Mỹ bắt giữ nhà nghiên cứu TQ vì nghi chuyển giao phần mềm nhạy cảm

 

Một công dân Trung Quốc và là nhà nghiên cứu tại một trường đại học ở California đã bị bắt và buộc tội phá hủy ổ cứng máy tính trong một cuộc điều tra của FBI về việc anh ta có thể đã chuyển giao phần mềm nhạy cảm cho Trung Quốc, Bộ Tư pháp Mỹ cho biết ngày thứ Sáu.

Guan Lei, 29 tuổi, ở Alhambra bang California, một nhà nghiên cứu tại Đại học California, Los Angeles, bị bắt sau khi người ta nhìn thấy anh ta ném một ổ cứng bị hư hại vào một thùng rác bên ngoài căn hộ của anh ta vào tháng 7, Bộ cho biết trong một thông cáo.

“Guan đang bị điều tra về việc có thể đã chuyển giao phần mềm hoặc dữ liệu kĩ thuật nhạy cảm của Mỹ cho Đại học Khoa Kĩ Quốc phòng của Trung Quốc” và phủ nhận sai trái sự liên kết của anh ta với quân đội Trung Quốc trong đơn xin visa và trong các cuộc phỏng vấn với các đặc vụ liên bang, Bộ Tư pháp nói.

Thông cáo không cho biết cuộc điều tra bắt đầu khi nào.

Guan đã ra hầu tòa lần đầu tiên vào ngày thứ Sáu và một phiên tòa được ấn định vào ngày 17 tháng 9, thông cáo cho biết. Tội tiêu hủy chứng cứ có mức án tối đa là 20 năm tù liên bang.

Mỹ bắt giữ nhà nghiên cứu TQ vì nghi chuyển giao phần mềm nhạy cảm
VOATIENGVIET.COM
Mỹ bắt giữ nhà nghiên cứu TQ vì nghi chuyển giao phần mềm nhạy cảm

Cái lăng bé nhỏ này chính là Lăng Ngô Quyền…

Image may contain: outdoor

Cái lăng bé nhỏ này chính là Lăng Ngô Quyền, vị vua đầu tiên đã đánh tan quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng vào năm 938, giúp dân tộc ta kết thúc hơn 1000 năm Bắc thuộc, giành nền độc lập.

Lăng của Ngài ở quê hương là làng Đường Lâm, Sơn Tây(Hà Nội), lăng có diện tích chỉ vài m2, có mái che chỉ cao 1,5 mét, bia đá được khắc thời Tự Đức, có ghi bốn chữ Hán “Tiền Ngô Vương lăng”. Ngài mất năm 944, hưởng dương 47 tuổi.

Hàng cây duối cổ thụ màu xanh biếc ở gần đó tương truyền là nơi xưa Ngài buộc ngựa chiến và voi chiến mỗi khi về làng. Những cọc gỗ mà Ngài cho quân lính đóng dưới lòng sông Bạch Đằng nay vẫn còn nguyên…

Một vị vua hào hùng như vậy, có tên tuổi ghi dấu đậm nét trong lịch sử Việt Nam mà chỉ an nghỉ trong một khoảnh đất nhỏ nơi làng quê. Nhưng uy danh của Ngài thì có ở khắp nơi trên đất Việt. Đền thờ khiêm tốn của Ngô Quyền ở ngay trên đất Đường Lâm cũng đời đời được dân ta ngưỡng vọng và thờ phụng.

Tổ tiên ta thật khiêm cung, mà cũng đầy hiển hách. Không có lăng mộ, tượng đài nào là vĩnh cửu mà chỉ có lòng yêu mến, kính trọng của dân chúng là vĩnh cửu trường tồn!

 MẸ TÔI

Bà Đỗ Phương Khanh, vợ nhà văn Nhật Tiến vừa từ trần

 MẸ TÔI

Gia đình tôi là gia đình di cư.Năm 1954, đồng 18 tuổi, Bố Mẹ tôi nắm tay nhau xuống tàu Há Mồm xuôi Nam chạy trốn chế độ CS. Vào đến Sài Gòn, Bố Mẹ tôi khởi nghiệp bằng cách hành nghề viết Sách làm Báo. Năm tôi còn học Tiểu Học, Mẹ tôi dùng tư gia để thành lập Cơ Sỡ Ấn Loát Huyền Trân. Căn nhà này được cái sâu và rộng nên tôi thấy có đến cả trăm nhân viên nhà in làm việc suốt ngày. Chỗ thì chứa các máy in, chỗ thì đễ những hộc chữ bằng chì, phòng này đặt máy sén, cắt giấy, phòng kia cho giai đoạn khâu bìa bằng chỉ của các cô các dì..v…v….Trong giờ làm việc thì ôi thôi vui lắm. Tiếng máy in chạy rầm rầm xen lẩn tiếng nói, tiếng cười đùa, tiếng ca vọng cỗ…nó tạo nên một không khí rất sinh động.

Công nhân của nhà in thì rất quý Mẹ tôi qua cách cư xữ và đối đãi với họ rất tận tình chu đáo như đại gia đình. Tôi nghe bà thường nói, ngày thứ 6 là ngày vui nhất của Mẹ trong tuần đó con, vì ngày đó là ngày phát lương cho thợ.Nghĩ đến cãnh họ có tiền chạy về nhà dẫn vợ con đi chơi cuối tuần là Mẹ thấy vui rồi.Cái chân lý ấy đã thấm nhuần tôi cho đến mấy chục năm về sau này, tốt với nhân viên thì họ sẽ đối xử với mình y như vậy thôi.

Có thể nói là Mẹ tôi rất thương tôi, chưa bao giờ Mẹ tôi la rầy gì hết cho mặc tôi có phá phách kiểu gì đi nữa,Mẹ tôi chỉ nhìn và khuyên tôi thôi đừng làm vậy nữa nhe con. Hồi xưa kỷ thuật in ấn còn thô sơ chứ không viết bằng computer rồi in ra như bây giờ. Bài viết được thợ sắp chữ nhìn vào rồi bốc từng chữ chì cho vào cái khay, ABCD – sắc huyền hỏi ngã nặng, sắp được vài hàng là họ phải bỏ qua một bên rồi sắp tiếp, một trang bài có là thợ giỏi cũng mất khoảng 1/2 tiếng, khi đầy trang rồi thì lấy dây cói cột lại, xong họ cà mực lên chì rồi lăn qua giấy trắng, chữ chì ngược khi in qua tờ giấy sẽ hiện ra chử xuôi.

Dĩ nhiên là khi bốc từng chữ như vậy chắc chắn họ sẽ bốc lộn, Mẹ tôi sẽ coi lại những chỗ sai gọi là sửa Morát, bà lấy bút lôi ra sửa từng chữ rồi trả về cho thợ sắp chữ, họ chỉ việc lấy cái nhíp gắp từng chữ sai ra rồi thay vào đó bằng chữ khác cho đúng. Bản chì đã sửa đủ thành trang, họ chồng lên nhau đễ chờ đưa vào máy in.

Thế mà ban đêm bọn con nít chúng tôi kéo nhau vô chạy nhảy trong nhà in làm lộn tùng phèo hết đống chữ ấy, kéo theo những chồng giấy in khổ báo lớn chất cao tới trần nhà xập xuống đổ ngổn ngang. Thế là sáng hôm sau những người thợ phải làm lại từ đầu.Họ báo cáo lên thì Mẹ tôi cũng không nói gì, bà chỉ yên lặng khi nhìn ra thủ phạm chính là tôi, rồi hiền từ nói, các con muốn chạy nhảy thì ra sân mà chơi nhé, đừng làm công việc nhà in của Mẹ bị chậm trễ.

Có những buổi trưa khi Mẹ tôi còn làm quản lý cho nhà in Hồng Lam của Linh Mục/Triết Gia Cao Văn Luận. Cha Luận từng là Viện Trưởng Viện Đại Học Huế, sau bị chính quyền Ngô Đình Diệm thất sủng qua vụ Biến Động Miền Trung,cha có viết một cuốn Hồi Ký lẩy lừng tựa”Bên Giòng Lịch Sử 1940-1965″. Mẹ tôi cho tôi đi theo chơi quanh quẩn trong nhà in. Mổi lần được gặp mặt, cha Luận lại dúi cho tôi nay thì vài cái kẹo, vài bửa thì cái bánh giò, nghĩ lại thật là hân hạnh cũng nhờ Mẹ tôi.

Rồi cũng có những lần, Mẹ tôi dắt tôi đi khám bệnh hay đi làm răng ngoài Sài Gòn, tôi rất ghét cái cha Nha Sĩ này ở gần VP Beer BGI cạnh hảng làm Nước Đá trên đường Hai Bà Trưng, khi xe xích lô ngừng trước cửa là tôi biết ngay, sợ lắm nhất định không dám vào, Mẹ tôi lại phải dụ ngọt mãi.Bù lại,cứ mổi lần như thế là Mẹ tôi lại dắt tôi đi xem Ciné ở các Rạp như Eden, Đại Nam, Rex…., xong bà còn thưởng cho một chầu ở quán Kem Bạch Đằng đối diện Casino Sài Gòn vì tôi đã anh dũng hy sinh cái răng bị hư. Thiệt, răng bị sâu tôi còn không biết thế mà Mẹ tôi đã biết tỏng rồi…

Khoảng đầu thập niên 70′ Mẹ tôi vừa làm nhà in, vừa mở thêm Vườn Trẻ Anh Vũ theo phương pháp giáo dục Montessori, bà mướn trọn cái nhà lầu 2 tầng kế bên có cái sân rất rộng,rồi đập luôn cái tường cho thông qua nhau. Ban ngày phụ huynh gửi trẻ, tối về hết thế là bọn chúng tôi lại có thêm đất đễ chạy nhảy bắn súng chơi 5-10.Hò hét vui thật vui, lũ con nít trong xóm thòm thèm muốn vô chơi phải xin vào nên tôi rất có thớ,đứa nào cà chớn tôi tống cổ ra nên tụi nó một phép. Ỷ Mẹ mà,có quyền vênh váo chút chứ.

Ngoài 2 Cơ Sỡ nêu trên, Mẹ tôi còn phụ trách trang Nhi Đồng trong Báo Hòa Bình của Linh Mục Trần Du trên đường Phạm Ngũ Lão, trang Phụ Nữ trong Báo Dân Chủ thuộc Đảng Dân Chủ của ông Thiệu trên đường Hiền Vương.Đồng thời vào năm 1971, Báo Thiếu Nhi cũng ra đời, bà là Tổng Quản Trị và đồng phụ trách trang Vườn Hồng mà chủ nhiệm là ông Nguyễn Hùng Trương, chủ nhân nhà sách Khai Trí và chủ bút là nhà văn Nhật Tiến. Thời gian này nhà tôi còn đông nữa, Mẹ tôi tận dụng luôn mấy phòng trên đễ làm Tòa Soạn. Hàng ngày thì các cô chú trong Ban Biên Tập tới làm việc, cuối tuần thì mở cửa đón các thiếu niên vào Thư Viện Báo Thiếu Nhi đọc sách,sinh hoạt Gia Đình Thiếu Nhi. Báo Thiếu Nhi còn mở lớp dạy ORIGAMI – Nghệ Thuật Gấp Giấy của Nhật Bản nữa chứ. Nói chung Mẹ tôi đầu tắt mặt tối, nhưng hình như càng thấy đông con nít lại càng làm cho bà vui, chẳng bao giờ thấy Mẹ tôi kêu ca phiền hà gì.

Năm tôi lên lớp 6, chắc phá quá nên Mẹ tôi cho tôi vào trường nội trú Don Bosco ở Thủ Đức.Cuối tuần thứ 7 có xe Bus chỡ về, ngày chủ nhật họ lại đón đi. Dĩ nhiên là bị bắt vào khuôn khổ kỷ luật của các Linh Mục người Hòa Lan thì làm sao tôi thích được. Thế là tôi dùng 500$ mà cứ mổi tuần Mẹ tôi dúi vào tay khi ra đi ngày chủ nhật, tôi mua kẹo Cam kẹo Dâu trong cái hộp sắt ở Căn Tin rồi chờ thứ 7 đem về tặng Mẹ như là quà hối lộ. Năn nỉ ỉ ôi riết qua năm lớp 7 vì thương tôi nên Mẹ tôi cho tôi về học lại tại Sài Gòn.

Vì trong giới Nhà Văn Nhà Báo, Bố Mẹ tôi có rất đông thân hữu.Từ nhà văn Duyên Anh, Mai Thảo, Nguyễn Hiến Lê, Cung Tích Biền, Sơn Nam..v…v…cho tới Nguyễn Thị Vinh, Minh Đức Hoài Trinh, Minh Quân, Linh Bảo…Riêng nhà văn Nguyễn Thị Vinh còn nhận tôi là con nuôi, mà tôi xưng lại là Me Vinh.Hầu như gần hết các Văn Nghệ Sĩ ở Sài Gòn thường xuyên lui tới thăm viếng ông bà cụ và nhiệm vụ của tôi là bưng nước. Còn đãi tiệc thì có thể nói là thường xuyên. Cứ mổi lần đi học về xuống nhà bếp là thấy Mẹ tôi và 3 bà người làm tất bật lo chuẩn bị, thường thì Mẹ tôi đãi khách bằng các món Miền Bắc như Bánh Tôm Cổ Ngư, Chạo Tôm, Nem Rán Cua Bễ, Giả Cầy hay Bún Thang, Bún Ốc..v..v…Thế là tôi lại có dịp được uống nước Xá Xị,nước Cam thả giàn.Chai ướp lạnh khui ra cứ vậy mà nốc.

Ngày 30/4/75 đại họa ụp xuống thế là Mẹ tôi bi mất hết. Nhà in dẹp tiệm, Vườn Trẻ giải tán, toàn bộ Báo Chí của Miền Nam Tự Do bị cấm đoán, chỉ có Nhật Báo Tin Sáng của Dân Biểu nằm vùng Ngô Công Đức là được ra lại vào tháng 7/1975 vì Võ Văn Kiệt cần một tờ báo của chế cũ đễ tuyên truyền. Đã thế vào tháng 9/1975, Ủy Ban Quân Quản còn ra lệnh đổi tiền, cứ 500$ tiền VNCH đổi được 1$ tiền mới. Mổi gia đình được phép đổi 100,000$ VNCH tức là chỉ được 200$ tiền Việt Cộng. Gia đình nào có trên 100,000$ VNCH thì kể như mất sạch. Cú này là đòn chí tử đánh vào những gia đình trung lưu ở Miền Nam.Mẹ tôi kể như trắng tay sau 20 năm tích lũy.

Miền Nam sau ngày Sài Gòn tắt bóng, người dân sống trong cãnh lo âu sợ hãi. Không biết đêm nào Công An sẽ gõ sữa bắt đi vì lý do nào đó. Tuy vậy, ở một khóa học tập gọi là “Khóa Bồi dưỡng Chính Trị dành cho Văn Nghệ Sĩ”, Mẹ tôi đã đứng lên chỉ mặt vào một Cán Bộ Miền Bắc tên Mai Quốc Liên, khi ông ta dám tuyên bố rằng “Các anh các chị làm đừng trông mong vào việc cầm bút trở lại. Bởi vì miền Nam các anh các chị làm gì có văn hóa!” Mẹ tôi hỏi:Anh vào trong Nam được bao lâu rồi, và anh đã đọc được bao nhiêu tác phẩm của miền Nam rồi mà anh dám nói miền Nam không có văn hóa? Làm hắn cứng họng (link đính kèm)

Là con người đầy nghị lực,Mẹ tôi lại lăn ra đường kiếm sống cũng như hàng triệu người Miền Nam khác, bằng cách mở Quán bán Bánh Tôm Cỗ Ngư tại Hồ Con Rùa trước cữa Viện Đại Học Sài Gòn(tôi có bài viết kỷ niệm về Quán bánh tôm này, link đính kèm), Một thời gian sau cũng không xong phải dẹp tiệm vì bị Công An rình rập, về nhà bà đi vay mượn rồi lại mở Cơ Sỡ Sản Xuất Nước Đá. Thấy có vẻ xôm trò,thế là Ủy Ban Nhân Dân Phường bắt phải đưa vào Hợp Tác Xã, tức mình Mẹ tôi dẹp luôn,nhất định không dây dưa gì đến chúng nó.

Trong thời gian này, một hôm tôi thấy có Ký Giả – Phóng Viên Chiến Trường Kiều Mỹ Duyên tới nhà sầm sì gì với Mẹ tôi chuyện gì đó. Vài ngày sau thì tôi thấy có một người đàn ông lạ mặt tới ở tuốt đàng sau nhà, căn phòng này xưa là cái kho nhỏ cạnh nhà tắm. Ông ta không bao giờ ra đường, tôi cũng không rõ ông ta ăn uống thế nào. Rồi mãi sau này tôi mới biết ông ta tên Nguyễn Phúc Vĩnh Tung, là sỹ quan QLVNCH, chồng bà Kiều Mỹ Duyên trốn tù cãi tạo về. Thế mà Mẹ tôi ra tay giúp đỡ bao che cho. Thiệt, chúng mà bắt được thì Mẹ tôi có môn rũ tù, nhưng bà vẫn tĩnh bơ làm như không có chuyện gì xảy ra. Ông Vĩnh Tung sau cũng tìm ra đường đi vượt biên và đã đến được bến bờ tự do vào năm 1979.

Thời gian sau Mẹ tôi nhờ quen biết nên được ông Lý Thái Thuận một người Việt gốc Hoa, Giám Đốc nhà in Alpha mời về làm xếp khâu sửa Morát có biên chế nhà nước. Mừng quá bà nhận lời ngay. Thế là ngày qua ngày Mẹ tôi lại đạp xe đạp từ Cỗng Xe Lữa Số 6 đi làm Công Nhân Viên ở đường Phạm Ngũ Lão gần chợ Thái Bình.Có lần mãi đến tối mịt mới thấy Mẹ tôi về, mồ hôi nhễ nhãi, trời ơi Mẹ tôi phải dắt xe đạp bị đứt Dây Sên từ đường Kỳ Đồng về tới nhà vì không đủ tiền sửa.Dây Sên phải thay mới. Nhưng bà vẩn hớn hở, vì trong giỏ hôm đó là ngày Mẹ tôi được mua Nhu Yếu Phẩm có 1 ký thịt heo. Nhìn Mẹ mà tôi chảy nước mắt nhưng không làm gì được cho Mẹ.

Nhưng cũng nhờ sự quen biết này mà Mẹ tôi mới vay được tiền ông Lý Thái Thuận đễ lo cho 2 anh em tôi đi vượt biên.Ngày chia tay xuống bãi vào cuối Hè năm 1979, Mẹ tôi dúi vào tay tôi một chĩ vàng rồi ôm tôi khóc, Mẹ không biết con sẽ đi về đâu, nhưng nếu có thoát được ráng cho Mẹ biết đễ Mẹ khỏi lo, tôi biết chắc rằng Mẹ tôi sẽ không ngủ được. May sao, rời Ngọc Hà ghe của tôi lênh đênh trên Biển Đông khoảng 1 tuần thì được tàu của Hoàng Gia Na Uy vớt lên đem vào Singapore. Nhập trại xong là tôi mò ra Sembawang đánh điện cấp tốc ngay về cho Mẹ chỉ với 1 hàng chữ ” Cam on co chu Thuan”, cho khỏi lộ chuyện gia đình có thân nhân đã đào tẩu với bọn Công An khu vực.

Lại nữa,không có Mẹ tôi lo cho đi thì ở lại cũng đi đạp Xích Lô chứ khá gì nổi ở cái xứ Xếp Hàng Cả Ngày ấy.

Mẹ tôi chia ra cho cả gia đình đi vượt biên thành 3 chuyến. May sao cả 3 đều trót lọt và cùng gặp nhau tại California. Năm 1981 qua tới, bà lại làm lại từ đầu. Bố mẹ tôi chỡ nhau đi học điện cho thực tế, hồi xưa có trường Control Data Institute ở Anaheim, không biết bây giờ còn không.Sau đó cả 2 ông bà đều ra trường với tấm bằng Technician điện. Sau Hảng Verifone chuyện sản xuất máy cà credit card, nhận cả 2 vào làm Electronic Technician cho tới ngày Bố Mẹ tôi nghĩ hưu, tính ra Mẹ tôi làm cho Verifone cũng được 20 năm.

Sau khi nghĩ hưu có thời giờ rãnh rỗi, Mẹ tôi bắt đầu dồn nỗ lực vào việc nghiên cứu kinh kệ. Bà phụ trách và biên soạn cho chương trình về Phật Pháp Tuệ Đăng hàng tuần trên đài Hồn Việt TV phát đi khắp 50 TB và Canada.Ngoài ra Mẹ tôi còn dịch sách của Triết Gia Krishnamurti sang Việt Ngữ, cũng như phụ trách điều hành trang website khaiphong chấm net cho dân mạng mở mang kiến thức về các vần đề Khoa Học Xã Hội.

Nói thật, Mẹ tôi sinh tôi ra, lo lắng cho tôi từng li từng tí, cái gì tôi thích bà cũng chiều. Muốn đi chơi, Mẹ cho tiền. Muốn xe đạp có xe đạp, muốn Giầy mới, đồ mới, mẹ tôi trước sau gì cũng xì tiền cho tôi mua. Chẳng bao giờ thấy Mẹ lôi la mắng gì cả. Ngay đến cái Sổ Học Bạ hồi xưa, tháng nào mà tôi bị xuống bậc.Tôi cũng cầu cứu Mẹ tôi đưa cho Bố tôi ký cho xong chuyện còn đem đi nộp..

Ngày Mẹ tôi nghĩ hưu, bà có tiền hưu, tiền già, chẳng khi nào bà cần gì từ anh chị em chúng tôi . Nói đúng ra thì tôi chưa lo cho Mẹ tôi được ngày nào, thứ vô cùng vô dụng đối với Mẹ tôi. Nhưng đôi khi tôi cũng có chút an ủi làm cho Mẹ tôi vui,số là thế này. Cách đây 10 năm sau khi giá Địa Ốc bị sụp đổ. Tôi xoay qua nghề nhập các loại máy về Massage vô Mỹ bán. máy thì ôi thôi tôi có đủ hết. Massage bụng, cổ, vai, lưng, tay,chân, đầu.mặt..nói chung là các loại các kiểu đủ hết. Mà Mẹ tôi sau này lại hay bị đau nhức vì hồi xưa trước 1975, có lần bà bị Xe Lửa đụng. Đúng vậy, Xe Lửa đụng nát chiếc xe hơi bà đang đi tại Cổng Xe Lửa Số 6 đâm ra Bệnh đau nhức nó cứ theo bà từ dạo đó. Thế là tôi mang đủ loại Massage qua cho Mẹ tôi trị bệnh, mang nhiều đến nỗi bạn bè của Mẹ tôi đến chơi họ còn nói dỡn, cứ tưởng như đang lạc vào GYM. Nhờ vậy mà bệnh đau nhức của Mẹ tôi cũng bớt nhiều, lại còn không phải mổ chân theo lời một ông BS kia súi bậy.

Có cái đưa máy mới thì lúc nào Mẹ tôi cũng áy náy vì sợ tôi cần hàng đễ bán cho khách. Tôi phải năn nĩ, Mẹ ơi, Máy con có cả kho mẹ cứ sài đồ mới đi…mãi bà mới chịu lấy. Đấy, đến cuối đời Mẹ tôi vẫn lo cho tôi chẳng khác gì ngày tôi còn bé.

Mẹ tôi là người ăn chay trường từ 30 năm nay. Bà sống rất đạm bạc, vui vẽ, lạc quan, yêu đời. Cách đây vài tuần, BS phát giác ra Mẹ tôi trở bạo bệnh vào thời kỳ cuối. Không than van, không rên siết, không làm phiền tới ai. Mẹ tôi đã ra đi vào trưa ngày hôm qua Aug 26th,2020 với đầy đủ con cháu chung quanh.

Mẹ ơi, tối hôm qua lúc xe Nhà Quàn tới đưa Mẹ đi, tụi con tiển Mẹ cho tới giờ xe lăn bánh.Kỷ niệm của những năm tháng thời thơ ấu lại trở về đầy ắp trong tâm trí.Bao nhiêu âu yếm ân cần mà Mẹ cho tụi con nay đã trỡ thành dĩ vảng.Ước gì Mẹ ráng ở lại thêm được ngày nào hay ngày đó thì vui biết mấy, hay là Mẹ quay luôn về sống lại những ngày xưa ấu thơ của tụi con thì càng tốt.Con sẽ chạy quanh Mẹ đễ Mẹ xoa đầu gọi “Trụ của Mẹ”, Mẹ phải đền cho con khi con bị té, Mẹ phải đền từng cái mủi chích, từng cái răng khi con bị nhỗ, hay là phải có Mẹ con mới lên mặt được với chúng nó.

Nhưng ước gì thì ước vậy thôi chứ Mẹ đã ra đi thật rồi thì con xin kính chúc Mẹ được thảnh thơi trên cõi Vĩnh Hằng.Đời Mẹ đã hy sinh cho tụi con như thế là quá đủ, Mẹ đừng bận tâm nữa Mẹ nhé.

Con của Mẹ.

https://www.facebook.com/michaeltrubui2/posts/10157724445243405

https://www.facebook.com/michaeltrubui2/posts/10157580820863405

https://www.facebook.com/Saigontrongtraitimtoi/posts/2627702370891744/

https://www.youtube.com/watch?v=8kPSOb4Pv84

Michael Bùi

Aug 27th,2020

TÔI NỢ.

Image may contain: one or more people, food and text

TÔI NỢ.

Tôi nợ quê hương một khối tình.

Nợ vì quê mẹ lắm điêu linh.

Nợ gánh hàng rong mẹ rong ruổi.

Nợ cả giang sơn nặng trĩu mình!

Tôi nợ vỉa hè những bó rau.

Nợ mẹ chìm trong giấc ngủ sâu.

Nợ mẹ một đời không lối thoát.

Nợ trái tim Người những niềm đau!

Tôi nợ bên kia nhiều mảnh đời…

Gian truân, bất hạnh quá Người ơi!

Nợ Người bao giờ tôi trả hết?

Ruột đắng, lệ tuôn môi gượng cười.

Tôi nợ tình mẹ một trời thơ…

Nợ hồn sông núi cách xa mờ.

Nợ vạn lời thề chưa nguôi dứt!

Nợ mối tình chung xót vô bờ!

SongNhã.

Cali đêm 25/8/2020.

Đây là bức ảnh rất lạ lùng và xúc động đối với đa số người Việt Nam.

Image may contain: one or more people and people standing

Anna Khánh Hòa

 added a new photo to the album: Anh em là MUỐI , ÁNH SÁNG cho đời — 

Đây là bức ảnh rất lạ lùng và xúc động đối với đa số người Việt Nam.

Bức ảnh này diễn tả các nữ y tá đang cung kính quỳ gối và khiêm tốn cúi sâu mình thành khẩn cầu nguyện cùng Thiên Chúa cho công việc của mình được thành công và xuôn xẻ trước khi giao ca.

Bức ảnh này được chụp trong 1 bệnh viện ở Anh Quốc, nơi có nền y học tiên tiến, hiện đại và đẳng cấp hàng đầu thế giới.

Xa xa, các bệnh nhân đang nhìn các nữ y tá với cái nhìn thân thương trìu mến.

“Ở đâu có hai hoặc ba người tụ họp nhân danh Chúa, thì có Chúa ở đấy giữa họ.” (Mt 18,20)

Thật là tuyệt vời!

Khi xem bức ảnh này, chúng ta sẽ không khỏi chạnh lòng đau đớn.

Trông người mà ngẫm đến ta.

Ở nước ngoài thì tính mạng trước, tiền bạc sau.

Lương y đích thực là lương y có trái tim dịu dàng của người mẹ nhân ái.

Lương y khôn ngoan là lương y luôn nhớ rằng, rồi một ngày nào đó, họ cũng phải nằm quằn quại đau đớn trên giường bệnh.

Cứu chữa thành công được 1 người bệnh thì hơn xây một châu thành lớn.

Xin hôn đôi bàn tay Chúa tay bệnh nhân cô vắng người thân, đôi tay gầy của bé thơ.

Bàn tay con xin là bàn tay Chúa. Bàn chân con xin là bàn chân Chúa. Xin cho con yêu Chúa yêu tha nhân, dang đôi tay cứu giúp người yếu hèn.

Tình yêu con xin là tình yêu Chúa. Và tim con xin yêu tình yêu Chúa. Loan tin vui cho những ai cô đơn, đem yêu thương cho những ai đói nghèo.

Chính Chúa đã phán:

“Ai cho một trong những kẻ bé nhỏ này uống, dù chỉ là một chén nước lã mà thôi, vì kẻ ấy là môn đệ của Thầy, thì Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu”. (Mt 10, 42)

Ta hãy cầu cho các bệnh nhân, dù có mang trọng bệnh thì cũng luôn thành tâm phó thác cậy trông vào Thánh ý Chúa. Khi bác sỹ bó tay thì chính Chúa sẽ ra tay.

Ta hãy cầu cho các y bác sỹ ngày càng thêm nhiệt huyết và nhiệt tình cứu chữa bệnh nhân.

Ta hãy cầu xin Chúa cho các y bác sỹ luôn đặt bản thân mình vào vị trí bệnh nhân và xin giúp họ luôn nhớ rằng, rồi một ngày nào đó họ cũng bị đau đớn bệnh tật, hầu cho họ luôn có tinh thần khiêm nhường phục vụ.

Xin cho sự khôn ngoan của Chúa chạm mạnh vào tâm trí của họ. Xin cho trái tim thương xót của Chúa chạm mạnh vào trái tim thịt mềm của họ, để họ luôn sẵn sàng vui vẻ phục vụ, an ủi và nâng đỡ các bệnh nhân của mình trong tình yêu thương.

Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Chúa đây, là các ngươi đã làm cho chính Chúa vậy”.(Mt 25, 40)

Xin cho họ luôn ý thức rằng, phục vụ bệnh nhân là phục vụ chính Chúa, cứu chữa bệnh nhân là cứu chữa chính Chúa.

Đong đấu nào, thì sẽ hưởng đấu ấy.

Xin cho họ cũng luôn biết rằng, có nhiệt thành cứu chữa bệnh nhân, thì sau này Chúa mới dang tay cứu chính bản thân họ và cho họ phần thưởng là sự sống vĩnh cửu đời đời. Amen.

Giuse Kích

(Nếu thấy ý nghĩa cho chính mình và mọi người, thì xin đừng quên Tạ ơn Chúa, rồi nhanh chóng chia sẻ cho người khác. Và xin cầu cho nhau)

Cảnh Báo ai đã có App Tik Tok trong phone.

Image may contain: text that says 'prime VISA $857.98 Current balance Paycard card You have no minimum payment due. Payment due date Minimum payment due Sep 04, 2020 Interest saving balance $0.00 $0.00 Show details Recent transactions Digital Receipts WF* WAYFAIR 3406741179 Aug 26, 2020 Pending WF* WAYFAIR 3406741179 Aug 26, 2020 Pending -$865.98 WALMART.COM $865.98'

Cảnh Báo ai đã có App Tik Tok trong phone.

Hãy xoá ngay.. Hôm qua vì muốn xem cai clip vui ( do bạn gửi ) nên mình đã download cái TiK Tok về máy mình

Kết quả hôm nay có ng đã xâm nhập vào điện thoại mình và đã mua 1 món hàng $865.98 trên WAYFAIR. (Họ trả bằng apple pay or lấy dư liệu từ Apple Pay) Cũng may là mình phát hiên kip nên đã report cho Chase Bank và đã ko bị hack cai Card.

Bởi. Hỏi sao mình ko ghét China là vậy.

Tik Tok là của China. Có trung tâm luu trử tại Bắc Kinh. Ho dùng app nay đê gây sự thích thú bằng nhưng clip đẹp va HOT. Nó có thể xâm nhập vào điện thoại mình. Biết được tất ca về Email Facebook và tất cả những gi bao mât trong phone.

HÃY XOÁ NGAY 

 TIN MỚI VỀ VIRUS VŨ HÁN

 TIN MỚI VỀ VIRUS VŨ HÁN

  1. Trần Đức Anh Sơn

Anh Son Tran Duc

Hồi dịch cúm Chệt mới xảy ra, mình có đăng một số bài liên quan đến Thạch Chính Lệ, và cũng ghi rõ đây là thuyết âm mưu, chưa được kiểm chứng, nhưng thấy có nhiều người nghi ngờ Trung Quốc chủ động tạo ra Wuhan virus nên đăng cho bà con biết thêm thông tin.

Sau đó thì có bà GS. Isabelle Maruo ở Bồ Đào Nha, gửi cho mình một file tập hợp nhiều thông tin liên quan đến Thạch Chính Lệ và thuyết âm mưu về việc Trung Quốc tạo ra vũ khí sinh học từ virus. Mình đăng file này.

Rứa là có một mớ toàn là trí thức ghê gớm cả, nhảy vào FB của mình comment kết tội mình vì ghét Tàu cộng mà đăng tin bậy bạ.

Mình vào profile của họ để coi họ là ai mà bênh vực Tàu cộng điên cuồng vậy (dù mình đã ghi rõ đây là thuyết âm mưu), thấy họ gồm hai thành phần chủ yếu:

  1. Họ là du học sinh Việt Nam từng học tập và nghiên cứu ở Trung Quốc;
  2. Một số là trí thức gốc Hoa, nay đang ở phương Tây (có cả Mỹ).

Vậy là mình hiểu, nên dừng tranh cãi với họ, vì vô ích.

Chừ thì mình đăng thêm bài này, copy từ FB của anh Luong Le-Huy bên Úc và sẵn lòng mời những người hôm nọ lên án mình đăng thuyết âm mưu chống Tàu cộng vào đọc và tranh luận tiếp. He he.

* * *

Đây là status vừa đăng hôm nay (24/8/2020) của anh Luong Le-Huy:

“Ngày 24/02/2020 tôi có viết một stt: “Có vẻ như vi khuẩn Corona Vũ Hán vừa cóp-pi được tính cách sát hại của SARS, lại sao chép được bản tính ủ lâu, nấp giỏi của vi khuẩn HIV và khả năng truyền bệnh dễ và nhanh của vi khuẩn cúm.”

Từ đó đến nay, một số chuyên viên hàng đầu thế giới về vi khuẩn, đã khám phá ra trong Coronavirus Vũ Hán có một phần chuỗi nhiễm sắc tố (genome sequences) của vi khuẩn Liệt Kháng (HIV). Gần đây nhất, vào ngày 4/08/2020, GS Giuseppe Tritto, một chuyên gia về virus, được quốc tế nể trọng đã cho xuất bản cuốn sách, trình bày nghiên cứu của ông về virus Vũ Hán, nhan đề tiếng Ý là:

CHINA COVID 19: LA CHIMERA CHE HA CAMBIATO IL MONDO (COVID 19 Tàu: Quái thú hai mình đã thay đổi thế giới).

Trong cuốn sách, GS. Tritto đã kể lại lịch sử của con vi khuẩn Vũ Hán, từ lúc bà “phụ nữ dơi” Shi Zhengli (tiếng Việt là Thạch Chính Lệ) khám phá ra nguồn gốc của vi khuẩn SARS – gây kinh hoàng thế giới vào năm 2003 – từ một loại dơi trước đây ít ai biết tới. Đó là chủng loại “dơi móng ngựa” (horseshoe bat) trú ngụ trong những hang động xa xôi hiểm trở thuộc tỉnh Vân Nam.

Sau cuộc khám phá đó, vào 2005, “tiến sĩ dơi” Thạch Chính Lệ đã thu thập nhiều mẫu vi khuẩn dơi, tập trung chúng tại một viện nghiên cứu coronavirus, thành lập tại Vũ Hán, chỉ riêng cho mục tiêu này. Mục tiêu đề ra là tìm thuốc chủng ngừa cho các bệnh dịch sinh ra bởi các loại coronavirus.

Ít nhất có hai nước trên thế giới đã giúp đỡ chương trình tìm thuốc chủng ngừa chống coronavirus về mặt kiến thức, kỹ thuật và tài chánh, đó là Pháp và Hoa Kỳ. Đặc biệt, nước Pháp đã giúp đỡ chương trình về mặt kỹ thuật xây phòng thí nghiệm bảo đảm an ninh cho các nghiên cứu về vi khuẩn nguy hiểm.

Thế nhưng, sau khi Pháp cung cấp cho chương trình những thông tin kỹ thuật, thì Trung quốc đã không cho phép người của Pháp bén mảng để phòng thì nghiệm Vũ Hán, từ lúc bắt đầy xây dựng cho đến sau này. Đối với người Mỹ cũng thế. Dưới thời TT Obama, Hoa Kỳ chỉ được phép cung cấp kiến thức khoa học, kỹ thuật lẫn tài chánh, nhưng hoàn toàn không tham gia vào công trình nghiên cứu. Cho đến ngày TQ công bố là nạn dịch do coronavirus gây ra ở thành phố Vũ Hán, Hoa Kỳ không biết chuyện gì đang xảy ra trong phòng thí nghiệm kín cổng cao tường ở Vũ Hán.

Trong cuốn sách, CHINA COVID 19: LA CHIMERA CHE HA CAMBIATO IL MONDO, GS, Tritto cho biết coronavirus Vũ Hán, nay có tên là Covid 19, là sự nối kết của ít nhất hai loại virus SARS và HIV, thành một chủng loại virus mới, cực kỳ mạnh để “tìm ra một thuốc ngừa mạnh”…

Một ngày đẹp trời, bộ chỉ huy quân đội Trung Quốc để ý đến những “thành quả” của viên nghiên cứu Vũ Hán, biến cơ sở này thành một bộ phận của quân đội Trung Quốc, dưới quyền quản trị của thiếu tướng Chen Wei… Từ đó, theo GS. Giuseppe Tritto, nhiệm vụ chính của Viện Nghiên cứu Vi khuẩn Vũ Hán là nghiên cứu và chế tạo vũ khí sinh học”.

Còn đây là link có liên quan đến GS. Giuseppe Tritto và cuốn sách CHINA COVID 19: LA CHIMERA CHE HA CAMBIATO IL MONDO: https://www.corona-stocks.com/renowned-eu-scientist-covid-…/?

Ai quan tâm thì mời đọc; ai muốn share cứ tự nhiên.

NGƯỜI NƯỚC HUỆ (@ Đà thành, Quảng Nam quốc)

Nguồn: TS. Trần Đức Anh Sơn

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=10215154340646461&id=1670718810

Câu chuyện cuộc đời: Ám ảnh

Câu chuyện cuộc đời: Ám ảnh

  • Kieu Duong

Thứ Tư, 26/08/2020

Bức ảnh này là một sự ám ảnh kỳ quặc đối với tôi bao năm qua.

Bức ảnh này là một sự ám ảnh kỳ quặc đối với tôi bao năm qua. Thời gian đó tôi ở Nhà Bè, sau này tách ra một phần thành quận 7.

Đó là thời gian gia đình tôi bốn người sống trong căn nhà lá ở đường số 10, xã Tân Quy Đông. Trước mặt nhà, cách một cái ao nhỏ là một cái đầm lúc nào cũng mênh mông nước. Rau muống mọc tự nhiên khắp nơi, loại rau muống cọng hơi cứng, màu đỏ. Thú thật chẳng bao giờ tôi dám hái vì chung quanh cái đầm đó toàn là… cầu tỏm. Những năm đó mưa ngập lụt cả một vùng quanh nơi tôi sống. Mỗi lần ra khỏi nhà là cả một vấn đề: quần xắn lên cao, giày dép bỏ lên xe, đẩy xe ra khỏi vùng nước lúp xúp.

Năm đó, tôi phải ở nhà chăm sóc má chồng tôi và đứa con gái nhỏ mới mười tháng tuổi. Ông xã tôi lúc đó đang làm báo PL cùng lúc cộng tác với báo TT.

Trong một lần đi làm, ông xã bị xe tông trúng mắt cá, phải nằm một chỗ. Má chồng bệnh, con còn nhỏ, giờ chồng không đi làm được. Hàng ngày tôi phải vừa lo việc nhà vừa chăm sóc mẹ chồng, chồng và con gái nhỏ.

Đến khi tôi thấy ông xã bớt đau nhức, tôi nói ổng viết bài, tôi sẽ mang đến báo gửi, và nhận tiền nhuận bút để xoay sở việc sinh nhai.

Một buổi sáng tôi chạy gửi bài sớm. Lúc trở về ngang cầu Khánh Hội cũ, tôi đã nhìn thấy bà cụ bán rau (ảnh đính kèm, bức ảnh này tình cờ tôi thấy trên mạng, giật mình đó đúng là bà cụ tôi vẫn gặp!). Đôi gióng được làm bằng sợi kẽm to với chiếc đòn gánh to đặt bên lối đi dành cho người đi bộ.

Nhìn dáng bà ngồi, chiếc lưng cong như không thể cong hơn được nữa làm tôi nhớ tới bà ngoại tôi cũng lưng còng như vậy, nhưng lúc ngoại già vẫn có con cháu lo lắng, chăm sóc. Tôi tự hỏi con cháu bà đâu, sao để bà gồng gánh đi bán rau, những mớ rau đó chắc cũng do chính bà cắt hái từ ao quanh nhà bà.

Hai chiếc thau nhôm đặt lọt thỏm trong chiếc gióng với vài bó rau. Bà ngồi đó im lặng không nói gì, chỉ nhờ vào lòng hảo tâm của người qua đường mua giúp mấy mớ rau. Bà ngồi trên cầu như một bức tượng đài về nỗi thống khổ của con người.

Từ đó về sau, mỗi lần đi ngang qua cầu Khánh Hội, tôi hay đưa mắt nhìn, tìm kiếm bà dù không biết để làm gì.

Tôi không thể mua rau, vì chỗ tôi ở ngập nước rau mọc tùm lum tôi còn không hái. Tôi cũng không thể giúp gì được vì tôi cũng đang lâm vào cảnh khốn khó. Tôi phải tự lo, chẳng kêu gào ai giúp đỡ cả. Lúc nào cũng vội vội vàng vàng về nhà, nơi đó có ba con người đang chờ tôi về.

Gần hai tháng sau, ông xã tôi mới tự đi xe, đi làm lại. Tôi ít ra ngoài hẳn…

Đến lúc có dịp đi thì không thấy bà cụ bán rau bên cầu Khánh Hội, nghe nói bà cụ đã qua đời. Tôi thoáng bâng khuâng, nhớ bà, nhớ những mảnh đời bất hạnh khác như ông đạp xích lô già hơn bảy mươi gầy tong teo vẫn phải oằn lưng chở người kiếm sống, rồi nhớ lại trước đây có lần tôi nhờ người chở hàng cho chủ, lúc lên dốc cầu tôi phải xuống xe đẩy phụ xe qua dốc cầu…

Rồi tôi nhớ về hoàn cảnh của mình, tôi bỗng trở nên “sến” khi nhớ đến câu hát trong bài bolero Thói đời: “Đường thương đau đầy ải nhân gian, ai chưa qua chưa phải là người…”.

Bao con người khốn khổ mà tôi gặp có phải là người không? Hình ảnh bà cụ ngồi bên thành cầu Khánh Hội theo tôi cả cuộc đời, như một nỗi day dứt về sự dửng dưng của con người với nhau.

Đăng lại từ Facebook Kieu Duong và Fanpage Dấu Quê

Phạm Nhật Vũ và một ĐBQH bị phát hiện mua quốc tịch Síp với 2.5 triệu USD

  Phạm Nhật Vũ và một ĐBQH bị phát hiện mua quốc tịch Síp với 2.5 triệu USD

Một điều tra mới được công bố hôm 24-8 của hãng tin Al Jazeera cho biết có một đại biểu Quốc hội Việt Nam, và một doanh nhân đang chịu án tù vì tội hối lộ ở Việt Nam đã được nhập quốc tịch Cộng hoà Síp, nước cung cấp các “hộ chiếu vàng” cho nhiều cá nhân là các quan chức chính phủ bị nghi ngờ có dính líu đến tham nhũng.

Theo điều tra của Al Jazeera, hai người nổi tiếng của Việt Nam đang có trong tay “hộ chiếu vàng” trị giá 2.5 triệu USD của Síp bao gồm: đại biểu Quốc hội Phạm Phú Quốc – Tổng giám đốc công ty Tân Thuận IPC, thuộc đoàn đại biểu quốc hội TP Hồ Chí Minh nhiệm kỳ 2016 – 2021; và ông Phạm Nhật Vũ – cựu Chủ tịch công ty Cổ phần Nghe nhìn toàn cầu – AVG, người đang thụ án tù 3 năm vì tội đưa hối lộ.

Hồ sơ nhập quốc tịch Síp của ông Quốc được chấp thuận vào tháng 12-2018, vợ của ông Quốc cũng đã được nhập quốc tịch Síp.

Hồ Sơ nhập quốc tịch của em trai tỷ phú Phạm Nhật Vượng được chấp thuận vào tháng 5 năm 2019, khoảng 6 tháng trước khi ông Vũ bị kết án tù vì tội đưa hối lộ trong vụ án Mobifon mua AVG dính đến 2 Bộ trưởng Bộ Thông tin & Truyền thông. Vợ của ông Vũ cũng đã được nhập quốc tịch Síp.

Theo luật của Việt Nam, đại biểu quốc hội chỉ được mang một quốc tịch Việt Nam. Hồi năm 2016, một đại biểu quốc hội Việt Nam là bà Nguyễn Thị Nguyệt Hường, một doanh nhân, đã bị mất tư cách đại biểu quốc hội vì mang quốc tịch Malta.

Theo Al Jazeera, trong khoảng thời gian từ năm 2017 đến năm 2019, chính phủ Síp đã cấp “hộ chiếu vàng” cho hàng chục quan chức cấp cao nước ngoài vào gia đình họ. Việc cấp hộ chiếu này nằm trong chương trình khuyến khích người nước ngoài đầu tư vào Síp. Mỗi hộ chiếu như vậy được cho biết tốn khoảng 2,5 triệu đô la.

 Image may contain: 2 people

THƯ NGỎ GỬI EM VŨ THỊ NGHĨA

Lã Minh Luận

THƯ NGỎ GỬI EM VŨ THỊ NGHĨA

TS Trường Chính trị Đồng Nai

Em Nghĩa thân mến!

Có phải vừa rồi em có một phát ngôn ngáo quá phải không em? Chị hỏi lại cho chắc vì chị thấy cộng đồng mạng lại rực ruột về em. Họ bảo em nói thế này: “Việt Nam không cần, không chấp nhận chế độ đa đảng, chế độ một đảng ở Việt Nam hoàn toàn không phải do sự áp đặt từ phía đảng hay một đảng chính trị nào, mà là SỰ LỰA CHỌN CỦA DÂN TỘC, CỦA NHÂN DÂN.” Và em kết luận: “Từ thực tiễn cách mạng Việt Nam cho phép khẳng định: ở VN không cần và không chấp nhận chế độ đa đảng”. Ôi em ơi! Sao em nỡ dại mồm dại miệng thế! Yếu thì đừng ra gió mà no đòn với thiên hạ. Chị biết thói kiêu ngạo của các em là khinh dân lắm, chả bao giờ lên mạng mà nghe dân họ chửi đâu. Đúng như cái ông Thuận Hữu nói đấy: “Mở mạng ra là nghe dân chửi, chửi từ trên xuống dưới, chửi không chừa một ai.” Có bao giờ các em tự hỏi vì sao bị dân chửi không? Các em cứ cái thói ấy, chả trách được…!

Em có biết thiên hạ chửi em sao không? Nào là con ngáo đá, con điên, con khùng, quên uống thuốc; nào là con lú lẫn, ngu ngục; nào là tự vả vào mồm đi, đồ ngựa cái! Nào là định leo lên chức gì đây mà “ngạo nghễ tuyên bố” thế…! Đồ mất dạy! Đồ dối trá! Độc đảng để dễ bề thống trị dân, ăn không thiếu thứ gì của dân phải không? Dân tộc, nhân dân nào lựa chọn đảng là người dẫn dắt? Không mở mắt ra mà nhìn thế giới, các nước đa đảng họ văn minh thế nào, đảng của họ điều hành đất nước ra sao, dân họ thực sự được sống trong xã hội hoà bình, dân chủ thế nào? Nói câu trước, câu sau đã tự vả vào mồm mình, ngu hết phần thiên hạ… Giời ơi em ơi! Chị đứng ngoài mà rát ràn rạt cả cái bản mặt đây này! Phải là chị thì chị có thể nhảy cầu vì xấu hổ rồi… Tội em quá!

Em thương!

Đừng hiểu lầm rằng chị thấy em có danh TS Trường Chính trị… mà chị chị em em, thấy người sang bắt quàng làm họ em nhé! Chị hoàn toàn không đứng chung hàng ngũ với em mà chị ở bên người cần lao cùng khổ, thấy em ăn nói ngáo ngơ thì thương em thôi. Chị chỉ có mỗi cái bằng Cử nhân giản dị nhưng chị xin hỏi em mấy câu hỏi vụn, mong em trả lời nhé!

1- Bằng TS là em mua phải không?

2- Em có hiểu gì về chủ nghĩa “Mac xít-Lê-nin-nít” không? Em có hiểu gì về qui luật phát triển xã hội loài người phải tuân theo các giá trị phổ quát và qui luật chọn lọc, qui luật đào thải không em?

3- Em có hiểu gì về lịch sử chiến tranh Việt Nam, về lịch sử tổ chức chính trị (ĐCS) của em, về lịch sử thế giới (khoảng mấy ngàn năm trở lại đây) không em?

4- Em có hiểu gì về thời đại Công nghệ – thời đại 4.0, thời đại của hội nhập toàn cầu, nó đã tác động trực tiếp, mạnh mẽ tới mọi lĩnh vực cuộc sống của mỗi quốc gia, trong đó có Việt Nam không em?

5- Em có biết cuộc chiến giữa Mỹ và Trung Cộng sẽ có tác động mạnh mẽ tới chính trường Việt Nam thế nào không, mà bỗng dưng em và một loạt các bạn trong tổ chức (của các em) lại nói năng bạt mạng như vậy?

Chị tin rằng dù cái bằng tiến sĩ chính trị của em thật hay giả thì nó cũng chẳng có giá trị gì cho xã hội, cho nhân dân, dân tộc này cả. Vì nó chỉ là một phương tiện để giúp các em leo cao, đớp nhiều, hại dân, hại nước mà thôi.

Cuối thư chúc em và gia đình an vui ! Thắc mắc gì thì chị mời ra Hà Nội đối chất với chị em nhé!

(Ảnh dưới: trích dẫn nguyên văn câu nói của em Nghĩa)

No photo description available.

Nhìn dinh cơ sơn son thếp vàng ngạo nghễ, thói tiêu tiền như rác của cán bộ cấp xã…

Image may contain: 2 people, people smiling, people sitting and indoor

Nhìn dinh cơ sơn son thếp vàng ngạo nghễ, thói tiêu tiền như rác của cán bộ cấp xã, cấp huyện, chưa nói tới các đỉnh cao trí tuệ trung ương, người ta nghĩ chắc lương bổng của họ phải khủng khiếp lắm.

Sự thực, lương bổng của các quan chức VN thấp nhất thế giới. Theo Vexcash , cơ sở dịch vụ tài chánh ở Berlin, lương của thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc chẳng hạn, chỉ tới 6492 euros một năm, khoảng 540 euros một tháng ( trên 600 dollars ). Không bằng 1 phần mười lương người phu quét đường Thuỵ Sĩ, 68.720 CHF (francs suisses),trên 70 ngàn US dollars

Một người già không lợi tức ở Pháp lãnh trợ cấp xã hội 803 Euros một tháng, không kể các trợ cấp nhà cửa, y tế vv..Trợ cấp có thể gấp hai ở nhiều nước Bắc Âu. Mặc dầu vậy, nhà cửa của họ không bằng nhà bếp của các quan lớn VN

Thế giới phải ngả mũ khâm phục tài nghệ quản trị của các đỉnh cao trí tuệ loài người. Quản trị ngân sách gia đình như vậy, quản trị đất nước, chắc chắn quốc gia sẽ phú cường. Không ai thay thế nổi, các cụ, các bác đành phải ở lại phục vụ nhân dân tới hơi thở cuối cùng. Còn thở, còn phục vụ

Các cụ xứng đáng khi băng hà được làm quốc tang, xác chôn trong lăng vĩ đại, mông mênh bằng vài ngàn nơi an nghỉ của các quốc trưởng ngoại quốc, thường thường chì là một nấm mộ nhỏ, với một tấm bia ghi tên, ngày sinh, ngày mất.