Bác sĩ Việt kiều mổ miễn phí cho người nghèo

Bác sĩ Việt kiều mổ miễn phí cho người nghèo

Giáo Sư Rene D. Esser (tên Việt là Đàm Minh) hỏi thăm sức khỏe ông Đinh Văn Cao sau khi giải phẫu. (Hình: Báo Pháp Luật TP.HCM) 

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Hơn 20 năm qua, một ông bác sĩ Việt kiều miệt mài qua lại giữa Pháp và Việt Nam, để làm lại cuộc đời cho hàng ngàn người bị dị tật với tâm niệm vì “tôi là người Việt Nam mà.”

Sáng 21 Tháng Bảy, nằm trên giường bệnh tại khoa Chấn Thương Chỉnh Hình, bệnh viện đa khoa Thống Nhất, Đồng Nai, ông Đinh Văn Cao (60 tuổi, ở Đồng Nai), chia sẻ với báo Pháp Luật TP.HCM: “Thiệt tình mà nói, tôi không biết dùng lời lẽ sao cho đúng để bày tỏ lòng quý mến đối với Giáo Sư Rene D. Esser.”

Ông kể, cách đây hơn một năm, ông bị tai nạn giao thông gãy chân trái, phải vào bệnh viện đa khoa Thống Nhất, Đồng Nai, mổ và bắt nẹp. Cách đây hơn tháng, ông quay lại để lấy nẹp ra, nhưng sau khi khám, bác sĩ thấy đầu gối chân trái bị thoái hóa, buộc phải phẫu thuật thay khớp gối.

“Thế nhưng khớp gối giả tại bệnh viện không còn nên bác sĩ bảo tôi về nhà chờ. Cách đây hai tuần, tôi được báo tin Giáo Sư Rene D. Esser sẽ phẫu thuật một số ca liên quan chấn thương chỉnh hình ngay tại bệnh viện, trong đó có tôi. Cách đây hai ngày, tôi được chính ông giáo sư Việt kiều Pháp cầm dao mổ lấy nẹp khỏi người và thay khớp gối. Vài ngày nữa tôi được xuất viện với chân trái lành lặn. Tôi vui như lượm được vàng vì may mắn đến quá bất ngờ,” ông Cao cho biết.

“Nếu không được ông Renne phẫu thuật, có lẽ tôi sắp thành người ‘thiên cổ’ rồi. Tôi mang ơn ông nhiều lắm,” ông Nguyễn Văn Dũng (92 tuổi, ở Sài Gòn) nói.

Ông Dũng kể, cách đây gần một năm, ông bị té và gãy khớp háng nên được đưa tới bệnh viện gần nhà. Mặc dù được bệnh viện này thay khớp háng nhưng ông vẫn không thể đi đứng, lại luôn bị cơn đau hành hạ. Ông đến bệnh viện này tái khám nhiều lần nhưng bác sĩ không dám phẫu thuật lần hai vì sợ không qua khỏi do tuổi già sức yếu.

Cách đây hơn tháng, do không chịu nổi cơn đau hành hạ nên ông được đưa tới bệnh viện Nhân Dân 115, Sài Gòn. “Sau khi khám, bác sĩ nói khớp háng giả của tôi bị bể và tụt vô bụng nên gây đau nhức. Bác sĩ nói ngày 20 Tháng Bảy, có ông bác sĩ giáo sư người Pháp sẽ mổ cho tôi. Đúng ngày, tôi được ông Rene D. Esser phẫu thuật lại khớp háng, tạo lại ổ khớp háng và đặt đúng vị trí nên giờ hết đau. Giáo sư còn nói chỉ vài ngày nữa là tôi có thể xuất viện, đi lại bình thường. Không chỉ tôi, nhiều người có bệnh lý xương, khớp đang nằm ở bệnh viện Nhân Dân 115 cũng được ông phẫu thuật miễn phí,” ông Dũng cho biết.

“Về lại Việt Nam khám và điều trị cho bà con, tôi nhận ra còn nhiều người bị bệnh lý xương, khớp quá. Đa số bà con lại nghèo, không có khả năng chữa trị,” Giáo Sư Rene D. Esser nói.

Ông nhớ lại: “Cách đây hơn năm, tôi biết được một thanh niên 19 tuổi ở thị xã Long Khánh, tỉnh Đồng Nai, bị dị tật rất đáng thương. Cả hai bàn tay cong lại, dính chặt vào hai cánh tay ngay lúc nhỏ khiến mọi sinh hoạt cá nhân đều phải nhờ vào mẹ già lam lũ. Gia đình bệnh nhân lại quá khó khăn, không dám đi bệnh viện vì chẳng có tiền. Tình trạng này càng kéo dài thì cuộc sống hai mẹ con càng khốn đốn. Sau đó, tôi liên lạc và đề nghị gia đình đưa bệnh nhân tới bệnh viện Nhân Dân 115 để mổ miễn phí.”

“Ca mổ thành công, sau vài tuần bệnh nhân đã có thể tự cầm muỗng ăn cơm. Vài tháng sau bệnh nhân đã có thể cầm, nắm và làm việc nặng. Đến nay đã là lao động chính, chăm lo cho mẹ già,” ông Rene vui vẻ nói.

Ông cho hay: “Hiện tôi sống ở Pháp, mỗi năm về Việt Nam bốn lần, mỗi lần ở lại 2-3 tuần để phẫu thuật miễn phí những bệnh lý xương, khớp cho bệnh nhân nghèo. Bệnh nhân có thể liên lạc trước với các bệnh viện hoặc với tôi. Khi về Việt Nam, tôi sẽ trực tiếp khám và điều trị.”

Nói về tình cảm của mình dành cho bệnh nhân nghèo Việt Nam, ông chia sẻ: “Tôi là người Việt Nam thì phải chăm lo sức khỏe cho đồng bào mình. Đó còn là trách nhiệm của một người Việt Nam đối với dân tộc.”

Theo báo Pháp Luật TP.HCM, Giáo Sư Rene D. Esser có cha, mẹ đều là người Việt Nam, ông sinh ra ở Hà Nội năm 1950 (tên Việt Nam cha mẹ đặt cho là Đàm Minh), sau đó sang Pháp định cư. Hiện ông phụ trách khoa Ngoại bệnh viện Polyclinique du Ternois – Cộng Hòa Pháp.

Hơn 20 năm trước, ông về Việt Nam cộng tác giúp Trung Tâm Chấn Thương Chỉnh Hình Sài Gòn xây dựng phòng mổ ngoại khoa và mổ những ca đầu tiên tại quê hương Việt Nam. Từ đó đến nay ông đã hợp tác với nhiều bệnh viện trên cả nước. Trong 20 năm qua, ông đã về Việt Nam, trực tiếp mổ miễn phí nhiều ca khó, phức tạp về xương, khớp, trả lại cuộc sống bình thường cho hàng ngàn người.

Ông Nguyễn Đình Phú, phó giám đốc bệnh viện Nhân Dân 115, cho biết: “Nếu nói ‘Trời sinh ra Giáo Sư Rene D. Esser để cứu người’ thì cũng không sai. Tự bỏ chi phí về Việt Nam, giáo sư đã phẫu thuật miễn phí hàng ngàn trường hợp dị tật tay chân, bệnh lý xương khớp. Không ít ca bệnh ‘thập tử nhất sinh,’ nhiều bệnh viện bó tay nhưng giáo sư đã điều trị thành công. Không chỉ vậy, giáo sư còn truyền đạt nhiều kinh nghiệm quý báu cho bác sĩ trẻ Việt Nam để sau này phục vụ cho bệnh nhân.” (Tr.N)

Bước đường cùng!

Bước đường cùng!

Tạp ghi Huy Phương

August 20, 2017

Một người homeless ở góc đường Bolsa- Brookhurst, Little Saigon. (Hình Huy Phương)

“Đoạn trường ai có qua cầu mới hay!”(Kiều)

Một đài phát thanh địa phương vừa mở ra chương trình hội thoại với gợi ý “hiện nay, vùng Little Saigon nhếch nhác vì có quá nhiều người không nhà mang bảng “homeless” đứng ở các góc đường, như vậy có nên cho tiền những người này không?”

