THẢM KỊCH…

Image may contain: 1 person, standing and shoes

Đi Sing-Tưởng Năng Tiến

Đi Sing

1 đi Sing - Copy

Mỗi năm có khoảng 3.000 người bị đưa sang Malaysia và 2.000 người sang Singapore lao động trái phép, thực sự là hoạt động mại dâm.
 
Đại Tá Lê Văn Chương, Cục Phó (C42) Bộ Công An

Trước 1975, ở bùng binh ngã Sáu (kế góc đường Gia Long và Lê Văn Duyệt) có cái biển nhỏ xíu xiu: Sài Gòn – Nam Vang 280 KM. Mỗi lần đi ngang qua đây, tôi đều nhớ đến cái câu ca dao mà mình được nghe từ thưở ấu thơ: Nam Vang đi dễ khó về…

Bây giờ thì đi hay về từ Cambodia đều dễ ợt nhưng gần như không còn ma nào muốn hẻo lánh tới cái Xứ Chùa Tháp nghèo nàn này nữa. Cũng nhếch nhác ngột ngạt thấy bà luôn, ai mà tới đó làm chi… cho má nó khi. Thời buổi này phải đi  Sing mới đã, dù qua đây rất khó và về thì cũng vậy – cũng chả dễ dàng gì.

Blogger Trương Châu Hữu Danh than phiền: “Có lần tôi đi du lịch cùng vợ, vợ tôi bị tách ra để họ phỏng vấn. Vì phụ nữ Việt Nam trẻ đẹp là họ nghĩ… sang Sin bán dâm.”

Nhà báo Huy Phương trách móc: “Báo chí lại loan tin, những người Việt Nam, đồng bào của chúng ta, từ Sài Gòn đến phi trường Changi, Singapore, bị từ chối nhập cảnh, nói rõ ra là bị đuổi về.

Singapore là một trong 48 quốc gia mà người mang thông hành Việt Nam vào không cần thị thực, nhưng lần này mặc dù có đầy đủ giấy tờ tùy thân, nhiều hành khách Việt Nam, phần lớn là phụ nữ, vẫn bị nhà chức trách Singapore từ chối cho vào xứ của họ…

Chính quyền Singapore cũng không hề nói lý do họ không cho những người Việt này vào nước họ, nhưng cái lý do này thì những người trong cuộc, hay toàn thể ‘khúc ruột ngàn dặm’ trên khắp thế giới đều biết rõ, đều cảm thấy xấu hổ và đau lòng.”

Nỗi “xấu hổ” và “đau lòng” này đã từng được diễn tả bằng nhiều câu thơ của Trangđài Glassey-Trầnguyễn:

Ngô Tất Tố đưa Chị Dậu
trốn chạy con quỷ râu xanh
chống cự cái tham dâm của quan anh, quan cụ
mà cả một thế kỷ sau
Chị Dậu vẫn còn chạy
chạy đi khắp thế giới
tiền đồ vẫn tối đen

Bài thơ thượng dẫn (“Đô – Hộ – Âm – Đạo”) xuất hiện lần đầu,  trên trang Gió O, vào năm 2013. Gần mười năm đã trôi qua. Hoàn cảnh của “âm đạo Việt Nam”, hiện nay, thê thảm và bi đát hơn nhiều – theo tường trình của BBC vào hôm 24/06/2020:

“Từ khi Việt Nam ngừng các chuyến bay thương mại quốc tế do dịch Covid-19, nhiều người lao động nước ngoài bị kẹt ở Singapore. Một chị hiện đang kẹt ở Singapore nói với tổ chức ProjectX ước tính có chừng 1000 phụ nữ mại dâm Việt hiện chưa về nước được. Khách hàng có nhu cầu mua dâm giảm đáng kể, và thu nhập của các phụ nữ này cũng vậy.”

Vấn đề, thực ra, tệ hại hơn thế. Ít ai biết rằng cùng với “chừng 1000 phụ nữ mại dâm Việt hiện chưa về nước được”, còn có cả  “một đạo quân hàng rong thầm lặng” cũng đông đáo không kém. Họ đi dạo khắp nơi, mời chào thực khách mua napkin. Họ không nói, chỉ ra hiệu bằng tay, bằng ánh mắt van nài, cùng với nụ cười (hơi) buồn bã và ngơ ngác.

