Y tá đòi thân nhân người đang bị cách ly 12 triệu đồng để chuyển đi điều trị COVID

 Y tá đòi thân nhân người đang bị cách ly 12 triệu đồng để chuyển đi điều trị COVID

Một nữ y tá làm việc tại Trung tâm y tế huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang thừa nhận với cơ quan chức năng về hành vi đòi tiền thân nhân của người đang bị cách ly tập trung 12 triệu đồng để chuyển đi điều trị COVID-19 ở chỗ sạch sẽ hơn.

Mạng báo Thanh Niên cho hay, trong chiều 30-5-2021 công an huyện có tờ trình đề nghị Công an tỉnh Bắc Giang phạt hành chính người này 7,5 triệu đồng vì “hành vi liên quan đến an ninh thông tin”.

Trước đó, mạng xã hội xôn xao với bài viết tố một nữ y tá đòi người dân chuyển tiền để đưa người nhà đang bị cách ly có dấu hiệu nhiễm virus corona đi điều trị, chuyển nhiều tiền sẽ được đưa đi chỗ sạch sẽ hơn.

“Chả là cách đây 4 ngày em tôi đang cách ly tập trung ở trường THCS Minh Đức – Việt Yên có điện về nhà và nói ‘giờ nó rất mệt, không ăn được, ho lắm, mồm thì mất vị giác’.

Nói chuyện được mấy câu không nói chuyện nữa làm gia đình tôi rất lo lắng.

Chị gái tôi bảo có quen đứa bạn làm dưới đó chị nhờ nó xem thế nào, thế là chị gái tôi đã nhờ được nó.

Sau một hồi nói chuyện bà ta đã có kết quả báo gia đình là em tôi từ hôm chuyển sang đây đã dương tính rồi chỉ chờ để chuyển đi thôi.

Bà ta bảo gia đình tôi chuyển tiền xuống ngay để còn được đưa đi điều trị kịp thời.

Bà ta nói 4 mức tiền để gia đình tham khảo, còn nói gia đình nên chuyển mức 12 triệu để em nó được ở nơi sạch sẽ, điều kiện đầy đủ hơn.” – bài đăng trên Facebook thể hiện.

Tuy nhiên, sau khi người nhà tìm hiểu thì biết tin F0 đi điều trị không tốn tiền nên đã không chuyển tiền cho nữ y tá này và đã đem câu chuyện tố giác lên trang Facebook cá nhân.

Thời gian qua, hình ảnh các nhân viên y tế ở tuyến đầu chống COVID-19 được mạng xã hội và báo chí nhà nước ca ngợi vì các hình ảnh đẹp, chịu đựng vất vả vì sức khỏe của người dân.

#RFAVietnamese #BacGiang #Vietnam #VietNamCOVID19 

 Sợ !!! Nỗi Sợ Của FB Ngô Trường An

Sợ !!! Nỗi Sợ Của FB Ngô Trường An

Gặp bọn chúng (những người cùng lớp thời trung học) ở một đám cưới. Bọn chúng thấy tôi vội chạy đến nắm tay kéo ra ngoài dạy dỗ:

– Mày viết tùm lum trên FB mà không sợ công an à?

– Mày coi chừng đó! Công an nó chưa đủ lý do để tóm mày thì nó cũng sẽ cho an ninh mật theo dõi xử mày theo kiểu giang hồ đó nghe.

– Mày đừng cho người lạ vào nhà, đề phòng chúng nó cho người đến giấu tài liệu, sau đó chúng đến bắt.

Tôi nói, cảm ơn các vị đã có lòng lo cho tôi. Các vị hỏi tôi có sợ không à?

Tôi sợ chứ!

Bị đánh đập, tù đày ai mà không sợ! Có lẽ, sợ hãi đó là bản chất trong quá trình cuộc sống của tui. Sẵn đây, xổ bầu tâm sự luôn với các bạn để hiểu.

*******

Tôi biết sợ từ năm lên 6 tuổi. Năm đó, tui đang ngủ với Cha thì cộng sản đạp cửa vào nhà bắt trói Cha tui dẫn đi. Tôi thức dậy ngơ ngác nắm lấy vạt áo của Cha kéo lại thì bị 1 người trong bọn họ dộng 1 báng súng vào bụng, tôi ngất xỉu.

Từ đó, nỗi sợ hãi luôn ám ảnh tôi. Đêm đến, tiếng chó sủa, tiếng cành cây gió va vào nhau xào xạc đều làm cho tôi sợ.

Lớn lên đi học, tôi chứng kiến cảnh những chiếc xe khách bị mìn lật nhào. Máu, thịt người dân vương vãi, nham nhở đầy mặt đường.

Tui chứng kiến những người dân bị chết cháy, nằm co quắp trong đống tro tàn, đổ nát.

Tôi chứng kiến người dân khai quật 1 hố chôn tập thể của 4 thanh niên rất trẻ trong làng bị Việt cộng giết cách nhà tôi chừng hơn cây số…..

Nỗi sợ hãi đó nó hành trình theo suốt tuổi thơ của tôi đến ngày hoà bình lập lại. Sau đó, đất nước không còn cảnh chết chóc do chiến tranh thì tôi lại sợ đói.

Ôi cái đói! Cả nhà tôi bị đói suốt 1 thời gian dài, cái đói hành hạ tui trong cả giấc ngủ, trong cả ước mơ. Cái đói thật đáng sợ!

Giờ đây không còn đói nữa, nhưng ngồi trước mâm cơm lại sợ chất độc.

Chính quyền họ nhẫn tâm nhập chất cấm để đưa vào các nguồn thức ăn, làm sao mà không sợ?

Mỗi ngày VN chết 315 người vì mắc bệnh ung thư, do đâu? Trong 315 người ấy khi nào đến phiên mình?

Mỗi khi dắt xe ra khỏi nhà là tôi lại sợ. Chẳng biết hôm nay mình có về lại nhà được không? Hay là được bà con đắp cho manh chiếu ở đoạn đường nào đó.

Với hệ thống giao thông hỗn loạn như bây giờ thì tính mạng mình ra đường như ngàn cân treo trên sợi tóc.

Tôi sợ, bỗng 1 ngày nào đó. Công an ập đến nhà đọc lệnh tôi giết người rồi bắt trói để thế chân cho 1 kẻ quyền uy nào đó.

Với 1 nền tư pháp đặt tiền lên trên công lý như hiện nay thì điều này đã xảy ra rất nhiều chứ không phải là không có.

Tôi sợ đất nước này sẽ mất vào tay giặc Tàu.

Tôi sợ nền giáo dục hôm nay sẽ biến con cháu tôi thành loài súc vật.

Tôi sợ bọn xì ke, ngáo đá, cướp giựt, giết người mỗi ngày một tăng mà nạn nhân của nó tiếp đến có thể là tôi.

Và còn rất nhiều nỗi sợ khác mà không thể kể hết ………..

Đấy là tất cả những điều tôi sợ. Có lẽ những nỗi sợ này lớn lao luôn cô đọng trong tiềm thức nên không còn chỗ chứa cho nỗi sợ công an bắt mà các bạn vừa nói.

Còn các bạn, các bạn chỉ sợ mỗi công an mà không sợ những mối hiểm hoạ kia đang chực chờ cho mình và cho những người thân yêu của mình, thì quả thật, các bạn là những người rất gan dạ, anh hùng!

