Sau ly hôn, vợ cũ CEO Amazon là người phụ nữ giàu thứ ba thế giới

Sau ly hôn, vợ cũ CEO Amazon là người phụ nữ giàu thứ ba thế giới


Ông Jeff Bezos và bà MacKenzie Bezos.
Ông Jeff Bezos và bà MacKenzie Bezos.

Reuters đưa tin rằng ông Bezos duy trì kiểm soát quyền biểu quyết đối với toàn bộ cổ phần của ông ở Amazon trị giá 143 tỷ đôla mà sau vụ ly hôn, ông nắm giữ 75% số đó và vợ cũ nắm 25%.

Với 75% cổ phần phân chia như trên, ông Bezos nắm giữ 12% cổ phần của công ty trị giá hơn 108 tỷ đôla, theo AP.

Theo tờ Independent, Amazon cho biết rằng với 25% phân chia này, bà MacKenzie dự kiến sẽ nắm giữ 4% cổ phần của hãng, ước tính trị giá khoảng 35 tỷ đôla, trở thành người phụ nữ giàu thứ ba thế giới.

Người phụ nữ giàu nhất thế giới hiện nay là bà Francoise Bettencourt Meyers, cháu gái của người sáng lập hãng L’Oreal, với tài sản trị giá 49,3 tỷ đôla. Người phụ nữ đứng thứ hai là bà Alice Walton, người thừa kế tập đoàn Walmart, với tài sản ước tính 44,4 tỷ đôla.

Viết trên Twitter, bà MacKenzie cho biết trao cho ông Bezos toàn bộ quyền lợi của bà tại tờ Washington Post, tờ báo CEO của Amazon mua năm 2013, cũng như tại Blue Origin, công ty khám phá không gian mà ông sáng lập.

Trong một đoạn tweet, ông Bezos bày tỏ biết ơn về “sự ủng hộ và lòng tốt” của bà MacKenzie trong quá trình ly dị.

Cặp vợ chồng giàu nhất thế giới thông báo ly dị vào tháng Một năm nay, gây ra nhiều đồn đoán về khả năng ông Bezos rốt cục sẽ có ít quyền biểu quyết hơn ở Amazon.

TÌNH NGƯỜI TRÊN ĐẤT MỸ

TÌNH NGƯỜI TRÊN ĐẤT MỸ

 James Robertson suốt 10 năm qua đã phải đi bộ mỗi ngày 21 miles (34 km) từ nhà ở Detroit đến sở làm ở Rochester Hills, rồi phải đi bộ 21 miles (34 km) từ sở làm để về nhà, nguồn telegraph.co.uk

 Ông James Robertson, một người Mỹ da đen nghèo, suốt 10 năm qua đã phải đi bộ mỗi ngày 21 miles (34 km) từ nhà ở Detroit đến sở làm ở Rochester Hills, rồi phải đi bộ 21 miles (34 km) từ sở làm để về nhà, vì chiếc xe Honda 1988 của ông bị hỏng cách đây 10 năm nhưng ông không có tiền sửa chữa.

 Cách đây một năm rưỡi, ông Blake Pollock, một người Mỹ da trắng, nhân viên ngân hàng, thấy thảm cảnh ấy, bèn rủ lòng thương, dừng xe lại để chở giùm cho ông James Robertson đến sở. Thế rồi, ông Blake Pollock kể lại câu chuyện ấy cho báo Detroit Free Press. Tờ báo liền đăng câu chuyện ấy lên trang báo Chủ Nhật.

 Câu chuyện người đàn ông da đen nghèo hàng ngày phải đi bộ 21 miles (34 km)từ nhà đến sở và đi bộ 21 miles (34 km) từ sở về nhà đã gây cảm động trên khắp nước Mỹ.

Anh Evan Leedy, một sinh viên da trắng ở Đại Học Wayne State, vì lòng thương người, đã tự ý đứng ra thành lập một quỹ cứu trợ gọi là GoFundMe để kiếm $5,000 giúp cho ông James Robertson mua một chiếc xe cũ.

 Thật bất ngờ, vì được quá nhiều người hảo tâm đóng góp, quỹ này đã đạt đến số tiền hơn $315,000!!!

Thế rồi, thay vì bán một chiếc xe cho ông James Robertson, tiệm Suburban Ford ở Sterling Heights lại quyết định tặng cho ông một chiếc xe Ford mới toanh theo sở thích của ông. Ông James Robertson nói ông muốn có một chiếc Ford Taurus, vì ông “nhớ lại chiếc xe Taurus trong những năm 80”. Ông nói:“Nó không hề hào nhoáng chút nào cả, nhưng cũng giống như tôi, nó có một trái tim mạnh mẽ ở bên trong”.