Khoảng 80% thính giả gọi vào đều lên án những người này là chây lười, hút xách, cờ bạc, rượu chè, trộm cắp… và đi đến kết luận là nhất định không cho tiền những người này. Không cho tiền họ thì “tệ nạn” này sẽ chấm dứt, cho tiền là khuyến khích những người này tiếp tục “xuống đường” tạo nên một hình ảnh không đẹp mắt cho thủ đô tị nạn Little Saigon này.

Tôi thật xót xa khi điều này làm tôi liên tưởng đến các bà nội trợ thường căn dặn con cái, thu vén thực phẩm ngoài vườn để tránh chuyện ban đêm chuột ra ăn, thức ăn nhiều thì chuột càng sinh sôi nảy nở kéo nhau đến đây càng nhiều.

Nhiều người nghĩ đến mỹ quan của khu phố Little Saigon, nơi có hàng trăm nghìn người Việt, vì nếu hôm nay chúng ta thấy nhiều người không nhà hiện diện ở đầu đường thì chúng ta cảm thấy “mất mặt” chăng?

Trước hết, sở dĩ vùng Little Saigon càng ngày càng có nhiều người không nhà, đủ sắc dân đến đây đứng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, hay trước những khu chợ Việt Nam, ngửa bàn tay ra xin bố thí, vì họ nghĩ rằng cộng đồng người Việt mình dễ dãi, có lòng trắc ẩn, biết thương người nên họ có thể kiếm được chút tiền hơn là những khu vực khác.

Người Việt lại có tình đồng hương, biết đùm bọc nhau và người nghèo lại thường sĩ diện không dám chường mặt ra đứng đường, thậm chí cũng không dám chen chân đến chỗ Home Depot đợi người thuê mướn để sống tạm qua một ngày. Vậy mà trong một phóng sự mới đây trên trang địa phương báo Người Việt chúng ta lại thấy nhiều người Việt tỏ ra kỳ thị người Việt, nói rằng gặp người Việt đứng đường là họ nhất quyết không cho tiền.

Nước Mỹ cũng chưa phải là một đất nước hoàn hảo, cũng có kẻ sướng, người khổ, có băng đảng trộm cướp, nhưng cảnh sát chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bài trừ, bắt bớ, nhốt tù những người không nhà đứng đường cho “đẹp mặt” xã hội của họ, trong khi chính phủ chưa đem lại sự no ấm cho tất cả mọi người. Ngay những người con yêu ưu tú của đất nước là những cựu chiến binh trở về từ những chiến trường xa nước Mỹ, trong đó có Việt Nam của chúng ta, chính phủ cũng bất lực chưa giải quyết nỗi cho đời sống của họ, để họ phải ra nằm đường.

Một sự thật phũ phàng, là theo một thống kê mới nhất, nước Mỹ hiện nay có 49,933 người vô gia cư là cựu chiến binh, chiếm 8.6% tổng người không nhà ở Mỹ.

Nhiều người nói nước Mỹ là một đất nước có chương trình an sinh xã hội tốt để giúp người nghèo có housing, thực phẩm, thuốc men, nên không ai chết đói. Nếu như vậy thì đã không có người xuống đường ăn xin như chúng ta đã thấy. Chúng ta thử hỏi một viên chức xã hội, nếu chúng ta không có một cái địa chỉ nhà, không có điện thoại, không có nổi một thẻ căn cước… chúng ta có đủ tiêu chuẩn để xin trợ cấp xã hội hay không?

Chúng ta sợ khuôn mặt khu phố của chúng ta mất vẻ mỹ quan khi có nhiều người homeless hiện diện trên đường, trong khi chúng ta cũng muốn che dấu đi những tệ nạn trong cộng đồng: gian lận, lường gạt, bội tín, trộm cắp… mà không muốn cho ai biết.

Chúng ta lấy cái đạo đức tốt đẹp, may mắn của cô con gái nhà lành để lên án những thiếu nữ sa chân vào vũng bùn dơ. Những người vô gia cư đã khởi đầu những bước đi như chúng ta, lương thiện, có học hành, có bằng cấp, có một mái ấm gia đình, có người còn được gọi là những anh hùng, nhưng giờ đây bị lâm vào hoàn cảnh rủi ro khắc nghiệt phải cầm tấm bảng homeless ra đứng đầu đường.

Có những người Việt Nam đã đến Mỹ, nuôi giác mộng bình an, hạnh phúc như chúng ta, nhưng rồi bị số phận vật ngã, không gượng đứng dậy được, bị dòng nước định mệnh cuốn trôi, chúng ta lấy tư cách gì để lên án họ.

Có người than phiền bị những người vô gia cư lừa, như chuyện lấy cùng một lý do nào đó để than khổ và sau đó lập lại chuyện đó với một người khác, nhưng nếu chúng ta so sánh một kẻ cùng đường lừa bạn $5, với một bậc khoa bảng, có nhà bạc triệu trên đồi, có xe hơi lộng lẫy, lừa bạn qua một dịch vụ chuyên môn bạc nghìn, thì ai đáng lên án hơn ai?

Cũng có người yêu cầu giao tiền cho các tổ chức cộng đồng, tổ chức tôn giáo chứ không trao cho những người vô gia cư. Nhưng chúng ta nghĩ xem, cả hai cộng đồng người Việt ở đây đã có kế hoạch nào giúp đồng bào chưa? Chúng ta bỏ thùng “công đức” mỗi ngày rằm, mồng một, góp tiền cho nhà thờ, nhưng có nhà thờ hay ngôi chùa nào đêm nay mở cửa cho những người homeless vào ngủ qua đêm chưa? Có những chủ khu phố đổ dầu nhớt hay đóng đinh nhọn trước cửa tiệm mình để tránh những người không nhà đến ngủ. Liệu cái cộng đồng giàu có, xe cộ, phố xá nhộn nhịp, mang ơn nước Mỹ này đã giúp gì cho những kẻ bần cùng của xã hội này chưa? Liệu một vài tháng, mời người không nhà đến ăn một tô phở hay một bữa cơm chay đã đủ gọi là biết “chia cơm, xẻ áo” cho người khác chưa?

Liệu bạn có đồng ý cho một người homeless bẩn thỉu, hôi hám xin dùng phòng vệ sinh cửa tiệm hay nhà bạn, nói gì chuyện tắm rửa. Vậy trách gì họ râu tóc, áo quần hôi hám, bẩn thỉu! Và nếu họ có đủ tiền, muốn ăn một tô phở, là chủ tiệm bạn có vui lòng mời họ vào tiệm như đã tiếp đón những người khách lành lặn, sang trọng hay không?

Đứng trước một người vô gia cư đang cầm cái bảng “I’ll Work For Food,” có lẽ chúng ta cũng chẳng cần biết họ là ai, lý do để họ trở thành homeless, mà ngay lúc đó họ đang cần một đô la. Cho họ một đô la chúng ta không nghèo đi chút nào, mà người bất hạnh kia cũng không giàu có hơn lên, nhưng có điều chắc chắn, là cả hai, lòng người cho và người nhận đều cảm thấy vui.

Một phóng viên báo chí có làm một cuộc điều tra cho biết những người homeless đứng đầu đường kiếm “khá bộn” tiền vì sự hảo tâm của người qua đường. Khá bộn là bao nhiêu sau những giờ chạy lui chạy tới trên những giải phân cách giữa hai con đường xuôi ngược?

Bạn có dịp nào để đến thăm một khu tập trung những người vô gia cư chưa? Họ dựng lều hay kiếm băng đá góc cây, đắp trên mình một tấm bạt nhầu nát, cạnh mỗi người là một chiếc xe đẩy hàng lấy từ các siêu thị, chất đầy “gia tài,” chăn chiếu, áo quần, thức ăn, ve chai lọ.

Hoàng tử William của nước Anh đã có lần “vi hành,” trà trộn sống thử 24 tiếng đồng hồ với những người homeless để hiểu đời sống của họ ra sao. Ông có cái cảm giác sợ hãi, bất an, suốt đêm không ngủ. Có trò chuyện với họ anh mới thấu hiểu được cái khổ của đói lạnh, và sự nguy hiểm rình rập, chưa kể nỗi đau tinh thần, bệnh tật không có thuốc men. Những người khốn khổ này rất dễ dàng đi vào con đường nghiện ngập ma túy hay rượu, những chuyện có thể giúp họ quên đi số phận phiền não của mình.

Lên án người thì dễ, nhưng mở lòng cưu mang giúp đỡ họ mới là khó.

