Ai là La-da-rô đang bên cạnh bạn, bạn có nhận ra những nhu cầu của họ không? – Cha Vương

Một ngày tràn đầy yêu thương trong Chúa và Mẹ nhé.

Cha Vương

Thư 5, 2 MC: 20/3/25

TIN MỪNG: Lại có một người nghèo khó tên là La-da-rô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu, thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta. (Lc 16:20-21)

 

SUY NIỆM: Dụ ngôn ông nhà giàu và anh La-da-rô nghèo khó là một câu chuyện gợi cảm trong một xã hội vô cảm. Nếu bạn nhìn sâu hơn vào chính mình hoặc vào môi trường sống xung quanh hoặc bạn sẽ thấy những triệu chứng của căn “bệnh vô cảm”.  Họ nhìn thấy cái xấu, cái ác mà vẫn không cảm thấy bất bình, họ thấy Chân, Thiện, Mỹ mà không ngưỡng mộ, họ gặp cảnh bi thương lại thờ ơ, không động lòng thương xót, không rung động tâm can…

Quảng đại cho đi không chỉ là của cải vật chất mà có khi chỉ là một nụ cười thân thiện, một cái bắt tay khích lệ, một lời nói quan tâm an ủi đỡ nâng, một lần viếng thăm, một cuộc gặp gỡ kiến tạo sự hiệp nhất bình an.

Ai là La-da-rô đang bên cạnh bạn, bạn có nhận ra những nhu cầu của họ không? Bạn cần phải làm gì cho họ?

LẮNG NGHE: Lạy CHÚA, xin dò xét lòng con để biết rõ, / xin Ngài xem con có lạc vào đường gian ác, thì dẫn con theo chính lộ ngàn đời. (Tv 139:23-24)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa giàu lòng trắc ẩn, xin cho con nhìn anh em với đôi mắt của Chúa, hiểu với tâm trí Chúa, yêu với con tim Chúa, phụng sự với ý chí của Chúa, và xin cho con nên giống Chúa hơn mỗi ngày.

THỰC HÀNH: Làm một việc bố thí hôm nay.

From: Do Dzung

*****************************

Yêu Như Chúa Yêu

MỘT PHẦN ĐỊNH MỆNH – (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Ta là Chúa, Ta dò xét lòng người, thử thách mọi tâm can. Ta sẽ thưởng phạt ai nấy tuỳ theo cách nó sống và việc nó làm!”.

“Hãy trân trọng từng phút giây bạn có; chia sẻ cho người khác khi còn kịp! Ngày kia, bạn sẽ thấy của cải vô dụng như thế nào. Người nghèo luôn có đó, họ không phải là ‘một phần cảnh quan’ tô điểm cuộc sống bạn, nhưng là ‘một phần định mệnh’ của bạn! Hãy nhớ, chiếc đồng hồ không ngừng chạy, không đợi bất cứ ai vì bất cứ lý do gì!” – Anon.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay cho thấy, tha nhân không phải là ‘một phần cảnh quan’, nhưng là ‘một phần định mệnh’ của bạn! Họ là những con người cần được tôn trọng, yêu thương. Chúa Giêsu từng ví họ là chính Ngài, “Không có sứ giả nào, cũng không có thông điệp nào có thể thay thế được người nghèo mà chúng ta gặp trên hành trình, bởi trong họ – những “Nhà Tạm di động” của Ngài – chính Chúa Giêsu đến gặp chúng ta!” – Phanxicô.

Bài đọc Giêrêmia tiết lộ, Thiên Chúa ghi nhận và ân thưởng cho mọi hành vi bác ái của bạn, “Ta là Chúa, Ta dò xét lòng người, thử thách mọi tâm can. Ta sẽ thưởng phạt ai nấy tuỳ theo cách nó sống và việc nó làm!”. Như vậy, ai sống bác ái yêu thương, người ấy làm đẹp lòng Chúa, Đấng họ nương thân, “Phúc thay người đặt tin tưởng nơi Chúa!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Trái với những ai ‘nương thân’ nơi Chúa, Tin Mừng thuật chuyện một người ‘ẩn nương’ nơi của cải! Đó là một phú hộ sống xa hoa, cách biệt với người nghèo, đam mê thời trang và những món ăn ngon. Tuy thế, ông không làm hại ai; không tước đoạt Lazarô nghèo khó; không ngại việc Lazarô lảng vảng; cũng chẳng miệt thị Lazarô. Vậy thì đâu là tội của ông? Tội của ông là không coi Lazarô như một con người; với ông, Lazarô chỉ là ‘một phần cảnh quan’ trang trí nhà ông. Một người mù đã từng nói, “Tôi thấy người ta đi đi lại lại như cây cối!”. Đúng thế, nhà phú hộ xem ra chỉ thấy Lazarô ‘ngang mức cây cối!’.

Lazarô, biểu tượng cho mọi ‘tiếng kêu thầm lặng’ thời hiện đại mà của cải và tài nguyên đang nằm trong tay một số người. Điều này giúp chúng ta hiểu rằng, bỏ qua một người nghèo, hoặc coi họ chỉ ‘ngang mức cây cối’ đích thị là khinh miệt Thiên Chúa! Họ là ‘một phần định mệnh’ của bạn và tôi như Lazarô là ‘một phần định mệnh’ của ông nhà giàu!

Anh Chị em,

“Ta thưởng phạt ai nấy tuỳ theo cách nó sống và việc nó làm!”. Như thế, người nghèo không phải là một điều gì chúng ta muốn, hoặc không muốn. Họ là những món quà Chúa gửi đến! Nhờ họ, qua họ, chúng ta lãnh nhận bao ân phúc. Đừng quên, Thiên Chúa không bao giờ xem chúng ta là ‘một phần cảnh quan’ – có cũng được, không cũng được – đối với Ngài. Chúng ta là những con trai, con gái rất yêu dấu được máu châu báu của Con Một Ngài đổ ra để cứu chuộc. Mùa Chay, mùa ý thức ngày kia “của cải sẽ vô dụng như thế nào”; mùa để “làm những gì có thể khi còn kịp”; mùa bạn và tôi không còn coi anh chị em mình ‘ngang mức cây cối’ nhưng là những ‘sứ giả’ mang ‘thông điệp’ của Chúa, hầu có thể yêu thương, trân trọng và cứu giúp!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, dạy con biết, con luôn nợ người nghèo, họ là ‘một phần định mệnh’ của con. Dạy con biết chia sẻ khi còn kịp, vì con sẽ chỉ mang theo những gì con đã cho đi!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**************************************************

Thứ Năm Tuần II – Mùa Chay

Tin Mừng ngày hôm nay

Con đã nhận phần phước của con rồi ; còn La-da-rô suốt một đời chịu toàn những bất hạnh. Bây giờ, La-da-rô được an ủi nơi đây, còn con thì phải chịu khốn khổ.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. Lc 16,19-31

19 Khi ấy, Đức Giê-su nói với người Pha-ri-sêu dụ ngôn sau đây : “Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. 20 Lại có một người nghèo khó tên là La-da-rô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu, 21 thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta. 22 Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Áp-ra-ham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn.

