Nguyễn Tử Quảng huy động tiền trong dân, hứa ‘lãi khủng’

Nguoi-Viet

November 16, 2022

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Những người góp tiền theo chương trình “Bổ sung vốn” vào công ty Bkav được nhận lãi suất 10% mỗi năm, sau ba năm, còn được nhận lại tiền gốc và nhận thêm tiền mặt bằng số tiền gốc.

Đó là những gì ông Nguyễn Tử Quảng, giám đốc điều hành công ty Bkav, hứa hẹn trên diễn đàn “Bphone Fans Club-Trải Nghiệm Không Giới Hạn,” hôm 16 Tháng Mười Một.

Ông Nguyễn Tử Quảng, giám đốc điều hành công ty Bkav. (Hình: VietNamNet)

Bphone từng được kỳ vọng là smartphone “made in VietNam” do công ty Bkav sản xuất, nay đã rơi vào cảnh “sớm nở tối tàn,” do các dòng Bphone mới đã không còn được ra mắt sau lần gần nhất là hồi Tháng Mười Hai năm ngoái.

Ông Quảng viết thêm rằng người dân có thể tham gia góp tiền cho Bkav với định mức từ 100 triệu đồng ($4,034).

Báo VietNamNet hôm 16 Tháng Mười Một diễn giải lời kêu gọi góp tiền của ông Nguyễn Tử Quảng: “Trong trường hợp Bfan [người ủng hộ Bphone] bỏ ra 100 triệu đồng đầu tư hợp tác kinh doanh cùng Bkav, sau ba năm họ sẽ nhận về tổng cộng 100 triệu đồng tiền gốc, thêm 100 triệu đồng bằng số tiền gốc và 30 triệu đồng ($1,210) tiền lãi, tổng cộng là 230 triệu đồng ($9,279). Nguồn vốn này sẽ được sử dụng để đầu tư mở rộng các mảng kinh doanh mới của tập đoàn.”

Tuy vậy, cộng đồng mạng tỏ ra hoài nghi về kế hoạch huy động tiền trong dân của ông Quảng, người được đặt biệt danh là Quảng “Nổ.”

Facebooker “Adam Adam” bình luận trên một diễn đàn tài chính: “Bất cứ hình thức huy động nào có tỷ suất lợi nhuận cao hơn lãi ngân hàng lại còn cam kết nữa, thì khả năng là miếng bánh sau cái bẫy chuột.”

Một số ý kiến khác thì bày tỏ sự ngờ vực chuyện ông Nguyễn Tử Quảng và Bkav muốn “hốt cú chót” từ tiền của người dân, trong lúc không còn đủ khả năng vay vốn ngân hàng. Nhất là trước đó, chính ông này thừa nhận doanh nghiệp của mình không hề thu được lợi nhuận từ Bphone.

Các dòng Bphone mới đã không còn được ra mắt. (Hình: VietNam Investment Review)

Hồi Tháng Hai, trang tin Doanh Nghiệp và Tiếp Thị (CafeF) dẫn phát ngôn của ông Nguyễn Tử Quảng: “Chúng tôi đã bỏ ra hơn 1,000 tỷ đồng ($40.3 triệu) làm Bphone nhưng chưa thu về đồng nào!”

“Chúng tôi thực sự thiếu tiền, tôi đã bỏ ra ngàn tỷ đồng nhưng thực tế, ngàn tỷ ở mảng này rất nhỏ bé. Cứ thử nhìn những công ty làm mảng này, ít nhất cũng phải có tỷ đô trong tay,” ông Quảng được dẫn lời. (N.H.K) [qd]

Có những thứ làm xăng ‘nóng’ nhưng cấm kiểm tra

Bởi  AdminTD

Blog VOA

Trân Văn

16-11-2022

Xăng – một loại “máu” để duy trì sự ổn định của sinh hoạt kinh tế, xã hội – vẫn khan hiếm.

Ngày 11/11/2022, ông Phạm Minh Chính – Thủ tướng Việt Nam – gửi công điện ra lệnh cho Bộ Công Thương, Bộ Tài chính, Ngân hàng Nhà nước, Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) khắc phục ngay tình trạng thiếu hụt xăng dầu kể từ 12/11/2021 (1).

Xăng – một loại “máu” để duy trì sự ổn định của sinh hoạt kinh tế, xã hội – vẫn khan hiếm. Tình trạng này xuất hiện từ đầu năm (2) và nay, dù đã sắp hết năm nhưng không những không khá hơn mà còn tồi tệ hơn.

Đáng lưu ý là ngoài chỉ đạo “nghiên cứu, đề xuất” và yêu cầu… “khắc phục”, dường như Thủ tướng Việt Nam không biết làm gì khác. Từ đầu năm đến nay, ông Chính đã chỉ đạo và yêu cầu như thế khoảng hơn… chục lần. Lần gần nhất là cuối tháng trước (3).

Có thể vì Thủ tướng như thế nên chính phủ cũng vậy. Từ đầu năm đến nay đã có cả trăm cuộc họp để bàn về việc ổn định thị trường xăng dầu. Lúc đầu, các viên chức hữu trách nhận định, xăng dầu không thiếu, sở dĩ nhiều cây xăng đóng cửa, dân chúng phải xếp hàng mua xăng là vì “đầu cơ”. Phải mất vài tháng, các viên chức hữu trách mới chịu thừa nhận khan hiếm một phần là do khiếm hụt nguồn cung (cả vì sản lượng của một số nhà máy lọc dầu nội địa lẫn vì nhập cảng xăng dầu giảm), phần khác là do cung cách quản lý tiền tệ khiến doanh nghiệp nhập cảng xăng dầu không đủ ngoại tệ mua hàng, phần khác nữa là do áp đặt các loại định mức, chi phí phi thực tế nên kinh doanh xăng dầu rơi vào tình trạng bán nhiều chừng nào thì lỗ nặng chừng đó,…

Dẫu đã nhận diện được… “nguyên nhân” và cứ mươi ngày lại có một cuộc họp về “điều hành” thị trường xăng dầu nhưng hệ thống chính trị, hệ thống công quyền càng nỗ lực… “điều hành” thì thị trường xăng dầu càng hỗn loạn!

Sáng 11/11/2021, ông Chính ban hành công điện như vừa đề cập và chiều cùng ngày, chính phủ triệu tập thêm một cuộc họp để tiếp tục bàn xem làm sao ổn định thị trường xăng dầu. Nếu chịu khó đọc tường thuật về cuộc họp này thì sẽ thấy… không có gì mới!

Điểm mới – nếu đáng gọi là mới – diễn ra vào hôm sau 12/11/2022, thời điểm mà lẽ ra theo Công điện thì tình trạng thiếu hụt xăng dầu phải được “khắc phục” xong là dân chúng Việt Nam được thông báo rằng, lực lượng Quản lý thị trường (QLTT) đã tìm đến những cây xăng ngưng hoạt động để đo lượng xăng trong các hầm chứa còn hay hết! Theo hệ thống truyền thông chính thức tại Việt Nam thì đúng là hầm chứa xăng của những cây xăng đã đóng cửa đều… cạn (4)! Cho đến giờ phút này, hoạt động… “nổi” nhất, được thực hiện thường xuyên và nghiêm túc nhất của hệ thống chính trị, hệ thống công quyền tại Việt Nam nhằm bình ổn thị trường xăng dầu vẫn chỉ là… “kiểm tra, giám sát hoạt động bán lẻ xăng dầu, kiên quyết xử lý nghiêm mọi hành vi vi phạm”!

Xăng vẫn thiếu và giá vẫn nhích lên từ từ. Trách nhiệm của tình trạng khiếm hụt đã được nhấc ra khỏi vai của doanh nghiệp chuyên kinh doanh xăng dầu để chuyển sang cho… thị trường thế giới vì đã… diễn biến phức tạp, khó lường!

Bất kể thế nào thì ông Nguyễn Hồng Diên cũng sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Bộ trưởng Công Thương và tất nhiên ông Phạm Minh Chính – Thủ tướng Việt Nam cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lãnh đạo chính phủ y hệt như thế.

Giống như đợt dịch COVID-19 lần thứ tư, đảng, quốc hội, nhà nước, chính phủ chỉ… đúng chứ không bao giờ sai về… “đường lối, chủ trương”. Khi chuyện mở đường cho Công ty Việt Á bán các bộ xét nghiệm COVID-19, hay mở lối cho các “chuyến bay giải cứu” cũng chỉ là trách nhiệm của những cá nhân “thoái hóa, biến chất”, còn các hệ thống vô can dù chính các hệ thống này đã lựa chọn, tập họp những cá nhân đó về một mối, giao trọng trách để những cá nhân đó câu kết với nhau lũng đoạn và trục lợi thì trách nhiệm của các hệ thống và trách nhiệm của những cá nhân lãnh đạo các hệ thống đối với sự hỗn loạn của thị trường xăng dầu từ đầu năm đến nay cũng thế. “Kinh tế thị trường theo định hướng XHCN” vẫn là ý tưởng… sáng suốt, đúng đắn!

Sáng suốt, đúng đắn như khi bất chấp các khuyến cáo của nhiều người, nhiều giới để dành đủ thứ “ưu đãi” cho Nhà máy Lọc dầu Nghi Sơn (NSRP) ở Thanh Hóa – những “ưu đãi” mà chỉ Việt Nam, nơi phát kiến “kinh tế thị trường theo định hướng XHCN” mới nghĩ ra và mời chào giới đầu tư ngoại quốc. Chẳng hạn: “Cam kết” chỉ thu thuế thu nhập doanh nghiệp của NSRP là 10% (giảm một nửa so với bình thường) trong… 70 năm. “Cam kết”… “bao tiêu sản phẩm” (mua toàn bộ sản phẩm do NSRP làm ra – các loại dầu, xăng, khí hóa lỏng), nếu vì lý do nào đó, giá nhập cảng và thuế nhập cảng xăng dầu giảm, Việt Nam sẽ dùng công quỹ… bù lỗ cho các sản phẩm của NSRP để liên doanh này luôn luôn có… lời!..

Diễn biến của thị trường xăng dầu tại Việt Nam từ đầu năm đến nay có lẽ đã đủ để chứng minh những “ưu đãi” ấy có đáng không? Hồi 2016, giới hữu trách từng phỏng đoán, mỗi năm, chính quyền phải móc túi dân chúng để bù lỗ cho NSRP từ… 3.500 tỉ đến 4.000 tỉ (5). Sau đó có phỏng đoán, trong mười năm, khoản phải… “bù lỗ” cho NSRP từ… 1,5 tỉ Mỹ kim đến hai tỉ Mỹ kim! Chưa kể do các… “cam kết” với NSRP, mỗi năm, tổng thu ngân sách quốc gia còn giảm hàng chục ngàn… tỉ! NSRP dường như chỉ có vài tác dụng như giúp nâng “tỉ lệ tăng trưởng GDP” để làm thành tích cho vài nhiệm kỳ hoặc giúp số liệu… thu ngân sách của Thanh Hóa thay đổi tích cực nên chính quyền Thanh Hóa thường xuyên thúc giục phải nghiêm chỉnh thực thi… bao tiêu, hạn chế nhập cảng xăng dầu (6)

Tin mới nhất là năm tới (2023), khoản chính quyền Việt Nam phải móc túi dân chúng Việt Nam để… “bù lỗ” cho NSRP sẽ là hơn… 15.000 tỉ. Cũng vì vậy, Quốc hội vừa yêu cầu chính phủ tổ chức thanh tra, “làm rõ căn cứ xây dựng dự toán khoản chi bù giá bao tiêu sản phẩm của Dự án Lọc hóa dầu Nghi Sơn”. Theo Uỷ ban Tài chính- Ngân sách của Quốc hội thì “tình hình tài chính và sản xuất kinh doanh của Dự án Lọc hóa dầu Nghi Sơn rất đáng ngại và là một trong những nguyên nhân chính làm ảnh hưởng đến việc cung ứng xăng dầu cho thị trường trong nước trong năm 2022 tuy đang được hưởng những ưu đãi lớn, nhất là về cơ chế bao tiêu” (7).

Song cần nhớ trừ PVN, ba thành viên còn lại của Dự án Lọc hóa dầu Nghi Sơn là doanh nghiệp ngoại quốc, vi phạm các “cam kết” chính thức với doanh nghiệp ngoại quốc khác xa vi phạm hiến pháp và pháp luật đối với doanh nhân Việt Nam nói riêng và dân chúng Việt Nam nói chung. Các viên chức hữu trách tại Việt Nam như ông Nguyễn Hồng Diên – Bộ trưởng Công Thương có thể hối thúc kiểm tra gây sức ép lên các doanh nghiệp Việt Nam, dọa rút giấy phép kinh doanh, buộc họ phải chấp nhận tình trạng mua giá cao do xăng dầu thiếu hụt, bán đúng mức ấn định dù giá thấp hơn nhưng sẽ không dám và không thể làm như thế với doanh nghiệp ngoại quốc bởi sẽ phơi áo khi bị kiện tại các tổ chức tài phán về thương mại quốc tế.

Đâu phải tự nhiên mà sau những lần PVN – doanh nghiệp đại diện chính quyền Việt Nam trong liên doanh thực hiện Dự án Lọc hóa đầu Nghi Sơn bày tỏ bất bình (8), phía Việt Nam lại tiếp tục “ngậm đắng, nuốt cay” hứa bơm thêm tiền vào NSRP (9).

Thị trường xăng dầu tại Việt Nam đúng là rất “nóng” nhưng ngẫm kỹ, nhiệt độ gia tăng không phải từ thị trường hay xăng dầu mà từ chuyện dân chúng Việt Nam “bất khả tư nghị” về kiến thức, năng lực trong quản trị, điều hành của hệ thống chính trị và hệ thống công quyền. Hậu quả của “đường lối, chủ trương” có nghiêm trọng thế nào thì đảng, quốc hội, nhà nước, chính phủ vẫn… “vô ngộ”, vẫn “bất khả ngộ” – không bao giờ sai lầm, không thể sai lầm nên không có bất kỳ ai phải chịu trách nhiệm.

Chú thích

(1) https://vnexpress.net/thu-tuong-yeu-cau-khac-phuc-ngay-thieu-hut-xang-dau-4535094.html

(2) https://tv.tuoitre.vn/video-cay-xang-3-ngon-tay-o-tphcm-ban-hang-cho-khach-theo-dinh-muc-116945.htm

(3) https://lsvn.vn/thu-tuong-chi-dao-bo-cong-thuong-va-bo-tai-chinh-nghien-cuu-de-xuat-giai-phap-dieu-hanh-xang-dau1666927235.html

(4) https://1thegioi.vn/sau-chi-dao-nong-cua-thu-tuong-quan-ly-thi-truong-vao-cuoc-cua-hang-het-xang-noi-gi-189518.html

(5) https://viettimes.vn/dau-hoi-ve-hieu-qua-kinh-te-voi-du-an-loc-dau-nghi-son-post34257.html

(6) https://vnexpress.net/pvn-lo-loc-dau-nghi-son-vo-no-3777675.html

(7) https://vtc.vn/du-kien-lo-hon-15-000-ty-dong-du-an-loc-hoa-dau-nghi-son-bi-yeu-cau-thanh-tra-ar713194.html

(8) https://petrovietnam.petrotimes.vn/pvndb-gian-nan-thuc-hien-nhiem-vu-bat-kha-thi-577312.html

(9) https://vietnamnet.vn/vn/kinh-doanh/dau-tu/bom-tai-chinh-cho-loc-dau-nghi-son-tam-thoat-nguy-co-dung-hoat-dong-812486.html

X92 ĐIỆP VIÊN SỐ 1 CỦA VIỆT NAM CỘNG HOÀ…


X92 ĐIỆP VIÊN SỐ 1 CỦA VIỆT NAM CỘNG HOÀ…

Các bài viết của báo chí Việt Nam đã huyền thoại hoá Phạm Xuân Ẩn, một nhân viên tình báo của Bắc Việt hoạt động tại Sài Gòn. Tuy nhiên, theo Frank Snepp, nhà phân tích tình báo của CIA, làm việc lâu năm tại Việt Nam, cũng chính là người trực tiếp đưa Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ra phi trường Tân Sơn Nhất tháng Tư năm 75 thì X92 tức Võ Văn Ba mới là “vàng ròng”, là điệp viên số1. Nếu so sánh Phạm Xuân Ẩn với Võ Văn Ba là một sự xúc phạm đến Võ Văn Ba.

Còn theo, John Sullivan, một nhân viên tình báo Mỹ khác nhận xét: Võ Văn Ba là điệp viên giỏi nhất mà chúng ta từng có ở Việt Nam.

Võ Văn Ba là ai và đã có những thành tích gì để được những chuyện viển tình báo lão luyện nước ngoài đánh giá như vậy?

Theo hồ sơ, Võ văn Ba sinh năm 1923 tại Mộc Hoá, Kiến Tường, sau lưu lạc về vùng Long Hoa Tây Ninh và là một cán bộ VC. Nhưng khi ở trong hàng ngũ nầy, Võ Văn Ba nhận thấy những việc mà “cách mạng” làm chỉ là ám sát, khủng bố người dân vô tội, không phải là cách chính nghĩa. Từ đó ông ta lơ là và được Cảnh sát Quốc gia Việt Nam Cộng Hoà móc nối. Cấp trên, điều khiển Võ Văn Ba là Thiếu tá Phan Tấn Ngưu, Chỉ huy Trưởng Cảnh sát Đặc biệt tỉnh Tây Ninh, về phía Mỹ cũng có một nhân viên tình báo làm việc tại Tây Ninh điều khiển Võ văn Ba

Võ Văn Ba đã có mặt trong các buổi hợp của Trung ương Cục miền Nam. Từ đó tin tức của ông mới chính xác và có giá trí cực lớn.

Thành tích:

Mậu Thân 68: Chính Võ Văn Ba là người báo tin cho Cảnh sát Quốc gia là VC sẽ mở tấn công đồng loạt toàn miền Nam vào giao thừa Tết Mậu Thân 68. Tin này, thiếu tá Phan Tấn Ngưu đã lập tức báo cáo về Tổng Nha Cảnh Sát để phân tích. Người Mỹ cũng được cung cấp tin nầy, nhưng họ không đánh giá cao khá năng xảy ra. Tuy nhiên tướng Nguyễn Ngọc Loan Tư lịnh Cảnh Sát Quốc gia thì tin và ra lịnh cho lực lượng cảnh sát toàn quốc cắm trại 100%. Đó là lý do vì sao Mậu Thân 68 Cảnh sát đã sẵn sàng ứng phó và VC đã không chiếm được bất cứ Ty, Chi, cuộc cảnh sát nào trên toàn quốc.

Đánh chiếm Tây Ninh: Vào tháng 12 năm 1971 sau cuộc hợp với Trung ương Cục, Võ Văn Ba cho biết VC có kế hoạch đánh chiếm tỉnh Tây Ninh , đặc biệt là Tòa thánh phải chiếm cho bằng được để mặc cả với Sài Gòn tại hiệp định Ba Lê. Kế hoạch đánh chiếm chi tiết, vũ khí, đơn vị, nội công ngoại kích sẽ thực hiện như thế nào. Tin nầy được báo cáo cho Tổng thống và ông ra lịnh cho đại tá Lê Văn Thiện, Tỉnh trưởng Tây Ninh phải phòng thủ Tây Ninh bằng mọi giá. Vì kế hoạch phòng thủ nầy quá chặt chẽ nên VC đã không tấn côn Tây Ninh năm 72 mà chuyển sang mặt trận An Lộc.

Hiệp định Ba Lê 1973: Vào tháng 10 năm 1972, sau khi họp với Trung ương Cục, Võ Văn Ba đã tức tốc chuyển một tin tức quan trọng là bản sao nghị quyết của Bộ Chính Trị ở Hà Nội, nội dung đang có một cuộc gặp gỡ thương thuyết bí mật giữ Lễ Đúc Thọ là Kisssinger . Trong đó có một điều khoản không thể chấp nhận đó là: Người Mỹ, VNCH chấp nhận cho quân Bắc Việt ở lại lãnh thổ miền Nam ! Tin này lập tức được chuyển về Phủ Tổng Thống. Ông Thiệu đã nói giận vì Mỹ đã “xỏ lá” miền Nam, ông đã liên hệ với Hoa kỳ và phản đối quyết liệt. Để xoá dịu, Mỹ đã ném bom miền Bắc để chứng tỏ Mỹ vẫn là đồng minh đáng tin cậy.

Chiến thắng năm 1975: Vào tháng 1 năm 75 Võ văn Ba đã chuyển nghị quyết 24 của Bộ Chính trị , Trung Ương cục biến thành nghị quyết 12 để thi hành nghị quyết nầy ở miền Nam:

Hội nghị Ba lê có hay không cũng chỉ là điều kiện để Mỹ rút quân, cái chính là phải “giải phóng miền Nam”.

Báo cáo nầy đã khiến Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu lập tức triệu tập Hội đồng An Ninh Quốc Gia để tìm cách ứng phó. Tất cả diễn biến quân sự diễn ra của VC đều đúng như vậy.

Từ sau khi quân đội Việt Nam Cộng Hoà rời bỏ miền Trung vào tháng 3 năm 73, X92 đi họp trung ương Cục liên tục và các báo cáo đều chính xác.

Truy tìm.

Bắc Việt hoài nghi trong hàng ngũ cấp cao của họ đã có nội gián và ra lịnh phải truy tìm. Theo báo chí Việt Nam thì một điệp viên cao cấp của họ đang làm việc tại Sài Gòn là Nguyễn Văn Tá (tức Ba Quốc) được giao nhiệm vụ săn lùng nội gián vào năm 1972. Ông ta có đủ thẩm quyền để vào Nha điệp báo thuộc Phủ Đặc ủy trung ương tình báo, vừa mở tủ hồ sơ để tìm thì bất ngờ có người vào nên phải dở dang. Ba Quốc sau đó bi VNCH phát hiện là nội gián, ông ta phải bỏ trốn trước khi bị bắt.

Khi quân đội Bắc Việt chiếm văn phòng Phủ Đặc ủy Trung ương tình báo ở Sài Gòn. Cục Trưởng Cục Tình Báo của Bộ Công an là Viễn Chi, nói là đã tìm thấy hồ sơ Võ Văn Ba trong ngăn khóa của Nguyễn Khắc Bình, Tổng giám đốc cảnh sát quốc gia. Tin nầy theo Thiếu tá Phan Tấn Ngưu nhận xét là không đúng sự thật là vì tất cả tên tuổi của các cảm tình viên, mật báo viên, tình báo viên đều mã hoá dù người ở chức vụ cao nhất của Cảnh sát Quốc gia cũng không biết tên, người thật ngoài đời ngoại trừ người điều khiển trực tiếp Ba.

Bại lộ.

Văn phòng CIA tại Tây Ninh, có một phiên dịch được cảnh sát Quốc Gia cung cấp tên là Nguyễn Sĩ Phong, người miền Bắc, lý lịch đã được nghiên cứu cẩn thận và điều kiện bắt buột là người nầy không có họ hàng, bạn bè gì ở Tây Ninh. Anh ta đã đạt tất cả các đòi hỏi về an ninh , nhưng sau đó anh lấy vợ Tây Ninh nên được Tổng Nha Cảnh sát chuyển về Ban Mê Thuộc làm tại Tổng lãnh sự vùng II, về tổ chức là anh được thăng cấp, nhưng sự thật là hoàn cảnh của Phong sau khi lấy vợ Tây Ninh khả năng bảo mật X92 đã không còn.

Vào ngày 10 tháng 3 năm 75, CS chiếm Ban Mê Thuộc, cả gia đình ông Phong chạy đến nhà Paul Struharik, người Mỹ duy nhất ở đây nên ngôi nhà bị bao vây, ông Phong bị bắt và khai làm việc cho CIA. Phong bị khai thác từ đó ông khai ra x92.

X92 Võ Văn Ba bại lộ, bị bắt ngày 01- 5-1975.

Những ngày cuối cùng của năm 1975, Võ Văn Ba đã được để nghị rời Việt Nam với mọi điều kiện thuận lợi nhưng ông đã từ chối vì lý do lớn tuổi, khó hội nhập ở xứ sở xa lạ. Tuy nhiên, như một giao ước với Ông Phan Tấn Ngưu, chỉ Huy Trường Cảnh sát đặc Biệt Tây Ninh, ông Ba nói: “Nếu thân phần bại lộ tôi sẽ tự sát”. Và điều nầy có thề là nguyên nhân cái chết của ông sau khi đã bị bắt.

Di chuyển: Để tránh bại lộ, X92 thường được đưa về Sài Gòn bằng máy bay. Mỗi lần như vậy, ông bước qua một cánh cửa được giao ước trước ở bịnh viện Tây Ninh, sau đó nằm trên băng ca, phủ khăn kín, được 4 nhân viên an ninh giả làm y tá, cũng không được phép thấy mặt ông khiêng ông ra xe rồi lên máy bay đợi sẵn bay về Sài gòn. Tại đây, ông vẫn được hoá trang và tuyệt đối chỉ ở trong 1 phòng được chỉ định.

Tại Tây Ninh, theo Thiếu tá Phan Tấn Ngưu thì hình thức Hộp thư di động thường được dùng với X92. Đó là một chiếc xe lôi quen thuộc ở Tây Ninh được cảnh sát đặt biệt giả danh, chạy trên một tuyến đường định trước. Dọc đường sẽ dừng lại 2 lần rước 2 nữ sinh ôm cặp sách giống nhau đi học. Tới khi xuống xe, 2 nữ sinh nầy đã trao đổi nhau cặp. Trong đó là báo cáo của Võ văn Ba

Ưu,Yếu điểm: Ưu điểm là X92 có trí nhớ phi thường. Các nghị quyết đảng ông đọc qua là nhớ và tài hiện hoàn toàn chính xác, kể các các con số,tên các đơn vị, số lượng, loại vũ khí sẽ được VC dùng. Khuyết điểm: Võ Văn Ba có yếu điểm là thích bia Budweiser và thuốc lá Salem. Võ văn Ba luôn đề nghị được “thưởng” 2 loại nầy khi làm xong một công tác Đó là 2 đặc điểm khác lạ so với các nông dân tại vùng ông ta sinh sống.

Chiến cuộc đã tàn gần 50 năm,nhưng trong đó vẫn còn những câu chuyện kỳ thú của những con người tận trung với lý tưởng đã đóng góp những khả năng đặc biệt của họ để miền Nam tồn tại cho tới năm 1975.

Họ sống lặng lẽ, chết âm thầm, nhưng chiến công thật là to tát.

Tổ quốc ghi ơn những ai đã nằm xuống cho miền Nam thân yêu, Tự do, chan chứa tình người, Công bằng và Bác ái.

Riêng Phan Tấn Ngưu, dù cũng đủ điều kiện để rời Việt Nam, nhưng ông cũng từ chối vì không thể bỏ lại những đồng đội đã sống chết với ông. Phan Tấn Ngưu đã bị bắt vào đêm 30 tháng Từ năm 1975 tại Tòa Thanh Tây Ninh, ông bị đưa ra Bắc, mãi đến năm 1992 mới được thả tự do.

Tổ quốc ghi ơn.

Nguoiu Anhuu

From: Tu-Phung 

TRĂM NGHÌN NHÁNH KHỔ! – Vũ Thế Thành.

Vũ Thế Thành

Sau 1975, tôi học được một điều, mà đến nay vẫn thấy chí lý. Đó là, người chiến thắng tuyệt đối đúng. Lịch sử thuộc về người chiến thắng. Chân lý cũng thuộc về người chiến thắng luôn. Đánh thắng cả 3 tên đế quốc đầu sỏ, sao lại không đúng?

Cái gì không có nội dung, mới cần tới hình thức là thế. Người chiến thắng tự hào là đúng rồi, nhưng tự hào cả những cái sai. Sai mà cứ tưởng mình đúng. Chuyện “tủ lạnh chạy đầy đường” chỉ là chuyện khôi hài, chuyện nhỏ. Cái “sai mà tưởng đúng” mới làm đất nước ra nông nỗi thế này, di lụy chẳng biết bao giờ mới hết.

Các quán nhậu vỉa hè dọc kênh Nhiêu Lộc dạo này nhiều người hát rong, cũng ampli, loa, micro không dây, nhạc đệm,… Họ chỉ hát toàn nhạc xưa, nhạc sến, với điệu rumba, bolero nghe tưởng như đồng hồ đếm ngược.
Lần trước về Sàigòn, tôi đã ngồi quán vỉa hè, nghe những bài ca vỉa hè như thế… Lặng cả người, “…Buồn vào hồn không tên, thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời. Đường phố vắng đêm nao quen một người, mà yêu thương trót trao nhau trọn lời…”.

Tôi chợt nhớ những ngày sau tháng tư 1975, đám bạn bỗng nhiên làm đám cưới chớp nhoáng, lấy vợ lấy chồng để “đối phó” với thời cuộc, rồi vội vã tìm đường vượt biên. Có đứa vượt qua biên giới, nhưng cũng có đứa về bên kia thế giới. Những người ở lại tưởng họ đã đến bến bờ thiên đường.

Bước lên tàu là ngàn khơi sóng vỗ, không phải là chuyến xe Sàigòn – Đà Lạt. Có khi Hà bá mời xuống chơi, có khi tủi nhục trên đường vượt biển, phần còn lại là may mắn. Mà có may mắn lọt vào xứ người cũng chưa hết.
Cô bạn tôi cao chưa quá thước rưỡi, với tay đưa khay bánh vào ngăn, trượt chân, u đầu sứt trán. Quên cả đau, vội vội vàng vàng lượm bánh xếp lại vào khay. Bà xếp Tây mắng, “Xứ này không ăn dơ như thế”.

Cũng có người đi làm nail, tiền tươi thóc thật, dồn hết cho con ăn học. Hy sinh đời bố, củng cố đời con, hiểu sát nghĩa đen là đây, là mồ hôi trộn nước mắt.

Tiền gửi về nhà, người thân trong nước tưởng đâu bên đó kiếm tiền dễ như ăn cơm sườn, xin thêm thứ này thứ nọ. Có biết đâu đó là tiền chắt chiu, có khi là tiền thí mạng, không mua bảo hiểm y tế.

Nhưng cũng có người kiên nhẫn vừa làm vừa học, thành danh nơi xứ người. Nhưng cho dù thế nào nơi xứ người, vẫn còn ít nhiều cơ hội, có chịu nắm bắt hay không mà thôi. Trong nước thì coi như bế tắc.

Hồi đó, tôi dạy kèm thêm luyện thi đại học, dạy nhóm 5- 7 học sinh. Có em học xuất sắc, bài thi làm không chê vào đâu được. Vậy mà rớt. Em là con “ngụy”, thứ “ngụy” còn trong trại cải tạo, làm sao vào đại học nổi, em rớt ngay từ… bãi gửi xe.

Em đến báo tin, thầy trò ngồi uống cà phê vỉa hè, buồn ứa nước mắt. Đất nước này không dung những tiềm năng như em…

Số phận đời người chứ đâu phải trò chơi chính trị. Sao lại có thể xây dựng đất nước bởi những con người bằng thiệt học giả? Những năm sau 1975, đói khổ và ê chề thấy rõ. Giáo sư, bác sĩ, ông này bà nọ xuống đường ra chợ trời hết, người đạp xích lô, người bơm mực bút bi, bán bún riêu, buôn hàng lạc xon,… Lanh hơn thì buôn hột xoàn đổi đô la,…

Năm 1978, tôi gặp một phụ nữ ăn mặc lam lũ, nhưng đẹp, qúy phái, không quá 30, trên chuyến tàu chợ. Chị kéo lê 2 bao than ra gần cửa tàu, ngước mắt nhìn tôi, nói như năn nỉ: “Lát nữa gần đến ga Bình Triệu, anh làm ơn đạp dùm tôi 2 bao than này xuống”. Chị buôn lậu than, đến ga sẽ bị tịch thu. Đôi mắt chị buồn và nhẫn nhục quá, làm tôi nhớ đến đôi mắt của bà mẹ trong một tác phẩm của C. V. Gheorghiu. Cảnh sát bắt bà mẹ vào bót để tra hỏi nơi ẩn nấp của con bà. Gheorghiu đã mô tả đôi mắt của bà cũng buồn và nhẫn nhục như thế.

Có lần đi chơi khuya, tôi gặp Bùi Giáng ở ngã ba Trần Quang Diệu – Trương Minh Giảng, ăn mặc chắp vá màu mè như phường tuồng, cầm cây chổi cùn múa may, chặn đầu xe tôi lại, “Cho trẫm điếu thuốc”. Hoàng thượng đã chiếu cố xin thuốc dân đen, dân nào dám cãi. Tôi rút điếu thuốc và cung kính châm lửa cho hoàng thượng. Ngài rít một hơi rồi phẩy tay, “Cho lui…”. Lui rồi, ngoái cổ lại, thấy hoàng thượng tiếp tục múa chổi đi quyền.

Bùi Giáng đã có mầm mống bất thường từ trước rồi, sau 1975 nặng hơn, lang thang khắp chốn. Cái điên của Bùi Giáng thật hay giả, cũng khó biết.

Mất trí như ông vậy mà hay, ý thức buồn vui làm chi cho khổ?

Mà Sài Gòn lúc đó sao lắm người điên thế! Cũng không phải điên, họ có phá phách gì ai đâu. Tôi thường gặp vài ông ăn mặc lịch sự lắm, áo sơ mi trong quần, có ông còn đeo cà vạt, đi đi lại lại ở khu Lê Công Kiều, nơi bán sách cũ. Vừa đi vừa khua tay, lảm nhảm rồi lại gật gù, nào là Marx, Hegel, Mounier, Sartre,…

Người bạn tôi qua được tới bến bờ, vừa làm vừa học, gửi về cho tôi thùng quà chừng 1,5 kg kèm bức thư ngắn: “Gửi mày mấy hộp thuốc tây, bán đi mà lai rai. Còn lọ nhỏ để uống, đừng bán. Thuốc an thần đó”. Tâm thần phải chăng là lối thoát của con người với thực tại quá phũ phàng?

Ngẫm lại, một nhà chính trị tài giỏi là người có thể đưa đất nước tới mục tiêu mà ít đổ máu nhất, chứ đâu cần phải đốt cả dãy Trường Sơn, đánh tới người cuối cùng. Mạng người quá bèo. Bèo thì cũng đành, nhưng hệ lụy cho người còn sống, cha mẹ vợ con họ mới là nỗi đau gặm nhấm cả đời.
Cả đất nước sống bằng khẩu hiệu, đất nước ta dân chủ gấp vạn lần,… Nghe riết rồi quen, nghe tai này lọt tai kia cũng quen luôn. Không quen lỡ có ngày phát điên thì sao?

Người lẽ ra phải điên mà không chịu điên, đó là mấy bà. Cầm có tí tẹo tiền, xách giỏ đi chợ, loanh quanh đầu chợ cuối chợ cả tiếng đồng hồ, có khi chẳng mua được thứ gì.

Mà có tiền đi chợ là còn may, có người chỉ khoai sắn, rau lang, bí đỏ,… quanh năm. Ăn để sống sót thì thứ gì chẳng nhét vô bụng được. Bột ngọt khi đó là thần thánh.

Mấy ông “tù cải tạo” coi vậy chứ chỉ khổ cái thân, chứ cái đầu chưa đến nỗi. Có biết bên ngoài thế nào đâu mà khổ, mà lo.

Vợ một bác sĩ quân y đi thăm nuôi, dúi vào tay chồng ít tiền. Thăm nuôi lần sau, thấy tiền vẫn còn nguyên, ông chồng không dám xài. Bà than, “Tội nghiệp cho cả gia đình tôi! Ở ngoài vợ con nhịn đói để nuôi tù, ở trong nhịn đói vì không nỡ nuốt cái đói khát của vợ con”. Não lòng đến thế là cùng! Nước mắt nuốt ngược thế này, chỉ bị nghẹn mà không phát điên, bà này chắc có căn phần phúc đức.

Nghe nói mấy ông “ngụy cải tạo” định lập ra ngày vinh danh mấy bà vợ. Không đủ đâu mấy ông. Mấy bà này chắc phải phong… Thánh.

Tháng tư năm nay, Sàigòn nóng khủng khiếp. Sàigòn không mưa nhưng Đà Lạt mưa. Những ngày cuối tháng tư năm nào Đà Lạt cũng mưa, mưa mù mịt che khuất cả đồi thông ở Couvent des Oiseaux đối diện nhà, nhưng mưa chỉ vào lúc trưa chiều, tối tạnh.

Đà Lạt 8 giờ tối đã như 12 giờ khuya ở Sài Gòn. Tôi vẫn thích đi bộ mỗi khi có chút hơi men thế này. Con đường dốc về nhà như kéo theo mệt mỏi của đời người. Tựa lưng vào cửa nhà, hoa lá trong vườn yên tĩnh như đêm.

Dưới ánh đèn đường rọi qua hàng rào, bóng của lá cây ngọc lan chập chờn trên mặt sân. Cuối tháng tư rồi. Người ta sẽ đốt pháo hoa ở Sàigòn để ăn mừng. Ai vui xin cứ vui. Nhưng còn chút tâm tình này của kẻ buồn, không nói cho thế hệ sau biết những buồn bã sau 1975 là như thế đó, lòng dạ nào yên?

Năm 1975 là ngã rẽ của đời người. Bạn bè, người thành danh, đứa bầm dập, và cho dù có ở phương trời nào, tây hay ta, nỗi khổ vẫn theo số mệnh mà đến. Giờ đây, đứa nào cũng chạm tay vào buổi hoàng hôn cuộc đời rồi?
Tháng tư, tôi thắp ngọn nến trong lòng. Thoảng trong mùi hương ngọc lan, tôi hát theo, hát thầm bài hát nghe được ở quán rượu “…Cuộc đời là hư vô, bôn ba chi xứ người, khi mình còn đôi tay…” (*)

Vũ Thế Thành

From: Tu-Phung

 

Đồng Nai: Các cựu quan chức nhận hối lộ hơn 43 tỷ đồng từ bà Nguyễn Thị Thanh Nhàn (RFA)

2022.11.13

RFA

Bà Nguyễn Thị Thanh Nhàn nguyên Chủ tịch Hội đồng Quản trị kiêm Tổng Giám đốc Công ty AIC

AIC Group

Cựu Bí thư, cựu Chủ tịch tỉnh và cựu Giám đốc Sở Y tế Đồng Nai đã nhận đút lót hơn 43 tỷ đồng từ bà Nguyễn Thị Thanh Nhàn, người đang trốn lệnh truy nã của công an.

Đó là kết luận của Cơ quan Cảnh sát Điều tra Bộ Công an (C03) về vụ án “Vi phạm quy định về đấu thầu gây hậu quả nghiêm trọng, nhận hối lộ…” xảy ra tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Đồng Nai, Công ty cổ phần Tiến Bộ Quốc Tế (AIC) và các đơn vị liên quan.

Truyền thông Nhà nước hôm 12/11 trích kết luận của C03 cho biết, cựu Chủ tịch Công ty AIC, bị đề nghị truy tố về tội vi phạm quy định về đấu thầu gây hậu quả nghiêm trọng và tội đưa hối lộ.

Bà Nhàn hiện đang bỏ trốn và đã bị công an truy nã từ hơn sáu tháng nay.

Theo kết luận điều tra, bà Nhàn đã đưa hối lộ cho ông Đinh Quốc Thái – cựu Chủ tịch UBND tỉnh Đồng Nai – 14,5 tỷ đồng, ông Trần Đình Thành – cựu Bí thư tỉnh Đồng Nai – 14,5 tỷ đồng, và ông Phan Huy Anh Vũ – cựu Giám đốc Sở Y tế – 14,8 tỷ đồng.

Báo Nhà nước trích kết luận của công an viết: “Nhàn đã thành lập các ban nội bộ do Nhàn trực tiếp điều hành, giao những người thân tín của mình phụ trách, thực hiện việc điều chuyển dòng tiền thu lợi bất chính, hợp thức hóa để chi ngoài sổ sách cho các lãnh đạo thuộc Tỉnh ủy, UBND Tỉnh, chủ đầu tư theo cơ chế do Nhàn đặt ra.”

Theo kết luận, với sự giúp đỡ của các cựu quan chức tỉnh, Công ty AIC của bà Nhàn đã trúng 16 gói thầu trang thiết bị y tế và xây lắp trị giá hơn 665 tỷ đồng. C03 quy kết bà Nhàn hưởng lợi hơn 148 tỷ đồng.

Ngoài ra, sau khi trúng thầu bà Nhàn còn ký các phụ lục điều chỉnh mức phạt hợp đồng, điều chỉnh thời gian thực hiện hợp đồng để Công ty AIC hưởng lợi trái phép, gây thiệt hại cho tài sản Nhà nước số tiền 3,5 tỷ đồng.

Công an kết luận hành vi của bà Nhàn gây thiệt hại tài sản Nhà nước hơn 152 tỷ đồng.

Bộ Công an trong kết luận viết rằng: “Hiện Nhàn đang bỏ trốn, không hợp tác vì vậy, cần xử lý nghiêm khắc”.

Cơ quan điều tra cho biết đã truy nã toàn quốc, truy nã quốc tế với bà Nhàn đồng thời kêu gọi ra đầu thú để hưởng sự khoan hồng và đảm bảo quyền tự bào chữa. Tuy nhiên, C03 cũng có quan điểm là nếu bà Nhàn không ra trình diện hoặc đầu thú thì “coi như từ bỏ quyền tự bào chữa và sẽ bị điều tra, truy tố và xét xử”.

Trong vụ án này, ngoài bà Nhàn còn có bảy người khác cũng đang bỏ trốn bao gồm cả Phó tổng giám đốc và kế toán trưởng của AIC. Tất cả đều đang bị cơ quan điều tra đề nghị truy tố.

Theo báo Haaretz của Israel, bà Nhàn là một nhân vật quan trọng và là người môi giới trong hàng loạt các thoả thuận mua bán vũ khí và thiết bị phục vụ cho công an Việt Nam từ hơn 10 năm qua.

Bà Nhà đã kết nối công ty của Israel là IAI với phía Việt Nam để bán cho tình báo quân đội Việt Nam thiết bị vệ tinh tình báo Ofek (hay còn gọi là Horizon). Thoả thuận với Bộ Quốc phòng Việt Nam này trị giá khoảng 550 triệu đô la.

Bà Nguyễn Thị Thanh Nhàn từng bị Intelligentonline đưa tin hồi năm 2020 có liên quan đến việc buôn bán vũ khí giữa Việt Nam và Israel có dính đến tham nhũng.

Theo nhà báo Yossi Melman, người viết bài phóng sự của Haaretz, nguyên nhân thực sự đứng đằng sau vụ bắt giữ bà Nhàn là do các thoả thuận mua bán vũ khí. Lý do gốc của vụ bắt giữ là cuộc cạnh tranh trong nội bộ Đảng Cộng sản Việt Nam giữa Thủ tướng Phạm Minh Chính, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc và Bộ trưởng Công an Tô Lâm.

Đại biểu Quốc hội bàn chuyện số xe gây cười!

Đài Á Châu Tự Do  

Một số đại biểu Quốc hội Việt Nam trong các kỳ họp đều đem đến những tràng cười cho dân chúng, bởi những đề xuất hay những câu hỏi bị cho ngớ ngẩn, thậm chí lăng nhăng. Nguyên nhân vì đâu?

Mới đây nhất là đề xuất của một số đại biểu Quốc hội rằng, không cho phát hành bảng số xe có số cuối là 49 hoặc 53 với lý do, đây là những số xấu theo quan niệm dân gian.

Trước đây từng có những đề xuất bị cho là ngớ ngẩn như ‘kiểm tra lại với người đã có bằng nhưng không lái xe thường xuyên’ nhằm giảm thiểu tình trạng tai nạn giao thông của đại biểu Nguyễn Minh Đức – Phó Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng và An ninh của Quốc hội; ‘phải đóng phí chia tay 3-5 USD/người mỗi khi xuất cảnh’ của đại biểu Nguyễn Quốc Hưng (TP Hà Nội); đề nghị ra luật ‘để nam giới cũng phải mặc áo dài truyền thống thay vì mặc comple’ của đại biểu Trần Thị Quốc Khánh (Hà Nội); hay ‘xử lý người tiêu dùng cố tình mua hàng giả’ của đại biểu Lý Tiết Hạnh (đoàn Bình Định) nhằm bảo vệ người tiêu dùng một cách bền vững.

#RFAVietnamese #QuocHoi

Áp phích cổ động bầu cử Quốc hội trên đường phố Hà Nội hôm 19/5/2021

RFA.ORG

Đại biểu Quốc hội bàn chuyện số xe gây cười!

Một số đại biểu Quốc hội Việt Nam trong các kỳ họp đều đem đến n

Vụ nhận hối lộ tình và tiền để được hưởng án treo

Bởi  AdminTD

Lê Ngọc Luân

13-11-2022

Có mấy vấn đề đặt ra cần những người đứng đầu Quốc gia, lãnh đạo Toà Tối cao phải xem xét. Đây là sự cấp thiết!

Có bao nhiều trường hợp dùng quyền lực chèn ép và mọi thủ đoạn đê hèn, bỉ ổi, tàn độc để vơ vét như trường hợp của vị Phó Chánh án tòa tỉnh kia?

Đây có phải là trường hợp đầu tiên vị Phó Chánh án tòa tỉnh ăn hối lộ cả tiền và tình không? Nếu khẳng định lần đầu tiên thì có ai tin không? Lãnh đạo ngành Toà án có tin không? Vậy giả sử không tin thì có nghĩa là có nhiều trường hợp vị Phó Chánh tòa kia đã thực hiện với số tiền khủng hơn, nhiều thân phận lao lý đã, từng là con mồi. Vậy trường hợp đó là trường hợp nào?

Giả sử (tôi khẳng định lại là giả sử) nếu đó không phải lần đầu tiên vị Phó Chánh án kia thực hiện thì liệu rằng một mình lão có thực hiện được không? Bởi quyền quyết định án treo, tù bao nhiêu năm theo luật thuộc về HĐXX. Những người lãnh đạo quốc gia và cơ quan có thẩm quyền có ý kiến gì để đẩy lùi và không để xảy ra? Hay khi nào phát hiện bắt, xử lý là xong?

Một lãnh đạo TW từng phát biểu “Tuyệt đối không để người dân nghi ngờ đức thanh liêm của thẩm phán”. Đây là câu nói về chữ nghĩa rất hay và đương nhiên ai cũng mong muốn, được như vậy thì Đất nước này hạnh phúc vô bờ bến. Tuy nhiên, liệu rằng câu nói đó có đẩy lùi tình trạng tham nhũng trong ngành tòa án không? Và câu nói ấy có khiến nhân dân không nghi ngờ không? Tôi cho rằng KHÔNG. Muốn ”nhân dân không nghi ngờ” nó phụ thuộc chính sách quy định pháp luật, cách thi hành công minh của người thẩm phán chứ không thể dựa vào câu nói. Cần giải quyết vấn đề từ gốc, rễ và cái gốc, rễ nằm ở đâu? Vấn đề này không khó!

Cơ chế ngành toà án thực sự đã đảm bảo cho người thẩm phán muốn được chính trực, công minh có được thực thi trên thực tế không? Có hay không việc chỉ đạo án, có hay không việc tuyên án ra sao phải xin ý kiến, thay vì tuân theo pháp luật? Cái này người làm nghề thẩm phán hiểu rõ hơn ai hết.

Còn nhiều nhiều cái để nói, để viết lắm… nhưng xin chỉ nêu vài câu hỏi ngắn để mỗi chúng ta tự suy ngẫm.

Xăng: Kỹ trị và Chính trị

Bởi  AdminTD

Huy Đức

12-11-2022

Ảnh: Báo Tuổi Trẻ

Tại sao người dân sẵn sàng bỏ thêm dăm ba nghìn đồng/lít để mua “xăng cục gạch?” Vì chi phí đó rẻ hơn thời gian rồng rắn xếp hàng. Cũng như thời bao cấp, không phải “gạo 4 hào” mà là gạo 12 đồng (1982) của bà Ba Thi mới cứu người dân Sài Gòn khỏi đói.

Cách điều hành của Bộ trưởng Nguyễn Hồng Diên mấy tuần qua xứng đáng để bị bất tín nhiệm. Ông vừa muốn chống lạm phát vừa muốn có đủ xăng nhưng không thể trả lời ai bù lỗ cho các công ty kinh doanh xăng dầu. Cả PV Oil và Petrolimex, cũng đều là “dân làm ăn”, chẳng ai chịu đóng vai trò “chủ đạo”.

Những người thạo việc trong Bộ Công thương tủm tỉm “tọa sơn…”. Nhưng, ông Diên không dễ cách chức những ai thấy ông rối như gà mắc tóc mà đắc chí. Wiki tiếng Việt gọi các bộ trưởng của ta là “chính trị gia”. Nhưng, khi đối diện với một khủng hoẳng như vừa qua, ông Diên [và các bộ trưởng của ta] đều bị chìm trong sự vụ.

Ngay cả khi coi mua bán xăng dầu là dịch vụ công thì bộ trưởng cũng không thể nào 5, 10 ngày lại ngồi duyệt giá. Đây là lúc mà ông Diên phải chứng minh mình là chính trị gia. Ông phải ra một quyết định không chỉ xử lý được căn bản thị trường xăng dầu mà còn đánh vào cả những xấp phong bì trong ngăn kéo của từng cục, vụ [hỏi khi đó họ còn dám cười cợt một ông bộ trưởng tay ngang nữa không].

[Vì “định hướng”] Có thể quy định “room” cho chi phí, lời lãi của các công ty. Nhưng, thay vì Bộ Công thương làm giá với “các cây xăng”; Bộ chỉ đưa ra một biên độ, khi thị trường xăng dầu biến động ở mức nào thì doanh nghiệp kinh doanh xăng dầu được quyền điều chỉnh giá [Mốc biến động không căn cứ vào giá nhập do doanh nghiệp kê khai mà căn cứ vào giá được công bố bởi thị trường khu vực].

Với cách tiếp cận này của các “chính trị gia”, hành pháp chính trị và hành chính công vụ (ngay trong một bộ) sẽ rất dễ dàng tác bạch. Thay vì giữ một tiểu đội thứ trưởng, mỗi bộ nên có một tổng thư ký hoặc một ông thứ trưởng chuyên trách, đứng đầu lực lượng công chức đảm trách dịch vụ hành chánh công. Ông này không bao giờ lên bộ trưởng nhưng cũng rất ít khi chịu rủi ro mất chức.

Khi có chính sách mới, chính ông tổng thư ký hoặc thứ trưởng này sẽ thiết kế thủ tục và hướng dẫn công chức toàn ngành thi hành. Bộ trưởng chọn cho mình các trợ lý [hàm thứ trưởng – tham mưu chính sách], thay vì can thiệp hoặc bị kéo vào sự vụ, dành nhiều thời gian hơn để tư duy chiến lược về ngành và chơi golf với bạn.

PS: Đang gõ thì đọc được bài này của Tuổi Trẻ: Điều hành giá xăng dầu nhìn từ hiện tượng ‘cây xăng cục gạch’

LÀNG VIỆT XƯA, DÂN CHỦ TRONG THỜI QUÂN CHỦ… -Thái Hạo

LÀNG VIỆT XƯA, DÂN CHỦ TRONG THỜI QUÂN CHỦ… -Thái Hạo

Làng Việt xưa rất… hiện đại: Tinh thần dân chủ. Bộ máy nhà nước không can thiệp được vào “lệ làng”; không chỉ thế, người Việt xưa không những đáng quý mà còn đáng nể.

Trong sách “Ký ức dân gian làng Tào Sơn” của ông Nguyễn Đồng* (một nạn nhân của Cải cách ruộng đất ở làng tôi), có chép câu chuyện “Dân bầu lý trưởng” có ghi:

“Lý Cẩn tên thật là Nguyễn Duy Tấc, làm lý trưởng làng Tào vào khoảng thời Thành Thái [1889 – 1907] triều Nguyễn. Gặp năm mất mùa, thu không đủ thuế nộp cho quan, quan phủ về làng nọc Lý Cẩn ra trước đình đánh – đánh đến mức máu đít chảy lai láng, cốt bắt Lý Cẩn trong 3 ngày phải thu đủ thuế. Lý Cẩn không nhận, bởi có nhận cũng không lấy gì của dân mất mùa nộp thuế. Nên ông đành chịu đau đến ngất, rồi bị cách chức. Quan về triệu tập dân để bầu lý trưởng mới, nhưng không ai đến họp. Quan bèn thu đồng triện của Lý Cẩn giao cho người mà quan chỉ định.

Nhưng cũng không ai dám nhận, vì lệ làng có ghi: […] “Ai làm gì mà làng không đồng ý, làng không nhận. Ai mà làng không bầu ra làng không theo”. Vì thế, người được cấp trên chỉ định, làng không theo. Làng đã bầu Lý Cẩn, làng theo Lý Cẩn. Không thể để làng không lý trưởng, tri phủ lại về phủ dụ dân chúng đến bầu lý trưởng, làng lại bầu ông Nguyễn Duy Tấc làm lý trưởng”.

Làng Việt vốn là một trong những đơn vị hành chính đặc biệt bậc nhất trong thiết chế xã hội của Việt Nam thời Trung đại, điều này tôi cũng đã nhiều lần chia sẻ. Nhưng điểm gây bất ngờ ở mẩu chuyện trên đây là qua đó ta thấy Làng Việt xưa rất… hiện đại: Tinh thần dân chủ.

Bộ máy nhà nước không can thiệp được vào “lệ làng” như đã thấy; nhưng không chỉ có thế, người Việt xưa không những đáng quý mà còn đáng nể. Họ không “mặc kệ”, không “vô cảm chính trị”, mà ngược lại, mang tinh thần công dân và ý thức công lợi rất rõ ràng.

Nếu so với thời nay thì hình như người Việt thời “phong kiến” không phải là những kẻ hèn nhát và vô trách nhiệm. Họ có cái tự tôn của mình, coi trọng quy tắc và biết cách biểu lộ thái độ một cách vừa khôn ngoan, cứng cỏi, vừa dứt khoát, rạch ròi. Hãy xem cách bầu bán bây giờ và nhất là thái bộ bàng quan của dân chúng đối với việc chọn lựa những người trực tiếp quản lý xã hội, thì thấy rõ sự khác biệt rất đáng suy ngẫm.

Xưa, chọn quan to thì thông qua thi cử rất nghiêm ngặt. Quan vì thế mà đều là người “có chữ”, được học hành nghiêm túc và có uy tín lớn đối với dân chúng. Còn quan nhỏ cho đến lý trưởng thì do dân trực tiếp bầu ra, những người này, vì thế, cũng phần lớn không phải là những kẻ vô học và bất lương.

Chuyện thứ 2 là giáo dục thời phong kiến. Ngày xưa chủ yếu là giáo dục tư thục. Một người học hành đỗ đạt nhưng không làm quan, hoặc do thi không đậu vào chốn quan trường thì về làng mở lớp, mở trường dạy học. Họ sống bằng nghề dạy học và cơ bản không bị ai kiểm soát về chương trình cũng như tư tưởng giáo dục. Sự sống còn của những ông thầy ấy chính là ở chỗ ông ta đã tạo được uy tín như thế nào bằng phẩm cách và thực lực của mình trong việc giúp học trò thi đỗ ở các kỳ thi do nhà nước tổ chức.

Không xét đến nội dung giáo dục và đường lối khoa cử Trung đại đặc trưng vốn tồn tại nhiều hạn chế, nhưng riêng về mô hình giáo dục thì phải nói rằng thời xưa có nhiều điểm tiến bộ khi mà triều đình chấp nhận giáo dục tư thục một cách rất “hào phóng” và cố tình “buông lỏng quản lý”.

Cách quản lý giáo dục của nhà nước quân chủ xưa dù không mới lạ gì so với các nền giáo dục hiện đại trên thế giới nhưng lại rất đáng tham khảo đối với thực tế giáo dục Việt Nam hiện nay, đó là việc chỉ kiểm soát đầu ra. Thi hương, thi hội, hay thi đình, đề thi là do quan lớn hoặc vua ra, không cần biết thí sinh đã học hành những gì và học hành ra sao, cứ làm được bài là đỗ.

Lối quản lý đầu ra như thế chính là một sự cởi mở rất lớn mà thời nay chưa học được. Nhà nước có lẽ đã can thiệp quá sâu vào chương trình và cách tổ chức dạy học ở các cơ sở giáo dục, ngay cả đối với trường tư? Nếu như vậy, phải thành thực mà nói, đó là một bước lùi rất khó hiểu trong tư duy quản lý giáo dục ở ta trong thời hiện đại này.

Còn rất nhiều điều đáng lật lại và nhìn sâu hơn. Nhưng trước mắt, chỉ từ vài khía cạnh như câu chuyện bầu lý trưởng trên đây, chúng tôi đặt ra một câu hỏi rằng, liệu đã có một sự thụt lùi về nhiều mặt xã hội so với cái gọi là “chế độ phong kiến”? Và đáng sợ nhất là những dấu hiệu này dường như ngày càng hiện rõ về sự thoái hóa trong tinh thần nòi giống: Ý thức cộng đồng, trách nhiệm bầu cử, sự tự trọng, khí chất và khí tiết?…

Chú thích: Nguyễn Đồng, Ký ức dân gian làng Tào Sơn, NXB Hội nhà văn, 2012

THÁI HẠO

Ảnh minh họa: Làng Việt xưa

From: Tu-Phung

Gia đình báo động khẩn cấp về tính mạng của TNLT Huỳnh Thục Vy trong trại giam

Vũ Quốc Ngữ is with Huỳnh Thục Vy.

Gia đình báo động khẩn cấp về tính mạng của TNLT Huỳnh Thục Vy trong trại giam

Tù nhân lương tâm (TNLT) Huỳnh Thục Vy cho người thân biết, bà bị tù hình sự đánh đập và khủng bố từ đầu tháng 10 vừa qua trong Trại giam Gia Trung, tuy nhiên phía giám thị không có biện pháp gì để ngăn chặn bạo lực đối với bà.

Thông tin trên được ông Huỳnh Trọng Hiếu, em trai của bà Vy cung cấp cho Đài Á Châu Tự Do sau cuộc gặp ngày 9/11 với đại diện trại giam, chị ông và những người liên quan.

Như tin đã đưa, sau khi gặp bà Huỳnh Thục Vy ở trại giam ngày 9/10, con gái 6 tuổi của bà nói với gia đình là được mẹ báo động về việc bà bị nữ quản giáo đánh.

Sau khi tiếp nhận tin người thân bị đánh, gia đình và luật sư làm đơn gửi Cục Cảnh sát trại giam (C10), Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh Gia Lai, và Trại giam Gia Trung với yêu cầu điều tra sự việc.

Tuy nhiên, trong cuộc gặp bốn bên hôm thứ tư vừa qua để đối chất, ông Huỳnh Trọng Hiếu được chị ruột đưa ra thông tin hoàn toàn khác. Ông Hiếu thuật lại qua điện thoại như sau:

“Khi mà gặp trực tiếp rồi thì mình biết nội dụng của sự việc không phải là nữ quản giáo đánh như đứa bé nói, mà thực sự (Huỳnh Thục Vy-PV) bị ba thường phạm ở trong trại giam đánh trước mặt cán bộ quản giáo.”

Trong cuộc họp, bà Huỳnh Thục Vy cho biết vào ngày 2/10, bà bị phạm nhân Lê Thị Huyền Anh tát hai cái vào mặt tại bếp ăn của phân trại chỉ vì bà không mặc đồng phục của nhà tù.

Bà Vy tố cáo sự việc này lên quản giáo nhưng không được giải quyết, trên đường về phòng giam, bà lại bị nữ phạm nhân trên đánh bất ngờ vào sau gáy, khi bị ngã xuống bà tiếp tục bị bóp cổ.

Trong một buổi gặp khác cũng để giải quyết mâu thuẫn giữa hai người với sự có mặt của năm quản giáo, bà Vy bị một nữ thường phạm khác là bà Phạm Thị Chiên xông vào bóp cổ, còn một phạm nhân khác đe doạ dùng ghế đánh.

Bà Vy nói các quản giáo này đều không có hành động gì để ngăn cản sự hành hung của hai tù hình sự, ngoài ra sự có mặt của hai tù hình sự nêu trên trong buổi làm việc là điều khó hiểu đối với nạn nhân và cả em trai bà.

Thêm nữa, bà Vy còn tố cáo việc bị một tù nhân khác thường xuyên đe dọa “sẽ không còn sống để quay về” trong hơn một tháng qua.

Bà Huỳnh Thục Vy, sinh năm 1985, hiện đang thụ án 33 tháng tù tại trại giam Gia Trung với tội danh “xúc phạm quốc kỳ” sau khi bà xịt sơn lên lá cờ đỏ sao vàng để phản kháng chính quyền, chế độ.

Cũng theo bà Vy, sau ngày 2/10 khoảng một tuần lễ, phía trại giam tổ chức một phiên đấu tố kết tội bà này có hành vi “xúc phạm cán bộ và các phạm nhân khác,” đồng thời yêu cầu các phạm nhân đề nghị phương thức xử lý, hoàn toàn không có biện pháp nào bảo vệ bà cũng như kỷ luật những kẻ tấn công.

Trong một buổi làm việc khác, bà Vy phải ký vào biên bản bãi nại cho phạm nhân Lê Thị Huyền Anh dưới sức ép của ông Phạm Tất Trung, đại diện ban giám thị trại giam Gia Trung và ông Đặng Ngọc Sơn – đại diện quản giáo.

Do bị đánh và đe doạ, bà Vy đau ốm và tinh thần mệt mỏi, ông Hiếu nói.

Trong buổi gặp mặt bốn bên, phía trại giam chỉ yêu cầu hai chị em ký vào biên bản cải chính lại thông tin bà Vy bị nữ quản giáo đánh, không đề cập đến việc bảo đảm an ninh cho bà.

Phóng viên RFA gọi điện vào số điện thoại của Trại giam Gia Trung, ở tỉnh Gia Lai để kiểm chứng thông tin nhưng không ai nghe máy.

Từ các thông tin bà Vy cung cấp, ông Huỳnh Trọng Hiếu nghi ngờ có một âm mưu được điều hành bởi quản giáo của trại thông qua tù nhân hình sự nhằm hãm hại chị ruột của mình.

Nhà hoạt động công đoàn Đoàn Huy Chương, người từng bị giam cầm hai lần tổng cộng chín năm tù giam, hiện đang tị nạn tại Thái Lan cho RFA biết về kinh nghiệm trong nhà tù Việt Nam:

“Từng bị cầm tù hai lần qua tám trại giam ở Việt Nam, tôi cũng bị nhốt chung với tù hình sự. Việc nhà nước cộng sản Việt Nam dùng tù hình sự để đàn áp tù nhân lương tâm và tù chính trị thường xuyên xảy ra.

Chính tôi trải nghiệm rất là nhiều. Họ dùng tù hình sự để đánh rồi lại ép mình ký biên bản là mình phạm tội.”

Ông Huỳnh Trọng Hiếu cho biết gia đình ông sẽ làm đơn tố cáo các hành vi đàn áp tinh vi của Trại giam Gia Trung đối với bà Huỳnh Thục Vy lên một số cơ quan nhà nước và tổ chức quốc tế.

Ông cũng kêu gọi các tổ chức nhân quyền trong và ngoài nước lên tiếng can thiệp để bảo vệ kịp thời tính mạng của chị mình.

Huỳnh Thục Vy là một trong những thành viên sáng lập của Hội Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam, một tổ chức không được nhà nước công nhận.

Năm 2012, bà Vy và cha của mình là ông Huỳnh Ngọc Tuấn được tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW) trao giải thưởng Hellman/Hammett vì các hoạt động cổ suý nhân quyền của họ.

Sáu năm sau, bà bị kết án 2 năm 9 tháng tù giam với tội danh “xúc phạm quốc kỳ” nhưng được hoãn thi hành án tù do đang có thai và nuôi con nhỏ, tuy nhiên bà bị buộc thi hành án từ ngày 30/11/2021 mặc dù con của bà vẫn chưa đủ 36 tháng tuổi như quy định.

https://www.rfa.org/…/family-warns-about-safety-of…

VMI của tỷ phú Phạm Nhật Vượng mời đầu tư chỉ từ 38 triệu đồng; nhiều người lưu ý rủi ro

09/11/2022

Một dự án của tập đoàn Vingroup ở Hà Nội.

Công ty Quản lý và Đầu tư Bất động sản, VMI, mới ra đời cách đây 1 tháng và có 90% vốn của tỷ phú Phạm Nhật Vượng, hiện mời chào đầu tư vào bất động sản với mỗi suất đầu tư chỉ có mức tối thiểu là 38 triệu đồng, kèm theo cam kết lợi nhuận lên đến 8,5-9,5% cho những ai đầu tư trong 3 hoặc 5 năm.

Tuy nhiên, theo quan sát của VOA, những người am hiểu về kinh doanh lên tiếng cảnh báo về tính pháp lý và mức độ an toàn của loại hình đầu tư kiểu này.

Xem đầy đủ trong:

VOA tiếng Việt

Xem thêm: Chứng khoán Việt Nam rớt mạnh kỷ lục và kéo dài (VOA)

Vét tiền để đốt

Bởi  AdminTD

Đỗ Ngà

9-11-2022

Mượn nợ ngân hàng thì gọi là vay tín dụng, mượn nợ người dân thì gọi là phát hành trái phiếu. Trái phiếu thực chất là giấy ghi nợ giữa nhà đầu tư và doanh nghiệp thôi. Doanh nghiệp cam kết trả lãi suất cao hơn lãi suất ngân hàng thì mới hút được nhà đầu tư chọn lựa. Trong trò chơi này, nhà đầu tư nhận giấy, doanh nghiệp nhận tiền.

Ông Phạm Nhật Vượng lập ra công ty VMI JCS, mua lại bánh tồn kho (tức bất động sản tồn kho) và bánh vẽ (tức là những bất động sản vẫn còn trên giấy) của Vinhomes rồi sau đó xẻ (tưởng tượng) những những cái bánh đó ra thành từng phần nhỏ mỗi phần trị giá 120 triệu đồng để bán cho nhà đầu tư với lãi suất cam kết lớn hơn lãi suất ngân hàng. Cuối cùng thì nhà đầu tư nhận tờ giấy, VMI SJC nhận tiền.

Vậy thì về bản chất, cách ông Phạm Nhật Vượng huy động vốn thông qua chiêu bán giấy lấy tiền, như thế khác nào cách mà ông Đỗ Anh Dũng và Trương Mỹ Lan bán trái phiếu doanh nghiệp trên thị trường chứng khoán? Câu hỏi đặt ra là, tại sao ông Phạm Nhật Vượng không mượn tiền bá tánh trên thị trường trái phiếu như hai người kia mà ông ta lại mượn trực tiếp?

Xét về mức độ an toàn thì mua trái phiếu Tân Hoàng Minh và trái phiếu An Đông sẽ an toàn hơn mua tờ giấy chứng nhận của VMI JCS, vì sao? Vì trái phiếu được kiểm soát bởi luật chứng khoán nhà nước, còn giấy ghi nợ VMI của ông Phạm Nhật Vượng có gì kiểm soát? Cực kỳ rủi ro. Đó là cảnh báo cho những nhà đầu tư.

Hiện nay VinGroup đang có Vinhomes và Vinfast là hai nhánh đầu tư chính. Lâu nay Vinhomes là mỏ vàng kiếm lợi nhuận cho tập đoàn, còn Vinfast thì vẫn đang trong giai đoạn đốt tiền. Nói đơn giản là Vinhomes in tiền cho Vinfast đốt. Vậy câu hỏi đặt ra là, liệu rằng Vinhomes có moi ra đủ tiền cho Vinfast đốt hay không?

Ban đầu, dự định của ông Phạm Nhật Vượng là cho Vinfast IPO gọi vốn từ thị trường nước ngoài trong năm 2022 để đốt tiền kiếm tăng trưởng, nhưng kế hoạch này đến nay vẫn chưa thực hiện được, và e là không thể làm được. Gọi vốn đến 5 tỷ đô la không phải là dễ với một doanh nghiệp không mấy tên tuổi trên thị trường thế giới như Vinfast.

Việc ông Phạm Nhật Vượng né thị trường trái phiếu và vẽ ra cách tương tự để mượn tiền trực tiếp từ bá tánh, điều đó cho thấy Vin Group đang gặp 2 vấn đề lớn. Vấn đề thứ nhất là Vin Group đang thiếu tiền cho Vinfast đốt và vấn đề thứ hai là cơ thể Vin Group đang mang mầm bệnh như Tân Hoàng Minh và Vạn Thịnh Phát. Vì sao vậy? Vì có bệnh Vin mới né thị trường trái phiếu chứ khỏe mạnh thì việc gì? Cứ danh chính ngôn thuận mà phát hành trái phiếu chứ?

Sau khi ông Vượng vẽ ra cách huy động vốn ngoài thị trường trái phiếu, mạng xã hội đã vạch ra âm mưu của ông Vượng thì ngay sau đó là hàng loạt bài báo cho biết Vinhomes lãi ròng 14,5 ngàn tỷ. Theo tôi, đây là hình thức lùa gà chứ thực chất Vin Group vã lắm rồi.

Ban đầu ông Phạm Nhật Vượng tính xẻ bánh vẽ (bất động sản tồn kho hay bất động sản trên giấy đều là bánh vẽ tất, vì không nhà đầu tư nào sở hữu được bánh mà chỉ sở hữu tờ giấy) ra trị giá 120 triệu. Tuy nhiên với miếng bánh vẽ lớn thế thì những người ít tiền như chị bán rau, chị bán hủ tiếu gõ, anh xe ôm, anh công nhân v.v… không đủ tiền để mua một miếng. Vậy nên ông Vượng đã cho xẻ miếng bánh vẽ 120 triệu thành 3 miếng, mỗi miếng trị giá cỡ 40 triệu để dụ những người ít tiền tham gia vào việc góp vốn cho ông.

Việc xẻ nhỏ miếng bánh vẽ ấy cho thấy, ông Phạm Nhật Vượng đang rất khát vốn và vì quá khát nên ông vét từng giọt tiền nhỏ để góp lại cho Vinfast tiếp tục đốt để duy trì ngọn lửa. Hiện nay các ông lớn như Toyota, Ford, Honda, Hyundai, Nissan, Volkswagen v.v… đang chuẩn bị hàng chục tỷ đô nhảy vào thị trường xe điện. Những ông lớn này đang có hạ tầng phân phối rất lớn, chỉ cần đưa xe điện thay xe xăng là xong. Như vậy không biết Vinfast đốt bao nhiêu tiền mới tồn tại được giữa rừng những ông lớn này? Chắc đốt không xuể.

Tiền trong túi anh công nhân, chị bán rau, anh xe ôm mà đem ra đốt để đấu với Toyota, Honda, Hyundai, Nissan, Volkswagen thì chẳng khác nào trứng chọi đá. Nhà đầu tư nên thận trọng. Trước khi bị dính đến pháp luật, Tân Hoàng Minh, FLC, Vạn Thịnh Phát đều rất uy tín. Đó là bài học, học lại cũng chưa muộn.