S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Con Ở Miền Nam Ra Thăm Lăng Bác

Tưởng Năng Tiến

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Con Ở Miền Nam Ra Thăm Lăng Bác

May be an image of 2 people, people standing, outdoors and text

Trong quyển Lịch Sử Tây Nam Bộ 30 Năm Kháng Chiến có đoạn ghi rằng :

“Mùng 2 Tết Nguyên Đán năm Ất Mùi (1955), trong buổi chúc tết Bác Hồ tại Phủ Chủ tịch, đồng chí Nguyễn Văn Kỉnh thay mặt đồng bào Nam bộ dâng tặng Bác cây vú sữa.

Bác đã xúc động đến ngấn lệ khi biết đây là cây vú sữa của đồng bào vùng tận cùng của Tổ quốc. Cũng từ đó, cây vú sữa đã trở thành biểu tượng tấm lòng Bác Hồ đối với miền Nam và của miền Nam đối với Bác Hồ. Nhưng ai là người trực tiếp gửi tặng Bác cây vú sữa, nguồn gốc cây vú sữa là ở đâu?”

Chèng ơi, sao mà hỏi khó nhau dữ vậy? Hồi đó, miền Nam có cả đống người ái mộ Bác Hồ chớ đâu phải một hay hai. Làm sao mà biết chính xác “ai là người trực tiếp gửi tặng Bác cây vú sữa” cho được, mấy cha?

Khó như vậy mà hai phóng viên của báo Tuổi Trẻ (Hồ Văn Phương và Phương Nguyên) cũng đã thực hiện được kỳ tích đó. Hai người lặn lội tuốt xuống xã Trí Phải, huyện Thới Bình, tỉnh Cà Mau để làm một thiên phóng sự (“Ai Gửi Tặng Bác Hồ Cây Vú Sữa Miền Nam”) tuy hơi hoang đường nhưng vô cùng hấp dẫn :

“Chúng tôi thuê tắc ráng xuôi kinh 10 tới thẳng nhà ông Nguyễn Văn Phận – một nhân chứng của những ngày tập kết lịch sử. Ngày trước ông là tổ trưởng tổ Đảng ấp 10, xã Trí Phải. Trong những ngày tháng tập kết đầy xúc động ấy, ông là người đón, đưa bộ đội về xã, về Vàm Chắc Băng chuẩn bị lên đường ra Bắc.”

“Ông kể: Khi lễ tiễn đưa sắp kết thúc, mẹ Tư hai tay ôm cây vú sữa nhỏ bước tới đưa cho anh Ba Kiên (khi đó là đại đội trưởng đại đội pháo của tiểu đoàn 307), nhắn gửi tặng Cụ Hồ. Ai nói gì thì nói, riêng tôi và nhiều người nữa ở xã này biết rõ cây vú sữa ấy là do mẹ Tư gửi tặng Bác Hồ. Nó được cô Bảy (con gái mẹ Tư, hiện còn sống ở kinh 9) bứng từ nhà ông Năm Đươn, cha nuôi của mẹ Tư hồi xưa.”

“Hồi đó, cô Bảy chỉ mới 14 tuổi. Cô kể: ‘Khi các chú với tía mang balô lên Vàm Chắc Băng tập kết, mẹ gọi tôi vào nói: Tụi nó đi mà không có gì gửi cho Cụ Hồ. Mày chạy xuống nhà ngoại bứng về cho má cây vú sữa gửi cho Cụ nhanh lên!”

“Chẳng ai trả lời được câu hỏi tại sao mẹ Tư lại tặng cây vú sữa mà không là cây khác.”

“Cô Bảy kể lại: “khi đã ở cái tuổi ‘gần đất xa trời,’ mẹ cô nói với con cháu rằng muốn được một lần ra thăm lăng Bác để coi lại cây vú sữa bà tặng Cụ Hồ bây giờ ra sao. Nhưng mong ước chưa thực hiện vì không có điều kiện thì mẹ đã ra đi mãi mãi. Bây giờ mộ mẹ nằm đó, bên cạnh mộ chồng.

Còn cô Bảy, khi kể chuyện thỉnh thoảng lại hỏi chúng tôi: ‘Đã ra thăm lăng Bác lần nào chưa? Kể cho cô nghe với. Lăng có đẹp không? Vô đó có nhìn thấy Bác không? Cây vú sữa có sai quả không?’ Cô hỏi mà chúng tôi không kịp trả lời, mà cũng chẳng trả lời nổi. Họ là vậy đó, vẫn một lòng hướng về với Bác, với đồng bào miền Bắc như cái thời đất nước còn chia cách!”

Ông Nguyễn Hữu Thành – phó ban tuyên giáo tỉnh Cà Mau – cho biết do có quá nhiều ý kiến xung quanh sự kiện “Cây vú sữa miền Nam” nên Tỉnh ủy và UBND tỉnh Cà Mau đã tổ chức cho thẩm tra, và kết luận :

“Cây vú sữa miền Nam gửi tặng Bác Hồ năm 1954 là do gia đình bà Lê Thị Sảnh (thường gọi là mẹ Tư) đại diện nhân dân miền Nam gửi tặng Bác Hồ’. UBND tỉnh cũng đã chấp thuận cho xây dựng bia kỷ niệm ‘Cây vú sữa miền Nam với Bác Hồ’ tại nhà bà Sảnh để kỷ niệm 50 năm những chuyến tàu tập kết.”

Thiệt đọc mà muốn ứa nước mắt. Câu chuyện dù khó tin nhưng vẫn (cứ) vô cùng cảm động. Trên suốt đoạn đường, đi ròng rã cả năm, từ Cà Mau ra Hà Nội, chắc anh Ba Kiên ăn không ngon ngủ không yên vì phải lo chăm sóc cây vú sữa.

Không chừng, có lúc, anh (dám) bỏ uống luôn để lấy nước nuôi cây. Chớ không lẽ cây vú sữa mà mẹ Tư đại diện nhân dân miền Nam dâng Bác mà lại tưới bằng nước đái.

Chỉ có cái quyết định của Ủy ban Nhân dân tỉnh Cà Mau (“cho xây bia tưởng niệm cây vú sữa miền Nam với Bác Hồ”) là có vẻ hơi nặng phần trình diễn. Tưởng gì chớ mộ bia, và bằng khen thì “những gia đình có công với cách mạng” – Bắc cũng như Nam – đâu có thiếu. Nhà nào mà sau vườn không ngổn ngang bia mộ liệt sĩ, và trên tường không treo (tá lả) cả đống bằng khen thưởng.

Thay vì xây bia, để tiền cho cô Bẩy ra ngoài Bắc chơi một chuyến có phải đã hơn không? Hồi 1954, cô Bẩy 14 tuổi. Nhân sinh thất thập cổ lai hy. Sợ rồi cô Bẩy (cũng như mẹ Tư) sẽ qua đời với ít nhiều ân hận là chưa được dịp đi tham quan lăng Bác, và (sẵn dịp) coi lại cây vú sữa năm xưa.

Lại thêm một lần 30 tháng Tư vừa trôi qua. Đất nước đã thống nhất lâu rồi, và đã vài chục năm qua kể từ khi Đảng cương quyết (và dũng cảm) có quyết tâm đổi mới để đưa đất nước đi lên, cho bằng với người ta. Chả lẽ Nhà nước ta không chi nổi một cái vé máy bay, hay vé tầu Thống Nhất, cho cô Bẩy để đền ơn đáp nghĩa sao?

Thôi bỏ đi Tiến à! Đừng có tưởng vậy. Tưởng vậy là tưởng năng thúi. Đảng ta không tạo cơ hội cho cô Bẩy ra Hà Nội đâu phải vì thiếu tiền mà chỉ vì sợ rằng – sau khi tham quan lăng Bác – con mẻ không chịu về thôi.

Chớ ở lại ngoài đó làm chi?

Tham gia biểu tình, đòi lại đất đã bị cướp chớ làm chi!

Úy Trời, có vụ đó nữa sao?

Chớ sao không, coi cái hình chần dần kìa – giữa vườn hoa Chí Linh, trước tượng Lenin – một người đang đi vòng vòng, tay cầm một tấm bảng nhỏ, ghi dòng chữ như sau: “KHA VĂN CHẦU, CÁN BỘ LÃO THÀNH, MỘT THƯƠNG BỆNH BINH, GIA ĐÌNH LIỆT SĨ CÓ CÔNG VỚI CÁCH MẠNG, KIỆN NHÀ NƯỚC CỘNG SẢN BA LẦN CƯỚP ĐẤT.”

Ủa, mà Kha Văn Chầu là cha nội nào vậy cà?

