Làm Báo – Sổ tay thường dân – Tưởng Năng Tiến

Làm Báo

Tưởng gì chớ làm báo, và viết báo thì tôi rành rẽ (lắm) ngay từ lúc thiếu thời. Toàn là những chuyện không vui, hay những kinh nghiệm rất buồn.

Bài viết đầu tiên của tôi xuất hiện ở tạp chí Phổ Thông năm 1967. Dù có ghi rõ ngay ở trang đầu “lấy nhuận bút” nhưng tôi không nhận được đồng xu cắc bạc nào ráo trọi, báo biếu hay thư cảm ơn (suông) cũng khỏi có luôn.

Đúng là một “cái tát” đầu đời, dành cho một mầm non văn nghệ, ở tuổi 15! Từ đó – thỉnh thoảng – tôi lại nhận được thêm vài “cái tát” nữa của quí vị chủ nhiệm/chủ bút, hay … chủ chợ!

Suốt những năm của thập niên 1980, khi vừa mới chân ướt chân ráo đến California, tôi cùng vài người bạn hì hục làm báo và nhà xuất bản Nhân Văn. Độc giả dài hạn không nhiều, khoảng năm bẩy trăm thôi, tiền mua báo chỉ vừa đủ chi trả cho ấn phí và bưu phí.

Chúng tôi cũng kiếm thêm được chút đỉnh nhờ vào quảng cáo, và sách báo bán ngay tại địa phương. Còn số gửi đi những thành phố khác, và tiểu bang xa thì kể như mất trắng. Hiếm có ông bà chủ tiệm, hay chủ chợ, nào sòng phẳng lắm.

Tôi viết báo bị chạy tiền (liền liền) và làm báo bị giật tiền (liên miên) nên nói chuyện sách báo không khỏi cảm thấy đôi chút ngại ngần hay cay đắng.

Tâm cảm buồn phiền này chỉ mới hoàn toàn biến mất trong những ngày qua, sau khi tôi tình cờ được biết qua về tờ báo Hợp Đoàn, phát hành từ Trại Trừng Giới A20 – ở Phú Yên.

Sao lại làm báo trong tù, và cách nào hả Trời?

Một trong những nhân vật chính trong cuộc, A-20 Nguyễn Chí Thiệp (tác giả Trại Kiên Giam – nxb Sông Thu 1992) cho hay :

Trao đổi ý kiến với Trần Danh San và Vũ Văn Ánh, chúng tôi đồng ý với nhau cần phổ biến rộng rãi hơn những hiểu biết ít ỏi về chế độ Cộng sản, về những vấn đề trọng đại của thế giới, để cùng nhau có những cái nhìn xa hơn và sẵn sàng chấp nhận một thời gian tù đày lâu dài, có một niềm tin là chế độ Cộng sản sẽ sụp đổ…

Đúng như tên Hợp Đoàn do anh Vũ Văn Ánh đặt cho tờ báo, Hợp Đoàn thể hiện được phần nào sự đoàn kết, nó không thuộc tổ chức chính trị nào. Ánh, tôi và các em sĩ quan trẻ như Nhì, Ngọc, Cường, Hải… và hai em sinh viên Vũ Văn Dũng và Nguyễn Thanh Nhàn trên lập trường Quốc gia chống Cộng sản.

Không ai tham gia một tổ chức chính trị nào, chỉ có anh Trần Danh San, Chủ tịch Ủy Ban Nhân Quyền, đảng viên Duy Dân, những bài viết của anh trên lập trường chính trị đó, Ánh và tôi đồng ý là tờ Hợp Đoàn sẽ đăng tất cả các bài vở của tất cả các quan điểm chính trị Quốc gia nếu họ đóng góp, dĩ nhiên là trên lập trường chống Cộng.

A-20 Phạm Đức Nhì cho biết thêm :

Đó là một quyển vở học trò khoảng 60, 70 trang bị cắt ngang mất non nửa; giấy trắng tinh, bóng láng, được khâu lại cẩn thận. Trang bìa là 2 chữ Hợp Đoàn khổ lớn, được trình bày rất khéo và đẹp. Lật qua vài tờ thì thấy tờ báo được viết tay, chữ đẹp và rõ ràng, dễ đọc, trình bày trang nhã, bắt mắt

Nội dung các bài viết đều là những vấn đề thời sự nóng bỏng hấp dẫn ở trong trại và ngoài đời. Tôi đọc ngấu nghiến một lúc là hết. Hết mà vẫn thòm thèm, cứ tiếc là tờ báo không dầy thêm vài chục trang nữa. Có thể nói giọng văn truyền cảm và các đề tài thiết thực của tờ báo đã chinh phục tôi hoàn toàn…

Cứ thế, trong khoảng hơn 5 tháng, Vũ Ánh đã cho ra lò 3 số Hợp Đoàn; số sau đẹp hơn, hay hơn số trước. Khi phong trào chống đối ở trong trại lên cao; những người tù đã đồng lòng chây lười (một cách hợp nội quy) khi đi lao động; khi họp hành, học tập thì miệng câm như hến; khi cần phát biểu thì chỉ trích chế độ ăn uống quá thiếu thốn, lao động quá nặng nhọc mà chế độ thăm nuôi, quà cáp quá khắt khe. Đúng lúc ấy, một số người tù bị coi là ‘nguy hiểm’ lần lượt đi vào xà lim mà không có lý do gì hết. Vũ văn Ánh là người đầu tiên trong số họ xỏ chân vào cùm. Tờ Hợp Đoàn mất Sáng Lập Viên kiêm Chủ Bút, kiêm Tổng Thư Ký Tòa Soạn tạm thời đình bản…

Sau đó, do độc giả yêu cầu tha thiết quá, anh San, anh Thiệp, Ngọc Đen, Hải Bầu, Vũ Mạnh Dũng đề nghị tôi làm Thư Ký Tòa Soạn. Nhiệm vụ của tôi là đọc, sửa chữa, sắp xếp bài vở rồi giao cho Hải Bầu lên khuôn. Tôi biết kiến thức, khả năng của mình còn chưa tương xứng với công việc có trách nhiệm lớn lao như vậy, nhưng lúc đó tôi bị liệt hai chân, không phải đi lao động nên có điều kiện thuận lợi hơn các anh em khác. Thêm nữa, cái máu liều của thằng lính nhảy dù trong tôi vẫn còn nóng hổi nên tôi đã không từ chối. Hợp Đoàn tiếp tục một cách an toàn được 2 số nữa.

Cái giá phải trả cho năm số báo Hợp Đoàn – tất nhiên – không rẻ. Lần lượt từ ban biên tập, cộng tác viên phát hành (và cả độc giả nữa) đều bị vô cùm hết ráo. Kẻ vài ba tháng, người sáu bẩy năm.

A-20 Nguyễn Thanh Khiết cảm thán : 

Sáu năm biệt giam
ba muỗng nước, ba muỗng cơm
chưa lần lung lay ý chí
một đời anh – một đời sĩ khí
bước thấp, bước cao cắn nhục mà đi
ngọn bút hiên ngang
thay làn tên mũi đạn
giữa trại thù nét mực chưa phai

Thế đâu đã thôi!

Làm báo chui trong một xã hội theo chế độ toàn trị đã là một chuyện động trời rồi, nói chi đến việc phát hành một thứ underground press giữa một trại tù được mệnh danh là Thung Lũng Tử Thần :

Tôi không biết có phải do ảnh hưởng của việc Hà Nội thỏa thuận chương trình Tìm Kiếm Người Mỹ Mất Tích hay Chương trình nhân đạo đưa những cựu tù nhân cải tạo đi tái định cư ở Hoa Kỳ hay không mà một số anh em chúng tôi được chuyển về một trại gần Saigon hơn, đó là trại Z-30A Xuân Lộc thuộc tỉnh Long Khánh, một trại mà cuộc sống của tù nhân cải tạo tương đối thoải mái hơn so với A-20… nhóm chúng tôi gồm T.D.S, N.C.T và Ng. “đen” lại bị di lý về nhà tù số 4 Phan Ðăng Lưu trước cửa chợ Bà Chiểu năm 1986 để ra tòa vì công an Saigon đã nắm được bằng chứng chúng tôi bí mật cho ra tờ Hợp Ðoàn ở A-20.

Nhưng khi hỏi cung xong và có bản cáo trạng đòi án chung thân đối với 4 người chúng tôi và theo kế hoạch nhà cầm quyền dự tính đưa ra xử trước tòa ngay sau vụ xử nhà văn Doãn Quốc Sỹ và Dương Hùng Cường, nhưng vào giờ chót Viện Kiểm Sát lại quyết định không truy tố nữa … (Vũ Ánh. Thung Lũng Tử Thần. Người Việt Books: 2014).

Cái quyết định bất ngờ này, theo thiển ý, chả phải vì “chương trình nhân đạo” nào cả mà chỉ vì nhà đương cuộc Hà Nội (“vào giờ chót”) bỗng chợt nhận thức được rằng khoác thêm cái bản án chung thân cho những con người đã trải qua gần hết đời mình trong những trại biệt giam (mà không hề nao núng) chả phải là chuyện khôn ngoan.

Thêm một phiên tòa dành cho tờ Hợp Đoàn chỉ giúp cho công luận thấy được rõ hơn sự tàn bạo của chế độ hiện hành, cùng tính chất bất khuất và can trường của những kẻ thuộc bên thua cuộc mà thôi.

Chỉ có điều đáng tiếc là cái tinh thần Hợp Đoàn đã không “nở hoa” nơi vùng đất tự do, theo như lời “phàn nàn” của chính người chủ xướng, nhà báo Vũ Ánh :

Sống trong một cộng đồng mà lúc nào cũng nghe những lời kêu gọi đoàn kết để chống Cộng nhưng ngược lại lúc nào cũng chỉ nghe thấy, đọc thấy những tranh cãi về một chuyện rất nhỏ nhặt chẳng hạn như con số người đến tham dự một buổi sinh hoạt nào đó, tổ chức này không ngồi chung hay đứng chung với tổ chức kia, không những thế lại còn ngáng chân nhau, chỉ trích nhau thậm tệ, liệu có ai là không thấy ngượng không ?

Thế mới biết tự do cũng giống y như thời giờ và tiền bạc vậy, hễ cứ có thừa là thế nào cũng bị lạm dụng hay phung phí. Cái gì hiếm thì mới quí!

Tưởng Năng Tiến
2/2022

DU HỌC SINH: “ĐI ĐI, ĐỪNG VỀ!”

Luật Sư Nguyễn Văn Đài và Bạn Bè

Thuận Đinh  

Đến con cháu của thg hồ, thg giáp…mà còn chẳng thèm về, thì đủ hiểu rồi hén.

Báo Tin Tức Việt Đức

 DU HỌC SINH: “ĐI ĐI, ĐỪNG VỀ!”

