Lý do bệnh nhân ung thư ở Việt Nam nhiều nhất thế giới.

Lý do bệnh nhân ung thư ở Việt Nam nhiều nhất thế giới.

Mỗi năm, số bệnh nhân mới mắc ung thư ở Việt Nam là 150.000 người, trong đó có 75.000 người tử vong, con số này có xu hướng tăng trong những năm tiếp theo.

Nguyên nhân chủ yếu do các loại hóa chất độc hại có trong thức ăn hàng ngày, theo báo cáo của Viện nghiên cứu phòng chống ung thư Việt Nam.

Điều này làm cho Việt Nam là nước có bệnh nhân ung thư nhiều nhất trên thế giới.

Theo kết quả khảo sát năm 2011, tỷ lệ tử vong do ung thư dạ dày tại Việt Nam cao gấp 5 lần so với Lào, Philipines, Thái Lan và các nước trong khu vực.

 

Nước mắt lăn tròn trên má người mẹ có con bị ung thư.
Nước mắt lăn tròn trên má người mẹ có con bị ung thư.

Cũng báo cáo, trong cả nước, Hà Nội và TP.HCM có tỷ lệ người mắc bệnh ung thư vú cao nhất với tỷ lệ 30/100.000 người tại Hà Nội và 20/100.000 người tại TP.HCM (năm 2010).

Ung thư vú hiện đang trở thành loại bệnh thường gặp nhất ở nữ giới và được dự báo có xu hướng tiếp tục tăng. Lý do là mỗi ngày họ phải sử dụng những chiếc áo ngực Trung Quốc có chứa đủ thứ hóa chất gây bệnh mà không hề hay biết.

Hiện tại, cả nước có từ 240.000 – 250.000 người mắc bệnh ung thư. Trong đó, chủ yếu là ung thư phổi, dạ dày, đại tràng, ung thư gan, ung thư vú và cổ tử cung (đối với nữ).

Mỗi năm, số bệnh nhân mới mắc ung thư là 150.000 người, trong đó có 75.000 người tử vong. Theo dự báo, con số này có xu hướng tăng trong những năm tiếp theo.

Nguyên nhân gây bệnh thì có nhiều, song chủ yếu là do nguồn nước ô nhiễm và nguồn thực phẩm có chứa chất bảo quản độc hại.

Một bệnh nhi ung thư mắt tại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM
Một bệnh nhi ung thư mắt tại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM

Hàng ngày, người dân phải ăn những loại thực phẩm bị tẩm độc bởi những loại hóa chất độc hại từ Trung Quốc. Chỉ tính trong năm 2012 đã có hàng ngàn vụ việc liên quan đến thực phẩm bẩn có nguồn gốc từ Trung Quốc hoặc trong nước bị phát hiện và bắt giữ. Trong đó, hầu hết đều có chứa các chất bảo quản gây nguy cơ mắc bệnh ung thư cho người tiêu dùng: táo, khoai tây, lê…

Người tiêu dùng tẩy chay hàng Trung Quốc và lựa chọn thực phẩm trong nước nhưng cũng chẳng được an toàn hơn khi hàng loạt các thực phẩm, hoa quả trong nước được tẩm ướp và chế biến, bảo quản bằng hóa chất như giá đỗ, chuối, đu đủ, cà chua, mít…

Ngay cả những thứ quà vặt cho trẻ em như bim bim, bánh kẹo hay những thứ đồ chơi cho trẻ như thú nhún, cây thông Noel cũng trở nên nguy hiểm đổi với con người bởi bên trong đó là những loại hóa chất trở thành tác nhân gây ra bệnh ung thư.

Chính vậy, tỷ lệ mắc ung thư ở trẻ em của Việt Nam vào loại cao nhất thế giới trong những năm qua và sẽ tiếp tục tăng.

TIN LIÊN QUAN

Thầy Uông Đại Bằng gởi

Công an đánh liệt 2 chân nghi can, nhưng không bị truy tố

Công an đánh liệt 2 chân nghi can, nhưng không bị truy tố

Nguoi-viet.com

KONTUM (NV) .- Dù xác nhận đã đánh một nghi can đến liệt cả hai chân, hai ông Công an huyện Ngọc Hồi tỉnh Kontum chỉ bị đề nghị “cho ra quân trước thời hạn” thay vì truy tố hình sự.

Nguyễn Văn Anh Tuấn bị Công an đánh liệt hai chân, được dìu ra từ phòng xử án. (Hình: Người Lao Động)

Theo báo Người Lao Động hôm Thứ Ba 18/11/2014, công an tỉnh Kontum xác nhận có hai công an tham gia đánh nghi can Nguyễn Văn Anh Tuấn, 21 tuổi, khi anh này bị giam giữ tại nhà tạm giam của Công an  huyện Ngọc Hồi “dẫn đến liệt hai chân”. Tuấn bị cáo buộc tội “Cố ý gây thương tích” và “trộm cắp tài sản”.

Theo công an tỉnh Kon Tum được tờ Người Lao Động thuật lại, ngày 9-6-2014, “Tuấn đến công an huyện Ngọc Hồi đầu thú và bị bắt tạm giam để phục vụ cho công tác điều tra. Đến ngày 14-6-2014, các chiến sĩ đội Thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp đưa Tuấn ra cắt tóc để đảm bảo vệ sinh theo quy định của nhà tạm giữ nhưng Tuấn không chịu và dọa “nếu cứ cắt tóc thì Tuấn sẽ bị liệt chân”.

“Đêm 14-6-2014, hai chiến sĩ công an là Hoàng Văn Tuấn, Nguyễn Văn Tiến (công tác tại đội Thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp công an huyện Ngọc Hồi), trong quá trình kiểm tra Nhà tạm giữ công an huyện Ngọc Hồi phát hiện Anh Tuấn vi phạm nội quy nhà tạm giữ. Sẵn có thành kiến từ trước, lại cho rằng Tuấn cố ý khiêu khích nên cả hai người đã tát 4 lần vào má trái và đá vào đùi trái của Tuấn.” Phía công an Kontum chỉ nhìn nhận có vậy.

Chỉ “tát 4 lần vào má trái và đá vào đùi trái” mà Nguyễn Văn Anh Tuấn liệt cả hai chân? Bà Nguyễn Thị Diện, mẹ đẻ của Tuấn cho biết trên tờ Người Lao Động là “trong lúc chăm sóc Tuấn tại bệnh viện Đa khoa tỉnh Kon Tum, Tuấn có viết ra giấy, kể lại từ ngày 11 và 12-6-2014 đã bị công an đánh liên tục.”

Nói khác, hai Công an (không thấy nói cấp bậc) Hoàng Văn Tuấn, Nguyễn Văn Tiến đã sử dụng nhục hình với Nguyễn Văn Anh Tuấn chứ không phải là chuyện ngứa mắt vì chuyện cắt tóc theo cách chạy tội của công an tỉnh Kontum cho thuộc cấp ở huyện Ngọc Hồi.

Theo tờ Người Lao Động “Giấy ra vào viện của Bệnh viện Đa khoa tỉnh Kon Tum thể hiện Tuấn nhập viện ngày 15-6-2014 trong tình trạng đau đầu nhiều, không đi lại được và đau họng, đau cổ, khó nuốt, đau hai chi dưới…”

Tuy bị hai tên công an tra tấn, nhục hình đến liệt hai chân, ngày 11/11/2014, Nguyễn Văn Anh Tuấn vẫn bị lôi ra tòa án huyện Ngọc Hồi và bị kêu án 4 năm tù giam theo hai tội danh “Cố ý gây thương tích” và “Trộm cắp tài sản”.

Vì Nguyễn Văn Anh Tuấn không thể đi lại trong tại tạm giam, công an huyện Ngọc Hồi “cũng đã hai lần mời bà Diện đến cho bảo lãnh cho Tuấn về chữa trị nhưng bà Diện từ chối, yêu cầu làm rõ nguyên nhân”, nguồn tin trên kể.

Tờ Người Lao Động thuật lời ông đại tá Lê Văn Minh, Trưởng Công an huyện Ngọc Hồi, cho biết “liên quan đến sự việc này, công an huyện đã kỷ luật, buộc ra quân trước thời hạn 2 chiến sĩ Hoàng Văn Tuấn, Nguyễn Văn Tiến vì lý do nhậu nhẹt, vi phạm nội quy nhà tạm giữ, không có trách nhiệm mà vào phòng giam.”

Theo luật hình sự CSVN, tra tấn nhục hình nghi can, theo điều 298, thì bị phạt tù từ 6 tháng đến 12 năm. Nếu chỉ bị truy tố theo điều 104 là “Tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác” thì bị phạt tù từ 6 tháng đến 15 năm. Cách giải quyết vụ việc của công an tỉnh Kontum theo đúng chính sách nặng với dân, nhẹ với đồng đảng.

Từ đầu năm 2014 đến nay, ít nhất đã có 20 người dân chết vì bị công an tra tấn nhục hình, ép cung đến chết khi vừa mới bị tạm giam để điều tra một vài giờ tới một vài ngày. Trong số này, có 7 người dân bị vu cho là “tự tử” dù trên thi thể của họ đầy dấu vết tra tấn đòn vọt.

Ngày 6/11/2014, có 25 tổ chức Xã Hội Dân Sự độc lập tại Việt Nam ký tên chung trong một bản tuyên bố lên án Công an bạo hành. (TN)

Máy bay ‘suýt va nhau’ khi cất cánh

Máy bay ‘suýt va nhau’ khi cất cánh

Vietnam Airlines nói chiếc trực thăng quân sự đã cắt ngang mũi máy bay của hãng này ở khoảng cách chỉ 60m

Một trực thăng quân sự đã suýt va chạm với một máy bay dân sự của Vietnam Airlines trên vùng trời sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất, giới chức Việt Nam cho biết.

Thông tin trên được Cục trưởng Cục Hàng không Việt Nam xác nhận với BBC qua điện thoại hôm 20/11.

“Chúng tôi đang phối hợp với bên quân sự để điều tra và xác minh cụ thể”, ông Lại Xuân Thanh nói.

“Mức độ nguy hiểm của vụ việc cũng đang được đánh giá”.

Sự việc xảy ra ngày 29/10, nhưng báo cáo về vụ việc chỉ mới được Tổng Công ty Quản lý bay Việt Nam gửi cho Cục Hàng không Việt Nam hôm 18/11.

Lỗi do ai?

Trong tin đăng ngày 20/11, báo Tuổi Trẻ dẫn báo cáo của Tổng Công ty Quản lý bay Việt Nam (VATM) cho biết lúc 11h41 ngày 29/10, một chiếc Airbus A231 của Vietnam Airlines nhận lệnh cất cánh ở đường cất hạ cánh 25R từ bộ phận kiểm soát không lưu của sân bay Tân Sơn Nhất.

Chỉ 9 giây sau đó, một chiếc trực thăng Mi172/423 cũng được bộ phận chỉ huy bay quân sự ra lệnh cất cánh.

Khi máy bay của Vietnam Airlines đang ở độ cao khoảng 152m thì chiếc trực thăng quân sự ‘cắt ngang phía trước’, ở khoảng cách chỉ khoảng 60m, theo thông tin từ Vietnam Airlines do Tuổi Trẻ dẫn lại.

Ông Thanh nói với BBC rằng các thông tin ban đầu cho thấy đây có thể là sai sót trong phối hợp điều hành.

“Cụ thể lỗi của ai của ai thì vẫn cần phối hợp với bên quân sự để làm rõ”, ông cho biết thêm.

Tuy nhiên trong cuộc phỏng vấn với báo Tuổi Trẻ hôm 19/11, ông Đỗ Quang Việt, Cục phó Cục Hàng không Việt Nam, cho rằng sự cố là do lỗi của kiểm soát viên không lưu quân sự.

“Nếu muốn để máy bay cắt ngang đường hạ cánh, phía quân sự phải thông báo trước với phía kiểm soát viên dân sự rồi mới được thực hiện”, ông này nói.

“Trong trường hợp này phía quân sự đã không báo trước cho kiểm soát viên không lưu dân sự nên đã để xảy ra sự cố trên”.

Tuyển ‘toàn con cháu’

“Sở dĩ nguồn nhân lực của hàng không Việt Nam kém là do các tổng công ty quản lý cảng, quản lý bay … nhận vào toàn con cháu nên không nói được

Bộ trưởng Giao thông Vận tải Việt Nam Đinh La Thăng”

Đây không phải là vụ việc duy nhất bị cho là liên quan đến chất lượng kiểm soát viên không lưu trong thời gian gần đây.

