Trương Mỹ Lan bị y án tử hình, tòa vẫn ‘vòi’ thêm tiền ‘khắc phục hậu quả’

Ba’o Nguoi-Viet

December 3, 2024

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Không ngoài dự đoán, bị cáo Trương Mỹ Lan, chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh Phát, bị tuyên y án tử hình với ba tội danh “tham ô tài sản,” “vi phạm quy định về cho vay trong hoạt động của các tổ chức tín dụng” và “đưa hối lộ.”

Tuy vậy, theo báo VNExpress hôm 3 Tháng Mười Hai, Hội Đồng Xét Xử phiên tòa phúc thẩm “hứa hẹn” rằng dù bản án tử bắt đầu có hiệu lực nhưng nếu bị cáo Lan “tích cực khắc phục 3/4 hậu quả thì sẽ được xem xét chuyển sang [án tù] chung thân.”

Bị cáo Trương Mỹ Lan, chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh Phát, tại buổi tuyên án hôm 3 Tháng Mười Hai. (Hình: Trần Quỳnh/VNExpress)

Gợi ý nêu trên được hiểu là yêu cầu gia đình bị cáo Lan phải tăng cường nộp thêm tiền “khắc phục hậu quả” trong thời gian tới.

Phán quyết của tòa quy kết rằng bị cáo Lan dù không giữ chức vụ tại ngân hàng SCB nhưng bằng việc sở hữu hơn 91% cổ phần trái với quy định của Luật Tín Dụng, “là người chi phối mọi hoạt động” tại ngân hàng này.

Bản án tử cho bị cáo Lan được tuyên dù tòa phúc thẩm ghi nhận, bà này có nhiều “tình tiết giảm nhẹ” mới như: “Có sự thay đổi trong nhận thức,” “thừa nhận hành vi phạm tội,” “nộp thêm tiền ‘khắc phục hậu quả’,” “tích cực đưa ra phương án và cam kết khắc phục hậu toàn bộ quả vụ án”…

Theo tờ Thanh Niên, phán quyết cho rằng bản án tử hình cho bị cáo Lan là “đúng người, đúng tội, không oan sai.”

“Các pháp nhân trả cho bị cáo Lan, và các tài sản mà bị cáo đưa vào khắc phục hậu quả cũng chưa có cơ sở pháp lý để xem xét giá trị tài sản. Hậu quả vụ án đặc biệt lớn, phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, nên không có cơ sở giảm án tử hình cho bị cáo Trương Mỹ Lan về tội tham ô tài sản,” phán quyết cho biết.

Bị cáo Chu Lập Cơ, chồng bà Trương Mỹ Lan, tại phiên công bố phán quyết. (Hình: Trần Quỳnh/VNExpress)

Cũng tại phiên xử phúc thẩm, bị cáo Chu Lập Cơ, chồng bà Trương Mỹ Lan, được giảm án từ chín năm xuống bảy năm tù, do “tài trợ xây bệnh viện dã chiến thời điểm COVID-19 hoành hành tại Sài Gòn” và “nộp thêm tiền.”

Bị cáo Trương Huệ Vân, cháu ruột bà Lan và là vợ của nhạc sĩ Việt kiều Úc Thanh Bùi, được giảm án từ 17 năm tù xuống 13 năm tù do “đã vận động gia đình nộp thêm tiền.”

Cũng tại phiên tòa này, bị cáo Nguyễn Cao Trí, người được các báo ở Việt Nam mô tả là “đại gia,” được giảm án từ tám năm tù xuống sáu năm tù.

Trong khi đó, bị cáo Đỗ Thị Nhàn, cựu cục trưởng Cục Thanh Tra, Giám Sát Ngân Hàng II, Ngân Hàng Nhà Nước, bị tuyên y án chung thân với cáo buộc nhận hối lộ $5.2 triệu của bị cáo Trương Mỹ Lan. (N.H.K)


 

Số phận Võ Văn Thưởng trong phòng chờ án-Minh Hải

Ba’o Nguoi-Viet

December 2, 2024

Minh Hải

Dễ dàng dự đoán có hai sự lựa chọn mà cựu Chủ Tịch Nước Cộng sản Việt Nam (CSVN) phải đối mặt trong thời gian tới: Một là, nhận hình thức kỷ luật ở mức nặng do Ban Chấp hành Trung ương Đảng CSVN đưa ra. Hai là…chết để bảo toàn uy tín, danh dự cho bộ mặt tổ chức…

Vụ việc vào ngày 20 Tháng Mười Một năm 2024 vừa qua, Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng CSVN, Bộ Chính trị và Ban Bí thư Trung ương Đảng CSVN đề nghị xem xét kỷ luật và thi hành kỷ luật đối với bảy cá nhân vi phạm, khuyết điểm gồm: Võ Văn Thưởng (cựu Chủ tịch nước), Vương Đình Huệ (cựu Chủ tịch Quốc hội), Nguyễn Văn Thể (Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải), Phạm Văn Vọng (Bí thư-Chủ tịch HĐND tỉnh Vĩnh Phúc), Phùng Quang Hùng (Chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc), Hà Hòa Bình (Phó Chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc) và Trần Văn Vẹn (Chủ tịch HĐTV Tổng Công ty Lương thực miền Nam).

“Danh sách đen” bảy người nên bị tên, tâm điểm chú ý và gây chấn động dư luận Việt Nam chính là cựu Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng và cựu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ. Đây là hai nhân vật từng nằm trong nhóm “Tứ Trụ”, từ khi khai sanh thành lập Đảng CSVN cho đến nay là bất khả xâm phạm. Thậm chí chiến dịch “đốt lò” chống tham nhũng thời cựu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng bằng việc bỏ tù Ủy viên Bộ Chính trị Đinh La Thăng cũng được xem là đã mạnh tay vì “đánh chuột tránh làm vỡ bình”. Thì nay, xem ra đến thời Tổng Bí thư Tô Lâm có vẻ chiều hướng càng mạnh tay hơn, “không ngoại lệ” “không vùng cấm.”

Bằng chứng là ông Vương Đình Huệ đã bị Bộ Chính trị quyết định kỷ luật cảnh cáo do vi phạm trong phòng, chống tham nhũng, tiêu cực, vi phạm quy định những điều đảng viên không được làm và trách nhiệm nêu gương, gây hậu quả nghiêm trọng, dư luận xấu, ảnh hưởng đến uy tín của Đảng và Nhà nước.

Trước đó vào hồi Tháng Tư 2024, cấp dưới và thân tín của ông Huệ là cựu Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Phạm Thái Hà bị Bộ Công an CSVN khởi tố, tống giam do liên quan đến vụ án tham nhũng ở Tập đoàn doanh nghiệp Thuận An.

Ngay sau đó, cũng trong Tháng Tư và Tháng Năm, ông Huệ bị buộc tuyên bố từ chức Chủ tịch Quốc hội dựa theo Quy định số 41-QĐ/TW ngày 3 Tháng Mười Một năm 2021 của Bộ Chính trị về miễn nhiệm, từ chức đối với cán bộ “áp dụng với các lãnh đạo” chịu trách nhiệm chính trị hoặc “chịu trách nhiệm của người đứng đầu” khi cấp dưới xảy ra sai phạm.

Nếu dừng ở Quy định số 41, thì việc ông Huệ từ chức coi như đã thực hiện tạm đủ, vậy nay nhận thêm hình thức kỷ luật cảnh cáo thì hẳn phải còn những sai phạm nghiêm trọng khác mà Đảng CSVN muốn ém nhẹm, không muốn cho dư luận biết.

Tiếp đến sẽ là trường hợp của cựu Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng.

Nhìn lại danh sách bảy người, tên của ông Thưởng được nhắc đến đầu tiên. Cụ thể, trong thời gian ông Thưởng giữ cương vị ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy Quảng Ngãi nhiệm kỳ 2010 – 2015, ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương, Thường trực Ban Bí thư, Chủ tịch nước đã vi phạm quy định của Đảng, Nhà nước trong thực hiện chức trách, nhiệm vụ được giao, vi phạm trong phòng, chống tham nhũng, tiêu cực; vi phạm quy định những điều đảng viên không được làm và trách nhiệm nêu gương; gây hậu quả nghiêm trọng, dư luận xấu, ảnh hưởng đến uy tín của Đảng và Nhà nước.

Bộ Chính trị hiện chưa đưa ra hình thức kỷ luật ông Thưởng với lý do là ông Thưởng “đang điều trị bệnh”. Có thể đây là cách ông Thưởng viện ra để tránh mặt ở một phiên họp nhục nhã hoặc có thể ông Thưởng đang mắc bệnh và đang chữa bệnh là thật. Bộ Chính trị, Ban Bí thư Trung ương Đảng CSVN sẽ hoãn lại khoảng thời gian để xem xét đưa ra một hình thức kỷ luật thích hợp dành cho ông Thưởng. Bởi lẽ, nhìn vào “thành tích” sai phạm bị liệt kê, sai phạm của ông Thưởng là hết sức rõ ràng và kéo dài từ khi ông đương còn đảm nhận chức vụ Bí thư tỉnh Quảng Ngãi nhiệm kỳ 2010-2015 cho đến khi nhận chức Chủ tịch nước Việt Nam.

Ngày 21 Tháng Ba năm 2024, ông Thưởng tuyên bố từ chức sau khi hàng loạt thuộc cấp của ông ở tỉnh Quảng Ngãi bị bắt trong đại án tham nhũng tại Tập đoàn Phúc Sơn bị phanh phui sau 12 năm.

Liên quan đến vụ án Tập đoàn Phúc Sơn, ngoài Quảng Ngãi thì hàng loạt quan chức tại tỉnh Vĩnh Phúc và Vĩnh Long cũng bị khởi tố, tống giam. Vĩnh Phúc là nơi ông Thưởng từng công tác, Bí thư tỉnh Vĩnh Phúc Hoàng Thị Thúy Lan là cấp dưới của ông Thưởng thời còn ở công tác Đảng-Đoàn, còn Vĩnh Long là quê hương của ông Thưởng.

Ngoài ra, thời điểm ông Thưởng nhận nhiệm vụ tại TP. Sài Gòn cũng chính là thời điểm xảy ra sai phạm trong đại án tham nhũng, tài chính Trương Mỹ Lan-Vạn Thịnh Phát hiện đang xét xử. Bà Lan nhận bản án sơ thẩm là tử hình ngay sau khi ông Thưởng tuyên bố từ chức Chủ tịch nước.

Có thể thấy sai phạm của ông Thưởng rõ ràng và nghiêm trọng hơn ông Huệ rất nhiều. Ông Thưởng cũng chính là người ký ban hành Quy định số 41. Như vậy, với bốn mức kỷ luật từ nhẹ cho đến nặng: khiển trách, cảnh cáo, cách chức và khai trừ ra khỏi Đảng. Ông Huệ nhận hình thức cảnh cáo do Bộ Chính trị quyết định. Nếu ông Thưởng nhận ở mức kỷ luật nặng hơn có thể là cách chức hoặc khai trừ ra khỏi Đảng thì sẽ chuyển qua cho Ban Bí thư Trung ương Đảng CSVN quyết định. Khả năng này có thể xảy ra nhưng rất thấp bởi nó sẽ là cơ địa chấn chính trị không chỉ ở Việt Nam mà còn ở các quốc gia theo chế độ Cộng sản. Không mấy ai tin, hàng ngũ chóp bu CSVN hiện tại có thể làm điều ngoạn mục này.

Vậy còn cách nào khác để Đảng CSVN xử lý được ông Thưởng, vừa giữ yên dư luận vừa bảo toàn uy tín, danh dự bộ mặt của mình?.

Nhìn lại cục diện chính trị CSVN của mấy năm về trước. Trường hợp của ông Thưởng có phần giống cựu Chủ tịch nước Trần Đại Quang.

Thời điểm ông Quang đảm nhận chức vụ Bộ trưởng Bộ Công an (2011- 2016) đến chức Chủ tịch nước cũng để cho hàng loạt thuộc cấp ở Bộ Công an dính án tham nhũng kinh tế và đất đai. Chẳng hạn:

-Đại án tham nhũng Vinalines- Dương Chí Dũng vào năm 2012. Khi ra Tòa, Dương Chí Dũng đã khai có đưa hối lộ cho ông Quang và các cấp dưới của ông Quang như Thượng tướng-Thứ trưởng Phạm Qúy Ngọc tổng số tiền cả triệu đô la để giúp ông Dũng chạy trốn và che đậy sai phạm. Ngay sau lời khai này, khoảng một tháng sau, tức là vào ngày 18 Tháng Hai năm 2014, ông Ngọ qua đời vì bệnh. Trước đó là vào năm 2010, ông Ngọ còn dính vụ nhận hối lộ một triệu USD từ bà Trương Mỹ Lan trong đại án Vạn Thịnh Phát.

-Vụ án Phan Văn Anh Vũ (tức Vũ Nhôm-thượng tá tình báo Bộ Công An): Dưới thời ông Quang giữ chức Bộ trưởng Bộ Công An cho đến chức Chủ tịch nước, hàng loạt tướng –tá thuộc cấp của ông Quang đã phải bị kỷ luật, bị án tù do nhận hối lộ, tham nhũng như: Trung tướng Phan Hữu Tuấn, Trung tướng Bùi Văn Thành, Thượng tướng Trần Việt Tân, Đại tá Nguyễn Duy Linh…trợ giúp cho Vũ Nhôm trong những sai phạm về kinh tề-tài chính, đất đai và bỏ trốn. Bản thân ông Quang có quan hệ mật thiết với Vũ Nhôm, mẹ vợ Vũ Nhôm chính là em gái ruột của vợ ông Quang.

Ở Đà Nẵng, Vũ Nhôm và Nguyễn Bá Thanh là cặp bài trùm, là vua chúa một vùng nên giới chóp bu CSVN dù biết những sai phạm của hai người này nhưng khó có thể yêu cầu ông Quang –Bộ Trưởng Bộ Công an trừ khử nên đã tính đến kế tách rời mối quan hệ này ra.

Cuối năm 2012, Nguyễn Bá Thanh bị điều ra Hà Nội đảm chức Trưởng ban Nội chính Trung ương. Năm 2013 & 2014, sai phạm đất đai ở Đà Nẵng bị phanh phui. Đầu năm 2015, ông Thanh qua đời vì “bệnh lạ.” Những thuộc cấp của ông Thanh ở Đà Nẵng cùng nhiệm kỳ lần lượt xộ khám.

Đầu năm 2016, Trần Đại Quang bị giới chóp bu CSVN chuyển khỏi Bộ Công an, cho lên nắm giữ chức Chủ tịch nước. Tháng 9 năm 2018, ông Quang qua đời cũng vì “bệnh lạ”. Trước đó, vào cuối năm 2017 đầu năm 2018, Vũ Nhôm bị Bộ Công an dưới thời Tô Lâm khởi tố.

Giống như một quy trình, để trừ khử cá nhân hoặc phe nhóm quyền lực nào thì điều trước tiên là chia tách đối phương, kế đến là luân chuyển chức vụ và sau đó là ra đòn hạ gục.

Trở lại trường hợp của ông Võ Văn Thưởng. Ông Thưởng, hiện đã bị rơi vào quy trình mà CSVN đặt ra. Những sai phạm của ông Thưởng không khác gì mấy so với ông Trần Đại Quang. Hiện ông Thưởng cũng đang triều trị bệnh một cách khó hiểu. Liệu số phận ông Thưởng có sớm bị kết cục như ông Quang hay không? Bởi lẽ, dễ dàng dự đoán được có hai sự lựa chọn mà ông Thưởng phải đối mặt trong thời gian tới: Một là, nhận hình thức kỷ luật ở mức nặng do Ban Chấp hành Trung ương Đảng CSVN đưa ra. Hai là… chết để bảo toàn uy tín, danh dự của tổ chức.

Ông Huệ hay ông Thưởng đều là những gương mặt một thời được giới quan sát đánh giá là có tiền đồ xán lạn trong chính trường Việt Nam. Tuy nhiên, chính trường Việt Nam hiện đang ở hồi “gió tanh mưa máu” cực độ, kết cục khó lường.


 

Cựu Bí Thư Bến Tre bị kết án 28 năm tù nhưng vẫn được trả lại 97 miếng vàng

Ba’o Dat Viet

December 1, 2024

Lê Đức Thọ, 54 tuổi, cựu Bí thư Tỉnh ủy Bến Tre, vừa bị kết án 28 năm tù giam vì tội nhận hối lộ trong vụ án Xuyên Việt Oil. Dù vậy, ông Thọ vẫn được trả lại 97 miếng vàng 99.99% mà công an tịch thu khi khám xét tư gia, do Hội Đồng Xét Xử xác định số vàng này “không liên quan đến vụ án”.

Những lý do giảm nhẹ và trả lại tài sản

Theo báo Dân Trí ngày 29 Tháng Mười Một, Hội Đồng Xét Xử nhận định bị cáo Thọ có các tình tiết giảm nhẹ như “thành khẩn khai báo, nhân thân tốt, đã nộp lại toàn bộ tiền thu lợi bất chính, gia đình có công với cách mạng và có nhiều đóng góp cho xã hội.”

Ngoài 97 miếng vàng, tòa cũng ra quyết định trả lại một số đồ vật, tiền và tài sản khác bị tịch thu trong quá trình điều tra vì không có bằng chứng cho thấy chúng liên quan trực tiếp đến hành vi phạm tội.

Khối tài sản khổng lồ bị tịch thu

Vào thời điểm bị bắt cuối Tháng Mười Hai năm ngoái, ông Thọ khiến dư luận xôn xao khi công an khám xét nhà và phát hiện một lượng lớn tài sản giá trị. Theo cáo trạng và các bản tin trước đó, tài sản tịch thu bao gồm:

97 miếng vàng (hàm lượng 99.99%),

134 sổ tiết kiệm,

Một chiếc xe Mercedes-Benz,

10 đồng hồ hàng hiệu (Patek Philippe, Tissot, v.v.),

Ba bộ gậy đánh golf Honma,

$440,000 (tiền mặt) và 1.7 tỷ đồng (tương đương $67,070) trong két sắt,

Bốn giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và sở hữu nhà.

Nhận hối lộ để “hỗ trợ” doanh nghiệp vay vốn

Trong vụ án, ông Lê Đức Thọ bị cáo buộc nhận hối lộ hơn 1 triệu USD tiền mặt, xe Mercedes S450, đồng hồ Patek Philippe và gậy đánh golf từ Mai Thị Hồng Hạnh, cựu Giám đốc Công ty Xuyên Việt Oil. Đổi lại, ông Thọ đã tạo điều kiện để công ty này vay vốn tại ngân hàng Vietinbank với lãi suất ưu đãi và tỷ lệ tín chấp khoản vay chỉ 40%.

Trước khi giữ chức Bí thư Tỉnh ủy Bến Tre, ông Thọ là Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị ngân hàng Vietinbank, vị trí giúp ông có quyền lực để tác động đến các chính sách cho vay ưu đãi.

Phản ứng từ dư luận

Là một trong số hiếm hoi các bí thư tỉnh ủy bị công khai bêu riếu sau khi mất chức, vụ án của ông Thọ làm nổi bật sự bất bình đẳng trong hệ thống pháp luật và quản lý tài sản quan chức. Dư luận đặc biệt chú ý đến khối tài sản khổng lồ mà ông sở hữu khi còn đương chức, đồng thời đặt câu hỏi về nguồn gốc của chúng.

Việc trả lại 97 miếng vàng và các tài sản khác khiến nhiều người không khỏi thắc mắc về tiêu chí “không liên quan vụ án”, nhất là trong bối cảnh những sai phạm nghiêm trọng như nhận hối lộ đã được chứng minh rõ ràng.

Dù nhận bản án 28 năm tù giam, vụ việc của Lê Đức Thọ không chỉ dừng lại ở mức độ pháp lý mà còn gợi lên những vấn đề lớn hơn về tính minh bạch trong quản lý tài sản công và việc giám sát tài sản của các quan chức. Trong khi ông Thọ đã trả giá cho tội lỗi của mình, câu chuyện về khối tài sản “khổng lồ” vẫn để lại nhiều dấu hỏi lớn trong lòng dư luận.


 

KIẾN TRÚC SƯ NGÔ VIẾT THỤ: VÌ SAO SÀI GÒN NGẬP NẶNG ?

Nghệ Lâm Hồng

Trương Văn Khoa

Với kiến thức uyên bác về kiến trúc và xây dựng, kiến trúc sư nổi tiếng Ngô Viết Thụ đã tiên đoán về Tp Sài Gòn sau này, đồng thời căn dặn với đồng nghiệp rằng: “Không được phát triển thành phố về hướng Nam & Đông Nam. Nếu muốn mở rộng thành phố thì hãy mở rộng về hướng Tây và Tây Bắc. Vì hướng Nam và Đông Nam là nơi duy nhất thoát nước cho thành phố Sài Gòn.”

Thế nhưng, những cơ quan chức năng trong nhiều thập kỷ qua đã bất chấp những nguyên tắc cơ bản, phát triển thành phố về hướng Nam và Đông nam khiến Sài Gòn ngập lụt, vô phương cứu chữa cho dù là một cơn mưa nhỏ.

Kiến trúc sư Ngô Viết Thụ sinh ngày 17 tháng 9 năm 1926 tại tại làng Lang Xá, tỉnh Thừa Thiên – Huế, con của ông Ngô Viết Quang và bà Nguyễn Thị Trợ.

Trong giai đoạn 1950-1955, ông là sinh viên ngành kiến trúc tại trường Cao đẳng Mỹ thuật Quốc gia ở Paris. Năm 1955, ông nhận giải khôi nguyên La Mã. Sau đó ông nhận bằng tốt nghiệp kiến trúc sư D.P.L.G.

Từ năm 1955-1958, ông lưu trú tại Biệt thự Medicis của viện hàn lâm Pháp tại Roma để làm nghiên cứu về quy hoạch và kiến trúc, thành viên Hội Kiến trúc Sư Pháp SADG (Société des Architectes Diplômés par le Gouvernement).

Năm 1962, ông là người châu Á đầu tiên trở thành Viện sĩ Danh dự của Viện Kiến trúc Hoa Kỳ (H.F. A.I.A.) cùng với một số kiến trúc sư, danh tiếng cùng thời. Ông đã thiết kế nhiều công trình xây dựng lưu dấu ấn đầy giá trị về kỹ thuật lẫn mỹ thuật. Nổi bật là dinh Độc Lập (1961-1966), Viện Đại học Huế (1961-1963), Viện Hạt nhân Đà Lạt (1962-1965), Làng Đại học Thủ Đức (1962), chợ Đà Lạt (1962), khách sạn Hương Giang 1 tại Huế (1962)….

Sau năm 1975, ông là cố vấn Ban Chấp hành Hội Kiến trúc sư Việt Nam, cố vấn Ban Chấp hành Hội Kiến trúc sư TP HCM các nhiệm kỳ I, II, III, và IV. Ông là thành viên tổ chuyên gia tư vấn kiến trúc cho Thủ tướng Võ Văn Kiệt trong thời gian đương nhiệm của ông Kiệt.

Ông qua đời năm 2000 tại Tp HCM, do tai biến.

Tiếc thay, những điều tiên đoán và lời căn dặn quý giá ấy đã không được những kẻ hậu thế lưu tâm, để Tp HCM ngập lụt vô phương cứu chữa như bây giờ !

Hình ảnh: Kiến trúc sư Ngô Viết Thụ và Sài Gòn sau cơn bão số 9.


Hội nghị bất thường của Ban Chấp hành Trung ương Đảng: Khai trừ Đảng và xử lý nhân sự cấp cao

Ba’o Dat Viet

November 26, 2024

Ngày 25/11, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) đã bất ngờ tổ chức một hội nghị ngắn gọn trong một ngày để đưa ra các quyết định quan trọng liên quan đến nhân sự và kỷ luật. Hội nghị đã kết thúc với việc khai trừ Đảng ba cựu Bí thư Tỉnh ủy và cho thôi chức Ủy viên Trung ương Đảng đối với hai quan chức cấp cao là ông Nguyễn Văn Thể và ông Bùi Văn Cường.

Khai trừ Đảng ba cựu Bí thư Tỉnh ủy

Theo thông cáo báo chí được báo Tin tức đăng tải, Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XIII quyết định thi hành kỷ luật ba cựu Bí thư Tỉnh ủy gồm:

Phạm Văn Vọng, cựu Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phúc.

Ngô Đức Vượng và Nguyễn Doãn Khánh, cựu Bí thư Tỉnh ủy Phú Thọ.

Ba cựu lãnh đạo này bị cáo buộc suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức và lối sống. Họ đã vi phạm nghiêm trọng quy định của Đảng, pháp luật Nhà nước trong việc thực hiện chức trách, nhiệm vụ được giao, cũng như trong công tác phòng chống tham nhũng và tiêu cực. Những hành vi này bị đánh giá gây hậu quả nghiêm trọng, làm dư luận bức xúc và ảnh hưởng tiêu cực đến uy tín của tổ chức Đảng và chính quyền địa phương.

Đồng ý cho thôi chức hai Ủy viên Trung ương Đảng

Ban Chấp hành Trung ương Đảng cũng chấp thuận đề nghị cho thôi giữ chức Ủy viên Trung ương Đảng khóa XIII đối với:

Nguyễn Văn Thể, cựu Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải.

Bùi Văn Cường, cựu Tổng Thư ký Quốc hội, Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội.

Hai quan chức này đã có các vi phạm riêng, gây hậu quả nghiêm trọng liên quan đến thất thoát tài sản Nhà nước, làm giảm uy tín của Đảng và chính quyền. Trước đó, cả hai đã chủ động gửi đơn xin nghỉ công tác và được hưởng các chế độ, chính sách theo quy định.

Hội nghị cũng xem xét và đề xuất nhân sự để Bộ Chính trị giới thiệu lên Quốc hội khóa XV phê chuẩn các chức danh quan trọng như Bộ trưởng Bộ Tài chính, Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải, và Tổng Thư ký Quốc hội. Đây là những vị trí có tầm ảnh hưởng lớn trong quản lý kinh tế và hành chính quốc gia.

Nhà báo độc lập Nam Việt từ Sài Gòn nhận định rằng các quyết định kỷ luật này không đơn thuần là xử lý cá nhân vi phạm mà còn phản ánh những chuyển động quyền lực phức tạp trong nội bộ Đảng.

Theo ông, việc khai trừ Đảng và xử lý các nhân vật thuộc “vùng xám” – những cán bộ không thuộc phe cánh rõ ràng – là chiến lược của Bộ trưởng Công an Tô Lâm nhằm củng cố quyền lực trước những biến động trong cuộc đấu tranh nội bộ giữa các phe phái, đặc biệt là giữa công an và quân đội.

Cựu trung tá quân đội Vũ Minh Trí, với tư cách công dân, kêu gọi các cơ quan chức năng thực hiện điều tra, truy tố và xét xử các quan chức vi phạm. Ông nhấn mạnh rằng việc bảo đảm thượng tôn pháp luật là nguyên tắc bất biến, mọi công dân phải được đối xử bình đẳng trước pháp luật, bất kể địa vị hay chức vụ.

Những quyết định mạnh tay tại hội nghị này cho thấy nỗ lực của ĐCSVN trong việc tái thiết uy tín tổ chức. Tuy nhiên, động thái này cũng làm dấy lên những tranh luận về mức độ minh bạch trong xử lý kỷ luật, cũng như sự phức tạp của các mối quan hệ quyền lực trong nội bộ Đảng.


 

 “Điểm nghẽn của điểm nghẽn”

Ba’o Tieng Dan

Nguyễn Đắc Kiên

22-11-2024

Khi TBT Tô Lâm nói “dứt khoát từ bỏ tư duy không quản được thì cấm”, thực ra ông đã chạm vào một điểm nghẽn khác, rất vi tế, nhưng lại cực kỳ hệ trọng, nếu không muốn nói là hệ trọng bậc nhất trong số các điểm nghẽn hiện nay.

Trước tiên, thử phân tích xem từ đâu lại có lối tư duy “không quản được thì cấm”?

Nguyên nhân sâu xa, lối tư duy này xuất phát từ sự tuyệt đối hóa nhà nước, xem nhà nước như một “ông chủ” với quyền hành bao trùm, độc đoán và tuyệt đối. Do đó, ở đâu, khi nào mà “ông chủ” cảm thấy bàn tay của mình không vươn tới hoặc bao trùm hết được, thì cách đơn giản là ngay lập tức đóng sập nó lại: “Cấm tiệt!” Tất nhiên, trong lối tư duy này, người dân sẽ chỉ được xem như những kẻ ít nhiều vô năng, luôn cần phải được bàn tay của “ông chủ nhà nước” dìu dắt, hướng dẫn.