Ổng là người cùng quê, và cũng cùng thế hệ (chống Mỹ cứu nước) với cô Bẩy đó, chớ ai. Hồi đó, ông Kha Văn Chầu gia nhập Mặt trận Giải phóng miền Nam, được kết nạp vô Đảng vào đúng ngày sinh nhật của Bác (19 tháng 5 năm 63) tại chiến trường Cà Mau, thuộc quân khu IX.

Ổng được Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình trao tặng huân chương kháng chiến chống Mỹ hạng III nữa nha. Vậy mà bây giờ ổng (nỡ lòng nào) tố giác Đảng và Nhà nước (ta) là đồ ăn cướp!

Mà không phải mình ên ông Kha Văn Chầu kỳ cục (dữ) như vậy đâu nha. Không tin, ghé qua vườn hoa Mai Xuân Thưởng mà coi. Từ nhiều năm nay, biết bao nhiêu người dân miền Nam kéo ra Hà Nội khiếu kiện theo kiểu đó. Trong số này thiếu gì những bà “Mẹ Việt Nam Anh Hùng” (như mẹ Tư) và những người thuộc diện “gia đình có công với cách mạng” (như cô Bẩy).

Trong quyển Lịch Sử Tây Nam Bộ 30 Năm Kháng Chiến có đoạn ghi rằng :

“Bác đã xúc động đến ngấn lệ khi biết đây là cây vú sữa của đồng bào vùng tận cùng của Tổ quốc. Cũng từ đó, cây vú sữa đã trở thành biểu tượng tấm lòng Bác Hồ đối với miền Nam và của miền Nam đối với Bác Hồ.”

Tình cảm của những đồng bào ở những “vùng tận cùng của tổ quốc” (rõ ràng) đã đổi. Cây vú sữa ở Phủ Chủ tịch – ngoài Hà Nội – không biết có còn sống hay không chớ tấm lòng của dân miền Nam đối với Bác, Đảng và Nhà nước thì đã chết – và chết từ lâu rồi.

Tưởng Năng Tiến – 02/ 2010

BIẾT ĐẾN BAO GIỜ!…

BIẾT ĐẾN BAO GIỜ!…

Cỡ giám đốc sở mà mấy mươi năm làm việc ăn xài xong còn dư được 2,6 ký vàng và 35 ngàn đô la? Vậy cấp cao hơn như chánh văn phòng, chủ tịch, bí thư tỉnh thì để dành được bao nhiêu? Rồi các cấp trên nữa như vụ, cục, bộ… thì họ tích lũy khủng khiếp đến mức nào?

Ông bộ trưởng Nguyễn Chí Dũng huỵch toẹt trong 1 hội nghị: “lương bộ trưởng như tôi chỉ có 11.690.000/tháng. Vậy tôi hỏi thật các đồng chí chúng ta có thể sống được bằng mức lương đó không?”

Họ khẳng định tiền lương họ không đủ sống, nhưng họ rất giàu! Vì sao họ giàu? Ông bộ trưởng tài chính Đinh Tiến Dũng nói thẳng luôn: “hành vi ăn hối lộ hơn 5 tỷ đồng của cán bộ cục thuế Bắc Ninh chỉ là ăn vặt”. Vì ông cho rằng, các khoản tham nhũng khác lớn hơn gấp nhiều lần.

Như vậy đã rõ, sự giàu có của các quan chức nhà nước đều do tham nhũng mà có. Bởi, lương họ không đủ sống như lời ông bộ trưởng Đinh Tiến Dũng khẳng định, thì không thể nói họ tích lũy hàng chục tỷ từ tiền lương trong thời gian họ công tác được. Đúng chưa? Và mức độ tham nhũng của họ khủng khiếp đến mức như ông bộ trưởng tài chính nhận xét, tham nhũng mà chỉ có 5 tỷ, đó chỉ là ăn vặt mà thôi. Ghê chưa?

Tiền ở đâu ra mà các quan chức tham nhũng khủng khiếp như vậy? Theo báo Lao Động Nghệ An giải thích: Dân VN đang phải gánh thuế phí nặng nề hàng đầu khu vực, một trong những nguyên nhân là ta phải đóng thuế cao để bù vào những khoản thất thoát khổng lồ do tham nhũng. Báo Dân Trí năm 2019 cũng nêu rõ: Xăng dầu tăng giá mạnh là do Thất thoát hàng chục ngàn tỷ vì tham nhũng. Vậy tiền ở đâu mà họ tham nhũng từ địa phương đến tận trung ương, thì báo chí đã giải thích rồi.

Ở một đất nước mà duy nhất chỉ có 1 đảng cầm quyền, và đảng ấy được quyền tiêu xài ngân sách quốc gia. Khi ngân sách bị cạn kiệt vì các thành viên trong đảng tham nhũng, ăn cắp, thì đảng bắt dân gò lưng đóng thuế để bù vào. Trong khi đó, người dân chẳng được hưởng một dịch vụ nào miễn phí từ tiền đóng thuế của họ, cũng như tiền bán tài nguyên từ ông bà, tổ tiên họ để lại. Không những không được hưởng gì, mà người dân còn phải lo cho quân đội (quỹ ANQP); Lo cho công an (quỹ ANTT); Lo cho giáo dục (quỹ khuyến học); Lo cho các chính sách (quỹ vì người nghèo, quỹ BMVNAH); Lo cho Trời, cho Đất (quỹ phòng chống thiên tai, bão lũ); Lo cho môi trường…

Ối chu choa! Biết đến bao giờ dân đen mới tích lũy được số tiền bằng ông quan kia, để đảng khỏi phải nhọc lòng đấu tranh giai cấp, mà tiến thẳng lên CNXH!

NGÔ TRƯỜNG AN

“Phố biến thành sông” chỉ sau một cơn mưa ở Hà Nội

“Phố biến thành sông” chỉ sau một cơn mưa ở Hà Nội

* Trên giấy tờ bằng cấp, VN hiện nay là 1 nước có nhiều Tiến sĩ, Thạc sĩ, Giáo Sư, phó GS nhất thế giới.

Nhưng rất tiếc, Tiến sĩ hay Giáo Sư thật thì không có bao nhiêu, chỉ toàn là ” Tiến Sĩ lu”, ” hay “GS máy bơm” tiền dân bỏ vào túi mà thôi”

Từ bao nhiêu năm qua, các ông Lãnh đạo VN ông nào cũng có bằng Tiến sĩ, GS, phó GS nhưng thủ đô Hà Nội hay các thành phố lớn như Sài Gòn vẫn biến thành sông chỉ qua 1 cơn mưa mà không một ông hay 1 nhóm Kỹ sư, Tiến sĩ nào tìm ra giải pháp để khắc phục thì đủ biết mấy bác TS, GS made in VN nhà mình dỏm đến cỡ nào rồi.

Hết công trình nầy đến dự án khổng lồ nọ tốn hàng tỷ tỷ tiền của ngân sách quốc gia rồi nhưng hỡi ơi, đến mùa mưa thì thật là thê thảm.

Cơn mưa lớn trong hơn một giờ khiến nhiều tuyến phố ở Hà Nội ngập sâu, giao thông ùn tắc, tối 11/5.

“Mưa cuốn theo rác kéo vào trong nhà mùi rất hôi. Tôi phả đứng ở cửa để ngăn rác tràn vào”, một người dân trên phố Tạ Hiện cho biết.

– Đường Nguyễn Trãi ùn ứ kéo dài, nhiều phương tiện nối đuôi nhau di chuyển dưới mưa.

– Đường Vũ Trọng Phụng đang trong giai đoạn thi công cũng ngập sâu, các phương tiện phải dồn lại, chờ nước rút.

– Hệ thống đo mưa ghi nhận 19 điểm ngập khắp thành phố. Điểm đo Hoa Bằng (Cầu Giấy) có lượng mưa lớn nhất hơn 130 mm; Ba Đình, Hoàn Kiếm gần 90 mm; các quận Thanh Xuân, Tây Hồ, Hoàng Mai gần 70 mm.

* Xin hỏi mấy bác Lãnh đạo TS, GS, phó GS khi nào Hà nội & Sài Gòn …hết lụt mùa mưa???

TL hình ảnh : Ngọc Thành – Giang Huy – Gia Chính

VnExpress

HÀ NỘI “THANH LỊCH”

May be an image of 1 person and standing

HÀ NỘI “THANH LỊCH”

Bài: Lê Dũng

  1. Sáng đi ăn phở, phở bưng ra đang bốc khói. Bạn tôi hỏi: “Cô ơi, cho cháu ít chanh.”

Chủ quán im lặng.

Lại hỏi: “Cô ơi, có chanh không cho cháu một ít.”

Chủ quán quay sang ra chiều giận dữ, từ khuôn mặt mỡ màng béo tốt, hai vành môi của bà nâng lên sin sít: “Hỏi một lần nghe rồi, tôi có điếc đâu mà hỏi lắm thế!” Bạn tôi im bặt.