From : Do Tan Hung & Nguyen Kim Bang

SIÊU BÃO HARVEY VỪA TAN, XUẤT HIỆN ĐÀN MUỖI HÀNG TRIỆU CON “XÂM CHIẾM” TEXAS

SIÊU BÃO HARVEY VỪA TAN, XUẤT HIỆN ĐÀN MUỖI HÀNG TRIỆU CON

 

“XÂM CHIẾM” TEXAS

07/09/2017

Cảnh tượng đáng sợ, muỗi bu kín xe ô tô ở Texas sau siêu bão Harvey. Ảnh: Reddit

Tàn phá các thành phố, hàng nghìn người phải sơ tán khẩn cấp, nhưng sinh vật này mới thực sự là thảm họa đe dọa Texas sau siêu bão Harvey.

Harvey là siêu bão gây nhiều ảnh hưởng nặng nề cho tiểu bang Texas của Mỹ. Theo Reuterssiêu bão Harvey gây ra mưa lớn và ngập lụt kỷ lục, làm ít nhất 50 người chết và gây thiệt hại gần 180 tỷ USD.

Siêu bão Harvey gây ngập lụt nặng ở Texas. Ảnh: AP

Tuy nhiên, sau khi cơn bão tan, bên cạnh nỗi lo giải quyết các tàn tích đổ nát, những người dân ở Texas còn phải đối mặt với “thảm họa” bùng nổ về một loại sinh vật đáng sợ. Đó chính là tình trạngmuỗi gia tăng mạnh về số lượng sau trận lụt nặng do siêu bão gây ra.

Muỗi tăng nhanh và phát triển mạnh mẽ sau siêu bão. Ảnh: Reddit

Nước lũ tồn đọng sau bão là địa điểm sinh sản lý tưởng cho hàng triệu con muỗi, kéo theo nhiều mối đe dọa mới về dịch bệnh bùng phát.

Tình trạng ô nhiễm và môi trường ẩm ướt sau mưa lũ kéo dài là một trong những điều kiện thuận lợi cho muỗi không ngừng phát triển.

Muỗi bu kín người dù đã mặc quần áo bảo hộ và đội mũ trùm đầu. Nguồn: Tyler Bennett

Tyler Bennett và một đồng nghiệp đã ghi lại được những đoạn video về cảnh tượng hàng ngàn con muỗi đang “càn quét” ở thị trấn Refugio, Texas (Mỹ).

Muỗi xuất hiện rất nhiều sau bão Harvey. Ảnh: Dailymail

Muỗi xuất hiện dày đặc khiến nhiều người lo sợ dịch bệnh bùng phát. Ảnh: Dailymail

Thị trấn Refugio có dân số khoảng 3000 người, cách Houston khoảng 265 km. Tuy không có ai thiệt mạng trong siêu bão Harvey nhưng hiện khu vực Refugio không có điện và nhiều người đang rơi vào tình trạng mất nhà cửa do nước lũ cuốn.

Theo Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh Mỹ: “Quần thể muỗi thường tăng lên rất nhiều sau khi ngập lụt“.

Tổ chức Y tế Thế giới cho biết, muỗi là loại động vật gây tử vong cao nhất trên thế giới và khiến ít nhất khoảng một triệu người chết mỗi năm. Phần lớn số người tử vong là do bệnh sốt rét.

Tiến sĩ Peter Hotez, Viện trưởng của Trung tâm Y học Nhiệt đới Quốc gia tại Đại học Baylor (Texas) cho hay, “Houston đang là khu vực đứng đầu về muỗi ở Mỹ“.

Dù quần thể muỗi tự nhiên ở Texas đã bị tàn phá do ảnh hưởng của lũ lụt, nhưng nước lũ tràn ngập khắp nơi, tạo nên những vùng nước tù đọng, trở thành điều kiến sống lý tưởng cho muỗi hồi phục và sinh sản mạnh mẽ.

Điều này có thể gây ảnh hưởng không hề nhỏ đến đời sống và sức khỏe của những người dân nơi đây. Muỗi có thể mang theo những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm như virus West Nile, sốt xuất huyết Dengue và Zika.

Virus West Nile xuất hiện cao điểm ở Texas vào năm 2002, và bang này đã ghi nhận 370 trường hợp nhiễm căn bệnh này tính đến thời điểm năm 2016.

From: Michelle Bui  & Nguyen Kim Bang

Hiện tại gia đình em NMTT không còn nhà, không còn đất, họ phải đi ở nhờ.

 
 
From facebook: Trần Bang added 7 new photos — with Nghe Bui and 6 others
 

Hôm nay em Nguyễn Mai Trung Tuấn ( SN 2000) cùng bố mẹ (ông Nguyễn Trung Cang, bà Mai Thị Kim Hương), bác em Tuấn là ông Nguyễn Trung Tài và bà Phùng Thị Ly, họ là 5 người trong số 14 Dân oan Thạnh Hoá, Long An sau khi ra tù lên SG khám bệnh.

Dân oan Thạnh Hoá, Long An là những người dân oan kiên quyết giữ nhà đất của mình, không chấp nhận đền bù rẻ mạt ( 300.000 đ/m2) của địa phương, trong khi đất đối diện giá bán 20.000.000 đ/m2 thuộc trung tâm thương mại Thạnh Hoá …. Họ đã chống lại đoàn mấy trăm người (đủ binh chủng, với đầy đủ trang bị ) đến cưỡng chế nhà đất của họ vào giữa năm 2015. Kết quả 14 người bị bắt, bị tù vì ” tội chống người thi hành công vụ”.

Hiện nay 13 người trong 14 người trong vụ Dân Oan Thạnh Hoá đã tự do, còn Nguyễn Trung Linh ( con ông Nguyễn Trung Tài ) vẫn đang thụ án ở Bến Tre.

Bà Phùng Thị Ly cho biết: ” gia đình bà có ba người bị tù, người nhẹ nhất là 3 tháng”
Gia đình em Nguyễn Mai Trung Tuấn bị bắt tù tất cả bố mẹ, nội ngoại, cậu, ông, bà, bác, anh em họ là 11 người.

Khi bị bắt em Tuấn bị đánh chảy máu tai, trong khi bị giam thì bị chích điện, bị đánh…

Dù thầy cô giáo, bạn bè em NMTT ở Trường THCS Thạnh Hoá nơi em học đều khen em là thiếu niên ngoan, hiền, học khá; NMTT đối xử tốt với bạn bè và thầy cô, được thầy và bạn quý mến; em có sức khỏe không tốt, hay bị bệnh…. Cháu NMTT cũng cho biết, sau khi ra tù cháu đã tiếp tục đi học lại tại trường cũ.

Sau khi Toà xử, họ giam mỗi người một nơi cách nhau mấy trăm km, mẹ em Tuấn bị giam ở An Giang, bố em Tuấn bị giam ở Hàm Tân ( Bình Thuận), em Tuấn bị giam một tỉnh khác, bác em là Nguyễn Trung Tài bị giam ở Bến Tre, bà Phùng Thị Ly bị tù ở Hớn Quản, Bình Phước…

Hiện tại gia đình em NMTT không còn nhà, không còn đất, họ phải đi ở nhờ.

Dù bị tù vì bảo vệ căn nhà và mảnh đất ( mấy trăm mét vuông) ông cha để lại từ trước 30-4- 1975, họ đều cho biết sẽ tiếp tục đấu tranh đòi lại công bằng cho bản thân, gia đình, những người dân VN bị cướp đoạt quyền tư hữu đất đai bất công, và giành tự do nhân quyền cho người VN.

P/s TB thay mặt Nhóm Vì Môi Trường trao quà cho em NMTT 4,5tr (gồm: quỹ nhóm 2tr, người hảo tâm ở Mỹ gửi qua Bích Ngà 100usd ( đổi ra và Ngà bù thêm được 2.500.000₫ ); bà Phùng Thị Ly 1tr ( quỹ nhóm ).

Image may contain: 10 people, people smiling, people standing
Image may contain: 13 people, people smiling, indoor
Image may contain: 2 people, people standing
Image may contain: 2 people, people smiling, people standing
Image may contain: 7 people, people standing
+3
 
 

Facebook bán quảng cáo ‘tin giả’ chính trị của Nga hồi bầu cử 2016

 Facebook bán quảng cáo ‘tin giả’ chính trị của Nga hồi bầu cử 2016

(Hình minh họa: Kimihiro Hoshino/AFP/Getty Images)

WASHINGTON, DC (NV) – Facebook khai với các điều tra viên Quốc Hội hôm Thứ Tư, rằng họ từng thu tiền quảng cáo chính trị trong thời gian bầu cử tổng thống năm 2016, từ một tổ chức ngầm của Nga, mà đối tượng là cử tri Hoa Kỳ.