Cũng như những tiệm ăn ở Hồng Kông, quán xá ở Đảo Quốc Sư Tử không có giấy chùi tay hay chùi miệng. Thực khách, nếu cần, phải gọi mua. Thiệt là một “khe hở” lý tưởng của “thương trường” để cho đám dân Việt cùng khổ len lách vào, kiếm ít đồng bạc lẻ.

2 di Sing

Âm thầm và nhẫn nại hơn là những phụ nữ cắp theo một rổ bắp luộc, khoai luộc,  đậu phụng nấu … được ủ kín trong lớp vải dầy để giữ ấm. Khách hàng, tất nhiên, không ai khác ngoài mấy cô gái bán hoa người cùng xứ sở. Thức ăn trên Đảo Quốc Sư Tử đã không rẻ lại không hợp khẩu vị VN. Nhai khoai, gặm bắp vừa đỡ nhớ quê vừa … đỡ tốn tiền!

Có chiều, tôi còn thấy nguyên cả gánh bánh xèo – với những miếng thịt ba chỉ sắt vụn, đang lèo xèo bên mấy con tôm đỏ au bé tí, trên chảo nóng – giữa hai con hẻm 20 và 21 (Lorong 20 & 21) trong Khu Đèn Đỏ Geylang. Cứ giả dạng người Sing, không biết tiếng Việt – ngồi suốt buổi kề bên – vừa uống bia vừa nghe chuyện đời (qua những cái miệng đỏ chót son môi) của đám con cháu tiên rồng thì mới thấm thía nỗi “oan khiên” và “khổ nhục” của giống nòi mình – theo như cách dùng từ của Trangđài Glassey-Trầnguyễn:

cái âm đạo của phụ nữ Việt
trong thiên niên kỷ thứ ba
là nơi gánh chịu nhiều oan khiên đàn áp khổ nhục nhất
trong cả lịch sử cộng lại…

Giữa một trung tâm thương mại quốc tế sầm uất và phồn thịnh mà đồng bào tôi không có gì để bán – ngoài thân xác, giấy napkin, bánh xèo, hoặc mấy củ khoai lang hay vài trái bắp! Khiêm tốn thế thôi nhưng ai cũng hết lòng, tận tụy, chăm chỉ, cần mẫn suốt từ lúc chiều vừa chạng vạng cho đến sáng sớm hôm sau vì ai cũng cần tiền để gửi về quê.      3 di Sing

Và ai cũng phải gửi liền vì bên nhà lúc nào cũng có người đang cần rất gấp: tiền ăn cho con, tiền học cho em, tiền nhà thương cho mẹ, tiền thuốc cho cha, và tiền nợ của chính thân mình.

Gửi ai?

Giữa Longrong 5 & 6, có tiệm CHUYỂN TIỀN NHANH: phục vụ tận tâm, chu đáo, bảo đảm chuyển tiền tới tận nhà trong vòng 24 tiếng, có nhân viên nói tiếng Việt … Từ đây, chả biết bao nhiêu đồng tiền tủi cực (và tủi nhục) đã gửi về đến đất quê. Ấy thế mà khi những kẻ tha phương cầu thực, gặp chuyện chẳng lành, muốn được hồi hương thì họ lại vô phuơng trở về chốn cũ – theo như lời kêu cứu khẩn thiết (và thảm thiết) của FB Nguyễn Ngọc Chu:

 “Khoảng 3000 người Việt Nam còn mắc kẹt ở Singapore đã hơn 3 tháng nay không thể về nước. Phần lớn họ đang sống trong điều kiện cùng cực của người mất việc, không lương, không nhà, nhờ vào cứu trợ của người hảo tâm, vật vã chờ ngày về nước. Chính phủ chỉ mới bố trí có 2 chuyến bay rồi ngừng hẳn, qua 3 tháng rồi mà chưa thấy có tin tức các chuyến bay mới…

Vietnam Airlines, Bamboo Airway, VietJet Air hãy tổ chức chuyến bay sang Singapore mà đón đồng bào mình về. Đây chính là những chuyến bay khuyến mại kích cầu. Đồng bào mình không ăn quỵt đâu. Họ và người thân họ ở nhà có thể trả vé máy bay, miễn là chỉ lấy đúng chi phí – thấp hơn 50% giá vé thương mại thông thường. Làm giàu 4 phương, để 1 phương làm phước cho chính mình.

