Cho ngày tháng ấy lụi tàn

Cho ngày tháng ấy lụi tàn

Tạp ghi Huy Phương

Nguoi-viet.com

Bây giờ những gói quà đã được mở ra, ánh đèn trên cây Giáng Sinh đã tắt, trẻ em không còn nô nức chờ đợi và chúng ta đã trở lại với những ngày bình thường tất bật.

Các ông già Noel đi xe gắn máy trên xa lộ ở Belgrade, Serbia, hôm 26 Tháng Mười Hai, một ngày sau Giáng Sinh. (Hình minh họa: AP Photo/Darko Vojinovic)

Hai mươi lăm năm trôi qua trên đất Mỹ, tôi cảm nhận Giáng Sinh mỗi ngày mỗi buồn, không biết lý do có phải vì mỗi năm càng thấy mình mỗi già, thân không còn nhanh nhẹn, ý không còn lăng xăng. Đối với tất cả người già, như tuổi đời mệt mỏi, đứng lại bên lề đường hay lề đời, nhìn dòng xe hay dòng đời trôi qua.

Hai mươi lăm năm trước, khi tôi mới đặt chân đến Mỹ, dù chỉ với một gia đình gói gọn trong vòng năm bảy người, tuy không phải là người theo đạo Chúa, cũng như nhiều gia đình khác trong xóm, cả người ở lâu hay người mới đến, năm nào nhà cũng dựng cây Giáng Sinh, dưới gốc cây sáng ánh đèn, năm nào cũng đầy những gói quà cho nhau, được gói kỹ lưỡng với những tờ giấy gói trang trí đầy màu sắc.

Những ngày đó mỗi năm, tôi còn cắm cúi viết những lời chúc tụng trên những tấm thiếp mừng Giáng Sinh và năm mới, trình bày nghệ thuật, lúc nào cũng lấp lánh ánh ngân nhũ, mô tả những nóc nhà thờ đầy tuyết trắng, nhưng ông già Noel râu tóc bạc phơ trên chiếc xe tuyết do đàn tuần lộc, kéo chạy băng băng, từ trên bầu trời sáng đầy ánh sao.

Gần ngày Giáng Sinh, trên đường phố, tôi thường bắt gặp những chiếc xe chở những cây thông tươi nặng trĩu, và tôi có cảm tưởng rằng tất cả mọi nhà, đều có cây Giáng Sinh, có chăng đèn, kết hoa, có những gói quà cho người lớn và lũ trẻ, có bữa ăn “reveillon dinner” theo phong cách Âu Châu.

Những thương xá luôn đầy người mua sắm, không ngại tốn tiền mà ngại phải xếp hàng rồng rắn để đợi đến phiên mình trả tiền. Và những ngày cuối Tháng Mười Hai, đường về hình như kẹt xe nhiều hơn, trời thường tối sớm, cho chúng ta có cảm tưởng như bữa ăn tối thường dọn trễ hơn mọi ngày.

Có lẽ đối với trẻ em Giáng Sinh là một giấc mơ, một cơ hội tuyệt vời, nhưng đối với cả người lớn, chúng ta thử tưởng tưởng ra, một năm không có ngày Giáng Sinh, như con đường không có trạm nghỉ, dòng sông dài miên man không có một bến đỗ. Khéo cho ai đã đặt ra tuần, ra tháng, ra năm, để cho con người trên thế gian, có được cơ hội đếm thời gian, có chờ đợi, hẹn hò và cũng có hồi tưởng, để nhớ lại những ngày, những tháng, những năm…

Mãi lực mua sắm hàng năm của người Mỹ quả là có lên có xuống, nhưng là những món mua sắm cho bản thân mình. Những món quà Giáng Sinh mỗi năm cho bạn bè và người thân mỗi năm mỗi vắng. Trên đường đi, ít thấy cảnh những chiếc xe chở cây thông tươi về nhà. Trong thùng thư bưu điện họa hoằn lắm mới có tấm thiệp của người ở xa với những nét chữ quen thuộc, nhưng trong e-mail, có quá nhiều tấm thiệp vô hồn của một người gửi cho cả trăm người. Mấy năm rồi không hang đá, mà cũng chẳng buồn cây thông, con cháu lớn rồi, mỗi người một ngả, còn đâu phút sum họp mà mở quà.

Mấy năm nay không còn cái thú đi xem nhà thiên hạ giăng đèn rực rỡ đêm Noel, mà cũng chẳng còn mấy nơi chịu khó giăng đèn, chỉ còn những cây Giáng Sinh ở những khu thương mãi. Sở Vệ Sinh nước Mỹ càng ngày càng nhẹ gánh đỡ nhọc công đi đổ rác sau ngày Giáng Sinh khi thùng rác đầy giấy gói quà, thùng carton và những cây thông bắt đầu héo lá.

Cách đây 10 năm trong khu phố này, mỗi đêm Halloween có hàng chục em gõ cửa “trick and treat” năm nay chỉ có một lần với hai em, tôi bật đèn ngoài đến khuya, và rổ kẹo vẫn còn đầy. Phải chăng em không còn tuổi thơ hay ngoài đường không còn là nơi yên ổn cho em? Và phong tục, lễ tết càng ngày càng tàn lụi theo thời gian.

Rồi đây, các em sẽ biết rõ không có ông già Noel, không bao giờ có những chiếc xe tuần lộc chở nặng những gói quà, và tuổi thơ sẽ không còn mơ đến những câu chuyện huyền thoại của một thời như lúc chúng ta còn nhỏ. Nếu đời sống trần trụi, đơn điệu và mỗi đời người không có một giai đoạn gọi là tuổi thơ thì quả địa cầu này buồn biết mấy!

Thế giới hôm nay không còn “bình an dưới thế cho người thiện tâm,” thiên tai và nhân tai luôn luôn đe dọa rình rập loài người, không mang súng đạn cũng chết vì súng đạn, không là người ác cũng chịu chết như kẻ ác. Hãng thông tấn Sputnik cho biết, ở Mỹ hiện nay, súng là một món quà Giáng Sinh phổ biến và những khẩu súng làm quà tặng thì không cần kiểm tra lý lịch.

Chỉ nội cái ý nghĩ năm nay nhận được một khẩu súng lục trong gói quà Noel không biết chúng ta vui thích hay cảm thấy lạnh người, khi trên đất Mỹ, số người chết vì súng đã cao hơn số người chết vì tai nạn giao thông.

Trường học nhiều nơi, nhân viên và giáo viên đã được mang súng đến trường. Dù chưa có phép, ông già Noel cũng đã bắt đầu giấu súng trong chiếc áo bông dày cộm của ông, vì đám đông, dù là đám đông trẻ thơ tụ tập nhận quà, vẫn là mục tiêu tàn sát của bọn khủng bố.

Con người không mơ giàu có, không ước tiếng tăm, nếu được một ngày không phải lo âu, một đêm có giấc ngủ bình an, vui cứ cười, buồn cứ khóc, và mau quên những điều phiền muộn như trẻ thơ, thì thế giới hạnh phúc biết bao nhiêu!

Đó là lời cầu bình an!

Bình an dưới thế cho người thiện tâm!

 

Nghi phạm al-Qaeda gốc Việt nhận tội

Nghi phạm al-Qaeda gốc Việt nhận tội

AFP Hình ảnh tuyên truyền của al-Qaeda

Một người gốc Việt bị Anh dẫn độ sang Hoa Kỳ đã nhận tội hỗ trợ cho mạng lưới al-Qaeda.

Minh Quang Pham, 33 tuổi, bị bắt tại Anh tháng 6/2012, có thể sẽ bị án chung thân khi nghe phán quyết tại tòa án Hoa Kỳ ngày 14/4 tới.