Đài truyền hình CNN trích lời ông Alex Stamos, người phụ trách an ninh của Facebook, cho hay rằng, qua sự duyệt lại các quảng cáo, “chúng tôi khám phá thấy số tiền chi cho quảng cáo khoảng $100,000 trong thời gian từ Tháng Sáu, 2015 đến Tháng Năm, 2017, liên hệ đến chừng 3,000 quảng cáo, liên quan đến khoảng 470 trương mục không xác thực, coi như vi phạm chủ trương của chúng tôi.”

Ông Stamos tiếp: “Phân tích của chúng tôi cho thấy những trương mục này có liên kết lẫn nhau và có vẻ xuất xứ từ Nga.”

Tiết lộ này từng được báo The Washington Post tường thuật đầu tiên, trong bối cảnh cuộc điều tra về việc Nga xen vào cuộc bầu cử của Hoa Kỳ đang diễn tiến, gồm việc sử dụng truyền thông xã hội để loan truyền tin thất thiệt và để tuyên truyền.

Các quảng cáo nhằm mục đích gieo rắc bất đồng giữa cử tri Mỹ với nhau bằng cách phóng đại thêm “những thông điệp chính trị và xã hội gây chia rẽ, từ vấn đề đồng tính LGBT đến chủng tộc, di dân và quyền sử dụng súng.”

Theo ông Ramos, mục tiêu của khoảng một phần tư các quảng cáo có tính cách địa dư nhưng không nói rõ chỗ nào các quảng cáo nhắm tới.

Có thể còn có thêm những quảng cáo đen tối khác mà Facebook chưa nhận diện được.

Facebook nói, họ bán quảng cáo qua dịch vụ tự động, qua đó người mua tự chọn vùng địa dư, khu vực dân số. Do số lượng quảng cáo quá nhiều, Facebook không thể nhận diện được hết tính chất thiếu xác thực của các quảng cáo. (TP)

Từ Nguyễn Chí Thiện đến Vũ Thành An…!!!

  Từ Nguyễn Chí Thiện đến Vũ Thành An…!!!

  bài của GS Nguyễn Lý Tưởng

 Tôi đã từng ở tù với Vũ Thánh An nên biết nhiều chuyện. Khi những tố cáo Vũ Thánh An được đưa lên báo, tôi rất ngạc nhiên. Nghị sĩ Trần Tấn Toán cùng ở tù chung với tôi và Vũ Thánh An, đã viết một tài phản bác với những phản chứng rất vũng chắc đăng trên báo Saigon Nhỏ, chẳng thấy ai nói gì. 

       Tôi xin chuyển dưới đây bài của Nguyễn Lý Tưởng nói về chuyện Vũ Thành An để quý vị biết thêm.

    LG

Tuỳ nghi.

Người chuyển không có ý kiến,  chỉ yêu cầu:  

Xin mọi người hãy cẩn thận, chuyện gì liên quan đến danh dự người khác mà ta không thấy không nghe thì chớ vội tin lời ai mà xúm nhau kết án hoặc chụp mũ người khác. 

TM

Từ Nguyễn Chí Thiện đến Vũ Thành An…!!!

GS Nguyễn Lý-Tưởng

Trong mấy tháng gần đây, trên “Tin Paris” chuyển đi những tài liệu (viết từ 1995) về Vũ Thành An mà một số báo, diễn đàn đã tiếp tay phổ biến như là một bản cáo trạng về những tội lỗi mà Vũ Thành An đã phạm phải trong thời gian còn ở trong trại tù cải tạo của CS…Sự việc bùng nổ ra trong thời gian có cuộc vận động tổ chức ngày họp mặt tù nhân chính trị tại Dallas vào các ngày 3,4 và 5 tháng 10/2008 vừa rồi. Vũ Thành An hiện  nay là một Phó Tế của Giáo Hội Công Giáo tại Hoa Kỳ, một người đã tìm được  niềm tin và con đường cho cuộc đời mình vào lứa tuổi ngoài 60…So với những ngừơi khác, Vũ Thành An không phải là hạng ngừơi bỏ đi và cũng không phải là hạng ngừơi đáng bị nguyền rũa với những lời lẽ thậm tệ như “Antena, Sâu bọ làm ngừơi”…Phải chăng đây là một chiến dịch có ác ý?

Chúng tôi cũng vừa nhận được tờ báo “Góp Gió” từ Seattle gửi đến với những luận điệu như trên…Có lẽ “người gửi” chưa từng đọc bài của chúng tôi lên tiếng trả lời ông Trần Trung Chính về trường hợp Vũ Thành An ?…Vì thế chúng tôi xin được đăng lại bài đã viết  đề ngày 12/12/1995 gửi đăng trên các báo. Ứơc mong được làm sáng tỏ một vài điều về Vũ Thành An…

Kính mong các cơ quan ngôn luận vui lòng đăng tải giúp. Xin cám ơn.

Vài Góp Ý Với Ông Trần Trung Chính

qua bài của Ông viết về Vũ Thành An đề ngày 1/11/1995 đăng trên SàiGòn Nhỏ  số 233 xuất bản tại Orange County ngày 10/11/1995

Nhân đọc bài của ông Trần Trung Chính viết về Vũ Thành An, đăng trên báo Sài Gòn Nhỏ, số 233, xuất bản tại Orange County ngày  10/11/1995, chúng tôi xin được góp một vài ý kiến với ông như sau:

  1. Năm 1975 – 1976, Vũ Thành An ở trại Long Thành với chúng tôi. An không  hề có mặt tại trại Long Giao như ông Trần Trung Chính nói. Năm 1975 có khoảng 3500 ngừơi bị giam giữ tại Trại tù cải tạo Long Thành, trong đó có chúng tôi. Trại trưởng lúc đó là tên Trung Tá Công An Việt Cộng Đặng Côn và cán bộ phụ trách giáo dục là tên Bào. Hồi đó, mỗi bùông cử ra một ngừơi gọi là “Uỷ viên Văn Thể Mỹ”. Vũ Thành An được bầu vào chức đó. Vũ Thành An phụ trách tập cho những quản ca hát những bài hát do cán bộ giáo dục của trại phổ biến. Quản ca đem về buồng tập lại cho anh em hát. Cán bộ còn gợi ý cho Vũ Thành An làm những bài hát đề cao sự lao động và học tập cải tạo, các quản ca góp ý sửa chữa…

Vì là một nhạc sĩ có tên tuổi nên Vũ Thành An bị bắt buộc phải làm, không thể từ chối được. Giai đoạn nầy, đa số anh em thất vọng, mất niềm tin, cảm thấy bị bạn bè và Đồng Minh Hoa Kỳ phản bội, bỏ rơi…sợ bị trả thù, nhiều ngừơi đâm ra nghi kỵ lẫn nhau…nên ai cũng có thái độ vâng dạ cho qua…Không riêng gì Vũ Thành An mà có biết bao nhiêu Dân Biểu, Nghị Sĩ, Tướng lãnh, Tổng Bộ Trưởng, các lãnh tụ chính trị, tôn giáo,v.v…cũng đã phải chấp nhận hoàn cảnh như vậy. Ở đây, chúng tôi không múôn nêu lên những ngừơi đã công khai làm những điều tai tiếng và tên tuổi của họ đã đi vào những hồi ký, sách vở…tiếng xấu để đời. Một điều đáng chú ý là Vũ Thành An chưa bao giờ ở trại Long Giao với ông Trần Trung Chính như ông Trần Trung Chính đã nói. Do đó những chuyện xẩy ra ở Long Giao  hoàn toàn không liên hệ gì đến Vũ Thành An. Trong thời điểm 1975 – 1976, ở trại Long Thành chưa có vấn đề phạt kỷ luật, chưa có một anh em nào bị biệt giam, cùm một chân như ở các trại miền Bắc sau nầy. Có ngừơi chết, nhưng lý do vì bị bệnh không phải do Vũ Thành An báo cáo mà chết. Trong anh em cũng có ngừơi không ưa Vũ Thành An vì thái độ ngoan ngoản, vâng lời của anh ta đối với cán bộ, đặt một số bài hát,v.v…Tiếng đồn về Vũ Thành An từ đó mà ra. (Nguyễn Vạn Hùng đã một lần viết về vấn đề nầy trên Nguyệt san Dân Tộc Việt số 1 tháng 6, 1991).