23 “Dưới âm phủ, đang khi chịu cực hình, ông ta ngước mắt lên, thấy tổ phụ Áp-ra-ham ở tận đàng xa, và thấy anh La-da-rô trong lòng tổ phụ. 24 Bấy giờ ông ta kêu lên : ‘Lạy tổ phụ Áp-ra-ham, xin thương xót con, và sai anh La-da-rô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát ; vì ở đây con bị lửa thiêu đốt khổ lắm !’ 25 Ông Áp-ra-ham đáp : ‘Con ơi, hãy nhớ lại : suốt đời con, con đã nhận phần phước của con rồi ; còn La-da-rô suốt một đời chịu toàn những bất hạnh. Bây giờ, La-da-rô được an ủi nơi đây, còn con thì phải chịu khốn khổ. 26 Hơn nữa, giữa chúng ta đây và các con đã có một vực thẳm lớn, đến nỗi bên này muốn qua bên các con cũng không được, mà bên đó có qua bên chúng ta đây cũng không được.’

27 “Ông nhà giàu nói : ‘Lạy tổ phụ, vậy thì con xin tổ phụ sai anh La-da-rô đến nhà cha con, 28 vì con hiện còn năm người anh em nữa. Xin sai anh đến cảnh cáo họ, kẻo họ lại cũng sa vào chốn cực hình này !’ 29 Ông Áp-ra-ham đáp : ‘Chúng đã có Mô-sê và các Ngôn Sứ, thì chúng cứ nghe lời các vị đó.’ 30 Ông nhà giàu nói : ‘Thưa tổ phụ Áp-ra-ham, họ không chịu nghe đâu, nhưng nếu có người từ cõi chết đến với họ, thì họ sẽ ăn năn sám hối.’ 31 Ông Áp-ra-ham đáp : ‘Mô-sê và các Ngôn Sứ mà họ còn chẳng chịu nghe, thì người chết có sống lại, họ cũng chẳng chịu tin.’”


 

CƠ HỘI THỨ HAI – Lm. Mark Link, S.J

 Lm. Mark Link, S.J

Tờ báo Dallas Morning News đăng một tấm hình của một số tù nhân trong chương trình làm-việc-để-được-tha.  Họ đang phục hồi một căn nhà đổ nát ở phía tây thành phố.  Một vài ngày sau, một trong những tù nhân viết cho ban biên tập, anh nói rằng: 

“Cảm ơn quý vị đã loan tin…  Lần sau cùng tên và hình ảnh của tôi được đăng trong tờ báo là ngày tôi bị kết án tù…  Vì thế, đó thực sự là một niềm vui khi tôi thấy hình của mình đang làm một công việc tốt được đăng trong tờ báo của quý vị… 

“Khi vào tù 18 tháng trước, tôi rất giống như căn nhà đổ nát mà chúng tôi phục hồi lại…  Nhưng Thiên Chúa đã chăm sóc tôi và làm cho tôi trở nên một tạo vật mới trong Chúa Kitô.” 

Thật khó có một minh họa nào tốt hơn cho điều mà Chúa Giêsu muốn nói trong bài phúc âm hôm nay. 

Nửa phần đầu của bài phúc âm nói về hai nhóm người bị giết trong các tai nạn ở Giêrusalem.  Đức Giêsu kết thúc lời nhận xét về các tai nạn này như sau, “Và tôi nói cho quý vị biết rằng nếu quý vị không xa lánh tội lỗi, tất cả quý vị sẽ chết như những người ấy.” 

Phần thứ hai của bài phúc âm nói về một cây vả được trồng trong một vườn nho.  Vườn nho là một nơi lý tưởng để cây vả lớn lên.  Nếu một cây vả không thể phát triển ở đó, nó không thể lớn lên ở bất cứ đâu khác.

 Cây vả cần ba năm để lớn mạnh.  Nếu nó không sinh trái trong thời gian đó, có lẽ nó sẽ không thể sinh trái vào bất cứ lúc nào.

 Điều này giải thích tại sao chủ vườn lại ra lệnh cho người làm vườn phải chặt cây đó xuống.

 Và vì thế, thật ngạc nhiên khi thay vì chặt cây ấy xuống người làm vườn lại xin ông chủ cho cây ấy một cơ hội thứ hai.  Ông nói, “Thưa ngài, xin để nó thêm chỉ một năm nữa thôi; tôi sẽ đào xới chung quanh và bón phân cho nó.”

 Đức Giêsu có ý định nói dụ ngôn này cho hai nhóm người.  Trước hết, Đức Giêsu có ý nói với dân chúng thời bấy giờ.  Thứ hai, Người muốn nói dân chúng thuộc mọi thời đại.

 Nhóm người mà Đức Giêsu nói với họ dụ ngôn hôm nay, dĩ nhiên, là dân Ít-ra-en.  Đức Giêsu nói với họ rằng Thiên Chúa đã ban cho họ một chỗ được chọn lọc trong kế hoạch của Người và đặc biệt chăm sóc họ.  Nhưng họ không sinh kết quả. 

Đức Giêsu còn nói với họ rằng, bất kể sự thất bại này, Thiên Chúa sẽ kiên nhẫn với họ thêm chút nữa.  Người sẽ cho họ một cơ hội thứ hai, giống như cây vả.

 Nhóm người rộng hơn mà Đức Giêsu muốn nói dụ ngôn này bao gồm tất cả chúng ta ngày hôm nay.

 Dụ ngôn của Đức Giêsu cũng áp dụng cho chúng ta.  Chúng ta giống như dân Ít-ra-en.  Thiên Chúa đã ban cho chúng ta một nơi được chọn lọc trong kế hoạch của Người, và Người đặc biệt chăm sóc chúng ta.  Thiên Chúa mong đợi chúng ta sinh kết quả.  Nếu không, giống như dân Ít-ra-en, Thiên Chúa sẽ cho chúng ta một cơ hội thứ hai để sám hối.  Nếu chúng ta không sám hối, thì giống như dân Ít-ra-en, chúng ta sẽ chết.

 Điều này đưa chúng ta đến câu chuyện phần mở đầu.  Cả tù nhân cũng như căn nhà đổ nát minh họa cho điểm trong dụ ngôn của Đức Giêsu.  Cả hai đều được cơ hội thứ hai.

 Căn nhà này bị thành phố loại bỏ.  Nó nằm trong chương trình bị phá hủy.  Nhưng một số người đã thuyết phục các viên chức thành phố là hãy cho nó một cơ hội thứ hai.