Trong một sự cố tương tự hôm 27/6, hai máy bay dân sự của Jetstar Pacific đã suýt va chạm với máy bay của Vietnam Airlines tại sân bay Đà Nẵng.

Kết quả điều tra được truyền thông trong nước dẫn lại sau đó cho biết kiểm soát viên không lưu chịu trách nhiệm điều hành hai máy bay không có giấy phép và đang thực tập. Kíp trực đài kiểm soát không lưu tại sân bay Đà Nẵng cũng thiếu người so với quy định.

Cục Hàng không Việt Nam ngày 11/7 đã đình chỉ các nhân viên liên quan đến sự cố và thu hồi giấy phép của trưởng kíp trực. Giám đốc Tổng công ty Quản lý bay miền Trung cũng bị đình chỉ công tác để điều tra.

Hồi giữa tháng 11, các báo trong nước dẫn lời ông Đinh Việt Thắng, Tổng giám đốc VATM nói các nhân viên không lưu trong nước “có tỷ lệ tay nghề trung bình và yếu chiếm khoảng 40%”.

“Nhận thức trách nhiệm nghề nghiệp của một bộ phận KSVKL còn hạn chế, chưa thấy hết được tầm quan trọng, sự sống còn của đơn vị trong việc đảm bảo an toàn”, ông nói.

Bộ trưởng Giao thông Vận tải Đinh La Thăng cũng được truyền thông Việt Nam dẫn lời nói tại một buổi làm việc về nâng cao chất lượng, an toàn bay gần đây rằng “sở dĩ nguồn nhân lực của hàng không Việt Nam kém là do các tổng công ty quản lý cảng, quản lý bay … nhận vào toàn con cháu nên không nói được”.

Nguyễn Công Khế: Tự do báo chí, không còn cách nào khác

Nguyễn Công Khế: Tự do báo chí, không còn cách nào khác

Mặc Lâm, RFA
2014-11-19

vml11192014.mp3

nguyencongkhe-305.jpg

Nhà báo Nguyễn Công Khế, nguyên Tổng biên tập báo Thanh Niên.

Courtesy of Thanh Nien online

Nhà báo Nguyễn Công Khế trả lời RFA về sinh hoạt báo chí ở VN

Báo International New York Times trong số ra ngày hôm nay 19/11 có đăng một bài viết của nhà báo Nguyễn Công Khế, nguyên Tổng biên tập báo Thanh Niên viết về vấn đề tự do báo chí tại Việt Nam.

Bài báo này xuất hiện vào lúc Quốc hội Việt Nam chất vấn Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và các bộ trưởng mở ra một góc tối của tự do báo chí tại Việt Nam cần phải được Quốc hội và người đứng đầu chính phủ có thái độ dứt khoát vì tính chất quan trọng khó chối cãi của nó.

Biên tập viên Mặc Lâm của Đài Á Châu Tự Do phỏng vấn tác giả bài báo, nguyên Tổng biên tập báo Thanh Niên Nguyễn Công Khế, về bài viết này.

Sự cấm đoán trong làng báo VN

Mặc Lâm: Thưa ông, là một nhà truyền thông có bề dày và kinh nghiệm trong bối cảnh xã hội Việt Nam chưa quen thuôc với tự do báo chí, ông đã mang kinh nghiệm khó khăn ấy để viết lên bài báo với tựa đề “Một nền Tự do báo chí cho Việt Nam” nói về sự cấm đoán trong làng báo Việt Nam và đăng trên một tờ báo lớn có lịch sử trong ngành báo chí thế giới là tờ International New York Times. Xin ông cho biết đây có phải là thời điểm thích hợp cho bài báo này hay không?

Nguyễn Công Khế: Cách đây không lâu, khi trả lời chính thức trên báo Thanh Niên và báo Một Thế Giới, tôi đã nói rõ việc này. Chính vì sự cấm đoán và mở rộng các vụ nhạy cảm của các nhà lãnh đạo, nó đã để báo chí đi vào ngõ cụt. Những thông tin cần thiết nhất thì lại không được đến từ những tờ báo chính thống.

Bây giờ với thời đại thông tin này, người ta phải đọc trên mạng, hàng nghìn trang xuất hiện. Hồi trước chúng ta làm báo nhật trình, tức là báo ngày.

Bây giờ không phải là báo ngày nữa mà là báo phút. Do vậy, nếu chúng ta không để cho những tờ báo chính thống do chính phủ kiểm soát ở Việt Nam nói những điều cần thiết và những sự thật thì dứt khoát người ta sẽ đọc các trang mạng và tin đó là sự thật.

 

NguyenCongKhe-NewYorkTimes-300.jpg

Bài viết của ông Nguyễn Công Khế trên báo New York Times số đề ngày 19/11/2014.

Ví dụ như cuốn Đèn Cù của ông Trần Đĩnh chẳng hạn, rồi một số cuốn sách người ta in ra trên mạng ở nước ngoài thì anh đâu có kiểm soát được. Cả một bộ máy chính thống không hề nói lại một câu từ “cải cách ruộng đất” cho đến “bệnh tình của các nhà lãnh đạo” tức là làm cho cả một nền báo chí thụ động. Và từ đó làm cho mất niềm tin của nhân dân đối với chính sách thông tin này.

Nhà báo e ngại, lãnh đạo sợ mất ghế

Mặc Lâm: Với kinh nghiệm của Tổng biên tập một tờ báo lớn khi ông quyết định cho đăng các bài báo có tính đối diện với thời cuộc, đối diện với những vấn đề bị cho là nhạy cảm trong kinh tế xã hội hay chính trị…sau khi bài báo ấy xuất hiện ông có quan sát những hiệu quả mà nó mang tới hay không?

Nguyễn Công Khế: Thời của tụi tôi thì cách đây không lâu đâu –như tôi, Tô Hòa, Võ Như Lanh, Kim Hạnh…. một số Tổng biên tập trước đó. Khi đăng một bản tin chúng tôi nghĩ đến công chúng, đến đất nước mình nhiều hơn là nghĩ đến cá nhân của Tổng biên tập.

Bây giờ, từ các cán bộ nhà nước cho đến các cơ quan báo chí, người ta sợ bị “mất ghế” cho nên người ta không dám dũng cảm để nói lên sự thật mặc dù sự thật đó rất có lợi cho đất nước.

Nghị quyết của đảng, của chính phủ, quốc hội đang đặt vấn đề tham nhũng lên hàng đầu. Thế nhưng khi đặt bút viết chống tham nhũng của các vụ lớn thì các nhà báo rất e ngại, rất sợ, chùn tay. Điều đó làm cho tham nhũng hoành hành và dẫn đến nhiều hệ quả của đất nước.

Vấn đề nợ công, nợ xấu, những vấn đề mà cả đất nước và rất nhiều người dân quan tâm thì không làm được. Tôi nghĩ không phải là các nhà báo kém, thiếu chuyên nghiệp nhưng mà người ta ngại. Lãnh đạo các tờ báo thì sợ “mất ghế. Còn phóng viên thì ngại từ kiểm duyệt.

Tôi nghĩ nền báo chí như thế nó rất có hại, tai hại cho một đất nước đang phát triển. Sự công khai minh bạch của báo chí giúp cho sự phát triển của đất nước rất nhiều.

Lãnh đạo các tờ báo thì sợ “mất ghế. Còn phóng viên thì ngại từ kiểm duyệt. Tôi nghĩ nền báo chí như thế nó rất có hại, tai hại cho một đất nước đang phát triển.

Nguyễn Công Khế

Sa đà vào những chuyện vặt vãnh

Mặc Lâm: Theo nhận xét chung của chúng tôi thì ngày nay nhiều tờ báo dám xâm nhập vùng cấm, vùng nhạy cảm hơn mặc dù chấp nhận sau đó bài báo có thể bị gỡ xuống và Tổng biên tập có thể bị mất chức. Tuy nhiên các hiện tượng đó không nhiều. Theo ông những hoạt động ngoài lề này phải chăng là chủ trương của nhà nước mở một chút cửa để không khí tràn vào xóa bớt sư ngộp thở của tự do báo chí nhưng vẫn chưa đủ không khí cho một lá phổi lành mạnh. Theo ông nếu nhà nước mở hẳn cánh cửa này thì sự lợi hại ra sao?

Nguyễn Công Khế: Tôi nghĩ nhà nước mở ra chỉ có lợi hơn chứ không có hại. Bây giờ như VTV đang bàn đến vấn đề Công Phượng, nói về lý lịch của Công Phượng. Đó chỉ là một việc rất nhỏ thôi. Công Phượng với các hồ sơ của Tư pháp ở xã, phường vùng nông thôn Việt Nam rất lơ mơ. Vấn đề tuổi Công Phượng 19 hay 21 thì có gì thiết yếu đâu mà người ta lại ầm ầm trên đài. Những vụ lớn, những vụ tham nhũng, những vấn đề nhức nhối của đất nước thì không.

Việt Nam chúng ta sống phụ thuộc vào cái gì? Lao động rẻ, công nhân rẻ, tài nguyên thô và chúng ta sử dụng vốn ODA rất không hiệu quả. Tất cả những vấn đề nhức nhối thì báo chí ít đề cập đến.

Còn không thì báo chí sẽ phạn ra hai con đường. Một là các trang lá cải sẽ đăng cô đào này, bữa nay mặc cái áo này, bữa nay hở cái vòng một, vòng hai; Rồi người ta đi quá đà để khai thác, để câu view, tìm bạn đọc. Còn những vấn đề chính thì lại không đề cập. Đó là cái tai hại chứ.

Tôi nghĩ một chính quyền mạnh, một chính phủ mạnh thì cần một nền báo chí minh bạch, một nền thông tin minh bạch.

Mặc Lâm: Và ông nghĩ chính phủ hiện nay đã đủ mạnh chưa đề tiếp cận các nguồn thông tin minh bạch ấy?

Nguyễn Công Khế: Tôi thấy họ vẫn chưa dám để cho có thông tin nhiều chiều, có các phản biện thuyết phục. Một chính quyền mạnh, tôi nói trước đây-thời của chúng tôi cách đây không lâu như tôi đã nói ở trên- những phản ảnh của chúng tôi về tình hình thực trạng của kinh tế, chính trị, xã hội khi được đưa ra mà hơi gay gắt và nó gần với sự thật thì tôi nghĩ điều đó thúc đẩy cho xã hội lành mạnh. Nó chả có hại gì cả. Khi mà thông tin minh bạch thì người dân đặt lòng tin vào đất nước họ, vào xã hội nhiều hơn.

Con đường, chính sách minh bạch thông tin và tự do báo chí trước sau gì nó cũng đến và dứt khoát mình phải làm thôi. Không có cách nào khác, không có lựa chọn nào khác.

Nguyễn Công Khế

Thời của Minh bạch, Tự do sẽ đến

Mặc Lâm: Phải nói đây là một chủ đề rất gay gắt trong chính trường Việt Nam hiện nay. Ông là một đảng viên kỳ cựu, đã có những cống hiến nhất định cho đất nước, cho Đảng Cộng sản Việt Nam và hơn nữa cho ngành báo chí với tư cách một Tổng biên tập…khi ông đưa những nhận xét này trên một tờ báo lớn của thế giới ông có lo ngại sẽ có những động thái nào đó từ chính quyền gây khó khăn cho ông hay không?

Nguyễn Công Khế: Tôi trả lời báo trong nước còn mạnh hơn báo này nhiều. Anh phải đọc lại bài “Tôi đã bị trả giá nhiều lần” và “Dân thường không có quyền tham nhũng”. Trong các bài đó tôi nói mạnh hơn bài này rất nhiều. Tôi nói chủ yếu về chính sách thông tin của nhà nước hiện nay.

Mặc Lâm: Nhưng đó là những bài báo trong nước nhưng bây giờ thì ông công khai trên diễn đàn báo chí quốc tế và do đó nhà nước sẽ để ý hơn và có biện pháp khác hơn? Nó có thể phát sinh hai vấn đề, một là phản ứng tích cực có nghĩa là họ sẽ thay đổi theo đề nghị của ông hai là họ tiêu cực trong thái độ phủ nhận và chống đối. Giữa hai thái độ đó ông hy vọng nó diễn ra theo chiều hướng nào?