Cứ nghĩ đến 1 chuyên cơ riêng để chở 1 người từ Anh về Việt Nam, cứ nghĩ đến cả Bộ Y tế dồn sức cứu chữa cho 1 bệnh nhân ngoại quốc, cứ nghĩ đến hàng chục người đứng chờ trong mưa trước cổng Đại sứ quán, cứ nghĩ đến 3000 người đã 3 tháng vật vờ xung quanh phi trường Singapore, mà ứa nước mắt.”

Những giọt nước mắt của Nguyễn Ngọc Chu khiến tôi nhớ đến một mẩu tin ngăn ngắn (“Không Để Người Lao Động Ra Nước Ngoài Làm Tổn Hại Sĩ Diện Quốc Gia”) xuất hiện trên báo Tuổi Trẻ vào hôm 20 tháng 4 năm 2020:

“Phó Chủ Tịch Quốc Hội Phùng Quốc Hiển đề nghị phải xử nghiêm những trường hợp người lao động ra nước ngoài làm tổn hại sĩ diện quốc gia. Đề nghị này được CTQH NTKN hoàn toàn nhất trí: Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân đồng tình phải có quy định để kiểm soát thật tốt vì đây là vấn đề sĩ diện quốc gia.”

Về sự kiện này, trên trang Thông Tin Đức Quốc, có lời bình của FB Ngọc Vũ. Xin ghi lại nguyên văn để rộng đường dư luận.

Tổ sư bố nhà anh ….. các em gái
Không vác lon sang Nhật, sang Sing, sang Mã, sang Hàn, sang TQ.
Các em trai không làm Culi cho Cam, cho Lào, cho Hàn Quốc, cho Đài Loan.
Họ lao động cật lực đến mức vã mồ hôi háng … Thậm chí còn mất cả mạng sống, không còn đường về quê mẹ.
Thì lãnh đạo mấy anh lấy CCCC gì ở biệt phủ, đi siêu xe, vác dái đi đánh gofl, tiền vàng có hàng triệu đô la gửi ở các ngân hàng bên Thuỵ Sỹ

Tưởng Năng Tiến

Nếu em còn tỉnh, em cố gắng đẩy con của em ra…

3 hrs 
Image may contain: one or more people, text that says 'beatvn #beatvn listentothebeatoflife "NEU EM CON TINH, EM co GANG DAY CON EM RA, BANG MOI GIA ANH SE CUU DUOC"'

Đó là lời kể của anh Khoa, người cứu 2 mẹ con trong vụ 3 người bị điện giật tối qua tại Bình Dương.

Theo đó, thời điểm 21h, cơn mưa lớn đổ xuống khiến con đường Tô Vĩnh Diện ngập lênh láng. Vì mặt đường từ lâu xuất hiện nhiều ổ gà, tụ nước,… nên tối đó, anh Khoa cùng hàng xóm đã cùng nhau đứng hướng dẫn xe máy qua lại.

Đến 10h đêm, thấy mưa ngớt, anh Khoa mới vô nhà nghỉ ngơi. Đúng lúc này thì sự việc thương tâm lại xảy ra.

“Tôi chỉ nghe vài tiếng kêu cứu rồi im bặt. Lúc chạy ra thì có 3 người, 2 người phụ nữ bị xe máy đè lên chân, còn một đứa trẻ tầm 10 ký thì vẫn được mẹ ôm…” – anh Khoa nhớ lại.