 Ông James Robertson không thể tưởng tượng nổi chiếc xe Ford Taurus đời bây giờ rất là tân kỳ, đến nỗi khi thấy chiếc Ford Taurus mới toanh trong tiệm Suburban Ford, ông lấy làm kinh ngạc vì nó có chìa khoá điện tử.

 Sáng Thứ Sáu vừa qua, khi ông James Robertson bước vào tiệm Suburban Ford để nhận chiếc xe Ford Taurus mới toanh, ông được mọi người vỗ tay chào mừng vang dội. Và khi ông bước vào ngồi trong xe, bấm nút đề, nghe tiếng máy xe bắt đầu vận chuyển, ông suýt bật khóc vì sự xúc động và lòng biết ơn.

Ông David Fischer, Jr., giám đốc tiệm Suburban Ford kể: “Ông James bắt đầu khóc, và tôi nói ‘James, ông đừng khóc, kẻo ông làm tôi khóc theo bây giờ’”.

 Sinh viên Evan Leedy, người gây quỹ cho ông, nói: “Thật là ngoài sức tưởng tượng. Tôi suýt bật khóc. Mục đích của tôi là gây quỹ giúp ông James mua một chiếc xe quèn để ông ấy lái đi làm và lái về nhà. Tôi muốn gây quỹ $5,000.Thế mà ngờ đâu quỹ lại tăng nhanh đến trên 300 ngàn dollars !!!”

 Ông James Robertson phát biểu một cách chân thành và đầy xúc động: “Tôi xin cảm ơn tất cả những ai đã đóng góp để giúp đỡ cho tôi. Đối với tôi, các bạn là những người anh hùng có thật trên đời.”

Thế nhưng, sau 10 mười năm không lái xe, ông James Robertson không thể sử dụng chiếc xe Ford Taurus mới toanh này, dù ông còn cái bằng lái xe hoàn hảo. Một nhân viên của tiệm Suburban Ford sẽ chở ông từ nhà đến sở và dạy cho ông cách sử dụng các kỹ thuật tân kỳ. Sau khi ông đã quen lái chiếc xe mới, ông sẽ tự lái một mình. 

Ông nói: “Bất cứ khi nào tôi bước vào chiếc xe này, nó sẽ nhắc tôi nhớ lại những ngày gian khổ ấy cũng như cuộc sống mới của tôi kể từ hôm nay”.

 Hoàng Ngọc Tuấn 

dịch từ “Man who walks 21 miles to work surprised with new car”

Elizabeth Phạm, nữ phi công gốc Việt đầu tiên lái chiến đấu cơ F/A-18, được thăng cấp trung tá . 

Can Truong
Xứ sở của cơ hội, thế hệ thứ hai của người Việt tị nạn ở Mỹ. 

Congratulations Elizabeth!

Image may contain: one or more people, people standing, sky and outdoor
Image may contain: 1 person, standing and outdoor
Image may contain: sky
Image may contain: 2 people, people smiling, people standing and outdoor
Image may contain: one or more people
Loc Pham

Elizabeth Phạm, nữ phi công gốc Việt đầu tiên lái chiến đấu cơ F/A-18, được thăng cấp trung tá 
*
SAN DIEGO, California (NV) – Hàng trăm người có mặt tại bảo tàng Hàng không mẫu hạm USS Midway ở San Diego hôm Thứ Bảy, 13 Tháng Tư, để dự lễ thăng cấp trung tá của cô Elizabeth Phạm, nữ phi công gốc Việt đầu tiên lái chiến đấu cơ F/A-18 Hornet cho Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ.

Cô Elizabeth Phạm sinh ngày 13 Tháng Giêng, 1978, và từng sống ở Seattle, Washington, sau đó qua San Diego định cư. Theo thân mẫu của cô là bà Kim Trần, cô từng học trung học Serra, sau đó tốt nghiệp đại học University of San Diego và sau đó vào học trường sĩ quan. Cô hiện đang đóng quân ở căn cứ Camp Pendleton gần San Diego.

Cô từng tham chiến ở Iraq, bay hơn 130 phi vụ và làm việc tổng cộng hơn 450 giờ hồi năm 2006 đến 2008. Vì các thành tích của mình, cô được thăng cấp thiếu tá. Đến ngày 1 Tháng Ba 2019 Thiếu Tướng Craig C. Crenshaw, giám đốc nhân sự của Thủy Quân Lục Chiến, quyết định thăng cấp cho cô lên trung tá và tổ chức buổi lễ trên chiến hạm USS Midway ở San Diego.

https://www.nguoi-viet.com/…/elizabeth-pham-nu-phi-cong-go…/

Đoàn Thị Hương sẽ được trả tự do vào đầu tháng 5

Đoàn Thị Hương sẽ được trả tự do vào đầu tháng 5

RFA
2019-04-13

 

Cô Đoàn Thị Hương được cảnh sát Malaysia dẫn khỏi tòa Shah Alam hôm 1/4/2019

Cô Đoàn Thị Hương được cảnh sát Malaysia dẫn khỏi tòa Shah Alam hôm 1/4/2019

AP

Cô Đoàn Thị Hương, người bị cáo buộc tội ám sát ông Kim Jong Nam, anh trai lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong Un, sẽ được trả tự do vào ngày 3 tháng 5 tới. Các hãng tin Reuters và AFP trích lời của luật sư đại diện cho cô Đoàn Thị Hương cho biết như vậy hôm 13/4.