 Đất nước mình ngộ quá phải không anh?  

Đất nước mình ngộ quá phải không anh?  

* Bầu cử xong cả tuần rồi, không một người dân VN nào hỏi đến kết quả ai thua, ai “đắc cử, những ai sẽ là người lãnh đạo đất nước trong 5 năm tới ? họ chỉ trông chờ khi nào

– Bà Hằng livestream…

Có lẽ Đảng CSVN đã thành công trong chính sách :

– “ngu dân dễ trị”

* Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Trần Thị Lam.

Đất nước mình ngộ quá phải không anh

Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn

Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm

Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…

Đất nước mình lạ quá phải không anh

Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ

Những dự án và tượng đài nghìn tỉ

Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…

Đất nước mình buồn quá phải không anh

Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc

Rừng đã hết và biển thì đang chết

Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…

Đất nước mình thương quá phải không anh

Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại

Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải

Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh

Anh không biết em làm sao biết được

Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước

Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…

Bài thơ này được viết vào tháng 4-2016 nhân vụ việc cá chết dọc bờ biển một số tỉnh miền Trung sau nhiều ngày chưa rõ nguyên nhân và gây bức xúc trong dư luận xã hội. Bài thơ nhanh chóng được lan truyền rộng rãi trên mạng chỉ sau vài ngày.

TL – Thiviên net

May be an image of 4 people and people standing

Tại sao xã hội Việt Nam ngày càng “tào lao xịt bụp”?

Tại sao xã hội Việt Nam ngày càng “tào lao xịt bụp”?

CAO HUY THỌ

Minh họa: Unsplash

Có ai thông thái giải đáp giùm được không?…

1- Tại sao một người phụ nữ với cách ăn nói mà bất cứ những ai có học hành tử tế đều không thể nói như thế, nhưng lại thu hút hàng triệu người theo dõi? Trong khi đó, những tờ báo chính thống với bộ máy hàng trăm con người, cày như trâu nhưng có nằm mơ cũng không bằng một góc bà ấy! Có người giải thích rằng vì bà ấy đã bóc mẽ được các ngôi sao showbiz.

Nhưng thế thì hỏi tiếp: Sao một danh hề lại hô một phát có 14 tỷ đồng làm từ thiện, trong khi bộ máy các cơ quan báo chí chính thống, bộ máy Mặt trận Tổ quốc kêu khản cổ không ra?

2- Tại sao một chàng trai trẻ như Khá Bảnh khi đi về Yên Bái đã có cả ngàn học sinh đeo đi đón, lên mạng buông ra vài lời thì có cả triệu view?

3- Tại sao một đội bóng như Hoàng Anh Gia Lai tuy xét về trình độ còn xa lắc xa lơ với đỉnh thế giới, nhưng trang YouTube của đội này thì sánh vai với những Real Madrid, Barcelona, Bayern Munich, M.U. trong top 5 thế giới về lượng người theo dõi? Tại sao những đội bóng Hà Lan, Bỉ bình thường chỉ có 10-20 ngàn người theo dõi trang web của họ bỗng dưng tăng vọt đến con số triệu khi thuê các cầu thủ Việt Nam sang ngồi ghế… dự bị? Nhưng rồi con số triệu ấy chả mang lại lợi ích gì mà chỉ thuần là sự phiền toái, nên họ đều tiễn các cầu thủ Việt Nam về nước cho đỡ nhức đầu với những làn sóng tấn công từ “Fan ViNa”, khi cầu thủ con cưng không được ra sân!

4- Tại sao một cô gái Việt Nam đi dự thi Hoa hậu Hoàn vũ chỉ xếp hạng 21 nhưng xét về bình chọn trên mạng thì dẫn đầu?

Có vô vàn câu hỏi như thế đã được đặt ra về những hiện tượng bất thường trong xã hội Việt Nam. Và cũng đã có vô vàn câu trả lời. Đại loại: rằng dân trí Việt Nam thấp (cái này nhạy cảm lắm, nên ai đưa ra đều nhận gạch đá đủ xây biệt thự); rằng dân ta rảnh rỗi, thất nghiệp nhiều. Thậm chí, nặng nề hơn, rằng người Việt Nam đang khủng hoảng niềm tin. Những người lẽ ra nói đáng phải được tin thì hỡi ôi, chả đáng tin chút nào; vậy nên nhiều người hoang mang, đi tìm những cái gì tuy bỗ bã, nhưng lại có vẻ thật…

Với cá nhân mình, tôi thử lý giải thế này: Ở nước mình không có sự rạch ròi. Ví dụ trong lĩnh vực báo chí, ở các nước tiên tiến, đâu là lá cải, đâu là báo tử tế đều rõ ràng lắm. Con người, dù trí thức hay không trí thức, đều có máu tò mò, ưa chuyện giật gân, và đặc biệt là hậu trường ngôi sao. Mấy thứ ấy, báo lá cải đáp ứng đủ. Có điều, người ta đọc xong là vứt sọt rác, không hề đọng lại điều gì trong đầu. Mấy tờ lá cải, mấy ông danh hề cứ lo chuyện mua vui cho thiên hạ, xong đút tiền vào túi mà đi hưởng thụ. Còn ở ta, lá cải, danh hề gì cũng vỗ ngực nói chuyện đạo đức; còn những nhà đạo đức (đương nhiên nói chuyện đạo đức “hay như sách”) thì trong thực tế thối hoăng! Và rồi, giờ đây thì tới báo tử tế cũng chạy theo lá cải để kiếm view… Tất cả đều đảo lộn. Ông cũng như thằng-Thằng cũng như ông!

Tuy nhiên, tất cả mọi sự giải thích đều chưa thật thuyết phục, vì chỉ là góc nhìn hạn hẹp của một người, hay một nhóm người. Trong khi đó, những nghiên cứu khoa học, nhằm đưa ra các bằng chứng thuyết phục để chứng minh cho một góc nhìn thì hoàn toàn không có.

Còn nhớ hồi nhân vật Khá Bảnh đình đám trên mạng, tôi đề xuất báo nhà (*) làm một chuyên đề ra tấm ra món. Cụ thể, phải gặp Khá Bảnh để giải mã con người này; phải gặp các em học sinh ở Yên Bái để hỏi, tìm hiểu xem các em tìm thấy điều gì hấp dẫn ở anh chàng này; phải phối hợp với các nhóm điều tra xã hội học… vân vân và vân vân… Bởi đừng nghĩ đơn giản rằng đó là một tên giang hồ vặt, có gì mà lớn chuyện. Ồ, không lớn chuyện sao được, khi thủ lĩnh thanh niên đi đâu chả có bạn trẻ nào tự động đi đón, còn Khá Bảnh cứ như người hùng. Tôi từng hỏi một cậu học sinh lớp 9 ở Sài Gòn nghĩ gì về Khá Bảnh? Cậu nhỏ đáp: Anh ấy hay mà. Anh ấy đâu phải là người hư hỏng. Mọi người xem clip anh ấy dạy đàn em chưa? Đi xe máy vào làng không được nẹt pô nhé, gặp người lớn phải thưa gởi nhé… Và kèm theo mỗi lời dạy là một roi phết vào mông.

Ồ, vậy Khá Bảnh dạy đàn em giang hồ vặt rất chuẩn mà. Vì vậy, túm Khá Bảnh cho vào tù vì một cái tội chứa hàng cấm không thuyết phục được đám trẻ là fan của cậu ta. Và chưa kể, không có Khá Bảnh này thì có Khá Bảnh khác mọc lên mấy hồi.

***

Thế thì phải làm sao để trả lời hàng loạt các câu hỏi nêu ra? Đó là việc của các nhà khoa học chuyên nghiên cứu về xã hội vậy. Tôi vẫn nhớ như in các nhà nghiên cứu xã hội ở Hàn Quốc một thời tranh luận với nhau dữ dội trước tình trạng giới trẻ nước này nhuộm đầu vàng như Tây phương. Người ta sợ giới trẻ “Ù-pa” mất gốc. Thế rồi World Cup 2002, các nhà xã hội học Hàn Quốc lao vào thống kê, nghiên cứu, phỏng vấn… cái biển người xuống đường ủng hộ đội tuyển quốc gia họ. Và cuối cùng kết luận được đưa ra: “Đầu vàng” cũng chả sao, đó chỉ là hình thức; còn máu vẫn là Triều Tiên mà thôi. Và thế là, dựa trên những nghiên cứu nghiêm túc để có kết luận đó, sự kiện dân Hàn với World Cup đã được đưa vào sách giáo khoa để dạy cho trẻ con về lòng yêu nước.

Vì vậy, cần lắm những nghiên cứu xã hội học về các hiện tượng-sự kiện bất thường ở Việt Nam hiện nay, để có câu trả lời thật khoa học: đáng lo hay không đáng lo? Nếu đáng lo thì phải làm gì?… Nhưng nghiệt một điều, ai là nhà nghiên cứu xã hội học đủ tâm và tầm để làm? Hay lại ngốn một mớ tiền rồi “đẻ” ra một công trình đầu voi đuôi chuột, xong đem đút vào ngăn kéo làm bạn với bụi thời gian? Tôi nhớ ngày xưa đi học, có một ông thầy là giáo sư tiến sĩ khoác chiếc áo “nhà nghiên cứu văn hóa Việt Nam” rất đáng kính; nhưng hỡi ôi, sau này bị phanh phui mới biết ông ta là trùm đạo văn…

Nghĩ đến đó tụt hết cả hứng!

(*) Tác giả là thành viên Ban biên tập báo Tuổi Trẻ

Tiếp tục bơm thêm cả trăm ngàn tỷ, TPHCM có hết ngập trong năm năm tới?

Đài Á Châu Tự Do 

Với chi phí dự trù 100.000 tỉ, tương đương 4,3 tỉ USD, trong năm năm tới, thành phố Hồ Chí Minh (TPHCM) đặt mục tiêu xóa ngập cho 18 trục đường chính, hoàn thành bảy dự án trọng điểm về chống ngập, bổ sung 96 km hệ thống thoát nước và hoàn thành các hệ thống nhà máy xử lý nước thải.

Tin mới nhất từ Sở Xây Dựng chuyển qua UBND thành phố cho thấy, với 100.000 tỉ đồng này, hơn 38.000 tỉ đồng sẽ được đầu tư vào các dự án thuộc quy hoạch 752, gọi là tổng thể hệ thống thoát nước của TPHCM đến năm 2020.

Bên cạnh đó, các dự án thuộc quy hoạch 1547, thuộc qui hoạch thủy lợi chống ngập úng khu vực TPHCM, là hơn 20.600 tỉ đồng, chưa kể các dự án xây dựng nhà máy xử lý nước thải 41.000 tỉ đồng và các công trình khác hơn 1.700 tỉ đồng.

Năm 2021, Sở Xây Dựng cho biết thành phố sẽ thực hiện 12 dự án chống ngập; trong đó 11 dự án xây dựng, cải tạo hệ thống thoát nước các tuyến đường.

Tất cả những con số và chi tiết trên cũng là nội dung đã được UBND TPHCM chính thức phê duyệt tại “Đề Án Chống Ngập và Xử Lý Nước Thải” giai đoạn 2020-2025, cũng như kế hoạch chống ngập, xử lý nước thải giai đoạn 2020-2030.

Nền giáo dục ‘tô son trét phấn’

  May be an image of one or more people, people standing and indoor

Van Pham is with Lâm Ái.

Nền giáo dục ‘tô son trét phấn’. Khiến Cử nhân tốt nghiệp chạy xe GrabBike. 2 bằng cử nhân về bán Phở, bán Bún…

***

Nền giáo dục ‘tô son trét phấn’

Đến hẹn lại lên, phụ huynh Việt Nam mấy ngày nay vào mùa họp phụ huynh cuối niên học.

Vào lớp, cô giáo bắt đầu bi bô về tình hình học tập của lớp: Nào là “em rất khổ vì nhiều học sinh lớp ta vẫn chưa học giỏi đều các môn. Ngoài Toán, Tiếng Việt , Khoa Học, Lịch Sử , Địa Lý, nhiều em còn bị giáo viên Nhạc, giáo viên Vẽ than phiền….”

Rồi cô tiếp: “Em dạy Toán, Tiếng Việt, Khoa Học nhưng cuối giờ phải tranh thủ 30 phút làm thay luôn cả giáo viên Nhạc, giáo viên Vẽ gò cho từng đứa biết đọc nhạc, biết vẽ đúng… để lớp ta đạt tỉ lệ cao học sinh giỏi đấy các bác các anh chị ạ. (vì chỉ cần một môn không Tốt là không được chấm học sinh giỏi, không được giấy khen!), nếu không giáo viên bị phê bình, hạ thi đua, trường cũng mất danh hiệu, huân huy chương …”

Thế rồi cô tâm sự: “Họp giáo viên, trao đổi với hiệu trưởng… quyết định “thêm thêm, chút chút, nâng nâng” để … hài hòa (!) rồi 90%… đều giỏi cả!” (nhân tiện cũng nói thêm là các trường tiểu học Việt Nam hiện nay khá hiếm điểm 7 điểm 8, điểm 5 điểm 6 càng … cực hiếm! Trong khi đó điểm 9, điểm 10 trong cơn cuồng lạm phát!)

Phụ huynh lào xào, nhiều phụ huynh ngước mắt ngưỡng mộ cô giáo. Vài bác thì mãn nguyện ra mặt vì con em mình được cô khen ngoan và học “giỏi.” Chỉ thiểu số vài anh, vài chị ngại ngùng giấu ánh mắt xấu hổ do con mình bị cô nêu tên chưa thuộc bài, chưa học giỏi… Nhưng rồi cô bất ngờ tuyên bố: “Các em đó cũng được trường khen thưởng đột xuất!”

Lần đầu tiên phụ huynh nghe khái niệm là lạ này, cô giáo giải thích: “Đó là các trường hợp thi 7, 8 điểm tức chỉ “khá” thôi nhưng được vớt thành … học sinh “giỏi”!

Tóm lại các cô vui!

Học trò vui!

Phụ huynh vui!….

Cả nước đều vui (!)

Tôi chỉ ngồi yên lặng suy tư: – Khó trách các giáo viên được vì xét cho cùng họ đã bị nền giáo dục thích phô trương biến thành các “Thiên Lôi.” Tự dưng thấy tội cho vài thế hệ chúng ta đang sống trên cái xứ sở này.

Từ giáo viên, phụ huynh, đến học sinh… tất cả là nạn nhân của guồng máy giáo dục và xã hội quái gở phản khoa học, không giống ai, chạy theo thành tích ảo với những tấm giấy chứng nhận “giỏi” vô hồn mà ko có thực chất, ép học sinh phải “chín đều” như trái cây tẩm thuốc! Và sau đó tất cả tung hô “tự sướng” thành tích giáo dục nội bộ mà không cần đánh giá của thế giới!

Chợt nhớ đứa con người bạn: Học sinh xuất sắc, cặp mắt lờ đờ sau cặp mắt kính dày cộp, thân hình béo phì ít vận động và học lớp 5 vẫn phải nhờ cha mẹ buộc giày, chưa biết bơi và kỹ năng sống rất kém!

Ở nước ngoài, thậm chí học sinh chỉ cần giỏi một môn … bóng rổ đã được xem là học sinh giỏi.

“Magic” Johnson kiếm cả trăm triệu đô la mà có cần giỏi toán, lý, hóa, văn, sử, địa … đâu?. Anh ta cũng làm nền công nghiệp thể thao giải trí Mỹ phát triển, tạo bao việc làm cho dân chúng.

Nền giáo dục họ hiểu rõ: – Bản thân mỗi cá nhân sinh ra có những tố chất nhất định, quyết định bởi bộ gen dòng họ, gia đình… không ai giỏi toàn năng và không thể là thiên tài bách khoa.

Có người ưu thế cái này có người tuyệt vời cái khác, mỗi người có một chuyên môn năng khiếu riêng góp sức cho xã hội.

Còn trong cuộc sống khi cần những vấn đề chuyên môn, họ có thể đọc sách hoặc hỏi ý kiến từ những chuyên gia. Không nên bắt ép trẻ quá sớm nhồi nhét đủ thứ kiến thức hổ lốn vào đầu!

Tại sao nền giáo dục Việt Nam ko thừa nhận điều tự nhiên này mà cứ bắt tất cả bọn trẻ phải gồng lên chụp bằng mọi giá những điểm số 9, 10 cực kỳ hình thức kia. Nó làm thầy cô phải giả dối chấm bài và nắn thành tích, còn phụ huynh thì phải tự giả dối sự bằng lòng.

Với một số trẻ ko đạt được thì hậu quả sẽ là sự tự ti và có thể vô tình phá hỏng cuộc đời tương lai chúng, vì sẽ bị ám ảnh và tin rằng chúng bị … “thiểu năng”!

Lật các sách giáo khoa tiểu học ra mà phát hãi: họ muốn biến trẻ em thành kỹ sư điện đến … kỹ sư nông nghiệp thông thái! Từ nhà lịch sử, nhà địa lý đến họa sĩ, nhạc sĩ thiên tài!

Nhiều kiến thức chuyên sâu đến nỗi người lớn cũng bất ngờ (có bài trong sách giáo khoa nhà trường lẫn phòng giáo dục đành phải cho bỏ!). Việt Nam vẫn theo lối mòn của tư duy phong kiến đèn sách của thế kỷ xưa.

Cực kỳ phản khoa học khi họ cố ép con em thành nhưng robot đa chữ nghĩa công nghiệp. Học sinh học chay những thứ cao siêu rất thiếu thực tế và rơi vào thực trạng “học cái gì cũng biết mà biết … chả ra cái gì!”

Để kết luận, chúng ta chiêm nghiệm lại câu nói nổi tiếng của thiên tài khoa học Einstein nói về giáo dục và một bức tranh minh họa.

Trong hình biếm, một thầy giáo nói: Để đảm bảo tính công bằng, mời mọi người làm cùng một bài thi: “Tất cả hãy trèo lên cái cây kia.”

Và câu nói của Albert Einstein: “Mỗi người sinh ra đều là thiên tài. Nhưng nếu bạn bắt một con cá thể hiện khả năng qua việc trèo cây, thì cả đời nó sẽ sống và tin rằng nó chỉ là một đứa ngốc.”

Sài Gòn và Hà Nội hay “Singapore & Paris Việt Nam”…

 Tạp Ghi Huy Phương

Sài Gòn và Hà Nội hay “Singapore & Paris Việt Nam”….

(Văn hóa của kẻ “thắng cuộc với văn hóa của người “thua cuộc”!!!)

Sau khi đi tù về vài năm, khoảng 1985, tôi có mở một tiệm làm hình và tráng phim gia công trên đường Lý Thái Tổ, Sài Gòn. Nhờ vậy, ở đây tôi có dịp tiếp xúc với nhiều người đủ mọi tầng lớp xã hội và ở khắp mọi miền, nhất là dân miền Bắc, sau Tháng Tư, 1975, đổ xô vào Nam kiếm ăn rất nhiều. Vì dù miền Nam sau ngày “giải phóng” đã xuống cấp tột cùng, trông cũng còn khá giả, tươm tất hơn ở miền Bắc sau 20 năm dưới chế độ cộng sản.

Một ngày nọ, tôi gặp một người trung niên miền Bắc, trông mặt mày cũng khôi ngô, nhưng áo quần nhàu nát, làn da xanh mét như người thiếu ăn, anh vào tiệm, ngửa tay ra, nói mấy câu. Nghe giọng nói tôi biết ngay là người này ở ngoài Bắc mới vào, đang hành nghề xin ăn.

Tôi hỏi anh:

– “Tận ngoài Bắc, sao anh vào đây đi ăn xin?”

Không hề ngượng nghịu, anh nói rõ:

– “Vào đây xin 10 người cũng có được 6 người móc túi cho, lại chẳng bao giờ bị chửi bới. Ngoài Bắc, nhất là Hà Nội, thì đừng hòng! Có mà chết đói.”

Ðó là điều tôi nhận ra, như vậy là có sự khác biệt nhau giữa Sài Gòn và Hà Nội. Hà Nội đại diện cho miền Bắc và Sài Gòn phản ánh cho những đặc tính của miền Nam.

Cộng Sản vào không phải làm điện khí hóa cho nông thôn trở thành thành thị, nhưng thật tình đã “nông thôn hóa” thành thị, nên dân Sài Gòn thường trực bị cúp điện, nhiều nơi tìm cách đào giếng để kiếm nước và sẵn sàng bới sân gạch lên để trồng khoai lang cải thiện, hay như ông bạn tôi ở chung cư Thanh Ða, bớt chỗ sinh hoạt để nuôi hai con heo nái trên sân thượng.

Sài Gòn sau thời gian đổi tên, nguyên do chỉ vì cái bến Nhà Rồng chết tiệt, chẳng mấy chốc xuống gần bằng Hà Nội. Bằng Hà Nội hơn, nhất là sau khi họ ồ ạt “vào thành phố” như một câu hát của Trịnh Công Sơn, với những “cửa hàng thịt phụ nữ,” “cửa hàng chất đốt thanh niên” mọc ra. Cái cảnh phơi áo quần trên cửa sổ, treo khăn lông trong “xe con,” nuôi heo, trồng rau ngay trong sân nhà, hay hai anh bộ đội lái xe khác chiều dừng xe ngay giữa lộ để nói chuyện với nhau, bất cần tiếng chửi của thiên hạ.

Mới thoạt nhìn, Sài Gòn bỏ ngỏ và bắt đầu nhếch nhác giống Hà Nội, nhưng sự thật trong gan ruột, hai thành phố đối cực, đối đầu này đang có những điều khác biệt, một bên là “nơi hang ổ cuối cùng và đâu cũng thấy tàn dư Mỹ Ngụy,” và Hà Nội, “thủ đô của lương tri, phẩm giá con người!” Vì vậy mà ngày nay, sau gần 40 năm “thống nhất” người ta còn đi tìm và thấy ra có quá nhiều khác biệt giữa Sài Gòn, Hà Nội.

Cách biệt vì cách đối xử chính trị như vậy, trách sao Sài Gòn và Hà Nội không cách biệt về văn hóa, mặc dầu lúc nào hai bên cũng cho bên kia là “quê hương tù dày!” Tuy vậy, Hà Nội thắt lưng, buộc bụng, tẩy não, “dốc hết hạt gạo, cục muối cho miền Nam đánh Mỹ,” làm sao so được với Sài Gòn “bơ thừa sữa cặn!”

Nói về giáo dục, sau Tháng Tư, 1975, đồng bào và thầy cô giáo miền Nam hẳn đã biết loại văn hóa ăn nói vô lễ, thô tục của lũ trẻ miền Bắc mới vào Nam, vì miền Bắc không có khẩu hiệu “tiên học lễ, hậu học văn” treo trong các lớp tiểu học. Ngày ra Bắc, lên tận Hoàng Liên Sơn, tôi đã trông thấy những nét văn hóa tiêu biểu, được viết bậy lên vách tường nhà trường tiểu học, chưa kịp xóa sạch, nói đến sự quan hệ của ngành công an và giáo dục: “Công An (đ.) Cô Giáo!”

Trên đường làng Cẩm Nhân, Yên Bái, chúng tôi đi ngang một nhà giữ trẻ của hợp tác xã, nghe tiếng trẻ khóc la và tiếng quát của một phụ nữ: “Bố mẹ chúng mày đéo cho lắm vào, để chúng mày làm khổ thân bà!” “Bà” đây là người giữ trẻ của hợp tác xã nông nghiệp, bà có nhiệm vụ giữ trẻ thì khỏi ra đồng như các hợp tác xã viên khác. Liệu lũ trẻ này lớn lên dưới sự chăm sóc của những người này này, ngôn ngữ của chúng sẽ ra sao?

Trên các blog và báo chí trong nước, đề tài “những sự khác biệt giữ Sài Gòn và Hà Nội” tương đối là một đề tài hấp dẫn.

Tôi dẫn một vài ví dụ:

Giao tiếp:

– Ở Sài Gòn, bạn dửng dưng khi thấy cô bán hàng cúi gập người chào bạn.

– Ở Hà Nội, bạn xúc động đến sững sờ khi thấy ai đó nói lời cảm ơn.

Hàng quán:

– Tô hủ tíu mì Sài Gòn được bưng ra với tô được đặt trên chiếc đĩa.

– Bát phở gà Hà Nội được khuyến mại với ngón tay cái của con bé bưng bê!

Ca ve:

– Khi bạn vừa thanh toán xong tiền cho cave…

Cave Hà Nội: “Cho em xin thêm 10 nghìn để còn đi xe ôm về.”

Cave Sài Gòn: “Em bớt cho anh 10 ngàn, lần sau nhớ kiu em nha!”

Nhà sách:

– Hà Nội: Nhân viên hách dịch.

– Sài Gòn: Vào đọc chùa thoải mái, nhất là các em bé, có thể ngồi tại chỗ đọc mà không sợ bị đuổi!

Trong quán ăn:

– Sài Gòn: “Vâng em làm ngay đây.”

– Hà Nội: “Làm gì mà cuống lên thế! Muốn nhanh thì xéo sang hàng khác!”

Bạn bè:

– Hà Nội: Hay để bụng, ghét mà trước mặt vẫn chơi, về nhà nói xấu.

– Sài Gòn: Mau huề, ghét là biến, không chạm mặt!

Nhưng liệu những sự khác biệt này kéo dài được bao lâu nữa? Bây giờ, Sài Gòn và Hà Nội đã bắt đầu đầu giống nhau, ảnh hưởng và bị đồng hóa, vì người Nam ra Bắc thì ít mà người Bắc vô Nam càng ngày càng đông, như một người tên Jor Dan viết trên blog: “Mỗi người có một cách suy nghĩ riêng. Nhưng đa phần chỉ nói yêu Hà Nội, nhưng lại thích được sống ở Sài Gòn. Ca sĩ Hà Nội vào Sài Gòn lập nghiệp nhiều quá còn gì!”

Sau 42 năm bây giờ hai thành phố này đã có những chuyện giống nhau. Ở đâu cũng kẹt xe kinh khủng, và sau một trận mưa, không chỉ ở thành phố “Singapore của bác” mà ở Hà… Paris… cũng lội!

Vô kỷ luật:

Sinh viên:

– Hà Nội: Nhiều em cave trông như sinh viên.

– Sài Gòn: Nhiều em sinh viên trông như cave.

Giao thông:

– Sài Gòn: Bạn có thể vượt đèn đỏ thoải mái.

– Hà Nội: Bạn có thể lượn lờ trước mũi xe hơi.

Chúng ta không hy vọng gì Hà Nội Paris và Sài Gòn Sing sẽ mãi mãi khác nhau vì chúng ngày càng gân hơn. Sự đồng hóa và việc di dân ồ ạt sẽ làm cho Sài Gòn càng ngày càng gần với Hà Nội. Ðiều rõ nhất là Hà Nội trước năm 1954 và Hà Nội bây giờ hoàn toàn khác nhau. Năm 1954, sau Hiệp Ðịnh Geneva, một số người đã mang sự thanh lịch của Hà Thành năm xưa đi xa, để “Hà Lội Paris” ngày nay cho những người mới vào tiếp thu, từ giọng nói đến văn hóa cư xử đã hoàn toàn khác biệt.

Người Sài Gòn hôm nay sẽ không còn là người Sài Gòn của những ngày tháng cũ, tất cả chỉ còn là chuyện thời gian. Chỉ sợ sau ngày Sài Gòn trở lại tên cũ, chất Sài Gòn sẽ không còn nữa.

Chúng ta yêu Sài Gòn chính là yêu chính chúng ta, cái bóng của dĩ vãng. Muốn Sài Gòn không đổi thay, chính lòng mình phải không thay đổi.

Hình minh họa: – Một xã hội đè lên nhau để chụp giựt…

May be an image of one or more people, people walking, people sitting, people standing, motorcycle, crowd and outdoors

CHUYỆN… THỜI KỲ BAO CẤP!

No photo description available.

CHUYỆN… THỜI KỲ BAO CẤP!

Đây là một cái đơn viết ngày 22/2/1986, để xin phép chính quyền Thanh Hoá cho vận chuyển cái tủ gỗ cũ đi Hà Nội. Người viết đơn này cũng là chủ nhân của cái tủ cũ cam đoan rằng đây là cái tủ cũ và cho anh trai.

