Ra đi

Ra đi

October 21, 2021

Nguyễn Quang Chơn

Và lần này, 2021, những cuộc tháo chạy, giải cứu, ra đi…, (Hình: Chi Pi/AFP via Getty Images)

“Ra đi, ấy là chết trong lòng một ít!” (partir c’est mourir un peu! ngạn ngữ Pháp). Vâng, mỗi lần ra đi là mỗi lần buồn, khi phải lìa xa nơi mình vốn quen thương, yêu dấu. Ba hôm nay, nghe, đọc, nhìn, những hình ảnh người tạm cư Sài Gòn ùn ùn “trốn chạy” về quê nhà, thấy đau xót làm sao!…

Đất nước ta đã ít nhất có ba lần ra đi. Lần thứ nhất, 1954, hơn một triệu người dân miền Bắc lên tàu vào Nam. Nước mắt và lòng yêu thương thấm đẫm làng quê, đau xót thân nhân ở lại. Đi, chết nửa hồn người. Nhưng cuộc ra đi lần này trật tự, an toàn trong giám sát của một uỷ ban quốc tế…

Lần thứ hai, 30 Tháng Tư, 1975, hơn một triệu người miền Nam bỏ nước. Họ ra đi mà chẳng ngóng ngày về. Hàng ngàn người mất mạng trên biển khơi, trong rừng rậm, bởi thú hoang, bởi thiên nhiên, bởi những hải tặc, lâm tặc tàn ác, vô lương. Và, bởi những họng súng vô nhân của công an đồng loại. Máu chảy, tù đày, và nước mắt, sự ra đi đối mặt với chết chóc trên hành trình tìm đến tự do. Sự ra đi bị chính quyền quê nhà đóng tên: “phản quốc!…”

Và lần này, 2021, những cuộc tháo chạy, giải cứu, ra đi…, với biết bao ngàn người khốn khó vạ vật, hốt hoảng, rời xa vùng đất từng cưu mang họ, mà chắc chắn đầy ắp yêu thương, đầy ắp nghĩa tình. Cuộc ra đi lần này là chẳng đặng đừng, là bất lực, là đói kém, khi chính quyền bất khả cứu giúp họ giữa đại dịch cúm tàu. Đi, và sẽ trở về. Mong là sẽ trở về, trong may mắn!…

Cả ba cuộc ra đi của dân Việt từ 1954 đến 2021 bởi chỉ vì muốn được giải thoát khỏi một thể chế duy nhất, đều trong lo sợ, mất lòng tin. Dẫu sao, mọi chuyện đã đến, đã thế, đã qua, mong là những bậc cầm quyền hiểu cho rằng, đừng để dân lại phải ra đi. Họ đi, các người cũng chẳng được gì, và, đến một lúc không lâu, đến lượt các người cũng phải trốn chạy ra đi trong ô nhục đớn hèn, nếu niềm tin trong lòng người dân mất hẳn!…

Hãy nhớ cho, đó là qui luật bất biến của cuộc đời!…

04.10.21

Hơn 20% doanh nghiệp dùng vốn nhà nước Việt Nam thua lỗ gần 34.000 tỉ đồng

Hơn 20% doanh nghiệp dùng vốn nhà nước Việt Nam thua lỗ gần 34.000 tỉ đồng

20/10/2021

Vietnam Airlines bị nêu tên là tập đoàn nhà nước thua lỗ hơn chục ngàn tỉ đồng năm 2020.

Tới 21% trong số các doanh nghiệp thuộc nhà nước Việt Nam hoặc có một phần vốn nhà nước bị thua lỗ đến hơn 30 nghìn tỉ đồng trong năm 2020, các báo trong nước đưa tin.

Dẫn lại một báo cáo của chính phủ Việt Nam gửi tới quốc hội nói về hoạt động của các doanh nghiệp sử dụng vốn nhà nước trong năm 2020, các báo trong nước cho hay Việt Nam có 807 doanh nghiệp hoạt động với toàn phần hoặc một phần vốn do nhà nước góp.

Trong đó, chiếm hơn một nửa là các doanh nghiệp có 100% vốn nhà nước, chiếm gần 1/4 là các doanh nghiệp mà nhà nước nắm giữ trên 50% vốn, số còn lại là các doanh nghiệp nhà nước nắm giữ dưới 50% vốn.

Mảng tối trong bức tranh mà báo cáo của chính phủ đưa ra là có 124 doanh nghiệp hoàn toàn thuộc nhà nước làm ăn kém hiệu quả và vẫn còn lỗ lũy kế trong năm 2020 lên đến tổng cộng gần là 31 nghìn tỉ đồng.

Nếu tính chung cả những doanh nghiệp có một phần vốn nhà nước, có 169 trên 807 doanh nghiệp, tương đương xấp xỉ 21%, còn lỗ lũy kế với tổng số là gần 34 nghìn tỉ đồng.

Một số doanh nghiệp có số lỗ lũy kế lớn bị nêu tên là Tập đoàn Hóa chất Việt Nam lỗ gần 5.400 tỉ đồng, Tổng công ty Hàng hải Việt Nam lỗ gần 3.200 tỉ đồng, và Tổng công ty Đường sắt Việt Nam lỗ hơn 1.200 tỉ đồng.

Vẫn bản báo cáo cho biết rằng trong cùng năm, 15% trong số 807 doanh nghiệp trực tiếp hoặc gián tiếp gắn với nhà nước chịu lỗ phát sinh với tổng cộng lên đến gần 16 nghìn tỉ đồng. Chiếm hầu hết con số đó, tới hơn 15 nghìn tỉ đồng là số lỗ phát sinh của 79 doanh nghiệp mà nhà nước nắm giữ từ 50% vốn trở lên.

Gây chú ý trong bản báo cáo gửi quốc hội được báo chí trích đăng là một số doanh nghiệp, tập đoàn lớn dùng vốn nhà nước. Trong đó, riêng Tổng công ty Hàng không Việt Nam chịu lỗ phát sinh là hơn 11 nghìn tỉ đồng.

Ở mức độ lỗ nghìn tỉ có Tập đoàn Hóa chất Việt Nam thua lỗ phát sinh hơn 1.600 tỉ đồng, Tổng công ty Đường sắt Việt Nam lỗ phát sinh gần 1.200 tỉ đồng.

Số các hãng, tập đoàn nhà nước lỗ ở mức trăm tỉ được nêu ra gồm Tổng công ty Du lịch Sài Gòn lỗ phát sinh 318 tỉ đồng, Công ty TNHH Truyền hình số vệ tinh Việt Nam (Đài Truyền hình Việt Nam) lỗ phát sinh 265 tỉ đồng, Tổng công ty Lương thực Miền nam lỗ phát sinh 210 tỉ đồng, Tổng công ty cổ phần Xây dựng và công nghiệp Việt Nam lỗ phát sinh 154 tỉ đồng, Công ty cổ phần Thương mại dầu khí Đồng Tháp lỗ phát sinh 102 tỉ.

Bên cạnh đó là rất nhiều các hãng nhà nước lỗ ở mức vài tỉ đến vài chục tỉ đồng.

Mảng sáng của bức tranh, theo báo cáo của chính phủ, là tính chung các doanh nghiệp dùng vốn nhà nước có lãi phát sinh trước thuế đạt gần 163 nghìn tỉ đồng trong năm 2020. Tuy nhiên, báo cáo lưu ý rằng con số này bị giảm 22% so với năm 2019.

Vẫn bản báo cáo cho biết tính tới hết năm 2020, tổng vốn mà nhà nước Việt Nam đầu tư vào 807 doanh nghiệp là xấp xỉ 1,6 triệu tỉ đồng.

THĂM GẶP BÀ PHẠM ĐOAN TRANG

Trần Bang

PHẠM ĐOAN TRANG BỊ NHIỀU BỆNH HÀNH HẠ TRONG TRẠI TẠM GIAM (GIẢM 10KG …) NHƯNG KHÔNG ĐƯỢC CHỮA TRỊ (tin từ luật sư mới gặp được PĐT trong tù hôm qua, sau hơn một năm bị giam cầm, không người thân nào được gặp)

Mọi người hãy cùng lên tiếng đòi trả tự do cho Phạm Đoan Trang – một trí thức công chính nhiệt thành hiếm có đã dấn thân vì dân vì nước mà phải bị đoạ đầy! PĐT đã lao động miệt mài viết những cuốn sách, những bài báo có giá trị, được thế giới đánh giá cao giúp thúc đẩy công cuộc khai dân trí, chấn dân khí vì tự do dân chủ của nhân dân, vì môi trường sống trong lành & công bằng cho người Việt Nam!

#FreePhamDoanTrang

* * *

FB của Ls Luân Lê:

THĂM GẶP BÀ PHẠM ĐOAN TRANG

Hôm nay, 19/10/2021, tôi vào Trại tạm giam số 1 Hà Nội để gặp bà Phạm Đoan Trang với tư cách luật sư của bà.

Về tình hình chung, bà Trang vẫn giữ tinh thần lạc quan và tỏ ra minh mẫn đến các chi tiết. Bà nhớ từng ngày hỏi cung và một số sự việc điển hình mà bà phải đối mặt trong các buổi hỏi cung này.

Bà luôn nói: “Tôi sẽ không khai gì cho đến khi có mặt của luật sư”. Và vì thế các cuộc làm việc không có gì khác ngoài sự im lặng của bà.

Về sức khoẻ, bà Trang cho biết, hai chân bà vẫn bị đau vì thời tiết lạnh làm cho xương khớp đau nhức hơn, do vài năm trước đó bà bị tấn công đến cả gãy xương ống chân.

Bà nói, từ khi bị bắt giam, và đến lúc này, bà bị chảy máu (phụ nữ) nhiều, liên tục tới 15 ngày mỗi tháng, cộng thêm với tình trạng huyết áp thấp nên khá mệt và rõ ràng bà cho biết là có dấu hiệu của khối u (trước đó bà khám đã được bác sỹ nói có u nang) mà không được thăm khám và điều trị gì, và với tình trạng này kéo dài bà đã sụt 10 cân, từ 58kg xuống còn 48kg).

Bà Trang bị cáo buộc bởi một số tập tài liệu bằng tiếng Anh, hai bài phỏng vấn trên đài RFA và BBC; bà không bị cáo buộc về các cuốn sách và các bài viết trên Facebok Pham Doan Trang vì bà không xác nhận rằng đó là tài khoản của mình (do đó không có cơ sở để xử lý).

Một số thủ tục và quyền tố tụng của bà đã được tôi trao đổi với tư cách luật sư để bà thực hiện nhằm bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình trước phiên toà sắp tới. Về cơ bản, bà tỏ ra quan tâm tới mọi người hơn là cá nhân bà, mặc dù bà đang bị giam giữ mà bà cho biết rằng “nằm nền bê tông thật khó chịu và lạnh”.

Bà Trang vẫn giữ ánh mắt và giọng nói mạnh mẽ và thỉnh thoảng vẫn bật cười khi nói tới các sự kiện của bản thân, có vẻ như với bà, không có sự giam cầm và những vấn đề của các cáo buộc luôn là một thứ nằm ngoài các suy tư của bà.

Sau suốt hơn một năm bị giam, hôm nay là lần đầu tiên bà gặp mặt luật sư của mình và trao đổi các vấn đề liên quan tới vụ án. Và theo hướng dẫn của luật sư, bà đã hiểu rõ các vấn đề tố tụng và một số quyền liên quan để thực hiện việc bào chữa cho phiên toà sắp tới.

XẤU HỔ và ĐAU XÓT

#FreePhamDoanTrang

XẤU HỔ và ĐAU XÓT

Mạc Văn Trang

Đọc xong bài báo: “Hai nhà báo đoạt giải Nobel Hòa bình 2021” đăng trên VNExpress, tôi chợt nghĩ đến nhà báo PHẠM ĐOAN TRANG mà thấy xấu và đau xót. Bài báo viết:

“Giải Nobel Hòa bình năm nay thuộc về Maria Ressa và Dmitry Muratov, hai nhà báo người Philippines và Nga, vì “nỗ lực bảo vệ quyền tự do ngôn luận”.

Tự do ngôn luận “là điều kiện tiên quyết cho nền dân chủ và hòa bình lâu dài”, Ủy ban Nobel Na Uy ra tuyên bố hôm nay, khi trao giải Nobel Hòa bình cho nhà báo Philippines Maria Ressa và nhà báo Nga Dmitry Muratov.

Ressa và Muratov được trao giải thưởng “vì sự đấu tranh dũng cảm cho tự do ngôn luận ở Philippines và Nga. Đồng thời, họ là đại diện của tất cả nhà báo đứng lên vì lý tưởng này trong một thế giới mà dân chủ và tự do báo chí phải đối mặt với những điều kiện ngày càng bất lợi”, Chủ tịch Ủy ban Nobel Na Uy Berit Reiss-Andersen nói trong cuộc họp báo tại Oslo”…

(https://docs.google.com/…/13ROF9QFu017o…/edit#)

Tôi thấy XẤU HỔ, vì hai nhà báo kia lập ra hai tờ báo, thực hiện quyền TỰ DO NGÔN LUẬN để phê phán các sai lầm của chính quyền, lên án tệ tham nhũng, lạm quyền và các tệ nạn xã hội, vậy mà họ được công khai, đàng hoàng hoạt động; được công chúng tin cậy và khi được Giải thưởng Nobel Hòa bình, chính quyền không những không ngăn cản đến nhận mà còn tự hào và chúc mừng họ. Mà chính quyền Duterte ở Philippine và chính quyền Putin ở Nga vẫn bị coi là độc tài đấy.

Trong khi đó Tự do ngôn luận của Việt Nam được ghi trong Hiến pháp nhưng chưa bao giờ được thực hiện. Hàng loạt nhà báo, blogger bị bắt, bị tù đày. Các nhà báo nói lên sự thật phê phán những sai trái của chính quyền một cách ôn hoà cũng bị coi là “thế lực thù địch”! Điển hình là chính quyền bắt giam một năm nay và sắp đưa xét xử nhà báo Phạm Đoan Trang về tội “làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, được quy định tại Điều 117 Bộ luật Hình sự năm 2015, sửa đổi bổ sung năm 2017”.

ĐAU XÓT vì so sánh hai nhà báo này với PHẠM ĐOAN TRANG thì nhà báo Phạm Đoan Trang có kém gì đâu, mà bị khủng bố, bôi nhọ, bắt bớ, tù đày! Phạm Đoan Trang một nhà báo yêu nước, có trách nhiệm xã hội rất cao và đặc biệt một tài năng hiếm có. Trong vòng vài năm, cô đã xuất bản mấy cuốn sách: “Chính trị bình dân”, “Phản kháng phi bạo lực”, “Cẩm nang nuôi tù”, Báo cáo “Toàn cảnh thảm hoạ môi trường Việt Nam”, “Báo cáo về Đồng Tâm”…, thành lập trang web Luật Khoa tạp chí với tư cách là một hình thức báo chí độc lập tại Việt Nam để phổ biến chủ yếu về lĩnh vực pháp luật.

Tất cả những tác phẩm của Phạm Đoan Trang đều nhằm KHAI DÂN TRÍ VỀ CHÍNH TRỊ. Đúng như nhiều người nhận xét: Dân trí về Khoa học tự nhiên và Khoa học xã hội cũng bị kìm kẹp, kém phát triển, nhưng tệ hại nhất là dân ta rất kém hiểu biết về Khoa học Chính trị, về quyền Công dân, về Dân chủ, Nhân quyền… Phạm Đoan Trang đã dồn hết tâm trí vào lĩnh vực này. Phạm Đoan Trang không hề chửi bới, kích động “chống phá chính quyền”, thậm chí cô luôn nhắc “Phi bạo lực! Phi bạo lực! Phi bạo lực!”.

Sách của Phạm Đoan Trang cung cấp những tri thức rất cơ bản, hiện đại, thực tế; cách viết bình dân, chân thực, giản dị, hướng dẫn cho người dân có nhận thức, thái độ, hành động đúng mực để thực hiện các quyền cơ bản được ghi trong Hiến pháp Việt Nam và các công ước quốc tế mà Việt Nam đã cam kết.

Tôi thách Quốc hội Việt Nam tốn nhiều tỉ để ra được một cuốn sách phổ cập kiến thức Chính trị cho các Đại biểu Quốc hội và cho người dân đạt trình độ như sách “Chính trị bình dân” (hơn 500 trang) như của Phạm Đoan Trang.

Một người yêu nước, một tài năng quý giá như thế mà đem huỷ hoại đi! Thật ác độc! Thật đau xót cho đất nước này!

17/10/2021

Bài phản biện: https://www.vnnew.org/…/co-gi-ma-phai-xau-ho-va-dau-xot…

Cẩm nang du lịch VN không thể thiếu

Cẩm nang du lịch VN không thể thiếu

TỪ THỨC

Từ Thức (Danlambao) – Một người bạn nói: ông là người Việt, sống ở ngoại quốc, hiểu cả người Việt lẫn người nước ngoài, nên làm một cẩm nang cho những du khách muốn thăm viếng Việt Nam.

Mới đầu, thấy đó là một ý hay. Làm thử vài trang dưới đây, không biết có nên làm tiếp không, không biết có giúp gì cho du khách để hiểu VN hơn hay không.

– Nếu ăn tiệm, thấy ngon, đừng khen. Người ta sẽ tăng giá gấp hai.

– Mua hàng, phải trả giá. Trả giá bao nhiêu cũng hớ. Nhưng nên an ủi: có người còn hớ hơn mình.

– Để quên iPhone hay ví tiền, đừng quay trở lại, hỏi có ai lượm được không.. Bạn đang ở VN, không ở Nhật. 

– Đi đường, chỉ nên đeo nhẫn hay đồ trang sức giả. Có thể bị mất ngón tay, nhưng không mất nhẫn… thật.

– Đừng lễ phép, chào hỏi, cám ơn, xin lỗi. Đó là dấu hiệu của người yếu. Không có chỗ sống cho người yếu trong một xã hội toàn những người hùng.

– Nếu mất giấy tờ, khi khai báo, phải biết điều. Người công chức ngồi trước mặt bạn đã tốn nhiều tiền mới được ngồi đó. Hãy giúp họ thu lại số tiền đã bỏ ra đầu tư. Đơn của bạn cũng chẳng có ai xét, nhưng nếu biết điều, đỡ mất công chờ đợi.

– Khi có người hỏi: có biết bác Hồ không, đừng kể lể những điều bạn biết về ông Hồ qua Wikipedia. Khổ lắm, biết rồi, nói mãi. Người ta chỉ nhắc khéo bạn đã quên chi tiền.

– Gặp một người lần đầu, cứ nói: chào tiến sĩ.. Rất hiếm người không phải là tiến sĩ. Hay ít nhất phó tiến sĩ, nhưng người Việt không thích làm phó cho ai cả. 

– Nếu gặp một ông tiến sĩ có trình độ thấp hơn học sinh tiểu học, đừng ngạc nhiên. Có thể ông ta chưa học xong tiểu học.

– Nếu người ta đưa một tờ giấy khổ lớn, chằng chịt những chữ, đừng nghĩ đó là một thực đơn. Đó là một danh thiếp, liệt kê bằng cấp, chức vụ…

– Đừng hỏi chức vụ này nghĩa là gì, bằng cấp kia của trường nào. Chính đương sự cũng không biết.

– Nếu muốn tơ lụa hay đặc sản Việt Nam làm kỷ niệm, đừng mua tại chỗ, vác nặng mệt xác. Chờ khi về, mua trong một tiệm Tàu cạnh nhà. 

– Đừng làm gì, nói gì, nếu không muốn bị phiền phức. Nên nhớ ở nước bạn, người dân có quyền làm bất cứ điều gì luật pháp không cấm; ở Việt Nam chỉ có quyền làm những gì luật pháp cho phép.

– Đừng làm gì, ngay cả khi luật pháp cho phép. Nhiều người ở tù mọt gông vì tưởng luật pháp làm ra để áp dụng.

– Muốn biết ai thuộc giai cấp nào trong xã hội, nên nhìn móng tay họ. Câu nói nổi tiếng: tôi làm thối móng tay mới xây được nhà cửa. Nếu thấy ai có móng tay thối, nên bày tỏ sự kính trọng. Đó ít ra là một chủ tịch xã, chủ một dinh cơ, lớn gần như dinh Tổng thống Mỹ.

– Nếu bạn thấy một người diện complet, cà vạt trong khi trời nóng như lửa, nói những câu ngớ ngẩn khiến thiên hạ ôm bụng cười, đừng nghĩ đó là những anh hề. Đó là những đỉnh cao trí tuệ loài người, đang mô tả một thiên đường XHCN trong tương lai.

– Đừng ngạc nhiên khi thấy một người làm 100 dollars mỗi tháng, xài iPhone trên một ngàn đô, xe hơi trên trăm ngàn. Tại sao không? Why not? 

– Thấy hàng trăm người tụ tập ồn ào, đừng nghĩ họ biểu tình đòi nhân quyền hay tranh đấu cho môi sinh. Họ đang tranh nhau chỗ trong một tiệm McDonal’s, Starbucks.

– Thấy hàng ngàn người ngoan ngoãn xếp hàng cả buổi, đừng nghĩ họ chờ vào thư viện, coi triển lãm…Họ chờ giờ mở cửa H&M hay GAP.

– McDonald’s, H&M… đối với bạn là những tiệm bình dân, ăn cho mau, mặc cho tiện trong khi lao động tốt. Với người Việt, đó là những nơi sang trọng, dấu hiệu của thành đạt. Cái gì dính dáng tới ngoại quốc cũng sang trọng. Chụp được cái hình nằm chờ trước cửa H&M là bằng chứng bạn thuộc thành phần ưu tú trong xã hội.

– Nếu thấy một người quỳ gối, hôn chân một người khác, người quỳ gối là người Việt. Vì không thể có chuyện ngược lại. Đó là một hành động vinh quang,nếu người ngoại quốc là tỷ phú. Là một niềm hãnh diện, nếu người ngoại quốc là…. người ngoại quốc.

– Thử nêu tên Mandela, Gandhi: nhiều người trẻ nghĩ đó là một hiệu quần áo Tây, và hy vọng có ngày mở tiệm ở VN để được xếp hàng chầu chực. Nhưng họ sẵn sàng kể cho bạn tất cả những giai thoại về thần tượng Jack Ma, một thương gia Tàu trở thành tỷ phú nhờ cấu kết với nhà nước, bán hàng giả.

– Đi Air VN, nếu chờ quá một giờ trước W.C, đừng nghĩ có người táo bón bên trong. Nhân viên hàng không đã khóa cửa để lấy chỗ chở đồ lậu.

– Tại sao nhiều người Việt, kể cả người có chức sắc, bị bắt vì ăn trộm ở các cửa hàng nước ngoài? Bởi vì họ biết xài, biết hàng hóa ngoại quốc có phẩm chất.

– Tại sao ở Nhật có những bảng lớn, viết bằng tiếng Việt, nơi công cộng: “Ăn cắp là xấu”? Bởi vì ngày nay tiếng Việt được dùng tại khắp nơi trên thế giới.

– Bạn thắc mắc: tại sao phải để 10 dollars vào sổ thông hành khi qua hải quan. Sự thực, không bắt buộc phải để 10 dollars. Người ta bịa đặt ra để nói xấu chế độ. Hai mươi đô cũng được. Nhưng chuyện đó là chuyện giữa người Việt. Bạn không cần làm. Người Việt giỏi bắt nạt nhau, nhưng rất nể người ngoại quốc.

– Bạn nghe thường xuyên chữ “đéo”. Đừng tra từ điển. Chỉ nên biết đó là một chữ rất thơ mộng, rất lịch sự, trang nhã. Nếu không, tại sao họ xài trong bất cứ cơ hội nào? 

– Muốn băng qua đường, đừng chờ xe cộ ngưng lại. Cứ nhắm mắt lao đầu đi. Nếu gặp tai nạn, biết ngay. Đây cũng nằm trong chiến dịch bôi xấu chế đô. Chuyện có người băng qua đường mà KHÔNG bị thương tích hay mất mạng xảy ra mỗi ngày, tại sao không báo nào loan tin? Vả lại, theo triết lý Đông phương, chết sống là số mệnh.

– Tại sao ở VN có nhiều nơi dành cho Tàu, cấm người Việt? Bởi vì nếu cho người Việt vào, đâu còn là khu Tàu? 

– Tại sao thí mạng hàng triệu người, nói là để tranh đấu cho độc lập, ngày nay nước Việt thành nước Tàu? Bởi vì, khi tranh đấu, không ai nói rõ là dành độc lập cho ai, cho người Việt hay người Tàu.

– Người ta nói nước Việt đang trở thành Tàu? Đó là tuyên truyền để chống phá chế độ.. Trên thực tế, người Việt vẫn đông hơn người Tàu. Trên TV, thỉnh thoảng vẫn có những chương trình văn hóa Việt Nam. Lố lăng thực, lai căng thực, nhưng Việt Nam.

– Tại sao người Việt chặt hết cây, phá hết rừng để gây lũ lụt, nhà trôi, người chết ngập đồng? Bởi vì gỗ bán được giá. 

– Tại sao khi đốn rừng, người ta không trồng cây để thay, như ở các nước khác? Bởi vì người Việt không ngu như thiên hạ. Trồng cây, mấy chục năm mới lớn. Đổ mồ hôi trồng cho thằng cán bộ phe khác nó chặt à? Nếu lúc đó, hết CS, trồng cây cho phản động nó chặt à? 

– Tại sao rừng núi VN có nhiều sinh vật quý, hiếm, ngày nay gần như tuyệt chủng? Bởi vì nhậu thịt bò, thịt chuột, thịt chó, thịt mèo mãi cũng chán.

– Tại sao người ta chặt cây, đốn rừng mà ít người phản đối? Bởi vì theo túi khôn của người Việt “ăn cây nào, rào cây đó”. Anh đã hái trái cây ở ngoài đường bao giờ chưa? Nếu có trái, thằng khác nó cũng hái trước rồi.

– Tại sao xúc cát… Thôi, đừng hỏi vớ vẩn nữa. Anh là bạn tôi hay bạn của cây, của rừng, của cát? 

– Người bị tai nạn hay bị đả thương nằm chờ chết trên đường, tại sao không ai dừng lại? Bởi vì coi người bị xe cán chết hoài cũng chán. Nhân viên công lực? Bạn đã thấy có ai sắp chết rút tiền tặng công an, cảnh sát? 

– Đừng thắc mắc tại sao người Việt hung bạo, tìm mọi cớ để đánh nhau vỡ đầu, bể trán. Suốt đời, họ bị những người có quyền đè nén, đánh giết nhau là một cách để xả hơi.

– “Những người con gái buồn không nói. Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì?” (Xuân Diệu). Họ tự hỏi sẽ được xuất cảng đi đâu: Trung quốc, Đài Loan, Đại Hàn..

– Tại sao tàn nhẫn với trẻ con? Bởi vì khùng hay sao mà đi kiếm chuyện với thằng tàn nhẫn, khỏe, hung bạo, quyền thế hơn mình.

– Tại sao tàn nhẫn với đàn bà? Tại sao không? Bớp tai một cô bán hàng, không ai làm phiền, hôm sau nổi tiếng. Van Gogh bỏ cả đời vẽ tranh, chết mới nổi danh.

– Tại sao khi người Việt quét sân, hay xả rác ra đường hay đùn sang hàng xóm? Bởi vì nếu giữ rác trong nhà thì quét dọn làm gì? 

– Tại sao có quán lấy nước rửa chân pha trà cho khách? Bởi vì mỗi người một sở thích. Có người thích trà hoa lài, trà sen, có người thích trà rửa chân.

– Tỷ số thất nghiệp chính thức ở VN là 2,3%, trong khi ở các nước tân tiến 5 hay 10%, có tin được không? Cố nhiên là phải tin, nếu không làm thống kê làm gì? Số thất nghiệp thấp, vì VN là một nước bình đẳng, nghề nào cũng được coi trọng, cũng được nhìn nhận. Đánh giầy là một nghề, ăn xin là một nghề, rước mối là một nghề. Đánh ghen mướn, đòi nợ thuê, đánh bả chó…

– VN đứng thứ 175 trên 180 nước về tự do báo chí? Luận điệu của phản động. Ở VN, trên lý thuyết cũng như trên thực tế, báo chí được hoàn toàn tự do ca tụng chế độ. Bạn đã thấy dư luận viên nào gặp khó dễ hay đi tù khi hành nghề chưa? 

– VN bị xếp hạng trong những nước đội sổ về nhân quyền, tự do tôn giáo, về lương bổng… So what? Nếu ai cũng ngang nhau thì xếp hạng làm gì? VN cũng đứng đầu nhiều địa hạt. Thí dụ: tỷ số người bị ung thư, thành phố ô nhiễm. Sài Gòn là một trong những thành phố nguy hiểm nhất thế giới. VN là một trong ba nước có tiềm năng xuất cảng nô lệ, đàn bà mại dâm lớn nhất thế giới. 

– Cùng với Trung Quốc, VN là một trong hai nước sản xuất và tiêu thụ nhiều phong bì nhất, tính trên đầu người.

– Tự do tôn giáo? VN là nước tự do nhất thế giới. Cán bộ muốn thành sư, hôm sau cạo đầu thành sư. Ai không tin tôn giáo, cứ tự do vác súng đi hỏi tội linh mục.

– Tại sao ai cũng muốn dân chủ, nhưng VN vẫn là một nước độc tài? Bởi vì người nọ chờ người kia. Nếu anh làm, anh đi tù, người khác hưởng. Tiện nhất là chờ Tây, Mỹ nó làm giùm. Tây, Mỹ không hiểu sao nó thích buôn bán hơn là làm dân chủ. Khi nào Mỹ nó thay đổi, hết ham dollars, VN sẽ có dân chủ. Đó là vấn đề của Mỹ, không phải của người Việt.

Paris, tháng 11/2017

From: Kristie Phan & KimBang Nguyen

Tại sao TP.HCM có số người tử vong vì dịch cao đến thế?

Tại sao TP.HCM có số người tử vong vì dịch cao đến thế?

Bởi  AdminTD

Đỗ Duy Ngọc

17-10-2021

Từ khi thành phố bùng phát dịch vào đầu tháng 5.2021, tôi cứ thắc mắc hoài về con số tử vong vì dịch bệnh. Con số người mắc bệnh ở thành phố cho đến nay là 416.665 người, nhưng con số tử vong đã lên đến trên 18.000. Trong khi đó ở Bình Dương số người nhiễm là 224.877 tức khoảng hơn một nửa Sài Gòn nhưng số người chết chỉ hơn 2.000 người.

Nếu so sánh với thế giới như Mỹ có 44.900.000 người nhiễm và số người chết là 724.000 người. Ấn Độ có 34.100.000 nhiễm và chết 452.000 người, Brazil có 21.600.000 nhiễm và tử vong 603.000 người. Việt Nam có 861.000 người nhiễm và 21.131 tử vong. Toàn thế giới có 219.000.000 người nhiễm dịch và số tử vong là 4.550.000 người. Nếu lấy tỷ lệ số người chết trên con số người nhiễm bệnh, ta thấy rằng tỷ lệ ở thành phố HCM nằm trong số những nước có tỷ lệ tử vong cao nhất thế giới. Nếu chung ở Việt Nam con số đó là 2.5% thì riêng thành phố đã là gần gấp đôi.

Câu hỏi đặt ra là tại sao ở thành phố này tỷ lệ người chết quá cao như thế, trong khi đây là thành phố lớn, có nhiều bệnh viện, có đội ngũ y bác sĩ giỏi, có thiết bị y tế tốt hơn những tỉnh khác, không kể thành phố Hà Nội. Lại được tăng cường hơn 20.000 cán bộ y tế, bác sĩ, y tá, điều dưỡng từ Bắc vào. Trong những ngày cao điểm của dịch, con số người chết lên cao đến chóng mặt. Xác chết phải chứa trong những xe lạnh, lò thiêu quá tải phải xếp hàng chờ cả tuần lễ, trên báo chí cũng như mạng xã hội đều thấy hình ảnh của chết chóc và bi thương.

Ngay trong thời điểm đó, tôi đã từng đặt câu hỏi này và đi tìm nguyên nhân rồi mong có nhà khoa học, các nhà chuyên môn có câu trả lời thoả đáng. Thế nhưng không tìm thấy.

Cho đến ngày 12.10, tại buổi giám sát của Đoàn đại biểu Quốc hội TP.HCM, Bí thư Thành ủy Nguyễn Văn Nên đã chia sẻ về những ngày tháng chống dịch khốc liệt, chưa từng có của thành phố, tôi mới thấy được nguyên nhân về con số tử vong cao ngất ấy. Theo Bí thư Nguyễn Văn Nên: Thành phố đã áp dụng biện pháp khẩn cấp nhưng không tuyên bố “tình trạng khẩn cấp”.

Và nhân dân lúc đó cũng chẳng biết tình hình thật sự như thế nào bởi những biện pháp, văn bản, chỉ thị quay liên tục, thay đổi liên tục đâu có hay là thành phố đã vào thời điểm khẩn cấp. Điều này cũng khiến cho một bộ phận nhân dân còn chủ quan nên việc ngăn chận dịch bệnh không hiệu quả.

Đồng thời, cũng theo ông Nên: “Dù lúc đó TP có những lúc đưa ra chỉ tiêu xét nghiệm 500.000 mẫu/ngày, huy động hết lực lượng nhưng trả kết quả chỉ vài chục ngàn mẫu. Quyết định giãn cách để xét nghiệm phát hiện ca nhiễm ngăn chặn kịp thời nhưng lúc đó “vũ khí chiến đấu” không phù hợp”. Lúc đó chưa có thuốc điều trị, TP tập trung xây dựng bệnh viện dã chiến để tập trung ca nhiễm COVID-19 (F0). Nhưng tập trung xong ngồi đó ngó, ai khỏe vượt qua, ai mệt thì đi nằm bệnh viện. Việc này tạo áp lực căng thẳng rất lớn, không biết làm gì. Giữ F0 lại ngăn chặn nguồn lây nhưng tập trung họ lại xong không biết làm gì.”

Ông Nên đã nói thật, thể hiện sự lúng túng của nhà cầm quyền đưa đến hậu quả khốc liệt. Lúc đó, chủ trương cách ly tập trung cả F0 lẫn F1. Nhưng không có một biện pháp gì, không thuốc men, không được chăm sóc, thiếu thốn mọi phương tiện. Và quan trọng nhất là “tập trung mà không biết làm gì”. Kết quả là lùa vào tập trung như thế nên đưa đến lây nhiễm chéo, người F1 có thể không nhiễm bệnh nếu được ở nhà, nhưng vào tập trung nên lây nhiễm và cuối cùng trở thành người bệnh và tử vong. Người F0 dù không triệu chứng, cứ xét nghiệm thấy dương tính là đưa đi, vào nằm không có thuốc, thiếu chăm sóc, kiệt sức là đi luôn. Như ông Nên phát biểu là tập trung F0 lại mà không biết làm gì, ai khoẻ thì vượt qua, ai yếu thì chết, hên xui. Thế nên rất nhiều người chết oan. Đáng lẽ họ không phải chết nếu được nằm nhà, được chăm sóc tử tế, có thể cơn bệnh sẽ qua đi vì hơn 80% người nhiễm sẽ hết bệnh hoặc không triệu chứng nặng.

Như vậy, rõ ràng là ở thành phố này, tỷ lệ tử vong cao là vì các chủ trương, biện pháp chống và phòng dịch đã mắc sai lầm trầm trọng trong thời gian đầu. Cách ly tập trung biến khu cách ly thành ổ nhiễm. Xét nghiệm toàn diện không giữ được những biện pháp an toàn cũng trở thành nói truyền dịch. Đưa tất cả vào bệnh viện, mở nhiều khu dã chiến mà lại không có thuốc men, thiếu máy móc, thiết bị, thiếu chăm sóc, cứ lùa vào nằm đấy thì cái chết đến là đương nhiên.

Phát biểu của Bí thư thành phố đã trả lời được nguyên nhân tỷ lệ tử vong ở thành phố cao như thế. Và như vậy, số người chết có lắm kẻ chết oan. Họ chết vì những chủ trương sai lầm của nhà nước, của thành phố. Đương nhiên, cho đến nay chẳng có ai lãnh trách nhiệm, chẳng có ai bị kết tội. Chỉ còn lại đó nỗi đau của mỗi gia đình có người tử vong trong cơn đại dịch. Chỉ còn đó hàng ngàn đứa trẻ mồ côi chẳng còn người thân. Chỉ còn đó những nỗi mất mát không có gì bù đắp được.

Một bác sĩ ở bệnh viện dã chiến ở quận 7 đã kể rằng, có gia đình nhiều người nhiễm bệnh, khi qua đời bác sĩ không biết báo cho ai vì tất cả đều đã chết, đau đớn thế đấy, bi thảm thế đấy vì những sai lầm không đáng có. Đã có gia đình chết cả 8 người trong một ngày. Và biết bao nhân mạng phải chấp nhận oan khiên. Nghiệp nào ở đây, nhân quả gì ở đây? Họ chết oan vì những chính sách sai lầm. Ai là kẻ phải nhận tội? Chẳng có ai cả. Và người chết đã thành tro bụi rồi. Tất cả rồi sẽ qua đi, chỉ còn lại nỗi đau cho mỗi gia đình. Có nhiều nhà cho đến nay vẫn chưa nhận được tro cốt của người thân. Gần 2 triệu người trở về quê giờ không biết làm gì để sống sau cuộc di tản rầm rộ và bi đát trở về vì đói và sợ hãi.

Ông Nên chia sẻ: “Đại dịch để lại nhiều đau thương, bài học xương máu rất quan trọng để chúng ta sẵn sàng ứng chiến với tình hình mới chưa biết sắp tới như thế nào. TP thực hiện biện pháp nào cũng cân nhắc, rất khó khăn, không có biện pháp nào nhỏ”.

Bây giờ, thành phố chủ trương “bình thường mới” nhưng nguy hiểm của dịch bệnh vẫn luôn rình rập. Nếu không có chủ trương đúng, nếu dân thiếu cảnh giác, chủ quan, dịch cũng có thể bùng phát trở lại bất cứ lúc nào. Thực tế của các nước quanh ta và cả trên thế giới đã cho thấy rõ điều đó. Chích đủ vaccine cũng chưa hẳn là không nhiễm bệnh và không tử vong. Virus vẫn còn đó, số người bị nhiễm hàng ngày vẫn còn đó, mong nhà nước sáng suốt kết hợp với những nhà khoa học, những đội ngũ chuyên môn có một chính sách, biện pháp hợp lý và khoa học để chúng ta không tái diễn những chết chóc không đáng có.

Đừng nên thoả mãn và tự hào rằng đã chế ngự được đại dịch. Càng kiêu ngạo và tung hô, càng nhận lấy hậu quả khó lường. Hiện tại, mỗi nơi làm mỗi cách, nhiều tỉnh thành lại quá cực đoan, cũng không thiếu sự ngu dốt khiến đời sống, sinh hoạt của nhân dân vốn đã khó khăn lại càng khổ hơn. Chính sách không nhất quán từ trung ương xuống địa phương đang làm cho dân bất mãn, hết lòng tin. Tình hình này có giải quyết được không?

 S.T.T.DTưởng Năng Tiến – Ăn & Ở

 S.T.T.DTưởng Năng Tiến – Ăn & Ở

Ảnh của tuongnangtien

Thứ Sáu, 10/15/2021 – 06:41 — tuongnangtien

Có anh bạn đồng hương và đồng nghiệp trẻ, sau khi tình cờ biết rằng tôi là dân thuộc bộ lạc Tà Ru (tù ra) bèn nhỏ nhẹ khen:

  • Không thấy ai đi “cải tạo” về mà vẫn lành mạnh, bình thường như chú!

Chưa chắc đó đã là lời chân thật, và dù thật thì e cũng chỉ là câu khen trật (lất) thôi! Nói tình ngay, tôi không được “bình thường” hay “lành mạnh” gì lắm. Tôi ít khi đề cập đến những năm tháng lao tù của mình, giản dị chỉ vì nó rất ngắn ngủi và vô cùng nhạt nhẽo.

Khi có dịp gặp gỡ những vị huynh trưởng, vốn đều là dân từ “chiến khu” ra (Vũ Ánh, Đoàn Viết Hoạt, Vũ Thư Hiên, Thanh Thương Hoàng, Phan Nhật Nam, Bùi Ngọc Tấn, Uyên Thao, Nguyễn Chí Thiện …) tôi luôn luôn chỉ “dựa cột mà nghe” – dù luôn uống khá nhiều – chứ tuyệt nhiên không hề dám “thưa thốt” (hay nói leo) một câu nào ráo.

Tổng cộng số ngày tôi đi “cải tạo”, có lẽ, không nhiều hơn thời gian mà Nguyễn Chí Thiện ngồi trong chuồng xí (sau mấy lần tù) và chắc chưa bằng tổng số đêm mà Vũ Ánh hay Phan Nhật Nam nằm chèo queo trong những xà lim kiên giam ở A 20 – Phú Yên – hay trại 5 Thanh Hóa.

Tôi cũng chả bị vu vạ cho những tội trạng tầy đình (xét lại, âm mưu lật đổ chính quyền, biệt kích cầm bút) như Đoàn Viết Hoạt, Vũ Thư Hiên, Bùi Ngọc Tấn, Uyên Thao, Thanh Thương Hoàng, và vô số tù nhân khác. Tội danh của tôi tuy nghe cũng nặng nề (“cầm súng chống lại nhân dân”) nhưng vì chỉ là một sỹ quan hạng bét, và có hàng trăm ngàn thằng như thế nên không đứa nào bị hỏi cung hay tra vấn gì sất. Cái giá phải trả tương đối cũng nhẹ hều à: lao động cải tạo.

 Chỉ có điều vô cùng “bất tiện” là chúng tôi chả bao giờ được cho ăn uống đàng hoàng hay no đủ cả. Với thời gian, cái đói – dường như – cũng từ lòng ruột “ngấm” luôn vào tiềm thức hay vô thức. Ngay cả trong giấc ngủ, tôi cũng chỉ mơ toàn khoai (với củ) chứ chưa hề thấy cá hấp, vịt quay, gà xối mỡ, chim cút rô ti, hay cua rang me (hoặc rang muối) một lần nào cả.

Tôi đói đến độ có thể nuốt cơm không, chả cần muối mắm gì, cũng vẫn thấy rất ngon. Hạt cơm vào miệng tan thành như sữa, ngấm tận kẽ răng, rồi trôi dần xuống họng. Nó trôi đến đâu là thấm thía, đậm đà, ngọt ngào tới đó.

Cũng từ đó, tôi nhìn thực phẩm (hạt ngô, hột đỗ, muỗm cháo, thìa mỡ, tán đường, cục kẹo …) bằng một đôi mắt khác – trân trọng đến độ bất thường – và hoàn toàn không được “lành mạnh” gì cho lắm! Đôi lúc, tôi lớn tiếng quát tháo con cái (chỉ vì chúng bỏ dở chút thức ăn thôi) rồi cứ ân hận mãi về cái tính khí “không được bình thường” của mình !

Thế hệ chúng tôi không phải là những người Việt đầu tiên sống chung với … đói. Nhiều kẻ cũng bị lâm vào cảnh khốn cùng tương tự, từ giữa thế kỷ trước, dù họ chả có tội tình gì ráo:

Bán trôn rồi lại bán cả mồ hôi

Mà đói rét vẫn quần cho sớm tối!

Hai câu thơ trên Nguyễn Chí Thiện viết từ năm 1964. Mười năm sau, sau khi cuộc chiến Bắc/Nam đã chấm dứt, tình hình – xem ra – cũng không khác trước bao nhiêu:

“Sau năm 1975, chính quyền CSVN cho phép các hộ gia đình được giết mổ lợn vào dịp tết nhưng phải xin giấy phép của UBND xã và nộp thuế sát sinh… Chuyện đụng lợn ngày tết cũng phải nói thêm rằng, đối tượng là những gia đình có mức sống trung bình trở lên chứ những hộ nghèo đói quanh năm thì chỉ dám mua vài cân thịt chui ở chợ đen. Trong 3 ngày tết, họ ăn thịt rang mặn với rau dưa là chính. Chỉ sáng mồng Một tết họ mới dám thịt con gà để cúng tổ tiên. Vì thế, mấy ngày trước tết, nếu nghe tiếng lợn kêu từ nhà nào vọng tới thì họ cũng chỉ biết thở dài và cảm thấy chạnh lòng nhìn lũ con đói cơm, rách áo.” ( FB Lê Hữu Nghiệp. “Đơn Xin Mổ Lợn Thời Bao Cấp” – 09/06/2021).

Miền Nam – tất nhiên – cũng thế, theo như lời của blogger Trần Ngọc Tuấn: “Khoảng thời gian 1976 – 1977…các chợ trời ở Miền Nam như Sài Gòn – Đà Nẵng – Huế không còn thấy sách nữa, thay vào đó là quần áo, máy nghe nhạc Akai, đồng hồ, xe đạp, xe máy, bàn ghế kiểu, salon, tủ chè, tủ lạnh, tivi…và cả bàn thờ…cả trăm thứ đồ dùng dân sự, đồ nhà binh, thượng vàng hạ cám. Điều đó chứng tỏ người dân Miền Nam (tính từ Quảng Trị trở vào) đã lâm vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn về kinh tế, về miếng ăn hàng ngày.

Thời gian, cũng như thời cuộc – may thay – đều không đứng về phía cường quyền nên việc “quản lý bao tử” không thể kéo dài mãi được. Chế độ tem phiếu buộc phải cáo chung. Blogger Lê Bá Vận kết luận: “Cộng sản dù là thứ chính cống cũng chịu hết nổi buộc phải từ bỏ chính sách Bác Hồ bao cấp để sửa sai, đổi mới. Đó là thời kỳ Kinh tế thị trường định hướng XHCN.”  

Kinh Tế Thị Trường không chỉ giúp cho đám đông quần chúng được đủ no mà còn tạo ra một nhu cầu mới cho giới quan chức cao cấp ở Việt Nam, như phản ảnh của báo chí ở xứ sở này:

Điều đang “thách thức” công luận – thực ra – không phải là những biệt phủ/biệt thự nguy nga mà là tình cảnh sống chui rúc (như chuột bọ) của đám đông quần chúng. Báo Lao Động, số ra ngày 28/12/2020, cho biết:

“Theo kết quả kiểm toán chương trình nhà ở xã hội vừa được Kiểm toán Nhà nước công bố, tại Hà Nội, trong giai đoạn 2016-2020, dự kiến có 15 dự án nhà ở xã hội được xây dựng, hoàn thành nhưng đến tháng 7.2020 chưa có dự án nào hoàn thành.”

Toàn là những “dự án ma” thôi thì làm sao mà “hoàn thành” được, mấy cha? Phần lớn dân Việt nay có đủ ăn là đã “hạnh phúc” lắm rồi, chưa ai kịp nghĩ đến chuyện ở đâu. Họ “chỉ mỗi mong có cái bỏ vào mồm” thôi, theo như cách nói của bỉnh bút Thu Trân của trang Việt Nam Thời Báo.  

Ngay cả đến một cặp vợ chồng nghệ sỹ lừng lẫy như Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh mà còn không có một chỗ trú thân tử tế thì nói chi đến đám công nhân lam lũ: Khoảng không gian của anh và em/ Khi buồn bã em không thể quay mặt đi nơi khác/ Anh không giấu em một nghĩ lo nào được/ Ta chỉ có mấy thước vuông để cùng khổ cùng vui.

Vấn đề chỉ trở nên phức tạp khiến thiên hạ lo sợ trong những ngày dịch bệnh vừa qua vì mức độ lây lan nhanh chóng do sự bẩn chật thôi. FB Đào Tuấn tường thuật:  

Thứ trưởng Bộ Lao động Nguyễn Văn Hồi kể trong đợt khảo sát vừa rồi, ông gặp trường hợp có gia đình 5-6 người sống trong căn phòng chỉ 7m2… Không hiểu họ ăn ở sinh sống thế nào khi mà chỉ thở thôi đã vật vã rồi. Nhưng đó chưa phải là sự tồi tệ nhất. Ông Trần Việt Anh, Phó Chủ tịch Hiệp hội doanh nghiệp TP.HCM nói: Nhiều phòng trọ chỉ 10m2, mà có tới 10 người chen nhau chung sống.

Trước phong tỏa, họ chia ca ngày đêm đi làm cũng đỡ. Bốn tháng hơn 120 ngày lockdown tất cả chui một chỗ 24/24. Không gian kín mít ở những nhà trọ ổ chuột như này chính là lý do vì sao số F0 dựng đứng suốt mấy tháng giời.

Lockdown không kéo dài hoài. Dịch bệnh rồi cũng sẽ qua thôi nhưng họa cộng sản thì e sẽ còn ở lại lâu.“Những nhà trọ ổ chuột” cũng thế, cũng sẽ tồn tại mãi mãi với chế độ hiện hành. Phát biểu khai mạc Hội Nghị Trung Ương 4, Khóa XIII – hôm 4 tháng 10 năm 2021 – Nguyễn Phú Trọng bầy tỏ sự lo âu:

“Tình trạng suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống và những biểu hiện ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’ vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi một cách căn bản, thậm chí có mặt còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường.”

Trong khi mà người dân đang cuống cuồng (như bầy kiến trên một que sắt nóng) thì điều duy nhất mà ông TBT đương nhiệm quan tâm vẫn chỉ là là sự tồn vong của Đảng và Nhà Nước thôi, chứ còn chuyện ăn ở của đám dân đen thì chưa bao giờ được các đồng chí lãnh đạo mang ra bàn thảo trong suốt bốn kỳ ở Hội Nghị Trung Ương. Quí vị Đại Biểu Quốc Hội cũng vậy, cũng câm như hến ròng rã hai phần ba thế kỷ qua – nếu tính từ năm 1946.

Khoảng 1.3 triệu người ‘tháo chạy’ từ thành phố về quê

Khoảng 1.3 triệu người ‘tháo chạy’ từ thành phố về quê

October 13, 2021

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Số liệu thống kê lần này chưa tính đến dòng người về quê từ đầu Tháng Mười, khi Sài Gòn và các tỉnh phía Nam nới lỏng giãn cách.

Báo VNExpress dẫn tin từ Tổng Cục Thống Kê công bố sáng 12 Tháng Mười, cho biết tính từ Tháng Bảy đến 15 Tháng Chín, có khoảng 1.3 triệu người lao động đã về quê “tránh dịch.”

Cả triệu người lao động nghèo từ các tỉnh phía Nam trở về quê để được “sống.” (Hình: Tây Nguyên/Zing)

Trong số người trên, khoảng 324,000 người từ Hà Nội về, 292,000 người từ Sài Gòn về, và 450,000 người từ các tỉnh, thành khác ở phía Nam trở về quê.

Thống kê sơ bộ cũng cho thấy tỉnh Nghệ An đã đón khoảng 87,000 người, Hà Tĩnh 16,000 người, Thừa Thiên Huế 40,000 người và Quảng Nam hơn 6,500 người. Các tỉnh phía Bắc như Hà Giang, Sơn La, Lào Cai… cũng đã đón hàng ngàn người trở về từ hôm 5 Tháng Mười đến nay.

Ông Phạm Hoài Nam, vụ trưởng Vụ Thống Kê Dân Số và Lao Động, nhận định: “Khá nan giải khi thu hút ngược lao động về lại trung tâm công nghiệp, thành phố lớn, bởi tâm lý lưỡng lự, e ngại của người dân.”

Theo ông Nam, nguyên do là chính sách phòng chống dịch của nhiều tỉnh, thành đang rất khác nhau và người lao động không thể lường được mức độ ổn định của các biện pháp này.

Tương tự, các doanh nghiệp cũng mong chờ chính quyền có chính sách nhất quán, không thể liên tục nối dài “Chỉ Thị 16.”

Dòng người lao động từ các tỉnh phía Nam đổ về quê đã diễn ra từ đầu Tháng Bảy và ồ ạt hơn vào đầu Tháng Mười. “Về quê đã rồi tính tiếp.” Câu nói mà nhiều công nhân nghèo giãi bày về quyết định rời bỏ Sài Gòn để trở lại quê hương.

Thực tế, nhiều người quyết định về quê không phải vì sợ dịch, muốn tránh dịch và cũng không phải vì bị kích động, chạy theo số đông mà đơn giản vì họ trở về để được “sống” và tiếp tục hy vọng.

Báo VNExpress dẫn lời chủ một dãy nhà trọ ở Sài Gòn kể: “Tôi có hơn 70 phòng trọ đang cho công nhân các khu công nghiệp thuê. Sau những cuộc nói chuyện, tôi nhận ra một điều rằng hầu hết những người chọn về quê đợt này đều có chung một điểm, đó là họ không còn khả năng trụ lại thành phố thêm nữa. Khi gọi điện báo trả phòng với tôi, họ đều nói rằng ‘về quê tuy chẳng còn gì nhưng ít nhất dưới đó có người thân hỗ trợ, phải sống cái đã rồi tính tiếp.’”

Trên đường hồi hương, nhiều người dân phải trải áo mưa nằm bên vệ đường nghỉ ngơi sau quãng đường đi quá dài. (Hình: Việt Linh/Zing)

Giới hữu trách tuyên truyền trên báo đài đề cập đến những khả năng và cơ hội, những rủi ro và thách thức của lựa chọn đi hay ở. Song, không nghĩ rằng hơn bốn tháng bị “giam lỏng,” người lao động nghèo không được đi làm, không có nguồn thu nhập nào khác để sinh nhai.

Trong khi đó tiền trọ vẫn phải đóng đủ, cơm vẫn phải ăn, chưa kể nhà có trẻ nhỏ còn phải lo lắng trăm bề… Những áp lực chất chồng mà họ phải gồng gánh mỗi ngày dường như đã đạt đến giới hạn. (Tr.N) [qd]

Chống dịch như gà mắc tóc

Chống dịch như gà mắc tóc

Hoàng Hải Vân

Sau khi TP.HCM nới nóng giãn cách từ ngày 1-10, người dân ùn ùn kéo về quê tìm đường sinh sống, bất chấp những lời thiết tha kêu gọi ở lại. Sau mấy chục năm coi người nhập cư là công dân hạng 2, có lẽ đây là lần đầu tiên chính quyền TPHCM thấy thành phố không thể phát triển được nếu không có họ. Nhưng đồng bào nhâp cư không tin họ có thể sống được ở nơi này, ít nhất trong ngắn hạn.

Có thể là hình ảnh về văn bản cho biết 'f tuoitre online Người dân về quê: Quá tải khu cách ly, nguy cơ lây nhiễm chéo 06/10/2021 09:06 GMT+7'

Có thể là hình ảnh về văn bản cho biết 'f tuoitre online 13 tỉnh miền Tây kiến nghị tạm ngưng cho người dân về quê 03/10/2021 09:57 GMT+7'

Có thể là hình ảnh về văn bản cho biết 'f tuäitre online) THỜI SỰ Hàng chục ngàn người tiếp tục về quê, các tỉnh loay hoay lo cơm nước 04/10/2021 12:42 GMT+7'

Dòng người lại dính chùm với nhau với mức độ dồn nén cao hơn, dày đặc hơn, kéo dài nhiều ngày hơn những đợt dính chùm mấy tháng trước, khiến cho các quy định 5k bị vô hiệu hoá hoàn toàn sau khi vô hiệu hoá “từng bước” trong những lần dính chùm trước.

Dân không tự dính chùm, sự dính chùm là do các chốt kiểm soát của nhà nước.

Có tỉnh tổ chức đón dân, có tỉnh ngăn cản, nhưng dù đón hay ngăn cản thì dân vẫn cứ bị các chốt kiểm soát làm cho dính chùm. Đón hay không thì các quy định 5k vẫn bị vô hiệu hoá. Khi đồng bào về đến quê hương, nhiều tỉnh đưa vào sàng lọc, lại dính chùm lần nữa. Sàng lọc xong, đưa vào khu cách ly tập trung, lại tiếp tục dính chùm. Dính chùm chồng lên dính chùm, dịch bệnh có lây lan hay không thì không cần phân tích mọi người cũng biết. Nếu như có một làn sóng dịch tiếp theo (lạy trời không xảy ra) thì làn sóng đó là do các cuộc dính chùm này gây ra, trách nhiệm hoàn toàn do chính quyền.

Hãy hình dung: Nếu không có các chốt kiểm soát, nếu không có ngăn cản, nếu không có tổ chức đón, mà để người dân đi lại tự do thì có sự dính chùm đó không? Chắc chắn là không, vì người dân chỉ đi một chiều về quê chứ hầu như không có ngược lại. Bởi vậy, không có chốt kiểm soát thì việc phòng chống dịch hiệu quả sẽ cao hơn và chi phí thấp hơn rất nhiều so với có chốt kiểm soát.

Người từ thành phố về, các địa phương sợ lây lan ư? Lây lan chính là từ sự dính chùm mà chính quyền gây ra đấy!

Chính quyền của chúng ta hiện diện đến xã, ấp, thậm chí đến tổ dân cư. Chỉ cần để cho dân về tự do và cách ly tại nhà, có xã, ấp, tổ kiểm soát, trong khoảng thời gian cách ly tại nhà ai có triệu chứng sẽ được xét nghiệm, nếu nhiễm bệnh sẽ tiếp tục cách ly và điều trị tại nhà cho đến khi âm tính. Sau thời gian cách ly thì người dân được sinh sống bình thường và tuân thủ các quy định như dân địa phương tại chỗ.

Nhưng tại sao việc phòng chống dịch đơn giản, hiệu quả và ít tốn kém như vậy lại không được quan chức nào nghĩ đến mà cứ phải để cho dân dính chùm cho dịch bệnh lây lan?

Nếu như dính chùm dày đặc như thế này mà dịch bệnh vẫn không lây lan thì cần gì phải áp dụng các biện pháp phong toả khiến cho dân rơi vào nghèo đói, doanh nghiệp điêu đứng, kinh tế suy thoái, GDP âm 6,17% như những tháng qua?

Câu trả lời thuộc về cấp trên cao nhất. Còn các quan chức cấp dưới thì hình như không còn khả năng tư duy, họ được quy hoạch, được đào tạo để chấp hành sự chỉ đạo của cấp trên nhằm giữ cái ghế của mình, chứ rất ít khi nghĩ đến thân phận của người dân, thậm chí không còn khả năng động não để nghĩ đến giải pháp sao cho dịch bệnh ít lây lan nhất. Nếu động não thì tại sao không nghĩ đến làm cho dân dính chùm lại với nhau thì dịch bệnh lây lan?

Và xin lặp lại câu hỏi ở trên: Nếu như dính chùm dày đặc như thế này mà dịch bệnh vẫn không lây lan thì cần gì phải áp dụng các biện pháp phong toả khiến cho dân rơi vào nghèo đói, doanh nghiệp điêu đứng, kinh tế suy thoái, GDP âm 6,17% như những tháng qua?

Dân nghèo đói vì phong toả và ùn ùn kéo về quê tìm đường sống hình như chưa làm ai thức tỉnh. Có lẽ khi GDP âm 6,17% trong quý 3 và khi các doanh nghiệp FDI bắt đầu rời khỏi Việt Nam mới khiến cho cấp trên cao nhất thức tỉnh chăng? Sự tụt hậu so với các nước xung quanh không còn là nguy cơ mà đang hiện hữu.

Đừng để quá muộn!

H.H.V.

Nguồn: FB Hoàng Hải Vân

Thấy gì qua việc Thầy giáo xin thôi việc vì môi trường ‘phi giáo dục, dối trá’?

Đài Á Châu Tự Do 

Trả lời RFA hôm 12/10, Thầy Đỗ Việt Khoa – giáo viên trường Trung học Phổ thông Thường Tín – Hà Nội, người từng có rất nhiều thành tích chống tiêu cực trong giáo dục, nhận định:

“Thầy Lê Trần Ngọc Sơn vừa làm một đơn xin thôi việc, vừa là một lá đơn có nội dung tố cáo sự xấu xa nơi trường học nơi thầy ấy công tác. Theo lá đơn này và trả lời của hiệu trưởng trên báo chí, thì đúng là trường học đó có rất nhiều vấn đề. Phòng giáo dục đã thuyên chuyển một hiệu phó và đang có ý định thuyên chuyển cả hiệu trưởng. Rất là buồn, vì theo thầy ấy là sự dối trá tràn ngập, theo tôi điều này rất là đúng ở nhiều nơi, nhiều lĩnh vực… Trước đây tôi dạy ở trường Vân Tảo thấy rằng, khi tay hiệu trưởng côn đồ, lưu manh, dở trò xấu xa áp đảo, khủ bố thầy cô… thì cả trường phải nói dối theo nó.”

Nguy hiểm hơn cả, theo thầy Khoa là cả ban lãnh đạo Sở GDĐT hùa theo với sự dối trá đó và cũng trở thành những kẻ dối trá lừa lọc. Thầy Khoa cho rằng đấu tranh ở Việt Nam rất khó vì cấp trên hư hỏng mục ruỗng, chứ không phải vì khó phát hiện sai phạm ở cơ sở. Cho nên Việt Nam nên có biện pháp mạnh, có những lãnh đạo thật mạnh mẽ kiên quyết xử lý những trường hợp này. Thầy Khoa nêu ví dụ:

“Tôi thấy ở Hải Phòng có trường nào lạm thu thì như năm vừa rồi, thì lãnh đạo tỉnh cách chức, xử lý luôn hiệu trưởng. Nhưng không phải nơi nào cũng được như vậy.”

Thầy Lê Trần Ngọc Sơn khi giải thích với báo chí trong nước về lý do là một giáo viên đã công tác trong ngành giáo dục gần 25 năm, nhưng phải viết ra những lời cay đắng như vậy, vì khi về trường giảng dạy thấy nhiều bất hợp lý, đã góp ý cho ban giám hiệu nhưng đã bị trù dập.

Phó Giáo sư, Tiến sĩ Hoàng Dũng, một chuyên gia về ngôn ngữ học, hiện đang giảng dạy tại trường Đại học Sư phạm TP.HCM, khi trao đổi với RFA hôm 12/10 cho rằng chuyện đi dạy thì cũng có chỗ xấu, nhưng cũng có chỗ tốt:

“Nhìn chung thì giáo dục Việt Nam cũng có chỗ này chỗ kia, có chỗ thì tôi tin giống như chỗ thầy giáo đã xin nghỉ việc nói như thế, đây có thể là chuyện có thật. Nhưng có những chỗ khác thì không đến nỗi như thế, thậm chí có môi trường rất tốt. Trường tôi là trường đào tạo giáo viên, học trò học xong đi dạy… nhiều em gặp lại thầy kể lại chuyện đi dạy có chỗ xấu, có chỗ tốt. Nhưng nhìn chung có những cái khá phổ biến, mà người tự trọng không chấp nhận được, chẳng hạn như bệnh thành tích, bắt các thầy cô giáo phải làm hết các chuyện nhỏ đến to, nhưng thực chất là chỉ để phục vụ các sếp thôi. Những cái đó thì những người tự trọng họ không chịu được, tất nhiên không phải chỗ nào cũng vậy, nhưng phổ biến lắm. Thành ra tôi rất thông cảm quyết định của thầy giáo khi mà quyết định xin nghỉ việc.”

https://www.rfa.org/…/opinion-about-the-teacher…

Thấy gì qua việc Thầy giáo xin thôi việc vì môi trường 'phi giáo dục, dối trá'?

RFA.ORG

Thấy gì qua việc Thầy giáo xin thôi việc vì môi trường ‘phi giáo dục, dối trá’?

Mới đây một thầy giáo ở Đồng Nai đã xin nghỉ việc vì ông thấy môi trường nơi ông giảng dạy ‘phi giáo dục, dối trá’.

Vô sản thời Covid

Vô sản thời Covid

Bởi  AdminTD

Lâm Bình Duy Nhiên

10-10-2021

Câu chuyện của anh Phạm Văn Hùng cùng vợ và 15 con chó “tháo chạy” từ Long An về quê Cà Mau, đã mang lại sự cảm động nơi nhiều người.

Nhưng điều khiến chúng ta căm phẫn chính là đàn chó của vợ chồng anh đã bị cơ quan chức năng “thủ tiêu” vì lý do chúng bị “dương tính bởi một loại virus nào đó“!

Ai tin vào khả năng và kiến thức của các nhân viên y tế cấp xã, cấp huyện hay cấp tỉnh này?

Từ giết thú đến sát hại con người, con đường tội lỗi chẳng bao xa…

Dẫu sự thật ra sao thì đó cũng là một hành động tàn nhẫn của một chính quyền tàn bạo, từ mọi cấp độ, trong cách hành xử và đối phó với nguy hiểm.

Người dân nghèo khó vì cách phòng chống dịch của chính quyền nên tìm đường bỏ về quê. Gia tài họ vỏn vẹn gói trọn trong những gói đồ hay những con vật thân thương. Tất cả cũng chẳng còn gì sau muôn vàn khó khăn, vất vả!

Giãn cách, phong tỏa nghiêm ngặt nhưng không hề đưa ra một giải pháp nhân văn nào để trợ giúp người dân, nhất là giới lao động nghèo và các hãng xưởng. Bỏ mặt họ trong túng quẫn, đói khổ và căng thẳng về tâm lý chỉ nhằm chống dịch sao cho “hiệu quả” để lấy tiếng với cộng đồng quốc tế. Rất nhiều điều phi lý và nực cười trong những quyết định và chỉ thị phòng chống dịch của nhà nước. Chính quyền dường như không muốn nhìn thấy những bài học của thế giới sau hơn một năm bị Covid hoành hành!

Khi người dân chưa được tiêm vắc-xin một cách kịp thời và chỉ nhận được đôi bao mì gói, ít chai nước tương, nước mắm hay vài ký gạo để “đồng lòng chống dịch” thì những kẻ giàu có, quyền thế vẫn được ưu tiên chăm lo và tiếp tục sống trong nhung lụa. Đó chính là tột đỉnh của sự bất công!

Tựu trung chỉ có dân nghèo đã phải trả giá quá đắt cho cách chống dịch cực đoan, bảo thủ và tàn nhẫn của chế độ.

Giai cấp lao động, vô sản đã góp phần xương máu để giúp người cộng sản nắm quyền. Họ vẫn là con cờ của chế độ trong sự tuyên truyền giáo điều về “sứ mệnh và vai trò lịch sử” của họ trong “công cuộc đấu tranh chống giai cấp tư sản”.

Thực tế thì họ đã bị bỏ mặc vào lãng quên bởi kẻ cầm quyền. “Sống chết mặc bay”, giới cầm quyền tha hồ làm giàu trên mồ hôi và nước mắt của người nghèo! “Cuộc cách mạng vô sản” đã tạo nên một giai cấp tư sản khác, tàn nhẫn hơn, bóc lột hơn, đó chính là “giai cấp tư sản – mafia đỏ”. Những nhóm lợi ích, quan chức và thân đảng, tha hồ làm giàu một cách bất chính. Chính họ đã gây nên sự bất công giữa các tầng lớp trong xã hội. Thao túng quyền lực, kinh tế và tài chính nhằm làm giàu cho cá nhân, gia đình, tập đoàn và cho đảng mới chính là “sứ mệnh lịch sử” của giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam.

Một cuộc cách mạng đẫm máu và dối trá mà nạn nhân chỉ là người nghèo, thấp cổ bé họng.

Vô sản muôn đời vẫn “vô sản”! Khốn nạn thay!

Covid 19 đã phơi bày, một lần nữa, bản chất thật, thú tính của chính quyền.

Hà Nội, Đà Nẵng từ chối chuyến bay trong ngày đầu ‘mở cửa’ bay nội địa

Hà Nội, Đà Nẵng từ chối chuyến bay trong ngày đầu ‘mở cửa’ bay nội địa

October 10, 2021

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Hôm 10 Tháng Mười, phi trường Tân Sơn Nhất tấp nập trở lại trong ngày đầu nối lại các chuyến bay nội địa, theo kế hoạch thí điểm của Bộ Giao Thông Vận Tải CSVN.

Theo ghi nhận của báo Zing, đại diện hãng hàng không Vietnam Airlines cho biết nhiều chuyến bay của hãng này đã đầy chỗ hơn 80%. Các chuyến Sài Gòn-Hà Nội, Sài Gòn-Thanh Hóa, Huế được khách đặt nhiều nhất. Thậm chí, nhiều chuyến đã gần như kín chỗ trong ba ngày đầu tính đến hôm 12 Tháng Mười.

Cả trăm hành khách đứng ngồi không yên tại phi trường Tân Sơn Nhất hôm 10 Tháng Mười vì không được bay đến Hà Nội, Đà Nẵng dù ứng đủ các điều kiện cần thiết. (Hình: Tuổi Trẻ)

Những hành khách dự định bay hôm 10 Tháng Mười, đều phải đáp ứng các điều kiện ngặt nghèo như: có giấy âm tính, chứng nhận chích đủ hai liều vaccine và chấp nhận bị cách ly bảy ngày có trả phí tại nơi đến.

Tuy vậy, hàng trăm người khi chuẩn bị làm thủ tục cho hai chuyến bay đi Hà Nội và Đà Nẵng đã phải “khóc ròng” vì hai thành phố này từ chối tiếp nhận chuyến bay.

Theo báo Zing, nguyên do khiến phi trường Nội Bài chưa cho bay đến là vì phải chờ nhà chức trách Hà Nội “hướng dẫn phương án cách ly.”

Do vậy, chuyến bay Sài Gòn-Hà Nội của hãng Vietnam Airlines không thể tiến hành theo lịch trình đã định. Tình trạng tương tự cũng diễn ra đối với hai chuyến bay khác đến Nội Bài từ Đà Nẵng và Điện Biên.

Cùng ngày theo báo Tuổi Trẻ, ít nhất hàng chục hành khách ở Tân Sơn Nhất đứng ngồi không yên khi được thông báo Đà Nẵng từ chối chuyến bay chở khách từ Sài Gòn, với nguyên do “yêu cầu công dân đến, về từ các khu vực (tổ, xóm, thôn, ấp…) không có ca nhiễm trong cộng đồng trong vòng 14 ngày.”

“Tiền vé được bảo lưu 100% và hãng sẽ cố gắng thu xếp chuyến bay sớm nhất cho hành khách. Sáng giờ, chúng tôi năn nỉ phía Đà Nẵng tiếp nhận chuyến bay nhưng cũng không được,” một nhân viên hãng hàng không VietJet được dẫn lời.

Tuy nhiên khoảng một giờ sau, 77 hành khách của chuyến bay đi Đà Nẵng “thở phào” khi nhận được thông báo của hãng hàng không là chuyến bay được khởi hành.

“Cú quay xe vào phút cuối khiến chúng tôi muốn nghẹt thở. Đến 1 giờ chiều, thông báo khách tranh thủ làm thủ tục để lên máy bay khiến hàng chục người ở đây vỗ tay, vỡ òa niềm vui,” một hành khách được báo Tuổi Trẻ dẫn lời.

Việc các tỉnh, thành bất ngờ có quy định phát sinh để ngăn chặn chuyến bay vào giờ chót khiến các hãng hàng không “trở tay không kịp” và chính các hãng này cũng rơi vào thế bị động.

Phi trường Tân Sơn Nhất tấp nập trở lại trong ngày đầu nối lại các chuyến bay nội địa hôm 10 Tháng Mười. (Hình: Zing)

Tình huống này cũng tương phản với chỉ đạo của Thủ Tướng Phạm Minh Chính được các báo ở Việt Nam dẫn lại một ngày trước: “Việc lưu thông và vận tải phải thực hiện thống nhất trên toàn quốc. Các địa phương theo điều tiết chung, không ban hành giấy phép con, không cát cứ.”

Trước đó, theo lịch trình mở lại các chuyến bay thương mại từ ngày 10 đến 20 Tháng Mười, mỗi ngày dự kiến có 38 chuyến bay, gồm 13 chuyến từ Sài Gòn đi các tỉnh Bình Định, Đà Nẵng, Huế, Khánh Hòa, Nghệ An, Phú Yên, Quảng Bình, Quảng Nam, Thanh Hóa, Hải Phòng, Phú Quốc, Gia Lai, Rạch Giá với tần suất một chuyến khứ hồi mỗi ngày. (N.H.K)