Cô Đoàn Thị Hương, 30 tuổi, bị toà án ở Malaysia hôm 1 tháng 4 tuyên án 3 năm 4 tháng tù giam với cáo buộc “Cố ý gây thương tích bằng vũ khí nguy hiểm”. Bản án sau đó được giảm thêm nữa vì luật của Malaysia cho phép cô Đoàn Thị Hương chỉ cần thụ 1/3 án.

Trước đó, cô Đoàn Thị Hương và cô Siti Aisyah, người Indonesia, đã bị Malaysia bắt giữ với cáo buộc ám sát ông Kim Jong Nam ở phi trường Kuala Lumpur hôm 13/2/2017 sau khi hai người dùng chất độc VX bôi vào mặt của ông Kim Jong Nam khiến ông thiệt mạng sau đó.

Cả hai người trước toà đều một mực khẳng định mình bị lừa và nghĩ rằng đang tham gia vào một chương trình truyền hình trực tiếp.

Cô Siti Aisyah đã được tuyên trắng án và trả tự do vào tháng Ba vừa qua.

Sau phiên toà ngày 1 tháng 4, luật sư của cô Đoàn Thị Hương cho biết cô sẽ được trả tự do vào ngày 4 tháng 5.

Tuy nhiên, Reuters hôm 13/4 trích lời luật sư Salim Bashir cho biết ông được giới chức nhà tù thông báo cô Hương sẽ được trả tự do sớm hơn một ngày và sẽ bay về Hà Nội trong cùng ngày.

Thật cảm động…

Image may contain: one or more people, people standing, wedding and suit
Lm. Ngọc Bảo
Public Figure
Lm. Ngọc Bảo

thật cảm động…

Sau khi các nhà lãnh đạo phe phái đối lập tại Nam Sudan tham dự cuộc tĩnh tâm do Đức Tổng Giám mục Anh Giáo đề xuất, Đức Thánh Cha Phanxicô đã tiếp kiến phái đoàn và ngài than thiết xin họ hòa giải để xây dựng hòa bình cho Nam Sudan, một đất nước nội chiến triền miên cướp đi sinh mạng hàng chục ngàn người và đẩy nhiều trẻ em trở thành binh lính trong các cuộc xung đột đẫm máu.

Vị giáo hoàng 82 tuổi khiêm nhường quỳ xuống hôn chân các lãnh đạo Nam Sudan.

Một hình ảnh thật đẹp, thật cảm động theo gương Chúa Giê su đấng khiêm nhường hạ mình phục vụ đến hiến dâng mạng sống cho nhân loại mà chúng ta sẽ cử hành trong Tuần Thánh sắp tới.

(CNS photo/Vatican Media via Reuters)

Những Tấm Ảnh Lịch Sử

Những Tấm Ảnh Lịch Sử

Bức hình “Baby in the box” của Chick Harrity/AP/Shutterstock

Đúng 32 năm sau khi chụp tấm hình, phóng viên nhiếp ảnh Chick Harrity nhớ lại:

“Khi tôi làm việc cho Association Press, và được giao nhiệm vụ chụp hình trao trả tù binh, khi tốp người lính Mỹ cuối cùng được trao trả, năm đó là 1973, hình như tháng Hai thì phải. 
Tôi còn nhớ ngày tôi chụp tấm hình đó là ngày tôi được lệnh đến Dinh Độc Lập để chụp buổi họp báo của Tổng Thống Thiệu vào buổi sáng. Người tài xế chở tôi tới Dinh Độc Lập, khi xong việc, tôi trở về thì đường phố kẹt xe quá, tôi quyết định đi bộ về văn phòng của AP nằm ngay đường Nguyễn Huệ và Lê Lợi trong một toà nhà lớn cùng với NBC.