Lát sau bà cầm chanh đến, vứt độp trên bàn.

Bạn líu ríu đưa tay với lấy mà hình như vẫn còn run.

Chúng tôi đến một quán nhậu, vừa mở thực đơn ra thì thấy bốc mùi nước mắm, nhoen nhoét bẩn thỉu.

Bạn hỏi nhân viên phục vụ: “Em ơi, sao cái thực đơn bẩn thế?”

Phục vụ lầm lì im lặng.

Bạn tôi bực bội, hỏi tiếp: “Em bị thế này lâu chưa?”

Phục vụ hỏi lại rằng bị gì.

“Thì bị khó khăn đường ăn nói đấy” – bạn tôi đáp.

Rồi bạn kéo tay tôi đi thẳng, vừa đi vừa nói: “Mình đi tìm quán nào có nhân viên biết nói.”

  1. Chuyện dễ gặp ở Hà Nội, một người đàn ông cầm ghế nhựa đuổi theo đánh một khách hàng vì đi vào vỉa hè, vướng đồ của quán ông ấy bày ra.

Trong một cuộc tọa đàm về đô thị, một nhà nghiên cứu về đô thị học thế giới đã khá ngạc nhiên trước cuộc sống trên vỉa hè của Hà Nội. Ông dùng chiếc máy ảnh du lịch của mình, chân bước chậm trên vỉa hè, lách qua những chiếc xô chậu, bàn ghế bày ra, tránh những hàng quán chỉ chực trào ra lòng đường. Và ông chụp, nhiều góc độ trên cái vỉa hè ấy.

Rồi ông nói mỉa rằng người dân Hà Nội “biết vận dụng một cách khôn khéo và đồng thuận không gian công cộng thành không gian riêng của mình.”

Sự phân chia không gian chiếm dụng khiến mọi người đều tự thỏa hiệp với nhau.

Thế nên bạn đừng lạ lẫm khi vô tình chạm chân vào một vài thứ họ bày trên vỉa hè, dù nơi đó bạn được quyền đi lại. Người ta sẽ sấn sổ, đe nạt, mắng nhiếc bạn như đang xâm phạm cái sân của nhà mình.

Rồi bạn có thể cũng tự tin đối đáp lại sòng phẳng về quyền đi lại của mình.

Tuy nhiên, bạn phải vận dụng lý lẽ này để an toàn: Tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Bởi tôi đã từng chứng kiến bạn tôi đi ngang hàng phở, tranh cãi kiểu như trên và kết quả là nhận nguyên một muôi nước phở từ tay bà chủ quán vào mặt.

  1. Cây xăng trên đường Láng chiều tối đông người, tôi đang kiên nhẫn đợi đến lượt mình thì một em mặt xinh da trắng, quần ngắn đầu trần (sau đây tạm gọi là em thiên thần) cưỡi xe tay ga lao tới chia cắt đội hình rồi ném cho một ánh nhìn như muốn nói: “Ê anh, cho em tranh chỗ tí.” Chẳng cần anh gật đầu, em ủn bánh xe của em lên trước bánh xe tôi.

Trước nhan sắc, tôi rất bản lĩnh. Tuy nhiên, lúc đó bỗng tình thương trỗi lên, tôi mỉm cười nhân nhượng rồi cong mông đẩy xe mình lùi lại cho em chiếm chỗ.

Đến lượt mình, em đỏng đảnh đẩy xe lên, thanh niên bơm xăng nhìn em giận dữ, nói: “Đi vòng lại xếp hàng, em có mang bầu, tàn tật hay vấn đề gì không mà đòi ưu tiên?”

Thanh niên vừa dứt lời, em thiên thần đã ngúng nguẩy đẩy xe ra khỏi đội hình, vừa đẩy vừa nói: “Mẹ mày, không đổ thì thôi, tao có bầu với bố mày chắc.” Lúc đó, em thiên thần trong mắt tôi đã vội vã bay đi, chỉ để lại hình hài của một thiếu nữ vô cùng đanh đá.

Còn lại tôi với thanh niên bán xăng, thanh niên bán xăng lầm rầm nói trong khói xe tay ga: “Hôm nay anh mà không bận làm thì con đó không xong với anh.”

Tôi chen ngang: “Không xong thì anh định làm gì?”

Thanh niên bán xăng mặt vô cùng hiên ngang, đáp: “Thì chẳng cần đến bố anh, riêng anh đủ làm cho nó có bầu. Chú tin không?”

Ôi, Hà Nội thanh lịch ơi, em đang ở đâu?!

  1. Bạn có thể chưa biết về Hà Nội:

– Nếu bạn đi ăn phở sáng ở Hà nội mà chưa thấy chanh, ớt, tỏi… mà gọi chủ quán lấy cho thì bạn không phải người ở đây. Văn hóa Hà Nội không như Sài Gòn.

– Nếu bạn đi uống cafe mà xin thêm hai lần nước lọc thì coi chừng, bạn có thể phải trả tiền nước lọc hoặc họ nói: Bọn em bán chai Lavie. Nếu bạn chỉ uống cafe mà ngồi lâu quá cũng gây khó chịu cho chủ quán.

– Nếu bạn vào các chợ đầu giờ sáng, chỉ hỏi giá hay xem xong đi thì coi chừng, vía bị đốt sau đó.

– Nếu bạn đi tàu hay xe car về Hà Nội, gần tới bến mà không đeo kính đen và bảo: “Vợ anh đang chờ rồi” thì bạn sẽ bị chỉ vào mặt: “Thằng áo NO U kia của tao,” và lôi rách cái áo lên xe ôm.

– Nếu bạn đi tìm số nhà 258 trên phố nào đó thì coi chừng sẽ có hai chục số nhà như vậy. Đố bạn giao bưu phẩm được nếu không có số di động của người nhận.

Đấy, Hà Nội của bọn mình đấy, bọn các nơi đến cứ chuẩn bị xem trước các lưu ý này nhá

Học thật, thi thật: Nguyễn Thiện Nhân dụng kế Chu Du

Học thật, thi thật: Nguyễn Thiện Nhân dụng kế Chu Du

Bởi  AdminTD

Chu Mộng Long

11-5-2021

Năm 2006, Nguyễn Thiện Nhân được giao nắm giữ trọng trách Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo. Báo chí thường gọi là Tư lệnh Mặt trận giáo dục, bởi ở thời điểm đó cho đến hết nhiệm kỳ Phạm Vũ Luận, người kế nhiệm của ông Nhân, giáo dục được xem là “trận đánh”.

Cũng năm ấy, một chiến sỹ tiên phong là Đỗ Việt Khoa, chưa có lệnh đã tự phát xông lên tấn công vào hang ổ giặc ngay tại điểm thi tốt nghiệp phổ thông trung học ở Vân Tảo. Tư lệnh mặt trận đích thân đến nhà trao Bằng khen, tương đương như là Huân chương chiến công, kèm phần thưởng là quyển sách dạy đạo đức làm người. Đỗ Việt Khoa trở thành người hùng, VTV làm luôn cả một chương trình “Người đương thời” vinh danh cả hai: Nguyễn Thiện Nhân – Đỗ Việt Khoa.

Chiến dịch “Nói không với bệnh thành tích”, “Nói không với tiêu cực trong thi cử” bắt đầu mở màn, sôi động và đầy hào khí, hơn cả trận Xích Bích thời Tam quốc. Cả nước hưởng ứng, đi đâu cũng thấy giăng khẩu hiệu đỏ rực tinh thần cách mạng.

Năm sau đó, 2007, một cuộc thi tốt nghiệp trung học phổ thông diễn ra nghiêm túc. Kết quả, chỉ 60% đỗ tốt nghiệp, có nơi chỉ 40%, thậm chí 20%! Vậy là khoảng 40% quân Tào coi như bị hoả công của quân Đông Ngô thiêu cháy hoặc cho chết đuối khi vượt vũ môn Trường Giang???

Khí thế chống học giả, thi giả, nhân tài giả đang lên cao trào. Tướng tiên phong Đỗ Việt Khoa lại lập chiến công mới ở Đồi Ngô. Nhưng bất ngờ, Tư lệnh Mặt trận ra lệnh cho tổ chức thi lại lần hai, đồng thời lại ra lệnh cho các giáo viên trong vòng một tháng phải dạy phụ đạo sao cho số 40% té nước ấy phải đậu, nếu không sẽ bị kỷ luật!

Kế sách này nhân đạo gấp vạn lần Nguyễn Trãi cho 20 vạn binh Vương Thông giong cờ mở trống về nước. Nhưng thật là gây khó cho đội ngũ giáo viên: dạy học cách nào chỉ trong vòng một tháng mà có được trình độ vượt vũ môn như cá có được chân để leo cây? Cái sự khó ấy còn khó hơn Chu Du lệnh cho Khổng Minh trong vòng 3 ngày phải có được 10 vạn tên trước khi vào trận Xích Bích, nếu không sẽ bị mất đầu?