 Họ nói, “Hãy để các tù nhân làm việc đó.  Nếu họ có thể làm cho nó thành một bất động sản hữu ích, thì chúng ta sẽ không phá hủy nó.”

 Chính người tù nhân cũng bị loại bỏ.  Anh được coi là không thích hợp với xã hội.  Anh bị giam trong tù.

 Tuy xã hội đã từ bỏ anh, Đức Giêsu thì không.  Người đã cho anh một cơ hội thứ hai.  Cũng như người làm vườn trong bài phúc âm hôm nay, Đức Giêsu đã tưới nước và chăm sóc tinh thần của anh.  Anh đã đáp ứng và trở nên một tạo vật mới.

 Mọi người chúng ta đều có thể liên hệ đến câu chuyện này.  Ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời, nhiều người chúng ta cũng giống như cây vả, căn nhà, và người tù.

 Chúng ta cũng trong nguy cơ bị coi là vô ích.  Nhưng trong sự thương xót, Thiên Chúa đã xót thương chúng ta.  Giống như căn nhà, người tù, và cây vả, chúng ta được ban cho cơ hội thứ hai.

 Vì thế, bài phúc âm hôm nay mời gọi chúng ta hãy chân thành biết ơn Thiên Chúa vì Người đã ban cho chúng ta cơ hội thứ hai.  Bài này cũng mời gọi chúng ta hãy quyết tâm tận dụng cơ hội thứ hai của mình.

 Và vì thế chúng ta nói với Chúa Giêsu, “Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa đã cho con cơ hội thứ hai.  Xin hãy giúp con tận dụng cơ hội ấy. Xin hãy giúp con thực hiện kế hoạch của Ngài trên chúng con.  Xin giúp chúng con thi hành điều này nhất là trong thời gian còn lại của mùa Chay.”

 Chúng ta hãy kết thúc với câu chuyện về một cây vĩ cầm cũ, mà giống như chúng ta, nó được ban cho cơ hội thứ hai.

 Nó là một hình ảnh khác về cuộc đời của bạn và tôi và tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta.  Tôi hy vọng câu chuyện này sẽ đánh động tâm hồn bạn và khích động bạn cử hành Thánh Lễ hôm nay với sự biết ơn và yêu mến Thiên Chúa hơn bình thường.

 “Cây vĩ cầm bầm dập, sứt sẹo và người bán đấu giá.  Tuy không đáng để tốn nhiều thời giờ với cây đàn cũ, người bán đấu giá đã mỉm cười cầm nó lên.  ‘Quý vị ơi, tôi đặt giá bao nhiêu đây?’  Ông lớn tiếng.  ‘Ai là người trả giá đầu tiên?  Một đồng, một đồng, vậy hai đồng, chỉ hai đồng thôi sao?  Hai đồng và có ai trả ba đồng không?’

 “‘Ba đồng, gọi lần thứ nhất và ba đồng gọi lần thứ hai, và sẽ được bán với giá ba đồng, nhưng khoan đã…!’ Từ cuối căn phòng một ông già tóc hoa râm tiến lên và cầm lấy cây cung kéo đàn.  Sau khi phủi bụi chiếc đàn vĩ cầm cũ kỹ và căng lại dây đàn, ông chơi một cung điệu thật tinh khiết và ngọt ngào, ngọt như tiếng hát của thiên thần.

 “Tiếng đàn chấm dứt và tiếng của người đấu giá ôn tồn nói, ‘Tôi đặt giá bao nhiêu cho cây đàn cũ này?’  Và ông cầm cây đàn ấy lên, ông nói, ‘Một ngàn đồng và có ai trả hai ngàn không?  Hai ngàn đồng và có ai trả ba ngàn không?  Ba ngàn, gọi lần thứ nhất, ba ngàn, gọi lần thứ hai và chấm dứt!’

 “Dân chúng hoan hô nhưng có một vài người la lớn, ‘Chúng tôi không hiểu được.  Cái gì đã thay đổi giá trị của nó?’  Có tiếng người đáp ngay lập tức, ‘Bàn tay của một bậc thầy.’  Nhiều khi có người mà cuộc đời đã lạc điệu và bầm dập và sứt sẹo với tội lỗi cũng được bán đấu giá cách rẻ mạt cho đám đông vô tư, rất giống như cây vĩ cầm cũ kỹ này.

 “Một bát canh hổ lốn, một ly rượu, một trò chơi và hắn cứ như thế.  Hắn được rao bán lần thứ nhất, được rao bán lần thứ hai, cứ như thế và hầu như sắp chấm dứt.  Nhưng Thầy đã đến và đám đông dại khờ không thể hiểu nổi giá trị của linh hồn và sự thay đổi đã xảy ra bởi bàn tay của Thầy khi chạm đến.”  Tác giả vô danh.

 Lm. Mark Link, S.J

From: Langthangchieutim


 

Liên Kết Với Chúa – Ðức ông Phêrô Nguyễn Văn Tài

Chuyện cổ tích Ấn độ có kể lại dụ ngôn sau đây về chiếc lá khô và miếng đất sét. Một hôm, cả hai cùng đồng ý giúp đỡ nhau để đi hành hương đến thành thánh Benares. Vì biết rõ hai kẻ thù nguy hiểm nhất là Mưa và Gió, nên chiếc lá khô và miếng đất sét ký hợp đồng với nhau như sau: nếu gặp gió thổi, thì miếng đất sét sẽ ngồi trên chiếc lá khô, để lá khô khỏi bay đi. Nhưng nếu gặp trời mưa, thì chiếc lá khô sẽ che trên miếng đất sét, để đất sét đừng bị tan thành bùn. Như thế cả hai đã thành công đi hơn một nửa đường hành hương, vượt qua những lần gặp gió to hay gặp mưa lớn. Nhưng rồi một hôm, cả hai chiếc lá khô và miếng đất sét gặp phải hai nguy hiểm cùng một lúc, nghĩa là vừa gió lại vừa mưa. Hậu quả của thử thách cuối cùng này là chiếc lá khô bị gió thổi bay đi mất, và miếng đất sét bị tan thành bùn nằm tại chỗ. Cuộc hành hương của cả hai hoàn toàn bị thất bại. 