Vì văn phòng của tôi nằm phía cuối của toà nhà nên tôi đi vòng phía sau cho tiện. Tôi bắt gặp một hình ảnh vô cùng thương tâm trên đường: một em bé gái nhỏ bé đang ngủ, nằm bên trong chiếc hộp giấy bằng carton, bên cạnh chiếc hộp là đứa bé trai, lớn hơn một tí, nắm lấy tay của em gái mình thò ra, nằm co quắp, và chiếc tô dùng để ăn xin bên cạnh. Và trước khi tới cái góc nhà, đối diện với toà nhà, là khách sạn Continental, có rất nhiều trẻ con xin ăn, có quá nhiều trẻ em mồ côi…
Ánh sáng hoàng hôn hắt xuống thật tuyệt vời. Tôi vô cùng xúc động và lấy ngay chiếc máy ảnh Leica của mình với ống kính 50 ly, chụp chừng sáu hay tám tấm gì đó, rồi vào văn phòng ngay vì tôi rất vội phải đi công tác ở Đà Nẵng. Tôi giao cho họ và nói đây là phim chụp họp báo và đây là cuốn phim chụp trẻ em xin ăn đường phố…

Mười ngày sau, khi tôi từ Đà Nẵng trở về, một tấm biển có gắn hàng chữ đùa giỡn: “No More Orphan Pictures” trước bàn làm việc của tôi. Bởi vì tấm hình đó khi AP phổ biến thì trở thành “tin nóng hổi” (Breaking News Story) cho các báo chí và đài phát hình ở Mỹ, đặc biệt là ở New York. Khi tấm hình được gửi về New York, mọi người đều rất thích, bởi vì nó không giống những hình ảnh khác và nó được đăng trên tất cả các báo chí ở Hoa Kỳ và rất nhiều người đã liên lạc tới văn phòng AP của chúng tôi để hỏi xem có cách nào nhận hai em bé đó làm con nuôi”.

Chick Harrity nhờ các nhân viên người Việt của AP tìm cách liên lạc với gia đình hai em bé. 
Chỉ hai ngày sau, họ đã gặp được mẹ của chúng. Bà cho biết bà có 5 con trai và đứa bé nằm trong hộp là bé gái út. Chồng bà đã chết vì tai nạn không lâu sau khi đứa bé chào đời. Bà không đủ tiền để nuôi bầy con nên cho chúng đi ăn xin. Tên của bé gái là Trần thị Hết. Khi được biết là có nhiều gia đình muốn nuôi hai bé ở Mỹ, bà gạt phắt ngay. Bà không muốn xa các con.

Nhưng định mệnh không nuông theo ý muốn của bà. Bé Hết bị đau tim nặng và, chỉ một năm sau ngày chụp tấm hình, một tổ chức từ thiện đã đưa bé về Mỹ điều trị. 
Bà Evelyn Heil, cư ngụ tại thành phố Springfield, tiểu bang Ohio, nhận nuôi bé ở Mỹ, kể lại sự thể: “Khi tôi nhìn thấy bức hình của em trên tờ báo (ở Houston, Texas), tôi thấy đôi mắt em mở lớn đầy vẻ sợ hãi như đang nhìn thẳng vào tôi với một sự thôi thúc kỳ lạ. Lúc bấy giờ, em được bác sĩ Denton Cooley chữa bệnh tim, đem em từ Sài Gòn sang.

Năm đó là năm 1974. Theo lời cơ quan từ thiện đưa em sang Mỹ thì mẹ em đưa em vào viện mồ côi Holt, vì em bị bệnh tim nặng và bà quá nghèo không có tiền chữa bệnh cho em. Cũng theo lời hội từ thiện cho biết thì họ cố gắng tìm mẹ và anh trai của em nhưng nghe nói bà đã đi Đà Nẵng. Sau đó họ cũng được tin là bà mẹ của em đã qua đời vì bị bệnh lao phổi, và không còn ai biết gia đình cũng như anh trai của em ra sao nữa. Nhưng ở Sài gòn lúc bấy giờ cũng không có đủ phương tiện chữa trị nên họ đã đưa em sang Mỹ. Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của em và bức hình Baby In The Box đăng trên trang báo, tôi lập tức tìm cách đến ngay bệnh viện để được ôm em vào lòng vì trông em tội nghiệp lắm, nét mặt đầy vẻ sợ hãi.”

Không phải dễ dàng khi bà Heil được nhận nuôi bé Hết. Có trên hai ngàn người xin nuôi em! Bà cho việc bà “trúng tuyển” là một điều…kỳ diệu. “Tôi rất kiên trì và họ biết là tôi biết nhiều về dinh dưỡng. Rồi hôm ấy, họ đến nhà tôi rồi đi cùng với tôi đến đón các con tôi đi học về. Trước khi tới trường của các con tôi thì họ cho tôi biết là tôi sẽ được chọn. Tôi đã khóc vì sung sướng và không thể lái xe tiếp tục được, phải dừng lại bên đường để dằn cơn xúc động. Tôi không thể tin nổi, một điều kỳ diệu đã xảy ra.Và cũng nên nhớ lại rằng, thất bại của Mỹ trong việc bảo vệ Sài Gòn đã khiến em trở thành một em bé mồ côi tị nạn. Điều này giúp cho việc xin em làm con nuôi dễ dàng hơn. Và ngày 10 tháng Mười năm 1974, em chính thức trở thành con nuôi của tôi. Gia đình tôi đưa em về nhà, tôi đã có 4 đứa con trai và em trở thành cô công chúa trong gia đình chúng tôi.”.

