Ngôn ngữ của miền Nam Việt Nam đang tiếp tục bị xâm thực-Tác Giả: Đỗ Thái Nhiên

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Đỗ Thái Nhiên

Diễn giả Đỗ Thái Nhiên nói chuyện với cử tọa

(BBC NEWS NGÀY 4 THÁNG 3 NĂM 2024)

Tin Tức Về Đại Họa Ngôn Ngữ Địa Phương Bị Xâm Thực

Tháng 3/2022, Bến Bạch Đằng Saigon bị đổi tên thành “Ga Tàu Thủy Bạch Đằng”.

Sự kiện này đã dẫn đến những tranh luận trong dân gian chung quanh đề tài:

Ngôn ngữ Hà Nội (ngôn ngữ miền Bắc) đang làm mờ dần sắc thái đặc biệt của ngôn ngữ miền Nam Việt Nam.

Ngày 4 tháng 3 năm 2024, BBC NEWS đã phổ biến một bài viết có tựa đề:

“Phương Ngữ Miền Nam Việt Nam đang tiếp tục bị xâm thực”. Bài viết này ghi nhận rằng phương ngữ Hà Nội, phương ngữ đảng thì đúng hơn, đã tràn ngập các bảng chỉ đường, cách viết trên sách giáo khoa, trên báo chí. Sự kiện “xâm thực” kia xin được dẫn chứng bằng một số thí dụ điển hình như sau:

– Miền Nam gọi là bùng binh, Miền Bắc đổi thành vòng xuyến.

– Giao lộ, ngã 4, ngã 5 đổi thành nút giao

– Xe cộ: phương tiện giao thông

– Lái xe: điều khiển phương tiện giao thông

– Con rùa: cá thể rùa

– Đi dạo, đi lang thang: đi phượt

– Đi cổ vũ, đi hoan hô: đi bão

– Đương sự: đối tượng

– Nguyên đơn: bị hại

– Thực hiện nhiêm vụ: bám sát nhiệm vụ

– Có giá trị: chất lượng cao

– Thi hành hữu hiệu: làm rất tốt

Nhà báo Cù Mai Công, nguyên thư ký tòa soạn báo Tuổi Trẻ, một cây bút viết sách về Saigon xưa, nói với BBC News tiếng Việt rằng: nếu kể về ngôn ngữ miền Bắc tràn vào miền Nam thì “nhiều lắm, kể không nổi đâu và cũng không cần kể vì ai cũng thấy, cũng nghe ra rả hàng ngày”.

Vẫn theo bài viết của BBC News, sở dĩ ngôn ngữ đảng CSVN phủ sóng áp đảo trên toàn thể Việt Nam, đặc biệt là trên miền Nam Việt Nam là vì Hà Nội nắm lợi thế của truyền thông, lợi thế của bộ máy nhà nước. Sau đây là ba phương pháp chính yếu giúp Hà Nội thực hiện hành động xâm thực ngôn ngữ của địa phương miền Nam Việt Nam:

1-Nhà nước Hà Nội là chế độ toàn trị. Vì vậy Hà Nội nắm giữ độc quyền giảng dạy và độc quyền in sách giáo khoa cho sinh viên học sinh. Từ đó ngôn và lời của guồng máy giáo dục kia đều là ngôn ngữ đảng. Và cũng từ đó các thế hệ trẻ xuất thân từ hệ thống giáo dục của Hà Nội đều cảm thấy xa lạ mỗi khi nghe nói tới ngôn ngữ địa phương của Việt Nam, nhất là của miền Nam Việt Nam.

2-Nhà nước độc quyền xuất bản sách báo và độc quyền kiểm soát báo chí. Vì vậy muốn cho bài vỡ, sách báo đi qua cửa ải kiểm duyệt một cách êm ả, giới cầm bút tại Việt Nam thường phải viết theo cung cách của đảng, sử dụng ngôn ngữ đảng.

Đây là một quy định ngầm trong giới báo chí.

3-Đài VTV là đài truyền hình quốc gia duy nhất tại Việt Nam. VTV lại được vô số cơ quan truyền thông tiếp vận về địa phương. Điều này giải thích lý do tại sao hầu như toàn bộ truyền thông Viêt Nam đều tuyển dụng nhân viên truyền thanh, truyền hình nói giọng Bắc, viết kiểu đảng, dùng ngôn ngữ của đảng.

Sau cùng xin được nhấn mạnh: Hiến pháp năm 2013 của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã long trọng minh định: “Ngôn ngữ quốc gia là tiếng Việt.

Các dân tộc có quyền dùng tiếng nói, chữ viết, gìn giữ bản sắc dân tộc, phát huy phong tục, tập quán, truyền thống và văn hóa tốt đẹp của mình”. Rõ ràng Hà Nội thừa biết hành động bôi xóa ngôn ngữ địa phương của miền Nam Việt Nam là một việc làm trái với hiến pháp do chính chế độ Hà Nội viết ra? Thế nhưng, tại sao Hà Nội vẫn quyết liệt hành động một cách có hệ thống? Hà Nội trả lời câu hỏi này bằng cách nêu vấn đề “chuẩn hóa và thống nhất tiếng Việt” như một phương pháp mặc nhiên dẫn đến đoàn kết toàn dân, thống nhất nhân tâm. Lời lẽ biện minh kia của Hà Nội có thỏa đáng và nghiêm chỉnh hay không? Người cầm bút xin được bình giải thắc mắc vừa kể ở phần nói về nhận thức đối với hiện tượng ngôn ngữ miền Nam Việt Nam bị xâm thực.

Nhận Định Về Đại Họa Xâm Thực Ngôn Ngữ Địa Phương

Nhận định về sự kiện ngôn ngữ miền Nam Việt Nam bị xâm thực, chúng ta không thể không khảo sát mối quan hệ giữa ngôn ngữ và văn hóa.

Trái nghĩa với văn minh là dã man. Dã man là tình huống sống không có sự khác biệt giữa đời người và kiếp vật. Với đà tiến hóa của lịch sử, con người bắt đầu nhận ra đời người cần phải được tổ chức khác hẳn và cao cấp hơn kiếp vật. Từ đó ý niệm văn minh ra đời: văn minh là khoảng cách biệt trong sinh sống giữa đời người và kiếp vật. Và cũng từ đó mọi suy nghĩ và hành động nhằm làm cho xã hội loài người hóa thành văn minh hơn gọi là văn hóa.

Văn hóa qua sự truyền đạt của ngôn ngữ xác quyết rằng: điểm trội yếu của văn minh là sự đòi hỏi mọi người (cá nhân và pháp nhân tư nhân) sanh ra đều bình đẳng và rằng bình đẳng hàm ý bình đẳng về cơ hội sống: đời sống tinh thần và đời sống thể chất.

Xã hội loài người khởi đi từ bộ lạc, tiến lên làng xã rồi mới đến quốc gia. Nói rõ ra địa phương có trước quốc gia, đia phương là gốc rễ của quốc gia. Không có địa phương, không thể có quốc gia.

Mặt khác, Không có bất kỳ ngôn ngữ nào không xuất phát từ một địa phương cụ thể.

1-Ngôn ngữ là gạch nối giữa con người với con người.

2-Ngôn ngữ là phương tiện gói ghém phong tục tập quán, văn hóa địa phương và nhất là lòng yêu thương quê cha đất tổ.

3-Ngôn ngữ là chỉ dấu của tự do tư tưởng, tự do biểu tỏ trí thông minh và óc sáng tạo.

4-Ngôn ngữ là linh hồn của văn hóa địa phương.

Những điều vừa trình bày nói lên sự cách biệt giữa đời người và kiếp vật, đây là văn hóa. Ngôn ngữ đan quyện vào văn hóa, làm cho văn hóa được hiển lộ. Ngôn ngữ đích thực là linh hồn của văn hóa. Xâm thực ngôn ngữ địa phương chính là thủ tiêu sinh mệnh văn hóa của địa phương.

Nếu quốc gia là một guồng máy thì địa phương là những cơ phận của guồng máy kia. Trong trường hợp sinh hoạt của địa phương không tồn tại trên căn bản độc-lập-nhưng-liên-lập thì địa phương hiển nhiên là những gốc cây khô và quốc gia chỉ là quốc gia không gốc rễ, quốc gia do chế độ độc tài nhào nặn ra.

Từ mỗi địa phương lên đến quốc gia, tất cả đều được hình thành bởi hai yếu tố:

Linh hồn đia phương: lòng yêu thương dãy núi, bờ sông, hàng tre, ruộng lúa, yêu đồng quê, yêu tổ quốc, yêu đời sống tự chủ, yêu phong tục tập quán, yêu ngôn ngữ vùng miền, yêu cảnh quang quê cha, đất tổ, yêu “phép vua thua lệ làng”… Nói chung là yêu và sống quấn quyện trong văn hóa. Văn hóa thăng hoa sản sinh ra văn, thi, nhạc, họa.

1-Văn là ngôn ngữ của bút mực.

2-Thi là ngôn ngữ của vần điệu.

3-Nhạc là ngôn ngữ của âm thanh.

4-Họa là ngôn ngữ của màu sắc.

Ngôn ngữ thực sự là linh hồn của bốn viên ngọc quý, của văn hóa, là linh hồn của mỗi địa phương.

Hành chánh địa phương: (Cơ thể địa phương) cơ quan công quyền địa phương.

Hội đồng xã, xã trưởng, phó xã trưởng, các tiểu ban: y tế, giáo dục, an ninh, trật tự… tổ chức và điều động đời sống cho muôn dân.

Từ sau 30/04/1975, CSVN nắm giữ toàn bộ guồng máy hành chánh Việt Nam từ trung ương tới địa phương. Riêng linh hồn của đia phương, nói theo kiểu Võ Văn Kiệt “bên cạnh một triệu người vui có một triệu người buồn”. Lòng dân ly tán. Vì vậy, nhằm làm biến mất một triệu nỗi buồn kia CSVN đã chiếm giữ linh hồn của địa phương bằng cách xâm thực phương ngữ, đặc biệt là phương ngữ miền Nam Việt Nam. Xin nhấn mạnh phương ngữ là linh hồn của văn hóa địa phương. Như vậy 30/4/1975 CSVN chiếm giữ cơ thể (hành chánh) Việt Nam.

Ngày nay bằng hành động xâm thực phương ngữ Việt Nam, CSVN đang

chiếm giữ linh hồn Việt Nam. Do đó, CSVN đã thực hiện được tham vọng chiếm giữ cả cơ thể lẫn linh hồn Việt Nam.

Sự thể này dẫn đến hệ quả đời sống tình cảm của người Việt Nam: tình yêu con cái đối với cha mẹ , tình bằng hữu, tình yêu nam nữ, yêu quê hương, yêu bờ cây bụi cỏ, yêu địa phương, yêu tổ quốc đều bị triệt để bôi trắng… Sau một loạt bôi trắng kia cộng với giáo dục nhồi sọ, trong tâm khảm của mỗi người dân Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản chỉ còn lại một loại tình yêu đơn độc đến lạ lùng: yêu tổ quốc tức yêu xã hội chủ nghĩa. Nói ngắn và gọn toàn dân chỉ có một nghĩa vụ duy nhất phải tuân hành: yêu đảng và trung với đảng.