Ông Thuyết, ông Thống chê trình độ giáo viên phổ thông kém, cần tập huấn, bồi dưỡng đủ loại chương trình, từ các loại chứng chỉ lặt vặt đến học modul, nhưng sự thực lịch sử đã chứng minh mỗi giáo viên đã là một Khổng Minh tái thế. Mỗi giáo viên tự làm thuyền cỏ bơi giữa sương mù để mượn tên quân Tào, người hùng Đỗ Việt Khoa có mắt thánh cũng không thể nhận ra. Kết quả là cuộc thi lần hai, hơn 40% học sinh đã vượt vũ môn một cách dễ dàng. Vậy là tổng cộng hai cuộc thi, gần 100% học sinh đã đỗ tốt nghiệp trung học phổ thông một cách mỹ mãn. Nếu mỗi giáo viên là một Khổng Minh thì mỗi học sinh cũng là một Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Tử Long… Tất cả đều tiến lên toàn thắng ắt về ta!

Nhân tài thật là đấy chứ đâu?

Với bài học lịch sử ấy, ai không tin chứ tôi thì tin sâu sắc rằng chiến dịch “Học thật, Thi thật, Nhân tài thật” hiện nay sẽ thực hiện thành công vang dội hơn xưa!

HIỀN MẪU CẤN THỊ THÊU

May be an image of 4 people, child, people standing, tree and outdoors

Phạm Thanh Nghiên

HIỀN MẪU CẤN THỊ THÊU

Hai mươi ngày sau khi Trịnh Bá Tư tuyệt thực trong tù, chị Cấn Thị Thêu mới biết tin. Chị khóc. Hai giọt nước mắt nhỏ xuống mà chị gọi đó là “hai giọt máu”. Câu chuyện được luật sư Lê Văn Luân kể lại trong lần anh vào tù gặp chị Thêu- thân chủ của mình trong vụ án được thế lực tà ác dựng lên với tên gọi “tuyên truyền chống nhà nước”. Tôi ám ảnh mãi về câu chuyện Người Mẹ này. Lúc nghe tin Trịnh Bá Phương bị đưa từ nhà tù đến trại tâm thần, tôi rùng mình. Lạ thật, người đầu tiên tôi nghĩ đến khi ấy, không phải Phương, mà là chị Thêu. Tôi xót xa với câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu: “nếu chị Thêu biết chuyện, chị có chịu đựng nổi không?” Tôi bần thần suốt mấy ngày đó, đôi mắt lúc nào cũng như chực khóc.

Sau khi phiên toà kết án chị Thêu và Tư kết thúc, tôi được nghe kể lại rằng, chị Thêu đã tuyên bố với luật sư của mình (đại ý) rằng, chị “sẵn sàng chết” và chuẩn bị tinh thần cho những tình huống xấu nhất. Nếu họ có giết cả nhà chị thì đành chịu, nhưng còn một người cũng chống đến cùng. Những gì hai mẹ con chị thể hiện trước toà là minh chứng cho những điều chị tuyên bố.

Hôm nay ngày Hiền Mẫu, tôi nhớ đến Người Mẹ này. Người đã sinh ra và nuôi dưỡng những đứa con ngoan hiền, hiếu thảo và kiên cường đến ngạc nhiên. Người Mẹ đã nhỏ xuống hai giọt máu vì xót thương con mình với lòng yêu mến, kính trọng đến mức, cần phải dành hai chữ Người Mẹ viết hoa để dành cho chị: Hiền Mẫu Cấn Thị Thêu.

(Vợ chồng anh chị Khiêm -Thêu cùng 3 con khi còn nhỏ. Hình trên trang fb của Trịnh Thị Thảo)

 CÁI GIÁ PHẢI TRẢ CỦA NÔ LỆ.

Hôm nay là Hồ Duy Hải ngày mai sẽ đến lượt bạn. Nếu đời bạn có tránh được thì chưa chắc đời con, đời cháu bạn có thể tránh được.

Hoai Linh Ngoc Duong

 CÁI GIÁ PHẢI TRẢ CỦA NÔ LỆ.

Ở Mỹ cũng như ở các nước pháp trị khác nếu nhân viên chấp pháp tiến hành điều tra sai trình tự luật pháp thì luật sư của bị cáo có thể kiện ra tòa và cho dù có bằng chứng thực sự thì bị cáo vẫn được tuyên vô tội và được phóng thích.

Do quy định nghiêm ngặt như thế nên các nhân viên chấp pháp phải hết sức tuân thủ tiến trình này nếu không muốn bị cáo thoát tội. Và các luật sư bị cáo đêm về ngồi vắt óc suy nghĩ xem bên cảnh sát, công tố có làm sai bước nào hay không.

Thế nhưng với nền tư pháp Việt Nam thì lại có chuyện “Kỷ luật công an sai. Nhưng không thay đổi bản chất vụ án”.

Đây là lập luận của xứ luật rừng. Khi ba ngành hành pháp, lập pháp, tư pháp ở chung một nhà.

Trong tiến trình điều tra nếu công an ngụy tạo chứng cớ thì đó không còn là chứng cớ, nếu xác định sự ngoại phạm về thời gian của bị cáo sai thì bị cáo không thể có mặt tại hiện trường vào thời điểm gây án. Và như thế nghi phạm không thể là thủ phạm. Còn thủ phạm thật sự là ai thì phải tiến hành điều tra lại từ đầu.

Không thể vì không tìm ra thủ phạm thực sự mà có quyền dùng kẻ chết thế.

Tuy nhiên đây là cái giá phải trả của người dân Việt Nam.

Khi họ không xuống đường bất tuân dân sự để tạo ra đối lập, tam quyền phân lập ,tư pháp độc lập thì họ sẽ bị xem là những kẻ chết thế cho con cái của những kẻ có quyền có chức.

Trong chiến tranh họ sẽ là những con tốt bị nướng đầu tiên, con cái quan chức sẽ đi du học chờ ngày về tiếp quản quyền lực sau khi chốt đã nướng xong.

Trong hòa bình, nếu có một vụ án mạng do con quan là thủ phạm, họ sẽ hình nhân thế mạng để dẹp yên dư luận.

Hôm nay là Hồ Duy Hải ngày mai sẽ đến lượt bạn. Nếu đời bạn có tránh được thì chưa chắc đời con, đời cháu bạn có thể tránh được.

https://tuoitre.vn/vu-ho-duy-hai-long-an-se-xu-ly-can-bo…

Vụ Hồ Duy Hải: 'Long An sẽ xử lý cán bộ điều tra sai sót, dù sai không ảnh hưởng bản chất'

TUOITRE.VN

Vụ Hồ Duy Hải: ‘Long An sẽ xử lý cán bộ điều tra sai sót, dù sai không ảnh hưởng bản chất’

Từ xã hội đến giáo dục, không thể sửa

Từ xã hội đến giáo dục, không thể sửa

Đỗ Ngà

Ngày 4/5 hai thanh niên đã thực hiện hành vi bẻ khóa xe máy, một bác sĩ ngăn cản hành vi ăn cắp này thì bị hung thủ đâm chết. Sau đó công an đã treo giá 100 triệu cho ai cung cấp thông tin bắt hung hung thủ.

Thật là đau xót cho một trí thức phải mất mạng một cách vô ích vì một xã hội xấu xa. Giáo dục khó khăn lắm mới tạo ra con người có trình độ nhưng bị cái xã hội này nó phá đi rất dễ dàng.

Tại Thái Lan, người dân vẫn để ô tô, xe máy ngoài đường ngay cả khi họ đóng cửa ngủ trong nhà vẫn không bị mất cắp. Nếu so sánh xã hội Việt Nam và xã hội Thái Lan, thì đất nước đã không phải mất đi một bác sĩ và tiền của dân cũng không phải mất 100 triệu để tìm ra hung thủ.

Tạo ra một tên đạo chích rất dễ, tạo ra một bác sĩ khó hơn nhiều, ấy vậy mà bác sĩ bị đạo chích giết chết một cách dễ dàng. Vậy ai đã tạo ra một xã hội đầy bất an như vậy? Đảng!

Nói đến giáo dục XHCN là nói đến mặt bằng chung của nền giáo dục này. Xã hội chính là kết quả của một nền giáo dục. Xã hội Việt Nam là một xã hội độc hại và đầy bất an, con người trí thức sống trong xã hội này dốc hết trí lực đối phó với sự bất an của xã hội thì còn đâu thời gian mà suy nghĩ ra điều có ích?