Cô công chúa khác màu da trong gia đình bà Heil bị suy dinh dưỡng trầm trọng. Em không thể tự ngồi và đứng được. Ba tuổi mà em chỉ cân nặng có 12 pounds, chưa được 5 ký rưỡi! Con trai lớn của bà Heil đặt cho em tên mới là Nhanny. Từ đó tên em là Nhanny Heil. Đã quá nhỏ bé và ốm yếu, em còn bị bệnh tai và nhiều bệnh khác. Bà Heil rất vất vả trong việc nuôi dưỡng và chăm sóc Nhanny. Bà đã thành lập tổ chức Warren Center of Learning để em Hết có cơ hội chữa bệnh và học hành. Năm 1983, bà nhờ các cơ quan truyền thông hỗ trợ trong việc quyên góp tài chánh cho Trung Tâm Học Tập Warren.

Tổng Thống Ronald Reagan hỗ trợ bà và mời gia đình bà vào tòa Bạch Ốc cho các ký giả gặp và phỏng vấn. 
Bà kể lại: 
– “Khi hai chúng tôi đang đi vào hành lang, thì ngay lúc ấy, Tổng thống Reagan cùng phu nhân xuất hiện. Ông cúi xuống ôm em vào lòng và hỏi tai nào của em không nghe được? Em trả lời.

Tổng thống nói: 
– “Vậy thì hãy cứ đi qua phía bên đó để ông cùng nghe vì tai của ông cũng bị như thế!”.

Thật là một vị Tổng thống tuyệt vời ! Sau khi trò chuyện với Tổng Thống Reagan xong thì chúng tôi gặp Chick Harrity. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp ông ấy”.

Lần đầu tiên gặp lại bé Hết trên đất Mỹ, Chick Harrity đã gặp một bất ngờ. “Khi tôi gặp em lúc bấy giờ, trông em thật là bé nhỏ so với độ tuổi 12… Tôi trao cho em bức hình tôi chụp năm xưa nhưng em làm mọi người và tôi rất ngạc nhiên vì em từ chối nhận và rất là giận dữ…Tôi không hiểu vì sao như thế. Rồi thời gian trôi qua, trong lòng tôi cứ tự hỏi về điều này. Mãi cho đến ngày hôm nay, sau 32 năm, kể từ ngày tôi chụp hình ấy, tôi mới thực sự giải toả được. Thì ra hồi ấy, trong trí óc ngây thơ của em, em sợ rằng nếu có ai nhìn thấy bức hình ấy, thì họ sẽ bắt em trả về Việt Nam”.

Sau khi rời Việt Nam, Chick Harrity làm nhiếp ảnh viên cho Tòa Bạch Ốc, chuyên chụp hình các Tổng Thống Mỹ. Ông đã phục vụ qua các đời Tổng Thống John Kennedy, Lyndon Johnson, Richard Nixon, Gerald Ford, Ronald Reagan, George Bush “Cha”, Jimmy Carter và Bill Clinton. Những tấm hình ông chụp trong thời kỳ này đều là những tấm hình lịch sử. Vậy mà khi được chọn cho giải “Thành Tựu Một Đời”, ông cho biết dù các bức hình ông chụp qua tám đời Tổng Thống Mỹ có giá trị tới đâu, ông vẫn coi bức hình “Baby in the Box” là tấm hình ông yêu thích và trân quý nhất.

Ngày nhận giải, Chick Harrity lại…bất ngờ. “Khi tôi đứng ở trên sân khấu cùng với Tổng Thống George W. Bush, tôi nghe vị chủ tịch của Hội Phóng Viên Nhiếp Ảnh Toà Bạch Ốc nói với Tổng Thống: “Đừng di chuyển, hãy đứng yên!”. 
Thông thường thì ai mà nói với vị Tổng Thống kiểu đó…Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra đây. Và bỗng nhiên tôi nghe tiếng của người điều khiển chương trình xướng danh tên tôi cùng với bức hình, và người đại diện trao giải là Nhanny Heil, cô bé trong bức hình năm xưa. Tôi vô cùng bàng hoàng và xúc động. Nước mắt dàn dụa trên mặt tôi. Cuộc hội ngộ diễn ra vô cùng bất ngờ. Tất cả mọi người có mặt hôm đó đều rơi lệ, ngay cả Tổng Thống Bush cũng vậy”.

