BÀI HỌC VỀ TRUYỀN THÔNG…

BÀI HỌC VỀ TRUYỀN THÔNG…

Sau khi ngành y tế và truyền thông Việt Nam tỏ ra hả hê về việc đã chữa khỏi căn bệnh Covid 19 cho viên phi công người Anh Stephen Cameron từng thập tử nhất sinh, thì nhiều biểu hiện dồn dập đã khiến dư luận… ngỡ ngàng.

Cơ quan truyền thông chính thống của nhà nước là VOV2.VOV.VN đăng tin với một hàng tít không bình thường “Bệnh nhân người Anh rối loạn tâm lý hay một kiểu “chảnh”?

Trang tin của VOV ghi “Trong quá trình điều trị, bệnh nhân người Anh nhiều khi thiếu hợp tác với các bác sĩ. Anh cũng không muốn xuất hiện tại lễ xuất viện, nơi các bệnh nhân thường chính thức nói lời cảm ơn các bác sĩ đã cứu sống họ. Có thể anh chỉ nhận hoa chúc mừng của bệnh viện rồi ra thẳng sân bay để về nước”.

Nay thì không chỉ “có thể” nữa, anh ta đã lặng lẽ trở về nước thật rồi!

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Thì đây, báo nhà nước cũng tường thuật rõ ràng: “Ngoài VOV, nhiều cơ quan truyền thông khác đã đề nghị phỏng vấn Stephen Cameron, bằng hình thức trực tiếp hoặc email hay hình thức nào đó phù hợp, nhưng thông qua bệnh viện, anh cho biết không đồng ý chia sẻ bất cứ điều gì với báo chí Việt Nam …”, và đây nữa:

“Không chỉ từ chối sự quan tâm của xã hội và các cơ quan báo chí Việt Nam, BN91 cũng thiếu hợp tác với ngay cả chính Bệnh viện Chợ Rẫy, nơi anh đang được điều trị. Bệnh viện cho biết, để cập nhật tình hình bệnh nhân này với công chúng, bệnh viện đã chụp và cung cấp một bức hình (có che mặt) bệnh nhân cùng thông tin về quá trình điều trị cho báo chí, nhưng BN91 đã bày tỏ sự không hài lòng về điều này. Thậm chí sau khi biết ekip bác sĩ có trao đổi với các phóng viên về tình hình điều trị Stephen Cameron đã phản ứng bằng cách nhịn ăn và không phối hợp luyện tập”.

Và đây nữa:

“đến sát ngày được trở về Anh, bệnh nhân 91 đã từ chối cả việc xuất hiện trong lễ xuất viện (dự kiến diễn ra ngày 11/7) để chính thức nói lời cảm ơn, hành động mà các bệnh nhân khác thường làm khi được công bố ra viện…. có ý kiến cho rằng, anh đang sử dụng quyền riêng tư đối với các thông tin cá nhân của mình, anh có quyền cung cấp hay bán câu chuyện rất đặc biệt của mình cho cơ quan truyền thông nào đó theo cách anh muốn, hoặc giữ cho riêng mình, và điều đó là bình thường từ góc nhìn của người Anh..” (hết trích)

Xem tới đây, các bạn nghĩ sao? Có ngạc nhiên về thái độ cư xử của bệnh nhân người Anh và cho đó là thái độ vô ơn không? Trong trường hợp này, ai cũng có quyền suy diễn theo nhận thức, cảm nghĩ của riêng mình.

Về phần cá nhân mình, tôi không ngạc nhiên về hành động của Cameron và cũng không nghĩ rằng anh ta cố ý thể hiện thái độ hoàn toàn vô ơn đối với những người đã cứu sống mình.

Những gì diễn ra trong thời gian qua cho người cả nước nhìn thấy cả một chiến dịch truyền thông nhằm mượn hình ảnh chữa trị bệnh nhân BN91 để khoe khoang thành tích của chính quyền và ngành y tế Việt Nam trước cộng đồng quốc tế.

Muốn quảng bá thành tích thì phải thường xuyên tiếp cận với đối tượng và những toan tính này đã nhanh chóng khiến cho đối tượng có cảm giác mình là một loại “con tin”, một phương tiện truyền thông để người khác lợi dụng.

Quá trình điều trị một bệnh nhân là một quá trình cần được giữ kín, về mặt y học, cũng như về quyền được tôn trọng bí mật cá nhân của người bệnh. Bệnh viện chữa trị cho anh bằng cách “chụp và cung cấp một bức hình (có che mặt) bệnh nhân cùng thông tin về quá trình điều trị cho báo chí” thì việc bệnh nhân đã phản ứng lại là điều không có gì quá đáng.

Điều đó cho thấy bất cứ hành động tốt đẹp nào cũng có thể mang đến những tác dụng ngược lại.