Không ai hiểu nền giáo dục này bằng CS, không ai hiểu sự bất an của xã hội này bằng cộng sản, vì vậy mà để con cái phát triển tốt hơn, quan chức cho con du học, để sống an toàn hơn họ xây biệt phủ kín cổng cao tường và lắp hệ thống an ninh hiện đại. Hành động đưa con đi học nước ngoài là hành động tị nạn, hành động xây biệt phủ với tường rào kiên cố hệ thống an ninh hiện đại là hành động cố thủ trước cái xấu của xã hội tấn công.

XHCN được Đảng Cộng sản áp dụng cho đất nước này thực sự là một chủ nghĩa độc hại. Giáo dục vốn không độc hại, nó chỉ độc hại khi nó mọc lên trên cái nền đất nhiễm độc XHCN. Như vậy nếu cải cách giáo dục mà vẫn kiên trì XHCN thì làm thế nào để nền giáo dục tốt hơn được đây? Vô phương.

Năm 2012, giáo sự Hoàng Tụy đã nói “Giáo dục Việt Nam không chỉ lạc hậu mà đang… lạc lối”. Vậy lối nào đã làm giáo dục XHCN bị lạc? Đó chính là cái định hướng XHCN trong giáo dục.

*******

Ngày 6/5, trên báo VnEconomy có bài viết “Thủ tướng: ‘Ngành giáo dục phải đổi mới tư duy, tự lực vươn lên, không chờ ai làm thay’.” Bài viết cho thấy, ông Phạm Minh Chính đang định hướng cải cách giáo dục dựa trên quan điểm là giáo dục “lạc hậu” chứ không phải là “lạc lối”. Thực tế lạc lối mới là nguyên nhân chính làm cho mọi cải cách trong nhiều năm qua thất bại.

Qua nhiều đời thủ tướng, nhiều đời bộ trưởng bộ giáo dục thì nền giáo dục Việt Nam vẫn cứ cải tiến cải lùi như gà mắc tóc. Nguyên nhân thất bại của những người tiền nhiệm ông Phạm Minh Chính không nhận ra thì cuối cùng ông cũng khó tránh khỏi câu chuyện “hết cải tiến, đến cải lùi” và cứ loay hoay như gà mắc tóc như bao năm qua mà thôi.

“Đừng nghe những gì CS nói, hãy xem những gì CS làm”, không cần biết ông Phạm Minh Chính nói gì, chỉ cần thấy quan chức CS mà không đưa con đi Tây du học nữa, thì cải cách giáo dục thành công, và quan chức không phải xây biệt phủ tường cao nữa thì xã hội yên bình.

Quan chức CS mà làm được những điều đó là điều không tưởng, bởi không ai hiểu giáo dục XHCN cho bằng CS, không ai hiểu xã hội này cho bằng CS, nó không thể thay đổi mà chỉ có thể vứt đi.

May be an image of one or more people and people standing

Chuyện tình của quan chức cấp cao Đảng Cộng sản Việt Nam (Phần 2)

 

Chuyện tình của quan chức cấp cao Đảng Cộng sản Việt Nam (Phần 2)

Lê Văn Đoành

7-5-2021

Tiếp theo phần 1

Chủ tịch Trần Văn Minh ở Đà Nẵng

Trần Văn Minh sinh năm 1955, cựu Phó Bí thư Thành uỷ, Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng, Uỷ viên Trung ương Đảng khoá 11, Phó Trưởng Ban Tổ chức Trung ương. Từ anh cán bộ thuỷ lợi cấp huyện, Minh được “lãnh chúa miền Trung” Nguyễn Bá Thanh dìu dắt, bảo kê và đặt lên đến ghế Giám đốc sở Kế hoạch – Đầu tư, rồi nhảy sang Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng từ tháng 7/2006.

Tiền bạc và quyền lực làm Trần Văn Minh bắt đầu hư hỏng. Vợ Minh nhìn ốm yếu và kém nhan sắc, cho nên Minh đã lập “phòng nhì”, đó là Nguyễn Thị Tuý Vân, sinh năm 1959, một phụ nữ goá chồng, vốn là một cô giáo, đi làm hướng dẫn viên du lịch.

Trần Văn Minh (trái) và người tình Tuý Vân

Cặp bồ với Trần Văn Minh, nàng Tuý Vân trở thành Giám đốc cty Hoàng Trà, thu tóm hàng loạt công sản nhà nước về tay mình. Nguyễn Thị Tuý Vân là hình mẫu của típ phụ nữ tay không “bắt” được ngàn tỷ.

Năm 2006, Chủ tịch Trần Văn Minh cho đuổi hàng trăm hộ dân trong khu vực và xoá luôn bãi tắm công cộng Bắc Mỹ An, lấy tổng cộng hơn 5 hecta đất ở đây, dâng cho người tình của mình. Nguyễn Thị Tuý Vân cùng Lê Thị Quý (vợ Bí thư Thành uỷ ĐN Nguyễn Bá Thanh) hùn hạp đầu tư 25 triệu USD xây nên khu nghỉ dưỡng tiêu chuẩn 5 sao, mang tên Khách sạn Hoàng Trà, sau đổi tên quốc tế là Lifestysle Resort Đà Nẵng.

Cuối năm 2012, khi sắp ra Hà Nội nhậm chức Trưởng Ban Nội chính Trung ương, Lifestysle Resort Đà Nẵng nhanh chóng được bán cho Tập đoàn Sun Group, với giá chuyển nhượng hơn 1000 tỷ VNĐ (tương đương 50 triệu USD tại thời điểm đó), theo thông tin của một số người nắm rõ vụ việc. Tháng 4/2013, chủ mới đã tổ chức lễ công bố đổi tên từ Lifestyle Resort Danang thành Pullman Danang Beach Resort.

Chưa hết, vào năm 2008, Trần Văn Minh ký thu hồi các cánh đồng lúa của dân, giao đất dự án “Khu du lịch sinh thái Hoàng Trà” rộng 37,5 hecta cho Tuý Vân.  Công ty Hoàng Trà chưa nộp tiền sử dụng đất, chưa triển khai bất kỳ hạng mục nào, đến đầu năm 2013, Tuý Vân bán dự án này lại cho Sun Group, thu lãi hàng trăm tỷ đồng.

Ngoài ra Tuý Vân còn sở hữu các cao ốc văn phòng, khách sạn 3 đến 4 sao ở mặt tiền, đất vàng trung tâm thành phố như: KS Manoglie, KS Thủ Đô…

Tháng 4/2017, một năm sau ngày nghỉ hưu, Trần Văn Minh bị Bộ Công an khởi tố, bắt giam vì tội liên đới giúp Vũ “nhôm” thu tóm, chiếm đoạt đất vàng, công sản Đà Nẵng, gây thất thoát ngân sách nhà nước lên đến 22.000 tỷ VNĐ (gần 1 tỷ USD)

Tháng 5/2020, Toà phúc thẩm Tối cao đã tuyên y án sơ thẩm 17 năm tù giam đối với bị cáo Trần Văn Minh, buộc Minh phải bồi thường cho ngân sách Nhà nước 396 tỷ VNĐ.

Đầu năm 2021, một số cựu quan chức Đà Nẵng đến Trại giam An Điềm, tỉnh Quảng Nam, thăm tù nhân Trần Văn Minh đang thụ án ở đây, họ cho biết Minh có vẻ chấp nhận số phận “lên voi xuống chó” và đang luyện phương pháp thiền Ấn Độ cho qua ngày tháng.

Còn Nguyễn Thị Tuý Vân, có thông tin bà ta kiếm được “thẻ xanh”, hiện đang sống ở Mỹ cùng các con, thỉnh thoảng vẫn về Việt Nam. Trước đây, khi đưa hai con đi du học, Tuý Vân đã sang Mỹ mua biệt thự, có cái thì ở, có cái cho thuê. “Tay vịn” ngày nào giờ ôm ngàn tỷ, cô ta sống trong vàng son, chỉ tội cho tấm thân già Trần Văn Minh lầm lũi, mọt gông trong tù.

Chủ tịch Đà Nẵng kế nhiệm: Văn Hữu Chiến

Khác với nhiều đại quan “nhỏ không học, lớn làm cha thiên hạ”, Văn Hữu Chiến sinh năm 1954 là nhân vật nằm trong số ít những lãnh đạo tỉnh có học hành nghiêm túc. Văn Hữu Chiến tốt nghiệp kỹ sư ở Nga, cũng là đồ đệ của Nguyễn Bá Thanh.

Năm 2011, khi Trần Văn Minh được điều ra Trung ương, Chiến được Nguyễn Bá Thanh cho ngồi vào ghế Phó Bí thư Thành uỷ, Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng, nhiệm kỳ 2011-2016. Văn Hữu Chiến được nhận xét là điềm đạm, cần mẫn, tính tình không đến nỗi hung hăng, tàn bạo như các đàn anh, chỉ mỗi cái tội là “máu” gái và mê… tiền.