Người Việt Nam Nghĩ Gì Và Làm Gì Trước Đại Họa Xâm Thực Ngôn Ngữ Địa Phương

Xin được nhắc lại: Hiến pháp năm 2013 của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã long trọng minh định: “Ngôn ngữ quốc gia là tiếng Việt. Các dân tộc có quyền dùng tiếng nói, chữ viết, gìn giữ bản sắc dân tộc, phát huy phong tục, tập quán, truyền thống và văn hóa tốt đẹp của mình”. Rõ ràng Hà Nội thừa biết hành động xâm thực ngôn ngữ địa phương của miền Nam Việt Nam là một việc làm trái với xu thế sống bình thường của loài người. Hành động vừa kể của chế độ Hà Nội đã thực sự chống lại điều 1 của Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền ngày 10 tháng 12 năm 1948: “Mọi người sinh ra đều tự do và bình đẳng”. Mọi người bao hàm cá nhân và pháp nhân tư nhân (gia đình, làng xã, địa phương). Bình đẳng có nghĩa là mọi người đều được tôn trọng như nhau. Mỗi người là một nguyên. Nguyên là đầu, là trước tiên: nguyên thủ quốc gia, tết nguyên đán (ngày đầu năm), nguyên nguyệt (tháng giêng)… Mọi người đều là nguyên, đều có quyền bình đẳng. Dân số hàng triệu người là hàng triệu nguyên. Vì vậy xã hội ắt phải đa nguyên. Làm sao lý tưởng đa nguyên được thực thi? Hãy tìm giải đáp cho câu hỏi vừa nêu bằng cách khảo sát đời sống của một gia đình. Gia đình phụ hệ: mọi quyết định về quyền lợi của gia đình đều nằm trong tay người cha. Nếu tổ chức gia đình được hình dung như một kim tự tháp thì người cha ngự trên đỉnh kim tự tháp, mẹ và con cái an phận nằm ở đáy kim tự tháp. Trong gia đình kim tự tháp, đời sống tự giác của mẹ và con cái của mẹ đều bị triệt tiêu.

Theo đà phát triển của nhân văn, gia đình kim tự tháp đang nhanh chóng chuyển đổi thành gia đình hạch tâm (nuclear family). Hạch tâm còn gọi là nguyên tử vật chất. Hạch tâm gồm các điện tử âm, điện tử dương và trung hòa tử xoay quanh nhân nguyên tử theo một trật tự bền bỉ, không lãnh tụ, mỗi điện tử di chuyển trên quỹ đạo riêng, không lấn át lẫn nhau. Tương tự như vậy, trong gia đình hạch tâm: Cha, mẹ, con cái mỗi người là một cơ phận của gia đình, mỗi người là một nguyên. Mọi quyết định của gia đình đều lấy quyền lợi chung của gia đình làm chuẩn mực duy nhất trong việc dẫn đạo gia đình. Điều này giải thích lý do tại sao gia đình hạch tâm không có gia trưởng nhưng vẫn bình ổn.

Bây giờ, chúng ta hãy phóng chiếu mô thức gia đình hạch tâm lên địa bàn quốc gia để có được sự chuyển đổi từ hành chánh kim tự tháp lên hành chánh hạch tâm.

Xã hội hạch tâm chính là môi trường thích nghi trong việc tạo điều kiện để mỗi địa phương là một nguyên của quốc gia đa nguyên. Trong quốc gia đa nguyên, tất cả văn hóa địa phương (ngôn ngữ địa phương là linh hồn) đều được tự do vận động và phát triển, không có vấn đề ngôn ngữ đảng xâm thực ngôn ngữ địa phương.

Câu hỏi kế tiếp: Tất cả ngôn ngữ địa phương đều được tư do vận động và phát triển, như vậy, đâu là con đường tiến đến thống nhất ngôn ngữ Việt Nam? Thưa rằng Bạn hãy hình dung ngôn ngữ như một guồng máy, mỗi ngôn ngữ địa phương là một cơ phận của guồng máy ngôn ngữ kia. Những giao dịch trong guồng máy vừa kể đã đãi lọc các loại phương ngữ của quốc gia để cuối cùng sản sinh ra ngôn ngữ Việt Nam thống nhất. Cứ như vậy, phương ngữ tiếp tục giao thoa, tiếp tục đãi lọc lẫn nhau và tiếng Việt tiếp tục thống nhất trong sinh sinh hóa hóa. Đây chính là chân ý nghĩa của sinh ngữ trong ngôn ngữ.

Thống nhất ngôn ngữ phải là kết quả của quá trình đãi lọc các phương ngữ trên căn bản tôn trọng tính sinh ngữ của ngôn ngữ. Quan điểm này là sự phản kháng mạnh mẽ mọi hành động thống nhất ngôn ngữ bằng cách dùng “ngôn ngữ đảng” để xâm thực những phương ngữ khác trên toàn Việt Nam. Ngôn ngữ là linh hồn của văn hóa. Thống nhất ngôn ngữ nhưng vẫn bảo vệ được tính sinh ngữ của ngôn ngữ là phương pháp khoa học và thích nghi nhất trong công việc vừa xây dựng ngôn ngữ chung vừa giúp cho văn hóa liên tục phát triển trong phong phú, thông minh và sáng tạo.

Quần chúng sản sinh ra văn hóa. Văn hóa địa phương là cỗi gốc của văn hóa quốc gia. Văn hóa từ đảng ban bố xuống địa phương thông qua “đảng ngữ” là văn hóa phản xu thế sống, phản nhân văn.

Câu chuyện “đảng ngữ” xâm thực phương ngữ Việt Nam với hậu ý “đảng hóa văn hóa Viêt Nam” đã mở ra trong tâm trí người Việt hải ngoại nghĩa vụ phục hoạt văn hóa truyền thống của Tổ Tiên Việt.

Phục hoạt văn hóa Việt theo chỉ hướng nào? Thưa rằng: tất cả những gì phục vụ đời sống của con người, những gì thuận theo lòng người đều hàm chứa trong văn hóa Việt. Điều này đã giải thích tại sao nhạc vàng của miền Nam Việt Nam trước

1975 vẫn lừng lững phục sinh mặc cho mọi nỗ lực triệt để ngăn cấm của CSVN.

Xin được nhấn mạnh: ngay sau 30/04/1975 người Việt hải ngoại trên bước đường ly hương đã mang theo văn hóa Việt, đặc biệt là mang theo nhạc vàng. Sau thời gian ổn định đời sống trên đất khách, người Việt hải ngoại không ngừng tiếp tục sáng tác và phổ biến nhạc vàng, xem nhạc vàng như những bài kinh nhật tụng gói ghém tấm lòng thương nhớ đồng bào, thương nhớ quê hương… Khi tâm tình của nhạc vàng lên tới đỉnh điểm, khi nhạc vàng lan tỏa về tới Việt Nam theo tâm lý “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, nhạc vàng trở thành gạch nối lớn, gạch nối chặt chẽ giữa người Việt trong và ngoài nước. Từ đó nhạc vàng hiên ngang hồi sinh ngay trên quê Mẹ Việt Nam, bất chấp sự cấm cản nghiêm khắc của nhà cầm quyền Hà Nội.

Nương vào phương cách phục hoạt của nhạc vàng, người Việt hải ngoại hãy

thân mến ngồi xuống bên nhau, cùng nhau thảo luận về văn hóa truyền thống Việt. Nền tảng của văn hóa truyền thống Việt là ca dao, tục ngữ, truyện cổ tích dân gian… Trực tiếp ngắm nhìn dòng sống Việt, khảo cứu kho tàng văn chương bình dân, các tác giả Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Lý Đông A và nhiều nhà tư tưởng khác… đã hệ thống hóa, chi tiết hóa kho tàng văn chương kia để xây dựng thành tư tưởng truyền thống văn hóa Việt. Mang văn hóa này phổ vào bốn viên ngọc quý: văn, thi, nhạc, họa. Từ bốn viên ngọc vừa kể, văn hóa Việt Nam hải ngoại sẽ tràn về quê hương Việt một cách êm ái nhưng mạnh mẽ và rộng khắp.

Đi theo văn hóa truyền thống được phục hoạt, tự do dân chủ sẽ đến với Việt

Nam chậm rãi nhưng vững vàng đúng như hình ảnh nhạc vàng đã bừng bừng sống lại trên toàn cõi Quê Hương Việt.

Đỗ Thái Nhiên


 

Lại cháy lớn ở Hà Nội, 14 người trong nhà trọ tử vong

24/05/2024

Vụ cháy xảy ra vào rạng sáng ngày 24/5 khi mọi người đang ngủ ở hai ngôi nhà nằm sâu 200 mét trong ngõ nhỏ số 119 phố Trung Kính, Quận Cầu Giấy

Thêm một vụ cháy thảm khốc nữa vừa xảy ra ở một khu dân cư ở Quận Cầu Giấy, Hà Nội, khiến cho 14 người chết và 3 người bị thương, báo chí trong nước đưa tin, một lần nữa làm dấy lên quan ngại về những khu nhà trọ đông đúc, thiếu an toàn ở các thành phố lớn ở Việt Nam.

Vụ cháy xảy ra vào rạng sáng ngày 24/5 khi mọi người đang ngủ ở hai ngôi nhà nằm sâu 200 mét trong ngõ nhỏ số 119 phố Trung Kính, Quận Cầu Giấy, trang mạng VnExpress cho biết.

Trang mạng này cho biết căn nhà phát ra đám cháy là nhà ở đơn lẻ nhưng được chủ nhà mở dịch vụ cho thuê và sửa chữa xe máy điện, xe đạp điện ở tầng dưới. Bên cạnh căn nhà này là nhà trọ cho thuê cao 3 tầng với 12 phòng. Tờ Tuổi Trẻ cho biết gia đình gia chủ có 7 người và căn nhà trọ có 17 người đang thuê ở.

Giữa hai căn nhà là khoảng sân để xe máy, xe máy điện và xe đạp điện. Ngọn lửa bùng phát vào lúc 00h30 ‘từ khu vực để xe máy, xe đạp điện ở tầng 1 của chủ nhà, sau đó lan ra căn nhà trọ sát bên’, theo VnExpress.

Lực lượng cứu hỏa đã đến nơi ‘sau khoảng 10 phút’. Khi đó, các loại xe điện để trong sân ‘đã bị cháy trụi’ còn ‘khung thép, mái tôn sân trước đổ sập’ trong khi ngọn lửa đã bao trùm cả căn nhà trọ từ tầng 1 đến tầng 3 với khói đen khắp trên mái, cầu thang bộ và hàng lang ngôi nhà 3 tầng, trang mạng này tường thuật.

Đến gần 1:30 sáng, đám cháy được dập tắt và đến hơn 3h sáng, nhiều thi thể được bọc trong túi vải, đặt trên cáng đưa ra ngoài, theo Tuổi Trẻ.

Tờ báo này dẫn lời lãnh đạo Công an quận Cầu Giấy xác nhận có 14 người tử vong và 3 người bị thương đang được cấp cứu.

Lực lượng cứu hỏa đã phá khóa cổng chính, phá ô cửa sổ để vào trong căn nhà cháy và đã cứu được 7 người mắc kẹt, trong đó có 3 người bị thương, cũng theo Tuổi Trẻ.

