
Thái độ trịch thượng của Bắc Kinh hủy hoại quan hệ Trung Quốc-Thụy Điển

Tin Thế Giới
Nguyễn Quang Duy
“Muốn bảo vệ tự do cho nước Mỹ và tự do cho Thế giới, Trung Hoa phải có tự do” chính là tóm tắt chiến lược “thoát Trung” được giải thích qua 4 bài phát biểu của 4 vị lãnh đạo hành chánh Mỹ gần đây.
Mỹ thụ động và ngây thơ …
Ngày 24/6/2020, Cố vấn an ninh quốc gia Robert O’Brien nêu lên một sự thật phũ phàng là gần nửa thế kỷ qua các chính trị gia cả hai đảng, các nhà khoa bảng, nhà giáo dục, nhà báo, nhà kinh doanh Mỹ đều thụ động và ngây thơ (passivity and naivety) trước Trung cộng.
Người Mỹ không biết sự khác biệt giữa người dân Trung Hoa và đảng Cộng sản, một tổ chức theo chủ nghĩa Marxist-Leninist, mà Tập Cận Bình là hiện thân của Joseph Stalin.
Đảng Cộng sản không đại diện cho người dân Trung Hoa nên phải sử dụng bạo lực và tuyên truyền để kiểm soát cuộc sống của người dân, họ kiểm soát về kinh tế, về chính trị, về thể xác và quan trọng nhất là kiểm soát suy nghĩ của người dân.
Mỹ ảo tưởng khi Trung cộng giàu hơn, đảng Cộng sản sẽ thay đổi, người dân Trung Hoa sẽ được hưởng thành quả lao động và những giá trị tự do cũng như người Mỹ.
Trung cộng giàu hơn và mạnh hơn thì ngược lại đảng Cộng sản vi phạm nhân quyền thô bạo hơn.
Mỹ càng phụ thuộc vào thương mãi với Trung cộng thì Mỹ càng làm ngơ trước những vi phạm nhân quyền, quay đầu với những giá trị tự do của người Mỹ.
Khi Trung cộng giàu hơn, họ bỏ tiền tỷ, dùng ngay chính hệ thống giáo dục, truyền thông, mạng xã hội, điện ảnh Hollywood tuyên truyền về sự thành công của chủ nghĩa cộng sản, thay đổi cách suy nghĩ và cách sống của người Mỹ.
Đảng Cộng sản cho tin tặc xâm nhập những kho tài liệu cá nhân đánh cắp thông tin của người Mỹ để kiểm soát dân Mỹ cũng như họ đã kiểm soát người dân Trung Hoa.
Khi Trung cộng giàu và mạnh hơn, họ bỏ tiền mua chuộc các quốc gia nhỏ bé và kiểm soát các tổ chức quốc tế bao vây nước Mỹ, thực hiện tham vọng bá chủ thế giới.
Vì không hiểu chủ nghĩa cộng sản nên Mỹ tự bỏ cuộc hay thua cuộc chiến tranh ý thức hệ với đảng Cộng sản Trung Hoa.
Mỹ nhắm, bịt tai…
Ngày 7/7/2020, Giám đốc Cục Điều Tra Liên Bang Mỹ (FBI) Christopher Wray cho rằng người Mỹ không thể tiếp tục nhắm, bịt tai trước mối đe dọa của việc Trung cộng dùng thủ đoạn gián điệp kinh tế và an ninh tình báo để vượt mặt Mỹ trở thành cường quốc số một trên thế giới.
Cuộc chiến chống gián điệp Trung cộng diễn ra trên mọi lãnh vực: từ chính trị, đến các ngành công nghiệp, nông nghiệp, khoa học, hàng không, robot, chăm sóc sức khỏe, xảy ra trên từng địa phương, từng đại học, từng cơ quan nghiên cứu, từng công ty Mỹ và ngay tại Quốc Hội Mỹ.
