh, để ở nhà, đội trưởng không cho, vì sợ mất điểm thi đua. Trại cho ăn bo bo không xay, còn nguyên vỏ. Ăn bo bo chừng 10, 15 phút sau là bị tống ra ngoài hết. Có ngày trại phát vài trái bắp (ngoài Bắc gọi là ngô) cứng ngắt, không làm sao nhai được.

Ăn bo bo, ăn bắp trong mấy tháng ở trại tù K3, Vĩnh Phú, vừa đói, vừa lạnh, anh em tù nhân đều sụt cân, ốm thấy rõ. Lao động cực nhọc mà bị bỏ đói nên dần dần nhiều người bị kiệt sức. Khi đội sắp hàng đi ra khỏi trại, Nguyễn chỉ còn nhìn thấy những bộ xương cách trí biết đi…Vài ngày có tù nhân chết, khiêng đi chôn.

Qua K4 Vĩnh Phú, Nguyễn bị bịnh sốt vàng da. Lội dưới ruộng để trồng lúa, đa số tù nhân đều bị bịnh sốt vàng da. May mắn là có bác sĩ Thịnh biết giữ trụ sinh lại để điều trị bịnh này, nếu không có thuốc trụ sinh thì nhiều anh em tù nhân đã chết ở Mai Côi, Thác Guồng rồi. Địa danh này tù nhân miền Bắc rất sợ vì Mai Côi, Thác Guồng là nơi mà dân Hà Nội gọi là nơi đi dễ khó về.

Trong thời gian hai năm 1978-1979, Nguyễn nghĩ là sẽ chết trong trại cải tạo vì sức cùng, lực kiệt, hai bàn chưn bị sưng phù vì thiếu vitamin, thiếu chất dinh dưỡng, đi muốn không nổi, tim lúc nào cũng đập liên hồi, thường xuyên rất mệt.

*****

Thông báo xin cầu nguyện.

Thông báo trong nhà thờ hay thông báo trong Facebook của Đức Mẹ Núi Cúi nhờ cầu nguyện, Nguyễn thấy có nhiều người rất trẻ mà đã ra đi. Đa số tuổi của họ lúc chết là từ 60 đến 75 tuổi, cũng có người còn trẻ, trên dưới ba mươi, bốn mươi. Năm nay, Nguyễn đã trên 80 tuổi rồi, Nguyễn có cảm giác là Nguyễn thọ lắm rồi.

Cầu nguyện rất là quan trọng.

Nếu có người nói xấu con, vu oan con, nặng lời với con hay mắng chửi con một cách vô lý, con phải làm sao?

–          Xét xem lời nói xấu có đúng không, nếu đúng thì phải sửa chữa.

–          Nếu bị chửi rủa vô lý (vì ganh ghét chẳng hạn), con cần phải coi như không có, tha thứ họ và cầu nguyện cho họ, yêu thương họ nhiều hơn nữa (Chúa dạy tha thứ và yêu thương)

–      Nếu gia đình vợ và chồng ra đi cùng một lúc, các con phải làm sao?

Nếu lúc nào cũng căng thẳng đầu óc, căng thẳng tinh thần thì phải làm sao?

Bị chỉ trích nặng lời, bị vu khống, đặt điều, nói xấu những chuyện con không có làm, thì con phải làm sao?

*****

Câu chuyện của chú Trần Vũ

Vợ của chú Trần Vũ không biết lái xe. Đi chợ hay đi dự tiệc hay cần đi đâu, chú Vũ phải lái xe, vợ chú ngồi bên cạnh. Tuy nhiên vợ chú liên tục lái xe giùm chú Vũ. Khi xe vô parking, vợ chú Vũ nói:

-Đậu chỗ này đi

-Có chỗ trống kìa

– Khi quẹo trái đang có đèn đỏ, vợ chú thấy lâu quá nói:

– Chạy đại đi chứ đợi đèn xanh biết chừng nào tới. Vũ đâu dám chạy vượt đèn đỏ vì sợ tai nạn hay bị cảnh sát phạt. Chú Trần Vũ có viết truyện ngắn: “Tôi bị bịnh câm”.

Truyện kể về người bác của chú Vũ, gọi là bác hai. Bác hai ở dưới quê chịu sự cai trị, kiểm soát của hai thế lực. Ban ngày quốc gia kiểm soát, ban đêm Việt Minh cộng sản kiểm soát. Cho nên bác hai của chú Vũ đã câm (không nói) từ khoảng 1945 đến năm 1954 và khoảng 1959 đến 1975. Không biết bác không nói được vì bị bịnh thật hay là bác không nói để tránh sự bắt bớ, gây khó khăn của cả hai bên quốc gia và cộng sản. Chú Vũ bắt chước bác hai này cũng không nói từ lâu, cho nên người trong làng nói chú Vũ bị câm.

Còn vợ của chú Vũ nói nhiều, nói đủ thứ chuyện, trách móc Vũ những chuyện 30, 50 năm về trước, trách móc việc của Vũ làm hồi xưa, khó chịu, bực dọc về mọi vấn đề. Chú Vũ đang sống với người vợ “khó ở”. Vũ không muốn gây sự với vợ nên Vũ đã giả vờ bị bịnh điếc và câm.

Từ ngày Vũ giả điếc và câm, không khí trong nhà rất vui vẻ vì hai vợ chồng không cãi nhau nữa – Lý do không cãi nhau là vì ông chồng câm, không nói được nữa. Mọi người đều khen gia đình chú Vũ hạnh phúc, bình an vì không thấy vợ chồng cãi vã nhau bao giờ.

*****

Chuyện tha thứ

Nếu không tha thứ người chịu thiệt hại trước tiên là ta, chứ không phải người bị ta thù ghét. Không tha thứ, tâm hồn ta không bình an, lòng sân hận vẫn giữ trong tim, làm sao ngủ được. Nếu không ngủ được, mất ngủ thời gian dài, sẽ bị trầm cảm, nếu để lâu dài, bịnh không hết, bịnh trở nặng, sẽ trở nên người tâm thần.

Cộng sản bỏ tù, giam cầm, bỏ đói, hành hạ, nhục mạ ta trong thời gian cải tạo. Nếu bây giờ sau 50 năm rồi, còn căm thù kẻ đã hành hạ mình, như vậy có vô lý quá hay không?

Cho nên cần phải học tập Chúa, theo gương Chúa Giêsu, “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ đã ngược đãi anh em” (Mt 5,44) để cho chính chúng ta được bình an, hạnh phúc.

*****

Chuyện không muốn làm mà vẫn làm.

Thánh Phaolô viết: “Tôi làm gì tôi chẳng hiểu: vì điều tôi muốn, thì tôi không làm, nhưng điều tôi ghét thì tôi lại cứ làm.” (Roma 7,15)

 Được cộng sản thả về, ra khỏi trại đầu năm 1983, Nguyễn đã làm rất nhiều nghề để sống. Bán vé số, giặt bao ni lông, mua bán sách báo cũ, dạy kèm tư gia, bán bia và nước ngọt. Đã từng bán rượu 36, loại rượu này uống vào sẽ bị bịnh đau khớp? đi lại khó khăn, vì rượu 36 được chế biến bằng cồn công nghiệp?