Phó Chủ tịch Quốc hội Trần Quang Phương, phó Thủ tướng Trần Hồng Hà, Thứ trưởng Công an Trần Quốc Tỏ, người tạm quyền điều hành Bộ Công an, Thứ trưởng Công an Nguyễn Văn Long, Bí thư Hà Nội Đinh Tiến Dũng, Chủ tịch Hà Nội Trần Sỹ Thanh đã đến hiện trường vụ cháy để chỉ đạo công tác cứu hộ, báo chí trong nước cho biết.

Hiện Công an Hà Nội đang ‘khẩn trương điều tra nguyên nhân vụ cháy’ để xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật, theo Tuổi Trẻ.

Đây là vụ cháy thảm khốc thứ hai ở Hà Nội chỉ trong vòng chưa tới một năm, sau vụ cháy hồi tháng 9 năm ngoái ở một chung cư tư nhân ở phố Khương Hạ, quận Thanh Xuân, khiến 56 người thiệt mạng.

Vụ cháy ở Thanh Xuân xuất phát từ tầng hầm để xe của chung cư, nơi có nhiều xe đạp điện, xe máy điện được sạc qua đêm. Vụ cháy này sau đó dẫn đến thái độ kỳ thị đối với loại hình xe điện ở các nơi cho thuê trọ mặc dù nguyên nhân chính thức được công an công bố là ‘chập mạch đường dây dẫn điện của bình ắc quy thuộc phần đầu xe máy tay ga (chạy xăng)’, theo tìm hiểu của VOA.

Vụ cháy cũng đặt ra vấn đề về tính hợp pháp và sự an toàn của loại hình chung cư mini và nhà trọ tư nhân do các chủ nhà xây lên để cho thuê trọ – nơi những người dân thu nhập thấp sống chen chúc trong những hẻm nhỏ, đông dân cư ở Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh.

YouTube player

 

 Rộ tin Lê Thanh Hải ‘vô lò’

 Ba’o Nguoi-Viet

May 24, 2024

Hiếu Chân/Người Việt

Sau khi tin tức về đấu trường đẫm máu ở trung tâm đầu não chính trị Ba Đình tạm lắng, ai lên ai xuống đã tạm thời yên chỗ, cỗ máy tin đồn ở Việt Nam chuyển sang tập trung vào số phận của ông Lê Thanh Hải, tục danh Hai Nhựt, kẻ được coi là “hung thần” của Sài Gòn.

Ông Lê Thanh Hải, người vừa bị Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng CSVN cách tất cả chức vụ trong đảng hôm 16 Tháng Năm. Trước đó, ông Hải bị Bộ Chính Trị cách chức bí thư Thành Ủy ở Sài Gòn nhiệm kỳ 2010-2015. (Hình minh họa: Hoang Dinh Nam/AFP via Getty Images)

Có thể nói mà không sợ sai rằng, trong bầy sâu lúc nhúc được gọi là ban lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN) thì ông Lê Thanh Hải là con “sâu chúa” mà người dân muốn diệt nhất, dù ông chưa phải là kẻ có quyền thế lớn nhất. Chính vì vậy, tin đồn ông Lê Thanh Hải bị bắt, truy tố và bị giam – được đón nhận và chia sẻ rầm rộ trên các mạng xã hội.
Tin đồn ở Việt Nam gần đây liên quan tới các sự kiện chính trị ở cấp cao thường khá chính xác, về sau đều được các cơ quan công quyền xác nhận.

***

Ông Lê Thanh Hải, 74 tuổi, từng là ủy viên Bộ Chính Trị đảng CSVN khóa 10 và 11, bí thư Thành Ủy ở Sài Gòn hai nhiệm kỳ, từ 2005 đến 2015. Trước đó ông ta đã là chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố từ năm 2001. Trong hơn 15 năm làm mưa làm gió ở Sài Gòn, ông Lê Thanh Hải đã gây ra vô số tội ác qua các thủ đoạn lập vây cánh, hình thành phe nhóm chính trị, cướp đất, mua quan bán chức, trở thành “lãnh chúa thành Hồ,” một trùm mafia máu lạnh hàng đầu Việt Nam.

Tội ác lớn nhất của ông Hải có lẽ là vụ cướp đất ở Thủ Thiêm, Quận 2, nay là thành phố Thủ Đức. Cùng với đám tay chân do ông ta dựng lên như Tất Thành Cang, Đào Thị Hương Lan, ông Lê Thanh Hải đã cướp 160 hécta đất tái định cư nằm ở địa bàn ba phường An Phú, An Khánh và Bình Khánh “liền kề” trung tâm khu đô thị mới Thủ Thiêm. Rồi ông ta phân lô, giao cho các đại gia kinh doanh bất động sản trục lợi, đồng thời thu hồi đất tràn lan của những gia đình bên ngoài dự án như khu Nam Rạch Chiếc, khu Thạnh Mỹ Lợi đẩy hàng ngàn gia đình vào cảnh màn trời chiếu đất.

Máu người dân đã đổ xuống, oan khiên ngút trời xanh, nỗi đau thương chất chồng ở bán đảo Thủ Thiêm. Công cuộc khiếu nại của người dân oan mất đất ở Thủ Thiêm kéo dài đã hơn một phần tư thế kỷ, từ Sài Gòn ra Hà Nội, nhưng nhà cầm quyền Cộng Sản vẫn ra sức bao che cho băng đảng tội phạm Lê Thanh Hải, né tránh mọi yêu cầu bồi thường chính đáng của người dân.

Ở trung tâm Sài Gòn, ông Lê Thanh Hải câu kết với các ông bà trùm bất động sản như Trương Mỹ Lan, Phan Văn Anh Vũ (tự Vũ “Nhôm”), Lê Thị Thanh Thúy, Dương Thị Bạch Diệp, các công ty địa ốc của Singapore, Hồng Kông… biến những mảnh đất kim cương ở Quận 1, Quận 3 thành những cao ốc thương mại và văn phòng, chia chác cho nhau những mối lợi hàng trăm ngàn tỷ đồng nhưng làm ngân sách quốc gia bị thất thoát trầm trọng. Chỉ riêng vụ Trương Mỹ Lan thâu tóm đất đai ở trung tâm Sài Gòn, vai trò của ông Lê Thanh Hải đến đâu thì phiên toà sơ thẩm vừa qua vẫn chưa làm rõ được.

Để thực hiện những thủ đoạn đó, ông Lê Thanh Hải sắm vai “bố già” điều khiển đám đàn em tác oai tác quái, trong đó có nhiều nhân vật hoặc đã bị xử lý và tù tội như các cựu phó bí thư, phó chủ tịch thành phố như Tất Thành Cang, Nguyễn Hữu Tín, Nguyễn Thành Tài hoặc mới vừa bị mất chức như Võ Văn Thưởng, cựu chủ tịch nước… Riêng bộ sậu chóp bu của băng đảng này, gồm ông Lê Thanh Hải, hai cựu chủ tịch thành phố Lê Hoàng Quân và Nguyễn Thành Phong, vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

***

Dưới áp lực của công luận, Tháng Ba, 2020, Ban Chấp Hành (BCH) Trung Ương Đảng CSVN quyết định kỷ luật ông Lê Thanh Hải và các tổ chức, cá nhân liên quan trong thực hiện dự án đầu tư Khu Đô Thị Mới Thủ Thiêm. Sai phạm của băng nhóm này được cho là gây hậu quả rất nghiêm trọng, làm thiệt hại lớn tiền và tài sản của nhà nước, ảnh hưởng xấu đến phát triển kinh tế – xã hội và đời sống của một bộ phận nhân dân, gây bất bình trong xã hội.

Tuy vậy, công cuộc chống tham nhũng “không có vùng cấm,” hay cái lò tôn “đốt cả củi khô lẫn củi tươi” của ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư, đã không dám mạnh tay với băng đảng mafia ở Sài Gòn. Ông Lê Thanh Hải chỉ bị cách chức “nguyên” bí thư Thành Ủy giai đoạn 2010-2015 do ông ta phải chịu trách nhiệm về những vi phạm trong lãnh đạo, chỉ đạo đầu tư Khu Đô Thị Mới Thủ Thiêm. Cách các chức vụ đã đảm nhiệm trong quá khứ là điều quái gở từ cổ chí kim, là một sản phẩm kỳ quặc của ông Trọng; nó cho thấy sự bế tắc, bất lực của chiến dịch chống tham nhũng “đánh chuột nhưng không để vỡ bình” của ông Trọng và đảng của ông ta.

Ở đây, nên lưu ý một “quy trình” trong tổ chức kỷ luật của đảng CSVN: Do ông Lê Thanh Hải đã là ủy viên Bộ Chính Trị nên thân phận của ông ta do Ban Bí Thư của đảng quản lý. Theo một nghị quyết bí mật số 5 của Bộ Chính Trị, các đảng viên cao cấp do Ban Bí Thư quản lý thì không bị cơ quan công lực bắt giữ hay truy tố trước khi được ban này chấp thuận – hiểu nôm na là những đảng viên như vậy được đứng trên và đứng ngoài quy trình tố tụng, điều tra, xét xử thông thường.

Theo quy trình đó, Tháng Ba, 2020, ông Lê Thanh Hải bị cách chức “nguyên” bí thư Thành Ủy giai đoạn 2010-2015, nhưng ông ta vẫn còn là “nguyên” bí thư Thành Ủy giai đoạn 2005-2010 cho nên ông ta vẫn là đảng viên cao cấp do Ban Bí Thư quản lý mà guồng máy công an của Tướng Tô Lâm chưa thể đụng tới.

Dư luận đồn rằng, tại thời điểm đó, đảng CSVN không thể mạnh tay với ông Lê Thanh Hải do ông ta còn có “ô dù” bảo kê của ông Võ Văn Thưởng – một đàn em thân tín mà ông Hải đã nuôi dưỡng và đưa lên vị trí ủy viên Bộ Chính Trị, chủ tịch nước Việt Nam.

Cũng có người lật lại nguồn gốc gia tộc của ông Lê Thanh Hải – tổ tiên là người Hoa, mang họ Lã, chạy sang Việt Nam tá túc dưới thời Chúa Nguyễn ở Đàng Trong – cũng như mối quan hệ thân thiết của ông Hải với những doanh nhân, quan chức, đại gia người Việt gốc Hoa ở Sài Gòn như bà Trương Mỹ Lan, để cho rằng ông Hải được sự che chở của Hoa Nam Tình Báo Cục của Trung Quốc nên ban lãnh đạo đảng CSVN ở Hà Nội không dám “mò dái ngựa.”

Bây giờ thì ông Võ Văn Thưởng đã mất ghế một cách nhục nhã, ông Lê Thanh Hải mất cái “ô dù” che chở nên bị xét kỷ luật. Chiều ngày 16 Tháng Năm vừa qua, hội nghị Trung Ương Đảng CSVN lần thứ 9 khóa 13 đã quyết định “cách tất cả các chức vụ trong đảng” của Lê Thanh Hải, các ông Lê Hoàng Quân và Nguyễn Thành Phong chỉ bị kỷ luật cảnh cáo ngay tại hội nghị, lý do là cả ba người này phải chịu trách nhiệm các vi phạm liên quan tập đoàn Vạn Thịnh Phát và công ty cổ phần Tiến Bộ Quốc Tế (AIC). Một bản tin trên báo Người Việt nhận định: “Như vậy, có thể sau khi bị kỷ luật, ông Hải có thể bị khai trừ đảng rồi truy tố, lãnh án tù” đúng theo quy trình xử lý kỷ luật của đảng CSVN. Không ai ngờ rằng các diễn biến đó xảy ra nhanh như hiện nay.

