Vụ Vạn Thịnh Phát: Tin của công an là tin thật hay tin giả?

Vụ Vạn Thịnh Phát: Tin của công an là tin thật hay tin giả?

Blog VOA

Trân Văn

27-10-2022

Đến giờ, có thể thấy rất rõ, chính các “biện pháp nghiệp vụ” chỉ làm khủng hoảng trên thị trường tài chính, tín dụng thêm trầm trọng.

Ông Tô Ân Xô – Trung tướng, Chánh văn phòng kiêm Phát ngôn viên của Bộ Công an – lại vừa hăm dọa công chúng: Bộ Công an sẽ tiếp tục xác minh, điều tra, xử lý nghiêm những đối tượng có hành vi đưa tin thất thiệt, không chính xác. Đồng thời đề nghị người dân không tin, không lan truyền những thông tin thất thiệt, sai sự thật (1)Thông tin bị xác định “thất thiệt, sai sự thật” là chuyện… “sẽ có thêm nhiều tập đoàn lớn bị xử lý”.

Đây là lần thứ hai trong vòng nửa tháng Bộ Công an hăm dọa về việc “xác minh, điều tra, xử lý nghiêm những đối tượng có hành vi đưa tin thất thiệt, không chính xác. Lần trước – hôm 9/10/2022 – Bộ Công an tuyên bố “sẽ xử lý tất cả tổ chức, cá nhân nếu đăng tải, chia sẻ, phát tán hoặc bình luận đồng thuận với tin giả, tin sai sự thật, tin gây hoang mang dư luận, ảnh hưởng tiêu cực đến an ninh trật tự” (2).

Trên thực tế, Bộ Công an đã bắt vài người vì… “bình luận thất thiệt về hoạt động của Ngân hàng Thương mại cổ phần Sài Gòn (SCB) gây hoang mang dư luận”. Tuy nhiên chỉ một tuần sau khi Ngân hàng Nhà nước (NHNN) khẳng định “hoạt động của SCB vẫn bình thường và ổn định” (3), Bộ Công an hăm dọa và thực hiện vài lệnh bắt giữ giống như răn đe, NHNN đột nhiên đưa SCB vào diện… “kiểm soát đặc biệt” (4).

Điều đó có khác gì thừa nhận, chỉ các tin bị cho là… “không chính xác, thất thiệt, sai sự thật” mới… “đúng sự thật”. Điều đó cũng có khác gì chứng minh, NHNN đã tung… tin giả.

Chẳng phải chỉ có NHNN tung tin giả, Bộ Công an cũng vậy. Khi công bố quyết định khởi tố vụ án “lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản xảy ra tại An Dong Group và các tổ chức, đơn vị có liên quan”, Bộ Công an xác định có bốn bị can, một trong bốn bị can – bà Nguyễn Phương Hồng được Bộ Công an xác định là “Trợ lý Công ty cổ phần Vạn Thịnh Phát” (5). Tuy nhiên khi tố cáo SCB đục bỏ danh sách thành viên Hội đồng Quản trị (HĐQT) của ngân hàng này và tiểu sử của từng người, một số cơ quan truyền thông chính thức như Infonet (6), Vietnam Finance (7),… vô tình tố cáo Bộ Công an tung… tin giả. Bà Hồng là người đã làm việc cho SCB suốt 11 năm, trong 11 năm đó từng đảm nhận nhiều chức vụ khác nhau của SCB (Trưởng phòng Tín dụng, Trưởng phòng Kinh doanh, Trưởng phòng Hỗ trợ kinh doanh, Phó Giám đốc chi nhánh, Giám đốc chi nhánh, Phó Tổng Giám đốc phụ trách khối Tái thẩm định kiêm Giám đốc chi nhánh) và lúc bị bắt đang là “Ủy viên HĐQT kiêm Phó Tổng Giám đốc phụ trách khối Tái thẩm định của SCB”.

Dẫu Infonet, Vietnam Finance,… đã đục bỏ các tố cáo hai chiều (tố cáo SCB và vô tình tố cáo các cơ quan hữu trách) song tin đã đưa vẫn còn có thể tìm thấy ở một số nơi trên Internet (8). Có thể NHNN và Bộ Công an vẫn đinh ninh chính quyền có quyền làm ra và phát tán tin giả cũng như tin giả có thể giữ cho thị trường tài chính, tín dụng nói riêng, kinh tế – xã hội nói chung… “hoạt động bình thường, ổn định” nhưng công chúng đủ khôn ngoan để không bị gạt. Các… “biện pháp nghiệp vụ” như… chế tạo, khoác cho bị can lai lịch giả, buộc hệ thống truyền thông chính thức đục bỏ những thông tin cho thấy chính quyền tung… tin giả, che đậy việc bà Hồng đột tử khi vừa bị tạm giam, lờ đi một số trường hợp “bất đắc kỳ tử”, chẳng khác gì định hướng cho công chúng nên tin vào loại “tin” nào – “tin” do chính quyền công bố hay “tin” bị chính quyền xếp vào loại “tin giả, tin sai sự thật”.

Cứ nhìn vào sự hỗn loạn của thị trường tài chính, tín dụng, ví dụ VN-Index liên tục xuyên thủng hết đáy này tới đáy khác, chỉ trong vòng nửa năm, giá trị toàn bộ cổ phiếu trên thị trường chứng khoán Việt Nam giảm khoảng… 2,2 triệu tỉ đồng (9)… thì sẽ xác định được công chúng chọn tin lọai “tin” nào. Thiên hạ vẫn gọi những tình huống kiểu này là “gậy ông đập lưng ông”! “Ông” đã bị “đập” rất đích đáng!

***

Khi hăm dọa sẽ “xác minh, điều tra, xử lý nghiêm những đối tượng có hành vi đưa tin thất thiệt, không chính xác bởi các “tin” này “gây rối loạn, mất an ninh, an toàn thị trường”, Bộ Công an hoặc cố ý, hoặc vô tình không nhìn thấy hậu quả của các “biện pháp nghiệp vụ” mà chính quyền đã áp dụng. Chính những “biện pháp nghiệp vụ” ấy mới là nguyên nhân dẫn tới hậu quả như đang thấy.

Khi chính quyền bất chấp các qui định pháp luật làm ra và phát tán tin giả về lai lịch bị can, che đậy và cưỡng bức báo chí phải tham gia che đậy sự thật thì sẽ có bao nhiêu người tin những “biện pháp nghiệp vụ” đã thực thi thật sự vì… “lợi ích, hoạt động bình thường của người dân, nhà đầu tư, doanh nghiệp”. Chẳng lẽ thiếu trung thực, không minh bạch có thể “bảo vệ an ninh, an toàn thị trường” và ngược lại là sai?

Đến giờ, có thể thấy rất rõ, chính các “biện pháp nghiệp vụ” chỉ làm khủng hoảng trên thị trường tài chính, tín dụng thêm trầm trọng. Hăm dọa để tiếp tục áp đặt các “biện pháp nghiệp vụ” không chỉ khiến Bộ Công an trở thành cơ quan vừa táo bạo nhất trong việc tung tin giả, vừa tàn bạo nhất khi cố gắng chứng minh sẽ xử lý cả những người “đồng thuận” với những thông tin không phải là tin giả do Bộ Công an phát tán.

Cô giáo ôm cây vượt suối: Bớt đạo đức giả lại, hỡi các ngài!

Van Pham

Cô giáo ôm cây vượt suối: Bớt đạo đức giả lại, hỡi các ngài!

Trần Nguyên

HÌNH: – Cô giáo ôm cây vượt suối vùng cao Nam Trà My (Quảng Nam). Nguồn: Báo Thanh niên

Bức ảnh do một thầy giáo chụp cho nữ đồng nghiệp của mình khi cả hai cùng vượt qua con suối để đến trường dưới đây, khi báo chí đăng tải đã được nhiều người cảm thán “xứng đáng dựng tượng đài”.

Nhưng chắc cũng có nhiều người giống tôi, nhìn tấm ảnh và nghĩ, nếu thầy/cô trượt tay rơi xuống dòng lũ dữ, đứa con nhỏ của họ sẽ được ai nuôi nấng? Cháu sẽ lớn lên như thế nào? Chồng/vợ của họ, cha mẹ, anh chị em, người thân của họ sẽ đau đớn đến bao lâu? Mất mát của họ có tượng đài nào bù đắp nổi?

Cô giáo cắm bản nghèo Quảng Nam

Cắm bản là câu chuyện có từ hơn 50 năm nay của ngành giáo dục. Trước kia, giáo viên được bố trí nhiệm sở khi ra trường, không phải tự lo xin việc, tuy nhiên họ phải chấp hành chế độ nghĩa vụ. Thông thường giáo viên chỉ đi nghĩa vụ một nhiệm kỳ năm năm ở một điểm trường xa, sau đó sẽ được chuyển công tác về gần nhà. Tuy nhiên, ở những vùng sâu vùng xa, điểm xa nhiều hơn điểm gần thì đa số giáo viên phải đi hết nhiệm kỳ nghĩa vụ này đến nhiệm kỳ nghĩa vụ khác, khi nào lớn tuổi hoặc lên chức, hoặc được đỡ đầu thì mới được chuyển về gần nhà.

Ở miền xuôi, đi nghĩa vụ là đến các trường huyện, xã, nông thôn, vùng biển, đảo khó khăn xa trung tâm. Ở miền núi, đi nghĩa vụ là cắm bản. Khoảng cách từ nhà đến trường thường vài chục cây số. Từ điểm trường đến trung tâm cũng khoảng đó.

HÌNH: – Một giáo viên dạy tiếng Anh cho học sinh ở một trường nội trú tại Mù Cang Chải, tỉnh Yên Bái, năm 2012. AFP

Những điểm trường nghĩa vụ hay cắm bản thiếu thốn cả về cơ sở vật chất lẫn tinh thần. Chúng được dựng lên sơ sài bằng gỗ, lợp tôn hoặc cũng có thể đã được xây xi măng, nhưng điện-đường-chợ-trạm là không có. Vì thế, trường sẽ dựng nhà tập thể để giáo viên ở lại trong tuần, cuối tuần họ về nhà. Có những dãy phòng tập thể, vài ba cô giáo ở chung, thầy giáo cũng thế. Có những nơi chia phòng học làm hai, thầy cô ở phần bên trong, cách một tấm phên tre là lớp học.

Tuy nói khoảng cách chỉ vài chục cây số, nhưng đường đến trường miền núi phía Bắc và miền Trung vô cùng gian truân và hiểm trở. Họ phải vượt những con dốc cao, một bên vách núi, bên kia là vực sâu. Mùa mưa bùn lầy trơn như đổ mỡ, đi bộ cũng ngã oành oạch. Họ phải quấn dây xích sắt vào bánh xe để tăng độ bám đường, cuốn theo vài bộ dây thừng thật chắc để cùng nhau kéo xe lên dốc, hoặc ghì xe lại khi xuống dốc. Qua suối, họ phải dùng cây rừng luồn vào xe, ba bốn người cùng khiêng xe lên lội qua.

Cắm bản là sống như người dân, ở giữa rừng. Các thầy cô dùng nước suối để đánh răng, tắm rửa, nấu ăn, rửa rau, giặt giũ. Cỏ mọc có khi vào đến tận chân lớp học, phải phát cỏ và dọn lùm bụi thường xuyên để xua đuổi rắn rết và côn trùng độc. Đốt lửa sưởi vào mùa đông. Đào măng, hái rau rừng, bắt cá suối… cải thiện bữa cơm hàng ngày.

Trà Dơn thuộc huyện Nam Trà My, huyện nghèo vùng núi sâu của tỉnh Quảng Nam. Tỉnh Quảng Nam là tỉnh nghèo của cả nước. Cả nước có 74 huyện nghèo thì Quảng Nam giành mất sáu huyện. Tất cả các huyện nghèo này đều có số hộ nghèo chiếm hơn 50%, tức thu nhập bình quân đầu người/tháng từ 1.500.000 đồng trở xuống, đồng thời thiếu hụt ít nhất 03 chỉ số đo lường mức độ thiếu hụt dịch vụ xã hội cơ bản (gồm việc làm, y tế, giáo dục, nhà ở, nước sinh hoạt và vệ sinh, thông tin).

Thế nhưng cách chi tiền của lãnh đạo Quảng Nam có vẻ không nghèo

– Năm 2016, UBND tỉnh Quảng Nam đầu tư 63 tỷ đồng xây Trường THPT Võ Chí Công (xã A Xan, huyện Tây Giang) dành cho học sinh bốn xã vùng cao biên giới. Các kiến trúc sư và nhà địa chất ngay từ đầu đã cảnh báo khu vực này không phù hợp để xây trường học, nhưng dự án vẫn được duyệt. Ở giai đoạn 1, Sở Giáo dục và đào tạo Quảng Nam làm chủ đầu tư với mức phê duyệt hơn 33 tỷ đồng. Công trình xây dựng chậm mất một năm học, đến năm 2018 mới xong. Chỉ hai năm sau, giáo viên phải tổ chức sơ tán gần 300 học sinh ra khỏi ký túc xá ngay trong đêm, do một khối lượng lớn đất đá từ taluy dương của trường sạt lở xuống trường. Thế nhưng giai đoạn 2 vẫn tiếp tục được triển khai vào năm 2020 với tổng vốn gần 30 tỷ đồng do Ban Quản lý dự án đầu tư xây dựng tỉnh làm chủ đầu tư. Đến nay công trình này vẫn chưa biết đến bao giờ mới xây xong.

-Công trình nhà hỏa táng ở TP. Hội An được phê duyệt cuối năm 2004, tổng vốn đầu tư 12 tỷ đồng, bắt đầu xây vào năm 2005, dự kiến đến cuối 2006 đưa vào sử dụng. 13 năm sau (thời điểm 2018), công trình vẫn dang dở và cuối cùng thì bị bỏ hoang, chìm trong cây dại. Các tòa nhà đã xây bị bay mái, tường bong tróc loang lổ, đường ống dẫn nước bị đào lên lấy hết thiết bị.

-Bỏ hoang công trình nước sạch vốn đầu tư 5,6 tỉ đồng tại huyện Quế Sơn. Xây xong công trình này, chủ đầu tư không kiểm tra, đánh giá các thông số đạt được so với thiết kế; không có quy trình quản lý, vận hành; không có đội ngũ nhân lực vận hành, do vậy công trình không thể hoạt động.

-Bỏ hoang công trình nước sạch trị giá 3,1 tỷ đồng tại huyện Tiên Phước năm năm qua, lý do làm xong không vận hành được.

– Bệnh viện Nhi Quảng Nam được đầu tư hơn 150 tỷ đồng (tỉnh bỏ 65 tỷ, còn lại Trung ương rót) để trở thành Bệnh viện Sản – Nhi, quy mô 450 giường bệnh. Xây dựng mất ba năm. Năm 2019 khánh thành, một năm sau vẫn bị bỏ không vì thiếu đồng bộ, không có cầu thang bộ ngoài trời, hệ thống ôxy lỏng. Hệ thống phòng cháy chữa cháy không có ống dẫn nước.

-Đặc biệt, công trình 12 km đường liên xã Phước Mỹ – Phước Công ở huyện nghèo Phước Sơn xây dựng từ 2014, mức đầu tư trên 100 tỉ đồng từ ngân sách. Con đường này nhằm giúp người dân hai xã vùng cao tiện đi lại, nhưng sau khi hoàn thành không ai sử dụng, thậm chí nó bị bỏ hoang. Nguyên nhân do nó trái tuyến nên chỉ có rất ít người làm nương rẫy đi lại sử dụng. Độc đáo hơn cả là nó nằm trong khu vực lòng hồ thủy điện tương lai, sẽ bị chìm ngập khi hồ tích nước. Đáng lưu ý, quy hoạch đập thủy điện đã được phê duyệt trước đó nhiều năm, tức là tỉnh Quảng Nam đã bỏ trăm tỷ để làm một con đường không có ai đi và sẽ chìm trong lòng hồ.

Vậy nên quý vị xin đừng đặt câu hỏi vì sao tỉnh Quảng Nam vì sao có thể để tình trạng giáo viên ôm cây vượt suối như bức ảnh ở trên? Vì sao không bỏ tiền làm đường hay gom học sinh các điểm trường vùng sâu về một nơi thuận tiện và an toàn để học hành?

Câu trả lời quá rõ: tiền, anh không thiếu, nhưng tiền để làm những công trình sử dụng được thì… anh không có!

Quý vị cũng có thể đặt một câu hỏi nữa: các thầy cô giáo ở những vùng sâu vùng xa của Quảng Nam có biết tình trạng tham nhũng tiền dự án như chúng tôi vừa liệt kê sơ sơ không?

Thưa, chắc chắn họ có biết. Thời này tin tức gì cũng lên mạng cả. Vậy tại sao hai thầy cô giáo có thể liều tính mạng ôm cây vượt suối như trên?

HÌNH: – Giáo viên đang giải thích cho các em học sinh về bệnh tay chân miệng với tấm biển của Hội Chữ thập đỏ tại một trường nội trú ở Mù Cang Chải, Yên Bái, năm 2012. AFP

Là vì ở miền núi, làm giáo viên được gọi là thu nhập cao

Nhiều năm nay chế độ nghĩa vụ trong ngành giáo dục đã chấm dứt. Giáo viên ra trường không được phân công nhiệm sở nữa mà phải tự đi xin việc. Thế nhưng đào tạo giáo viên thì nhiều, mà các trường ở trung tâm hay vùng xuôi, điều kiện dễ dàng hơn thì đã đầy ắp người. Quý vị cũng biết để “chạy” một chân công chức ở miền Bắc thường phải mất vài trăm triệu đồng đút lót cho lãnh đạo trường. Rất nhiều giáo viên không thể có chừng ấy tiền.

Trong khi đó, chính sách Nhà nước có một chế độ gọi là phụ cấp thu hút, áp dụng cho người lao động (kể cả tập sự) đang công tác hoặc đến công tác ở Hoàng Sa, Trường Sa và vùng có điều kiện kinh tế-xã hội đặc biệt khó khăn (có quy định). Các vùng này thường tập trung ở vùng đồng bào dân tộc miền núi, vùng bãi ngang ven biển và hải đảo, xã biên giới, xã an toàn khu. Với giáo viên, phụ cấp này từ 50% đến 100% mức lương hiện hưởng, cộng với phụ cấp chức vụ lãnh đạo, phụ cấp thâm niên vượt khung (nếu có). Ngoài ra, khi đến nhận việc tại vùng đặc biệt khó khăn, họ còn được hưởng khoản trợ cấp lần đầu bằng 10 tháng lương cơ sở.

Nếu đi cùng gia đình thì được trả tiền vé tàu xe và cước hành lý, đồng thời trợ cấp 12 tháng lương cơ sở. Cộng thêm trợ cấp tiền mua và vận chuyển nước ngọt và sạch, tiền tàu xe về thăm gia đình theo quy định. Khi chuyển công tác ra khỏi vùng đặc biệt khó khăn hoặc khi về hưu cũng được hưởng trợ cấp một lần, tính theo mỗi năm công tác được một nửa tháng lương hiện hưởng cộng với phụ cấp lãnh đạo + phụ cấp thâm niên vượt khung (nếu có)… Giáo viên chuyên trách xóa mù chữ, phổ cập giáo dục thường xuyên phải đi đến các thôn được hưởng thêm 20% mức lương cơ sở, gọi là phụ cấp lưu động. Giáo viên dạy tiếng dân tộc thiểu số được hưởng thêm 50% mức lương hiện hưởng, gọi là phụ cấp dạy tiếng dân tộc thiểu số.

Tính ra, các khoản phụ cấp này khiến giáo viên cắm bản có thu nhập rất cao so với đồng nghiệp không cắm bản, đặc biệt ở những vùng thiếu việc làm như miền núi phía Bắc và miền Trung. Ăn ở sinh hoạt tại địa phương gần như không tốn kém. Tốn nhất là tiền sửa xe, nỗi buồn xa gia đình, xa nơi đông người và cơ hội học tập, tiếp cận kiến thức.

Một số giáo viên cắm bản nhanh nhẹn còn biết tận dụng điều kiện để buôn bán thêm: buôn gia súc hoặc buôn gỗ. Đó là thực tế, dù không nhiều người nói ra.

Thưa các ngài bụng to

Do vậy, nhìn từ bên ngoài, chúng ta cám cảnh cho các giáo viên cắm bản, nhưng với không ít người, đó là công việc mơ ước. Chúng tôi còn nghe (không có điều kiện xác minh), muốn được nhận vào làm giáo viên đi cắm bản cũng phải đút lót cho người có quyền trong lĩnh vực này.

Xã Trà Dơn nơi cô giáo ôm cây vượt suối chủ yếu là người dân tộc Cà Dong (chiếm 91,56% dân số toàn xã). Nngười Kinh chiếm 6,61%, người Mơ Nông chiếm 1,67%, còn lại là các dân tộc khác. Họ sinh sống chủ yếu bằng cách trồng chuối, sắn, chăn nuôi gia súc gia cầm, nhưng do không có hệ thống giao thông để mang đi tiêu thụ nên hàng hóa rất ít. Thu nhập trung bình người dân theo lãnh đạo xã cho biết trên báo chí khoảng 2,4 triệu VND/lao động/năm, trong đó đến 70% dành cho lương thực. Một người dân được coi là khá giả trong thôn nếu họ có nhà, trâu, làm lâm nghiệp, xe máy, thu nhập trung bình khoảng 5 đên 6 triệu đồng và con cái họ được đi học. Số hộ nghèo chiếm trên 71,6%, và 15,8 % số hộ cận nghèo.

Người dân nơi đây có phong tục đâm trâu vào mùa tết, nhưng do quá nghèo, 10 năm trở lại đây người dân không tổ chức được lễ hội này!

Một chi tiết lột tả đến cùng cực sự bi đát của cái nghèo nơi đây.