  1. Ngừơi làm “Văn Hoá Thi Đua” ở trại Phú Sơn tên là Thu chứ không phải Vũ Thành An như ông Trần Trung Chính nói. Vũ Thành An chỉ là đội trưởng của đội Nông Nghiệp, đi lao động như anh em khác, không phải là trật tự hay văn hoá thi đua. Cựu Dân Biểu Trương Vỹ Trí không hề bị cùm tại trại Phú Sơn vì bị Vũ Thành An báo cáo.

Khi đọc đến đoạn nầy trên báo, tôi rất ngạc nhiên. Tôi có hỏi nhiều người và tối 11 tháng 12, 1995, tôi có điện thoại cho Cựu Dân Biểu Trương Vỹ Trí ở Florida. Chính anh Trương Vỹ Trí xác nhận với tôi anh không bị cùm tại trại Phú Sơn. Nhưng anh cho biết anh có bị cùm tại Thanh Hoá, lúc đó Vũ Thành An đã đi trại khác rồi. Hồi đó, có ngừơi trốn trại, không trở về. Công an tìm không ra, có lẽ mất tích luôn…nên anh Trương Vỹ Trí bị nghi là có dự mưu và bị cùm một chân trong nhà kỷ luật. Việc nầy không phải do Vũ Thành An báo cáo.

3.Vụ Đại Tá Sơn Thương chết , xảy ra trong đội của Nguyễn Minh Đăng, lúc đó, Vũ Thành An ở đội khác, buồng khác không liên hệ gì đến chuyện đó.

Điều nầy tôi có hỏi nhiều ngừơi ở chung một đội, một buồng với Vũ Thành An và ngay cả anh Trương Vỹ Trí cũng xác nhận như vậy. Trong bài báo, ông Trần Trung Chính khẳng định Sơn Thương chết là do Vũ Thành An báo cáo. Xin ông hỏi lại anh em cho chính xác.

  1. Trong bài báo, ông Trần Trung Chính có nêu lên một biến cố xảy ra vào đêm 30 tháng 12/1980 tại trại Phú Sơn: Vũ Thành An đã lên sân khấu…Tôi không có mặt tại trại Phú Sơn lúc đó, nhưng cũng chính vào ngày 30/12/1980 Vũ Thành An đang có mặt tại buồng I trại Hà Tây …Vũ Thành An chuyển từ trại Thanh Hoá về trại Hà Tây vào cuối năm 1979 trứơc biến cố nói trên một năm. Có cả ngàn anh em ở trại Hà Tây biết rõ điều nầy. Xin ông xem lại, có điều gì lầm lẫn không?
  2. Vấn đề báo cáo Trung Tá Nguyễn Văn Cử, cựu Dân Biểu là đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng…Theo chúng tôi nghĩ, điều đó cũng bằng thừa vì Việt Cộng biết rất rõ  ông Nguyễn Văn Cử là con của Cụ Nguyễn Văn Lực (một trong những lãnh tụ của Việt Nam Quốc Dân Đảng). Chúng cũng biết rõ ông Nguyễn Văn Cử là ngừơi ném bom dinh Độc Lập thời TT Ngô Đình Diệm cùng với Phạm Phú Quốc và có biết bao nhiêu anh em VNQDĐ đã khai về ông Nguyễn Văn Cử…Và chính ông Nguyễn Văn Cử cũng được tha về trứơc nhiều anh em khác, có thể trứơc cả Vũ Thành An, trứơc chúng tôi.v.v… Vậy thì lời báo cáo của Vũ Thành An có giá trị gì?
  3. Từ cúôi năm 1979 đến tháng 3/1983, Vũ Thành An ở buồng I trại Hà Tây cùng buồng với chúng tôi, có Cụ Nguyễn Văn Mân (cựu Nghị Sĩ), Cụ Hoàng Văn Úy (hiện là Chủ Tịch Việt Nam Quốc dân Đảng) Cụ Phan Như Toản, Cụ Chu Tử Kỳ, anh Nguyễn Vạn Hùng (tác giả Vùng Đất Ngục Tù hiện ở Los Angeles), anh Bữu Uy, Cựu DB Trần Cảnh Chung,v.v…Từ đó về sau, chúng tôi không thấy Vũ Thành An làm điều gì có hại cho anh em. Vũ Thành An cũng không làm tổ trưởng, đội trưởng, buổng trưởng hay trật tự, văn hoá thi đua ở trại Hà tây cũng như ở Nam hà. Từ 1980, anh đọc Kinh Thánh, tìm hiểu đạo Công Giáo và đã trở lại đạo vào đêm 19 tháng 3 năm 1981. Những ngừơi được mời tham gia hôm đó có: Cụ Nguyễn Văn Mân (cựu Nghị Sĩ, ngừơi đỡ đầu cho Vũ Thành An theo đạo), anh Nguyễn Thành Tiên (ngừơi thực hiện nghi thức dội nước trên đầu Vũ Thành An), anh Nguyễn Văn Độ, bác Vũ Công Định (Phật Giáo), anh Ca Văn Dương (Hoà Hảo), anh Nguyễn Trung Tín (Tin Lành), cùng các anh Nguyễn Vạn Hùng, Huỳnh Văn Trứ (Cựu Dân Biểu), Nguyễn Văn Ngà, Phạm Ngọc Lâm và tôi, Nguyễn Lý-Tưởng (Cựu Dân Biểu). Chúng tôi cũng thông báo cho các cụ Hoàng Văn Úy, Phan Như Toản, Trương Đình Nam, Ngô Quốc Tượng (tức Chu Tử Kỳ),v.v. nằm cạnh đó biết và nhờ họ canh chừng…Các Đại Tá Hồ Ngọc Tâm, Nguyễn Quang Thông, Đoàn Công Hậu, Võ Hữu Hạnh,v.v…cũng được thông báo trứơc để hiệp ý cầu nguyện…Chúng tôi nêu sự kiện nầy để xác nhận rằng Vũ Thành An đã tìm được niềm tin và đã thực sự thay đổi. Đó là điều đáng mừng!

Vũ Thành An cũng đã âm thầm sáng tác một số “tù ca” trong thời điểm đó, nói lên cảnh tù đày của anh em trong trại Phú Sơn và Hà Tây, v.v…Những bài nầy đã được chuyển cho một số anh em hát. Ở Texas có Trung Tá Nguyễn Thế đã thuộc một số tù ca của Vũ Thành An. Cúôi 1980, Vũ Thành An được thăm nuôi, ngừơi nhà hát cho anh nghe mấy bài hát được sáng tác ở Hải Ngoại sau 30/4/1975. Anh đã học thuộc lòng, vào trại chép ra cho anh em hát…Tết năm 1981, Vũ Thành An lén đến khu vực cấm (khu F) nơi giam các tứơng và đại tá và hát cho họ nghe những bài nầy…Có hàng ngàn anh em ở trại Hà Tây và Nam Hà (từ tháng 3/1983 đến 1985) sống chung với Vũ Thành An, hiện số anh em đó có mặt khắp nơi trên đất Mỹ…nếu anh em cho rằng lời chúng tôi  nói đây là không đúng sự thật, xin cứ lên tiếng theo lương tâm của anh em.

Kính thưa hai ông Trần Trung Chính và Trần Văn Chính (ở 4223 Colgate LN, Garland, Texas 75042), kính thưa tất cả anh em.

Tôi cũng là nạn nhân của những tên antena trong trại tù cải tạo, ba lần bị cùm chân trong nhà kỷ luật, 7 tháng biệt giam tại Hoả Lò, Hà Nội, được tự do vào năm 1988 (13 năm tù) rồi bị bắt lại năm 1992, bị 13 tháng biệt giam ở 3 C Tôn Đức Thắng (bến Bạch Đằng Saigon), 4 Phan Đăng Lưu (Gia Định) và khu Kiên Giam, lao xá Chí Hoà (Saigon) cho đến tháng 7/1993 mới được tự do…Tôi sống giữa anh em ở trại Long Thành, Hà Tây, Nam Hà…Anh em biết tôi. Cha tôi cũng chết trong nhà tù CS, anh tôi bị CS giết, họ hàng bị VC cầm tù, sát hại, nhà cửa ruộng vừơn bị chúng tịch thu hết…Chúng tôi phải bỏ quê hương, bỏ mồ mả tổ tiên chạy vào Sài Gòn từ 1972. Do đó chúng tôi rất căm thù CS. Vì bọn Antena trong tù mà tôi phải trải qua nhiều lần bị biệt giam, bị cùm chân trong nhà kỷ luật. Tôi cũng căm thù bọn chúng như hai ông họ Trần căm thù. Trên nguyên tắc, tôi hoàn toàn ủng hộ lập trừơng của hai ông khi lên án bọn chúng.