Đi dạy học không chỉ dùng lời nói giảng bài, còn cần làm gương sáng cho con cháu, gương sáng cho các học trò nữa???

*****

Kỷ niệm 60 năm ngày đầu tiên đi dạy học.

Tháng 10 năm 1965 Nguyễn ra trường Sư phạm Sài Gòn, với thứ hạng 78 trong số 344 thí sinh tốt nghiệp Sư phạm Sài Gòn, nên Nguyễn bắt thăm, được đổi ra Phước Tuy (Bà Rịa). Nguyễn đang cố học để thi vấn đáp của Cử nhân Luật Khoa năm thứ hai, nên Nguyễn đã nhờ ba của Nguyễn ra Bà Rịa bắt thăm giùm. Và Nguyễn được đổi về xã Phước Hòa Long, quận Đất Đỏ, cách quận lỵ chừng ba cây số.

Nguyễn ở trên lầu hai, bên cạnh rạp hát Quốc Thống. Lần đầu tiên đến trường tiểu học Phước Hoà Long, Nguyễn đã hết sức chán nản. Trường có năm lớp học từ lớp1 đến lớp 5, học trò mỗi lớp chừng hơn mười mấy học sinh. Ngôi trường quá cũ, bàn ghế ọp ẹp, cũng cũ kỹ như ngôi trường. So với các trường tôi học như trường trung học Chu Văn An, trường Sư phạm đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ, đẹp đẽ hơn nhiều.

Có một buổi sáng, Nguyễn đi vào trường tiểu học Phước Hoà Long, phải qua một cái đồn nghĩa quân. Nguyễn đi bằng xe đạp. Trên đường đi vào trường, Nguyễn nhìn thấy hai quả lựu đạn treo hai bên đường bằng một sợi dây. Nguyễn nhấc chiếc xe đạp, bước qua sợi dây đó, để vào trường. Sau đó, khi trở về, Nguyễn không dám đi qua con đường đó nữa vì sợ quả lựu đạn nổ, mà phải đi vòng ngả khác trong xóm để trở về nhà.

Nhớ lại, từ tháng 10 năm 1965, Nguyễn bắt đầu đi dạy đến nay, tháng 10-2025 đã được 60 năm. Các bạn cùng ra trường Sư Phạm năm 1965 đã ra đi khá nhiều: Nguyễn Văn Huy, Nguyễn Kim Hùng, Phạm Văn Cang, Nguyễn Ngọc Phương v.v…

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Ngày 24 tháng 10 năm 2025


 

Hướng đi của Thần Khí là sự sống và bình an. (Rm 8:5-6)-Cha Vương

Ngày Thứ 7 cuối tuần vui tươi và hạnh phúc bên cạnh những người thân yêu nhé.

Cha Vương

Thư 7: 25/10/2025

TIN MỪNG: Những ai sống theo tính xác thịt, thì hướng về những gì thuộc tính xác thịt; còn những ai sống theo Thần Khí, thì hướng về những gì thuộc Thần Khí. Hướng đi của tính xác thịt là sự chết, còn hướng đi của Thần Khí là sự sống và bình an. (Rm 8:5-6)

SUY NIỆM: Thánh Phaolô phân biệt rõ ràng hai lối sống: lối sống theo xác thịt và lối sống theo Thần Khí. Lối sống thứ nhất, đưa đến sự chết, cần phải sửa đổi để con người có thể ngày càng kiện toàn hơn, lối sống thứ hai, làm đẹp lòng Chúa, đưa tới sự sống và bình an. 

    Lối sống xác thịt “thì ai cũng rõ, đó là: dâm bôn, ô uế, phóng đãng, thờ quấy, phù phép, hận thù, bất hòa, ghen tuông, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tị, say sưa, chè chén, và những điều khác giống như vậy.” (Gl 5:19-21)

    Lối sống theo Thần Khí mang lại những hoa quả như: bác ái, hoan lạc, bình an, ​nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa, ​tiết độ. (Gl 5:22-23a) Người sống trong Thần Khí là người không ngừng thanh luyện tâm hồn để nhìn thấy Thiên Chúa mạc khải nơi Đức Giêsu Kitô, cố gắng uốn nắn tâm hồn trở nên những con người cởi mở, mềm dẻo, dễ dạy, khiêm nhu, phục vụ trong kiêm tốn và âm thầm và giám từ bỏ chính mình để phục vụ.

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin hãy chiếm lấy toàn thể sự hiện hữu của con, xin hãy biến đổi con nên một với Chúa và xin đừng để con xa lìa Chúa bao giờ.

THỰC HÀNH: Chế ngự các tật xấu và phát huy những tính tốt trong đời sống hằng ngày.

From: Do Dzung

***************************

Một Đời Theo Chúa – Mai Thiên Vân ft. Gia Ân | Nhạc Thánh Ca Ns Thế Thông 

SỨC MẠNH CỦA LỜI CẦU NGUYỆN – Heidi Bratton

Heidi Bratton

Mang lấy sức mạnh và bình an của Thiên Chúa vào cuộc sống của chúng ta.

Có hai sự suy ngẫm được mô tả qua sức mạnh của việc cầu nguyện trong cuộc sống người khác và của chính chúng ta.

 Sức mạnh của những lời cầu nguyện

 Vào một buổi chiều mát mẻ, tôi và con trai đang chơi kế bên dòng suối gần nhà thì chiếc thuyền nhỏ bằng gỗ của cậu bé bị mắc kẹt trên một tảng đá ở dòng suối.  Một cách nhanh chóng, con tôi chộp lấy một thanh củi và cố gắng đánh bật con thuyền ra.  Thật không may, thanh củi thì quá ngắn so với khoảng cách con thuyền, cậu liền mất thăng bằng và ngã xuống dòng suối.

 Thật ngạc nhiên!  Mực nước thay đổi nhẹ cùng sự chuyển dòng do bàn tay cậu đập vào nước đã giúp con thuyền bật ra khỏi tảng đá và không còn trở ngại.  Dù không chạm vào con thuyền, nhưng hành động của con trai tôi làm cho con thuyền không còn bị kẹt và được xuôi theo dòng chảy.

 Trông cảnh tượng đó từ bờ đối diện, tôi chợt nhận ra sự hữu hiệu của việc cầu nguyện.  Giống như con trai tôi và thanh củi của cậu, đối với những người đang gặp khó khăn trong cuộc sống, thông thường chúng ta không đủ khả năng để trực tiếp giúp đỡ họ.  Thế nhưng, bằng phương thức mầu nhiệm nào đó Thiên Chúa đã thiết lập chốn thiêng liêng giống như một dòng nước.  Việc chúng ta đắm mình trong dòng nước của sự cầu nguyện, cầu khẩn, lòng sùng kính, hoặc hi sinh sẽ làm thay đổi dòng chảy của đời sống tâm linh, mang lại những thay đổi hữu hiệu cho những người cần sự giúp đỡ khi bình an của Thiên Chúa được đổ đầy trong những khó khăn và bấn loạn của cuộc sống.