Có thể quyết định hôm 16 Tháng Năm “cách tất cả các chức vụ trong đảng” của ông Lê Thanh Hải, biến ông ta thành một đảng viên thường, là căn cứ pháp lý để đảng CSVN tiếp tục các bước trừng phạt tiếp theo đối với “sâu chúa thành Hồ,” xoa dịu nỗi bất mãn khủng khiếp của các tầng lớp nhân dân.

Lưới trời lồng lộng, tay trùm khét tiếng Lê Thanh Hải – Hai Nhựt rồi có lúc phải trả giá cho tội ác của mình đúng như sự mong mỏi của người dân Sài Gòn và cả nước. (Hiếu Chân) [qd]

 


 

 CSVN sợ sư Thích Minh Tuệ nên ra văn bản ‘cảnh báo’ người dân

 Ba’o Nguoi-Viet

May 17, 2024

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Trong hai ngày liên tiếp, Giáo Hội Phật Giáo CSVN và Ban Tôn Giáo Chính Phủ phát đi văn bản “cảnh báo” người dân về nhà sư Thích Minh Tuệ.

Từ vài tháng qua, nhà sư Thích Minh Tuệ trở thành “hiện tượng,” được đông đảo người dân mến mộ vì cách ông thực hành “hạnh đầu đà” (tu khổ hạnh để tôi luyện thân tâm) hoàn toàn đối lập với các “sư quốc doanh” như Thích Thanh Quyết, Thích Trúc Thái Minh, Thích Chân Quang…

Nhà sư Thích Minh Tuệ chia sẻ về hành trình đi bộ suốt sáu năm qua. (Hình: Đức Hùng/VNExpress)

Theo báo Người Lao Động hôm 17 Tháng Năm, văn bản của Ban Tôn Giáo Chính Phủ đề nghị chính quyền các địa phương “quan tâm,” bằng cách khi ông Minh Tuệ đi ngang qua địa bàn thì “không để xảy ra tình trạng tập trung đông người, gây cản trở và ảnh hưởng an toàn giao thông, gây phức tạp về an ninh trật tự, đặc biệt không để các thế lực xấu lợi dụng, xúi giục, lôi kéo gây mất đoàn kết tôn giáo và vi phạm pháp luật.”

Cơ quan nêu trên cũng nhấn mạnh việc chính quyền “định hướng dư luận, không để các đối tượng thiếu thiện chí có cơ hội lợi dụng tuyên truyền, kích động gây mất ổn định xã hội.”

Một ngày trước, Giáo Hội Phật Giáo CSVN bình luận rằng việc người dân cúng dường vật phẩm, đồ ăn cho nhà sư Thích Minh Tuệ “tạo ra nhiều hình ảnh, clip gây ra nhiều dư luận trái chiều làm ảnh hưởng đến Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam.”

Đáng lưu ý, tổ chức tôn giáo nêu trên cho rằng nhà sư Thích Minh Tuệ “không phải là tu sĩ Phật Giáo” và rằng ông này tên thật là Lê Anh Tú, 43 tuổi, quê huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh. Năm 1994, gia đình chuyển vào tỉnh Gia Lai sinh sống.

Ông Lê Anh Tú sau khi từ bỏ công việc đo đạc địa chính tại tỉnh Phú Yên đã thực hiện một vài chuyến đi bộ từ tỉnh Khánh Hòa ra các tỉnh phía Bắc và ngược lại.

Sau khi Giáo Hội Phật Giáo CSVN ra văn bản, báo Pháp Luật TP.HCM dẫn lời ông Hoàng Đình Chung, trưởng Phòng Nghiên Cứu Lý Luận Và Chính Sách Tôn Giáo, Viện Nghiên Cứu Tôn Giáo, cho biết giáo hội chỉ nên lên tiếng khi người ta nhận nhầm ông ấy với một tu sĩ trong hệ thống mà giáo hội quản lý. Hoặc từ trường hợp này mà có người quay phim, chụp ảnh đưa ra thông điệp trái chiều mà ảnh hưởng đến dư luận xã hội mới cần lên tiếng.

“Miễn là người ta tin và tu hành theo Phật Giáo thì người ta có quyền của người ta, không nhất thiết có chứng nhận của Giáo Hội Phật Giáo thì ông ấy mới là tu sĩ Phật Giáo. Phật Giáo không phải của riêng ai, không phải của riêng Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam,” Tiến Sĩ Chung bày tỏ.

Báo Pháp Luật TP.HCM viết: “Tiến Sĩ Chung cũng cho rằng bản thân ông Minh Tuệ phải chịu trách nhiệm về những việc làm của mình, chưa cần đến mức bên ngoài phải can thiệp sâu như thế. Thậm chí, ông ấy nhân thân thế nào, xuất phát thế nào đó là câu chuyện riêng tư và không được phép đem những việc đó để tấn công ông ấy với cuộc sống hiện tại.”

“Theo tôi, văn bản của giáo hội cần phải có nhìn nhận khách quan, giữ khoảng cách tốt hơn chút nữa. Những vấn đề liên quan đến dư luận, giáo hội phải liên tục giữ gìn và chấn chỉnh hình ảnh của tăng sĩ trong giáo hội của mình,” ông Chung được dẫn lời nói.

Nhà sư Thích Minh Tuệ. (Hình: Người Lao Động)

Hôm 17 Tháng Năm, báo VNExpress có bài viết về sư Thích Minh Tuệ, khi ông dừng chân nghỉ ngơi tại bãi đất trống ở xã Cẩm Thịnh, huyện Cẩm Xuyên, tỉnh Hà Tĩnh. Hàng trăm người đã vây quanh ông nghe trò chuyện. Khi nói chuyện, ông Tú luôn xưng là “con.”

“Ông Tú cho hay mình không phải là tu sĩ Phật Giáo, không tu tập và không là nhân sự của bất cứ ngôi chùa, cơ sở tự viện nào của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam. Những năm qua, ông chỉ nghe lời giảng của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, tập học tu hạnh đầu đà. Tu hạnh này có 13 pháp khổ hạnh, trong đó hạnh đầu đà là một trong những pháp môn cao nhất và kinh điển nhất của Phật pháp. Người tu hạnh đầu đà chấp nhận những khó khăn trong các vấn đề ăn, mặc, ở (mặc áo vá, khất thực, ngày ăn một bữa, không nhận tiền cúng dường, khước từ mọi tiện nghi…),” VNExpress viết.

Từ năm 2017 ông Tú bắt đầu đi bộ tới nhiều tỉnh thành. Đến nay, ông đã đặt chân đến gần như khắp mọi miền đất nước. “Hành trình của con là muốn bộ hành trọn đời. Mục đích không nhằm truyền tải điều gì, bởi mọi điều trong Phật pháp đã có Đức Phật Thích Ca Mâu Ni dạy rồi. Con chỉ muốn thực hành những lời dạy của đức Phật, nhằm giúp hoàn thiện bản thân. Lúc đi bộ con luôn ước nguyện cho mọi người khi nào cũng được hạnh phúc, sống vui vẻ với gia đình,” ông Tú được trích lời nói.

Ông Tú chia sẻ, khi quyết định bỏ nhà, bỏ việc để bộ hành, bản thân ông đã suy nghĩ rất kỹ, sau đó mới xin phép cha mẹ lên đường.

“Vì quyết tâm theo khổ hạnh đầu đà nên quá trình đi bộ ông Tú luôn tự nhặt các tấm vải vứt ở bên đường hoặc trong thùng rác rồi may lại làm quần áo mặc, ai đó cố tình vứt cho ông sẽ không nhận. Mỗi ngày ông chỉ ăn một bữa. Khi đi trên đường, nếu gặp người có tâm, có duyên gửi cơm chay hoặc nước thì ông dùng vừa đủ. Qua các con sông, suối ông dừng lại tắm rửa. Buổi tối, ông thường nghỉ ngơi bên đường, những lúc muốn đi vệ sinh thì ghé vào các cây xăng,” báo VNExpress kể.

Suốt quãng đường ông đi, có nhiều người mang áo giống nhà sư đi theo, nhưng “ông Tú nói họ không phải đệ tử của mình, nhưng nếu ai muốn đi cùng thì cũng không cản. Thỉnh thoảng nghỉ ngơi trò chuyện, ông luôn khuyên họ nhớ xin phép gia đình, nếu khi nào cảm thấy không muốn tiếp tục hành trình thì có thể trở về nhà.”

“Còn nếu ai đó phát tờ rơi hay nhận tiền bạc rồi nói con chung với họ là không đúng. Đồ đạc con tự mang, không cần những người đi cùng bảo vệ hay nhận tiền thay. Họ nhận thì họ tự chịu, ai làm tự nhận lấy hậu quả và bị xử lý,” báo VNExpress thuật lời ông Tú nói.
Phản hồi việc Hội Đồng Trị Sự Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam khẳng định ông Tú không phải là tu sĩ Phật Giáo, ông Tú nói từng đi tu, nhưng chưa có duyên ở chùa và “từ lâu nay ông chưa từng nhận là tu sĩ và bản thân cũng ‘cảm thấy chưa xứng đáng làm tu sĩ bởi đạo đức của mình chưa đạt đến cảnh giới đó,’” theo báo VNExpress.

Dù không liên lạc với gia đình suốt sáu năm qua vì không dùng điện thoại, mạng xã hội, song ông Tú chia sẻ lúc nào cũng nhớ tới công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ.

Đám đông đi theo chân nhà sư Thích Minh Tuệ tại mỗi nơi mà ông đi qua. (Hình: VNExpress)

Từ xã Ia Tô, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai, ông Lê Xuân, 84 tuổi, cha của ông Tú, chia sẻ với VNExpress cho biết, gia đình có bốn người con, Lê Anh Tú là con thứ hai, học hết phổ thông thì đi nghĩa vụ. Khi xuất ngũ, Tú chuyển sang học trung cấp rồi theo người bạn về Phú Yên làm đo đạc địa chính cho một công ty tư nhân.

Đến năm 2015, Tú bất ngờ trở về nhà xin cha mẹ xuất gia để “giải thoát.” Sau một đêm suy nghĩ, vợ chồng ông Xuân đồng ý cho con đi tu. Và từ đó đến nay, gia đình không còn liên lạc với con nữa.

Mấy hôm trước người trong làng cho xem các video gây chú ý trên mạng, ông Xuân mới nhận ra con mình.

“Vợ chồng thấy con ăn uống kham khổ, gầy, đen cũng thương, nhưng cái nghiệp cháu vậy thì gia đình luôn ủng hộ. Mong con chân cứng đá mềm, không ham mê tiền bạc, vật chất và tu thành chính quả,” ông Xuân nói.

Trong khi đó, mạng xã hội dấy lên nhiều chỉ trích việc Giáo Hội Phật Giáo CSVN và Ban Tôn Giáo Chính Phủ độc quyền công nhận tu sĩ Phật Giáo là những người tu tập tại các chùa do chính quyền quản lý.