Ông này đã nhận tội hỗ trợ vật chất cho tổ chức al-Qaeda trên Bán đảo Arabian (AQAP), tội âm mưu tham gia huấn luyện của AQAPvà tội tàng trữ súng máy.

Công tố viên Preet Bharara nói: “Ông Phạm đã hỗ trợ vật chất cho các mức cao nhất của AQAP. Nay ông ta sẽ phải đối diện án tù về hành động khủng bố mà ông ta đã nhận tội”.

Ông Minh Quang Pham bị nói đã “bí mật” tới Yemen từ Anh quốc vào cuối năm 2010 và ở đó sáu tháng để nhận hướng dẫn của các thành viên al-Qaeda.

Thông cáo của công tố viên nói: “Trong nửa năm ở Yemen, Minh Quang Pham được cho là đã tuyên thệ gia nhập thánh chiến… và cung cấp hỗ trợ vật chất cho các thành viên cao cấp của AQAP, ông ta gần như lúc nào cũng mang theo người súng trường Kalashnikov”.

Ông Minh Quang Pham bị bắt tại sân bay Heathrow, London, sau khi quay lại Anh từ Yemen vào tháng Bảy 2011. Sau khi khám xét vật dụng của ông, người ra tìm thấy các file chứa đựng bằng chứng về liên hệ của ông với AQAP cũng như đạn dược có thể dùng cho súng trường Kalashnikov.

Án chung thân

Image copyright US Department of Justice

AQAP được thành lập năm 2009 sau khi các nhóm dân quân Yemen và Ảrập Saudi hợp nhất với nhau.

Nhóm này bị cho là liên quan một loạt các vụ tấn công, trong có vụ nã súng vào tòa soạn Charlie Hebdo ở Paris hồi tháng 1/2015.

AQAP cũng bị cho đứng đằng sau một kế hoạch đánh bom máy bay Mỹ ở Michigan hôm Giáng Sinh 2009.

Ông Minh Quang Pham, cư trú tại khu vực New Cross ở London, bị nói đã bỏ vợ đang có thai để đi gặp các nhân vật cao cấp trong tổ chức al-Qaeda ở Bán đảo Arabian (AQAP), hồi cuối năm 2010.

Một nhân chứng bị bắt năm 2011 khai rằng ông Minh Quang Pham đã hợp tác chặt chẽ với các nhân vật cao cấp của AQAP để thiết kế và xuất bản tạp chí tuyên truyền bằng tiếng Anh trên mạng internet có tên là Inspire, nhắm vào giới độc giả ở phương Tây.

Bác sĩ định rút ống trợ thở. Bố tức thì rút súng!

Bác sĩ định rút ống trợ thở. Bố tức thì rút súng!

Trong ngày đại lễ Giáng Sinh và Tết Dương Lịch vừa qua, thiết tưởng không mấy nhà nào “hồ hởi phấn khởi” cho bằng gia đình Pickering ở thành phố Houston, tiểu bang Texas. Đúng lý ra vào dịp mà dân chúng Mỹ gọi chung chung là “Holiday” này, gia cảnh Pickering phải tang tóc, “buồn thúi ruột” đến độ nếu ruồi, muỗi có đậu trên môi, trên má người ta cũng không thèm đuổi. Lý do: Nhà có người chết! Vậy mà trong những ngày này, nhà cửa của họ chỉ duy nhất vang lên những tiếng chuyện trò ròn tan hơn bắp rang, tiếng cười rộn ràng chẳng khác chi pháo nổ. Nguyên nhân: Nhà có người sống lại!
Vâng đầu đuôi câu chuyện thế này:

Chàng thanh niên trong gia đình tên là George Pickering III (đệ tam), 27 xuân xanh, từ hồi tháng Giêng năm ngoái 2015, bị đột quị rồi hôn mê luôn. Các bác sĩ điều trị tại Tomball Regional Medical Center đã trổ hết tài năng, đem trọn vẹn thiện chí chức nghiệp ra cứu chữa nhưng cuối cùng đành phải “thành khẩn khai báo” với gia đình rằng “chúng tôi rất tiếc, bộ não của bệnh nhân đã hoàn toàn chết.”

Chẳng những được thông tri là người con trai này sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại, gia đình còn nhận được lời khuyên rằng hãy đồng ý để bệnh viện khóa lại các máy trợ thở mà chức năng là lưu giữ sự sống còn cho bệnh nhân.

Bà mẹ và người em trai kế hiểu ngay vấn đề, nhận thức được hoàn cảnh “đau lòng con quốc quốc,” bèn đành lau nước mắt mà tuân theo lời chỉ dẫn của các nhà chuyên môn; tuy nhiên trước hết, họ đã sẵn lòng ký tên vào mẫu đơn thỏa thuận đưa tên George Pickering III vào danh sách những người hiến tặng nội tạng. Thế nhưng khi các bác sĩ định giơ tay rút các ống trợ thở thì ông bố, George Pickering II (đệ nhị) chợt xông tới, hùng hổ rút khẩu súng lục mà đương sự đã giấu sẵn trong thắt lưng, dưới hai ba lớp áo, bác bỏ “bản án tử hình” của các bác sĩ điều trị, quát dọa: “Tôi sẽ bắn chết hết… các ngươi nếu ai động vào máy hô hấp….”

Dĩ nhiên toàn bộ bác sĩ, y tá và nhân viên trực liền “rút lui có trật tự,” “rét” thấy rõ; mặt cắt ra không còn giọt máu, bèn xếp re thi hành mệnh lệnh của kẻ đang chĩa mũi súng đen ngòm thẳng vào họ. Chắc chắn trong đầu mỗi người này đã nổi lên lại những tin tức bắn người giống bắn ngóe gần như thường ngày vẫn xảy ra trên khắp lãnh thổ Hoa Kỳ này.

Theo nhật báo Washington Post, trong bầu không khí đang căng thẳng, đầy hồi hộp, bỗng một giọng hét – không rõ giọng nam hay giọng nữ – vang lên: “Yêu cầu cảnh sát tới ngay nhà thương! Chúng tôi đang gặp cảnh một thân nhân của bệnh nhân có vũ khí và đang có ý định giết tất cả chúng tôi.”
Thế nhưng, chỉ ít phút sau một người con trai khác nữa của “hung thủ” đã khéo léo tước đọat được khẩu súng trên tay của ông bố. Tuy nhiên ông bố này tiếp tục “làm như thật” là ông ta vẫn còn khẩu súng khác nữa… khả dĩ phải nhiều tiếng đồng hồ sau lực lượng đặc biệt của cảnh sát mới có thể “vồ” được can phạm trong lúc đương sự vẫn tìm cách cố thủ trong phòng cấp cứu/hồi sinh của người con trai 27 xuân xanh xấu số ấy.

… Gần một năm sau, trong cuộc phỏng vấn của đài Channel 2 Houston, bố già Pickering thú nhận buổi chiều tháng Giêng ấy, ông quả tình đã có chút men trong huyết quản bởi ông buồn thương thằng con cưng nên đã mượn rượu giải sầu rồi khi vào nhà thương lại nghe các bác sĩ muốn tắt các máy trợ thở nên ông mới “điên tiết.”

Ông này nói, “Chủ yếu là tôi chỉ muốn biết rõ liệu bộ não của nó đã chết thật hay không. Mặc dầu vậy, tôi vẫn tin chắc chắn vẫn còn sự sống nơi con tôi.”

Bố già Pickering tường thuật tiếp, “Sở dĩ tôi dám bảo đảm như thế là nhờ tôi đã có… cơ hội được ở với con tôi ba bốn tiếng đồng hồ cả trước lẫn trong khi… hòa đàm với cảnh sát.” Theo lời quả quyết của Bố già Pickering, đứa con nằm trong hôn mê đã bóp nhẹ bàn tay của cha mình.