Trung cộng cho cả giải phóng quân trong vỏ bọc những khoa học gia đến Mỹ để đánh cắp thông tin về thuốc chủng ngừa dịch cúm Vũ Hán, do các Viện đại học và các Viện dược phẩm Mỹ nghiên cứu và phát triển.
Có khoảng 2,500 cuộc điều tra đang được FBI tiến hành về việc đánh cắp công nghệ Mỹ của tình báo Trung cộng và cứ mỗi 10 giờ FBI phải mở một cuộc điều tra mới chống lại tình báo Trung cộng.
Trung cộng vừa chiêu dụ vừa đe dọa người Mỹ gốc Hoa, cũng như tìm mọi cách gây ảnh hưởng trên các chính trị gia, các nhà khoa học, các nhà giáo dục, nhà báo, và dư luận Mỹ để phục vụ cho tham vọng bá quyền đi ngược lại quyền lợi của nước Mỹ.
Mỹ bị bao vây kinh tế và chính trị…
Ngày 16/7/2020, tại Bảo tàng Tổng thống Gerald Ford, Bộ trưởng Tư pháp William Barr nhắc đến việc 50 năm về trước hai Tổng Thống Nixon và Ford mở cửa giúp Trung cộng vực dậy nền kinh tế.
Nhưng thay vì cạnh tranh tự do và công bằng với Mỹ, Trung cộng đã sử dụng các chiến thuật thao túng tiền tệ, thuế quan, hạn ngạch, trợ cấp nhà nước, bán phá giá, tấn công mạng, trộm cắp trí tuệ và gián điệp kinh tế.
Trung cộng đã giết chết các công ty công nghệ Mỹ, xâm chiếm và thống trị thị trường Mỹ, buộc nước Mỹ lệ thuộc vào hàng hóa và chuỗi cung ứng của Trung cộng.
Trung cộng đã vượt qua Hoa Kỳ về sản lượng sản xuất trong năm 2010 và họ muốn xuất cảng chủ nghĩa tư bản nhà nước để xây dựng các chế độ độc tài trên thế giới.
Toàn cầu hóa không phải lúc nào cũng theo hướng thị trường tự do, thương mại tự do hoặc trao đổi ý tưởng tự do.
Các công ty điện ảnh Hollywood, đến cả Disney, trước đây là trung tâm của tự do sáng tạo, nhưng ngày nay vì lợi nhuận ngắn hạn trên thị trường 1.4 tỷ người Trung Hoa nên đã tự kiểm duyệt, đã cúi đầu khuất phục trước nhà cầm quyền cộng sản Bắc Kinh.
Công ty Cisco đã giúp đảng Cộng sản xây dựng bức tường lửa ngăn chận người dân Trung Hoa không vào được mạng lưới truyền thông toàn cầu Internet, các công ty Google, Microsoft, Yahoo và Apple đều đã cộng tác với nhà cầm quyền cộng sản.
Lãnh đạo nhiều công ty của Mỹ còn tự đảm nhận vai trò vận động hành lang và nhiều chính trị gia Mỹ đã tiếp tay ảnh hưởng tiêu cực đến quyền lợi nước Mỹ.
Trung cộng còn dùng tiền kiểm soát hoặc đồng tổ chức một số các viện nghiên cứu học thuật của Mỹ, hay tìm cách ảnh hưởng đến việc nghiên cứu và việc giảng dạy của các Viện Đại Học tại Mỹ.
Trung cộng tập trung quyền lực xây dựng một chủ nghĩa xã hội vượt trội hơn chủ nghĩa tư bản, sáng kiến MADE IN CHINA 2025 là một kế hoạch thống trị các ngành công nghệ thông tin tiên tiến, robot, hàng không và xe điện, sáng kiến “Vành đai, Con đường” và mạng toàn cầu 5G nhằm kiểm soát cơ sở hạ tầng cho các công ty nhà nước Trung cộng xây dựng mạng lưới bao vây Mỹ và thống trị toàn cầu.