Thân phận con người trên trần gian này có thể được sánh ví như chiếc lá khô, hay miếng đất sét kia. Mỗi người chúng ta đang trên đường tiến về quê hương vĩnh viễn, về quê trời, và phải đương đầu với nhiều thử thách. Sự liên kết giữa chiếc lá khô và miếng đất sét để trợ giúp nhau vượt qua mưa, gió, có thể là biểu tượng cho tình liên đới giữa mọi người với nhau. Chúng ta cần giúp nhau tiến tới. Không nương tựa vào nhau, chúng ta khó lòng vượt qua những thử thách cuộc đời. Nhưng tình liên đới con người có những giới hạn của nó. Sự liên kết giữa chiếc lá khô và miếng đất sét, không thể nào đương đầu với mưa và gió cùng một lượt. Cần phải nhờ đến sự nâng đỡ từ một quyền lực bên ngoài, mà chiếc lá khô hay miếng đất sét không thể nào có được. Nhưng đối với con người chúng ta thì khác. Trên con đường tiến về cõi đời đời, mỗi người chúng ta, ngoài tình liên đới nhân bản, cần có sự trợ giúp của chính sức mạnh thần thiêng của Con Thiên Chúa, Ðấng đã nhập thể xuống trần làm người như chúng ta, để cứu rỗi chúng ta, để giải thóat chúng ta khỏi quyền lực thống trị của ma quỉ. Chúng ta cần đến sức mạnh của Thiên Chúa, để vượt qua được những cản trở của thần dữ. Chính Chúa Giêsu đã mạc khải cho các đồ đệ của Ngài điều này, khi Chúa dùng hình ảnh về cây nho và những ngành nho, cần phải liên kết chặt chẽ với nhau. Nơi chương 15 của Phúc Âm theo thánh Gioan, chúng ta nghe Chúa Giêsu quả quyết long trọng như sau: “Thầy là cây nho, chúng con là ngành. Ngành nào kết hợp cùng cây sẽ trổ sinh hoa trái. Ngành nào lìa cây sẽ khô héo liền. Chúng con hãy ở lại trong Thầy. Vì không có Thầy. Chúng con không thể làm chi được.

 Phải, tình liên đới giữa con người là cần thiết, nhưng chỉ đủ sức chống lại những thử thách gió mưa, những thiên tai hay những tai nạn do con người tạo ra mà thôi. Ðể thành công chống lại những quyền lực của thần dữ, chúng ta cần đến Chúa, cần đến sức mạnh của Ngài.

 Lạy Chúa, xin cho chúng con được xác tín mạnh mẽ về sự thật này: chúng ta cần đến Chúa, để hành hương an toàn trên con đường trở về nhà Cha trên trời, trở về cùng Chúa trong cõi phúc thật đời đời. Lạy Chúa, xin đừng bỏ rơi chúng con. Amen.

 Manila, Philippines

Ðức ông Phêrô Nguyễn Văn Tài

 From: tuyphuongngo & NguyenNThu

 

TOẢ RẠNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên!”.

Irving Stone, người dành cả cuộc đời để viết về sự vĩ đại của các thiên tài. Ông từng được hỏi, “Liệu có mẫu số chung nào cho các nhân vật này?”. Ông nói, “Tôi viết về những con người mà một lúc nào đó trong đời, họ đã có một tầm nhìn, một ước mơ phải hoàn thành. Và họ đã nỗ lực!”; “Họ bị đánh vào đầu, bị gièm pha… và trong nhiều năm, chẳng đi đến đâu! Nhưng mỗi khi bị đánh gục, họ khiêm tốn đứng lên. Không ai có thể tiêu diệt họ! Và một khi đã hoàn thành ‘một phần’ điều họ đặt ra, họ toả rạng!”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Có những con người đã ngã gục, nhưng khiêm tốn đứng lên; và cuối cùng, họ toả rạng!”. Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu tiết lộ bí quyết để mỗi người chúng ta có thể ‘tỏa rạng’, “Ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên!”. Nó có tên “Khiêm Nhường!”.

Chẳng có gì sai khi nói, Chúa Giêsu muốn mỗi người chúng ta được tôn vinh! Ngài muốn bạn được thế giới biết đến; muốn ánh sáng tốt lành của bạn rạng ngời và tạo nên những khác biệt! Tuy nhiên, Ngài muốn nó được thực hiện trong sự thật, không bằng ‘phô diễn’, ‘nhân tạo’ hay ‘vay mượn’; nhưng ‘tỏa rạng’ cách hồn nhiên, trong sáng.

“Khiêm nhường” là trở nên chính mình. Nó cho phép vượt qua bất kỳ tính cách sai lầm nào mà mỗi người có thể có – và đơn giản – “tôi” là “tôi”. Nó không gì khác hơn là ‘trung thực về mình’; nghĩa là sẵn sàng đón nhận bản thân với những tính cách ‘tốt và không tốt’ của nó. Khi mọi người nhìn thấy những phẩm chất tốt nơi chúng ta, họ rất ấn tượng; không phải ‘quá nhiều’ theo cách thế gian. Họ không nhìn chúng ta cách ghen tỵ; đúng hơn, họ nhìn và yêu lấy những gì chúng ta có. Họ thích, ngưỡng mộ chúng và muốn bắt chước! Bạn sẽ là ‘một ai đó’ hấp dẫn, mà người khác muốn gặp và làm quen. Thế thôi!

Bài đọc Isaia có chung một chủ đề. Vị ngôn sứ kêu gọi dân hãy khiêm tốn! Ông mỉa mai gọi các nhà lãnh đạo là “làm đầu Sôđôma”, Israel là “dân Gômôra”; hai thành phố – thời Abraham – biểu tượng của tất cả những gì tội lỗi nhất, xấu xa nhất, chống lại Thiên Chúa nhất. Dẫu thế, Thiên Chúa không lên án dân, nhưng kêu gọi họ sám hối, “Hãy rửa cho sạch, tẩy cho hết, và vứt bỏ tội ác của các ngươi cho khỏi chướng mắt Ta!”. Ngài hứa, “Ai sống đời hoàn hảo, Ta cho hưởng ơn cứu độ Chúa Trời!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên!”. Ai hạ mình tột cùng bằng Con Thiên Chúa? Ngài huỷ mình ra không khi làm người! Sinh ngoài đồng, sống ngoài đường, chết ngoài đồi. Vì thế, Chúa Cha đã siêu tôn Ngài; để “Khi nghe danh thánh Giêsu, mọi loài trên trời, dưới đất và trong nơi âm phủ, phải bái quỳ!”. Ngài ước mong chúng ta – môn đệ của Ngài – tiếp tục “khiêm tốn đứng lên, sau mỗi lần ngã gục” ‘toả rạng’ cho thế giới, ‘kiến tạo một sự khác biệt’, bằng cách đi con đường Ngài đi, ‘khiêm hạ!’. “Tôi nói cho anh chị em biết, cá nhân tôi rất đau lòng khi thấy nhiều người – về mặt tâm lý – sống để theo đuổi những lời ca ngợi phù phiếm. Là môn đệ Giêsu, chúng ta không được làm như vậy; thái độ giữa chúng ta là đơn sơ và huynh đệ. Tất cả chúng ta đều là anh chị em!” – Phanxicô.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con tranh chấp địa vị, chức tước, huyễn danh; hầu như ngọn hải đăng không hụ còi, con lặng lẽ ‘toả rạng’ ánh huy hoàng yêu thương của Chúa!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

***************************************

Thứ Ba Tuần II Mùa Chay

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

1 Khi ấy, Đức Giê-su nói với dân chúng và các môn đệ Người rằng: 2 “Các kinh sư và các người Pha-ri-sêu ngồi trên toà ông Mô-sê mà giảng dạy. 3 Vậy, tất cả những gì họ nói, anh em hãy làm, hãy giữ, còn những việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không làm. 4 Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ thì lại không buồn động ngón tay vào. 5 Họ làm mọi việc cốt để cho thiên hạ thấy. Quả vậy, họ đeo những hộp kinh thật lớn, mang những tua áo thật dài. 6 Họ ưa ngồi chỗ danh dự trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, 7 thích được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên hạ gọi là thầy.