Và cũng đúng 11 tháng sau người ta – các nhà hữu trách – đã có thể kết luận bi kịch vũ khí ấy đã cứu sự sống của người con trai.

Trong khi ông bố Pickering “đệ nhị” ngồi tù thì chỉ thời gian ngắn sau, cậu George Pickering “đệ tam” tỉnh lại, ra khỏi hôn mê… để rồi cha con đã sum họp và cùng gia đình mừng đại lễ Giáng Sinh vừa qua, sau khi người cha được phóng thích hồi đầu tháng chạp.

Ông George (bên phải) và con trai vào mùa Giáng Sinh vừa qua. (Channel 2 Houston)

Cũng trong buổi phỏng vấn của đài Channel 2 Houston, George Pickering “đệ tam” đã tâm tình nghe rất bùi tai và mủi lòng: “Luật pháp đã bị vi phạm, tuy nhiên sự vi phạm ấy là bởi tất cả nguyên nhân chính đáng. Tôi hiện có mặt tại đây là một kết quả của điều ấy. Thưa, đó chính là tình thương.”

Rồi chàng thanh niên “chết đi sống lại” này bày tỏ thêm, “Bổn phận của tất cả cha mẹ là bảo vệ con mình. Đó chính là tất cả mà bố tôi đã hành động. Tất cả những sự tốt đẹp đã thực hiện để tôi trở thành con người hiện tại, đó là nhờ người đàn ông đang ngồi cạnh tôi đây.” Đồng thời chàng chỉ tay vào ông bố mình.

Về phần bệnh viện Tomball Regional Center trong một bản tuyên cáo đề ngày 27-12-2015, viết rằng nhằm mục đích bảo vệ nhân viên, họ không thể bình luận cụ thể từng vụ riêng biệt.
Vì thể kẻ hèn này cũng chẳng dám “thêm mắm thêm muối” gì nữa, sợ “trật đường rầy,” bởi lý do thực tế nhất là bởi vấn đề thuộc lãnh vực chuyên môn. Vả lại, mỗi quốc gia có những luật lệ riêng về trường hợp tương tợ.

Điển hình như nhật báo Na Uy Dagbladet, số phát hành ngày 28-12-2015, cho biết các bác sĩ Na Uy mà báo này tiếp xúc đều đã bày tỏ họ “lo rằng câu chuyện này sẽ có thể gợi ý cho độc giả chống lại những sự cân nhắc, nhận định của bác sĩ.”

Thêm một tỷ phú Trung Quốc đột nhiên ‘mất tích’

Thêm một tỷ phú Trung Quốc đột nhiên ‘mất tích’
Nguoi-viet.com

BẮC KINH, Trung Quốc (AFP) – Chủ tịch một trong những công ty sản xuất y phục nổi tiếng nhất Trung Quốc, Metersbonwe, đã bất ngờ mất tích, theo công ty, khiến giới truyền thông quốc gia này hôm Thứ Sáu nghi ngờ rằng ông có thể bị bắt để điều tra trong chiến dịch bài trừ tham nhũng.

Một cửa hàng bán sản phẩm của Metersbonwe, do ông Zhou Chengjiang làm chủ tịch công ty, ở Taunggyi, Miến Điện. (Hình minh họa: Metersbonwe Facebook)

Giới chức Metersbonwe không liên lạc được với ông Zhou Chengjiang, người giàu hàng thứ 62 tại Trung Quốc, theo một bảng sắp hạng hồi năm ngoái của tạp chí Hurun, cũng như thư ký hội đồng quản trị công ty này, theo một bản thông cáo gửi đến cơ quan điều hành thị trường chứng khoán Thẩm Quyến.

Việc trao đổi chứng khoán công ty này sẽ tạm ngưng, theo công ty hôm Thứ Sáu “để bảo vệ quyền lợi của người đầu tư.”

Tờ báo địa phương Qianjiang Evening News cho hay ông Zhou có thể đã bị bắt giam trong cuộc điều tra về cung cấp tin tức nội bộ cho người bên ngoài lũng đoạn cổ phiếu.

Loan báo này được đưa ra chỉ ít tuần sau khi ông Guo Guangchag, người mệnh danh là “Warren Buffett Trung Quốc” biến mất trong bốn ngày cùng ông Fosun, chủ tịch một công ty tư nhân lớn nhất Trung Quốc Club Med.

Ông Fosun cho hay ông đã cộng tác với giới chức điều tra một vụ tham nhũng mà ông bị tố cáo là có liên hệ.

Giới hữu trách Trung Quốc đang nhắm đến khu vực tài chánh trong chiến dịch bài trừ tham nhũng trên toàn quốc.

Hurun ước tính tài sản của ông Zhou vào khoảng $4.1 tỷ.

Từng là một thợ may nghèo, ông đã đưa Metersbonswe, có trụ sở đặt tại Thượng Hải, trở thành một thương hiệu quần áo nổi tiếng Trung Quốc, với gần 5,000 chi nhánh trên toàn quốc. (V.Giang)

Qua Thái Lan ăn cắp, 5 du khách Việt bị bắt

Qua Thái Lan ăn cắp, 5 du khách Việt bị bắt
Nguoi-viet.com
HÀ NỘI (NV) – Cảnh sát Thái Lan cho biết đã bắt giữ 5 người Việt Nam đang du lịch ở Chiang Mai vì tội ăn cắp cùng tang vật là tiền mặt, điện thoại di động và túi xách…

5 nghi can người Việt Nam bị cảnh sát Thái Lan bắt giữ vì trộm đồ. (Hình: Báo The Nation)

Ngày 4 tháng 1, 2016, báo điện tử Vietnamnet dẫn nguồn từ tờ The Nation của Thái Lan trích lời ông Montri Sambunnanont, cảnh sát trưởng tỉnh Chiang Mai cho biết sự việc xảy ra hôm 2 tháng 1.

Theo ông Montri Sambunnanont, nhóm người Việt trộm cắp này gồm 4 đàn ông tuổi từ 18-24 và một phụ nữ 23 tuổi, tất cả đều là du khách Việt Nam.

Tang vật thu được là 3,530 baht (khoảng 2.2 triệu đồng) tiền mặt và 9 điện thoại di động mà nhóm người này đã trộm từ một cửa hàng túi xách tại khu vực quán bar Night Bazaar và cửa hàng kinh doanh vỏ chăn gối tại Cổng Tha Phae, Chiang Mai.

Trước đó, băng nhóm này cũng từng thực hiện hai vụ trộm cắp tương tự tại tỉnh Chiang Mai.

Cảnh sát Thái Lan truy tìm băng nhóm theo lời kể của các nạn nhân bị hại và phát hiện 3 nghi phạm tại khu vực Pratu. Khi cảnh sát yêu cầu các nghi phạm dừng lại để kiểm tra thì họ hoảng hốt bỏ chạy. Hiện cảnh sát vẫn đang tiếp tục tìm kiếm một nghi phạm người Việt khác được cho là tòng phạm với nhóm tội phạm này.

Còn nhớ, hồi tháng 3, 2014, tờ Sankei Shimbun của Nhật Bản cũng đã loan tin, một phi công của Vietnam Airlines bị tình nghi buôn lậu hàng mỹ phẩm, quần áo ăn cắp và còn tìm cách buôn lậu ra khỏi nước Nhật.

Trước đó nữa thì giám đốc một công ty tên tuổi ở Sài Gòn bị phát hiện lấy trộm đồ trong một siêu thị tại Nhật lan truyền nhanh trên mạng xã hội khiến nhiều người cũng cảm thấy xấu hổ.