Đây là những tâm sự thật của một bạn du học sinh Mỹ vừa về Việt Nam trong đợt hè 2018. Tôi quyết định giấu tên người chia sẻ câu chuyện này.

Góc nhìn Việt Nam: ‘Đi Mỹ được rồi, về làm gì?

Tôi năm nay 21 tuổi, đang du học tại Mỹ. Kết thúc 4 năm Đại học, tôi muốn về Việt Nam. Nhưng ai cũng ngăn cản: ‘Đi đi, đừng về!’

Bố mẹ tôi làm trong ngành y. Hai người bắt đầu nói về chuyện du học và định cư tại Mỹ khi tôi mới học 11. Mẹ thường hay kể công việc hằng ngày tại bệnh viện, để tôi hiểu lời hối thúc ‘đừng về Việt Nam’ bắt nguồn từ 20 năm sống trong bức xúc của mẹ: ‘Bệnh viện của mẹ có một bác giám đốc lên chức từ những năm 80. Kể từ đó, bác đã cho không biết bao nhiêu họ hàng từ Bắc, Trung vào làm hộ lý, điều dưỡng, kỹ thuật viên,…

Với ‘quyền lực mềm’ của giám đốc, bác chỉ nói một tiếng, có anh trưởng khoa nào không dám nhận người? Toàn con ông cháu cha. Còn những sinh viên chính quy, nắm tấm bằng Đại học, phải trầy trật khổ sở để được bước chân vào cổng viện. Không chỉ ở đây, mà bất cứ nơi đâu tại Việt Nam này cũng có ‘quyền lực mềm’ giống thế hoặc hơn thế. Nhiễu nhương lắm. Hách dịch lắm. Về làm gì hả con?’

Khi không thuyết phục được tôi, ba mẹ viện đến dì. Dì bảo: ‘Dì hiểu là con muốn về Việt Nam để cống hiến. Nhưng, ở nơi này, tài năng của con không có cơ hội phát triển. Tìm cách định cư đi. Khi đã có kinh tế, con muốn làm gì cho quê hương mà chẳng được!’ Không chỉ bố mẹ, dì, mà các bác đang sống ở Mỹ đều đồng ý với quan điểm ấy.

Lăng kính Mỹ: ‘Lý do nào để quay về quê hương?’

Trong vòng tròn bạn bè của tôi, chỉ ra ai không muốn về Việt Nam thì rất dễ. Còn tìm người quyết tâm trở lại thì thật khó khăn. Nhiều bạn lưỡng lự, không ai dám chắc chắn hai chữ: ‘Sẽ về!’

Tôi có một cô bạn thân đang học ngành Công nghệ thực phẩm. Cô bảo: ‘Ngành mình học, về nước không xài được. Còn đường ở Canada thì rộng mở. Mình không muốn trở về để chật vật kiếm một chỗ làm sau 4 năm vất vả!’ Một người bạn khác chia sẻ: ‘Từ lúc quyết tâm theo đuổi sự nghiệp sản xuất âm nhạc, mình đã biết.

Tại Việt Nam, mình sẽ không làm được.’ Một chị theo học kinh tế thì bảo: ‘Đơn giản chị không muốn!’ Chị đang đi thực tập rất nhiều nơi, kiếm tìm một chỗ tài trợ visa cho mình. Anh bạn học kỹ sư hóa, vừa apply thạc sĩ thành công nói với tôi: “Anh thích nghiên cứu khoa học, Việt Nam sao có đất cho anh?

Về ư? Anh không thể.” Những thằng Mỹ thì hỏi thẳng vào mặt tôi: ‘Tụi mày từ Việt Nam đến đây học, thụ hưởng văn hóa của tụi tao, thụ hưởng cả những đồng tiền bố mẹ tao còng lưng đóng thuế. Học xong mày phủi tay quay về nước, thế thì có công bằng với tụi tao hay không?’

Giữa dòng ý kiến ‘Đi đi, đừng về!’ dữ dằn như thác lũ đẩy tôi lùi lại, tôi nhìn về quê hương, cố gắng tìm một lý do cho mình quay lại. Nhưng tìm hoài mà không thấy.

Chưa bao giờ sách giáo khoa nói về những cái cúi đầu của chúng tôi trên đất Mỹ, vì nỗi tự ti quê hương thua kém hơn, mà chỉ bảo: ‘Nước ta rừng vàng biển bạc.’ Chưa bao giờ chúng tôi được dạy về ‘trách nhiệm công dân’.

Chúng tôi chỉ học ganh đua điểm số, chứ không học cách cùng nắm tay nhau mà đi xây dựng đất nước. Chưa bao giờ bố mẹ nói tôi phải có trách nhiệm với Việt Nam, mà chỉ nói: ‘Đừng về để dẫm vào đường cụt. Trên mảnh đất này, người tài không có cơ hội. Vì tương lai của con, hãy đi đi!” Việt Nam ơi, người có cho tôi một lý do để trở về?’

________________

Tâm sự của một du học sinh Mỹ trong dịp hè về thăm Việt Nam

Đỗ Thanh Lam

Vụ chém chết linh mục lúc giải tội được BPSOS báo động

Đài Á Châu Tự Do 

Ông Nguyễn Đình Thắng cho rằng việc Chính phủ Việt Nam dung dưỡng sự phỉ báng và phát biểu hận thù nhắm vào các vị lãnh đạo tôn giáo không phục tùng chính quyền có thể dẫn đến bạo lực.

Báo động của ông Nguyễn Đình Thắng được nêu ra cho hơn 100 người tham dự cuộc họp của nhóm Bàn tròn Tự do Tôn giáo Quốc tế. Ông này còn cho biết BPSOS đã tiến hành thành lập tổ công tác để theo dõi diễn tiến vụ việc, lập báo cáo và vận động quốc tế.

BPSOS cho biết, trong năm 2021, BPSOS đã tiến hành nhiều cuộc họp với các giới chức Liên Hiệp Quốc, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ và các tổ chức theo dõi nhân quyền quốc tế để nêu ra tình trạng những người gọi là ‘dư luận viên’ dùng mạng xã hội để kích động hận thù tôn giáo tại Việt Nam.

Vụ chém chết linh mục lúc giải tội được BPSOS báo động
RFA.ORG

Vụ chém chết linh mục lúc giải tội được BPSOS báo động

Việc Chính phủ Việt Nam dung dưỡng sự phỉ báng và phát biểu hận thù nhắm vào các vị lãnh đạo tôn giáo không phục tùng chính quyền có thể dẫn đến bạo lực. 

Tại sao người Việt khó hòa giải

Bauxite Việt Nam

Tại sao người Việt khó hòa giải

Nguyễn Quang Dy

“Đoàn kết ta đứng vững, chia rẽ sẽ thất bại” (United We Stand Divided We Fall).

Tết đang đến rất gần, như chỉ còn mấy gang tay. Tết là dịp để người Việt đến với nhau theo truyền thống “nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng”. Nhưng Tết này buồn vì nhiều người vẫn chưa có lương, hay không được về quê ăn Tết vì dịch. Tết này còn buồn hơn vì “đám mây đen Việt Á” vẫn đang ám ảnh.

Sinh thời, cụ Hồ rất thích bài hát “Kết Đoàn”, vì đó là nguồn gốc của sức mạnh, như “con ngươi của mắt mình”. Không chỉ ở Châu Á mà ở Phương Tây người ta cũng coi trọng đoàn kết (unity) như quy luật sinh tồn của loài người. Nhưng đáng tiếc, nhiều người Việt đã làm ngược lại các giá trị truyền thống và phổ quát. Tội ác và lừa đảo ngày càng tăng.

Gần đây, khi đọc bài “Người Việt Mới” của Lê Kiên Thành (Tiếng Dân, 13/1/2022) tôi muốn viết một cái gì đó để chia sẻ với anh và bạn đọc vào dịp Tết. Chắc nhiều người cũng có tâm trạng tương tự như vậy. Đó là tâm trạng của thế hệ người Việt bị xô đẩy vào cuộc chiến tranh tương tàn, nay dù đất nước đã thống nhất nhưng vẫn khó hòa giải.

Cũng là người Việt, nhưng người Miền Bắc hơi khác Miền Nam hay Miền Trung. Sự khác biệt về tập quán văn hóa và phương ngữ vùng miền là điều bình thường tại nhiều nước. Nhưng người Việt còn bị phân hóa thành hai phe Bắc-Nam hay “bên thắng cuộc” và “bên thua cuộc”. Kết cục năm 1975 làm “hàng triệu người vui, và hàng triệu người buồn”.

Chiến tranh Việt Nam đã kết thúc cách đây 47 năm. Hai kẻ thù là Mỹ và Việt Nam đã trở thành “đối tác toàn diện”, nay thực chất là “đối tác chiến lược”. Nhưng người Việt vẫn chưa hòa giải với nhau, giữa “bên thắng cuộc” và “bên thua cuộc”. Nay trong cùng “bên thắng cuộc”, người Việt lại phân hóa thành “người Việt mới” và “người Việt cũ”.

Đó là hiện tượng “phân hóa đa chiều” (multiple polarization) đang làm cho quá trình hòa giải dân tộc vốn đã phức tạp lại càng thêm phức tạp và khó khăn hơn. Không thể đổi mới và chấn hưng đất nước nếu thiếu đồng thuận quốc gia. Các vụ đại án như Việt Á chứng tỏ “đốt lò” không đủ răn đe chống virus tham nhũng, mà còn làm “nhờn thuốc”.

Con trai Tổng bí thư

Bài viết “Người Việt Mới” của Lê Kiên Thành tuy ngắn gọn (có 477 từ), nhưng ẩn chứa tâm trạng của một thế hệ như “phần nổi của tảng băng chìm”. Trước khi viết bài này, tôi đã tìm đọc lại các bài viết hoặc trả lời phỏng vấn của Thành. Tuy anh luôn tự hào về người cha của mình, nhưng Thành không hay khoe khoang và dựa dẫm vào ông.

Tôi quen biết Thành đã lâu, từ những năm đầu thập niên 1990 khi anh mới khởi nghiệp với TMC, một công ty nho nhỏ, có một văn phòng nho nhỏ ở phố Cao Bá Quát (Hà Nội). Tuy lâu ngày không gặp, nhưng tôi vẫn đọc các bài viết và trả lời phỏng vấn của Thành. Đó là một người chính trực, dám nói thẳng cả những chuyện nhạy cảm.

Tuy Thành “không làm chính trị” (hơi đáng tiếc) nhưng anh vẫn quan tâm đến chính trị và thời cuộc “như một người yêu nước”. Điều đó thể hiện qua các bài viết khi Thành kể lại thời kỳ đầu đổi mới như chuyện “tại sao làm kinh tế tư nhân” hay chuyện “suýt nữa phải ra khỏi đảng vì làm kinh tế”, (trong loạt bài “Đêm trước Đổi mới” của báo Dân Trí).