8 “Phần anh em, thì đừng để ai gọi mình là thầy, vì anh em chỉ có một Thầy; còn tất cả anh em đều là anh em với nhau. 9 Anh em cũng đừng gọi ai dưới đất này là cha của anh em, vì anh em chỉ có một Cha là Cha trên trời. 10 Anh em cũng đừng để ai gọi mình là người chỉ đạo, vì anh em chỉ có một vị chỉ đạo, là Đấng Ki-tô. 11 Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em. 12 Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”


 

CẢM THƯƠNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ!”.

“Lòng thương xót không gượng ép. Nó như cơn mưa từ thiên đường tưới đẫm phước huệ xuống người cho và kẻ nhận. Nó hùng mạnh nhất trong những kẻ hùng mạnh nhất. Quyền trượng một vị vua cho thấy sức mạnh quyền lực thế gian – trong đó – ẩn chứa sợ hãi và kinh hoàng. Lòng thương xót cao hơn quyền trượng này, nó ngự trị trong trái tim của các vị vua, nó là thuộc tính của Thiên Chúa. Và quyền lực trần gian sẽ thể hiện như quyền lực của Chúa khi lòng thương xót và cảm thương ban phước huệ cho công lý!” –  Shakespeare.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay tiết lộ, “Lòng thương xót cao hơn quyền trượng của một vị vua” bởi nó là thuộc tính của Thiên Chúa. Chúa Giêsu dạy chúng ta ‘cảm thương’ anh chị em mình như Thiên Chúa ‘cảm thương’; Ngài nói, “Hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ!”.

Đó không chỉ là một đề nghị, nhưng là một đòi buộc! Nhìn vào lịch sử cứu độ, toàn bộ mặc khải là một tình yêu không mệt mỏi Thiên Chúa dành cho con người. Ngài yêu con người với một tình yêu không biên giới. Cái chết thập giá của Con Một Ngài là đỉnh cao của câu chuyện tình giữa Chúa và người, một chuyện tình lớn đến nỗi chỉ mình Thiên Chúa hiểu! So với tình yêu vô bờ này, tình yêu con người luôn què quặt, chắp vá và khập khiễng.

Trái tim con người thì sao? Trái tim của nó là một bãi chiến trường! Hãy xem, chúng ta thường tự đưa mình đi ‘khắp thế giới’ để tự bào chữa cho những bất công đã chịu; hoặc dẫu không nhớ đến những gì đã xảy ra, chúng ta vẫn thường tìm cách ‘cung phụng’ những vết thương lòng. Tuy nhiên, sẽ dễ dàng hơn nếu bạn và tôi biết ‘cảm thương’ khi nhìn vào trái tim kẻ xúc phạm mình và không làm ngơ trước những điều tốt đang có ở đó. Hãy đặt cược vào phía điều thiện và tin rằng, cuối cùng, sự thiện hấp dẫn trái tim hơn là cái ác ‘được thần tượng hoá!’. Nhìn vào trái tim, Chúa Giêsu luôn đặt cược cho mặt tốt của nó!

Những gì Đaniel thốt lên cho thấy trái tim tuyệt vời của ông! Lời cầu của ông – ‘mang tính quốc gia’ – mô tả sự thánh thiện của Thiên Chúa và sự bất toàn của con người – bài đọc một. Đaniel không ngồi phán xét những thiếu sót và tội lỗi của dân; thay vào đó, ông cầu xin Chúa ‘cảm thương’, tha thứ và phục hồi. Sự xấu hổ sẽ biến thành niềm vui và hy vọng nếu chúng ta xưng ra với Chúa và cầu xin tình yêu chữa lành của Ngài. Thánh Vịnh đáp ca thật ‘hàm ân’, “Lạy Chúa, Chúa không cứ tội chúng con mà xét xử!”.

Anh Chị em,

“Hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ!”. Nhân từ như Thiên Chúa là có một trái tim ‘cảm thương’ như trái tim Ngài. “Kêu gọi chúng ta nhân từ như Thiên Chúa, Chúa Giêsu không có ý nói đến số lượng! Ngài yêu cầu các môn đệ của Ngài trở thành những dấu chỉ, những kênh dẫn, những chứng nhân cho lòng thương xót của Ngài!” – Phanxicô. Trên thập giá, Chúa Giêsu phơi trần một trái tim thoi thóp, bị đâm thủng mà trong đó, chỉ có ‘cảm thương!’. Hãy cầu xin cho mình có một trái tim như trái tim của Ngài!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, thế giới cần những trái tim ‘đập nhịp xót thương’. Đừng để tim con ‘lạc nhịp’ với những nhịp ‘cảm thương’ của trái tim Chúa!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

****************************************

Thứ Hai Tuần II Mùa Chay

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

36 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Anh em hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ. 37 Anh em đừng xét đoán, thì anh em sẽ không bị Thiên Chúa xét đoán. Anh em đừng lên án, thì sẽ không bị Thiên Chúa lên án. Anh em hãy tha thứ, thì sẽ được Thiên Chúa thứ tha. 38 Anh em hãy cho, thì sẽ được Thiên Chúa cho lại. Người sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng đã dằn, đã lắc và đầy tràn, mà đổ vào vạt áo anh em. Vì anh em đong bằng đấu nào, thì Thiên Chúa sẽ đong lại cho anh em bằng đấu ấy.”


 

NGƯỚC MẮT LÊN!- Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Y phục Người trở nên trắng tinh chói loà”.