Không chỉ tình trạng người Việt Nam ăn cắp đồ tại Nhật Bản đang có xu hướng gia tăng, mà ở các nước lân cận như Thái Lan, Đài Loan… cũng đều có biển cảnh báo về thói trộm cắp vặt của một số người Việt Nam. (Tr.N)

NHỮNG MẢNH ĐỜI TAN NÁT VÌ CHIẾN TRANH (I)

NHỮNG MẢNH ĐỜI TAN NÁT VÌ CHIẾN TRANH (I)

 GNsP‬Cô Sương Quỳnh trước đây từng là nhà báo trong nhiều năm của “Bên Thắng Cuộc”. Sau những năm phục vụ cô nhận ra báo chí của Đảng Cộng Sản chỉ nhằm phục vụ và củng cố cho Đảng nên cô rút lui và hiện nay là thành viên của CLB Lê Hiếu Đằng. CLB bộ này quy tụ những nhân sĩ trí thức đấu tranh cho Dân Chủ và chống Trung Quốc xâm lược. Trong những năm gần đây cô bén duyên với DCCT qua những thánh lễ cầu nguyện cho CLHB do DCCT Sài gòn tổ chức. Cô đã xin học Đạo Công Giáo vào đầu năm 2014 và được Rửa Tội vào Đêm Vọng Phục Sinh 2015 tại DCCT Sài Gòn. Chúng tôi xin giới thiệu đến quý đọc giả loạt bài phóng sự của cô về chương trình Tri Ân TPB – VNCH do phòng CLHB thuộc DCCT Sài Gòn tổ chức.

Sau cuộc chiến “huynh đệ tương tàn” những mảnh đời này bị đẩy ra sống bên rìa xã hội: bị kỳ thị, khinh rẻ, vạ vật kiếm sống qua ngày. Cũng là xương, là máu, là thịt đổ xuống vì Đất Nước, nhưng bị gọi là “nguỵ quân” nên họ đã phải lang bạt, lê lết, lưu đày trên ngay trên Đất Nước của chính mình. Họ là ai? Họ là những người thua cuộc và thảm hơn nữa họ đã bị chiến tranh cướp đi những phần cơ thể để giờ họ có một tên gọi là THƯƠNG PHẾ BINH VNCH.

buổi họp mặt Tri Ân TPB -VNCH sáng 31.12.2015 tại DCCT Sài Gòn

Ông Nguyễn Văn Hùng sinh năm 1949, cựu binh nhất- Đại đội 51, sư đoàn Nhảy Dù. Ông bị thương đúng trận cuối cùng ngày 29-4-1975. Ông kể rằng: Do không muốn đi đánh trận, gia đình ông đã chạy tiền khai tuổi ông sinh năm 1956, do đó đến năm 72 ông mới đi lính. Ông làm nhiệm vụ nghe điện đàm và truyền tin qua cái điện đàm BC25. Cả đại đội ông hơn 300 người bị đánh dồn từ Khánh Dương về Nha Trang. Trên đường bị chết rất nhiều nên khi về đến Nha Trang chỉ còn hơn 30 người. Từ Nha Trang các ông được máy bay đưa về Đồng nai để chốt giữ nhà máy nước Đồng Nai.

Ông Nguyễn Văn Hùng

Lúc 2 giờ sáng ngày 29-4-1975, một trận giao tranh ác liệt giữa quân Giải Phóng và đại đội gần 30 người của ông ngay trên cầu Đồng Nai. Lúc đó đại đội trưởng là ông Huỳnh Hữu Sanh chỉ huy. Đêm đó một người đồng đội bị thương, ông Hùng đã chạy ra cứu, ôm người bạn về thì bị một loạt đạn bắn , ông bị đạn trúng tay làm rơi luôn đồng đội, còn người lính kia cũng bị thương vào đầu và chết ngay lập tức. Sáng hôm sau là ngày 30-4-1975, đại đội ông còn 5 người và ông Sanh đại đội trưởng. Do ông nhặt được cái đài Philip 10 băng của quân Giải Phóng, đến trưa 30-4 ông nghe qua radio lệnh của ông Dương Văn Minh kêu gọi binh lính bỏ súng, quy hàng. Ông Sanh, ông và những người còn lại quăng súng, cởi quần áo vào nhà dân xin quần áo thường phục mặc vô, rồi tìm đường về nhà. Ông phải dưỡng thương 2 tháng mới lành. Do bị thương nên ông bị đi học tập cải tạo 3 ngày. Khi học xong 3 ngày , người bên quân Giải Phóng hỏi: Ông có hiểu gì không? ông trả lời: Tôi không hiểu gì cả, họ bắt ở lại học tiếp 3 ngày nữa. Những ngày đầu sau khi được cho về, ông đi ăn xin, rồi bà con người qua đường thương mua cho chiếc xe lăn và góp tiền có chút vốn, ông đi bán vé số. Sau mấy năm ông lấy được vợ và có hai con, ông sống nhờ bên nhà vợ. Hiện hai con ông đi làm công nhân nên cũng không đủ tiền phụng dưỡng cha mẹ, do đó ông vẫn đi bán vé số kèm xin ăn để sống qua ngày.

Ông Hùng đón nhận chuỗi hạt Mân Côi

Những năm gần đây, được biết Dòng Chúa Cứu Thế (DCCT) luôn tổ chức khám chữa bệnh và có những ngày Tri Ân TPB VNCH, ông về để được cảm nhận như một con người. Khi cô Tình nguyện viên (TNV) đưa ông chuỗi hạt Mân Côi và nói với ông rằng: Chú hàng ngày đọc kinh nhé. Ông quay lại tôi rưng rưng nước mắt: Nếu không tin vào Thiên Chúa, tin vào ơn lành của Mẹ Maria chắc ông không có nghị lực để vượt qua mọi thử thách, đau khổ trong hơn 40 mươi năm qua.

Teresa Avila Sương Quỳnh

Xin xem thêm:

NHỮNG MẢNH ĐỜI TAN NÁT VÌ CHIẾN TRANH (II)

 NHỮNG MẢNH ĐỜI TAN NÁT VÌ CHIẾN TRANH (III)

NHỮNG MẢNH ĐỜI TAN NÁT VÌ CHIẾN TRANH (IV)

NHỮNG MẢNH ĐỜI TAN NÁT VÌ CHIẾN TRANH (V)

NHỮNG MẢNH ĐỜI TAN NÁT VÌ CHIẾN TRANH (VI)

Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày

Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày

Khách đến thăm nhà ông Carl Bovard, 43 tuổi, người Mỹ đều run sợ khi chứng kiến cảnh ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày, sống với cả bầy thú hổ, báo và sư tử… như người trong gia đình.
Carl Bovard thừa nhận mình đang “đùa giỡn với tử thần” khi ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày, nhưng đó là một cách nâng cao nhận thức bảo tồn.
Carl Bovard thừa nhận mình đang “đùa giỡn với tử thần” khi ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày, nhưng đó là một cách nâng cao nhận thức bảo tồn.
Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày - ảnh 1
Ông Carl Bovard thậm chí xây hẳn khu bảo tồn nhỏ trong khuôn viên ngôi nhà cho những con vật cưng gồm 2 con sư tử, 6 con hổ lớn, 1 con báo, 2 con gấu và 2 con cá sấu, cùng nhiều loài vật khác.
Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày - ảnh 2
Trong suốt 9 năm qua, ông Carl ăn, ngủ và chơi đùa rất thân thiết với những con thú hoang đáng sợ này.
Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày - ảnh 3
Ông Carl từng nhiều lần bị những con vật cưng tấn công vào vai, cổ, nhưng điều đó không khiến ông từ bỏ chúng.
Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày - ảnh 4
Ông Carl Bovard thừa nhận mình đang “đùa giỡn với tử thần” khi nuôi giữ những con vật này, nhưng ông coi đó là một cách nâng cao nhận thức bảo tồn động vật hoang dã đang ngày càng quý hiếm.
Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày - ảnh 5
Nụ hôn âu yếm giữa Carl và hổ cưng.
Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày - ảnh 6
Carl tự tay cho các con vật ăn, thậm chí, ông còn cho chúng lên giường ngủ cùng mình.
Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày - ảnh 7
Để nuôi nấng các loài động vật này, ông Carl phải mua gần 800kg thịt làm thức ăn mỗi tuần, tiêu tốn một khoản tiền lớn.
Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày - ảnh 8
Những con hổ và con báo này có thể nặng tới hơn 300 kg.
Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày - ảnh 9
Các tổ chức bảo vệ động vật địa phương khuyên ông Carl giao nộp những con vật và trả chúng về thiên nhiên, nhưng ông cho rằng mình đang giúp đỡ chúng có được một ngôi nhà.
Rùng mình người đàn ông ăn ngủ với hổ dữ mỗi ngày - ảnh 10
Ông Carl chơi bi-da cùng thú cưng.

Cụ bà 91 tuổi, đi bộ 36.000 cây số và rải hoa trên từng bước đi của mình cho Đức Mẹ

Cụ bà 91 tuổi, đi bộ 36.000 cây số và rải hoa trên từng bước đi của mình cho Đức Mẹ

Từ 19 năm nay, một bà cụ người Ý bà đã đi bộ khắp thế giới để viếng các đền thờ dâng kính Đức Mẹ và giúp cho những ai thiếu thốn. Bà đã gặp Đức giáo hoàng.

«Mỗi bước đi là một cành hoa tôi dâng lên Đức Mẹ, tôi càng đi nhiều thì bó hoa càng lớn!», từ năm 1994 bà Emma Morosini, ở Mantoue, Bắc Ý đã đi bộ để viếng thăm các đền thờ dâng kính Đức Mẹ. Bà đã đi được 36.000 cây số.

«Đó là cách riêng của tôi để cám ơn Đức Mẹ và là lý do duy nhất», bà cho biết như trên để trả lời cho những nghi ngờ và cho những ai nghĩ rằng bà kiếm lợi một cách nào đó khi đi hành hương.

Emma Morosini đã đi khắp Âu châu nhưng cũng đi cả ở Phi châu, Mỹ châu và vừa rồi là Nam Mỹ. Tháng 1 năm 2015 bà đến Argentina để bắt đầu chuyến đi dài viếng thăm Đức Mẹ Lujan. Bà đi thăm các nhà thờ, các nhà hưu dưỡng và các trung tâm lo cho những người thiếu thốn. Để phụ một tay với các gia đình, bà Emma sẵn sàng ở lại đêm để lo cho người bệnh. Đôi khi bà ngủ ngoài đường, đôi khi ngủ ở phòng ngủ hoặc ngủ ở nhà ai mở cửa đón bà.

Bà cụ đi ở Argentina, xứ sở của Giáo hoàng Phanxicô vừa đi vừa đẩy chiếc xe cút kít của mình, bà đã gây ngạc nhiên cho người đi đường, rồi họ chú ý, rồi họ đi theo bà. Họ ngưng làm việc, họ đi bộ với bà trong tinh thần tương trợ và chia sẻ.

Tin tức về những cuộc hành hương kỳ lạ này vang đến Rôma và Đức giáo hoàng biết được câu chuyện lý thú của bà Emma. Trong khi bà đang còn ở Nam Mỹ thì bà được chính thức mời đến dự buổi tiếp kiến chung của Đức giáo hoàng. Ngày 22 tháng 4 vừa qua, trong buổi tiếp kiến chung ở Quảng trường Thánh Phêrô, Đức Phanxicô đã tiếp bà, người đàn bà can đảm vừa đi bộ 1280 cây số ở quê hương của ngài.

19 năm đi bộ không phải là chuyện dễ. Mệt, đói, cô đơn, bong chân, bị người khác chế giễu, bà không muốn nói nhiều về những chuyện này.

«Một khi ngừng chân và được nghỉ trong một nhà thờ, một vài giáo dân lầm về bề ngoài của tôi, họ đuổi tôi ra khỏi nhà thờ. Họ nghĩ tôi là người vô gia cư và tôi muốn ăn cắp tiền cúng»: đó là chuyến đi đầu tiên của tôi ở Lộ Đức năm 1994. Từ đó nhiều chuyện đã thay đổi. Bà được nhiều người biết đến: người ta quay phim bà, hình của bà được đăng trên nhiều trang web. Nhưng ý nguyện của bà thì vẫn một ý nguyện: Cám ơn Đức Mẹ và xin Đức Mẹ che chở.

Năm 1994 Emma bà được phẫu thuật thành công vì thế bà đã đi hành hương Lộ Đức để   cám ơn Đức Mẹ. Từ đó ý nguyện này và ước ao được ngợi khen Đức Mẹ đã cho bà sức mạnh và đã nâng đỡ bà.

Marta An Nguyễn chuyển dịch

Đừng ghê sợ hình ảnh này vì đó là chuyện tình yêu cổ tích giữa đời thường

Đừng ghê sợ hình ảnh này vì đó là chuyện tình yêu cổ tích giữa đời thường

 

Câu chuyện sau đây chính là minh chứng cho định nghĩa “tình yêu đích thực”, yêu nhau vì con người nhau, chấp nhận nhau, đùm bọc nhau dù cho hoàn cảnh ngặt nghèo nhất.

Bạn sẽ miêu tả vẻ đẹp của người yêu bạn thế nào? Phần đông câu trả lời sẽ là người yêu tôi mắt trong xanh lắm, cái mũi của cô ấy nhỏ gọn đẹp lắm, cô ấy có mái tóc mềm mượt thích vô cùng. Những người yêu nhau cảm nhận nhau bằng ánh mắt, bằng cách chạm tay vào người, bằng cách hôn. Vậy có ai dám nói rằng người tôi yêu không có mắt, thân thể biến dạng và chằng chịt sẹo hay không?

Câu chuyện chúng tôi xin được trích dẫn từ báo Kapook (Thái Lan) sau đây chính là minh chứng cho định nghĩa “tình yêu đích thực”, yêu nhau vì con người nhau, chấp nhận nhau, đùm bọc nhau dù cho hoàn cảnh ngặt nghèo nhất.

Người phụ nữ trong tấm ảnh đã gặp tai nạn tại nơi làm việc khiến cô vĩnh viễn mất đi dung nhan. 5 năm trước, cô và em trai mình từng làm việc ở một cửa hàng giày. Rồi một ngày nọ, có khách hàng tới cửa hàng giày của cô, dĩ nhiên cô mở cửa cho họ. Thế nhưng đây lại chính là khoảnh khắc hủy hoại toàn bộ cuộc sống của cô sau này. Người phụ nữ mà cô mở cửa cho ấy bất ngờ tạt thứ gì đó vào mặt cô, cô cảm thấy rất nóng, bỏng rát toàn khuôn mặt. Cả cô và em trai đều bị dính axit.

Sau vụ tạt axit, cả cô và em trai đều bị bỏng nặng, biến dạng toàn bộ khuôn mặt. Một nhân chứng tới giúp đỡ cô cho biết anh ta nhìn thấy cả hai con mắt của cô gái rơi ra ngoài. Giờ đây mặt mũi của cô thế nào cô cũng chẳng còn nhớ nổi nữa. Thời điểm ấy cô nghĩ rằng, cuộc đời chị em cô coi như là chấm hết, ước mơ kết hôn chắc cũng chẳng còn trong tầm tay.