Tuy là con trai cố Tổng bí thư, nhưng Lê Kiên Thành cũng “lên bờ xuống ruộng” như nhiều người khác khi khởi nghiệp. Với mối quan hệ bạn bè ở Liên Xô cũ, Lê Kiên Thành và Nguyễn Duy Tộ đã có sáng kiến mua giúp quân đội khí tài cho không quân (trước khi có Công ty Vạn Xuân). Ngày nay người ta hay gọi việc đó là “buôn vũ khí”.

Sau khi có vốn, Thành và bạn bè đã lập ra Ngân hàng Kỹ Thương (Techcombank), một trong những ngân hàng TMCP đầu tiên thành công, sau đó bán lại cho người khác. So với những doanh nhân khác cùng thời, tuy Thành không trở thành “đại gia”, nhưng anh thường tự hào vì coi trọng nhân cách hơn tiền, không “làm giàu bằng mọi giá”.

Lê Kiên Thành khác Trương Gia Bình (FPT), tuy cùng thời và “con ông cháu cha” (princelings). Bình là con rể Đại tướng Võ Nguyên Giáp, tuy sau này ly dị vợ. Có lẽ Thành không hợp với triết lý khởi nghiệp của Bình như lời chế trong bài “Đoàn FPT”: “Thằng Tây nó tiến thì mình giật lùi, thằng Tây nó lùi thì mình giật tiền”. Thành không chụp giật.

Thành không trực tiếp “làm chính trị” (như quan chức) nhưng anh vẫn tham gia Mặt trận Tổ quốc Thành phố, tuy biết khộng có quyền lực. Đã có lần Thành tranh cử vào Quốc hội tuy biết “99% sẽ thất bại”. Thành là con trai của cố Tổng bí thư nổi tiếng, nhưng điều đó chưa chắc đã đem lại lợi thế chính trị, vì anh có đầu óc đổi mới cấp tiến.

Người Việt mới là ai

Sau chiến tranh, đất nước đã đổi mới và phát triển kinh tế thị trường, nhưng chưa hoàn chỉnh, làm cho khoảng cách giàu-nghèo trong xã hội ngày càng tăng. Một số người (cả quan chức và doanh nhân) đã câu kết thành các nhóm lợi ích, thao túng thể chế để vơ vét làm giàu nhanh, trở thành “tư bản đỏ”, trong khi đa số người dân ngày càng nghèo.

Với nền kinh tế thị trường “định hướng XHCN”, xã hội Việt Nam bị phân hóa thành thiểu số có đặc quyền, được hưởng nhiều đặc lợi nên “có tài sản” (the haves) và những người không có đặc quyền và thất thế bị gạt ra ngoài lề nên “không có tài sản” (the haves not). Nói cách khác, đó là sự phân hóa giữa những “người Việt mới” và “người Việt cũ”.

Trong bối cảnh đó, những khẩu hiệu như “uống nước nhớ nguồn” hay “đền ơn đáp nghĩa” ngày càng sáo rỗng và vô nghĩa. Nhiều người thuộc thế hệ có đóng góp nhiều cho sự nghiệp giải phóng dân tộc và thống nhất đất nước, nay cũng bị gạt ra ngoài lề vì không thích hợp với những nhóm lợi ích thân hữu đang thao túng thể chế để làm giàu nhanh.

Mâu thuẫn bùng phát thành các chiến dịch “đốt lò” (chống tham nhũng). Gần đây, vụ Phan Quốc Việt (Việt Á), Trịnh văn Quyết (FLC), và Đỗ Anh Dũng (Tân Hoàng Minh) chỉ là “phần nổi của tảng băng chìm”. Việt Á đã nhập ba triệu bộ kit xét nghiệm của Trung Quốc giá 21,560 đồng về thổi giá lên 470,000 đồng, bán cho 62/63 tỉnh thành để trục lợi.

Muốn biết xu hướng “đốt lò” sắp tới, hãy chờ xem cách xử lý các vụ đại án (như Việt Á) liệu có triệt để không, hay “đầu voi đuôi chuột” vì “sợ vỡ bình”. Trong thời đại dịch, Việt Nam đứng trước “nguy cơ kép” (double dangers): tham nhũng đang “lũng đoạn nhà nước” (nội xâm) và Trung Quốc đang đe dọa chủ quyền tại Biển Đông (ngoại xâm).

Có thể nói các nhóm lợi ích thân hữu đã làm giàu nhanh trên mồ hôi, nước mắt, và cả sinh mạng của hàng triệu đồng bào, ngay trong đại dịch. Đó không chỉ là tội về kinh tế và hình sự mà còn là “giặc nội xâm”, nguy hiểm không kém virus Corona. Vì lòng tham, họ có thể tiếp tay cho “giặc ngoại xâm” trong cuộc chiến âm thầm không tiếng súng.

Vậy ai là chủ nhân thật sự của đất nước? Những “người Việt cũ” thường phàn nàn rằng họ giống những người “ngồi ghé trên một chuyến tàu không phải của mình”. Thực ra đó chính là chuyến tàu của họ, nhưng đã bị “những kẻ cướp tàu” (train hijackers) bắt cóc và bẻ ghi chạy theo hướng có lợi cho các nhóm lợi ích thân hữu – những “người Việt mới”.

Nếu nhà nước không cải tổ thể chế kịp thời để kiểm soát quyền lực, thì các nhóm lợi ích thân hữu sẽ lớn mạnh và biến tham nhũng chính sách thành “lũng đoạn nhà nước” (state capture). Thay vì nhà nước kiểm soát quyền lực của các nhóm lợi ích, thì chính họ sẽ lũng đoạn chính sách và kiểm soát nhà nước. Đó là nguy cơ từ “người Việt mới”.

Trong giai đoạn quá độ đi lên CNXH (hay CNTB), xã hội Việt Nam đứng trước nhiều thách thức và khủng hoảng, như khủng hoảng kinh tế, khủng hoảng giáo dục, khủng hoảng lòng tin. Khủng hoảng nhân cách tuy ít được nói đến nhưng rất hệ trọng. Người ta nói đánh mất lòng tin rất khó lấy lại, và đánh mất nhân cách dễ trở thành thú hoang.

Việt Nam là một xã hội “đang chuyển đổi” (transitional) vẫn chưa công nghiệp hóa, trong khi thế giới đã bước sang giai đoạn “hậu công nghiệp” (post-industrial). Quá trình “tích tụ tư bản” theo “kinh tế thị trường” thường dễ méo mó vì người ta có thói quen duy ý chí hoặc ngộ nhận nên bất chấp quy luật. Vì vậy, người Việt vẫn cần “khai dân trí”.

Trong thế giới đa dạng và “tùy thuộc lẫn nhau” (inter-dedendance), người ta không thể trục lợi cho mình mà không nghĩ đến người khác, và không thể làm theo cách của mình (exceptionalism) mà không hợp tác với người khác. Ngày nay, không một nước nào có thể sống biệt lập trước những mối đe dọa toàn cầu như biến đổi khí hậu và dịch bệnh.

Lời cuối

Cách đây đã lâu lắm, khi trao đổi với Giáo sư của mình trong văn phòng của ông ấy tại đại học ANU, tôi thấy trên bức tường có treo một đoạn trích dẫn diễn ngôn của triết gia Plato. Tôi đã lặng lẽ nhẩm thuộc lòng đoạn đó và nhớ đến tận bây giờ, như một kỷ niệm của thời sinh viên. Tôi hiểu từ xa xưa, giới trí thức đã chịu nhiều bất cập.

Plato đã mô tả những nghịch cảnh của giới trí thức: “We the willing, guided by the unknowing, are doing the impossible for the ungrateful. We have done so much for so long with so little that we are now qualified to do anything with nothing, while the unknowing and the ungrateful are being congratulated for doing nothing, for so long, so well”.

Tạm dịch: “Chúng tôi là những người tâm huyết, được chỉ đạo bởi những kẻ dốt nát, đang làm những việc bất khả thi cho những kẻ vô ơn. Chúng tôi đã làm quá nhiều, quá lâu, với nguồn lực quá ít, nên bây giờ có thể làm bất cứ điều gì mà chẳng có gì, trong khi những kẻ dốt nát và vô ơn được chúc mừng vì không làm gì, quá lâu và quá giỏi”.

Trong đám tang anh Phạm Xuân Ẩn (2006) tôi bỗng nhớ tới lời Plato và chạnh lòng khi vĩnh biệt “người anh hùng thầm lặng” đã cống hiến cuộc đời cho sự nghiệp giải phóng, nhưng vẫn mong đến ngày Mỹ và Việt Nam trở thành bạn bè. Đó là một nhân cách lớn được cả bạn và thù quý mến. Tôi đã lặng lẽ ghi vào sổ tang cảm xúc của mình.

Sau đó Larry Berman đã tìm thấy đoạn tôi viết trong sổ tang của gia đình và đưa vào chương Epilogue trong cuốn “Perfect Spy”: “Final farewell to our dear brother, teacher and colleague, Hai Trung, ‘a quiet Vietnamese’ hero, who is so uncommon in qualities yet so human in nature that he is well respected by both friends and foes alike, and standing out larger than life, almost a myth. Now that it’s all over, may his soul rest in peace in the next life, with all the pains and ironies, all the mysteries and memories of the good old days that not all is well understood, that he could quietly bring with him to the other world”.

Tạm dịch: “Giã từ người anh, người thầy và đồng nghiệp Hai Trung kính mến, ‘một người Viêt Nam thầm lặng’ và dũng cảm, mà phẩm chất và nhân cách đặc biệt đã làm cho cả bạn lẫn thù đều quý trọng, vượt lên trên cuộc đời thường, như một huyền thoại. Giờ đây khi mọi chuyện đã qua, cầu mong cho linh hồn anh được yên nghỉ trong kiếp sau, với tất cả những nỗi đau và oan trái, với tất cả những bí ẩn và ký ức của một thời xa vắng mà không phải ai cũng hiểu được, mà nay anh có thể lặng lẽ đem theo sang thế giới bên kia”.

28/01/2022

N.Q.D.  

Kẻ đã ra tay sát hại linh mục Trần Ngọc Thanh vì động cơ gì?

Kẻ đã ra tay sát hại linh mục Trần Ngọc Thanh vì động cơ gì?

Bởi  AdminTD

Phạm Minh Vũ

1-2-2022

Nguyễn Văn Kiên, kẻ sát hại linh mục Trần Ngọc Thanh.

Nguyễn Văn Kiên, kẻ này đã ra tay sát hại Cha Giuse Trần Ngọc Thanh trong khi Cha Thanh đang ngồi tòa giải tội ở giáo họ Sa-loong thuộc giáo xứ Đak Mot -Plei Kần – Ngọc Hồi- Kon Tum.

Theo một người thân cận của Cha kể lại hắn ta là một người bình thường, không bị điên, càng không ngáo đá, nói nó ngáo đá đó là tin tức bịa đặt, sai sự thật. Từ lúc hắn ta chia tay vợ, thì thường lui tới chơi với những công an viên xã. Hắn đã bị bắt để điều tra sau khi chém Cha Thanh.

Nằm ở phía Tây Bắc của Cao Nguyên trung phần, đây là một vùng giáp biên có Dân thưa thớt, đại đa số là người Thượng, nên hoạt động tôn giáo bị nhiều hạn chế bởi chính quyền, hàng chục năm qua chịu nhiều sự bách hại từ chính quyền địa phương. Theo nhiều anh chị em hoạt động thiện nguyện cho biết, những vùng như thế này, nếu lên để làm thiện nguyện mà không xin chính quyền tại đó thì sẽ bị kẻ lạ mặt tấn công vô cớ.

Ở Kontum, người ta kể ra ít nhất 4 vụ linh mục bị hành hung giữa thanh thiên bạch nhật, mà điểm chung là những người đó đều bị chính quyền từng nhiều lần đe dọa trực tiếp hay gián tiếp.

Linh mục Trần Ngọc Thanh. Nguồn: Internet

Cha Thanh, một Linh mục Dòng Đa Minh, được thụ phong linh mục năm 2018, năm 2019 đã xung phong lên giúp xứ Đak Mot và lên phó xứ, và sau đó phụ trách nhiều giáo họ trong xứ, trong đó Đak Xú là một nơi gắn bó với Cha từ ngày lên nhận xứ, tình yêu thương người nghèo, thương những em nhỏ vùng biên nơi tới trường phải đi chân đất lội bộ cả chục km, nơi các em cơm ăn trộn với cơm trắng, Cha đã cố gắng tìm nhiều ân nhân, xin nhiều nơi bằng nhiều cách để mong sự quan tâm của họ tới nơi vùng xa mặt trời này.

Gíao họ Sa-Loong chuẩn bị tách ra lên giáo xứ Cha Thanh về quản nhiệm tại đây mới chỉ đúng một tháng. Mới đúng một tháng Cha còn chưa kịp nhớ tên của ban bệ trong giáo họ thì làm sao gây thù oán cùng với ai? Cha Thanh không hề biết tên Kiên này là ai, càng không gây thù oán với anh ta, vậy mà anh ta lại tung những nhát dao chát chúa vào vị mục tử vì đàn chiên này!

Nhưng vì sao anh ta lại giết Cha là một câu hỏi chắc sẽ khó có câu trả lời, hiện tại tất cả truyền thông nhà nước đều im bặt một cách khó hiểu, thường một vụ án giết người thì đám báo chí nhà nước chắc không bỏ qua để chạy tin kiếm view, nhưng đây thì im.

Mấy tháng trước Cha đang còn ở Đak Xú, có ân nhân tặng cho Cha bàn đá và tượng Thánh Giuse, khi công trình hoàn thành xong thì một tuần sau Cha báo tin cho chị ân nhân ấy là tượng thánh Giuse ở Đak xú bị chính quyền tới cẩu đi, sau nhiều lần đe dọa phải tháo dỡ. Chỉ còn trơ bệ tượng Cha không chịu khuất phục nên bị chính quyền cẩu đi, Cha Thanh phải xin tượng Thánh Giuse nhỏ hơn, chưa kịp thì Cha đã…

Phải nói rằng, ở Tây Nguyên các hoạt động tôn giáo bị bách hại rất khủng khiếp, những năm qua những người theo Tin Lành phải chạy sang Thái Lan tị nạn vì bị chính quyền đàn áp thô bạo. Phật giáo như Bát Nhã ở Bảo Lộc – Lâm Đồng cũng bị chính quyền đàn áp làm cho 400 tu sĩ phải chạy sang Thái Lan tị nạn chính trị và lập Làng Mai.

Ngay cả mấy tháng trước ở Kontum có một linh mục bị đâm trọng thương, và nhiều tu sĩ nam nữ bị chính quyền tấn công vô cớ như đâm xe, hay chọi đá. Ngay việc xây dựng một cái bếp của mấy nữ tu sĩ công giáo cũng bị xách nhiễu đủ điều, bị chính quyền hạnh họe là chưa đủ tiêu chuẩn abc.. thì dự định xây một nhà thờ của Cha Thanh chắc là…

Tôi không dám chắc chắn chính quyền đứng đằng sau vụ sát hại Cha Thanh hay không, nhưng tôi tin chắc chắn rằng Cha Thanh và kẻ thủ ác tên Kiên này không hề có xích mích hay thù oán với nhau.

Không thù oán mà ra tay tàn nhẫn như thế chắc chắn phải có động cơ nào? Ai giật dây đằng sau.

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Cái Tết (& cái tát) năm Thân

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Cái Tết (& cái tát) năm Thân

Cái gì chớ hệ thống can chi (Thiên Can Địa Chi)và Âm Lịch (Lunar Calendar) thì tôi không được rành rẽ gì cho lắm, hay nói chính xác hơn là rất lờ mờ. Bởi vậy, tôi vô cùng ngần ngại khi phải  hầu chuyện với những vị trưởng thượng mà miệng vừa lẩm bẩm (Tí, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tỵ, Ngọ, Thân, Dậu …) vừa bấm đốt ngón tay, hoặc thỉnh thoảng lại nhíu mày khi cố nhớ những sự kiện đã xa lắc xa lơ (vào những năm một ngàn bẩy trăm, tám trăm, chín trăm … nào đó) đại loại như Chiến Thắng Năm Kỷ Dậu, Hòa Ước Năm Giáp Thân, Trận Lụt Năm Thìn …

Phải gu gồ (chút xíu) mới biết rằng Chiến Thắng Năm Kỷ Dậu vào năm 1789, Hòa Ước Năm Giáp Thân ký năm 1884, và Trận Lụt Năm Thìn xẩy ra hồi 1964 … Riêng Cuộc Thảm Sát Mậu Thân thì tôi biết ngay là năm 1968 vì đã qua tuổi ấu thơ, và vẫn nhớ mãi cái tát (như trời giáng) đúng vào ngày Tết.

Nhà tôi ở Dốc Nhà Làng. Con dốc này còn có tên chính thức là đường Nguyễn Biểu nhưng không mấy ai biết thế, kể cả người địa phương. Dân Đà Lạt thường chỉ biết đây là nơi tụ tập cả ngày lẫn đêm của cả trăm sòng bầu cua, xóc đĩa, tài xỉu (lớn nhỏ đủ cỡ) suốt cả mùa Xuân!

Sáng hôm đó tôi thức sớm vì sự im ắng khác thường bao quanh. Vừa mở cửa, chưa bước hẳn chân ra đến ban công, đã thấy vài người lính trẻ – cỡ cùng tuổi mới lớn như tôi – tay lăm lăm vũ khí (đang đứng nép vào thành tả luy ngay trước nhà) với nét mặt vô cùng căng thẳng, và lo âu, chứ hoàn toàn không có vẻ chi là hung dữ hay đe dọa cả.

Tôi chưa biết phản ứng ra sao thì họ đưa ngón tay trỏ lên môi ra dấu im lặng. Theo phản xạ tự nhiên, tôi gật gật đầu rồi quay nhanh vào bên trong lấy mấy cái bánh chưng trên bàn thờ thẩy xuống đường.

Cả đám mừng rơn. Tôi còn định lấy thêm cam chuối nữa nhưng chưa kịp làm thì bố tôi xuất hiện. Ông nắm cổ áo giật mạnh khiến tôi loạng choạng lùi hẳn vào bên trong, rồi tiện tay tát cho thằng con một cái (nổ đom đóm mắt) trước khi vội vàng khép ngay cửa lại.

Chuyện gì vậy, Trời?

Sau này, tôi mới biết những người lạ là cán binh Cộng Sản. Họ xuất hiện mọi nơi, chứ chả riêng chi Đà Lạt, theo kế hoạch “Tổng Tấn Công/ Nổi Dậy” của Bộ Chính Trị và Quân Ủy Trung Ương Miền Bắc.

Kế hoạch này tuy thành công nhờ yếu tố bất ngờ (được thực hiện trong thời gian hưu chiến) nhưng vì dân miền Nam “không chịu nổi dậy” nên lực lượng xâm nhập chả chiếm được một thành phố nào ráo trọi, ngoài Huế. Đây là nơi duy nhất mà Bắc Quân làm chủ được tình hình hơn ba tuần lễ, và đã xảy ra một cuộc thảm sát ghê rợn với con số tử vong lên đến vài ngàn nhân mạng!

Sự kiện, hình ảnh đều được báo đài miền Nam đăng tải và trình chiếu nhiều lần qua màn ảnh TV. Lần nào ngồi xem tôi cũng kinh hoảng và kinh sợ. Trong những hố chôn tập thể có vô số những thi thể bị trói quặt (hay trói chặt vào nhau) trước khi hành quyết, kể cả xác trẻ con, và cả những nạn nhân bị chôn sống nữa.

Tôi vô cùng hoang mang khi nhớ lại hình ảnh nhỏ thó, ốm o, gầy guộc, xanh xao, ngơ ngác… của đám lính mà mình đã giáp mặt trước nhà hôm Tết. Sao những người mặt mũi trông hiền lành, ngây thơ (và trẻ thơ) như vậy lại có thể là những kẻ sát nhân tàn ác, và tàn bạo đến thế được?

Lịch sử cận đại không thiếu những cuộc lên đồng tập thể, cùng vô số tội ác kinh hoàng gây ra bởi nhiều tổ chức (Hitler Youth, Blackshirts, Vệ Binh Đỏ, Khmer Rouge …) mà phần lớn thành viên đều là trẻ con mới lớn nhưng tất cả đều chả tồn tại được bao lâu, và kẻ đầu xỏ – Hitler, Mussolini, Mao, Pol Pot… – đều bị điểm mặt là những tên đồ tể!

Riêng Cuộc Thảm Sát Mậu Thân thì kẻ thủ ác lại thuộc bên thắng cuộc, và họ vẫn giữ được quyền bính cho mãi đến nay nên tội trạng chả những không bị trừng phạt mà còn được vinh danh (bằng nhiều hình thức) suốt từ năm này sang năm khác:

–         Bản hùng ca Xuân Mậu Thân 1968

–         Nét đặc sắc của Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân  

–    Kỷ niệm 50 năm cuộc tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968

–         Kỷ niệm 51 năm Cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân

–         Kỷ niệm 52 năm cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân

Ngoài những buổi lễ lạc tưng bừng để kỷ niệm và xưng tụng “Cuộc Tổng Tấn Công/ Nổi Dậy Mậu Thân,” nhà nước hiện hành còn không ngần ngại vận dụng (và lạm dụng) mọi phương tiện truyền thông để tráo đổi nạn nhân thành thủ phạm.

Với đề mục Thảm Sát Huế Mậu Thân, Wikipedia (Hà Nội) đã ghi lại những lời phát biểu trơ tráo như sau:

– Nhà Huế học Nguyễn Đắc Xuân: “Cuộc thảm sát Mậu thân là sản phẩm tưởng tượng của một cuộc tâm lý chiến.”

– Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Phan : “Biết bao nạn nhân mà sau này bị rêu rao là nạn nhân của Việt Cộng”!

– Đạo diễn Lê Phong Lan: “Tôi đã gặp những nhà báo Mỹ, những người lính bên kia chiến tuyến, họ đã nói, tất cả những thông tin về vụ thảm sát năm 1968 tại Huế chỉ là sự vu cáo của Mỹ và chính quyền Việt Nam cộng hòa đổ lên đầu Quân Giải phóng miền Nam.”

Miệng lưỡi của bà Lan khiến tôi chợt nhớ một câu thành ngữ Việt (“gái đĩ già mồm”) và một vụ “vu cáo” khác, cũng tráo trở không kém, xảy ra hồi đầu Thế Chiến Thứ II.

Ngày 3 tháng 9 năm 1940, con tầu Athenia của Anh – chở 1,103 người đi từ Glasgow đến Montreal – bị tàu ngầm U 30 Đức bắn chìm. Hơn trăm hành khách và thủy thủ đoàn thiệt mạng, trong số nạn nhân có 28 côngdân Mỹ.

Bá Linh không chỉ chối phắt mà còn phát động một chiến dịch tuyên truyền đổ vấy tội cho Hải Quân Hoàng Gia là đã cố ý đánh chìm con Tàu Athenia với âm mưu làm Đức mất mặt và lôi kéo Hoa Kỳ vào vòng chiến: “Berlin accused London of intentionally sinking the Athenia in a plot to discredit Germany and to curry favour with the United States to join the war.”  (Donald Fullarton. “Burgh Cook Never Recovered From Sinking”. Helensburgh- Heritage 13 June 2015).

Mãi cho đến khi có những phiên xử tội phạm chiến tranh – diễn ra ở Nuremberg, Đức Quốc – cùng với bằng chứng vô phương chối cãi, sự kiện Athenia mới hoàn toàn sáng tỏ vào năm 1946. Mai hậu, Việt Nam rồi cũng sẽ có những phiên toà tương tự vì đã có quá nhiều cái chết oan khốc gây ra bởi chế độ hiện hành:

– 1945: Thảm sát 3,000 tín đồ Tin Lành tại Quảng Ngãi

– 1956: Thảm sát 1,000 tín đồ Công Giáo tại Quỳnh Lưu

– 1965: Đặt chất nổ giết chết 43 thường dân tại nhà hàng Mỹ Cảnh

– 1967: Thảm sát 256 dân làng Dak Son

– 1968: Trên 5,000 người bị giết hoặc chôn sống tại Huế

– 1971: Thảm sát 183 thường dân tại Tân Lập

– 1971: Thảm sát tại Dục Đức 100 dân làng bị giết, 150 bị thương

– 1972: Pháo kích Đại Lộ Kinh Hoàng – Quảng Trị 3000 người thiệt mạng

– 1972: Pháo kích vào trường học tại Cai Lậy 42 học sinh chết, 50 bị thương.

(Vietnam Film Club. Những Vụ Thảm Sát Đẫm Máu Của CSVN Trong Lịch Sử. 2021)

Vấn đề không phải là truy thù hay báo oán nhưng quá khứ cần phải được thanh thỏa để chúng ta yên tâm sống với hiện tại, và tránh bớt tội ác cho những thế hệ đến sau.

Bắt nghi can đốt nhà chủ để trả thù, gây hỏa hoạn cực lớn ở Kiên Giang

Bắt nghi can đốt nhà chủ để trả thù, gây hỏa hoạn cực lớn ở Kiên Giang

January 31, 2022

KIÊN GIANG, Việt Nam (NV) – Hôm 31 Tháng Giêng Cảnh Sát Hình Sự Công An tỉnh Kiên Giang đã bắt Phạm Văn Sang, 32 tuổi, ở thị trấn Kiên Lương, huyện Kiên Lương, về tội “hủy hoại tài sản,” khi nghi can đang lẩn trốn tại tỉnh Đồng Nai.

Ngoài ra, công an cũng tạm bắt giam Huỳnh Kim Gia Luật,19 tuổi, ngụ huyện Kiên Lương, để điều tra cùng tội danh.

Nghi can Phạm Văn Sang bị bắt giữ khi đang trốn tại Đồng Nai. (Hình: Anh Vũ/VietNamNet)

Báo VietNamNet dẫn điều tra cho biết tối 28 Tháng Giêng, Phạm Văn Sang đến nhà bà Phạm Thị Huế Chi ở thị trấn Kiên Lương, huyện Kiên Lương, chủ tàu cá mà ông Sang đi làm thuê, xin tạm ứng tiền để mua sắm Tết và chuộc xe gắn máy. Chiếc xe gắn máy này ông Sang cầm cố nhưng không có tiền chuộc nên nhờ bà Chi chuộc giùm.

Tuy nhiên, bà Chi không cho ông Sang ứng tiền, đồng thời còn lấy xe gắn máy của ông này do còn nợ tiền bà chủ.

Tức giận, ông Sang nhờ Luật đi mua can xăng và bật lửa. Khoảng 7 giờ 30 phút đêm 28 Tháng Giêng, ông Sang đến nhà bà Chi đổ xăng, châm lửa đốt. Trong khi đó, nhà bà Chi chứa rất nhiều xăng dầu, nên đám cháy bùng phát dữ dội.

Do ngôi nhà bị đốt cháy nằm gần cảng Ba Hòn, thị trấn Kiên Lương, nên hàng chục tàu cá đang neo đậu trong lúc nghỉ Tết gần đó bị cháy rụi.

Đến 9 giờ 30 phút tối cùng ngày, nhà chức trách đã dập tắt được đám cháy trên bờ. Riêng vụ cháy các tàu cá thì phải đến 2 giờ sáng 29 Tháng Giêng, mới khống chế được.

Vụ cháy làm thiệt hại năm căn nhà, 11 tàu cá, tổng thiệt hại hàng chục tỷ đồng. Nhà chức trách hiện đang tiến hành thống kê thiệt hại cụ thể để có biện pháp trợ giúp các chủ tàu cá.

Các tàu cá bị thiệt hại hoàn toàn sau vụ cháy. (Hình: Thúy Duyên/VNExpress)

Trong lúc điều tra, công an xác định Phạm Văn Sang là thủ phạm gây ra vụ cháy, nhưng khi đó nghi can đã bỏ trốn.

Trong một diễn biến khác, hồi tháng trước, thị trấn Kiên Lương xảy ra một vụ cháy lớn ở một tiệm vải nằm trong một trung tâm thương mại ở Ba Hòn làm bốn người trong gia đình thiệt mạng. (Tr.N)

­Một mảng xã hội dân sự Việt Nam vẫn lên tiếng

­Một mảng xã hội dân sự Việt Nam vẫn lên tiếng

Bởi  AdminTD

 RFA

Trần Như Quỳnh

30-1-2022

Với các “cuộc tổng tiến công và nổi dậy” của cả hệ thống chính trị, đứng đầu là Ban Tuyên giáo Trung ương và Bộ Công an, Đảng và Nhà nước đã và đang đánh thẳng vào các nhân sĩ trí thức có vai vế tại các tổ chức dân sự ở Việt Nam mấy năm gần đây.

Dư luận trong và ngoài dải đất hình chữ S cho rằng, xã hội dân sự ở VN đang tạm lắng. Nhưng với “Tuyên bố về vụ đại án Việt Á” của sáu tổ chức dân sự còn sót lại từ trong Nam ra ngoài Bắc, một mảng xã hội dân sự ở cả ba miền vẫn còn cất tiếng nói, chống lại ách toàn trị và nạn tham nhũng ở VN.

Khi được các nhà báo hỏi về những điểm mới nhất trong xử lý vụ án tại Công ty Việt Á, chiều 28/1/2022, Trung tướng Tô Ân Xô, Chánh Văn phòng, Người phát ngôn Bộ Công an cho hay, cơ quan điều tra của Bộ Công an đang phối hợp với đoàn công tác của Ủy ban Kiểm tra Trung ương, Cục điều tra hình sự Bộ Quốc phòng để tiến hành xác minh, làm rõ những vấn đề liên quan, trong đó có thu thập hồ sơ, tài liệu để xác minh sai phạm.

Trung tướng Xô khẳng định Bộ Công an sẽ cung cấp thông tin kịp thời về xử lý vụ án liên quan đến trục lợi trong quá trình chống dịch. Cơ quan điều tra sẽ làm việc xuyên Tết để tiếp tục làm rõ bản chất vụ việc, liên quan đến rất nhiều cá nhân và đã có chi tiết mới.

Về kết quả thu hồi tài sản, Trung tướng Xô cho biết cơ quan điều tra đã thu giữ, kê biên, phong tỏa, ngăn chặn giao dịch bất động sản, tài khoản với giá trị 1.220 tỷ đồng, trong đó có 380 tỷ đồng tiền mặt, giá trị bất động sản khoảng 840 tỷ đồng.

Vụ đại án Việt Á, một scandal vô tiền khoáng hậu, cho đến giờ này liên quan ít nhất đến ba Bộ của nhà nước CHXHCNVN: Bộ Y tế, Bộ Khoa học & Công nghệ, Bộ Quốc phòng (Học viện Quân Y). “Ba bộ đồng tình” ngoáy mũi “con dân” trong giai đoạn nguy kịch nhất của Đại dịch Vũ Hán.

Đến nay, hai trong ba đơn vị ấy đã công bố nguyên nhân vì sao kit của Việt Á đã thao túng toàn bộ 62/63 tỉnh thành cả nước. Nhưng các bộ càng giải thích bao nhiêu càng khiến dư luận bức xúc bấy nhiêu. Cho đến lúc này, “quả bóng” được Bộ Y tế chuyền cho Bộ KH&CN, rồi đến lượt bộ này lại đá ngược cho các cơ quan báo chí, đã khiến cho dư luận lắc đầu ngán ngẩm. Liệu sắp tới Bộ KH&CN có bắt đầu bằng “Căn cứ vào dư luận báo chí và các trang mạng xã hội…” để ban hành các quy định về quản lý nhà nước!

Rõ ràng, các Bộ đã “vụng chèo” nhưng chẳng hề “khéo chống” nên người dân đang chờ một Bao Thanh Thiên nào đó xử vụ đại án được dư luận đặc biệt chú ý, nhưng cũng có quan ngại cho rằng, chính Đảng và Nhà nước sẽ cho “chìm xuồng”, hoặc nếu “tắm” thì chỉ “tắm” từ vai xuống.

Chọn đúng thời điểm dư luận trong nước đang lo “con thuyền Việt Á” được cố ý đục thủng cho chìm dần, ngày 27/01, sáu tổ chức dân sự ở VN đã ra Tuyên bố về vụ đại án.

Tuyên bố đã hệ thống hóa lại lộ trình phạm tội của Việt Á, khái quát những nhận xét khá bao quát, từ các hành động cấu kết chặt chẽ thành một liên minh có hệ thống để làm giàu bất chính đến các hành vi “diệt chủng” và “bán nước”. Từ những thủ đoạn, hành động không chút kiêng dè đến toàn bộ kế hoạch tham nhũng cực lớn mang tầm vóc thao túng chính sách của Đảng và lũng đoạn Chính phủ.

Tuyên bố cũng chỉ rõ, thể chế độc tài toàn trị tạo thế độc quyền cho các cơ quan, tổ chức nhà nước trong mọi hoạt động liên quan đến đời sống dân sự, trong khi đó lại trấn áp mọi tiếng nói phản biện của nhân dân và các giới nhân sĩ trí thức, là nguyên nhân của mọi nguyên nhân gây đại họa cho toàn dân.

Với thời gian, các thông tin về vụ kit xét nghiệm “đểu” Việt Á và những liên minh ma quỉ trục lợi trong đại dịch Covid-19 dần được hé lộ, cùng với sự tích cực của các kênh truyền thông “lề trái” và cả “lề giữa” đã thu hút gần như toàn bộ sự quan tâm của dư luận. Chẳng có thế lực thù địch nào sai khiến đám quan chức cộng sản từ cỡ bự, cỡ trung, tới cỡ li tiu hăng hái chia chác nhau những khoản tiền hoa hồng hàng trăm tỷ đồng được đánh đổi bởi hàng vạn sinh mệnh người dân.

Căm giận, phẫn uất, khinh bỉ… có lẽ tất cả từ ngữ biểu thị tình cảm bi phẫn trong ngôn ngữ tiếng Việt không thể diễn tả hết tâm trạng của những người từng là nạn nhân sống sót từ tấn thảm kịch mà nguyên nhân là do sự bất tài, táng tận lương tâm và ngu xuẩn của hệ thống chính trị CSVN trong chính sách chống dịch vừa qua. Bao nhiêu nhân mạng đã chết oan uổng, bao nhiêu gia đình tan nát, bao nhiêu bi kịch tang thương, nước mắt và khổ đau…? Không bao giờ có thể đo đếm hết.

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng mới hôm trước còn “lẩy Kiều” răn đe Tô Lâm thì nay phải bối rối biện minh cho tấm Huân chương Lao động hạng Ba ông ký tặng cho Việt Á. Cả một hệ thống ma quỉ kiếm ăn trên xác người của Bộ Y tế và sự hậu thuẫn cuồng nhiệt của toàn bộ bộ máy chính trị từ Trung ương tới địa phương đang dần hé lộ.

Người ta sẽ thấy bóng dáng chiếc áo đẫm mồ hôi của ngài Thủ tướng, thấy thấp thoáng cái đầu nghiêng lệch của ông Chủ tịch nước, thấy cái mặt thịt của ông Bộ Trưởng Y tế Nguyễn Thanh Long – đệ ruột của ông Tổng bí thư gửi gắm vào nắm Bộ Y tế trước Đại hội Đảng vừa qua, cả hàng ngũ tướng tá trong quân đội, Viện Quân y… Tất cả bọn họ đều có phần trong bữa tiệc xác người ngập ngụa này. Không một ai là không liên can, dự phần.

Nhưng điều quan trọng nhất là chỉ có Bộ trưởng Công an Tô Lâm mới là người nắm được toàn bộ “thóp” và vai trò của từng cá nhân trong “vở kịch” hoàn hảo này. Từ vị thế chuẩn bị trở thành “dê tế thần” cho hệ thống thì Tô Lâm đã biến tất cả thành “dê.” Đây thực sự là một cuộc đảo chính hoàn hảo, cực kỳ ngoạn mục, không tiếng súng.

Các tổ chức dân sự nói trên, qua các kênh khác nhau, biết mọi “góc khuất” ấy của Việt Á. Họ biết rõ “trận chiến dưới gầm bàn”. Họ cũng đã liệt kê “bảy điều tế cấp” xung quanh vụ đại án.

Những thông tin, diễn biến mới nhất liên quan đến scandal Việt Á chính là chuỗi bằng chứng khẳng định, chống tham nhũng tại Việt Nam chỉ là các trận đấu giữa băng này với nhóm kia trong hệ thống chính trị, hệ thống công quyền. Vụ đại án càng chứng minh: còn độc đảng, còn toàn trị, chắc chắn còn… tham nhũng, thậm chí tham nhũng càng ngày càng táo tợn và theo thời gian, hậu quả đối với quốc gia, dân tộc càng lúc càng trầm trọng hơn.

Nhưng nếu các tổ chức ấy công bố ra dù chỉ là một phần sự thật, thì lập tức bị chụp mũ là “xuyên tạc, bôi nhọ và bịa đặt” nhằm làm “giảm niềm tin của dân chúng đối với ĐCSVN”. Hãy nghe một phần cái youtube sau đây để thấy, những “chúa mối” đằng sau Việt Á đang có hẳn một kế hoạch “cả vú lấp miệng em” như thế nào.

httpv://www.youtube.com/watch?v=mLHVVOcD6tg&t=2s

Đập Tan Các Luận Điệu Xuyên Tạc, Chống Phá Đảng, Nhà Nước Xung Quanh Vụ Án Việt Á – Nhận Diện -VNEWS

Trong bối cảnh ấy, đúng như phát biểu đầy tính xây dựng của ông Lê Thân, Chủ nhiệm “Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng”, một trong sáu tổ chức khởi xướng, cho biết nguyên do ra đời của Tuyên bố về đại án Việt Á: “Sở dĩ các tổ chức xã hội dân sự ra cái tuyên bố này, tức là đây là một vụ án mà cái tính chất vụ án đã trở thành cái chuyện lũng đoạn toàn bộ nhà nước rồi, chứ không còn là vấn đề đơn lẻ ở tỉnh này hay tỉnh kia, ở bộ phận này hay bộ phận khác. Mà nó trở thành một cái sự cấu kết của gần như cả hệ thống.

Và chính cái lũng đoạn nhà nước đấy nó sẽ là một cái nguy cơ dẫn đến cái chuyện suy vong của đất nước. Mà trước mắt nó là một cái tội ác không thể nào tha thứ được. Cho nên các tổ chức xã hội dân sự phải lên tiếng”.­

Giới chức ngoại giao “giải cứu công dân” trong đợt dịch bị bắt vì nhận hối lộ

Giới chức ngoại giao “giải cứu công dân” trong đợt dịch bị bắt vì nhận hối lộ

RFA
2022.01.28

Hình minh hoạ: hành khách đeo khẩu trang đi xuống thang từ máy bay của hãng Vietnam Airlines ở sân bay Nội Bài, Hà Nội vào tháng 3/2020

 AFP

Cục trưởng và Cục phó cùng hai cán bộ thuộc Cục Lãnh sự Bộ Ngoại giao vừa bị khởi tố và bắt giam vì tội nhận hối lộ khi thực hiện các chuyến bay giải cứu công dân bị kẹt ở nước ngoài trong đợt dịch COVID-19 vừa qua. Báo Nhà nước dẫn lời của Trung tướng Tô Ân Xô, Chánh văn phòng Bộ Công an cho biết như vậy hôm 28/1.

Thông tin mà ông Xô cung cấp cho báo chí biết là những người này đã có hành vi sai phạm trong quá trình xét duyệt cấp phép cho các công ty thực hiện chuyến bay đưa công dân Việt Nam từ nước ngoài về nước nhằm trục lợi cá nhân.

Bốn người bị khởi tố và bắt giam gồm: Nguyễn Thị Hương Lan, Cục trưởng Cục Lãnh sự, Bộ Ngoại giao; Đỗ Hoàng Tùng, Phó cục trưởng; Lê Tuấn Anh, Chánh văn phòng của cục và Lưu Tuấn Dũng, Phó phòng bảo hộ công dân của Cục.

Trong một cuộc họp báo hôm 20/1 vừa qua, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Thị Thu Hằng cho biết, trong hai năm qua, thực hiện chỉ đạo trực tiếp của Chính phủ, đã có hơn 800 chuyến bay hồi hương công dân Việt Nam từ hơn 60 vùng lãnh thổ về nước.

Trả lời câu hỏi của các phóng viên về việc người Việt Nam về nước theo chuyến bay giải cứu phải mua vé quá đắt và thủ tục rườm rà, bà Hằng đưa ra khuyến cáo:

“Để tránh công dân bị lừa đảo, bị lợi dụng chiếm đoạt tài sản, Bộ Ngoại giao đã khuyến cáo công dân không liên hệ với những cá nhân, tổ chức, các trang thông tin không rõ danh tính, không chính thống, không làm việc qua bất cứ hình thức môi giới trung gian nào”.

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao cũng khẳng định những hành vi trục lợi tiêu cực, thay đổi tính chất nhân đạo của các chuyến bay giải cứu cần bị lên án và trừng trị nghiêm khắc theo quy định của pháp luật.

Theo phản ánh của nhiều người dân và đã được báo chí trong nước loan tin, giá vé của các chuyến bay giải cứu thời gian qua cao gấp nhiều lần giá vé thông thường. Ví dụ như giá vé một chiều giải cứu người về từ Mỹ và Canada đã lên tới 52 – 58 triệu đồng một vé cao gấp đôi mức giá thông thường.

Đó là chưa kể thủ tục nhiêu khê, phiền hà và đắt đỏ theo một bài tìm hiểu của RFA đăng hồi tháng 10 vừa qua.

Ngoài các thủ tục giấy tờ rườm rà, người về nước dù đã tiêm đủ vắc-xin cũng phải cách ly. Theo phản ánh của người Việt tại Mỹ thì chi phí cách ly khoảng 500.000 đồng/ phòng/người chỉ có bữa ăn sáng đến 1,5 triệu đồng/phòng/người có ba bữa.

Người Việt Nam đương đại có lý tưởng gì?

Người Việt Nam đương đại có lý tưởng gì?

Bởi  AdminTD

Đoàn Bảo Châu

29-1-2022

Tôi biết, từ “lý tưởng” có vẻ xa vời, mơ mộng và cao siêu với người Việt Nam đương đại.
Với tầng lớp lao động thì càng xa vời bởi điều họ ao ước là xây được nhà, con cái được học hành, xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái để rồi mỗi dịp giỗ tết, chúng sẽ thắp nén hương cho tổ tiên. Đời chỉ có vậy. Nghĩ xa xôi làm gì? Viển vông vô ích! Chính vì vậy mà ở nông thôn Việt Nam, con cái được vào ngành công an là tự hào ghê lắm. Vừa oai, vừa có tiền, ai chẳng thích?

Nhưng còn mấy triệu đảng viên thì sao?

Lý tưởng của đảng viên là Chủ Nghĩa Xã Hội, là Chủ nghĩa Cộng sản chói lọi vinh quang. Lý tưởng của họ là đưa đất nước sánh vai với những cường quốc năm châu, để “ngạo nghễ” trên đỉnh cao của một thứ chủ nghĩa mà đa phần nhân loại cho là không tưởng, không khoa học, một thứ chủ nghĩa lý thuyết rất hay nhưng thực hành rất chán.

Tiếc thay, với tôi thì hình như mấy triệu đảng viên cũng có vẻ chẳng có lý tưởng gì cao siêu và đẹp đẽ. Họ vào đảng không phải với khát vọng cống hiến, xây dựng đất nước mà để vinh thân phì gia, để có một tấm vé bước vào đường quan lộ, trong lòng rỗng tuếch lý tưởng nhưng giả vờ tin, giả vờ hô để hưởng lợi.

Xin mấy bạn an ninh đừng quy chụp tôi là phản động, các bò đỏ, dư luận viên đừng vào chửi tôi là ba que, đu càng và đuổi tôi ra xứ tư bản mà sống. Chúng ta là người lớn, hãy cùng nhìn vào hiện trạng đất nước một cách thẳng thắn, có nhìn thẳng, học thật thì mới lớn lên được. Một đất nước hay một cá nhân cũng vậy cả thôi.

Tôi đã nói rồi, nếu có cơ hội thì mọi ngành, mọi nghề sẽ đều bộc lộ những gì bẩn thỉu nhất ra ngoài, bởi cốt lõi đã không tốt đẹp thì dù có đắp điếm gì, bản chất vẫn vậy.

Không nhìn vào cốt lõi, chỉ lo trang điểm bên ngoài thì ung nhọt sẽ có lúc nổ tung nhầy nhụa.

Bốn chân dung ngành ngoại giao kia là đồng chí của các vị đấy, đều là những khuôn mặt sáng láng, học hành cao, thành đạt, quan lộ thênh thang, đầy triển vọng nhưng đằng sau những khuôn mặt đẹp đẽ ấy là gì?

Đừng quy kết những người nói thẳng như tôi là phản động, là thế lực thù địch. Tôi không hề làm xấu bộ mặt bộ máy của các vị mà chính các cán bộ đồng chí ấy của các vị đã làm điều ấy.

Ở đây, tôi không tranh thủ một sự việc để “nói xấu” bởi những sự việc tương tự nhưng nhỏ lẻ đã âm ỉ từ nhiều năm nay, nhưng bởi các vị không nhìn thẳng vào sự thật và không cương quyết tẩy rửa cái xấu nên mới có ngày ê chề như hôm nay.

Giáo dục đạo đức cho cán bộ đảng viên không phải bằng khẩu hiệu răn dạy mà phải bằng luật pháp nghiêm minh. Chỉ có một xã hội thượng tôn pháp luật mới có thể tiến bộ được.

Các vị mở những phiên toà xử những người bất đồng chính kiến với những án bỏ túi, vai trò của luật sư chỉ là trang trí cho đủ lệ bộ, luật sư có nghiên cứu hồ sơ kĩ đến đâu, có cãi khản cổ thì cũng không ích gì.

Việc ấy các vị tưởng là hay nhưng về lâu dài rất hại cho đất nước. Đấy là chà đạp lên pháp luật và điều ấy sẽ khiến đất nước bị tụt hậu. Một bộ máy cầm quyền mà không gương mẫu về thượng tôn pháp luật thì dân làm sao có thể tin tưởng vào công lý?

Các bạn FB thân mến, tôi muốn nhân cơ hội để hỏi các bạn về lòng tin vào cán bộ. Qua sự việc mấy cán bộ ngoại giao ăn hối lộ để tiếp tay đội giá vé “giải cứu”, các bạn hãy comment và điền con số bao phần trăm cán bộ trong bộ máy khi có cơ hội sẽ có hành động “ăn thịt đồng loại” như 4 người này. Ví dụ 5%, 15%, 95%… Xin cảm ơn các bạn!

Tôi nói đây không có nghĩa là tôi mất lòng tin hoàn toàn vào bộ máy. Chúng ta đừng quên những cán bộ y tế đã xả mình cứu dân trong thời gian vừa qua, chúng ta hãy cúi đầu ghi nhớ và thương tiếc những cán bộ y tế đã thiệt mạng trong mùa dịch. Họ là những người anh hùng đích thực, chúng ta mãi mãi biết ơn họ.

Lý tưởng không cao siêu, không xa vời mà rất thiết thực và gần gũi. Ta không có lý tưởng xây dựng đất nước tốt đẹp hơn thì những việc ta đang làm hàng ngày chỉ là những thứ nhỏ mọn tầm thường và chúng ta không bao giờ có thể dạy con cháu mình sống làm Người theo nghĩa đích thực.

Pháp chế xã hội chủ nghĩa: thượng bất chính, hạ tắc loạn

Pháp chế xã hội chủ nghĩa: thượng bất chính, hạ tắc loạn

Luật Sư Đào Tăng Dực (Danlambao) – Từ khi cướp chính quyền năm 1945 và nắm quyền lực chính trị tuyệt đối đến nay, đảng CSVN đã có những chủ trương và sách lược phản quốc hại dân mà chưa có một cá nhân hoặc tập thể nào dám làm trong suốt chiều dài lịch sử của dân tộc.

Trên bình diện chính trị:

1.Đảng đã công khai hoặc bán công khai nhượng Hoàng Sa, một phần Trường Sa, một nửa Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan, hằng chục ngàn cây số vuông lãnh thổ và lãnh hải cho kẻ thù truyền kiếp của dân tộc là Trung Quốc.

2.Đảng đã chủ trương dung túng cho một đội ngũ tham quan ô lại, cướp bóc tài sản và đất đai của người dân vô tội, kể cả của chính những đảng viên của họ như nhân dân xã Đồng Tâm, Vườn Rau Lộc Hưng, chùa Liên Trì hay dòng Mến Thánh Giá (ở Thủ Thiêm), dòng Chúa Cứu Thế (ở Hà Nội).

Trên bình diện đạo đức và xã hội, tội ác tràn lan qua những hiện tương tiêu biểu như sau:

  1. Trong khi người dân bữa mất, bữa còn vì Đại Dịch Vũ Hán, vào tháng 11, 2021, Bộ Trưởng Công An Tô Lâm, lại cùng đàn em ăn tiệc tại một nhà hàng nổi tiếng bao gồm thịt bò dát vàng của đầu bếp quốc tế Thánh Rắc Muối Salt Bae tại Anh Quốc. Chi phí cho buổi ăn này của vị bộ trưởng công an lên đến khoảng 50,000 Mỹ Kim.
  1. Bề mặt thì Công An CSVN truy tố Đại Đức Thích Tâm Đức, tục danh Lê Tùng Vân (90 tuổi) và các con Lê Thanh Hoàn Nguyên (32 tuổi), Lê Thanh Nhất Nguyên (31 tuổi), Lê Thanh Trùng Dương (27 tuổi tại Tịnh thất Bồng Lai về các tội lợi dụng quyền tự do dân chủxâm phạm vi lợi ích của nhà nước, tổ chức, cá nhân. Trên thực chất đây chỉ là một âm mưu của tham quan CSVN đàn áp tôn giáo và cướp đi khu đất rất có giá trị của Tịnh Thất Bồng Lai.
  1. Sự kiện em bé gái Nguyễn Thái Vân An 8 tuổi bị “dì ghẻ” đánh đập đến tử vong, khi sống với cha ruột, trong một chung cư sang trọng, dành cho thánh phần quan chức giàu có của CSVN. Tuy không phải là một hiện tượng chưa hề có trong xã hội, nhưng đây là biểu tượng nói lên sự băng hoại đạo đức và tính vô cảm của giai cấp thống trị CSVN trong môi trường độc tài đảng trị.
  1. Trong tình trạng hằng chục ngàn người dân tử vong vì Đại Dịch Vũ Hán, hiện tượng công ty Việt Á thông đồng với giới chức nâng khống giá kit xét nghiệm lên 45%. Các cán bộ cấp cao của Trung Tâm Phòng Ngừa Dịch Bệnh (CDC), Bộ Y tế và Bộ Khoa Học và Công Nghệ cùng thông đồng để nhận hoa hồng và hối lộ lên hằng chục triệu Mỹ Kim.

Câu hỏi chúng ta phải nêu ra là: tại sao một dân tộc với gần 5 ngàn năm văn hiến và một nền văn hóa nhân bản lại rơi vào tình trạng bại hoại nêu trên.

Theo sự giải thích vô cùng chính xác của người Tây Phương thì đây rõ ràng là một tình trạng phản ảnh trong câu danh ngôn bất tử của Lord Acton “Quyền lực làm băng hoại và quyền lực tuyệt đối làm băng hoại tuyệt đối”. Đảng CSVN đã cướp chính quyền, cai trị không đối lập và thảm trạng này của dân tộc là hậu quả tất nhiên.

Tuy nhiên người Đông Phương cũng có một câu châm ngôn không kém phần sâu sắc. Đó là câu “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”. Trong hoàn cảnh chính trị và xã hội Việt Nam, điều này có nghĩa là nếu giới cầm quyền tại thượng tầng xã hội bất lương, thì các cấp thừa hành cũng như dân chúng tại hạ tầng cơ sở cũng bất nghĩa theo.

Thật vậy, độc tài đảng trị CSVN tìm cách chính danh hóa sự cai trị của mình qua cái gọi là pháp chế xã hội chủ nghĩa.

Tính “thượng bất chính” của pháp chế xã hội chủ nghĩa phát xuất từ các yếu tố sau đây:

  1. Đảng chưa hề có chính danh: Đảng CSVN cũng như các đảng CS quốc tế khác, không lên cầm quyền bằng một cuộc bầu cử công khai và công bằng, mà bằng một cuộc cướp chính quyền, tiêu diệt mọi đối lập và sau đó, tiếp tục cầm quyền qua những cuộc bầu cử “độc đảng và đảng cử dân bầu”.
  1. Đảng vi hiến trầm trọng: Đảng CSVN cũng đưa ra nhiều hiến pháp trong suốt quá trình cầm quyền. Ngoài nhưng điều khoản củng cố cho độc tài, đảng cũng hiến định hóa một số nhân quyền căn bản. Tuy nhiên không có tam quyền phân lập, hệ thống tòa án là công cụ đảng và quốc hội chỉ là bù nhìn. Hậu quả là các sắc luật, nhất là Bộ Luật Hình Sự ngang nhiên vi hiến và phủ quyết mọi nhân quyền nêu ra trong hiến pháp.
  1. Đảng CSVN khinh bỉ hiến pháp: Người Á Đông thường quan niệm “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy”. Hiến Pháp chính là quốc pháp. Đảng CSVN chỉ là một tập thể nắm quyền lực chính trị. Tuy nhiên chính đảng trưởng là TBT Nguyễn Phú Trọng đã minh thị tuyên bố rằng Điều Lệ Đảng phải đứng trên hiến pháp. Đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng mới thực sự là quốc trưởng toàn năng, đứng trên các chức vụ hiến định như: Chủ Tịch nước Nguyễn Xuân Phúc, Thủ tướng chính phủ Phạm Minh Chính và Chủ Tịch Quốc Hội Vương Đình Huệ.
  1. Lãnh đạo CSVN thiếu “thành ý, chính tâm”: Đảng chưa bao giờ “thành ý, chính tâm” với nhân dân nói riêng hay cộng đồng nhân loại nói chung. Các cuộc bầu cử độc đảng và đảng cử dân bầu, qua Mặt Trận Tổ Quốc, chứng minh hùng hồn sự lừa gạt gian trá, đối với nhân dân. Ngày 24-09-1982 đảng CSVN ký kết tôn trọng Công ước quốc tế về các quyền tự do dân sự và chính trị. Nhưng Bộ Luật Hình Sự qua các điều 109 (Tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân), điều 117 (Tội phát tán tài liệu nhằm chống nhà nước); và điều 331 (Tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước), không những vi phạm hiến pháp hiện hành (nhất là điều 25 Hiến Pháp long trọng quy định: Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình), mà còn vi phạm trắng trợn tinh thần của công ước quốc tế nêu trên.
  1. Đảng CSVN hàm chứa trong tâm thức một sự khinh bỉ tột cùng nhân phẩm và trí thông minh của nhân dân Việt Tộc: Khi chính quyền các quốc gia dân chủ tôn trọng hiến pháp và các công ước quốc tế mà họ ký kết là họ thể hiện sự kính trọng nhân phẩm và trí thông minh của dân tộc họ. Khi đảng CSVN giẫm chân lên hiến pháp và lừa bịp cộng đồng quốc tế, qua tác động vi phạm trắng trợn các công ước quốc tế mà họ ký kết về các quyền tự do dân sự và chính trị, là họ đã chà đạp nhân phẩm và trí thông minh của chính nhân dân Việt.

Thượng tầng lãnh đạo của đảng CSVN bất chính như thế thì hạ tầng cơ sở của xã hội Việt Nam không loạn sao được?

Chính vì thế, lối thoát duy nhất của dân tộc là đạp đổ độc tài, xây dựng một nền dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên, dưới sự lãnh đạo của những con người có thành ý và chính tâm với nhân dân và cộng đồng nhân loại. 

Luật Sư Đào Tăng Dực

danlambaovn.blogspot.com

Hồi kết của đại án test kit Việt Á và ai là “trùm cuối”?

Hồi kết của đại án test kit Việt Á và ai là “trùm cuối”?

Bởi  AdminTD

Phạm Vũ Hiệp

23-1-2022

Đại án Việt Á nâng khống kit xét nghiệm Covid-19 đang đi đến hồi kết. Việc Phan Quốc Việt nhập hàng từ Trung Quốc về với đơn giá 21.500 VNĐ/ bộ, sau đó bán cho các bệnh viện và CDC các tỉnh thành với giá từ 367.000 VNĐ/ bộ đến 509.000 VNĐ/ bộ, gây choáng cả một số lãnh đạo cấp cao.

Lẽ ra cơ quan điều tra phải thay đổi, thêm tội danh của Phan Quốc Việt sang “buôn lậu”, “lừa đảo chiếm đoạt tài sản”… chứ không chỉ đơn thuần là “Vi phạm quy định về đấu thầu gây hậu quả nghiêm trọng” và “đưa hối lộ”. Đây không phải là lần đầu tiên các doanh nhân, tỷ phú Việt Nam chơi trò “đánh lận con đen”.

Chân dung Phan Quốc Việt và bộ kit xét nghiệm “Made in China”. Nguồn: VOV

Còn nhớ, vụ việc tương tự từng gây rúng động dư luận với tập đoàn Khaisilk hồi năm 2017. Hoàng Khải, sinh năm 1964 ở Hà Nội, là ông chủ của Tập đoàn Khaisilk bị lộ khi ông ta thừa nhận rằng đã nhập hàng Trung Quốc về gắn mác hàng Việt để bán cho người Việt và khách quốc tế, thực sự gây một cú sốc lớn cho người tiêu dùng.

Điều đáng chú ý là, nhiều lần Khải lên các diễn đàn và truyền thông “lề đảng” để rao giảng đạo đức kinh doanh, giáo huấn cho ai có ước mơ, hoài bão làm giàu. Khải cũng được đảng và nhà nước tuyên dương, báo chí “lề đảng” thổi lên tới tận mây xanh.

Hàng chục năm trời, Hoàng Khải làm giàu từ việc buôn bán gian lận, kiếm được hàng trăm tỷ đồng. Đại gia Khaisilk là người đầu tiên mua siêu xe Rolls-Royce Phantom với giá 1 triệu Mỹ kim. Vụ việc Khaisilk gian lận được thủ tướng chỉ đạo điều tra, làm rõ, ra cả diễn đàn quốc hội rồi sau đó “chìm xuồng” cho đến tận hôm nay.

Đại gia lừa Hoàng Khải, ông chủ Khaisilk. Nguồn: Bảo vệ Pháp luật

Theo chân Hoàng Khải là Shark Tam, tức Phạm Văn Tam, sinh năm 1980 ở Quảng Ninh. Tháng 6/2019, Tam lại gây một cú sốc khác với người tiêu dùng Việt Nam. Tam lập hàng loạt công ty như: Công ty CP Điện tử Asanzo Việt Nam, Công ty CP Đầu tư Asanzo, Công ty CP Viễn thông Asanzo và Công ty TNHH Truyền Thông Asanzo… Tam nhập linh kiện điện tử từ Trung Quốc rồi xé tem “Made in China” và thay bằng nhãn “Made in VietNam”, sau đó thuê truyền thông báo chí “lề đảng” để quảng bá “ti vi công nghệ Nhật Bản” nhằm đánh lừa khách hàng.

Vụ việc cũng rùm beng cả nước, Thủ tướng chỉ đạo làm rõ, C03 Bộ Công an vào cuộc, nhưng kết luận điều tra vẫn lại theo “con đường xưa em đi” rằng… không có dấu hiệu phạm tội. Phạm Văn Tam thoát chết, đồng nghĩa việc hàng trăm container hàng từ Trung Quốc về cảng Việt Nam, hàng ngàn tỷ lại chảy vào túi những ông trùm buôn lậu gian manh và thiệt thòi lại thuộc về người dân.

Có thông tin cho rằng, Phạm Văn Tam được ông Phạm Minh Chính, khi ấy là Uỷ viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban tổ chức Trung ương, ra tay giải cứu. Thông tin chính xác đến đâu chưa rõ, nhưng khi luật pháp chỉ tựa trò chơi, thì mọi việc vẫn tiếp diễn.

Chân dung Phạm Văn Tam, tức Shark Tam, ông chủ Asanzo. Nguồn: Invert

Vsmart là thương hiệu smartphone Việt Nam của Công ty cổ phần nghiên cứu và sản xuất VinSmart, thuộc tập đoàn VinGroup của tỷ phú Phạm Nhật Vượng, được quảng cáo sản xuất tại hai nhà máy Cát Hải, Hải Phòng và Khu công nghệ cao Hòa Lạc, Hà Nội.

Tháng 8/2019, hệ thống truyền thông khổng lồ của đảng cũng đồng loạt ra tay giúp VinGroup quảng bá rằng Vsmart là hàng “Made in Vietnam”. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, mạng xã hội đã làm cho những kẻ “tự hào quá Việt Nam ơi” tan vỡ, khi chỉ ra rằng, smartphone là sản phẩm của tay … hàng xóm.

Thông tin trên mạng chỉ ra, cái phone mới nhất của Vsmart là Vsmart Live, giống 99,9% với sản phẩm Meizu 16Xs của Trung Quốc, cả về ngoại hình, cấu hình và tính năng, cấu tạo thiết kế phần cứng bên trong… Thứ khác biệt duy nhất giữa Vsmart Live và Meizu 16Xs của Trung Quốc là cục pin, khi pin của Meizu 16Xs gồm các ký tự Trung Quốc, còn của Vsmart là tiếng Anh. Cái kết như mọi người đều biết, giấc mộng chiếm lĩnh thị trường nội địa của Vsmarst vỡ như bong bóng xà phòng, Vsmarst nhanh chóng chết yểu.

Chuyện Phạm Nhật Vượng hợp tác với Phan Quốc Việt khi VinGroup góp vốn 138 tỷ, tức 69% cổ phần, để thành lập công ty Vinbiocare rồi giao cho bà Phạm Thu Hương, vợ Vượng, đồng quản lý, không có gì là khó hiểu, bởi không có ngón nghề kinh doanh nào siêu lợi nhuận bằng cách ăn theo dịch bệnh và hút “bầu sữa” khổng lồ ngân sách. Chỉ riêng quỹ bảo hiểm y tế, năm 2017 dưới thời Bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến, đã dư hơn 39.000 tỷ, năm 2021 dưới thời Nguyễn Thanh Long thì dư gần 33.000 tỷ.

Phim “bom tấn” test kit Việt Á được dàn dựng khá công phu, Phan Quốc Việt chỉ là một mắc xích trong dây chuyền. Nó cũng bài bản như Vụ án MobiFone mua đống sắt vụn AVG với giá gần 9000 tỷ, khi liên đới nhiều bộ trưởng, nhiều cơ quan ban ngành. Núp dưới danh nghĩa nghiên cứu khoa học, với “đề tài nghiên cứu cấp quốc gia” để kiếm chác 19 tỷ đồng, Học viện Quân y đã làm đầu sai cho công ty Việt Á và “nhóm lợi ích” hút máu dân trong mùa đại dịch chết chóc, tang thương.

Cho dù vụ án Việt Á có được đưa vào diện Ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng Trung ương theo dõi, hay đưa vào cả nghị quyết của Quốc hội, nhưng cái kết được dự báo sẽ rất khôi hài. Phan Quốc Việt cùng một số quan chức y tế lãnh án, các Ủy viên Trung ương như Chu Ngọc Anh, Nguyễn Thanh Long nặng lắm thì bị đảng “cảnh cáo” là xong. Và rồi, sau đó sẽ có thêm nhiều Phan Quốc Việt, Hoàng Khải, Phạm Văn Tam… mới xuất hiện, tiếp tục hút máu dân để nuôi những tay “trùm cuối”!

Chân dung Phạm Nhật Vượng và Nguyễn Thị Thanh Nhàn. Photo courtesy

Nhiều người đặt câu hỏi, ai là “trùm cuối” trong vụ Việt Á? Có lẽ mọi người không hề xa lạ với những con “cá mập” như Phạm Nhật Vượng của tập đoàn VinGroup, Nguyễn Thị Thanh Nhàn tập đoàn AIC, những tay viết nên “kịch bản test kit và vaccine” sẽ vẫn cười ngạo nghễ, vì phía sau lưng họ là bóng dáng các đại ca đang ngự trị ở cung đình.