Cũng như Nguyễn Bá Thanh và Trần Văn Minh, Chiến có nhiều “em út” vây quanh. Trong khuôn khổ bài này, chúng tôi chỉ đề cập đến hai trong số các “bóng hồng” của chiến.

Mặc dù vợ con đề huề, nhưng năm 2011 khi vừa nhậm chức Chủ tịch UBND Đà Nẵng, Văn Hữu Chiến chấm cô Mỹ Nương, ca sĩ của Đoàn Ca múa nhạc Đà Nẵng làm “bồ nhí”. Nàng tên thật là Lê Thị Mỹ Nương sinh năm 1976, đến từ Quảng Bình, có chồng là một nhạc công khá tên tuổi.

Cuộc tình với ngài Chủ tịch đã đem lại cho Mỹ Nương khối tài sản mà nhiều ca sĩ Đà Thành có nằm mơ cũng không thấy: Một căn biệt thự rộng mấy trăm mét vuông ở Villas Phúc Lộc Viên, gần bán đảo Sơn Trà, một nhà cao tầng mặt tiền nằm trên đại lộ Nguyễn Tất Thành để cho thuê, một số bất động sản ven biển và cả ở trung tâm thành phố, cùng xe hơi sang trọng, vi vu…

Mỹ Nương sống vương giả, sang giàu bằng tiền có được với sự giúp đỡ của người tình, nhưng thật ra là tiền của bá tánh. Nương cho con du học ở Mỹ; hàng năm nàng đưa các con đi du lịch ở châu Á, châu Âu.

Ảnh: Cựu chủ tịch Văn Hữu Chiến (trái) và người tình, ca sĩ Mỹ Nương.

Cũng trong cùng thời gian mặn nồng với Mỹ Nương, Văn Hữu Chiến còn “đầu ấp tay gối” với một cô thôn nữ chân ướt chân ráo từ quê theo mẹ ra thành phố. Cô gái tên là Lê Thị Hoa, sinh năm 1984, đến từ Điện Bàn, Quảng Nam. Làm “phòng nhì” cho Văn Hữu Chiến, từ chỗ mẹ là bồi bàn, con là lao động phổ thông, mẹ con Hoa giàu lên nhanh chóng, sở hữu 5 khách sạn hạng sang và vô số nhà đất đắc địa.

Giai đoạn 2011-2016, Đà Nẵng tiến hành thu hồi đất của dân, giải phóng mặt bằng, bán dự án cho các nhóm đầu cơ, Lê Thị Hoa trở thành “trùm” chạy dự án, chạy “giải toả đền bù”, “phân lô tái định cư”. Hàng trăm công trình công ích ngàn tỷ, các đơn vị muốn tham gia thi công, xí phần, có được chữ ký của Chủ tịch UBND Đà Nẵng đều tìm đến Hoa. Có “phi vụ”, Hoa khoe kiếm được 50 tỷ trong ngày. Năm 2012, Hoa đẻ cho Chiến một cậu con trai, càng lớn đứa bé càng giống Văn Hữu Chiến như hai giọt nước.

Năm 2017, khi Văn Hữu Chiến bị khởi tố, bắt giam, tội danh tiếp tay Vũ “nhôm” chiếm đoạt công sản. Lo sợ liên luỵ, Lê Thị Hoa bán gấp hàng loạt khách sạn ở đường Dương Đình Nghệ, Hồ Nghinh…, chỉ giữ lại một khách sạn trên đường Nguyễn Công Trứ, quận Sơn Trà. Hoa và con trai còn ở lại Đà Nẵng, nhưng mẹ và em gái của Hoa cũng đã ra nước ngoài an toàn từ năm 2018.

Văn Hữu Chiến đang thụ án 10 năm tù (toà phúc thẩm giảm 2 năm so với phiên sơ thẩm) tại trại giam An Điềm, bị buộc phải đền bù cho nhà nước số tiền hơn 150 tỷ VNĐ.

Hiện Mỹ Nương cùng ba đứa con đang vui chơi, tắm biển ở Hoa Kỳ. Còn Lê Thị Hoa thì tâm sự với bạn bè, không biết tiêu làm sao cho hết khối tài sản khổng lồ kiếm được. Chỉ có Văn Hữu Chiến là chưa hết bàng hoàng, vẫn bị sốc và không tin nổi sự thật phũ phàng xảy ra với cuộc đời mình.

Người nào đã từng hưởng ân huệ của các lãnh đạo Đà Nẵng, thì nên đi Trại giam An Điềm một chuyến, phòng giam của Văn Hữu Chiến và Trần Văn Minh chỉ cách nhau có một vách tường xi măng. Quả báo luôn là cái giá không hề rẻ chút nào, khi những kẻ hút máu dân và xà xẻo ngân sách quốc gia phải trả.

Chủ tịch Trần Khiêu ở Trà Vinh

Từ Bắc vào Nam, quan chức ở đâu cũng có vợ bé, “phòng nhì”, bồ nhí.  Nếu như Nông Đức Mạnh xuất phát điểm là tiều phu, Lê Thanh Hải khởi nghiệp thợ hàn, Trịnh Văn Quyết là công nhân ươm giống cây trồng… thì Trần Khiêu (sinh năm 1954), xuất thân là y tá miệt vườn, sau làm cán bộ Đoàn rồi học bổ túc chắp vá mãi cũng lận lưng được Cao cấp Chính trị, cử nhân Kinh tế và leo lên chức Uỷ viên Ban Thường vụ, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch UBND tỉnh Trà Vinh.

Chuyện tình của Trần Khiêu đúng là “náo loạn” miền Tây Nam bộ. “Bóng hồng” của ông Khiêu tên là Trần Hồng Ly, sinh năm 1979.

Chân dung Trần Khiêu và “bồ nhí” Trần Hồng Ly. Nguồn: NLĐ và DT

Năm 2002, Trần Hồng Ly công tác tại Công an tỉnh Trà Vinh với cấp bậc thượng sĩ, sau đó dính vào cho vay nặng lãi và hành hung con nợ, nên Ly phải ra khỏi ngành Công an.

Năm 2006, tuy chỉ có mảnh bằng Trung cấp văn thư, nhưng từ khi ly dị chồng, cặp bồ với Trần Khiêu, khi đó là Phó Chủ tịch thường trực UBND tỉnh Trà Vinh, kiêm Trưởng ban Quản lý các khu Công nghiệp tỉnh Trà Vinh, Hồng Ly lên như diều gặp gió. Từ nhân viên đánh máy tại Sở Kế hoạch – Đầu tư, Hồng Ly nhảy lên làm chuyên viên, rồi được bổ nhiệm làm phó Phòng Quản lý doanh nghiệp – lao động (thuộc Ban Quản lý Khu kinh tế tỉnh Trà Vinh).

Giật chồng người ta nhưng tối 2/6/2010, Hồng Ly lại “hổ báo” đến nhà chửi bới và ghen ngược với bà Ba Ánh, phu nhân ông Trần Khiêu, lúc đó đang giữ chức Phó Chủ tịch UBND tỉnh.

Tháng 6/2011, Trần Khiêu nhậm chức Chủ tịch UBND tỉnh, thì Hồng Ly đã giàu nức đố đổ vách”, bất động sản và nhà mặt tiền trung tâm TP Trà Vinh đếm không hết.

Ngày 7/1/2013, chỉ vì mâu thuẫn với người tình, nghi Trần Khiêu lăng nhăng, “ấp” cô gái khác trong phòng làm việc, lúc 22 giờ đêm cùng ngày, Hồng Ly chạy xe SH thẳng vào trụ sở UBND tỉnh, bất chấp hiệu lệnh yêu cầu dừng xe của đội cảnh sát bảo vệ; sau đó dùng gạch đập kính chiếc ô tô biển xanh 84E-0727 là xe công vụ dành cho Trần Khiêu. Ly hung hãn dùng gạch chọi, khiến một Cảnh sát bảo vệ bị thương.

Sau đó, Ly đi lên lầu, dùng gạch đập vào cửa phòng làm việc của chủ tịch UBND tỉnh. Khi lực lượng Cảnh sát yêu cầu Hồng Ly về trụ sở để làm rõ sự việc, không những không chấp hành, Ly còn lớn tiếng đe nẹt, chửi bới, thóa mạ họ với những lời lẽ thô tục xúc phạm.

Nhân sự việc trên, Lê Tấn Lực, sinh năm 1955, Tỉnh uỷ viên, Trưởng Ban Quản lý Khu kinh tế tỉnh Trà Vinh, cấp trên trực tiếp của Trần Hồng Ly, là người lâu nay “để ý” nhưng không “chấm mút” được Ly nay muốn mượn cơ hội này để trả thù.