 Thử tưởng tượng, một ai đó bắn một viên đạn vào một bể nước sau nhà.  Mọi thứ đang trôi nổi sẽ bị tác động bởi sóng và mực nước.  Nói một cách đơn giản hơn, lời cầu nguyện là một “viên đạn thiêng liêng,” từ đó chúng ta hiểu ra tại sao cầu nguyện càng nhiều càng tốt.  Và càng có nhiều lý do cho chúng ta cầu nguyện liên lỉ và sốt sắng hơn nữa.

 Khi tôi bắt đầu hoài nghi sự hữu hiệu của lời cầu nguyện, tôi hồi tưởng lại cú trượt chân của con trai tôi và tự hỏi làm thế nào để con thuyền nhỏ thoát khỏi tảng đá.  Sau đó tôi quyết tâm làm một vài “viên đạn thiêng liêng”

 Lạy Chúa Giêsu, Chúa là nguồn mạch bình an của con.  Xin giúp chúng con chan chứa niềm vui vì Chúa đã nghe lời con cầu nguyện.  Xin nhắc nhở con luôn có những “viên đạn thiêng liêng” cho hòa bình thế giới, cộng đồng, gia đình, và trong chính trái tim con.

 Những cạm bẫy của ma quỉ

 Nhiều giáo xứ có thói quen cầu nguyện với Tổng lãnh Thiên Thần Micae sau khi kết thúc mỗi thánh lễ.  Đó là một lời cầu nguyện ngắn những đầy mãnh liệt:

 Lạy Tổng lãnh Thiên Thần Micae,

xin che chở chúng con trong mọi cuộc chiến.

Giúp chúng con vượt qua sự yếu đuối và những cạm bẫy của ma quỷ.

Xin Chúa cất khỏi lòng con những đam mê,

ban cho chúng con tinh thần cầu nguyện một cách khiêm nhường.

Lạy hoàng tử thiên quốc,

cùng sức mạnh của Thiên Chúa,

xin giúp con tránh xa khỏi Satan và sự dữ,

hay những tư tưởng ma quỷ luôn rảo quanh

để tìm kiếm cách hủy hoại linh hồn.

 Tôi đặc biệt yêu thích hai hình ảnh trong lời cầu nguyện này: Thứ nhất là “cạm bẫy,” nó nhắc chúng ta nhớ rằng, rất ít người trong chúng ta vi phạm mười điều răn bằng việc giết người hoặc trộm cướp.  Tuy nhiên chúng ta đều là những kẻ có tội.  Những sự cám dỗ lớn gây nên tội giống như những cái bẫy gấu trên đường rừng.  Chúng ta có thể thấy và thường tránh xa chúng.  Trong khi những cám dỗ nhỏ hơn thì lại giống như những cái bẫy thỏ hay chồn.  Chúng thường bị che phủ bằng những chiếc lá đặt bên lề đường mà dễ dàng bị bỏ qua.  Ma quỷ, Xác thịt và Thế gian này luôn tạo ra cả hai loại cám dỗ cho chúng ta.  Dù là bẫy lớn hay nhỏ, xuất phát từ đâu thì những cám dỗ phạm tội cũng cản trở chúng ta trên con đường sống bình an và kính sợ Thiên Chúa.

 Và thứ hai là hình ảnh: “những tư tưởng ma quỷ luôn rảo quanh để tìm kiếm cách hủy hoại linh hồn.”  Điều này nhắc tôi nhớ rằng, kẻ thù của chúng ta là những tay sai của ma quỷ, những kẻ không muốn chúng ta sống trong bình an.  Tương tự, ma quỷ không quan tâm liệu chúng ta có phạm hàng ngàn tội nhỏ hay một tội lớn, chỉ cần chúng ta quay lưng lại với Thiên Chúa, thì ma quỷ luôn sẵn sàng để thực hiện công việc của chúng.

 Tôi không thật sự là một chiến binh, nhưng việc cầu nguyện với Tổng lãnh Thiên Thần Micae, cách riêng như một sự hiệp thông trong cộng đoàn, thực sự giúp tôi bình an.  Việc cầu nguyện làm tăng thêm đức tin và niềm khao khát của tôi gần với Thiên Chúa.

 Lạy Chúa Giêsu, Chúa là nguồn bình an của con.  Xin giúp con tránh xa những cạm bẫy của ma quỷ bằng những lời cầu nguyện và tỉnh thức nhờ sức mạnh và quyền năng của Ngài.

 Heidi Bratton

Chuyển ngữ: Giới Trẻ Thừa Sai Chúa Cứu Thế Miền Nam

From: Langthangchieutim


 

ĐẤT LINH HỒN- Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Đã ba năm nay, tôi ra cây vả này tìm trái mà không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất!”.

Phillips Brooks, nhà thuyết giáo lừng danh, có một phong thái đĩnh đạc và trầm lắng đến lạ thường. Ngày kia, một người bạn bất ngờ thấy ông nôn nao đi đi lại lại ngoài hành lang như một con sư tử trong lồng, “Có chuyện gì rắc rối vậy, Brooks?”, người ấy hỏi. “Rắc rối là tôi đang vội, nhưng Chúa thì không!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay cho thấy Thiên Chúa không bao giờ vội! Hình ảnh cây vả của dụ ngôn hẳn đã phản ảnh ‘đất linh hồn’ chúng ta; nó sản sinh quá ít, không có trái tốt hoặc thậm chí vô sinh.

Hy vọng ở thời điểm hiện tại, không ai trong chúng ta rơi vào tình trạng này; nhưng cũng có thể như thế. Nếu quả vậy, thì thử xem, bạn và tôi chính là cây vả may mắn đó! Và nhất là, hãy biết, người làm vườn – Chúa Giêsu – cam kết “vun xới chung quanh và bón phân cho nó!”. Điều quan trọng cần lưu ý là Ngài không nhìn cây vả như một thứ đáng bỏ đi; Ngài là Thiên Chúa của những cơ hội thứ hai, cam kết chăm sóc ‘đất linh hồn’ chúng ta theo cách tốt nhất để nó cung cấp những gì cần thiết hầu cây vả có thể sản sinh hoa trái. Nơi nào còn sự sống, nơi đó còn hy vọng! “Lòng thương xót của Thiên Chúa luôn tươi mới mỗi sớm mai!” – Max Lucado.

Cây vả thật tốt phước. Một năm đã chậm, nói gì ba năm! Vậy mà nó có đến ‘năm thứ tư’. Ân sủng nảy nở tốt nhất trên mảnh đất tan vỡ! Thiên Chúa luôn cho con người cơ hội; không chỉ thời gian, Ngài còn dịu dàng ‘bón phân ân sủng’; Ngài làm tất cả những gì có thể để ‘đất linh hồn’ sinh trái, trái của Thánh Thần. “Người làm vườn không bao giờ bỏ cuộc với mảnh đất mình yêu!” – Philip Yancey. Ngài hằng ban Thánh Thần để dạy dỗ bảo ban, “Thần Khí của Đấng đã làm cho Đức Giêsu Kitô từ cõi chết sống lại cũng cho xác phàm hay chết của anh em được sống!” – bài đọc một. Họ sẽ sinh trái vì có Thánh Thần, Đấng luôn giục giã họ tìm kiếm Thiên Chúa, “Lạy Chúa, đây chính là dòng dõi những kẻ tìm kiếm thánh nhan Ngài!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Chặt nó đi, để làm gì cho hại đất!”. Một lời buộc tội khủng khiếp! Thật kinh hãi khi nghĩ rằng, cuộc sống của tôi cũng có thể vô tích sự như vậy. Chặt nó đi! Bản án thật rõ ràng. Thế nhưng, nó sẽ sớm được dỡ bỏ. Tôi có biết ơn đủ về lòng thương xót của Chúa đối với ‘đất linh hồn’ tôi, gia đình tôi, cộng đoàn tôi? Ôi, chiếc rìu không chặt vào tôi, nhưng Giêsu, Người Làm Vườn tốt bụng sẽ lo liệu mọi việc! Ngài liệu thế nào? Ngài chịu rìu chặt thay cho chúng ta, chịu cả việc đóng chặt thân mình vào thập giá. “Không phải đinh đã giữ Ngài trên thập giá, mà là tình yêu!” – Billy Graham; “Cây một dược chỉ cho phép nhựa thơm của nó tươm ra khi nó bị thâm tím; nước hoa rỉ ra từng giọt qua các vết rách của vỏ bọc chúng!” – Luis Martínez.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để cuộc sống của con trở nên vô tích sự, chỉ để choán đất; tệ hơn, hại đất!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*********************************************