Cạnh một con mương nhỏ, có cây tầm xuân lặng lẽ. Cho đến một buổi chiều, một người đến, đào quanh và nâng nó lên. Tầm xuân vùng vằng, “Ông làm gì vậy?”. Người ấy vẫn lặng lẽ đem nó về trồng giữa vườn hoa. Nó càu nhàu, “Sai lầm!”. Vài tuần sau, người ấy trở lại với một con dao sắc, anh rạch một đường trên thân cây tầm xuân; tháp vào một mảnh hồng. Hè đến, những nụ hồng xinh xắn rực rỡ trên chiếc áo cũ kỹ. Người ấy nói, “Ngước mắt lên! Vẻ đẹp của bạn không do những gì bạn tạo ra, nhưng do những gì được tháp vào!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay mời gọi chúng ta ‘ngước mắt lên’, ngắm xem vinh quang Thiên Chúa, Đấng đã tháp ‘mảnh Giêsu’ vào linh hồn bạn và tôi. Đồng thời, nhìn lên Giêsu khi Ngài biến hình trên núi trong thiên tính huy hoàng rực rỡ trên chiếc áo cũ kỹ nhân tính, “Y phục Người trở nên trắng tinh chói loà”.

Bài đọc một kể chuyện một cụ già ‘ngước mắt lên’ và được tháp vào. Một đêm kia, Chúa dẫn Abraham ra ngoài và bảo, “Ngước mắt lên, thử đếm các vì sao, xem có đếm nổi không. Dòng dõi ngươi sẽ như thế đó!”. Abraham ngước lên, vị Thần cao cả đã thương nhìn ông; ông tin lời hứa của Ngài. Cả chúng ta hôm nay, được mời gọi thôi đừng nhìn xuống, nhưng ‘ngước mắt lên’, để biết rằng, “Quê hương chúng ta ở trên trời, và chúng ta nóng lòng mong đợi Đức Giêsu Kitô từ trời đến cứu chúng ta!” – bài đọc hai. Với bài Tin Mừng, chúng ta không chỉ được mời ‘ngước mắt lên’, nhưng còn được mời ‘lên núi’ với Chúa Giêsu như ba môn đệ, cùng Ngài cầu nguyện, chiêm ngắm vinh quang Thiên Chúa và được biến đổi.

Hình ảnh Chúa Giêsu chói ngời vinh quang chứa chan hy vọng! Các môn đệ thấy Thầy rạng rỡ trong tư cách Ngôi Hai trong Ba Ngôi Chí Thánh. Biến cố này xảy ra khi tâm hồn các ông đang xao động vì cuộc thương khó Ngài tiên báo. Mùa Chay, mùa vượt qua những khó khăn khi nhìn xuống lòng mình – yếu hèn, vạy vò, bứt rứt – vốn có thể đưa đến ngã lòng, chán nản, thậm chí tuyệt vọng. Vì thế, để khắc phục, bạn và tôi hãy ‘ngước mắt lên’, cho phép mình tháp vào Giêsu – Đấng ôm lấy tội – sẽ nhúng linh hồn chúng ta trong máu của Ngài, hầu chúng ta được chết và sống lại với Ngài. Đó là ý nghĩa của đại lễ Phục Sinh chúng ta đang hướng về. “Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Vẻ đẹp của bạn không do những gì bạn tạo ra, nhưng do những gì được tháp vào!”. Đấng tháp vào chúng ta – Đức Giêsu Kitô – vừa là người, vừa là Chúa! Là người, Ngài thấu cảm mọi yếu hèn phận người; là Chúa – trong vỏ bọc của đau khổ và sỉ nhục – bị treo trên thập giá cũng là Đấng Phục Sinh, chiến thắng tội lỗi và thần chết. ‘Ngước mắt lên’, chúng ta không sợ hãi, ngã lòng khi phải chiến đấu với những ươn hèn của mình trong những ngày Chay thánh. Vì với Ngài, chúng ta được chữa lành, bình an và hạnh phúc. Tháp nhập đời mình vào cuộc tử nạn và phục sinh của Chúa Giêsu, chúng ta trổ hoa. Dẫu đau đớn, rướm máu như những gì cây tầm xuân trải nghiệm, bạn và tôi hãy cứ để Ngài tháp nhập!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, giúp con nhìn lên Chúa với niềm tin tuyệt đối; cho con luôn tháp vào Ngài, vì không chỉ được thứ tha, con còn được biến đổi và ‘trổ hoa rực rỡ!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

***************************************************

CHÚA NHẬT TUẦN II MÙA CHAY NĂM C

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

28b Khi ấy, Đức Giê-su lên núi cầu nguyện đem theo các ông Phê-rô, Gio-an và Gia-cô-bê. 29 Đang lúc Người cầu nguyện, dung mạo Người bỗng đổi khác, y phục Người trở nên trắng tinh chói loà. 30 Và kìa, có hai nhân vật đàm đạo với Người, đó là ông Mô-sê và ông Ê-li-a. 31 Hai vị hiện ra, rạng ngời vinh hiển, và nói về cuộc xuất hành Người sắp hoàn thành tại Giê-ru-sa-lem. 32 Còn ông Phê-rô và đồng bạn thì ngủ mê mệt, nhưng khi tỉnh hẳn, các ông nhìn thấy vinh quang của Đức Giê-su, và hai nhân vật đứng bên Người. 33 Đang lúc hai vị này từ biệt Đức Giê-su, ông Phê-rô thưa với Người rằng: “Thưa Thầy, chúng con ở đây, thật là hay! Chúng con xin dựng ba cái lều, một cho Thầy, một cho ông Mô-sê, và một cho ông Ê-li-a.” Ông không biết mình đang nói gì. 34 Ông còn đang nói, thì bỗng có một đám mây bao phủ các ông. Khi thấy mình vào trong đám mây, các ông hoảng sợ. 35 Và từ đám mây có tiếng phán rằng: “Đây là Con Ta, người đã được Ta tuyển chọn, hãy vâng nghe lời Người!” 36 Tiếng phán vừa dứt, thì chỉ còn thấy một mình Đức Giê-su. Còn các môn đệ thì nín thinh, và trong những ngày ấy, các ông không kể lại cho ai biết gì cả về những điều mình đã thấy.


 

Đang lúc Người cầu nguyện, dung mạo Người bỗng đổi khác, y phục Người trở nên trắng tinh chói loà. (Lk 9:26)-Cha Vương

 Chúc bình an đến bạn và gia quyến nhé. Nguyện cho lời nói và việc làm của bạn trong Mùa Chay sinh nhiều ý lợi cho tâm hồn và cho phần cứu rỗi của các linh hồn trong luyện ngục nhé.

