Đây xã hội ưu việt và bình yên XHCNVN… Họ cầm quyền để làm gì khi không lo được cho người dân của chính họ?
*********
Bầy con không nuôi nổi người cha…
Ông A. năm nay 76 tuổi. Trước 75 làm bên quân vụ. Sau 75 đi tù cải tạo. Nhà cửa bị nhà nước “tịch thu trưng dụng.” Vợ ông buồn quá nên một tháng sau đó đã lặng lẽ theo ông bà về thế giới bên kia.
Ở tù cải tạo về, ông A. chạy xe ôm nuôi bốn người con.
Cô con gái đầu lấy chồng, gặp phải đệ tử Lưu Linh, say xỉn suốt ngày, sanh nhiều con, ở trọ làm thuê. Mấy năm rồi, cô không về thăm ông.
Ba người con trai còn lại cũng đều lấy vợ. Một khá giả ở Cần Thơ. Một làm mướn ở Đồng Nai. Một sống nghèo ở Sài Gòn bằng nghề hớt tóc.
Ông A. ở với người con hớt tóc trong một cái phòng trọ 3m2, vừa là nơi hành nghề, vừa là nơi trú thân. Buổi sáng, 6 giờ ông phải dậy đi lang thang trong xóm, để chỗ cho con ông cắt tóc. Mệt thì ngồi tạm hiên nhà nào đó. Ai cho gì ăn nấy, khi ổ bánh mì, khi gói xôi.
Ông nói nhiều khi ngồi ngủ trưa trước hiên nhà người ta, chủ ra đuổi, phải đứng dậy đi, mà không biết đi đâu. Trưa Sài Gòn tháng này trời nóng như đổ lửa… Ông cứ lang thang cả ngày như vậy đến 7 giờ tối mới được về nhà, để chồng hai cái ghế hớt tóc lên thì mới có chỗ trải chiếc chiếu bên dưới nằm ngủ, và sáng sớm hôm sau lại lang thang…
Ông nói tiền thuê phòng trọ kiêm luôn tiệm hớt tóc mỗi tháng 5 triệu. Con ông làm còn phải nuôi đứa con gái đang học lớp Năm, không đủ xoay sở, thiếu nợ tiền nhà hoài, thì sao nuôi nổi ông.
Thấy ông sống khổ sở như vậy, người con hớt tóc bèn gửi ông về Cần Thơ ở với người anh khá giả. Con trai ông ở Cần Thơ có cái nhà to, trong khuôn viên nhà lại có thêm cái nhà lá nhỏ. Người em xin người anh cho cha ở ngôi nhà lá nhỏ, mỗi ngày chỉ cần cho cha hai bữa cơm là được.
Thế nhưng chỉ mới một ngày, người anh mang ông ra bến xe ở Cần Thơ để gửi trả ông về bến xe Miền Tây, với lý do: người anh có hai thằng rể Hàn Quốc hay ghé qua nhà chơi, anh sợ tình cảnh của cha khiến anh mắc cỡ với con rể.
Người con hớt tóc ra bến xe tìm đón ông về, thấy ông lang thang cả ngày không có một đồng uống ly trà đá. Người anh dặn thêm: Nhớ trói ổng lại để ổng khỏi đi lang thang…
Chị bán bánh mì trong xóm biết chuyện, kêu người con xin cho ông vào một “mái ấm” ở Bình Phước do một cặp vợ chồng ngoài 50 tuổi tự mua đất xây nên, chuyên nuôi những người già neo đơn, bệnh tật, không nơi nương tựa, bằng tiền của nhiều người dân tự nguyện đóng góp.
Sau hai ngày ở “mái ấm”, ông nhờ người gọi về cho ông nói chuyện với người con hớt tóc. “Con cố gắng nuôi con con cho nó đi học. Ba ở đây người ta cho ăn uống đàng hoàng, chỗ ngủ rộng rãi, thoải mái lắm. Con yên tâm hen. Khi nào con có… tiền thì con lên thăm ba nghe.”
“Tôi nghe ông nói mà đứt cả ruột. Ông sẽ sống quãng đời còn lại tại mái ấm cùng mọi người, không phải đi lang thang, bữa no bữa đói. Trước đây nghe ông bà nói ‘mẹ nuôi được mười con, mười con chưa chắc nuôi được một mẹ,’ ai dè giờ mình nhìn thấy đây,” anh BQA, chủ nhân ‘mái ấm’ nói trong ngậm ngùi.
Juliane Nguyễn vượt qua hơn 200 đối thủ để trở thành người thử nghiệm những sản phẩm dành cho giấc ngủ của công ty đệm Mỹ Mattress Firm.
Abc13 cho hay, sau hơn một tháng tìm kiếm, Mattress Firm thông báo rằng đã chọn được thực tập sinh làm công việc thử nghiệm giường ngủ trong nhà của công ty này và đó là Juliane Nguyễn, một sinh viên của đại học Houston, bang Texas.
Mattress Firm đã cân nhắc hơn 220 đơn ứng cử và nhận được hơn 1.000 lượt bình chọn từ những người tham gia trên mạng xã hội. Tiêu chí mà công ty đưa ra để chọn ứng viên vào vị trí “Snoozetern” là phải trên 18 tuổi và mê ngủ. Nhờ video sáng tạo và kỹ năng ngủ tuyệt vời, Juliane đã vượt qua các đối thủ để được nhận vào Mattress Firm với mức thu nhập 200 USD/tuần (4,6 triệu đồng/tuần).
Dù nhiệm vụ chính của nữ sinh gốc Việt là ngủ đủ 20 giờ một tuần, cô cũng sẽ phải tạo ra các video, chia sẻ trải nghiệm của mình trên các kênh mạng xã hội của Mattress Firm, đồng thời nghiên cứu và báo cáo về thói quen ngủ của các nhân viên. Juliane còn chịu trách nhiệm về việc thử nghiệm các sản phẩm và phụ kiện phục vụ giấc ngủ để xác định xem những sản phẩm nào sẽ được tung ra thị trường.
Tiểu bang New York, thành đồng của tư tưởng cấp tiến không thua gì Cali, cách đây cả năm đã biểu quyết mức lương tối thiểu tại tiểu bang là 15 đô một giờ, bất kể làm việc gì, có típ hay không. Đây là chủ trương của khối cấp tiến trong đảng DC, nhân danh nhu cầu ‘giúp dân nghèo’ của cái đảng tự vỗ ngực là ‘nhân bản’. Trong khi khối CH chống lại, nên thường bị tố là bóc lột lao động để bảo vệ mấy ông ‘nhà giàu’ chủ hãng xưởng và công ty.
Kết quả của việc tăng lương tối thiểu đã đúng như khối CH đã cảnh giác.
Theo nghiên cứu của tổ chức New York Hospitality Alliance, là một tổ chức tương trợ trong kỹ nghệ phục dịch như khách sạn, tiệm ăn,… hơn một nửa các tiệm ăn tại New York đang cố tìm cách sa thải bớt nhân viên, vì hai lý do, lương tối thiểu quá cao, và Obamacare, phải chi trả bảo hiểm y tế cho nhân viên nếu có trên 50 nhân viên.
Nói trắng ra, DC có ý giúp dân lao động nhưng kết quả của những chính sách mỵ dân đã đưa đến tình trạng tai hại là cái đám dân đó bị mất job hàng loạt. Mức lợi nhuận của các công ty tiểu thương này trung bình rất thấp, chỉ khoảng 4% trước khi trừ thuế. Bây giờ, bắt tăng lương và trả bảo hiểm y tế cho nhân viên thì một số lớn bị lỗ nặng.
Số nhân viên bị sa thải nhiều đến độ chính quyền tiểu bang đang nghĩ việc ra luật cấm sa thải. Vẫn chỉ là một luật mới ngớ ngẩn khác của các chính khách DC. Nếu ra luật cấm sa thải thì phải nghĩ đến hai hậu quả. Thứ nhất là các công ty sẽ rất ngại thuê mướn người mới, tìm việc làm sẽ khó khăn gấp bội. Thứ hai là việc không bị sa thải sẽ khiến cho nhiều người làm biếng không làm gì nữa, sẽ tai hại lớn cho năng suất của công ty và cả kinh tế Mỹ nói chung.
Nhiều chuỗi tiệm ăn lớn như McDonald, KFC,… đang lập ra những quầy bán hàng tự phục vụ -self service- để có thể giảm nhân lực.
Làm sao ngăn ngừa việc này? Ra luật áp đặt chỉ tiêu năng suất hay chỉ tiêu nhân lực theo kiểu CS? Kiểu như một tiệm bán bao nhiêu tiền thì phải có tối thiểu bao nhiêu nhân viên? Phe ta đang lừng lững ‘tiến nhanh, tiến mạnh’ xuống hố cả nước.
Hôm nay thứ Bảy 23 tháng 3, 2019, như đã dự tính, khoảng gần 100 dân cư Texas-Louisiana, đại diện của 12 hội đoàn xã hội dân sự bảo vệ môi trường của người Mỹ đến từ Hoa Thịnh Đốn, Caiforna, New Orleans, và nhiều thành phố tại Texas đã cùng với Cộng đồng Người Việt Quốc Gia tại Houston và đồng hương Việt Nam từ Dallas, San Antonio, Austin, Houston, New Orleans đã đến Point Comfort, thành phố nhỏ giáp biển thuộc đông nam Texas nơi có nhà máy Formosa Plastic đã xả thải nhựa làm ô nhiễm hệ thống sông rạch miền nam Texas khiến cá tôm, hải sinh vật bị ô nhiễm và đem mầm mống bệnh tật cho dân cư sống trong vùng.
Những người tham gia cuộc biểu tình, đặc biệt là người Việt Nam đã lớn tiếng tố cáo công ty Formosa đã xả thải chất độc hóa học vào biển khiến cá chết, biển bị ô nhiễm trầm trọng, khoảng trên 250 ngàn người mất công ăn việc làm khiến trên 4.8 triệu người bị ảnh hưởng. Công ty Formosa sau đó đã bắt tay với nhà nước CS trả một số tiền tượng trưng rồi đàn áp thẳng tay những người muốn kiện công ty Formosa đòi đền bù hoặc chỉ cần nói hoặc viết chữ Formosa là có thể bị bắt, bị đánh đập tù đày, những bản án lên đến 10, 14, 20 năm tù.
Đoàn người biểu tình đã đến địa diểm đầu tiên là lạch Cox Creek, tọa lạc phía bên hông của nhà máy Formosa, tiếp giáp với xa lộ 35 được Formosa gọi là Outfall 6, là nơi mà Formosa đạt ống thải để xả thẳng hàng nhiều triệu tấn hột nhưa trong hơn 20 năm qua. Ở đây họ đã dùng những thuyền nhỏ chèo bắng tay hoặc có máy nổ để tuần hành, trong khi những người còn lại đứng cầm biểu ngữ và hô những khẩu hiệu để hỗ trợ: ” Stay Out of Louisiana Formosa” (Hãy tránh Lousiana Formosa), “No Job on The Dead Planet” ( Hành Tinh Chết Không Cần Việc Làm), “Let Protect Our Climate” ( Hãy Bảo Vệ Khí Hậu Của Chúng Ta”, “Nhóm Ngư Phủ Miền Trung Tây” …
Báo chí, truyền thanh, truyền hình Mỹ Việt dầy đặc. Họ quay phim, chụp hình phỏng vấn Ban tổ chức cũng như những người tham gia, có cả 3 công ty làm phim có mặt để quay phim cho những cuốn phim họ đang thực hiện.(Còn tiếp)
Một thiếu nữ ở Hậu Giang liên lạc với Đài Á Châu Tự Do để báo tin cô theo người môi giới sang Trung Quốc để làm việc nhưng lại bị gạ bán đi lấy chồng bản xứ mà nếu không chịu thì bị bán đi làm gái.
Cô sinh năm 1994, tạm gọi tên là Bê như yêu cầu, từ thành phố Vị Thanh tỉnh Hậu Giang lên thành phố Hồ Chí Minh kiếm việc làm.
Ngày 27 tháng Hai, Bê nghe theo một nam môi giới tên Nhật tầm 30 tuổi, và một nữ môi giới người miền Tây chừng 35 tuổi hướng dẫn cô ra miền Bắc rồi sang Trung Quốc làm việc trong một công ty với mức lương từ 15 đến 20 triệu VND một tháng.
Sang đến Quảng Đông, Bê và một cô gái đi cùng được tách rời ra mỗi người một nơi. Họ đưa Bê vào một ngôi nhà bẩn thỉu như nhà hoang, sau đó vừa thuyết phục vừa dọa dẫm cô phải lấy chồng Trung Quốc còn không thì họ sẽ bị bán cô đi làm gái trong một động mãi dâm gần đó.
Qua Facebook và trang mạng Zalo, Bê tìm cách liên lạc với Đài Á Châu Tự Do để nhờ giúp đỡ. Sau đây là phần trao đổi giữa Bê với phóng viên RFA:
Thanh Trúc: Em đang ở chỗ nào của Trung Quốc em biết không?
Bê: Dạ Hồ Nam, mấy cô đang tìm người để kết hôn. Đi đường biên qua tới Nam Ninh.
Thanh Trúc: Em phải trả bao nhiêu tiền?
Bê: Dạ tính ra là 6.000 tiền Trung Quốc …Bọn nó đang ở đây nè…
Thanh Trúc: Họ có đánh đập gì em không?
Bê: Họ hăm dọa, em không chịu nhưng mà họ đưa đi càng ngày càng xa. Em sợ quá chị ơi, cứu em đi. .
Thanh Trúc: Họ có chỉ cho em thấy người chồng mà họ bắt em lấy chưa?
Bê:Họ đang tìm, tới nay là mười mấy ngày rồi.
Thanh Trúc: Khi đưa em qua họ nói em đi làm việc hay đi gả chồng cho em?
Bê:Đi làm việc,nếu làm không được sẽ đưa em về. Nhưng mà em nói em về thì họ đưa em đi xa hơn, từ Quảng Đông mà đưa tới Hà Nam.
Thanh Trúc:Bao nhiêu người canh giữ em ở chỗ đó?
Bê:Hai người. Họ dọa nếu em không chịu lấy chồng họ bán em làm gái mãi dâm, em sợ em không kéo dài được thời gian, cứu em nhanh đi em sợ không kéo được thời gian….
Trong lúc hoảng hốt vì biết mình bị lừa, Bê đã nhanh trí dùng điện thoại để ghi âm lại cuộc nói chuyện của những người đang cầm giữ cô:
Họ dọa nếu em không chịu lấy chồng họ bán em làm gái mãi dâm, em sợ em không kéo dài được thời gian, cứu em nhanh đi em sợ không kéo được thời gian….
Đại khái người phụ nữ nói tiếng Hoa trong đoạn đối thoại với người môi giới nói tiếng Việt là họ chỉ ở cách nhau không xa lắm, nghĩa là trong cùng một làng. Người phụ nữ Hoa này còn cho hay họ nằm trong nhóm gọi là nhóm số 3 nhưng mỗi lần người phụ nữ Việt gọi tới thì bà này không biết.
Vẫn theo lời người đàn bà Hoa khoảng chừng 36 tuổi đó thì bà thuộc gia đình họ Lưu ở trong làng, bà thường mai mối cho người ta lập gia đình. Sau đó hai bên còn đùa cợt với nhau rằng người con trai họ nhắm đến cho Bê rất cao lớn trong lúc Bê hơn 20 mà trông bé xíu, rằng giá mà cô già hơn 10 tuổi cũng còn được nữa là.
Thấy Bê khóc lóc và một mực đòi quay về nhà, những phụ nữ này nói sẽ gởi cô về. Thay vì đưa trở lại Việt Nam, Bê kể tiếp, họ đã đưa cô vào sâu hơn trong nội địa Trung Quốc. Khi nói chuyện với phóng viên Ban Việt Ngữ RFA, Bê cho hay cô đang ở Hồ Nam. Tuy nhiên theo phóng viên Ban Hoa ngữ RFA giúp dịch lời thoại thì đích xác Bê đang ở Henan tức Hà Nam bên Trung Quốc.
Trước đó, hôm 9 tháng Ba, Bê đã text cho một người bạn tên Nguyễn Đức ở thành phố Hồ Chí Minh, đồng thời gởi kèm định vị nơi cô đang ở cho anh luôn:
“Cô ấy nói là cô đi tầm 12 đến 16 ngày, đi theo chỉ dẫn của một người từ Việt Nam, mua vé từ Tân Sơn Nhất bay đi Hà Nội, bắt xe từ đó hình như là ba đoạn xe. Họ liên lạc với nhau qua 2 trạm xe, có người chở lên một góc núi rồi thả xuống. Có một phụ nữ Việt lại vờ như giúp đỡ em, dắt em đi theo đường rừng, một phút thấy một hàng rào có người Trung Quốc ra đón, dẫn đi chừng khoảng mấy tiếng có một chiếc xe đón chở xuống đó là Nam Ninh hay gì đó ở Trung Quốc.“
Do nghi ngờ cô Bê bị gạt, anh Nguyễn Đức đã tức tốc làm đơn trình công an hôm thứ Hai ngày 11 vừa qua nhưng:
“Tôi làm đơn ra công an phường thì công an phường chỉ lên Công An Thành Phố luôn. Lên Công An Thành Phố thì người ta không nhận đơn kêu là không đủ chứng cứ, kêu là người này đi chơi hay sao đó chứ không phải bị bắt cóc hay bị lừa từ bên đây qua.
Hỏi mấy người từng sống bên đấy thì người ta nói lúc check in cái vị trí thì đấy là Henam là cái chỗ chuyên buôn người về nó tập kết ở đó, Henan Hà Nam gì đó. Trên bộ cũng có hướng dẫn là bây giờ về bảo người nhà làm đơn xong gởi lên Sở Nội Vụ cho người ta giúp.”
Anh Nguyễn Đức cũng gọi điện báo cho gia đình của Bê ở Vị Thanh, Hậu Giang. Tuy nhiên theo anh thì hình như người chị ruột của Bê không quan tâm lắm. Ngày 12 tháng Ba, đường dây viễn liên được nối về thành phố Vị Thanh, tỉnh Hậu Giang, gặp bà Mi là chị ruột của Bê:
“Chỉ mới liên lạc hồi qua nay, nói chung không gọi điện mà nhắn tin rồi kêu ai điện cho tôi. Tôi điện lại thì nó không nghe máy.”
“Hiện tại bây giờ họ đã di chuyển em 3 nơi khác nhau, mỗi một nơi càng xa đường về quê hương…” là đoạn text mới nhất mà Bê gời cho RFA rạng sáng thứ Tư 13 tháng Ba giờ Việt Nam.
Cô Bê cho biết cô không dám ngủ vì sợ bị bán đi hay bị mỗ lấy nôi tạng như tin đồn. “Xin hãy cứu em thoát khỏi địa ngục này”, Bê kêu cứu như vậy. Cô nói cô rất sợ họ không cho cô sử dụng điện thoại nữa thì lúc đó mọi hy vọng trở về Việt Nam sẽ tắt vì không ai tìm được cô nữa.
Liên quan đến chuyện đưa người sang Trung Quốc bất hợp pháp, bản tin trên VOV.VN hôm 12 tháng Ba cho hay Tòa Án Nhân Dân tỉnh Nghệ An mở phiên xét xử một vụ mua bán trẻ em mà nạn nhân là một cô gái vị thành niên bị người bà con đưa sang Trung Quốc rồi bán cô với giá hơn 200 triệu VNĐ.
Hình minh họa. Hình chụp hôm 27/10/2018 một phụ nữ Việt Nam và là mẹ của một em gái bị mất tích, nghi là bị bán sang Trung Quốc từ tỉnh Hà Giang. AFP
Theo tin thì bị cáo tên Lang Thị Liên có chồng Trung Quốc, trú quán tại ở xã Mậu Đức, huyện Con Cuông, tỉnh Nghệ An. Năm 2016, nhân dịp về nhà ăn Tết , bà Lang Thị Liên đã dụ dỗ người dì họ tên Hoài An, khi đó mới 14 tuổi, sang Trung Quốc trông con cho bà ta.
Sau đó từ Trung Quốc bà Liên báo tin cho gia đình cô Hoài An là gả chồng đàng hoàng cho cô nhưng thực chất là bán cô cho một người đàn ông bản xứ với giá 210 triệu VNĐ.
Nội vụ đổ bễ do Hoài An báo lại với gia đình, đến tháng Sáu 20017 thì Hoài An được người quen dắt đi trốn nhưng bị phát hiện. Bà Lang Thị Liên bắt họ lại và đòi tiền chuộc 400 triệu đồng. Một tháng sau, Hoài An và người phụ nữ dắt cô đi trốn được công an Trung Quốc giải cứu đưa về Việt Nam.
Tòa Án Nhân Dân Nghệ An tuyên phạt bà Lang Thị Liên 8 năm tù giam vì tội buôn bán trẻ em, bồi thường 62 triệu Đồng cho gia đình cô gái bị hại.
Tháng Mười Hai năm 2018, Blue Dragon Việt Nam, một tổ chức thiện nguyện nước ngoài ở Hà Nội, cho biết đã có 400 nạn nhân phần lớn là phụ nữ hay thiếu nữ bị bán sang Trung Quốc rồi bị ép vào đường mãi dâm hay lấy chống bản xứ, được Blue Dragon giải cứu đưa về Việt Nam từ năm 2007.
Trước đó, từ năm 2016, một bản tin Reuters trích dẫn lời bà Mimi Vũ thuộc Vòng Tay Thái Bình đang hoạt động ở Việt Nam, cho thấy 75% nạn nhân buôn người là phụ nữ và các em gái, bị bán qua Trung Quốc để làm vợ, để hành nghề mãi dâm hoặc làm việc cực nhọc trong các phân xưởng.
Vẫn lời bà Mimi Vũ, trong quá khứ đa phần các cô bị bán qua Trung Quốc là người ở vùng biên giới miền Bắc giáp Trung Quốc, thế nhưng từ 3 năm trở lại đây thì nạn buôn người đã lan xuống các tỉnh phía Nam, đặc biệt vùng đồng bằng sông Cửu Long.
BRANDON, South Dakota (NV) — Một người tốt bụng tìm thấy một cái ví bỏ quên trên chuyến bay của hãng hàng không Frontier, không chỉ tìm cách gửi trả lại tận nhà cho khổ chủ, mà còn kèm theo ít tiền, chỉ vì muốn ĐEM NIỀM VUI cho chủ nhân chiếc ví.
Bản tin của Fox News hôm Thứ Bảy, ngày 24 Tháng Mười Một, nói rằng chiếc ví thất lạc là của anh Hunter Shamatt, 20 tuổi, sống tại thành phố Brandon, tiểu bang South Dakota.
Anh Shamatt hồi đầu tháng này đi Las Vegas để dự đám cưới của người chị. Trong chiếc ví có giấy tờ tùy thân, $60 tiền mặt và chi phiếu lương anh đã ký phía sau.
Mẹ của anh Hunter, bà Jeannie Shamatt, viết trên Facebook rằng họ cầm bằng như không bao giờ nhìn thấy lại chiếc ví hay những gì bên trong.
Nhưng họ vô cùng ngạc nhiên khi lúc về nhà, anh Hunter nhận được một bưu kiện, trong có chiếc ví và một lá thư ngắn.
Bức thư của người tốt bụng gửi cùng chiếc ví. (Hình: Facebook)
Người bí ẩn kia viết trong thư: “Tìm thấy chiếc vì này trên chuyến bay Frontier từ Omaha đi Denver, hàng số 12, ghế F, kẹt giữa ghế và thân máy bay. Tôi nghĩ anh muốn có lại cái ví này. Tái bút: Tôi bỏ vào thêm tiền cho đủ $100, để anh có thể ăn mừng việc nhận lại cái ví. Vui vẻ nhé!!!”
Bà Jeannie đưa hình chụp bức thư, với chữ ký “TB”, lên Facebook với hy vọng tìm ra ân nhân.
Chỉ sau một thời gian ngắn, các thám tử trên Facebook giúp bà tìm ra người tốt bụng kia. Ông ta tên là Todd Brown, có vợ và năm con, tìm thấy chiếc ví khi thò tay cài dây lưng an toàn trên chuyến bay.
Ông Brown nói với Yahoo rằng ông nghĩ tới việc nộp lại chiếc ví cho nhân viên hãng máy bay, nhưng muốn biết chắc chắn là anh Hunter nhận được ví này.
“Tôi biết anh ta chỉ mới 20 tuổi, có tấm check lương trong đó. Tôi nghĩ bụng ‘anh chàng này đang phải cố gắng hết sức để xây dựng cuộc đời mình.’ Tôi đã trải qua thời 20 tuổi và số tiền đó là lớn đối với một người trẻ như vậy,” ông Brown nói.
Khi ông chuẩn bị gửi chiếc ví đi, ông chợt nghĩ đến việc bỏ thêm tiền vào ví.
“Tôi có niềm vui. Tôi cũng muốn anh ta có niềm vui. Tôi tưởng tượng là anh ấy sẽ mừng rỡ khi nhận lại chiếc ví này, do vậy tôi cho vào thêm ít tiền để anh ta có thể ăn mừng.”
Bà Jeannie và anh Hunter liên lạc với ông Brown để bày tỏ lòng cám ơn của họ, không quên thông báo với những người theo dõi việc này qua Facebook.
Ông Brown nói không hề chờ đợi là có nhiều người chú ý như vậy.
“Tôi chỉ muốn làm điều phải. Tôi luôn cảm thấy vui vẻ thoải mái khi làm điều phải,” ông Brown nói. “Làm một người tốt đâu có khó khăn gì.” (V.Giang)
Bà Jeannie nói, trên đường đến Vegas dự đám cưới của con gái tôi vào tuần trước, Hunter đã mất ví, nó có $ 60.00 tiền mặt, thẻ nhận diện, tiền lương ký và thẻ ghi nợ. Khi chúng tôi nhận ra rằng chiếc ví bị mất, chúng tôi đã gọi cho hãng hàng không Frontier/ biên giới để xem có ai đã nhặt nó.
Điều tồi tệ đã biến mất sau khi sợ hãi lo lắng, tối nay Hunter nhận được một gói thư với cái ví và một lá thư, ký tên chỉ có 2 chữ TB viết tắt. Trên phong bì một địa chỉ trả lại từ OMAHA từ ứng dụng underwriters. Chúng tôi rất muốn cảm ơn nếu chúng tôi có thể tìm thấy anh ta hoặc cô ấy. Xin vui lòng giúp chia sẻ bài đăng này để chúng tôi có thể tìm thấy người tuyệt vời này.
Câu chuyện của tôi đăng đã tạo ra tin tức ở OMAHA và tôi đã có thể kết nối với người đã trả lại ví.
Tôi cố gắng dạy các con tôi làm những điều đúng đắn trong cuộc sống, giúp đỡ mọi người khi bạn có thể bất chấp sự ra đi.
Câu chuyện này giúp nhiều hơn về việc khôi phục niềm tin vào con người hơn. Tất cả mọi thứ trong ví chúng ta có thể thay thế.
Chúng tôi nghe thấy rất nhiều tin xấu nhưng không đủ tin tốt.
Cá nhân tôi muốn cảm ơn Todd Brown và vợ của anh ấy vì đã khôi phục niềm tin rằng có những người tuyệt vời ngoài kia, thế giới không tàn nhẫn như những gì đang xãy ra.
Chị Ngọc Nguyễn đã có chỗ ở tạm thời trong bảy ngày với sự giúp đỡ của Thị Trưởng Trí Tạ và thành phố Westminster. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
WESTMINSTER, California (NV) – “Chuyện chị Ngọc Nguyễn coi như tạm thời được giải quyết, trước mắt chị ấy được trả tiền để ở motel trong bảy ngày. Trong thời gian đó, thành phố sẽ tìm các ngân quỹ thích hợp để giúp chị trả tiền bảo hiểm xe, tiền điện thoại, cũng như chỗ ở ổn định hơn.”
Bài báo kể về chuyện của chị Ngọc Nguyễn, ngoài 55 tuổi, do phải trả nhiều khoản nợ nần xe cộ, tai nạn do con gái gây ra nên chị không còn đủ tiền trả tiền thuê nhà, phải sống trong xe. Sống trong xe thì không đáp ứng được yêu cầu phải tắm giặt sạch sẽ trước khi đến hãng làm, vì thế chị mất việc từ Tháng Mười, 2018.
Sau khi đọc tin này, thị trưởng thành phố Westminster đã gọi điện thoại cho tác giả bài báo hỏi cách liên lạc với chị Ngọc, cũng như bàn bạc với nhân viên thành phố tìm phương cách giúp đỡ người phụ nữ này một cách nhanh chóng.
Bên cạnh đó, nhiều độc giả email, gọi điện thoại đến tòa soạn nhờ chuyển tiền giúp chị Ngọc đóng bảo hiểm, lệ phí lưu hành xe, cũng như trang trải cuộc sống trước mắt.
Chị Ngọc Nguyễn dọn vào ở tạm trong một motel ở thành phó Westminster. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Một độc giả khác thì ngỏ ý sẽ trả tiền ở motel trong sáu tháng cho chị Ngọc để chị có nơi ăn chốn ở an toàn, sạch sẽ trong thời gian tìm việc làm để ổn định cuộc sống lâu dài.
Một số độc giả thì hỏi cách liên lạc với chị Ngọc để giới thiệu việc làm cho chị, người thì muốn giới thiệu chị vào làm cho một nhà hàng Việt Nam trong vùng Little Saigon, người thì muốn giới thiệu chị đi làm giúp việc nhà bán thời gian.
Bà Quyên Trần, đại diện văn phòng Thượng Nghị Sĩ Tom Umberg, cũng trong sáng Thứ Tư đã gọi điện thoại cho tác giả để hỏi thăm về trường hợp này.
Gần 4 giờ chiều Thứ Tư, chị Ngọc gọi cho phóng viên Người Việt để báo tin rằng chị đã dọn vào motel trên đường Golden West, và “đang tính chạy qua thư viện Westminster đọc báo tìm việc.”
Ngồi nói chuyện trong căn phòng do thành phố Westminster mướn cho, chị Ngọc trông rạng rỡ và tươi tỉnh hơn rất nhiều so với hôm gặp phóng viên tại tòa soạn báo Người Việt.
Chị khoe, “Mới cắt tóc miễn phí ở Hội Cao Niên Á Mỹ, tôi nhờ họ cắt thật cao lên để không phải đi cắt hoài. Mua thêm chai thuốc nhuộm hết $3.75, nhuộm được ba lần, để nhìn cho trẻ trẻ, người ta dễ mướn.”
Chị cười luôn miệng, nói, “Hồi sáng này ông Trí Tạ gọi cho tôi hỏi thăm, hứa giúp đỡ, rồi sau đó đến cô Linh cũng làm việc cho thành phố gọi hẹn tôi tới văn phòng. Họ nói mướn cho tôi ở chỗ này bảy ngày, kêu tôi đưa các bản copy giấy tờ xe để đóng tiền bảo hiểm và lệ phí lưu hành xe cho tôi.”
“Tôi cũng có nói tôi không xin được phone free của chính phủ, chỉ có cái điện thoại đang xài, mỗi tháng trả $20, đến ngày 2 Tháng Tư không trả sẽ bị cắt. Họ nói để họ xem xét. Họ cũng nói sẽ tìm giúp cho tôi một shelter để có thể ở lâu dài hơn,” chị Ngọc kể.
Chị Ngọc Nguyễn với nụ cười hạnh phúc khi nhận được sự giúp đỡ của nhiều độc giả báo Người Việt. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Theo lời chị Ngọc, sau đó có hai người phụ nữ Mỹ trắng đến giúp chị điền giấy tờ xin vào nhà ở tạm “shelter.”
Chị nói thêm, “Tôi đã đến tất cả các văn phòng dân cử quanh đây để gửi đơn, gửi kiến nghị kêu gọi sự giúp đỡ cụ thể đối với những người vô gia cư. Hôm nay tôi thấy mình may mắn quá, nhưng còn nhiều người khác, như bà Mỹ homeless trước cửa kia, vẫn cần sự giúp đỡ.” Chị Ngọc chỉ tay ra cửa sổ, nơi có một người vô gia cư đang ngồi tựa vào chiếc ghế của trạm xe buýt trong nắng chiều chói chang, với rất nhiều vali chứa đồ đạc đặt xung quanh.
“Tôi xin được gửi lời cám ơn đến tất cả những người đã quan tâm giúp đỡ tôi. Cám ơn ông Trí Tạ, cám ơn cô Linh và thành phố Westminster, cám ơn báo Người Việt cùng tất cả mọi người,” chị cười nhắn gửi.
Chia tay chị Ngọc, vừa về đến tòa soạn, tôi nhận được điện thoại của Thị Trưởng Trí Tạ báo cho biết, “Cho đến giờ này, ngoài việc được ở motel bảy ngày, thành phố cũng đã tìm được chi phí giúp chị Ngọc trả tiền bảo hiểm xe, lệ phí lưu hành xe, và cả tiền điện thoại rồi.”
“Bản thân tôi thì đang suy nghĩ tìm cách giúp chị ấy có được công việc làm ổn định lâu dài,” ông Trí nói thêm. (Ngọc Lan)
Chị Ngọc Nguyễn: Ước muốn có chỗ tắm, ngủ và xin được việc làm cho người trên 55 tuổi. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Ngọc Lan/Người Việt
WESTMINSTER, California (NV) – “Muốn điền đơn đi làm thì họ yêu cầu mình phải có địa chỉ, có số phone, mà tôi không có tiền để mướn nhà, không đủ điều kiện để xin “phone free” của chính phủ thì làm sao đây? Lúc còn đi làm chủ yêu cầu mình phải tắm giặt sạch sẽ, mà chỉ có ở Santa Ana mới có chỗ cho tắm, tôi đâu có tiền để đổ xăng chạy đi chạy về, mà đậu xe luôn ở đó cũng đâu ai cho. Mình không tắm giặt thì họ không cho mình đi làm nữa, thì thành thất nghiệp…”
Người phụ nữ ngoài 55 tuổi dường như được dịp nói không ngừng nghỉ về những bức bối mà chị dồn nén trong lòng hơn 5 tháng qua, kể từ lúc thất nghiệp, ngay khi nghe có người hỏi về hoàn cảnh của mình.
Chị tên Ngọc Nguyễn, sang Mỹ từ năm 1996, “đi làm hãng suốt từ đó giờ, khi thì lương tối thiểu, khi thì có chỗ trả cao hơn, cứ hãng này hết việc thì mình lại nhảy hãng khác.”
Hãng cuối cùng chị làm trước khi thất nghiệp là một hãng chuyên về lắp ráp dụng cụ y tế. “Tôi xin vô làm chỗ đó là cuối Tháng Năm, 2018, làm được đến Tháng Chín thì nghỉ. Lúc đó làm $12-$13/giờ, mỗi tháng được cỡ $2,000, trừ thuế rồi còn chừng $1,600-$1,700.”
“Ngôi nhà” hiện tại của chị Ngọc Nguyễn. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Thu nhập đó có thể cũng tằn tiện vừa đủ sống, nhưng “con gái tôi gây tai nạn, rồi bị giấy phạt tùm lum, nên bao nhiêu tiền cứ lo trả những vụ đó, đến lúc không còn đủ tiền trả tiền thuê nhà, thì phải sống trên xe.”
Và, sống trên xe chính là lý do khiến chị Ngọc mất việc.
Mất việc vì ‘không sạch sẽ’
“Không có tiền mướn nhà nên phải ở trong xe. Ở trong xe thì không có điều kiện làm vệ sinh thân thể, không giặt giũ được. Ông ‘manager’ thấy sao mình chất đồ đầy trên xe, không sạch sẽ, mấy người làm chung cũng nói như vậy. Mà tôi thì không kể cho mọi người nghe chuyện tôi mang nợ nần nên không có nhà ở, con gái tôi cũng đi mất tiêu. Ổng yêu cầu phải mướn phòng ở, phải bỏ đồ trên xe ra hết, phải tắm rửa, giặt giũ sạch sẽ thì mới đi làm, mà tôi không làm được như vậy thì ổng nói không thể tiếp tục mướn nữa, nên tôi phải ‘quit job’,” chị Ngọc giải thích lý do thất nghiệp kèm theo nụ cười gượng gạo.
Chị Ngọc mất việc từ Tháng Mười, 2018 cho đến nay đã gần 6 tháng.
Sáu tháng đó, thức ăn của chị là “mỗi Thứ Bảy chùa Điều Ngự cho ăn miễn phí. Thứ Ba thì nhà thờ chỗ Westminster và Chestnut cho mình ăn. Còn lại những ngày khác thì ăn trái cây của chùa cho. Trái cây bá tánh mang đến cúng, cứ sau một tuần họ dọn xuống cho mình cả giỏ, để dành ăn từ từ.”
“Mà tôi là người rất dễ ăn,” chị cười nói.
Chị cũng cho biết rằng “không có tắm!”
Cũng bằng cách nói chuyện xem mọi thứ như là bình thường hiển nhiên không có gì phải ngại ngần che giấu, chị giải thích thêm, “Lâu lâu mới tắm. Mỗi lần tắm là ở chỗ gần bưu điện Garden Grove có cái nhà thờ, họ cũng cho ăn free ngày Thứ Bảy, cho tắm mỗi tuần một lần, nhưng có xăng mới chạy qua đó được, còn ngày thường thì ở chỗ công viên Westminster có restroom, giặt khăn lau mình thôi.”
Buổi tối, chị chọn đậu xe nơi có đèn sáng, có nhiều xe, và cũng gần mấy tiệm ăn có cho đi nhờ restroom đến 8 giờ tối. Những ngày cuối tuần chị cảm thấy mừng hơn vì 11 giờ đêm tiệm mới đóng cửa, nghĩa là chị có thể “đi nhờ” được đến giờ đó, nếu có “nhu cầu cần giải quyết.”
“Bữa tối nào mà cần quá thì ghé tiệm phở V.K vì họ mở cửa đến 3 giờ sáng để xin đi nhờ,” chị kể.
Đó cũng là lý do mỗi ngày chị Ngọc chỉ cho phép mình uống 3 ly nước nhỏ, và sau 4 giờ chiều thì không dám uống nước nữa. “Chắc mai mốt phải đi lọc thận quá,” chị nói cùng nụ cười khỏa lấp nỗi niềm riêng.
Chiếc xe chỉ còn một khoảng trống duy nhất để chị Ngọc Nguyễn có thể ngủ… ngồi. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Lấy xe làm nhà
Little Saigon những ngày tháng qua chìm trong mưa và những cơn lạnh buốt. Chị Ngọc chống chọi lại cái khắc nghiệt của tiết trời bằng cách co rúc trong xe. “Đâu phải lúc nào cũng có xăng để mở máy sưởi, nên cứ lấy mền, áo lạnh mặc vô, mang vớ vô. Nhưng mà chân cẳng vẫn nứt nẻ chảy máu qua trời,” chị nhìn xuống hai bàn chân mình. Sưng phù. Gót chân như mảnh ruộng mùa khô cháy. Cố nông vào trong đôi dép kẹp. Với những móng chân dài thòng, đen thui, dày lên như sừng.
Chiếc xe trở thành ‘mái nhà’ thu nhỏ cho những người không nhà như chị Ngọc, chất đầy những thứ mà người ta sợ vứt bỏ rồi có lúc không tìm thấy, từ chăn mền, quần áo, thùng cạc tông, báo chí, túi ni lông, cả những hộp nhựa to-go… Chỉ còn một chỗ cho chị ngồi, dù dưới ghế cũng là một xấp báo.
“Đâu có chỗ nằm, ngủ cũng phải ngồi,” chị lại cười, đôi mắt ráo hoảnh.
Có xe, nhưng phải có tiền thì mới có xăng để chạy từ chỗ này qua chỗ khác. Và tiền đó có được là “xin người ta.”
“Tôi nói với họ cho xin vài đồng đổ xăng để chạy đến thư viện Westminster coi việc làm thì họ cho. Ngoài ra không chạy đi đâu. Khi đến thư viện thì có thể ‘charge phone’ được, in copy thì chỉ có 15 cent để mình coi kiếm việc làm, ở ngoài tới 25 cent,” chị kể.