Facebooker Thành Nguyễn, nhà hoạt động, bình luận trên trang cá nhân: “Công văn của Giáo Hội Phật Giáo CSVN về sư Thích Minh Tuệ thể hiện bản chất bị chính trị hóa tổ chức này, nó đi ngược với tinh thần độc lập của một tổ chức xã hội dân sự và tinh thần dung hòa của nhà Phật. Qua đây, ta có thể hiểu hơn thế nào là tính chất toàn trị của chế độ hiện hành, đây là điểm khác biệt của nước mình [Việt Nam] so với các nước trong khu vực Đông Nam Á.”

Ông Thành dự báo hiện tượng sư Thích Minh Tuệ “sẽ bị dìm xuống trong thời gian tới,” và công văn của Giáo Hội Phật Giáo CSVN “mới chỉ là phát súng đầu tiên.” (N.H.K) [qd]


 

Bình Phước: bí thư xã Thanh Lương tử vong tại phòng làm việc trong tư thế treo cổ

RFA
2024.05.17

Một phần của tỉnh Bình Phước (HMH)

Ông Lưu Thành Long sinh năm 1980, Bí thư xã Thanh Lương tỉnh Bình Phước được phát hiện tử vong trong tư thế treo cổ tại phòng làm việc.

Truyền thông nhà nước loan tin trên trong ngày 17/5, nêu rõ, hiện Công an đang điều tra làm rõ nguyên nhân tử vong của ông Long.

Ông Long được nhân viên phát hiện tử vong trong chiều 15/5 sau khi phát hiện ông này khoá trái cửa văn phòng và không liên lạc được.

Khi mọi người phá cửa vào trong thì phát hiện ông này đã chết trong tư thế treo cổ bên cửa sổ phòng làm việc.

Một số người bạn của ông Long cho truyền thông hay ông Long bị trầm cảm khá nặng trong mấy tháng qua. Gần đây, sức khỏe của ông giảm sút và thường tỏ ra chán nản với công việc, cuộc sống.

Trước khi làm bí thư xã Thanh Lương từ năm 2022, ông Long từng là  Trưởng phòng Tài chính – Kế hoạch thị xã Bình Long.

Những năm gần đây, truyền thông loan nhiều thông tin về nhiều cán bộ tử vong trong tư thế treo cổ. Cách đây sáu ngày, tờ Công Lý cho biết một chỉ huy trưởng Ban chỉ huy quân sự xã Ia Dêr huyện Ia Grai, Gia Lai cũng được phát hiện tử vong trong tư thế treo cổ tại nhà.


 

 Khi muốn tu phải được… công nhận-Trân Văn-VOA

 Ba’o Tieng Dan

Blog VOA

Trân Văn

17-5-2024

Sư Minh Tuệ khẳng định mình không phải nhà sư và lý do ông đi bộ từ Nam ra Bắc ‘chỉ là để rèn luyện sức khỏe chứ không phải tu tập’. Nguồn: VNE

Dư luận vừa dậy lên thành bão sau khi Hội đồng Trị sự (HĐTS) của Giáo hội Phật giáo Việt Nam (GHPG VN) gửi Thông báo cho Ban Trị sự GHPG VN các tỉnh, thành phố về “người được mạng xã hội gọi là ‘sư Thích Minh Tuệ’ không phải là tu sĩ Phật giáo”.

Thông báo vừa kể nhấn mạnh “người đàn ông mang hình dáng nhà sư bộ hành dọc tuyến đường từ Khánh Hòa ra Hà Giang và ngược lại” đang “gây ra nhiều dư luận trái chiều làm ảnh hưởng đến Giáo hội Phật giáo Việt Nam”. HĐTS của GHPG VN cho biết “đã xác minh” và “khẳng định người đàn ông này không phải là tu sĩ Phật giáo, không tu tập và không là nhân sự của bất cứ ngôi chùa, cơ sở tự viện nào của Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Điều này cũng đã được chính người đàn ông này khẳng định trong các clips trên mạng xã hội”. Theo HĐTS của GHPG VN thì “người đàn ông này có tên là Lê Anh Tú, sinh năm 1981 tại huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh. Gia đình ông Tú sinh sống tại huyện Eakar tỉnh Đắk Lắk. Ông Lê Anh Tú sau khi từ bỏ công việc đo đạc địa chính tại tỉnh Phú Yên đã thực hiện một vài lần bộ hành từ Khánh Hòa ra các tỉnh phía Bắc và ngược lại. Tuy nhiên lần này một số người dùng mạng xã hội đã sử dụng hình ảnh đi bộ của ông Lê Anh Tú tạo sự hiếu kỳ, thu hút nhiều người dân đi theo, tạo nên hiệu ứng câu views và có nhiều bình luận xuyên tạc đời sống tu hành của tăng ni, Phật tử Giáo hội Phật giáo Việt Nam”. HĐTS của GHPG VN đề nghị Ban Trị sự GHPG VN các tỉnh, thành phố thông báo để không gây ngộ nhận ông Tú là “nhà sư”.

Đáng lưu ý là HĐTS của GHPG VN đề nghị Ban Trị sự GHPG VN các tỉnh, thành phố “liên hệ với chính quyền địa phương có biện pháp ngăn chặn hành vi sử dụng mạng xã hội tạo làn sóng dư luận xúc phạm Giáo hội Phật giáo Việt Nam” [1].

***

Trên thực tế, người đàn ông tên là Lê Anh Tú được nhiều triệu người Việt ở cả trong lẫn ngoài Việt Nam ngưỡng mộ, tán thán với tên “sư Thích Minh Tuệ”, không phải nguyên nhân dẫn tới thực trạng mà GHPG VN cho là “dư luận xúc phạm”. “Dư luận xúc phạm” đã dậy lên từ lâu sau khi nhiều tăng, ni của GHPG VN vừa phô bày sự xa hoa, vừa đốc thúc Phật tử dâng sao giải hạn, cúng dường, chuyển khoản, thậm chí hiến kế cho nhau để tăng nguồn thu.

Không chỉ Phật tử mà công chúng nói chung chú ý đến “sư Thích Minh Tuệ” bởi sự khiêm cung, con đường tu tập mà ông chọn cho thấy nghị lực phi thường, nỗ lực buông bỏ tất cả để đạt đạo.

Có không ít người chẳng hạn như Thái Đức Phương đã so sánh cách thức tu trì của “sư Thích Minh Tuệ” với thực tế tu tập, thuyết pháp của nhiều tăng ni trong GHPG VN và chính sự so sánh này khiến HĐTS của GHPG VN cảm thấy đó là “dư luận xúc phạm”…

Theo Thái Đức Phương thì “ông Minh Tuệ” có “bảy cái sai”. Chẳng hạn ông chỉ “khất thực” chứ không chịu nhận “cúng dường”, đặc biệt là từ chối nhận tiền. Ông chọn lối tu tập… “khoe hình ảnh” đầu trần, chân đất ngoài đường trong khi nhiều vị tăng nổi tiếng ở Việt Nam thường khiêm tốn “ẩn mình” trong Mercedes, Audi,… Đã vậy ông còn “phân biệt” trong việc nhận đồ cúng, khác với những vị tăng nổi tiếng nhận hết, không chừa thứ gì. Chưa hết ông làm “tổn phước” vì khiến người ta cãi nhau về pháp tu của ông, do vậy mới có vị tăng quở ông, ông bị trách vì không biết tu theo “miệng đời”, sửa mình cho khớp với cái tham – sân – si của thiên hạ để vuốt ve Phật tử khiến Phật tử hăm hở cúng tài vật. Thái Đức Phương nói thêm, “ông Minh Tuệ” còn sai ở chỗ chỉ tu cho mình, “xưng con với tất cả mọi người, không chịu nhận là sư hay là thầy của ai, không chịu hoằng dương đạo pháp”. Cuối cùng ông “ép xác”, sai với “con đường trung đạo của Phật” bởi theo cách hiểu của số đông, trung đạo là tương đối, chẳng hạn đối với những người thu nhập bèo bọt như Thái Đức Phương, “đi xe máy là trung đạo, còn đối với những sư thầy vang danh thiên hạ có hàng trăm tỉ trong tài khoản ngân hàng thì đi Mercedes hay Audi là trung đạo”.

Tuy nhiên Thái Đức Phương thừa nhận: Hình ảnh của ông Minh Tuệ đã truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng khi thực hành tâm nhẫn trong công việc. Một người “tập học” theo Đức Phật, chưa làm gì lỗi đạo thì đáng được tán thán, chứ không đáng bị gọi là “thằng ba trợn” như một vị “nhân tài đất Việt thời kỳ hội nhập quốc tế” đã gọi. Nhờ những Youtuber và đoàn Phật tử đã đi theo ông Minh Tuệ suốt ngày đêm mà người ta biết được ông tu tinh tấn cỡ nào. Trước, tôi không tin có người thực hiện được hạnh ngủ ngồi suốt nhiều ngày liền và cho rằng đó chỉ là chuyện bịa ở trong kinh. Giờ điều đó đã có người làm được một cách nhẹ nhàng. Trước, người ta chỉ nghe giảng về buông xả, vô ngã qua miệng các nhà sư, thì giờ đây bỗng có người “dám” đem điều đó ra thực hành, cả xã hội ồ lên, nhận ra thế nào là “thực hành” và bọn tu mõm thì nhảy sồn sồn. Nhờ có ngắn, người ta mới biết thế nào là dài. Nhờ có bầu trời đêm, người ta mới thấy được các vì sao. Nhờ có bọn tu mõm, người ta mới biết được thế nào là một người “tập học” theo Phật. Tôi hiểu chữ “thực” trong câu “Có thực mới vực được đạo” nghĩa là “thực hành”. Phật pháp bị mạt phải chăng là do người ta mải rao giảng Phật pháp mà không chịu thực hành. Theo tôi, chỉ có thực hành đạo pháp mới mong vực dậy được đạo pháp [2]

***

Không phải tự nhiên mà càng ngày càng nhiều người gọi GHPG VN là “Phật giáo quốc doanh”. Thông báo về “người đàn ông mang hình dáng nhà sư bộ hành dọc tuyến đường từ Khánh Hòa ra Hà Giang và ngược lại” của HĐTS GHPG VN khiến rất nhiều người phẫn nộ như Phạm Hải: Phật giáo có từ hàng ngàn năm, GHPG VN lấy tư cách gì định đoạt ai là tu sĩ, ai không phải tu sĩ? Có người mỉa mai như Phạm Minh: Vợ em không tham gia Hội Phụ nữ Việt Nam, vậy vợ em có phải phụ nữ không ạ [3]? Cũng có người nhận định về những khác biệt khiến GHPG VN không thể dung “sư Thích Minh Tuệ” như Tran Nhat Binh: Người này làm gì có ‘chùa’ mà được nhận vào băng nhóm của các ông! Người này vô sản, làm sao ngồi chung với các ông dưới một mái nhà! Người này không vợ, không con, ăn chay… làm gì được ngồi chung mâm với các ông! Người này không livestream câu view kiếm tiền, không tu online… làm sao ngồi chung bàn với các ông! Người này không khuyên thiên hạ cúng dường, giải hạn, đuổi ma, trừ tà, mê tín dị đoan… làm sao được nhận vào hội của các ông! Người này chân trần, áo rách, da bọc xương, làm sao có thể lên chung một xe với các ông! Người này ăn nói khiêm nhường, một lòng tu thân tích đức, làm sao dám đi cùng một đường với các ông [4]!

