Chống tham nhũng, ‘phía bên kia’ bắt đầu phản công?

Báo Tiếng Dân

01/02/2023

Blog VOA

Trân Văn

1-2-2023

Sau những Trần Thị Nguyệt Thu, Nguyễn Thị Xuân Trang, Vương Hà My, mới đây, công chúng bắt đầu thảo luận sôi nổi về Tô Hà Linh (ái nữ của ông Tô Lâm – Ủy viên Bộ Chính trị, Bộ trưởng Công an Việt Nam),…

Sau những Nguyễn Xuân Phúc, Phạm Bình Minh, Vũ Đức Đam, Huỳnh Tấn Việt, Bùi Nhật Quang, Nguyễn Thành Phong, Phạm Xuân Thăng, Nguyễn Thanh Long, Chu Ngọc Anh, Trần Văn Nam – những Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương (BCH TƯ) đảng CSVN đã thôi… “phục vụ”, mạng xã hội và một số cơ quan truyền thông bắt đầu nhắc đến danh tính những cá nhân là thân nhân giới lãnh đạo hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam.

Sau những Trần Thị Nguyệt Thu (phu nhân của ông Nguyễn Xuân Phúc – cựu Ủy viên Bộ Chính trị, cựu Chủ tịch Nhà nước Cộng hòa XHCN Việt Nam), Nguyễn Thị Xuân Trang (ái nữ của ông Nguyễn Xuân Phúc), Vương Hà My (ái nữ của ông Vương Đình Huệ – Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ tịch Quốc hội Cộng hòa XHCN Việt Nam), mới đây, công chúng bắt đầu thảo luận sôi nổi về Tô Hà Linh (ái nữ của ông Tô Lâm – Ủy viên Bộ Chính trị, Bộ trưởng Công an Việt Nam),…

Giống như cô My đột nhiên nổi như cồn sau khi khoe vừa tốt nghiệp Oberlin College – một trường đại học tọa lạc ở tiểu bang Ohio, Mỹ (1) – khiến thiên hạ thắc mắc vợ chồng ông Huệ đã làm gì để có thể trang trải chi phí được ước đoán tối thiểu cũng phải 85.000 Mỹ kim/năm (2), cô Linh cũng đang nổi như cồn vì với mức thu nhập chính thức của ông Tô Lâm (khoảng 7.860 Mỹ kim một năm), ông lấy tiền từ đâu để trả khoản học phí khoảng 25.000 Mỹ kim/năm cho ái nữ (3) có thể theo học tại SOAS?

SOAS (School of Oriental and African Studies) tọa lạc ở London, Vương quốc Anh – một nơi vốn nổi tiếng là đắt đỏ nên khoản học phí 25.000 Mỹ kim/năm là chưa đúng và chưa đủ. Nếu kể cả chi phí ăn, ở, sách vở,… cho ái nữ mỗi năm thì con số thực chi chắc phải gấp năm, bảy lần mức thu nhập chính thức/năm của ông Tô Lâm. Nhân vật đang chỉ đạo điều tra, truy cứu trách nhiệm hình sự hàng loạt viên chức tham nhũng moi từ đâu ra khoản tiền ấy để lo cho ái nữ?

Không cần trả lời thì ai cũng biết vì sao ông Tô Lâm có thể cho con gái du học. Bởi ai cũng biết nên mới có chuyện cô Linh tốt nghiệp SOAS nổi như cồn. Có một điểm đáng chú ý là cô Linh khoe việc cô tốt nghiệp SOAS trên trang facebook của cô từ tháng 7 năm ngoái nhưng tháng giêng năm nay – lúc cha cô đang chỉ đạo mở rộng cuộc tấn công tham nhũng – chuyện cô du học tại Vương quốc Anh mới được giới thiệu với công chúng và vì vậy, cô phải vội vội, vàng vàng đóng trang facebook của cô (4).

Tô Hà Linh còn quá trẻ nên có lẽ cô chẳng đắc tội với ai đến mức phải vội vàng “mai danh, ẩn tích” trên mạng xã hội nhưng thân phụ của cô thì ngược lại. Điều đó cho thấy cuộc chiến được dán nhãn “chống tham nhũng” ở Việt Nam đã bước vào giai đoạn hết sức khốc liệt. Những cá nhân, những nhóm bị tấn công vì tham nhũng đang phản công. Có bên cố gắng bày ra để thiên hạ tường, vợ con Chủ tịch Nhà nước tham tàn đến mức nào. Có bên cố gắng minh họa Thủ tướng dính líu đến “sâu dân, mọt nước” ra sao. Cũng có bên chứng tỏ Chủ tịch Quốc hội chẳng sạch sẽ gì hơn và Bộ trưởng Công an cũng thế!… Chống tham nhũng càng quyết liệt thì thiên hạ càng có thêm nhiều thông tin, bằng chứng để nhận ra, tại Cộng hòa XHCN Việt Nam chẳng có “bàn tay” nào… “sạch”!

***

Thu nhập chính thức của các viên chức lãnh đạo hệ thống chính trị, hệ thống công quyền từ trung ương đến địa phương tại Việt Nam chỉ dao động trong khoảng từ 5.000 Mỹ kim/năm đến 8.000 Mỹ kim/năm nhưng khó mà đếm xuể đã và đang có bao nhiêu viên chức cho con du học ở ngoại quốc. Ai cũng biết tại sao lại thế và các hệ thống chính trị lẫn hệ thống công quyền từ trung ương đến địa phương xem đó như điều đương nhiên, thậm chí còn xem việc tốt nghiệp đại học ở ngoại quốc của con các viên chức như một “điểm son” để tuyển dụng, cất nhắc, chưa kể còn dựa vào yếu tố này để quảng cáo về “năng lực” của… đội ngũ kế thừa, thành ra chẳng khó khăn gì khi tìm ví dụ cho thực trạng trái khoáy này.

Đâu phải tự nhiên mà tất cả viên chức từ Tổng Bí thư trở xuống thẳng tay gạt bỏ đề nghị hình sự hóa “giàu có bất thường” (điều tra truy cứu trách nhiệm hình sự, tịch thu tài sản của những viên chức không thể giải trình hợp lý về nguồn gốc tài sản của họ) khi sửa Luật Hình sự (5) vào các năm 2015 và 2017, Luật Phòng – chống tham nhũng vào năm 2018 (6). Nên hiểu thế nào khi ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng CSVN từng tuyên bố rất nhiều lần, ở nhiều nơi rằng chống tham nhũng tại Việt Nam “không có vùng cấm, không có ngoại lệ, bất kể đó là ai” nhưng cũng chính ông Trọng cương quyết từ chối công bố tờ khai tài sản của những cá nhân được đảng lựa chọn bởi “nhạy cảm và khó vì liên quan đến các quyền về đời tư” (7)?

Nếu không gạt bỏ đề nghị hình sự hóa “giàu có bất thường” khi sửa Luật Hình sự và Luật Phòng – chống tham nhũng, không ngại… “nhạy cảm và khó” rồi bác bỏ đề nghị công bố công bố tờ khai tài sản của những cá nhân được đảng lựa chọn thì ắt không có chuyện trong cuộc chiến chống tham nhũng, “phía bên kia” khai thác chuyện con cái “phía bên này” du học và tốt nghiệp những đại học mà toàn bộ chi phí cho mỗi năm học xấp xỉ hàng trăm ngàn Mỹ kim/năm. Thu nhập chính thức chưa tới chục ngàn Mỹ kim/năm nhưng đủ khả năng tài chính để chi hàng trăm ngàn Mỹ kim/năm cho con cái du học thì làm sao đủ “sạch” để tẩy rửa hệ thống? Theo logic thì phải thắc mắc như thế chứ chấp nhận hình sự hóa “giàu có bất thường” thì còn gì các… hệ thống?

Chú thích:

(1) https://thoibao.de/blog/2022/08/20/chu-tich-quoc-hoi-da-ho-suon-chinh-phuc-co-tan-dung-de-ha-guc/

(2) https://www.oberlin.edu/admissions-and-aid/tuition-and-fees

(3) https://www.soas.ac.uk/international/study-abroad-and-exchange/inbound-students-study-abroad-soas/study-abroad-fees-and

(4) https://www.nguoi-viet.com/viet-nam/mang-xa-hoi-ro-ri-hinh-anh-con-gai-to-lam-tot-nghiep-dai-hoc-o-anh/

(5) http://dantri.com.vn/phap-luat/giau-bat-thuong-co-the-bi-tich-thu-tai-san-1386181152.htm

(6) https://dantri.com.vn/chinh-tri/chu-tich-quoc-hoi-nhieu-can-bo-co-tai-san-rat-lon-ma-khong-the-giai-trinh-20180910105202887.htm

(7) https://www.tienphong.vn/xa-hoi/tong-bi-thu-ke-khai-tai-san-can-bo-la-van-de-rat-kho-nhay-cam-1286576.tpo

Công an quyết truy tố Nguyễn Phương Hằng, chưa cho tại ngoại

Báo Nguoi-viet

January 30, 2023

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Hôm 30 Tháng Giêng, Công An thành phố Sài Gòn đã hoàn tất kết luận điều tra bổ sung, chuyển hồ sơ sang Viện Kiểm Sát cùng cấp tiếp tục đề nghị truy tố bà Nguyễn Phương Hằng, tổng giám đốc công ty Đại Nam, cùng ba thuộc cấp về tội “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân.”

Theo báo Pháp Luật TP.HCM, ba thuôc cấp bị đề nghị truy tố gồm bà Nguyễn Thị Mai Nhi, 40 tuổi, trợ lý của bà Hằng; bà Lê Thị Thu Hà, 31 tuổi, nhân viên công ty Đại Nam, và ông Huỳnh Công Tân, 29 tuổi, trưởng Phòng Truyền Thông công ty Đại Nam.

Con trai của bà Nguyễn Phương Hằng đã gửi đơn xin khoan hồng, giảm nhẹ hình phạt và xin được bảo lãnh cho mẹ để chữa bệnh. (Hình: Chụp qua màn hình)

Việc này được Công An thành phố Sài Gòn đưa ra sau gần hai tháng điều tra theo yêu cầu của Viện Kiểm Sát là “làm rõ hành vi của một số người có dấu hiệu đồng phạm với bà Hằng trong việc tổ chức và tham gia các buổi livestream, phát ngôn sai phạm.”

Ngoài những người trên, theo kết luận điều tra, trong lúc “thực hiện hành vi phạm tội” của bà Nguyễn Phương Hằng còn có sự xuất hiện của Tiến Sĩ Luật Đặng Anh Quân và Luật Sư Nguyễn Đình Kim với tư cách là khách mời trong các buổi livestream.

Tuy nhiên, nhà chức trách đã trưng cầu giám định 38 trang tài liệu được dịch thành văn bản từ phát ngôn của hai ông Quân, Kim và kết luận phát ngôn “không chuẩn mực về các bị hại, nhưng chưa đủ cơ sở khẳng định có những nội dung xuyên tạc, vu khống, xúc phạm nghiêm trọng đến uy tín, danh dự, nhân phẩm của các cá nhân.”

Những nội dung hai người này nói cũng “không thuộc bí mật cá nhân, bí mật của gia đình và đời sống riêng tư theo quy định của Luật An Ninh Mạng, Luật Báo Chí, Luật Xuất Bản và các quy định pháp luật có liên quan trong lĩnh vực thông tin và truyền thông.” Do vậy, không đề nghị truy tố.

Hồ sơ của công an cho biết từ Tháng Ba, 2021, bà Nguyễn Phương Hằng dùng 12 trang YouTube và TikTok phát livestream “xâm phạm bí mật đời tư, xúc phạm uy tín, danh dự” của nghệ sĩ hài Hoài Linh, ca sĩ Vy Oanh, vợ chồng ca sĩ Thủy Tiên, nhà báo Hàn Ni.

Trong thời gian này, ba bị can Nguyễn Thị Mai Nhi, Lê Thị Thu Hà và Huỳnh Công Tân thực hiện các nhiệm vụ gồm: Đăng tin giới thiệu các buổi livestream của bà Hằng trên Facebook, in ấn các nội dung mà bà Hằng sẽ phát ngôn, chuẩn bị các thiết bị ghi hình và phát livestream trên mạng xã hội.

Bà Nguyễn Phương Hằng, 52 tuổi, trước đây có tên Nguyễn Thị Thanh Tuyền, là đại gia bất động sản, vợ của doanh nhân Huỳnh Uy Dũng (tức Dũng “Lò Vôi”), có quốc tịch Việt Nam và Cộng Hòa Cyprus.

Bà Hằng bị bắt hôm 24 Tháng Ba, 2022, và liên tục bị gia hạn tạm giam đến nay.

Hiện chưa rõ thời điểm diễn ra phiên tòa xử bà Hằng với cáo buộc “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân.”

Theo VNExpress, cho đến nay Viện Kiểm Sát thành phố chưa công bố lý do bác đơn của ông Nguyễn Quang Tuấn, 32 tuổi, con trai bà Hằng, về việc xin đặt 10 tỷ đồng ($402,150) để bảo lãnh mẹ được tại ngoại để trị bệnh.

Bà Lê Thị Thu Hà, nhân viên công ty Đại Nam, bị công an đề nghị truy tố. (Hình: Nhật Thịnh/Thanh Niên)

Trong khi đó ông Tuấn cho rằng hành vi của bà Hằng không thuộc các trường hợp “không được áp dụng biện pháp đặt tiền để bảo đảm.”

Ông Tuấn mong cơ quan điều tra, Viện Kiểm Sát “xem xét thêm” cho điều kiện hoàn cảnh của bà Hằng “đang phải điều trị nhiều bệnh như cao huyết áp, rối loạn lo âu, tiền đình, thiếu máu, mất ngủ kéo dài, u xơ tử cung…” (Tr.N)

Quảng Nam: Đánh ghen, con dâu cùng mẹ chồng tưới xăng đốt ‘tình địch’

Báo Nguoi-viet

January 30, 2023

QUẢNG NAM, Việt Nam (NV) – Thấy chồng cõng một cô gái trên lưng ở thị trấn Nam Phước, huyện Duy Xuyên, cô vợ cùng mẹ chồng lấy xăng tưới vào “tình địch,” châm lửa đốt ngay trên đường gây phỏng nặng.

Nói với báo VNExpress hôm 30 Tháng Giêng, ông Nguyễn Hà Lai, phó giám đốc Công An tỉnh Quảng Nam, cho biết Công An huyện Duy Xuyên đã bắt giữ hai nghi can Nguyễn Thị Diễm Phượng, 23 tuổi, cùng mẹ chồng là bà Đặng Thị Thống Nhất, 44 tuổi, cùng ở xã Điện Phương, thị xã Điện Bàn.

Hình ảnh chị Đàm Thị Mỹ D., bị tưới xăng đốt ngay giữa đường. (Hình: Công An TP.HCM)

Nạn nhân bị tưới xăng đốt là chị Đàm Thị Mỹ D., 28 tuổi, ở phường Hòa Hải, quận Ngũ Hành Sơn, thành phố Đà Nẵng.

Theo bệnh viện Đà Nẵng, cả ba bệnh nhân đều được chuyển viện cấp cứu từ Quảng Nam. Hiện bệnh nhân Phượng và anh Nguyễn Văn Huy, 24 tuổi, chồng chị Phượng bị phỏng mức độ nhẹ do xăng cháy lan.

Riêng bệnh nhân Mỹ D. bị phỏng nặng toàn thân, hiện đang được điều trị hồi sức.

“Bệnh nhân D. bị phỏng ở mức độ rất nặng, khó tiên lượng nên chúng tôi vẫn đang theo dõi sát tình hình trong những ngày qua,” đại biện bệnh viện Đà Nẵng cho biết.

Theo điều tra, chị Phượng cho rằng chị D. có quan hệ tình cảm với chồng mình là anh Huy. Sáng 26 Tháng Giêng, chị Phượng thấy chồng cõng chị D. đi ra từ quán karaoke Quang Vinh ở thị trấn Nam Phước nên cùng mẹ chồng lao vào đánh ghen.

Trong cơn ghen, chị Phượng dùng xăng chứa trong chai 1.5 lít tưới vào người chị D. rồi bật lửa đốt. May mắn người dân phát hiện kịp thời nhào đến dập lửa chỉ 20 giây sau khi phát hỏa.

Sau sự việc, chị D. bị phỏng nặng và được người dân đưa đi cấp cứu tại bệnh viện Bình An ở thị trấn Nam Phước, song do vết phỏng quá nặng nên sau đó được chuyển tiếp ra bệnh viện Đà Nẵng.

Ngay sau đó, bà Nhất và chị Phượng bị công an bắt giữ ngay sau đó.

Tại cơ quan điều tra, nghi can khai xăng và bật lửa được chị Phượng chuẩn bị từ trước.

Liên quan đến việc dùng xăng đốt người tình, trước đó theo báo Thanh Niên hôm 18 Tháng Giêng, cho hay Công An quận Kiến An, thành phố Hải Phòng, đã bắt giữ nghi can Trương Văn Tùng, 28 tuổi, quê ở tỉnh Hải Dương, với cáo buộc “giết người, phóng hỏa đốt phòng trọ để phi tang.”

Nạn nhân được xác định là bà TTHA, 45 tuổi, quê ở tỉnh Tuyên Quang. Bà này đến Hải Phòng làm ăn và thuê nhà trọ tại phường Quán Trữ, quận Kiến An.

Lửa bao trùm nạn nhân. (Hình: VNExpress)

Tại đồn công an, nghi can Trương Văn Tùng khai mình và nạn nhân có quan hệ tình cảm. Khoảng 3 giờ chiều 17 Tháng Giêng (26 Tháng Chạp), tại phòng trọ của bà A., do cãi nhau, nghi can Tùng tức giận, lấy búa đập vào đầu người tình cho đến chết.

Sau đó, nghi can Tùng đặt thi thể nạn nhân lên giường, lấy xăng từ xe gắn máy của nạn nhân để trong phòng tưới lên giường, rồi châm lửa đốt nhằm phi tang. (Tr.N)

 THẾ NÀO LÀ “VÔ SẢN CHÂN CHÍNH”

 

Quyền Được Biết

Này thì ‘vô sản chân chính’…;
Này thì “đạo đức cách mạng”…;

Này thì “sống, học tập, làm theo tấm gương đạo đức hcm”…;
Mời mấy tay ‘ní nuận chính trị cao cấp’ của đảng giòi bọ vào mà phản biện, hùng biện và NGỤY BIỆN!

Nhiều người cứ ngỡ rằng cái đám này chúng nó qua Anh, qua Mỹ học hành thì cũng tiến bộ để tạo nên một sự thay đổi chính trị cho Việt Nam, đặc biệt là giới chính khách Hoa Kỳ.

Bé cái lầm, không phải chúng nó nốc Coca, xơi Hamburger là Mỹ hóa đâu, bởi vì dễ gì bọn chúng nó đá đổ cái nồi cơm mà cha mẹ chúng nó và chính bản thân chúng nó đang ăn?!
Không tin hả chú Sam?

Cứ nhìn thằng Nguyễn Thanh Nghị con thằng thủ tướng Ba Ếch Nguyễn Tấn Dũng du học bên Mỹ ngày nay là Bộ Trưởng Bộ Xây Dựng csVN đấy!
Hay là thằng út của Thủ Dũng Nguyễn Minh Triết hiện nay là Bí thư đoàn thanh niên cộng sản đấy!

Bọn chúng còn nhiều lắm, cha mẹ bọn chúng ăn cướp, tham nhũng khi có quyền hành, sau đó chúng dùng tiền bẩn đấy đi du học, cái ngữ bọn này mà thay đổi được Việt Nam thì đúng là tư duy của mấy thằng thần kinh.

50 năm Hiệp định Paris : Việt Nam trên ván cờ chính trị thế giới

Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

50 năm Hiệp định Paris : Việt Nam trên ván cờ chính trị thế giới (Nguyễn Hải Di, Nguyễn Gia Kiểng, Từ Thức, Lê Mạnh Hùng)

27/1/2023 là tròn 50 năm ngày ký Hiệp định Paris, để Mỹ rút quân khỏi cuộc chiến Việt Nam.

Nhìn lại Hiệp định Paris sau nửa thế kỷ, tôi phỏng vấn ông Từ Thức, ký giả của miền Nam có mặt theo dõi hội đàm từ đầu đến cuối ; sử gia Lê Mạnh Hùng ; và kỹ sư Nguyễn Gia Kiểng, người sáng lập và đứng đầu Tập hợp Dân chủ Đa nguyên.

Hiệp định Paris có những lỗ hổng nào ?

Hiệp định Paris là hiệp định chấm dứt chiến tranh, ký ngày 27/1/1973. Các bên đàm phán chính thức là Hoa Kỳ, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (Bắc Việt), Việt Nam Cộng hòa (Nam Việt Nam), và Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam (Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam).

Ông Nguyễn Gia Kiểng cho rằng Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam “được coi như là một trong hai “bên miền Nam” trong khi ai cũng biết nó không có thực chất nào cả mà chỉ là một danh xưng rỗng nghĩa. Lực lượng cộng sản chiến đấu tại miền Nam hoàn toàn của Hà Nội và do Hà Nội điều khiển.

“Hai là hiệp định hoàn toàn không nói tới chính quyền cộng sản Bắc Việt, làm như là miền Bắc không có trách nhiệm gì trong cuộc chiến, trong khi chính quyền cộng sản Bắc Việt là kẻ chủ trương và điều động cuộc chiến đồng thời cũng là một trong hai bên đối thoại chính, cùng với Mỹ, trong hội nghị Paris.

“Ba là hiệp định quy định Mỹ sẽ rút hết quân khỏi miền Nam và hai bên miền Nam, đặc biệt là chính quyền Việt Nam Cộng Hòa, sẽ không được nhận thêm vũ khí và sử dụng cố vấn hay chuyên viên quân sự nước ngoài trong khi Hà Nội không bị bó buộc gì cả, không phải rút quân khỏi miền Nam và vẫn tiếp tục nhận viện trợ quân sự từ bên ngoài”.

Ông nói thêm, những người hiểu lầm nhất về Hiệp định khi đó có lẽ là những người thuộc “lực lượng thứ ba”.

“Họ nghĩ rằng hiệp định này sẽ dành cho họ một chỗ đứng trước hết trong Hội đồng Hòa giải và Hòa hợp Dân tộc và sau đó trong một chính quyền miền Nam trung lập. Họ không hiểu rằng miền Nam đang đứng trước nguy cơ gần như chắc chắn sắp bị thôn tính. Trên thực tế họ chỉ tiếp tay làm cho Việt Nam Cộng hòa sụp đổ nhanh hơn”.

Ai vi phạm Hiệp định Paris ?

Năm 1973, Henry Kissinger và Lê Đức Thọ, hai nhân vật chủ chốt trong đàm phán, được trao giải Nobel Hòa bình. Ông Lê Đức Thọ từ chối.

Ông Từ Thức nói “Hiệp định Paris 1973 đòi ngừng bắn trên toàn miền Nam ; việc thống nhất đất nước sẽ được thực hiện bằng phương pháp hòa bình, qua tổng tuyển cử, trong thời hạn do miền Bắc và miền Nam đồng thuận. Trên thực tế, ngay sau khi ký Hiệp định, Cộng sản đã đánh phá nhiều nơi, gia tăng quân sự để chiếm thêm đất ở những vùng “da beo”, thí dụ tổng công kích Bình Long, Ban Mê Thuột, và cuối năm 1974, đã chiếm trọn tỉnh Phước Long.

“Hiệp định Paris quy định miền Bắc phải ngưng việc đưa quân vào miền Nam. Trên thực tế, chỉ trong tháng 5/1973, Bắc Việt đã đưa thêm vào miền Nam 35.000 quân, 30.000 tấn võ khí”.

Hiệp định Paris cũng yêu cầu hai bên rút quân khỏi Lào và Campuchia, nhưng “Bắc Việt không những không rút quân, còn gia tăng hoạt động quân sự tại hai nước này”.

Sử gia Lê Mạnh Hùng thì cho rằng Hiệp định Paris “là một cách để Mỹ tháo chạy ra khỏi Việt Nam mà không mất mặt. Trên phương diện pháp lý nó không có cả tính chính đáng (legitimacy) vì cả bốn bên không bên nào thông qua. Việt Nam Cộng hòa, Bắc Việt và Giải phóng Miền Nam không nói làm gì, nhưng ngay cả đến Mỹ, Hiệp định này cũng không được Thượng viện Mỹ thông qua”.

Theo ông, “vì được thiết kế để cho Mỹ rút quân thành ra có thể nói không có điều khoản nào ràng buộc phía bên kia cả. Ngoài ra cũng không có biện pháp chế tài nào nếu bên kia vi phạm. Vả lại vì nó không có tính cách pháp lý thành ra ta cũng không thể lên án bên kia là vi phạm được”.

Nhưng Hiệp định Paris không chỉ nói ngừng chiến tranh và chấm dứt mọi can thiệp quân sự trực tiếp của Hoa Kỳ với vấn đề Việt Nam.

Ông Từ Thức nói thêm :

“Hiệp định Paris cấm mọi hành động trả thù, phân biệt đối xử. Sau khi Cộng sản chiếm miền Nam, tháng 4/1973, hàng triệu người bị bắt vào trại cải tạo, nhiều người mất mạng vì bị hành hạ, đói khát, mở đầu cho phong trào “boat people” của hàng triệu dân miền Nam liều chết vượt biển, tìm cách thoát khỏi chế độ”.

50 năm nhìn lại

Ông Lê Mạnh Hùng cho rằng “Trên quan điểm lịch sử, sau 50 năm nhìn lại, tôi nghĩ rằng trong tình thế lúc đó, Hiệp định Paris là một cái gì tất yếu phải xảy ra. Như Afghanistan trong năm 2021 cho thấy, khi Mỹ thấy cần bỏ chạy là họ bỏ chạy. Đối với Nixon và Kissinger, Việt Nam không còn quan trọng nữa khi họ đã mua được Tàu thành ra bỏ chạy ra khỏi Việt Nam là tất yếu, nhất là khi sự chống đối chiến tranh Việt Nam đang dâng lên ào ạt tại Mỹ.

“Điều đáng buồn độc nhất là tuy rằng về phía Việt Nam Cộng Hòa, người ta có biết chuyện đó, nhưng giới lãnh đạo cũng vẫn không hoàn toàn tin hẳn rằng nó nói bỏ là bỏ ! Vì vậy không có bao nhiêu chuẩn bị để có thể cầm cự lâu dài với những phương tiện mình có hoặc là tìm thêm nguồn cung cấp vũ khí tại nơi khác”.

Ông Từ Thức thì nói “Nhiều người ngạc nhiên trước sự thất thủ nhanh chóng của miền Nam năm 75, nhưng hãy tưởng tượng những gì xảy ra ở Ukraine ngày nay, nếu một sớm một chiều các nước Tây Phương cắt đứt viện trợ kinh tế, quân sự cho nước này ?”

Ông cho rằng “Hiệp định Paris là một ô nhục đối với những người tranh đấu cho quyền tự quyết của các dân tộc, một vết đen trong lịch sử Hoa Kỳ, vì đây là lần đầu cường quốc này đã bỏ rơi đồng minh, tháo chạy. Nixon và Kissinger chỉ có một mục tiêu, làm quà cho cử tri Mỹ bằng cách chấm dứt chiến tranh”.

Vì làn sóng phản chiến tại nhà, và để ngưng chiến và mang quân Mỹ trở về, Nixon đã chấp nhận rút toàn bộ quân Mỹ nhưng không nói gì đến quân đội Bắc Việt ở miền Nam.

“Nixon hứa với ông Thiệu sẽ tái oanh tạc, sẽ phản ứng mạnh, nếu Bắc Việt vi phạm những điều đã ký kết, nhưng đã khoanh tay khi Cộng sản gia tăng chiến tranh, vì đang gặp khó khăn chính trị, đặc biệt là vụ Watergate. Sinh mệnh của hàng triệu người dân miền Nam rơi vào quên lãng”.

Nixon, theo ông Từ Thức, muốn “hòa bình trong danh dự”, nhưng cuối cùng “chẳng có hòa bình cũng chẳng có danh dự, như tựa đề một cuốn sách của sử gia Larry Berman, No Peace, No Honor : Nixon, Kissinger and the Betrayal in Vietnam. Theo Larry Berman, đó là một hiệp định tự sát, một hòa bình ô nhục”.

Ông Nguyễn Gia Kiểng cho biết “Theo tôi hiệp định này đánh dấu một khúc quanh lớn của Mỹ trong đạo đức chính trị và chính sách đối ngoại. Đó là lần đầu tiên mà Mỹ rút lui và bỏ rơi một đồng minh, dần dần sự trở mặt đã thành một tập quán của Mỹ, dù là tại Liban, Iraq, Syria, Venezuela hay gần đây nhất tại Afghanistan.

“Điều mà tôi chỉ hiểu sau này khi các bí mật dần dần được tiết lộ là việc Mỹ bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa có liên hệ mật thiết với việc Mỹ vừa bắt tay được với Trung Cộng. Theo tính toán của Nixon và Kissinger nếu Hà Nội thôn tính được Sài Gòn thì Việt Nam sẽ rơi hẳn vào quỹ đạo Liên Xô vì Đảng cộng sản Việt Nam lúc đó theo Liên Xô và chống Trung Cộng, như thế Bắc Kinh sẽ phải sáp lại hơn nữa với Mỹ vì Liên Xô đang là thù địch của họ. Tính toán này ít nhiều được các tổng thống Mỹ sau đó tán thành, cho đến khi Trung Quốc trở thành mối đe dọa cho thế giới.

“Hệ quả là đất nước ta hoàn toàn bị đặt dưới chế độ cộng sản. Đó là một tai họa lớn. Chúng ta đang là một nước rất chậm tiến với một đảng cầm quyền cư xử như một lực lượng chiếm đóng hung bạo”.

Ông Từ Thức nói “Bài học cay đắng là miền Nam nhỏ bé rơi vào trò chơi, tính toán chính trị của các thế lực quốc tế”.

Nhìn lại sau 50 năm, ông Nguyễn Gia Kiểng nói “Thật đáng buồn, nếu miền Bắc chấp nhận bắt tay hợp tác với miền Nam để dần dần tiến tới thống nhất đất nước trong hòa bình thì bây giờ Việt Nam ít lắm cũng phải phồn vinh gấp nhiều lần hiện nay. Nhưng Đảng cộng sản đã đặt quyền lực và chủ nghĩa Mác Lênin lên trên hết”.

Nguyễn Hải Di

Nguồn : Diễn Đàn Thế Kỷ, 27/01/2023

50 năm sau hiệp định Paris, một Việt Nam không còn lịch sử-Jackhammer Nguyễn

Báo Tiếng Dân

Jackhammer Nguyễn

28-1-2023

Bi kịch Paris

“Hòa bình ơi/ Tình yêu em như sông biển rộng/ Tình yêu em như lúa ngoài đồng/ Tình yêu em tát cạn biển Đông…” Lời bài hát này được nghe trên khắp các thành thị miền Nam Việt Nam, khi nó còn nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ Việt Nam Cộng hòa 50 năm trước.

Người sáng tác bài hát đó là nhạc sĩ Thông Đạt, tức Ngô Văn Giảng, nhưng tôi không biết ai là người hát nó đầu tiên trên radio hay TV, chỉ biết rằng nó xuất hiện sau ngày 27-1-1973, ngày hiệp định đình chiến bốn bên được ký kết tại Paris, thủ đô nước Pháp.

Tuy nhiên cuộc chiến không đình được, nỗi khát khao hòa bình trong bài hát nhanh chóng bị dập tắt. Chiến tranh tiếp tục trong hai năm tiếp theo, dẫn đến sự sụp đổ của Việt Nam Cộng hòa. Với độ lùi thời gian nửa thế kỷ, cùng nhiều thông tin mới dần được công bố, nay đã rõ là việc ký kết hiệp định này có nguyên nhân lớn nhất là ý chí của người Mỹ, tìm kiếm một lối thoát trong vũng lầy Việt Nam của họ.

Việt Nam đã không còn là một tiền đồn chống cộng sản có giá trị nữa, chính sách mới của Washington bắt tay với Trung Hoa cộng sản nhằm phân hóa thế giới cộng sản bắt đầu. Tiền đồn của Mỹ bây giờ không phải là Sài Gòn nữa, mà là Bắc Kinh. Vũ khí không phải là ném bom nữa mà là những cái bắt tay thân mật bên cốc rượu Mao đài.

Cuộc chiến hai năm sau hiệp định Paris thực sự là nội chiến, là cuộc chiến giữa những người Việt với nhau, dù rằng cho đến 50 năm sau, cho tới bây giờ Hà Nội vẫn vô cùng “nhạy cảm” với hai từ “nội chiến”. Họ cũng “nhạy cảm” cả với ba từ “ý thức hệ”, lý do chính mà người Mỹ can thiệp vào Việt Nam. Điều trớ trêu và buồn cười nhất là tính chất ý thức hệ (đấu tranh giai cấp) là điều mà Đảng Cộng sản Việt Nam lớn tiếng hơn ai hết khi họ nắm quyền trên toàn quốc.

Việt Nam Cộng hòa sụp đổ vì sự yếu kém về tổ chức xã hội, nhà nước, của nó, không phải để chiến đấu, quân đội của họ dựa hoàn toàn vào người Mỹ, mà không sẵn sàng cho một cuộc chiến dựa trên sức mạnh của chính mình. Trong khi đó, xã hội và nhà nước miền Bắc, với mô hình toàn trị, thích hợp hơn rất nhiều lần để tiến hành một cuộc chiến. Vũ khí và tài lực từ Liên Xô vẫn tiếp tục cung cấp cho Hà Nội.

Bi kịch ngày 30-4-1975 của Việt Nam Cộng hòa là không thể tránh khỏi. Bi kịch đó kéo theo bị kịch tù cải tạo với hàng trăm ngàn người lao động khổ sai không án.

Bi kịch đó kéo theo bi kịch thuyền nhân với gần một triệu người liều mình đào thoát khỏi Việt Nam, trong đó không biết bao nhiêu người chết thảm khốc.

Lịch  sử và xóa bỏ lịch sử

Người cộng sản Việt Nam đã thắng cuộc chiến quân sự sau bi kịch Paris, nhưng họ đại bại trong cuộc chiến ý thức hệ.

Nước Việt Nam ngày nay không phải là một đất nước sống theo thiên đường cộng sản, “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”, như trong các kinh điển Mác – Lê. Việt Nam ngày nay là đất nước của cụ già Nguyễn Phú Trọng sửa luật Đảng của chính ông ta để cầm quyền, là đất nước của hơn triệu công nhân bỏ chạy về quê vì đói trong đại dịch 2021, là đất nước của Phạm Nhật Vượng, chuyên thu gom đất đai giá rẻ để làm tỷ phú, và cũng là đất nước của những “thùng nhân” chết đông lạnh ở Anh.

Họ thất bại trong ý thức hệ, nhưng có thể họ đang thắng trong việc xóa bỏ lịch sử, ít nhất là đối với mấy chục triệu dân trong nước.

Tôi không nghĩ rằng có hơn 50% dân chúng Việt Nam trong nước biết Hiệp định Paris là cái gì! Dĩ nhiên họ cũng chẳng biết tới trại tù cải tạo khổ sai, không biết cả thảm họa thuyền nhân.

Ảnh: Bà Nguyễn Thị Bình, Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam ký Hiệp định Paris năm 1973. Nguồn: Getty Images

Báo chí tuyên truyền của Đảng nói với họ rằng, có mấy triệu người Việt sống ở phương Tây, “lúc nào cũng hướng về tổ quốc xã hội chủ nghĩa” (sic). Nhưng tại sao mấy triệu người ấy có mặt ở phương Tây? Báo chí và sách vở của Đảng … cứ làm như không biết!

Mấy ngày gần đây, báo chí Việt Nam cũng góp lời ca tụng hai diễn viên được đề cử giải Oscar danh giá ở Mỹ, có liên quan đến Việt Nam, là ông Quan Kế Huy và bà Hồng Châu. Họ ca tụng vì cả hai người đều được xem là người Mỹ gốc Việt. Tuy nhiên báo Đảng cắt bén đi cái lý lịch thuyền nhân của họ.

Mà không chỉ trong câu chuyện với hai người này, những cái từ như là thuyền nhân, trại cải tạo… cũng biến mất tăm ở Việt Nam ngày nay, dù rằng nó là một giai đoạn lịch sử bi thương của dân tộc.

50 năm hiệp định Paris, Việt Nam đi từ một nền hòa bình tưởng tượng, cho đến một tương lai bất định, trên nền của một dân tộc 100 triệu dân bị xóa bỏ lịch sử.

Tự hào quá Việt Nam ơi!

Mai Văn Rê

Các báo VN hôm nay đồng loạt đưa tin: một cổng chào trong hạng mục trang trí mừng năm mới cao 5 m, rộng khoảng 15 m của TP Nha Trang bất ngờ đổ sập vào tối mùng 6 Tết. Rất may là không có ai bị thương vong.

Năm mới có cổng chào, và tỉnh, huyện nào cũng thi nhau xây dựng các cổng chào của địa phương mình rất hoành tráng, tốn kém; chưa kể hằng hà các tượng đài…ở các tỉnh nghèo mà hàng năm phải xin cứu đói.

Lãng phí và tham nhũng đã ăn hết vào nguồn lực của đất nước, nhưng người dân thì vẫn tiếp tục bị tuyên truyền lừa dối : “Mây đen phủ lên toàn cầu nhưng mặt trời vẫn đang tỏa sáng ở Việt Nam”…

Nhân đây cũng muốn so sánh: chỉ một cổng chào tỉnh Quảng Ninh với trị giá 200 tỷ (ảnh 1), đắt gấp nhiều lần cổng chào của 50 tiểu bang Mỹ cộng lại.

Chuyện vui: Hết tết, cổng chào xuân tự động mãn chầu

Theo báo Thanh Niên trong nước:

– Khoảng 19 giờ 30 ngày 27.1, cổng chào mừng năm mới vắt ngang đường Trần Phú, gần cầu Trần Phú, P.Xương Huân, TP.Nha Trang bất ngờ đổ sập.

Cổng chào này dài khoảng hơn 15 m, được dựng vắt ngang đường Trần Phú, khi công trình bị sập khiến một chân trụ của cổng chào bị bật lên khỏi mặt đất.

Nhân dân ta khá bình tĩnh và anh hùng, mọi người tỉnh bơ lái xe qua cổng như không có chi.

Bê tông giữ chân cổng không đủ nặng bật lên khi bị phần nhịp vượt dài 15 mét vặn xoắn và oằn đổ xuống, nhịp dàn 15 mét không đủ sức chịu lực:

Thế là hết xuân,

Cũng rất may, không có ai bị đè.

Bộ sưu tập câu lạc bộ cổng sập của nước ta nay được có thêm một thành viên mới, sau đây là danh sách các thành viện câu lạc bộ “Cổng Sập”:

Cổng chào của Công Viên Đầm Sen gia nhập CLB cách đây 5 tháng

 Cổng chào thành phố Bình Dương, thành viên 2 năm của CLB

Cổng chào hội chợ Festival Vũng Tàu, thành viên 4 năm của CLB

Cổng chào bảo tàng Đắc Lắc, thành viên 2 tuổi của CLB, cổng này bị kẻ xấu xuyên tạc là khi cổng đổ, nó lộ ra tình trạng gian dối trong thiết kế.

Còn nhiều nhưng thôi kể bấy nhiêu, bà con đủ chóng mặt rồi. Vậy xin bạn cho phép thôi liệt kê ở đây.

Thành phố Khánh Hòa thân yêu ơi, bạn không cảm thấy lẻ loi trong vụ sập đầu xuân phải không?

Người hay kể: Phan Sinh Trần.

Bị bắt oan gần 40 năm trước, ông ở Sài Gòn kiện Viện Kiểm Sát quận

Báo Nguoi-viet

January 27, 2023

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Ông Trịnh Dân Cường vừa khởi kiện Viện Kiểm Sát Nhân Dân quận 6, Sài Gòn, về việc ông bị bắt oan một năm trong vụ án “trộm vàng.”

Đến nay, sau 37 năm từ ngày ra tù, ông Cường vẫn chưa được đình chỉ bị can, xin lỗi và bồi thường án oan.

Ông Trịnh Dân Cường. (Hình: Hải Duyên/VNExpress)

Báo VNExpress hôm 27 Tháng Giêng dẫn hồ sơ vụ án cho hay, vào đêm 27 Tháng Hai, 1985, Công An quận 6 nhận được trình báo vụ mất trộm vàng tại một căn nhà trên đường Bãi Sậy, phường 7.

Thời điểm đó, ông Cường cùng người anh vợ là Hồ Văn Được và người anh cột chèo Trần Đức Ẩn bị Công An quận 6 cho là nghi can nên bắt tạm giam cả ba người.

Trong đơn kiện, ông Cường cho biết trong lúc điều tra, cả ông và hai người anh đều một mực kêu oan. Vì bị bức cung, ép nhận tội, đêm 8 Tháng Tư, 1985, do quá uất ức, ông Hồ Văn Được đã tự sát tại nhà tù Chí Hòa.

Đáng nói, lúc đó cả ba nghi can bị bắt tạm giam mà chưa có lệnh bắt được Viện Kiểm Sát phê chuẩn.

Sau hơn hai tháng tạm giam, việc điều tra vẫn không có kết quả do không tìm được chứng cứ buộc tội. Lúc này, để hợp thức hóa việc bắt người trái pháp luật, ông Nguyễn Hữu Đô khi đó là đội trưởng Cảnh Sát Hình Sự Công An quận 6, đã chỉ đạo thuộc cấp viết lệnh tạm giam và quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can lùi lại một tháng trước ngày ông Được chết (ngày 9 Tháng Ba, 1985) rồi chuyển Viện Kiểm Sát phê chuẩn đối với ông Cường và hai người anh.

Viện Kiểm Sát quận 6 sau đó kết luận rằng không có chứng cứ buộc tội nên thả ông Cường và Trần Đức Ẩn vào hôm 23 Tháng Tám, 1985. Tuy nhiên, đến hôm 19 Tháng Chín, 1985, Công An quận 6 mới thả ông Ẩn.

Riêng ông Cường bị chuyển lên trại giam Tống Lê Chân ở tỉnh Bình Dương để “cải tạo tập trung,” khi chưa có quyết định của Ủy Ban Nhân Dân ở Sài Gòn.

Lúc này, bà Đồng Thị Ba, mẹ vợ ông Cường làm đơn khiếu nại về việc ba người con bị bắt oan. Ủy Ban Nhân Dân ở Sài Gòn phát giác sự việc và yêu cầu trả tự do cho ông Cường.

Đến hôm 3 Tháng Mười Hai, 1986, Công An ở Sài Gòn mới ra quyết định thả ông Cường vì “không liên quan đến vụ trộm tiệm vàng trên đường Bãi Sậy.”

Liên quan vụ oan sai nêu trên, bốn công an viên và giới chức Viện Kiểm Sát quận 6 đã phải hầu tòa hồi năm 1989 và 1990, bị kết án tù và cảnh cáo. Trong số này, ông Nguyễn Hữu Đô bị kết án năm năm tù về tội “bắt giữ, giam người trái pháp luật.”

Riêng ông Nguyễn Tấn Đồng, cựu viện trưởng Viện Kiểm Sát quận 6, chỉ bị cảnh cáo dù “thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng.”

Viện Kiểm Sát Nhân Dân quận 6, Sài Gòn. (Hình: Trang web VKSND)

Ông Trịnh Dân Cường cho biết thêm từ sau ngày ra tù, ông gửi nhiều đơn thư khiếu nại đến các cơ quan tố tụng quận 6 và Công An ở Sài Gòn nhưng ông chỉ nhận được “phiếu chuyển đơn” chứ không cơ quan nào giải quyết.

Ông sau đó làm đơn khởi kiện Viện Kiểm Sát ra Tòa Án quận 6, nhưng lấy lý do “vụ án kéo dài, thời gian đã lâu, không được nhận các tài liệu, chứng cứ liên quan để nộp” nên tòa quyết định không thụ lý. (N.H.K)

NGẬM NGÙI THÂN PHẬN NGƯỜI DÂN MẤT NƯỚC

Phạm Đình Trọng

 PHẠM ĐÌNH TRỌNG

  1. Bằng lá phiếu người dân được tự do và bình đẳng bầu chọn hiền tài trong dân, thay mặt dân quản trị đất nước và tổ chức, điều hành hoạt động xã hội. Đó là quyền làm chủ đất nước của người dân. Không những là quyền lớn nhất, thiêng liêng nhất của con người, của công dân, quyền làm chủ đất nước còn gắn bó máu thịt người dân với đất nước. Từ đó mà có khái niệm Mẹ Tổ Quốc. Quyền làm chủ đất nước đặt trên vai người dân bổn phận công dân với đất nước như đứa con có bổn phận hiếu thảo với cha mẹ.

Thời thực dân Pháp cướp nước ta, dù người dân Việt Nam vẫn còn chút quyền tự do ngôn luận, tự do ra báo, tự do mít tinh, tự do hoạt động hội đoàn khi hội đoàn đăng kí hoạt động được chính quyền Pháp chấp nhận, tự do sản xuất kinh doanh trong luật pháp bình đẳng. Không có thành phần kinh tế nào được phép trở thành chủ đạo của nền kinh tế Việt Nam. Dù doanh nghiệp của tư bản Pháp cũng không có chính sách biệt đãi riêng. Doanh nghiệp của người Pháp cũng bình đẳng với doanh nghiệp của người Việt. Nhưng người dân Việt Nam hoàn toàn không có quyền làm chủ đất nước Việt Nam máu thịt của mình. Người dân không có quyền làm chủ đất nước là mất nước thực sự rồi.

Thực dân Pháp cướp nước, chiếm đoạt quyền làm chủ đất nước Việt Nam của người dân Việt Nam. Người dân Việt Nam cả nước một lòng rời bỏ gia đình yên ấm, rời bỏ ruộng vườn, nhà cửa, rời bỏ sự nghiệp công danh đi vào cuộc kháng chiến trường kì, chấp nhận mất mát tài sản, hi sinh xương máu, giành lại độc lập cho đất nước.

Cuộc kháng chiến đánh đuổi đội quân nước ngoài đã để lại trên khắp đất nước Việt Nam trắng xoá mồ liệt sĩ, nối tiếp những nghĩa trang mênh mông. Gia đình nào cũng chịu những mất mát hi sinh to lớn. Người dân vẫn hân hoan vui sướng khi đánh đuổi được đội quân nước ngoài, giành lại độc lập cho đất nước. Giành lại quyền người dân Việt Nam được làm chủ đất nước Việt Nam.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang. Sau sự vui sướng bồng bột thoáng qua, người dân đã phải cay đắng, ngậm ngùi nhận ra đất nước sạch bóng giặc, danh nghĩa đất nước độc lập nhưng người dân không những không có quyền làm chủ đất nước, không có quyền tự do và bình đẳng cầm lá phiếu bầu chọn hiền tài trong dân, thay mặt dân quản trị đất nước và điều hành hoạt động xã hội. Ngay cả đến những quyền con người, quyền công dân thời Pháp thuộc người dân còn có như quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do sinh hoạt hội đoàn, nay nước độc lập mà những quyền con người cơ bản và tối thiểu đó người dân Việt Nam cũng không có! Làm sao không ngậm ngùi, cay đắng!

Đảng cộng sản cầm quyền đóng kín cửa cơ quan đảng, lãnh đạo đảng chụm đầu bàn nhau, cắt cử, chia chác những chiếc ghế quyền lực quản trị đất nước, thâu tóm xã hội cho người của đảng rồi lại đổ hàng ngàn tỉ tiền thuế mồ hôi, xương máu của dân ra diễn trò bầu cử, lùa dân đi bỏ phiếu bầu những chiếc ghế quyền lực đã có người của đảng chiếm giữ! Lại diễn trò họp Quốc hội bầu bán. Những người được đảng đặt lên những chiếc ghế quyền lực đều nhận được xấp xỉ trăm phần trăm phiếu bầu của Quốc hội. Diễu cợt và khinh bỉ dân đến thế là cùng!

Đảng cộng sản cầm quyền biến người dân thành những con rối vô hồn, thành những rô bốt vô tri cầm lá phiếu đi bầu theo sự giật dây, theo lập trình cài đặt sẵn để hợp thức hoá người lãnh đạo đất nước và xã hội do đảng cộng sản cầm quyền áp đặt. Cầm lá phiếu đi bầu nhưng dân không có quyền chọn. Cả quyền ứng cử cũng không. Chỉ là diễn viên trong vở diễn dân chủ của đảng, người dân không còn được làm bổn phận công dân với đất nước.

Giang sơn gấm vóc, đất nước máu thịt do mồ hôi, xương máu của lớp lớp thế hệ người Việt Nam tạo nên bỗng trở thành tài sản riêng của đảng cộng sản cầm quyền. Người dân chỉ còn là kẻ sống nhờ, sống lưu vong ngay trên mảnh đất mồ hôi xương máu cha ông để lại. Mẹ Tổ Quốc Việt Nam cũng vật vờ lưu vong cùng người dân ngay trên đất nước Việt Nam! Người dân không được làm chủ đất nước, lũ lượt bỏ nước ra đi kéo dài suốt hơn nửa thế kỉ qua, đến tận hôm nay.

Không có quyền làm chủ đất nước, người dân Việt Nam lại thực sự mất nước rồi! Người nước ngoài chiếm đoạt quyền làm chủ đất nước của người dân thì đó là kẻ xâm lược, là ngoại xâm. Lực lượng trong nước chiếm đoạt quyền làm chủ đất nước của người dân là lực lượng chiếm đóng, là nội xâm.

  1. Đảng cộng sản cầm quyền toàn quyền chiếm đoạt những chiếc ghế quyền lực của dân. Những chiếc ghế để hiền tài trong dân mang tài trí cống hiến cho nước được chia chác trong phòng kín ở cơ quan đảng cho đám quan tham của đảng đã dẫn đến những cuộc đua rầm rộ chạy chức, chạy quyền bất tận. Quan chức đảng cõng con đặt lên những chiếc ghế quyền lực của dân. Tổ chức đảng cõng người của đảng giành những chiếc ghế của hiền tài trong dân.

Chỉ nêu vài dẫn chứng cá nhân các quan chức đảng hối hả cõng con, tổ chức đảng tất bật cõng người của đảng lên những chiếc ghế quyền lực của dân. Những chiếc ghế để hiền tài trong dân cống hiến tài năng cho nước thành những chiếc ghế chỉ để củng cố quyền cai trị của đảng.

Không học nổi chữ nghĩa, không thể làm việc bằng trí tuệ, phải đi xuất khẩu lao động, đứa con thất học, kiến thức văn hoá trống rỗng, làm thuê kiếm sống bằng cơ bắp được ông Tổng bí thư đảng Nông Đức Mạnh cõng vào cơ quan trung ương đảng, đặt lên ghế bí thư tỉnh uỷ, rồi Thứ trưởng, phó Chủ nhiệm Uỷ ban Dân Tộc Chính phủ.

Ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cõng đứa con lớn tạm đặt vào ghế Thứ trưởng rồi lại đôn đáo mặc cả, dàn xếp để ông con cả lần lượt thăng tiến Bí thư tỉnh uỷ rồi Bộ trưởng. Con cả đã yên vị thành viên Chính phủ, Thủ tướng Ba Dũng lại đôn đáo cõng tiếp con bé đặt vào ghế bí thư trung ương đoàn. Đặt hai đứa con bất tài ngồi vào ghế hiền tài, ông Thủ tướng mới xoa tay, mãn nguyện về hưu. Mồm nói về làm người tử tế nhưng một nhân cách tham lam, bất lương như vậy làm sao có thể tử tế!

Có quyền lực quan đầu tỉnh, ông Bí thư tỉnh uỷ Bắc Ninh Nguyễn Nhân Chiến liền mang quyền lực ra điều chuyển, sắp xếp lại quan trường, đặt con trai lên ghế Bí thư thành uỷ Bắc Ninh. Đưa con trai chẳng tài càn gì ngồi trên đầu dân rồi ông Uỷ viên trung ương đảng, Bí thư tỉnh uỷ Nguyễn Nhân Chiến mới sung sướng, hà hê về nhấm nháp cuộc sống vương giả ở biệt phủ lộng lẫy.

Không sao kể xiết những quan đảng chỉ lo giành giật những chiếc ghế quyền lực của hiền tài trong dân cho con cháu quan. Cứ nhìn những ông to, bà lớn trên cả nước vẻ mặt thoả mãn trên những chiếc ghế quyền lực của dân, tiêu dao năm tháng chỉ nói được những lời đại ngôn sáo rỗng và chỉ để hưởng thụ, chẳng làm được tích sự gì cũng thấy bóng dáng lom khom của bố mẹ họ cõng họ vào quan trường.

Con quan đảng chiếm ghế quyền lực của hiền tài nhiều đến nỗi với bất kì ông quan, bà quan nào người dân đều phải đặt ra câu hỏi: Đồng chí này con đồng chí nào? Đồng chí này con đồng chí nào đã trở thành tiếng than cay đắng. tiếng kêu oan nghiệt, uất hận của dân mất quyền làm chủ đất nước, thành cung oán của xã hội Việt Nam thời cộng sản.

Quan đảng mải miết cõng con vào quan trường thì tổ chức đảng cũng bền bỉ và bài bản cõng người của đảng rải kín ghế quyền lực của hiền tài trong dân.

Trị nhậm quan đầu tỉnh Thái Bình, ông Bí thư tỉnh uỷ Nguyễn Hồng Diên chỉ có công trạng nổi bật là dung túng cho băng đảng xã hội đen Đường Nhuệ lộng hành, chi phối cả công an. Băng nhóm Đường Nhuệ ngang nhiên hành hung dân ngay trong đồn công an mà công an phải nhắm mắt bỏ qua đám tội phạm đàn em Đường Nhuệ. Lấn át cả chính quyền, băng nhóm Đường Nhuệ ngang nhiên áp đặt luật xã hội đen thu tiền của dân như nhà nước thu thuế. Để cho quyền lực xã hội đen Đường Nhuệ tồn tại song song với quyền lực chính quyền, ông quan đầu tỉnh Nguyễn Hồng Diên bộc lộ rõ là ông quan kém về năng lực, tồi về đức độ làm quan.

Dung túng cho băng nhóm xã hội đen Đường Nhuệ lớn mạnh, ông Bí thư đảng cấp tỉnh Nguyễn Hồng Diên vẫn vô can, lại được tổ chức đảng cõng về kinh đô, đưa lên cấp quốc gia, làm Phó Ban Tuyên giáo trung ương, rồi Bộ trưởng bộ lớn Công Thương. Nếu tổ chức đảng không cõng người của đảng vào chiếc ghế quyền lực thì ông quan kém năng lực, tồi đức độ như ông Diên làm sao có thể ngồi được vào chiếc ghế Bộ trưởng bộ Công Thương!

Tổ chức đảng có cả sách lược lâu dài, cả chính sách cụ thể ngang nhiên và trắng trợn cõng những nhân cách tầm thường của đảng đặt lên những chiếc ghế của hiền tài trong dân.

Đứng đầu một doanh nghiệp nhà nước khai thác dầu mỏ, Trịnh Xuân Thanh đã rút ruột hàng ngàn tỉ tiền của dân của nước mua đất, xây lâu đài riêng ở Tam Đảo và rải tiền ăn chơi sa đoạ từ trong nước ra nước ngoài. Thanh vẫn là nhân sự được qui hoạch, được tổ chức đảng cõng từ Hà Nội vào Hậu Giang đặt lên ghế phó chủ tỉnh để rồi thời gian ngắn sau sẽ lại trở về kinh đô ngồi lên ghế quan cấp quốc gia, nắm vận mệnh đất nước. Chỉ vì chiếc ô tô đắt tiền mang biển số xe triều đình mà Thanh ngông nghênh lượn trước dân tỉnh lẻ, gây ghen ghét, đố kị, bất bình rộng rãi trong xã hội buộc pháp luật phải vào cuộc khui ra con người thật, tham nhũng và sa đoạ của Thanh.

Người dân có quyền làm chủ đất nước thì lá phiếu bầu cử thực sự tự do của người dân mới có quyền quyết định nhân sự lãnh đạo đất nước. Chiếm đoạt quyền làm chủ đất nước của người dân, tổ chức đảng cõng ông Nguyễn Xuân Phúc từ cơ quan đảng sang Quốc hội để bộ máy bỏ phiếu của đảng ở Quốc hội hợp thức hoá chức danh Chủ tịch nước cho một người chỉ biết lăng xăng đi khắp nước hô hào, tỉnh này là đầu tàu, tỉnh kia cũng phải là đầu tàu. Ông quan đảng chỉ có ngôn từ tuyên truyền sáo rỗng bộc lộ một tâm hồn nghèo nàn, xơ cứng cảm xúc, không có hồn nhân văn được tổ chức đảng đưa lên đại diện cho dân của một đất nước văn hiến!

Ở vị trí quốc gia, lo toan việc dân việc nước nhưng nhân cách thấp kém, tầm vóc nhỏ bé, nghĩ suy chưa vượt khỏi khung cửa gia đình thì chỉ là con người giá áo túi cơm, chỉ biết lấy quyền lớn lo cho dân cho nước mang về lo việc nhỏ để vinh thân phì gia, bảo kê cho vợ con thu lợi bất chính bằng việc làm phi pháp, bất lương trong vụ kinh doanh kit test giả xét nghiệm covid-19.

Chỉ cốt bán được nhiều kít test giả, thu lợi nhuận lớn, cả bộ máy nhà nước dưới quyền chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc rầm rộ bố ráp, truy bắt, đè ngửa gần trăm triệu dân ra chọc kit test giả vào mũi dân, ngoáy đi ngoáy lại nhiều lần để tiêu thụ kit test giả. Kít test giả, không thể phát hiện người nhiễm covid-19 làm cho dịch covid-19 bùng phát, lan rộng, dẫn đến hơn 43 ngàn người dân Việt Nam chết thảm trong dịch covid-19 nhưng đã mang về hàng ngàn tỉ tiền lời cho doanh nghiệp kinh doanh kit test giả!

Kinh doanh kit test giả là những ai? Chỉ có thường dân góp cổ phần ít ỏi, chỉ chiếm hai mươi phần trăm vốn (20%) phải chường mặt ra với pháp luật, tra tay vào còng số tám. Còn tám mươi phần trăm vốn của những người núp bóng quyền lực nhà nước cấp cao có thể huy động cả bộ máy nhà nước vào việc truy lùng, bắt bớ, đè dân ra ngoáy mũi. Quyền lực nhà nước ở cấp cao liên quan đến doanh nghiệp kinh doanh kit test giả thì danh tính được giấu kín trong bóng tối, pháp luật không được phép công khai tên tuổi.

Người dân có quyền làm chủ đất nước thì mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật và người dân phải được biết mọi hoạt động đúng, sai của người nắm quyền lực đại diện cho dân và mọi hành vi liên quan đến pháp luật của công dân phải được pháp luật xét xử công khai, bình đẳng. Nhưng đảng lại đóng kín cửa xử lí nội bộ trong đảng việc làm phi pháp bất lương diễn ra dưới bóng chiếc ô quyền lực Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc rồi đảng lệnh cho Quốc hội làm thủ tục loại bỏ chức danh của người được đảng đặt lên ghế Chủ tịch nước.

Những quan chức bị truy tố bắt giam, những Bộ trưởng, Bí thư, Chủ tịch tỉnh trong vụ kit test giả xét nghiệm covid-19 chỉ là những tội phạm thứ yếu, những tội phạm nhận tiền chia chác trong việc tiêu thụ kit test giả.

Những người nắm cổ phần lớn, có vai trò quyết định việc kinh doanh kit test giả mới là tội phạm chính, tội phạm hàng đầu nhưng nhờ núp bóng quyền lực cấp cao nên đều vô danh, hành vi phạm tội được pháp luật giấu kín, người dân không được biết.

Những ngày này liên tiếp chứng kiến tổ chức đảng chiếm đoạt quyền công dân, quyền làm chủ đất nước của người dân, gần trăm triệu người dân Việt Nam càng cay đắng, ngậm ngùi cho thân phận người dân mất nước!

ĐI TÌM THẾ LỰC THÙ ĐỊCH, LỘ RA BỌN THÂN ĐỊCH!!!

Lê Hữu Thủy

Bài viết tuyệt hay! Đọc từ năm trước mãi sang năm nay vẫn hay một cách lạ thường.

*****

Từ lâu, tôi đã nghe nhiều, rất nhiều cụm từ “thế lực thù địch”.

Nghe đến nhàm, nhưng chẳng ai chỉ cho tôi biết, bởi nó vô hình.

Vậy thì phải đi tìm thôi.

-Tôi đã đi tìm thế lực thù địch từ những ngày đầu hợp tác xã hóa, đầu những năm sáu mươi của thế kỷ trước, khi tôi còn ngồi trên ghế nhà trường xã hội chủ nghĩa.

Cái ngày mà tôi chưa phân biệt được chủ nghĩa Mác đúng sai thế nào.

Cái ngày mà qua sách báo và nghe kể là khi có kẻng là xã viên hợp tác ra đồng, chờ phân việc, làm chiếu lệ vài giờ rồi về. Tối họp bình công chấm điểm thì cãi nhau om sòm, mà có nhiều nhặn gì đâu, giỏi lắm mỗi công một cân thóc.

Để rồi “Ơi anh chủ nhiệm anh chủ nhiệm/ Hai tiếng thân yêu lời cảm mến/ Tay anh nắm chặt tay xã viên/ Xốc cả phong trào cùng tiến lên” đi vào trang sách học sinh theo thơ Hoàng Trung Thông.

Cái ngày mà khi thu hoạch thì bố mẹ đi trước, con cái theo sau (gọi là đi mót) cướp hết những thứ ngon. Cuối buổi thu hoạch về sân kho hợp tác chỉ những đống lúa xơ xác, hoặc những đống khoai chạc khoai rễ.

Để rồi “Dân làm chủ dập dìu hợp tác / Lúa mượt đồng ấm áp làng quê/ Chiêm mùa cờ đỏ ven đê/ Sớm trưa tiếng trống đi về trong thôn” đi vào trang sách học sinh theo thơ Tố Hữu .

– Cái ngày mà đói triền miên, cả năm may ra có bữa no cơm và có thịt, đó là ngày tết.

Để rồi “Những người lao động quang vinh/ Chúng ta là chủ của mình từ đây” đi vào trang sách học sinh theo thơ Tố Hữu.

“Chẳng nhẽ chủ nghĩa cộng sản lại thế này ư?”

Từ thắc mắc đó tôi đọc “Tuyên ngôn Đảng Cộng sản” và “Chính trị kinh tế học”.

Vì còn tuổi vị thành niên, nên dù nghi ngờ nhưng tôi chưa dám nghĩ Mác sai, nhưng ít nhất là ta làm sai Mác. Mác nói, đại ý “phải phân biệt vô sản và vô sản áo rách (bọn khố rách, áo ôm)”.

Ta đã dùng “vô sản áo rách” trong CCRĐ.

Ta đã cưỡng bức vào hợp tác xã, trong khi lẽ ra phải hoàn toàn tự nguyện.

Trong “Chính trị kinh tế học”, theo Khơ rút sốp “có thể đoạt chính quyền bằng nghị trường”, còn theo Bregiơnhep “chỉ có thể đoạt chính quyền bằng bạo lực”, ta đã làm theo bạo lực.

Tại sao lại phải dùng bạo lực? Tôi tự hỏi vì tôi đã đọc đâu đó “bạo lực là sản phẩm của phía yếu, bất tài và vô lực”. Tất cả những nhà cầm quyền theo chủ thuyết “sức mạnh chính trị nằm trên đầu nòng súng” đã đưa đất nước họ (trục phát xít) gục ngã. Sau gục ngã có thể họ bị yếu, có thể họ thuộc bài nên đã điều chỉnh hướng đi. Các nước theo trục chủ nghĩa xã hội lại tiếp tục theo vết xe đổ đó, để đến nay tan rã.

Thảm thay!!!

Cái thời mà, thế hệ cha anh tôi, những người đã qua CCRĐ luôn thuộc nằm lòng câu “Trí phú địa hào, đào tận gốc, trốc tận rễ” hoặc “chủ nghĩa cộng sản làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu”.

Tôi vào đại học. Dù làm khoa học và công nghệ, nhưng tôi luôn tìm hiểu về chế độ.

Khi mà tôi nhận thấy tuyên truyền và thực tế luôn ngược nhau.

Tôi đọc mọi loại sách, từ các sách văn học, xã hội học và chính trị; tiếp cận với nhiều tầng lớp người từ cao xuống thấp, từ cổ đến kim. Do công việc đi đây đó nhiều, nhất là các công xưởng, lại sống hòa nhập nên tôi có điều kiện tiếp cận thực tế.

Qua lý thuyết và thực tế tôi đã dần tìm ra thế lực thù địch. Đúng hơn là cái gì đã kìm hãm sự phát triển của nước.

Còn nhớ những năm cuối thập niên bảy mươi của thế kỷ trước có lần tôi nói với bố tôi (đang là cán bộ cao cấp) rằng “đảng sai bố ạ”, bố tôi rằng “đường lối đúng, thực hiện sai”.

Đáp “lý thuyết đúng là tự nó đem lại tốt đẹp cho xã hội, ta chẳng làm được gì cả, sao gọi là đúng? Nói vậy là bao biện”. Bố tôi lặng im.

Lại hỏi “một xã hội sẽ ra sao nếu trí phú địa hào đào tận gốc, trốc tận rễ?” Rằng “câu hỏi đó đã được Gabriel García Márquez – chủ nhân của giải noben văn học 1982 đã hỏi trong một gặp gỡ các nhà văn Á – Phi – Mỹ La tinh, mà chẳng ai biết thế nào để trả lời”.

Vài năm sau bố tôi nói “con đúng, bố sai – từ nay con thay bố giải quyết các việc trọng đại trong gia đình”. Cũng từ đó cho đến lúc lìa trần, ông dị ứng với vô tuyến, đài và báo chí (công cụ tuyên truyền) – những thứ mà trước đây là thực đơn hàng ngày của ông. Ông quay lại nghề tử vi, địa lý và kinh dịch – như là nghề gia truyền; nhưng khi đi theo đảng ông phải bỏ. Chính nghề này đã cứu ông cả vật chất, tinh thần và để lại nhiều ân đức trước khi qua đời.

Cuối những năm sáu mươi, đầu những năm bảy mươi của thế kỷ trước, khi người ta cơ cấu những cán bộ chính trị đi tập huấn một thời gian về làm hiệu trưởng các trường cấp 2 và 3, tôi như đã thấy manh nha một cái gì?

Sau đó, khi “chuột chạy cùng sào, nhảy vào sư phạm”; tôi đã thấy rằng: “xã hội ta sẽ thê thảm khi những người học yếu nhất vào giáo dục”.

Rồi cải cách giáo dục, như một sự tàn phá đất nước nhanh nhất.

Mười lăm năm đi học không có ai dạy cho ta yêu bố mẹ, anh em cả; nhưng được dạy nhiều về lý tưởng cộng sản “vì lý tưởng cộng sản, thanh niên anh dũng tiến lên”.

Phải chăng bỏ qua cái thực thể hữu hình, chạy theo cái vô hình kiểu “bỏ hình bắt bóng” là đặc trung nền giáo dục của chúng ta?

Rút cục ta đã đào tạo ra những thế hệ “ăn theo nói leo” là chính, ai không như thế được đội cái mũ “tiểu tư sản trí thức” ngay.

Ta không dùng những người tài giỏi, nhưng lại coi trọng những người khôn vặt, láu cá nhiều mưu ma chước quỷ. Chính cái sự đào tạo và sử dụng người đã hủy hoại nhân cách của nhiều thế hệ.

Từ đầu những năm tám mươi của thế kỷ trước lại đây, tôi đã chứng kiến rất nhiều những cuộc chạy chức quyền, chia các vai quyền lực từ các bàn nhậu. Mấy chục năm công tác tôi thấy quá rõ kinh phí bôi trơn cho guồng máy, thông thường là 40% chi phí đầu tư, nhiều chỗ còn hơn. Kinh phí vào công trinh chỉ xấp xỉ một nửa.

Tóm lại như thế “Đất nước không đổ nát mới là sự lạ.!”

Cách đây hơn năm thế kỷ Thân Nhân Trung đã viết:

“…Hiền tài là nguyên khí của quốc gia, nguyên khí thịnh thì thế nước mạnh mà hưng thịnh, nguyên khí suy thì thế nước yếu mà thấp hèn. Vì thế các bậc đế vương thánh minh không đời nào không coi việc giáo dục nhân tài, kén chọn kẻ sĩ, vun trồng nguyên khí quốc gia làm công việc cần thiết…”

Đất nước ta không đào tạo và sử dụng được hiền tài, chỉ dùng được những ai dễ sai bảo, biết ăn theo nói leo, thậm chí vô sản áo rách. Dùng hiền tài đâu có dễ, những người không tài làm sao sử dụng được hiền tài, các bậc hiền tài đâu chịu làm đầu sai.

Những người có tri thức, biết được điều hay lẽ phải (tri là biết; thức là hay), sao lại có thể a dua theo bầy đàn không có tri thức dẫn lối? Trong hoàn cảnh ấy, hiền tài chỉ có hai con đường, hoặc vùng lên rồi bị diệt như “Nhân văn Giai phẩm” hay như “vụ xét lại chống đảng”.

Hoặc co vào ở ẩn bất hợp tác như đa phần còn lại. Rút cục hiền tài không “can dự” được vào sự phát triển đất nước. Không phải vô cớ mà ở nước Đức có bia mộ ghi “ở đây đã an táng một người, mà người đó dùng được rất nhiều người tải giỏi”.

Vậy là “thế lực thù địch” của đất nước chính là sự ngu tối. Mà cái ngu là tổ phụ của cái ác, tàn phá đất nước hơn tỷ lần cái ác.

Con đường cách mạng đất nước ta (mà đặc biệt là cách mạng phát triển xã hội sau năm 1975) đang đi là con đường thiếu ánh sáng tri thức soi đường.

Để rồi sau bao nhiêu năm đi vào bóng đêm. Đất nước sau gần bốn mươi năm thống nhất tựa như đổ nát.

– Nạn tham nhũng tràn lan làm rỗng ruột kinh tế.

– Tai nạn giao thông chết người như có chiến tranh.

– Giáo dục lụn bại.

– Nhân cách đạo đức suy đồi.

– Kẻ thù truyền kiếp phương Bắc uy hiếp trên biên giới, rừng núi, biển đảo và đồng bằng.

Cách mạng đâu phải là sự nghiệp của bầy đàn khố rách áo ôm kiểu “mo cơm quả cà đi xây dựng chủ nghĩa cộng sản”. Cũng do ngu tối mà từ ngày độc lập, chúng ta chưa tìm được con đường đi cho đất nước.

Không nghi ngờ gì nữa“thế lực thù địch” của đất nước chính là sự ngu tối, thế lực nào dung túng cho cái ngu, để cho cái ngu hoành hành thì đấy chính là thế lực thù địch của đất nước ta, dân tộc ta.

Bài từ Fb Người Phú Yên

P.s: Đến thời điểm này. Bọn thân định đã làm nên những Việt Á, những chuyến bay giải cứu ngạo nghễ, những AIC … và rất nhiều thứ khác, phá nát đất nước nầy mà thôi!

Từ FB Trọng Hùng

Mạng xã hội rò rỉ hình ảnh con gái Tô Lâm ‘tốt nghiệp đại học ở Anh’

Báo Nguoi-viet

January 26, 2023

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Chỉ khoảng một giờ sau khi hình ảnh bị rò rỉ hôm 26 Tháng Giêng trên trang Facebook “Ông Học Giả” của blogger Hoàng Dũng, cô Tô Hà Linh, người được cho là con gái ông Tô Lâm, bộ trưởng Công An Việt Nam, đã khóa trang cá nhân.

Trong hình chụp được đăng tải trên Facebook To Ha Linh hôm 28 Tháng Bảy năm ngoái, cô Linh viết bằng tiếng Anh rằng: “Đây quả là một hành trình tuyệt vời và đây là lúc tôi tốt nghiệp.”

Cô Tô Hà Linh được cho là con gái ông Tô Lâm, bộ trưởng Công An Việt Nam. (Hình: Facebook To Ha Linh)

Tấm hình cho thấy cô mặc áo dài màu xanh thẫm, ôm một bó hoa, đứng trước một tòa nhà gắn chữ SOAS và dường như điện thoại chưa chọn đúng tính năng nên chữ bị xoay ngược.

Được biết SOAS University of London là một trường đại học nghiên cứu công lập ở London, Anh, và là tổ chức thành viên của Federal University of London (Liên Minh Đại Học London), được thành lập vào năm 1916. SOAS tọa lạc tại khu Bloomsbury của trung tâm London.

Theo Wikipedia, trường SOAS cũng được coi là một trong những tổ chức hàng đầu thế giới về nghiên cứu Châu Á, Châu Phi và Trung Đông.

Facebook “Ông Học Giả” đăng tấm hình nêu trên kèm bình luận: “…Nhân dân và các chiến sĩ trẻ nóng lòng chờ em [Tô Hà Linh] trở về quê hương để cống hiến. Anh em nhân dân còn trẻ, chưa vợ, muốn làm rể bố Tô chủ tịch nước, lên ngôi Chạn Vương thì làm quen với Ông Học Giả nhé.”

Sau đó, Facebook “Di Hoang,” một trang cá nhân khác của Hoàng Dũng, người đang bị Facebook hạn chế tương tác do “vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng” viết nửa đùa nửa thật: “Anh Phạm Minh Chính cần học hỏi em Tô Hà Linh, con gái bác Tô Lâm trong việc xử lý thông tin. Chỉ một giờ sau khi Ông Học Giả đăng bài, em nó đã khóa Facebook. Chính phủ điện tử là phải nhanh như vậy.”

Trước vụ này, thông tin về vợ con ông Tô Lâm được ghi nhận rất hạn chế trên Internet. Trang Wikipedia về đương kim bộ trưởng Công An Việt Nam chỉ ghi nhận cha ông này tên là Tô Quyền, nhưng không có thông tin về vợ con ông Tô Lâm.

Hồi năm 2018, một bài đăng trên báo Công An Nhân Dân không nêu tên cô Tô Hà Linh nhưng cho hay: “…Trong một lần đề cập tới việc học hành của con cái, Bộ Trưởng Tô Lâm bất ngờ tiết lộ rằng cô con gái đang học phổ thông của ông được các thầy cô ở trường khen ‘bài viết rất có văn.’ ‘Con bé có tư chất nghệ sĩ, sau này dễ theo nghề diễn viên,’ ông nói.”

Vợ chồng ông Tô Lâm chụp hình cùng mẹ ông. Cô Tô Hà Linh là người đeo kính đứng cạnh ông Tô Lâm. (Hình: Công An Nhân Dân)

“Sau này, có dịp kể lại tình tiết ấy với phu nhân của bộ trưởng, tôi thấy chị rất vui khi biết đức phu quân của mình có cách nhìn nhận như vậy – cách nhìn nhận thể hiện thái độ trân trọng lĩnh vực văn hóa văn nghệ. Tôi hiểu và chia sẻ niềm vui với chị, bởi trong thực tế, đây là điều rất đáng quý và không phải lúc nào cũng có thể gặp được ở một vị tướng công an,” báo Công An Nhân Dân viết thêm.

Theo bình luận mới đây của ông Lê Hồng Hiệp, chuyên viên tại Viện Nghiên Cứu ISEAS – Yusof Ishak Institute ở Singapore, trên tạp chí Fulcrum, thì ứng viên hàng đầu thay thế ông Nguyễn Xuân Phúc làm chủ tịch nước là ông Tô Lâm, người là ủy viên Bộ Chính Trị đã hai khóa.

Ông Tô Lâm “nổi tiếng” thế giới với vụ “ăn thịt bò dát vàng” ở London, Anh, hiện là người rất được ông Nguyễn Phú Trọng hài lòng và tin cậy trong chiến dịch “đốt lò” (đánh tham nhũng)(N.H.K