Bà Evelyn Warren Heil, người mẹ nuôi đáng kính của bé Hết, đã qua đời vào ngày 21 tháng Tám 2008, thọ 78 tuổi. Bé Hết đã lập gia đình và có hai con, vẫn sống ở thành phố Springfield, tiểu bang Ohio. Nhanny Heil tuy không nói được tiếng Việt nhưng vẫn băn khoăn nhớ về Việt Nam: 
– “Tôi nghĩ tôi là người may mắn nhất. Tôi không biết nói gì hơn. Tôi chỉ nghĩ là tôi rất may mắn đã gặp được mẹ nuôi tôi cho tôi một cuộc đời mới. Tôi biết rằng, tôi còn có cha và các anh trai của mình, và nhiều khi tôi tự hỏi không biết giờ này họ ra sao. Tôi không biết làm cách nào để tìm ra họ. Tôi thiệt không biết làm sao!”

Đằng sau mỗi bức hình có một câu chuyện. Tôi thích nhất câu chuyện của tấm ảnh “Baby in the Box”. Tấm ảnh trong thời chiến mà không vương khói súng. Nó như một thứ bên lề nhưng lại nổi trội. Cái chi đánh động lòng người sẽ sống mãi. Vì đó là cuộc sống đích thực!
Song Thao.com

HÌNH:
– “Baby in the Box”, bé gái là Trần thị Hết nằm trong hộp giấy bên cạnh người anh nằm trên lề đường ăn xin năm 1973.. (Chick Harrity)
– Nhiếp ảnh gia Chick Harrity gặp lại cô Hết, đứng giữa là TT Bush.( Adobe Stock)….

Lý Tống, người hùng cướp máy bay để chống chủ nghĩa cộng sản, từ trần

Theo bài viết đăng trên Washington Post hôm 7 tháng 4, Lý Tống được mệnh danh là James Bond người Việt Nam, đã tham gia khóa huấn luyện quân sự để cướp máy bay, hai lần vứt hàng chục ngàn tờ rơi chống cộng trên thành phố Hồ Chí Minh. Trong truyền đơn, ông thúc giục người dân cầm vũ khí chống lại chính phủ. Ông cũng làm điều tương tự trên bầu trời Havana, Cuba.

About this website

RFA.ORG
Lý Tống, người được coi là người hùng trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài, đã từ trần vào lúc 9 giờ 16 phút tối giờ California ngày 5/4/2019 tại San Diego, thọ 73 tuổi.

Trung Quốc cho rằng mình vẫn là quốc gia ‘đang phát triển’

Quốc gia có nền kinh tế đứng thứ 2 thế giới, phóng vệ tinh, tàu vũ trụ, trạm không gian, sản xuất máy bay, tên lửa đạn đạo, tàu ngầm, tàu chiến, tàu sân bay…nhưng vẫn cho mình là quốc gia “đang phát triển” để hưởng những quy chế đặc quyền, trong thương mại quốc tế WTO.

Đó chỉ là một dân tộc lừa đảo chứ không thể gọi khác hơn được .!

Thuyền nhân gốc Việt ở Mỹ hội ngộ với người cứu mình sau nhiều năm tìm kiếm

Saigon Broadcasting Television Network
Lauren Vương là một trong số những người này, nay trở thành một luật sư thành đạt. Bà đã làm được rất nhiều việc suốt 4 thập niên qua, nhưng luôn nghĩ đến mục tiêu chính là tìm kiếm để cám ơn người đã cứu bà sống sót khi đang lênh đênh giữa biển. Mẹ của Vương, bà Mai Trần cũng nói về suy nghĩ đầu tiên khi đặt chân đến Hoa Kỳ là phải tìm cho bằng được người đã cứu sống gia đình bà.

  Michigan: Cặp vợ chồng sống chung 56 năm, qua đời vẫn nắm tay nhau.

  Michigan: Cặp vợ chồng sống chung 56 năm, qua đời vẫn nắm tay nhau.

Bức tường với nhiều hình ảnh đầy kỷ niệm của hai ông bà Will và Judy Webb. (Hình: ABC News)

SOUTHGATE, Michigan (NV) – Một cặp vợ chồng ở Michigan cưới nhau được 56 năm, không hề xa cách nhau và vẫn nắm tay nhau khi qua đời chỉ cách nhau vài giờ.

Theo ABC News, hai vợ chồng này là ông bà Will và Judy Webb sống ở Southgate, Michigan. Con gái MaryBeth cho biết cha mẹ mình đều 77 tuổi và vẫn nắm tay nhau trong những giây phút cuối đời hôm 6 Tháng Ba.