Những người chưa sống qua thời bao cấp thấy đây là chuyện hết sức kỳ quái. Chỉ là cái tủ cũ thôi mà chứ có phải hàng quốc cấm đâu, sao phải làm đơn từ khổ thế! Nhưng nếu đặt vào không gian thời bao cấp thì chuyện này hết sức bình thường.

Suốt thời kỳ bao cấp, những người lãnh đạo đất nước dựng lên những rào cản, cấm sự tự do lưu thông phân phối. Nhà nước quản lý hàng hoá và phân phối theo kế hoạch, kể từ hạt lúa, mét vải, cái kim sợi chỉ, quyển sách vở học trò, chiếc xe đạp, điếu thuốc lá, cái bát ăn cơm, con gà con lợn… Ai tự vận chuyển, bán những thứ do mình sản xuất được hoặc mua đều vi phạm luật của nhà nước, bị tịch thu hàng và phạt nặng.

Thậm chí, người con bị bệnh, mẹ muốn đưa con đi đến bệnh viện chữa trị cũng phải làm đơn xin phép chính quyền.

Sau này Chính phủ bỏ tình trạng đó và gọi là “Đổi mới”.

Đó là lý do tại sao ông em cho ông anh cái tủ cũ phải viết đơn cam đoan là tủ cũ của mình “cho” chứ không phải “mua bán” là như vậy.

ST/ Tv THANH LƯƠNG chuyển đăng

Quỷ Ám

Quỷ Ám

Tưởng Năng Tiến

 Nhà báo Chu Vĩnh Hải vừa gửi đến độc giả xa gần một status ngắn, tóm lược về cuốn Lenin A New Biography (của Dmitry Volkogonov) với dăm ba tình tiết tuy không có gì “thú vị” nhưng khá bất ngờ :

“Phân tích những tài liệu chưa từng được xuất bản trước đó, Volkogonov cho rằng rõ ràng lãnh tụ giai cấp vô sản trên thực tế rất khác với chân dung huyền thoại mà những người cộng sản tôn vinh. Một số trong những minh chứng cho kết luận đó là:

Sắc lệnh của Lenin về phá hủy hơn 70.000 nhà thờ Chính thống giáo.
– Vào lúc cuối đời, Lenin đã yêu cầu cho xyanua để tự vẫn.
– Lenin đã đồng ý nhượng hàng triệu km vuông lãnh thổ, khi Đức đe dọa chiếm đóng Nga nhằm duy trì quyền lực bằng bất cứ giá nào.
– Đáp lại cuộc tấn công xảy ra năm 1918 nhằm vào ông, Lenin đích thân ra lệnh hành quyết hàng nghìn đối tượng … Cuộc ‘thanh trừng Đỏ’ đó được Stalin tiếp tục cho đến khi ông này qua đời với kết quả là hàng triệu người đã bị thiệt mạng.
– Lenin đã ủng hộ việc lập ra GULAG, phát triển hệ thống lao động cưỡng bức và quyết định đuổi trí thức cũ ra nước ngoài, gọi những người này là ‘cứt’ ….

‘Thật khó để ngờ rằng Vladimir Lenin đã cố gắng phấn đấu trao tặng hạnh phúc và sự phồn vinh cho toàn thể mọi người, hoặc chí ít là cho lực lượng mà ông gọi là giai cấp vô sản. Tuy nhiên, giờ đây chúng tôi hiểu rằng để xây dựng cái gọi là hạnh phúc đó, ông coi việc đổ máu, sử dụng bạo lực và tiêu diệt tự do là hành động hoàn toàn hợp pháp’, tác giả Volkogonov kết luận.”

Kết luận như trên e có phần hơi hời hợt. Từ Việt Nam, nhà báo Nguyễn Thông có nhận định thấu đáo hơn: “Với người cộng sản, nhất là những ông trùm như Karl Marx, Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông… thì cách mạng phải sắt máu, quyết liệt, một mất một còn, đổ máu hy sinh. Đã cách mạng là phải đánh nhau, giết chóc.”

Dù Hồ Chí Minh chưa đạt tầm mức quốc tế, so với những nhân vật thượng dẫn (và số nạn nhân của Bác cũng còn hơi ít ỏi) nhưng xét về bản chất thì sự dã man và tàn độc của Người – đối với đám dân Việt – cũng chả kém cạnh chi ai.

“Trong những điều khoản của Hiệp định Genève 1954 không nói đến lực lượng tập kết là thiếu nhi, học sinh, nhưng với tầm nhìn chiến lược, Đảng, Chính phủ và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã lựa chọn một số con em cán bộ, gia đình chính sách… đưa ra miền Bắc.” (“Bác Hồ Ươm Mầm ‘Hạt Giống Đỏ” Cho Cách Mạng Miền Nam.” Vietnamnet 12 May 2020).

Sau khi “nướng” gần sạch đám  trẻ con này, Bác và Đảng liền kiếm ngay “mớ” khác – vẫn theo như nguyên văn lời của tác giả Vũ Thị Kim Yến :

Sau cuộc tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân năm 1968, dự báo cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước có thể còn kéo dài, Chủ tịch Hồ Chí Minh và Bộ Chính trị quyết định tiếp tục đưa con em cán bộ, chiến sĩ miền Nam ra Bắc đào tạo. Hàng chục nghìn con em từ 9-10 tuổi và đồng bào miền Nam đã lội bộ vượt Trường Sơn đầy máu lửa ra Bắc, ngược đường với các đoàn quân của miền Bắc nườm nượp chi viện cho tiền tuyến lớn miền Nam.”

Nhà báo Việt Hoài Tuổi Trẻ Online cho biết thêm chi tiết :

Từ 1954-1974, đã có ba đợt đưa các em ra Bắc với qui mô lớn: 1954-1955: đưa ra theo con đường tập kết, chủ yếu bằng tàu biển; 1960-1964: đưa ra qua đường công khai đi Campuchia, từ Campuchia bay về Hà Nội; 1968-1972: đi bằng đường giao liên vượt Trường Sơn. Suốt 21 năm cho đến ngày đất nước thống nhất, gần 30.000 học sinh miền Nam – những núm ruột của miền Nam đau thương, ngoan cường, bất khuất – đã được những nếp nhà, vòng tay của các bà mẹ, người cha, các thầy cô giáo miền Bắc nâng niu đùm bọc.”

 Ai yêu nhi đồng bằng Bác Hồ Chí Minh!

Tình cảm của Người dành cho giới phụ nữ Việt Nam cũng bao la và đậm đà không kém :

“Tập kết theo nguyên tắc: Đưa ra Bắc hạng trai trẻ có thể làm việc đắc lực và sản xuất giỏi cùng hạng có uy tín có khả năng; bỏ lại trong Nam hạng lão nhược có thể làm một gánh nặng cho quốc gia. Cố ý gây phân ly chia cách, làm thế nào để mỗi gia đình đều có kẻ đi người ở.