Lần thứ nhất, anh cố gắng tiến vào dòng nước để cứu nạn nhân thì dòng điện chạy ngang làm anh giật bắn người. Nhanh trí, anh Khoa chạy về nhà, dùng một cây gỗ đến để trục vớt nạn nhân ra khỏi hố nước nhiễm điện.

“Lúc đó, cô gái bị điện giật đã duỗi thẳng chân rồi. Tôi nói với cô ấy: “Nếu em còn tỉnh, em cố gắng đẩy con của em ra, anh bằng mọi giá sẽ cứu được”. Người mẹ mới dùng hết sức cánh tay lùa cháu ra ngoài một tí thì tôi dùng cây ngoắc vào trong áo rồi nhấc thằng bé lên…”.

Sau đó, anh Khoa cố gắng kéo chiếc xe máy đang đè lên chân để cứu 2 người phụ nữ, may mắn sau đó có 1 người hàng xóm khác sang giúp sức.

“Chúng tôi cố gắng có thể để cứu được cả 2. Nhưng lúc đó, một cô mặt nằm dưới nước quá lâu, điện giật đã cứng đơ cả miệng. Tất cả nhanh lắm, chỉ trong vòng có 5 phút” – anh Khoa nhớ lại.

Đợi chiếc xe ô tô chạy ngang, anh nhờ tài xế đưa nạn nhân đi cấp cứu. Thế nhưng, chị D. đã tử vong trước đó.

“Mình thì hụt hẫng lắm. Về nhà, mình nói với vợ rồi đứng đó khóc luôn. Vì mình biết em ấy sẽ mất. Cảm giác người ta nằm dưới đó quá lâu, mình thấy nhưng không thể cứu được…” – anh Khoa xúc động.

———-
TTTTCPD

Hôm qua, nữ điều dưỡng của BV Gia đình ( Đà Nẵng) đã nhiễm Covid 19

Hôm qua, nữ điều dưỡng của BV Gia đình ( Đà Nẵng) đã nhiễm Covid 19 sau gần 20 ngày, mỗi ngày 12 tiếng ròng rã chăm sóc cụ ông 91 tuổi cũng dương tính!

Đồng nghiệp của cô cho hay: “ Cụ ông không có người chăm sóc, thường nôn ói liên tục. Suốt thời gian này, điều dưỡng H. túc trực chăm sóc ông cụ hằng ngày.

Sau khi cụ ông được xác định dương tính, điều dưỡng H. được lấy mẫu xét nghiệm và cũng cho kết quả dương tính, trở thành bệnh nhân COVID-19 thứ 990.

Điều dưỡng H. đã trực chiến tại khu cách ly liên tục từ ngày 31-7 đến nay, làm việc 12 tiếng mỗi ngày không ngừng nghỉ, có ngày phải làm việc gần như 24 tiếng!

Suốt ngày H. trong bộ đồ phòng hộ, khẩu trang bịt bùng, điều hòa không khí bị hạn chế, cô đã chiến đấu với 200% sức lực của mình.

Chỉ có những điều dưỡng tận tâm, yêu nghề và yêu bệnh nhân mới chịu đựng được hết thảy những điều đó”.

Chẳng ai dám chắc đồng nghiệp của H rồi còn người sẽ bị như cô không dù họ đã làm mọi cách để bảo vệ mình. Cho đến nay đã có 30 nhân viên y tế tại VN nhiễm bệnh như H!

Nhưng họ không thể lùi bước hay dừng lại vì ngoài họ ra, không ai đủ chuyên môn để thay thế!

Nghiệt ngã hơn khi BN đã nhiễm thì chỉ có họ và họ, tự tay chăm sóc bởi không người nhà nào được tới gần.

Kể cả khi BN lìa trần cũng chỉ là những nhân viên y tế và bộ phận chuyên môn thay mặt gia đình tiễn đưa người xấu số.

Vẫn biết rằng đó là nhiệm vụ nhưng quả thật tôi vẫn xót xa vì chỉ cần thức trắng 1 đêm ở BV hay chăm người thân liên tục vài ngày đã mệt lả, đôi khi muốn né tránh.

Nhưng với những y bác sĩ ở Đà Nẵng thì đã gần 1 tháng, căng như dây đàn, đối diện cả ngày lẫn đêm với bệnh tật cùng quá nhiều nguy cơ. Với họ, lời cám ơn chưa đủ mà thật lòng, tôi rất khâm phục!

Fb Hà Phan

Bài thơ : Ký Sinh Trùng !Là bài viết cuối cùng của dân nông trên facebook.

Dân Nông
Bài thơ : Ký Sinh Trùng !

Là bài viết cuối cùng của dân nông trên facebook.

Hôm nay công an đạ huoai đã làm việc với Mẹ của dân nông về những bài viết trên facebook của mình .

Hiện tại dân nông không xin được việc làm, và cũng không xin học được cho con ở địa phương .

Vì Mẹ già và các con nhỏ , dân nông sẽ không sử dụng mạng xã hội nữa.

Cảm ơn bạn bè Cô Chú Bác độc giả gần xa thời gian qua đã đồng hành chia sẻ những buồn vui với dân nông trên mạng xã hội này.

Xin chào tạm biệt tất cả !

Dân nông : ngày 19/8/2020

Image may contain: 1 person, standing, outdoor and nature

Bài thơ : Ký Sinh Trùng !

ĐẾN ĐỒN CÔNG AN TRONG NHỮNG VIỆC NÀY DÂN CẦN LUẬT SƯ.

Nhưng họ vẫn than rằng không có luật sư nào cả. Thật đáng buồn.
_______
Bài thơ : Ký Sinh Trùng !

Là bài viết cuối cùng của dân nông trên facebook.

Hôm nay công an đạ huoai đã làm việc với Mẹ của dân nông về những bài viết trên facebook của mình .

Hiện tại dân nông không xin được việc làm, và cũng không xin học được cho con ở địa phương .

Vì Mẹ già và các con nhỏ , dân nông sẽ không sử dụng mạng xã hội nữa.

Cảm ơn bạn bè Cô Chú Bác độc giả gần xa thời gian qua đã đồng hành chia sẻ những buồn vui với dân nông trên mạng xã hội này.

Dân nông : ngày 19/8/2020

Xin chào tạm biệt !https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=664289294445437&id=100025931172838

DÂN NÔNG
Ký Sinh Trùng !

Còn có cái nghề nào lương thiện hơn
Những gánh hàng rong đầu đường cuối phố
Lầm lũi sớm hôm mưa sa bão tố
Mẹ còng lưng gánh gánh nặng cuộc đời.

Mệt rã rời mẹ chẳng dám nghỉ ngơi
Sợ tháng này thiếu tiền nhà tiền học
Cha đâu ngại nề hà gì khó nhọc
Ngày phụ hồ đêm bốc vác kiếm thêm.

Chị thương em làm việc đến nửa đêm
Hy sinh mình bên xe hủ tiếu gõ
Cho đời em một tương lai sáng tỏ
Để người đời khinh miệt những hy sinh.

Những đứa trẻ còn đang tuổi học sinh
Phải xăm mình đánh giày bán vé số
Những cụ già ngủ vỉa hè mới khổ
Tuổi xế chiều không ai dưỡng, phụng, nuôi.

VTV đài truyền hình có tuổi
Của trung ương sống bằng thuế nhân dân
Phát ngôn lời miệt thị đến bất nhân
Bảo dân đen “ký sinh trùng “xã hội.

Phân biệt tầng lớp là điều quá tội
Lỗi do ai khi đất nước điêu tàn ?
Trước 75 Việt Nam đã hiên ngang
Hàn, Sin, Nhật, cửa nào sánh với Việt.

Thời “chủ nghĩa” đã đến hồi tàn tiệc
Đi nhầm đường giờ đổ lỗi tại dân
Ký sinh trùng, đó là những ân nhân
Đã bao năm miệt mài nuôi đảng lớn.

Thật nực cười giáo dục thời đảo lộn
Sống bằng nghề chân chính bị miệt khinh
Ca ngợi kẻ danh lợi biết mua vinh
Con đường nào tìm về “chân thiện mỹ “.