Nguyễn Công Khế: Tôi nghĩ nó sẽ diễn ra chiều hướng tích cực. Tôi đặt vấn đề trong nước rồi. Tôi có cảm giác là người ta đồng tình với tôi nhiều hơn. Tuy người ta chưa sửa được nhưng tôi nghĩ phần đồng tình nhiều, rất nhiều.

Tôi nghĩ con đường, chính sách minh bạch thông tin và tự do báo chí trước sau gì nó cũng đến và dứt khoát mình phải làm thôi. Không có cách nào khác, không có lựa chọn nào khác.

Mặc Lâm: Xin cám ơn ông.

Khi nhà cầm quyền đã đánh mất lương tâm

Khi nhà cầm quyền đã đánh mất lương tâm

Chuacưuthe.com

VRNs (19.11.2014) – Bình Dương – Những gì xảy ra cho giáo hội Mennonite (Bình Dương) trong Chúa nhật 16/11 và những ngày trước đó cho thấy một điều: Nhà Cầm quyền đã đánh mất lương tâm.

Bất cứ xã hội nào cũng phải có Bậc cầm quyền lãnh đạo xã hội, gọi là chính quyền. Chính quyền trước hết ra từ dân và làm việc cho dân. Nhiệm vụ trước mắt của họ là bảo vệ dân… nên mới được gọi là “chính quyền” (Một quyền lực chính đáng – đáng được tôn trọng)

Một chính quyền làm ngơ trước sự lộng hành của cái ác và sự đau khổ của người dân họ không còn là chính quyền, không xứng đáng được gọi là chính quyền nữa. Phải gọi đó là “Tà quyền”.

Những ngày qua, mục sư Nguyễn Hồng Quang cũng như những Mục sư – truyền Đạo của giáo hội Mennonite đã thẳng thắn tuyên bố với công luận thế giới rằng: “Chính quyền – công an tỉnh Bình Dương đã sai dùng côn đồ, xã hội đen tấn công, đánh phá cơ sở giáo hội Mennonite”. Việc tố cáo này không phải là chuyện nhỏ. Một là chính quyền trung ương cũng như địa phương phải làm việc ngay với những người tố cáo và đưa ra lời giải thích với công luận quốc tế một cách thuyết phục, để bảo vệ uy tín và danh dự của chính quyền. Hai là phải điều tra và bắt ngay băng nhóm tội phạm nào đã làm điều đó (tấn công, đánh phá cơ sở giáo hội)… đó mới là Chính quyền. Còn im lặng trước những lời tố cáo đó là “coi như thừa nhận”.

Cơ sở thờ tự của Giáo hội Mennonite (Bình Dương) bị đập phá.

Cơ sở thờ tự của Giáo hội Mennonite (Bình Dương) bị đập phá.

Đã là Chính quyền thì đâu đó phải rõ ràng: Tất cả phải công minh bằng Hiến pháp- pháp luật. Một chính quyền không phải là không có sai- Hồ Chí Minh hoặc ai đó nói rằng “không sợ sai, chỉ sợ sai lầm mà không chịu sửa chữa”- Chính quyền khi đã sai thì phải xin lỗi người dân và bồi thường cho dân thì mới xứng đáng được tôn trọng và được gọi là Chính quyền hoặc “nhà Cầm quyền”… Một chính quyền lúc thì bảo mình đại diện cho luật pháp, lãnh đạo nhân dân… lúc thì cấu kết với những thành phần tội lỗi, bất hảo trong xã hội (hoặc chính một bộ phận của lực lượng chức năng “đóng vai, đội lốt xã hội đen”) để tấn công người dân thì đó không còn là chính quyền hoặc nhà cầm quyền nữa, mà chỉ là một lực lượng “đội lốt chính quyền” chứ không phải là chính quyền đúng nghĩa. Hoặc nói một cách đúng hơn đó là “thời kỳ hết thuốc chữa của một chế độ, một chính thể”, thời kỳ xuống dốc thê thảm của một lực lượng được gọi là “nhà cầm quyền”… Sự cuối cùng của một đảng phái chính trị sắc máu, sống nhờ sự dối trá và bạo lực.

Đạo đức Hồ Chính Minh đâu?

Trong khi cả hệ thống chính trị của nhà cầm quyền tuyên truyền và giáo dục trong quần chúng nhân dân cách ráo riết với nhiều sự tốn kém về “đạo đức HCM”… thì những gì diễn ra tại Bình Dương, cho dẫu rằng, đó chỉ là sự việc “mâu thuẩn dân sự”, những việc “hoàn toàn thuộc về dân sự, chính quyền không nhúng tay”… mà chính quyền làm ngơ không biết đến thì đã là “vô đạo đức, vô trách nhiệm, đánh mất lương tâm, thua giang hồ đất cảng…” chứ đừng nói là “chính quyền hay đạo đức HCM”! Trong thế giới giang hồ, “giang hồ thứ thiệt không chơi bẩn”. Kẻ nào nhân danh giang hồ mà chơi bẩn sẽ bị giang hồ trừng trị, vì “tội làm ô danh giang hồ”! Chỉ cần một kẻ nào đó “mượn danh giang hồ, cướp rỗ bánh ít của một bà lão nghèo đi bán kiếm sống”… là giang hồ thứ thiệt sẽ xử ngay kẻ đó… Trong khi một “băng nhóm xã hội đen” nào đó, tấn công một cơ sở tôn giáo cách dã man, nơi có người già vè trẻ em đang sống một cách lạnh lùng, vô lương tâm… mà chính quyền ở đó hoặc trung ương gọi là “không biết đến” thì chính quyền đó thua một băng đảng giang hồ thứ thiệt! Tổng bí thư của cái đảng chính trị đó thua một “đại ca đất Cảng Hải phòng”! Vì cả một đảng chính trị nắm quyền trên cả một đất nước, có đầy đủ quyền lực, pháp luật, phương tiện trong tay mà hành xử với người dân còn thua một đám “du côn miệt vườn” thì chính nghĩa còn đâu mà cũng tự xưng, tự phong là “chính quyền”?

Nay là thời đại nào mà chính quyền còn tin vào “dối trá và bạo lực” sẽ đưa đến… “thành công”?

Hay là chính quyền- đảng CSVN hiện nay, cho tới nay mà vẫn “chưa thuộc bài”?

Stalin từng nói “diệt tôn giáo bằng vũ lực là ngu”!

Những gì diễn ra tại giáo hội Mennonite – Bình dương… nếu chính quyền đứng phía sau là “chính quyền NGU” (nếu Stalin nói đúng). Nếu chính quyền “vô can” trong vụ này thì chính quyền vô lương tâm, vì xã hội đen lộng hành mà chính quyền “không biết đến” thì quả thật rằng “một chính quyền như vậy là một lũ ăn hại”, một “lũ sâu dân mọt nước”, một lũ “phá nước hại dân, nặng tội với dân tộc, với lịch sử”… chứ chẳng phải là chính quyền gì cả! Hoặc đó đích thực là một lũ “Tà quyền đội lốt thương dân”.

Xét cho cùng thì “cuộc chiến tại Bình dương giữa chính quyền và giáo hội Mennonite… Chính quyền THUA TRẬN HOÀN TOÀN”! Vì sao?

Đối với quan niệm “tôn giáo” thì giáo hội Mennonite “chẳng có gì để mất”. Vì đối với quan niệm tôn giáo chung thì “vật chất là cái phù du”, không nghĩa lý gì. Sống có danh dự và trách nhiệm với đồng bào, đồng loại, dân tộc mới đáng sống. Sống ngay thẳng, không khuất phục TÀ QUYỀN, tội ác… sống như vậy “chết cũng vinh”! Cho nên dùng cái bạo lực, khủng bố để tấn công, mong họ khuất phục là chính quyền quá dại! Cái dại thứ hai là chính quyền đã tự “lột áo cho thế giới xem lưng”, khoe mình có xăm hình “xã hội đen” nhưng cái hành động là thứ “du côn miệt vườn” chứ không phải là “dân giang hồ thứ thiệt”! Thế giới sẽ phỉ nhổ vào cái thứ “du côn miệt vườn” mà cũng xưng mình là “đại ca”!

Cho nên trong cuộc chiến tại Bình dương vừa qua giữa chính quyền và giáo hội Mennonite, chính quyền Bình dương thật sự đã “gắn huy chương Anh Dũng Bội Tinh cho giáo hội Mennonite” và đã tự “bôi tro trét trấu vào mặt mình”! Mennonite không có gì để mất, nếu có chết một ai thì cũng về với Chúa cách xứng đáng, xứng danh một thánh đồ của Chúa Jesus! Được thiên sứ nghinh đón một cách long trọng! Còn Chính quyền BD và những kẻ nào tiếp tay sẽ lãnh quả báo trong nay mai!

Kinh thánh chép:

Khi ngươi thấy trong xứ có kẻ nghèo bị hà hiếp, hoặc thấy sự phạm đến lẽ chánh trực, sự trái phép công bình, thì chớ lấy làm lạ; vì có kẻ cao hơn kẻ cao vẫn coi chừng, lại còn có Đấng cao hơn nữa.” (Truyền đạo 5: 8)

– Đức Chúa Trời sẽ sớm kết thúc một chế độ “lấy sự dối trá, bạo lực là sức mạnh để tồn tại”, coi dân như cỏ rác mà cũng tự xưng là chính quyền!

Nầy, Chúa, là Đức Giê-hô-va vạn quân, sẽ dùng oai mạnh đốn các nhánh cây; những kẻ cao lớn đều bị chặt, những kẻ kiêu ngạo bị hạ xuống.” (Ê-sai 10: 33)

– Một chính thể coi dân như cỏ rác, coi công lý như rác rưỡi, đồ chơi… sẽ sớm bị Đức Chúa Trời hạ xuống và bị Công lý xét xử.

Sự cường bạo của kẻ ác sẽ đùa chúng nó đi;
Vì chúng nó không khứng làm điều ngay thẳng
.” (Châm ngôn 21: 7)

– Bạo lực là con dao hai lưỡi: Nếu dùng nó cho tôn giáo là “tự sát”! Nhất là khi anh đã dùng nó đối với Hội thánh của Đức Chúa Trời.

Hồ Chí Minh hoặc ai đó nói rằng “không sợ sai, chỉ sợ sai lầm mà không chịu sửa chữa”- Chính quyền khi đã sai thì phải xin lỗi người dân và bồi thường cho dân.

Đối với chính quyền, việc xin lỗi và bồi thường vật chất cho giáo hội Mennonite là chuyện “không lớn”… Nó bằng “củ khoai rớt trên đường của một người đi bán khoai”! Hãy làm điều đó để lấy lại danh dự trước khi quá muộn màng!

Huỳnh Thúc Khải

(Được giáo hội Mennonite sắc phong mục sư năm 2010)

LHS- 18/11/2014

Việt Nam và chuyện ‘phủ quan cả nước’

Việt Nam và chuyện ‘phủ quan cả nước’

Nguyễn Giang bbcvietnamese.com

 

Hệ thống phình to là gánh nặng cho tiền thuế của dân

Trả lời chất vấn trước Quốc hội, sáng 18/11/2014, Bộ trưởng Nội vụ Việt Nam, ông Nguyễn Thái Bình nói hơn 99% công chức hoàn thành nhiệm vụ, căn cứ vào báo cáo từ các bộ ngành và địa phương.

Nhưng cũng mới hồi tháng 10 vừa qua, báo chí Việt Nam trích Đại biểu Quốc hội Nguyễn Thị Hồng Hà (Hà Nội) cho rằng, khoảng 25-30% công chức, viên chức khu vực nhà nước có “chất lượng lao động thấp”.

Như vậy, nếu 100% họ hoàn thành nhiệm vụ, chất lượng công việc chỉ còn chừng 70% là tốt, là có ích, còn lại là dở.

Nhưng trong lúc ta cần một điều tra chi tiết về chất lượng dịch vụ công mà các cơ quan nhà nước ở Việt Nam đem lại cho dân, điều rõ thấy nhất là chính số lượng rất đông đảo cán bộ, quan chức ở Việt Nam đang là một vấn đề.

Báo chí Việt Nam vài năm qua đã nhắc đến chuyện một xã nghèo là Quảng Vinh, huyện Quảng Xương ở Thanh Hóa có con số kỷ lục 500 cán bộ.

Chế độ đông quan

Thanh Hoá cũng có con số gần 43 nghìn cán bộ cả tỉnh cho 673 xã.