Đã có lúc người Mỹ cần hiểu rõ sự thâm độc của Trung cộng, cần coi mình là người Mỹ, cần tự hào bảo vệ quyền lợi và giá trị tự do của Mỹ.
Chiến lược Trung Hoa tự do…
Ngày 23/7/2020, tại Thư viện Nixon tiểu bang California, Ngoại trưởng Mike Pompeo đã nói về cộng sản Trung Hoa và tương lai của Thế Giới.
Năm 1972 khi đi thăm Trung Hoa Tổng thống Nixon mong ước sự hợp tác giữa Mỹ với Trung cộng sẽ tạo ra một tương lai đầy tươi sáng cho thế giới.
Nên Mỹ đã giúp hồi sinh nền kinh tế đang trên đà sụp đổ của Trung cộng, nhưng đến nay kết quả là nhà cầm quyền Bắc Kinh đã ăn cháo đá bát phản bội thiện chí của Mỹ và các quốc gia tự do.
Ông Mike Pompeo tổng kết 3 bài phát biểu của Cố vấn an ninh quốc gia Robert O’Brien, Giám đốc FBI Christopher Wray và Bộ trưởng Tư pháp William Barr về mối đe dọa của Trung cộng đối với nền kinh tế và nền tự do của Mỹ và thế giới.
Ông nói ra một điều mà gần như người Việt thuộc nằm lòng là đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm (…communist China is to act not on the basis of what Chinese leaders say, but how they behave.).
Ông cho biết đã đến lúc phải thay đổi, nên vừa rồi Mỹ đã bác bỏ yêu sách đường chữ U của Bắc Kinh về Biển Đông và Bộ Quốc phòng đã gia tăng nỗ lực tự do hoạt động hàng hải ở Biển Đông, Biển Hoa Đông, và Eo biển Đài Loan.
Mỹ cũng đã ra lệnh trừng phạt các quan chức Trung cộng vi phạm nhân quyền, thu hồi tư cách đặc biệt của Hồng Kông về ngoại giao và thương mại, tuyên bố đóng cửa lãnh sự quán tại Houston vì đây là một trung tâm gián điệp và trộm cắp tài sản trí tuệ và đang cứu xét không cấp visa vào Mỹ cho các đảng viên đảng Cộng sản và gia đình.
Mỹ không thể bỏ qua các mối đe dọa của Trung cộng, nhưng không muốn đơn phương hành động nên kêu gọi các quốc gia có cùng chí hướng tạo thành một liên minh mới của các quốc gia tự do và dân chủ.
Mỹ đã nhận thức được sự khác biệt giữa người dân Trung Hoa và đảng Cộng sản, nhận thức được việc thay đổi Trung Hoa không chỉ là sứ mệnh riêng của người dân Trung Hoa, mà cả các quốc gia tự do cũng cần phải nỗ lực để bảo vệ tự do.
Đề tài tranh cử…
Cả bốn bài phát biểu được phổ biến trong mùa tranh cử và đều nêu lên một điều là nếu Mỹ không thay đổi Trung cộng, đảng Cộng sản chắc chắn sẽ thay đổi Mỹ và thế giới.
Ngoại trưởng Mike Pompeo cho biết chiến lược của Chính Phủ Donald Trump là Trung Hoa phải có tự do thì Mỹ mới bảo vệ được tự do cho chính mình và cho thế giới.
Ứng cử viên Joe Biden, một chính trị gia đã tham gia chính trị liên bang Mỹ từ 3/11/1970, từng trải trong việc hoạch định chính sách Mỹ-Trung, nên chắc rằng trong các cuộc tranh luận sắp tới sẽ cho chúng ta biết những nhận định cá nhân, cũng như chiến lược của đảng Dân Chủ Mỹ đối với một Trung cộng đang trỗi dậy muốn thống trị toàn cầu.
Nguyễn Quang Duy
Melbourne, Úc Đại Lợi
31/7/2020
Nhân dịp Hoa Kỳ đóng cửa Tòa TLS của TC tại Houston, và bắt 4 gián điệp khoa học, tin học TC ở Tòa TLS San Francisco. Chúng ta đang chờ động thái của Mỹ cho đóng cửa Tòa TLS trên hay ở Los Angeles trong những ngày sắp tới. Bài viết dưới đêy liên quan đến vấn đề gián điệp tình báo – khoa học – kỹ thuật của Trung Cộng. Đây l2 một trong chuổi 30 bài viết nhân Tháng Tư Đen thứ 45 năm nay do Nhóm Chống Tàu Diệt Việt Cộng thực hiện.
***
Gián điệp Trung Cộng trên đất Mỹ
Tuesday, Apr 14th 2020
President Donald Trump freezes ALL U.S. funding for World Health Organization accusing it of ‘accelerating the pandemic’ by opposing his partial ban on travel from China and ‘putting political correctness above lifesaving’
Tiếp tục cho tháng Quốc Hận, hôm nay 15/4, Nhóm Chống Tàu Diệt Việt Công xin chia xẻ thêm một đề tài về gián điệp TC để thấy thêm nhiều mánh khóe không từ bất cứ một thủ đoạn nào của TC nhằm xâm nhập vào hầu hết các quốc gia trên thế giới để thâu thập tin tức và tài liệu tình báo – khoa học – kỹ thuật – quốc phòng – quân sự – kinh tế …ngõ hầu lũng đoạn các quốc gia đã bị xâm nhập. Chúng ta đã có kinh nghiệm qua việc Hoa Nam lũng đoạn Việt Nam như thế nào qua sự tiếp tay của CSBV sau 45 năm…đô hộ và cai trị toàn quốc. Đặc biệt trong bộ Chính trị và Trung ương đảng, chúng ta đã từng …điểm mặt những ai (?) “nằm” trong tình báo Hoa Nam?
Xin hỏi, trước đó thế giới có biết một Trung Cộng xấu xa không? Thưa có. Nhưng tiền đã làm lòa mắt tất cả các nhà lãnh đạo từ châu Á, lục địa Đen, châu Đại Dương, Mỹ La Tinh thậm chí là cả châu Âu tới Hoa Kỳ.
Dối trá trở nên biểu tượng nổi bật của người Tàu khi họ không ngừng che giấu những sai lầm của mình, không ngừng nói khoát, nói không, nói dối. Người Tàu thậm chí còn trở nên những kẻ chuyên ăn nói cay độc và ngạo mạn. TC trở nên thực dụng ghê gớm, khi có tiền, khi thoát nghèo đói trở nên một cường quốc. Trong ý thức của người Tàu đã hoàn toàn không còn khái niệm Đạo Đức, luân thường đạo lý nữa. Lòng tự trọng của họ trước mặt thế giới hoàn toàn biền mất. Họ tự xem đất nước của họ là Trung Hoa, một trung tâm của thế giới và vũ trụ; và người lãnh đạo của họ là Tập Cận Bình vì vua của tất cả các vua trên thế giới.
Vì vậỵ mọi tật xấu bắt nguồn từ thói kiêu căng – tự phụ này.
Và tất cả những việc làm của người Tàu dưới đây nhắm vào mục tiêu “làm chủ toàn cầu”.
Một thí dụ điển hình:
Vào tháng 3/2019, một Kỹ sư điện có trụ sở tại California đã bị kết tội cố gắng xuất khẩu các thiết bị điện tử quân sự nhạy cảm sang Trung Cộng và có thể phải đối mặt với hơn hai thế kỷ sau song sắt.
Yi-Chi Shih, 64 tuổi, một giáo sư bán thời gian tại Đại học California, Los Angeles (UCLA), bị kết án 18 tội danh liên quan đếni một âm mưu nhằm có được vi mạch bất hợp pháp từ một công ty Mỹ và xuất khẩu chúng sang TC, nơi chúng có thể được sử dụng trong một loạt các hệ thống quân sự bao gồm tên lửa và máy bay chiến đấu.