Đó là chưa kể sự chữa trị đầy quyết tâm của chính quyền và ngành y tế VN dành cho một cá nhân người nước ngoài đã làm chạnh lòng hàng triệu bệnh nhân người Việt đang sống dở chết dở trong những phòng bệnh chật ních con người, những thân nhân của họ có khi phải dùng cả gầm giường để làm chỗ ngủ qua đêm.

Ngoài ra, còn hàng chục ngàn công nhân VN bị mất việc, sống đói khát, cù bơ cù bất ở nước ngoài, chưa biết đến bao giờ được trở về quê hương, mà vẫn chưa thấy chính phủ có một quyết sách nào rõ ràng.

Dù gì thì bệnh nhân số 91 cũng sắp – hay đã – gặp lại người thân ở quê nhà. Thái độ của anh có thể bị xem là vô ơn, song suy nghĩ xa hơn, đó là thái độ sòng phẳng, nếu như anh ta lập luận thế này về các cơ quan chức nặng đã cứu sống anh “các ông đã chữa trị cho tôi, và đã dùng hình ảnh của tôi để quảng bá cho các ông nhiều rồi, thế là huề nhé! Từ nay hình ảnh của tôi là của tôi, tôi độc quyền sử dụng nó, chứ không phải ai khác!”.

Đó là bài học về truyền thông cho những ai thích khoe mình một cách quá đáng, bằng cách sử dụng hình ảnh, danh nghĩa của người khác, dù với một chiêu bài, một mục tiêu cao đẹp nào. Bài học này không hề nhỏ, đối với những ai mang bệnh thành tích trầm kha!

LÊ NGUYỄN
12.7.2020

No photo description available.
Image may contain: one or more people

Ai đứng đằng sau trang http://newsvitality.info/ để tung tin bất lương?

Ai đứng đằng sau trang http://newsvitality.info/ để tung tin bất lương?

Chiến dịch tung tin giả bằng cách tạo ra nhiều trang web với nhãn Tin Tức – Hải Ngoại News chính là chủ đích hạ thấp uy tín, độ trung thực của cộng đồng người Việt bên ngoài.

Ai đứng đằng sau trang http://newsvitality.info/ để tung tin bất lương? 

 Địa chỉ đăng ký cho domain trên nếu truy từ registrant state/province mà chủ trang dùng mã ký hiệu có thể được giải mã là Hà Nội, Việt Nam. Địa chỉ P205- H1, tập thể quân đội – Phường Phương Mai – Quận Đống Đa – Hà Nội. Tên người đăng ký là Nguyen Thanh Son. .

 

Code mã hóa từ Hà Nội được sử dụng để đăng ký website tung tin giả

Những thông tin ngụy tạo như trên xuất phát từ một trang web có tên miền được đăng ký tại Hà Nội đã góp phần đào sâu thêm lòng thù hằn của người gốc Việt ở Mỹ đối với các sắc dân khác như da đen. 

Hành vi này trước mắt đã góp phần gia tăng mối nguy hiểm cho người Việt ở Mỹ. Bởi nếu họ tin theo và càng có thái độ thù hằn người khác chủng tộc, thì viêc họ bị pháp luật sờ gáy do phân biệt đối xử, do thù ghét là chuyện có thể xảy ra do bị ảnh hưởng từ “sự xúi giục” của những bản tin như thế này.  

Chiến dịch tung tin giả bằng cách tạo ra nhiều trang web với nhãn Tin Tức – Hải Ngoại News chính là chủ đích hạ thấp uy tín, độ trung thực của cộng đồng người Việt bên ngoài.

Bên cạnh đó hành vi “khắc sâu sự thù hằn giữa người Việt và các sắc dân khác ở Hoa Kỳ” sẽ khiến cho cộng đồng người Việt sẽ khó hội nhập. Bởi với lòng thù hằn, ghét bỏ các sắc dân khác qua những bản tin giả được tung ra theo kiểu mưa dầm thấm lâu sẽ khiến người Việt khó xây dựng cuộc sống, tạo dựng sự kết nối, gây ảnh hưởng tại hải ngoại hơn. 

Tung tin giả có chủ đích chính hành động phục vụ cho lợi ích của cộng sản trong việc làm suy yếu sức ảnh hưởng của người Việt hải ngoại. 

07.07.2020

From: Tu-Phung

 Tiếng khóc ai oán, nô lệ thời hiện đại.

https://www.facebook.com/lamspiderman/videos/4076728842343751/?t=4

JB Lam Nguyen

 Tiếng khóc ai oán, nô lệ thời hiện đại.

Lao động Vn ở Nga.

Đã 90 năm từ khi đảng được sinh ra ở Vn. 75 năm xây dựng thiên đường XHCN, 45 năm thống nhất đất nước và là thời kỳ quá độ XHCN.
Đảng lấy chính sách xuất khẩu lao động là trọng tâm thoát nghèo của đất nước.