Đừng ghê sợ hình ảnh này vì đó là chuyện tình yêu cổ tích giữa đời thường - Ảnh 2.

Cô gái bật khóc, gục đầu vào vai nam diễn viên Thái Lan Bin Bunluerit khi chia sẻ về câu chuyện đời mình.

Cô gái cũng đã đi trình báo cảnh sát về vụ việc. Thế nhưng vụ kiện cáo không thành công, kẻ tấn công cô vẫn nhẩn nhơ ngoài xã hội.

Cuộc sống tước đi của cô gương mặt, tước đi sức lao động của cô, tước đi tương lai của cô, nhưng không triệt đường sống cuối cùng của cô gái. Hai năm trôi qua, cô gặp lại người đàn ông, người đã thầm yêu cô từ khi cô vẫn đang làm ở cửa hàng giày, anh ta nói rằng anh đã yêu cô từ rất lâu rồi, anh cũng nghe về vụ tai nạn của cô, nhưng lúc ấy anh chưa có tiền. Anh làm việc quần quật trong 2 năm, có đủ tiền rồi ngay lập tức đến bên cô, anh hứa rằng anh sẽ làm mọi thứ vì cô. Cô là tất cả của anh.

Đến nay cũng đã hơn 5 năm kể từ vụ tạt axit kinh hoàng ấy. Cô và anh có với nhau một em bé vô cùng xinh xắn đáng yêu. Đứa bé yêu cô, vô tư hôn vào má mẹ nó không hề có chút sợ sệt dung nhan biến dạng của mẹ. Đến ngày hôm nay, thỉnh thoảng cô vẫn khóc vì số phận bi đát mà chị em cô phải chịu. Thế nhưng cô chẳng khóc nhiều, bởi đã có chồng bên cạnh cô, có cả con cô, đồng hành cùng với cô trên suốt chặng đường gian truân sau này.

May mắn thay cô đã có người đàn ông yêu cô bằng cả trái tim, không phải chỉ bằng mắt thường.

Gia đình cô gái được nam diễn viên Thái Lan Bin Bunluerit thăm hỏi động viên.

Cô và anh, dù vẫn phải ở nhà thuê, lương tháng cũng chẳng nhiều nhặn, thế nhưng hai người là minh chứng cho tình yêu thật sự. Yêu từ trong tim, không chỉ bằng mắt.

“Tôi buồn, giận dữ nữa nhưng vẫn cảm thấy may mắn vì có chồng ở bên” – cô gái nghẹn ngào nói.

Chúng ta cứ mải miết đi tìm những soái ca ngôn tình trong phim ảnh, có khi nào nhận ra ngôn tình thực sự là đây chứ đâu…

Theo Lương Hồng Phúc / Trí Thức Trẻ

Chứng khoán Trung Quốc sụt mạnh

Chứng khoán Trung Quốc sụt mạnh

AFP Thị trường Thượng Hải sụt mạnh

Giao dịch trên thị trường chứng khoán Thượng Hải đã bị tạm đình chỉ sau khi chỉ số Shanghai Composite sụt tới 7%.

Thoạt tiên phiên giao dịch bị đình chỉ 15 phút để điều chỉnh sau khi thị trường sụt 5%.

Tuy nhiên giá cổ phiếu tiếp tục giảm khiến các nhà điều hành phải quyết định đóng cửa sớm.

Trước đó thăm dò trong các nhà sản xuất cho thấy thêm tín hiệu xấu cho nền kinh tế.

Chỉ số Nhà quản trị mua hàng (PMI) do tạp chí Caixin và Markit Economics công bố giảm xuống 48,2 điểm trong tháng 12, là tháng sụt giảm thứ 10 liên tiếp trong hoạt động sản xuất.

Dưới 50 điểm có nghĩa ngành sản xuất của Trung Quốc bị suy giảm và trên 50 mới là tăng trưởng.

Chỉ số PMI, tập trung vào các doanh nghiệp vừa và nhỏ, được công bố sau khi một khảo sát khác ở các công ty lớn hơn cũng cho thấy 5 tháng liền thuyên giảm hoạt động.

Chỉ số Shanghai Composite giảm 6,9% xuống 3.296,66 điểm trước khi giao dịch bị đình chỉ.

Theo quy định điều chỉnh mới được áp dụng từ 4/1, thị trường giảm 7% sẽ dẫn đến đình chỉ giao dịch.

Chỉ số Hang Seng ở Hong Kong giảm 2,8% xuống còn 21.293,13 điểm.

Toàn cảnh châu Á

Bắt đầu phiên giao dịch năm mới 2016 cả châu Á đều chung xu hướng suy giảm.

Chỉ số Nikkei 225 ở Nhật Bản giảm 3,1% xuống 18.450,98 điểm sau khi đồng yen mạnh lên gây áp lực lên các nhà xuất khẩu.

Thị trường Á châu cũng chịu ảnh hưởng từ sụt giảm ở thị trường Hoa Kỳ.

Chỉ số S&P/ASX 200 của Australia giảm 0,5% xuống 5.270,50 trong khi chỉ số Kospi của Hàn Quốc giảm 2,2% xuống 1.918,76 điểm.

Nỗi buồn cuối năm, nỗi buồn cuối đời

Nỗi buồn cuối năm, nỗi buồn cuối đời

Tạp ghi Huy Phương

 Nguoi-viet.com

Câu chuyện đi thăm Tướng Đỗ Kế Giai tại một nhà dưỡng lão ở Garland, Texas, đã ám ảnh tôi suốt một đêm khó ngủ. Đó là một buổi chiều Chủ Nhật vào cuối Tháng Mười Hai Dương Lịch, trời đã bắt đầu se lạnh, bãi đậu xe trống vắng bóng xe, gần như không có một người khách thăm viếng. Nhưng ông bà cụ già, ngồi trên xe lăn, dồn ra phòng khách, trên lối đi vào, với đôi mắt đờ đẫn không nhìn ai, hay gục mặt nhìn xuống thân mình, trong thói quen chờ đợi, hy vọng có một người thân của mình hiện ra trên ngưỡng cửa với một nụ cười, bó hoa hay món quà trên tay.

(Hình minh họa: Thomas Bjorkan/Wikipedia.org)

Tôi biết trên thế giới Tây phương có nhiều đứa con không dám đi du lịch xa, vì sợ con mèo, con chó hay bầy cá ở nhà không ai cho chúng ăn hay săn sóc, nhưng cha mẹ già thì đã có những nhà dưỡng lão. Thậm chí trong tình vợ chồng, người vợ còn mạnh khỏe, siêng đi lễ hay lên chùa, nhưng chồng thì cô đơn, trên chiếc xe lăn trong một nhà già quạnh hiu nào đó.

Chúng ta có bao nhiêu lý do để bào chữa, biện minh cho việc bỏ bê cha mẹ già trong một cơ quan y tế, được cho ăn mỗi bữa, áo quần có người giặt, vài ba ngày được đẩy xe vào phòng tắm, trần truồng và được cô y tá hay một nam nhân viên dội nước, xát xà phòng, vo đầu. Những việc săn sóc này dù có mang chút tình người đi nữa thì cũng là những công việc hằng ngày bắt buộc, thương ghét hay xúc động chỉ là những cảm tính vô ích.