Chúng tôi tôn trọng quyền tự do ngôn luận của anh em. Anh em có quyền lên án, có quyền buộc tội. Nhưng phải chính xác, phải vô tư. Những điều mà chúng tôi vừa nêu trên, không riêng gì một mình tôi mà nhiều ngừơi cũng nhận thấy có sự nhầm lẫn việc nầy với việc khác, thời điểm nầy qua thời điểm nọ…Có những ngừơi trứơc đây đã làm tay sai, làm chó săn cho CS cho đến thời điểm 1987, 1988 vẫn còn tiếp tục. Nhưng Vũ Thành An, từ 1980 đã tìm về với Chúa trong niềm tin Công Giáo và anh đã sống với niềm tin của mình.

Ai cũng mong muốn  được làm lại cuộc đời sau những biến cố đau thương: gia đình tan nát, quê hương điêu tàn, chúng ta đã trở thành kẻ vong quốc, nương thân nơi xứ ngừơi.

Chúng tôi xin gửi đến hai ông Trần và tất cả anh em cựu tù nhân chính trị và đồng hương một vài nhận xét như trên. Xin tuỳ sự suy nghĩ của mỗi ngừơi.

Xin thành thật cám ơn qúy vị.

Nam Cali ngày 12/12/1995 

Nguyễn Lý-Tưởng  

From: Do Tan Hung & Nguyễn Kim Bằng

Chuyện chạy lụt của một gia đình gốc Việt ở Houston

 Chuyện chạy lụt của một gia đình gốc Việt ở Houston

Đằng-Giao/Người Việt (tường thuật từ Houston, Texas)

Từ phải, ông Đoàn Tấn Nhiều, bà Thanh, và anh Khánh. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

HOUSTON, Texas (NV) – Sau khi trải qua những ngày cuống cuồng sợ hãi, thấp thỏm lo âu vì trận bão Harvey, cư dân Houston phải đối phó với những khăn trong thảm cảnh quay về đời sống thường nhật. Đây là lúc họ bắt đầu trực diện những di hại, những hậu quả nặng nề của trận lụt.

Làng Fatima là một khu mobile home khiêm tốn nằm trên đường Gulf Bank.

Ngay từ đầu làng, một xóm đạo nho nhỏ, nơi gia đình ông Đoàn Tấn Nhiều vừa quay về sinh sống sau cuộc di tản, một núi rác gồm nệm giường và những đồ gia dụng bị cơn lụt tàn phá, xộc ra một mùi hôi thối rữa nát, nồng nặc cao độ.

Đây chỉ là một góc của những gì bị phế thải. Người ta chưa đem ra vứt kịp vì bận đi làm hoặc vì nhà chỉ toàn đàn bà, con nít, chưa nhờ ai khuân ra ấy thôi.

Đến chiều thì cái núi rác này sẽ cao và to hơn nhiều và cái mùi khó chịu sẽ đâm xộc vào mũi người qua đường một cách trâng tráo hơn nhiều.

Nước dâng bao nhiêu, nỗi lo tăng bấy nhiêu

Gia đình ba người, ông Nhiều, cùng vợ là bà Thanh, và con trai tên Khánh, phải rời khỏi nhà, cùng cả làng tìm nơi trú ẩn hôm Chủ Nhật.

Ngồi hồi tưởng lại những gì xảy ra, cả gia đình ông vẫn còn phảng phất nỗi kinh hoàng trên gương mặt, trong giọng nói dù cả ba cùng muốn bỏ những hãi hùng của mấy ngày qua sau lưng.

Harvey đến với gia đình ông từ tuần trước, khi truyền hình loan báo cơn bão đang tiến về Houston và khu vực ông đang ở.

Ông kể với giọng chưa khỏe hẳn: “Thứ Năm, ngày 24 Tháng Tám tuần rồi, chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng chạy bão nhưng tới Thứ Bảy, vẫn chưa thấy gì đáng ngại. Mưa không lớn lắm mà bầu trời rất yên lặng.”

Sau cơn bão là rác đầy làng. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Những trận bão trước đây ồn ào và gió thét gào gầm rú rất dữ dội. Có lần, bão cách đây cả trăm dặm mà chỉ cần nghe tiếng gió rít như xé toạc bầu trời, người ta cũng đủ thất kinh hồn vía rồi.

Lần này, gần như không có gió, trời yên lặng như rất hiền hòa làm nhiều người coi thường sự kinh hoàng khốc liệt của Harvey.

Chính vì vậy mà nhiều cư dân địa phương không gọi đây là trận bão mà lại gọi là trận lụt.

Ông hồi tưởng: “Không nghe tiếng gió gì hết mà nước cứ từ từ dâng lên. Đến khi nước bắt đầu dâng thì dâng rất nhanh. Nước ngoài đường, mới tới mắt cá mà quay qua, quay lại đã lên tới đầu gối tôi rồi.”

Vốn coi thường những trận bão nhiều lần trước, ông Nhiều chợt thấy lo sợ. Lo sợ là phải, ông bị thấp khớp nặng, chân trái đã mổ rồi mà vẫn còn đau, trong lúc chân phải đang chờ mổ cũng đang đau đớn dù đã bó lại thật chặt rồi.

Mấy năm nay, chỉ đi khập khễnh thật chậm ông cũng cảm thấy đau đớn nhiều thì làm sao mà chạy cho kịp với người ta.

“Từ Thứ Năm tuần rồi, tôi đã phụ vợ con cột cái tủ lạnh phía trước cho thật chắc rồi bỏ tất cả áo quần vào túi xách xong xuôi. Hai chân tôi đau lắm nhưng vẫn phải cắn răng mà làm việc,” ông khẽ nói. “Ngâm chân trong nước, tôi thấy đau lắm.”

Ở tuổi 65, cái tuổi mà bao nhiêu sức lực sung mãn tuổi niên thiếu dần dần trôi đi, ông Nhiều cảm thấy sự nguy hiểm như gần kề ông và vợ con.

Sáng Thứ Bảy, mưa rơi tầm tã từ sớm. Gia đình ông và cả làng càng cuống quít hơn khi theo dõi tin tức báo động tình hình khẩn cấp trên truyền hình.

Từ hội trường, nơi cao nhất trong làng, ông quyết định rằng cả làng phải cùng nhau di tản vì chậm trễ hơn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.

Nước đã ùa vào nhà bếp ông rồi. Mà nhà ông có bậc tam cấp, cao hơn mặt đường nhiều.

“Lúc ấy, một phụ nữ đang mang thai cảm thấy đau đau,” ông kể.

Không thể chần chừ nữa, cả làng cùng nắm tay nhau rướn đi trong nước lũ. Số phận của bao nhiêu người, lúc này, nhập vào làm một.

“Vì một người bị nước cuốn là cả làng 44 người kia sẽ bị kéo theo,” ông nói. “Tôi chỉ biết cầu nguyện ơn trên rồi phó mặc tất cả.”

Bà Thanh góp chuyện: “Nước cao đến hông, mọi người cầm chặt tay nhau, vừa đi, vừa cầu nguyện.”

Nước xoáy rất mạnh bên dưới. Không cẩn thận là bị cuốn phăng đi ngay.

“Mọi người hò hét nhắc nhau đừng để bị lọt xuống đường mương hai bên đường là chết ngay,” bà tiếp. “Tôi cố lắm mà cứ bị nước lôi hẳn qua một bên, bao lần xuýt lọt xuống mương.”

Chung quanh là biển nước đục ngầu, không thể thấy mặt đường nữa.

“Lúc ấy khoảng 3 giờ chiều. Trời còn sáng nhưng không ai biết mình có sắp bị lọt xuống hố hay không,” ông Nhiều kể một cách căng thẳng.

Hai chân thấp khớp gặp nước lạnh, ông lê bước không nổi nữa rồi.

