Quỳnh Giao, Nhìn Từ Bên Nhật

Hoang Le Thanh
Quỳnh Giao, Nhìn Từ Bên Nhật.

Tác giả: Nguyễn Hữu Nghiêm.

Lời giới thiệu: Vũ Đăng Khuê

Đăng trên trang Fb: Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa – Xuan Nguyen

*

Tôi có một người bạn khá thân cùng tuổi, học cùng trường Nhật Ngữ vào khoảng năm 1972, tôi thân với hắn là vì hắn “chịu” nghe tôi nói, ít khi “phản luận” nhiều khi lý luận của tôi lúc đó ngang phè như cua. Hắn thường rủ tôi tới nhà để nghe tôi nói và… làm “mồi” cho tôi nhậu. Dạo đó, thỉnh thoảng hắn có cho tôi đọc một vài bài thơ và một vài bài viết về ý tưởng của hắn về đất nước, về quê hương, tôi chỉ nghe cho có chuyện.

Tháng 4/1975, “giặc từ miền Bắc vô đây, bàn tay chém giết đồng bào”, hắn rời Nhật sang định cư ở Mỹ. Năm 1980, tôi gặp lại hắn tại Hoa Kỳ vì sinh hoạt trong cùng tổ chức Người Việt Tự Do.

Năm 1983 vì một vài lý do khách quan tôi mất liên lạc với N. từ đó. Tôi chỉ biết tin hắn qua một tên anh họ “phốp pháp” mà trong nhóm sinh viên du học Nhật Bản của tôi thời đó người nào cũng biết là Phước mập: “Ê Khuê, chụp với tao tấm hình về để cho thằng N. biết mày hình dạng ra sao? hay “Thằng N. hỏi thăm mày hoài”. Tôi chỉ biết vậy và không hỏi thêm. Tháng 3 năm ngoái, tôi có dịp sang Mỹ và nhất định phải gặp cho được hắn, tôi mãn nguyện sau cái đêm ngất ngư với hắn tại nhà vì thấy nó nói nhiều hơn trước.

———

Nghe tin nữ ca sĩ Quỳnh Giao mất, tôi đã viết đâu đó trong mail gửi cho bạn bè:

– Có thể có người hợp hay không hợp nhưng Quỳnh Giao là một trong những ca sĩ chuẩn nhất của miền Nam Việt Nam.

Tôi bồi hồi nhớ lại: Năm 1970, lúc còn học lớp luyện thi Tú Tài của thầy Phạm Huy Ngà và Vũ Bảo Ấu tại trường Thăng Long, tôi đã học chung lớp với một cô có tên Vân Quỳnh, trong ban nhạc Mây Bốn Phương gồm bốn người là Quỳnh Giao, Vân Quỳnh, Vân Khanh và Vân Hòa. Tôi thích ban Bốn Phương với những bài hát chia rất nhiều bè có tính cách chuyên nghiệp như bài Lữ Hành của nhạc sĩ Phạm Duy trong băng nhạc Jo Marcel. https://www.youtube.com/watch?v=Vs9anPP1Rbc

Sau này, tôi biết cô Quỳnh này là em gái của nữ ca sĩ Quỳnh Giao. Cô Quỳnh này chắc cũng chẳng biết tôi là ai vì lớp luyện thi có cả hơn trăm mạng.

Năm 1983, trong ngày lễ ra mắt của em gái tôi sau khi lấy chồng ở bên Mỹ, không có tôi nhưng có bố mẹ tôi. Đem hình về cho tôi xem thì tôi nhận ra được ca sĩ Quỳnh Giao, vợ của kinh tế gia Nguyễn-Xuân Nghĩa. Tôi hỏi bố tôi: “bố có biết ca sĩ Quỳnh Giao này không?”, bố tôi cho biết có nghe tên, chắc là có gặp. Sở dĩ bố tôi nói thế là vì dạo thập niên 1960, ông là chủ sự phòng nhân viên của đài phát thanh Saigon, thường tiếp xúc để sắp xếp cho các ca sĩ hát. v.v…

———

Tôi định viết một bài về nữ ca sĩ khả ái này nhưng hôm nay N. gửi tôi bài viết dưới đây, đã nói hộ tất cả những điều tôi muốn nói. Không dài giòng, xin trân trọng mời mọi người đi vào bài viết của Nguyễn Hữu Nghiêm, thằng bạn ít nói. Tôi hơi ngạc nhiên vì chẳng bao giờ nghe N. nói về âm nhạc cả.

Vũ Đăng Khuê

*

ĐỂ TƯỞNG NHỚ MỘT VÌ SAO

Nguyễn Hữu Nghiêm

Tối hôm đó như lệ thường, sau khi đọc một số điện thư, viết vài thư cần thiết, tôi vào tờ báo mạng quen thuộc để đọc tin tức, và một số bài viết thường xuyên trên báo. Sau khi lướt qua các mục tin tức thế giới, Hoa Kỳ …thấy không có gì khác lạ, tương tự như những tin tức trong một tờ báo Mỹ địa phương mà tôi đã đọc hồi sáng, tôi vội tìm sang phần tin Cộng đồng xem có gì đặc biệt. Bỗng một hàng tin đập vào mắt khiến tôi không khỏi sửng sốt, bàng hoàng: Nghệ sĩ Qưỳnh Giao qua đời, hưởng thọ 68 tuổi. Mở tin ra đọc, tôi mới biết là thời gian qua chị bị lâm trọng bệnh và mới qua đời buổi sáng ngày hôm đó. Đã khá lâu không thấy bài của chị đăng trên báo, tôi cứ tưởng là chị bị bận một số công việc nên không có thì giờ để viết bài. Nào ngờ…

Thú thật, tôi không phải là một trong những người mến chuộng giọng hát của chị. Đó là giọng ca truyền cảm, rất sang cả, quí phái. Giọng hát của chị cũng như các bản nhạc chị trình bày rất kén chọn người nghe mà tôi lại không phải trong thành phần được kén chọn đó. Với tôi, tiếng hát của Khánh Ly, Lệ Thu, Duy Trác, Sĩ Phú… lúc xưa và Ngọc Lan, Quang Dũng…. sau này với các bản tình ca của Trịnh công Sơn, Vũ thành An, Ngô thụy Miên… vẫn là những tiếng hát thấm đẫm vào tâm hồn của tôi hơn.

Tuy nhiên tôi mến mộ chị ở lĩnh vực khác. Cách nay khoảng mười năm, tình cờ một hôm khi đọc báo Người Việt, tôi thấy có một bài viết về một đề tài văn học, tác giả ký tên là Quỳnh Giao. Tò mò tôi mở ra đọc thử. Bài viết khá công phu, tác giả có một kiến thức về văn học Việt Nam uyên bác, thâm sâu. Khi đó tôi thắc mắc trong lòng: Quỳnh Giao có phải là nữ ca sĩ Quỳnh Giao? Vì theo sự hiểu biết hạn hẹp của tôi thì từ truớc đến giờ người nữ ca sĩ này có bao giờ viết lách gì. Rồi tôi tiếp tục đọc tiếp thêm mấy bài viết sau đó. Những bài này thì tác giả viết về đề tài âm nhạc. Khi đó thì tôi khẳng định tác giả Quỳnh Giao chính là ca sĩ Quỳnh Giao. Thế rồi từ đó tôi thường xuyên đọc các bài viết của chị .

