Đừng bao giờ sử dụng thức ăn một cách lãng phí…




Đừng bao giờ sử dụng thức ăn một cách lãng phí, vì đâu đó sẽ có rất nhiều người đang cần.
( “Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương”.)
Luật sư trẻ gốc Việt dấn thân vì nhân quyền, pháp quyền cho VN
Luật sư trẻ gốc Việt dấn thân vì nhân quyền, pháp quyền cho VN

Vi Trần, một nữ luật sư trẻ người Mỹ gốc Việt, và các cộng sự đã thành lập một tổ chức phi lợi nhuận nhằm đưa tiếng nói của người dân trong nước ra bên ngoài một cách chân thực, phản ánh thực tế xã hội, và hướng đến một nền pháp quyền thượng tôn pháp luật cho Việt Nam.
Trao đổi với VOA, nữ luật sư Vi Trần nói rằng mục tiêu của Sáng kiến Pháp lý Việt Nam (LIV), tổ thức phi chính phủ của Mỹ đăng ký ở bang California – quản lý hai trang mạng Luật Khoa Tạp chí và The Vietnamese, là nhằm mang lại cho độc giả cái nhìn mới mẻ và đa chiều về những vấn đề pháp luật, chính trị ở Việt Nam. Luật Khoa Tạp chí cũng vừa lên tiếng bị “báo chí nhà nước lẫn dư luận viên dán nhãn là ‘phản động,’ ‘chống chính quyền,’ ‘cờ vàng ba que’…”
Từ văn phòng ở Đài Loan, Luật sư Vi Trần dành cho VOA cuộc phỏng vấn sau đây:
VOA: Xin cô Vi Trần giới thiệu đôi chút về LIV và hai trang mạng truyền thông của LIV?
Vi Trần: “Tôi là Vi Trần, một trong những người chủ xướng của báo mạng Luật khoa Tạp chí, một tạp chí chuyên về pháp luật, hướng đến các bạn trẻ có quan tâm đến pháp luật, nhân quyền ở trong nước. Chúng tôi cũng nhận thấy có những người nước ngoài quan tâm đến chính trị và nhân quyền ở Việt Nam và thế là chúng tôi lập tờ báo tiếng Anh – The Vietnamese. Đây là hai dự án báo chí nằm trong các danh mục hoạt động của tổ chức phi chính phủ Sáng kiến Pháp lý Việt Nam (LIV) do chúng tôi thành lập để quản lý các dự án của mình.”
VOA: Phản ánh thực trạng xã hội, chính trị Việt Nam là đề tài nhạy cảm, vậy LIV và các nhóm cộng tác có gặp trở ngại gì không?
Vi Trần: “Là một tổ chức phi chính phủ nên tài chính luôn là một vấn đề. Nhưng đó chỉ là một khó khăn nhỏ. Chúng tôi có một mạng lưới các cộng tác viên trong nước và việc kết nối với các bạn trong nước không phải là một trở ngại lớn lắm. Nhưng vì đây là hai tờ báo mạng, và sử dụng mạng xã hội (MXH) để phát tán thông tin. Hơn một năm qua, MXH, đặc biệt là Facebook, có những thay đổi về mặt thuật toán nên có một số bài bị chặn mà không có lý do rõ ràng; có một số cuộc tấn công về mặt kỹ thuật trên mạng… thì đây chính là các trở ngại lớn nhất.”
VOA: Luật khoa Tạp chí và The Vietnamese hướng đến đối tượng độc giả nào và vì sao chọn đối tượng đó?
Vi Trần: “Thành phần nồng cốt của Luật khoa Tạp chí là những người học luật ở trong nước và nước ngoài thuộc thế hệ trẻ. Chúng tôi nhận thấy cải cách tư pháp rất cần thiết cho bất kỳ đất nước nào, ngay cả ở Hoa Kỳ. Hệ thống tư pháp ở Việt Nam đương nhiên có những vấn đề cần được giải quyết. Sau 5 năm làm việc, chúng ta thấy ngày càng nhiều các bạn trẻ có mối quan tâm nhất định về luật pháp, tư pháp hình sự ở Việt Nam bởi vì chỉ có những vấn đề chỉ phát sinh khi xã hội lên tiếng, gần đây nhất là các vụ tấn công tình dục phụ nữ và trẻ em.
Một tờ báo mà giúp có thêm thông tin để tự giải quyết và tự tìm con đường riêng cho Việt Nam là rất cần thiết. Chúng tôi cảm thấy rất vui vì ngày càng có nhiều bạn trẻ quan tâm và muốn thực hiện điều này. Đó là một tín hiệu tốt cho một xã hội.Luật sư Vi Trần, đồng sáng lập Tổ chức phi chính phủ LIV.
“Hiện nay có nhiều bạn trẻ muốn vận động để sửa đổi luật pháp ở Việt Nam. Tờ báo của chúng tôi giúp các bạn có thêm thông tin về các kinh nghiệm ở nước khác, họ đã giải quyết như thế nào, luật pháp, án lệ của nước khác đã làm gì… Một tờ báo mà giúp có thêm thông tin để tự giải quyết và tự tìm con đường riêng cho Việt Nam là rất cần thiết. Chúng tôi cảm thấy rất vui vì ngày càng có nhiều bạn trẻ quan tâm và muốn thực hiện điều này. Đó là một tín hiệu tốt cho một xã hội.”

Bangkok Post: ‘vụ mất tích của blogger Trương Duy Nhất bị im lặng’
VOA: Cách tiếp cận của LIV có khác với cách tiếp cận của người gốc Việt thuộc thế hệ trước? Vi nghĩ gì về sự khác biệt này?
Vi Trần: “Những người trẻ, đặc biệt sinh sau cuộc chiến, lớn lên ở nước ngoài, sống trong hòa bình, được đi học… tôi nghĩ chúng tôi là những may mắn, nhìn cuộc sống lạc quan hơn và muốn kết nối với người khác nhiều hơn, nhất là trong thời đại internet như bây giờ. Sự kết nối giữa người trẻ trong nước và nước ngoài cũng rất đơn giản. Và khi đã có một sự kết nối nhất định thì cách nhìn vấn đề của chúng tôi cũng khác do chúng tôi quan tâm nhiều hơn đến những vấn đề hiện đang xảy ra ở trong nước và muốn giúp các người bạn của mình…
“Nói như vậy không có nghĩa là tôi không tri ân sự mất mát và những đóng góp của các thế hệ đi trước vì tôi may mắn không phải sống trong giai đoạn lịch sử mà họ đã trải qua. Vì vậy tôi chỉ có tri ân và hoàn toàn thông cảm với những nỗi đau và mất mát của họ.
“Là người Việt Nam nói chung thì ai cũng có một ước nguyện là đất nước của mình được tiến bộ, nơi mà người dân cảm thấy tự hào và đáng sống. Người trẻ xài Internet và MXH và các ứng dụng trên mạng rất nhiều. Đó là cách tiếp cận mới của giới trẻ.
Là người Việt Nam nói chung thì ai cũng có một ước nguyện là đất nước của mình được tiến bộ, nơi mà người dân cảm thấy tự hào và đáng sống.Luật sư Vi Trần
“Người trẻ cũng có cách nhìn rất thoáng về việc đi du lịch và làm việc; họ chịu khó đi đến những nơi xa, học tập ở nhiều nước, phiêu lưu nhiều hơn. Những người trẻ có được may mắn và cơ hội này là do sự hy sinh của thế hệ trước.”
VOA: Các hồ sơ oan sai ở Việt Nam mà LIV đang vận động trên mặt trận quốc tế là các hồ sơ nào?
Vi Trần: “Có ba hồ sơ của các tử tù đang kêu oan là Hồ Duy Hải, Nguyễn Quang Chưởng và Lê Văn Mạnh. Vi thường xuyên viết bài về họ bằng tiếng Anh, cũng như thực hiện các công việc vận động tại các kỳ UPR, ICCPR gần đây… thực hiện các hoạt động trên mặt trận quốc tế cho ba hồ sơ này. Vì bản thân tôi từng học luật, tôi thấy các bản án đối với họ là sai trái.
“Ước mơ lớn nhất là sau này có thể dùng nhiều thời gian hơn để hỗ trợ tư pháp và pháp lý cho các hồ sơ tương tự…”
VOA: Xin cô Vi Trần cho biết đôi chút về bản thân và ước muốn của mình?
Vi Trần: “Từ những năm 90 thì Vi qua Mỹ sống và học trung học ở Mỹ, một người Mỹ gốc Việt khá là bình thường. Trước đây Vi sống ở California, đi học luật, trở thành luật sư và vì tò mò nên thường xuyên theo dõi tình hình ở Việt Nam. Vi có kết nối với một số bạn là các nhà hoạt động Việt Nam trong đó có Trịnh Hữu Long và Phạm Đoan Trang. Vi cùng các bạn sáng lập Luật khoa Tạp chí và từ đó Vi rời Hoa Kỳ và chuyển đến sống ở Đông Nam Á, tính đến nay đã gần 5 năm rồi. Hiện tại thì đang sống và làm việc tại Đài Loan.
“Ước mơ lâu nay của tôi là muốn trở về làm việc với người dân ở Việt Nam, đặc biệt là những dân oan, những người oan sai trong các vụ việc.”
VOA: VOA chân thành cảm ơn Luật sư Vi Trần.
VÌ CÓ MỘT NGƯỜI CHA ĐÃ HỨA

VÌ CÓ MỘT NGƯỜI CHA ĐÃ HỨA
Năm 1989 , một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Amenia , làm hơn 30.000 người chết trong vòng 4 phút . Trong cơn hỗn loạn , có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn , rồi chạy ào đến trường , nơi con trai của ông đang học
Ở đó , ông nhin thấy một đống đổ nát – ngôi trường đã sập hoàn toàn . Ngay lúc đó , người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình : ” dù thế nào , bố cũng sẽ luôn bảo vệ con !”
Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn đã từng là trường học .
Rồi ông bắt đầu cố định hướng xem lớp học của con mình nằm ở vị trí nào . Góc bên phải phía sau của trường học !
Ông lao đến và bắt đầu bới đống gạch đá .
Nhiều vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy , họ vừa khóc vừa kéo ông ra . Kêu lên :” quá muộn rồi !” Anh không làm được gì đâu ” về đi !” Hoặc chúng ta phải chờ đội cứu hộ đến thôi !” …
Nhưng để đáp lại những lời đó , người đàn ông chỉ nói đúng một câu :
” giúp tôi một tay !” Và ông tiếp tục bới đống gạch . Cẩn thận quăng từng viên gạch từng mảng tường ra ngoài .
Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát .- chúng tôi sẽ lo việc này ! Ông về nhà đi ! Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch , và chỉ đáp :- giúp tôi một tay đi !
Cảnh sát cũng có mặt . Họ khuyên can người đàn ông :- anh đang trong tình trạng không ổn định .anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác , đề nghị anh về nhà ! Nhưng họ cũng chỉ nghe một câu đáp :- giúp tôi một tay !
Một người . Rồi nhiều người bắt đầu vào” giúp một tay ”
Họ đào bới đống gạch suốt 8 tiềng …12 tiếng …24 tiếng … 36 tiếng …
Và đến tiếng thứ 38 , khi kéo một tảng bê tông ra , dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con .
Armand ? Người đàn ông gọi to , giọng nghẹn lại . Và ông nghe tiếng trả lời :
Bố phải không ? Con ở đây này ! Con đang bảo các bạn đừng lo , vì bố sẽ đến cứu con , và cứu cả các bạn nữa !
Bố đã hứa bố luôn bảo vệ con mà …
14 học sinh trong số 33 em ở lớp của Amand được cứu sống hôm đó , vì khi ngôi trường sập xuống , một tảng bê- tông to đã chèn vào tạo thành cái “hang” nhỏ và các em bị kẹt ! Amand đã bảo các bạn đừng khóc , ” bởi vì bố tớ sẽ đến cứu chúng ta ” .
Các em nhỏ hoảng sợ , đói và khát , nhưng đã được cứu sống , bởi vì có một người cha đã hứa .
💙❤💜💛🧡
Lời hứa đặc biệt của người CHA dành cho CON
Của mình là điều gì đó rất thiêng liêng 💕
👉chẳng phải vì thế mà Thiên Chúa đã dày công vun lập nên chương trình cứu độ sau khi Ađam phản bội đó sao ?
Cũng chỉ vì người quá yêu chúng ta 💖
Việt Nam chuẩn bị đưa Đoàn Thị Hương về nước
Bộ Ngoại giao Việt Nam đang tiến hành các thủ tục để đưa công dân Đoàn Thị Hương, người đang thụ án ở Malaysia vì bị nghi sát hại người anh cùng cha khác mẹ của chủ tịch Triều Tiên Kim Jong Un, về nước vào tháng sau.
Hương bị bắt tại Malaysia vì được cho là một trong 2 nữ nghi phạm tham gia vụ ám sát ông Kim Jong Nam ở sân bay Kuala Lumpur hôm 13/2/2017 và đang thụ án ở đây.
Trong phiên tòa ngày 1/4, nghi phạm người Việt 31 tuổi bị tuyên án 3 năm 4 tháng tù sau khi tội danh giết người với mức án cao nhất là tử hình của cô được chuyển sang “cố ý gây thương tích bằng phương tiện hoặc vũ khí nguy hiểm.”
Đồng phạm của Hương, Siti Aisyah, đã được trả tự do vào tháng 3 sau khi các công tố viên bãi bỏ tội danh giết người đối với công dân Indonesia này.
Luật sư Salim Bashir nói với Reuters rằng Hương sẽ được trả tự do vào ngày 3/5.
Trả lời câu hỏi của phóng viên về các biện pháp hỗ trợ của Bộ Ngoại giao đối với công dân Việt Nam Đoàn Thị Hương, người phát ngôn BNG Lê Thị Thu Hằng hôm 25/4 cho biết: “Bộ Ngoại giao đang phối hợp với các cơ quan hữu quan, Liên đoàn Luật sư Việt Nam, Đại sứ quán Việt Nam tại Malaysia triển khai các thủ tục bảo hộ công dân cần thiết để đưa công dân Đoàn Thị Hương về nước, đoàn tụ gia đình ngay sau khi được trả tự do.”
Hình phạt cho Hương bắt đầu được tính từ khi nghi phạm người Việt này bị bắt giam vào ngày 15/2/2017 và theo thủ tục nhà giam ở Malaysia, các tù nhân được giảm 1/3 bản án.
Một nguồn tin riêng của Tuổi Trẻ Online tiết lộ rằng Hương sẽ được thả vào khoảng 9 giờ sáng ngày 3/5 (giờ địa phương) và sẽ được đưa tới văn phòng của cơ quan xuất nhập cảnh Malaysia.
“Hương sẽ được sắp xếp các thủ tục đặc biệt ở sân bay và dự kiến sẽ về đến Hà Nội vào khoảng 21h30 cùng ngày 3/5 trên một chuyến bay của Vietnam Airlines”, nguồn tin của Tuổi Trẻ Online cho biết thêm.
Trang mạng này còn trích dẫn một nguồn tin khác cho biết “các vật dụng cá nhân của Hương như điện thoại và quan trọng là hộ chiếu đã được tòa Malaysia trao lại cho phía Việt Nam trong ngày 1/4.”
Theo Tuổi Trẻ Online, ông Đoàn Văn Thạnh, bố của Đoàn Thị Hương, nói “gia đình sẽ thuê ôtô lên Hà Nội để đón con gái trở về.”
Hương và Aisyah bị cáo buộc dùng chất độc thần kinh VX để sát hại Kim Jong Nam tại sân bay Kuala Lumpur, Malaysia vào tháng 2/2017. Bốn người Triều Tiên được cảnh sát Malaysia xác định là nghi phạm đã rời Malaysia chỉ vài giờ sau khi xảy ra vụ ám sát và hiện vẫn tại đào.
(Nếu không vào được VOA, xin hãy dùng đường link voaviet2019.comhoặc vn3000.info để vượt tường lửa)
Bị bỏ rơi từ khi lọt lòng, bé gái Việt mừng đầy tháng ở Singapore
Hôm nay, 24/4/2019, một bé gái Việt Nam mừng đầy tháng, chuyện lẽ ra không có gì lạ nhưng trong trường hợp của bé gái đặc biệt này thì buổi lễ đầy tháng truyền thống được coi là một ‘phép lạ’, theo Channel News Asia.
Bản tin trên trang mạng này nói rằng đứa trẻ mới 30 ngày tuổi “đã trải qua những nghịch cảnh mà đa số không phải đối mặt trong suốt cả một đời người”.
Sinh ra ở Việt Nam, đứa trẻ sơ sinh bị nhét vào một túi nylông, treo trên một cành cây tại một rẫy cà phê ở tỉnh Lâm Đồng. Trên đầu bé có một vết thương ung mủ, da bị bỏng ở nhiều nơi và toàn thân có nhiều vết muỗi cắn, giòi thì bám đầy trên vết thương, trên mắt, mũi và dây rốn.
Sáng sớm 29/10, một nông dân phát hiện ra đứa bé trong tình trạng thảm thương đó khi lần theo tiếng khóc yếu ớt của bé. Bé được đưa vào một bệnh viện ở Đàlạt, nơi bác sĩ ước lượng bé ra đời từ 4, 5 ngày trước và có lẽ đã bị bỏ rơi ngay từ khi mới lọt lòng. Các bác sĩ chẩn đoán bé khó có thể sống qua sinh nhật đầu tiên.
Bệnh viện liên lạc với Ni sư trụ trì Chùa Huệ Quang, vốn đã nuôi nhiều trẻ mồ côi. Ni sư Minh Tài, tục danh Triệu thị Thiên Kim, nhận, đặt tên cho bé là Triệu Hoài An.
Câu chuyện thương tâm gây xúc động mạnh. Nội trong vài ngày, Ni sư Minh Tài quyên được 25.000 USD do những người hảo tâm trên khắp Việt Nam đóng góp trực tiếp và qua mạng xã hội.
Số tiền đó đủ để Ni sư Minh Tài đưa bé Hoài An sang bệnh viện Mount Elizabeth ở Singapore để chữa trị trong 8 ngày. Bé nhập viện vào ngày 10/4 trong tình trạng sốt nặng, vết thương có nguy cơ nhiễm trùng.
Báo Straight Times trích lời Ni sư Minh Tài cho biết:
“Từ hôm đó, chúng tôi đã quyên được thêm 10.000 USD. Hy vọng rằng trong những tuần tới đây, chúng tôi có thể quyên thêm từ các vị mạnh thường quân ở Việt Nam và ở các nơi khác trên thế giới.”
Bác sĩ Tang Kok Kee, chuyên về giải phẫu thần kinh, cho biết đầu bé bị sưng nhưng không đe dọa tính mạng. Ông giải thích rằng đứa bé mắc chứng tràn dịch não hay não úng thủy, một chứng khá phổ biến, đặc biệt nơi trẻ sinh thiếu tháng.
Hai tuần lễ sau khi nhập viện, bé Hoài An đã hồi phục nhanh chóng một cách bất ngờ, theo Bác sĩ Tang. Ông nói:
“Tại thời điểm này, tôi không thể coi trường hợp của bé là vô vọng. Có một cơ may bệnh tình của bé sẽ thuyên giảm.”
Ni sư Minh Tài cho biết bé ngủ được hơn, khóc lớn hơn và thèm ăn hơn trước.
Nhưng đứa bé chưa hoàn toàn qua khỏi cơn nguy. Bác sĩ Tang nói hiện chưa xác định được liệu bé mắc chứng tràn dịch não (hydrocephaly) hay chứng bệnh hiếm xảy ra hơn và nghiêm trọng hơn là hydraencephaly, khi bệnh nhân thiếu một phần bán cầu đại não, và não úng thủy. Phải chờ hút bớt dịch trong não ra mới có thể chụp chẩn đoán chính xác hơn.
Bác sĩ Tang nói những đứa trẻ mắc bệnh này thường không sống quá sinh nhật 1 tuổi. Trong khi chờ đợi, bé Hoài An đã chiếm được trái tim của các y tá và nhân viên chăm sóc em tại bệnh viện Mount Elizabeth.
Báo Straight Times cho biết nhân viên bệnh viện đã tổ chức lễ đầy tháng cho bé Hoài An hôm thứ Tư 24/4, trong khi Ni sư Minh Tài và Ni cô Thiên Ngô đến từ Lào, đọc kinh cầu an, chúc phúc cho bé.
Vẫn theo tờ báo của Singapore, Ni sư Minh Tài nói Sư hy vọng sẽ .có thể đưa Hoài An về lại Việt Nam, một khi bé hồi phục, để bé được chăm sóc cùng với 10 trẻ mồ côi khác đang được nuôi nấng tại Chùa Huệ Quang.
Nhớ Anh Dương Hiếu Nghĩa
Kimtrong Lam
Lúc tôi được biết Đại Tá Dương Hiếu Nghĩa đã qua đời, tôi nghĩ đến các vị như Lý Thường Kiệt và Đức Trần Hưng Đạo, mặc dầu Anh Nghĩa không có chức phận lớn như Tướng hay Vua, nhưng Anh vẫn là anh hùng của Quân đội Việt Nam Cộng hòa có cấp bực cao.
Anh Nghĩa là một người bạn, một người bạn đặc biệt, vì tôi trẻ hơn Anh cả 20 tuổi, người Mỹ, giọng nói âu châu, tôn giáo Ky-tô, da trắng, còn Anh là người Việt Nam, giọng nói á châu, theo Đạo Phật, da vàng, nhưng hai anh em hiểu nhau, mến phục nhau, đi chung cùng một con đường tranh đấu cho đất nước Việt Nam thoát khỏi họa xâm lăng của cộng sản hà nội .
Năm 1968, lúc tôi qua Việt nam làm việc cho Cơ quan CORDS tại tỉnh Vĩnh Long, Anh Nghĩa làm Tỉnh Trưởng. Từ lúc đầu, tôi thấy Anh là một người đặc biệt, một sĩ quan được nhiều người mến thương, một Tỉnh Trưởng thắng Cộng Sản được.
Mấy ông Cố vấn Mỹ tại Vĩnh Long cũng nhận thấy Ông Nghĩa có tài hơn nhiều người khác.
Nhờ làm quen Thiếu úy Hiền, tôi mới được biết Anh Nghĩa có một lý lịch đầy những thành tích lớn rồi. Ngoài chức vụ Đại tá Tỉnh trưởng, Anh còn là một cán bộ cấp lãnh đạo của Đảng Tân Đại Việt. Anh đã tham gia, không lo ngại gì, không sợ gì, cuộc đảo chánh chế độ Nhà Ngô lúc VNCH suy sụp nặng nề và Hà nội rất hy vọng sẽ thắng Miền nam.
Cái chết của Cụ Diệm đêm 2 tháng 11 năm 1963, anh em Tân Đại Việt cho biết đó là theo quyết định của hai ông Dương Văn Minh và Mai Hữu Xuân. Anh Nghĩa lúc đó còn là sĩ quan Đại úy thôi, phải tuân lệnh của cấp trên để lo việc đi đón Cụ Diệm và Ông Nhu tại Chợ lớn.
Ở Vĩnh Long, Anh thường sai tôi làm thông dịch vì tôi có học tiếng Việt tại Vietnam Training Center của Bộ Ngoại Giao Mỹ. Trước kia, người Pháp sai người Việt làm thông dịch viên cho họ; ngày nay, một Tỉnh Trưởng Việt Nam sai người Mỹ làm thông dịch viên cho ông.
Ai cũng cười rang khi nghe tôi dịch lời Anh Nghĩa nói mà bỏ dấu sai và câu không đúng văn phạm. Nhưng có vẻ họ khoái lắm vì thấy số Trời thay đổi: Ông Nghĩa ở địa vị của quan Tây thời xưa, còn tôi ở địa vị của thầy thông an-nam-mít.
Lúc ông Đại sứ William Colby cho tôi lên Sài gòn làm việc cho Cơ quan trung ương CORDS, Ông Nghĩa đề nghị tôi gặp Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, lý thuyết gia và lãnh tụ của Đảng Tân Đại Việt.
Được gặp Ông Huy, thật là phước trời cho tôi. Tôi bắt đầu học tất cả những điều hay mà Ông Huy dạy và giải thích rỏ ràng cho tôi hiểu về văn hóa, lịch sử, chánh trị của Việt Nam. Tôi ghi nhớ lấy những ý kiến, những kế hoạch phát triển nông thôn và xây dựng dân chủ của Ông Huy đưa ra và gởi lên cho Đại sứ Colby để sửa đổi chương trình bình định phát triển nông thôn của CORDS: mỗi xã được quỷ phát triển cho dân vay tiền, mỗi xã được phép thâu thuế để tự túc, mỗi xã được quyền tự trị và tự phòng .
Hai vị, Ông Huy và Ông Colby, mặc dầu không quen biết nhau, mà như đã hợp tác nhau và làm việc song song với nhau, lấy các nguyên tắc tự do dân chủ làm nền cho chánh sách phát triển đời sống nông thôn, một cách hướng dẩn và ngăn chận rất hũu hiệu nông dân không bị việt cộng dụ dỗ đi theo lý thuyết mác-lê.
Năm 1971, tôi đổi qua Sứ Quán Mỹ để làm việc cho Chương trình Phát triển kinh tế tai Miền nam. Chúng tôi thấy sự tham nhủng quá nghiêm trọng của một số tướng tá nắm giử chức vụ lớn trong Chánh phủ VNCH là điều tai hại không khác gì thuốc độc đang đầu độc chế độ VNCH và rất nguy hại cho đời sống hạnh phúc của dân. Tôi được một số anh em Tân Đại Việt cho tôi tin về Tướng Đặng Văn Quang buôn lậu đồ đồng như vỏ đạn của pháo binh với con buôn nước ngoài lấy tiền bỏ túi riêng thay vì trả lại cho Chánh phủ Mỹ để làm lại. Tôi đi dò hỏi thêm về Ông Quang để báo cáo với Đại sứ Bunker nhưng Anh Nghĩa khuyên không nên. Anh nói: “Coi chừng, nếu Steve còn điều tra, tôi không bảo vệ cho Steve được”. Tôi nghe lời và chỉ viết một bài báo cáo không đủ bằng chứng.
Anh Phạm Thái Nguyễn Ngọc Tân cho tôi biết về cuộc Chỉnh lý 1964. Anh Nghĩa và một số sĩ quan trẻ của Đại Việt được biết Tổng thống Pháp De Gaulle đương dụ mấy ông Tướng Dương Văn Minh, Trần văn Đôn, Lê Văn Kim, Tôn Thất Đính hảy bỏ cuộc chiến đấu chống cộng sản mà hảy mời đảng cộng sản ở Hà nội cùng với Chánh phủ Miền nam thành lập một Chánh phủ Liên hiệp. Anh Nghĩa và một số anh em nữa bắt các ông Tướng này và lấy lại chức vụ lãnh đạo.
Anh em học với Anh Ba Huy, Phạm Thái về làm chánh trị là nên ráng có cho được một Chánh phủ tốt đẹp, có uy tín, với những người có đủ tài đức. Chánh phủ đó là Chánh phủ Quốc gia có tư cách đại diện rộng rải các thành phần và xu hướng chánh trị của Miền nam, như Hòa Hảo, Cao Đài, Phật giáo, Công giáo, Đại Việt, các địa phương Bắc, Trung, Nam, các đảng phái, trí thức, ….
Nhưng, mời Ộng Tướng Nguyễn Khánh làm Thủ tướng Chánh phủ mới là một sai lầm lớn. Ông Khánh là đàn anh của các Anh Dương Hiếu Nghĩa và Huỳnh Văn Tồn. Nhưng sau khi được lên làm Thủ tướng, Ông Khánh phản các anh chị em Đại Việt, chia rẻ Phật Giáo/Công giáo, làm cho Chánh phủ Sài gòn đi lần tới chổ suy yếu nghiêm trọng.
Anh Nghĩa thấy tình hình nguy hiểm cho đất nước do Ông Khánh tạo ra và tìm biện pháp cứu nguy. Anh Nghĩa tổ chức chỉnh lý trong các năm 1964 và 1965 cho tới khi Ông Khánh mất quyền và chịu đi ra nước ngoài. Nhưng tiếc thay lúc đó, VNCH yếu quá; quân đội không mạnh, thiếu lính. Mỹ phải gởi quân qua Việt nam để giúp ngăn chận sự xăm lăng của Hà nội qua đường mòn Hồ Chí Minh xuyên qua đất Lào.
Nhưng do việc Ông Nghĩa làm cho Ông Khánh phải ra đi để đem lại sự ổn định cho Sài gòn mà Anh Nghĩa không được các tướng lãnh quí mến. Họ không gần gũi với Anh Nghĩa tuy Anh hành sử vì nước, trung thành với truyền thống tổ tiên, có tình, có nghĩa đối với dân, không vì phe phái, và không vì tham quyền cá nhơn.
Sau năm 75, có lúc tôi có ý nghĩ nếu Ông Thiệu cho Anh Nghĩa, Anh Tồn, và vài anh em khác lên Tướng để hợp tác chặc chẻ với Trung Tướng Ngô Quang Trưởng, thì chắc đã không xảy ra biến cố 75, đã không mất Miền Nam.
Đại tá Nghĩa làm việc từ sáng đến tối lo cho đất nước và dân tộc – việc cứu nước – mặc dầu không có hậu thuẩn mạnh mẻ, cũng không chắc sẽ thành công hay không, mà Anh vẫn làm vì đó là vai trò và trách nhiệm của kẻ sĩ phu, của một quân nhơn trong thời chiến chống giặc ngoại xâm, của mọi vị anh hùng Việt tộc. Anh Nghĩa đã dám làm như vậy. Tôi rất phục Anh trong trách nhiệm cao quí đó.
Trong giây phút được tin Anh nằm xuống, tôi nhớ ngay cái bia của Lý Thường Kiệt ở Chùa Linh Xung, có ghi những lời khen mà Cụ Hoàng Xuân Hãn dã chép lại:
Làm việc thì siêng năng, điều khiển dân thì đôn hậu, cho nên dân được nhờ cậy. Khoan hòa giúp đỡ trăm họ, nhân từ yêu mến mọi người, cho nên nhân dân kính trọng. Dùng uy vũ để trừ gian ác, đem minh chứng để giải quyết ngục tụng, cho nên hình ngục không quá lạm. Thái úy biết rằng dân lấy sự no ấm làm đầu, nước lấy nghề nông làm gốc, cho nên không để nỡ thời vụ. Tài giỏi mà không khoe khoang. Nuôi dưỡng đến cả những người già ở nơi thôn dã, cho nên người già nhờ thế mà được yên thân. Phép tắc như vậy có thể là cái gốc trị nước, cái thuật yên dân, sự tốt đẹp đều ở đấy cả».
(Vợ Cụ Hãn là bà cô bên nội của nhà tôi, Cô Phạm Thị Hòa)
Tôi sẽ không bao giờ quên sự can đảm và lương tâm chức nghiệp của Anh Nghĩa. Ai may mắn có một người bạn như vậy trong cuộc đời của mình quả là một điều quí báu hiếm có.
Vài lời như nén hương lòng thành kính tưởng niện Anh
Steve Young
April 22, 2019
Cụ Chu Hữu Quang sinh năm 1906, tháng 1 vừa qua cụ đã trải qua sinh nhật lần thứ 111.
Cụ Chu Hữu Quang sinh năm 1906, tháng 1 vừa qua cụ đã trải qua sinh nhật lần thứ 111.
Có thể nói rằng một đời của cụ bằng nhiều cuộc đời của người khác.
Trước năm cụ Chu 50 tuổi, cụ theo ngành kinh tế, là giáo sư kinh tế học và nhà tiền tệ học. Sau 50 tuổi, cụ chuyển sang theo đuổi ngành ngôn ngữ học, cụ đã dùng 3 năm để phát minh ra “Bính âm Hán ngữ” mà chúng ta thường dùng ngày nay. Cụ Chu được gọi là “cha đẻ của Bính âm Hán ngữ”. Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn đó là nhà vật lý học lỗi lạc thế giới Albert Einstein đã từng gặp cụ hai lần.
Cụ Chu Hữu Quang, 111 tuổi.
Nếu so về thành tựu một đời thì số tuổi 111 của cụ mới khiến mọi người bất ngờ hơn. Sau năm 100 tuổi, cụ còn viết sách, xuất bản sách, bây giờ dù đã 111 tuổi nhưng cụ vẫn kiên trì viết lách, không hề bị lẫn, mắt không hề mờ, ăn được uống được, sức khỏe cực kỳ tốt. Nói đến việc sống thọ, cụ đã tổng kết ra 5 bí quyết sau:
- Con người ta không chết vì đói mà chết vì ăn, tôi không ăn đồ bổ.
Tôi không ăn đồ bổ, những thứ bổ dưỡng mà người ta tặng tôi cũng không ăn. Trước đây tôi làm việc ở ngân hàng, có rất nhiều người mời mọc, có vài người cố mà ăn, nhưng tôi thì không ăn lung tung như thế. Còn nhớ trước đây tôi có một bác sĩ cố vấn ở Thượng Hải, ông ấy bảo tôi rằng đa số chúng ta không chết vì đói mà chết vì ăn, ăn những thứ bậy bạ không tốt cho sức khỏe, trên bàn tiệc có rất nhiều thứ ăn vào rồi thì nên nôn ra.
Tục ngữ có câu “bệnh từ miệng mà ra”, cao huyết áp, cholesterol cao, tiểu đường, chẳng phải bệnh nào cũng do ăn uống mà ra hay sao? Cơ thể không cần còn cố mà ăn thì sẽ hại ngược lại cơ thể. Ăn uống phải điều độ, đa số người ta không chết vì đói mà chỉ có ăn mà chuốc lấy bệnh. Trong việc ăn uống, không nên ăn quá nhiều món mặn, đừng ăn thịt thà dầu mỡ nhiều, chủ yếu nên ăn bốn loại đó là trứng gà, rau xanh, sữa và đậu hũ. Thế nhưng sữa và trứng gà cũng không nên dùng quá nhiều, mỗi ngày một quả trứng gà, sáng và chiều đều uống một ly hồng trà.
- Nhẹ lòng thì sống lâu, gặp phải chuyện gì tôi cũng không tức giận.
Tôi xem mọi thứ của cải, vật ngoại thân rất nhẹ nhàng. Nhà Phật có câu, người coi trọng vật ngoại thân quá nặng nề thì tinh thần của người đó sẽ càng khổ sở. Rất nhiều năm trước tôi mắc chứng mất ngủ, ngủ không ngon. Đến thời kỳ “Cách mạng văn hóa”, tôi bị đưa về nông thôn, vừa khỏe ra lại chữa được bệnh mất ngủ, cho đến bây giờ tôi cũng không bị mất ngủ nữa. Vì thế tôi và bà nhà đều tin một câu: “Tái ông thất mã, yên tri phi phúc”(Nghĩa bóng: Họa phúc ở đời khó mà lường trước được). Gặp phải bất cứ việc gì không thuận lợi cũng đừng thất vọng, đừng tức giận.
Dù đã 111 tuổi nhưng cụ Chu vẫn kiên trì viết lách, không hề bị lẫn, mắt không hề mờ, ăn được uống được, sức khỏe cực kỳ tốt.
Có hai câu mà tôi thường hay nói: “Thốt nhiên lâm chi nhi bất kinh, vô cố gia chi nhi bất nộ” (Gặp phải những việc ngoài dự liệu cũng đừng hoảng loạn, đừng tức giận vì những việc vô duyên vô cớ). Đây là danh ngôn triết lý của cổ nhân, rất có lý lẽ. Quý Tiện Lâm từng viết trong quyển “Ngưu Bàng tạp ức”, dù có bị buộc tội, đừng tức giận, đừng hoảng loạn. Đây là một thử thách sự kiềm chế và công phu của chúng ta. Muốn sống thọ thì phải biết kiềm chế, đừng để lỗi lầm của người khác trừng phạt chính mình.
- Sống càng giản dị càng tốt!
Cuộc sống của tôi bây giờ chỉ có ngủ, ăn, đọc sách, viết lách. Mỗi tháng tôi đăng một bài viết lên báo.
Về việc ăn uống, chủ yếu tôi ăn bốn thứ là trứng gà, rau xanh, sữa và đậu hũ. Quần áo mặc cũng đơn giản, những thứ quần áo đẹp đẽ người ta tặng thì chẳng có dịp để mặc, bởi vì không hay ra ngoài, mà mặc vào thì cũng thấy không hợp. Tôi cũng ít đi du lịch, chỉ ở nhà viết lách, uống trà, đọc sách, tu thân dưỡng tính.
Trước đây, người ta thường cho rằng, một người không thể sống thọ nếu khi còn trẻ sức khỏe không được tốt. Lúc tôi còn trẻ từng bị lao phổi, bị chứng trầm cảm. Khi kết hôn thì mẹ tôi bí mật tìm một vị thầy bói xem tướng số cho tôi, nói rằng hai vợ chồng tôi chỉ sống được đến 35 tuổi, chúng tôi liền cười cười. Tôi thấy rằng ông thầy bói không nói sai đâu, chỉ là chúng tôi đã tự cải biến số mạng của chính mình thôi.
Cuộc sống của chúng tôi khá là giản dị, có quy củ, không ăn lung tung, không hút thuốc, không uống rượu, có uống thì cũng chỉ uống chút bia. Trước đây có khách thì chúng tôi phải mời thuốc, mua rất nhiều nhưng đều chỉ mời khách hút, chúng tôi thì không. Chúng tôi muốn sống có quy củ, đầu phải suy nghĩ nhẹ nhàng, gặp phải nhiều việc khó khăn, cứ nghĩ thoáng gì sẽ không có vấn đề gì nữa.
- Cho đến già tôi vẫn luôn kiên trì “3 không”
Một là không lập di chúc, hai là không mừng sinh nhật, ba là không ăn Tết. Không lập di chúc – gia đình hòa thuận, không mừng sinh nhật – quên đi số tuổi, không tổ chức ăn Tết – cuộc sống thanh đạm.
Cuộc sống hằng ngày càng giản dị càng tốt, nhu cầu trong cuộc sống cũng càng ít càng tốt.
Ảnh gia đình cụ Chu.
- Đời sống vợ chồng phải kính trọng nhau, “coi nhau như khách”
Lúc vợ tôi Trương Doãn Hòa (93 tuổi) còn sống, sáng trưa chiều chúng tôi đều uống trà cùng nhau. Tôi thích uống cà phê còn bà ấy thích uống trà xanh, cùng nâng chén cung kính. Quan điểm của chúng tôi là cuộc sống vợ chồng chẳng những phải có yêu thương mà còn phải kính trọng nhau, “coi nhau như khách”.
Khi uống trà và cà phê, cả nhà cùng nâng ly, chỉ một động tác nhỏ này thôi nhưng chúng tôi đã kiên trì thực hiện cả đời. Tuy chỉ là một việc nhỏ nhặt nhưng lại rất có ích, có thể tăng niềm vui trong cuộc sống gia đình, giúp cho gia đình ổn định hơn. Giữa vợ chồng cần phải tôn trọng lẫn nhau, đây là do người xưa truyền lại, rất đáng học tập. Vợ chồng là những người sống cùng nhau lâu nhất, mỗi ngày phải vui vẻ thì cả thể xác và tâm hồn mới khỏe mạnh được. Ngược lại, ngày ngày cãi nhau, đánh nhau, chẳng những không ai vui vẻ được mà còn gây tổn hại đến sức khỏe.
Cụ Chu Hữu Quang và vợ Trương Doãn Hòa.
Trên đời có rất nhiều chuyện không thuận lợi, nếu nhịn được thì nhịn một chút không có gì là to tát cả. Làm người thì phải nghĩ thoáng, đừng tức giận, trong gia đình có rất nhiều chuyện đều chỉ là những việc nhỏ nhặt.
Theo Secretchina
Tâm Thanh
From: Do Tan Hung & Kim Bang Nguyen
Kỹ sư Microsoft phát hiện máy tính xách tay Huawei có ‘cửa hậu’
‘Công nghệ’ #1 thế giới của Huawei là đây…
Kỹ sư Microsoft phát hiện máy tính xách tay Huawei có ‘cửa hậu’
Đại Kỷ Nguyên.TV 14:52, 02/04/2019
Tất cả các thiết bị do Huawei sản xuất như điện thoại di động, máy tính xách tay, đều bị cáo buộc có phần mềm gián điệp. (Ảnh: chụp màn hình từ video của NTD)
Gần đây, các nhà nghiên cứu Microsoft phát hiện rằng những chiếc máy tính xách tay do Huawei ở Trung Quốc Đại lục sản xuất, có trang bị cửa hậu (backdoors), điều mà từ trước đến nay Huawei liên tục phủ nhận, theo tờ NTD.
Trang web công nghệ Hoa Kỳ ‘Lightreading’ đưa tin hôm 29/3 rằng, các nhà nghiên cứu Microsoft tại Mỹ vào tháng 1/2019 phát hiện, các máy tính xách tay ‘Matebook’ của Huawei có trang bị ‘cửa hậu’.
Cùng ngày, tạp chí an toàn thông tin ‘SC Magazine’ của Vương Quốc Anh cũng đưa tin về nghiên cứu này.
Theo báo cáo, khi các kỹ sư cài đặt Hệ thống Chống các Mối đe dọa Nâng cao (ATP) của Microsoft trên hệ điều hành Windows 10, thì phát hiện máy tính xách tay của Huawei có ‘cửa hậu’.
Hai tờ báo cùng đưa tin về nghiên cứu của Microsoft phát hiện Huawei có cài đặt ‘cửa hậu’ nhằm thu thập thông tin tình báo. (Ảnh chụp màn hình từ video của NTD)
Máy cảm biến trong lõi máy tính của hệ thống đã phát hiện hành vi bất thường, liên quan đến quá trình điều khiển, quản lý thiết bị của Huawei, và đưa ra cảnh báo cho các nhà nghiên cứu Microsoft tiến hành điều tra.
‘Cửa hậu’ này được cài trong ổ PC Manager trong máy tính xách tay Matebook của Huawei, cho phép ‘người không có đặc quyền’ thiết lập các chương trình, sử dụng những đặc quyền của người sử dụng.
Chính phủ Mỹ luôn tin rằng Huawei đã cài đặt các ‘cửa hậu’ trong các thiết bị do họ sản xuất để thu thập thông tin tình báo cho Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ), gây rủi ro anh ninh đối với Mỹ và các quốc gia sử dụng thiết bị Huawei.
Theo NTD, ĐCSTQ hoàn toàn có quyền yêu cầu các công ty Trung Quốc trao quyền truy cập cơ sở dữ liệu người tiêu dùng. (Ảnh: chụp màn hình NTD)
Truyền thông Nhật Bản từng đưa tin, chính phủ Nhật Bản đã phát hiện ra những linh kiện “không cần thiết” khi tháo rời thiết bị Huawei.
Tổng thống Trump đã ký ‘Đạo luật Ủy quyền Quốc phòng’ vào tháng 8/2018, trong đó cấm các cơ quan chính phủ và những đơn vị hợp tác với các quan chức Mỹ, sử dụng các công nghệ và sản phẩm từ các công ty Trung Quốc như Huawei, ZTE, và kêu gọi các nước đồng minh cùng làm như vậy.
Khai Tâm
Mời vào đây cốt để xem video 2:24 “Thung lũng Silicon trở thành trung tâm gián điệp của Nga và Trung Quốc”
=> https://www.dkn.tv/the-gioi/ky-su-microsoft-phat-hien-may-tinh-xach-tay-huawei-co-cong-hau.html
From: Tu Phung
Texas: Không trả lời vợ khi được hỏi ‘có đẹp không,’ chồng bị đánh
Texas: Không trả lời vợ khi được hỏi ‘có đẹp không,’ chồng bị đánh
April 14, 2019
Cô Lizeth Guadalupe Ramirez. (Hình: Webb County Sheriff’s Office)
LAREDO, Texas (NV) – Một bà vợ ở Texas mới đây bị bắt sau khi đánh ông chồng do hỏi là mình có đẹp hay không mà ông này không chịu trả lời.
Cô Lizeth Guadalupe Ramirez, 20 tuổi, bị bắt vào tối ngày Thứ Ba, 9 Tháng Tư, vừa qua sau khi đánh ông chồng tơi tả, theo Fox News.
Bản tin của tờ bo địa phương Laredo Morning Times tường thuật rằng cô Ramirez khai với các điều tra viên cảnh sát khi họ tới nhà rằng ông chồng đã hành hung và định bóp cổ mình.
Tuy nhiên, người chồng lại khai với cảnh sát câu chuyện hoàn toàn khác hẳn.
Ông cho biết hai vợ chồng đang ngồi trong rạp xem chiếu bóng thì bà vợ hỏi là mình có đẹp hay không.
Ông chồng của cô Ramirez nói ông ta không trả lời, chỉ vì không nghe câu hỏi của vợ mình.
Nhưng cô Ramirez nổi cơn giận dữ, đưa đến cuộc cãi cọ khiến hai người phải rời khỏi rạp chiếu bóng.
Trên đường về, ông chồng cô Ramirez nói rằng bị vợ đánh liên tục.
Cuộc tấn công tiếp tục khi hai người về tới nhà. Tại nhà, cô Ramirez còn đánh luôn một người trong gia đình khi người này định can ngăn, bản tin của tờ Laredo Morning Times cho biết.
Cô Ramirez bị truy tố hai tội hành hung và bạo hành gia đình, theo hồ sơ tại nhà tù Webb County. (V.Giang)
From: Kim Bang Nguyen
Vụ Bình “Hà Lan”: Nhà nước Việt Nam chọn thua!
Cuối cùng, ông Trịnh Vĩnh Bình – Bình “Hà Lan” – đã đòi được công lý. Dù có muốn “làm bạn với phần còn lại của thế giới” hay không, nhà nước Việt Nam cũng vẫn phải trả đủ cho Bình “Hà Lan” 37,5 triệu Mỹ kim, kể cả số lẻ. “Phần còn lại của thế giới” dư khả năng để buộc nhà nước Việt Nam phải thực thi phán quyết mà Tòa Trọng tài Quốc tế tại Paris vừa công bố hồi tuần rồi.
Vì không đủ thông tin nên chưa rõ 37,5 triệu Mỹ kim mà Tòa Trọng tài Quốc tế tại Paris mới buộc nhà nước Việt Nam phải bồi thường cho Bình “Hà Lan”, có cấn trừ 15 triệu Mỹ kim mà nhà nướcViệt Nam từng trả cho ông Bình hồi năm 2006 để ông rút lại đơn trong vụ kiện nhà nước Việt Nam cách nay 13 năm, tại Trung tâm Trọng tài Thương mại Stockholm hay không (?). Nếu không thì Việt Nam đã vứt đi 15 triệu Mỹ kim ấy.
Vài người đem 15 triệu Mỹ kim mà nhà nước Việt Nam từng thanh toán cho ông Bình hồi 2006, cộng với 37,5 triệu Mỹ kim mà Tòa Trọng tài Quốc tế ở Paris mới buộc bồi thường và 7,9 triệu Mỹ kim là án phí mà nhà nước Việt Nam phải thanh toán do thua cuộc trong vụ kiện gần nhất, rồi xuýt xoa vì công khố mất 60 triệu Mỹ kim… Xuýt xoa như thế không đúng vì chưa… đủ!
Phải cộng thêm “công tác phí” mà nhà nước Việt Nam từng trả cho các viên chức được “phân công” giải quyết chuyện Bình “Hà Lan” kiện nhà nước Việt Nam suốt từ năm 2003 đến giờ, rồi phải cộng thêm chi phí mà nhà nước Việt Nam phải trả cho các hãng luật quốc tế để những hãng luật này bảo vệ nhà nước Việt Nam trong cả hai lần bị Bình “Hà Lan” kiện. Những chi phí ấy chắc chắn cũng ở mức nhiều… triệu Mỹ kim.
Tuy nhiên dựa vào đó mà bảo nhà nước Việt Nam thua Bình “Hà Lan” lại là hết sức… bậy bạ! Nhà nước Việt Nam chủ động chọn thua để một số cá nhân thắng.
***
Đọc kỹ tâm sự của Bình “Hà Lan”, tâm tình của một số viên chức có liên quan hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp đến sự nghiệp của Bình “Hà Lan” tại Việt Nam, sau đó đối chiếu với các tài liệu đã được bạch hóa và những thông tin từng được hệ thống truyền thông chính thức tại Việt Nam loan tải, có thể thấy rất rõ…
Nếu hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam thực sự lành mạnh, thực sự vận hành theo hiến pháp, pháp luật do chính họ soạn thảo, ban hành thì sẽ không phát sinh tình trạng một vài cá nhân có thể lũng đoạn toàn bộ hệ thống, dẫn dắt cả hệ thống chính trị, hệ thống công quyền trượt dài, tụt sâu xuống đáy của vực thẳm bất nhân, phi pháp.
Một số cá nhân vốn là lãnh đạo đảng, lãnh đạo nhà nước, lãnh đạo bộ máy hành pháp (như bà Nguyễn Thị Bình, ông Võ Văn Kiệt, ông Phan Văn Khải,…) tuy biết rất rõ rằng, đối xử với Bình “Hà Lan” như đã từng xảy ra là phi luân, bại lý song họ hoàn toàn bất lực, thậm chí dù muốn hay không, họ cũng trở thành đồng phạm.
Nếu hệ thống tư pháp (công an, Viện Kiểm sát, Tòa án) hoạt động độc lập, không bị chi phối bởi “quan điểm, lập trường”, Phòng An ninh Điều tra (PA 24) của Công an tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu, không thể trở thành cơ quan có thể khuynh loát toàn bộ hệ thống từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.
Chỉ là Trưởng phòng PA 24 của Công an tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu nhưng “đồng chí” Ngô Chí Đan có thể ép hết doanh nhân này đến viên chức này khác phải chung chi. Thậm chí trường hợp Bình “Hà Lan” còn được sử dụng như ví dụ minh họa cho loại quyền lực vượt lên, đứng trên cả hệ thống chính trị, hệ thống công quyền nhằm kiếm thêm tiền.
Năm 2003, sau khi Bình “Hà Lan” kiện nhà nước Việt Nam ở Trung tâm Trọng tài Thương mại Stockholm, mức độ hỗn loạn ở tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu mới đủ để hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam ghé mắt nhìn vào. Phạm Văn Phương – Tổng Giám đốc Liên doanh Vicarrent – anh vợ Ngô Chí Đan mới bị bắt.
Lần đầu tiên, tố cáo của một cá nhân vốn vừa là viên chức, vừa là doanh nhân (ông Nguyễn Minh Hoàng, Giám đốc Công ty Xây dựng đô thị tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu) về việc bị Phương (Phương “Vicarrent”) cưỡng ép đưa 100.000 Mỹ kim, nếu không, công an sẽ dàn dựng hồ sơ, sắp đặt nhân chứng để tống giam như đã từng làm với Bình “Hà Lan”), mới được xem xét (1).
Sau tố cáo của ông Hoàng, thư tố cáo “đồng chí” Ngô Chí Đan giống như bươm bướm đổ về các cơ quan tư pháp: PA 24 Công an tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu từng tổ chức khám xét, bắt giam trái phép, bức cung, dàn dựng hồ sơ để tống tiến nhiều người và Phương “Vicarrent” chính là trung gian hóa giải, nhận tiền. Thậm chí Phương “Vicarent” còn là trung gian sắp đặt nhân sự lãnh đạo chính quyền, chọn thầu (2).
Cuối cùng, chỉ có Phương “Vicarrent” bị phạt 27 năm tù (3). Dù có đủ nhân chứng, tài liệu nhưng những Ngô Chí Đan, Ngô Mạnh Hợp (lãnh đạo Văn phòng Chính phủ), Phan Hữu Thắng (Vụ trưởng Vụ Quản lý dự án, Bộ kế hoạch và Đầu tư),… thoát nạn. Tòa án hai cấp (sơ thẩm và phúc thẩm) chỉ triệu tập những cá nhân này cho có, rồi cho phép vắng mặt và không làm gì thêm (4)!
Ngô Chí Đan – hung thần của doanh giới, người khởi động “vụ án” Bình “Hà Lan” bằng cách sắp đặt nhân chứng, diễn giải tài liệu để hình sự hóa một tranh chấp trong gia đình ông Bình, tống ông vào tù, tịch thu tài sản – chỉ bị sa thải khỏi ngành công an (5). Bây giờ, cựu Trưởng phòng PA 24 của Công an Bà Rịa – Vũng Tàu đang là… luật sư, thành viên Đoàn Luật sư tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu (6).
Ở khía cạnh hình sự, vụ án Bình “Hà Lan” đã được sửa sai theo kiểu… ba rọi như thế nên thỏa thuận lần đầu giữa nhà nước Việt Nam với Bình “Hà Lan” cũng… ba rọi. Sau khi bị Bình “Hà Lan” kiện tại Trung tâm Trọng tài Thương mại Stockholm, nhà nước Việt Nam đề nghị Bình “Hà Lan” rút đơn kiện, đổi lại nhà nước Việt Nam hứa bồi thường cho ông 15 triệu Mỹ kim và hoàn trả toàn bộ tài sản mà nhà nước Việt Nam từng tịch thu.
Sở dĩ Bình “Hà Lan” tiếp tục nộp đơn kiện nhà nước Việt Nam tại Tòa Trọng tài Quốc tế ở Paris vào năm 2014 vì nhà nước Việt Nam chỉ mới trả tiền. Cam kết hoàn trả tài sản không được thực thi bởi toàn bộ số tài sản của ông Bình đã đổi chủ theo đúng phương thức chuyển đổi quyền sở hữu mang đầy đủ các đặc trưng… xã hội chủ nghĩa.
Tháng 4 năm 2011, hệ thống truyền thông chính thức ở Việt Nam loan báo, công an đã tống giam ông Trần Văn Mười (Cục trưởng Cục Thi hành án dân sự tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu), ông Lê Minh Huy Hoàng (Chấp hành viên Chi cục Thi hành án dân sự thành phố Vũng Tàu) và ông Hoàng Anh Linh (Chuyên viên Văn phòng Tỉnh ủy Bà Rịa – Vũng Tàu), vì cùng phạm tội “lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ” (7).
Trước đó mười năm, khi ông Mười còn là Trưởng phòng Thi hành án dân sự Bà Rịa – Vũng Tàu, ông Hoàng là Phó phòng, ông Linh là Chấp hành viên, cả ba đã tự tổ chức kê biên, tự bán 12 chiếc xe hơi của Bình “Hà Lan” mà Tòa chưa bao giờ tuyên bố tịch thu sung công và tự sắp đặt để bán với giá rẻ một lô đất diện tích 2.000 mét vuông ở trung tâm thành phố Vũng Tàu của Bình “Hà Lan” cho… em ruột ông Mười (8).
Đúng ba năm sau khi bị khởi tố, tháng 4 năm 2014, ông Mười, ông Hoàng, ông Linh được Tòa án tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu đem ra xử. Viện Kiểm sát tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu đột nhiên rút lại cáo buộc cả ba “lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ” gây thiệt hại cho nhà nước, cơ quan này chỉ quy kết cả ba đã gây thiệt hại cho Bình “Hà Lan” khoảng… 260 triệu đồng Việt Nam. Nhờ vậy, cả ba chỉ bị phạt mỗi người 11 tháng 16 ngày tù – bằng thời hạn cả ba bị tạm giam cho đến khi được tại ngoại chờ ra Tòa (9).
***
Trước, không có bất kỳ ai bị truy cứu trách nhiệm về việc khởi tố – tống giam – truy tố – kết án Bình “Hà Lan”, hoặc không làm tròn trách nhiệm luật định để tiến trình vô đạo, phi lý này xảy ra, khiến công khố mất 15 triệu Mỹ kim, chưa kể những chi phí liên quan khác, chắc chắn là không nhỏ chút nào. Do đó “đồng chí” Ngô Chí Đan – người khởi động tiến trình – từ thiếu tá lên trung tá, dù bị sa thải vẫn danh giá, chẳng thua ai.
Giờ, cũng sẽ không có bất kỳ ai bị truy cứu trách nhiệm do vi phạm cam kết hoàn trả tài sản, khiến công khố mất 37,5 triệu Mỹ kim nữa, chưa kể hàng loạt chi phí khác, chắc chắn ở mức nhiều triệu Mỹ kim. Cần nhớ, vì tổ chức truy tìm, thu hồi tài sản để hoàn trả cho Bình “Hà Lan” theo yêu cầu của ông, hệ thống công quyền Việt Nam mới phát giác ba viên chức Thi hành án tùy tiện kê biên, tự phát mãi tài sản của nạn nhân như đã kể.
Phải chăng 15 triệu Mỹ kim từng trả cho Bình “Hà Lan” hồi 2004 không… đáng nên mười năm sau, Viện Kiểm sát tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu mới thản nhiên cho rằng, chuyện ba viên chức Thi hành án của tỉnh này tùy tiện kê biên, tự phát mãi tài sản của Bình “Hà Lan” không… gây thiệt hại cho nhà nước (!), tạo tiền đề cho Tòa phạt mỗi người chưa tới một năm tù và lờ luôn, không thèm đếm xỉa đến tài sản cần thu hồi để hoàn trả?
Xét cho đến cùng, công khố có mất thêm 37,5 triệu Mỹ kim và nhiều triệu Mỹ kim nữa để trả đủ loại chi phí trong vụ Bình “Hà Lan” kiện nhà nước Việt Nam lần thứ hai thì nhà nước Việt Nam cũng không… thua. Đối tượng sẽ vừa bị cắt giảm đủ loại phúc lợi, vừa phải “thắt lưng, buộc bụng” đóng thêm các loại thuế, phí để nhà nước có thể thanh toán những khoản chi kiểu này là dân. Các viên chức hữu trách đâu có ai phải bỏ ra đồng nào!
Dẫu cho phán quyết của Tòa Trọng tài Quốc tế tại Paris xác định Bình “Hà Lan” thắng thì nhà nước Việt Nam vẫn không thua. Chắc chắn ông Bình sẽ nhận được tiền bồi thường. Tuy chọn thua, nhà nước Việt Nam vẫn thế, vẫn có thể duy trì đặc quyền lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối tại Việt Nam, hệ thống chính trị, hệ thống công quyền không cần phải bận tâm đến việc truy cứu trách nhiệm đồng chí nào cả, “đảng ta” có mất gì đâu!
Chú thích
(2) https://vnexpress.net/phap-luat/truong-pho-phong-ca-ba-ria-vung-tau-bi-to-cao-tong-tien-2022731.html
(5) https://vnexpress.net/phap-luat/sa-thai-truong-phong-an-ninh-ba-ria-vung-tau-1979159.html
(6)https://danluat.thuvienphapluat.vn/luat-su-toan-quoc/ngo-chi-dan-2302358
(7)https://tuoitre.vn/bat-giam-cuc-truong-cuc-thi-hanh-an-dan-su-tinh-ba-ria—vung-tau-432552.htm
(9)https://tuoitre.vn/3-nguyen-can-bo-thi-hanh-an-duoc-tra-tu-do-602469.htm
Nữ tù binh duy nhất tại nhà tù Hỏa Lò là một nữ y tá người Tây Đức, đã qua đời…




Nữ tù binh duy nhất tại nhà tù Hỏa Lò là một nữ y tá người Tây Đức, đã qua đời…
Hiếu Bá Linh,
Trong thời chiến tranh Việt Nam từ ngày 05/08/1964 đến 29/03/1973, nhà tù Hỏa Lò ở Hà Nội là nơi giam giữ hàng trăm tù binh Mỹ, nhưng có rất ít người biết trong số tù binh ở nhà tù Hỏa Lò có một nữ tù binh duy nhất. Nữ tù binh này không phải là người Mỹ, mà cũng chẳng phải là lính Mỹ. Cô là một y tá người Đức (Tây Đức), tên là Monika Schwinn, sang Đà Nẵng làm việc thiện nguyện giúp nạn nhân chiến tranh. Sau gần 4 năm bị bắt giam, mặc dù không phải là người Mỹ và lính Mỹ, nhưng cô Monika Schwinn được thả ra khỏi nhà tù Hỏa Lò chung với những tù binh Mỹ ngay sau khi Hiệp định Paris 1973 được ký kết.
Nữ y tá Đức Monika Schwinn, 31 tuổi, sau gần 4 năm tù bị giam cầm đã mừng rỡ khi đặt chân trở lại quê hương ngày 7/3/1973
Năm 1967, một con tàu của hy vọng sơn màu trắng, đến thả neo ở Ðà Nẵng. Ðó là con tàu y tế “Helgoland” của Tây Đức, còn được gọi là bệnh viện nổi, phục vụ cứu trợ nhân đạo cho các nạn nhân chiến tranh do Hồng Thập Tự của Tây Đức thực hiện. Cùng hoạt động trong thành phố ấy còn có các toán y tế thuộc tổ chức Malteser Hilfsdienst, một tổ chức từ thiện Thiên chúa giáo tại Tây Đức, gồm các bác sĩ, nữ y tá và các nhân viên khác. Đây là các chương trình cứu trợ nạn nhân chiến tranh của CHLB Ðức, họ đã chữa trị cho cả hàng trăm ngàn thường dân Việt Nam, không phân biệt người theo cộng sản hay quốc gia.
Trong khi con tàu y tế “Helgoland” của Hồng Thập Tự chỉ hoạt động ở Việt Nam trong một thời gian ngắn khoảng 1 năm, thì tổ chức Malteser Hilfsdienst thực hiện công việc thiện nguyện suốt gần 9 năm, từ ngày 07/09/1966 đến 10/04/1975, với tổng cộng 303 nhân viên gồm bác sĩ, y tá và người săn sóc bệnh nhân v.v… phục vụ chăm sóc y tế cho người dân Việt Nam – đặc biệt là ở Đà Nẵng, An Hòa và Hội An.
“Ðến nhờ chúng tôi chữa trị có những người lớn tay chân bị đứt lìa, và cả những đứa bé bụng bị rách toang…”, Walter Ruhland kể lại về thời gian phục vụ của mình ở Việt Nam như vậy, trong ánh mắt anh vẫn còn đầy vẻ khiếp sợ về những hình ảnh ấy. Anh là thợ cơ khí xe tải, tham dự chương trình cứu trợ Malteser Hilfsdienst hơn 40 năm trước đây, lúc ấy bỗng nhiên thấy mình hiện diện trong một cuộc chiến rất “ác liệt và tàn bạo“.
Đối với cô Monika Schwinn ở Lebach, thuộc bang Saarland, giúp đỡ những người gặp khó khăn là điều tự nhiên. “Cô ta luôn luôn hết sức sẳn lòng giúp đỡ“, anh họ Adolf Spaniol nhớ lại. Ban đầu, người phụ nữ trẻ ở Lebach này học nghề thợ làm tóc. Nhưng nghề thực sự cô yêu thích lại là y tá chăm sóc trẻ em.
Không có gì ngạc nhiên với gia đình cô khi vào năm 1968, lúc 26 tuổi, cô đã đáp ứng lời kêu gọi của tổ chức thiện nguyện Malteser Hilfsdienstes: Cần các bác sĩ và y tá phục vụ cho các bệnh viện ở Nam Việt Nam để giúp đỡ dân chúng, nạn nhân của cuộc chiến kéo dài không hồi kết. Cô Monika Schwinn hạnh phúc khi cô làm việc tại khoa nhi ở bệnh viện Đà Nẵng.
Bác sĩ và y tá của tổ chức cứu trợ Đức Malteser Hilfsdienst đang khám bệnh cho một em bé Việt Nam. Photo Courtesy
Năm nhân viên Malteser Hilfsdienst bị Việt Cộng bắt cóc
Nhưng một ngày nghỉ cuối tuần 27/04/1969 đã trở thành một ngày định mệnh đối với cô Monika Schwinn. Cô cùng với nữ đồng nghiệp Marie-Louise Kerber từ Nohfelden-Türkismühle cũng thuộc bang Saarland, anh Bernhard Diehl 21 tuổi, và hai y tá khác: cô Hindrika Kortmann và anh Georg Bartsch bị phục kích. Họ đi một chuyến dã ngoại tưởng như bình thường, nhưng sau đó họ rơi vào một cuộc phục kích bên một cánh đồng lúa, bỗng nhiên xuất hiện mười lăm tay súng Việt Cộng, lăm lăm chĩa mũi súng vào họ.
Khi được đưa vào làng, cả năm người đều hết sức tìm cách “chứng minh” mình chỉ là nhân viên y tế, mà là người “Đức”, chứ không phải người Mỹ! Vô hiệu quả. Nhóm Việt Cộng luôn đe dọa “cắt đầu”. Vài giờ sau khi bị bắt cóc, có lúc Bernhard Diehl đã quay sang nói với các đồng nạn nhân của mình, trong đó có cô Marie Luise Kerben, mới 19 tuổi: “Nguy quá, chắc phải mất ít nhất một năm để chúng mình mới được can thiệp cho trở về nhà”.
“Đây thực sự là chiến tranh“, Bernhard Diehl ngạc nhiên nhận ra, khi anh đến Việt Nam năm anh 21 tuổi. Trong thời gian đi nghĩa vụ quân sự, anh đã được đào tạo như một nhân viên y tế, tại Việt Nam anh là người đứng đầu đội y tá Malteser ở An Hòa gần Đà Nẵng. Ban ngày vùng này được coi là an toàn. Nhưng ban đêm, đó là “khu vực tranh chấp“, một khu vực nơi quân du kích Việt Cộng đang cố gắng mở rộng ảnh hưởng. Anh Bernhard Diehl và đội y tá của anh chăm sóc các thương binh ở cả hai phía và dân chúng.
Năm nhân viên của tổ chức thiện nguyện Malteser Hilfsdienst đã bị Việt Cộng bắt giữ ngày 27/04/1969
Nguyên do tại sao 5 nhân viên cứu trợ y tế của Tây Đức bị Việt Cộng bắt cóc?
Trong chiến tranh Việt Nam, CHLB Đức không đáp ứng yêu cầu của đồng minh Mỹ đưa quân đội vào tham chiến tại Việt Nam. Để bù lại, CHLB Ðức hiện diện tại miền Nam Việt Nam (Việt Nam Cộng hòa) với vai trò đóng góp nhiều về viện trợ kinh tế, giáo dục, cứu trợ y tế, cứu trợ nạn nhân chiến tranh v.v…
Vậy tại sao 5 nhân viên người Tây Đức làm nhiệm vụ cứu trợ y tế của tổ chức thiện nguyện Malteser Hilfsdienst lại bị Việt Cộng bắt cóc?
Lý do là vì Cộng hòa Dân chủ Đức đã sử dụng Chiến tranh Việt Nam cho một chiến dịch tuyên truyền chống Tây Đức. Đây là một chiến dịch tuyên truyền rất là thâm độc của Ðông Bá Linh! Các nhân viên tuyên truyền kích động của CHDC Ðức dựng lên hình ảnh một nước Tây Ðức gây chiến và Cộng hòa Liên bang Đức là chư hầu của Mỹ, những người Tây Đức tình nguyện mặc áo bác sĩ chỉ là ngụy trang, họ chính là những người trợ giúp quân sự cho Nam Việt Nam.
Đồng thời họ ngụy tạo tin quân đội CHLB Ðức gởi một đội quân bí mật sang Việt Nam dưới cái tên là “Legion Vietnam” (Binh đoàn lê dương Đức tại Việt Nam)! Báo “Neues Deutschland” (Nước Ðức Mới) của Đảng Cộng sản Đông Đức (SED) mô tả con tàu y tế “Helgoland” trong bức tranh biếm họa như một tàu chiến, với hình khắc trên boong mũi là một người lính.
Ngoài ra, ông Albert Norden, lãnh đạo tuyên truyền trong Bộ Chính trị đảng SED (SED là tên viết tắt của Ðảng Xã hội Thống nhất Ðức) ngụy tạo ra một số người làm “nhân chứng” về việc có chiến đấu võ trang trong các toán công tác cứu trợ của CHLB Ðức!
Sự dối trá ấy đưa đến một tác động ghê gớm ngay. Nhân viên cứu trợ bỗng nhiên bị đánh đồng, coi ngay như là “tay sai của Ðế Quốc Mỹ”, và thế là mạng sống của họ bị rơi ngay vào hiểm nguy thường xuyên của cuộc chiến. Các nhân viên cứu trợ Tây Ðức bị đưa ngay vào “sổ đen” của Việt Cộng.
Tiến sĩ Hermann von Richthofen, hiện cư ngụ tại Berlin, hồi đó được gửi đến Đại sứ quán CHLB Đức tại Sài Gòn với tư cách là một cố vấn trẻ trong ngoại giao đoàn, sau này cũng làm việc ở Đông Berlin, ông đã nói vắn tắt về mục tiêu tuyên truyền của CHDC Ðức như sau: “Tôi nghĩ rằng, Ðông Ðức chỉ muốn bằng mọi cách làm Tây Ðức chúng ta bị suy yếu, không chỉ trên bình diện quốc tế, mà cả trong nội bộ nước CHLB Ðức. Đó là việc gây ảnh hưởng tác động đến thế hệ 68, họ dễ bị mắc phải vào sự tuyên truyền của Đông Đức. Và bằng cách thức này có thể xáo trộn xảy ra để một chính phủ khác lên cầm quyền“.
Sau khi 5 nhân viên của tổ chức thiện nguyện Malteser Hilfsdienst bị Việt Cộng bắt cóc, họ bị áp giải từ Nam ra Bắc, đi bộ dọc theo đường mòn Hồ Chí Minh. Monika Schwinn và những người cùng khổ của cô phải đi hết khu rừng này đến khu rừng khác. “Đó là một phòng giam nhỏ, rộng khoảng một mét rưỡi và dài hai mét rưỡi. Cái giường là một vài tấm ván nằm trên sàn bê tông ở độ cao từ 20 đến 25 cm. Một nửa mét vuông là dành để cái xô vệ sinh“, Monika Schwinn viết trên báo Der Spiegel (Tạp chí Tấm gương) sau khi được thả ra hồi năm 1973.
Họ bị thẩm vấn, tra tấn, hầu như không được ăn gì. Bệnh tật và bị hạ nhục xảy ra thường xuyên. Ba trong số năm người đã không sống sót. Cô Marie-Louise Kerber chết lúc bị giam cầm hồi năm 1969, mãi đến năm 1997 mới có thể đưa hài cốt cô về Saarland chôn cất. Monika Schwinn cũng thường cận kề với cái chết hơn là sự sống. Nhưng cô đấu tranh kiên cường, không để bị sỉ nhục. “Cắn vào tôi là họ gãy răng“, cô viết.
Hai y tá Monika Schwinn và Bernhard Diehl sau khi được thả ra khỏi nhà tù Hỏa Lò ngày 05/03/1973 về đến CHLB Đức vào ngày 07/03/1973.
Sau 1.346 ngày bị cầm tù (gần 4 năm), trong thời gian cuối, bị giam giữ trong nhà tù khét tiếng Hỏa Lò tại Hà Nội, Monika Schwinn và Bernhard Diehl cuối cùng đã được trả tự do vào ngày 05/03/1973 sau khi Hiệp định Paris kết thúc của Chiến tranh Việt Nam được ký kết. Ngày 07/03/1973 tại sân bay Tây Đức ở Frankfurt am Main, họ được nồng nhiệt chào đón bằng những biểu ngữ.
Báo chí và truyền thông chen lấn chung quanh họ. Tạp chí Stern (Ngôi sao) đưa ngay lên trang bìa, làm thành đề tài chính của số báo. Trên báo Der Spiegel (Tạp chí Tấm gương), Monika Schwinn viết hồi ký về những gian khổ của cô đã trải qua trong gần 4 năm bị giam cầm tại miền Bắc Việt Nam. Thậm chí cô cùng với Bernhard Diehl còn viết một cuốn sách ấn tượng: “Một chút ít tình người“. Tại bang Saarland, quê hương của cô, cô được Thống đốc Franz-Josef Röder (thuộc đảng CDU) chào đón và được thành phố Lebach vinh danh thành công dân danh dự.
Đến một lúc nào đó những vinh quang lắng dịu, và Monika Schwinn đi làm y tá trở lại tại Lebach, chăm sóc trẻ sơ sinh. Cô cũng giúp những thuyền nhân tị nạn Việt Nam khi họ đến Lebach, như một điều tất nhiên. “Cô ấy luôn tạo ấn tượng vui vẻ với tôi“, anh họ Adolf Spaniol của cô nói.
Nhưng bị giam cầm một thời gian dài trong một điều kiện cực kỳ khắc nghiệt như vậy, cô không thể hồi phục hoàn toàn giống như trước trước đây được. Cô không lập gia đình và đã nghỉ hưu ở tuổi 55. “Cô ấy thường xuyên bị ốm“, anh họ của cô nói, “có lẽ điều mà cũng làm cô ấy đau là người ta không còn nhớ đến cô nữa“. Người ta đã quên cái giá mà cô ấy đã trả cho sự sẳn lòng giúp đỡ của cô ta.
Hôm thứ Hai 11/03/2019, Monika Schwinn qua đời, thọ 76 tuổi, trong bệnh viện ở Lebach, nơi cô làm việc y tá ở khoa nhi trong một thời gian nhiều năm dài.
Vào thứ Năm tới, ngày 21/03/2019, lúc 1 giờ chiều, buổi tang lễ cầu nguyện cho Monika Schwinn đã diễn ra tại nhà thờ giáo xứ ở Lebach.
– Nữ y tá Đức Monika Schwinn, 31 tuổi, sau gần 4 năm tù bị giam cầm đã mừng rỡ khi đặt chân trở lại quê hương ngày 7/3/1973
– Bác sĩ và y tá của tổ chức cứu trợ Đức Malteser Hilfsdienst đang khám bệnh cho một em bé Việt Nam. Photo Courtesy
– Năm nhân viên của tổ chức thiện nguyện Malteser Hilfsdienst đã bị Việt Cộng bắt giữ ngày 27/04/1969.
– Hai y tá Monika Schwinn và Bernhard Diehl sau khi được thả ra khỏi nhà tù Hỏa Lò ngày 05/03/1973 về đến CHLB Đức vào ngày 07/03/1973.
Clip phim tài liệu “Cứu trợ nhân đạo tại Việt Nam của tổ chức từ thiện Tây Đức Malteser Hilfsdienst:













