Bây giờ, họ thế này đây

 May be an image of one or more people, people standing and outdoors

Nguyễn Gia Việt

Sau bao năm quần quật ở thành phố, anh công nhân chạy dịch vác một đống “gia tài” về quê. Nhìn nó không có giá trị là mấy nếu “bán” quy ra tiền

Thấy xót xa quá nay nghe nhiều bạn nói có nhiều công nhân không về quê được, không có tiền trả nhà trọ, những công nhân không còn nơi quay về đã lang thang ngoài đường xin ăn. Họ vừa xin vừa khóc, cái nhoc nhằn của đời công nhân cay đắng nghét như vậy sao?

Nhớ Trịnh từng viết:

“Gia tài của mẹ, ruộng đồng khô khan

Gia tài của mẹ, nhà cháy từng ngàn

Gia tài của mẹ, một bọn lai căn

Gia tài của mẹ, một lũ bội tình”

Thì gia tài của những công nhân từng tăng ca liên tục,góp phần cho các khu công nghiệp lung linh,cho những công trình cao tầng sáng văn minh,góp phần cho Tp HCM thành thành phố “82%” thuế ….

Bây giờ, họ thế này đây

Người quơ bộ đồ về quê được lại hên, kẻ không chốn về lang thang ngoài đường là đời buồn

Chưa ai nghĩ về một phương án gom người lang thang, vô gia cư vô một vài chổ “tập trung” nào đó cho họ bữa cơm, cho họ tắm giặt, cho họ tránh dịch, cho họ xét nghiệm và chích ngừa, họ cũng là người VN

Buồn lắm người ơi!

Nói chuyện cùng ba

Nói chuyện cùng ba

(Posted on 01/08/2021 by Boxit VN)

Đất nước mình, ngộ quá phải không ba

Tiền đi vay, mà xài sang như Thượng đế

Tiền đầu tư, đua nhau cùng chôm chỉa

Tiền thuế dân, xài như thể tiền chùa.

Đất nước mình, lãnh đạo sướng như vua

Mua bán dù ô, vàng đô nhiều hơn chúa

Sáng xe đón, chiều đưa về muôn thủa

Vẽ công trình, lấy tiền của chia nhau.

Đất nước mình rồi biết sẽ về đâu

Cứ đập cứ xây, xây rồi bỏ đó

Vừa xây xong, đã mất tiền tu sửa

Chất lượng tồi, là đổ lỗi thiên nhiên.

Đất nước mình, giờ lắm kẻ khùng điên

Đứng trước dân, nói không cần suy nghĩ

Hàm giáo sư, hay văn bằng tiến sĩ

Mà nói năng như mất trí tâm thần!

Đất nước này, miệng cứ nói của dân

Kẻ ngu tham, tranh nhau làm đầy tớ

Dân làm chủ, mà đói nghèo muôn thủa

Công bộc dân, nhè đầu cổ dân ngồi!

Đất nước mình, giờ buồn lắm ba ơi

Quan với dân, mỗi người quay mỗi hướng

Dân còng lưng, nuôi quan đời sung sướng

Quan coi dân, như phản động địch thù!

Đất nước mình, ngày tháng tám mùa thu

Năm bốn lăm, dương cao cờ phấp phới

Trước thực dân, đã đứng lên đồng khởi

Để khai sinh, nền dân chủ cộng hòa.

Đó chính là, tên nước Việt Nam ta

Nước Việt Nam, trẻ trung nền dân chủ

Dân nô nức, tự do quyền bầu cử

Quốc hội đầu (1946), mới thực sự của dân.

Đất nước mình, sau đại thắng mùa xuân

Bắc, trung, nam giang sơn liền một mối

Và tên nước, cũng đổi thành tên mới

Ôi cái tên, đi chẳng tới bao giờ!

Cứ xây hoài, xây mãi tỉnh hay mơ

Mấy chục năm, vẫn thời kì quá độ

Cả Đông Âu, đang xây thì sụp đổ

Việt Nam ta, sao vẫn cứ xây hoài!

Định hướng này, con biết hiểu sao đây

Nếu tươi đẹp, sao đói nghèo mãi vậy

Nếu ưu việt, sao Liên Xô bỏ đấy

Có hay chăng, một chủ nghĩa thiên đường?

Đất nước mình, trải bao cảnh tai ương

Hỏi vì đâu, ba biết mà không nói

Không dám nói, hay ba chờ cơ hội

Chỉ làm người, tử tế lúc về hưu

LÊ HỒNG QUÂN

*** Theo Fb của Gs Mạc Van Trang

Tình trạng nguy cấp của Trần Huỳnh Duy Thức

Tình trạng nguy cấp của Trần Huỳnh Duy Thức

SGN

Anh Thức gọi điện về ngày 30-07-2021

Sau một tháng rưỡi từ lần gọi về giữa tháng 6, anh Thức được điện thoại về nhà. Gia đình thật mừng và giải tỏa được căng thẳng khi nhận được cuộc điện thoại này vì đáng lẽ anh đã phải được gọi về từ lâu rồi.

Anh gọi về cho hai cô con gái của mình. Qua điện thoại, mặc dù anh không nói, nhưng vẫn nhận ra được sự mệt mỏi, ít sức lực, thở dốc qua giọng nói.

Sau khi hỏi thăm gia đình, anh Thức cho biết tình trạng của Anh.

Từ mép cõi chết trở về

Anh Thức cho biết hiện giờ người anh toàn xương, không biết là bao nhiêu ký nữa. Cũng từ lâu rồi, anh từ chối khám sức khỏe, chỉ tự đo huyết áp thôi. Anh nói gần một tháng rưỡi trước [vào giữa tháng 6] anh cân được 55kg, giờ chắc dưới xa mức đó. Y tế trại kêu anh khám, nếu cần thì nhập viện nhưng anh đã không đồng ý, đưa anh nước truyền dịch, anh cũng không đồng ý.

Ngày 20/6, anh phải lết, không chống gậy đi được vì vùng thắt lưng yếu nên anh không đứng vững, cái lưng cứ bị ngả nghiêng.

Sáng 24/6, thắt lưng anh yếu tới mức đang nằm không thể nhấc lưng lên ngồi dậy được, anh phải xoay úp mặt xuống, dùng cả hai tay, hai chân nhấc cong người lên thì mới ngồi lên được.

Vào đêm 25/6, rạng 26/6, anh Thức thấy tường trần sụp đổ và người anh như bay lên lơ lửng, kéo theo những hơi sức cuối cùng khỏi cơ thể. Anh nói với các con: “Ba cầu nguyện để ra đi thanh thản và mê man tới 2h30 khuya thì ba tỉnh lại và biết mình vẫn còn sống”.

Vừa thoát qua cửa tử thì hai ngày sau đó, vào chiều 28/6, anh Thức lại bị ngã trong lúc anh vịn tường, ráng đứng lên lấy đồ móc trên cao vì thắt lưng không giữ được, làm lưng ngã về phía sau, kéo cả người đổ xuống, may là không phải vì choáng mà ngã nên anh vẫn ý thức được mà lách cái đầu ra ngoài, do đó chỉ có vai, tay và lưng bên phải của anh bị cà vào tường làm trầy xước. Vì vách tường phòng giam gồ ghề và nhiều gai nhọn như rạp chiếu phim, anh miêu tả như vậy. Anh trong tình trạng cực kỳ xấu, tính mạng thì đếm từng ngày mà còn phải chịu cái nóng như đổ lửa.

Tòa Án Nhân Dân Tối Cao phải chịu trách nhiệm về cái chết của anh Thức vì sự coi thường pháp luật của họ

Tới ngày 2/7 anh Thức không còn lết được nữa nên phải nhờ người cõng. Tới buổi chiều cùng ngày hôm đó thì phó giám thị Ngô Ký Trí gặp anh, khuyên anh ăn để giữ gìn tính mạng và nói là trại rất lo lắng và không muốn nhìn thấy tình trạng của anh xấu đi mỗi ngày như vậy và trại vẫn luôn luôn quan tâm sức khỏe chăm sóc cho anh, nhưng anh vẫn không ăn. Anh nói với hai con gái:

“BA KHẲNG ĐỊNH ĐÃ TUYÊN BỐ TUYỆT THỰC TRÍ MẠNG VÀ BA KHÔNG LẤY TÍNH MẠNG CỦA MÌNH RA ĐÙA. TỚI LÚC NÀY BA KHÔNG CÒN CHẤP NHẬN Ở TÙ VÔ LÝ NỮA, HOẶC GIẢI THOÁT HOẶC SIÊU THOÁT, BA ĐÃ SẴN SÀNG CHẾT ĐỂ BỪNG LÊN NHỮNG NGUỒN SÁNG MẠNH MẼ DẪN TỚI CÁCH MẠNG ÁNH SÁNG. TÒA ÁN NHÂN DÂN TỐI CAO PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ CÁI CHẾT NÀY VÌ SỰ COI THƯỜNG PHÁP LUẬT CỦA HỌ. TRẠI GIAM SỐ 6 KHÔNG LIÊN QUAN TỚI TRÁCH NHIỆM NÀY.”

Đến sáng 5/7 thì phó giám thị Thái Phong Thủy gặp anh Thức cũng khuyên anh và nói như phó giám thị Trí, anh cũng trả lời và nói như anh đã nói phó giám thị Trí. Hôm đó thì anh nói không ra hơi nữa. Anh nói với hai con: “Ba thấu hiểu cảm giác của những người sắp chết đói như thế nào, hẳn họ chỉ muốn Bề trên rước họ đi thật nhanh.”

Tạm hoãn tuyệt thực đến chết để chờ trả lời của Tòa Án Nhân Dân Tối Cao theo đề nghị của Cục C10 – Bộ Công An

Trưa 8/7, huyết áp của anh chỉ còn 65/35, anh suy nhược tới mức không còn uống được nước nữa. Anh nói uống nước trắng mà thấy đắng như là uống mật vậy. Buổi trưa hôm ấy khi anh đang nằm heo hắt thì trưởng phân trại Bùi Xuân Thắng vào buồng gặp anh nói cho anh biết là Trại đã báo cáo bằng văn bản tình trạng hiện giờ của anh lên cục C10 của Bộ Công An, nhờ cục này thông báo cho Tòa án nhân dân tối cao biết để trả lời các đơn của anh đã 3 năm rồi. Đồng thời vì anh Thức quá yếu, sức lực đã suy kiệt, không biết mất mạng lúc nào nên Trưởng trại Thắng đã mang sữa Ensure vào thuyết phục anh uống để duy trì mạng sống để chờ trả lời của Tòa án.

Thật là may mắn là anh Thức đã đồng ý với đề nghị đó và đã uống sữa và ăn một ít cháo của Trại nên vượt qua được tình trạng nguy kịch đến tính mạng. Những ngày sau đó, anh có dùng cầm chừng một ít cháo rau của của bạn bè trong đó để duy trì mạng sống. Anh Thức vẫn tuyên bố, thông qua lời nhắn với con gái: “Ba vẫn chưa dừng phản đối Tòa án Nhân dân Tối cao và đòi tôn trọng Quyền Con Người đâu. Ba vẫn không nhận khẩu phần cơm hàng ngày, ba chỉ nhận tiếp sức từ cháo, rau của bạn bè ở đây thôi, để cầm cự sống mà chờ xem Tòa án nhân dân tối cao trả lời thế nào, chứ không phải ăn để phục hồi nên ba cũng không mua đồ ăn từ căn tin, nhà cũng đừng gửi sữa, đồ ăn, thuốc bổ hay tiền gì hết”.

Anh còn dặn ở nhà cũng đừng gửi sữa, đồ ăn, thuốc bổ hay tiền gì hết.

Từ hôm đó tới hôm nay (30/7) anh Thức có thể đi lại chậm chậm được nhờ vịn vào người khác, chưa có bị liệt. Anh cười nói với các con: “Vẫn ốm trơ xương, dù có đỡ hơn, giọng nói ba thì có hơi lại rồi.”

Thông điệp đến Tòa Án Nhân Dân Tối Cao, yêu cầu tôn trọng luật pháp và anh Thức sẵn sàng chết để đổi lấy sự khai sáng cho dân tộc, đổi lấy quyền cho người dân

Trước sự chứng kiến của cán bộ quản giáo Trại giam và qua điện thoại cho con gái của mình, anh Thức tuyên bố: “MỘT THỜI GIAN NỮA NẾU TÒA ÁN NHÂN DÂN TỐI CAO KHÔNG TRẢ LỜI ĐÚNG PHÁP LUẬT THÌ BA SẼ BƯỚC VÀO ĐỢT QUYẾT LIỆT, BA ĐÃ SẴN SÀNG ĐỔI SINH MẠNG CỦA MÌNH ĐỂ LẤY SỰ KHAI SÁNG CHO DÂN TỘC, LẤY QUYỀN CHO NGƯỜI DÂN.”

Như vậy, một thời gian ngắn nữa, nếu Tòa án tối cao không tôn trọng luật pháp, cứ giữ im lặng, không trả lời đơn thư của anh Thức đúng theo luật thì anh sẽ không tiếp tục duy trì cầm chừng sự sống nữa mà sẵn sàng chết cho sự tự do của mình và cho sự tư do của dân tộc Việt Nam.

Căn dặn cuối khi có bất trắc với anh

Anh Thức đã sẵn sàng cho cái chết nếu dân tộc Việt Nam không có công lý, pháp luật không được thượng tôn, Quyền con người không được tôn trọng. Qua điện thoại, giọng anh vẫn bình thản khi nói lời trăn trối với các con: “Những ngày nguy kịch nhất ba đã viết lời trăn trối ở thư 139 và DA39, có những điểm quan trọng sau: thiêu ba, rải tro từ đất Thủ Thiêm xuống sông Sài Gòn và hướng nhìn lên cột cờ Thủ Ngữ, gửi cho ba những ánh mắt hy vọng; khi nào có thể thì hai đứa đặt một tượng bán thân nhỏ trong một khu vườn nhỏ cho ba, trước tượng đặt một bó lụa nhỏ màu xanh da trời; trong các đồ ba gửi về có 4 tập thơ “Thương ơi là thương”, tập 2 đến tập 5 đã hoàn chỉnh, cố gắng phát hành cho tốt.”

Anh nói tiếp với các con: “Lúc nguy kịch ba xin điện thoại cấp bách mà không được, nên đừng chờ điện thoại cấp bách nữa, nếu có mệnh hệ gì thì trại có trách nhiệm thông báo chính thức, không cần điện thoại hỏi trại tình trạng của ba, chỉ cần đòi trại đảm bảo điện thoại nếu thấy trễ mà thôi.”

Trước khi hết giờ anh dặn dò hai con gái: “Phải đăng cho biết ngay tình trạng tuyệt thực trở về từ mép cõi chết của ba, thông báo đến những nơi cần thiết, những gì ba nói và chính xác cả nội dung lẫn thời gian.”

Nghe từng lời anh nói mà mọi người trong gia đình nhói đau trong lòng và khóc nghẹn, vừa buồn vừa uất ức.

Gia đình chúng tôi, cha, vợ, con, chị, em, các cháu của Trần Huỳnh Duy Thức đề nghị Tòa án nhân dân tối cao hãy có trách nhiệm giải quyết và trả lời đơn đề nghị miễn phạt còn lại của Trần Huỳnh Duy Thức đã được gửi nhiều lần từ trại giam suốt 3 năm qua. Sự im lặng không có trách nhiệm như vừa qua sẽ có thể gây ra cái chết của Trần Huỳnh Duy Thức như anh đã tuyên bố một cách chắc chắn.

Lần này nếu anh Thức tiếp tục tuyệt thực (sau lần tuyệt thực trước là 162 ngày) thì chắc chắn anh sẽ không thể sống nổi. Và sự im lặng của Tòa án tối cao sẽ là tội ác.

Gia đình cũng mong nhận được sự thương yêu, đồng cảm, đồng hành của tất cả mọi người để tiếp sức cho anh Thức vượt gian nan, khổ nạn này. (Nguồn: Trần Huỳnh Duy Thức)

– Tù Nhân Lương Tâm Trần Huỳnh Duy Thức – Ảnh: Facebook Trần Huỳnh Duy Thức

TÔI VẪN CÒN ĐAU, THƯƠNG HƠN CHỮ THƯƠNG

 Hôm nay, tôi gặp ở đường Hậu Giang – Quận 6 . Tôi thấy một người đàn ông nằm dài trên đất , bên cạnh là chiếc xích lô như chở cả tài sản của Ông mang theo

Vừa trao tay phần quà : Ông quỳ sập xuống đất , cuối đầu miệng nói . “ Chú khổ quá , khổ quá con . Chú mừng quá chú cám ơn con , chú cám ơn con nhiều lắm chú mừng quá … chú mừng quá …và miệng liên tục bốn chữ mừng quá , cám ơn “

Bất giác : Tôi đã khóc như một đứa trẻ

Cảm giác : Đau bên trái lòng ngực , nghẹn cả cuốn họng .

Và Tôi cuối đầu thấp người , trã lại cái quỳ gối ấy và xin phép ra về

Về đến nhà : Hình ảnh Chú cứ hiện ra trong suy nghĩ .

Và lúc này : TÔI VẪN CÒN ĐAU

THƯƠNG HƠN CHỮ THƯƠNG

FB Nhóm Đêm Sài Gòn

https://www.facebook.com/tuthien.demsaigon

No photo description available.

Cái kết của Bí thư Bình Dương Trần Văn Nam, bài học cho quan chức CSVN

 Luật Sư Nguyễn Văn Đài   

Cái kết của Bí thư Bình Dương Trần Văn Nam, bài học cho quan chức CSVN

Triết gia Lord Action nói: “Quyền lực tuyệt đối, sinh ra sự tha hóa tuyệt đôi.”

Ở Việt Nam, quyền lực tuyệt đối về chính trị nằm trong tay tầng lớp chóp bu độc tài CSVN với 180 thành viên của Ban chấp hành TƯ, trong đó có Bộ chính trị và Ban bí thư.

Tầng lớp chóp bu độc tài CSVN đứng trên Hiến pháp, pháp luật và đương nhiên không có một cơ chế nào để kiểm soát quyền lực của họ. Bởi vì các cơ quan như Quốc hội, chính phủ và hệ thống tư pháp đều là các công cụ mà tầng lớp chóp bu độc tài CSVN sử dụng để cai trị người dân và đất nước.

Tầng lớp chóp bu độc tài CSVN, trong đó có cựu Ủy viên TƯ, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Bình Dương Trần Văn Nam đều bị tha hóa về nhân cách, đạo đức bởi quyền lực.

Bởi vậy mà tầng lớp chóp bu độc tài CSVN đã làm hủ bại hệ thống chính trị của nó và làm băng hoại xã hội. Tất cả 100% quan chức độc tài CSVN ở mọi ngành, mọi cấp đều tham nhũng và hủ bại như nhau.

Câu hỏi đặt ra ở đây là tầng lớp chóp bu độc tài CSVN đều tham nhũng, nhưng tại sao quan chức này thì bị xử lý cầm tù, những quan chức còn lại thì vẫn nhởn nhơ nắm quyền lực? Những quan chức tham nhũng này lại xử lý các quan chức tham nhũng khác?

Ví dụ cụ thể như vụ quan tham Trần Văn Nam của tỉnh Bình Dương lại bị siêu tội phạm Tô Lâm, đứng đầu Bộ công an ra lệnh bắt để cầm tù.

Câu trả lời hoàn toàn không khó với hầu hết mọi người Việt Nam: Đây không phải là cuộc đấu tranh phòng chống tham nhũng! Đây là cuộc đấu đá tranh giành quyền lực trong nội bộ tầng lớp chóp bu độc tài CSVN. Những nhóm quan chức có thế lực yếu, ăn chia không đều thì bị những nhóm quan chức có thế lực lớn hơn trừng phạt với nhiều mục đích như cướp đoạt quyền lực giao quan chức cùng phe cánh, tước đoạt lại tài sản đã tham nhũng, lừa dối người dân để lấy lại chút uy tín,…

Do đó những quan chức trước đây như Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn,… Hay những quan chức mới nhất là Trần Văn Nam và các quan chức tỉnh Bình Dương đều là nạn nhân của chính đảng, chế độ và tầng lớp chóp bu độc tài CSVN.

Những quan chức độc tài CSVN đang nắm quyền lực như Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc, Phạm Minh Chính, Vương Đình Huệ, Tô Lâm,… hoàn toàn không trong sạch hơn những quan chức đã bị bắt, thậm trí còn tồi tệ hơn.

Tiến trình từ một người ngoài đảng, rồi trở thành đảng viên, thành quan chức cộng sản là một quá trình tha hóa, biến chất về nhân cách, đạo đức. Quan chức độc tài CSVN có chức vụ càng cao thì đạo đức, nhân cách và lói sống càng hủ bại.

Chế độ độc tài CSVN tạo ra cái bẫy cho chính những quan chức trong hệ thống chính trị của nó.

Cái bẫy đó, trước hết là trả lương cho các quan chức, công chức không đủ cho các nhu cầu của cuộc sống, học tập, khám chữa bệnh, giải trí,… hàng ngày.

Thứ hai, là tạo ra một thị trường mua quan, bán chức ngấm ngầm trong chế độ;

Cuối cùng, chế độ tạo một hệ thống pháp luật có nhiều khe hở và không có cơ chế kiểm soát, trong khi trao cho các quan chức quyền lực, khi có quyền lực thì có quyền lợi, mà quyền lợi có được từ việc tham ô, lợi dụng chức vụ để chuộc lợi từ ngân sách thông qua các dự án mua sắm công, dự án đầu tư cơ sở hạ tầng,… Hay các quan chức cấu kết với các doanh nghiệp sân sau để bảo kê các hoạt động kinh doanh bất chính. Hay các quan chức nhũng nhiễu người người dân, doanh nghiệp để ăn hối lộ,…

Khi mà các quan chức độc tài CSVN có phe nhóm vững vàng, họ bất chấp pháp luật và họ ung dung vơ vét của cải của đất nước, của người dân và doanh nghiệp.

Nhưng khi phe nhóm lợi ích suy yếu, bị các phe nhóm khác vươn lên cạnh tranh thì lúc này các phe nhóm thắng thế sử dụng pháp luật để trừng trị nhóm yếu thế.

Cựu Bí thư tỉnh ủy Trần Văn Nam và các quan chức của tỉnh Bình Dương đã sa vào cái bẫy như vậy kể từ khi họ trở thành thành viên của đảng CSVN.

Đa số những quan chức của tỉnh Bình Dương vừa bị bắt, họ đã có trên dưới 30 năm phục sự đảng CSVN. Họ đã nằm trong cái bẫy do đảng và chế độ tạo ra mà họ không biết, hoặc họ biết nhưng họ luôn nghĩ “cái bẫy đó dành cho người khác, không phải cho họ”.

Chỉ khi cái bẫy đó do các đồng chí của họ ở phe mạnh hơn đánh sập xuống đầu họ. Họ mới nhận ra cái bẫy đó được dành cho chính họ từ khi họ trở thành đảng viên đảng CSVN.

Cựu Bí thư Bình Dương Trần Văn Nam và hàng ngàn quan chức CSVN đã ngã ngựa trong những năm qua là bài học đắt giá cho các quan chức độc tài CSVN đang còn tại chức. Cái bẫy do chính chế độ tạo ra lúc nào cũng vẫn lơ lửng treo trên đầu của họ và có thể sập xuống bất cứ lúc nào khi quyền lực chính trị của họ bị suy yếu.

Giải pháp duy nhất là cải cách chính trị, xóa chính cái chế độ độc đảng, độc tài để làm ra cái bẫy cho các quan chức của chế độ và áp bức, cai trị người dân một cách bất công.

Cải cách chính trị từ độc tài sang dân chủ cần nỗ lực và lòng dũng cảm của mọi người dân và chính các quan chức của chế độ.

May be an image of 1 person and text that says 'Nhà Tù, Cái kết của cỰU bí thư Bình Dương TRẦN VĂN NAM'

Chạy đến vô cùng

 Chạy đến vô cùng

Bởi  AdminTD

Tuấn Khanh

31-7-2021

Hình ảnh đoàn người bồng bế nhau đi bằng xe máy, theo báo chí trong nước là lên đến hàng ngàn, di chuyển từ Sài Gòn tỏa đi nhiều hướng, chạy về quê nhà trong lúc dịch bệnh và lệnh phong tỏa ngặt nghèo này, đang làm nhói tim không biết bao người.

Có người đi đến 800 cây số để về miền Trung, và có người đi gần gấp đôi như vậy để đến Nghệ An. Và còn rất nhiều đích đến nữa. Ngoài những nhóm xe máy, người ta còn thấy cả những gia đình đi bằng xe đạp, thậm chí là liều lĩnh đi bộ. Tất cả đều là người nghèo Việt Nam, những con người cần lao từ mọi miền đã đổ về Sài Gòn, tìm một công việc để dựng đời mình, hoặc để kiếm chút ít dư dả gửi cho cha mẹ ở quê.

Lý do họ rời bỏ Sài Gòn, bởi không còn tin tưởng vào các chính sách chống dịch của nhà cầm quyền, và cũng không đủ sức để cầm cự thêm nữa khi mất việc, không còn gì để sống tiếp nay mai. Hẳn nhiên, chính quyền Hồ Chí Minh đang nợ những con người này một lời xin lỗi, vì đã không cưu mang họ được, qua những tháng ngày này, bất chấp việc tuyên truyền nói dối rằng luôn lo đủ cho mọi người gặp khó khăn.

Nhưng không phải vì chính quyền hết khả năng trong đại dịch. Bản tin tài chính cuối tháng 7-2021 của Ủy ban thành phố Hồ Chí Minh khoe rằng bất chấp đại dịch khó khăn, ngân sách vẫn bội thu. Ước tính sức người 10 triệu dân và sản vật, giao thương ở Sài Gòn vẫn làm ra mỗi ngày 1500 tỷ đồng để nộp cho ngân sách Trung Ương theo chỉ tiêu được giao. Con số thu được đang tăng nhanh, nên chỉ 6 tháng thôi, đã đạt 54,42% trên tổng thu theo kế hoạch.

Vậy đó, mà từng hộp cơm cho người nghèo, từng cọng rau cho kẻ khó… hầu hết là các cuộc tự nuôi, tự cứu nhau đầy khó khăn của người dân. Không chỉ ngăn chận con người ra đường vì lệnh giãn cách, mà các lực lượng kiểm tra, ngăn chận đủ thành phần của nhà nước còn ngăn cản cả rau, thịt, sữa… thậm chí là cả tả trẻ em và băng vệ sinh phụ nữ, cũng như là tiền mặt được vận chuyển của ngành ngân hàng. Sài Gòn như một người phụ nữ bị ép vào trò chơi trừ tà thời mông muội, phải chịu đói khát, phải bị trói buộc, kiệt sức không biết xoay trở ra sau lúc này. Dĩ nhiên, những dân cư yếu ớt nhất, dễ tổn thương nhất của vùng đất này đành phải chọn dứt áo ra đi.

Không được hứa hẹn gì một cách thực tế từ người cầm quyền, và cũng lao đao vì không đảm đương nổi bản thân, hàng ngàn con người đã gói ghém tư trang và lên đường. Họ ngủ vật vạ dọc đường, tránh né các sự chận bắt của các chốt kiểm tra trên quốc lộ. Có người chở vợ đang thai. Có gia đình chở 3-4 người trên một chiếc xe máy nhỏ. Có cả người mẹ đơn thân chở lùm xùm đồ đạc, phía sau là đứa con chỉ mới hơn 10 tuổi, ôm giữ em nhỏ của mình.

Sài Gòn, từ thuở khai thiên lập địa đến nay, là nơi con người tìm đến chứ không phải rời bỏ, nhưng đây là lần đầu tiên xuôi tay nhìn thị dân từ giã mình. Buồn hơn nữa, Con người bị những nơi chôn rau cắt rốn của mình từ chối tiếp nhận.  Từ ngày 1-8, nhiều tỉnh như Quảng Ngãi, Thừa Thiên- Huế, Lâm Đồng… tuyên bố sẽ không nhận người của mình trở về, vì sợ có dịch, cho dù những người này đã có giấy xét nghiệm âm tính (có thời hạn 3 ngày). Sợ không về được nhà, nhiều người chạy thâu đêm, mệt lả và vất xe lăn lóc giữa đường. Cha mẹ, con cái ôm nhau trên con đường quốc lộ cố dành sức để đến nơi, lách được vào mà không bị từ chối.

Trên con đường Bình Phước dẫn về Đắk Nông, có nhiều gia đình để nước, thức ăn nhanh trước cửa để đón những chuyến xe bơ phờ như vậy. Có một cụ già tóc bạc phơ, cứ cầm chai nước vẫy vẫy, đưa cho những chiếc xe sà vội vào nhận rồi lại đường. Vội đến mức chỉ còn nhìn nhau, gật đầu, chứ không còn giờ để kéo khẩu trang xuống nói lời cảm ơn. Nhìn những điều như vậy – và cả những câu chuyện phát cơm từ thiện, lăn xả giúp nhau của người dân bao lâu nay – là những chương sách đời cảm động, ấm lòng khôn cùng trong thời phong tỏa. Nhưng có ai đó đã nói nhỉ? Trong một xã hội vận hành, đôi khi, điều ấm lòng nhìn thấy cũng có giá trị như cáo trạng đầy câu hỏi về thời đại, về chế độ.

Người miền Nam được 2 lần nhìn thấy những cuộc di tản tự phát của người dân. Lần nào cũng có thể rơi nước mắt, dù có hướng ngược nhau.

Lần một, đó là dòng người chạy tránh những ngày kết thúc cuộc chiến năm 1975. Họ lìa bỏ mọi thứ, chấp nhận mất hết và chạy về phía Sài Gòn: một chỉ dấu của người dân vẫn chọn chạy về phía chế độ cầm quyền của mình, dù cho ngày thường họ có ghét hoặc không yêu đi nữa. Hình ảnh của dòng người tất tả chạy với đủ loại phương tiện, đến giờ vẫn làm người ta nao lòng, và thậm chí xen lẫn sự cảm kích trước sự giúp đỡ trong khả năng cuối có thể của một chế độ đang tàn lụi, vẫn ước muốn che chở công dân của mình.

Lần hai, năm 2021, dòng người đó lại tháo chạy khỏi Sài Gòn. Cuộc di tản không phải tìm về miền đất hứa, mà chỉ tháo chạy như một bầy kiến tán loạn ra khỏi nơi ngụ cư của mình, bởi một cú đập mạnh của công cuộc “chống dịch như chống giặc”. Những con virus vô hình trước mắt, giờ lại như được biểu trưng bằng hình ảnh con người. Họ chỉ có vài con đường: vào trại cách ly, gồng mình chờ cứu giúp ở nhà trọ, hoặc chấp nhận bị giam nhốt ở nơi làm việc với chính sách duy ý chí có tên “3 tại chỗ”: ăn một chỗ, ở một chỗ và làm việc cũng ở đó.

Những con người ấy, vượt ngoài tầm các kế hoạch của chỉ thị 16 hay đợt phong tỏa với quân đội, trở thành chuyện khó của những người cầm quyền ở Sài Gòn, nên họ được cho phép rời đi. Nhưng rồi trớ trêu là lại bị chận giữ, ngăn cản ở nơi họ muốn tìm về. Những con kiến-thân phận đó loay hoay chạy từ trên miệng chén rồi lại xuống dưới, mệt nhoài trong những lời tuyên bố an dân vẫn lấp lánh kiêu hãnh trên hệ thống truyền thông.

Trên các trang mạng xã hội, thậm chí là báo chí nhà nước, có không ít hình ảnh mô tả về cuộc di tản lạ lùng này. Có ảnh những đôi vợ chồng tựa vào nhau ngủ vùi chốc lát trên đường chạy. Có ảnh những đứa nhỏ ngủ mà tay vẫn bấu chặt lấy anh chị của mình như sợ thức dậy sẽ không còn thấy ai. Những gương mặt vô danh ấy quá đỗi nhọc nhằn trên cung đường chạy đến vô cùng. Trong số ấy, chắc cũng không ít người đã đóng góp cho những con số bội thu của Hồ Chí Minh hàng năm, vẫn được đọc lên trong những tràng vỗ tay của giới quan chức mừng tổng kết thu ngân sách thắng lợi.

_____

Tham khảo thêm:

– https://vnexpress.net/6-thang-tp-hcm-thu-ngan-sach-hon-198-000-ty-dong-4332561.html?

– https://vtv.vn/xa-hoi/mot-so-tinh-dung-tiep-nhan-cong-dan-tro-ve-tu-vung-dich-20210730052400596.htm

  Số liệu lởm khởm là tình trạng vĩnh cửu ở tất cả các quốc gia chậm tiến

  Số liệu lởm khởm là tình trạng vĩnh cửu ở tất cả các quốc gia chậm tiến

Bởi  AdminTD

Phạm Thị Hoài

31-7-2021

Hôm nay là tròn một năm từ ngày Việt Nam ghi nhận ca tử vong đầu tiên trong dịch Covid-19, bệnh nhân 428. Đến nay, Cục Y tế Dự phòng thuộc Bộ Y tế xác định số tử vong là 1.022, trong khi Sở Y tế TP.HCM công bố 1.057 ca chỉ riêng ở thành phố này. Trang tin về dịch Covid-19, cũng của Bộ Y tế, đưa ra một con số khác cho cả nước: 1.161, nhưng chỉ ghi nhận cho TP.HCM 900 ca.

TP.HCM thường xuyên có “số dư”. “Số dư” hiện tại, 157, chưa được Bộ Y tế công bố, coi như những ca nghi chết, không khác những ca tuy đã có kết quả xét nghiệm khẳng định dương tính nhưng chưa được Bộ Y tế công bố, coi như nghi nhiễm.

Số liệu lởm khởm là tình trạng vĩnh cửu ở tất cả các quốc gia chậm tiến. Vì chậm tiến nên số liệu lởm khởm hay vì số liệu lởm khởm nên chậm tiến, đó là vòng kim cô của con gà và quả trứng, chưa kể sự bưng bít, thao túng, bóp méo bởi hệ thống chính trị hay các nhóm lợi ích. Sau một năm rưỡi chống dịch thành công trước thất bại sau, Việt Nam không hề có một nghiên cứu hay thậm chí chỉ một khảo sát về bất kỳ một khía cạnh nào của đại dịch này cho chính mình chứ chưa nói đến đóng góp cho vốn tri thức tăng lên hàng ngày của cộng đồng thế giới. Tất cả các trang thông tin chính thức của mọi cơ quan phòng chống dịch từ trung ương đến địa phương đều nghèo nàn, lạc hậu, cẩu thả, tuyệt đối không tương tác, và không thể cổ hủ xấu xí hơn.

Việt Nam đã trải qua nhiều cấp độ đối mặt với cái chết trong mùa dịch. Ngạo nghễ, kẻ cả, sốc, lo lắng, và bây giờ khi con số tử vong đã thôi được cập nhật hàng ngày để thỉnh thoảng tung ra cái uỵch thì nó chìm hẳn vào sự lãnh đạm. Quan tâm làm gì, khi điều duy nhất luôn được thông báo là người chết đều đã cao tuổi và nhiều bệnh nền. Tuổi trung bình của các ca tử vong vì Covid-19 ở Việt Nam tính đến bệnh nhân 138 là 64,5 (ở Đức, tuổi trung bình của trên 90.000 ca tử vong là 81,5); bệnh nền chủ yếu là huyết áp cao và tiểu đường, hai căn bệnh khá thông thường, có thể điều trị tốt và cho phép một tuổi thọ mãn nguyện.

Rồi Việt Nam sẽ có 1.500 ca tử vong vì Covid-19 như số người chết vì điện giật, 5.000 vì đuối nước, 6.000 vì tự tử, hay 15.000 vì tai nạn giao thông hàng năm? Những con số ấy hoàn toàn vô nghĩa, nếu tiếp tục rơi vào vùng lởm khởm của số liệu và khoảng trống của tri thức. Và tri thức là ưu thế duy nhất của con người trước con virus đáng gọi là vi diệu từ phương diện sinh tồn của tự nhiên này.

 11 SỰ THẬT Ở VIỆT NAM CÓ THỂ BẠN CHƯA BIẾT- Từ Đức Minh –

 11 SỰ THẬT Ở VIỆT NAM CÓ THỂ BẠN CHƯA BIẾT- Từ Đức Minh –

  1. – Nơi có đông người đứng xếp hàng nhất không phải ở lăng Ba Đình ngoài Hà Nội. Mà là trước lãnh sự quán Mỹ ở tp HCM – SG .
  2. – Quốc khánh 2-9 là ngày buồn nhất. Vì cứ đến ngày này là có cả trăm người chết vì tai nạn giao thông, đâm chém, giết người.
  3. – Kẻ phá hoại đất nước là Đảng viên đảng CSVN bằng thủ đoạn tham ô, bán nước chứ không phải bọn “phản động” Việt Tân.
  4. – Kẻ gây tội ác, dâm ô trụy lạc nhất lại là những Quan Toà & người đại diện Pháp luật. Nguyễn Hữu Linh dâm ô với bé gái trong thang máy. Chánh án Lâm Minh Xướng gian dâm ngay tại phòng làm việc. Chánh án TAND Phú Yên, Lê Văn Phước tham nhũng 2,8 tỉ v.v. là những ví dụ.
  5. – Luật giao thông ở Việt Nam không phải là giải pháp an toàn cho người tham gia giao thông. Đó chỉ là nguồn thu tiền phạt để làm giàu cho đám CSGT.
  6. – Bộ trưởng bộ Giáo Dục lại là kẻ vô giáo dục nhất. Vì ngày cả chữ “N” & “L“ ông ta cũng nói ngọng. Sau những bê bối, tệ nạn, bạo lực trong giáo dục thì luôn đổ lỗi.
  7. – Bộ trưởng bộ Y tế Nguyễn Kim Tiến không hề cứu người bệnh. Ngược lại còn giết người vì bán thuốc giả.
  8. – Nơi thất đức, thiếu tình người nhất chính là nơi luôn tự xưng là Y Đức. Nếu không tin thì bao giờ bạn hoặc người thân đến Bệnh Viện cấp cứu, chữa bệnh mà không có tiền thì sẽ rõ.
  9. – Bây giờ những kẻ sang nước Mỹ định cư nhiều nhất chính là những kẻ năm xưa đánh đuổi, căm thù nước Mỹ.
  10. – Kẻ thất học, ngu dốt nhất lại là những kẻ đang lãnh đạo đất nước. Không tin bạn cứ gặp Tổng bí thư , Thủ tướng   .v.v rồi giao tiếp vài câu tiếng Anh đơn giản hoặc nói chuyện về kinh tế, khoa học thử xem…
  11. – Những kẻ giàu có, quyền lực nhất lại là những kẻ tự xưng là “Đầy Tớ của Dân“. Ngược lại “ông chủ“ thì nghèo nàn vì bị bóc lột.

—————————

Hình: Cảnh xếp hàng hàng ngày xin visa trước Tổng Lãnh sự quán Hoa Kỳ, TP/HCM

Nguồn Facebook

Tháo chạy và trở về

Tháo chạy và trở về

Một cuộc tháo chạy “vĩ đại” của dân tỉnh lẻ khỏi các thành phố lớn như HCM, HN đang phơi bày trước mắt chúng ta cái sự thật không những của đói khát, của sợ hãi, của sự hỏng hóc trong bộ máy. Và tất nhiên không phải chỉ có thế.

Nó chứng tỏ những cuộc “đổ bộ” triền miên trước đó, người dân vì miếng ăn mà li tán khỏi quê hương. Vì sao họ ra đi? Vì quê hương không nuôi nổi họ. Những vùng quê ảm đạm, bạc phếch, nghèo nàn với một nền sản xuất manh mún, lạc hậu; và những vùng quê đầy những tệ nạn của cuộc đô thị hóa nham nhở, lếch thếch. Hình ảnh người nông thôn đổ vào các đô thị lớn ngày nay có thể được hình dung như những cuộc đi phu của cùng đinh thời thuộc Pháp.

Ở đây, nó bộc lộ gương mặt quản trị tồi tệ khi đã không gây dựng được một cơ cấu kinh tế đa dạng, phù hợp với một thu nhập đủ để an dân trên các vùng đất vốn đầy lợi thế về nông nghiệp, về ngư nghiệp, về du lịch và dịch vụ. Không những thế, những vùng nông thôn đang bị tàn phá bởi những bàn tay lông lá của quyền và tiền với phân lô bán nền, với đào núi lấp sông, với ô nhiễm trầm trọng…

Đói thì đầu gối phải bò, không thể trách người dân được. Và họ bò tới những nơi có người thuê mướn để kiếm ăn qua ngày; trên vai họ là cha mẹ già thuốc men, là con cái học hành, là nợ nần nhà cửa. Không đi sao được khi ở quê vào ra trà vặt rượu nát, nếu không lâm vào nghèo khổ thì cũng hư hỏng con người. Nông thôn thì bán đất ăn dần, về phố thị thì bán sức mưu sinh đắp đổi qua ngày. Chỉ cần một biến cố thôi như như dịch bệnh thì tất cả phơi trắng ra: không có của để dành, không có phúc lợi an sinh, không một nơi để bấu víu.

Cái gì đang đợi họ ở quê sau những ngày đi xe máy, xe đạp, đi bộ vượt núi băng rừng để về nhà? Không có gì cả ngoài một nơi thân thuộc đã từng gắn bó. Nếu anh em, cha mẹ, họ hàng, bè bạn ở quê có nổi vài triệu bạc thì làm sao nỡ để họ đạp xe 1.300 cây số như thế, làm sao để cả một đoàn người rồng rắn đi qua cát bỏng hàng trăm cây số như thế?

Một đất nước mà cơn gió nhẹ thổi tới đã rung lắc chao đảo, tất cả đều như lá trên cây: không tiền, không thuốc, không hiểu biết – tất cả lúng túng quay cuồng hoảng loạn rối bời. Diện tích nội thị trên tổng diện tích quốc gia chỉ chiếm khoảng 4.4% nhưng lại có dân số chiếm đến hơn 60% và GDP 70% cả nước. Những con số “lệch lạc” này không phải chỉ dừng lại ở đó, mà quan trọng hơn là thực trạng của phần lãnh thổ còn lại (nông thôn), đó là thực trạng của sản xuất, của quản lý, của chính sách. Cuộc di dân về phía độ thị chính là câu trả lời giản dị nhưng rõ ràng cho thực trạng ấy.

Phải làm gì với hơn 90% diện tích kia của đất nước? Quốc gia chỉ phát triển hài hòa, phồn thịnh, và chấm dứt cuộc di dân tự phát đầy bất trắc này khi giải quyết được những vấn đề của nông thôn. Không những phải giữ được người dân ở lại quê hương mà còn phải kéo được cả những người thành phố rời ra khỏi các độ thị. Dân cư phải được phân bố lại bằng một nền sản xuất bền vững, bằng an sinh lâu dài.

Không thể cứ hát mãi câu “đất nước nơi đầu song ngọn gió” được nữa.

Thái Hạo

Dịch COVID-19 ở Việt Nam: Sự đối lập giữa truyền thông Nhà nước và mạng xã hội

Đài Á Châu Tự Do

Bệnh viên kín chỗ, bệnh nhân nằm la liệt gắn với máy trợ thở hoặc bình ô-xy, người người kêu cứu vì có thân nhân qua đời hoặc đang là F0, F1 và cần trợ giúp…. Những thông tin này được loan truyền rộng rãi trên mạng xã hội ở Việt Nam trong mấy tuần qua cho thấy tình hình dịch bệnh bùng phát thật đáng lo. Thế nhưng, nếu một người chỉ xem TV hoặc đọc báo Nhà nước thì dịch bệnh lại không hề đáng sợ như vậy.

Dịch COVID-19 ở Việt Nam: Sự đối lập giữa truyền thông Nhà nước và mạng xã hội
RFA.ORG

Dịch COVID-19 ở Việt Nam: Sự đối lập giữa truyền thông Nhà nước và mạng xã hội

Bệnh viên kín chỗ, bệnh nhân nằm la liệt gắn với máy trợ thở hoặc bình ô-xy, người người kêu cứu vì có thân nhân qua đời hoặc đang là F0, F1 và cần trợ giúp… Những thông tin này được loan truyền rộng rãi trên mạng xã hội ở Vi…             

Chống dịch như chống giặc, chống giặc như con… cá sặc!

Chống dịch như chống giặc, chống giặc như con… cá sặc!

Bởi  AdminTD

 Mai Bá Kiếm

30-7-2021

Tiền đề của Chỉ thị 16 đặt ra: “Gia đình cách ly với gia đình, thôn bản cách ly với thôn bản, xã cách ly với xã, huyện cách ly với huyện, tỉnh cách ly với tỉnh…”

CƠ THỂ CHẾT – XÃ HỘI ĐỨNG HÌNH:

Người ta ví “mỗi gia đình là một tế bào của xã hội”. Từ đó suy ra, mỗi xã hội là một cơ thể! Nếu cơ thể sinh học bị tổn thương, áp dụng Chỉ thị 16: tế bào cách ly tế bào, mô cách ly mô, thực quản cách ly bao tử, bao tử cách ly ruột non, ruột non cách ly ruột già, tim cách ly phổi, phổi cách ly gan, gan cách ly thận, thận cách ly bọng đái…

Cơ thể áp dụng Chỉ thị 16 đột tử! Xã hội áp dụng Chỉ thị 16 “đứng hình”. Để không đứng hình, Chỉ thị 16 cho phép mỗi gia đình được “nhúc nhích” khi đi mua lương thực, thực phẩm, dược phẩm và hàng hóa, dịch vụ thiết yếu khác; khám chữa bệnh.

Không được mua đồ ăn như: bánh mì, phở, hủ tiếu… dù take away hay home delivery, chỉ được mua thịt, cá, củ khoai, trái bí… nhưng con người không phải là cọp và khỉ, nên phải nấu chín!

Muốn nấu phải mua: bếp, nồi, gas, dầu hôi, than, củi… thì bị phạt! Do “tinh trùng cách ly buồng trứng”, người vợ chưa ca bài “bặt kinh kỳ” phải mua băng vệ sinh cũng bị phạt!

Quận cách ly quận, nên Gò Vấp gây ùn tắt giao thông tại các cửa ngõ. Chợ cấm bán, chính quyền chấp nhận shipper.

Chỉ nhân viên y tế, cán bộ quận, phường, xã, ấp, tổ được phát “thẻ đi lại” để làm cầu nối giữa “thôn cách ly thôn…”, nhưng các cầu nối này không phải robot để có “miễn dịch 100%”.

Khi Gò Vấp bị phong tỏa, chỉ có cấp trưởng phòng trở lên được tiêm một mũi, nhưng tất cả công, viên chức quận phường đều đeo “thẻ chống dịch” đi lại khắp nơi, tiếp xúc nhiều F0, tức ra trận với tay không!

SO SÁNH KHÔNG CÙNG ĐẠI LƯỢNG:

Các lãnh đạo thích hô hào “chống dịch như chống giăc”, mà không hiểu đó cách so sánh “không cùng đại lượng”, nói theo dân gian là “so gà với vịt”.

Lính chống giặc được trang bị vũ khí, áo giáp và được tiếp viện. Khi một người lính bị thương, chỉ cần hai đồng đội khiêng lui về tuyến sau, giao cho quân y, rồi trở lại tuyến trước chiến đấu.

Trong mặt trận chống dịch, nhân viên y tế tuy có vũ khí (được tiêm vaccine) nhưng vẫn bị thương (bị nhiễm), thì cả ê kíp làm chung nhân viên F0 sẽ bị cách ly, ngừng chống dịch tối thiểu 14 ngày!

Trong chống dịch, một người lính bị thương cả trung đội không ra trận, thì quân ngũ đâu mà bổ sung cho kịp? Vì vậy, dịch chết ba, ta chết sạch! BV Bạch mai và BV bệnh Nhiệt đới TP.HCM là điển hình thất thủ!

Nhưng, khốn nạn nhất là đưa những người lính tay không (từ phó phòng ở quận trở xuống chưa tiêm chủng) ra trận! Cán bộ xã, phường, khu phố, tổ dân phố đã không có vũ khí, không mặc giáp (quần áo bảo hộ y tế) chỉ có khẩu trang mà đi chống dịch thì khác gì thí quân?

Quân số phường nào cũng hao hụt, quận cho tất cả nhân viên trong các phòng ban tiếp viện quân cho các phường!

Hiện nay, các bệnh viện đã hết giường trống và hết cổng ra oxy nên từ chối nhận cấp cứu bệnh cúm Vũ Hán và các loại bệnh khác! Ác đạn nhất là quy định phương tiện vào BV phải là xe cứu thương, trong khi BV nào cũng có 5, 7 tài xế thành F0. Bởi vậy, tôi rất kính phục anh Đoàn Ngọc Hải khi dũng cảm lái xe cấp cứu “ngoài luồng” giúp bệnh nhân!

Tiền đề “gia đình cách ly gia đình” sai từ đầu nên dẫn đến thảm họa như ngày nay! Nhân viên y tế, cán bộ phường xã, dân quận tự vệ đã kiệt sức rồi, đừng ngoa ngôn “chống dịch như chống giặc”.

Ái nữ KTS Ngô Viết Thụ chết oan do cách ly, phong tỏa!

Ái nữ KTS Ngô Viết Thụ chết oan do cách ly, phong tỏa!

Bài bình luận của Gió Bấc
2021-07-28

Ái nữ KTS Ngô Viết Thụ chết oan do cách ly, phong tỏa!

Hình minh hoạ. Khu vực cách ly y tế ở TPHCM tháng 7/2021

 HCDC

Ái nữ của KTS Ngô Viết Thụ- Khôi nguyên La Mã, tác giả Dinh Độc Lập và nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng của Việt Nam-, đã qua đời tại nhà riêng sau nhiều giờ kêu cứu mà không được cho đi bệnh viện. Chuyện ngành y tế quá tải, do chiến lược sai lầm dốc sức tìm diệt cách ly, phong tỏa F0 dẫn tới người bệnh thông thường sẽ bị chết oan đã được các nhà khoa học trong ngoài nước kêu gào cảnh báo ngay từ tháng 6.

Chiều 27-7, dư luận dậy sóng trước thông tin trên Facebook của ông Đoàn Ngọc Hải, nguyên Phó Chủ Tịch UBND quận 1, TP. HCM, nghỉ việc đi lái xe cấp cứu người bị nạn. Đó là hai thư ngỏ gởi anh Nguyễn Văn Nên, Uỷ viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh.

Kêu cứu từ sáng đến chiều vẫn bị “phong tỏa”

Thư đầu tiên đăng lúc 15 giờ 30 phút chiều 27-7-2021. Nội dung chính là: “Tôi đang đứng chờ hàng giờ đồng hồ ở trước số nhà 22 Trương Định, phường 6, quận 3 để chở một người phụ nữ 54 tuổi đi bệnh viện cấp cứu do sốt và khó thở, khả năng không qua khỏi ( nghi đã nhiễm COVID).

Tôi cần các lực lượng chức năng có mặt tại đây để xét nghiệm nhanh và đồng ý về pháp lý cho tôi chở họ đi bệnh viện.

Gia đình đã gọi y tế phường từ sáng đến giờ không ai đến….”

Thư thứ hai đăng lúc 16 giờ 12 phút chiều nay 27-7-2021. Nội dung chính như sau:

Đúng như tôi dự đoán.

Cô ấy vừa đã qua đời.

….Người phụ nữ 54 tuổi vừa qua đời là em ruột của kiến trúc sư tài năng Ngô Viết Nam Sơn, người đã có nhiều đóng góp cho sự phát triển đô thị của thành phố ta.

Một điều tôi rất trăn trở là các cơ quan của phường, quận không một ai xuống xét nghiệm và đưa họ đi bệnh viện từ lúc sáng nay mặc dù họ đã kêu gào trong điện thoại trước mặt tôi.

Đây là một gia đình rất trí thức và hiền lành, những gì họ nói với tôi, tôi tin là chính xác.

Rất mong anh chỉ đạo gấp.

Trân trọng cảm ơn anh!” (1)

Vài giờ sau đó báo Tuổi Trẻ đăng phản bác của Bí thư Quận ủy quận 3 – Phạm Thành Kiên cho rằng “thông tin trên Facebook ông Đoàn Ngọc Hải gây hiểu nhầm có người mất liên quan dịch bệnh và địa phương không đưa đi cấp cứu.”

Ông Bí thư Quận ủy, phân trần “bà Châu mất do viêm phổi, hoàn toàn không liên quan đến dịch bệnh COVID-19”.

Ông Đoàn Ngọc Hải và xe cứu thương chở bệnh nhân trong mùa dịch COVID-19 ở TPHCM. Hình: FB Đoàn Ngọc Hải

Ông Đoàn Ngọc Hải và xe cứu thương chở bệnh nhân trong mùa dịch COVID-19 ở TPHCM. Hình: FB Đoàn Ngọc Hải

Về việc cho rằng địa phương nhận được cuộc gọi kêu cứu từ gia đình mà không đến đưa đi bệnh viện cấp cứu thì ông Bí thư cho rằng “gia đình có cuộc gọi đến phường (phường Võ Thị Sáu – PV) vào lúc 15h36 và lực lượng y tế phường có mặt tại nhà người quá cố lúc 15h45….Còn gia đình gọi đi những nơi nào trước thời điểm gọi cho phường thì địa phương không biết”

Tuổi Trẻ Online xác nhận “gia đình bà Châu cho hay bà bị mệt từ sáng 27-7, gia đình đã gọi đến trung tâm cấp cứu, nhiều bệnh viện, y tế phường và quận nhưng nơi thì không bắt máy, có một số nơi hứa đến nhưng không đến.

Đến trưa thì người nhà mới gọi nhờ ông Hải (ông Hải có xe chở bệnh nhân cấp cứu làm từ thiện – PV), nhưng theo gia đình, vì người bệnh không có xét nghiệm âm tính COVID-19 nên không đưa đi bệnh viện cấp cứu được” (2)

Với y học thời nay, viêm phổi không phải là loại nan y, cấp tính. Bà Châu hoàn toàn có thể được cứu sống nếu được điều trị kịp thời. Thông tin của ông Hải và báo Tuổi Trẻ trùng khớp nhau cho thấy gia đình bà Châu đã kêu cứu vô vọng từ sáng đến chiều và không được đưa đi điều trị.

Qua nội dung nói đi nói lại giữa các bên cho thấy, ông Bí thư quận 3 chỉ phản bác điều mà ông Hải không hề nói là “bà Châu mất do liên quan đến dịch bệnh COVID-19”. Ngược lại, thư cầu cứu của ông Hải đã bộc lộ thảm họa đáng về chiến lược chống dịch sai lầm của Nhà nước Việt Nam: phong tỏa, cách ly máy móc tràn lan vô tội vạ dẫn tới hệ quả càng chống số người bị nhiễm càng tăng, ngành y tế bị quá tải và người bệnh thông thường bị chết oan do không được điều trị.

Trườn hợp tử vong của bà Châu đã bộc lộ hai khuyết nhược nghiêm trọng, phi nhân và phi khoa học trong chiến lược này đó là phong tỏa như ngục tù và giấy thông hành âm tính.

Chết vì bị bị “y tế giăng dây” – nỗi ám ảnh của người dân

Một quan niệm hết sức khắc nghiệt và sai lầm của y tế Việt Nam là xem tất cả những người dương tính với COVID -19 là bệnh nhân và đưa đi cách ly, đồng thời địa bàn khu vực nơi người ấy sinh sống, làm việc sẽ bị giăng dây phong tỏa không loại trừ các cơ sở y tế. Điển hình là thông tin báo chí ngày 1-7: ”thành phố đã có 459 ca F0 được phát hiện khi đến khám, chữa bệnh ở 55/130 bệnh viện. …Thời gian qua, nhiều bệnh viện tại thành phố phải phong tỏa: Bệnh viên quận Tân Phú, Bệnh viện Nam Sài Gòn, Bệnh viện Bệnh nhiệt Đới, Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch và Bệnh viện Đa khoa Sài Gòn…” (3)

Ở địa bàn dân cư số điểm bị phong tỏa tăng lên vùn vụt. Ngày 27-7 báo chí đưa tin “Trong vòng một tuần qua, các điểm phong tỏa liên quan dịch COVID-19 trên địa bàn TP HCM đã tăng thêm 541 điểm, từ 3.057 điểm lên 3.598 điểm.” (3a)

Việc tiếp tế cứu trợ cho các điểm phong tỏa hầu như chỉ có trên lý thuyết, trên TV. Thực tế, người dân trong khu vực phong tỏa gần như bị giam giữ. Phong tỏa thành nỗi ám ảnh đáng sợ đến mức người dân đã truyền nhau câu thơ trào phúng xót xa.

“Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.

Y tế phường không đến để giăng dây!”

hcdchcmcity2021june14.jpeg

Một khu phong toả vì dịch bệnh COVID-19 ở TPHCM vào tháng 7/2021. Hình: HCDC

Một thực tế trái khoáy, vô nhân đạo là muốn ra khỏi khu phong tỏa dù là đi cấp cứu (như trường hợp của bà Châu) thì phải có giấy chứng nhận xét nghiệm âm tính với COVID. Người đang bệnh, đang bị phong tỏa thì làm sao có được giấy này? Cách làm này không khác gì xử tử con người mà không cần bản án.