Bộ Tư pháp đã công bố hôm thứ Ba rằng Shih phải đối mặt với mức án tối đa theo luật định là 219 năm tù. Một đồng phạm bị cáo Kiet Ahn Mai của Pasadena, California đã nhận tội buôn lậu các tội liên quan đến kế hoạch dự định hành động vào tháng 12 năm nầy.
Shih đóng giả làm khách hàng để mua phần cứng, được gọi là mạch tích hợp vi sóng nguyên khối (MMIC) – monolithic microwave integrated circuits, một công ty của Hoa Kỳ. Qua câu chuyện trên, Bà Con có thể hình dung được bao nhiêu hoạt động gián điệp của TC mà không được khám phá?
Hoạt động gián điệp của Trung Cộng tại Hoa Kỳ
Trước hết, có hoạt động gián điệp thực sự rất lớn chống đất nước Hoa Kỳ:
• Có ít nhất 50.000 người thu thập thông tin tình báo Trung Cộng ở đất nước này, nhưng chúng ta biết có thể gấp đôi số đó. Phản gián của Hoa Kỳ có thể cho chúng ta một số ước tính tốt hơn và chính xác hơn.
• Có hơn 350,000 sinh viên Tàu tại đất nước này, trong số đó, và thêm vào đó, còn có hàng ngàn nhà nghiên cứu Tàu. Trong một năm người Tàu thực hiện 5.000 chuyến thăm tới các phòng thí nghiệm quốc gia của chúng ta, mỗi chuyến thăm có thể lâu từ hai tuần đến hai năm. Chúng ta để họ làm mhư vậy. Chúng ta chuyển giao cho họ kỹ thuật công nghệ của chúng ta. Tất nhiên, chúng ta không chỉ để họ lấy cắp; chúng ta thực sự đưa các công nghệ trên cho họ. Và trong khoảng ba đến bốn thập kỷ, chúng ta đã kín đáo và cố tình hỗ trợ Trung Cộng trong việc phát triển khoảng 10.000 kỹ thuật công nghệ khác nhau.
• Hoa Kỳ đã cố tình xây dựng Trung Cộng thành một siêu cường và trở thành mối đe dọa sinh tử đối với sự tồn tại của chính chúng ta. Chúng ta đã làm như vậy trên cơ sở của một chính sách rất thiếu sáng suốt khi cố gắng chơi trò cân bằng quyền lực chính trị thế kỷ 19 bằng cách dùng Trung Cộng chống lại Liên Xô. Rốt cục chính sách này đã tạo ra một sự ngộ nhận vừa về đạo đức vừa về chiến lược, coi Liên Xô cộng sản xấu và ngụ ý coi Trung Cộng tốt. Chính quyền Obama đã cấp thị thực 10 năm cho 2 triệu người Tàu. Trong số những người Tàu vào nước ta có những phụ nữ đang sinh con ở đây – để con thành công dân Mỹ – nhưng sau đó mẹ lại về Tàu.
• Người Tàu Cộng đang tiến hành thu thập số lượng dữ liệu khổng lồ về người Mỹ. Tất nhiên, quý vị đã biết khoảng 21 triệu tập tài liệu về bản thân của những người được phép tiếp cận với tài liệu mật mà tình báo Trung Cộng đã đánh cắp từ Văn phòng Quản lý Nhân viên. Chúng ta biết rằng 78 triệu hồ sơ y tế đã bị hack và lấy trộm từ công ty bảo hiểm y tế Anthem. Một trong những công ty lớn có thể cho bạn biết bạn có tổ tiên là người Neanderthal không là một công ty của người Tàu, và họ đang thu thập DNA của chúng ta.