“May quá, gặp một anh người Mễ ở đâu vô làng cho tôi lên ngồi trên cái phao rồi lôi tôi ra,” ông nở nụ cười nhỏ. “Vợ con tôi thì phải lội nước.”

Cả đoàn người, kể cả phụ nữ có thai đang đau bụng, tay nắm chặt tay nhau, bước đi từng bước, từng bước nặng nề trong cơn xoáy ngầm dữ dội, khi mực nước dâng lên gần ngực.

Cái chết thật gần gũi, thật dễ dàng.

May quá, vừa ra đến đến ngoài thì cả làng được lên xe xúc cát rồi đưa ra trường tiểu học Keeble gần đấy.

Trời vẫn tầm tã trút mưa xuống.

Nước vẫn lầm lì dâng lên.

Lúc này không còn phao nữa, ông Nhiều được hai người hai bên kè thật sát.

Bà Thanh: “Nước lên đến đây khi chúng tôi di tản.” (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Ông thú thật: “Chân tôi bước không nổi nữa. Họ phải kéo tôi đi.”

“Chưa bao giờ tôi sợ như vậy. Cái chết ngay bên cạnh mình. Nhà tôi cũng sợ lắm,” ông thở hắt ra.

Anh Khánh ra vẻ can đảm nói: “Cháu có sợ nhưng chỉ chút chút thôi.”

Những lần bão trước chỉ là cơn mưa lớn đối với ông Nhiều. Đây là lần đầu tiên gia đình ông phải di cư tập thể nên ông vừa sợ vừa ngỡ ngàng.

Ông chợt rùng mình trong cơn gió.

Bất ngờ ấm áp tình người

Từ trường tiểu học, xe lớn đưa cả làng ông đến Gallery Furniture Store, một tiệm bán giường tủ bàn ghế lớn gần đó.

“Họ có xe giao bàn ghế rất lớn đến đón chúng tôi. Ông Mack, chủ tiệm người Mỹ này, tốt quá,” ông khen.

Làng ông có 45 người mà chỉ một lúc, Gallery Furniture Store đã có đến hàng trăm người.

Ông Mack, tên thật là Jim McIngvale, chào đón mọi người rồi cho phân phát quần áo khô, thức ăn, rồi còn nói ai thích giường nào thì toàn quyền nằm giường đó.

“Giường mới tinh đang bày bán mà ông ấy không tiếc gì cả, mời chúng tôi cứ tự nhiên,” bà Thanh kể.

Ông Mack từng mở cửa chào đón nhiều nạn nhân bão Katrina năm 2005. Nhiều cư dân New Orlean định cư tại Houston cả 12 năm nay.

Có được nơi tá túc qua đêm nhưng ông Nhiều vẫn canh cánh âu lo không biết có còn nhà để trở về hay không.

Cả sự nghiệp chỉ là căn nhà, nếu mất nhà thì ông còn gì cho vợ con. Ra đường mà ở hay sao?

Tìm về đất Chúa

Ông Nhiều tiếp: “Hôm sau, là Thứ Hai. Lúc 2 giờ, Cha Trần Thiên Ân (linh mục chánh xứ giáo xứ Đức Mẹ La Vang) gọi tôi. Cha hỏi chúng tôi có muốn đến nhà thờ không. Nếu muốn, cha cho người đến đón.”

Ông hỏi ý cả làng. Mọi người cùng đồng lòng đi La Vang.

Ngay đúng lúc ấy, người phụ nữ mang thai đau bụng từ nãy, bị băng huyết. Có người gọi xe thành phố đưa hai vợ chồng đến trại tạm cư GRB (George R. Brown Convention Center) ở trung tâm Houston, nơi hôm sau chứa đến 10,000 người di tản.

“Khổ thân, đang có bầu mà gặp cảnh xô đẩy và trèo lên xe, nhảy xuống xe, chị ấy bị như vậy,” bà Thanh bày tỏ lòng thương cho người làng.

Ông Nhiều kể tiếp chuyện Linh Mục Thiên Ân ở La Vang: “Cha cử một người là anh Tài lo cho chúng tôi. Anh Tài gọi cho chính quyền thành phố cho xe lớn đến đón chúng tôi. Nhưng lúc ấy họ bận đi chở người cấp cứu. Thấy lâu quá, anh Tài nhờ mấy người quen đem xe riêng đến vì anh ấy nóng ruột cho chúng tôi.”

Bà Thanh thêm: “Có một cái xe van 15 chỗ và một xe truck nhỏ thôi mà cả làng 45 người nhét vào đủ mới lạ.”

Khoảng 5 giờ chiều Thứ Hai, vừa đến La Vang, linh mục chánh xứ cho chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Giường chiếu sẵn sàng, áo quần sẵn sàng và thức ăn sẵn sàng.

“Cha lo lắng cho chúng tôi rất kỹ lưỡng. Hai đêm chúng tôi ở đó, cha thức trắng cả hai đêm, ngồi cùng cảnh sát canh cho chúng tôi ngủ,” ông rưng rưng cảm động.

Nước rút, mọi người nóng ruột muốn về nhà.

Khi không giữ họ ở lại được nữa, Linh Mục Thiên Ân đành nhắc nhở họ nên về cùng một lượt.

“Cha sợ nếu kẻ gian đột nhập vào nhà hôi của thấy chúng tôi về lẻ tẻ, có thể làm hại,” ông kể.

Trong nhà ông Nhiều. Bao giờ ở được? (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Quay về mái ấm

Về làng, ông thấy trước hết là những cái tủ lạnh trôi lều bều từ xa.

Ông nói: “May mà cái tủ lạnh nhà tôi đã được cột rất kỹ, không trôi đi đâu cả.”

Tủ lạnh ông cột ở hông nhà, tuy không trôi đi đâu, nhưng bị lật úp và nổi bập bềnh ở đó.

Vào nhà, sàn nhà phủ đầy bùn. Từ trên xuống dưới, căn nhà ảm đạm một sự tan hoang, hỗn loạn.

Và mùi xú uế nồng nặc bao trùm cả khu xóm. Một cái mùi rất khó mà tả chính xác. Cái mùi có thể gây ung thư phổi, khiến người không nghiện phải thèm thuốc lá.

Tất cả gối chăn, giường nệm đều ướt sũng và sặc mùi.

Phải mất hai hôm cả nhà mới lau chùi trên dưới được. Nhưng đây chỉ mới là tạm thời thôi vì còn nhiều chỗ khó khăn, chưa ai có thời giờ lau tới được, theo lời bà Thanh.

Nhớ lại những ngày qua, ông Nhiều nói: “Trận lụt này là tai họa cho nhiều người. Nhưng qua đó, chúng tôi mới thấy được tình người. Gia đình tôi cảm ơn cha Thiên Ân, đã cho chúng tôi tá túc mà còn hy sinh không biết bao nhiêu thời giờ và nhân lực.”

Ông vô cùng cảm kích những chia sẻ của mọi người trong giáo xứ La Vang.

“Sau khi ăn uống xong, trong Thánh Lễ 5 giờ chiều, cha Thiên Ân khuyên mọi người giúp đỡ cộng đoàn Fatima. Thế là mọi người đem không biết bao nhiêu là áo quần, giày dép, và thức ăn đến cho chúng tôi.”

Ông nói thật khẽ: “Không bao giờ chúng tôi quên chuyện này.”

Bà Thanh thì vẫn lo cho phụ nữ láng giềng có thai.

“Cho đến ngày hôm nay, Thứ Sáu, 1 Tháng Chín, chị ấy vẫn chưa được cứu chữa vì bệnh viện chỉ nhận cấp cứu thôi. Hiện chị về nhà nhưng vẫn đang đau bụng và nằm đấy chờ bệnh viện có chỗ,” bà Thanh cho biết.

Ngày mai vẫn bấp bênh

Được trở về căn nhà mobile home của mình nhưng cả ba người cùng biết rằng trước mắt họ còn cả trăm ngàn việc quanh nhà thì mới trở về đời sống bình thường như trước đấy vài hôm.

Cả Houston cùng đang thở dài ngao ngán trước công việc lau chùi, vứt đồ hư và sửa chữa căn nhà mình.

Ấy là chưa nói đến hơn 500,000 chiếc xe hư hại, không thể nào sửa được.

Không biết số tiền hàng tỷ đô la trợ cấp của liên bang sẽ giúp được gì được cho họ.