Lời Chúa Thứ Bảy Tuần XXIX Thường Niên, Năm Lẻ

Nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 13,1-9

1 Lúc ấy, có mấy người đến kể lại cho Đức Giê-su nghe chuyện những người Ga-li-lê bị tổng trấn Phi-la-tô giết, khiến máu đổ ra hoà lẫn với máu tế vật họ đang dâng. 2 Đức Giê-su đáp lại rằng : “Các ông tưởng mấy người Ga-li-lê này phải chịu số phận đó vì họ tội lỗi hơn mọi người Ga-li-lê khác sao ? 3 Tôi nói cho các ông biết : không phải thế đâu ; nhưng nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy. 4 Cũng như mười tám người kia bị tháp Si-lô-ác đổ xuống đè chết, các ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất cả mọi người ở thành Giê-ru-sa-lem sao ? 5 Tôi nói cho các

ông biết : không phải thế đâu ; nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy.”

6 Rồi Đức Giê-su kể dụ ngôn này : “Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy, 7 nên bảo người làm vườn : ‘Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất ?’ 8 Nhưng người làm vườn đáp : ‘Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó. 9 May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi’.”


 

Tập tha thứ để được thứ tha nhé – Cha Vương

Ngày Thứ 6 bình yên trong yêu thương và tha thứ nhé.

Cha Vương

Thứ 6: 24/10/25

TIN MỪNG: Thật vậy, khi anh đi cùng ​đối phương ra tòa, thì dọc đường hãy cố gắng giải quyết với người ấy cho xong, kẻo người ấy lôi anh đến quan tòa, quan tòa lại nộp anh cho thừa phát lại, và thừa phát lại tống anh vào ngục. (Lc 12:58)

SUY NIỆM: Nhìn vào những rạn nứt trong gia đình, cộng đoàn, xã hội và thế giới ngày nay, hơn bao giờ hết, đây là lúc để hoà giải với Chúa và với nhau. Chúa Giê-su nhắc nhở rằng người nào không hòa giải sẽ phải gánh chịu hậu quả từ hành động của mình. Hòa giải là “trạm dừng” không thể thiếu trên hành trình thiêng liêng, vì đây là nơi để bạn thực sự gặp gỡ Chúa Giêsu, đồng thời cảm nhận được ơn tha thứ và lòng thương xót của Ngài.

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin chữa lành những rạn nứt trong các mối quan hệ của con để  con nhận ra được khuôn mặt dịu dàng của Chúa đang hiện diện trong anh em con hôm nay. 

THỰC HÀNH: Nhìn vào chính mình thì mình cũng bụi bặm như mọi người. Tập tha thứ để được thứ tha nhé.

From: Do Dzung

*******************

Ôi..HOANG MANG…Nhất Tuấn – Kim Tuyến

CHÚA MUỐN GÌ? – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 “Cảnh sắc đất trời, các người biết nhận xét; còn thời đại này, sao lại không biết nhận xét?”.

 Một đêm thu huyền hoặc, chuông các nhà thờ Ba Lan đổ dồn, người ta tràn ra đường với nến, hoa, nước mắt và cả Champagne: một người con Ba Lan làm Giáo Hoàng! Tại Wadowice, cha Zacher mở sổ Rửa Tội, dừng ở Carolus Joseph Wojtyła – cậu bé ngài từng dạy giáo lý. Cạnh đó, những dòng ngày Rước Lễ, Thêm Sức, Linh mục, Giám mục, Hồng y… và bên lề, ngài run run viết: “16/10/1978, Giáo Hoàng”, rồi thầm hỏi, “Chúa muốn gì?”.

 Kính thưa Anh Chị em,

Gioan Phaolô II đã là dấu chỉ cho thế giới vào buổi giao mùa của hai thiên kỷ, dấu cáo chung của một chủ nghĩa vốn đã sụp đổ hàng loạt năm 1989 khởi từ Đông Âu. Tin Mừng hôm nay cũng nói đến dấu chỉ! Người đương thời không nhận ra ‘một Ai đó’ – giữa họ – “Cảnh sắc đất trời, các người biết nhận xét; còn thời đại này, sao lại không biết nhận xét?”.

 Với những ai theo Chúa, việc đọc ra các dấu chỉ thật quan trọng! Nghĩa là, làm sao bạn và tôi có thể nhìn thấy và giải thích đúng những gì đang xảy ra trong nền văn hoá, xã hội và thế giới của mình; quan trọng hơn, nhận ra sự hiện diện và bàn tay của Thiên Chúa đang đối nghịch với hoạt động lúc ẩn lúc hiện của Satan, hầu có thể tự hỏi, “Chúa muốn gì?”. Bởi lẽ, ngày nay, xã hội buộc chúng ta phải chọn lựa giữa vô vàn ‘lựa chọn đạo đức’ khi chúng ta bị giằng co giữa muôn vàn chèo kéo; khi trái tim bị phân tâm cách này, cách khác. “Phân định không chỉ là biết điều đúng hay sai, mà là nhận ra cái đúng giữa những điều gần như đúng!” – Charles Spurgeon. Phaolô thú nhận, “Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm, nhưng sự ác tôi không muốn, tôi lại cứ làm!” – bài đọc một. 

Một trong những thủ đoạn của Satan là gieo dối trá và gây xáo trộn vô vàn cách. Lời lẽ gian giảo của nó có thể qua truyền thông, từ các nhà lãnh đạo chính trị; thậm chí, một số lãnh đạo tôn giáo. Nó yêu thích chia rẽ, phân hoá và rối loạn bất cứ nơi đâu. Vì thế, thật cấp thiết khi chúng ta đọc được các dấu chỉ để nhận ra những sai lầm đạo đức và văn hoá nghịch với Tin Mừng, với Hội Thánh để luôn tự hỏi, “Chúa muốn gì?”. “Ma quỷ không cần khiến ta ghét Thiên Chúa; nó chỉ cần khiến ta yêu thích dối trá!” – Fulton Sheen.