Cha Vương

CN 2MC: 16/3/2025

TIN MỪNG: Đang lúc Người cầu nguyện, dung mạo Người bỗng đổi khác, y phục Người trở nên trắng tinh chói loà. (Lk 9:26)

SUY NIỆM: Trong biến cố biến hình và cả những lần khác trong Kinh Thánh thí dụ như trên núi Cây dầu bạn thấy Chúa Giêsu cầu nguyện. Nếu Chúa là đấng thấu hiểu hết mọi sự thì tại sao Ngài lại cầu nguyện? Để trả lời cho câu hỏi này bạn cần phải đề cập đến Mầu nhiệm Chúa 3 Ngôi—Chỉ có 1 Thiên Chúa mà thôi, nhưng Thiên Chúa ấy lại có tới 3 Ngôi: Ngôi Cha, Ngôi Con và Ngôi Thánh Thần (Thánh Linh). Sách giáo lý Công Giáo định nghĩa: “Cầu nguyện là trò chuyện thân mật với Thiên Chúa”. Vì là 1 Thiên Chúa với 3 Ngôi vị riêng biệt, nên không có gì lạ khi một trong những Ngôi vị nói chuyện với một trong những Ngôi vị khác. Trên núi Cây dầu Chúa Giêsu quỳ gối cầu nguyện rằng: “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén này xa con. Tuy vậy, xin đừng làm theo ý con, mà làm theo ý Cha.” (Lc 22:42)

Cầu nguyện là một nhu cầu thiết yếu của đời sống con người. Bạn hãy noi gương Chúa Giêsu đi, Ngài luôn gắn bó mật thiết với Chúa Cha, trò chuyện cùng Chúa Cha, hỏi ý kiến Chúa Cha trong mọi quyết định của Người. Vậy khi cần quyết định, khi có những sự việc quan trọng phải lựa chọn, và trong tất cả những biến cố vui buồn của cuộc sống bạn hãy liên lỉ CẦU NGUYỆN để làm cho mỗi ngày sống của bạn được ngập tràn tình yêu, ân sủng của Thiên Chúa và nên trọn hảo theo thánh ý của Người.

LẮNG NGHE: Lạy CHÚA, xin nhớ lại nghĩa nặng tình sâu / tự ngàn xưa Ngài từng biểu lộ, / đừng bao giờ để quân thù chế ngự chúng con. / Lạy THIÊN CHÚA Ít-ra-en, / xin cứu chúng con thoát mọi nỗi truân chuyên ngặt nghèo.  (Tv 25:6,3,22)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, con hướng tâm hồn con lên tới Chúa, xin đồng hành với con để con khỏi cô đơn, xin chỉ lối cho con để con không lạc lối, và đến giờ chết xin dẫn con về tới Thiên Đàng để được ở bên Chúa muôn đời.

THỰC HÀNH: Trong Mùa Chay này, mời bạn hãy cố gắng tăng thêm thời gian cầu nguyện trong ngày.

From: Do Dzung

*****************

Vì Tình Ngài Yêu Con (sáng tác: Dương Như Đình) | Angelo Band

NĂM SỰ THƯƠNG: Thứ hai thì ngắm—Đức Chúa Giê-su chịu đánh đòn- Cha Vương

Chúc bình an! Thánh Anthony Mary Claret nói: “Khi yêu mến và lần hạt Mân Côi, người ta sẽ thấy rằng Kinh Mân Côi làm cho họ trở nên tốt hơn.” Vậy hôm nay mời Bạn đồng hành với Mẹ hãy hy sinh những đau đớn của mình cầu nguyện cho người tội lỗi ăn năn trở lại. Nhớ cầu nguyện cho nhau nhé.

Cha Vương

Thứ 7 1MC: 15/3/2025

NĂM SỰ THƯƠNG: Thứ hai thì ngắm—Đức Chúa Giê-su chịu đánh đòn. Trước khi giết Chúa Giêsu, theo tục lệ tòa án Rô-ma, họ phải mang tội phạm ra đánh đòn, ý pháp luật là để kẻ bị hành hình bị đau khổ hơn, kẻ khác thấy mà sợ không dám phạm pháp nữa. Chúa là người vô tội nhưng Ngài không bênh vực, không thanh minh, không cãi lẽ, không phân bua gì cả. Ngài im lặng chịu đựng vì yêu Nhân loại. Bạn đã làm gì để đáp lại sự đau đớn đó? Hôm nay qua việc suy niệm 10 Kinh Kính Mừng này, Bạn hãy xin cho được hãm mình chịu khó bằng lòng. (Nêu ra ý chỉ cầu xin…)

+ Kinh Lạy Cha: Lạy Cha chúng con ở trên trời…

  1. Vừa tảng sáng, các thượng tế đã họp bàn với các kỳ mục và kinh sư, tức là toàn thể Thượng Hội Đồng. Sau đó, họ trói Đức Giê-su lại và giải đi nộp cho ông Phi-la-tô. (Máccô 15:1) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  2. Ông Phi-la-tô trở vào dinh, cho gọi Đức Giê-su và nói với Người: “Ông có phải là vua dân Do-thái không? ” (Gioan 18:33) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  3. Đức Giê-su trả lời: “Nước tôi không thuộc về thế gian này… Ông Phi-la-tô liền hỏi: “Vậy ông là vua sao? ” Đức Giê-su đáp: “Chính ngài nói rằng tôi là vua. (Gioan 18:36-37a) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  4. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi.”  (Gioan 18:37b) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  5. Ông Phi-la-tô nói với Người: “Sự thật là gì? “… Ông Phi-la-tô lại ra ngoài và nói với người Do-thái: “Đây ta dẫn ông ấy ra ngoài cho các người, để các người biết là ta không tìm thấy lý do nào để kết tội ông ấy.” (Gioan 18:38, 19:4) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  6. Ông Phi-la-tô bảo họ: “Các người cứ đem ông này đi mà đóng đinh vào thập giá, vì phần ta, ta không tìm thấy lý do để kết tội ông ấy.” (Gioan 19:6b) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  7. Người bị đời khinh khi ruồng rẫy, phải đau khổ.  (Isaia 53:3) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  8. Bị ngược đãi, người cam chịu nhục, chẳng mở miệng kêu ca; như chiên bị đem đi làm thịt, như cừu câm nín khi bị xén lông, người chẳng hề mở miệng. (Isaia 53:7) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  9. Chính người đã bị đâm vì chúng ta phạm tội, bị nghiền nát vì chúng ta lỗi lầm; (Isaia 53:5a) Kính mừng Maria đầy ơn phúc..                                                  10.Người đã chịu sửa trị để chúng ta được bình an, đã phải mang thương tích cho chúng ta được chữa lành. (Isaia 53:5b) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…

+ Kinh Sáng Danh: Sáng danh Đức Chúa Cha…

+ Câu Than Fatima: Lạy Chúa Giêsu, xin tha tội cho chúng con…

+ Kinh Lạy Nữ Vương: Lạy Nữ Vương, Mẹ nhân lành…

+Kinh Hãy Nhớ: Lạy Thánh Nữ Đồng Trinh Maria, là Mẹ rất nhân từ, xin hãy nhớ xưa nay…

From: Do Dzung

**********************

Con đường Cha đi bao nhiêu khó nguy truân chuyên ngập tràn

CÁI TÔI THAO THỨC – Rev. Ron Rolheiser, OMI

Rev. Ron Rolheiser, OMI

Trong những năm cuối đời, Thomas Merton sống ở một ẩn viện bên ngoài tu viện, hy vọng được cô tịch thêm, nhưng cô tịch là một điều viển vông, và nó cứ mãi chạy trốn ngài.