Bằng bút pháp điêu luyện, trong sáng, nhẹ nhàng với những nhận xét hết sức tinh tế và mẫn cảm, tác giả đã mở cánh cửa cho chúng ta cảm thấy cái hay, cái độc đáo của các ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng một thời ở miền Nam tự do thân yêu.

Những bài viết theo cảm nghĩ của tôi, được viết từ sự xúc cảm chân thành, bởi sự rung động của con tim trước cái đẹp của nghệ thuật âm nhạc, nên rất sống động, hấp dẫn người đọc, chứ không phải như một bài biên khảo khô khan, nặng nề. Qua những cảm nhận của tác giả cho chúng ta thấy, tác giả nghe nhạc không chỉ bằng đôi tai thẩm âm lão luyện của mình mà còn hoà nhập con tim của mình vào tiếng hát và bài nhạc.

Cũng chính nhờ những bài viết này mà một kẻ dốt đặc về âm nhạc như tôi đã hiểu biết được đôi chút về lĩnh vực này. Trước đây khi nghe ca sĩ trình bày một bản nhạc mà mình ưa thích, tôi thấy hay nhưng không biết giải thích hay ở chỗ nào. Bây giờ nhờ tác giả mà cánh cửa vô minh của tôi đã phần nào được khai mở. Đối với tôi đó là một vui sướng, một hạnh phúc thật tuyệt vời.

Hãy đọc một đoạn chị viết về nữ ca sĩ Thái Thanh: ”Thái Thanh có sự bén nhạy thiên phú để hát mạch lạc từng câu từng chữ, với âm sắc hoàn toàn Việt Nam. Cái “hồn Việt” chúng ta nói đến trong tiếng hát của bà được bắt gặp trước tiên ở cách hát cho rõ lời. Cũng vì vậy, đòi Thái Thanh hát nhạc ngoại quốc là chưa bắt được cái “thần” của bà. Thái Thanh là người hoàn toàn Việt Nam từ cốt tủy. Và hát hay nhất các ca khúc về mẹ. “Bà mẹ Gio Linh” của Phạm Duy không thể nào sống mãi trong chúng ta, dù chiến tranh đã tàn, nếu không có cách diễn tả của Thái Thanh, “Giọt mưa trên lá” cũng thế. “Tình ca” cũng vậy. Ngay trong tiếng nức nở về tình yêu và chinh chiến, từ “Buồn tàn thu” xa xưa đến “Kỷ vật cho em” hay “Bài hương ca vô tận” về sau, Thái Thanh vẫn làm chúng ta rùng mình không vì nỗi lòng thiếu nữ mà là tâm tư của thiếu phụ…”

Hay về nhạc sĩ Phạm đình Chương:

“…Phạm Ðình Chương không đi theo đám đông mà tự tạo một thế giới âm thanh riêng, ông không viết cho thị hiếu quần chúng hay trào lưu của xã hội. Ông mở ra trào lưu riêng. Phạm Ðình Chương chỉ biết buồn và viết nhạc buồn khi viết về tình yêu.

Ngoài Quang Dũng với các thính giả miền Nam, nhiều thi sĩ thực ra có món nợ với Phạm Ðình Chương khi ông phả thơ của họ vào cõi nhạc để đọng mãi trong hồn người. Nhiều người yêu nhạc đã tìm đến thơ cũng nhờ thanh âm Phạm Ðình Chương. Ông nắm lấy cái hồn của bài thơ và vẽ ra một không gian khác, một tâm tư khác, bằng nhạc. Phải chăng vì những bằng hữu chí thiết nhất của ông là những nhà thơ, nhà văn, những người cầm bút?…”

Hoặc Anh Ngọc, Sĩ Phú:

”Quỳnh Giao sở dĩ gọi giọng hát của danh ca Anh Ngọc là trượng phu vì chất sang sảng, chắc nịch, đầy nam tính. Khi hợp ca, giọng Anh Ngọc bao trùm lên các giọng khác…”

“Lạ một điều là giọng hát Sĩ Phú tương phản với vóc dáng của ông. Giọng Sĩ Phú nhẹ lắm, hát gần như thủ thỉ. Cái lối thủ thỉ ấy thật tuyệt khi hát những bài có nội dung kể chuyện, nhất là kể chuyện tình. Các ca khúc “Cô Láng Giềng” của Hoàng Quý, “Cô Hàng Cà Phê” của Canh Thân, được ông kể bằng giọng nhỏ nhẹ, nghe như vừa đủ bên tai một câu chuyện thật ra chẳng có gì đặc sắc, mà sao lại rất quyến rũ….”

Phải có một kiến thức thật sâu sắc, một tấm lòng vô cùng trân quí âm nhạc, tác giả mới có được những nhận xét hết sức tinh tế và sắc sảo như thế.

Chị không những chỉ viết về các ca sĩ, nhạc sĩ Việt Nam, mà chị còn viết thêm về những danh tài lẫy lừng quốc tế nữa. Ngoài ra chị còn bước sang lĩnh vực thời trang với những bài viết về nước hoa, ví xách, quần áo… Bài viết của chị ở địa hạt nào cũng đều rất thú vị, hấp dẫn người đọc. Những kiến thức và tài năng chị có được có lẽ nhiều phần là từ thuở bé chị đã được nuôi dưỡng trong cái nôi văn học và âm nhạc Việt Nam thời bấy giờ.

Thân mẫu chị là nữ ca sĩ một thời vang bóng Minh Trang và người cha kế là nhạc sĩ tài danh Dương thiệu Tước. Giòng máu nghệ thuật đã chảy trong huyết quản của chị từ tấm bé, cho nên không những chỉ có giọng ca điêu luyện, chị còn là một dương cầm thủ tài ba, đậu thủ khoa khi tốt nghiệp trường Quốc Gia Âm Nhạc. Cách nay ít năm những bài viết của chị đã được gom lại xuất bản thành sách với tựa đề: Tạp Ghi Quỳnh Giao.

Đây là tác phẩm đầu tiên mà cũng là cuối cùng mà chị hiến tặng cho đời.

Nhiều khi tôi thắc mắc tự hỏi, tại sao những kẻ đầy tài hoa và nhân cách như ca sĩ Ngọc Lan, nhà báo Lê Thiệp, ca nhạc sĩ Việt Dũng, nghệ sĩ Quỳnh Giao…. trời không cho sống lâu hơn. Để họ có thể cống hiến thêm cho đời, cho tha nhân những tài năng, những tâm huyết mà họ sở đắc và ấp ủ. Tôi chợt liên tưởng đến thuyết tài mệnh tương đố mà cụ Tiên Điền Nguyễn Du đã nêu lên trong truyện Kiều. Nghĩ đến khiến tôi không khỏi ngậm ngùi thương tiếc.

Riêng với Quỳnh Giao, tôi thương tiếc chị không chỉ vì từ đây tôi không còn được đọc những bài viết rất bổ ích, linh động, đầy giá trị nghệ thuật mà tôi còn hết sức tiếc là từ đây trên văn đàn sẽ thiếu vắng một cây bút duyên dáng và tài ba. Khi một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực nghệ thuật qua đời, người ta thường bảo là một vì sao trên nền trời âm nhạc, văn học,… vừa vụt tắt. Nhưng với tôi, những vì sao này không bao giờ tắt, luôn luôn chói sáng trong tâm tưởng của những người mến mộ họ.

Tôi tin rằng ở thế giới bên kia, nơi chị đang nghỉ ngơi yên bình, luôn vang lừng tiếng nhã nhạc, thánh thót như giọng hát trong như pha lê, du dương như tiếng đàn dương cầm, và mượt mà như những giòng chữ trong những bài tạp ghi của người nghệ sĩ tài hoa Công Tằng Tôn Nữ Đoan Trang Quỳnh Giao.

Mùa Hè 2014
Nguyễn Hữu Nghiêm

*

Copy từ FB Nhà kinh tế Nguyễn Xuân Nghĩa
https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=10208092070697547&id=1773354689

Image may contain: 1 person, standing, child and outdoor

Trần Ngọc Châu, chuyên gia chống phiến loạn dưới chế độ VNCH, qua đời ở tuổi 96 vì biến chứng corona

Trần Ngọc Châu, một quân nhân và chính trị gia Miền Nam Việt Nam đã chiến đấu với lực lượng thực dân Pháp và sau đó là Việt Cộng, trở thành một đồng minh có ảnh hưởng rộng với Mỹ trước khi bị giam ở Sài Gòn vì tội phản qu…..

Chuyện đi nước ngoài.

Phan Thị Hồng
Chuyện đi nước ngoài.

Một cô giáo nông thôn, suốt năm chỉ có một đám ruộng rất nhỏ và đám học trò đông đúc, nhưng thích đi du lịch tự túc.

Trong 20 năm đầu: đi, tìm hiểu và khảo cứu (thời đó chưa có internet) khắp mấy mươi tỉnh thành khắp cả nước, từ 6 tỉnh biên giới phía Bắc đến các hải đảo xa phương Nam xa xôi. Và đi hết Đông Dương bằng đường bộ.

Sau mỗi chuyến đi, trở về làm lo trả nợ và để chuẩn bị dành cho chuyến đi kế tiếp.

Vài năm gần đây thì thay đổi kế hoạch. Tôi thường cố gắng dành dụm, chi tiêu dè sẻn để 2 hoặc 3 năm sẽ đi xa một chuyến.

Nơi tôi thích đến là các nước châu Âu và Mỹ.

Tuy nhiên, nơi tôi cảm thấy quyến rũ nhất là nước Úc. Thậm chí có năm tôi đến Úc 3 lần mà vẫn yêu quý thiên nhiên, cuộc sống và con người của đất nước nầy.

Các đồng nghiệp giáo viên nông thôn của tôi cũng nghèo nàn như tôi, họ ki bo giữ gìn từng đồng bạc để làm tài sản … thừa kế cho con cái. Để đến lúc đau ốm, cuộc đời tàn tạ mà vẫn chưa bước chân ra khỏi lũy tre làng, …

Nhiều người nghe lời tôi, dốc tiền ra, đi du lịch và cuộc đời họ cảm thấy đáng sống và yêu đời hơn !.

Cũng như đa số mọi người trên đất nước này, tôi cũng bị tiêm nhiễm tính cách cộng sản xấu xa, thâm căn cố đế: tự phụ, ích kỹ, kiêu ngạo, bủn xỉn, mục hạ vô nhân, khinh thường mọi sự đau khổ của người khác 😭, tôi cũng từng một thời ăn sâu bởi sự giáo dục vô nhân tính của nhà nước đảng cộng sản, ..😭, từ từ rũ bỏ để … vươn lên làm một con người đích thực hơn.

Từ đó, tôi trãi qua biết bao lần mất mát, lừa đảo, trấn lột, … chịu đựng được nhiều thử thách, rồi trưởng thành hơn … và sẵn sàng đón nhận mọi điều không mong muốn … có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Và tôi rất vui khi được đối xử với kẻ hại mình bằng lòng chân thành tha thứ và thật lòng yêu thương họ. Cuộc sống cảm thấy nhẹ người, không một buồn phiền, …

Những chuyến du lịch đã dạy cho tôi … có giáo dục, có nhân cách và biết cách làm … người hơn !.

Tất nhiên, mỗi chuyến đi, tôi đều được mở rộng tầm mắt, tự mình nhìn thấy, chứng kiến, học hỏi và thực hiện thành công được hàng ngàn chuyện hay, bổ ích … mà không một loại sách giáo dục công dân, sách học làm người, … nào đề cập đến.

Cái lợi ích là vô giá, … không thể kể hết được !.

Hôm nay, may mắn được đọc một bài rất hay, xin copy về mời các bạn cùng đọc.

* * *

Người già Trung Quốc di cư: Thì ra nước ngoài là như thế này!

Gần đây, một người Trung Quốc di cư đến Canada đăng tải một bài viết trên mạng internet đã thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng.

Bài viết nói về những phiền não mà các cụ già mang đến cho con cháu khi từ Trung Quốc di cư ra nước ngoài. Có một đoạn được chia sẻ rộng rãi rằng: Không phải là các cụ già “xấu đi” mà là “người xấu” già đi.

Bài viết dưới đây sẽ kể với bạn về các cụ già Trung Quốc có thể ‘tung hoành ngang dọc’ khi ở trong nước, nhưng phải ngây ra khi ở nước ngoài và “học được bài học sâu sắc”.

1. Khoảng 10 năm trước, tôi còn đang học đại học tại thủ đô Ottawa của Canada, ở đây chỉ có vài nghìn người Hoa, có một chị khóa trên người Trung Quốc rất nổi tiếng. Có rất nhiều bạn học ở đây hễ nhắc đến đều biết chị “Goose Li” này, tuy nhiên lại không phải là tiếng tốt gì.

Được biết có một ngày chị ấy đi học, có hai cảnh sát tìm đến nói chuyện với giáo sư vài câu, rồi “mời” chị ấy ra ngoài. Phòng học lập tức trở nên ồn ào, chị ấy cũng sợ hết hồn, khi mới đến nên không giỏi tiếng Anh lắm, đành phải nhờ một bạn học người Đài Loan dịch hộ mới biết được, thì ra là bố của chị ấy sang thăm, ông ấy bắt một con ngỗng ở công viên hồ Ottawa mang về nhà làm ngỗng quay và bị người ta báo cảnh sát. Cảnh sát đến điều tra thì đúng lúc bắt gặp tại trận ông đang xắn tay áo vặt lông ngỗng đang nóng.

Ông ấy một là không biết tiếng, hai là không nhận lỗi, ba là kiên quyết rằng không để “quỷ Tây ức hiếp người Trung Quốc”, ông hùng hồn nói “con gái muốn ăn ngỗng quay, tôi không trộm không cướp thì làm sao đây?!”.

Ông kiên quyết không phối hợp, ép cảnh sát đến mức phải rút súng ra, trực tiếp áp chế đưa về sở cảnh sát.

Chị khóa trên tội nghiệp là người bảo lãnh của bố, tất nhiên sẽ bị mời đến. Chị ấy từ nhỏ học hành chăm chỉ, lần đầu tiên bị cảnh sát đưa đến sở, trên đường đi chị ấy không ngừng khóc và lặp đi lặp lại rằng, “Tôi chưa từng nói với bố là mình muốn ăn ngỗng.”

Kết quả xử lý cuối cùng là phạt 786 đô la, là người bảo lãnh nên chị ấy bị lưu lại điểm xấu trong hồ sơ. Được biết cho đến khi về nhà, người bố không biết lỗi của chị ấy vẫn còn lớn tiếng quát “cũng đâu phải ngỗng nhà nuôi! Ở quê tôi mấy con ngỗng hoang đó ai bắt được thì là của người đó, là do mấy tên quỷ tây các người không ưa người Trung Quốc chúng tôi!”.

2. Nói thật thì tôi rất thương chị khóa trên ấy, không phải là “con dữ” mà là có “bố dữ”. Thói quen nề nếp hoàn toàn không cản được sự tùy ý của bố chị ấy. Sống ở Canada càng lâu, dần dần phát hiện ra những người con gánh họa thay cho “bố dữ” chẳng phải chỉ có một hai người.

Đặc biệt là khi chuyển đến Vancouver, tôi đã tiếp xúc với nhiều người mới di cư từ Trung Quốc hơn, quả thật là được mở rộng tầm mắt. Những cụ này mà “dữ” lên thì còn mạnh hơn trẻ nhỏ nhiều!

Ví dụ như, có một khách hàng đưa bố mẹ đến ở một tháng. Các cụ nấu ăn, nghĩ là chỉ ra ngoài vài phút thôi nên không tắt lửa dẫn đến khói khởi động máy báo cháy gọi cảnh sát, cứu hỏa đến, khiến người dân mấy tầng lầu phải di tản. Chẳng những hai cái cửa trong nhà bị đội cứu hỏa phá, mà còn phải trả 1.000 đô la phí cho cảnh sát.

Theo lý thì việc này cũng xem như là một bài học. Ai ngờ các cụ “mạnh mẽ” quá nên không biết hối cải, mà ngược lại còn tự cho là mình thông minh, dùng túi ni lông bọc hết các máy báo cháy lại, cho đến khi khói trong nhà họ làm máy báo cháy của nhà khác báo động thì cảnh sát mới biết tình trạng này, họ lập tức phạt 500 đô, đồng thời bảo hiểm nhà của họ tăng lên gấp đôi liên tục 3 năm.

3. Lấy một ví dụ khác, năm ngoái trên diễn đàn của Vancouver có bàn luận sôi nổi về một sự cố. Trên đường cao tốc 60 km/h, có một cụ già người Trung Quốc dắt cháu đi qua đường, may mà người lái xe tránh kịp nên chỉ bị đụng nhẹ. Người lái xe lập tức xuống xe báo cảnh sát và đến hỏi thăm hai bà cháu, không ngờ bà cụ vừa thấy thế thì kéo cháu ngồi vật ra đất kêu đau chỗ này chỗ nọ khiến người kia bối rối gọi xe cấp cứu.

Khi cảnh sát đến nơi biết được tình hình và kiểm tra đoạn phim ghi lại trong xe, họ thông qua phiên dịch để nói với bà cụ rằng người chịu trách nhiệm chính là bà và phí chữa trị là do bà tự chi trả. Bà cụ lập tức gào khóc, la hét với người qua đường: – “Mau đến xem người ta ức hiếp người già trẻ nhỏ người Trung Quốc này!”.

Cảnh sát thì nghĩ rằng có thể bà bị sợ hãi nên dẫn đến mất kiểm soát về cảm xúc, họ lập tức tách hai bà cháu ra và đưa bà đến bệnh viện. Đến khi các con đến bệnh viện thì đợi họ là tờ hóa đơn viện phí hàng trăm đô la.

Ngoài ra, ở Greater Vancouver thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ do các người cao tuổi Trung Quốc. Những ai chưa từng đến sẽ không tưởng tượng nổi, các cụ này không được nhanh nhạy, nhưng xe thì lại lái rất nhanh, xe càng sang thì càng tùy ý chạy. Số lần và mức độ nghiêm trọng của các vụ tai nạn do các cụ gây ra không hề kém cạnh so với siêu xe của các đại gia.

Vào tháng 1/2016, trên đường quốc lộ No.3 ở Richmond, một chiếc xe Toyota màu bạc tông vào tiệm cà phê của một người Hoa, nhân chứng cho biết người lái xe là một phụ nữ 78 tuổi.

Đương nhiên, những người con hiếu thảo kiếm tiền rất dễ cảm thấy bố mẹ mình vất vả cả đời rồi, phạt thì phạt, chỉ cần bố mẹ không sao là được, cứ xem như là đóng chút học phí cho họ, tiêu chút tiền để thể hiện lòng hiếu thảo thôi mà.

Vì vậy, những nơi nào càng có nhiều người Trung Quốc di cư thì khiến người bản xứ cảm thấy càng có nhiều chuyện kỳ dị.

4. Người dân Vancouver bàn luận trên Twitter về những tin tức kỳ lạ ở Richmond, họ nói họ nhìn thấy những người Trung Quốc lớn tuổi lái nào là BMW, Lexus và thậm chí là Porsche đi lục lọi khắp các thùng rác để nhặt vỏ chai, có khi còn đánh nhau giành địa bàn nữa. Số tiền nhặt rác này còn không đủ trả tiền xăng nữa! Các con của họ nghĩ gì vậy chứ, cũng không khuyên bố mẹ một câu?!

Vào ngày 27/6/2017, một bà Trung Quốc 80 tuổi ném 9 đồng xu về phía động cơ máy bay để cầu bình an dẫn đến chuyến bay phải hoãn 5 giờ đồng hồ.

5. Còn ở siêu thị, các dì đeo túi Gucci, LV thì nào là túi ni lông đựng thực phẩm, giấy cuộn trong nhà vệ sinh, giấy lau tay … đều nhét hết vào túi xách, bất cẩn bị nhân viên phát hiện thì còn hùng hổ đối đáp: “Chẳng phải là lấy miễn phí sao? Tôi lấy nhiều hơn một chút thì sao nào? Cũng đâu có phạm pháp, hơn nữa chẳng phải chỉ có mình tôi lấy đâu!”.

Người dân Vancouver thì bàn luận rằng người Trung Quốc lớn tuổi đạo đức quá kém, không tuân thủ quy định xã hội cơ bản, các con của họ lại còn tức giận phản pháo, nói rằng dựa vào cái gì mà phê phán bố mẹ họ. Không chỉ là tùy tiện khạc nhổ, tùy tay vứt rác, tùy ý chen mua hàng, nói chuyện lớn tiếng, tham những thứ nhỏ nhặt, qua đường vô tội vạ, tiểu bậy giữa đường, đôi khi gây sự, đập phá, nuông chiều “trẻ dữ” trong nhà sao … Các con của họ lý luận: “Họ đã ăn cơm uống nước của nhà các người à? Bố mẹ chúng tôi đã sống ở Trung Quốc ở đời theo cách này rồi, chúng tôi chịu mệt chịu tức còn không dám nói, làm gì có cửa cho các người nói chứ.”

Đương nhiên cũng có một số những người Trung Quốc di cư sống cuộc sống trung lưu bằng số tiền do mình học hành đi làm kiếm được, họ thật sự đau đầu với vấn đề “bố mẹ dữ” này. Việc gì nên làm, việc gì không được làm, ban đầu đều đã nói rõ ràng rồi, nói đến khô cả cổ, nhưng các cụ vẫn làm theo ý mình như cũ, hoàn toàn không để lọt tai chữ nào.

6. Ở Vancouver tôi có một người bạn là phiên dịch chuyên về lĩnh vực pháp luật, thường xuyên bị gọi gấp đến hiện trường, sở cảnh sát, tòa án làm phiên dịch, trong đó anh ấy tiếp xúc với khá nhiều người lớn tuổi đến từ Trung Quốc.

Mỗi lần trong nhóm bạn bè nhắc đến vấn đề đau đầu này, anh ấy luôn cười cười an ủi:

– “Không sao, cậu không dám nói rồi sẽ có người dạy”.

Sau đó anh ấy kể một vài cuộc trò chuyện mà thường hay phải dịch nhất:

Ông cụ: “Tôi có biết là không được làm vậy đâu!”

Cảnh sát: “Không, chắc là ông biết. Là một người trưởng thành, ông hẳn phải biết hành vi của ông buộc phải tuân thủ pháp luật nơi ông sinh sống.”

Ông cụ: “Ở quê tôi người ta đều làm thế, chẳng ai quản cả.”

Cảnh sát: “Ông có thể làm bất cứ điều gì mà nước ông cho phép trên nước ông, nhưng ông đang ở Canada thì phải tuân thủ pháp luật Canada.”

Ông cụ: “Tôi phạm tội lần đầu tiên, có thể bỏ qua được không, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.”

Cảnh sát: “Trước mắt mức phạt được quyết định dựa theo lần đần tiên vi phạm, lần thứ hai vi phạm pháp luật sẽ bị phạt nặng hơn.”

Ông cụ: “Tôi lớn tuổi rồi, cũng không cố ý, không thể bỏ qua được sao?”

Cảnh sát: “Bất cứ người trưởng thành nào đều cũng phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình, không có liên quan gì đến tuổi tác.”

Ông cụ: “Có phải các người xem thường người Trung Quốc không? Cố ý kiếm chuyện với chúng tôi! Kỳ thị người Trung Quốc chúng tôi!”

Cảnh sát: “Nếu ông có bất kỳ câu hỏi hoặc khiếu nại nào về quy trình thực thi pháp luật của tôi, số cảnh sát của tôi là XXXX, ông có thể kiện lên tòa án. trong vòng xxx ngày.”

Ông cụ: “Các người ức hiếp người, ức hiếp ông già như tôi, tôi không sống nữa, tôi liều với các người!!!” (Ngồi vật ra đất la hét gào khóc).

Cảnh sát: Trực tiếp lấy còng, thậm chí rút súng ra áp chế người bị xem là có tính công kích hoặc hành vi tự làm hại mình.

Ông cụ: Giả vờ bệnh, giả vờ ngất.

Cảnh sát: Gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện. Phí do đương sự tự chi trả.

(Xe cấp cứu ở Canada nếu không phải trường hợp bắt buộc thì sẽ thu phí rất cao. Phí gọi cấp cứu áp dụng đối với người không phải cư dân địa phương của tỉnh British Columbia là 1.200 đô la Canada, phí kiểm tra tính riêng, trung bình một ngày nằm viện phải mất 7.000 đến 10.000 đô Canada).

Người bạn làm phiên dịch này cũng thường hay an ủi những người con phải gánh họa cho các cụ đang lo lắng ấy rằng: “Các anh chị nói xem, là chính phủ (Trung Quốc) dạy các anh chị không được dạy người lớn tuổi phải làm thế nào là đúng, là tốt, nói cách khác, dù làm sai cũng sẽ không bị phạt một cách nghiêm túc. Nhưng ở đây họ sẽ có chế độ giáo dục và quản thúc mỗi người, phạt hành vi vi phạm và để mỗi người biết rằng phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Người già hay trẻ nhỏ có quyền hoặc không có thế, giàu hay nghèo đều không ngoại lệ.”

Anh ấy còn nói: “Đây cũng không hẳn là chuyện xấu. Các anh, các chị đi di cư thường đều là để con cái được giáo dục tốt hơn. Thật ra cũng tương tự như vậy, đón các cụ ra nước ngoài có thể để họ được học những ‘bài học’ tốt hơn.”

♡ Ngọc Trúc

No photo description available.

BREAKING NEWS

8 SÀI GÒN
BREAKING NEWS

BS NGUYỄN THƯỢNG VŨ

TIN VUI-VACCINE THÀNH CÔNG -SẼ ĐƯỢC CHÍCH NGỪA TRƯỚC MÙA ĐÔNG

Lại Một Tin Vui: Vaccine thành công tốt đẹp.

🌺 Ngày hôm nay, chúng ta lại có 1 tin vui: Hãng Bào Chế Moderna Therapeutics vửa kết thúc công trình khảo cứu về Vaccine Covid 19 mà họ chế tạo ra.

Họ đã thử trên 45 người tình nguyện, mỗi người nhận 2 mủi chích, cách nhau 1 tháng. Hết tất cả 45 người này đều có Antibodies trong người, chứng cớ là thân thể người được chích ngừa, đã sản xuất ra chất kháng cự lại con virus Covid19 này.

🌺 Hai tuần nữa, hãng Moderna Therapeutics sẽ bắt đầu thử chích ngừa trong giai đoạn mới, chích ngừa 30.000 người công dân Hoa Kỳ tình nguyện.

🌺 Theo như projection của Moderna Therapeutics, họ sẽ sản xuất 1 vaccine hoàn bị trước khi mùa hè 2020 chấm dứt.

🌺 Như vậy, chúng ta sẽ được chích ngừa trước mùa Đông năm nay.

🌺 Lâu nay CDC (Center for Disease Control) cơ quan Y tế tối cao để quyết định về tất cả các vấn đề Y tế, nhất là các vấn đề liên hệ tới bệnh truyền nhiễm, vẫn tuyên bố là không thể nào mà nước Mỹ có thể có thuốc chích ngửa Covid19 trước 2-3 năm, dù là trong những hoàn cảnh thích hợp nhất, khả quan nhất.

🌺 Bây giờ người ta có hy vọng toàn dân Hoa Kỳ và tất cả nhân loại sẽ được chích ngừa trước Mùa Đông 2020.

🌺 So much for Fauci-likes pundits.

🌺 Thị Trường Hoa Kỳ Dow Jones tăng trưởng lên 556 points ngày hôm nay, khi được tin là tất cả 45 người được chích ngừa đều có chất kháng cự Virus Covid19 trong người.

🌺 Một điều kiện tiên quyết làm cho mọi người yên tâm đi làm lại, đi học lại, đi ăn uống lại với nhau, là có vaccine bảo vệ sinh mạng họ. Bây giờ chúng ta sẽ có trước khi mùa hè 2020 chấm dứt.

🌺 Khi tôi bắt đầu viết email này, thì có 1 người bạn bên Pháp gọi điện thoại cho tôi.

-Anh nói với tôi: sao mà cái ông Tổng Thống của Trump của anh may mắn quá vậy?

-Tôi cười trả lời: đây là ý chí quật cường của dân tộc Hoa Kỳ.

Nếu họ muốn làm điều gì, và nhất là khi chính phủ và CDC đừng nhúng tay cản trở gì họ, thì họ chắc chắn sẽ thành công.

Tôi rất cám ơn TT Trump đã giúp đỡ và tạo điều kiện dễ dàng nhất để các hãng Bào Chế tim kiếm ra các thuốc mới trị con siêu trùng Vũ Hán Trung Hoa vô cùng tai hại này.

Tin Vui Cho Hoa Kỳ và Nhân Loại.

Ngày hôm qua, Chủ Nhật 12 tháng 7/2020, là ngày mà New York City, thành phố lớn nhất Hoa Kỳ, không có 1 người nào tử vong vì Covid19 cả.

New York City cũng là nơi mà virus Vũ Hán gây nhiều tổn hại về tử vong nhất nước Mỹ từ ngày mà Pandemic Vũ Hán lan sang Hoa Kỳ.

Một con én không làm được mùa Xuân. Tuy nhiên người ta ước mong sẽ có nhiều con én sẽ tiếp tục bay lại và mang niềm vui, hạnh phúc cho nhân loại.

Trong 2 tuần vừa qua, người ta có nhiều tin mừng về cách trị liệu virus Pandemic Vũ Hán.

Hãng Bào Chế Gilead đã có kết quả rất khả quan với thuốc Remdesivir dùng cho các bệnh nhân bị nặng trong bệnh viện, khả quan đến nỗi mà CDC cho phép họ sản xuất loại Remdesivir Inhaler, hít bằng miệng vào phổi.

Đây là cách điều trị cách mạng vì bệnh nhân Virus Vũ Hán có thể được điều trị ngoại chẩn, ngay tại phòng mạch và tại gia.

Hãng bào chế Novavax của Hoa Kỳ vừa hoàn tất 1 vaccine rất khả quan, đến nỗi sau khi trình kết quả cho CDC thì được chính phủ trợ cấp 1600 triệu $ để mua thêm 2 nhà máy tại Ậu Châu, một tại Na Uy, 1 tại Czechoslovakia, và 1 nhà máy tại India để sản xuất vaccine cho toàn thể Hoa Kỳ và nhân loại.

Hiện giờ, có gần 20 hãng Bào Chế Hoa Kỳ đang thi đua làm vaccine rất khả quan, họ còn triển vọng phan phát cho toàn thế giới nữa.

Các nhà máy tại Âu Châu, Nhật Bản, Trung Hoa, Đại Hàn củng đang khảo cứu làm, tuy nhiên không có đủ sức mạnh kinh tế và nhân tài để cạnh tranh với các hãng Bào Chế Hoa Kỳ được.

Cách đây gần 2 tuần lễ, Bệnh Viện Henry Ford cống bố kết qua y khoa của họ khi dùng Hydroxy Chloroquine để điều trị Virus Vũ Hán. Henry Ford Hospital kiên trì trong việc khảo cứu Chloroquine, vì thuốc này đã có từ 60 năm nay rồi, sản xuất rất rẻ, hạp với khả năng kinh tế các nước nghèo.

Sau khi TT Trump đề nghi dùng thuốc này, thì bị báo chí Truyền Thông chế diễu, chê bai, và công kích.

Trước Henry Ford Hospital, rất nhiều công trinh Y Khoa đã công bố kết quả khả quan của Hydroxy Chloroquine, tuy nhiên báo chí, Truyền thông Hoa Kỳ cũng như Âu Châu, ém nhẹm đi, coi như không có.

Vì Henry Ford Hospital là 1 cơ sở y tế lớn, vì con số bênh nhân của họ trong công trình đang kể 2541 người, họ dùng double blind, random và peer to peer review nên công trình của họ rất có giá trị.

Lúc công trình được công bố, cách đây gần 2 tuần lễ, thì chỉ có CNN nêu lên là có vài bác sĩ hoài nghi về giá trị của công trình y khoa này.

Các cơ sở TV Media khác thì im lặng chờ đợi xem các cây đại thụ về Y Khoa như Harvard, Stanford, Yale, Princeton, Columbia, John Hopkins, U of Michigan, UCLA, có phản ứng như thế nào thi họ mới lên tiếng.

Trong 2 tuần qua, không có 1 truờng Đại Học Y Khoa danh tiếng nào lên tiếng phản bác kết quả rất khả quan của Henry Ford Hospital.

Và CNN cũng bặt tiếng không dám hở miệng gì nữa.

Henry Ford hospital cho biết sẽ bắt đầu công trình khảo cứu xem ta có thể dùng Hydroxy Chloroquine để phòng ngừa, chặn đứng Virus Vũ Hán hay không?

Thật là một niềm đáng mừng cho nhân loại.

This is a very good day indeed

NGUYEN THUONG VU

Image may contain: one or more people and closeup

Đừng phá thai, đừng giết con của mình

1 hr

Image may contain: 4 people, text
Lm Trần Chính Trực

Hơn một năm trước, cặp vợ chồng Công Giáo Phêro Hoàng Anh và Maria Hồng Thuý này, khi siêu âm cho người mẹ, bác sĩ báo bào thai song sinh dị tật, rất nguy hiểm cho cả mẹ và hai đứa con.

Hai vợ chồng cương quyết giữ lại bào thai, vì họ không thể độc ác, nhẫn tâm giết hai đứa con của mình: Trúc Nhi và Diệu Nhi.

Thời đại ngày hôm nay, phá thai nhiều không thể tin nổi. Họ sẵn sàng giết con, mà lương tâm không cắn rứt.

Đừng phá thai, đừng giết con của mình. Vừa mắc tội trọng vừa mắc vạ.

Cảnh sát Indonesia cho biết thủy thủ Trung Quốc bị cáo buộc tra tấn thuyền viên Indonesia đến chết sẽ phải hầu tòa tại nước này

Lê Vi

“Nạn nhân bị ốm nhưng bị buộc phải làm việc. Thế là anh ấy bị đánh . Sau khi bị tra tấn, nạn nhân bị bỏ mặc không có thức ăn trong ba ngày trước khi chết”

Tháng trước, các nhà chức trách cũng phát hiện ba thi thể thuyền viên Indonesia bị ném xuống biển từ một con tàu treo cờ Trung Quốc.

Jakarta sau đó cho biết nước này được thông báo ba người này qua đời vì bị bệnh, trong khi Bắc Kinh nói đây là nghi thức thủy táng phù hợp với luật quốc tế, khiến cộng đồng càng thêm phẫn độ vì mức độ tàn ác của Trung Quốc

Bị cáo người Trung Quốc có tên Song Chuanyun bị cáo buộc tra tấn thuyền viên người Indonesia đến chết. Người này đã bị thẩm vấn trong 4 ngày ở Indonesia.

Trước đó, chính quyền địa phương chặn 2 tàu Trung Quốc ở eo biển Malacca từ Singapore đến Argentina và phát hiện t.hi thể đóng băng của một thuyền viên Indonesia trên tàu. Con tàu có tên Lu Huang Yuang Yu 118, theo AFP.

Arie Dharmanto, giám đốc lực lượng cảnh sát điều tra của đảo Riau, cho biết bị cáo Song sẽ bị xét xử ở Indonesia vì kết quả điều tra cho thấy vụ việc diễn ra trong vùng lãnh hải của nước này.

“Tất cả quy trình pháp lý sẽ được thực hiện ở Indonesia. Ngoài cáo buộc tra tấn, chúng tôi cũng đang tìm kiếm thêm thông tin để cân nhắc bổ sung tội buôn người”, ông Dharmanto nói.

Quan chức này cho biết các thuyền viên Indonesia đã bị lạm dụng và chịu đựng điều kiện sống khủng khiếp trên các tàu Trung Quốc. Cảnh sát đang truy tìm một số cá nhân chịu trách nhiệm tuyển mộ thủy thủ lên hai tàu Trung Quốc nói trên.

Bị cáo Song là điều phối viên thủy thủ đoàn trên tàu Lu Huang Yuang Yu 118 và được cho đã thường xuyên đánh đập các thủy thủ, bao gồm nạn nhân Hasan Apriadi, 20 tuổi. Thi thể của nam thanh niên này được giữ trong tủ đông lạnh từ cuối tháng 6, theo ông Dharmanto.

“Nạn nhân bị ốm nhưng bị buộc phải làm việc. Thế là anh ấy bị đánh . Sau khi bị tra tấn, nạn nhân bị bỏ mặc không có thức ăn trong ba ngày trước khi chết”, ông Dharmanto nói.

Kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ cho thấy nạn nhân bị đánh bằng đồ vật và có nhiều vết thương trên người, cảnh sát cho biết.

Theo: AFP

Image may contain: one or more people and people standing

Phải cưa đôi chân và đã làm điều phi thường hàng chục năm sau

Kimtrong Lam
Phải cưa đôi chân và đã làm điều phi thường hàng chục năm sau.

Bị bố mẹ bỏ rơi vì sinh ra tật nguyền, bé gái trải qua tuổi thơ khổ cực, phải cưa đôi chân và làm điều phi thường hàng chục năm sau.

Bất chấp những khiếm khuyết trên cơ thể, Oksana Bondarchuk vẫn có thể sống cuộc đời đáng ngưỡng mộ.

Ngày 19/6/1989, cô bé Oksana Bondarchuk chào đời với một số dị tật bẩm sinh trên cơ thể ở thành phố Khmelnitsky, Ukraine. Em bị thiếu xương chày và độ dài của 2 chân không đồng đều. Oksana có đến tận 6 ngón chân ở mỗi bàn chân nhưng lại bị khiếm khuyết đi ngón chân cái. Những dị tật bẩm sinh này dường như là kết quả là vụ nổ nhà máy hạt nhân Chernobyl 3 năm về trước.

Sau khi chào đời, Oksana đã bị bố mẹ bỏ rơi, dẫn đến việc em bị đưa qua lại nhiều trại trẻ mồ côi trong những năm tháng đầu đời. Tuổi thơ của Oksana có thể được miêu tả bằng 3 từ: Nghèo khổ, đói khát và đòn roi.

Một ngày nọ, cuộc đời Oksana có một sự thay đổi không ngờ. Gay Masters, một nhà tâm lý học diễn thuyết đến từ Buffalo, Mỹ, quyết định nhận nuôi đứa trẻ tật nguyền này. Theo lời Gay, cuộc gặp gỡ lần đầu tiên cua cô và con gái nuôi thật sự là một ký ức khó quên.

“Tôi đã nhìn qua một vài hình ảnh của Oksana và nhận ra con bé sẽ là con gái của tôi chứ không ai khác” – Gay nói với neinvalid.ru.

Quá trình nhận nuôi Oksana của Gay cũng tiêu tốn khá nhiều thời gian. Phải mất đến 1 năm rưỡi, Oksana mới có thể rời trại trẻ mồ côi ở Ukraine để chuyển đến xứ sở cờ hoa sinh sống với mẹ nuôi. Khi đó, ở tuổi lên 7, Oksana chỉ cao chưa đầy 1m và nặng khoảng 13,6kg. Đứa trẻ này đến một chữ tiếng Anh bẻ đôi cũng không biết.

Thế nhưng, đó là lần đầu tiên Oksana cảm nhận được sự tự do. Ở ngôi nhà mới, em nhận được nhiều tình yêu thương và sự chăm sóc.

Sau đó, các bác sĩ đề nghị người bảo hộ cho phép cắt bỏ hai chân của Oksana và gắn chân giả vì điều ấy sẽ giúp đứa trẻ có thể phát triển một cách bình thường về mặt thể chất. Thế là lên 8 tuổi, Oksana bị cưa mất chân trái và một vài năm sau đó, chân phải của cô bé cũng được bác sĩ loại bỏ.

Bất chấp những khiếm khuyết trên cơ thể, Oksana vẫn không ngừng nỗ lực cai thiện bản thân. Cô bé chấp nhận những giới hạn về mặt thể chất và bắt đầu hứng thú với bộ môn thể thao chèo thuyền.

Chẳng ai ngờ Oksana có thể vượt qua khỏi giới hạn của bản thân, tự mình giành về nhiều giải thưởng và nhất là vào năm 2012, cô được chọn gia nhập đội tuyển quốc gia đại diện Mỹ tham gia Paralympics. Tại đây, Oksana đã xuất sắc giành về huân chương đồng.

Thành công của Oksana không dừng lại ở đó. Cô tiếp tục giành về những tấm huân chương danh giá tại đấu trường quốc tế như World Cup và Olympics, không chỉ cho bộ môn chèo thuyền mà còn là trượt tuyết, đạp xe và các môn phối hợp. Ngoài ra, Oksana còn có nghề tay trái là người mẫu.

Trong quá khứ, Oksana không bao giờ nghĩ rằng cô có thể trở thành một vận động viên đẳng cấp thế giới nhưng cô gái này đã làm được những điều kì diệu vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bất cứ ai. Với quyết tâm và sự nỗ lực không ngừng, Oksana đã chứng minh cho thế giới thấy được rằng trên đời này không có chuyện gì là không thể làm được. Giờ đây, đứa trẻ khuyết tập bị bỏ rơi năm nào đã trở thành nguồn cảm hứng cho hàng triệu người.