Với số dân 3,5 triệu, Thanh Hóa có số quan gần bằng con số 74 nghìn quan chức, viên chức chuyên trách của bộ máy Liên hiệp châu Âu (500 triệu dân).

Và chắc đây không phải là tỉnh duy nhất ‘phủ sóng bằng quan’ trên mọi địa bàn ở Việt Nam.

Quan chức thời này là những ai mà đông như vậy?

Chỉ ở cấp xã thôi, Điều 3, Nghị định số 92/2009/NĐ-CP của Chính phủ Việt Nam nêu ra một danh sách cán bộ có quyền lực với dân, và được hưởng lương bổng rất dài:

a) Bí thư, Phó Bí thư Đảng ủy;

b) Chủ tịch, Phó Chủ tịch Hội đồng nhân dân;

c) Chủ tịch, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân;

d) Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam;

đ) Bí thư Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh;

e) Chủ tịch Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam;

g) Chủ tịch Hội Nông dân Việt Nam (áp dụng đối với xã, phường, thị trấn có hoạt động nông, lâm, ngư, diêm nghiệp và có tổ chức Hội Nông dân Việt Nam);

h) Chủ tịch Hội Cựu chiến binh Việt Nam.

Ngoài ra, công chức cấp xã có các chức danh sau đây:

a) Trưởng Công an;

b) Chỉ huy trưởng Quân sự;

c) Văn phòng – thống kê;

d) Địa chính – xây dựng – đô thị và môi trường (đối với phường, thị trấn) hoặc địa chính – nông nghiệp – xây dựng và môi trường (đối với xã);

đ) Tài chính – kế toán;

e) Tư pháp – hộ tịch;

g) Văn hoá – xã hội.

Căn cứ vào đây thì quả không có gì quá đáng khi Việt Nam bị phê là đang có hệ thống trị dân toàn diện, bao phủ mọi ngóc ngách của đời sống, khiến xã hội dân sự không còn chỗ thở.

Nhưng triết lý phủ sóng bằng quan ở cả nước còn có hệ quả nghiêm trọng với quốc gia ở ba lĩnh vực.

Đầu tiên là kinh phí ngân sách nhà nước Việt Nam mà thực chất là tiền thu từ dân, thuế doanh nghiệp, tiền vay nước ngoài, tiền bán tài nguyên…phải gánh chịu để nuôi bộ máy khổng lồ phi sản xuất.

Người dân phải góp thóc nuôi cán bộ xã ở một số tỉnh

Điều thứ nhì là dù chính phủ trung ương nỗ lực cải tổ nền kinh tế nhưng ở hàng nghìn xã có những đội ngũ đông đảo, cán bộ luôn sẵn sàng bảo vệ quyền lợi của mình, nên gây cản trở cho công cuộc hiện đại hóa, dân chủ hóa.

Và điều nữa là hệ thống này áp đặt cơ chế ‘xin – cho’ vào đời sống xã hội.

Hiển nhiên, về nguyên tắc, bộ máy quan liêu ở đâu cũng có xu hướng ngày càng phình to – một ví dụ bị phê phán là các cơ quan thuộc Liên hiệp châu Âu – nhưng ở Việt Nam, vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều vì con số quan chức quá đông.

Hệ thống độc thoại

Trong những lần các lãnh đạo nhất gặp gỡ cử tri, nếu nhìn kỹ ra thì số ‘cử tri’ đa phần đó cũng là cán bộ về hưu, cựu chiến binh, công nhân viên có chân trong Mặt trận, Đoàn Thanh niên, Hộ phụ nữ, Hội Nông dân ở phường xã.

Như thế xét cho cùng đó chỉ là cuộc nói chuyện của hệ thống với chính nó.

Và bỏ phiếu tín nhiệm xét cho cùng cũng khó thay đổi được gì vì đây là chuyện của những người giống nhau, tín nhiệm nhiều hay ít với nhau, mang tính nội bộ.

Kể cả khi có sự bất tín nhiệm một vài chục vị, thậm chí hàng trăm vị ở trung ương thì tình hình với hơn 3 triệu quan chức trải khắp các tỉnh thành cũng không có gì thay đổi.

Hàng ngày họ vẫn lĩnh lương, vẫn hưởng các phụ cấp, trợ cấp và thậm chí như Nghị định 92 ghi rõ, nếu họ có về nghỉ thì vẫn đàng hoàng hưởng 90% lương, và nhỡ có chết thân nhân còn được tới 10 tháng lương lo ma chay.

Không có gì quá đáng khi Việt Nam bị phê là đang có hệ thống trị dân toàn diện, bao phủ mọi ngóc ngách của đời sống, khiến xã hội dân sự không còn chỗ thở.

Đây là một hiện tượng chưa từng có trong lịch sử Việt Nam vì làm quan thời phong kiến cũng phải thi cử đàng hoàng (viết được chữ Nho không dễ), còn làm cán bộ ở Việt Nam như chính Nghị định 92 ghi, chỉ cần trình độ sơ cấp.

Nước nào thời nay cũng có bộ máy quan liêu điều tiết nhiều hoạt động của xã hội nhưng ở đa số các quốc gia tiên tiến nó bị hạn chế bởi lá phiếu cử tri qua cơ chế dân chủ và truyền thông tự do.

Còn ở Việt Nam, nó đến từ Liên Xô và Trung Quốc, và du nhập trong bối cảnh chiến tranh nên ngay từ lúc sinh ra đã được ‘cài đặt’ mã kiểu Leninism để kiểm soát toàn diện cả xã hội.

Trong truyện ngắn chỉ có đúng một đoạn văn, ‘Del rigor en la ciencia’, Jorge Louis Borges kể câu chuyện ở xứ sở nọ người ta tạo được tấm bản đồ hoàn hảo, tỷ lệ 1-1.

Quả là tuyệt, vì bản đồ nào có thể chính xác hơn, toàn diện hơn tỷ lệ ôm trọn cả lãnh thổ quốc gia như thế?

Nhưng trong tác phẩm ẩn dụ tạm dịch là ‘Sự chính xác của khoa học’, Borges viết tấm bản đồ to bằng đúng quốc gia đó đã trở nên vô dụng.

Bởi xem bản đồ cũng chẳng khác gì đi luôn ra ngoài thực địa nên chẳng còn ai cần nó nữa.

Còn ở Việt Nam, chuyện không tinh tế như thế mà rất thực tiễn: đó là chuyện bát cơm.

Khổ tâm nhất là ở xã Quảng Vinh, Thanh Hóa chính quyền phải thu lúa gạo của dân để nuôi cán bộ, cứ năm tấn thóc thì thu một tấn, theo các báo Việt Nam.

Trung Quốc trấn đèo Hải Vân: Trách nhiệm Thủ tướng

Trung Quốc trấn đèo Hải Vân: Trách nhiệm Thủ tướng

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2014-11-17

danang.gov.vn.jpg

Hầm Hải vân

Courtesy of danang.gov.vn

Thừa Thiên-Huế đẩy quả bóng trách nhiệm cho Thủ tướng về việc cho phép nhà đầu tư Trung Quốc khai thác 200 ha đất ở vị trí chiến lược trên đèo Hải Vân.

Nhà phản biện độc lập TS Nguyễn Quang A, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển IDS cho rằng, cho dù Thủ tướng chịu trách nhiệm vì đã phê duyệt qui hoạch, thì nay cũng là lúc phải thu hồi ngay lập tức giấy chứng nhận đầu tư cấp cho doanh nghiệp Trung Quốc, trao quyền cho họ thực hiện dự án nghỉ dưỡng nằm ở vị trí chiến lược, có thể khống chế vịnh Đà Nẵng và chia cắt đất nước. Từ Hà Nội TS Nguyễn Quang A nhấn mạnh:

“Chắc chắn phải như vậy nếu ông ấy đã ký thì phải có trách nhiệm, về việc không nhìn ra thì có thể có nhiều lý do, một lý do là do sơ xuất vì sơ xuất là chuyện con người. Nếu mà là sơ xuất thì có thể bỏ qua mà chỉ có thể đánh giá là năng lực hơi kém. Còn nếu không phải là sơ xuất mà biết mà vẫn làm như thế thì trách nhiệm càng nặng hơn.”

Phát biểu gay gắt của TS Nguyễn Quang A được ghi nhận tiếp sau thông tin: ngày 14/11/2014 ông Nguyễn Văn Cao, Chủ tịch tỉnh Thừa Thiên-Huế khẳng định với VnExpress rằng Thừa Thiên-Huế làm đúng qui định của Nhà nước. Suốt hai tuần qua trên báo chí, Thừa Thiên-Huế đã lập luận rằng, dự án 200 ha ở mũi cửa Khẻm, nơi núi Hải Vân vươn xa nhất ra biển Đà Nẵng là nằm trong Qui hoạch chung về xây dựng Khu kinh tế Chân Mây – Lăng Cô thuộc tỉnh Thừa Thiên Huế đến hết năm 2025 đã được Thủ tướng Chính phủ phê duyệt tại Quyết định số 1771 ngày 5/12/2008.

” Những chỗ tốt đẹp có vị trí chiến lược lại cứ bán cứ để cho Trung Quốc làm dự án trong khi mình có thể làm được, như thế là các anh ấy không suy nghĩ và chỉ thấy có tiền thôi.
– Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh”

Chính quyền Thừa Thiên – Huế không trả lời dư luận về việc Dự án mũi Cửa Khẻm giao cho nhà đầu tư Trung Quốc nằm ở vị trí chiến lược khống chế vùng trời, vùng núi, vùng biển Đà Nẵng và nếu xảy ra chiến tranh sẽ chia đôi Việt Nam ở vĩ tuyến 16. Chính quyền Thừa Thiên-Huế chỉ biện giải về khu vực tranh chấp địa giới giữa Thừa Thiên – Huế và Đà Nẵng. Theo các chuyên gia địa phương nào quản lý mũi Cửa Khẻm không phải là điều quan trọng, cốt lõi ở đây Thừa Thiên-Huế đã bỏ qua vấn đề an ninh quốc phòng trao quyền khai thác 200 ha cho nhà đầu tư nước ngoài trong vòng 50 năm, mà cụ thể là doanh nghiệp Trung Quốc.

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc hiện nghỉ hưu ở Hà Nội đã phản ứng mạnh mẽ về điều ông là góp phần làm tăng nguy cơ mất nước. Ông nói:

“Những chỗ tốt đẹp có vị trí chiến lược lại cứ bán cứ để cho Trung Quốc làm dự án trong khi mình có thể làm được, như thế là các anh ấy không suy nghĩ và chỉ thấy có tiền thôi. Tôi cho là chỉ thấy có tiền, nhiều tỉnh cũng thế thôi nghĩa là chỉ thấy có tiền mà không thấy cái nguy hiểm cho đất nước.”

Từ đầu tháng 11, chính quyền Đà Nẵng kiến nghị Thủ tướng rút giấy phép đầu tư mà Thừa Thiên-Huế cấp cho Công ty Thế Diệu của Trung Quốc từ năm 2013 để xây dựng một quần thể nghỉ dưỡng du lịch chiếm 200 ha ở mũi Cửa Khẻm, nơi núi Hải Vân vươn ra xa nhất trên biển Đà Nẵng. Hai lý do Đà Nẵng đưa ra là vị trí chiến lược ảnh hưởng an ninh quốc phòng và dự án nằm trên vùng tranh chấp địa giới giữa hai địa phương.

Ngày 17/11/2014, Trung tướng Lê Chiêm, Tư lệnh Quân khu 5 được VnExpress trích lời khẳng định đèo Hải Vân là khu vực trọng điểm quân sự  cấp độ 1 được Chính phủ quy định. Đất tại khu vực này muốn  làm bất cứ việc gì phải báo cáo và được sự nhất trí của Bộ Quốc Phòng để xin ý kiến của Thủ tướng. Tướng Chiêm nhấn mạnh, Thừa Thiên – Huế tự động cho doanh nghiệp nước ngoài vào xây dựng khu nghỉ dưỡng là “dứt khoát không được”.