Người phụ nữ Vn đã trở thành con mồi ngon cho các công ty môi giới lao động bất nhân. Bán người lao động, sang tay như bán một con vật. Các chị em làm ngày 20h đồng hồ, được uống 2 cốc nước, tắm rửa giặt giũ ko có. Ăn uống kham khổ, bị nhốt trong nhà ko được đi ra ngoài, ốm đau ko dám nghỉ. Hợp đồng 3 năm mà làm 2 năm chưa có đồng nào gửi về. Tiền nợ 2500 usd chi phí trả cho cty xuất khẩu lao động vẩn còn nguyên.

Bà Chủ Tịch Quốc hội Kim Ngân đâu, bà đã làm được gì cho đất nước chưa? 300 bộ áo dài bà có cần may thêm không. Cũng thân phận phụ nữ với nhau, bà có lòng trắc ẩn? Đây là những người lao động đi theo diện cty đc nhà nước cấp phép nè bà. Họ không được diễm phúc đu càng máy bay của bà đâu.

#moderndayslaves#nôlệthờihiệnđại#nolethoihiendai

Nữ diễn viên “Cuốn theo chiều gió” vừa bước sang tuổi… 104

Image may contain: 1 person, closeup
Image may contain: 2 people, hat
Image may contain: 2 people, people standing and wedding
Image may contain: 1 person, sitting
Kimtrong Lam

Nữ diễn viên “Cuốn theo chiều gió” vừa bước sang tuổi… 104

Nữ diễn viên Olivia de Havilland đã vừa bước sang tuổi 104. Bà được xem là một trong những ngôi sao điện ảnh Hollywood gạo cội nhất hiện còn đang sống.

Nữ diễn viên “Cuốn theo chiều gió” vừa bước sang tuổi… 104
Vào ngày thứ 4 tuần này, bà Olivia de Havilland đã vừa bước sang tuổi 104. Trong sự nghiệp diễn xuất của mình, bà Olivia được biết tới nhiều nhất với vai diễn Melanie Hamilton trong bộ phim kinh điển “Gone with the Wind” (Cuốn theo chiều gió – 1939). Với vai diễn này, bà đã nhận được đề cử Oscar đầu tiên trong sự nghiệp, về sau, bà còn nhận được thêm 4 đề cử nữa.

Bà Olivia về sau giành được hai giải Oscar cho Nữ chính xuất sắc với vai diễn trong phim “To Each His Own” (1946) và “The Heiress” (1949).

Bà Olivia là chị gái của nữ diễn viên Joan Fontaine (tên thật Joan de Beauvoir de Havilland). Trong đời sống riêng, mối quan hệ giữa bà Olivia và cô em gái Joan từ lâu đã thu hút sự quan tâm của công chúng. Hai chị em bà không hợp nhau và luôn công khai thể hiện mối bất hòa trước truyền thông và công chúng.

Trong sự nghiệp diễn xuất của mình, bà Olivia được biết tới nhiều nhất với vai diễn Melanie Hamilton trong bộ phim kinh điển “Gone with the Wind” (Cuốn theo chiều gió – 1939)

Bà Olivia về sau giành được hai giải Oscar cho Nữ chính xuất sắc với vai diễn trong phim “To Each His Own” (1946) và “The Heiress” (1949)

Cô em gái – nữ diễn viên Joan Fontaine – từng nói một câu mà về sau vẫn còn được nhắc lại mãi: “Ta hoàn toàn có thể ly hôn chồng cũng như cắt đứt quan hệ với chị gái, tôi không gặp chị mình từ lâu và cũng không có ý định gặp lại.

“Tôi kết hôn trước chị ấy, giành được giải Oscar trước chị ấy, sinh con trước chị ấy. Nếu tôi lại còn chết trước nữa, chị ấy hẳn sẽ rất tức giận, bởi một lần nữa, tôi lại còn được yên nghỉ trước chị ấy”. Về sau, bà Joan Fontaine qua đời hồi năm 2013 ở tuổi 96.

Sự nghiệp diễn xuất của bà Olivia de Havilland trải dài 6 thập kỷ, bà vẫn tiếp tục diễn xuất cho tới hồi cuối thập niên 1980. Trong cuộc đời mình bà trải qua hai cuộc hôn nhân và cả hai lần đều kết thúc bằng ly hôn. Bà có hai người con.

Nữ diễn viên Olivia de Havilland đã vừa bước sang tuổi 104. Bà được xem là một trong những ngôi sao điện ảnh Hollywood gạo cội nhất hiện còn đang sống.

Trong cuộc hôn nhân đầu với biên kịch Marcus Goodrich (gắn bó từ năm 1946 đến 1953), bà có người con trai đầu lòng, nhưng người con trai của bà đã sớm qua đời năm 42 tuổi vì bệnh tim. Bà có người con thứ hai, một cô con gái, với người chồng thứ hai – ông Pierre Galante, tổng biên tập của một tờ báo tại Pháp.

Cuộc hôn nhân thứ hai này đã khiến bà Olivia chuyển tới sống ở Paris (Pháp) và bà vẫn ở đó cho tới tận hôm nay.