Có những đứa con nại cớ bù đầu với công việc ở sở, và việc con cái bếp núc ở nhà nên không có thời gian dành cho cha mẹ già, đành phải đưa cha mẹ vào nhà dưỡng lão. Gần đây người ta lên tiếng hoan nghênh những người phụ nữ hy sinh lợi tức để ở nhà toàn thời gian chăm nom, săn sóc con cái, nhưng nào có ai nghe chuyện có những đứa con bỏ việc làm vì còn cha mẹ cần sự giúp đỡ lúc về già! Người ta thường kêu than không có thời giờ, “đầu tắt, mặt tối” nhưng còn có thời gian mua sắm trong các cửa hàng thời trang, mất một hai tiếng đồng hồ trong gym mỗi ngày, năm giờ cho một chương trình ca nhạc ở sòng bài, không tính thời giờ đi về. Đó là chưa kể thời gian “bắt buộc” phải ngồi trước máy điện toán, vào Facebook, hay trao đổi tin nhắn với bạn bè.

Người ta có thể mỗi năm tổ chức những chuyến du lịch bắt buộc, ra ngoài để mở tầm mắt trước thế giới, nhưng “nhắm mắt” làm ngơ về một lần sắp xếp thời gian đi thăm cha mẹ già.

Ngày xưa một người mẹ nuôi được năm mười đứa con, ngày nay cả năm mười đứa con không nuôi nổi được một mẹ, phải chăng vì vậy mà phải đẩy mẹ vào nhà dưỡng lão, để cho những người xa lạ trông coi. Ở đây có khi mẹ thiếu ăn, cơ thể mất nước, dơ bẩn trong mớ phân và nước tiểu, bị đối xử tàn tệ, cũng chẳng hề ai biết đến. Ngày xưa “bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn,” không có bậc cha mẹ nào có thể ngoảnh mặt trước cảnh con đói khát hay bị lăng nhục bởi một người khác.

Con biết giờ đây, “một ông già bằng ba đứa trẻ” cha “lẩm cẩm” bước đi, và mẹ phải nương lưng nhờ gậy chống.

Xưa kia khi các con còn thơ ấu, thân xác chưa trưởng thành và tâm hồn con yếu đuối, điều một điều hai vẫn là mẹ. Một đứa trẻ có thể biết lạnh, biết nóng, biết đói, biết khát, biết đau, nên khóc la, nhưng chóng quên, khóc đó rồi cười đó. Trái lại, một ông già còn biết buồn, biết tủi thân, biết xót xa mà chỉ biết gậm nhấm mang lấy nỗi buồn của riêng của mình, nên tuổi già cũng cần chăm sóc, gần gũi, ân cần như là một đứa trẻ, có khi còn hơn thế nữa!

Thói quen của người đời, người ta thường hỏi nhau có được mấy con, mấy ai quan tâm xem song thân còn hay mất! Đối với cha mẹ, con là tất cả, nhưng đối với con, cha mẹ là một thứ quá khứ cần xếp lại.

Ngày xưa, niềm vui của cha mẹ là nghe tiếng đứa con chập chững bi bô, hay toét miệng cười, ngày nay cha mẹ về già, các con ở xa, chỉ mong nghe tiếng điện thoại reo vui vào những ngày lễ, Tết, và đầu điện thoại bên kia có tiếng nói: “Mẹ ơi!” hay “Mẹ đó hả?”Trong cái tổ ấm cúng ngày xưa, và là cái tổ trống hoác ngày nay, khi các con đã đi xa, những cái phòng của các con vẫn để trống, biết đâu có ngày con về thăm bố mẹ. Con búp bê bằng nhựa, con gấu nhồi bông vẫn còn trên chiếc dương cầm phủ bụi của con gái, tủ sách, nhiều giải thưởng và những lá cờ kỷ niệm của trường đại học vẫn còn gắn trên bức tường trong phòng đứa con trai. Và ngôi vườn kia, đã đầy lớp lá vàng vào Thu hay phủ tuyết mùa Đông, cái ghế xích đu ngoài vườn ngày trước con thích ngồi, vẫn rung khẽ cùng cơn gió nhẹ.

Nhiều lúc cha mẹ muốn bán ngôi nhà cũ đầy ắp kỷ niệm, nhiều phòng, để đi tìm một cái condo, nhưng cứ nghĩ khi con về, và còn những đứa cháu nữa, sẽ ở đâu?

Cha mẹ Việt Nam tự an ủi, ru mình bằng bốn tiếng “nước mắt chảy xuôi” là mọi chuyện đều cho qua, nhận thức đời sống một phần cũng cho là duyên, là phước. Phải chi cha mẹ như cha mẹ nơi quê người, không hề lưu luyến, bịn rịn, ngay từ lúc đứa con đã trưởng thành rời mái ấm ra đi.

Nhưng có lẽ mọi điều không phải như vậy, dù bên trời Tây hay bên phương Đông.

Chúng tôi vừa được xem một đoạn phim rất ngắn kể chuyện một người già cô đơn ở phương Tây.

Những ngày lễ lớn năm nay, cô con gái tin cho biết là cô không về thăm cha được vì bận việc. Ông cụ lủi thủi một mình, cô đơn trong căn nhà nhỏ với những bữa cơm lặng lẽ hàng ngày. Nhưng rồi, cô con gái nhận được tin cha mình qua đời đột ngột, cô thu xếp cùng chồng trở về nhà.

Trên bậc cửa, cô thấy người cha thân yêu của cô hiện ra với tấm lưng còng và mái tóc bạc phơ. Cô bật khóc. Phải chăng vì nghe tin cha chết, cô mới trở về, trong khi còn sống, người cha cần có con, thì không có cô bên cạnh.

Nhưng cũng còn may. Cách đây mười mấy năm ở Paris, vào mùa Hè, có một trận nóng kinh khủng giết hàng trăm cụ già trong nhà dưỡng lão. Nhà nước thông báo cho những đứa con trở về lo chôn cất. Nhưng chúng, nhiều đứa đành xin lỗi, vì đang kẹt trong chuyến du lịch dài ngày ở xa!

‘Khéo dư nước mắt…’

‘Khéo dư nước mắt…’
Nguoi-viet.com
Tạp ghi Huy Phương

Mới mấy tháng trước đây thôi, vào lúc nửa đêm, tại một tiệm bánh pizza Papa John’s ở thành phố Helena, Montana, một người đàn ông bịt mặt vào tiệm, tiến đến quầy thu ngân, đưa ra một mảnh giấy đòi nộp tiền. Công nhân của cửa tiệm vội vã mở hộc, hốt hết tiền đưa cho “kẻ cướp,” nhưng không, người đàn ông bịt mặt, ngần ngừ rồi bỗng bật khóc và nói rằng, ông ta chỉ cần ít thức ăn cho các con ông ở nhà đang đói, chứ ông không phải là tên ăn cướp chuyên nghiệp. Người đàn ông, sau đó rời khỏi tiệm với một hộp pizza và một ít cánh gà, cho gia đình của ông, đang không có gì ăn tối nay. Chủ tiệm đã báo cảnh sát ngay sau đó, nhưng chắc là không có ai nỡ bỏ tù một người khốn khổ như vậy.

Dân Bắc Hàn khóc khi Chủ Tịch Kim Nhật Thành qua đời năm 1994. (Hình minh họa: AFP/Getty Images)

Người ta thường lên án nạn cướp bóc, trấn lột, nhưng nghĩ sao trong trường hợp này, liệu nhân viên cửa tiệm có thể rộng lượng cho đi một ít thức ăn, nếu có một người đàn ông đói khát bất ngờ, thay vì bỏ tiền ra mua thức ăn, lại ngửa tay xin một vài cái cánh gà, hay một miếng bánh cho gia đình và chính ông ta không?