Rồi một sáng nọ, trong một khoảnh khắc, ngài nhận thấy mình đã tìm thấy cô tịch.  Tuy nhiên, điều ngài trải nghiệm đã làm cho ngài ngạc nhiên.  Hóa ra, cô tịch không phải là một tình trạng ý thức được biến đổi hay là một nhận thức cao hơn về Thiên Chúa và sự siêu việt trong cuộc đời chúng ta.  Theo những gì ngài trải nghiệm, thì cô tịch đơn giản là bình an trong chính mình, ý thức một cách tri ân và hít lấy một cách bình an sự phong phú vô vàn trong cuộc đời mình.  Cô tịch hệ tại ở việc thân mật ngủ với trải nghiệm của mình, bình an trong đó, ý thức sự phong phú và kỳ diệu của nó.

Nhưng đâu dễ như vậy.  Hiếm được như vậy lắm.  Chúng ta hiếm khi thấy mình bình an với thời khắc hiện tại trong bản thân mình.  Vì sao?  Vì chúng ta được dựng nên như vậy.  Chúng ta quá hăng hái so với thế giới này.  Khi Thiên Chúa đặt chúng ta vào thế giới này, thì như sách Giảng viên đã nói, Ngài đặt sự “vô tận” vào lòng chúng ta và vì thế chúng ta không dễ bình an với cuộc sống của mình.

Chẳng hạn như, trong đoạn về nhịp điệu các mùa trong sách Giảng viên.  Tất cả mọi sự đều có thời điểm và thời của nó.  Một thời để sinh, một thời để chết, một thời để gieo, một thời để gặt, một thời để giết, một thời để chữa… cứ thế mà tiếp.  Rồi sau khi đưa ra nhịp điệu tự nhiên của thời gian và các mùa, tác giả kết lại bằng những lời này: Thiên Chúa đã làm mọi sự hợp thời đúng lúc, nhưng Thiên Chúa đã đưa sự vô tận vào tâm hồn con người, nên từ đầu đến cuối, chúng ta cứ lạc nhịp với thời gian và các thời.

“Vô tận” trong tiếng Do thái là Olam, một từ có cùng ý với “vĩnh cửu” và “siêu việt.”  Một vài bản dịch tiếng Anh viết như sau: Thiên Chúa đã đặt ý thức về quá khứ và tương lai vào lòng chúng ta.  Có lẽ lối diễn đạt rõ nhất cho điều này chính là cách chúng ta thường trải nghiệm điều này trong đời mình.

Chúng ta biết từ kinh nghiệm rằng thật khó để bình an trong thời khắc hiện tại, bởi vì quá khứ và tương lai không để chúng ta yên.  Chúng luôn mãi nhuốm màu lên quá khứ.

Quá khứ ám ảnh chúng ta với những lời ru và giai điệu mà chúng ta nửa nhớ nửa quên, khơi lên trong chúng ta những ký ức về tình yêu tìm thấy và đánh mất, về những vết thương chẳng bao giờ lành, và những cảm giác mơ hồ về những hoài niệm, hối tiếc và mong muốn bám vào một thứ gì đó từng có.

Quá khứ luôn mãi gieo thao thức vào thời khắc hiện tại.

Còn tương lai?  Nó cũng xuyên thấu vào hiện tại, ló dạng lên như một lời hứa và mối đe dọa, luôn mãi đòi chúng ta phải chú ý, luôn mãi gieo lo lắng vào cuộc đời chúng ta, luôn mãi tước đi năng lực nghỉ ngơi trong hiện tại của chúng ta.

Hiện tại luôn bị nhuốm màu của những nỗi ám ảnh, mối thương tâm, mối lao tâm và lo lắng vốn chẳng mấy liên quan đến những người đang ngồi cùng bàn với chúng ta bây giờ.

Các triết gia và thi sĩ đã đặt nhiều tên cho chuyện này.  Platon gọi nói là “cơn điên đến từ các vị thần”, các nhà thơ Hinđu gọi đó là “hoài niệm về vô tận”, Shakespeare nói về “khao khát bất diệt”, Thánh Augustinô có định nghĩa có lẽ là lừng danh hơn tất cả, ngài gọi đó là thao thức không thể xóa bỏ Thiên Chúa đặt vào lòng con người để con người không thể nào tìm được mái ấm nếu mái ấm đó không vô tận và vĩnh cửu – “Lạy Chúa, Ngài đã tạo chúng con cho Ngài, và tâm hồn chúng con khắc khoải mãi cho đến khi được nghỉ yên trong Ngài.”

Và thế là, rất hiếm khi chúng ta hiện diện bình an trong đời, hay thoải mái trong chính mình.  Nhưng như T.S. Eliot từng nói, “sự dằn vặt” này có một ý định thiêng liêng với chủ ý của Thiên Chúa.

Linh mục Henri Nouwen, trong một đoạn văn phi thường, đã xác định sự vật lộn này và mục đích của nó: “Cuộc đời chúng ta là một thời gian ngắn sống trong kỳ vọng, một thời gian mà nỗi buồn và niềm vui quấn lấy nhau trong mỗi một khoảnh khắc.  Có chất buồn thấm đẫm mọi thời khắc đời sống.

Dường như chẳng điều gì là vui thú trọn vẹn hoàn toàn, nhưng thậm chí trong cả những thời khắc hạnh phúc nhất của hiện hữu này chúng ta vẫn cảm nhận một thoáng đượm màu buồn.  Trong mọi thỏa mãn, vẫn nhận thức được giới hạn, trong mọi thành công vẫn có nỗi sợ bị ganh ghét.  Phía sau nụ cười là giọt nước mắt.  Trong mọi vòng tay ôm, vẫn có sự cô đơn.  Trong mọi tình bạn, vẫn có ngăn cách.  Và trong tất cả những gì rạng rỡ, vẫn nhận thấy bóng tối quanh mình.  Nhưng trải nghiệm thân mật này, với mỗi một chút của sự sống được chạm đến bởi một chút của cái chết, có thể hướng chúng ta vượt quá những giới hạn hiện sinh.  Nó có thể làm thế bằng cách khiến chúng ta nhìn quá kỳ vọng để hướng đến ngày mà lòng chúng ta sẽ tràn đầy niềm vui toàn vẹn, một niềm vui mà không ai lấy được của chúng ta.”

Tâm hồn thao thức của chúng ta giữ chúng ta khỏi quên mất ngọn lửa thiêng liêng trong mình.

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim