Ung thư di căn ở cục đăng kiểm

Tin từ báo thanh niên trong nước

Đó là lời của Bộ trưởng GTVT Nguyễn Văn Thắng, sai phạm trong đăng kiểm thực chất là “căn bệnh ung thư di căn” nhiều năm … dù rất đau xót nhưng đã là tội phạm thì kể cả thay 100% người vẫn phải làm.

Phát biểu tại hội nghị tổng kết công tác của Cục Đăng kiểm Việt Nam chiều 16.1, Bộ trưởng Bộ GTVT Nguyễn Văn Thắng nhiều lần nhấn mạnh sự cố “rất nghiêm trọng”, “đau xót” khi nhiều cán bộ của cục từ cục trưởng, trưởng phòng đến các cán bộ trung tâm đăng kiểm bị tạm giam, khởi tố.

Bộ trưởng Bộ GTVT Nguyễn Văn Thắng

Lãnh đạo Bộ GTVT cũng cho rằng, sai phạm của Cục Đăng kiểm Việt Nam không ai kiểm soát, từ trên xuống dưới là một, vì “ông quản lý nhà nước nhưng buông lỏng quản lý, nhận tiền hàng tháng thì chỉ đạo, thanh kiểm tra gì nữa”. Xe đến không đảm bảo yêu cầu cho thuê phụ tùng để kiểm định, thậm chí còn sử dụng phần mềm để thay số kiểm định khí thải…

Khởi tố, tạm giam nhiều cán bộ, theo ông Thắng, bắt đến cục trưởng, Đặng Việt Hà.

Bài báo viết:

“Đây là quản lý nhà nước hay đây là lực lượng tội phạm? Chắc chắn là còn nhiều cán bộ nữa của chúng ta vướng vào vòng lao lý.

From: Phan Sinh Trần

Lịch sử cần sòng phẳng, rõ ràng với nhau

Lịch sử cần sòng phẳng, rõ ràng với nhau

Báo Tiếng Dân

Đỗ Thành Nhân

19-1-2023

Trung ương Đảng và Quốc hội cho ông Nguyễn Xuân Phúc thôi chức Chủ tịch nước là hoàn toàn đúng. Đất nước này không thiếu người có tài năng, uy tín và đạo đức để làm người đại diện cho quốc gia.

Lần đầu tiên trong lịch sử đảng Cộng sản có vị Chủ tịch nước (bị buộc, xin) thôi chức giữa nhiệm kỳ để nghỉ hưu. Tuy nhiên ông Nguyễn Xuân Phúc dù sao cũng là Chủ tịch nước, về mặt đối ngoại là “nguyên thủ quốc gia” – là một nhân vật của lịch sử hiện đại, nên cũng cần sòng phẳng, rõ ràng với nhau về công và tội của ông Phúc.

Ông Nguyễn Xuân Phúc làm CTN từ tháng 4-2021, cũng có nghĩa rời ghế Thủ tướng, không còn điều hành Chính phủ tại thời điểm đó, để trao quyền cho Thủ tướng kế nhiệm là ông Phạm Minh Chính. Tuy nhiên, quy cho ông Phúc “chịu trách nhiệm chính trị của người đứng đầu khi để nhiều cán bộ, trong đó có 2 đồng chí Phó Thủ tướng, 3 bộ trưởng có vi phạm, khuyết điểm, gây hậu quả rất nghiêm trọng; 2 đồng chí Phó Thủ tướng đã xin thôi giữ các chức vụ, 2 bộ trưởng và nhiều cán bộ bị xử lý hình sự” là cần xem xét lại.

Thứ nhất: cần xác định rõ ràng trách nhiệm của người đứng đầu.

– Nếu trách nhiệm về Quản lý nhà nước trước Hiến pháp và pháp luật thì các Bộ trưởng, Phó Thủ tướng thuộc Chính phủ mà Thủ tướng là người đứng đầu, chứ không phải Chủ tịch nước.

– Nếu trách nhiệm về mặt Đảng thì nhiều Ủy viên Trung ương, Ủy viên Bộ Chính trị (Phó Thủ tướng Phạm Bình Minh), thì ông Nguyễn Xuân Phúc không phải là người đứng đầu.

Thứ hai: cần xác định thời gian xảy ra sai phạm.

Những Phó thủ tướng, Bộ trưởng, Cán bộ sai phạm đều là người của Chính phủ nhiệm kỳ mới được Quốc hội phê chuẩn.

Hầu hết những sai phạm của những vị nói trên đến mức phải bị truy tố, kỷ luật đều liên quan tới chống dịch Covid, tới Việt Á, tới các chuyến bay giải cứu, xảy ra chủ yếu trong nhiệm kỳ Chính phủ mới, chứ không phải thời ông Phúc làm Thủ tướng Chính phủ.

Nếu nhiệm kỳ Chính phủ trước ông Phúc làm sai (hoặc không phù hợp), thì nhiệm kỳ mới, Chính phủ mới, Thủ tướng mới có quyền và phải có trách nhiệm điều chỉnh cho phù hợp với tình hình mới.

Ngay cả Chủ tịch UBND Tỉnh mới cũng có quyền ban hành nhiều quyết định hành pháp thay thế quyết định của Chủ tịch cũ là hoàn toàn bình thường. Tại sao Thủ tướng Chính phủ mới lại không thực hiện?

***

Cá nhân người viết bài này, qua dư luận xã hội và chứng nhận một số vụ việc thì ông Nguyễn Xuân Phúc không xứng đáng làm CTN nữa và rất đồng thuận với Trung ương Đảng, Quốc hội cho thôi chức.

Tuy nhiên, ông Nguyễn Xuân Phúc vẫn còn quyền con người, quyền công dân, ông chưa có tội gì, cho đến khi Tòa án phán quyết. Ông Nguyễn Xuân Phúc cũng không phải là cái thùng rác để đổ hết tất cả trách nhiệm, tội lỗi vào đó, là điều không công bằng với ông ta.

Điều quan trọng là ông Nguyễn Xuân Phúc từng là “nguyên thủ quốc gia” – là con người của lịch sử nên cần đánh giá trung thực, khách quan về lịch sử.

Nói thêm:

  1. Nếu cho rằng bà Trần Thị Nguyệt Thu, phu nhân nguyên CTN Nguyễn Xuân Phúc hoặc những người có quan hệ với ông Phúc “lợi dụng ảnh hưởng” để trục lợi, làm bậy, thì đây thuộc là vấn đề của thể chế, pháp luật chứ không phải riêng bà Thu.
  2. Nếu ông Nguyễn Xuân Phúc không phải “BỊ BUỘC thôi chức” mà “TỰ NGUYỆN XIN thôi chức” thì phải nói là ông Phúc còn hơn những “người tử tế” khác.

Đã đến lúc cần có Luật Hiến pháp và Tòa án Hiến pháp để phán quyết những trường hợp như Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc.

Kể chuyện trước đêm giao thừa về Nguyễn Xuân Phúc và Nguyễn Bá Thanh

Báo Tiếng Dân

Thu Hà

21-1-2023

Từ khi cướp được chính quyền năm 1945, lập nên nhà nước, đảng Cộng sản Việt Nam đã bắt đầu chia bè phái, phe nhóm chính trị để thâu tóm quyền lực, thao túng chính trường, nhằm dễ bề biển thủ công quỹ, ăn cắp tài sản của dân, mua quan bán chức…

Sau năm 1975, các vấn nạn nói trên lan rộng trong cả hệ thống chính trị, từ trung ương đến địa phương. Quảng Nam – Đà Nẵng (QN-ĐN) cũng cuốn vào cơn lốc đó. Nội bộ lãnh đạo cốt cán chia hai phe, phe quê Quế Sơn và phe quê Hoà Vang. Hai phe này so găng, tranh giành quyền lực “một mất một còn”, dai dẵng suốt 30 năm, từ năm 1985 đến năm 2015, với đủ cung bậc thắng, thua. Ba cuộc so găng khốc liệt nhất là vào năm 1992, 2000 và 2014.

Trong cơn lốc tranh quyền đoạt vị đó, hai nhân vật để lại nhiều giai thoại nhất là Nguyễn Bá Thanh và Nguyễn Xuân Phúc.

Cuộc đời của Nguyễn Xuân Phúc và Nguyễn Bá Thanh giống nhau một cách kỳ lạ:

– Nguyễn Bá Thanh sinh năm Quý Tỵ 1953, quê huyện Hoà Vang, tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng (sau 1997 mới tách tỉnh).

– Bố Thanh là ông Nguyễn Bá Tùng, năm 1954 ông Tùng tập kết ra Bắc, mẹ ông ở lại miền Trung. Sau đó, bố Thanh quay về Quảng Nam rồi hy sinh, được truy tặng danh hiệu “Anh hùng Lực lượng vũ trang”.

– Năm 1968, Thanh được đưa ra Bắc, học sinh trường miền Nam. Thanh từng là Tỉnh uỷ viên Quảng Nam – Đà Nẵng khoá 15, vào Uỷ viên Trung ương khoá X.

– Vợ Thanh là Lê Thị Quý, quê Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam

– Vợ chồng Bá Thanh có hai con, một trai một gái. Con trai Nguyễn Bá Cảnh, từng du học Anh quốc, ngành Quản trị công, về nước làm cán bộ Đoàn, từng giữ chức Bí thư thành đoàn Đà Nẵng.

Vợ chồng Nguyễn Bá Thanh, Lê Thị quý. Ảnh: PLTP

– Nguyễn Xuân Phúc tuổi Giáp Ngọ 1954, quê huyện Quế Sơn, tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng.

– Bố ông là Nguyễn Văn Hiền, tập kết ra Bắc năm 1954. Mẹ ở lại Quảng Nam, tham gia Mặt trận Giải phóng miền Nam, năm 1966 thì bà hy sinh. Anh trai ông là Nguyễn Quốc Dũng, là Anh hùng Lực lượng vũ trang.

– Năm 1967, ông Phúc được đưa ra Bắc, học sinh trường miền Nam. Phúc từng là Tỉnh uỷ viên Quảng Nam – Đà Nẵng khoá 15, vào Uỷ viên Trung ương khoá X.

– Vợ Phúc là bà Trần Thị Nguyệt Thu, quê Điện Bàn, Quảng Nam.

– Vợ chồng ông Phúc có hai con, một gái một trai. Con trai Nguyễn Xuân Hiếu, từng du học ở Mỹ, ngành Quản trị công, về nước làm cán bộ Đoàn, từng giữ chức Phó bí thư Tỉnh đoàn Bắc Giang.

Vợ chồng Nguyễn Xuân Phúc và Trần Thị Nguyệt Thu. Nguồn: TTXVN

Sới vật một vùng quê

Năm 1992, sau nhiều năm hậm hực, phe nhóm Quế Sơn cầm đầu là Lê Quốc Khánh, sinh 1938, quê Quế Sơn, giữ chức Phó Bí thư Tỉnh uỷ, chủ tịch HĐND tỉnh QN-ĐN, đại biểu QH khoá 9, liên kết với phe Điện Bàn để tấn công.

Phe nhóm Hoà Vang, đại diện là Nguyễn Văn Chi, sinh 1945, Uỷ viên Trung ương khoá VI, Bí thư Tỉnh uỷ và Trần Đình Đạm, sinh 1934, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh QN-ĐN, đại biểu QH khoá 8.

Trận này phe Quế Sơn thắng. Nguyễn Văn Chi bay chức bí thư, Trần Đình Đạm về vườn. Sau này nhờ lập công trong vụ án ông Nguyễn Hà Phan, ông Chi tái trúng cử Ủy viên Trung ương khoá VII, VIII, IX, vào Ban bí thư, Bộ Chính trị.

Không lâu sau, nội tình đảng bộ QN-ĐN mất đoàn kết nghiêm trọng. Trung ương phải cử hai Uỷ viên Trung ương là Mai Thúc Lân (1935-2014) quê Điện Bàn, Ủy ban Kinh tế và Ngân sách của Quốc hội, vào ngồi ghế bí thư. Trương Quang Được (1940-2016) quê Hội An, Tổng cục trưởng Tổng cục Hải quan, vào nắm Phó bí thư, chủ tịch UBND tỉnh. Được ba năm, cả hai phe hoà hoãn, dừng chiến sự.

Năm 1997, tỉnh QN- ĐN tách ra tỉnh Quảng Nam và thành phố Đà Nẵng, trực thuộc trung ương. Trương Quang Được, rồi đến Phan Diễn lần lượt nắm ghế bí thư Đà Nẵng.

Thời điểm này, anh ruột ông Phúc là Nguyễn Quốc Dũng, tức Dũng “lửa”, Viện trưởng Viện kiểm sát QN-ĐN, được phân công làm Thành uỷ viên, Viện trưởng VKS Đà Nẵng. Ông Trần Văn Thanh, đồng hương Quế Sơn, bạn thân ông Phúc, làm Thường vụ Thành uỷ, giám đốc Công An. Giám đốc sở Du lịch Nguyễn Xuân Phúc đi theo bí thư Lân, làm Phó chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam.

Nguyễn Bá Thanh nhờ Nguyễn Văn Chi và Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình hậu thuẫn, giành được ghế Phó Bí thư Thành uỷ, Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng. Nguyễn Bá Thanh độc đoán, tham nhũng, ra sức thâu tóm quyền lực cho nhóm Hoà Vang.

Năm 2000, trong “Vụ án cầu sông Hàn”, Trần Văn Thanh, Nguyễn Quốc Dũng cho khởi tố bắt giam một loạt đàn em của Nguyễn Bá Thanh tại Công ty Xây lắp và Kinh doanh nhà.

Đích nhắm của phe Quế Sơn là tống Nguyễn Bá Thanh vào nhà giam. Có lần, gây gổ trên sân tennis, Dũng “lửa” đã chỉ vào mặt Nguyễn Bá Thanh, nói “có ngày tao sẽ bắt mày!”

Nguyễn Bá Thanh cao tay, mua chuộc lính của Trần Văn Thanh, tiêu huỷ các bản cung, bút lục, liên quan đến ông ta. Uỷ viên Bộ Chính trị Nguyễn Văn Chi cũng ra tay giải cứu, nhờ đó Bá Thanh thoát nạn.

Cuộc tỉ thí lần này, phe Quế Sơn thua đau. Trần Văn Thanh mất chức giám đốc Công an, Dũng “lửa” về nghỉ hưu non.

Mặc dù thắng, nhưng Nguyễn Bá Thanh vẫn nuôi thù hận trong lòng. Mấy năm sau, ông ta dàn cảnh, Trần Văn Thanh phải sụp bẫy, thân bại danh liệt. Ngày Thanh “công an” ra toà trên cáng cứu thương, phe Quế Sơn thề sẽ tiêu diệt phe nhóm Hoà Vang.

Kể từ đó, Nguyễn Bá Thanh xem anh em Nguyễn Quốc Dũng – Nguyễn Xuân Phúc là kẻ thù “không đội trời chung”. Khi chỉnh trang đô thị ở quận 3, Nguyễn Bá Thanh cho mở đường đâm ra biển, cắt ngang bịt luôn đường Đặng Vũ Hỷ, nơi có nhà riêng của Dũng “lửa”, không cho thông ra đại lộ Phạm Văn Đồng. Ông ta cũng cấm không cho láng nhựa, vì vậy đường Đặng Vũ Hỷ mưa thì ngập, nắng thì cát bụi mịt mù.

Nguyễn Bá Thanh và Nguyễn Xuân Phúc như hai cọp dữ sống chung một rừng, không ai chịu thua ai. Khi ở miền Bắc, Thanh học đại học Nông Nghiệp 1, còn Phúc học đại học Kinh tế Quốc dân. Để hơn Phúc, Thanh rủ Vũ Ngọc Hoàng, (sau này là Phó Ban thường trực Ban Tuyên giáo Trung ương khoá XI), cùng mua bằng Phó tiến sĩ.

Vợ Thanh là Lê Thị Quý, y tá tuyến quận. Vợ Phúc là Trần Nguyệt Thu, kế toán khách sạn Thu Bồn, TP Đà Nẵng. Thu trẻ và đẹp hơn Quý. Để vợ mình vượt lên, Thanh đưa Quý ra Huế học bác sĩ “chuyên tu”, sau về làm Phó giám đốc một bệnh viện.

Khi vợ chồng Phúc mua được căn nhà mặt tiền số 58 Nguyễn Thị Minh Khai, rộng khoảng 100 m2, Thanh cũng không chịu thua kém, nhanh chóng thâu tóm công sản đối diện nhà Phúc, số 83 Nguyễn Thị Minh Khai, vốn là công ty quốc doanh, mặt tiền rộng khoảng ba chục mét, gấp năm lần nhà Phúc. Thanh ở trên biệt phủ 189 Cách Mạng Tháng 8, còn căn nhà 83 Nguyễn Thị Minh Khai, Thanh cho Công ty Du lịch Việt Nam thuê.

Năm 2006, cả hai trúng Uỷ viên Trung ương khoá X. Nguyễn Xuân Phúc làm bộ trưởng chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ, Nguyễn Bá Thanh vẫn trụ lại, nắm chức Bí thư Đà Nẵng.

Năm 2011, Phúc lọt vào Bộ Chính trị khoá XI. Thanh là ứng viên Bộ Chính trị, nhưng bị “knock out”. Phúc làm Phó Thủ tướng, Thanh vẫn ngồi ghế Bí thư Đà Nẵng. Lòng Thanh đầy hằn học, đố kỵ, không thèm nhìn mặt Phúc, nói chi tới chuyện chúc mừng.

Trong Lễ hội văn hoá “Quảng Nam, hành trình di sản” được tổ chức tại Hội An, Nguyễn Bá Thanh làm bẽ mặt Nguyễn Xuân Phúc trước khá đông quan chức Trung ương và địa phương, khi yêu cầu Ban Tổ chức dời bản tên ông ta đi chỗ khác, không muốn ngồi gần ông Phúc.

Nguyễn Bá Thanh và Nguyễn Xuân Phúc tại lễ cắt băng khánh thành cầu Rồng và cầu Trần Thị Lý 10 năm trước. Ảnh: Kênh 14

Tháng 1-2013, Bá Thanh được phe Trọng – Sang kéo ra Hà Nội làm Trưởng ban Nội chính Trung ương đảng, nhằm đấu với Nguyễn Tấn Dũng.

Thanh vừa nhận quyết định, thì Nguyễn Xuân Phúc cho Thanh tra Chính phủ công bố kết luận thanh tra đất đai tại Đà Nẵng. Theo Kết luận Thanh tra, giai đoạn 2003 đến 2011, lãnh đạo Đà Nẵng đã làm thất thoát 3.434 tỷ đồng.

Biết Phúc chính thức nổ súng tấn công, Thanh phản ứng ra mặt. Trả lời báo chí, Thanh khẳng định,những kết luận sai phạm về quản lý đất đai gây thất thoát nguồn ngân sách nhà nước của Thanh tra Chính phủ là không có cơ sở, thiếu tính thuyết phục và không đi sát với thực tế”.

Được Nguyễn Phú Trọng bảo kê, dàn xếp, vụ 3.434 tỷ tạm xếp lại, chính phủ không nhắc đến nữa. Tuy vậy, ảnh hưởng vụ này làm Thanh rớt Uỷ viên Bộ Chính trị trong đợt bầu bổ sung hồi tháng 5-2013 tại hội nghị trung ương 7, khoá XI. Rất cay cú và điên tiết, Thanh chỉ biết nuôi hận, chờ ngày phục thù.

Vinh quang và cay đắng

Năm 2014, Nguyễn Bá Thanh bị đầu độc phóng xạ, y học Hoa Kỳ cũng “bó tay”, không chữa trị được. Trang Chân Dung Quyền Lực tung tin, cho rằng Nguyễn Xuân Phúc chủ mưu. Nhưng nhiều nguồn khác cho biết, thủ phạm là những đồng đảng làm ăn chung với Thanh, ra tay diệt Thanh để chiếm đoạt hàng ngàn tỷ.

Sau khi Thanh chết, năm 2015, Phúc chỉ đạo điều tra Đà Nẵng toàn diện. Nguyễn Xuân Anh, Bí thư Đà Nẵng, con trai ông Nguyễn Văn Chi bị lột bỏ tất cả các chức vụ, bị đuổi ra khỏi Trung ương. Vũ “nhôm”, đệ tử ruột của Nguyễn Bá Thanh đào tẩu và bị dẫn độ về nước. Hàng loạt quan chức Đà Nẵng bị ném vào tù. Nguyễn Bá Cảnh, con trai Thanh, cũng bị loại ra khỏi hệ thống chính trị, phải chạy sang Singapore sống.

Cuộc thư hùng kéo dài từ năm 2013 đến 2018 này, chỉ một mình Nguyễn Xuân Phúc đại diện cho phe Quế Sơn, đã đánh tan nát cả đội quân đảng viên lãnh đạo của phe Hoà Vang, mà Nguyễn Bá Thanh gầy dựng suốt 20 năm.

Thanh giã biệt nhân gian vào thứ 6, ngày 13-2-2015, tức 25 tháng Chạp năm Giáp Ngọ.

Điều lạ kỳ, không tin nổi nhưng có thật, Nguyễn Xuân Phúc bị buộc phải giã biệt đỉnh cao quyền lực vào ngày 17-1-2022, tức 26 tháng Chạp, năm Nhâm Dần, sau khi bị buộc thôi các chức vụ tối cao trong đảng.

Đối với dân Hoà Vang, Thanh tuy chết nhưng vẫn “sống” trong lòng họ. Còn với dân Quế Sơn, Phúc tuy còn sống sờ sờ ra đó, nhưng mọi thứ xem như đã “chết lâm sàng”.

Hàng ngàn người hâm mộ tiễn đưa Nguyễn Bá Thanh. Nguồn: Báo Thanh Niên Vài người bạn thân đón Nguyễn Xuân Phúc trở về. Nguồn: CTV Tiếng Dân

Vài người bạn thân đón Nguyễn Xuân Phúc trở về. Nguồn: CTV Tiếng Dân

Nhiều lý do khiến Phúc bị văng ra khỏi chính trường, trong đó có những điều ít người chú ý:

– Trần Cẩm Tú, Chủ nhiệm Uỷ ban Kiểm tra Trung ương, là người được Nguyễn Văn Chi đỡ đầu vào Uỷ viên Trung ương khoá XI, giữ chức Phó chủ nhiệm UBKT Trung ương vào tháng 1-2011.

– Phan Đình Trạc, Trưởng ban Nội chính Trung ương, từng là cấp phó cho Nguyễn Bá Thanh hai năm, từ năm 2013 đến 2015.

– Vương Đình Huệ, Chủ tịch Quốc hội, người cùng Thanh được Nguyễn Phú Trọng bảo kê ngồi ghế Trưởng ban Kinh tế và Ban Nội chính vừa tái lập lúc đó. Năm 2013, Huệ cùng với Thanh từng bị phe Dũng – Phúc cho “out” trong cuộc đua vào Bộ Chính trị.

Ba nhân vật nêu trên ít nhiều ân nghĩa, có mối thân hữu với Nguyễn Bá Thanh và phe Hòa Vang. Cả ba cũng là những người yêu cầu “anh Phúc nên nghỉ đi” trong cuộc họp Bộ Chính trị kiểm điểm Nguyễn Xuân Phúc.

Còn Nguyễn Phú Trọng, dĩ nhiên luôn tin tưởng và dành tình cảm cho Nguyễn Bá Thanh, dù Thanh là “trùm tham nhũng”, với quá nhiều tai tiếng. Cho nên không quá khó hiểu vì sao Trương Tấn Sang tránh mặt, không muốn gặp Nguyễn Xuân Phúc vào ngày 11-1-2023, khi Phúc vào thành Hồ, đến Bình Dương chúc Tết các cựu nguyên thủ, ông Sang đưa phu nhân ra Bắc hành hương Hà Tĩnh, Nghệ An, Hưng Yên vào ngày 10-1-2023.

Hậu trường chính trị của đảng CSVN luôn phức tạp, đầy rẫy thủ đoạn nham hiểm. Những “anh hai Nam Bộ” còn chịu không nổi các “tay kiếm Bắc Hà”, thì người xứ Quảng chân chất, quê mùa như Nguyễn Xuân Phúc, đi từ đỉnh cao vinh quang đến vực thẳm cay đắng là điều không tránh khỏi.

Cộng Sản = Tham Bạo

Thôi làm… ‘chủ dân’, ông Phúc đã thấm thía… ‘dân chủ XHCN’?

Báo Tiếng Dân

Blog VOA

Trân Văn

24-1-2023

Nếu các đồng chí từng cùng ông bồi đắp và xiển dương “dân chủ XHCN” không bơm thông tin và không bật đèn xanh, búa rìu dư luận đâu có giáng xuống ông và gia đình ông dữ dội như vậy. Nguồn: Reuters

Không may cho cả ông Nguyễn Xuân Phúc lẫn vợ, con trai, con gái, con rể là ông đột nhiên thất thế. Chỉ trong vòng vài tháng, sau khi gió đổi chiều, thể chế từng nâng ông lên giờ đạp ông xuống không thương tiếc.

Đài Phát thanh và Truyền hình Nam Hàn (KBS) vừa công bố kết quả cuộc thăm dò dư luận do KBS ủy thác cho Hankook Research thực hiện để tìm hiểu nhận định của công chúng về hiệu quả làm việc của ông Yoon Suk-yeol (Tổng thống Nam Hàn). Theo kết quả cuộc thăm dò dư luận vừa kể thì có tới 54,7% cho rằng, ông Yoon chưa làm tròn vai trò Tổng thống. Tuy nhiên tỉ lệ này vẫn khả quan hơn hai tháng trước. Hồi tháng 11/2022, có tới 64,9% cho biết họ không hài lòng về Tổng thống thống Nam Hàn.

Ông Yoon đảm nhiệm vai trò Tổng thống Nam Hàn từ tháng 5/2022 và chỉ trong vòng tám tháng, KBS đã ủy nhiệm cho cơ quan chuyên trách thăm dò dư luận đánh giá về mức độ tín nhiệm của công chúng chúng đối với ông Yoon hai lần (1)…

Cũng vào thời điểm này, Reuters đã công bố kết quả cuộc thăm dò dư luận Mỹ do Reuters và Ipsop (một tập đoàn chuyên nghiên cứu về thị trường và quan điểm công chúng) phối hợp thực hiện. Theo kết quả cuộc thăm dò mới nhất đó thì chỉ có 40% tán thành và ủng hộ cách thức ông Joe Biden (Tổng thống Mỹ) quản trị – điều hành quốc gia. Tháng trước, kết quả một cuộc thăm dò khác cho thấy, tỉ lệ công chúng tán thành và ủng hộ ông Biden chỉ có… 39% (2).

Những cuộc thăm dò dư luận để xác định mức độ hài lòng của dân chúng thuộc nhiều giới khác nhau, ở những khu vực khác nhau đối với cá nhân đang lãnh đạo quốc gia như vừa đề cập là chuyện bình thường ở bên ngoài Việt Nam. Tại Việt Nam, “dân chủ XHCN” nhân danh toàn dân để áp đặt ý chí chủ quan của một số cá nhân lãnh đạo hệ thống chính trị, hệ thống công quyền nên không chấp nhận cho các cá nhân được quyền bày tỏ ý kiến, được quyền nêu ý kiến của riêng họ nên không cho… “chơi trò này”!

***

Cách nay năm năm, vào dịp Tết Mậu Tuất (2018), khi toàn bộ hệ thống chính trị, hệ thống công quyền tiếp tục thực hiện truyền thống… “Tết trồng cây”, ông Nguyễn Phú Trọng – Tổng Bí thư đảng CSVN từng phát biểu đại loại thế này:

… Chúng tôi nêu ý định năm nay là một cái Tết trồng cây bảo vệ rừng vì phá rừng nhiều quá nhưng phải làm sao cho thiết thực! Cứ cầm cái xẻng nghêu ngao. Cầm ra mút cán… người ta trông là biết ông này không trồng cây. Gảy gảy tí đất, chân thì đi giầy, xong lại đưa cái khăn với chậu nước… phản cảm quá! Rồi cây thì to đùng xây sẵn mấy vòng xung quanh rồi! Điều đó đã nói rồi nhưng dưới địa phương ‘nó’ không chịu chuyển. ‘Nó’ cứ chuẩn bị sẵn! Thậm chí cái cán xẻng – tôi nói nhiều lần lắm rồi – mà ‘nó’ cứ quấn xanh xanh, đỏ đỏ… rồi trồng cây phải đi găng tay này, xong rồi có người đưa cho cái khăn lau tay… Tôi bảo ‘không’, tớ nông dân quen rồi phủi cái là sạch rồi (3)

Ba năm sau – đến Tết Tân Sửu (2021) – đích thân ông Trọng thản nhiên làm đúng những gì ông đã lớn tiếng phê phán: Cũng… đi giày, cũng… cầm xẻng gảy gảy tí đất để trồng một… cái cây to đùng (4)… không phải một nơi mà… vài nơi (5)… Tuy nhiên không có bất kỳ ai trong hệ thống chính trị, hệ thống công quyền, hệ thống truyền thông chính thức tại Việt Nam dám gọi đó là… “phản cảm” và… “không thiết thực”. Tất cả cùng hoan hỉ xem việc ông Trọng… “trồng cây” là… “sự kiện chính trị quan trọng”!

Xét theo logic về nhận thức, nếu không tự xem mình là bề trên của hệ thống chính trị, hệ thống công quyền, ông Trọng sẽ không phô bày sự trịch thượng, gọi những hệ thống này ở các địa phương là… “”. Càng không dễ dãi chỉ trích “” đã làm đúng những gì chính ông cũng làm! “Dân chủ XHCN” cho ông Trọng sự tự tin của một ông “vua” để “muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm” và vì các hệ thống, kể cả hệ thống truyền thông chính thức mặc định ông Trọng là… “vua” nên không ai dám nhắc, dám nói gì.

Đó cũng là lý do Tết này, cho dù ông Trọng gạt Quyền Chủ tịch Nhà nước sang một bên, giành việc thay mặt hệ thống chính trị, hệ thống công quyền công bố diễn văn chúc mừng năm mới nhưng các hệ thống chỉ nhất mực… tung hô!

***

Tuy “dân chủ XHCN” tạo ra vô số “vua” lớn, “vua” bé và trong phạm vi cai trị của mình, các vị… “vua” “muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm” nhưng “dân chủ XHCN” cũng có mặt trái… và sau dân, cũng sẽ có lúc các vị… “vua” “ngậm đắng, nuốt cay”…

Cách nay khoảng năm tháng (8/2022), đại diện tập thể nhân viên y tế của Bệnh viện Nhân dân Gia Định ở TP.HCM xin trang bị… khiên, mặt nạ, áo giáp để nhân viên y tế có thể… tự bảo vệ họ. Tình trạng nhân viên y tế bị hành hung ngay tại tại các cơ sở y tế đã trở thành vấn nạn trên phạm vi toàn quốc và dù càng ngày càng nghiêm trọng nhưng hệ thống chính trị, hệ thống công quyền không thèm bận tâm thành ra mới có chuyện xin cấp… khiên, mặt nạ, áo giáp (6)!..

Cũng vào thời điểm đó, khi đối thoại với người hâm mộ trên Facebook Gaming, một streamer nửa đùa, nửa thật về chuyện… “bị hói là do xem nhiều phim khiêu dâm” và lấy “bác chủ tịch nước” làm ví dụ!.. Thế là cả hệ thống rùng rùng chuyển động vì có kẻ dám… “xúc phạm lãnh đạo cấp cao”. Chẳng hạn Cục An ninh mạng và Phòng chống tội phạm của Bộ Công an Việt Nam tuyên bố “đang phối hợp với các đơn vị chức năng truy tìm nữ streamer tên N.T.T.L để điều tra” (7). Còn Sở Thông tin – Truyền thông (TTTT) Hà Nội ra lệnh cho Thanh tra TTTT “lập tức xem xét, xử lý nữ streamer có phát ngôn thiếu chuẩn mực”…

Dân chủ XHCN” là như thế, xem nhân dân như rác kể cả khi đó là thành phần đặc biệt như nhân viên y tế và chỉ chú trọng một chuyện là bảo vệ “lãnh đạo cấp cao”, sẵn sàng nghiêm trị nếu ai đó dám “xúc phạm” dưới bất kỳ hình thức nào…

Không may cho cả ông Nguyễn Xuân Phúc lẫn vợ, con trai, con gái, con rể là ông đột nhiên thất thế. Chỉ trong vòng vài tháng, sau khi gió đổi chiều, thể chế từng nâng ông lên giờ đạp ông xuống không thương tiếc. Nếu các đồng chí từng cùng ông bồi đắp và xiển dương “dân chủ XHCN” không bơm thông tin và không bật đèn xanh, búa rìu dư luận đâu có giáng xuống ông và gia đình ông dữ dội như vậy. “Dân chủ XHCN” buộc ông phải nhận sai, phải từ chức mà không dám hó hé dù rõ ràng những kẻ ép ông cũng là đối tượng phải chịu trách nhiệm liên đới như… ông. “Gậy ông đập lưng ông”! Chừng đó không rõ đã đủ để ông Phúc thấm thía về “dân chủ XHCN”?

Cả ngàn người cấp cứu do đánh nhau trong 2 ngày đầu nghỉ Tết

Báo Nguoi-viet

January 23, 2023

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Chỉ trong hai ngày đầu nghỉ Tết Quý Mão 2023, đã có 1,056 người ở các tỉnh, thành phải cấp cứu do đánh nhau, trong đó có một người chết.

Báo Zing hôm 22 Tháng Giêng dẫn lời ông Lương Ngọc Khuê, cục trưởng Cục Quản Lý Khám Chữa Bệnh Bộ Y Tế Việt Nam, cho biết theo tin được tổng hợp từ báo cáo của 63 Sở Y Tế và y tế ngành, tính đến sáng 22 Tháng Giêng (tức Mùng Một Tết), có 76,871 bệnh nhân đang điều trị tại các cơ sở khám, chữa bệnh trên toàn quốc.

Ngày nghỉ Tết ở Việt Nam thường hay xảy ra đánh nhau. (Hình: Gia Đình Việt Nam)

Trong đó, chỉ hai ngày nghỉ đầu tiên của dịp Tết Quý (tính từ 7 giờ sáng 29 Tết đến 7 giờ sáng Mùng Một Tết Quý Mão 2023), Mão số ca nhập viện cấp cứu do tai nạn đánh nhau, tai nạn do vũ khí, vật liệu nổ tăng từ 23%-31% so với cùng kỳ Tết Nhâm Dần 2022.

Cụ thể, từ sáng 30 đến sáng Mùng Một Tết Quý Mão, các bệnh viện khắp Việt Nam tiếp nhận 186 trường hợp khám, cấp cứu do pháo nổ, pháo hoa, nhiều hơn 57 ca so với cùng ngày Tết 2022. Tổng chung hai ngày nghỉ Tết, có 215 ca cấp cứu vì pháo, chưa kể có 19 ca cấp cứu vì tai nạn vũ khí, vật liệu nổ tự chế với hai ca tử nạn.

Đáng lưu ý, tổng số ca cấp cứu vì đánh nhau không giảm, với 1,056 ca chỉ trong hai ngày nghỉ Tết đầu tiên, tương đương Tết năm ngoái, trong đó có một người chết.

Các cơ sở khám, chữa bệnh trên cả nước đã thực hiện 2,442 ca giải phẫu cấp cứu, trong đó 705 ca giải phẫu chấn thương sọ não do các nguyên nhân.

Riêng với tai nạn sinh hoạt, lao động, có gần 5,000 ca khám, cấp cứu trong hai ngày nghỉ, 10 ca thiệt mạng.

Ngoài ra, theo Cục Quản Lý Khám Chữa Bệnh, trong ngày Mùng Một Tết có 4,353 trường hợp khám, cấp cứu liên quan đến tai nạn giao thông, tăng 2.4% so với cùng ngày Tết Nhâm Dần 2022.

Số ca cấp cứu do đánh nhau, pháo nổ… tăng mạnh so với cùng kỳ Tết Nguyên Đán năm ngoái. (Hình: VietNamNet)

Trong số này, hơn 1,500 lượt trường hợp phải nhập viện điều trị nội trú hoặc theo dõi, tăng 12.8% so với cùng ngày Tết năm ngoái; 511 trường hợp chuyển tuyến trên điều trị do chấn thương nặng. Đặc biệt, có 44 ca chết do tai nạn giao thông, tăng tám ca so với cùng ngày Tết Nguyên Đán 2022.

Về tình hình ngộ độc thực phẩm, Việt Nam có 79 ca khám, cấp cứu chỉ trong một ngày (từ 7 giờ sáng 30 Tết đến 7h sáng Mồng Một.) Trong đó, 36 ca được xác định là ngộ độc, say rượu. Các cơ sở cũng ghi nhận bốn ca khai do ngộ độc thức ăn tự chế biến…(Tr.N) 

‘Trùm cuối’ là ‘Tổng Trọng,’ không phải Nguyễn Xuân Phúc

January 22, 2023

Báo Nguoi-Viet

Tư Ngộ/Người Việt

Dân mạng xã hội cho rằng người chịu trách nhiệm cuối cùng, tức “trùm cuối,” của đại họa tham nhũng tại Việt Nam phải là ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN).

Như mọi người đều biết, ngày 17 Tháng Giêng, Chủ Tịch Nước Nguyễn Xuân Phúc được Trung Ương Đảng CSVN “cho thôi giữ các chức vụ” cả hai bên đảng và nhà nước để nghỉ hưu, trong một phiên họp chớp nhoáng được triệu tập vội vã.

Ông Nguyễn Phú Trọng họp báo đưa ba ngón tay ra khoe ngồi lì lại thêm nhiệm kỳ thứ ba. (Hình: Manan Vatsyayana/AFP/Getty Images)

Rồi ngay ngày hôm sau, cái Quốc Hội bù nhìn cũng vội vã theo lệnh đảng cho ông Phúc “thôi” ngồi trên cái ghế chủ tịch nước. Tin chính thức cả guồng máy tuyên truyền rập khuôn đưa ra là ông Phúc “chịu trách nhiệm chính trị” về các tham nhũng tày trời của cấp dưới, nhưng không nói rõ là vụ nào.

Trong khi đó, dân mạng đồn rằng các “trách nhiệm” này là vụ “Kít xét nghiêm” COVID-19 dỏm móc túi cả nước và các chuyến bay “giải cứu” đưa công dân về nước trốn dịch bệnh, nhưng không thấy chính quyền đính chính hoặc phản bác.

Trong truyền thống cố đấm ăn xôi của đảng viên đảng CSVN nhiều thập niên qua, chuyện tự dưng từ chức là chuyện khó có thể xảy ra. Mất chức giữa chừng chỉ xảy ra khi bệnh hoạn hết thuốc chữa, hoặc bị bỏ tù vì tham nhũng quá lộ liễu. Mới đây, chỉ trong vòng ba tuần lễ, có tới hai ông phó thủ tướng và một ông chủ tịch nước theo nhau xin “thôi chức” là chuyện vô cùng hãn hữu.

Cả ba không thấy bị cột cho tội tham nhũng dù các thuộc cấp của họ, trên dưới 200 cán bộ đảng viên, cả cấp cao và trung cấp phần lớn nằm trong các ngành ngoại giao, y tế, quân y, theo nhau bị bắt để điều tra tiếp tục qua mấy đại án rúng động dư luận trong và ngoài nước.

Hiển nhiên ông Nguyễn Xuân Phúc không phải tự ý “xin thôi hết tất cả các chức vụ” trong đảng và nhà nước. Ai cũng biết ông bị ông Trọng và bầy đàn phe cánh ép phải từ chức. Rất có thể ông Trọng được biết ông Phúc không dính trực tiếp vào các đại án tham nhũng đó mà vợ và con ông dính líu trực tiếp, mà thiên hạ quen gọi là “sân sau.”

Bắt chủ tịch nước, người ngồi ghế cao nhất của hệ thống chính quyền, bỏ tù thì mặt mũi chế độ lem luốc quá, thiên hạ sẽ phỉ nhổ và sỉa sói cả cái chế độ sâu mọt lên đến thượng tầng cai trị. Cho nên, đành phải nói chữa cho ông Phúc là “chịu trách nhiệm chính trị” cho bọn sâu mọt bên dưới, thay vì bới móc ra hết sự bẩn thỉu của ông ấy.

Người dân tuy bị bưng bít và bị tuyên truyền che mắt, họ đều biết rằng nếu đi đến tận cùng, trùm cuối phải chịu trách nhiệm về tất cả mọi thối nát cùng cực đã và đang diễn ra tại Việt Nam phải là người ngồi chồm hổm trên cả guồng máy cai trị, và đó chính là ông Trọng, người ngồi ghế chóp bu đảng CSVN hiện nay.

Trước hết, khi ông Nguyễn Xuân Phúc bị đổ cho tội danh “chịu trách nhiệm chính trị” cho tội lỗi các cấp dưới trong hệ thống chính quyền, từ hai tay phó thủ tướng đến các thứ trưởng, vụ trưởng, giám đốc, v.v…

Thứ hai, mỗi khi họp chóp bu đảng để chia ghế trước khi đưa ra đại hội đảng làm trò mèo đề cử rồi bầu bán giả bộ dân chủ, ông Nguyễn Phú Trọng, ngoài cương vị tổng bí thư đảng, còn là “trưởng tiểu ban nhân sự” Đại Hội Đảng lần thứ 13, quyết định ghế nào cho ai.

Trung ương đảng nhắm mắt họp trước rồi tới cái Quốc Hội “con dấu cao su” bấm nút y chang, hoàn tất quy trình “dân chủ đến thế là cùng” không ai dám trái lệnh.

Trên mạng Google tìm kiếm, khi đánh máy nhóm từ “Nguyễn Phú Trọng, trưởng tiểu ban nhân sự đại hội đảng,” người ta thấy rất nhiều bản tin khác nhau tường thuật các phiên họp của “Tiểu Ban Nhân Sự” mà ông Trọng là “trưởng tiểu ban” mấy năm qua, từ khi ông ngồi lên ghế tổng bí thư đảng. Một thí dụ, tờ Thanh Niên đăng tải lại bản tin của TTXVN hồi năm 2020: “Ngày 19 Tháng Ba, tại Hà Nội, Tổng Bí Thư, Chủ Tịch Nước Nguyễn Phú Trọng, trưởng Tiểu Ban Nhân Sự Đại hội 13 của đảng, đã chủ trì họp tiểu ban.”

Như vậy, chính ông Nguyễn Phú Trọng chủ tọa các phiên họp những người cao cấp của đảng, đưa cái ghế chủ tịch nước cho ông Nguyễn Xuân Phúc ngồi vào đó. Nếu ông Trọng lắc đầu, ông Phúc được ngồi sao? Như vậy, người chịu trách nhiệm trên cùng của đại nạn tham nhũng từ trên xuống dưới phải là ông Trọng, có nghĩa là “trùm cuối.”

Ông Nguyễn Xuân Phúc biểu diễn cày “Tịch điền” đầu năm 2022, hô hò “phấn khởi thi đua sản xuất” Một năm sau thì mất chức. (Hình: Thanh Niên)

Facebooker Manh Dang đặt câu hỏi “Thôi chức vì ‘Chịu trách nhiệm người đứng đầu.’ Tán thành! Nhưng khi ấy, ông ấy đã là người đứng đầu…cuối cùng chưa?” Hơn 100 người bình luận đều cùng một ý, ông Phúc không phải “trùm cuối” của đại họa mà toàn dân đang gánh chịu.

“Ông đó ai cũng biết là số 2, dưới ông số 1, mà mọi việc mà không có số 1 bật đèn xanh, thì đố em út khác dám qua mặt,” một người viết. “Trùm cuối, người đứng đầu là tổng Trọng cơ mà!” một người khác viết.

Có người còn nhắc lại rằng chính ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, lúc kiêm nhiệm luôn chức chủ tịch nước sau khi ông Trần Đại Quang qua đời, ký tặng Huân Chương Lao Động Hạng Ba” cho công ty Việt Á của ông Phan Quốc Việt hồi Tháng Ba, 2021, chứ đâu phải ai khác. Nếu có chuyện “chịu trách nhiệm chính trị trên cùng” mà “bất kể người đó là ai” và “không có vùng cấm, không có ngoại lệ” thì “Tổng Trọng” phải bị đạp ra khỏi cái ghế tổng bí thư. Nếu không, chỉ là trò mèo. [đ.d]

Chuyện ‘tâm phục, khẩu phục’ trong xử lý tham nhũng tại Việt Nam!

Đài Á Châu Tự Do

Tiến sĩ Kinh tế Nguyễn Huy Vũ từ Na Uy hôm 20/1/2023 nhận định:

“Muốn tham nhũng cần có quyền lực, và những người tham nhũng vì vậy là các quan chức. Trong một thể chế độc đảng như Việt Nam, các quan chức cũng đồng thời là các đảng viên đảng Cộng sản. Việc chống tham nhũng ở Việt Nam trong tình hình hiện nay chủ yếu đến từ quyết định của giới lãnh đạo đảng Cộng sản, trong khi không có một sự độc lập nào từ nhánh tư pháp. Do đó, việc chống tham nhũng chỉ là một hình thức khác của việc xử lý nội bộ giữa các đảng viên với nhau. Sau khi mà mọi sự đã được giàn xếp xong xuôi thì phiên toà nếu cần chỉ là một hình thức để hợp thức hoá các thoả thuận xử lý. Vì vậy mà mới có chuyện “tâm phục, khẩu phục” như ông tổng bí thư nói, nghĩa là sự dàn xếp việc trừng phạt đó nó phải hợp lý giữa các đảng viên với nhau.”

Theo Tiến sĩ Nguyễn Huy Vũ, sự việc này nói lên một điều, đó là trong xã hội tồn tại hai giai cấp. Giai cấp “đảng viên” sẽ được xử lý sao cho tình đồng chí giữa các đảng viên nó phải hợp tình, “tâm phục, khẩu phục”. Còn giai cấp cần lao, một khi bị xử lý bởi người của giai cấp đảng viên thì cứ chiếu theo luật mà thi hành.

Từ Nha Trang hôm 20/1/2023, Nhà báo Võ Văn Tạo, nhận xét:

“Chuyện tâm phục khẩu phục đấy là ông Trọng nói, còn thực chất thì chưa chắc những người bị xử lý đã tâm phục khẩu phục. Bởi vì theo thông tin rò rỉ cũng từ cán bộ cao cấp, qua vợ con bạn bè của họ thì không đơn giản như thế. Tức là khi cơ quan phòng chống tham nhũng do ông Trọng đứng đầu đưa ra hình thức thế này thế khác đối với 2 Phó Thủ tướng, chưa nói đến ông Phúc, mà chỉ với ông Đam và ông Minh thì tôi biết ông Vũ Đức Đam không phản ứng gì, nhưng ông Phạm Bình Minh không đơn giản như thế, ông không tâm phục khẩu phục. Quan sát dư luận người dân cũng như cán bộ đảng viên thì họ rất là ngạc nhiên, sao lại có chuyện hai ông đang làm bình thường ngon lành mà đùng một cái cho nghỉ, mà không nói rõ lý do. có chỗ nói bóng gió phải chịu trách nhiệm sai phạm yếu kém trong được dịch COVID-19 thông qua những chuyến bay giải cứu, rồi vắc-xin….”

Vì chỉ nói chung chung mà không nói một cách cụ thể ông Đam và ông Minh vi phạm khuyết điểm gì? Đối chiếu quy định của đảng của pháp luật là như thế nào? Nên Nhà báo Võ Văn Tạo cho biết quyết định đó được nhiều người đánh giá là không thật công bằng và có phần vội vàng. Bởi vì không giải thích rõ nên theo ông Tạo, người dân thắc mắc là đương nhiên. Ông Tạo nói tiếp:

“Tình hình như thế thì làm sao có thể bảo đảm rằng họ tâm phục khẩu phục, tại vì đấy là những cán bộ của nhà nước, của đảng Cộng sản Việt Nam, mà chúng ta đều biết thể chế này sát máu, kỷ luật rất sát máu, ai mà có ý kiến ngược xui là lôi thôi lắm… Nên tôi biết có những người không tâm phục khẩu phục, nhưng họ phải đành chịu ngậm miệng thôi. Vì nói ra thì tai hại cho họ, họ có bài học từ những vụ khác nữa… Đối với người dân cũng thế, nhiều việc làm, chủ trương không đúng, nhưng người dân phải cam chịu. Tôi không nghĩ rằng tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, mọi người đây là tôi nói những người bị xử lý, chưa nói đến dư luận nhân dân, và cán bộ đảng viên.”

https://www.rfa.org/…/does-the-person-being-handled…

RFA.ORG

Chuyện ‘tâm phục, khẩu phục’ trong xử lý tham nhũng tại Việt Nam!

Tổng Bí thư đảng CSVN mới đây cho rằng, cán bộ tham nhũng bị xử lý cũng ‘tâm phục, khẩu phục’. Thực tế ra sao?

‘Có bao nhiêu Hạo Nam còn sống?’ (*)

‘Có bao nhiêu Hạo Nam còn sống?’ (*)

Báo Tiếng Dân

21/01/2023

Blog VOA

Trân Văn

20-1-2023

Ông Thái Văn Tuấn Tài trong những ngày còn hy vọng, chờ tin về việc giải cứu con trai Thái Lý Hạo Nam bị kẹt trong cọc bê tông; 4/1/2023. Nay thì hy vọng đã tắt. Nguồn: VNE

“Chúng ta có thể than khóc nhưng thật bất nhẫn nếu drama này nhanh chóng trôi qua như bao drama khác. Sự thật là còn hơn năm triệu bé Hạo Nam vẫn còn đang sống, vẫn còn đang thở, vẫn còn đang “vươn tay chờ được kéo lên”…”

Sau ba tuần tìm cứu, giới hữu trách tại Việt Nam đã tìm thấy thi thế Thái Lý Hạo Nam, mười tuổi, không may sa xuống một trong những lỗ đã được khoét sẵn để làm móng cho trụ cầu Rọc Sen ở Đồng Tháp để trao lại cho cha mẹ cậu (1)… Sở dĩ Hạo Nam lâm nạn là vì cậu hy vọng kiếm đủ tiền trả phí cho việc học võ thuật nên cùng bạn bè vào công trường xây dựng cầu Rạch Sen để lượm sắt vụn!

Dẫu giới hữu trách đã tìm thấy thi thể Hạo Nam nhưng làm sao có thể xem đó là tin vui trước thềm năm mới? Thêm một mùa Xuân nữa lại đến nhưng những trăn trở như trăn trở của Nguyễn Phương Mai vẫn còn nguyên, thậm chí có những dấu hiệu rõ ràng cho thấy sẽ còn nặng nề hơn nhiều trong năm mới: Khía cạnh đau lòng nhất trong câu chuyện về Hạo Nam có lẽ là chữ “nghèo”. Điều đau đớn nhất là Hạo Nam đã không gặp nạn khi đang chơi đùa với bạn bè mà mất mạng khi đang “đi làm kiếm tiền”. Nghèo đa chiều tức là không chỉ nghèo tiền mà còn bị thiệt thòi về tám khía cạnh cơ bản của cuộc sống như: Dinh dưỡng, y tế, nhà ở, môi trường, tiếp cận thông tin, lao động trẻ em và đăng ký hành chính.

Nguyễn Phương Mai lưu ý: Bé Hạo Nam thuộc tổng số hơn năm triệu trẻ em Việt Nam nghèo đa chiều (theo thông tin và định nghĩa của UNICEF là nghèo ở ít nhất hai khía cạnh). Bé mười tuổi mà chỉ nặng có 20 ký, nhỏ và có thể là thiếu dinh dưỡng đến mức nhiều người cho rằng việc bé lọt chân vào miệng ống có đường kính 25cm là điều không thể. Bé cũng nghèo về mặt “cơ sở nhà ở” nếu nhìn vào cái chòi rách tươm mà gia đình bé đang trú ngụ. Bé cũng nghèo về mặt “tiếp cận thông tin” khi những chương trình miễn phí tiền học, trợ giúp xã hội, những khoản thu “vì người nghèo” ta vẫn đóng cho tổ trưởng dân phố đã không đến đúng đối tượng, giải quyết đúng việc cần làm. Đó là ta còn chưa biết liệu bé có nghèo về mặt y tế (được khám chữa bệnh, được tránh ảnh hưởng từ chất kích thích và việc hít khói thuốc thứ cấp từ người lớn). Liệu bé có nghèo về mặt môi trường (có hố xí hợp vệ sinh, được dùng nước sạch, sống xa nơi xả rác thải, không hít khí ô nhiễm từ các công trình xây dựng và giao thông,…). Liệu bé có nghèo về mặt lao động (bé có phải góp công sức vào việc kiếm tiền trong tổng thu nhập của gia đình không)?

Theo Nguyễn Phương Mai: Chúng ta có thể than khóc nhưng thật bất nhẫn nếu drama này nhanh chóng trôi qua như bao drama khác. Sự thật là còn hơn năm triệu bé Hạo Nam vẫn còn đang sống, vẫn còn đang thở, vẫn còn đang “vươn tay chờ được kéo lên” nhưng không có được sự chú ý toàn tâm toàn lực của chính quyền, báo chí và người dân. Việc giải quyết một cách có hệ thống có lẽ thuộc về trách nhiệm của nhà nước/người làm chính sách.

Tuy nhiên, những cá nhân là mỗi chúng ta có thể chung tay để quá trình đó BỀN VỮNG hơn và đi lên từ cái gốc của văn minh. Ví dụ, để giải quyết cái nghèo của trẻ con, mỗi chúng ta hoàn toàn có thể bắt đầu từ những điều nhỏ bé như việc cân nhắc thái độ của chính mình với cái nghèo. Đó là việc cân nhắc khi cho các bé dùng những thứ đồ sang trọng đắt tiền lúc đi học hay đi chơi cùng bạn bè. Đó là việc chú ý dạy các bé cách cư xử với đồng tiền, để không coi đó là đương nhiên, để không cho rằng đó là minh chứng của sự ưu tú cá nhân, để không vô tình hay cố ý làm tổn thương bạn bè cùng lứa. Đó là việc Tết này ta dạy bé rằng tiền mừng tuổi là tiền “lấy may” chứ không phải “thu nhập” dịp Tết, rằng bé tuyệt đối không nên mở phong bao lì xì trước mặt người mừng, rằng có khi gom lại cuối ngày mở ra để không cần biết ai mừng nhiều hay ít, rằng nếu thay tiền bằng một cuốn sách thì đó cũng là lựa chọn tuyệt vời. Khi bé lớn lên và đến tuổi có khả năng sinh học để sinh con, đó cũng là việc bé cần hiểu giá trị thực tế của đồng tiền và sự sai lầm của tư tưởng “trời sinh voi sinh cỏ”.

Tiền tuy không đảm bảo sẽ có hạnh phúc nhưng không có tiền thì hạnh phúc chỉ càng bấp bênh. Đó là việc dạy các bé khả năng thấu cảm, đặt mình vào vị trí kẻ khác, sẻ chia và lắng nghe. Đó là những hành động có tổ chức hoặc tự phát khi chúng ta chứng kiến nhiều câu chuyện các bé hò nhau giúp đỡ bạn bè mà không làm họ tự ti hoặc xấu hổ. Đó là việc chúng ta cân nhắc thái độ với những khoản đóng góp mang tiếng là “tự nguyện” nhưng kỳ thực là bắt buộc ở trường học. Đó là khi Hội PHHS không gọi thẳng tên và bắt một bà mẹ nghèo đi xe đạp đứng lên trong cuộc họp mà sỉ nhục chị vì chị không đóng tiền đủ thì “không nên cho con theo lớp này”. Đó là khi những học sinh nghèo nhận trợ giúp nhưng được giáo viên ý tứ giấu tên. Thậm chí đó cũng là việc chúng ta cân nhắc để ít đôi co, trả giá, mặc cả từng mấy trăm đồng với các tiểu thương để chứng minh mình biết giá. Trong khi đó, ta lại bo/tip một khoản lớn khi đi ăn hàng hoặc dùng dịch vụ đắt tiền để chứng minh mình biết chơi đẹp. Liệu khi ta “bòn nơi khố rách đãi nơi quần hồng” như thế, có ai trong số những kẻ buôn thúng bán mẹt kia là cha mẹ của một Hạo Nam cảm thấy khó khăn với 60.000 tiền học võ cho con? Đó là việc ta cân nhắc góp tiền cho các tổ chức cứu trợ trẻ em với tầm nhìn bền vững chứ không chỉ dừng lại ở vài thùng mì tôm hay những cách trợ giúp kiểu cho cá chứ không cho cần. Đó là khi ta cân nhắc những tổ chức có cách làm việc minh bạch, sao kê đầy đủ để tiền đến đúng nơi cần đến…

Có lẽ còn nhiều cách nữa để mỗi cá nhân chúng ta gián tiếp trở thành một cánh tay kéo những Hạo Nam khác ra khỏi cái ống sâu hoắm, chật chội và ngột ngạt của sự nghèo. Cánh đồng mơ ước của Hạo Nam không nên chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng kiểu AQ của người lớn chúng ta trong phút giây bất lực. Bởi cánh đồng ấy có thực, nó chỉ không dành cho những đứa trẻ nghèo đa chiều, nghèo đủ thứ như Hạo Nam.

Sở dĩ Nguyễn Phương Mai đưa ra hàng loạt đề nghị cho đủ mọi phía vì… không đành lòng khi nhìn tấm hình tưởng tượng rằng bé đã sang thế giới bên kia. Nơi ấy, con đang chạy nhảy vui chơi trên cánh đồng có bóng bay thay vì lẻn vào kiếm sắt vụn trái phép trên công trường đang thi công. Bởi thế giới bên kia ấy lẽ ra phải là thế giới hiện tại mới đúng chứ (2)?

***

Tuần này, những câu hỏi kiểu như “Có bao nhiêu Hạo Nam còn sống?” mà Nguyễn Phương Mai đã nêu trong status vừa trích dẫn tiếp tục được nêu thêm ngay trước thềm năm mới. Chẳng hạn sau khi mô tả ấn tượng về “Tết và con số 20.000 đồng” đọng lại từ cuộc tiếp xúc với những công nhân trẻ ở các khu công nghiệp tại Hải Phòng, Bắc Ninh, Bắc Giang,… – Những người đang vật lộn để tồn tại với các suất ăn không được quá 20.000 đồng, bởi lương chỉ năm đến bảy triệu mỗi tháng nhưng đang tiếp tục giảm do giờ làm việc bị giảm thành ra các khoản chi cho ăn, ở, gửi về nhà nuôi thân nhân,… trước nay vốn đã bị xắt nhỏ giờ phải bóp lại cho nhỏ hơn. Những phòng trọ vốn đã nhỏ, chỉ dành cho hai người, nay là nơi tá túc của bốn người, nấu ăn, tắm rửa, vệ sinh đã được chuyển hết ra ngoài,… – Nguyễn Tấn Thọ thắc mắc: Vậy đó nhưng công nhân của các doanh nghiệp này, vẫn đeo bám bởi con số 20.000. Mùa Tết công nhân sẽ còn phải hạ con số 20.000 xuống nữa? Tới bao nhiêu? Sau Tết, họ vẫn chưa biết mức hạ tiếp vì…biết có còn việc không mà hạ? Hay lại về quê cắm câu? Ủa không nghe họ nói hay nhắc gì công đoàn nhỉ (3)?

Dẫn lại một đề tài vốn đã cũ nhưng vẫn đang tiếp tục là chủ đề khơi dậy những cuộc tranh luận mỗi khi “năm hết, Tết đến” là: “Tiếp tục duy trì hay bỏ Tết ta” và có phải “Còn ăn Tết ta, đất nước còn nghèo” (4), facebooker có nickname là Sherab Chodron bình thế này: Xin thưa tại sao bao lâu nay, nhất là khi miền Nam Việt Nam chưa được “giải phóng” cũng đón Tết như vậy nhưng không nghèo? Vài nước Đông Nam Á vẫn vậy nhưng tại sao họ vẫn giàu (5)? Giới hữu trách rồi hệ thống truyền thông chính thức đã và đang lờ đi thực trạng, càng ngày, Tết càng buồn, càng nhìn xa chừng nào thì càng trăn trở chừng đó. Đó có phải là hệ quả của… “Mừng đảng, mừng Xuân” chăng?

(*) Tựa đặt theo bài viết của Facebooker Nguyen Phuong Mai

Chợ hoa tết của người nghèo

Báo Tuổi Trẻ

Chợ hoa quận 8, Sài Gòn.

Chia sẻ của Phúc Nhã (16 tuổi) và Ngọc Trâm (14 tuổi) tại chợ hoa xuân Bình Điền 2023. Bà con bán hoa đang dồn toàn bộ hy vọng vào hai ngày cận Tết. Bán chạy sẽ được về sớm, chợ ế thì đến mùng 1 Tết mới về tới quê, hoặc có khi mất Tết. Nếu có những kẻ giàu có vì tham ô không có cơ hội ăn tết năm nay vì chiến dịch đốt lò thì dân nghèo coi bộ cũng bị ảnh hưởng theo,

Phúc Nhã cùng em gái Ngọc Trâm phụ bán hoa Tết cho gia đình – Ảnh: BÔNG MAI

Gần 1h sáng ngày 29 Tết (20-1), trong khi nhiều người đang say giấc, Nguyễn Tấn Phúc Nhã (16 tuổi) cùng em gái Nguyễn Hồng Ngọc Trâm (14 tuổi) ngồi lọt thỏm giữa hàng trăm chậu hoa mào gà, vạn thọ, hướng dương… chờ khách ghé mua.

…Ngồi một lúc lâu nói chuyện với Phúc Nhã, nhiều khách ghé qua nhưng chỉ dò giá rồi đi, một số khác còn ép giá khiến cậu không khỏi buồn, “cảm thấy nóng lạnh luôn”, bởi nếu bán sẽ lỗ.”Mào gà, vạn thọ, cúc mâm xôi… phải trồng, chăm sóc hai ba tháng liền. Thức dậy làm lúc 2-3h sáng, có khi 10h đêm mới vô ngủ. Trồng xong mình còn chở đến đây bán. Vậy mà trả có 20.000 đồng một chậu bông. Đồng bạc làm ra khó khăn nên cô chú anh chị ghé mua trả giá cũng được, nhưng em chỉ mong khi trả giá cũng chừa đường cho tụi em sống”, Phúc Nhã ngậm ngùi. Ngồi bên cạnh, Ngọc Trâm cho biết ngày 24 Tết đã dọn nhà, sau đó cả gia đình dắt nhau lên TP.HCM bán hoa.

Gần Tết nhưng cả nhà chưa sắm sửa gì. Nếu bán chạy hàng, trưa mai 30 Tết gia đình cô gái này sẽ về quê, có thời gian chuẩn bị. Còn nếu chợ ế, có khi 4-5h sáng mùng 1 Tết mới tới nhà.

Lúc đó vừa buồn vừa mệt, nên chắc sẽ ngủ vùi. Đến mùng 2 hoặc mùng 3 Tết mới ra chợ mua quần áo Tết. Hết cây về khỏe hơn. Còn cây cực, về phải dọn dẹp chỗ cất rồi mới để cây xuống được. Mất luôn ngày mùng 1 Tết”, Phúc Nhã nói.

Hơn 2h sáng 29 Tết, nhiều khách hàng vẫn ghé mua hoa ở Bến Bình Đông (Q.8) – Ảnh: BÔNG MAI

Đỗ Minh Trọng (18 tuổi, áo xám) cẩn thận khiêng từng chậu mai từ trên ghe đưa lên vỉa hè để bán.

Báo Tuổi trẻ

Theo ghi nhận của Tuổi Trẻ Online, chỉ còn một ngày nữa để người dân thủ đô sắm Tết nhưng thị trường hoa, cây cảnh tại Hà Nội vẫn hẩm hiu.
Để phục vụ cho dịp Tết Nguyên đán, nhiều rạp bán lan hồ điệp được mở ở khắp các vị trí đẹp xung quanh thành phố. Tuy nhiên, đến thời điểm hiện tại, nhiều rạp lan hồ điệp vẫn còn ngập hoa.

Báo Nhân Dân

Ngày 20/1, tức ngày 29 Tết, các chợ hoa tại Thành Phố Hồ Chí Minh vẫn rơi vào cảnh đìu hiu khác lạ trong những ngày cận Tết. Dù người bán hoa đã chủ động giảm giá bán rất sâu, lượng khách mua vẫn thấp hơn so với thông lệ các năm.

Báo Mới

Nhưng năm nay, tại các bến xe lớn của Hà Nội, không khí khá ảm đạm, lượng khách đổ về bến không hề tăng lên. Nhiều chủ nhà xe ngán ngẩm chào mời khách mua vé xe của mình để về quê.

Chợ hoa Tết Quảng Ngãi đồng loạt ‘xả hàng’ mong thu hồi vốn

Ngày cận Tết, người bán hoa như ngồi trên lửa, anh Nguyễn Thanh Sơn bán mai ở chợ hoa Tết Quảng Ngãi cho biết đã bỏ ra gần 200 triệu đồng nhập 120 chậu mai từ TP.HCM về bán.

Thế nhưng, hai điểm bán ở chợ hoa Quảng Ngãi và một điểm bán ở huyện Sơn Hà chỉ bán được 30 chậu. Số tiền thu về chỉ 60 triệu đồng, anh Sơn so sánh những Tết trước, giờ này đã bán gần hết số hoa mai nhập về. Năm nay, nguy cơ lỗ nặng khi người mua rất ít.

Tết buồn của người nuôi heo

Ông Trầm Quốc Thắng, Phó Giám đốc HTX Chăn nuôi heo an toàn Tiên Phong (huyện Củ Chi, TP HCM), cho biết thời điểm hiện tại, với mỗi con heo xuất chuồng, người chăn nuôi lỗ khoảng 500.000 đồng. Vì vậy, năm nay sẽ là Tết buồn của người nuôi heo.

“Các hộ nuôi heo nhỏ lẻ tại vùng ven TP HCM đã bỏ chuồng gần hết, còn những người nuôi heo chuyên nghiệp như hội viên HTX giảm đàn đến 30%.

Lời Bàn:

*Cán bộ giàu vì tham ô không hào hứng ăn tết và mua sắm do chiến dịch đốt lò. Lò càng đốt càng cháy mãi vì quá nhiều củi là các cán bộ cộng sản, hỡi ôi cán cộng nào mà không tham nhũng đậm.

*Không khí Tết của người nghèo cũng không khá hơn vì tình hình kinh tế, vậy câu nói vô duyên “chưa bao giờ Việt Nam khá hơn ngày nay” là một sự hoang tưởng tội nghiệp?

Phan Sinh Trần

Xem thêm:

Chợ hoa Tết ở Sài Gòn ‘chưa bao giờ ế như năm nay’

Ba’o Nguoi-viet

S.T.T. D Tưởng Năng Tiến – Tại Nó Chớ Ai

Tưởng Năng Tiến

Có lẽ không người ngoại quốc nào đã để lại ấn tượng sâu đậm nơi nước Việt, như bác Lê Nin. Chỉ riêng bức tượng của Người tại Hà Nội (thôi) cũng đủ khiến cho lắm người thắc mắc: Ông Lênin ở nước Nga/ Cớ sao ông đến vườn hoa nước này?

Cớ sao ư?

Báo Nhân Dân, số ra ngày 23 tháng 04 năm 2010, nêu rõ:

“Sự gặp gỡ của Nguyễn Ái Quốc với chủ nghĩa Lê-nin là một cuộc gặp lịch sử… Chủ tịch Hồ Chí Minh hồi tưởng: Luận cương của Lê-nin làm cho tôi rất cảm động, phấn khởi, sáng tỏ, tin tưởng biết bao. Tôi vui mừng đến phát khóc lên.”

Sau đó, sau khi “phát khóc” và lau nước mắt/nước mũi xong, bác Hồ liền thỉnh ngay bác Lê về thờ nên mới có Suối Lê Nin (với Núi Các Mác) cùng hình ảnh – cũng như tượng đài – của cả hai ông trưng bầy khắp mọi nơi, để lập ra một tôn giáo mới, thay thế cho Phật/Chúa/Thánh Thần/Ông Bà/Tiên Tổ … các thứ.

Ngoài Lenin và Karl Marx, bác Hồ còn “nhập khẩu” nhiều vỹ nhân khác nữa (Engels, Stalin, Mao Zedong …) và tất cả đều được “mạ đồng/mạ kền” sáng chói khiến không ít người dân Việt đã hết lòng sùng kính :

“Năm ấy anh mười tám tuổi. Cả làng đói lăn chiêng. Ai cũng lo đi kiếm miếng ăn hàng ngày. Thế mà bỗng nhiên anh đi biền biệt suốt nửa tháng trời, đêm không ngủ ở nhà. Thỉnh thoảng anh mới về nhà lấy cái quần cái áo, rồi lại đi ngay…

Có một lần nhà vắng người, anh rút trong người ra một cuốn sổ to bằng bàn tay, dày chừng một trăm trang, rồi bảo tôi ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu, đưa cuốn sổ cho tôi xem. Anh không cho tôi sờ tay vào, mà tự tay anh giở từng trang.

Tôi hồi hộp dán mắt vào: Chà, thích quá, toàn ảnh, trang nào cũng dán vài tấm ảnh. Những tấm ảnh thiêng liêng: Các Mác, Ăng- ghen, Lê-nin, Mao Trạch Đông, Sta-lin … (Võ Văn Trực. Cọng Rêu Dưới Đáy Ao. NXB Hội Nhà Văn: Hà Nội, 2007. Bản điện tử do talawas thực hiện).

Cái đám “cầm lái vỹ đại” này chỉ hết “thiêng liêng” sau khi bào huynh của tác giả – Võ Quang Hiền – tham gia vào Chiến Dịch Cải Cách Ruộng Đất (1953 – 1956) ngay tại làng quê của mình. Từ đó, ông “tự diễn biến/tự chuyển hóa” rất nhiều và cũng rất nhanh :

“Con đường tham gia công tác xã hội của anh xuống từng nấc thang: sĩ quan quân đội, cải cách ruộng đất, cán bộ thông tin xóm, Đảng viên trơn… và cuối cùng là phó thường dân!

Tưởng là ‘dứt bỏ đường công danh’, vui thú điền viên tham gia việc làng việc xóm cho vui, đến bây giờ anh mới nhận thức ra rằng việc làng việc xóm cũng là việc xã hội, mà làm ‘việc xã hội’ là thế nào cũng bị va chạm, xô xát.

Anh hoàn toàn dành thì giờ lo việc gia đình nhưng vẫn bị Đảng uỷ để ý, cho là ‘phần tử bất mãn’, là ‘cố ý chống đối’… Thì ra cái ‘cọng rêu dưới đáy ao’ mà anh tưởng là ‘yên thân’ như các nhà nho ngày trước, có ngờ đâu cái cọng rêu ấy trong thời buổi này cũng phải đối mặt với mọi biến động của xã hội…”

Chung cuộc, kẻ “bất mãn” và “cố ý chống đối” bị các đồng chí của mình … “hành” cho đến chết luôn :

“Tôi đặt lên ngôi mộ tấm ảnh của anh – không phải tấm ảnh gày gò của ông lão sáu mươi, mà là tấm ảnh người thanh niên cường tráng những năm tháng hào hùng ở Việt Bắc: mặc áo trấn thủ, đội mũ lưới đính quân hiệu. Hàng trăm cặp mắt chăm chăm nhìn vào tấm ảnh, chợt thức dậy trong tiềm thức của họ những kỷ niệm về anh và về làng xóm thuở Cách mạng sơ khai.”

Nhà văn Võ Văn Trực quả là khéo nói (hay khéo lách) chớ cách mạng thì bao giờ mà chả thế – bất kể “sơ khai” hoặc “thoái trào” – và lúc nào mà không “chuyên chính” với những kẻ đi trật đường ray Cộng Sản.

Vi Đức Hồi – nguyên trưởng ban tuyên giáo, giám đốc trường đảng, thường vụ huyện ủy huyện Hữu Lũng tỉnh Lạng Sơn – là một nạn nhân tiêu biểu của Đảng và Nhà Nước VN, vào giai đoạn “thoái trào” này. Tuy thuộc thế hệ đến sau nhưng ông vẫn trưởng thành với niềm tin (hừng hực) không khác chi lớp tiên phong.

Hồi ký (Đối Mặt) của ông ghi lại không ít những câu chữ “sung sướng” đến ngất ngây:

“Khi tôi đọc cương lĩnh đầu tiên của đảng năm 1930, tôi thật sung sướng vì đảng chỉ ra rằng: Khi cách mạng giải phóng dân tộc thành công, đảng đưa cả nước ta tiến thẳng lên chủ nghĩa xã hội, bỏ qua tư bản chủ nghĩa. Xã hội mà đảng hướng tới là một xã hội đỉnh cao của sự văn minh nhân loại, ở đó sẽ không còn chế độ người bóc lột người, mọi người sống với nhau bình đẳng bác ái, nhà nước là của dân, do dân và vì dân…”

Nội dung Cương Lĩnh Đầu Tiên của Đảng (ta) e chỉ là bản copy Luận Cương Của Lenin thôi chớ không có chi khác cả, ngoài vài chỗ ngắt câu, và mấy dấu chấm phẩy. Bởi thế nên Vi Đức Hồi không “sung sướng” được luôn, và cũng chả được lâu.

Những trang sau trong cuốn hồi ký Đối Mặt, không thiếu những cụm từ vô cùng cay đắng: “đảng nói không biết ngượng, đảng nói một đàng làm một nẻo, đảng nói như hát hay…”

Mỗi lúc ông một thêm xa lánh Đảng, rồi trở nên “đối mặt” với nó, và bị khai trừ. Sau đó – cũng như ông Võ Quang Hiền, hồi giữa thế kỷ trước – Vi Đức Hồi cũng quyết định biến mình thành một “cọng rêu dưới đáy ao,” nơi làng quê khốn khó của mình :

“Quê tôi, một trong những Xã nghèo nhất Nước ta, là một trong 9 Xã của Tỉnh Lạng sơn và là một trong hai Xã duy nhất của Huyện Hữu lũng chưa có bóng dáng điện lưới quốc gia; là Xã vùng sâu,vùng xa, Xã đặc biệt khó khăn …

Tôi mua được một chục cặp lợn con, giúp cho 10 hộ nghèo nhất ở làng tôi để họ chăn nuôi, khi nào lợn xuất chuồng bán thì hoàn trả gốc cho tôi, để tôi chuyển cho hộ khác. Nhiều người phấn khởi, nhận lợn và cảm ơn.

Tin này Xã báo cáo Huyện… Thường trực Huyện uỷ triệu tập cuộc họp cán bộ chủ chốt ở xã Tân lập (quê tôi) để nghe cơ sở báo cáo tình hình. Huyện uỷ quán triệt: đây là một trong những âm mưu rất nguy hiểm của các thế lực thù địch chống phá cách mạng nước ta, hơn lúc nào hết, chúng ta phải nêu cao cảnh giác cách mạng, chặn đứng mọi hành động nhằm lôi kéo quần chúng nhân dân, gây mất ổn định an ninh chính trị…”

Thế là thay vì trở thành một cọng rêu để có thể được nằm yên dưới đáy ao, Vi Đức Hồi phải nằm trong lòng nhà tù cách mạng.

Câu chuyện của các bác Mác/Lê qua hai thế hệ người Việt thượng dẫn (tưởng) cũng đã đủ ê chề nhưng chưa hết. Cuối tháng 9 năm 2021, báo đài Nhà Nước đều đồng loạt và hớn hở loan tin:

– Về cậu bé 10 tuổi đọc Lênin toàn tập: Hứng thú với sách như với đồ chơi, bánh kẹo

– Cậu bé 10 tuổi quyết tâm đọc toàn bộ Lê Nin toàn tập

– CẬU BÉ 10 TUỔI ĐỌC LÊNIN TOÀN TẬP

– Cậu bé 10 tuổi đam mê khám phá lịch sử, từ nhỏ đã đọc bộ Lê Nin

Con cái nhà ai mà quá đã (và quá đáng) vậy, Trời? Thiệt là vô phúc. Cũng tại NÓ hết trơn chớ còn ai vô đây nữa! Thế là thay vì trở thành một cọng rêu để có thể được nằm yên dưới đáy ao, Vi Đức Hồi phải nằm trong lòng nhà tù cách mạng.

Câu chuyện của các bác Mác/Lê qua hai thế hệ người Việt thượng dẫn (tưởng) cũng đã đủ ê chề nhưng chưa hết. Cuối tháng 9 năm 2021, báo đài Nhà Nước đều đồng loạt và hớn hở loan tin:

– Về cậu bé 10 tuổi đọc Lênin toàn tập: Hứng thú với sách như với đồ chơi, bánh kẹo

– Cậu bé 10 tuổi quyết tâm đọc toàn bộ Lê Nin toàn tập

– CẬU BÉ 10 TUỔI ĐỌC LÊNIN TOÀN TẬP

– Cậu bé 10 tuổi đam mê khám phá lịch sử, từ nhỏ đã đọc bộ Lê Nin

Con cái nhà ai mà quá đã (và quá đáng) vậy, Trời? Thiệt là vô phúc. Cũng tại NÓ hết trơn chớ còn ai vô đây nữa!

Sau 28 năm bị bán sang Trung Quốc, một bà quê Bắc Giang về nhà

Báo Nguoi-viet

January 19, 2023

BẮC GIANG, Việt Nam (NV) – Sau 28 năm bị bán sang Trung Quốc làm vợ một người đàn ông bản xứ, lần đầu tiên bà Trần Thị Chiều, 58 tuổi, được trở về quê nhà đón Tết Quý Mão cùng con cháu ở xã Nghĩa Hòa, huyện Lạng Giang, tỉnh Bắc Giang.

Theo báo VNExpress hôm 19 Tháng Giêng, chồng bà ở tỉnh Bắc Giang qua đời từ khi đứa con trai thứ hai chưa chào đời, trong lúc con trai đầu mới 2 tuổi.

Bà Trần Thị Chiều (thứ hai từ trái) được con dâu và cháu nội đón tại cửa khẩu Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh, hồi trung tuần Tháng Mười Hai năm ngoái. (Hình: VNExpress)

Bà ở vậy làm ruộng, làm thuê nuôi con. Ba mẹ con sống trong túp lều xập xệ và rơi vào cảnh bữa đói, bữa no.

Hồi Tháng Mười Một, 1994, vài ngày trước đám giỗ chồng, bà Chiều được một người cháu tên Thắng, ở xã Đông Sơn, huyện Yên Thế, tỉnh Bắc Giang, rủ lên Lạng Sơn “chặt mía thuê.” Do muốn có tiền làm đám giỗ chồng tươm tất, bà đi theo lời đứa cháu.

“Mẹ để lại cho hai anh em tôi một con heo, bảy bao thóc và gần 20,000 đồng. Mẹ dặn đi ba ngày đến giỗ bố là về, nếu hết gạo, hai anh em chở thóc ra xát,” ông Phạm Xuân Mai, 37 tuổi, con trai thứ nhì của bà Chiều kể.

Hai đứa con đợi qua giỗ bố vẫn chẳng thấy mẹ về. Họ hàng, người trong thôn cho rằng bà Chiều khổ quá nên bỏ con mà đi biệt tích.

“Một tháng, một năm rồi đằng đẵng mấy chục năm đến khi chúng tôi cũng tin mẹ bỏ mình mà đi, nhưng chưa bao giờ ghét bà. Anh em tôi cứ nghĩ mẹ khổ quá mà phải bỏ con,” ông Mai nói và cho biết thêm hai anh em được một người chú ruột đón về nuôi.

Do gia cảnh của người chú cũng nghèo, hai đứa cháu được nuôi cho học hết lớp 8, lớp 9 thì tự mưu sinh.

Bà Chiều kể, hồi năm đó đi đến tỉnh Lạng Sơn, đứa cháu bảo đưa “chứng minh thư” và tiền để anh ta giữ giùm cho an toàn.

“Chiều đó, tôi thấy biển quảng cáo toàn chữ Trung Quốc mới nhận ra mình đã ở trên xứ người,” bà Chiều nói.

Bà bị đẩy vào nhà chứa cùng rất nhiều phụ nữ Việt Nam. Ở đó chừng mười ngày, bà và sáu phụ nữ khác bị đưa lên xe hơi chở vào rừng sâu. Tiếp đó, bà bị bán qua tay nhiều kẻ buôn người khác nhau, trước khi bị ép kết hôn với một người đàn ông hơn 6 tuổi ở tỉnh Quảng Đông.

Bà Chiều cho hay mình bị nhà chồng canh giữ cả ngày, đi một bước cũng có người theo sát. Bà phải lên rẫy trồng nương, ở nhà thì nuôi heo. Không tiền, không giấy tờ tùy thân, không biết tiếng Hoa, bà Chiều bơ vơ ở xứ người.

“Tôi nhớ các con, họ hàng, uất hận kẻ lừa bán mình mà chỉ biết khóc,” bà nhớ lại.

Người chồng Trung Quốc ra điều kiện bà phải sinh con và nuôi đứa trẻ đến khi vào đại học thì mới được về Việt Nam. Sau mười năm bị ép làm vợ, bà sinh một đứa con gái vào năm 2004.

Mãi đến năm 2021, con gái vào đại học, gia đình chồng giữ lời hứa, liên hệ với Sứ Quán Việt Nam để tìm cách cho bà Chiều hồi hương.

Không giấy tờ tùy thân, bà được yêu cầu khai thông tin về nguồn gốc tại Việt Nam và phải kết nối với hai người đang sống ở Việt Nam để xác thực.

Qua mạng xã hội, bà kết nối được với một tài xế taxi ở huyện Thường Tín, Hà Nội, người có chị gái cũng bị lừa bán sang Trung Quốc. Ông này đã đến tận nhà bên ngoại bà Chiều ở xã Nghĩa Hòa để xác nhận thông tin giúp bà làm sổ thông hành (passport) để về Việt Nam.

Hôm 22 Tháng Mười Hai năm ngoái, cả nhà ông Phạm Xuân Mai đi xe hơi lên cửa khẩu Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh, để đón mẹ hồi hương. Bài đăng trên mạng xã hội của ông có dòng tâm sự: “28 năm, nay tôi mới được gặp lại mẹ.”

Bà Trần Thị Chiều cùng hai con trai. (Hình: VNExpress)

Hiện tại, hai con trai bà Trần Thị Chiều đã làm đơn tố cáo đứa cháu lừa bán mợ, yêu cầu trả lại công bằng cho mẹ mình.

“Chúng tôi không muốn có thêm gia đình nào phải gánh nỗi đau chia ly mà mẹ con tôi từng trải qua. Cha mất, mẹ không ở bên, nhưng chúng tôi sống đàng hoàng, không gây họa cho ai, tại sao kẻ tàn ác lại được sống an nhàn, sung sướng,” ông Mai nói. (N.H.K)

‘Nhân dân’ không có mặt trong mọi chuyện này

Báo Tiếng Dân

Blog VOA

Trân Văn

19-1-2023

Ông Nguyễn Xuân Phúc vừa “tự rời chức”. Nguồn: Reuters

Có hệ thống chính trị nào đại diện cho “ý chí, nguyện vọng” của dân chúng một quốc gia lại răm rắp thực thi chỉ đạo miễn nhiệm nguyên thủ như Quốc hội Cộng hòa XHCN Việt Nam?

Từ Tổng Bí thư đến các thành viên trong Ban Chấp hành Trung ương (BCH TƯ) đảng CSVN khóa 13 cùng coi nhẹ người dân, và có thể nhận ra điều đó từ thông cáo của BCH TƯ đảng khóa 13 về hội nghị bất thường lần thứ ba. Bên dưới là toàn bộ thông cáo này – xin dẫn nguyên văn…

Ngày 17/01/2023, tại Trụ sở Trung ương Đảng, Ban Chấp hành Trung ương Đảng khoá XIII đã họp xem xét và cho ý kiến về nguyện vọng thôi giữ các chức vụ, nghỉ công tác và nghỉ hưu của đồng chí Nguyễn Xuân Phúc, Ủy viên Bộ Chính trị, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng khoá XIII, Chủ tịch nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Chủ tịch Hội đồng quốc phòng, an ninh nhiệm kỳ 2021 – 2026.

Đồng chí Nguyễn Xuân Phúc là cán bộ lãnh đạo chủ chốt của Đảng và Nhà nước, sinh ra trong gia đình giàu truyền thống cách mạng; được đào tạo cơ bản, trưởng thành từ cơ sở và được Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Bộ Chính trị các khoá tín nhiệm phân công giữ nhiều chức vụ lãnh đạo quan trọng của Đảng và Nhà nước. Trên cương vị Thủ tướng Chính phủ nhiệm kỳ 2016 – 2021, đồng chí đã có nhiều nỗ lực trong lãnh đạo, chỉ đạo, điều hành công tác phòng, chống dịch Covid-19 đạt kết quả quan trọng. Tuy nhiên, đồng chí chịu trách nhiệm chính trị của người đứng đầu khi để nhiều cán bộ, trong đó có 2 đồng chí Phó Thủ tướng, 3 bộ trưởng có vi phạm, khuyết điểm, gây hậu quả rất nghiêm trọng; 2 đồng chí Phó Thủ tướng đã xin thôi giữ các chức vụ, 2 bộ trưởng và nhiều cán bộ bị xử lý hình sự. Nhận thức rõ trách nhiệm trước Đảng và Nhân dân, đồng chí đã có đơn xin thôi giữ các chức vụ được phân công, nghỉ công tác và nghỉ hưu.

Căn cứ quy định hiện hành của Đảng, Nhà nước và xem xét nguyện vọng của đồng chí Nguyễn Xuân Phúc, Ban Chấp hành Trung ương Đảng đồng ý để đồng chí Nguyễn Xuân Phúc thôi giữ các chức vụ Uỷ viên Bộ Chính trị, Uỷ viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng khoá XIII, Chủ tịch nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng, an ninh nhiệm kỳ 2021 – 2026.

Ban Chấp hành Trung ương Đảng giao Bộ Chính trị chỉ đạo các cơ quan liên quan triển khai thực hiện các thủ tục theo quy định (1).

***

Thông cáo tuy gọn lỏn – chỉ có 389 chữ nhưng vẫn bộc lộ rất rõ sự coi thường nhân dân của cả Tổng Bí thư lẫn các thành viên BCH TƯ đảng khóa 13. Trong thông cáo vừa đề cập, chỉ có một chỗ nhắc tới… “nhân dân” nhưng đó là “nhân dân” trong nhận thức về trách nhiệm của riêng “đồng chí” Nguyễn Xuân Phúc. Tổng Bí thư và các Ủy viên BCH TƯ đảng khóa 13 chỉ tham gia… “chứng thực”, rằng “đồng chí” Nguyễn Xuân Phúc xin… tự rời chức, và… “nhất trí” cho “đồng chí” Nguyễn Xuân Phúc… được thực hiện nguyện vọng.

Vi phạm, khuyết điểm” của “hai đồng chí Phó Thủ tướng, ba bộ trưởng” tuy “gây hậu quả rất nghiêm trọng” và bất kể nhân dân là đối tượng đã cũng như đang trực tiếp gánh chịu các “hậu quả rất nghiêm trọng” ấy nhưng Tổng Bí thư và các thành viên BCH TƯ đảng khóa 13 vẫn thản nhiên hành xử như các… quan sát viên và… trọng tài (xem xét và đưa ra quyết định về nguyện vọng của “đồng chí” Nguyễn Xuân Phúc)…

Tại sao đảng giành quyền sắp đặt các “đồng chí” như Nguyễn Xuân Phúc, Phạm Bình Minh, Vũ Đức Đam, Chu Ngọc Anh, Nguyễn Thanh Long,… làm Chủ tịch Nhà nước, Phó Thủ tướng, Bộ trưởng bộ này, bộ khác, rồi chủ tịch thành phố nọ, tỉnh kia… vì đó là Ủy viên Bộ Chính trị, thành viên BCH TƯ của đảng mà không nhận trách nhiệm khi lựa sai, chọn lầm, giám sát lỏng lẻo nên không phát giác, ngăn chặn kịp thời các “vi phạm, khuyết điểm” để… “tự rời chức” và “xin lỗi” khi nhân dân liên tục phải gồng gánh đủ loại “hậu quả rất nghiêm trọng” không ngừng rơi xuống vai họ?

Trong lịch sử nhân loại, có tổ chức chính trị nào khi tham gia cầm quyền lại độc đoán và trịch thượng tới mức, sau khi thản nhiên thừa nhận các thành viên do mình lựa chọn, sắp đặt đã “gây hậu quả rất nghiêm trọng” không những không nhận trách nhiệm, không xin lỗi dân chúng mà còn khơi khơi ra những lệnh kiểu như: Giao Bộ Chính trị chỉ đạo các cơ quan liên quan triển khai thực hiện các thủ tục theo quy định?

Có hệ thống chính trị nào đại diện cho “ý chí, nguyện vọng” của dân chúng một quốc gia lại răm rắp thực thi chỉ đạo miễn nhiệm nguyên thủ như Quốc hội Cộng hòa XHCN Việt Nam (2)? Có xứ sở nào mà những cá nhân lãnh đạo hệ thống chính trị, hệ thống công quyền chỉ tự kiểm với tổ chức chính trị mà mình là thành viên, dẫu có tự xử hay bị xử thì cũng chẳng bao giờ thèm mở miệng xin lỗi đối tượng mà họ phục vụ? Chẳng lẽ trong mắt Tổng Bí thư và các thành viên BCH TƯ đảng CSVN nhân dân… vô giá trị, có quyền rẻ rúng nên mới thản nhiên thể hiện sự xem thường đến mức như vậy?

Chú thích

(1) https://vietnamnet.vn/toan-van-thong-cao-ve-phien-hop-bat-thuong-cua-trung-uong-ve-cong-tac-nhan-su-2102181.html

(2) https://tienphong.vn/quoc-hoi-mien-nhiem-chuc-chu-tich-nuoc-doi-voi-ong-nguyen-xuan-phuc-post1504237.tpo