Bích Ngọc

Bệnh viện Công giáo Ấn Độ phải đóng cửa sau khi 12 nữ tu nhiễm virus corona

Tin Mừng Cho Người Nghèo

Chính quyền địa phương của quận Dibrugarh, ở bang Assam, đã niêm phong Bệnh viện Vincenza Gerosa, nơi đã phục vụ người nghèo trong khu vực trong 50 năm, sau khi 12 nữ tu của cộng đoàn bệnh viện bị nhiễm virus corona.

Cha Felix Anthony của giáo phận Miao ở Arunachal Pradesh, phụ trách về Quan hệ công chúng của Hội đồng Giám mục khu vực Đông Bắc, bao gồm 15 giáo phận ở 7 bang của khu vực, cho biết sơ phụ trách cộng đoàn bệnh viện thánh Vincenza Gerosa ở Dibrugarh, bang Assam, c

See More

 
TINMUNGCHONGUOINGHEO.COM

Chính quyền địa phương của quận Dibrugarh, ở bang Assam, đã niêm phong Bệnh viện Vincenza Gerosa, nơi đã phục vụ người nghèo trong khu vực trong 50 năm, sau khi 12 n…

LỜI NGUYỀN, TIN HAY KHÔNG TÙY MỖI NGƯỜI.

Image may contain: 2 people, people sitting and closeup

Nguyễn Đình Ngọc

LỜI NGUYỀN, TIN HAY KHÔNG TÙY MỖI NGƯỜI.
________________________________________

Dưới đây là câu chuyện Đậu Nga theo trang https://www.ntdvn.com/…/bao-tuyet-giua-mua-he-nhung-oan-hon…. Không phải ngẫu nhiên có câu “NỘ KHÍ XUNG THIÊN”. Những người chết tức tưởi vì oan ức, tức hồn họ không siêu thoát. Chuyện của 2 cô Vân và Hồng bị đổ cho Hồ Duy Hải giết, nó là một án oan. Án oan Hồ Duy Hải dữ dội hơn cả Đậu Nga.

Không ai có thể lý giải những cái chết xung quanh vụ án Hồ Duy Hải mà nhà báo Dương Minh Đức – https://laodong.vn/xa-hoi/tin-buon-805911.ldo người thứ 6 chết vào hôm 16/5/2020 – người cũng đã viết về vụ án Hồ Duy Hải https://danviet.vn/duong-minh-duc-nha-bao-duyen-no-trong-vu…
______________________

Oan khuất Đậu Nga: Cô gái đẹp chết cả vùng gặp tai ương

Đây là một câu chuyện có thật xảy ra vào thời nhà Hán bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong Hán thư giống như sử ký vậy.

Nhân vật chủ yếu trong vở ca kịch là một người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua).

Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù.

Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lư Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở.

Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử. Trên đường ra pháp trường, nàng đã xin được giải đi ngõ sau, chứ không bị diễu qua phố, vì nàng sợ mẹ chồng nàng nhìn thấy sẽ không thể chịu nổi.

Trước khi bị hành hình, Đậu Nga đã phát ra ba lời thề như đinh đóng cột với quan giám trảm:

Nếu tôi bị oan, thì “đao chém qua đầu một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia”;

Nếu tôi bị oan, thì “sau khi thân chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể tôi”;

Nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết thì “từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”.

Lời thề của Đậu Nga ngay sau đó đều đã ứng nghiệm: Máu bắn lên dải lụa trắng, tuyết rơi tháng 6, vùng Sở Châu đại hạn 3 năm.

HUNG DỮ. Người Việt thay đổi sau 75

Hậu quả của nền giáo dục vô thần và thuyết đấu tranh giai cấp.

Image may contain: one or more people, people standing and outdoor

Hoang Giang is with Giang Ha.

BÀI VIẾT CỦA NHÀ VĂN NGUYỄN PHAN QUẾ MAI

HUNG DỮ. Người Việt thay đổi sau 75.

Người Việt chúng ta (hiện nay) là những người hung dữ

Khi tôi trả lời một cách đầy kiêu hãnh rằng mình là người Việt Nam, chị im lặng, cúi đầu, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói: “Xin lỗi bạn, nhưng tôi phải nói thật lòng với bạn rằng: Người Việt của bạn là những người hung dữ”.

Người Việt chúng ta là những người hung dữ.

Đấy là tình cảnh một dịp gần đây, trong buổi giao lưu giữa những người nước ngoài hiện sống và làm việc tại thành phố Jakarta (Indonesia), tôi gặp một người phụ nữ Mỹ gốc châu Phi. Trò chuyện vui vẻ với nhau một lúc, chị hỏi tôi từ đâu đến.

Câu nói của người phụ nữ làm tôi choáng váng. “Tại sao chị lại nghĩ vậy?” – Tôi vội hỏi và chị giải thích rằng vừa qua Việt Nam du lịch.

Đến TP.HCM, khi đang say sưa với cảnh vật và con người, chị đứng bên đường chụp ảnh khu nhà thờ Đức Bà bằng chiếc điện thoại vừa mới mua thì bị kẻ cướp lao đến giật phắt điện thoại, rồi vút đi bằng xe máy.

Vụ cướp giật không chỉ để lại cho chị những vết sẹo trên cơ thể (do bị kéo té ngã) mà còn cú sang chấn về tinh thần: Hiện nay, mỗi khi nhìn thấy hoặc nghe tiếng xe máy chị lại hoảng hốt.

Khi tôi xin lỗi chị và nói rằng chính quyền TP.HCM đang làm các bước để cải thiện sự an toàn cho khách du lịch, người phụ nữ ấy lắc đầu và nói cái cần sửa nhất là bản tính tham lam, bon chen và hung hăng của người Việt.

Chị cho biết, trong khoảng ba tuần ở Việt Nam, chị đã quan sát thấy cái bản tính ấy trong nhiều hoàn cảnh: Người ta không chịu xếp hàng mà sẵn sàng chen lấn, xô đẩy; người ta bóp kèn inh ỏi trên phố để cố nhanh hơn vài giây, vài phút.

Khi va quẹt vào nhau trên phố, thay vì nhã nhặn giải quyết vụ việc, người ta sửng cồ, sẵn sàng lao vào nhau.

Người ta sẵn sàng bắt chẹt khách du lịch chỉ vì lợi nhuận trước mắt: Khi trả giá để mua hàng, chị đã bị người bán nói những lời rất khó nghe, thậm chí còn xúc phạm đến nguồn gốc châu Phi của chị. Người phụ nữ thở dài nói rằng chị đã ở Indonesia 5 năm nhưng chưa bao giờ sa vào hoàn cảnh tương tự và so với những gì chị đã trực tiếp trải nghiệm, người Indonesia vô cùng hiền lành, tốt bụng, vui vẻ và tử tế.

Người Việt có hung dữ không? Câu hỏi ấy đeo đẳng tôi suốt nhiều tháng trời để rồi khi về Việt Nam lần gần đây nhất, tôi đã có câu trả lời.

Tại con hẻm nhỏ ở quận Gò Vấp, tôi chạy xe kế bên người mẹ vừa đón con đi học về. Giây phút hội ngộ của hai mẹ con sau một ngày làm việc và học tập vất vả đáng lẽ là những giây phút hạnh phúc, đầy ắp tiếng cười, nhưng không phải. Người mẹ vừa chạy xe vừa ra rả rủa xả con mình trong khi cô con gái nhỏ co rúm vì sợ hãi.

Người mẹ chửi con vì điểm kiểm tra toán hôm đó không như bà mong đợi. Nhìn nét mặt đau khổ của cô con gái, tôi tự hỏi người phụ nữ đang dạy con những gì? Hay bà đang cố gắng gieo mầm mống của sự hung dữ vào tâm hồn trẻ nhỏ?

Người Việt chúng ta là những người hung dữ., Khi chửi rủa con trẻ, phải chăng người mẹ đang gieo mầm tính xấu cho nó

Tôi tự hỏi có phải vì điều kiện sống quá áp lực, vì hoàn cảnh kinh tế bức bối mà con người ta dễ dàng trút giận lên nhau?

Trong những năm gần đây, tôi sống và làm việc ở hai thành phố lớn với môi trường khá tương tự TP.HCM. Đó là Manila (Philippines) và Jakarta (Indonesia).

Đây là hai thành phố có tình trạng người thất nghiệp khá cao, an sinh xã hội thấp, nhiều người nghèo và đặc biệt với tình trạng ùn tắc giao thông dễ khiến người ta nổi nóng.

Nhưng thật lạ, trong bốn năm sống ở Manila và một năm rưỡi sống ở Jakarta, tôi thấy trên đường phố, dù kẹt xe đến mấy, ít ai bóp còi.

Văn hóa xếp hàng ở hai thành phố này cũng vượt trội hơn hẳn các thành phố của Việt Nam và đặc biệt là tại các cơ sở kinh doanh, tôi chưa từng gặp tình trạng bị chèo kéo, hăm dọa và bắt nạt như tôi từng gặp mỗi khi về nước.
“Người Việt là những người hung dữ”, câu nói đó không hẳn là đúng, nhưng tôi thấy sự hung dữ ngày càng lộng hành và bột phát không chỉ ngoài đường phố mà còn trong các gia đình (bạo hành phụ nữ, trẻ em, người thân trong gia đình giết nhau vì mâu thuẫn hay tranh chấp tài sản), trong trường học (bạo hành học sinh), trên mạng xã hội (người ta có thể thoải mái mạt sát, thóa mạ lẫn nhau). Đặc biệt là các vụ giết người vì mâu thuẫn nhỏ ngày càng gia tăng.

Tôi đã nghe cha mẹ tôi kể những câu chuyện rất xúc động về sự tử tế của con người trong những năm tháng khi đất nước chúng ta còn chìm trong khói lửa chiến tranh.

Điều đáng buồn là khi chiến tranh lùi xa, sự tử tế cũng đang dần biến mất nhiều nơi. Bộ phim “Chuyện tử tế” của đạo diễn Trần Văn Thủy sản xuất năm 1985 đã cảnh báo về tình trạng ấy. Giờ đây, sau 34 năm, bộ phim vẫn còn nóng hổi tính thời sự.

Theo lời bình của bộ phim: “Tử tế có trong mỗi con người, mỗi nhà, mỗi dòng họ, mỗi dân tộc. Hãy bền bỉ đánh thức nó, đặt nó lên bàn thờ tổ tiên hay trên lễ đài của quốc gia. Bởi thiếu nó, một cộng đồng dù có những nỗ lực tột bực và chí hướng cao xa đến mấy thì cũng chỉ là những điều vớ vẩn…”.

Vâng, sự tử tế chính là cái gốc cho sự phát triển bền vững của một xã hội. Nếu chúng ta không sớm hành động để đánh thức và khích lệ sự tử tế trong mỗi con người, nền tảng đạo đức xã hội sẽ tiếp tục lung lay, khiến cho những thành tựu phát triển kinh tế của chúng ta trở nên vô nghĩa.

“Về ngang trường Luật”

“Về ngang trường Luật”

Lê Hữu

Đường Duy Tân, chợ Bến Thành

Chân ai thả bộ còn in khóe cười

(thơ Nguyễn Tất Nhiên)

Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn…

Câu hát quen thuộc từng được nghe đi nghe lại trên các làn sóng phát thanh ở miền Nam một thời nào. “Nỗi buồn hoa phượng”, tên bài hát của Thanh Sơn, có thể xem là bài “tình ca học trò” tiêu biểu thuở ấy với sân trường phượng vỹ, với tiếng ve gọi hè, với những tà áo nữ sinh nhẹ bay trong gió và những lưu bút ngày xanh chuyền tay nhau của những cô cậu học trò dưới mái trường trung học mến yêu.  

Cho đến một ngày kia, những “tình ca học trò”này bỗng trổ sang một nhánh khác; nói khác hơn, được “nâng cấp” thành những bài “tình ca sinh viên”. Không còn những “phượng thắm sân trường”, những “cổng trường vôi tím”, những “một thời áo trắng”… Sân trường trung học được thay bằng khuôn viên đại học, lớp học được thay bằng giảng đường, hình ảnh cô nữ sinh hay mơ hay mộng được thay bằng cô sinh viên hay buồn thường nhắc nhở những chiến công (“Anh không chết đâu em”, nhạc Trần Thiện Thanh). Lần đầu tiên người ta nghe được những câu hát:

Trả lại em yêu / khung trời đại học… 

Buổi chiều khuôn viên / mây trời xanh ngát… (“Trả lại em yêu”, nhạc Phạm Duy). Hay là:

Kể từ sau đêm đó / sân vui đại học mất tiếng chim ca… (“Trên đỉnh mùa đông”, nhạc Trần Thiện Thanh)

Cũng đúng thôi, xong bậc trung học thì phải lên đại học chứ, và tình yêu cũng… chuyển trường. Có thể xem việc “nâng cấp” những bài tình ca học trò này là một cách “tạo dáng” (như cách nói bây giờ) và là cái mode thời thượng khá phổ biến vào thời ấy.

Trong số những bài “tình ca sinh viên” ấy, không thể không nhắc tới một bài hát trữ tình viết riêng cho những anh chàng, cô nàng sinh viên Luật khoa Sài Gòn, mặc dù trong bài hát không hề có câu, chữ nào nói về ngôi trường “Luật khoa đại học đường” ấy. Bài hát chỉ nhắc đến tên một con đường quen thuộc như là nét phác trong một bức họa đẹp. 

Con đường Duy Tân / cây dài bóng mát 

Chắc chắn đấy không phải là con đường có nhiều “cây dài” và “bóng mát” nhất ở Sài Gòn, thế nhưng con đường mang tên vị vua yêu nước của triều Nguyễn ấy lại như gắn liền với ngôi trường đại học Luật khoa, và trở thành một trong những “con đường tình ta đi” quen thuộc của những câu chuyện tình sinh viên ngày ấy. Duy Tân, con đường của những hàng cây sao già cỗi–như tuổi của ngôi trường cũ kỹ đó–với những trái sao tròn nhỏ gắn đôi cánh mỏng dài và cong vẹt màu nâu đất, khi lìa cành bay là là và xoay tít trong gió như những cánh chuồn chuồn mỏng manh của một thuở nào mộng mơ.

Con đường Duy Tân ấy, ngôi trường Luật ấy, Hồ Con Rùa (hay Công Trường Duy Tân) ấy và Nhà Thờ Đức Bà nữa, kết hợp thành một quần thể thân thuộc đối với những ai từng có thời kỳ gắn bó nơi chốn ấy, từng in những “dấu chân kỷ niệm” trên những lối đi, về ấy. 

“Trả lại em yêu”, bài hát của Phạm Duy được cất lên lần đầu với giọng lảnh lót của Thái Thanh đã hớp hồn tuổi trẻ ngày ấy, hóa thành bài tình ca một thuở của sinh viên trường Luật và những ai vẫn có ít nhiều kỷ niệm với ngôi trường này. Bài hát kể về tình yêu trong một đất nước chiến tranh, khi mà đời sống con người luôn bị đè nặng, phủ trùm bởi những âu lo và bất trắc. Những chàng “trai thời loạn” đành “xếp bút nghiên theo việc đao cung”, giã biệt tình đầu để lên đường theo tiếng gọi của non sông, không hẹn một ngày về. 

Anh sẽ ra đi về miền cát nóng 

Nơi có quê hương mịt mù thuốc súng… 

Anh sẽ ra đi nặng hành trang đó 

Anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về…

Trả lại em yêu / mây trời xanh ngát…

Trả lại, trả lại hết những “con đường học trò”, những “mối tình vời vợi”, những mắt sáng môi tươi, những khung trời đầy trăng sao và những Chủ Nhật uyên ương hẹn hò đây đó / Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt… “Trả lại em yêu” trở thành bài hát duet khá tình tứ được nhiều đôi nam nữ ca sĩ trình bày. Có thể nói không ca sĩ nào ngày ấy mà không từng hát “Trả lại em yêu”, không chàng sinh viên nào ngày ấy mà không từng nghêu ngao câu hát Trả lại em yêu khung trời đại học…

Một bài tình ca khác, gọi đúng tên, gọi đích danh ngôi trường đại học nằm trên con đường Duy Tân ấy.

Người từ trăm năm / về ngang trường Luật… 

“Thà như giọt mưa”, cũng nhạc sĩ Phạm Duy, là một bài phổ thơ. Bài hát được phổ biến tràn lan trên các làn sóng đài phát thanh, các băng cassette, trên những đường phố, trong những quán café hay những sân trường.

Thà như giọt mưa / vỡ trên tượng đá 

Thà như giọt mưa / khô trên tượng đá…

Điều khá lý thú, bài thơ được phổ nhạc (“Khúc tình buồn”, thơ Nguyễn Tất Nhiên) không hề nói năng gì đến trường Luật, cũng không hề có câu, chữ nào nói về ngôi trường ấy cả. “Về ngang trường Luật” là những chữ được nhạc sĩ Phạm Duy thêm vào một cách cố ý (hẳn ông phải yêu mến ngôi trường này lắm). Điều này quả là bất ngờ và hẳn nhiều sinh viên Luật khoa cũng cần cám ơn người nhạc sĩ đã đưa hình bóng “ngôi trường thân yêu” của mình vào trong bài hát, làm cho trường Luật được “lên điểm”, như cách nói ngày ấy. Trong bài thơ của Nguyễn Tất Nhiên chỉ có những câu:

“Người từ trăm năm về qua sông rộng

Người từ trăm năm về khơi tình động”

Hoàn toàn không có vụ Người từ trăm năm về ngang trường Luật hay là thi rớt, thi đậu Tú Tài chi chi cả như là lời của bài hát mà người ta vẫn nghe Duy Quang và các ca sĩ khác kể lể nỗi niềm. 

“Thà như giọt mưa” là bài hát kể về câu “chuyện tình thư sinh” (chữ của nhạc sĩ Phạm Duy) của anh chàng thất tình vì ta hỏng Tú Tài, ta hụt tình yêu, với những lời lẽ vu vơ, phất phơ như là “sao cũng được”, “thế nào cũng xong”, “tới đâu thì tới”…, chỉ cốt rong chơi cho qua ngày tháng.

Thà như mưa gió / đến ôm tượng đá 

Có còn hơn không / có còn hơn không

“Có còn hơn không” trở thành một “triết lý sống” dễ dãi, an phận của tuổi trẻ thời ấy. Hoặc những câu hát ngồ ngộ:

Người từ trăm năm / về như dao nhọn

Dao vết ngọt đâm / ta chết trầm ngâm

Chết… trầm ngâm là một kiểu chết mới, nghe giống như là “Trầm tư của một tên tội tử hình” (tên một tựa sách của học giả Hồ Hữu Tường). Điều lý thú khác, trong bài thơ được phổ nhạc không hề thấy có kiểu “chết trầm ngâm” nào như thế cả, mà chỉ có:

“Người từ trăm năm

về như dao nhọn

ngọt ngào vết đâm

Ta chết âm thầm

máu chưa kịp đổ”

Câu thơ được người nhạc sĩ đổi thành câu hát mang vẻ triết lý lừng khừng của một “triết nhân” tự nguyện chết cho tình yêu. Không rõ chàng thi sĩ đã phải gồng mình hứng chịu bao nhiêu là nhát dao “ngọt ngào vết đâm” như thế trong đờimình. Những vết đâm nghiệt ngã khiến cho…

Ta chạy vòng vòng / ta chạy mòn chân…

Ta chạy mù đời / ta chạy tàn hơi

quỵ té trên đường rồi…

Chuyện tình yêu của tuổi trẻ ngày ấy là vậy, là “chạy vòng vòng”, là “chạy mòn chân”, chạy hụt hơi để đuổi bắt chiếc bóng lung linh của tình yêu. 

* * *

“Trả lại em yêu”, “Thà như giọt mưa” và những bài hát nào nữa đã khởi đầu cho một nhánh tình ca xanh tươi–tách ra từ dòng nhạc tình muôn thuở của nhạc Việt–gọi là “tình ca sinh viên, học sinh”. Có không ít những bài tình ca kể chuyện những ngôi trường quen thuộc từng được hát, được nghe, được yêu thích một thời mà ai cũng dễ dàng kể tên ra được. Không ai biết chắc sẽ còn bao nhiêu bài tình ca đáng yêu như thế nữa, nếu không có cơn bão của lịch sử bất thần ập đến vào một ngày tháng Tư năm 1975. Cơn bão tàn khốc đã quét sạch, đã cuốn phăng đi tất cả.

Qua bao mùa tang thương dâu bể, qua bao nhiêu vật đổi sao dời, thành phố ấy đã thay tên, con đường ấy đã đổi tên, ngôi trường ấy cũng thay hình đổi dạng như hóa thành một người nào khác. Tôi đứng đó, ngỡ ngàng, hụt hẫng trước bao cảnh đổi thay của từng góc phố, mỗi con đường. Ngôi trường nhìn tôi dửng dưng, xa lạ. Tôi đã như chiếc bóng nhạt mờ của “những người đã qua”..

Lịch sử đã sang trang, chiếc bánh xe nặng nề của thời gian đã lăn đi một vòng. Chỉ mấy mươi năm mà tôi tưởng chừng dài đến cả trăm năm. Người từ trăm năm…, lúc này đây tôi hiểu ra câu hát ấy, câu hát về những đời người đã cũ, về những ngày vui mơ hồ còn đọng lại trong tôi như những giấc mơ ngọt ngào không bao giờ tắt hẳn. 

Con đường xưa cũ ấy không còn những “cây dài bóng mát”. Những “bạn bè cũ, mới” của tôi nay đâu?! Câu hát ngày xưa ấy chỉ còn ngân nga trong trí tưởng, nghe như một nỗi ngậm ngùi. 

Người từ trăm năm / về ngang trường Luật… 

Lê Hữu

From: TRUONG LE

Người ưu tú, chất xám sẽ ra đi?

Image may contain: 4 people, eyeglasses
Image may contain: 2 people, people standing, crowd and outdoor

Lmdc Viet Nam

*** Cũng như VNCH sau 30.4.75, Người dân Hong Kong mất tự do sẽ từ từ chạy ra nước ngoài tị nạn sau khi TQ áp đặt luật an ninh QG.

Một nhà đấu tranh nổi tiếng của Hong Kong, Nathan Law, đã chạy khỏi nơi này sau khi Trung Quốc áp đặt luật an ninh gây tranh cãi.

Nathan Law, từng ngồi tù sau Biểu tình Dù năm 2014, nay nói rằng anh sẽ tiếp tục hoạt động ở hải ngoại.

Anh tiết lộ mình đã trốn đi, hai ngày sau khi Trung Quốc đưa vào luật an ninh mới.

Law, sinh năm 1993, viết trên mạng rằng anh đã ở một nơi không tiết lộ vì đối mặt “hiểm nguy chưa biết rõ”.

Trước đó, Nathan Law, Joshua Wong, Acness Chow cùng một số nhà hoạt động dân chủ nổi tiếng của Hong Kong đã tuyên bố rời khỏi đảng Demosisto do lo ngại bị trả thù lập tức sau khi luật an ninh quốc gia có hiệu lực.

Cảnh sát Hong Kong đã bắt giữ hơn 350 người biểu tình kỷ niệm ngày truyền thống 1/7 – ngày Hong Kong được Anh trao trả về cho Trung Quốc năm 1997.

Simon Cheng, cựu nhân viên lãnh sự quán Anh, hôm 2/7 nói với Reuters rằng, các nhà hoạt động dân chủ của Hong Kong đang thảo luận về việc thành lập một quốc hội lưu vong không chính thức để duy trì tinh thần dân chủ, đồng thời gửi thông điệp tới Bắc Kinh rằng sự tự do của Hồng Kông không thể bị bóp nghẹt.

TL – BBC & DKN