Sau khi xem thông báo của HĐTS GHPG VN, có người như Chanh Tam thắc mắc mà như than: Hội đồng Trị sự sức giấy cho Ban Trị sự các tỉnh, thành phố chuyện nội bộ của giáo hội mà nơi gởi có A02 Bộ Công an? Để nhờ công an phối hợp đôn đốc, nhắc nhở hay gì [5]? Phải chăng tiêu chí “đạo pháp, dân tộc, chủ nghĩa xã hội” mà GHPG VN quyết tâm hướng tới đã đẩy tổ chức tôn giáo này đến chỗ khiến Phật tử nói riêng, dân chúng nói chung nhìn thông báo vừa đề cập chỉ là vấn đề như Hai Tran cảm nhận: Ông Minh Tuệ đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến phong trào vận động cúng dường và giải oan gia trái chủ của Hiệp hội Doanh nghiệp cổ phần chùa Việt Nam [6]. Hoặc là chuyện như Hoàng Thanh Tâm bỡn cợt: Đề nghị “người đàn ông mang hình dáng nhà sư” trả lại NỒI CƠM cho GHPG VN vì đã làm bể nồi cơm của hội rồi! Hay buộc Tri Do phải thở dài: Văn phong của Trung ương Phật giáo quốc doanh mạnh như nghị quyết của chính quyền. Kinh thật! Chuyển qua Bộ Công An theo dõi, xử lý? Sợ lắm! Ôi thời mạt vận, miệng mồm mấy thầy chùa quốc doanh có gang, có thép gớm [7]!

Chú thích

[1] https://www.facebook.com/khanhtuanng/posts/pfbid02WRsgQuDZScNRRtHnQeVD1s6nKbzqk8RPMhvbLg7aCB79Won6vKLy94bS3bC8Ee5Wl

[2] https://www.facebook.com/phuongthienlanh/posts/pfbid0kUFmTRB7jALYHxJ3XiEYrzg3tW29bP8Wvh6e1PTxQy1euzBC3U3dW1Yf2mgjtFfHl

[3] https://www.facebook.com/tuanlinh25/posts/pfbid09tcSFRU6Dh5GWZByYWpJ3pusuBcLzfZWNzrWAtJ7grYpn2tHXmgQaqPhsubs7NUhl

[4] https://www.facebook.com/tran.n.binh/posts/pfbid02zxqwS8UFxFTt5kwisdtHHsGiVRmkhRF9UneXurQhFVcYaTWgYpF6GiA337HNuPFZl

[5] https://www.facebook.com/chanh.tam.33/posts/pfbid0fj3cnhF4EZXEV1hUxqCZ29RD8tnRLqnQ7jtHYosJFWJhbyRXeYP8pi6MYQuC7vWFl

[6] https://www.facebook.com/khanhtuanng/posts/pfbid02WRsgQuDZScNRRtHnQeVD1s6nKbzqk8RPMhvbLg7aCB79Won6vKLy94bS3bC8Ee5Wl

[7] https://www.facebook.com/hoangthanhtam/posts/pfbid021f2ymw7V2V5ENs6jHu6fH1viS3Mx5NeesqX5EA9MaVJsjksxSTtKaGobVqA6AHnQl


 

 Trương Thị Mai từ chối ghế ‘tứ trụ’, Bộ Chính trị chỉ còn 12 ủy viên

Ba’o Dat Viet

May 14, 2024

Trương Thị Mai và Nguyễn Phú Trọng

Trương Thị Mai đã có đơn xin nghỉ việc từ khi Uỷ ban Kiểm tra Trung ương ra quyết định thành lập đoàn “Kiểm tra khi có dấu hiệu vi phạm đối với Vương Đình Huệ” hôm 20-4-2024. Trọng động viên Mai ở lại để giữ chức Chủ tịch nước hoặc Chủ tịch Quốc hội, nhưng bà nàty kiên quyết từ chối.

Vụ các phe tấn công Mai tung tin hỏa mù rằng có lời khai từ các quan chức Lâm Đồng về việc bà can thiệp cho nhóm Trương Mỹ Lan – Nguyễn Cao Trí có được dự án Đại Ninh là không đúng sự thật.

Về tin đồn Mai được tặng một biệt thự đắt tiền ở Sài Gòn, cũng là tin vu khống.

Mai là phụ nữ không chồng, không con; bà được đánh giá là nhân vật “sạch sẽ” nhất trong trung ương đảng. Vụ bà xin nghỉ việc, không liên quan gì tới Trương Mỹ Lan, Nguyễn Cao Trí hay dự án Đại Ninh.

Sau khi Trương Thị Mai chính thức rút lui khỏi chính trường, thì 18 ủy viên Bộ Chính trị khoá 13 từ đầu nhiệm kỳ đến nay chỉ còn 12 người. Sáu ủy viên Bộ Chính trị “rơi rụng”, theo thứ tự thời gian như sau: Phạm Bình Minh, Nguyễn Xuân Phúc, Trần Tuấn Anh, Võ Văn Thưởng, Vương Đình Huệ, Trương Thị Mai.

Dự kiến sáng 19-5-2024, Bộ Chính trị và Ban Bí thư sẽ nhóm họp để phân công nhiệm vụ các ủy viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư, ngồi vào các vị trí chủ chốt bị khuyết hoặc sẽ có sự thay đổi như: Thường trực Ban Bí thư, Trưởng Ban Tổ chức Trung ương, Trưởng Ban Kinh tế Trung ương, Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương, Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Bộ Quốc phòng, bộ trưởng Bộ Công an…

Danh sách đề cử chính xác hiện vẫn chưa có. Bộ Chính trị, Ban Bí thư trình nhân sự, Trung ương sẽ cho ý kiến đề cử bổ sung danh sách, sau đó chốt số lượng và tiến hành bỏ phiếu kín.

Sẽ có 5 người được đề cử trong danh sách ứng viên Bộ Chính trị để bầu 4 người. Riêng Ban Bí thư sẽ đề cử 3 người, bầu 2 người.

Thông tin rò rỉ cho hay, nhân sự cấp cao của đảng sẽ có những thay đổi căn bản. Bộ Chính trị dự kiến trình Trung ương bỏ phiếu giới thiệu:

Tô Lâm ứng cử chức danh Chủ tịch nước.

Trần Thanh Mẫn ứng cử chức danh Chủ tịch Quốc hội.

Lê Văn Đoành


 

Chỉ số thượng tôn pháp luật năm 2023 của Việt Nam-Đỗ Kim Thêm

Ba’o Tieng Dan

Đỗ Kim Thêm

12-5-2024

Ảnh chụp Chỉ số Thượng tôn Pháp luật năm 2023 của WJP.

Hàng năm, tổ chức WJP (World Justice Project: Dự Án Công Lý Thế Giới) thực hiện các cuộc khảo sát, đánh giá hơn 100 quốc gia trên thế giới để xếp hạng nước nào có “Chỉ số Thượng tôn Pháp luật” (Rule of Law Index: RLI) cao nhất. Năm 2023, tổ chức này cũng đã thực hiện các cuộc khảo sát ở 142 quốc gia và vùng lãnh thổ trên toàn thế giới.

Chỉ số mà WJP công bố dựa vào khảo sát của các chuyên gia và hộ gia đình. Số điểm trung bình của mỗi quốc gia dựa trên tám yếu tố: Hạn chế quyền lực của chính phủ, không tham nhũng, chính phủ cởi mở, quyền cơ bản, trật tự và an ninh, chấp pháp, tư pháp dân sự và hình sự.

Bằng phương pháp tổng hợp công phu và khoa học, chỉ số RLI do WJP công bố có giá trị hàng đầu thế giới, với các đặc điểm nguyên gốc và độc lập.

Chỉ số Thượng tôn Pháp luật của Việt Nam năm 2023

Theo WJP, Việt Nam bị xếp hạng 87 trong số 142 nước. Xếp hạng theo khu vực, Việt Nam hạng 11 trên 15 nước và theo thu nhập là 11 trong số 37 nước. Việt Nam đạt được 0,49 điểm trong tổng số 1 điểm.

Điểm số cụ thể của Việt Nam như sau:

  1. Những biện pháp hạn chế quyền hành của chính phủ: 0,45 điểm
  2. Không có tham nhũng: 0,42 điểm
  3. Chính phủ mở: 0,45 điểm
  4. Quyền cơ bản: 0,45 điểm
  5. Trật tự và An ninh: 0,78 điểm
  6. Chấp pháp: 0,44 điểm
  7. Tư pháp dân sự: 0,45 điểm
  8. Tư pháp hình sự: 0,46 điểm

Nhìn về tương lai toàn cảnh, chỉ số này tiên đoán hệ thống pháp quyền của Việt Nam sẽ ngày càng tồi tệ hơn, nhưng WJP không giải thích chi tiết.

Có lẽ người dân Việt bình thường không ngạc nhiên lắm về kết quả mà tổ chức WJP công bố, bởi những gì đã và đang xảy ra ở Việt Nam, họ có thể đoán trước được kết quả.


 

Hài cốt chồng trong trại tù cải tạo .- Đoàn Trọng Hiếu

 Pham Thanh TòngSài Gòn Xưa

Đoàn Trọng Hiếu

Dường như đã được sắp xếp, người thiếu phụ lặng lẽ đi theo, tên cán bộ ra lệnh cho chúng tôi đi ra khu nghĩa địa. Đến nơi, hắn bảo chúng tôi đi tìm mộ của Trần Thiên Thọ Hải. Chúng tôi nhớ ra đại úy Hải chết vào đợt những anh em đầu tiên năm 1977, như vậy là nằm ở sâu trong cùng sát chân đồi. Sau gần 15 phút chúng tôi đã tìm được ngôi mộ của anh với tấm bia chỉ nhỏ bằng tờ giấy học trò ghi lờ mờ, còn nắm đất thì chỉ cao hơn mặt đất chừng một tấc. Chúng tôi được lệnh là đào để bốc cốt cho chị mang về trong Nam . Việc đầu tiên là tìm một ít cành khô để đốt một đống lửa sưởi ấm và lấy ánh sáng, chị bắt đầu lấy ra môt bó nhang đốt lên rồi quỳ xuống vái ba lạy. Cầm nguyên bó nhang chị thổn thức khóc và nằm phủ phục lên ngôi mộ. Dưới ánh lửa tôi thấy thiếu phụ còn rất trẻ chỉ khoảng dưới 30, nét mặt xương xương.

Chúng tôi đứng lặng yên tôn trọng nỗi đau của chị, cho đến khi tên cán bộ yêu cầu chúng tôi “khẩn trương” bắt tay vào việc, vì trời đã lâm râm mưa phùn. Chúng tôi dìu chị đứng dậy sang bên cạnh và bắt đầu đào. Chỉ không đầy 20 phút chúng tôi đã đụng lớp ván đã mục, vì khi tù nhân chết thì chỉ được bỏ vào cái quan tài nhỏ vừa khít người được đóng bằng loại gỗ bạch đàn hay bồ đề, một loại cây được trồng để làm giấy, nên rất nhẹ xốp, được xẻ thành từng thanh và đóng hở như cái vạt giường, nên thấy cả xác nằm bên trong và đám tù hình sự khi đi chôn thì chỉ đào sâu khoảng 4 tấc rồi vùi lấp qua loa. Gỡ lớp ván trên mặt, bên trong là bộ quần áo tù đã rữa nát. Tôi đi xách một thùng nước ở dưới ruộng để rửa cho sạch đất, người thiếu phụ cũng đã lấy ra một cái thau nhựa và đổ vào đó một ít rượu. Chúng tôi cẩn thận nhặt từng cái xương rũ cho bớt đất, rửa cho sạch rồi trao cho chị. Chị cầm từng cái rửa trong rượu, rồi bỏ vào cái bịch nylon hai lớp. Chị đưa cho chúng tôi mỗi người một gói thuốc Tam Đảo rồi vừa làm chị vừa tâm sự:

– Giữa năm 79, em có xin phép ra thăm, nhưng khi đến trại thì họ nói là không có anh Hải ở đây, nhưng ít tháng sau thì em được tin anh Hải đã chết từ năm 77, do một chị bạn ra thăm chồng về cho biết.