Gấp rút tạo thêm nhiều liên hệ giữa thành phần tập kết ra Bắc và dân chúng Miền Nam: đặc biệt là tổ chức những đám cưới cấp tốc khiến cho hàng chục vạn binh sĩ và cán bộ Việt cộng ra đi bỏ lại trong Nam bấy nhiêu cô vợ trẻ, có những cô chỉ ăn ở với chồng được đôi ba hôm. Bấy nhiêu cô vợ trẻ và gấp đôi gấp ba chừng ấy cha mẹ già cùng cô cậu chú bác v.v… là một lực lượng đáng kể. Bằng chính sách tập kết và gây liên hệ này, cộng sản cưỡng bức một số người về sau phải làm nội tuyến cho chúng…

Như vậy, cuộc chiến hiện nay không hề khởi đầu từ những bất mãn chống một chế độ độc tài gia đình trị, không hề khởi đầu từ sau việc chính quyền Sài Gòn từ chối cuộc tổng tuyển cử 1956, không hề khởi đầu từ ngày khai sanh mặt trận nọ mặt trận kia.

Cuộc chiến này xuất hiện ngay từ những cuộc liên hoan chia tay giữa kẻ ở người đi trong thời hạn 300 ngày tập kết, những cuộc liên hoan có hát có múa, có bánh trái tiệc tùng… Nó xuất hiện ngay từ những đám cưới vội vã sau ngày đình chiến, những đám cưới lắm khi tổ chức tập thể, do trưởng cơ quan, trưởng đơn vị chủ tọa. Nạn nhân đầu tiên của cuộc chiến này không phải là những kẻ ngã gục vào 1958, 1959, mà là những cô gái tức khắc biến thành góa bụa từ 1954. (Võ Phiến.“Bắt Trẻ Đồng Xanh.” Tạp Chí Bách Khoa Oct. 1968).

Hiệp Định Geneve, cũng như Hiệp Định Paris, đối với Bác và Đảng – rõ ràng –  đều chỉ là một mớ giấy lộn. Tổng Tuyển Cử (1956) hay Đình Chiến (1973) cũng thế. Hoà bình là từ ngữ không hề có trong tự điển của những người cộng sản. Họ nhất định phải nhuộm đỏ hết cả nước VN (bằng mọi giá và mọi cách) thì mới thoả lòng.

Cứu cánh biện minh cho mọi phương tiện. Phương tiện ở đây không chỉ là sinh mạng của hằng triệu thanh niên trai trá́ng mà còn là những vành khăn tang trên đầu góa phụ, và vô số những mảnh đời thơ ấu (bị thẳng tay cướp đoạt) của đám nhi đồng nước Việt.

Dù vậy, số nạn nhân của chiến tranh giải phóng (tại Việt Nam) vẫn không đáng kể – nếu so với cuộc Cách Mạng Tháng Mười. Sự dị biệt cần phải nêu ra ở đây là chính phạm ở Nga đã bị nhận diện nhưng kẻ thủ ác ở nước ta thì vẫn ở trong tình trạng tại đào.

Hôm 21 tháng 4 năm 2020, BBC cho hay: “Nhiều quốc gia từng thuộc Liên bang Xô Viết đã tháo bỏ tượng Lenin khỏi các nơi công cộng.” Cũng trên diễn đàn này, một nghị sĩ Nga, bà Natalya Poklonskaya nhắc lại lời kêu gọi … đã đến lúc cần đưa thi hài Lenin khỏi Quảng Trường Đỏ.

Cũng cùng thời điểm này, vào năm 2020, giới truyền thông VN vẫn đồng loạt đưa tin :

Bao giờ mà những tội đồ của một dân tộc vẫn còn được sùng kính (cho dù là sự sùng kính giả tạo chăng nữa) thì đất nước khó mà tránh cảnh lầm than!

Tưởng Năng Tiến
5/2021

Viết bài ‘ảnh hưởng’ đến bầu cử, một blogger Việt Nam bị bắt

VOA Tiếng Việt 

Công an ở tỉnh Vĩnh Phúc vừa bắt giam ông Trần Ngọc Sơn, người dùng Facebook với tên Trần Giảm, vì đăng nhiều bài viết “đả kích chính quyền”, “ảnh hưởng trực tiếp đến tình hình an ninh liên quan cuộc bầu cử” sắp diễn ra.

Cổng thông tin Công an Vĩnh Phúc hôm 20/5 loan tin rằng ông Trần Ngọc Sơn, 56 tuổi, bị bắt với cáo buộc “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân,” theo Điều 331 Bộ luật hình sự.

Chính quyền Vĩnh Phúc cho rằng ông Sơn “đăng tải nhiều bài viết, hình ảnh, video có nội dung đả kích, xuyên tạc, bôi nhọ, xúc phạm danh dự, nhân phẩm, uy tín của các đồng chí lãnh đạo Đảng, Nhà nước, chính quyền địa phương và cơ quan, tổ chức của Đảng”.

Những bài viết và video của ông Sơn bị cho là “có tác động tiêu cực đến an ninh trật tự, ảnh hưởng trực tiếp đến tình hình an ninh liên quan cuộc bầu cử Đại biểu Quốc hội khóa XV và đại biểu HĐND các cấp nhiệm kì 2021-2026”.

Trong một đoạn bình luận hôm 8/5 về việc so sánh bầu cử Việt Nam và Mỹ, trang Facebook Trần Giảm viết: “Bọn Mỹ lắm chuyện, bầu cử xong rồi mà luật pháp vẫn soi mói nhau để phế truất người thắng cử. Bọn ta cộng sản văn minh hơn, bầu lúc nào cũng 89%-99% thành công tốt đẹp, còn nhìn xa trông rộng đến 2045 và lâu dài hơn nữa, kể cả nhiều kẻ ngu tham, không hiểu biết Hiến pháp và pháp luật, nhưng vẫn làm lãnh đạo tốt.”

Trong diễn biến liên quan, hôm 20/5, tổ chức nhân quyền Article 19 có bài viết “Việt Nam cần chấm dứt đàn áp tiếng nói độc lập trước bầu cử”, trong đó kêu gọi Hà Nội nên trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện cho những người có nguyện vọng ứng cử nhưng đang bị giam giữ như Trần Quốc Khánh, Lê Trọng Hùng, Lê Chí Thành, và thực hiện các bước để bảo đảm quyền tự do ngôn luận, kể cả trên mạng, trong mọi vấn đề liên quan đến bầu cử Quốc hội.

Ông Matthew Bugher, Trưởng Chương trình châu Á của tổ chức Article 19, nói: “Việc giam giữ những ứng cử viên tự ứng cử chỉ vì đã thảo luận về luật pháp và chính trị của Việt Nam trên mạng xã hội là bằng chứng cho thấy cuộc bầu cử sắp tới sẽ chẳng có gì khác ngoài một trò hề”.

“Chắc chắn không ai có thể mong đợi một cuộc bầu cử tự do và công bằng ở Việt Nam, nhưng các biện pháp đàn áp khốc liệt của nhà cầm quyền đối với giới bất đồng chính kiến là rất đáng báo động.”

Theo tổ chức Article 19, làn sóng đàn áp gần đây của Việt Nam trước thềm bầu cử Quốc hội ngày 23/5 trái với các nguyên tắc quốc tế về tự do ngôn luận và bầu cử cũng như nghĩa vụ của Việt Nam theo Công ước Quốc tế về Các Quyền Dân sự và Chính trị.