 Anh Chị em,

 “Chúa muốn gì?”. Như đêm mà chuông các nhà thờ Ba Lan rung lên cho một khởi đầu mới, mỗi biến cố trong đời chúng ta cũng có thể là một hồi chuông của Thiên Chúa. Vấn đề là chúng ta có dừng lại để lắng nghe được Ngài, Đấng vẫn nói giữa những ồn ào, vẫn hành động trong những điều tưởng nhỏ bé nhất. Nhận ra điều ấy – là khởi đầu của khôn ngoan, và là dấu chỉ của một con tim biết mình thuộc về ai. Thánh Vịnh đáp ca thật ý tứ, “Lạy Chúa, thánh chỉ Ngài, xin dạy cho con!”. “Phân định ý Chúa không phải là đọc trước tương lai, mà là nhận ra sự hiện diện của Ngài trong giây phút hiện tại!” – Thomas Merton.

 Chúng ta có thể cầu nguyện,

 “Lạy Chúa, giữa dòng đời xuôi chảy, xin dạy con biết lội ngược để tìm ý Ngài; vì chỉ khi nghịch dòng với thế gian, con mới thuận chiều với ý Chúa!”, Amen.

 (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***************************

Lời Chúa Thứ Sáu Tuần XXIX Thường Niên, Năm Lẻ

Cảnh sắc đất trời thì các người biết nhận xét, còn thời đại này, sao lại không biết nhận xét ?

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 12,54-59

54 Khi ấy, Đức Giê-su nói với đám đông rằng : “Khi các người thấy mây kéo lên ở phía tây, các người nói ngay : ‘Mưa đến nơi rồi’, và xảy ra đúng như vậy. 55 Khi thấy gió nồm thổi, các người nói : ‘Trời sẽ oi bức’, và xảy ra đúng như vậy. 56 Những kẻ đạo đức giả kia, cảnh sắc đất trời, thì các người biết nhận xét, còn thời đại này, sao các người lại không biết nhận xét ?

57 “Sao các người không tự mình xét xem cái gì là phải ? 58 Thật vậy, khi anh đi cùng đối phương ra toà, thì dọc đường hãy cố gắng giải quyết với người ấy cho xong, kẻo người ấy lôi anh đến quan toà, quan toà lại nộp anh cho thừa phát lại, và thừa phát lại tống anh vào ngục. 59 Tôi bảo cho anh biết : anh sẽ không ra khỏi đó trước khi trả hết đồng kẽm cuối cùng.”


 

Thiên Chúa Bước Vào Thế Giới Tan Vỡ Của Chúng Ta

Gặp Gỡ Chúa Giêsu qua Lời Chúa và Mẹ Maria

Trong buổi học trước, chúng ta đã cùng nhau khám phá Mầu Nhiệm Sự Dữ, tức là thực tại của tội lỗi, đau khổ và sự chết, là những điều chạm đến mọi tâm hồn con người. Chúng ta nhận ra sự đổ vỡ đã xâm nhập vào thế giới và làm tổn thương mối tương quan giữa con người với Thiên Chúa. Tuy nhiên, câu chuyện đức tin không kết thúc trong bóng tối. Vì yêu thương, Thiên Chúa đã không ở xa, nhưng đã chọn bước vào lịch sử nhân loại trong Chúa Giêsu Kitô. Đó chính là mầu nhiệm Nhập Thể: Ngôi Lời vĩnh cửu của Thiên Chúa đã trở nên người phàm để chiến thắng tội lỗi và sự chết từ bên trong. Và nhờ tiếng “xin vâng” khiêm hạ của Mẹ Maria thành Nadarét, Tình Yêu đã bước vào thế gian. Trong đức tin của Mẹ, Ngôi Lời đã trở nên xác phàm và cư ngụ giữa chúng ta; Thiên Chúa đến gần, nói ngôn ngữ của con người, và mời gọi chúng ta theo Người.

Đây là trung tâm của Tin Mừng: Thiên Chúa đã bước vào câu chuyện đời bạn. Ngài đến gần, gọi đích danh bạn, và mời bạn bước theo Ngài.

1. Thiên Chúa Nói và Hành Động Trong Lịch Sử

Thiên Chúa của chúng ta không phải là một ý niệm trừu tượng hay một quyền lực xa vời. Ngài là Thiên Chúa nói và hành động. Ngay từ khởi đầu, Thiên Chúa đã mặc khải chính mình qua công trình sáng tạo, qua giao ước với Abraham, qua Môsê và các ngôn sứ. Tất cả đều chuẩn bị cho một biến cố vĩ đại hơn — khi Ngôi Lời của Thiên Chúa trở nên người phàm.

Trong Tin Mừng Thánh Luca (4,16–22), Chúa Giêsu tuyên bố sứ mạng của Ngài trong hội đường Nadarét: “Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho người nghèo… công bố cho kẻ bị giam cầm được tha, cho người mù được thấy, và trả lại tự do cho người bị áp bức.”

Khi đọc những lời ấy, Chúa Giêsu không những chỉ trích dẫn Thánh Kinh, mà Người chính là Đấng ứng nghiệm Lời ấy. Ngay lúc đó, các lời hứa của Thiên Chúa trở thành hiện thực. Khi chúng ta nghe Lời Chúa, đó không chỉ là câu chuyện về Chúa Giêsu, mà chính Chúa Giêsu đang nói với chúng ta. Cùng một Thánh Thần đã linh hứng cho các tác giả Thánh Kinh nay cũng đang nói trong lòng ta, giúp ta nhận ra tiếng gọi của Chúa.

Qua Lời Chúa, Thiên Chúa vẫn tiếp tục bước vào những đổ vỡ của đời ta, loan báo niềm hy vọng giữa tuyệt vọng, ánh sáng giữa bóng tối, và bình an giữa sợ hãi.

2. Chúa Giêsu Kitô: Dung Nhan Lòng Thương Xót Của Chúa Cha

Mầu nhiệm Nhập Thể cho ta thấy Thiên Chúa thực sự là ai. Trong Chúa Giêsu, chúng ta thấy dung nhan của lòng thương xót Chúa Cha. Mỗi lời Người nói, mỗi phép lạ Người làm đều tỏ lộ tình yêu vô biên của Thiên Chúa.

Các sách Tin Mừng kể rằng Chúa Giêsu đã chạm đến những người phong cùi, dùng bữa với những kẻ tội lỗi, và tha thứ cho những kẻ đóng đinh Người. Đây không chỉ là những câu chuyện trong quá khứ; chúng là những dấu chỉ về điều Thiên Chúa vẫn đang thực hiện trong đời sống chúng ta hôm nay. Chúa Giêsu tiếp tục chạm đến chúng ta qua Hội Thánh của Người, qua các bí tích, qua Lời Chúa, và qua những con người phản chiếu tình yêu của Người.

Các phép lạ của Người không chỉ là những biểu hiện quyền năng, mà còn là những dấu chỉ cho thấy Nước Thiên Chúa đã đến gần — rằng sự dữ và đau khổ không có tiếng nói sau cùng. Người mù được thấy, kẻ què được đi, người nghèo được nghe Tin Mừng, và tội nhân được xót thương. Sách Giáo Lý dạy rằng mỗi phép lạ đều mạc khải hai điều: Chúa Giêsu là ai (Con Thiên Chúa) và Người đến để làm gì (để cứu độ và phục hồi nhân loại).