Như vậy là họ đã dấu nhẹm không báo cho gia đình, mới đây một người mách bảo cho em ra Bộ Nội Vụ ngoài Hà Nội làm đơn xin bốc cốt, sau mấy lần làm đơn cuối cùng họ đã phải cho. Nhưng khi đến đây thì họ chỉ cho làm vào ban đêm và sau khi xong, họ không cho em ở lại nhà tiếp dân qua đêm với lý do là ô uế.

Sau gần một giờ, thấy có thể đã không còn sót cái xương nào, chúng tôi bảo chị để tránh rắc rối chị không nên mặc bộ đồ tang này. Chúng tôi lấy bộ quần áo tang quấn quanh cái bao nylon đựng cốt bỏ vào cái bị cói lớn rồi lấy sợi dây chuối khô khâu miệng lại để không ai nhìn thấy. Trên đường về trại, lúc đến chỗ rẽ, chị lý nhí vừa thổn thức khóc vừa cám ơn rồi dúi vào tay chúng tôi mấy gói thuốc còn lại. Nhìn người thiếu phụ tay xách cái bị cói đựng cốt chồng, lặng lẽ đi trong đêm, trên con đường rừng cô quạnh, khiến chúng tôi vô cùng thương cảm, ngậm ngùi, đứng trông theo.

Bỗng sự uất ức trào lên rồi không nén lại được, tôi thốt lên trong kẽ răng:

– Đ.M. Chúng mày rồi sẽ phải trả giá cho hành động này!

Chúng tôi đi vào theo cửa hông của cổng trại, rồi lặng lẽ đi về phòng. Tên thường trực thi đua đã đứng đợi sẵn để mở cửa.

Đã quá nửa đêm, cái lạnh đã thấm sâu vào người, nằm co quắp dưới lớp chăn mỏng, tôi thầm ái ngại cho số phận của người đàn bà bất hạnh. Chị mang cốt chồng đi giữa đêm trời giá lạnh của vùng rừng núi Việt Bắc, như người vợ, người mẹ Việt Nam đang mang nỗi đau, nỗi bất hạnh của cả một dân tộc đi trong đêm tối bão bùng.

Đoàn Trọng Hiếu

(Hình : Hồt cốt chồng trong tù cải tạo)


 

Bà thầy cúng ở Nam Định lừa được gần $12 triệu

Ba’o Nguoi-Viet

May 10, 2024

NAM ĐỊNH, Việt Nam (NV) – Bị can Bùi Thị Ninh, 44 tuổi, ở thành phố Nam Định, tỉnh Nam Định, vừa bị bắt, khởi tố với cáo buộc đóng vai thầy cúng để lừa đảo, chiếm đoạt 300 tỷ đồng ($11.8 triệu).

Theo báo Công An Nhân Dân hôm 10 Tháng Năm, bị can Ninh bị bắt khi đang trốn tại quận 4, Sài Gòn.

Bị can Bùi Thị Ninh khi bị bắt. (Hình: Công An Nhân Dân)

Hồ sơ của Công An Tỉnh Nam Định cho hay, thoạt đầu, có bảy người ở tỉnh Nam Định và tỉnh Yên Bái làm đơn tố cáo hành vi lừa đảo 128 tỷ đồng ($5 triệu) của bị can Ninh.

Khi công an mở cuộc điều tra thì phát giác có thêm nhiều nạn nhân khác của nữ bị can đã “cao chạy xa bay.”

Kết quả điều tra sơ bộ cho hay, bị can Bùi Thị Ninh thường xuyên đi lễ chùa, dùng chiêu thức “xem tướng, đoán số mệnh” để tạo mối quan hệ với nhiều người.

Trong các năm 2018-2020, bị can Ninh hùn vốn kinh doanh nhà đất với nhiều người và bị thua lỗ nên nợ nần, mất khả năng thanh toán.

Để có tiền trả nợ, nữ bị can nói dối với nhiều người là mình đang cần khoản tiền lớn để đầu tư kinh doanh nhà đất, xăng dầu, mua cổ phiếu của các dự án thủy điện tại hai tỉnh Sơn La, Khánh Hòa hoặc vay tiền làm dịch vụ “đáo hạn ngân hàng.”

Thấy bà này “uy tín,” nhiều người góp vốn làm ăn.

Khi nhận được tiền của các nạn nhân, bị can Ninh không làm như đã thỏa thuận mà dùng để trả nợ gốc, tiền lãi dẫn đến số nợ nần ngày càng tăng cao.

Đến khi nhận thấy mình không tiếp tục vay được tiền của ai nữa, bị can Ninh cắt hết liên lạc với chủ nợ rồi bỏ trốn khỏi địa phương.

Công An Tỉnh Nam Định xác nhận đến nay có ít nhất 19 người sập bẫy “đầu tư kinh doanh” với bị can Bùi Thị Ninh.

Hiện nhà chức trách tỉnh Nam Định đề nghị những ai là nạn nhân hoặc có thông tin, chứng cứ về hành vi vi phạm của bị can Bùi Thị Ninh ra công an trình báo.

Trong một hành vi lừa đảo tương tự, bị cáo Trần Thị Thanh Tiền, 45 tuổi, ở huyện Tam Bình, tỉnh Vĩnh Long, bị kết án 14 năm tù với cáo buộc lừa đảo vay tiền “đáo hạn ngân hàng,” chiếm đoạt 2.1 tỷ đồng ($82,628).

Báo Thanh Niên hôm 3 Tháng Năm dẫn cáo trạng cho hay, trong hai năm 2019-2021, do làm ăn thua lỗ và nợ nần, bị cáo Tiền nảy sinh ý định lừa tiền người khác.

Bị cáo Trần Thị Thanh Tiền, 45 tuổi, ở huyện Tam Bình, tỉnh Vĩnh Long, bị kết án 14 năm tù với cáo buộc lừa đảo vay tiền “đáo hạn ngân hàng,” chiếm đoạt 2.1 tỷ đồng ($82,628). (Hình: Nam Long/Thanh Niên)

Bị cáo Tiền nói dối với ông TU, đồng nghiệp cũ, rằng bà quen biết cán bộ một chi nhánh ngân hàng ở huyện Tam Bình và đang cần nguồn vốn cho vay nhằm làm dịch vụ “đáo hạn ngân hàng.”

Tin lời nữ bị cáo, ông U. giới thiệu một người em họ là ông TSNR cho bà này vay tổng cộng 6.3 tỷ đồng ($247,884).

Sau đó, bị cáo Tiền đã trả lại một phần tiền cho ông R. và còn nợ 2.1 tỷ đồng cho đến ngày bị bắt giam.

Bản tin cho hay, tại phiên tòa, bị cáo Tiền được ghi nhận “không thành khẩn khai báo” nên bị Hội Đồng Xét Xử tuyên mức án nêu trên. (N.H.K) [qd]


 

 Đứng lên từ nền giáo dục căm thù và đớn hèn

 Ba’o Nguoi-Viet

May 6, 2024

Tuấn Khanh/SGN

Có lần ngồi nói chuyện nước non với chị T., người đang sống ở Úc, tôi được nghe chị tâm sự đời giáo viên sau 1975. Chuyện cũng lắm vui buồn.

Chị T. kể ông hiệu trưởng mới từ miền Bắc vào, cầm theo những giáo trình của chế độ mới và yêu cầu chị phải học thuộc và dạy đúng như vậy. Chỉ trong vài ngày đầu, chị đột nhiên trở thành người đối địch tư tưởng với ông hiệu trưởng mới, được biết là lúc đó chưa học đến lớp 5.

Điều chị T. không thể hiểu được rằng trong các bài giảng mới, chị phải dạy những bài học gọi là “Con trâu đánh Mỹ,””Con ong đánh Mỹ,” với những đứa học sinh nhỏ bé của mình. Chị cảm thấy bất thường trong bài giảng cho nên đi gặp ông hiệu trưởng và hỏi rằng tại sao cứ “dạy con gì cũng đánh Mỹ hết để làm gì?,” nhất là khi chiến tranh đã chấm dứt và người Mỹ cũng không còn ở Việt Nam. Ông thầy hiệu trưởng cũng không giải thích được, nhưng nói đó là chủ trương để giáo dục trẻ em về lòng căm thù. Bắt buộc!

“Tại sao không dạy con trâu cày ruộng giúp cho người nông dân, hay con ong hút mật để đem hoa trái cho đời?,” chị T. hỏi với sự chân thành của một nhà giáo sau chiến tranh và nghĩ về chuyện xây dựng đất nước trong thanh bình. Nhưng ông hiệu trưởng gạt phắt và coi chị như là một đối tượng tàn dư nguy hiểm. Đôi khi nhìn ra cửa sổ, chị thấy ông hiệu trưởng đeo súng đang lén nhìn, như theo dõi buổi dạy của chị. Ít lâu sau chị xin nghỉ dạy về nhà để buôn bán vì cảm thấy mình không còn ở trong một môi trường làm việc bình thường.

Chuyện phản ứng với các chương trình giáo dục, bài học giáo khoa… vẫn là điều rất bình thường trong xã hội. Vì theo nhu cầu của đời sống hay sự tiến bộ của xã hội mà đôi khi, những tiếng nói đòi thay đổi vẫn xuất hiện với sức mạnh và lý lẽ của nó.

Chẳng hạn ở Mỹ, từng có những cuộc biểu tình lớn của sinh viên da màu về những bài học lịch sử của ông cha họ khi đặt chân đến nước Mỹ, mà họ cho rằng hiện tại không phản ánh hết về câu chuyện của người dân da màu đã sống, đã chịu đựng, kể từ ngày đầu lập quốc. Việc đòi hỏi phải có chương trình giáo dục đúng và đủ về sự có mặt của người da màu ở nước Mỹ, đã bắt đầu từ năm 1973, ở trường Trung học Clarksdale, Mississippi, dấy lên thành nhiều phong trào.

“Với quyền bình đẳng, người da màu không thể học mãi về lịch sử của người da trắng và coi đó là lịch sử của mình,” Jonathon Harris, chủ tịch Hội Học Sinh Trung Học Clarksdale, có câu nói quyết định với ban giám đốc của trường như vậy. Điều đó khiến các nhà lập pháp các tiểu bang phải ngồi vào bàn họp và tranh cãi rất nhiều về điều này.

Câu chuyện nghề giáo viên của chị T. trở nên vô nghĩa và đi vào bóng tối khi phản ứng về các bài giảng. Dù chị đứng lên một mình và đòi hỏi phải có được hình ảnh giáo dục đúng về tự nhiên, mà không bị gán ghép vào một cuộc chiến tranh đẫm máu, mà vốn đã chấm dứt.