Theo lời chị Ngọc, trong những tháng qua, chị muốn tự mình đi kiếm việc, không muốn trở thành người nhận trợ cấp xã hội. Tuy nhiên, đến nay đã hơn 5 tháng, không công ăn việc làm, chị mới đến nhờ Văn Phòng Giám Sát Viên Andrew Đỗ giúp cho chị xin được tiền ăn “food stamp” và bảo hiểm y tế medicare.
‘Tôi không xin được tiền thất nghiệp vì họ nói do tôi tự nghỉ việc,” chị cho biết thêm.
Tuy nhiên, bên cạnh chuyện lo kiếm việc làm, trước mắt, chị Ngọc còn lo “chiếc xe đến đầu Tháng Năm này phải đóng tiền ‘registration’ $188, cuối Tháng Ba thì đến hạn đóng bảo hiểm, không đóng thì làm sao chạy, mà đóng thì tiền đâu đóng. Không có xe thì làm sao đi xin việc?”
Chị tâm sự, “Đến tuổi này tôi vẫn thích làm việc lắm, cho tôi làm 365 ngày/năm tôi cũng làm, 10 tiếng/ngày cũng làm nữa, tôi thích làm việc lắm, chứ không phải đến tuổi này là làm biếng đâu.”
Chị Ngọc cho biết chị đã gửi rất nhiều đơn xin việc, nhưng “người trên 55 tuổi như tôi khó xin việc làm quá! Không ai muốn nhận hết.”
Mong được tắm rửa, sạch sẽ
Sống trong cảnh không nhà, chị Ngọc ước muốn, “Tôi đọc trong báo thấy ở San Jose họ làm các xe bus, có nước nóng nữa cho mỗi người được tắm 15 phút, tuần một lần. Phải chi các nghị viên Westminster, Garden Grove làm cái xe giống như vậy để những người như tôi được tắm rửa sạch sẽ thì mới có cơ hội đi xin việc dễ hơn.”
“Hay là mấy ông dân cử làm ơn mua miếng đất rồi để container vô làm nhà cho người ta có chỗ ở tắm rửa thì mới đi kiếm việc làm được, mới giải quyết được chuyện thất nghiệp, chuyện người vô gia cư, chứ bây giờ thấy bế tắc quá,” chị gợi ý.
“Tôi cũng muốn các ông bà nghị viên gốc Việt đề nghị làm sao có chính sách ưu đãi với những hãng xưởng chịu mướn những người lớn tuổi như tôi thì tụi tôi mới có cơ hội tìm được việc thì cuộc sống mới thay đổi,” chị trăn trở.
Giúp đồng hương gốc Việt có được một nơi tắm táp, giặt giũ, có được một công việc làm chính đáng, phải chăng là chuyện quá tầm tay của người dân nơi Little Saigon này?
Gió chiều cuối Đông phần phật thổi trong lúc chị Ngọc mở cửa nhét mình vào khoảng trống duy nhất còn lại trong xe… (Ngọc Lan)
Cha hy sinh cho con thành danh giáo sư, bác sĩ. Xem con là báu vật, nhưng báu vật đã vuột xa ngoài vòng tay của ông rồi!!!
********
Cha bán nhà cho con sang Mỹ du học, 10 năm chưa hề gặp lại con
Tin Sài Gòn, Việt Nam – Câu chuyện hoàn toàn có thật nói về tình phụ tử đầy ắp của một ông cụ 74 tuổi bán cà phê rang dạo trên đường phố Sài Gòn.
Theo báo mạng nextshark.com, ông cụ cho biết tên Duyên, một mình nuôi hai đứa con gái ăn học sau khi người vợ qua đời. Ông sẵn sàng hy sinh mọi thứ để con gái của mình có được học vấn như mong muốn. Vì lý do này, ông bán căn nhà ở Sài Gòn và mua một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại thành hẻo lánh với giá rẻ hơn để có một khoản tiền lo cho hai cô con gái sang Hoa Kỳ du học.
Thấm thoát suốt 10 năm, cả hai người con gái của ông đều đã tốt nghiệp đại học, trở thành người có địa vị tại Hoa Kỳ, người làm bác sĩ và người kia là một giáo sư. Hai cô con gái thường xuyên gọi điện thoại trò chuyện với cha mình, nhưng chưa bao giờ về lại Việt Nam thăm ông.
Mỗi ngày, người ta thấy ông một mình rong ruổi trên chiếc xe gắn máy bán cà phê hạt rang để kiếm tiền mưu sinh.
Theo báo mạng World of Buzz, ông cụ muốn có tiền với một mục đích là mua vé phi cơ bay sang Hoa Kỳ để thăm con gái trong vòng 48 ngày, tức một tháng rưỡi. Ông tâm sự rằng ông không có tài sản nào có giá trị để làm hành trang, ngoài 3 kí lô gram hạt cà phê làm quà cho hai đứa con.
Khi được hỏi liệu ông có hối tiếc về sự hy sinh quá mức mà ông dành cho hai cô con gái hay không, thì ông nói không có gì để hối tiếc. Theo ông, tất cả mọi thứ tuỳ thuộc vào cách nhìn nhận vấn đề của mỗi người. Với ông thì các con là tài sản lớn nhất trong đời.
Cơ quan Biên phòng Đài Loan vừa bắt giữ 22 lao động không có giấy phép người Việt Nam tại một công trình xây dựng ở Cao Hùng hôm 14/3 vừa qua. Taiwan News trích thông tin từ Liberty Times cho biết như vậy hôm 15/3.
Cơ quan Biên phòng Đài Loan vừa bắt giữ 22 lao động bất hợp pháp người Việt Nam tại một công trình xây dựng ở Cao Hùng hôm 14/3 vừa qua. Taiwan News trích thông tin từ Liberty Times cho biết như vậy hôm 15/3.
Một giám đốc chi nhánh ngân hàng ở Warsaw vừa bị bắt vì giúp ‘mafia Việt Nam’ rửa hàng trăm triệu đô la và euro qua các công ty ma, theo báo Ba Lan.