Liên lạc tác giả: ngo.giao@nguoi-viet.com

Người Việt ở Houston trong cơn bão Harvey

image

Người Việt tại nhiều vùng của tiểu bang Texas đối mặt với tình trạng nhà cửa bị ngập lụt, giữa lúc có tin nhiều người không dám ra đường vì rắn và cá sấu.
image
Anh Antin Huỳnh, sống ở một vùng thôn quê ngoại ô thành phố Houston, nơi hứng chịu thiệt hại do cơn bão Harvey gây ra mấy ngày qua, nói rằng đường xá, nhà cửa xung quanh khu vực của anh bị ngập nặng và có xuất hiện cả rắn và cá sấu ở phía nam thành phố.
image
Anh kể lại:
“Khu vực này mưa nhiều. Mưa kéo dài 3-4 ngày nay gây ngập lụt. Tất cả các cơ sở công ăn việc làm, trường học đã đóng cửa một tuần nay. Có một vài cá sấu bơi qua khi nước ngập đường, tràn vào khu vực có dân cư.”
Tại khu phía bắc của thành phố, nhà của anh Khoa Ngô rất may mắn không bị lụt, nhưng nhà của bạn anh, cũng ở gần đó, thì bị ngập rất sâu.
Anh cho biết:
“Nhà mình không bị gì hết, nhưng cô bạn của mình cũng ở gần đây thôi bị ngập vì ở khu vực thấp hơn – nước dâng lên trên mức cảnh báo ngập lụt – 12 feet (3,6 mét). Đây là một vụ ngập kỷ lục.”
image
image
Người dân Houston đi qua vùng nước ngập hôm 27/8.
​Anh Khoa cho biết thêm về hoàn cảnh của người dân vùng ngập lụt: “Nếu đi vào nước thì có thể gặp rắn và kiến lửa. Cá sấu thì hiếm hơn nhưng cũng có thể xảy ra. Nếu ra vùng ngoại ô thì thấy nhiều đàn bò lên trên đường để trốn nước, do đó lúc lái xe thì phải cẩn thận.”
image
Anh Khoa còn cho hay rằng bạn bè của anh phải di chuyển vào khách sạn ở tạm, chờ nước rút xuống, sửa chữa nhà cửa rồi mới dọn vào ở lại.
Là chủ một doanh nghiệp ở Houston, anh Khoa hôm 28/8 nói rằng khách hàng của anh không ai ra đường cho nên văn phòng của anh phải đóng cửa.
“Mình xem tình hình và hỏi tất cả nhân viên, biết rằng nhiều người còn bị kẹt, không vào văn phòng được. Khách hàng không tới nên mình đóng cửa luôn hôm nay.”
image
Ông Đặng Quốc Việt, một thành viên cộng đồng người Việt tại thành phố Houston nói rằng dù cơn bão gây ngập lụt nghiêm trọng khắp cả thành phố. Tuy nhiên, theo ông, đến sáng ngày 28/8, cũng rất may mắn là chưa có tin về thương vong trong cộng đồng người Việt.
Ông nói:
“Cho đến thời điểm này thì mọi sự điều tốt đẹp, mặc dù cơn bão gây tác hại rất lớn, lụt lội ngập nhà cửa rất nhiều. Một điều may mắn cho tất cả mọi người là chính quyền địa phương của Hoa Kỳ luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng và hỗ trợ tích cực.”
Ông Việt chia sẻ thêm:
image
“Hầu hết người Việt trong cộng đồng không bị ảnh hưởng nặng lắm. Số người di tản hầu hết là dân địa phương. Hiện tại các trung tâm cứu nạn, trại lánh nạn rất đông người. Tôi chưa có thông tin nào về trường hợp người Việt bị bắt buộc phải di tản.”
Theo nhận định của anh Antin Huỳnh, cơn bão Harvey dù gây mưa kéo dài nhưng không nguy hiểm bằng bão Katrina năm 2005.
“Cơn bão này không mạnh như cơn bão Katrina, nhưng cơn bão này gây ngập nước trên diện rộng.”
image
Một người Mỹ gốc Việt, cô Catherine Phạm và con trai Aiden, 13 tháng tuổi, được đưa khỏi ngôi nhà bị ngập ở Houston hôm 27/8 sau khi bão Harvey tràn qua.
Bão Harvey di chuyển vào bang Texas tối 25/8 với sức gió lên tới 210 km/h. Đây là cơn bão mạnh nhất Mỹ phải hứng chịu trong 12 năm và là cơn bão mạnh nhất đổ bộ vào bang Texas trong hơn 50 năm qua.
Tính đến tối 27/8, cơn bão làm mất 5 người thiệt mạng, 14 người bị thương, và khoảng 240.000 người phải sống trong tình trạng không có điện.
image
Cơ quan Thời tiết Quốc gia Mỹ ngày 27/8 cho biết lượng mưa tại nhiều khu vực ở thành phố Houston trong 48 giờ trước đó là 76 cm. Dự báo, mưa lớn sẽ còn tiếp diễn.
image
 
Tổng thống Mỹ Donald Trump đã ký ban hành tuyên bố thảm họa cho bang Texas và dự kiến sẽ tới bang này vào ngày 29/8 để kiểm tra thiệt hại do bão Harvey gây ra.

Bão: 8 Người Chết, Houston Ngập Nước

Bão: 8 Người Chết, Houston Ngập Nước

29/08/2017

Vietbao.com

 

 

HOUSTON – Hiện thời có ít nhất 8 người đã chết trong trận bão Harvey ở phía đông nam Texas.

Dự kiến hơn 30,000 người tại Houston và vùng Vịnh sẽ di tản vào các tòa nhà kiên cô dùng làm trại tạm cư an toàn.

Dự kiến sau trận bão sẽ có 450,000 người xin trợ cấp liên bang, trong khi hiện nay 13 triệu người từ Houston tới New Orleans đang đội mưa, lô nước.

Người ta dự đoán sau trận bão sẽ có nhiều ngàn người từ bỏ Houston, dọn sang nơi khác để tìm việc, vì kinh tế thành phố sẽ cần thời gian để hồi phục.

Viên chức cơ quan ứng phó khẩn cấp liên bang (FEMA) mô tả tình hình ngập lụt do bão Harvey gây ra tại Houston và tại nơi khác trong tiểu bang Texas là chưa từng thấy.

Tiểu bang Louisiana đã ban hành tình trạng khẩn cấp tại thành phố New Orlenas và vùng phụ cận trong khi bão đang tiến theo hướng đông bắc.

Nếu mưa tiếp tục như dự kiến với vũ luợng 50 inches, tình thế tại Texas sẽ trở nên tệ hại hơn nữa – cảnh sát truởng Art Acevedo tại Houston lên tiếng sáng Thứ Hai kêu gọi mọi công dân tiếp sức.

Ưu tiên của nhà chức trách Houston là mọi người lâm nguy đuợc tiếp cứu – ông Acevedo tuyên bố “Không ai trong chúng tôi đầu hàng”.

Ông xác nhận mới nhận đuợc 185 yêu cầu giải cứu, và khuyên dân đừng mất tin tưởng trong lúc chờ đội. Khoảng 2000 người đã đuợc tiếp cứu từ nước lụt tính đến sáng Thứ Hai.

Trong khi đó thị trưởng Sylvetsr Turner công bố danh sách các loại vật dụng đang cần tại các trung tâm tạm trú, gồm tã lót, sữa nhi đồng, thực phẩm, thuốc men – thị trưởng Houston cũng xác nhận cần tình nguyện viên giúp việc tại 1 số nơi.

Theo lời ông Turner, hiện có 5500 người tại các nhà tạm trú, và nhân số đang tăng – ông cảnh báo: tình hình có thể thay đổi từng giờ.

Đội trưởng cứu hoả Samuel Pena báo tin: 290 người đuợc cứu trong đêm chủ nhật rạng sáng Thứ Hai. Tổng đài khẩn cấp 911 đã nhận 75,000 cú điện thoại kêu cứu tính đến 9 giờ sáng Thứ Hai. Tin dự báo thời tiết cho biết mưa tiếp tục ít nhất đến Thứ Năm. Thống đốc Greg Abbot đã huy động toàn thể 12,000 người của vệ binh quốc gia tiếp sức các lực luợng khẩn cấp – ông đuợc giới quan sát đánh giá là hành động hiệu quả.