Khi kể đến đây, chắc nhiều người làm trong ngành giáo dục miền Nam sau năm 1975 cũng có những câu chuyện tương tự – và chắc chắn là thất bại – nhưng họ không ngại cất tiếng nói cần thiết, đúng với lương tâm giáo chức về công việc của mình.

Từ đó đến nay, một chặng dài với những thay đổi về giáo dục trong xã hội Việt Nam, cũng như cách ứng xử của phụ huynh, xã hội đối với các bộ sách giáo khoa bị cải cách liên hồi ở Việt Nam.

Người ta nhìn thấy có không ít những bài phê bình sách giáo khoa về bài học, từ ngữ, dụng ý lịch sử… và những lời tranh cãi cũng xuất hiện không ít. Nhưng tổng thể, chủ yếu vẫn loanh quanh ở một số thứ “có thể góp ý,” còn ngoài ra những gì thuộc về hệ thống, giới phụ huynh hầu như không dám để mắt đến. Một sự tránh né có tập tính và chủ động.

Ví dụ, chẳng có tiếng nói nào của giới phụ huynh về nhu cầu cho con em mình được học, biết nhiều hơn về cuộc chiến 1979, hay cuộc xâm lược của Trung Quốc Gạc Ma năm 1988… Biểu thị quyền công dân và trách nhiệm với con cháu của mình, gần như đã bị biến mất trong đa số phụ huynh, với một nỗi sợ mơ hồ, rồi lẩn tránh xung quanh những chuyện ngày thường ruỗng mòn khác.

Mới đây báo chí đưa tin về chuyện một phụ huynh ở trường quốc tế “kinh hãi” khi biết một giáo viên cho các học sinh lớp 11 của mình tham khảo về cuốn sách của nhà văn Ocean Vương. Theo ngôn từ của việc phụ huynh này mô tả đây là cuốn sách hết sức “khiêu dâm.” Lập tức ý kiến này trở thành chuyện tranh cãi của xã hội mạng cũng như xuất hiện cách nói vuốt đuôi, cho qua chuyện của Sở Giáo Dục.

Bản tin không nói rõ rằng vị giáo viên đó copy một số trang của sách (đã được kiểm duyệt và in chính thức ở Việt Nam) để cho học sinh xem, hay copy cả một cuốn sách. Và cũng không được nghe lời giãi bày của vị giáo viên đó, trong việc giới thiệu cuốn sách hay đoạn sách với học sinh của mình là tham khảo với mục đích gì.

Xã hội đột nhiên như nhỏ dại, và thiếu trưởng thành qua những tiếng hô hoán và sợ hãi về từ ngữ “khiêu dâm” trong một tác phẩm văn học thuần túy, với nỗi lo lắng rằng con em của mình đang bị nhiễm phải những điều hư tật xấu, bất luận dục tính được mô tả và phơi bày trên báo chí giải trí Việt Nam, mỗi ngày bùng nổ, thậm chí còn trực quan hơn những trang sách đó.

Chưa thấy hội phụ huynh hay Hội Phụ Nữ Việt Nam chẳng hạn, có được những ý kiến tập thể gửi về, để đề đạt với báo chí, rằng hãy giảm bớt những câu chuyện nhục dục câu khách trên báo chí, bớt những điều có hại với con trẻ của mình.

Tôi còn nhớ thời niên thiếu của mình được học về câu chuyện chị Sứ trong sách giáo khoa. Bài tập đọc đó mô tả thằng giặc cầm cây dao phay chặt đầu chị Sứ đến ba lần nhưng không đứt, do tóc chị dày quá. Vất vả lắm, cuối cùng thì mới chặt được đầu chị.

Câu chuyện ghê sợ đó ám ảnh tôi suốt một thời gian dài, và tạo cho tôi một ác cảm nhồi sọ về những “giặc ác” – cho đến một ngày, tôi như kẻ chìm tàu lên được bờ – mới biết rằng đó chỉ là một cuốn tiểu thuyết, và câu chuyện chị Sứ đó, cũng là một câu chuyện không có thật.

Nếu tôi là phụ huynh cần phản ứng về một kiểu giáo dục nào đó, tôi sẽ đứng lên và yêu cầu bỏ những bài tập đọc khủng khiếp đó ra khỏi những nền giáo dục Việt Nam, bao gồm cả các câu chuyện hoang đường Kpa K’lơng một viên đạn bắn xuyên táo chết 7, 8 thằng Mỹ, hay cậu thiếu niên nào đó tên Lê Văn Tám tự mình tẩm xăng, chạy như một thiên thần Marvel băng vào đồn vũ khí của giặc, quyết tâm như một con trâu, hay một con ong đánh giặc.

Tôi sẽ đến gặp nhà trường, nơi có vị giáo viên đang giao tác phẩm của Ocean Vương vào tay học sinh lớp 11, và nói rằng xã hội hôm nay có lẽ chưa đủ lớn để tiếp nhận những điều này, mặc dù thế hệ cha anh của nó trước năm 1975 ở lớp 11, 12 đã ngồi thảo luận với nhau về tình dục phân tâm học của Sigmund Freud.

Nhưng tôi sẽ cố gắng nói với nhà trường, nơi có những bài học về chuyện giỏi giết người trong chiến tranh, vốn vẫn đang được nuôi dạy hàng ngày, rằng con cháu của tôi ngày hôm nay không cần những câu chuyện như vậy, mà nó cần hơn những bài học về tình yêu đất nước và thề trở thành những người không tham nhũng, vô trách nhiệm, tàn hại quê hương của mình.

Tôi cũng sẽ nói với nhà trường nào đó, vào dịp 30 Tháng 04, tổ chức cho những học sinh tiểu học mặc đồ bộ đội và đi trên xe tăng giả để diễu hành mừng “ngày giải phóng miền Nam,” rằng tôi ước mơ được thấy hàng dài những học sinh tiểu học đó, mỗi đứa nhỏ được thể hiện tương lai của mình, là phi công, bác sĩ, kỹ sư, phi hành gia, nhà giáo… Ước mơ chúng đứng lên với những cuộc đời tử tế.

Cuộc đời của chúng nhất định không bị lôi đi cùng với súng đạn và xe tăng, cùng với sự kiêu hãnh ngu xuẩn; mà chúng sẽ dành sức để xây dựng đất nước này trong thanh bình, trong tình người, cùng với sự dũng cảm nhìn thẳng vào những điều cần phải thấy, và hơn hết, sẵn sàng lên tiếng đúng lúc, đúng chuyện, như một người Việt thật sự trưởng thành.


 

 Xã hội dân sự chia buồn về cái chết của cựu quản trị viên ‘Nhật Ký Yêu Nước’

 Ba’o Nguoi- Viet

May 9, 2024

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Giới xã hội dân sự hôm 9 Tháng Năm dấy lên nhiều lời chia buồn về cái chết của nhà hoạt động Nguyễn Văn Dũng, tự Dũng Aduku, cựu quản trị viên trang Facebook “Nhật Ký Yêu Nước.”

Một ngày trước, trang Facebook “Nhật Ký Yêu Nước” xác nhận về cái chết của ông Dũng và mô tả ông “từng tham gia nhiều cuộc biểu tình chống quân Trung Cộng bành trướng lãnh hải Việt Nam như vụ giàn khoan HD-981.”

Nhà hoạt động Nguyễn Văn Dũng, tự Dũng Aduku (áo thun trắng), trong một cuộc biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội. (Hình: Facebook “Nhật Ký Yêu Nước”)

Ông Dũng được trang này nhắc nhớ là người “luôn nêu bật tinh thần Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam.”

Theo giới xã hội dân sự, hiện chưa rõ thời điểm ông Dũng qua đời nhưng thi thể ông được phát giác trên một khúc sông qua xã Châu Sơn, huyện Ba Vì, Hà Nội.

Theo bài đăng trên trang cá nhân của nhà hoạt động Lý Quang Sơn, hồi cuối Tháng Tư, ông Nguyễn Văn Dũng được ghi nhận “mất tích” sau khi bị an ninh viên tỉnh Phú Thọ câu lưu vì liên quan trang “Nhật Ký Yêu Nước.”

Trong lúc gia đình đi tìm kiếm tung tích ông Dũng thì diễn đàn “Beat Ba Vì” đăng ảnh chụp một chiếc xe gắn máy cùng một đôi dép nam giới bị bỏ lại trên cầu Văn Lang bắc qua sông Hồng, nối Hà Nội và tỉnh Phú Thọ.

Sau đó, người dân xã Châu Sơn, cách cầu Văn Lang khoảng 4 cây số, cho biết rằng vào sáng 8 Tháng Năm đã vớt được một thi thể nam giới nên chính quyền địa phương đem về chôn cất.

Tại ngôi mộ vừa đắp, gia đình ông Dũng cho biết rằng thi thể đã trương phồng, đen xám lại và không thể nhận diện khuôn mặt.

Trong lúc nhà chức trách đã lấy mẫu DNA của thi thể, gia đình ông Dũng xác định 80% đó là thi thể ông Dũng vì từ hồi đầu tháng này, công an đã gọi người cô của ông Dũng lên nhận lại chiếc xe gắn máy bị bỏ lại trên cầu Văn Lang.

Theo gia đình ông Dũng, trước khi mượn chiếc xe gắn máy của người cô và “mất tích,” ông Dũng để lại tờ giấy ghi dòng chữ “Mẹ ơi, con xin lỗi! Con ơi, bố xin lỗi!”

Nhà hoạt động Phạm Thanh Nghiên viết trên trang cá nhân: “[Nguyễn Văn] Dũng tự vẫn hay bị giết hại, điều này chưa ai dám khẳng định. Nhưng công an CSVN không vô can trong cái chết này, dù trực tiếp hay gián tiếp. Và chắc chắn rằng Dũng đã phải chịu những áp lực tinh thần vô cùng ghê gớm, những đòn thù ngoài khả năng chịu đựng của một con người để phải đi đến nông nỗi này. Dũng là người mạnh mẽ, không dễ gì khuất phục nên sự việc này càng ẩn chứa nhiều uẩn khúc.”

Trong một diễn biến khác, hôm 8 Tháng Năm, bị cáo Phan Tất Thành, một quản trị viên khác của trang “Nhật Ký Yêu Nước,” bị Tòa Án Thành Phố Sài Gòn kết án tám năm tù với cáo buộc “xuyên tạc, chống phá.”

Báo Sài Gòn Giải Phóng dẫn kết luận của Hội Đồng Xét Xử cho rằng bị cáo Thành “đã đăng tải các bài viết có nội dung xuyên tạc không đúng sự thật, đưa lên mạng xã hội với lượng người xem, bình luận rất cao.”

Hiện trường trên cầu Văn Lang, huyện Ba Vì, Hà Nội. (Hình: Chụp qua màn hình)

Hồi trung tuần Tháng Ba, một quản trị viên khác của trang Facebook “Nhật Ký Yêu Nước” là bị cáo Nguyễn Văn Lâm, 33 tuổi, quê Thanh Hóa, bị Tòa Án Tỉnh Tiền Giang kết án tám năm tù với cùng cáo buộc giống ông Phan Tất Thành.

Tòa cũng quy chụp bị cáo Lâm đăng bài “có nội dung xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân; bôi nhọ lãnh đạo đảng, nhà nước; bịa đặt, sai sự thật, gây hoang mang trong nhân dân.” (N.H.K)