Chuyện thu hồi giấy phép

31102-a2740-400.jpg

Vị trí dự án khu nghỉ dưỡng World Shine

Đáp câu hỏi của chúng tôi là chính quyền Việt Nam có vẻ không chú ý tới yếu tố an ninh quốc phòng khi kêu gọi đầu tư phát triển kinh tế và để đến khi dư luận lên tiếng lúc đó mới tính chuyện sửa sai. Nhà phản biện TS Nguyễn Quang A nhận định:

“Tôi nghĩ cũng không hẳn hoàn toàn như vậy. Nhiều nhà lãnh đạo Việt Nam rất quan tâm tới vấn đề an ninh quốc gia, người ta có những qui trình rất chặt chẽ về những chuyện như vậy. Nhưng thực tế người ta có thể lách những qui trình ấy một cách rất ngoạn mục, hoàn toàn do ý định của người ta mà thôi. Ngay cả việc hủy một dự án, bất kỳ dự án nào cũng có hàng trăm điều kiện mà tôi tin là không có nhà đầu tư nào không vi phạm đến khoảng 30% các điều kiện qui định trong giấy phép. Nếu người ta muốn thì có thể dẫn chiếu bất kể một cái lỗi nào đấy của nhà đầu tư và người ta có thể hủy cái giấy phép ấy mà chẳng cần phải đền bù gì cả, bởi vì ông đã vi phạm qui định.”

Việt Nam có chính sách trải thảm đỏ mời gọi đầu tư để phát triển kinh tế, người Trung Quốc chọn được nhiều vị trí mà dư luận cho là nhạy cảm về an ninh quốc phòng là vì nhờ các mánh lới đặc biệt. Làm thế nào để giảm bớt tình trạng nguy hiểm này. TS Nguyễn Quang A trả lời câu hỏi này:

“Nếu chúng ta kỳ vọng vào những người cánh hẩu với Trung Quốc để người ta bớt đi thì không bao giờ cả, số người như thế ở Việt Nam không phải là ít. Chỉ có mỗi một cách như vừa rồi là dư luận của công chúng, của các giới khác nhau, kể cả những người đương quyền mà còn thực sự lo lắng cho vận mệnh đất nước. Những người ấy, các thế lực ấy phải lên tiếng và chỉ có như thế mới có thể chặn được những sự móc ngoặc với những thế lực nước ngoài mà để làm tổn hại đến đất nước mà thôi.”

” Nếu người ta muốn thì có thể dẫn chiếu bất kể một cái lỗi nào đấy của nhà đầu tư và người ta có thể hủy cái giấy phép ấy mà chẳng cần phải đền bù gì cả, bởi vì ông đã vi phạm qui định.
– TS Nguyễn Quang A “

Được biết, Tỉnh Thừa Thiên-Huế đã cấp giấy chứng nhận đầu tư và giao 200 ha đất ở mũi Cửa Khẻm cho Công ty Trung Quốc Thế Diệu từ tháng 10/2013 với thời hạn 50 năm. Thế Diệu đã giải ngân 80 tỷ để khởi sự thực hiện dự án khu nghỉ dưỡng du lịch có tổng vốn đầu tư 250 triệu USD. Tại Cửa Khẻm nơi núi Hải Vân vươn ra biển xa nhất, nhà đầu tư Trung Quốc sẽ xây dựng khu nghỉ mát tiêu chuẩn 5 sao với 450 phòng, một trung tâm hội nghị quốc tế 2.000 chỗ ngồi, khu nhà nghỉ dưỡng năm tầng với 220 căn hộ cao cấp, 350 biệt thự và khu du lịch, nhà hàng bãi tắm. Dự án này được triển khai theo ba giai đoạn từ 2013 đến 2023, Thế Diệu đã xây dựng trụ sở điều hành dự án tại khu vực Cửa Khẻm. Còn tỉnh Thừa Thiên-Huế cho biết đã chi 50 tỷ đồng mở con đường 5 km vào Cửa Khẻm.

Cho tới ngày 17/11/2014 chưa có thông tin về việc thu hồi giấy phép dự án đầu tư trên núi Hải Vân của doanh nghiệp Trung Quốc. Nhưng báo chí phản ứng dư luận hết sức gay gắt đòi dừng ngay dự án vì ảnh hưởng an ninh quốc phòng, đặc biệt có yếu tố Trung Quốc. Theo ý kiến chuyên gia một quyết định hợp lòng dân là điều Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ phải tính tới trong giai đoạn này.

Chuyến tàu vét trước khi hạ cánh

Chuyến tàu vét trước khi hạ cánh

Văn Quang – Viết từ Sài Gòn

Có lẽ bạn đọc ở nước ngoài cũng đã biết sơ qua những kiểu chữ nghĩa như thế này và có thể hiểu được “chuyến tàu vét” là tàu gì và “hạ cánh” như thế nào. Nhưng người ở VN như tôi thì quá quen với loại chữ nghĩa ví von này rồi và có một cái nguy là lâu dần rồi coi như chuyện bình thường. Cũng như chuyện một anh nói dóc nhìn lên đám mây trên trời thấy râu ông Lê Nin thì không ai tin nhưng khi có hàng trăm anh nói, tức khắc chuyện đó biến thành sự thật. Tôi cũng sợ lây cái bệnh ấy nên luôn đề phòng mọi thứ chữ nghĩa kiểu này. Nhưng cái gì mấy bác hàng xóm hay nói thì phải hiểu họ nói gì.
Chuyến tàu vét trước khi hạ cánh tưởng là chuyện “vặt” bình thường của hàng dân giả hay “buôn chuyện” thôi, không ngờ nó lại nhảy vào tòa nhà mới toanh của Quốc hội VN. Nói thẳng ra đó là những quan chức sắp nghỉ hưu hoặc sắp chuyển công tác, vơ vét tài sản của nhà nước và cũng không ngần ngại vét luôn của dân lần chót, đưa đàn em vào vị trí cao hơn để kiếm ăn. Người dân biết và cũng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ thì thào với nhau chứ tố cáo, thưa gửi làm chi cho mang vạ vào thân. Trong kỳ họp này của Quốc hội VN, một dân biểu đã nói thẳng ra những tệ nạn này và nguy hiểm hơn nữa, ông cho rằng đó là TÂM LÝ CHUNG.

Bà Cecilia Sue Siew Nang giám đốc một công ty công nghệ tại Singapore đổi tình lấy hợp đồng.

Những thủ đoạn của chuyến tàu vét

Bên hành lang Quốc Hội sáng 24/10 vừa qua, ông Lê Như Tiến – Phó Chủ nhiệm Ủy Ban Văn Hóa, Giáo Dục, Thanh Niên, Thiếu Niên và Nhi Đồng của Quốc hội đã nói với báo giới về công tác phòng, chống tham nhũng hiện nay. Ông Tiến bày tỏ:
“Tôi đã nhiều lần nói với cơ quan thông tin và cơ quan quản lý là nên có quy định cấm cán bộ lãnh đạo quản lý trước khi nghỉ hưu ký quyết định nhân sự và công trình đầu tư, dự án. Đó chính là phòng ngừa. Chừng nào không phòng ngừa thì vẫn còn xảy ra vì ai cũng nghĩ rằng chuẩn bị nghỉ thì không còn gì để mất và cố làm chuyến tàu vét cuối cùng trước khi hạ cánh. ĐÓ LÀ TÂM LÝ CHUNG.”

Nhiều nhà công vụ đang bị các quan CSVN chiếm giữ.

Tức là hành động của hầu hết các quan chức chứ chẳng phải chỉ là “một bộ phận cán bộ” mà chẳng ai biết cái “một bộ phận” đó nó nằm ở chỗ nào. Ông Tiến phanh phui tiếp:
“Có nhiều quan chức vừa rồi sau khi nghỉ hưu lại ở một vị trí nghe có vẻ thơm thảo hơn, thu nhập lớn hơn với thu nhập chính đáng trước kia. Vì sao? Vì họ có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng từ rất sớm. Họ có thể chuyển vốn, tài sản một phần của công ty mẹ sang các công ty con, công ty cháu để sau nay họ hưởng lợi từ các công ty đó. Họ cũng mua bán, tham gia cổ đông của nhiều công ty, trong khi pháp luật của ta không cấm điều ấy. Anh có tiền, có khả năng thì cứ mua cổ phiếu. Thậm chí, tôi được biết có những công ty, doanh nghiệp trực thuộc bộ đó lại mua hàng vạn cổ phiếu, cổ phần cho các quan chức lãnh đạo. Đó cũng chính là một kẽ hở. Mà họ cũng rất tinh vi, không đứng tên mà lấy tên con cháu, người thân. Đó chính là một hình thức chuyển dịch tài sản cho những người thân của mình.”

Vụ ông Hồ Xuân Mãn liên quan đến vụ ông Trần Văn Truyền

PV hỏi: Sau hàng loạt vụ việc xảy ra đối với các quan chức nghỉ hưu, theo ông, chúng ta cần có qui định riêng về quản lý cán bộ nghỉ hưu hay không?
Ông Tiến nói: Tôi nghĩ là cần có những qui định quản lý cán bộ cao cấp sau nghỉ hưu vì ai cũng phải quản lý. Công dân bình thường cũng phải quản lý nữa là cán bộ cao cấp. Trường hợp của ông Hồ Xuân Mãn khi đã nghỉ hưu xuất hiện việc man khai nhận danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang thì cho đến bây giờ Ủy ban kiểm tra Trung ương vẫn làm ra và khẳng định có 8/15 vấn đề không đúng sự thật và quyết định thu hồi lại danh hiệu đó. Việc đó ta vẫn làm được, vậy tại sao với ông Truyền và những người khác lại không?


Cổng chính đi vào dinh thự và “dự án gia đình” của ông Trần Văn Truyền màu sắc như sơn son thếp vàng.

(Việc ông Hồ xuân Mẫn khai man thành tích tôi đã tường thuật với bạn đọc trong bài “Khai man thành tích cướp công đồng đội ngày 8 tháng Ba, 2013).
Về những thông tin và một số hình ảnh trên báo chí mô tả những dinh thự, biệt thự, nhà đất là một phần trong khối tài sản khổng lồ được cho là của ông Trần Văn Truyền, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ đến nay vẫn còn thu hút sự chú ý đặc biệt của dư luận.
PV hỏi: Vậy với việc của ông Trần Văn Truyền, với khối tài sản lớn như thế mà đến chưa có kết quả điều tra gì. Ông có thấy nghi hoặc gì không?
Ông Tiến nói: Các cơ quan bảo vệ pháp luật phải vào cuộc, vì chúng ta không thể nói mà thiếu căn cứ được. Nhưng các cơ quan này phải vào cuộc khẩn trương vì khối tài sản ấy, những căn cứ pháp lý ấy không phải là cái gì quá phức tạp, quá khó khăn. Nếu đó là tài sản từ công sức, mồ hôi, nước mắt của ông Truyền hoặc từ con cháu ở nước ngoài gửi về hay do người quen biếu tặng thì vô can.
Theo tôi, muốn phòng, chống tham nhũng phải làm rất rõ việc minh bạch tài sản và nghĩa vụ giải trình. Nghĩa vụ giải trình mà không làm được tốt thì thuộc trách nhiệm người đứng đầu.
Lâu nay chúng ta có kê khai tài sản nhưng không công khai. Phải công khai ở nơi cư trú và nơi công tác thì các cử tri, cán bộ công chức dưới quyền người ta mới kiểm soát được và hơn ai hết, bất cứ việc gì ở khu dân cư người ta biết ngay (anh có ô tô gì, nhà cửa ra sao, lối sống như thế nào…). Chúng ta cứ nói phát huy vai trò “tai mắt” là nhân dân nhưng thực ra chúng tạo cơ chế cho nhân dân phòng, chống tham nhũng còn rất khiêm tốn.


Căn biệt thự của ông Truyền được xây dựng trên diện tích hàng ngàn m2 tại xã Sơn Đông, TP Bến Tre, tỉnh Bến Tre.