Image may contain: 4 people, child and indoor
Image may contain: 1 person, child and shoes
Image may contain: 2 people, people standing, pool, child and outdoor
Image may contain: 2 people, people sitting and indoor
Image may contain: 1 person, sitting, ocean, child, outdoor, water and nature
+3

Hattie May Wiatt

Hattie May Wiatt .

Tại tiểu bang Pennsylvania nước Mỹ, vào một ngày chủ nhật năm 1880, một cô gái nhỏ với dáng vẻ thất vọng đứng gần cửa ra vào của nhà thờ, nơi cô bị đẩy ra vì trong đó đã quá đông, cô không thể tham dự lớp học chủ nhật của nhà thờ.

Một vị mục sư đi ngang qua nhìn thấy cô bé, ông đặt cô bé lên vai mình rồi len lỏi vào trong, rất khó khăn để tìm được một chỗ ngồi trong góc tối cho cô bé.

Chủ nhật tuần sau, ông lại thấy cô bé đứng ngoài. Nom cô bé có vẻ mệt.

“Đợi đến lúc gom đủ kinh phí, ta nhất định sẽ xây dựng một lớp học chủ nhật to hơn nữa”, vị mục sư an ủi cô bé.

Mục sư không biết rằng cô bé đang mắc bệnh nặng và một thời gian sau cô bé qua đời.

Sau khi cô bé mất, gia đình nhà cô bé đã đưa cho vị mục sư một chiếc ví tiền nhỏ vừa sờn rách vừa cũ nát, bên trong có 57 đồng xu.

Gia đình nhà cô bé đã nói với mục sư rằng đó là số tiền cô bé tiết kiệm trong 2 năm trời. Cô bé muốn gửi số tiền này để xây dựng một nhà thờ to hơn chút nữa để có thêm nhiều trẻ em được đến học vào ngày chủ nhật.

Vị mục sư lặng lẽ lau nước mắt, ông tiếc là đã không kịp xây nhà thờ như lời hứa với cô bé. Ông mang chiếc ví rách với 57 xu lên bục giảng Kinh, ông kể lại câu chuyện về cô bé. Tất cả mọi người lặng đi vì xúc động.

Nhà thờ đã quyết định huy động quyên góp tiền từ 57 đồng xu, rất nhanh đã có thể huy động được 250 USD. Một vài năm sau đó, 57 đồng xu của cô bé, đã huy động được đến 30.000 USD…

Họ dùng số tiền ấy mua một mảnh đất để xây dựng nhà thờ lớn hơn, nhưng thật không ngờ rằng tiền đất đã lên tới 30.000 USD và không còn đủ tiền xây dựng nữa. Lúc này, vị mục sư nghĩ đến tâm nguyện của cô bé. Ông không thể để vấn đề này khiến cho việc xây dựng nhà thờ bị trì hoãn, do đó ông quyết định đi tìm chủ đất để trình bày rõ lý do.

Chủ đất trước đây chưa từng đến nhà thờ, nhưng khi nghe xong câu chuyện về ước nguyện chân thành và thánh khiết của cô bé, trong tâm ông vô cùng cảm động. Ông ấy đã bán mảnh đất với giá 25.000 USD, đồng thời chấp nhận số tiền 57 xu làm tiền đặt cọc, tuy nhiên sau đó chủ đất đã tặng lại 57 xu cho nhà thờ.

Qua một thời gian, vào một buổi tối khi vị mục sư trở về nhà, ông phát hiện trong nhà có rất nhiều người. Mọi người vừa tự nguyện vừa kêu gọi người khác và họ đã quyên góp được thêm 10.000 USD.

Ngày nay, nếu đến thăm thành phố Philadelphia, bạn đựng quên dừng chân tại Nhà thờ Temple Baptist – nơi có thể chứa tới 3.300 người. Và cũng đừng quên ghé thăm Đại học Temple, bệnh viện Good Samaritan và trường học ngày chủ nhật. Bạn sẽ thấy ước mơ đẹp đẽ và cao cả của cô bé đã được mọi người biến thành hiện thực như thế nào.

Thú vị hơn nữa, nếu thăm một trong các phòng ở tòa nhà trường học ngày chủ nhật này, bạn sẽ nhìn thấy bức ảnh dễ thương của cô bé nhỏ đã hiến tặng 57 xu cho nhà thờ – Hattie May Wiatt

Sẽ không ai nghĩ rằng 57 xu có thể tạo nên những điều kỳ diệu. Nhưng khi điều kỳ diệu xuất hiện, người ta đã hoàn toàn tin rằng 57 xu ấy đã làm thay đổi cuộc sống và thế giới sống của rất nhiều người. Cô bé đã dùng tấm lòng lương thiện trong sáng và thánh khiết của mình để tích lũy số tiền ấy với hi vọng mang lại thêm nhiều cơ hội cho những người khác. Và thực sự, thiện tâm đã đánh thức thiện tâm, lòng tốt tự bản thân nó đã có sức lan tỏa âm thầm mà mãnh liệt.

Lương thiện không chỉ là cá tính của một người, tố chất của một người, nó là nguồn năng lượng sống tích cực giúp con người không ngừng suy nghĩ về người khác, suy nghĩ cho người khác. Lương thiện như ánh trăng trên bầu trời cao rộng, soi sáng và khiến vạn vật trở nên huyền diệu, lấp lánh. Lương thiện là ngọn nguồn cho mọi việc tốt trên đời, là cách giải quyết cao nhất cho mọi ân oán, thù hận, là phương thức hữu hiệu nhất cho mọi tổn thương và nỗi đau.

Nếu mỗi hành động của con người đều xuất phát từ thiện tâm, mỗi lời nói của con người đều là thiện ý, mỗi suy nghĩ của con người đều là thiện niệm, thì cuộc sống này sẽ chính là một mảnh vườn với những hoa trái ngọt lành và thơm mát nhất. Cuộc sống có lương thiện thì đời người mới có thể thường xuyên ngập tràn niềm vui, hạnh phúc mới có thể lâu dài, tâm hồn vì thế mới không ngừng thăng hoa và viên mãn.

(st)

Image may contain: 1 person, closeup, text that says 'Hattie May Wiatt'

Bi kịch trong bi kịch: Tài xế lao xe xuống hồ tự sát cùng 20 hành khách, người Trung Quốc chết lặng

  https://www.facebook.com/daikynguyentinmoi/videos/595269647854818/?t=25

56,947 Views

Đại Kỷ Nguyên – Tin Mới

Bi kịch trong bi kịch: Tài xế lao xe xuống hồ tự sát cùng 20 hành khách, người Trung Quốc chết lặng

Một vụ tai nạn xe buýt mới đây đã cướp đi sinh sinh mạng của 21 người tại Quý Châu (Trung Quốc). Trong đó, người lái xe đã cố tình đâm vào hồ chứa nước Hồng Sơn nhằm kéo theo những người khác chết chung. Tuy nhiên, những điều mà người đàn ông này phải chịu đựng lại khiến người Trung Quốc không khỏi đau thương!?