Gặp gỡ Chúa Giêsu là khám phá rằng ơn cứu độ không phải là một ý niệm, nhưng là một con người. Đó là gặp gỡ Đức Kitô Hằng Sống, Đấng giải thoát ta khỏi tội lỗi, chữa lành những vết thương của ta, và mở ra một khởi đầu mới cho cuộc đời ta.

3. Mẹ Maria – Mẹ Thiên Chúa và Mẫu Gương Đức Tin

Ở trung tâm chương trình cứu độ của Thiên Chúa có Mẹ Maria thành Nadarét, Mẹ của Chúa Giêsu, và vì thế, Mẹ được gọi cách chính đáng là Mẹ Thiên Chúa (Theotokos). Câu chuyện về Mẹ không phải là một lòng sùng kính phụ thêm bên cạnh sứ mạng của Đức Kitô, nhưng là một phần không thể tách rời được của Tin Mừng.

Khi sứ thần Gabriel loan báo rằng Mẹ sẽ thụ thai Con Đấng Tối Cao, Mẹ đã không sợ hãi nhưng tin tưởng đáp lại: “Xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói.” Chính nhờ tiếng “xin vâng” ấy mà Ngôi Lời đã trở nên xác phàm và cư ngụ giữa chúng ta. Thiên Chúa đã đi vào lịch sử nhân loại qua lòng tin và sự vâng phục của Mẹ.

Mẹ Maria là môn đệ đầu tiên và cao trọng nhất, người đã lắng nghe Lời Chúa, tin tưởng và sống trọn vẹn theo Lời ấy. Từ niềm vui Bêlem đến nỗi đau trên đồi Canvê, Mẹ vẫn trung tín, dạy chúng ta biết bước đi trong đức tin, tín thác ngay cả khi không hiểu, và để ơn Chúa biến đổi đời mình.

Giáo huấn của Hội Thánh về Đức Maria, được gọi là các tín điều Đức Mẹ, mạc khải cho chúng ta thấy Thiên Chúa đã hành động qua Mẹ để mang ơn cứu độ đến cho nhân loại, và điều đó có ý nghĩa gì đối với chúng ta. Những tín điều ấy không phải là những đặc ân để tôn vinh riêng Mẹ, nhưng là dấu chỉ của lòng thương xót Thiên Chúa và quyền năng biến đổi của ân sủng.

  •         Mẹ Thiên Chúa (Theotokos) – được Công đồng Êphêsô (năm 431) tuyên tín: Chúa Giêsu là một Ngôi vị duy nhất, vừa là Thiên Chúa vừa là con người. Vì thế, Đấng Mẹ sinh ra là Con Thiên Chúa thật, nên Mẹ được gọi là Mẹ Thiên Chúa. Tín điều này bảo vệ chân lý trọng tâm của đức tin: trong Chúa Giêsu, Thiên Chúa thực sự đã trở nên người phàm.
  •         Vô Nhiễm Nguyên Tội – Ngay từ giây phút thụ thai, Mẹ Maria được gìn giữ khỏi Tội Tổ Tông nhờ ân sủng Thiên Chúa, qua công nghiệp của cái chết và sự phục sinh tương lai của Đức Kitô. Mẹ được cứu chuộc theo một cách thức độc nhất, có tính phòng ngừa, để trở nên nơi cư ngụ tinh tuyền cho Ngôi Lời Thiên Chúa.
  •         Trọn Đời Đồng Trinh– Mẹ vẫn đồng trinh trước, trong, và sau khi sinh Chúa Giêsu. Điều này diễn tả sự hiến dâng hoàn toàn của Mẹ cho Thiên Chúa, và cho thấy rằng việc hạ sinh Đấng Cứu Thế là do quyền năng của Chúa Thánh Thần, chứ không bởi sức con người. Sự đồng trinh của Mẹ là dấu chỉ cho thấy ơn cứu độ là quà tặng hoàn toàn đến từ ân sủng.
  •         Hồn Xác Lên Trời – Khi hoàn tất cuộc đời trần thế, Mẹ được đưa cả hồn lẫn xác lên trời. Đây là dấu chỉ vinh thắng của Đức Kitô Phục Sinh, và là niềm hy vọng cho mỗi người chúng ta: những ai thuộc về Chúa cũng sẽ được sống lại trong vinh quang.

Sứ mạng của Mẹ không kết thúc khi Mẹ về trời. Trên thập giá, Chúa Giêsu nói với người môn đệ yêu dấu: “Này là Mẹ con.” Từ giây phút đó, Mẹ trở thành Mẹ của toàn thể các tín hữu. Tình mẫu tử của Mẹ vẫn tiếp tục: Mẹ cầu bầu, nâng đỡ và dẫn chúng ta đến gần Chúa Giêsu hơn. Lòng sùng kính Đức Maria chân thật không bao giờ tách ta khỏi Đức Kitô; trái lại, luôn đưa ta đến gần Người hơn, như lời Mẹ tại tiệc cưới Cana: “Người bảo gì, các anh cứ làm theo.”

4. Thập Giá – Tình Yêu Được Mặc Khải Trọn Vẹn

Nếu mầu nhiệm Nhập Thể cho thấy Thiên Chúa gần gũi con người, thì Thập Giá tỏ bày tình yêu của Người một cách viên mãn. Chúa Giêsu đến trần gian không chỉ để giảng dạy hay chữa lành, mà còn để hiến dâng chính mình cho chúng ta. Trên Thập Giá, Người gánh lấy tội lỗi và sự dữ của thế giới — phản bội, bạo lực, oán ghét — và biến chúng thành hành vi của tình yêu.

Khi ta làm Dấu Thánh Giá, ta tuyên xưng rằng tình yêu mạnh hơn tội lỗi và sự chết. Hy tế duy nhất trên đồi Canvê được hiện tại hóa trong Thánh Lễ, ở đó Đức Kitô lại trao ban chính mình — Mình, Máu, Linh hồn và Thiên tính  của Người — để ta được sống trong Người.

Đối với các dự tòng, học biết chiêm ngắm Thập Giá là điều thiết yếu. Chính tại đó, chúng ta khám phá ra mình là ai và thuộc về ai: là những người con yêu dấu của Chúa Cha, được cứu chuộc bằng Máu Đức Kitô, và được mời gọi thông phần vào chính đời sống yêu thương hiến dâng của Người.

5. Phục Sinh – Sự Sống Mới Trong Đức Kitô

Nhưng câu chuyện không kết thúc trên Thập Giá. Vào ngày thứ ba, người ta tìm thấy ngôi mộ trống. Chúa Giêsu, Đấng thật sự đã chết, nay thật sự sống lại. Thân xác Người, từng bị thương tích và vô hồn, giờ đây rạng ngời vinh quang. Chính Chúa Giêsu đã chịu khổ nạn ấy hiện ra với các môn đệ, cùng ăn uống với các ông, và sai các ông đi loan báo Tin Mừng cho muôn dân.

Sự Phục Sinh không chỉ là bằng chứng cho thấy Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa, mà còn là khởi đầu của một cuộc tạo dựng mới. Sự chết đã bị chinh phục; tội lỗi đã mất quyền lực. Trong sự sống lại của Người, nhân loại được nâng lên và được phục hồi tình bằng hữu với Thiên Chúa.

Mầu nhiệm này không chỉ là điều chúng ta tin, mà còn là điều chúng ta sống. Nhờ Bí tích Rửa Tội, chúng ta được kết hiệp với cái Chết và sự Phục Sinh của Đức Kitô. Chúng ta chết cho tội lỗi và sống lại một đời sống mới trong Người. Quyền năng đã làm cho Chúa Giêsu sống lại từ cõi chết cũng đang hoạt động trong chúng ta, đổi mới chúng ta mỗi ngày.

Sống đời Kitô hữu là sống trong ánh sáng của Lễ Phục Sinh: để niềm vui Phục Sinh định hình tư tưởng, lời nói và hành động của ta. Điều đó có nghĩa là chọn niềm hy vọng khi thế gian gieo rắc tuyệt vọng, chọn tha thứ khi người khác oán hận, và chọn yêu thương dù phải hy sinh.

Chúa Phục Sinh không xa cách chúng ta. Người hiện diện giữa chúng ta: trong Lời Chúa, trong các bí tích, và trong cộng đoàn Hội Thánh. Khi chúng ta cùng nhau cầu nguyện, lắng nghe Kinh Thánh, và lãnh nhận Thánh Thể, chính là lúc chúng ta gặp gỡ Đức Kitô hằng sống, Đấng đang đồng hành với chúng ta, như Người đã từng đồng hành với hai môn đệ trên đường Emmau..

6. Đáp Trả Cá Nhân – Gặp Gỡ và Hoán Cải

Lớp học này không chỉ nhằm hiểu biết về các chân lý đức tin, mà còn là một cuộc gặp gỡ và đáp trả. Mỗi chân lý chúng ta tuyên xưng — về Mầu Nhiệm Nhập Thể, tiếng “Xin Vâng” của Đức Maria, Thập Giá và Phục Sinh — đều là một lời mời gọi hoán cải, là lời mời cá vị từ Thiên Chúa, Đấng khát khao tương quan với con người.

Thiên Chúa đã bước vào thế giới và vào chính câu chuyện đời bạn. Người biết nỗi sợ, vết thương, những thắc mắc và niềm hy vọng của bạn. Người gọi đích danh bạn và nói: “Hãy đến, theo Thầy.”

Lời mời gọi này đòi hỏi sự đáp trả. Như Đức Maria, chúng ta cũng được mời gọi thưa “xin vâng” của riêng mình: mở lòng đón nhận ân sủng, tin tưởng vào Thiên Chúa dù chưa thấy trọn vẹn kế hoạch của Người, và phó thác cuộc đời cho Đấng yêu thương ta vô bờ bến.

Đối với một số người, khoảnh khắc ấy đến âm thầm trong lời cầu nguyện; đối với người khác, nó đến qua một trải nghiệm mạnh mẽ về ơn tha thứ hay bình an. Dù xảy ra cách nào, cuộc gặp gỡ với Đức Kitô luôn dẫn đến cùng một hoa trái: hoán cải nội tâm — một sự quay trở lại từ tội lỗi đến tình yêu, từ sợ hãi đến tín thác, từ cô lập đến hiệp thông.

Là các dự tòng chuẩn bị lãnh nhận Bí tích Rửa Tội, anh chị em không chỉ đang học biết về Thiên Chúa; anh chị em đang được Ngưà lôi kéo vào một mối tương quan sống động với chính Ngài. Cuộc hành trình học giáo lý là cuộc hành trình biến đổi, trong đó đức tin lớn lên, niềm hy vọng được củng cố, và tình yêu bén rễ sâu trong tâm hồn.

Kết Luận

Tình yêu của Thiên Chúa không phải là một ý tưởng xa vời, mà là thực tại sống động nơi Chúa Giêsu Kitô. Qua Mầu Nhiệm Nhập Thể, Thập Giá và Phục Sinh, Người đã đi vào sự đổ vỡ của nhân loại để đem lại chữa lành, tha thứ và sự sống mới. Tiếng “xin vâng” của Mẹ Maria mở ra con đường cứu độ, dạy chúng ta biết đón nhận Lời Chúa bằng lòng tin. Là dự tòng, bạn không chỉ học biết về Thiên Chúa, nhưng được mời gọi gặp gỡ chính Người, để tình yêu của Đức Kitô biến đổi cuộc đời bạn và dẫn bạn vào gia đình đức tin, là Hội Thánh.

Thiên Chúa đã bước vào câu chuyện đời bạn; giờ đây, Người đang chờ bạn đáp lại bằng đức tin, đức cậy (hy vọng) và đức mến (tình yêu).

Câu Hỏi Suy Niệm

  1.     Tôi nhận ra Thiên Chúa đang bước vào những vùng đổ vỡ hay đau thương trong đời mình như thế nào?
  2.     Tiếng “xin vâng” của Mẹ Maria dạy tôi điều gì về việc tín thác vào kế hoạch của Chúa?
  3.     Tôi cảm nghiệm Chúa Giêsu nói với tôi qua Lời Chúa bằng những cách nào?
  4.     Tôi được mời gọi đáp trả cá nhân ra sao trước tình yêu của Thiên Chúa tỏ hiện nơi Đức Kitô?
  5.     Trên hành trình tiến về Phép Rửa, Chúa đang mời tôi thực hiện bước đức tin nào mới?

Phaolo Pham Xuan Khoi


 

MỘT CẬU BÉ ĂN XIN NGƯỜI PHI LUẬT TÂN ĐƯỢC HỘI THÁNH CÔNG NHẬN LÀ TÔI TỚ CHÚA

MỘT CẬU BÉ ĂN XIN NGƯỜI PHI LUẬT TÂN ĐƯỢC HỘI THÁNH CÔNG NHẬN LÀ TÔI TỚ CHÚA

Tôi Tớ Chúa (Servant of God) là bước đầu tiên để có thể Tuyên Thánh ( gồm ba bước: Tôi Tớ Chúa – Á Thánh – Hiển Thánh ) cho một người đã chết, nhưng được nhìn nhận có những nhân đức anh hùng trong khi còn ở dương thế.

Từ khu ổ chuột, một thiếu niên Phi Luật Tân được Tòa Thánh công nhận là Tôi Tớ Chúa ngày 7.11.2018, vì luôn truyền cảm hứng của lòng tin, sự thánh thiện, niềm vui sống, tình yêu cuộc sống… cho đến khi trút hơi thở ở tuổi 17.

1-TUỔI THƠ BẤT HẠNH

Darwin Ramos sinh tại khu ổ chuột của thành phố Pasay, ngoại ô Manila, Phi Luật Tân ngày 17.12.1994, trong một gia đình nghèo khổ. Mẹ là thợ giặt ủi. Cha nghiện rượu nặng. Khi Darwin đủ khôn lớn, người cha bắt cậu và đứa em gái Marimar đi bới rác kiếm tiền. Hai anh em không được đi học.

Lúc 5 tuổi, không hiểu sao cơ bắp Darwin Ramos cứ yếu dần. Cậu thường xuyên vấp té. Năm lên 7, hai chân càng lúc càng đau nhức, cuối cùng, cậu không thể tự đứng. Bác sĩ chẩn đoán cậu bị chứng loạn dưỡng cơ Duchenne.