Tham nhũng nhà công vụ

Ngoài ra trong phiên thảo luận về kinh tế xã hội tại Quốc hội ngày 31/10, ông Lê Như Tiến cho rằng cần đưa thêm vào Bộ Luật Hình Sự một tội danh mới là “tham nhũng nhà công vụ.”
Ông Lê Như Tiến nêu ra một ý kiến rất đáng để suy nghĩ, đó là tham nhũng vặt vài chục triệu đồng cũng bị xử lý, nhưng tham nhũng nhà công vụ có giá trị nhiều tỉ đồng lại chưa ai bị xử lý. Phân tích về loại tham nhũng này, ông Tiến nói rõ từng mẹo chiếm đoạt nhà công vụ: “Có người tuy không ở nhưng lại… lỡ mang cả chìa khoá nhà công vụ về quê để ở biệt thự, nhà lầu mà đàn em đã xây sẵn ở quê nhà. Có người còn để cho con cháu họ hàng ở nhờ và nhiều người thông minh hơn thì thậm chí cho thuê để hưởng thêm mỗi tháng một khoản tiền lớn hơn nhiều khoản phải bỏ ra thuê căn nhà đó của nhà nước.”
Quỹ nhà công vụ rất lớn, trong đó có nhiều tòa nhà, biệt thự ở những vị trí đất vàng, rất có giá trị. Cán bộ cao cấp ở những căn biệt thự này, có người trả lại cho nhà nước, nhưng cũng có nhiều người muốn giữ làm của riêng. Ông Tiến dẫn chứng:
Tính đến tháng 9/2014, tổng quỹ nhà ở công vụ trên cả nước là hơn 1.6 triệu m2, trong đó có hàng trăm biệt thự công, hàng chục nghìn chung cư… “Song một số cán bộ sau khi thôi chức vụ đã tự cho mình quyền sử dụng nhà công vụ vĩnh viễn, biến biệt thự công thành tư, cho con cháu ở, hoặc cho thuê để hàng tháng hưởng khoản tiền trời cho.”
Hãy nhìn vào thực tế đất nước, nhiều nơi dân phải đu dây qua sông, giáo viên đến trường bằng túi nilong trong dòng nước dữ, trẻ em ngồi học trong phòng tranh nứa. Nhà công vụ cao sang để làm gì, ngủ sao yên giấc khi nghĩ về đất nước còn nghèo, dân còn quá khổ. Vậy mà các quan vẫn cứ ăn nó ngủ kỹ trong những tòa nhà “hoành tráng” của nhà nước tức là của nhân dân. Lòng tham của con người quả không đáy.
Thật ra đây cũng nằm trong mớ lộn xộn của những “chuyến tàu vét” của các quan đã nghỉ làm nhưng vẫn có cố bám lấy tất cả những gì có thể bám được như một loài đỉa đói. Theo báo chí phanh phui một số nhà công vụ đang bị chiếm giữ, cụ thể như khu nhà ở công vụ Hoàng Cầu (61 Trần Quang Diệu, quận Đống Đa, TP Hà Nội) có 80 căn được đưa vào sử dụng từ năm 2000. Có không ít trường hợp mặc dù cán bộ đã về hưu rồi, họ vẫn giữ lại nhà công vụ này cho con cháu, người thân quen ở hoặc tiếp tục ở, thậm chí nhiều nhà khóa cửa để đó. Tôi chỉ kể vài cái tên trong số hàng chục cái tên đã được phanh phui trên báo chí:
– Ông Hồ Xuân Hùng nguyên là cán bộ cao cấp của Văn phòng Chính phủ được giao căn nhà số 302, dãy nhà B2. Ông Hùng đã nghỉ hưu nhưng hiện căn nhà này do con và cháu ông đang ở.
– Bà Trần Thị Minh Chánh nguyên là cán bộ cao cấp của Văn phòng Quốc hội được giao căn nhà 403, dãy nhà B1. Bà Chánh đã về hưu. Hiện ở căn nhà này là gia đình con của bà.
– Hay như trường hợp nguyên Thứ trưởng Bộ TN&MT Nguyễn Văn Đức, sau khi về hưu vẫn chưa trả lại nhà công vụ là căn nhà 605, dãy nhà A1, mà chỉ đóng cửa để đó. Cũng thế, nguyên Thứ trưởng Bộ TN&MT Triệu Văn Bé hiện vẫn còn nhà công vụ là căn nhà số 307, dãy nhà B1, dù ông đã về hưu bảy năm
Đã có nhiều đề nghị phải công khai danh tính hết các quan chức không chịu trả nhà nhưng chẳng biết bao giờ mới thực hiện hay vì nể nang chẳng bao giờ thực hiện được! Một thứ tội khác “mới mẻ hơn” cũng được mang ra bàn cãi.

Ông Trần Văn Truyền nguyên Tổng Thanh Tra Chính phủ.

Việt Nam chắc chắn có tình trạng hối lộ bằng tình dục

“Hối lộ tình dục” là cụm từ lần đầu tiên xuất hiện chính thức ở Việt Nam, trong lĩnh vực chống tham nhũng, từ một quan chức có thẩm quyền của cơ quan chống tham nhũng.
Mới đây, tại hội nghị “Hoàn thiện các quy định về tội hối lộ trong Bộ luật Hình sự,” ông Nguyễn Doãn Khánh, Phó Trưởng ban Nội chính Trung ương, cho biết hiện nay ở Việt Nam chắc chắn có tình trạng hối lộ bằng tình dục. Nhiều ý kiến cho rằng Việt Nam nên đưa hành vi hối lộ bằng tình dục vào Bộ Luật Hình Sự. Trong khi đó, thực tế hiện nay tại nhiều nước tiên tiến trên thế giới, hành vi hối lộ tình dục đều bị quy thành tội hình sự và bị xử lý rất nặng.
Giải thích tại sao hiện nay Việt Nam chưa đưa hối lộ tình dục vào luật hình sự, nhiều chuyên gia cho rằng hành vi hối lộ bằng tình dục là hiện tượng không mới nhưng để đưa vào những quy luật pháp luật để xử lý thì rất khó. Phát hiện ra hối lộ tình dục càng khó hơn, nhất là chuyện có nhân chứng vật chứng, bởi như lời Phó Ban Nội Chính T.Ư Nguyễn Doãn Khánh, thông thường cả người đưa và người nhận đều không muốn đề cập, không tiết lộ.
Đó là thứ chuyện “rất bí mật” trong xã hội VN hiện nay, giả dụ như một bà thương gia đổi tình cho quan chức cỡ bự để được trúng thầu hoặc mưu lợi gì đó cho mình nhưng quan không làm được hoặc cố tình làm lơ sau khi đã thỏa mãn cùng bà, nhưng bà “hiền phụ” này cũng không dám thưa kiện gì vì sợ mang tiếng xấu cho cả gia đình bề thế, đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu là chuyện hối lộ tiền bạc thì còn dám thưa kiện hoặc bắt quả tang. Nhưng trao đổi bằng thể xác “cao quý” của các bà, chẳng bà nào dại gì cho các chú công an bắt quả tang. Đó là những chuyện có thật, như một dòng chảy âm thầm tại VN. Đến nay mới được công nhận và mang ra ánh sáng đề nghị đưa vào luật. Còn bao giờ có luật và luật như thế nào xin đợi “hồi sau phân giải.” Hiện nay ở nhiều nước trên thế giới đã từng đưa ra tòa kết án nặng tội này. Xin tóm tắt vài vụ hối lộ tình dục gần đây chấn động nhất trên thế giới xảy ra tại vài nước láng giềng.
– Từ cô gái thất học trở thành người tình của Bộ Trưởng Đường Sắt Lưu Chí Quân
Trong chiến dịch “đả hổ diết ruồi” của Trung Cộng, bạn đọc đã biết rất nhiều quan tham nhũng cỡ bự có hàng tá bồ bịch kể cả việc đổi tình lấy công việc làm ăn đã bị phanh phui. Vụ án hối lộ tình dục lớn nhất xảy ra vào tháng Sáu 2013, tòa án nước này đã tuyên án tử hình treo đối với cựu Bộ Trưởng Đường Sắt Lưu Chí Quân và tịch thu toàn bộ tài sản.
Đinh Thư Miêu – 57 tuổi – có quan hệ phức tạp với Lưu Chí Quân. Từ một cô gái thất học bán rong, Đinh Thư Miêu gặp Lưu Chí Quân khi đã 40 tuổi và trở thành người tình của ông này.
Lợi dụng quan hệ tình ái, Đinh Thư Miêu can thiệp sâu vào các hoạt động đấu thầu hàng chục dự án của ngành đường sắt Trung Quốc. “Yêu nữ” này bị cáo buộc hối lộ, kinh doanh trái phép với số tiền lên tới $29 tỷ USD, tương đương 1/4 số tiền đầu tư của chính phủ Trung Quốc vào ngành đường sắt năm 2010.
Báo chí Trung Quốc trích dẫn cáo trạng cho biết, nhan sắc không còn nhưng vẫn muốn “cột chân” Lưu Chí Quân, Đinh Thư Miêu đã dùng tiền đưa các thiếu nữ trẻ đẹp tới phục vụ người tình. Đổi lại, ông Lưu đã giúp 23 doanh nghiệp do Đinh Thư Miêu “rỉ tai” trúng thầu hơn 50 dự án liên quan đến đường sắt. Miêu đã thẳng thắn khai: “Chọn vợ tốt không bằng tặng quà chuẩn. Chuẩn ở đây là phụ nữ, càng xinh đẹp càng tốt, thậm chí càng nổi tiếng càng làm bộ trưởng vui. Mà khi đã vui thì xin cái gì cũng dễ.”
– Nghị sĩ Indonesia tham dự buổi biều diễn “sung sướng”
Dư luận Indonesia một thời nóng ran vì bê bối liên quan đến nghị sĩ Emir Moeis thuộc Đảng Dân chủ đấu tranh (PDI-P) bị cáo buộc nhận $300,000 USD từ Nhà Máy Điện Pháp Alstom để giúp hãng trúng thầu dự án xây nhà máy điện trị giá $212 triệu USD ở Lumpung năm 2004. Theo điều tra vào năm 2012 của Ủy ban Chống Tham Nhũng Indonesia (PKP), ông nghị này đã tham dự một buổi yến tiệc tại Paris và ở đó có màn biểu diễn “sung sướng” dành cho đàn ông.
– Lãnh đạo Cục Phòng chống Ma túy trung ương Singapore và bà nữ giám đốc
Ông Ng Boon Gay, lãnh đạo Cục Phòng chống Ma túy trung ương Singapore, bị tố cáo lạm dụng quyền hành để quan hệ tình dục với nữ giám đốc một công ty công nghệ tên là Cecilia Sue Siew Nang. Vụ bê bối này đã làm chấn động dư luận Singapore.
Thông tin cho biết, Ng Boon Gay đã lên giường với bà Sue nhiều đến nỗi không thể nhớ chính xác bao nhiêu lần. Phía bà Sue thì sẵn sàng trao thân để tìm cách ký được hợp đồng với CNB.
Khi cơm không lành canh không ngọt, bà Sue cáo buộc Ng Boon Gay ép bà quan hệ, song cựu lãnh đạo CNB nói, bà là nhân tình của ông và tự nguyện làm chuyện đó. Tuy nhiên, cơ quan công tố Singapore cho rằng, dù là ngoại tình thì chính ông Ng cũng đã thừa nhận mối quan hệ tình ái này có ảnh hưởng đến các hợp đồng công nghệ.

Ông Hồ Xuân Mãn khai man thành tích bị tước danh hiệu anh hùng.