Trong tám tiếng đồng hồ chạy theo công việc, tám tiếng đồng hồ sống với gia đình và tám tiếng nghỉ ngơi hay đắm mình vào giấc ngủ, có thời gian nào chúng ta nghĩ đến những đồng loại bất hạnh đang ở gần với chúng ta đây thôi, trong nước Mỹ giàu có, hạnh phúc và cả ở trên quê hương khốn khổ đã xa bên kia của mình.

Chúng ta lên án người khác thì dễ nhưng mở lòng bao dung thì khó! Ở gần chỗ đèn xanh, đèn đỏ đầu đường phố, chúng ta thường miệt thị những kẻ không nhà đang đứng hàng giờ để ngửa bàn tay xin lòng đoái thương của kẻ qua đường. Chúng là kẻ chây lười, hút xách, nghiện ngập, lười biếng, bỏ tù chúng đi là vừa, chúng chỉ làm mất đi vẻ mỹ quan của thành phố. Trưng bảng xin tiền ra giữa đường là phạm luật, làm tiền là thương mại, phải có giấy phép của chính quyền địa phương, nhưng rồi cảnh sát cũng phải làm ngơ.

Ngoài phố Bolsa, trong những ông sư cùng mặc áo vàng đứng “khất thực” nơi đây, ai giả, ai thật, vậy tốt hơn là tôi ngoảnh mặt làm ngơ đi cho đỡ suy nghĩ. Trước một ngôi chợ ở khu Việt, vào những ngày giáp Tết, giữa dòng người tấp nập, vội vàng, tôi trông thấy một người đàn ông cầm một cái hộp quyên tiền có ghi dòng chữ: “Giúp trẻ em khuyết tật và mồ côi”. Người ta thấy ông nhưng không ai nhìn ông. Với sự nghi ngờ cố hữu, có lẽ mọi người đều có câu hỏi, “ông này thuộc cơ quan, tổ chức nào, quyên góp cho ai” hơn là đặt vào tay ông một đồng bạc lẻ.

Ai cũng cho rằng cách đây vài chục năm, ở Mỹ chúng ta có thể dừng xe lại để cho một người xin quá giang, hay là khi chúng ta gặp hoạn nạn, có thể ra dấu chặn một chiếc xe đang chạy trên đường để xin giúp đỡ. Nhưng ngày nay thì không! Thà làm ngơ đi, lương tâm nếu có cắn rứt đôi chút cũng chẳng sao, trái lại những việc qua đường có khi mang đến tai họa cho bản thân mình, mà còn bị mang tiếng là dại dột.

Bây giờ trên đất Mỹ, nơi vùng đất có nhiều sắc dân cư ngụ, thường xảy ra cướp bóc, ít khi bạn có thể hỏi một người Mỹ qua đường, chỗ ty bưu điện gần đây nhất hoặc đi đến đường Beach còn bao xa. Thường thì chúng ta được nhận một cái khoát ta hay một cái lắc đầu. Ở thời buổi này, thà làm người bất lịch sự còn hơn phải dây dưa vào những chuyện qua đường rắc rối!

Năm 1955, từ Huế vào Sài Gòn, cậu thanh niên tỉnh lẻ mới lớn, là tôi, đang đi với một người bạn học trên đường Bonard, thì một người đàn ông, ăn mặc khá tươm tất, tiến lại phía tôi, – mà không phải là bạn tôi -, mở lời:
– “Tôi đói quá! Cậu cho tôi xin một đồng để mua một nắm xôi!”
Tôi không chút ngần ngại, móc túi trao cho ông kia một đồng. Có lẽ thấy kiếm một đồng bạc đầu tiên không khó khăn gì, người đàn ông chưa cất tiền vào túi vội, nài nỉ, nói thêm:
– “Cậu cho tôi xin thêm một đồng để mua tờ báo, tối lót lưng ngủ qua đêm!”

Tôi lại cho tay lên túi áo, nhưng lần này thì thằng bạn Sài Gòn vội giật cánh tay tôi kéo đi, và chửi thẳng vào mặt tôi là “đồ ngu!” Tôi quả là ngu, vì quá tin người, giữa một Sài Gòn hỗn tạp, tập trung đủ hạng người tứ xứ!

Ở các thành phố, thỉnh thoảng chúng ta nhẹ dạ giúp đỡ, khi gặp một người than thở, là mới ở bệnh viện ra không có tiền xe về Cần Thơ. Nhưng cũng hôm sau, ở một địa điểm khác, chúng ta lại gặp người này, “mới ở bệnh viện ra,” không có tiền xe về Rạch Giá! Vậy thì chắc chúng ta không bao giờ bị mắc lừa nữa, nhưng những người thật sự “mới ở bệnh viện ra, không có tiền xe” cần sự giúp đỡ của người khác, sẽ phải chịu thiệt thòi.

Thế giới động lòng, dang tay đón tiếp những người vượt biển tị nạn vào những năm 1980, nhưng sau đó, ngày càng đông người ra đi, phương tiện cứu giúp có hạn, nhất là sau khi biết “nhà nước cộng sản” chủ trương đóng tàu bán vé, lấy vàng, thì chủ trương cứu vớt của nhiều quốc gia cũng phải xét lại. Cho đến hôm nay, “độc lập-tự do-hạnh phúc” đã 38 năm, người Việt vẫn còn đóng tàu để trực chỉ nước Úc, họ nghĩ là nơi đây, lòng trắc ẩn của người địa phương vẫn còn cao. Liệu chúng ta có sẵn lòng cứu vớt, giúp đỡ những người như thế hôm nay không?

Phải chăng, gian trá, bạo lực đã tàn phá hết tình nhân ái trong lòng chúng ta, tình thương người hầu như đã nguội lạnh qua thời gian, và hình như xã hội càng văn minh chừng nào, lòng người càng trở nên chai đá chừng ấy.

Liệu hôm nay, lỡ đường, như trong những tích truyện xa xưa, chúng ta có thể gõ cửa một ngôi chùa hay một nhà thờ để xin tá túc qua một đêm giá lạnh hay không. Chúng ta đã nghe câu chuyện cách đây hai mươi năm, một thi sĩ lang thang không nhà đã chết trong chiếc xe của ông đậu trước cửa chùa, phải chi cánh cửa chùa đêm ấy rộng mở!

Phải chăng đến lúc, lòng người đã nguội lạnh, con người đã chai đá, con tim đã trở thành vô cảm, không còn nước mắt để khóc thương cho những mảnh đời khổ, hoàn cảnh éo le của từng mỗi cá nhân hay cả mệnh nước khốn cùng nữa.

Tôi nghĩ rằng không!

Mỗi đêm trên đất Mỹ này, có bao nhiêu phụ nữ Việt Nam, già có, trẻ có, đã sụt sùi khóc cho những số phận bất hạnh của những nhân vật trong những cuốn phim bộ Ðại Hàn. Có điều nước mắt ấy chảy ra không đúng chỗ, đúng lúc thôi! Bộ cái tin hằng trăm phụ nữ, đồng bào ruột thịt của mình sang Nam Dương làm nghề “khui bia,” vụ 15 phụ nữ bị lừa sang Nga đi bán quán, để sau đó buộc phải bán dâm, một cô gái 14 tuổi bị bắt làm nghề mãi dâm khi đang có thai bốn tháng, hay người dân thứ tư bị công an cộng sản đánh chết trong mấy tháng đầu năm nay, không đáng cho chúng ta nhỏ được một giọt nước mắt hay sao?

Người cộng sản chỉ biết tập trung khóc tập thể ở ngoài công trường khi lãnh tụ qua đời để “biểu diễn” lòng trung thành của họ, nhưng hình như không còn chút mảy may xót xa, động lòng với những gì khốn khổ đang xảy ra chung quanh mình, ngay trong cuộc sống mỗi ngày bởi áp bức, bất công!