Ông Lê Tấn Lực

Lực tạo phe nhóm cùng với ông A là Uỷ viên Ban Thường vụ, Chủ nhiệm UBKT Tỉnh uỷ Trà Vinh, mượn truyền thông báo chí để đưa câu chuyện “đại náo công đường” của Hồng Ly ra công chúng, để “quyết đấu” với Trần Khiêu.

Bị tấn công tứ bề, Trần Khiêu không che chở nổi cho “bồ nhí”, Hồng Ly bị kỷ luật buộc thôi việc, khai trừ Đảng.

Quyết định kỷ luật cô Trần Hồng Ly

Vụ bê bối tình ái gây xôn xao dư luận, chấn động cả nước, Bộ Chính trị, Ban Bí thư đành phế bỏ Trần Khiêu. Với lá đơn hồi tháng 7/2013, gửi Tỉnh uỷ Trà Vinh về việc xin về hưu trước thời hạn, “ra đi trong danh dự”, thôi giữ chức Phó Bí thư Tỉnh uỷ và Chủ tịch UBND tỉnh Trà Vinh nhiệm kỳ 2011-2016, Trần Khiêu chính thức giã từ sự nghiệp chính trị khi mới ngồi ghế chủ tịch tỉnh vừa tròn hai năm.

Quyết định của Thủ tướng cho Trần Khiêu “về vườn”

Nghỉ việc, Hồng Ly mua Lexus 570, khai trương nhà hàng, khách sạn, mở công ty kinh doanh bất động sản và hiện nay đang sống hạnh phúc với “đầy tớ nhân dân”… Trần Khiêu.

Ảnh: Trần Khiêu bên người tình sau khi nghỉ hưu

(Còn tiếp)

Chuyện tình của quan chức cấp cao Đảng Cộng sản Việt Nam (Phần 1)

 

Chuyện tình của quan chức cấp cao Đảng Cộng sản Việt Nam (Phần 1)

Lê Văn Đoành

6-5-2021

Nhiều năm trước, hãng Thông tấn China News Service (CNS) của Trung Quốc, đã phát đi bài nghiên cứu của ông Thiệu Đạo Sinh, Viện Khoa học xã hội TQ cho hay, 95% quan tham ở Trung Quốc bị phát hiện đều có bồ nhí, hơn 60% cán bộ lãnh đạo tham nhũng bị xử lý có vợ lẽ.

Ngoài ra, hối lộ tình dục cũng là một tệ nạn trong xã hội Trung Quốc. Những “ông trùm” cựu Uỷ viên Bộ Chính trị như: Chu Vĩnh Khang, Bộ trưởng Bộ Công an; Bạc Hy Lai, Bí thư Thành uỷ Trùng Khánh; Trần Lương Vũ, Bí thư Thành uỷ Thượng Hải… khi “ngã ngựa” đều lộ ra nhiều “bồ nhí”, vợ bé.

Ca sĩ La Phi là bồ nhí của cựu quan chức cấp cao Bộ Đường sắt Trung Quốc Trương Thự Quang. Ảnh: SCMP

Nhà nước Cộng sản Việt Nam có thể chế tương đồng với Trung Cộng, cho nên vấn nạn này cũng không kém gì nước láng giềng, thậm chí còn lan rộng từ “thượng tầng” xuống tận địa phương. Xin điểm qua một số nhân vật sau đây:

Nông Đức Mạnh

Nhân vật đầu bảng và nổi tiếng nhất là cựu Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh. Ông Mạnh sinh năm 1940, từng giữ chức Chủ tịch QH hai khoá 9 và 10, Tổng Bí thư đảng CSVN khoá 9 và khoá 10. Vợ ông là bà Lý Thị Bang sinh năm 1942, đồng hương huyện Na Rì, tỉnh Bắc Kạn với ông Mạnh.

Khi ở đỉnh cao quyền lực, Nông Đức Mạnh cặp bồ với Đỗ Thị Huyền Tâm, sinh 17/10/1966, quê ở Ninh Xá, Bắc Ninh, là Tổng giám đốc Công ty Cổ phần Tập đoàn Minh Tâm. Huyền Tâm kém nhỏ hơn Nông Quốc Tuấn, con trai cả của ông Mạnh 3 tuổi và kém ông Mạnh 26 tuổi. Bà Tâm là đại biểu QH khoá 12 và khoá 13, Nông Đức Mạnh được cho là “bế” người tình vào Quốc hội.

Bà Lý Thị Bang, vợ chính thức ông Mạnh (mẹ của Nông Quốc Tuấn và Nông Thị Bích Liên) đã trút hơi thở cuối cùng vào ngày 24/10/2010. Ngày 8/9/2011, Nông Đức Mạnh đưa Đỗ Thị Huyền Tâm đi đăng ký kết hôn. Nhiều người chê trách khi vợ chết chưa tròn năm, không kịp giỗ đầu, ông Mạnh đã vội vã tục huyền.

Nông Đức Mạnh và “vợ bé” Đỗ Thị Huyền Tâm. Ảnh trên mạng

Tháng 4/2012, trong “Đơn tố cáo” gởi Bộ Chính trị, BCH Trung ương Đảng, con gái ông Mạnh là Nông Thị Bích Liên đã vạch mặt, chỉ tên Đỗ Thị Huyền Tâm. Cô Bích Liên cho rằng, bà Tâm từ “bồ nhí” đến làm người vợ mới của cha mình, là có âm mưu để “chạy nợ”, khoản nợ ngân hàng lên đến 900 tỷ VNĐ, cũng như có dấu hiệu vi phạm pháp luật và đạo đức.

Lời lẽ trong đơn rất nặng nề, Bích Liên kết tội bà Huyền Tâm: “Các hành vi trái đạo đức, luân thường đạo lý, nguyên tắc của Đảng, pháp luật của nhà nước, tư cách Đảng viên, Đại biểu Quốc hội trước tổ chức Đảng, trước nhân dân…

Đơn tố cáo của Nông Thị Bích Liên

Đơn tố cáo chuyện tình Đỗ Thị Huyền Tâm – Nông Đức Mạnh, đảng không xử lý, nhưng chuyện này thì thiên hạ đều rõ: Sau khi kết hôn với cựu Tổng Bí thư, hai “công ty gia đình” là Cty Cổ phần Đầu tư Phát triển Xây dựng Minh Phát và Cty cổ phần đầu tư xây dựng Công Thành với cổ phần của Đỗ Thị Huyền Tâm cùng với các anh em trai Đỗ Ngọc Minh, Đỗ Minh Đức nhanh chóng được “chỉ định thầu”:

– Dự án đầu tư nâng cấp tuyến đường Pháp Vân – Cầu Giẽ dài 29 km, triển khai năm 2014 theo hình thức BOT, có tổng mức đầu tư hơn 6.700 tỉ đồng.

– Dự án cải tạo nâng cấp quốc lộ 18A, BOT Biên Cương và dự án đường cao tốc Hạ Long – Vân Đồn theo hình thức BOT. Dự án triển khai năm 2015 với tổng vốn lên đến 14.000 tỷ đồng.

Sơ sơ vài “phi vụ”, Đỗ Thị Huyền Tâm và các anh em ruột của mình thừa sức trả nợ vay ngân hàng và nhanh chóng trở thành đại gia ngàn tỷ.

Hôm nay, Đỗ Thị Huyền Tâm đang phè phỡn hưởng thụ phần đời còn lại bên cựu Tổng Bí thư “trồng cây gì, nuôi con gì” trong căn biệt thự cả ngàn mét vuông bên Hồ Tây.

Lê Thanh Hải

Tiếp nối “tài năng” của cụ Nông, nhân vật thứ hai cũng “đình đám” không kém, đó là Lê Thanh Hải (tức Hai Nhựt). Hải sinh năm 1950, cựu Uỷ viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành uỷ thành Hồ hai khoá liên tiếp.

Lê Thanh Hải có “bồ nhí” nhỏ hơn chục tuổi, một phụ nữ có nhan sắc tên là Đào Thị Hương Lan, sinh năm 1960, quê TP Mỹ Tho. Khi Hai Nhựt làm chủ tịch UBND TP HCM, thì Lan từ nhân viên văn phòng được điều sang sở Tài chính, giữ các chức vụ Trưởng phòng ngân sách, Phó Giám đốc sở, cơ cấu Lan vào Thành uỷ viên, đại biểu HĐND, rồi Giám đốc Sở Tài chính TP.HCM hai nhiệm kỳ.

Chân dung Lê Thanh Hải và người tình Đào Thị Hương Lan

Suốt mười năm mặn nồng bên “anh Hai”, giám đốc Sở Tài chính, kiêm Phó ban Chỉ đạo 09 Đào Thị Hương Lan làm cho không biết bao nhiêu công sản bốc hơi một cách ngoạn mục.