Một cách trực tiếp hơn, nguyên nhân của “tư duy không quản được thì cấm” có thể đến từ sự ưa thích dễ dãi. Khi nhà nước cảm thấy ở đâu, lĩnh vực nào vượt ra ngoài tầm với, ngoài năng lực quản trị của mình thì cách ngắn nhất là “cấm chỉ”. Như thế, nhà nước không cần bất cứ sự cải thiện năng lực, thay đổi quản trị nào, vẫn có thể giữ mọi sự trong khuôn phép, quy củ cũ (Bất kể việc cấm đoán này có thể gây ra xung đột, căng thẳng hay kéo lùi sự phát triển xã hội như thế nào).

Bây giờ, ta mới thử phân tích xem “từ bỏ tư duy không quản được thì cấm” có nghĩa là như thế nào?

Một cách ngắn gọn, nó có nghĩa là, khi người dân, doanh nghiệp mở ra những hoạt động mới, những lĩnh vực, hình thức kinh doanh mới mà nhà nước cảm thấy hệ thống quản trị của mình nhất thời chưa thể theo kịp, thì thay vì đẻ ra luật mới để “cấm chỉ” ngay tức khắc (cho nhẹ việc), nhà nước đầu tiên sẽ phải giữ một thái độ tôn trọng, sau đó sẽ phải tìm cách thấu hiểu, rồi từ từ tìm cách thay đổi luật pháp, cải thiện năng lực, thay đổi quản trị để đáp ứng, để theo cho kịp với những “cuộc chơi mới” mà người dân, doanh nghiệp vừa mở ra.

Tất nhiên, như vậy thì thật quá vất vả và đau đầu, do đó, để thực sự có thể làm được như vậy thì một lần nữa cần phải xuất phát từ những sự thay đổi căn bản, nếu không muốn nói là đảo ngược, trong tư duy, nhận thức về vị thế và vai trò của nhà nước với người dân. Nhà nước bây giờ không phải là một “chủ nhân ông tuyệt đối” đứng ở trên, ở cao ban phát quyền hành và “chăn dắt” nhân dân nữa, mà ngược lại, nhà nước sẽ chỉ là những đại diện được người dân (những người chủ đích thực) tín nhiệm, trao quyền và trả công để làm công việc quản trị đất nước, để phục vụ nhân dân.

Chỉ bao giờ và khi nào tư duy, nhận thức này được thấm nhuần trong cả người dân lẫn chính giới, thì khi đó, ở trên mới có các nhà làm luật “dứt khoát từ bỏ tư duy không quản được thì cấm”, ở dưới mới có nền hành chính tinh gọn, hiệu quả, thực sự coi người dân (những người nộp thuế nuôi nhà nước) là những “ông chủ” phải phục vụ, chứ không phải để “hành là chính”.

Như vậy, về bản chất, điểm nghẽn này nằm sâu trong nhận thức về quyền làm chủ, quyền tự do, tự trị và phẩm giá của nhân dân. Nó không dễ để nhận diện và thay đổi. Còn tháo gỡ được nó, thì quả thực là một cuộc cách mạng chứ chẳng chơi.


 

Giải Nhân quyền Việt Nam 2024 vinh danh ba tù nhân lương tâm: Đỗ Nam Trung, Bùi Văn Thuận, và Đặng Đăng Phước

Ba’o Dat Viet

November 19, 2024

Ngày 18/11, Mạng lưới Nhân quyền Việt Nam (MLNQVN) đã công bố ba khôi nguyên của Giải Nhân quyền Việt Nam 2024, gồm các tù nhân lương tâm Đỗ Nam Trung, Bùi Văn Thuận và Đặng Đăng Phước. Cả ba được trao giải vì những đóng góp của họ trong việc thúc đẩy nhân quyền tại Việt Nam, dù hiện đều đang thụ án tù với tổng cộng 26 năm cho tội danh “tuyên truyền chống Nhà nước.”

Bà Trịnh Thị Nhung, vợ ông Bùi Văn Thuận, chia sẻ với Đài Á Châu Tự Do (RFA):

“Đây là một món quà tinh thần to lớn dành cho anh Thuận và gia đình. Phần thưởng này như sự công nhận những đóng góp của anh Thuận cùng hai khôi nguyên khác trong những năm qua.”

Theo bà Nhung, sự kiện này là nguồn động viên không chỉ cho gia đình mà còn cho các tù nhân lương tâm khác, khi những nỗ lực của họ được cộng đồng quốc tế và người dân ghi nhận.

Giải Nhân quyền Việt Nam năm nay đi kèm phần thưởng trị giá 3.000 USD cho mỗi người. Tuy nhiên, Tiến sĩ Nguyễn Bá Tùng, trưởng ban điều hành MLNQVN, nhấn mạnh rằng giá trị tinh thần của giải thưởng quan trọng hơn phần vật chất.

Cả ba tù nhân lương tâm được vinh danh đều có những hoạt động gây tiếng vang trong lĩnh vực nhân quyền:

Đỗ Nam Trung, một nhà hoạt động trẻ tuổi, bị bắt và kết án vì các bài viết chỉ trích chính sách của nhà nước trên mạng xã hội.

Bùi Văn Thuận, một giáo viên và nhà bất đồng chính kiến, nổi bật với các bài viết về các vấn đề chính trị – xã hội, đã tuyệt thực cùng bạn tù tại Trại giam số 6 để phản đối điều kiện giam giữ hà khắc.

Đặng Đăng Phước, nhà giáo và nhà hoạt động vì quyền con người, thường xuyên lên tiếng về các vấn đề môi trường và công lý xã hội.

Các cơ quan truyền thông nhà nước lên tiếng chỉ trích giải thưởng này. Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV) trong một bài viết hồi tháng 11/2023 gọi đây là “một trò lố,” cho rằng việc vinh danh những người bị kết án vì “chống phá Nhà nước” đi ngược lại tiêu chuẩn pháp luật quốc tế.

VOV lập luận rằng MLNQVN đã chọn “những đối tượng có tư tưởng bất mãn” để trao giải, từ đó kích động sự chống đối và làm ảnh hưởng đến sự ổn định của quốc gia.

Trong suốt 22 năm qua, Giải Nhân quyền Việt Nam đã trao thưởng cho 63 cá nhân và 6 tổ chức có đóng góp vào việc thúc đẩy nhân quyền tại Việt Nam. Đây là một giải thưởng độc lập, thường được trao cho những người đang phải đối mặt với áp lực hoặc bị giam cầm vì hoạt động nhân quyền.

Việc MLNQVN tiếp tục trao giải cho các tù nhân lương tâm cho thấy sự ủng hộ mạnh mẽ của cộng đồng quốc tế đối với các tiếng nói bất đồng tại Việt Nam. Tuy nhiên, phản ứng tiêu cực từ phía nhà nước cũng phản ánh căng thẳng kéo dài giữa các tổ chức dân sự quốc tế và chính quyền về vấn đề nhân quyền tại quốc gia này.

Giải thưởng năm nay không chỉ tôn vinh những nỗ lực cá nhân mà còn nêu bật thách thức của phong trào nhân quyền tại Việt Nam. Dù bị chỉ trích, giải thưởng này gửi đi một thông điệp mạnh mẽ về sự ủng hộ từ cộng đồng quốc tế đối với quyền tự do ngôn luận và các giá trị dân chủ.

Dư luận tiếp tục chờ đợi phản hồi từ Bộ Ngoại giao Việt Nam, trong bối cảnh các tổ chức nhân quyền quốc tế theo dõi chặt chẽ tình hình nhân quyền tại quốc gia này.


 

Vợ xin số diện thoại bạn, chồng ghen tuông đâm chết người tại quán ăn ở Sài Gòn

Ba’o Nguoi-Viet

November 18, 2024

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Thấy vợ nói chuyện, xin số điện thoại của bạn học đang ngồi ăn uống ở bàn bên cạnh trong quán tại xã Nhơn Đức, huyện Nhà Bè, Sài Gòn, ông chồng quê Cần Thơ đã nổi cơn ghen kiếm chuyện rồi cầm dao đâm chết người.

Hôm 18 Tháng Mười Một, Công An Huyện Nhà Bè đã bắt giữ nghi can Nguyễn Văn Vĩ, 30 tuổi, quê Cần Thơ, để điều tra về tội “giết người.”

Hiện trường xảy ra án mạng trong quán ăn tại xã Nhơn Đức, huyện Nhà Bè, Sài Gòn. (Hình: Thanh Niên)

Theo báo Sài Gòn Giải Phóng, trước đó tối 16 Tháng Mười Một, ông NHT, 41 tuổi, ở huyện Nhà Bè, cùng một số người bạn tới quán ăn tại xã Nhơn Đức để ăn uống.

Cùng lúc này, ông Vĩ và vợ tới dự tiệc tại quán và ngồi bàn cạnh bàn ông T.

Tại đây, vợ ông Vĩ nhận ra người ngồi cùng bàn với ông T. là bạn học cũ. Khi tan tiệc, cô này sang bàn ông T. để trao đổi số điện thoại liên lạc với bạn.

Thấy vợ đi sang bàn bên cạnh nên ông Vĩ bực tức chửi bới. Khi ông T. phản ứng lại thì hai bên xảy ra mâu thuẫn cự cãi lớn tiếng. Được mọi người can ngăn, ông Vĩ chở vợ về nhà.

Tưởng mọi việc chỉ có vậy, nào ngờ khi mọi người đang tính tiền chuẩn bị ra về thì ông Vĩ quay trở lại, trên tay cầm theo con dao xông vào quán. Dù được mọi người can ngăn nhưng ông Vĩ hung hăng, lao đến bàn nhậu, tấn công đâm vào ngực ông T. khiến nạn nhân gục tại chỗ.

Người dân đã hỗ trợ đưa nạn nhân đến bệnh viện cấp cứu trong tình trạng vết thương hở, sâu ở ngực trái, mất nhiều máu và đã chết sau đó.

Nhận được tin báo, công an đến khám nghiệm hiện trường, lấy lời khai các nhân chứng và bắt giữ nghi can.

Tại cơ quan công an, bước đầu nghi can Nguyễn Văn Vỹ khai do ra ghen tuông dẫn đến việc hai bên xảy ra cãi vã và rồi xảy ra án mạng như trên. (Tr.N)


 

Tổng Bí Thư Tô Lâm than thở: giáo dục đại học vẫn tụt hậu so với các nước trong khu vực và thế giới

Theo báo lề phải

Bên cạnh kết quả, thẳng thắn nhìn nhận, đổi mới giáo dục, đào tạo tuy đã triển khai hàng chục năm nhưng cơ bản chưa tạo chuyển biến mạnh mẽ, chưa thật sự chuyển biến về chất, chưa đáp ứng kỳ vọng của Đảng, Nhà nước và nhân dân. Nhân lực vẫn là một trong ba điểm nghẽn lớn nhất hiện nay.

Một số hạn chế của giáo dục, đào tạo kéo dài nhiều năm chưa giải quyết dứt điểm, như: thực hiện đổi mới căn bản, toàn diện giáo dục và đào tạo chưa đồng bộ, thiếu tính hệ thống, còn lúng túng.

Chất lượng giáo dục ở các cấp học còn hạn chế; giáo dục đại học vẫn tụt hậu so với các nước trong khu vực và thế giới; “nặng” về lý thuyết, “nhẹ” về thực hành; chưa gắn kết chặt chẽ giữa đào tạo với nghiên cứu khoa học, với sản xuất kinh doanh và nhu cầu thị trường. Hàng chục nghìn cử nhân, kỹ sư, thạc sĩ tốt nghiệp ra trường không tìm được việc làm, hoặc làm không đúng nghề nghiệp được đào tạo, không chỉ gây ra lãng phí lớn, mà còn phản ánh rõ nét hạn chế của giáo dục đào tạo.

Phương pháp giáo dục chưa phát huy được sự tích cực, sáng tạo của người học, chưa chú trọng rèn luyện kỹ năng và phẩm chất cho người học; hiệu quả đầu tư giáo dục chưa tương xứng với chủ trương giáo dục là quốc sách hàng đầu.

Tình trạng thiếu trường, thiếu lớp ở một số thành phố lớn, khu công nghiệp, khu đông dân cư, miền núi, mù chữ, tái mù chữ ở vùng sâu, vùng xa rất trăn trở. Đội ngũ nhà giáo vẫn còn thiếu về số lượng, một bộ phận yếu về năng lực chuyên môn, chưa tích cực đổi mới, một bộ phận nhỏ vẫn còn có biểu hiện vi phạm đạo đức gây ảnh hưởng xấu trong dư luận. Đầu tư từ ngân sách nhà nước cho giáo dục đào tạo chưa tương xứng với yêu cầu đổi mới và phát triển giáo dục, trong khi xã hội hóa các nguồn lực đầu tư còn gặp nhiều khó khăn.

Tổng Bí thư Tô Lâm tặng hoa chúc mừng Đại học Quốc gia Hà Nội và Trường Đại học Kinh tế. (Ảnh: Thống Nhất/TTXVN)
 

Chú trọng giáo dục nhân cách, đạo đức, lối sống, tri thức pháp luật và ý thức công dân. Tập trung vào những giá trị cơ bản của văn hóa, truyền thống và đạo lý dân tộc, tinh hoa văn hóa nhân loại, giá trị cốt lõi và nhân văn của chủ nghĩa Mác – Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh, cương lĩnh, đường lối của Đảng. Quan tâm dạy tiếng nói và chữ viết của các dân tộc thiểu số; dạy tiếng Việt và truyền bá văn hóa dân tộc cho người Việt Nam ở nước ngoài.

 Đổi mới mạnh mẽ nội dung giáo dục, phương pháp giáo dục theo hướng tinh giản, hiện đại, thiết thực, tăng tri thức, kỹ năng, phẩm chất của người học, tăng thực hành, vận dụng kiến thức vào thực tiễn; chú trọng thực học, chống bệnh thành tích. Chuyển mạnh giáo dục đại học từ lấy trang bị kiến thức làm mục tiêu chủ yếu sang dạy kỹ năng, dạy cách học, cách tư duy là chủ yếu.

 Phấn đấu tăng hạng giáo dục Việt Nam trên bản đồ giáo dục khu vực và quốc tế, cụ thể đến năm 2030 Việt Nam trong 3 nước đứng đầu ASEAN về số lượng các công bố quốc tế và chỉ số ảnh hưởng của các công trình nghiên cứu khoa học; có trường đại học lọt top 100 trường hàng đầu trên thế giới.

Thứ hai, về một số công việc cần làm ngay: (i) Có giải pháp xóa hoàn toàn nạn mù chữ, nhất là ở vùng sâu, vùng xa, trong đồng bào dân tộc thiểu số.

Tập trung rà soát, giải quyết dứt điểm tình trạng thiếu trường, thiếu lớp ở một số thành phố lớn, khu công nghiệp, khu đông dân cư, miền núi; kiên cố hóa trường, lớp học, gắn với bảo đảm nơi ở của giáo viên vùng sâu, vùng xa, vùng đồng bào dân tộc thiểu số. (

 Bảo đảm ngân sách nhà nước chi cho giáo dục tối thiểu 20% trong tổng chi ngân sách nhà nước theo đúng Nghị quyết mà Đảng đã đề ra.

Có cơ chế, chính sách ưu đãi thu hút các nguồn lực ngoài nhà nước đầu tư phát triển giáo dục, đào tạo. Dựa vào dân, huy động sức dân, tổ chức nhân dân cùng làm giáo dục với chi phí thấp nhất và hiệu quả tối đa…

Vấn nạn của Giáo Dục XHCN theo lời ông Tô Lâm

TS. Libing Wang, Giám đốc bộ phận đổi mới giáo dục và phát triển kỹ năng, Ủy ban Giáo dục UNESCO khu vực châu Á – Thái Bình Dương cho biết: Việt Nam chưa được quốc tế công nhận văn bằng là do chưa tham gia Công ước năm 1983 về công nhận học thuật và văn bằng giáo dục đại học ở Khu vực Châu Á-Thái Bình Dương, gọi tắt là Công ước Tokyo 2011. 

“Nếu tham gia Công ước, tôi nghĩ trước mắt các bạn có nhiều thách thức, nhưng chủ yếu là thách thức về mặt kỹ thuật. Để được công nhận văn bằng đòi hỏi rất nhiều về năng lực chuyên môn, chuẩn đầu ra… Làm thế nào để thực hiện được khung trình độ quốc gia của Việt Nam và làm thế nào khung trình độ quốc gia của Việt Nam tương thích với khung tham chiếu về trình độ của khu vực”. 

Đại biểu Quốc hội Hồ Thị Minh- tỉnh Quảng Trị được biết hiện nay có khoảng 191.000 sinh viên tốt nghiệp các trường đại học trong cả nước không có việc làm.

Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Phùng Xuân Nhạ …hiện nay có khoảng 300 nghìn sinh viên ra trường hàng năm. Theo thống kê từ các trường đại học, khoảng 80% sinh viên ra trường có việc làm, như vậy mỗi một năm đã thất nghiệp 60 nghìn em, chỉ cần 5 năm là 300 nghìn, đây là một con số rất lớn. 

 

 

Báo chí cho biết tấm bằng tú tài của ông Chân Quang rò rỉ trên mạng xã hội từ vài tháng trước chính thức được xác nhận là “đồ giả.”

Trường ĐH Luật Hà Nội nói về bằng tiến sĩ của thượng tọa Thích Chân Quang

Công bố của Sở Giáo Dục ở Sài Gòn bỗng nhiên đẩy trường Đại Học Luật Hà Nội vào thế kẹt vì ông Chân Quang nộp bằng tú tài nêu trên để lấy tiếp bằng cử nhân ngành Luật, “văn bằng hai hệ vừa học vừa làm.” Tiếp đó, ông này làm nghiên cứu sinh ngành Luật Hiến Pháp-Hành Chính tại Đại học Luật Hà Nội rồi bảo vệ luận án “với điểm cao gần như tuyệt đối.”

 

 Theo nhiều đại biểu Quốc Hội, tình trạng bằng giả nhức nhối đến mức bọn tội phạm ngang nhiên quảng bá trên mạng xã hội. BĐ Phương Vân viết: “Bản thân tôi, thỉnh thoảng vẫn nhận được những tin nhắn điện thoại mời chào làm bằng đại học, cao đẳng, giấy phép lái xe… Có lần, tôi tò mò lên mạng xã hội Facebook thì phát hiện nhiều nhóm nhận làm các loại bằng cấp, chứng chỉ”.

Trong số bằng cấp, chứng chỉ giả thu được, công an phát hiện nhiều bằng bác sĩ y khoa, ảnh của báo Thanh Niên.

Ông Tô Lam nhìn nhận vấn đề thắng hay bại là ở giáo dục chứ không phải là lý thuyết Cộng Sản hay chủ nghĩa Xã Hội giáo điều và vô bổ:

  • “dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các em“. Chúng ta đang đứng trước cánh cửa lịch sử để thực hiện tâm nguyện của Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại; chúng ta chỉ có thể thực hiện thành công tâm nguyện của Người khi và chỉ khi chúng ta hoàn thành thắng lợi nhiệm vụ đổi mới giáo dục và đào tạo. 

Lời Bàn của Kẻ Đi Tìm:

Thực là may cho tương lai dân tộc khi bắt đầu có ít người Cộng Sản biết nghĩ như ông Bá Thanh, Văn Kiệt,… và Tô Lâm. Hy vọng họ sẽ bừng tỉnh Đảng CS  khỏi cái hôn ám của XH CN giáo điều và giải phóng cho dân tộc Việt Nam, cho dân có cơ hội vươn lên cùng các dân nước văn minh trên thế giới tiến vào lãnh vực Khoa Học và Kỹ Thuật.

Đã hết thời Cộng Sản coi trí thức là cục phân, may thay, (Dù câu “Trí thức là cục phân” thường được gán cho lãnh tụ Trung Quốc, ông Mao Trạch Đông, nhưng cách dùng từ này được Vladimir Lenin viết ra trong văn bản từ trước đó, đặc biệt là trong thư gởi Gorky, 1919.)

Văn hóa “ơn đảng ơn bác”, văn hóa “sợ hãi” chính quyền – Tác Giả: Nguyễn Văn Khánh

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Nguyễn Văn Khánh

17/11/2024

Chế độ độc tài cộng sản tuyên truyền người dân Việt Nam phải ơn đảng, ơn bác Hồ !

Chế độ làm như vậy theo kiểu phong kiến, coi người dân như nô lệ, phận kiếp người như nằm hết trong tay họ, không có họ thì không có đất nước dân tộc Việt Nam ?

Sau khi cướp được chính quyền thân Nhật năm 1945, thành lập nhà nước Việt Nam dân chủ cộng hòa do đảng cộng sản lãnh đạo tuyệt đối thì bộ máy tuyên truyền bắt đầu mở hết công suất từ bộ giáo dục, Ban Tuyên giáo trung ương đến địa phương, bộ Văn hóa thông tin, hội Nhà văn nhà báo, nhạc sỹ sáng tác đều ca ngợi công lao của đảng cộng sản với dân tộc Việt Nam, tất cả mọi người phải tin rằng Đảng Cộng sản là sinh ra nước Việt Nam, con người Việt Nam nên phải ơn bác, ơn đảng. không được nghĩ sai về đảng cộng sản, như thế trái với văn hóa khổng giáo, nhờ vậy người dân Việt Nam rất sợ từ “phản động”, “thế lực chống phá”, kể cả những người được ra nước ngoài học tập thời bao cấp, khi vẫn còn hệ thống xã hội chủ nghĩa Liên Xô trước năm 1991.

Văn hóa khổng giáo cực kỳ nguy hiểm, làm con người khó thay đổi về dân chủ, kể cả những người có học ở nước ngoài,

Thời bao cấp những học sinh được chính quyền cộng sản cho đi học nước ngoài Châu Âu dù học xong ở Ba Lan, Séc, Đức… vẫn mang tâm lý ơn đảng ơn bác mới được sang học nước ngoài, họ không biết rằng đây là quyền phải có. mặc dù họ có phản kháng chế độ độc tài nhưng rất yếu ớt rồi tắt lịm vì sợ mình ăn cháo đái bát, vong ơn bội nghĩa, là phản động, họ bị chính quyền trong nước đe dọa và thôi không dám ủng hộ dân chủ tự do cho người Việt Nam nữa, cúi đầu trước kẻ cai trị kể cả sinh sống ở nước ngoài.

Văn hóa khổng giáo ăn sâu vào con người Việt Nam trở thành khôn lỏi, không dám lên tiếng trước bất công xã hội, trở thành sợ hãi trước kẻ cai trị bất lương có sức mạnh của cường quyền.

Văn hóa sợ hãi là đặc trưng của văn hóa nho giáo trước vua quan cai trị, ý vua là ý trời, vua nói gì cũng đúng, không được cãi lại tức là phản biện, lúc đó là phạm thượng, nhẹ thì cảnh cáo, nặng thì bắt giữ bỏ tù, hoặc bị giết chết.

Thế kỷ 21 nhưng văn hóa sợ hãi chính quyền cộng sản vẫn tồn tại ở trong nước đã đành, nhưng ở nước ngoài người Việt Nam vẫn sợ hãi thật sự có vấn đề về hiểu biết chính trị xã hội, họ thật sự thiếu kiến thức trầm trọng, họ chọn thái độ né tránh, ở ẩn. Mỗi cá nhân sợ hãi những quyền cơ bản như quyền tự do ngôn luận, quyền lập ra một hội độc lập được pháp luật cho phép, họ không dám lên tiếng tại sao đảng cộng sản được thành lập, thì các đảng khác cũng được thành lập, bình đẳng ở đâu khi đảng cộng sản không cho thành lập ? Cả một trăm triệu người dân có một đảng được tồn tại thì làm sao có tự do tư tưởng, có quyền con người ?

Chính sự đàn áp, bỏ tù của chính quyền đảng cộng sản làm cho văn hóa sợ hãi lan tỏa trong xã hội Việt Nam lan sang cả nước ngoài nơi có khoảng sáu triệu người sinh sống, làm cho họ sợ vì chính quyền làm khó khi họ về thăm quê hương, đây là vũ khí quan trọng của chế độ cai trị chiếm đóng đất nước gần tám mươi năm ( 1945 – 2024).

Phải nói thật sự nếu không có đảng cướp cộng sản thì dân tộc Việt Nam tránh khỏi nội chiến 30 năm( 1945 – 1975), chết khoảng 6 triệu người dân Việt Nam, bị thương hàng triệu, di chứng sau chiến tranh 50 năm sau vẫn còn nguyên.

Mặt khác nếu chính quyền thân Nhật Trần Trọng Kim không mất chính quyền thì sẽ theo khuôn mẫu Nhật Bản, như thế theo chế độ dân chủ đại nghị có vua Bảo Đại và thủ tướng, Nước đại Việt không thua kém về quyền con người và phát triển kinh tế như Nhật Bản hiện nay.

Như thế thì đảng cộng sản không thể được dân tộc Việt Nam ơn huệ mà phạm tội ác đáng loại bỏ.

Tất nhiên người có tội với dân tộc là nhóm thiếu số chóp bu, còn lại 5 triệu đảng viên nghe theo một cách mê muội, thiếu kiến thức thì cũng như người dân Việt Nam bình thường theo môi trường ngu dân thì phải thế.

Xây dựng văn hóa dân chủ từ việc không sợ hãi một cách có kiến thức, học cách thái độ và trình độ phản biện đứng lên bảo vệ công lý, sự thật, quyền lợi của mỗi công dân, một mình lên tiếng không có sức mạnh, hãy tập hợp thành tổ chức lên tiếng thì chính quyền hoặc lãnh đạo cộng sản phải xuống nước, không dám làm sai, mỗi một người lên tiếng, nhiều người lên tiếng tao thành văn hóa không sợ hãi lan tỏa trong xã hội trong nước và cộng đồng người Việt ở nước ngoài nơi có sứ quán cộng sản.

Chế độ độc tài toàn trị cộng sản xây dựng văn hóa ơn đảng, ơn bác phù hợp với văn hóa khổng giáo( nho giáo), tức là con người phải ơn vua chúa hơn cả bậc sinh thành ra mình, tức là chống lại sự phản biện của dân chúng trước bất công xã hội, dù vua chúa có sai cũng phải im lặng, bây giờ chế độ cộng sản cũng như vậy khác tên gọi : Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, thủ tướng,bộ trưởng …tương tự như Vua, tể tướng, quan lớn triều đình của chế độ phong kiến.

Đảng cộng sản Việt Nam tuyên truyền trong xã hội, trong nền giáo dục rằng, nhờ công của đảng thì mới được như ngày hôm nay !

Công nhận điều đó nhưng so với các nước láng giềng thì hơn họ về thu nhập bình quân đầu người chưa ? Giáo dục, y tế, quyền con người hơn chưa ? Có tự do báo chí không, tự do ngôn luận không ? Vv..và vv.

Rồi phải nghĩ rằng không có đảng cộng sản lãnh đạo thì Việt Nam vẫn là thuộc địa của Pháp và Nhật Bản ?

Điều này sai hoàn toàn, trên thực tế Đế Quốc Việt Nam được chính quyền thủ tướng Trần Trọng Kim tuyên bố độc lập ngày 11.3.1945, sau đó chính quyền cộng sản cướp chính quyền của ông Thủ tướng Trần Trọng Kim, không phải từ Đế Quốc Nhật Bản.

Cũng như vậy, chính quyền cộng sản cướp chính quyền từ tổng thống Việt Nam cộng hòa Nguyễn Văn Thiệu, hoàn toàn không phải từ Mỹ !

Do vậy nếu không có đảng cộng sản thì Việt Nam có độc lập với chế độ dân chủ đa nguyên theo mô hình Nhật Bản từ 11.3.1945 rồi, lịch sử ghi rõ ràng minh bạch, không phải nội chiến 30 năm xương chất thành núi, máu chảy thành sông .

Như vậy nhân dân Việt Nam không phải ơn đảng ơn bác mới có nước Việt Nam.

Chẳng qua chế độ độc tài lợi dụng người dân Việt Nam thiếu hiểu biết, xây dựng một văn hóa ơn huệ thông qua các hoạt động tuyên truyền rầm rộ thông qua các bài hát công ơn của đảng bác tránh chống đối của người dân trước bất công xã hội, oan sai tham nhũng tràn lan, tạo ra tâm lý không có đảng thì làm gì có cơm no áo ấm, nhà cửa xe cộ, được sang nước ngoài sinh sống học tập nên người…

Nên nhớ người dân nuôi cả bộ máy chính quyền nhà nước cộng sản từ trung ương đến địa phương bằng hàng trăm thứ thuế rồi chi lương nuôi toàn bộ hệ thống chính trị đảng cộng sản, nên sòng phẳng với nhau, không có ai cho không ai mà phải ơn huệ.

Văn hóa dân chủ là văn minh, sòng phẳng, “cảm ơn, xin lỗi” là câu nói cửa miệng của mỗi con người khi ra xã hội, khi đến với chính quyền không phải tâm thế xin cho mà trách nhiệm họ phải thực hiện công việc cho người dân, xây dựng một văn hóa dân chủ tức là không sợ hãi trước bất công xã hội, trước chính quyền cộng sản, dám lên tiếng đấu tranh cho quyền lợi chính đáng của mình là một bước tiến tới xã hội dân chủ đa nguyên, xây dựng một kỷ nguyên thứ hai vươn mình theo xu hướng phát triển thế giới không thể đảo ngược.

Muốn xây dựng văn hóa dân chủ văn minh bắt buộc phải xóa bỏ văn hóa “ơn đảng ơn bác”, và thói quen sợ hãi chính quyền khi mình làm đúng.

15.11.2024


 

Sư Thích Minh Tuệ lại ‘tạm thời ngưng đi khất thực’?-*Tư Ngộ

Ba’o Nguoi-Viet

November 17, 2024

*Chuyện Vỉa Hè
*Tư Ngộ

Đi tu, sống đời khổ hạnh, một mình rong ruổi hạnh đầu đà như sư Thích Minh Tuệ trong cõi đời nhiều hệ lụy này thật vất vả chứ không dễ.

Một bên là những người quý trọng ông, thấy ông là một nhà tu hành chân chính, sống đúng lời Phật dạy với ước nguyện giải thoát trầm luân khổ ải. Người ta tìm đến ông để tỏ lòng kính ngưỡng, bái lạy. Thậm chí nhiều người theo gương ông, theo ông hành cước hạnh đầu đà.

Sư Thích Minh Tuệ nói chuyện với những người chung quanh ông khi đi ngang huyện Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, ngày 17 Tháng Năm 2024. (Hình: STR/AFP/Getty Images)

Bên kia, nhà cầm quyền thấy quần chúng theo ông ngày một đông hơn. Người ngưỡng mộ đứng hai bên đường chắp tay chờ ông đi qua như chờ đợi diện kiến một bậc chân tu hiếm thấy tại Việt Nam. Nhiều hơn một lần, ông đã bị nhà cầm quyền bắc cóc, hay ít nhất bắt ép, tách ông ra khỏi đám đông. Đầu Tháng Sáu, khi ông cùng một đoàn người đi tới gần thành phố Huế thì đêm mùng 2 tháng này, ông đột nhiên “mất tích” mà về sau người ta hiểu, nhà cầm quyền đã mang xe chở về Gia Lai.

Rồi khi biết tin ông bị đưa về một nơi gần nhà cha mẹ của ông, dân chúng vẫn từ xa kéo nhau về Gia Lai nên nhà cầm quyền tiếp tục tìm mọi cách ngăn chặn mà vẫn không xong. Hình ảnh, video clip vẫn thấy xuất hiện trên mạng xã hội.

Ngày 17 Tháng Mười Một, tờ báo tuyên truyền điện tử của nhà cầm quyền tỉnh Gia Lai đưa tin “Ông Minh Tuệ thông báo về việc bản thân tạm thời ngưng đi khất thực”. Bản tin này dẫn nguồn từ thông báo của “Công ty TNHH Phát Tâm Thiên Định Tuệ với con dấu và chữ ký của bà Nguyễn Thị Lan-Phó Giám đốc Công ty.”

Thư thông báo “tạm thời ngưng đi khất thực” của sư Thích Minh Tuệ trên báo Gia Lai ngày 17 Tháng Mười Một 2024. (Hình: Gia Lai)

Nhà cầm quyền địa phương muốn tránh tiếng đại diện nhà sư để lên tiếng nên đưa một công ty sản xuất cà phê có trụ sở ở “thôn 6, xã Ia Tô, huyện Ia Grai” cùng trú sở với gia đình cha mẹ, anh chị của ông Minh Tuệ. Công ty Thiên Định Tuệ là một công ty tư nhân, có liên quan gì với sư Thích Minh Tuệ hoặc gia đình ông thế nào, không ai biết, nhưng trên trang mạng của họ có mấy tấm hình của ông Minh Tuệ.

Đồng thời, trang mạng của công ty Phát Tâm Thiên Định Tuệ lại còn nói “sứ mệnh của ông ty” của họ là “Tạo điều kiện thuận lợi cho những người tu học theo lời Phật dạy. Hỗ trợ những người tu học, tập sống phạm hạnh theo những lời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni chỉ dạy, hướng đến mục đích chân chánh giải thoát.” Lời quảng cáo tự giới thiệu của một công ty kinh doanh có dễ hiểu?

Trên trang mạng của báo Gia Lai, người ta thấy phóng ảnh một thư viết tay của ông Minh Tuệ, đề ngày 17 Tháng Mười Một, thông báo ngưng đi khất thực “vì điều kiện xã hội, an ninh chính trị phức tạp, chưa phù hợp với mình trong việc học tập theo hạnh khất thực”. Thư viết tiếp rằng ông “chỉ tập học khất thực khi nào đủ điều kiện, đảm bảo về an toàn giao thông, an toàn xã hội, an ninh chính trị, không tụ tập đông người đi khất thực và bộ hành.”

Trước đó, ngày 13 Tháng Mười Một, báo Gia Lai có bản tin kèm theo “Đơn đề nghị” của ông Minh Tuệ, đề ngày 11 Tháng Mười Một, thúc giục nhà cầm quyền “xử lý” bất cứ ai đưa thông tin” về ông lên mạng xã hội, gồm cả “quay phim, chụp ảnh” nếu “chưa được phép của con”.

Căn cứ vào nột dung và “giọng lưỡi” của “Đơn đề nghị” này, rất nhiều người bình luận rằng lá đơn đề nghị “xử lý” cũng như thư thông báo dừng đi khất thực của ông chắc gì đã do ông nghĩ và viết ra. Chúng được “ở trên” đâu đó soạn sẵn rồi bỏ tên ông vào, tung lên mạng. Cái chiêu “định hướng dư luận” này là bài bản rất quen thuộc của chế độ.

Đơn đề nghị “xử lý” những người đưa tin, hình ảnh, clip về ông Thích Minh Tuệ trên báo Gia Lai ngày 13 Tháng Mười Một 2024. (Hình: Gia Lai)

“Nghe lạ lạ rồi lại thấy quen quen. Cái “võ” này dường như không lạ ở cái xứ lạ lùng này. Ông Thích Minh Tuệ từ bi thế, ngay cả những người hành hung, xúc phạm ông ấy còn được ông ấy chúc phúc cho, có lẽ nào giờ ông ấy lại làm đơn đề nghị nhà nước xử lý những người ủng hộ mình, đồng tình với mình?” Một người bình luận.

Khi ông đang đi dọc Quốc lộ từ Quảng Bình xuống phía Nam, có lần được phỏng vấn, người ta tung lên mạng video clip lời ông nói ai muốn theo ông thì theo, ông không kêu gọi, không xua đuổi, ai muốn nói gì về ông, ông không khuyến khích, và không có quyền bịt miệng người khác. Ông chỉ là một hành giả tu theo hạnh đầu đà nay đây mai đó bất chấp thị phi.

Rõ ràng ông nhà nước khi nào không “quản” được thì cấm thôi. Từ nay, nhà cầm quyền căn cứ vào mấy cái bản viết tay này, có nhiều người còn không tin đó là chữ viết tay và chữ ký của ông, để kiểm soát dư luận xã hội. Họ đã từng báo động coi chừng lũ “phản động” lợi dụng hiện tượng Thích Minh Tuệ để biến thành “cách mạng màu” là gì. Chế độ độc tài nào nào mà không sợ đám đông nhân dân. 


 

ĐÀ LẠT & NỖI ĐAU DO NHỮNG KẺ VỪA THAM, VỪA NGU GÂY RA-Phạm Chân Dũng

Phạm Chân Dũng

Đà Lạt vừa “giải phóng”, ông Phạm Khương thay mặt ban quân quản tiếp nhận ga Đà Lạt khi đầu máy, toa xe và toàn bộ tuyến đường đã nằm phơi sương suốt từ năm 1969 vì chiến tranh.

Dầu mazut, thứ dầu đặc chủng để chạy đầu máy răng cưa, cũng không còn. Vậy mà chỉ hai tháng sau, ngày 6.6.1975, chiếc đầu máy răng cưa lại lần đầu tiên lăn bánh gần 70km, vượt D’ran, vượt Eo Gió, vượt Krongpha về tới Tân Mỹ, chỉ còn chờ cầu Tân Mỹ hoàn nhịp là lăn bánh về đến ga cuối Tháp Chàm.

Không có dầu mazut, ông Khương đã cùng anh em kỹ sư còn lại ở ga Đà Lạt mày mò hoán đổi cho tàu chạy bằng than củi. Vậy mà tàu lăn bánh gọn gàng, công nhân đi hái trà ở Cầu Đất, cán bộ đi công tác xuống Phan Rang, rồi lâm nông sản xuôi ngược Phan Rang–Đà Lạt được tiếp tế cho nhau sau ngày giải phóng đều nhờ những toa tàu răng cưa vừa hồi sinh chở miễn phí.

Nhưng tàu chỉ chạy được đúng 27 chuyến. Cuối năm 1975, khi vừa chuyển giao tuyến đường cho Liên hiệp Xí nghiệp đường sắt VN thì ông nhận được lệnh sét đánh: ngừng chạy tàu, tháo toàn bộ tà vẹt trên tuyến đường Phan Rang–Đà Lạt để chuyển ra tu bổ cho đường sắt Thống Nhất đoạn Bình Định–Quảng Nam.

Không chỉ ông Khương mà cả chính quyền tỉnh Lâm Đồng lúc đó cũng bàng hoàng. Một sự đánh đổi cấp tốc được đề ra, Lâm Đồng quyết định hạ cây rừng, cấp 230.000 thanh tà vẹt gỗ cho ngành đường sắt. Nhưng số tà vẹt ấy vẫn không làm thay đổi được quyết định ban đầu.

Tàu răng cưa ngưng chạy. Đường sắt răng cưa vẫn bị tháo tà vẹt. Ông Phạm Khương một lần nữa gửi công văn hỏa tốc năn nỉ lần cuối cùng: xin tháo 70% tà vẹt để những thanh ray còn có điểm tựa (không bị gỡ đi vì khác kích cỡ với tuyến đường sắt Thống Nhất).

Nhưng tất cả đều bị khước từ. Sau đó thì gần như toàn bộ tuyến đường từ ga Trại Mát trở về Tháp Chàm đều bị gỡ sạch tà vẹt. Còn những thanh ray và cả những đoạn răng cưa mười mấy cây số thì được hóa giá đưa về các nông trường, nhà máy tận dụng làm các công trình và sau đó tiếp tục được người dân “tiếp sức” cho vào những xưởng phế liệu.

Quá khứ bị bán rẻ!

Vậy là tuyến đường răng cưa huyền thoại đã tan hoang chỉ sau một quyết định. Bảy đầu máy Fuka lầm lũi nằm lại ga Đà Lạt, Tháp Chàm và Krongpha phơi sương gió.

Những đầu máy răng cưa ấy có thể bị quên lãng trên chính xứ sở nó từng hoạt động, nhưng với những kỹ sư hỏa xa Thụy Sĩ, nơi cũng có một tuyến đường sắt răng cưa nhưng lại không còn chiếc đầu máy răng cưa hơi nước nào còn vận hành được, thì “đống sắt” trên những nhà ga ở miền cao nguyên Việt Nam là một báu vật.

Ông Khương nhớ đầu năm 1988, Ralph Schorno, một kỹ sư hỏa xa người Thụy Sĩ, đã tìm đến ga Đà Lạt và Tháp Chàm để xem những chiếc đầu máy răng cưa.

Trong số bảy chiếc đầu máy, Ralph Schorno chấm được bốn cái còn tốt có thể khôi phục và một số toa tàu của Mỹ để lại. Và sau chuyến thị sát ấy của kỹ sư Ralph Schorno, những cuộc mặc cả đã được đẩy đi nhanh chóng với sự trợ giúp của Đại sứ quán Thụy Sĩ tại Hà Nội bởi một lý do rất đơn giản: Cả một tuyến đường đã bị phá dỡ, chỉ còn mấy đầu máy hoen gỉ bỗng dưng có người mang đến những khoản USD lớn xin mua thì tại sao phải ngại ngần. Số tiền đề nghị bán là 1 triệu USD nhưng sau nhiều lần đàm phán đã được chốt giá 650.000 USD, cả lúc đó và muôn đời sau, đó là một cái giá rẻ bèo cho các báu vật nầy.

Thương vụ diễn ra nhanh chóng đến mức không ai kịp can thiệp. Ông Phạm Khương kể khi tỉnh Lâm Đồng một lần nữa hay biết về quyết định đó đã triệu tập một cuộc họp suốt 3 ngày liền để tìm cách giữ lại những chiếc đầu máy răng cưa. Nhưng “tiền trao cháo múc”, tháng 8.1990 khi mọi người đang họp thì phía Thụy Sĩ đã đưa xe đặc chủng lên tới Đà Lạt.

Và cứ vậy, lần lượt những chiếc đầu máy và toa tàu răng cưa rời D’ran, rời Eo Gió, vượt Kronphra về Tháp Chàm rồi thẳng cảng Vũng Tàu, xuống tàu biển Thụy Sĩ. Câu chuyện về thương vụ bán những đầu máy răng cưa ấy đã vĩnh viễn đóng chặt giấc mơ nối lại tuyến đường xe lửa răng cưa trong ông Phạm Khương và rất nhiều người.

Nhưng với người Thụy Sĩ lại mở ra một chương mới về sự hồi sinh của tuyến đường răng cưa mà từ nhiều thập kỷ trước đó, họ đã không còn đầu máy để chạy.

Chỉ hai tháng sau khi những đầu máy răng cưa rời Đà Lạt, ông Phạm Khương đã nhận được bưu phẩm của kỹ sư Ralph Schorno từ nhà ga Jungfraujoch.

Đó là một cuốn sách rất dày, in những tấm ảnh màu trên nền giấy tốt, kể lại hành trình tìm ra đầu máy răng cưa ở Đà Lạt, đưa về Thụy Sĩ. Và cuối sách là những hình ảnh về hai trong bốn chiếc đầu máy răng cưa mà họ đã khôi phục thành công đang nhả khói trên đường đèo vượt dãy Alpes.

Và rất lịch sự, người Thụy Sĩ đã không quên đính kèm một tấm bảng trên thành đầu máy, với dòng chữ về mốc thời gian mà chiếc đầu máy từng chạy trên tuyến đường Phan Rang–Đà Lạt. Như một sự nhắc nhớ về nguồn cội, nhắc nhớ về cả một nỗi đau trong những người Việt Nam từng yêu mến và tự hào về con đường răng cưa đã mất.

* Trong quá trình xây dựng và khai thác Thiết lộ Lâm Viên, Công ty Hỏa xa nhà nước CFI nhập cảng vào Việt Nam các đầu máy chạy được trên đường rầy răng cưa theo bốn đợt như bảng bên.

Các đầu máy HG 4/4 được xem là vật hiếm không thể tìm đâu ra ngoài Việt Nam vì công ty SLM ở Winterthur của Thụy Sĩ (Schweizerische Lokomotiv und Maschinenfabrik) chỉ chế tạo 7 chiếc đầu máy kiểu HG 4/4 và công ty MFE (Maschinenfabrik Esslingen) của Đức chế tạo thêm 2 đầu máy HG 4/4 dựa trên giấy phép nhượng quyền của SLM trong chương trình bồi thường chiến tranh cho Pháp khi Đức bại trận trong Đệ nhất Thế chiến theo hoà ước Versailles.

Tất cả 9 đầu máy nầy đều được đem sử dụng ở Việt Nam và không có ở nơi nào khác trên thế giới. Tất cả cũng đều là những đầu máy hơi nước mạnh nhất thế giới chạy được trên hệ thống răng cưa ABT.

* Đây không phải chỉ là một sai lầm lớn mà còn thể hiện sự ngu xuẩn cực độ. Bởi vì đường rầy xe lửa đoạn Sông Pha–Đà Lạt được chế tạo đặc biệt cho đường xe lửa răng cưa với tính toán kỹ lưỡng về thiết kế cho địa thế dốc.

Để có thể chịu được lực kéo khủng khiếp khi xe lửa leo núi trong một khoảng thời gian dài nên bản thân các tà vẹt đỡ phải được làm bằng thép có chất lượng cao nhất. Ngay cả đến những con ốc và bù lon cũng khác với loại dùng cho đường rầy xe lửa thông thường.

Do sự không hiểu biết về kỹ thuật cơ khí đường sắt của lãnh đạo, mặc dù có sự phản đối của các nhân viên hoả xa miền Nam cũ, Cục Đường Sắt vẫn ra lệnh tháo gỡ toàn bộ tuyến đường để đưa vào việc phục hồi tuyến đường sắt Xuyên Việt.

Thời kỳ nầy tiếng nói của những nhân viên làm việc cho chính quyền cũ không được xem xét. Ngay cả phản ứng của chính quyền cấp tỉnh mới ở sở tại cũng không mang lại hiệu quả, họ đành nhìn địa phương mình mất đứt đi một báu vật mà ngay trong thời điểm khó khăn về kinh tế, đây là một tuyến giao thông kinh tế huyết mạch mang tính sinh tồn.

Và có thể đoán chuyện gì xảy ra tiếp theo sau đó. Đường rầy đặc biệt này không thể ăn khớp khi kết nối với loại đường rầy ở nơi bằng phẳng. Họ quyết định biến chúng thành sắt phế thải, chất đống tại các kho chứa, nơi lũ kẻ cắp cưa vụn ra và các quan tham bán chúng đi với giá sắt vụn rẻ như bèo.

Đúng là một thảm kịch của lịch sử hỏa xa Đông Dương! Nếu đường xe lửa này không bị tháo gỡ, thì giờ đây đã có thể dễ dàng khôi phục để có những chuyến xe lửa du lịch kỳ thú từ các khu nghỉ dưỡng vùng duyên hải Nha Trang, Ninh Chữ, Mũi Né đi lên cao nguyên Lâm Viên.

(From Phạm Chân Dũng)

Photo (1948): Cầu đường sắt Tân Mỹ vào ga Tháp Chàm