Trở lại chuyện ở VN, đến đây tôi xin dẫn chứng cụ thể vài “chuyến tàu vét” của các quan về hưu.
– Tuồn vốn nhà nước cho công ty gia đình
Trong thời gian điều hành Công ty Cảng Vũng Rô, từ tháng 5-2001 đến năm 2013, Nguyễn Minh đã dùng vốn của Nhà nước thành lập Công ty Đại Lộc (địa chỉ tại Khu công nghiệp Đồng An, thị xã Thuận An, Bình Dương). Để che mắt cơ quan chức năng, Minh nhờ cháu của mình đứng tên đăng ký kinh doanh với chức danh giám đốc. Sau khi thành lập công ty “sân sau,” với sự tiếp sức của các cán bộ cấp dưới, Minh ra sức tuồn vốn Nhà nước cho Công ty Đại Lộc. Hầu hết nguồn vốn của Công ty Cảng Vũng Rô đều tập trung vào việc mua bán vải sợi với Công ty Đại Lộc… Theo cơ quan điều tra, Minh cùng các bị can khác đã gây thiệt hại hơn 37 tỉ đồng.
Kiểu làm ăn này không hiếm ở VN, nếu nhìn lại một số công ty gọi là tư nhân lớn, chẳng thiếu gì công ty đó là “sân sau” của một số quan chức có quyền hành trong bất cứ lãnh vực nào đó. Một nhà hàng sang trọng, một khách sạn 4-5 sao thường là của các quan lớn mới đứng vững được.
– Nguyên Tổng thanh tra Chính phủ bổ nhiệm 23 cán bộ trước khi về hưu
Ông Trần Văn Truyền– nguyên là Tổng Thanh tra Chính phủ, trước khi nghỉ hưu đã ký bổ nhiệm hàng loạt cán bộ, trong đó có rất nhiều người không nằm trong quy hoạch.
Từ tháng 3/2011 đến ngày 3/8/2011 ông Trần Văn Truyền ký quyết định bổ nhiệm gần 60 cán bộ cấp vụ (và tương đương) tại cơ quan Thanh tra Chính phủ; chỉ trong 2 ngày (1/8 và 3/8) ký bổ nhiệm 26 người, riêng ngày 3/8/2011 ký bổ nhiệm 22 người.
Về quyết định bổ nhiệm ồ ạt này, Phó tổng Thanh tra Chính phủ Trần Đức Lượng cho biết: “Chúng tôi nhận thấy có khuyết điểm,” ông Lượng nói và cho hay đơn vị đã tổ chức kiểm kiểm. Theo ông Lượng, công tác cán bộ theo quy định là trách nhiệm của tập thể trong đó có người đứng đầu.
Đó là chuyện lớn ở trung ương, quan đứng đầu ngành thanh tra còn làm chuyến tàu vét như thế thì hỏi làm sao các quan nhỏ không bắt chước. “Đa quan thì tàn dân,” các cụ đã nói thế chẳng sai tí nào. Đã có khối vị chuẩn bị nghỉ hưu hoặc chuyển công tác bèn ký hàng loạt quyết định cho con cháu mình vào làm công chức kiếm chác. Cụ thể như 3 ngày trước khi chuyển sang làm Chi cục trưởng Dân số Kế hoạch hóa gia đình tỉnh Quảng Nam, ông Mười đã ký hàng loạt hợp đồng cho cháu mình và người thân của cán bộ Trung tâm y tế huyện Thăng Bình.
Thật ra những chuyện này chẳng có gì mới, đã và đang xảy ra hàng loạt, người dân cho đó là thứ chuyện hàng ngày ở huyện. Năm nào các ông đại biểu của dân cũng mang ra bàn đi tán lại rất xôm tụ nhưng kết quả ra sao thì “cứ đợi đấy đã.” Năm nay còn khá nhiều vấn đề nóng và “nhạy cảm” nữa đang được mang ra mổ sẻ, tôi sẽ tường thuật với bạn trong kỳ khác.

Văn Quang, 7 tháng 11, 2014

Chấn hưng dân trí: Những nết xấu nổi tiếng của người Việt Nam trong con mắt bạn bè nước ngoài

Chấn hưng dân trí: Những nết xấu nổi tiếng của người Việt Nam trong con mắt bạn bè nước ngoài

Vũ Cao Đàm

Tôi có nhiều cơ hội cộng tác với các bạn làm công tác nghiên cứu người nước ngoài. Đến đâu tôi cũng tận dụng mọi cơ hội để hỏi bạn bè các nước, họ nghĩ gì về người Việt Nam chúng ta, cả nết xấu và nết tốt, bất kể đó là câu chuyện quanh bàn cà-phê, những cuộc tán gẫu và những câu chuyện nhàn đàm sau các buổi làm việc căng thẳng.

Qua các câu chuyện góp nhặt tản mạn, những ý nghĩ đọng lại trong đầu tôi khá ấn tượng, và thường tập trung vào một số nết xấu và nết tốt mà chúng ta vẫn thường nghe và đọc được trên công luận.

Trong tất cả các cuộc trao đổi phi chính thức đó, ấn tượng nhất là ba tháng tôi làm việc ở Úc hồi năm 2011. Tôi muốn ghi nhận vắn tắt vài dòng, gọi là để góp phần cho các nhà nghiên cứu xã hội bàn về chấn hưng dân trí.

Tôi có được một vài dịp ngồi với các chuyên viên nghiên cứu về quản trị doanh nghiệp. Sau một vài lần làm việc đã có quan hệ khá thân tình, tôi hỏi họ, “Các chủ doanh nghiệp Úc có thuê nhân công người nước ngoài không”? Họ trả lời là “Có”. Tôi hỏi “Các ông đã thuê những lao động người nước nào”, thì họ cho biết là “Đã thuê người từ một số quốc gia, trong đó, nhiều nhất là người da đen và người Việt Nam”. Tôi hỏi họ “Người da đen thuộc những nước nào”, thì họ không phân chia tách bạch, mà chỉ nói chung chung, gộp thành một nhóm, là “người da đen”.

Khi tôi hỏi họ nhìn nhận về những nết xấu và nết tốt của những người lao động các nước, thì tôi được nghe họ nói rất nhiều thứ, nhưng chỉ xin ghi lại vài nết xấu khá ấn tượng để chúng ta cùng suy nghĩ về con đường nâng cao dân trí.

Tôi hỏi các bạn Úc những đặc điểm của lao động Việt Nam so với các dân lao động khác mà những người sử dụng lao động Úc đã tiếp xúc. Chẳng hạn, tôi hỏi họ “Các ông thích nhất loại người nào”. Họ trả lời “Thích nhất những người lao động da đen”. Tôi hỏi “Vì sao thích người lao động da đen”. Tôi được nghe trả lời không một phút đắn đo, có hai lý do để họ thích: (1) Làm việc rất có năng suất; và (2) Lao động rất có kỷ luật. Tôi hỏi tiếp “Các ông trả công thế nào?”. Được trả lời “10 Đôla Úc một giờ”

Tôi hỏi họ “Các ông ghét nhất là lao động người nước nào”. Tôi đắn đo, định sử dụng động từ “Không thích” (To dislike), nhưng sau tôi quyết định dùng hẳn động từ từ “Ghét” (To hate) Trả lời cũng không đắn đo: “Việt Nam”. Tôi hỏi “Vì sao”. Cũng được nghe trả lời không chút đắn đo, là có bốn lý do để họ ghét, xếp theo thứ tự về mức độ nghiêm trọng tăng dần như sau:

1) Hay đi làm trễ giờ

2) Hay nói dối

3) Hay vi phạm các cam kết, và

4) Hay ăn cắp vặt.

Tôi hỏi tiếp, với người lao động Việt Nam, ông trả công bao nhiêu. Được nghe trả lời “Tối đa tôi cũng chỉ trả đến 7 Đôla Úc một giờ”

Tôi hỏi thêm: “Người lao động Việt Nam có hay gây gổ không?”. Họ trả lời khá thú vị: Những người lao động thuộc diện thuyền nhân vượt biên từ Miền Bắc sau 1975 thì hay gây gổ. Và nói thêm: “Và tối ngày la cà các sòng đánh bạc tự động, cá cược bóng đá và các quán bia… Kiếm được bao nhiêu tiền, hình như họ ném vào đây hết”. Số người này đã luống tuổi, nhưng vẫn còn giữ máu gây gổ. Những người lao động Việt Nam hiện nay khá trẻ, chủ yếu thuộc diện sinh viên, học sinh du học, kết hợp đi làm thêm, hoặc bỏ học đi làm.

Những nét xấu nói trên, tôi đã được nghe khá nhiều từ các nhà nghiên cứu ở những quốc gia có nhiều người lao động Việt Nam làm việc, đặc biệt là ở Nga, ở Đức, ở Nhật, nhưng chưa ở đâu tôi được nghe tổng kết có hệ thống như trong câu chuyện với một bạn nghiên cứu người Úc vừa nêu trên đây.

*

Hiện nay tôi vẫn có một số giờ lên lớp cho nhiều loại đối tượng người học rất khác nhau: sinh viên chính quy, sinh viên tại chức, cao học, nghiên cứu sinh, học viên các lớp tập huấn theo một số chuyên đề nào đó, tôi nhận ra các nết xấu của người lao động Việt Nam mà tôi nghe được từ các bạn bè nước ngoài là quá chuẩn xác.

Nhiều bài viết còn nói đến tâm lý “tự hào” về những nết xấu đó. Chẳng hạn, một lần tôi đọc trên mạng câu chuyện khoe thành tích ăn cắp đầy hãnh diện trong một vụ việc gì đó[1].

Các nhà chức trách nghĩ gì về việc nâng cao cái dân trí cho người lao động Việt Nam, và làm sao cải thiện được chất cái ta vẫn gọi là “Nguồn nhân lực” cho phát triển đất nước?

V.C.Đ.

Vụ án Công Án Bia Sơn: Bị kết án oan, không dám kêu oan

Vụ án Công Án Bia Sơn: Bị kết án oan, không dám kêu oan

Nguoi-viet.com

PHÚ YÊN (NV)Bị vu cho tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền,” dù chỉ hoạt động tôn giáo, 25 người của nhóm “Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn” ở Phú Yên đành chịu đựng “pháp nạn.”

Ông Phan Văn Thu, người bị cáo buộc người cầm đầu tổ chức “âm mưu nhằm lật đổ chính quyền” bị án tù chung thân. (Hình: Người Lao Động)

“Đã gần 3 năm trôi qua kể từ ngày những người trong khu du lịch sinh thái Đá Bia bị bắt bỏ tù với tội danh âm mưu lật đổ chính quyền theo Điều 79 Bộ Luật Hình Sự, chúng tôi vẫn cứ im lặng như thế, không hề có bất cứ hành động nào để minh oan cho mình.”

Bà Võ Thị Thanh Thúy, vợ ông Phan Văn Thu tức Trần Nhơn người bị cáo buộc cầm đầu tổ chức tôn giáo “Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn” theo tinh thần Phật Giáo, nói với báo Người Việt như thế trong cuộc phỏng vấn mới đây.

Ông Phan Văn Thu (nay 66 tuổi) và 21 đồng đạo bị kết án ngày 4 tháng 2, 2013 rồi sau đó kết án tù giam thêm 3 người nữa với những bản án vô cùng nặng nề. Cá nhân ông Phan Văn Thu bị cáo buộc là cầm đầu nên bị bản án tù chung thân trong khi những người khác bị án tù từ 10 năm đến 17 năm tù.

Họ bị bắt phần lớn vào ngày 5 tháng 2, 2012 khi một lực lượng đông đảo công an gồm cả lực lượng chống khủng bố tấn công khu du lịch sinh thái Hoàng Long dưới chân núi Đá Bia thuộc thôn Hảo Sơn, xã Hòa Xuân Nam, huyện Đông Hòa tỉnh Phú Yên, nằm dưới chân Đèo Cả.

Báo chí nhà nước loan tin này nói rằng “tổ chức phản động ‘Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn’ có tiền thân là tổ chức ‘Ân đàn đại đạo’ (thành lập năm 1975) do Phan Văn Thu, quê ở xã An Thạch, huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên cầm đầu”… “tổ chức các hoạt động chống phá Nhà nước,” theo tin tờ Dân Trí ngày 7 tháng 2, 2012 thuật lời ông thiếu tướng Công an Phạm Văn Hóa, giám đốc Công an tỉnh này.

Trong cuộc lục soát, ông tướng Hóa kể công rằng, “Lực lượng công an đã thu giữ hàng trăm tập tài liệu thể hiện nội dung cương lĩnh hoạt động của tổ chức này, 19 kíp nổ, 10 bộ đàm, 1 ống nhòm, 2 máy tính xách tay, 1 máy ảnh, 1 máy quay phim, trên $12,000 và gần 190 triệu đồng.”

Khi đưa 22 người ra tòa đợt đầu ngày 28 tháng 1, 2013 rồi ra bản án 5 ngày sau đó, ngoài chuyện vu cho họ tội “hoạt động lật đổ chính quyền,” họ còn bị vu cho là vu khống, nói xấu chế độ hiện tại, ca ngợi chủ thuyết công bản để tuyên truyền mê hoặc một bộ phận quần chúng nhân dân (…) làm phai nhạt niềm tin của quần chúng nhân dân vào sự lãnh đạo của đảng và nhà nước…

* Bị ép cung?

Trong các phiên xử, họ đã phủ nhận các cáo buộc của nhà cầm quyền và tố cáo đã bị ép cung. Bản cáo trạng bịa đặt những sự việc hay tang chứng không có. Nhà cầm quyền đưa một số luật sư của nhà nước tới chỉ có nhiệm vụ xin tòa “khoan hồng” cho họ.