Trong vụ án Vũ “nhôm” phù phép chiếm hữu khu đất vàng 15 Thi Sách, có diện tích 2345 m2 ngay trung tâm Quận 1 mà cựu Phó Chủ tịch UBND TPHCM Nguyễn Hữu Tín bị khởi tố, Lan cũng là đối tượng có liên quan. Với chức trách được giao, Lan đã tiếp tay để khu đất vàng 15 Thi Sách lọt vào túi Vũ “nhôm” một cách dễ dàng. Lan cũng dính líu trực tiếp đến vụ khu đất vàng 185 Hai Bà Trưng, do Dương Thị Bạch Diệp thu tóm.

Nắm tài chính toàn bộ thành phố, Đào Thị Hương Lan là “tay hòm chìa khoá”, giúp Lê Thanh Hải yên tâm hút máu dân và rút ruột hết ngân sách. Hàng trăm công sản, dự án lọt vào tay các “nhóm lợi ích” trong nước, dòng họ Lê Thanh Hải và cả đại gia nước ngoài như Tập đoàn Vạn Thịnh Phát của Trương Mỹ Lan, tỷ phú Trung Quốc, đều có bàn tay phù phép của Lan.

Hai Nhựt “bật đèn xanh” cho Lan góp vốn với Lê Thị Thanh Thuý, tức Hà ‘Sen’ (Chủ đầu tư khu đất 8 -12 Lê Duẩn, Quận 1, TP HCM) để thu tóm khu đất số 8 – 12 Lê Duẩn, Quận 1. Cứ vậy, hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn tỷ tiền công sản đã “cuốn theo chiều gió” cùng đôi tình nhân Hai Nhựt – Hương Lan.

Năm 2018, Vũ “nhôm”, Út “trọc” bị bắt giam, các Phó Chủ tịch UBND TPHCM như Nguyễn Hữu Tín, Nguyễn Thành Tài, cùng nhiều sĩ quan cấp tướng bị khởi tố. Thấy động, Lê Thanh Hải “vẽ” cho Đào Thị Hương Lan ra nước ngoài… chữa bệnh. Ôm theo hàng chục triệu Mỹ kim, Hương Lan sang Mỹ, rồi trốn sang Canada “cao chạy, xa bay” một năm trước khi Cơ quan điều tra đến nhà tống đạt quyết định khởi tố, bắt giam.

Giờ đây, khi đám quan chức mọt gông, Lê Thanh Hải đang bị Cơ quan điều tra Bộ Công an triệu tập, thì ở phương trời xa, Đào Thị Hương Lan đang rung đùi trong căn villa sang trọng ở Tây bán cầu.

Trịnh Văn Chiến

Chuyện tình tốn nhiều bút mực nhất Việt Nam có lẽ thuộc về Trịnh Văn Chiến, quan chức đầu tỉnh Thanh Hóa. Chiến sinh năm 1960, Uỷ viên Trung ương Đảng khoá XII, Bí thư Tỉnh uỷ nhiệm kỳ 2015-2020.

Câu chuyện “Hotgirl thăng tiến thần tốc” gây xôn xao cả nước và chấn động quan trường Thanh Hoá. Khi mà cả hệ thống chính trị phải vào cuộc, nào là Ban Tổ chức Trung ương, Bộ Nội vụ, Thanh tra Chính phủ… đều tham gia, báo chí “lề đảng” cũng tràn ngập các bài điều tra, vụ việc bị mang ra cả diễn đàn Quốc hội, nhưng cuối cùng công cốc, kết quả là Trịnh Văn Chiến vẫn ngạo nghễ nhe răng cười.

Người tình của Chiến là Trần Vũ Quỳnh Anh, sinh năm 1986, nổi tiếng với danh xưng “hotgirl” xứ Thanh. Từ một tay tạp vụ, chỉ có bằng cấp Cao đẳng Công nghệ Thông tin, cuộc đời Quỳnh Anh đã sang một trang mới khi lọt vào mắt xanh của Ngô Văn Tuấn, Giám đốc Sở Xây dựng Thanh Hóa.

Khi trở thành tình nhân của Ngô Văn Tuấn, ngay lập tức Quỳnh Anh được tuyển vào làm công chức của Sở Xây dựng mà không theo bất kỳ quy trình nào. Ngô Văn Tuấn khôn khéo sử dụng cô bồ đã “xài” chán chê, làm món hàng dâng lên quan trên là “đại ca” Trịnh Văn Chiến, hòng được thăng quan, tiến chức.

Trịnh Văn Chiến và hotgirl Trần Vũ Quỳnh Anh

Năm 2010, Trịnh Văn Chiến khi đó là Phó Chủ tịch Thường trực, được HĐND bầu giữ chức Phó Bí thư kiêm Chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hóa. Trần Vũ Quỳnh Anh nhanh chóng trở thành người tình của Trịnh Văn Chiến và cứ thế, Quỳnh Anh được lên chức liên tục, được học đại học tại chức, học thạc sĩ.

Tháng 10/2013, Quỳnh Anh đẻ cho Trịnh Văn Chiến một cậu con trai kháu khỉnh. Từ đây nàng được đi học Cao cấp chính trị, vào Đảng uỷ Sở Xây dựng, nắm chức Trưởng phòng Nhà và Bất động sản, thuộc Sở Xây dựng Thanh Hóa. Kinh hơn, Trịnh Văn Chiến còn quy hoạch cho cô “bồ nhí” ghế Phó Giám đốc Sở Xây dựng trong tương lai.

Từ một cô thôn nữ nghèo, Quỳnh Anh “lột xác” thành bà hoàng, tài sản lên đến hàng trăm tỷ đồng, đi siêu xe Cadillac Escalade, sở hữu nhiều bất động sản, mua nhiều nhà phố mặt tiền tại TP Thanh Hoá và cả tại thủ đô Hà Nội.

Khi sự việc vỡ lở, Quỳnh Anh xin nghỉ việc, bỏ sinh hoạt Đảng, lãnh đạo Thanh Hoá vội vã ra quyết định thôi việc cô, khai trừ khỏi Đảng, “hô biến” mất hồ sơ công chức cá nhân của Quỳnh Anh.

Các văn bản giải cứu cho Trịnh Văn Chiến

Ban Chấp hành Đảng bộ Thanh Hoá đã giải cứu thành công cho Bí thư Trịnh Văn Chiến. Chỉ khổ thân “kẻ ăn ốc, người đổ vỏ” như Ngô Văn Tuấn, Phó chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hóa đương nhiệm (Giám đốc Sở Xây dựng Thanh Hóa nhiệm nhiệm kỳ 2010-2015) phải làm “dê tế thần”, nhận hình thức kỷ luật, cách chức tất cả các chức vụ trong Đảng của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và bị Thủ tướng Chính phủ cách chức Phó Chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hóa nhiệm kỳ 2016-2021 chỉ vì “nâng đỡ không trong sáng” hotgirl Trần Vũ Quỳnh Anh.

(Còn nữa) 

TIỀN ĐÂU MÀ LẮM THẾ?

TIỀN ĐÂU MÀ LẮM THẾ?

Đây là số vàng mà công an thu được từ một anh trộm tốt lành, anh ta đột nhập vào một ngôi biệt phủ của cựu lãnh đạo sở giao thông vận tải Trà Vinh Phan Thanh Sơn, phá két trộm 66 lượng vàng SJC, 35.000 USD, trị giá gần 5 tỉ đồng.

Nhà Anh Sơn còn có 2 lô ở Thành Hồ, 1 lô ở Cần Thơ và nhà đất ở Trà Vinh nhiều vô kể. Và chưa kể tiền đã gửi nhà Băng.

Lương giám đốc sở hiện tại là 10.345.000 đồng, phải hơn 50 năm ông sơn không ăn không uống làm đúng chức vụ giám đốc sở liên tục mới có số tiền bị mất như trên, chưa kể tất cả tài sản ông Sơn có thì phải làm giám đốc 500 năm mới có.

Vậy tiền đâu ra mà lắm thế?

Thôi thì dân chịu khó ăn ve sầu, cơm chan nước lã đi, sơn hào hải vị để quan ăn, mà quan có sức, quan đi gom vàng và đô la mà xây dựng và tiến lên xhcn nữa.

Đâu phải muốn gom đống đô la với vàng miếng bỏ trong két sắt là dễ đâu, phải học tập làm theo lời bác dzữ lắm, phải có cao cấp lý luận chính trị, là đảng viên ưu tú và có hàng đống giấy khen thưởng lãnh đạo xuất sắc đồ mới được vậy đó chớ.

PHẠM MINH VŨ

No photo description available.
You and 272 others
31 Shares
Haha
Haha

 

Comment
Share