Lẽ ra, biết con mình đau đớn bệnh tật, cha của cậu phải lo chạy chữa và cho con nghỉ ngơi. Ngược lại, ông lại thấy đây là cơ hội kiếm tiền. Mỗi sáng ông đưa đứa con tật nguyền tội nghiệp tới ga xe lửa Libertad, gần nhà để ăn xin.

Xót xa hơn, ông bắt cậu phải cho mọi người qua lại nhìn thấy đôi chân tật nguyền để đánh động lòng thương, sự trắc ẩn mà có thể có nhiều tiền…

Bất cứ ai biết hoàn cảnh của Darwin đều cảm thương cậu. Còn bản thân, với sự tốt bụng và hiền lành vốn có, dù mỗi ngày chỉ xin được ít tiền và bị cha lấy để uống rượu, Darwin không buồn, ngược lại, cậu thấy vui vì nghĩ, dù bệnh tật, mình vẫn có thể giúp mẹ và còn có thể có ích cho gia đình.

Cứ thế, trong nhiều năm, cuộc sống vất vả của Darwin vẫn phải tiếp tục trong hoàn cảnh: chui rúc trong khu ổ chuột, khuyết tật, chịu đựng sự đau đớn của căn bệnh, sống đói nghèo, và ăn xin…

2-THAY ĐỔI LỚN

Đầu năm 2006, các chi dưới của Darwin hoàn toàn bất động. Mỗi khi di chuyển, cậu phải dùng tay để trườn người cách hết sức vất vả.

Cho đến một ngày, một nhóm giáo dục viên đường phố đến Libertad và phát hiện Darwin đang lê lết trên sân ga. Họ là những người thuộc Tổ Chức Nhịp Cầu Nối với Trẻ Em. Họ mang sứ mạng giúp đỡ người khuyết tật và trẻ em tàn tật, bị vứt bỏ, sống lang thang trên đường phố Manila.

Sau nhiều lần chuyện trò, Darwin đồng ý theo họ về Trung Tâm Đức Mẹ Guadalupe, nơi nuôi dưỡng trẻ em tật nguyền. Cuộc đời Darwin bất ngờ biến đổi. Cậu được chăm sóc tử tế. Bệnh dù không thể khỏi, nhưng ít ra, cậu được quan tâm chu đáo và không phải ăn xin, không phải lê lết trên đường phố.

Tại đây, lần đầu tiên Darwin được biết Đức Tin Kitô giáo. Cậu mau chóng yêu mến Chúa Giêsu và đức tin. Dần dà, cậu khao khát trở thành Kitô hữu.

Darwin được lãnh nhận Bí Tích Thánh Tẩy ngày 23.12.2006. Một năm sau, ngày 22.12.2007, cậu được Rước Lễ Lần Đầu và lãnh nhận Bí Tích Thêm Sức.

3-HẠNH PHÚC TRONG CHÚA

Những người bị loạn dưỡng cơ Duchenne sẽ ảnh hưởng đến tim và phổi. Vì thế, cậu càng lúc càng khó thở, cần được hỗ trợ bằng những điều trị y khoa.

Trong khi tình trạng bệnh tật mỗi ngày một tồi tệ, Đức Tin của Darwin vào Thiên Chúa càng lúc càng sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn. Mối tương quan của cậu với riêng Chúa Giêsu càng ngày càng phát triển.

Cậu như chìm sâu vào lòng thương xót của Người đến độ, chính sự gắn kết chặt chẽ giữa cậu với Chúa Giêsu làm cho cậu được an ủi, được hạnh phúc lớn. Niềm an ủi và hạnh phúc này giúp cậu cảm thấy như không còn đau đớn và thống khổ về mặt thể xác. Người ta chưa bao giờ nghe cậu nói về bệnh tật, mà chỉ nghe cậu nói đến “nhiệm vụ vì Chúa Giêsu”.

Cậu dâng lên Chúa Giêsu mọi đau khổ như dâng chính hiến lễ đời mình. Cậu chấp nhận thánh giá và kết hợp cùng Thánh Giá của Chúa để thánh hóa mình. Có lần cậu nói với một Linh Mục trong ban điều hành trung tâm: “Con nghĩ, Chúa Giêsu muốn con kiên cường tới cùng, giống như Người vậy”.

4-ĐỐI VỚI MỌI NGƯỜI XUNG QUANH

Như có sức mạnh thiêng liêng kỳ diệu kể từ ngày đón nhận Đức Tin, vốn hiền từ, Darwn lại càng dễ mến hơn. Người ta thấy cậu cười nhiều hơn. Dù bệnh tật có tấn công đến mức nào, cậu vẫn giữ nét mặt thật đẹp, đôi môi thật tươi. Nụ cười của Darwin sáng ngời, có sức đem lại niềm vui cho bất cứ ai cậu gặp gỡ. Cậu hoàn toàn mở lòng với hết mọi người để sống với mọi người càng lúc càng thân thiện hơn, hạnh phúc hơn…

5-TUẦN THÁNH CỦA RIÊNG BẢN THÂN

Cứ thế, Darwin Ramos kiên cường chóng chọi với bệnh tật. Và rồi điều tồi tệ nhất vẫn xảy ra. Nhiều chứng nhân kể lại những ngày cuối của Darwin Ramos như là tuần Thánh của riêng cậu. Cậu chiến đấu bất khuất, dũng cảm trong đức tin tuyệt đối vào Chúa Giêsu và phó thác cho Người đến cùng.

Ngày thứ hai 16.9.2012, Darwin không thể thở nên phải dùng máy trợ thở. Cậu chỉ giao tiếp với mọi người bằng cách viết vào một cuốn sổ.

Thứ năm 20.9.2012, Darwin viết rằng cậu đang trải qua cuộc chiến đấu tâm linh với ma quỷ.

Thứ sáu, đúng ngĩa là thứ sáu Tuần Thánh, 21.9.2012, Darwin viết hai lời cuối vào sổ tay: “Rất cảm ơn” và “Con rất hạnh phúc”. Darwin được lãnh nhận Bí Tích Xức Dầu. Sau đó cậu im lặng cho đến hết ngày thứ bảy, một thứ bảy Tuần Thánh của bản thân theo đúng ngày thứ bảy Tuần Thánh ngủ yêu mà Chúa Giêsu đã từng trải qua.

Chúa nhật 23.9.2012, Darwin Ramos chính thức tham dự lễ Phục Sinh của Chúa Giêsu bằng sự hiến dâng trọn vẹn cuộc đời, linh hồn và thân xác của mình.

Darwin Ramos vĩnh viễn rời bỏ trần gian ở tuổi 17, lứa tuổi đẹp nhất đời người. Đức Giám Mục Honesto Ongtioco của Giáo Phận Cubao đã bắt đầu tiến trình Tuyên Thánh theo đề nghị của Hiệp Hội Những Người Bạn của Darwin Ramos. “Darwin là một ví dụ điển hình của sự thánh thiện”, Đức Cha nhận định, “Cậu thiếu niên gần gũi với Chúa Giêsu trong nỗi đau lẫn hạnh phúc”.

Lm. JB. NGUYỄN MINH HÙNG, Giáo Phận Phú Cường

From: NguyenNThu