Bà MaryBeth cho hay bố mẹ mình gặp nhau lúc 14 tuổi. Sau đó, ông Will phải nhập ngũ và bà Judy thường hay gửi thư để giữ liên lạc với ông.

“Bố mẹ tôi gặp nhau và vẫn bên nhau từ lúc đó đến giờ,” bà MaryBeth nói.

Sau khi giải ngũ, ông Will làm thợ in vào ban đêm và bà Judy làm việc cho một bệnh viện địa phương vào ban ngày. Bà nhiều lúc thức khuya để đợi chồng đi làm về.

Bà MaryBeth cho rằng bố mẹ mình là lý do làm cho gia đình gần nhau. Đến năm ngoái, khi sức khỏe của hai người đang yếu dần, họ ít khi nào cách xa nhau.

Đến Tháng Mười Hai, 2018, sức khỏe của bà Judy lại càng giảm. Bà bị nhiễm trùng nặng và suýt chết vào đêm Giao Thừa. Sau đó, bà phải nhập viện và phải dùng máy thở cho đến lúc mất.

Sau khi thấy vợ mình suýt chết vào đêm Giao Thừa, ông Will cũng ngã quỵ.

“Bố tôi nhìn mẹ bị như vậy và chịu không nổi. Từ đó, mẹ tôi bị bệnh gì thì ông cũng bị,” bà MaryBeth kể.

Khi bà Judy bị sốt, ông Will cũng bị. Khi bà bị tắc nghẽn mạch máu thì ông bị viêm phổi. Sức khỏe của hai người cùng nhau giảm cho đến khi qua đời.

Sau đó, ông Will phải nhập viện và yêu cầu được nằm gần vợ. Đến ngày 6 Tháng Ba, hai vợ chồng được nằm cạnh nhau và nắm tay nhau khi trút hơi thở cuối cùng. Ông Will qua đời lúc 2 giờ sáng hôm đó và bà Judy qua đời sau ông vài giờ.

“Khi bố qua đời, mẹ tôi không nói năng gì hết, nhưng bà nắm tay ông như đang nói bà sắp gặp lại ông rồi. Tôi mừng vì bố mẹ ra đi cùng nhau và không phải chịu cảnh không có bạn đời bên cạnh,” bà MaryBeth kể.

Người con gái này còn cho rằng, cuộc đời của cha mẹ mình là một chuyện tình hay vì họ không thể nào sống thiếu nhau.

Theo cáo phó của gia đình, hai ông bà Will và Judy Webb qua đời để lại ba người con gái, năm cháu nội/ngoại và bốn người cháu cố. (TL)

From: TU PHUNG 

Cô dâu Việt bị chồng người Trung Cộng sát hại, viên chức lãnh sự quán CSVN làm ngơ

Cô dâu Việt bị chồng người Trung Cộng sát hại, viên chức lãnh sự quán CSVN làm ngơ

Tin Vietnam.– Báo Thanh Niên ngày 30 tháng 3 năm 2019 loan tin, người thân của cô dâu Việt là Lỷ Và Kín bị chồng người Trung Cộng sát hại vẫn chưa biết cách đưa thi thể nạn nhân về Việt Nam bằng cách nào.

Chị Lỷ Và Phùng, ở xã Sông Lũy, huyện Bắc Bình, tỉnh Bình Thuận cho biết, cách đây hai năm, chị gái chị là Kín lấy chồng người Trung Cộng ở tỉnh An Huy. Khi kết hôn với chồng, chị Kín được các bác sĩ kết luận bị ung thư não giai đoạn đầu. Sau khi theo chồng về Trung Cộng, vợ chồng chị Kín sống không hạnh phúc, do chồng chị này thường xuyên ghen tuông, đánh đập vợ, và tính tình có biểu hiện không bình thường.

Tháng 10 năm 2018, khi đang mang thai con ở tháng thứ năm, chị Kín liên tục bị chồng bạo hành nên đã trốn về Việt Nam. Sau đó, chồng chị Kín đã sang năn nỉ, nên chị này đồng ý quay về lại Trung Cộng. Đến ngày 27 tháng 3, người thân chị Kín nhận được thông tin chị này đã chết do bị chồng “quá tay”.

Sau khi nhận được hung tin, nhưng vì không có tiền mua vé phi cơ nên phải đến ngày 1 tháng 4, mẹ và em gái chị Kín mới có thể bay sang Trung Cộng. Tuy nhiên, đến nay, do không biết tiếng Bắc Kinh, không hiểu rõ luật pháp cũng như thủ tục đưa thi thể người đã mất về nước như thế nào, cộng với việc không có tiền thuê phi cơ nên gia đình chị Kín đang rất lúng túng.