____________
Cảm ơn em 💖💖
Mọi người sẽ nhớ em…
và cả công an Đa Huoai hãy nhớ lấy việc dọa nạt những bà già, phụ nữ tay không, yếu thế .

Image may contain: 1 person, standing and outdoor
No photo description available.

MỘT LINH MỤC MÙ CON MẮT THỂ XÁC, LẠI SÁNG CON MẮT TÂM HỒN

Image may contain: 1 person
Lm Trần Chính Trực

MỘT LINH MỤC MÙ CON MẮT THỂ XÁC, LẠI SÁNG CON MẮT TÂM HỒN

(Ai gặp ngài dù một lần, đều để lại ấn tượng khó phai. Quê hương của ngài cách quê hương của tôi khoảng 20 km và tôi và ngài cũng đã nhiều lần gặp gỡ, hàn huyên)

Linh mục Phêrô Phạm Văn Dương, sinh ngày 6/6/1973, tại xứ Rú Đất, hạt Bảo Nham, giáo phận Vinh, thuộc địa bàn xã Long Thành, Yên Thành, Nghệ An.
Ngài là con thứ 3 trong gia đình làm nông nghiệp và có tới 10 anh chị em.
Cuộc đời dâng hiến của Ngài bắt đầu từ mốc gia nhập dòng Anh em Đức Mẹ Về Trời (AA) kể từ năm 1998.

Sau một thời gian học tập tại Việt Nam, năm 2002, thầy Dương qua Pháp.
Thật không may mắn, đến năm 2004, khi đường tu còn dang dở, đau thương ập đến với người tu sỹ trẻ tuổi khi thầy bị một loại virus đặc biệt tấn công khiến đôi mắt trở nên mù hẳn.

Con đường ơn gọi tưởng chừng chấm dứt. Giữa lúc đau khổ cuộc sống, thầy Phêrô Dương vẫn một lòng tin tưởng vào thánh ý Chúa.
Ngài rất lạc quan, cách nói chuyện vui vẻ, hay đùa, hay tếu ấy không bao giờ đầu hàng số phận.

Ngài được bề trên truyền chức vào ngày 14.10.2012 tại giáo xứ Hyppolyte, TGP Paris, Pháp quốc và chuẩn bị sứ mệnh phục vụ cộng đoàn tại Việt Nam.
Việc phong chức cho người khuyết tật hầu như “xưa nay hiếm”.

Hàng ngày, Cha vẫn tự dâng Lễ và làm các việc mà không hề cần ai trợ giúp, ngoại trừ việc dắt lên dắt xuống.

Những ai chứng kiến thì hoàn toàn nể trọng, cảm động và thán phục Cha.
Lời giảng của ngài xuyên thấm nhiều trái tim và nơi ngài, chúng ta sẽ thấy tỏ lộ lòng thương xót của Thiên Chúa.
Quả thật, như người đời ví von: “tàn nhưng không phế”. Ngài mù con mắt thể xác, nhưng rất sáng con mắt tâm hồn.

Ngô Quyền cắm CỘT trên sông và 3 lần đánh tan quân Nguyên???

Quỳnh Quang Nguyễn and Thuy Nhien Nguyen shared a post.
Image may contain: 1 person

Phùng Hiệu

Theo lịch sử thì Ngô Quyền cho quân cắm CỌC trên sông Bạch Đằng và tận dụng thủy triều đánh tan quân Nam Hán tại đây. Học sinh cấp 1 cũng biết được điều này.

n theo quan to Phó bí thư Thành uỷ Tp Cần Thơ Phạm Gia Túc thì Ngô Quyền cắm CỘT trên sông và 3 lần đánh tan quân Nguyên???

Với trình độ này, e rằng có ngày ông bảo, Lê Lợi khởi nghĩa ở Ô Môn (Cần Thơ), đánh tan năm trăm ngàn quân Mỹ!

Hiểu biết như thế mà cũng dám in sách dạy đời, lại phơi cái thiếu hiểu biết của mình ra trang bìa cho thiên hạ ném đá.