Tình trạng bệnh tật thông thường phải chịu chết trong khu phong tỏa như bà Châu không phải là cá biệt nhưng hầu hết bị bưng bít thông tin. Sở dĩ Bí thư quận 3 phải lên tiếng trả lời, được đăng lên báo do thông tin phát ra từ Facebook đình đám của ông Đoàn Ngọc Hải có đến gần 369.000 người theo dõi. Hơn thế nữa, gia thế bà Châu cũng quá đình đám, thân phụ là cố KTS Ngô Viết Thụ, em bà là KTS tài năng Ngô Viết Nam Sơn cũng rất nổi tiếng trên thế giới và đang có nhiều quan hệ, tương tác với nhà nước Việt Nam.

Điển hình là ngày 6-7, một cái chết tương tự như bà Châu là vợ của một nhà báo, được nhà báo Trương Hiệu, báo Kinh Tế Đô Thị viết trên Facebook: “Anh Thanh là phóng viên báo Nhân Đạo. Khu nhà anh ở trong quận 4, TP.HCM bị phong tỏa. Khi vợ anh sốt, ho, tức ngực thì gia đình báo cán bộ y tế phường, quận nhưng không ai xuống vì khu vực đang phong tỏa không cho ai vào, ra.

Hôm qua khi vợ anh yếu hẳn thì lực lượng y tế xuống chở đi bệnh viện, nhưng không cứu kịp. Khám nghiệm tử thi, thông báo vợ anh không bị mắc COVID-19”. (4)

Không nhận bệnh nhân vì quá tải

Báo Tuổi trẻ đã đưa thông tin đáng chú ý là“gia đình đã gọi đến trung tâm cấp cứu, nhiều bệnh viện, y tế phường và quận nhưng nơi thì không bắt máy, có một số nơi hứa đến nhưng không đến”

Cái chết thương tâm của bà Châu còn bộc lộ hậu quả tai hại thứ hai mà nhiều bác sĩ trong và ngoài nước đã cảnh báo là tình trạng bệnh viện quá tải, ngành y tế bị tổn thương kiệt sức do các quyết sách chống dịch sai lầm là phong tỏa bệnh viện tràn lan và cách ly quá nhiều F0, F1 dồn nguồn nhân lực y tế cả giường bệnh lẫn nhân lực cho những người bệnh mà không có bệnh.

Ngày 17-7 Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Văn Tuấn (Viện nghiên cứu y khoa Garvan) đã kiến nghị chống dịch phải theo ba mục tiêu

“bảo toàn hệ thống y tế;

  • tối thiểu hóa số ca nhập viện và ICU và giảm nguy cơ tử vong;
  • giúp cho người dân tự quản lý nguy cơ.”(5)

Trong nước, các bác sĩ Trương Hữu Khanh, Phan Xuân Trung, Phạm Ngọc Thắng, … cũng nhiều lần đề xuất, kiến nghị tương tự. Điều lo ngại nhất chính là hệ thống bệnh viện việt Nam nói chung và TP.HCM nói riêng vốn đã quá tải nay phải tổn thất vì phong tỏa lại căng sức cho những công việc chống dịch vô bổ như chăm sóc người F0 không triệu chứng hoặc triệu chứng nhẹ, xét nghiệm truy vế F0…

YouTube player

Bệnh viện đã quá tải không thể tiếp nhận bệnh nhân đã xảy ra, chính ông Nguyễn Thành Phong đã chứng kiến và kể lại “Tối 14.7, khoảng gần 8h, tôi nhận được đề nghị của Chủ tịch UBND quận 7 nhờ giúp vì một ca F0 đang rất nguy cấp mà gọi không có bệnh viện nào tiếp nhận. Sau đó, tôi phải gọi cho anh Bỉnh (Giám đốc Sở Y tế TPHCM – PV) là giải quyết xong”.

Trong đô thị là trung tâm kinh tế, khoa học lớn nhất nước, chủ tịch Quận không thể đưa bệnh nhân nhập viện phải cầu cứu đến chủ tịch Thành Phố giúp đỡ, tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

Rất tiếc, trong cơn say tìm diệt F0 và sự ngạo nghễ TP. HCM sẽ có bệnh viện 50.000 giường ông Phong không thấy hoặc không chịu thừa nhận sự quá tải ấy mà cho rằng “quy trình thực hiện điều trị cho F0 còn rất lúng túng và bất cập”. (6)

Ông Nên đã thấy, liệu có thể thay đổi kịp trước khi quá muộn?

Thông tin báo chí và mạng xã hội cho thấy trong số các lãnh đạo hiện nay, ông Nguyễn Văn Nên, Bí thư Thành ủy TP.HCM ít ồn ào khoa trương và có thái độ cầu thị lắng nghe. Ông đã có cuộc gặp mặt các chuyên gia để nghe ý kiến. Sau cuộc gặp TP.HCM có nước chuyển biến cho F1 cách ly tại nhà và dự kiến sẽ cho thì điểm F0 không triệu chứng cách ly tại nhà, tại địa phương.

Sơ kết chỉ thị 16 của TP HCM ông cũng có lời cầu thị hiếm thấy trong các quan chức cộng sản là “Mong người dân lượng thứ cho những lúng túng của TP.HCM”.

Ngày 27-7, bác sĩ Võ Xuân Sơn có viết trên Facebook cá nhân status: “THÔNG BÁO VỀ ĐỀ XUẤT CỦA TÔI” có đoạn sau

“Khuya hôm qua, một số bạn nhắn cho tôi, rằng Bí thư Nên đã đọc đề xuất của tôi. Một bạn còn cho biết cụ thể, thư ký của Bí thứ Nên có nói, những đề xuất của tôi thuộc nhóm 1 (tập trung giảm tử vong) một số đã làm, một số đã chỉ đạo, còn nhóm 2 (bảo đảm an sinh cho người dân) thì một số đã làm, một số chưa làm được vì còn vướng thủ tục.

Sáng nay, Bí thư Nên đã trực tiếp gọi điện cho tôi. Ông cám ơn tôi đã gởi đề xuất. Ông cho biết đã đọc các đề xuất của tôi, đã chuyển cho các bộ phận chức năng nghiên cứu, và khi có kết quả ông sẽ trả lời lại cho tôi. Ông cũng đề nghị tôi, nếu có thêm đề nghị gì thì có thể nhắn tin qua điện thoại hoặc gởi email trực tiếp cho ông.” (7)

Những thông tin này là tín hiệu đáng mừng, không thể chống dịch chủ quan duy ý chí như đã từng cải tạo công thương, cải tạo nông nghiệp đi lên XHCN nghĩa trước đây.

Nhưng điều đáng lo là cấp trên ông Nên, những địa phương khác trong cả nước vẫn đang trong cơn say thành tích truy tìm F0, F1, thẳng tay cách ly, phong tỏa, ngăn sông cấm chợ. Mỗi cán bộ, mỗi anh dân phòng là một sứ quân. Không chỉ bánh mì mà tiền, sửa, gạo, … đều có thể bị xem là hàng không cần thiết.

Thảm họa vẫn lơ lửng trên đầu người dân Việt. Thảm họa không phải do COVID-19 mà từ cách chống COVID của chính quyền.

_________________

https://www.facebook.com/doanngochai.2020

https://tuoitre.vn/quan-3-len-tieng-ve-thong-tin-tren-facebook-doan-ngoc-hai-20210727195516225.htm

https://vietnamnet.vn/vn/suc-khoe/55-benh-vien-co-ca-f0-so-y-te-tp-hcm-ra-yeu-cau-khan-751857.html

3a-vn/súc-khoe/tp-hcm-hiên-co-3598-diêm-phong-toa-liên-quan-covid-19-tang-541-diêm-20210727075941492. htm

4-https://www.facebook.com/hieu.truong.370

5=https://www.facebook.com/t.nguyen.2016/posts/1279722975808350

6-https://laodong.vn/y-te/tphcm-con-noi-ap-dung-nguyen-tac-cung-nhac-gay-buc-xuc-trong-xa-hoi-930896.ldo

7-https://www.facebook.com/xuanson.vo.5