Trước thông tin trên, viên chức lãnh sự quán CSVN ở Trung Cộng vẫn im lặng, và chưa có bất kì một động thái nào để giúp đỡ người dân nghèo gặp nạn.

Bầy con không nuôi nổi người cha…

Đây xã hội ưu việt và bình yên XHCNVN… Họ cầm quyền để làm gì khi không lo được cho người dân của chính họ?

*********

Bầy con không nuôi nổi người cha…

Ông A. năm nay 76 tuổi. Trước 75 làm bên quân vụ. Sau 75 đi tù cải tạo. Nhà cửa bị nhà nước “tịch thu trưng dụng.” Vợ ông buồn quá nên một tháng sau đó đã lặng lẽ theo ông bà về thế giới bên kia.

Ở tù cải tạo về, ông A. chạy xe ôm nuôi bốn người con.

Cô con gái đầu lấy chồng, gặp phải đệ tử Lưu Linh, say xỉn suốt ngày, sanh nhiều con, ở trọ làm thuê. Mấy năm rồi, cô không về thăm ông.

Ba người con trai còn lại cũng đều lấy vợ. Một khá giả ở Cần Thơ. Một làm mướn ở Đồng Nai. Một sống nghèo ở Sài Gòn bằng nghề hớt tóc.

Ông A. ở với người con hớt tóc trong một cái phòng trọ 3m2, vừa là nơi hành nghề, vừa là nơi trú thân. Buổi sáng, 6 giờ ông phải dậy đi lang thang trong xóm, để chỗ cho con ông cắt tóc. Mệt thì ngồi tạm hiên nhà nào đó. Ai cho gì ăn nấy, khi ổ bánh mì, khi gói xôi.

Ông nói nhiều khi ngồi ngủ trưa trước hiên nhà người ta, chủ ra đuổi, phải đứng dậy đi, mà không biết đi đâu. Trưa Sài Gòn tháng này trời nóng như đổ lửa… Ông cứ lang thang cả ngày như vậy đến 7 giờ tối mới được về nhà, để chồng hai cái ghế hớt tóc lên thì mới có chỗ trải chiếc chiếu bên dưới nằm ngủ, và sáng sớm hôm sau lại lang thang…

Ông nói tiền thuê phòng trọ kiêm luôn tiệm hớt tóc mỗi tháng 5 triệu. Con ông làm còn phải nuôi đứa con gái đang học lớp Năm, không đủ xoay sở, thiếu nợ tiền nhà hoài, thì sao nuôi nổi ông.

Thấy ông sống khổ sở như vậy, người con hớt tóc bèn gửi ông về Cần Thơ ở với người anh khá giả. Con trai ông ở Cần Thơ có cái nhà to, trong khuôn viên nhà lại có thêm cái nhà lá nhỏ. Người em xin người anh cho cha ở ngôi nhà lá nhỏ, mỗi ngày chỉ cần cho cha hai bữa cơm là được.

Thế nhưng chỉ mới một ngày, người anh mang ông ra bến xe ở Cần Thơ để gửi trả ông về bến xe Miền Tây, với lý do: người anh có hai thằng rể Hàn Quốc hay ghé qua nhà chơi, anh sợ tình cảnh của cha khiến anh mắc cỡ với con rể.

Người con hớt tóc ra bến xe tìm đón ông về, thấy ông lang thang cả ngày không có một đồng uống ly trà đá. Người anh dặn thêm: Nhớ trói ổng lại để ổng khỏi đi lang thang…

Chị bán bánh mì trong xóm biết chuyện, kêu người con xin cho ông vào một “mái ấm” ở Bình Phước do một cặp vợ chồng ngoài 50 tuổi tự mua đất xây nên, chuyên nuôi những người già neo đơn, bệnh tật, không nơi nương tựa, bằng tiền của nhiều người dân tự nguyện đóng góp.

Sau hai ngày ở “mái ấm”, ông nhờ người gọi về cho ông nói chuyện với người con hớt tóc. “Con cố gắng nuôi con con cho nó đi học. Ba ở đây người ta cho ăn uống đàng hoàng, chỗ ngủ rộng rãi, thoải mái lắm. Con yên tâm hen. Khi nào con có… tiền thì con lên thăm ba nghe.”

“Tôi nghe ông nói mà đứt cả ruột. Ông sẽ sống quãng đời còn lại tại mái ấm cùng mọi người, không phải đi lang thang, bữa no bữa đói. Trước đây nghe ông bà nói ‘mẹ nuôi được mười con, mười con chưa chắc nuôi được một mẹ,’ ai dè giờ mình nhìn thấy đây,” anh BQA, chủ nhân ‘mái ấm’ nói trong ngậm ngùi.

Image may contain: one or more people, people sitting and outdoor