Dễ thấy, các cô giáo, thầy giáo dám liều mình bò qua cây cầu khỉ trơn trượt trên dòng lũ dữ để đến trường như trong bức ảnh, còn có một động lực bền vững và mạnh mẽ hơn rất nhiều câu khẩu hiệu ca tụng họ về tình thương học trò, trách nhiệm với xã hội..v.v. Động lực đó chính là thu nhập hàng tháng, là nguồn sinh nhai cho cả gia đình.

Họ không cần ca tụng đâu, thưa các lãnh đạo bụng to vì tham ô, hối lộ ngập họng. Họ chỉ cần con đường đến trường được an toàn cho tính mạng, được dạy học trong những phòng học đủ ánh sáng và hơi ấm. Bớt đạo đức giả lại, hỡi các ngài!

NHỮNG DÒNG CHỮ CUỐI CHO “NGƯỜI MUÔN NĂM CŨ”-Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng-

Nghệ Lâm Hồng

NHỮNG DÒNG CHỮ CUỐI CHO “NGƯỜI MUÔN NĂM CŨ”

Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng

October 22, 2021

Mùa Đông năm 1976, chúng tôi bay sang London, Anh, để thăm ông bà cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Trước khi đi, chúng tôi viết thư cho ông biết ngày giờ tới phi trường Heathrow và số chuyến bay. Ông trả lời là sẽ có người ra đón. Tới nơi thì vừa ra cửa đã thấy ông đứng ngay ở đó vẫy tay chào. Thật là cảm động gặp lại ông sau hơn một năm trời và sau bao nhiêu biến cố.

Sau khi bắt tay nhau thật chặt và trao đổi mấy lời thăm hỏi, ông tự lái xe đưa chúng tôi về nhà. Đây là một căn nhà nho nhỏ, xinh xinh nằm ở vùng Surrey, ngoại ô London. Một cái bảng treo trên cửa với mấy chữ khá lớn “The White House.” Chúng tôi hỏi ông là bảng này vẫn có từ trước hay ông treo vào? Ông nói villa bên này hay mang tên cho dễ nhận, và cái bảng này là của chủ cũ để lại. Ông tự tay xách giúp cái valise và đưa chúng tôi lên một phòng trên lầu hai, vặn hộp sưởi điện cho ấm, rồi dặn là nếu thấy vẫn còn lạnh thì cứ vặn thêm cái hộp sưởi thứ hai.

Buổi chiều hôm ấy ông nói nên đi ngủ sớm cho đỡ mệt sau chuyến bay dài từ Washington, DC và nói là sáng hôm sau thì cứ thủng thẳng lúc nào dậy cũng được.

Sáng hôm sau, từ trên tầng thứ hai xuống nhà, chúng tôi thấy ông đang đọc báo. Còn bà thì loay hoay trong bếp. Chỉ mấy phút sau đã thấy hai tô hủ tiếu đúng hương vị miền Nam và cà phê thơm phức bày trên bàn. Bà Thiệu là người Mỹ Tho mà hủ tiếu Mỹ Tho thì ngon có tiếng.

Bà mời chúng tôi tới ăn cho nóng. Khi hỏi sao bà không cùng ăn thì bà nói: “Tôi ăn rồi, để cho hai ông dễ nói chuyện.” Câu nói giản dị nhưng phản ảnh thật rõ cái lối sống của bà trong suốt thời gian 10 năm ông là người lãnh đạo của VNCH. Chúng tôi không biết nhiều nhưng có cảm tưởng là bà luôn luôn xa cách, không xen vào chính trị, vào những công việc của ông, chỉ đứng sau để lo cho gia đình và tham gia vào công việc xã hội. Trong thời gian chúng tôi làm việc ở Dinh Độc Lập thì ít khi thấy bà xuất hiện, kể cả khi Tổng Thống Thiệu tiếp khách xã giao ngoại quốc.

Ngồi xuống bàn ăn buổi sáng hôm ấy, thấy ông hết còn căng thẳng như những buổi ăn sáng hồi Tháng Ba, Tháng Tư năm trước. Chỉ hơn một năm không gặp mà thấy ông cũng có phần già đi, tuy phong độ vẫn còn chững chạc như ngày còn tại chức. Còn bà thì hầu như không thay đổi. Vẫn trẻ trung, vẫn dịu dàng, nồng ấm.

Lưu lại nhà ông bà cả tuần lễ, chúng tôi bắt đầu bằng những câu chuyện vui vui về các món ăn bên Anh, bên Mỹ, nhiều khi không hợp khẩu vị. “Tổng thống còn nhớ cái món ‘pín voi hầm thuốc bắc’ không,” tôi hỏi. Ông hỏi lại là tôi ăn món ấy bao giờ? Khi tôi nhắc là ăn trong bữa tiệc mừng sinh nhật của ông cuối năm 1974 gần ven sông Sài Gòn, ông nhớ ngay và phá ra cười: “Ừ thì họ nói là pín voi chứ tôi cũng chẳng biết là pín gì.”

Trong bữa cơm chiều, bà Thiệu cho ăn canh chua, cá kho tộ. Năm 1976 thì ở London cũng chưa có chợ búa Việt Nam nên bà phải cố gắng thì mới có được gia vị để nấu ăn. Hình như là phải nhờ người từ bên Pháp gửi sang. Bà nói ông thích ăn canh chua nấu với lá me non như mẹ ông thường nấu ở Phan Rang, nhưng “làm sao tôi tìm được lá me non ở bên Anh.” Để làm cho ông vui, tôi gợi ý nói đến một đề tài mà ông rất ưa thích: hải sản, làng chài và ngư nghiệp ở Việt Nam. Ông kể lại những kỷ niệm đi câu cá ở sông Sài Gòn và đôi khi câu được cả cá thu ở ngoài Côn Sơn.

Bệnh viện Vì Dân

Còn bà thì hay nói đến bệnh viện Vì Dân. Đối với bà thì đây là một niềm vui lớn và nó còn ghi dấu ấn trong tâm trí. Đây cũng là một di sản quý hóa mà bà để lại cho người dân, nhất là những người nghèo. Chúng tôi đã có dịp tới thăm nhà thương này và thấy nó được xây cất theo tiêu chuẩn quốc tế, được trang bị rất hiện đại, với 400 giường bệnh. Người khám bệnh và chữa bệnh luôn được miễn phí. Các bác sĩ, y sĩ, y tá được chọn lọc cẩn thận. Ngoài ra, lại còn những sinh viên y, dược, xung phong làm việc từ thiện.

Bà kể là sở dĩ nảy ra ý muốn xây một bệnh viện là vì bà hay vào nhà thương Chợ Rẫy thăm bệnh nhân. Nhiều khi thấy hai người phải chen chúc nhau nằm trên một cái giường nhỏ, làm bà hết sức mủi lòng. Vì vậy, ba bỏ ra nhiều công sức đi vận động để xây nhà thương như là một bước đầu để cải thiện nền y tế Việt Nam.

Tài trợ cho bệnh viện này hoàn toàn không dính dáng gì đến ngân sách quốc gia mà do sự đóng góp của những cơ quan từ thiện, những người có lòng hảo tâm trong nước cũng như ngoại giao đoàn. Bà nói tới sự đóng góp đặc biệt của bốn tòa tòa đại sứ Đài Loan, Nam Hàn, Nhật, và Hòa Lan. Bà đi vận động xây nhà thương là do sự đam mê công tác xã hội, hoàn toàn không có mục đích chính trị như một số người đồn thổi.

Ném bom Dinh Độc Lập.

Nói tới chính trị, có một biến cố làm bà rúng động và còn nhớ mãi. Đó là vụ ném bom Dinh Độc Lập ngày 8 Tháng Tư, 1975 do một phi công VNCH nổi loạn thực hiện. Một trong hai quả bom thật to chọc thủng bãi trực thăng trên nóc dinh, lọt xuống rồi nổ tung. Ông Thiệu vừa ngồi xuống ăn sáng ở một bàn nhỏ ở ngoài hành lang, lấy đôi đũa gắp sợi bánh đầu tiên trong bát phở nóng thì cận vệ vội tới đưa ông vào ngay thang máy để xuống lầu hầm. Bà Thiệu kể lại là ngay chỗ gần thang máy, một quả bom “dài thòng” rơi sát bên nhưng không nổ. Đầu Tháng Tư là thời gian có nhiều chống đối từ mọi phía đòi ông Thiệu phải từ chức. Ông vẫn bình tĩnh, chỉ hơi cáu kỉnh khi nghe báo cáo về một số quý vị thuộc đảng Dân Chủ “thân chính” tại Quốc Hội quay lại chống ông.

Về biến cố ngày hôm ấy, bà kể là trái bom rơi trúng ngay chỗ mỏng nhất của bãi trực thăng. Mùi khét tỏa ra khắp nơi khi những tấm thảm dầy bốc cháy dữ dội. Lúc ấy bà bị kẹt cứng trong cái phòng của gia đình “vì cháu bé người làm đang lo sắp xếp quần áo đã sợ quýnh lên, tay run lẩy bẩy, không tìm và mở được cái khóa vào cầu thang.” Một lúc sau mới có sĩ quan đến giúp bà xuống hầm trú ẩn. Khói bay lên nghi ngút làm bà như ngạt thở.

“Ông già định ở lại”

Chưa tới hai tuần sau vụ ném bom, ngày 20 Tháng Tư, 1975, Đại Sứ Graham Martin của Mỹ, theo chỉ thị của Ngoại Trưởng Henry Kissinger, tới Dinh Độc Lập thuyết phục ông Thiệu từ chức (với kế hoạch là để Đại Tướng Dương Văn Minh lên thay) và nói: “Nếu ông không chịu từ chức thì các tướng lãnh dưới quyền ông sẽ bắt buộc ông làm điều này.”

Ông Thiệu hỏi ông Martin: “Nếu tôi từ chức thì liệu viện trợ có đến hay không?”

Ông Martin trả lời: “Tôi không dám hứa nhưng cũng có thể.”

Ông Thiệu kể lại rằng ngày hôm sau, ông mời các tướng lãnh đến Dinh Độc Lập. Trong buổi họp, ông cho họ biết về những chuyện Đại Sứ Martin đề cập tới. Ông Thiệu nói nếu các tướng lãnh coi ông như một chướng ngại vật cho hoà bình của đất nước thì ông sẽ từ chức. Không ai phát biểu gì hết. “Thế là đã rõ họ không muốn tôi ngồi lại ghế tổng thống nữa, cho nên tôi tuyên bố từ chức để Phó Tổng Thống Trần Văn Hương lên thay, theo đúng Hiến Pháp.”

Chiều ngày 22 Tháng Tư, 1975, ôngThiệu lên TV tuyên bố từ chức. Với tâm tư thật cay đắng, ông tố cáo Hoa Kỳ đã thất ước, đã phản bội VNCH, và nói các ông đã cắt hết quân viện, “để chiến sĩ của chúng tôi chết đuối dưới làn mưa đạn của địch. Đó là một hành động vô nhân đạo.”

Trong bài diễn văn từ chức, ông nói sẽ cùng với nhân dân và quân đội chiến đấu, và “tôi từ chức nhưng tôi không đào ngũ.” Vậy tại sao ông lại ra đi?

Nhiều anh em chiến sĩ và đồng hương vẫn còn đặt vấn đề “ông Thiệu đào ngũ” cho nên chúng tôi đã viết chi tiết về bối cảnh lịch sử của việc Tổng Thống Thiệu ra đi (sách Tâm Tư Tổng Thống Thiệu, Chương 18). Ông ra đi ngày 25 Tháng Tư là vì chính tân Tổng Thống Trần Văn Hương đã làm áp lực, yêu cầu ông phải ra đi. Ông Thomas Polgar (giám đốc CIA ở Sài Gòn) cũng thuật lại là Tổng Thống Hương gọi cho ông Thiệu khuyên ông sớm rời khỏi Việt Nam, vì “nếu không, Cộng Sản sẽ nói tôi đang điều khiển một chính phủ Thiệu không Thiệu.” Về phía Đại Tướng Dương Văn Minh thì lúc ấy chưa lên tổng thống, cũng muốn ông Thiệu phải ra đi. Trong cuốn “Decent Interval,” tác giả Frank Snepp (nhân viên cao cấp của CIA ở Sài Gòn) viết lại (trang 435): “Ông Minh yêu cầu tướng Charles Timmes là người của CIA phải làm cách nào để ông Thiệu đi lưu đầy (He asked the CIA’s Timmes to see to it that Thiêu was sent into exile).”

Nhân tiện có một cơ hội: Tổng thống Đài Loan là ông Tưởng Giới Thạch vừa qua đời. Tổng Thống Hương liền viết sắc lệnh: “Nay đề cử cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và cựu Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm đại diện tổng thống VNCH đến Đài Bắc để phân ưu cùng chánh phủ và nhân dân Trung Hoa Dân Quốc nhân dịp Tổng Thống Tưởng Giới Thạch tạ thế…” Bản văn do Đại Tá Cầm viết tay. May mắn là Thiếu Tá Nguyễn Tấn Phận (một người trong đoàn tùy tùng đi theo cựu Tổng Thống Thiệu) còn giữ được một bản sao của sắc lệnh này.

***

Chỉ ba tuần trước đây, ngày 26 Tháng Chín, khi viết một đôi lời về cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, nhân dịp lễ giỗ lần thứ 20 của ông, chúng tôi có nói: “Rất tiếc rằng vì lý do sức khỏe, ngày hôm nay phu nhân Tổng Thống Thiệu không thể tới đây để dự buổi lễ tưởng niệm này. Trong cảnh về hưu cô đơn ở gần San Clemente, California, thỉnh thoảng chúng tôi có tới thăm bà.

Bà sống rất thanh đạm và một mình với một con chó, trong căn nhà nhỏ bé. Trong bếp chúng tôi thấy mì ăn liền Mama chất đầy từng đống. Bà nói cũng không buồn vì quen rồi. Quen từ lúc “ông già’ còn làm tổng thống.

Bà hay dùng hai chữ “ông già” để nói về người chồng. Có lần chúng tôi hỏi bà về ngày bà ra đi khỏi Sài Gòn, bà kể: “Ông già định ở lại.” Hỏi thêm thì bà nói: “Sau khi từ chức, ông già mặc cái quần xà lỏn và nói: ‘Mẹ con mày đi đi, tôi ở lại.’”

Chúng tôi chưa hề biết chuyên này nên hỏi thêm thì bà mới kể: “Ông già ngậm một cái cục gì ở trong hàm răng.” Chúng tôi giật mình, vì ý bà muốn nói là ông ngậm một loại thuốc độc mà điệp viên thường dùng để phòng hờ trường hợp phải đối đầu với tình huống bi cực nhất.

Dọn sang Mỹ sau khi ông Ronald Reagan lên ngôi

Ông bà Thiệu chọn nước Anh để lưu vong trong giai đoạn đầu. Chính phủ Anh cũng rất kính trọng đời sống riêng tư của ông và gia đình. Bà Thiệu kể lại là ngay từ khi tới London, chính phủ đối xử với gia đình ông bà rất chu đáo, lại còn cử một đại úy coi về an ninh để tiếp cận và yểm trợ, hướng dẫn ông cùng gia đình về đời sống xã hội trong thời gian tới trên một năm.

Gia đình chỉ dọn sang Mỹ dưới thời Tổng Thống Ronald Reagan. Bối cảnh là như thế này: Sau Hiệp Định Paris, Tổng Thống Richard Nixon mời ông Thiệu sang thăm Hoa Kỳ. Nhưng ông Nixon lại mời ông về tư dinh là Casa Pacifica ở San Clemente chứ không đón tiếp ông với tư cách là một vị quốc trưởng ở Washington, DC. Tiệc khoản đãi ông Thiệu ở Casa Pacifica chỉ vỏn vẹn có 12 người, kể cả chủ lẫn khách. Lý do đưa ra là “không đủ chỗ ngồi.” Điều yên ủi đối với ông Thiệu là thái độ và tình cảm của Thống Đốc Ronald Reagan lúc đó. Trước đó, ông Thiệu đã đón tiếp ông Reagan nồng hậu khi ông thăm viếng Sài Gòn. Nhân dịp này, ông có tặng ông Reagan một cặp ngà voi và nói đùa với ông: “Một ngày nào đó, ngài sẽ lên voi.”

Năm 1976, ông Reagan ra vận động làm ứng cử viên của đảng Cộng Hòa để tranh chức tổng thống, nhưng ông không được đảng chọn, và thua ông Gerald Ford dù rất ít phiếu. Vì uy tín của đảng Cộng Hòa xuống quá thấp trong thời Nixon và thời Ford, cho nên ông Jimmy Carter trúng cử. Dưới triều đại Carter, uy tín của Hoa Kỳ lại tiếp tục suy giảm hơn nữa, phần lớn vì thù địch đã coi thường nước Mỹ sau khi tháo chạy khỏi Việt Nam.

Sau cùng thì ông Reagan thắng trong cuộc bầu cử Tháng Mười Một, 1980. Ngày 20 Tháng Giêng, 1981, ông Reagan lên ngồi chắc trên lưng voi và lời tiên đoán của ông Thiệu đã đúng.

Ra đi sau biến cố 9/11

Ở Boston khi chớm Thu thì cũng đã bắt đầu lạnh. Nhân dịp kỷ niệm 50 năm ông bà Thiệu thành hôn, cháu Nguyễn Quang Lộc mời bố mẹ sang du lịch bên Hawaii. Vừa tới nơi vài hôm là biến cố 9/11 xảy ra. Bà Thiệu kể lại là ông rất “lo ra” khi thấy chiếc máy bay cất cánh ngay từ phi trường ở Boston (là nơi ông đang cư ngụ) rồi đâm vào Trung Tâm Thương Mại Quốc tế tại New York và một chiếc khác lại nhào vào Ngũ Giác Đài. Xúc động này ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe của ông.

Trong mấy năm ông bị bệnh tim, bà Thiệu phải lái xe chở ông vào nhà thương. “Tiếc rằng không còn bệnh viện Vì Dân để chị săn sóc cho ông già,” bà tâm sự. Bây giờ tuổi đã cao, bà phải lái xe ban đêm một mình trên xứ người, đi vòng vèo khá lâu mới tới bệnh viện. Bà kể có hôm mãi tới 1 giờ sáng mới về tới nhà. Lúc về lại phải đi tìm xe ở dưới cái hầm nhà thương tối lù mù nên bà còn sợ ma, có lúc phải đi giật lùi. “Thôi thì cũng còn tôi để lái xe cho ông tổng thống,” bà nói cho ông vui hôm sau trở lại nhà thương thăm ông. “Cám ơn bà,” ông Thiệu nhoẻn nụ cười đáp lại.

Sau vụ 9/11, ông rất muốn rời Hawaii để trở về Boston ngay, nhưng tất cả các máy bay đều án binh bất động, cả tuần sau mới về được. Về tới nhà thì bệnh ông thêm nặng. Thứ Năm, ngày 27 Tháng Chín, 2001, ông bị té xỉu, rồi hôn mê. Tại Trung Tâm Y Tế Beth Israel Deaconess, ông đi vào giấc ngủ ngàn thu chiều Thứ Bảy, 29 Tháng Chín, 2001.

Tổng Thống Thiệu ra đi chưa tới ba tuần sau biến cố 9/11. Trong một bài bình luận thật dài đăng trên mạng với tựa đề “Nguyễn Văn Thiệu và Cuộc Khủng Bố 11 Tháng Chín,” tác giả David Bennett bình luận: “Cái chết của ông Thiệu trong Tháng Chín vừa qua nêu lên một câu hỏi: Liệu Hoa Kỳ có quyết tâm để chiến thắng cuộc chiến chống khủng bố này (tại Afghanistan) hay không…và liệu Hoa Kỳ có nhất định giúp xây dựng lâu dài một quốc gia Afghanistan hay không?” Lúc ấy thì ở thế giới bên kia, ông Martinô Nguyễn Văn Thiệu đã có câu trả lời.

Sau khi ông mất, trong cảnh cô đơn giá lạnh ở Boston vào mùa Đông, chúng tôi cùng người bạn là Tiến Sĩ Tạ Văn Tài ở đại học Harvard University đến thăm bà. Bà sống đạm bạc, vẫn giữ nguyên bộ xa lông cũ kỹ nay đã sờn. Trên một cái bục cao bà để hình ông và một chai rượu xâm banh. Hỏi về chai rượu thì bà kể là cứ mỗi năm khi đến ngày kỷ niệm thành hôn của hai vợ chồng, ông mua một chai sâm banh, tự tay mở ra và mời bà uống với ông một ly, dù bà không biết uống rượu. Như vậy là bà muốn cùng ông giữ lại suốt đời cái kỷ niệm không bao giờ nhạt nhòa. Bà nói là người ta dèm pha là ông già với bà này cô kia, nhưng bà cũng chẳng để ý vì “tía đi rồi tía lại về.” Nghe vậy, anh bạn Tài phá ra cười, còn tôi thì lúc ấy cũng không hiểu tía là gì nên không cười. Thì ra con người bình dị, hiền hậu vùng đồng bằng Cửu Long còn khoan dung cả với người chồng.

***

Có lần ông Thiệu hỏi người Mỹ nghĩ thế nào về ông, chúng tôi nói về một hai khía cạnh: Khen có, chê có, rồi thêm: “Tôi nghe một tướng Mỹ nói là tổng thống nhu nhược.” Ông Thiệu hỏi tại sao? Tôi trả lời là ông ấy nói “Tổng thống không cương quyết đủ để ra lệnh tử hình khi cần thiết để làm gương.” Ông nhìn tôi giây lát rồi chậm rãi nói: “Suốt đời, tôi đã tránh không có cái nợ máu.”

Xét ra thì trong suốt thời gian 10 năm ông lãnh đạo, thực sự đã không có tội nhân nào phải ra pháp trường. Trên bàn thờ nhà bà Thiệu ở Newton, Massachusetts, vẫn còn treo một cái bảng với phương châm do chính ông viết rồi cho người thêu chữ thật to “Đức Lưu Quang” (Ánh sáng của đạo đức tồn tại mãi). Bà luôn chỉ vào đó mà dạy con cái phải ăn ở cho có đức.

Nếu chúng ta tin rằng mọi việc trên cõi đời này đều do Trời an bài xếp đặt, thì Trời cũng phù hộ ông Thiệu trải qua nhiều nguy hiểm trong gần 10 năm chèo lái con thuyền miền Nam Việt Nam qua bao nhiêu sóng gió. Theo như những chuyện ông kể lại thì đếm ra cũng có tới sáu lần ông bị đe dọa làm ông cảnh giác về đảo chính. Như vậy thì Trời cũng đã giúp cho bà Thiệu không phải trở thành quả phụ của một tổng thống khi còn đương nhiệm.

Ngày 15 Tháng Mười, 2021, bà đã theo ông về thế giới bên kia. Ở đó thì “Cô Bảy Mỹ Tho” Nguyễn Thị Mai Anh sẽ mãi mãi được gần “Cậu Tám Phan Rang” Nguyễn Văn Thiệu. [đ.d.]

Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng

*

Cổ ngữ:

“Đức Lưu Quang”: Ánh sáng của đạo đức tồn tại mãi. 

‘Chủ lò’ dọa ‘đợi đấy’ nhưng có ‘đứa nào’ sợ không?

Tư Ngộ/Người Việt

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – “Các bác chờ mấy vụ tới sẽ làm, xem có trốn được không!” Lời ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng CSVN, nói với các “cử tri” ở Hà Nội ngày Thứ Bảy, 15 Tháng Mười tuần trước.

Quan chức cấp cao gồm cả bộ trưởng, chủ tịch thành phố Hà Nội bị bắt trong vụ bịp kít xét nghiệm COVID-19 của công ty Việt Á. (Hình: Soha)

Trong cuộc tiếp xúc, ông Trọng nhìn nhận quan chức của chế độ không phải ăn bẩn một mình mà họ móc nối với nhau ngang dọc, trên dưới trong ngoài kết chặt thành một bầy để cùng ăn chia. Ai cũng được chia chác phần to phần nhỏ thì không có ai dại gì tố cáo.

Quốc Hội “con dấu cao su” CSVN bắt đầu họp khóa cuối năm vào ngày 20 Tháng Mười tới đây. Theo thông lệ trước mỗi kỳ họp, các “đại biểu nhân dân” tiếp xúc cử tri để nghe ý kiến của họ rồi khi khóa họp kết thúc, lại gặp cử tri để bào cáo.

Ông Trọng kể ra như vụ tham nhũng tại Hải Dương là “không phải một người mà móc ngoặc với nhau từ bí thư tỉnh ủy cho đến cán bộ các cấp và còn cả với cán bộ trên trung ương,” tờ Tuổi Trẻ ngày 15 Tháng Mười thuật lại lời ông Trọng.

Các vụ án chấn động dư luận trong và ngoài nước trước đó nổi bật là các xếp tại Cục Lãnh Sự của Bộ Ngoại Giao, móc ngoặc với sếp bên trên và các quan chức khác của chính phủ, nuốt những số tiền thật lớn khi tổ chức các “chuyến bay giải cứu” đưa hàng ngàn người từ nước ngoài về Việt Nam khi đại dịch COVID-19 hoành hành trên thế giới.

Người ta đã phải trả những số tiền lớn gấp nhiều lần phí tổn thực để có một chỗ ngồi trên máy bay về nước. Tiền sai biệt dĩ nhiên chui vào túi các quan.

Trước đó, gần hết các quan giám đốc các Trung Tâm Kiểm Soát và Phòng Ngừa Dịch Bệnh (CDC) trên cả nước đã theo nhau vào tù vì ăn “lại quả” của công ty Việt Á, bán các kít xét nghiệm COVID-19 đắt hàng trăm lần. Trong vụ này, các tướng tá tại Học Viện Quân Y, bộ trưởng Y Tế, chủ tịch thành phố Hà Nội cũng theo nhau “vào lò.”

Đó chỉ là hai vụ lớn trong số hàng chục vụ án tham nhũng khác trên cả nước tầm mức nhỏ hơn.


Các viên chức Bộ Ngoại Giao Việt Nam bị khởi tố trong vụ Cục Lãnh Sự ăn hối lộ tổ chức các “chuyến bay giải cứu.” (Hình: Công An)

Một ngày trước cuộc tiếp xúc cử tri của ông Trọng, guồng máy tuyên truyền của chế độ đồng loạt dẫn báo cáo gửi Quốc Hội của ông Tô Lâm, bộ trưởng Công An, thay mặt chính phủ, cho hay: “Các vụ án tham nhũng và chức vụ gia tăng 41% trong thời gian 12 tháng tức từ đầu Tháng Mười, 2021, đến cuối Tháng Chín, 2022.”

Trước đó, ngày 10 Tháng Mười, báo Thanh Tra thuật lại cuộc họp của Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội nói cử tri kêu ca “Một số giải pháp phòng ngừa tham nhũng, tiêu cực còn hình thức, hiệu quả chưa cao” và “công tác tự kiểm tra, tự phát hiện tham nhũng trong nội bộ vẫn là khâu yếu…” Chẳng lẽ kẻ ăn vụng lại tự khai “Lạy ông tôi ở bụi này!”

Xem vậy, lời kêu ca gián tiếp cho hiểu là ông chủ lò chống tham nhũng vẫn sợ đập chuột mà vỡ bình. Cái bình bị vỡ đồng nghĩa cái đế chế đỏ tại Việt Nam không còn nữa. Đấy là chống tham nhũng kiểu “trị bệnh cứu người” mà ông Trọng từng nói đi nói lại. 

Tỷ phú Việt Nam

Tỷ phú Việt Nam

Lâm Bình Duy Nhiên

20-10-2022

Tình cờ đọc được tuyên bố này của bầu Đức: “Phải có tên trong danh sách tỷ phú thế giới chứ không đơn thuần là người giàu Việt Nam“.

Chỉ qua cách nhìn, động lực của ông ta thì thấy rõ cách làm giàu cũng như tham vọng của giới triệu, tỷ phú Việt: phải thành công bằng mọi giá, phải giàu hơn mọi người và phải có tiếng trên thế giới!

Cho nên mới có chuyện ồn ào về nữ tỷ phú đôla đầu tiên của Việt Nam, bà Nguyễn Thị Phương Thảo, muốn cống hiến 155 triệu bảng Anh cho trường Linacre College, để được đổi tên thành Thao College. Nguyện vọng của bà là để góp phần cải tiến môi trường giáo dục. Nhưng bà quên rằng, chính tại quê hương của bà mới là nơi cần được đầu tư, giúp đỡ để cải thiện một nền giáo dục vốn dĩ quá đỗi lạc hậu.

Tầng lớp giàu có Việt Nam khác hẳn giới tỷ phú trên thế giới: kín tiếng, kín đáo và không ngừng làm việc, đầu tư, sáng tạo,… để chinh phục những mục tiêu đề ra. Họ không ầm ĩ nhưng vẫn cứ giàu và rất giàu!

Giới tỷ phú quốc tế chắc chắn có những tham vọng kinh khủng nhưng họ khiêm tốn hơn và sự thành công vượt bậc của họ cũng góp phần quan trọng cho sự phát triển của xã hội, trong mọi lĩnh vực.

Giới triệu và tỷ phú Việt Nam khó lòng thành công bằng chính đôi bàn tay lương thiện và khối óc sáng tạo. Đơn giản vì cơ chế chính trị lắc léo, không minh bạch, cộng với sự quan liêu và tham nhũng trong mọi ngóc ngách xã hội khiến cho bất cứ công ty hay tập đoàn nào cũng bị chi phối, kiểm soát và thao túng bởi chính quyền.

Sự yểm trợ và bảo kê của nhà cầm quyền khiến cho các cá nhân hay tập đoàn trở nên giàu có một cách nhanh chóng. Nhưng bản chất của mối quan hệ ấy lại rất phũ phàng và tàn nhẫn một khi chính quyền muốn ra tay trừng phạt hay có sự tranh giành quyền lực nơi hậu trường chính trị.

Từ Phạm Nhật Vượng, tỷ phú đình đám với thương hiệu xe hơi vượt biên giới Việt đến bầu Đức nổi tiếng với những phi vụ liên quan đến đất đai và môi trường tại Việt Nam, Lào và Campuchia, có ai dám chắc rằng đằng sau sự giàu có của họ, không có bàn tay của chính quyền?

Cái bệnh nổ cho đã, tự sướng, để cho thế giới phải biết đến mình, chính là căn bệnh trầm kha của xã hội. Tất cả chỉ biết chạy theo thành tích, theo danh vọng hão huyền, theo hình thức nhưng lại không hề có lương tâm, trách nhiệm để xây dựng những nền móng vững chắc và nhân bản cho mọi sự phát triển cân đối và hài hoà trong xã hội Việt Nam.

Đúng là quan chức thời nay giàu thật.

Lê Vi

Tay Trần Đình Thành, cựu Bí thư Tỉnh ủy Đồng Nai, người vừa bị cho vào nhà giam hôm 19.10 quả là tay chơi thứ thiệt. Nhìn ngôi nhà của y tui lại nhớ đến những cung điện của vua chúa bên Nhật Bản. Cũng là tay chơi bonsai có số má đấy, nhìn mấy chậu cây của y có thể hình dung số tiền chi phí cho khu vườn này. Mà cũng hay nhỉ, quan chức miền Bắc toàn chơi nhà gỗ, phá rừng, chạm khắc cầu kỳ. Bàn ghế chạm lồi lõm ngồi đau đít bỏ mẹ. Vườn thì toàn cẩu cây cổ thụ trăm tuổi đem về trồng trong sân nhà.

Lãnh đạo miền Nam xây nhà kiểu Nhật, không biết bên trong trang trí thế nào, nhưng chỉ nhìn sơ bên ngoài đã thấy bộn bạc và có mùi vương giả. Hai miền chơi khác nhau quá chớ.

Đúng là quan chức thời nay giàu thật.

Người Cộng sản chống phong kiến nhưng lại thích học đòi cuộc sống của vua quan phong kiến. Thế mới hay chứ!

Do Duy Ngoc

TU VIỆN DCCT NAY LÀ BỆNH VIỆN ĐA KHOA KHU VỰC THỦ ĐỨC:

Giáo xứ Cần Giờ – DCCT

TU VIỆN DCCT NAY LÀ BỆNH VIỆN ĐA KHOA KHU VỰC THỦ ĐỨC:

Dấu Ấn của Thời Gian

Năm 1964, sau 39 năm các vị thừa sai đầu tiên của Dòng Chúa Cứu Thế đến Việt Nam (1925), tại Việt nam đã hình thành một Tỉnh Dòng độc lập.Thành quả này thấm đẫm bao máu xương của các vị Thừa sai Cannada cũng như Việt Nam. Lúc này nhiều Tu viện và các Trung tâm đào tạo của Tỉnh Dòng được thiết lập trên khắp ba miền đất nước: Bắc – Trung – Nam.

Năm 1965, Đệ tử viện từ Vũng Tàu được dời về Chợ Lớn và cũng trong thời điểm này, Tỉnh Dòng đang xây dựng một cơ sở đào tạo rộng lớn hơn tại Thủ Đức, để khi cơ sở này hoàn thành thì Học Viện ở Đà Lạt và Đệ tử viện sẽ được dời về đây. Toàn bộ diện tích đất tại cơ sở mới này lên đến hơn 20 mẫu Tây. Vì ngoài diện tích đất để xây dựng cơ sở đào tạo như: Nhà nguyện, Nhà ở sinh viên, Trường học, Sân bóng… còn có một trang trại chăn nuôi heo nhằm phục vụ việc kinh tài cho đời sống của Tỉnh Dòng. Hiện cơ sở này tọa lạc tại số 64 Lê Văn Chí, Khu phố 1, phường Linh Trung, quận Thủ Đức.

Ngày sau biến cố 30.04.1975, việc đào tạo Tỉnh Dòng vẫn còn ổn định, mặc dù hoàn cảnh đã thay đổi quá nhiều. Nhận thấy sự nguy hiểm của chế độ mới đang đến rất gần, đặc biệt trong lãnh vực đào tạo các tu sĩ trở thành linh mục, nên từ tháng 06.1975-06.1976, Tỉnh Dòng đã tổ chức ba lễ trao sứ vụ Linh mục cho 11 Thầy. Lúc này tại Tu viện Thủ Đức chính là cơ sở đào tạo của Tỉnh Dòng gồm cả Ba cấp: Đệ tử viện, Tập viện và Học viện.

Đầu năm 1978, nhà cầm quyền bắt đầu tấn công cưỡng chiếm Tu viện Thủ Đức. Cụ thể ngày 25.01.1978, nhà cầm quyền đã đưa lực lượng rất đông Công an đến cưỡng chế, trục xuất các Linh mục và tu sĩ đang sinh sống, học tập tại Tu viện Thủ Đức. Một số Linh mục, tùy theo sứ vụ đang thực hiện, bị bắt giam tù từ vài tháng lên đến nhiều năm. Các Sinh viên Học Viện bị đưa đi giam giữ và bị điều tra trong vòng 3 tháng. Một số lớp Đệ tử đang được về quê nghỉ hè nên may mắn thoát nạn. Toàn bộ tài sản của Tu viện Thủ Đức bị tịch thu mà không có bất cứ một Quyết định hoặc văn bản nào đúng pháp luật về việc tịch thu cơ sở Tu viện Thủ Đức của cơ quan Nhà nước có thẩm quyền.

Sau ngày kinh hoàng đó, việc đào tạo của Tỉnh Dòng hoàn toàn chấm dứt! Các Thầy Học viện bị phân tán khắp nơi. Người tìm đường vượt biên để sống đời tu; người ra đời làm đủ nghề: đạp xích lô, sửa xe, thợ điện, thợ máy… và sống đời tu tại gia; người tha phương cầu thực; có người bỏ đời tu…

Sau khi cưỡng chiếm toàn bộ Tu viện và tài sản hiện có, nhà cầm quyền đã biến Tu viện thành Bệnh viện đa khoa khu vực Thủ Đức (như hiện tại). Cho đến hôm nay, những dãy nhà hầu như còn nguyên vẹn thưở ban đầu. Từ bức tường rêu phong, các cánh cửa sổ, nét trang trí bên trong các căn phòng, lối đi giữa các hành lang hầu như không có gì thay đổi. Tượng Chúa Cứu Thế được đặt giữa hồ sen vẫn đứng vững giang tay như che chở nhân loại khổ đau này. Huy hiệu Nhà Dòng được khắc trên bệ tượng vẫn hiện rõ hàng chữ đậm: “Nơi Người Ơn Cứu Chuộc Chứa Chan”. Mặt sau bệ tượng vẫn còn nguyên hàng chữ: “Tu viện Dòng Chúa Cứu Thế Chân Thành Ghi Ơn Quý Vị Ân Nhân”.

Ngoài ra còn một số bức tượng khác vẫn yên vị như điểm tâm linh lặng lẽ cho ai có niềm tin tìm đến nguyện cầu. Bức tượng Đức Maria ẵm Hài Nhi được đặt gần ngoài cổng chính của Bệnh viện vẫn được con cái Mẹ đến kính viếng và dâng tặng hoa tươi. Nằm chính giữa hai dãy nhà tu viện là tượng Thánh Giuse cùng hai gốc sứ (cây đại) cổ thụ, dấu ấn lâu năm sự hiện diện của nơi này. Ngoài ra còn có một số ảnh tượng khác được đặt bên ngoài hay bên trong các dãy phòng.

Các bệnh nhân ở đây, mỗi ngày vẫn lặng lẽ cầu nguyện trước các ảnh tượng, dù ban giám đốc bệnh viện đã nhiều lần muốn dỡ bỏ nhưng đều bất thành. Các bệnh nhân đến nguyện cầu trước ảnh tượng, dù Công Giáo hay không không Công giáo, dù rõ sự tích nơi này hay không nhưng chắc chắn Trời Cao sẽ ban bình an cho ai có lòng thiện tâm.

Lm.Giuse Trương Hoàng Vũ DCCT

Con lãnh đạo ở Quảng Ngãi du học bằng tiền thuế dân rồi ‘từ từ trả nợ’

QUẢNG NGÃI, Việt Nam (NV) – Giới chức Sở Nội Vụ tỉnh Quảng Ngãi được ghi nhận đang “đau đầu” với nhiệm vụ thu hồi khoản tiền 9.9 tỷ đồng ($405,073) từ bốn “nhân tài” là con của cựu quan chức tỉnh này.

Theo báo Giao Thông hôm 17 Tháng Mười, hồi 10 năm trước, Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Quảng Ngãi ban hành đề án đào tạo thạc sĩ, tiến sĩ và “thu hút nhân tài.”

Sở Nội Vụ tỉnh Quảng Ngãi được giao nhiệm vụ thu hồi khoản tiền $405,073 từ các “nhân tài” là con của quan chức tỉnh này. (Hình: Zing)

Trong số này có bốn “hạt giống đỏ” là con của lãnh đạo đương chức của các sở, ban ngành của tỉnh Quảng Ngãi. Đó là bà Phạm Thị Mỹ Hạnh, con gái ông Phạm Thanh Hải, trưởng Ban Tuyên Giáo; bà Nguyễn Lê Ngọc Hà, con gái ông Nguyễn Chín, trưởng Ban Tổ Chức Tỉnh Ủy; ông Phạm Thành Việt, con trai ông Phạm Tấn Hoàng, chủ tịch thành phố Quảng Ngãi; và bà Huỳnh Thị Lan Viên, con gái ông Huỳnh Chánh, giám đốc Sở Tài Chính.

Bà Phạm Thị Mỹ Hạnh du học Úc, trong lúc ba người còn lại du học Anh. Chi phí tổng cộng cho bốn người là 9.9 tỷ đồng.

Năm 2017, cả bốn người nêu trên đều lấy được bằng thạc sĩ và về nước. Thế nhưng, chỉ có bà Nguyễn Lê Ngọc Hà đến nhận việc tại Sở Tài Chính tỉnh Quảng Ngãi, trong lúc ba người còn lại “cao chạy xa bay.” Tuy nhiên sau thời gian ngắn công tác tại Sở Tài Chính, bà Hà cũng nghỉ việc.

Do vậy, năm 2019, Sở Nội Vụ tỉnh Quảng Ngãi yêu cầu bốn người nêu trên phải trả lại tiền trong vòng hai năm, được chia thành 10 lần, mỗi lần nộp tối thiểu một phần mười tổng kinh phí phải hoàn trả.

Cho đến năm ngoái, nhóm này chỉ mới trả góp được 2.8 tỷ đồng ($114,566), tức chưa được một phần ba số tiền ban đầu đã chi cho họ.

Huỳnh Thị Lan Viên được học bổng từ tiền thuế dân du học ở Anh nhờ là con gái ông Huỳnh Chánh, giám đốc Sở Tài Chính tỉnh Quảng Ngãi. (Hình: Người Lao Động)

Theo ghi nhận của báo Giao Thông, hiện chưa rõ nhóm bốn người đó có tiếp tục trả nợ hay không.

“Theo tôi biết thì có một số trường hợp đã hoàn trả xong, một số chưa. Nhưng từ năm 2021 đến giờ không thấy ‘đụng đậy’ gì nên không biết ra sao,” một giới chức không được nêu danh tính của Sở Tài Chính tỉnh Quảng Ngãi cho hay. (N.H.K) [qd]

KHÔNG CẦN QUAN TÂM ĐẾN THỜI CUỘC

Hồng Ly SG

 17.10.2022

Bài viết của Luật sư Đặng Đình Mạnh viết từ năm 2017 đến nay vẫn còn nguyên giá trị:

KHÔNG CẦN QUAN TÂM ĐẾN THỜI CUỘC

——-//——-

Nếu bạn hỏi có cần quan tâm đến thời cuộc hay không, thì tôi có ngay câu trả lời là KHÔNG!

Nếu bạn vẫn ung dung trả 100.000 đồng đề mua xăng dù vẫn biết trong đấy chỉ có 45.000 đồng là giá xăng, nhưng có đến 55.000 đồng là thuế phí các loại, chưa kể đến yếu tố chúng ta là một quốc gia xuất khẩu dầu hỏa. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn chấp nhận như lẽ đương nhiên khi con cái bạn rời ghế nhà trường mà không thể kiếm được việc làm, hoặc đi làm nhưng không thích ứng được với công việc vì sự đào tạo kém cỏi của hệ thống giáo dục. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn cảm thấy là “hồng phúc của dân tộc” khi các chức vụ chính quyền cao cấp đều được trao cho những đứa trẻ ranh, bà con thân thuộc của lãnh đạo dù bất tài. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn thản nhiên trước tình trạng cán bộ nhà nước ngày càng giàu có, sống xa hoa bất thường so với mức lương nhận lãnh. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn thấy bình thường khi đã trả đủ loại thuế, phí cho cầu đường mà vẫn phải sử dụng những con đường xuống cấp ngay khi mới hoàn thành. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn tin tưởng tuyệt đối vào thông tin một chiều mà không cần kiểm chứng, tìm hiểu về sự thật nào đang bị ẩn giấu đằng sau đó. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn không cảm thấy đau xót trước những đoàn người dân oan mất nhà cửa, đất đai, ruộng vườn và cả công lý vì sự thao túng chính sách của những kẻ tham tàn. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn không thắc mắc với mỗi lần thông báo tăng thuế để trả cho số nợ công ngày càng cao vì sự bất lực với tình trạng tham nhũng. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn vẫn bàng quan với sự thua lỗ, thất thoát đến hàng trăm nghìn tỷ đồng của những công ty quốc doanh vứt tiền đóng thuế của bạn ra ngoài của sổ. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn vẫn hồn nhiên hít thở không khí ô nhiễm, ăn thực phẩm bẩn và dùng nước nhiễm độc mà không cần biết đến nguyên do. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn dửng dưng với lá phiếu cử tri của mình để bầu cử cho bất cứ ai mà người ta chọn sẵn cho bạn, dù bất tài, bất xứng. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn không thấy xấu hổ khi thấy các quốc gia lân bang ngày càng thịnh vượng cho dù có xuất phát điểm kém hơn chúng ta. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn không thấy xót xa khi lãnh thổ của cha ông để lại nay ngày càng teo tóp, ngoại bang thì ngày càng lộng hành trước sự luồn cúi hèn hạ của đám sai nha bán nước. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Bạn thờ ơ, KHÔNG quan tâm đến thời cuộc, mọi sự với bạn thật nhẹ nhàng. Thế nên, tôi không thể không chúc mừng bạn và nhân thể, tôi phân ưu vì sự vô phúc của xứ sở này, không biết đến mức nào cho đủ.

2017

Manh Dang

(Tự đạo)

——-//——-

Ảnh minh họa từ nguồn internet

Vụ Trương Mỹ Lan và mặt thật của một chế độ

Hiếu Chân/Người Việt

Sự kiện gây chấn động mạnh nhất trong dư luận mấy ngày qua là vụ bắt giam bà Trương Mỹ Lan của tập đoàn Vạn Thịnh Phát ở Sài Gòn, báo hiệu những diễn biến khó lường của tình hình chính trị Việt Nam những ngày tới.

Bà Trương Mỹ Lan (trái) và ông Lê Thanh Hải. (Hình: Bộ Công An, Getty Images)

Liên quan đến vụ bắt bớ này đã xảy ra hiện tượng người dân tụ tập đông đảo trước các phòng giao dịch của Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Sài Gòn (SCB) để rút tiền, buộc Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam (NHNN) phải họp báo trấn an.

Cũng như thông tin về cái chết bí ẩn của bà Nguyễn Phương Hồng, toàn bộ thông tin về SCB và các nhân vật lãnh đạo của nó đều bị báo chí trong nước âm thầm gỡ bỏ sau khi đăng vài giờ.

Tuyên bố dối trá về mối liên quan giữa SCB và Vạn Thịnh Phát, cũng như cách bưng bít thông tin của nhà cầm quyền, đã tạo điều kiện tốt cho sự lan truyền các loại tin đồn và thuyết âm mưu, khiến cho việc phân tích và đánh giá sự kiện thêm khó khăn bội phần.

Phất lên nhờ quan hệ

Tuy nhiên, lần theo các mạch dư luận, có thể thấy đây là một vụ án lớn, phơi bày bộ mặt thật của một chế độ trong đó giới chức chóp bu cấu kết ăn chia với giới tư bản cá mập – có thể có cả thế lực nước ngoài – để trục lợi từ tài sản quốc gia và nỗi khốn khổ của người dân

Bà Trương Mỹ Lan, 66 tuổi, là một doanh nhân người Việt gốc Hoa, tên thật là Trương Muội, xuất thân là người bán vải ở chợ An Đông, Quận 5, Sài Gòn. Nhờ quan hệ thân thiết với bà Trương Thị Hiền, vợ ông Lê Thanh Hải, cựu bí thư Quận 5, cựu chủ tịch và cựu bí thư Thành Ủy.

Trong một thời gian dài, bà Trương Muội đã xây dựng được một “đế chế” kinh doanh hùng mạnh mang tên Vạn Thịnh Phát (VTP), có giá trị nhiều tỷ đô la, với nhiều công ty con trong các lĩnh vực đầu tư và phát triển bất động sản.

Để đánh bóng tên tuổi và đánh lừa dư luận, bà Trương Muội đổi tên thành Trương Mỹ Lan, giống với bà Trương Mỹ Hoa, chị của bà Trương Thị Hiền, và là cựu phó chủ tịch nước.

Quá trình lớn mạnh của VTP gắn chặt với quá trình thăng tiến của ông Lê Thanh Hải, từ người đứng đầu cơ sở đảng CSVN ở Quận 5 lên tới Bộ Chính Trị, cơ quan quyền lực cao nhất của đảng toàn quốc, đến mức khó tách bạch rõ ông Hải đỡ đầu cho bà Lan của VTP hay ngược lại.

Có điều, nhờ quyền lực “nghiêng trời” của ông Hải ở Sài Gòn mà VTP thâu tóm được rất nhiều những lô đất “kim cương” ở trung tâm thành phố có thời được gọi là “Hòn Ngọc Viễn Đông.”

Những lô đất này từng là dinh thự của các cơ quan chính phủ thời VNCH, bị chính quyền cộng sản tịch thu sau ngày miền Nam sụp đổ.

Cấu kết, ăn chia với ông “trùm đảng” Lê Thanh Hải và tay chân, VTP được giao các lô đất đó với giá rẻ để phát triển thành các dự án cao cấp như Union Square, Times Square, VTP Office Building, khách sạn Duxton, cao ốc căn hộ dịch vụ cao cấp Sherwood Residence, khách sạn thương mại An Đông-Windsor, khu dân cư Bonville Land, khu dân cư cao cấp Sterling Residence, khu căn hộ cao cấp Lambert Residence, Thuận Kiều Plaza…

VTP chỉ là một trong nhiều công ty bất động sản của phe ông Lê Thanh Hải và đồng bọn, nhưng có lẽ là công ty được ưu ái nhất, được dành nhiều lô đất đẹp nhất ở các đại lộ trung tâm Quận 1.

Và không chỉ ông Hải, VTP còn có bè cánh với các quan chức cao cấp ở Ba Đình.

Ngày 7 Tháng Giêng, 2014, trong vụ án tại Cục Hàng Hải, bị cáo Dương Chí Dũng khai với tòa rằng ông đã giúp bà Trương Mỹ Lan chuyển 20 tỷ đồng ($1 triệu) cho Thượng Tướng Phạm Quý Ngọ, lúc đó là thứ trưởng Bộ Công An, để nhờ ông giúp VTP được thực hiện dự án trên khu đất Cảng Nhà Rồng, ở Khánh Hội, Quận 4, sau khi cảng Sài Gòn được di dời về Cát Lái. Sau lời khai đó, ông Ngọ lăn ra chết một cách bí ẩn (báo chí đăng là bị ung thư) mà bà Lan vẫn vô can, được coi là “bất khả xâm phạm” chứng tỏ bà có ô dù rất lớn che chở.

Lừa đảo chiếm đoạt tài sản

Có đất đẹp, VTP liền huy động tiền bạc để thực hiện các dự án. Cách làm ăn thông thường của các đại gia bất động sản Việt Nam “tay không bắt giặc” là thành lập ngân hàng, lấy nguồn tiền của bá tánh để làm vốn. Được sự chống lưng của NHNN, năm 2011, bà Lan thâu tóm ba ngân hàng nhỏ là Ngân Hàng Sài Gòn, Ngân Hàng Đệ Nhất (FCB) và Ngân Hàng Việt Nam Tín Nghĩa (TNB) nhập chúng vào thành một ngân hàng mới lấy tên cũ là Ngân Hàng Sài Gòn (SCB).

Tuy không ra mặt, nhưng ở Sài Gòn, ai cũng biết bà Trương Mỹ Lan và VTP chính là chủ nhân thực sự của SCB. Ngân hàng này huy động tiền tiết kiệm của dân bằng việc trả tiền lời cao hơn từ một đến hai “chấm” so với các ngân hàng thương mại khác nên luôn có lượng khách rất đông đảo, phần lớn là người về hưu, người kinh doanh nhỏ ham tiền lời cao và tin vào sự “bất khả xâm phạm” của bà Lan.

Dòng tiền không chảy trực tiếp từ SCB tới các dự án của VTP mà đi vòng qua các công ty đầu tư như công ty đầu tư An Đông, công ty đầu tư Times Square, công ty tập đoàn Sài Gòn Peninsula… tất cả đều là những chân rết huy động vốn cho VTP. Người gửi tiền vào SCB được khuyến khích mua trái phiếu (bond) có tiền lời cao của các công ty đầu tư này, SCB bảo đảm mua lại trái phiếu khi đáo hạn. Chính vì thế, khi có tin “Bộ Công An quyết định khởi tố vụ án ‘Lừa đảo chiếm đoạt tài sản’ xảy ra tại công ty cổ phần tập đoàn đầu tư An Đông” thì người có tiền gửi ở SCB như ngồi trên đống lửa, gọi nhau đi rút tiền thì đã muộn!

Ngày 7 Tháng Mười, bà Trương Mỹ Lan và các đồng phạm bị truy tố, bị tạm giam để điều tra tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản,” theo Điều 174 Bộ Luật Hình Sự năm 2015, sửa đổi, bổ sung năm 2017. Theo kết quả điều tra ban đầu, các bị can đã gian dối trong việc phát hành, mua bán trái phiếu để chiếm đoạt hàng ngàn tỷ đồng của người dân trong thời gian 2018-2019, trong đó chỉ riêng công ty An Đông chiếm đoạt khoảng 25,000 tỷ đồng (khoảng $1 tỷ). Văn bản truy tố chưa đề cập tới những hành vi vi phạm pháp luật khác của bà Lan và VTP như hối lộ hoặc câu kết với quan chức để trục lợi.

Từ án kinh tế tới động đất chính trị

Nếu chỉ căn cứ vào thông tin của cơ quan điều tra Bộ Công An thì vụ bắt giam bà Trương Mỹ Lan chỉ là một vụ án kinh tế như hàng chục vụ án bất động sản và ngân hàng mấy năm gần đây. Nhưng để phá một vụ án như vậy, có cần ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng phải cất công dẫn một phái đoàn cao cấp – bao gồm bốn ủy viên Bộ Chính Trị, trong đó có hai bộ trưởng Công An và Quốc Phòng – từ Hà Nội vào Sài Gòn hôm 23 Tháng Chín để họp với ông Nguyễn Văn Nên, bí thư Thành Ủy và cũng là một ủy viên Bộ Chính Trị?

Chuyến kinh lý của ông Trọng, cùng với những mối quan hệ chằng chịt giữa VTP với các giới chức đảng và chính phủ khiến dư luận nghi ngờ rằng vụ án đã trở thành một vụ “động đất chính trị.”

Ai cũng tin, bà Trương Mỹ Lan sẽ là đầu mối dẫn tới việc thanh trừng ông Lê Thanh Hải và bộ sậu của ông – gồm các cựu lãnh đạo thành phố như ông Lê Hoàng Quân (chủ tịch), ông Nguyễn Văn Đua (phó chủ tịch), ông Nguyễn Thành Phong (chủ tịch), sau khi ông Nguyễn Thành Tài (phó chủ tịch) và ông Tất Thành Cang (phó chủ tịch) lần lượt ra trước vành móng ngựa gần đây. Niềm tin là như thế nhưng cái “lò” của ông Trọng có đốt được củi gộc như vậy hay không thì chưa biết chắc được.

Liên quan đến vụ án Trương Mỹ Lan còn có những cái chết bí ẩn. Bắt đầu từ cái chết của ông Phạm Quý Ngọ nêu trên, gần đây lại có những cái chết khó hiểu của ông Nguyễn Tiến Thành, chủ tịch công ty chứng khoán Tân Việt, thành viên hội đồng quản trị SCB trong đế chế VTP và là chồng của bà Tống Thị Thanh Hoàng, phó tổng giám đốc tập đoàn VTP.

Ông Thành chết một ngày trước khi bà Lan tra tay vào còng. Bí ẩn nhất là cái chết của bà Nguyễn Phương Hồng, người cùng bị bắt với bà Trương Mỹ Lan, và chết không rõ lý do trong lúc bị tạm giam. Từ sáng 11 Tháng Mười, trên mạng xã hội, người dân lại đồn hai quan chức cao cấp khác của SCB, ông Diệp Bảo Châu, phó tổng giám đốc, và ông Lưu Quốc Thắng, trưởng ban kiểm soát, đều đã qua đời tại nhà riêng. Thông tin này chưa kiểm chứng được.

Nếu như những cái chết bí ẩn đó là do một thế lực bí mật ra tay diệt khẩu bịt đầu mối thì quả thực vụ Trương Mỹ Lan không đơn giản là án kinh tế mà dính líu chặt đến các giới chức chóp bu trong đảng, bộc lộ bản chất tội phạm của một tổ chức “mafia” có tên đảng CSVN. Từ vụ án này, người ta mới thấy được đằng sau vẻ hào nhoáng của các tòa nhà chọc trời bằng nhôm và kính trên các đại lộ trung tâm Sài Gòn là cả một đế chế quyền và tiền quyện chặt vào nhau để lường gạt và trục lợi, với nhiều thủ đoạn.

Ông Nguyễn Phú Trọng và cái lò của ông sẽ đốt được gì? Hãy chờ xem! [đ.d.]

  KHỦNG KHIẾP!

 KHỦNG KHIẾP!

Ngày 14/10/2022, thêm một nhân sự chủ chốt của đế chế Vạn Thịnh Phát chọn im lặng ra đi – tiến sĩ Nguyễn Ngọc Dương, 49 tuổi, chủ tịch Tập đoàn Sài Gòn Penninsula, doanh nghiệp lớn nhất của Vạn Thịnh Phát. Ông còn là đại diện pháp luật của: Sunny Square, Crystal Empire, Sunny World, Peak Performance… của Vạn Thịnh Phát.

Dòng tuyệt mệnh người xấu số nhảy lầu từ tầng 12 của chung cư Grand Riverside ở Bến Vân Đồn – Quận 4, gửi lại kết thúc bằng câu: “Ba đã phải trả giá bằng cả cuộc đời, nên gia đình phải hạnh phúc”.

Dường như có một âm mưu giết người để bịt khẩu, gây khó cho công an điều tra, phá án?

Nghi vấn về hai cái chết liên quan vụ bắt Chủ tịch Vạn Thịnh Phát? (RFA)

Nghi vấn về hai cái chết liên quan vụ bắt Chủ tịch Vạn Thịnh Phát? (RFA)

RFA
2022.10.12

Bà Nguyễn Phương Hồng lúc mới bị bắt và tờ cáo phó

Bộ Công An/PLO

00:00/07:01

Hai cái chết liên quan cùng một vụ án xảy ra chỉ trong mấy ngày bị dư luận xã hội nhận định là “bất thường”, nhất là báo chí chính thống lại gỡ tin sau khi loan chỉ vài giờ. Thực tế đó khiến thêm nhiều nghi vấn nảy sinh.

Ba ngày sau cái chết đột ngột của ông Nguyễn Tiến Thành, thành viên Hội đồng Quản trị Độc lập ngân hàng SCB, được báo chí Nhà nước loan tải, bà Nguyễn Phương Hồng, trợ lý tập đoàn Vạn Thịnh Phát lại chết khi mới vừa bị công an bắt hai ngày. Ông Thành là chồng của bà Tống Thị Thanh Hoàng – Phó tổng giám đốc Công ty Cổ phần Tập đoàn Vạn Thịnh Phát, chết đúng vào ngày bà Trương Mỹ Lan bị bắt.

Theo tin từ một số tờ báo Nhà nước bị gỡ sau đó, bà Nguyễn Phương Hồng qua đời hôm 9 tháng 10, sau hai ngày bị bắt tạm giam cùng với bà Trương Mỹ Lan, người sáng lập và giữ chức Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Cổ phần Tập đoàn Vạn Thịnh Phát. Nguyên do vì sao bà Hồng qua đời và mất trong trường hợp nào không được thông tin.

Cái chết liên tiếp của hai người liên quan trong một vụ án, cụ thể là liên quan đến tập đoàn Vạn Thịnh Phát, dư luận cho rằng đây không phải là những cái chết bình thường.

Một luật gia ở Hà Nội, từng là đảng viên, không muốn nêu tên vì an toàn, nói với RFA sáng 12 tháng 10:

Cả hai cái chết này đều bất thường. Trước hết vì nó đều liên quan đến Vạn Thịnh Phát. Thứ hai, theo logic thì cô Hồng chết trong khi bị tạm giam thì trách nhiệm thuộc về công an, tại sao báo chí chính thống của Nhà nước lại im lặng? Chỉ có vài tờ báo đưa lên lại gỡ ngay?

Chắc chắn bên công an đã khám nghiệm tử thi, đã biết kết quả nhưng họ không nói. 

Không thể có lý do chết vì bệnh vì cô này còn rất trẻ. Tự tử lại càng không vì không thể tự tử trong trại giam được. Họ canh rất kỹ.

Chắc chắn bên công an đã khám nghiệm tử thi, đã biết kết quả nhưng họ không nói. Lấy lý do là đang trong quá trình điều tra. Theo tôi, hai người này chết có thể là bị giết, bị đầu độc. Giết để diệt khẩu vì cô này là trợ lý Công ty cổ phần Tập đoàn Vạn Thịnh Phát nên biết rất nhiều thông tin về tập đoàn này, thậm chí biết cả các sếp gặp gỡ ai, lúc nào… – Một luật gia

Việc ông Nguyễn Tiến Thành qua đời không gây náo loạn các trang mạng xã hội bằng việc bà Nguyễn Phương Hồng qua đời, bởi tin bà Hồng chết bị báo chí Nhà nước gỡ xuống chỉ sau vài giờ. Vậy những tin tức loại nào thường bị xóa sau khi đăng và ai là người có thẩm quyền đó?

Nhà báo Nguyễn Vũ Bình nhận định:

Theo tôi, những thông tin nào khó giải thích, bất bình thường và có những yếu tố kiểu mafia trong xã hội hoặc những thông tin nào bất lợi cho tuyên truyền của Đảng và Nhà nước thì họ cho gỡ xuống. Cụ thể là vụ hai người chết liên quan một vụ án chết chỉ trong mấy ngày. Nó bất thường không lý giải nổi.

Trong Ban Tuyên giáo có bộ phận theo dõi về báo chí đó là Vụ Báo chí của Ban Tuyên giáo Trung ương. Bên an ninh cũng có bộ phận theo dõi về báo chí nữa. Khi họ phát hiện ra những thông tin như thế thì họ đề xuất lên là cần phải gỡ thì họ điện cho tòa soạn lấy xuống.”

Chủ tịch nước Trần Đại Quang tại Phủ Chủ tịch hôm 13/9/2018. Trước khi chết chỉ một tuần. AP

Những cái chết bất ngờ như bà Hồng và ông Thành được cư dân mạng gọi là những cái chết “đúng quy trình”. Người ta nhắc lại cái chết của ông Dương Bạch Mai do đột quỵ ngay trong ngày họp cuối cùng của kỳ họp thứ 8 Quốc hội khóa II ngày 4 tháng 4 năm 1964.

Trong cuốn “Đêm Giữa Ban Ngày”, tác giả Vũ Thư Hiên viết: “Dương Bạch Mai, con hổ dữ chống lại đường lối thân Trung Quốc đột tử khi ông đang dự cuộc họp Quốc hội tại Nhà hát Lớn Hà Nội. Vào lúc giải lao, các đại biểu kéo nhau đi uống bia ở bar, ông Mai thết trước các bạn một chầu bia mừng sinh nhật ông hôm sau. Ông ngã xuống. Ly bia chưa cạn.”

Những năm qua cũng có những cái chết bị cho là “đúng quy trình” như vậy. Chẳng hạn như cái chết của Thứ trưởng Bộ Công an Phạm Quý Ngọ tối 18 tháng 2 năm 2014 tại bệnh viện Quân y 108, Hà Nội khi vẫn còn là ủy viên Ban chấp hành Trung ương đảng. Ông Ngọ chết chỉ một ngày sau khi có quyết định đình chỉ chức vụ thứ trưởng Bộ Công an về tội làm lộ bí mật Nhà nước. Ông Ngọ cũng có liên quan đến một vụ án tham nhũng lớn vào thời đó ở Tổng công ty Hàng hải Việt Nam (Vinalines). Nguyên Chủ tịch Hội đồng thành viên Vinalines Dương Chí Dũng khai đã nhận của bà Trương Mỹ Lan 20 tỷ đồng (tương đương một triệu đô la Mỹ) để chuyển cho ông Ngọ.

Tôi cho là không loại trừ khả năng đó, bởi Việt Nam hiện nay bên ngoài mang vẻ bình yên, êm ả nhưng bên trong lại rất lộn xộn. Chính trường lộn xộn, nội bộ lộn xộn, các phe phái tranh giành quyền lực lẫn nhau. Đã có rất nhiều thông tin được đưa lên mạng xã hội, tuy không được kiểm chứng, nhưng nó cho thấy khả năng bị đầu độc bằng cách này cách khác có thể đã xảy ra. – Nhà báo Phạm Chí Dũng

Cái chết của ông Trần Đại Quang, Chủ tịch Việt Nam vào sáng 21 tháng 9 năm 2018 với lý do “mắc loại virus hiếm và độc hại, trên thế giới chưa có thuốc chữa”.

Một năm sau là cái chết của ông Trần Bắc Hà trưa 18 tháng 7 năm 2019 trong trại giam. Ông Hà là chủ tịch Ngân hàng Đầu tư & Phát triển Việt Nam. Ông Hà được xem là một quan chức nắm rất nhiều thông tin, rất nhiều vụ việc, có vai trò khá tích cực liên quan tới Ngân hàng Bản Việt của Nguyễn Thanh Phượng, con gái cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.

Cái chết của ông Nguyễn Bá Thanh đầu năm 2015 với nghi vấn bị đầu độc cũng được cho là cái chết “đúng quy trình”. Ông Thanh là Phó Trưởng Ban Phòng Chống Tham nhũng Trung ương, kiêm Trưởng Ban Nội chính Trung ương.

Nhà báo Phạm Chí Dũng, chủ tịch Hội Nhà báo Độc lập hiện đang phải thụ án 15 năm tù, lúc bấy giờ nêu nhận định của ông với RFA ngay sau cái chết của ông Trần Bắc Hà bị dư luận cho là “giết người, diệt khẩu’:

“Tôi cho là không loại trừ khả năng đó, bởi Việt Nam hiện nay bên ngoài mang vẻ bình yên, êm ả nhưng bên trong lại rất lộn xộn. Chính trường lộn xộn, nội bộ lộn xộn, các phe phái tranh giành quyền lực lẫn nhau. Đã có rất nhiều thông tin được đưa lên mạng xã hội, tuy không được kiểm chứng, nhưng nó cho thấy khả năng bị đầu độc bằng cách này cách khác có thể đã xảy ra.”

Ngoài những cái chết của các quan chức cấp cao vừa nêu, những cái chết của người dân trong đồn công an thường được giải thích là do tự tử hay do bệnh.