Về chứng cứ “kíp nổ, bộ đàm, máy quay phim, máy chụp hình, máy điện toán” được nhà cầm quyền dùng để làm tang chứng “hoạt dộng lật đổ,” bà Võ Thị Thanh Thúy nói với báo Người Việt rằng, “Đúng là chúng tôi có những thứ đó nhưng đó không phải là tang vật hay những vật dụng phục vụ cho một vụ âm mưu lật đổ chính quyền như công an đã kết luận và báo chí đã đăng tin. Hàng trăm tập tài liệu đó là kinh điển mà ông Phan Văn Thu đã thuyết giảng và sau này đệ tử đã kết tập thành ‘Cửu Kinh Minh Triết’ (hiện nay, toàn bộ tài liệu này đã được đệ tử của ông Thu đăng tải lên mạng để mọi người có thể tham khảo). Đó là kinh điển, là giáo lý của một tổ chức tôn giáo chứ không phải là cương lĩnh hoạt động của tổ chức âm mưu lật đổ chính quyền.”

Bà giải thích, “19 kíp nổ, đó là kíp nổ chúng tôi dùng để phá đá xây dựng các công trình. Như mọi người đã biết, khu du lịch sinh thái được xây dựng nơi địa thế là rừng núi. Vậy, muốn núi thành phố, thành khu du lịch thì chúng tôi phải san lấp, phá đá tạo mặt bằng để xây dựng. Hơn nữa, để xây dựng phải dùng đến đá. Nếu chúng tôi không dùng kíp nổ thì liệu sức người có phá nổi mấy tảng đá to nặng thế không?”

“Máy ảnh, máy quay phim đều phục vụ cho khách du lịch vì chúng tôi làm sinh thái. Máy tính xách tay dùng để ghi chép kinh điển. Thời đại công nghệ khoa học phát triển, việc ai đó có máy tính xách tay, có máy ảnh hay máy quay phim là chuyện hết sức bình thường, hồ huống chi chúng tôi là một công ty du lịch sinh thái thì việc có những thứ này không có gì là bất thường cả. Vậy nên, tòa án đưa những tang chứng này để luận tội chúng tôi đó là một việc làm hết sức vô lý. Một khu sinh thái rộng hơn 48ha thì việc sử dụng bộ đàm và ống nhòm là việc rất bình thường, không thể kết luận đó là tang chứng lật đổ chính quyền được.”

Bà Võ Thị Thanh Thúy giải thích thêm, “ Nội dung tài liệu mà tòa án Phú Yên kết luận là ‘cương lĩnh hoạt động’ đó đơn thuần chỉ là giáo lý của đạo Ân Đàn Đại đạo. Đó là 55 điều trợ luật, là 37 phẩm trợ đạo, là những đại giới và tiểu giới… mà các phật tử phải làm theo.”

* Tất cả đều là ngụy tạo

Bà Thúy và những thân nhân của những người bị bắt đều không kháng án vì họ cho rằng đây là “pháp nạn.” Hơn nữa, họ trực tiếp dự tòa và biết rằng đây là một “vụ án được vạch định sẵn. Tất cả những tang chứng, vật chứng đều là ngụy tạo.”

Một góc Khu du lịch sinh thái Đá Bia, bị cáo buộc là “sào huyệt chính của tổ chức phản động.” (Hình: CAND)

Bà Võ Thị Thanh Thúy kể lại theo trả lời của ông Phan Văn Thu trước tòa thì ông đã bị ép cung và một số người khác cũng vậy. “Cụ thể là tất cả những người này đều phủ nhận việc họ có quốc kỳ, quốc ca, quốc huy, quốc ấn nhưng tòa vẫn giữ nguyên kết luận này trong bản kết luận điều tra. Hơn nữa, sau khi tòa xử xong, chính quyền thường xuyên sách nhiễu đời sống những người có liên quan đến vụ án này, làm họ mất tinh thần và không dám nghĩ đến việc kháng án nữa.”

Không những vậy, theo lời kể của bà Võ Thị Thanh Thúy, về đời sống của những thân nhân, đa phần họ là nông dân nghèo tay lấm chân bùn. Họ chắt chiu, lam lũ nuôi con để chồng đi làm đạo pháp. Giờ thì chồng con bị tù tội, vướng vào vòng lao lý, họ rất đau khổ. Đời sống kinh tế vất vả là vậy, lâu lâu họ còn bị chính quyền sách nhiễu, dọa nạt. Những khi có biến động gì đó liên quan đến vụ án, ví dụ như ai đó được phỏng vấn nói về vụ án Bia Sơn, hay một vài biến động liên quan đến chính trị chung cả nước, họ lại tìm đến nhà những người thân nhân này để “hỏi thăm sức khỏe.” Những người thân nhân này vẫn cúi đầu chấp nhận tất cả những bất công đó vì đơn giản một điều, họ là người tu hành, họ không hề muốn gây chiến với ai, và luôn luôn nhận những thua thiệt về mình.

Trong số những người của nhóm tôn giáo “Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn” bị bắt có hai Việt kiều Mỹ là đệ tử của ông Phan Văn Thu. Hai ông này chỉ bị phạt hành chính , được thả cho về Mỹ và không hề bị kết án trong khi những người khác thì bị áp đặt những bản án hình sự nặng nề bất thường.

Bản cáo trạng nói, “Hội Đồng Công Luật Công Án Bia Sơn thành lập được 12 ban, 26 pháp hội và bốn nhóm chưa có tên pháp hội. Những pháp hội này ở tại các tỉnh thành từ Thừa Thiên-Huế, Đà Nẵng, Phú Yên, Khánh Hòa, Ninh Thuận, Bình Thuận, Đắc Lắc, Sài Gòn, An Giang, Đồng Tháp, Kiên Giang.”

Bản án của nhóm “Công Án Bia Sơn” nặng nhất so với những nhóm tôn giáo tín ngưỡng không được nhà cầm quyền CSVN công nhận. Liệu đây có phải là một mưu mô của kẻ cầm quyền muốn cướp không một khu du lịch sinh thái đẹp đẽ để băm xẻ chia nhau? (TN)

Uất ức chính quyền, một người tự thiêu trước trụ sở công an

Uất ức chính quyền, một người tự thiêu trước trụ sở công an

Nguoi-viet.com

SÀI GÒN (NV) Một người đàn ông đi xe máy tới phía trước cổng trụ sở công an quận 5, Sài Gòn dừng xe, tưới xăng lên người rồi châm lửa tự thiêu.

Theo Thanh Niên, khoảng 1 giờ ngày 12 tháng 11, ông Nguyễn Hải Triều (34 tuổi), ngụ đường Trịnh Hoài Ðức, phường 13, quận 5, là hội viên của một hội nhiếp ảnh tại Sài Gòn, đi xe máy mang theo xăng tới trước cổng trụ sở công an quận 5 trên đường Trần Hưng Ðạo, rồi châm lửa tự thiêu và chết tại chỗ.



Ông Triều là một người chồng rất tốt, thương vợ, thương con. (Hình: Pháp Luật Ðời Sống)

Ngay khi xảy ra vụ việc, công an quận 5 đã phong tỏa hiện trường, thu giữ chai nhựa 1.5 lít dùng đựng xăng, một xe máy, điện thoại và giấy tờ tùy thân của ông Triều.

Tìm đến nhà tang lễ An Bình, nơi gia đình ông Triều đang thực hiện lễ tang chế. Không khí u buồn bao trùm cả khán phòng, những giọt nước mắt đau buồn không thể ngừng rơi trên má của người vợ và các người thân trong gia đình.

Theo vợ ông Triều cho biết, ông là một người chồng rất tốt, thương vợ, thương con. Hiện tại, ông đang sống cùng vợ và hai cô con gái nhỏ.

Khi nhận được thông tin ông Triều ra đi, chị như không thể tin vào tai của mình và lặng người khi nhìn thấy thi thể của anh. “Giờ chỉ còn một mình, không biết phải làm sao?” Vợ anh Triều nghẹn ngào nói.

Mẹ của anh Triều, người phụ nữ đã ngoài 60, giọng nói miền Trung đầy xót xa khi nói về con trai của mình. Bà cho rằng, ông Triều quá dại dột khi hành động như vậy, chuyện gì cũng có thể giải quyết…

Qua tìm hiểu được biết, gia đình ông Triều vừa bị Viện Kiểm Sát quận 5, Sài Gòn “bẻ cong sự thật” trong một vụ án liên quan đến việc tranh chấp tài sản.

Trả lời báo chí, ông Nguyễn Kim Tiếng, viện trưởng Viện Kiểm Sát quận 5, nói mọi việc đang được cơ quan điều tra và kiểm sát viên làm rõ, ông Tiếng không bình luận gì thêm.

Trước đó, vào khoảng 2 giờ ngày 28 tháng 10, trong lúc đi tuần tra trong công viên Tao Ðàn, đường Cách Mạng Tháng Tám, quận 1, Sài Gòn, hai nhân viên bảo vệ của công viên phát hiện đám lửa bùng phát ở cổng số 16 nên vội tới xem Tại đây, phát hiện một người đang bốc cháy.

Qua xác minh, công an xác định người đàn ông tự thiêu là Nguyễn Văn Út (60 tuổi), sống lang thang tại quận Phú Nhuận. Và “do có nhiều chuyện buồn trong cuộc sống nên ông Út đã tự thiêu.” (Tr.N)

Sài Gòn nở rộ cà phê ‘phim giường’ cho 2 người

Sài Gòn nở rộ cà phê ‘phim giường’ cho 2 người

Nguoi-viet.com

SÀI GÒN (NV) – Kín đáo, có không gian riêng, thoải mái “tâm sự” chẳng sợ ai làm phiền, giá cả lại bình dân nên những rạp chiếu phim hai người theo yêu cầu ngày càng hút khách, đặc biệt là giới trẻ.

Loại hình cafe phim… giường đang được giới trẻ ưa chuộng. (Hình: Tuổi Trẻ & Đời Sống)

Mỗi phòng chiếu 20m2, được trang trí đơn giản với bàn và ghế bệt, giường nằm khách không chỉ được xem phim mà còn được làm&’diễn viên’ nên những quán café phim…giường đang được nhiều giới ở Sài Gòn thích thú.

Một vòng quanh những con đường như Phan Văn Trị, Nguyễn Trãi ở quận 5; Sư Vạn Hạnh, CMT8, 3 Tháng 2, quận 10; Tạ Quang Bửu, quận 8; Độc Lập, Phổ Quang, quận Tân Bình,…mọc lên nhiều bảng hiệu quán cà phê chiếu phim HD tự chọn dành cho 2 người.

Phòng xem phim được thiết kế không khác gì một phòng khách sạn, treo đầy bong bóng màu hồng và có chiếc giường màu đỏ khá đẹp đủ để 2 người nằm.

Một bạn trẻ thản nhiên chỉ dẫn: “Lần đầu mà rủ bạn gái đi khách sạn thì không ai nhận lời, nhưng rủ đi xem phim thì kiểu gì cũng đồng ý ngay. Đến quán café phim giường này thì khác nào khách sạn. Phòng kín mít, đèn có nhưng hầu như không ai buồn bật. Khi đóng cửa phòng lại thì mình muốn làm gì chẳng được…”

Quán café chiếu phim K. ở đường Nguyễn Trãi, quận 5; quán HDTibo gần cầu Nguyễn Văn Cừ, quận 5, hay quán HD May 2 ở đường Sư Vạn Hạnh, quận 10… hoạt động khá nhộn nhịp. Mức giá 60,000/giờ dành cho 2 người từ thứ 2 đến thứ 6; thứ 7 và Chủ Nhật là 80,000/giờ.

Nhiều quán còn có ưu đãi giảm giá 20% cho khách đến xem lần 2, và từ lần thứ 5 trở lên được tặng thẻ VIP, giảm 10% cho tổng hóa đơn cho các lần xem kế tiếp.

Hầu như các “rạp” phim kiểu này đều phục vụ cả ngày, nhưng thường nhộn nhịp về đêm. Một số quán chỉ phục vụ từ tối tới khuya. Nhân viên chỉ dẫn khách lên phòng, đem nước rồi đi xuống, khách cứ thoải mái tâm sự rồi tự xuống, thanh toán tiền phòng.

Vừa kín đáo, có không gian riêng, chẳng sợ ai làm phiền, giá cả lại bình dân, nên những rạp chiếu phim 2 người theo yêu cầu ngày càng thu hút khách. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ màn hình, các cặp đôi sẽ thoải mái “tâm sự” mà không sợ ai làm phiền.

Vì vậy, đây còn là một bãi đáp lý tưởng cho khách mại dâm hành nghề vì giá phòng rẻ. Đám sinh viên học sinh có thể chọn nơi đây để qua mắt phụ huynh và “học” làm chuyện người lớn. Không loại trừ cả chuyện hút chích. (Tr.N)