“Đối thoại cởi mở và quyền tự do bày tỏ ý kiến phản biện là những yếu tố nền tảng của nền dân chủ và đặc biệt quan trọng trong thời gian bầu cử,” ông Bugher nói. “Việt Nam nên chấm dứt tình trạng quấy rối các ứng cử viên độc lập và thực hiện các bước ngay lập tức để thúc đẩy một nền truyền thông tự do, độc lập và đa dạng.”

Truyền thông Việt Nam hôm 19/5 dẫn lời Trung tướng Tô Ân Xô, Phát ngôn viên Bộ Công an cho biết: “Các thế lực thù địch, phản động, phần tử xấu ngày càng có nhiều âm mưu, hoạt động chống phá quyết liệt, ngày càng manh động, liều lĩnh”, và kêu gọi cảnh giác với “những âm mưu, phương thức, thủ đoạn chống phá cuộc bầu cử, lợi dụng cuộc bầu cử để chống phá Đảng, Nhà nước.”

(Nếu không vào được VOA, xin hãy dùng đường link voaviet2019.com

hoặc vn3000.info để vượt tường lửa)

Viết bài ‘ảnh hưởng’ đến bầu cử, một blogger Việt Nam bị bắt

Công an ở tỉnh Vĩnh Phúc vừa bắt giam ông Trần Ngọc Sơn, người dùng Facebook với tên Trần Giảm, vì đăng nhiều bài viết “đả kích chính quyền”, “ảnh hưởng trực tiếp đến tình hình an ninh liên quan cuộc bầu cử” sắp diễn ra.  

CHỤP ẢNH GIÙM TÔI

Le Thien is feeling pained.

Bà ngoại quê ở Nha Trang năm nay 82 tuổi rồi mà mỗi ngày vẫn phải còng lưng bán từng cái bánh bèo ngọt để nuôi đứa cháu

Tôi nhìn tấm hình này mà thấy đau xót đứt ruột

CHỤP ẢNH GIÙM TÔI

Anh về Nước chụp giùm tôi tấm ảnh

Cảnh người tù lao động chốn rừng sâu

Áo tả tơi, gầy ốm, mặt xanh xao

Anh hãy chụp giùm tôi hình ảnh ấy

Anh đừng bảo đã chưa lần được thấy

Cảnh quê nhà đói rách mỗi lần thăm

Vì Cộng nô che giấu cảnh điêu tàn

Hay anh thích về khoe cùng hàng xóm?

Chụp giùm tôi những nấm mồ lồi lõm

Nơi nghĩa trang đổ nát đã bao mùa

Người anh hùng Quân Lực thuở năm xưa

Bao năm vắng không nén hương sưởi ấm

Chụp giùm tôi cô nữ sinh tóc ngắn

Tà áo dài trinh trắng thật dễ thương

Nào ngờ đâu là gái đứng bên đường

Đưa rước khách kiếm ăn vì cuộc sống

Anh hãy chụp cụ già đang gồng gánh

Lưng đã còng còn vác nặng trên vai

Cụ bán bưng để kiếm sống từng ngày

Anh đừng bảo quê hương giờ đổi khác

Hãy nhìn xem trẻ em ngồi bươi rác

Từng ve chai, mãnh giấy vụn bên đường

Tim tôi đau quằn quại thật xót thương

Chúng tìm bánh, món ăn thừa sót lại

Nếu còn thương Quê hương nghèo quằn quại

Xin anh đừng chụp ảnh bên nhà cao

Hãy đứng lên, nhìn thẳng bọn cường hào

Và hãy đợi một ngày mai tươi sáng

Giòng máu anh nếu còn nuôi uất hận

Bởi Cộng nô loài khát máu vô tình

Xin chụp giùm cảnh sống đời điêu linh

Của dân Việt bao năm dài đói rách.

Nguyễn Vạn Thắng

Người Việt Nam dùng 1/4 thời gian trên điện thoại để ‘lướt Facebook’.

  Không còn tin tưởng “Báo chí lề đảng” trong nước, dân VN tìm đọc tin trên internet, facebook, youtube…Nhà nước Cộng sản Việt Nam tăng cường nỗ lực kiểm soát …

* Người Việt Nam dùng 1/4 thời gian trên điện thoại để ‘lướt Facebook’.

Một báo cáo mới được công bố cho biết người Việt Nam trung bình sử dụng 25% thời gian trên điện thoại thông minh để “lướt Facebook” và 12% thời gian để xem YouTube.

Theo báo cáo về “Thị trường ứng dụng di động 2021” do Appota, công ty cung cấp các giải pháp nền tảng và nội dung cho ngành công nghiệp giải trí số tại Việt Nam, phát hành, Việt Nam có khoảng 70% dân số sử dụng điện thoại di động, trong đó có 64% thuê bao kết nối 3G và 4G.

Tỷ lệ người dùng internet cũng chiếm 70%, với trung bình 6,5 giờ/ngày, trong đó, 95% dùng internet qua thiết bị di động với trung bình 3,3 giờ/ngày.

Nền tảng số chiếm nhiều thời gian của người Việt nhất vẫn là Facebook, với 25% thời gian, và kế đó là YouTube chiếm 12% thời gian dùng điện thoại của người Việt Nam. Tiếp theo là Zalo (7%), Messenger (6%) và TikTok (4%).

Việt Nam được xem là quốc gia có tỉ lệ dân số sử dụng internet cao trong khu vực và là thị trường đầy tiềm năng cho các nền tảng số, ngành công nghiệp quảng cáo, giải trí, thương mại số.

Vẫn theo báo cáo của Appota, năm 2020, TikTok trở thành ứng dụng phát triển mạnh nhất với 30% người dùng di động tại Việt Nam cài đặt ứng dụng, khiến TikTok trở thành mạng xã hội phổ biến thứ 4 tại Việt Nam, sau Facebook, Zalo và Instagram.

Lý giải cho sự bùng nổ này, báo cáo của Appota cho rằng tình trạng cách ly, giãn cách xã hội đã góp phần giúp TikTok trở thành ứng dụng giải trí phổ biến nhất với gần 2 triệu lượt tải mỗi tháng, với hầu hết người dùng là thuộc thế hệ Z, từ 16-24 tuổi.

Chính vì vậy, Nhà nước Cộng sản Việt Nam đã tăng cường nỗ lực kiểm soát Internet, kêu gọi kiểm soát chặt chẽ hơn các mạng xã hội và xóa bỏ các nội dung mà họ cho là nói xấu chế độ, chống lại những quan niệm trái ngược với đảng như là đa nguyên chính trị, tam quyền phân lập, dân chủ & tự do, xã hội dân sự…

Các lực lượng an ninh mạng của Việt Nam như Lực lượng 47 của quân đội hay bộ phận A68 của công an được thành lập và củng cố từ nhiều năm qua với nhiệm vụ “chống lại quan điểm ‘sai trái'” trên internet này trong bối cảnh “cuộc đàn áp những người chỉ trích nhà nước độc đảng ngày càng lan rộng”.

* Ở các nước tự do dân chủ “lực lượng an ninh mạng” được thành lập cho những mục đích bảo vệ an ninh quốc gia như chống tin tặc, chống các cuộc tấn công mạng đòi tiền chuộc (ransomware) bảo vệ kinh tế đất nước….

Còn ở VN thì An ninh mạng là để bảo vệ đảng CS và đàn áp đối lập?

TL VOA & BBC & RFA

May be an image of phone, screen and text