• Họ đang tiến hành một công cuộc xây dựng quân sự khổng lồ, bao gồm cả vũ khí không gian. Người ta cho rằng họ đang đi trước chúng ta trong việc vũ khí hóa không gian. Vào năm 2007, họ đã tiến hành một cuộc thử nghiệm laser chống lại các vệ tinh của Hoa Kỳ để chứng minh khả năng làm mù các vệ tinh. Họ có vũ khí trực tiếp phóng lên chống vệ tinh. Chúng ta không có gì để chống lại các võ khí này. Họ đang nỗ lực tăng cường hải quân, trong khi các tàu của chúng ta bắt đầu lỗi thời và các hạm đội của chúng ta bị thu hẹp thì Trung Cộng tiếp tục đẩy mạnh xây dựng hải quân với tốc độ rất nhanh.
• Trung Cộng đã xây dựng Vạn Lý Trường Thành ngầm, là một tập hợp các đường hầm được gia cố bằng thép và bê tông, trong đó bạn có thể lái một chiếc xe tải, phía sau có kéo một bệ phóng ICBM di động có vũ khí hạt nhân. Hệ thống đường hầm này lớn cỡ nào? Ước tính tốt nhất cho đến nay là vào khoảng 3,000 dặm đường hầm. Họ che giấu tên lửa hạt nhân trên đất liền của họ trong các đường hầm này. Người ta không biết điều này, bởi vì các cơ quan truyền thông lớn của chúng ta đã không phổ biến điều này. Trung Cộng đã phát triển một loại bom neutron. Họ đang phát triển và có thể đã sản xuất vũ khí siêu âm. Họ đã phát triển khả năng gửi một xung điện từ có thể quét sạch toàn bộ lưới điện của chúng ta. Chúng ta hầu như chưa làm được như thế. Có rất nhiều điều cần nói về quân sự. Nhưng đó chỉ là một vài điểm nổi bật.
Một câu chuyện điển hình
Một Nhân viên Cơ quan Tình báo Mỹ, có tên Mallory đang đứng trước các khoản tiền thế chấp, thiếu nợ tiền nhà trong nhiều tháng liền, và món ngân hàng 230.000 đô la. Trước tình trạng đó, giống như nhiều quan chức tình báo kỳ cựu khác, ông đã mạo hiễm bước vào lãnh vực tư nhân, nơi tiền lương có thể khá hơn đáng kể, và mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp. Công việc tư vấn của anh càng phát triển đáng kinh ngạc.
Nhưng anh đã bị bắt sau đó!
Các công tố viên cho biết, anh nhận được một tin nhắn trên LinkedIn, nơi anh có hơn 500 kết nối. Nó đến từ một nhà tuyển dụng người Tàu, người mà Mallory có năm kết nối lẫn nhau. Nhà tuyển dụng, theo tin nhắn, làm việc cho một nhóm chuyên gia tư vấn ở TC, nơi Mallory, người nói tiếng Hoa lưu loát, đã được “mướn” và từ đó, Cty tư vấn của anh phát triển vượt bực.
Anh Mallory được “tư vấn” những gì?
Nhà tuyển dụng TC cho biết là đã quan tâm đến chuyên môn về chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ của Mallory. Tin nhắn LinkedIn dẫn đến một cuộc gọi điện thoại với một người đàn ông tự xưng là Michael Yang. Theo FBI, các cuộc trò chuyện ban đầu sẽ đưa Mallory đi theo con đường phản bội được thực hiện bằng ngôn ngữ ngoại giao của phép lịch sự chuyên nghiệp.
Và câu chuyện được kết thúc bẳng những năm dài trong ngục tối của Mallory!
Nhóm Chống Tàu Diệt Việt Cộng
Bằng chứng sống về việc Trung Quốc diệt chủng người Duy Ngô Nhĩ
Không có ngôn từ nào có thể diễn tả được sự tàn độc, dã man và mọi rợ của Trung cộng diệt chủng dân tộc Duy Ngô Nhỉ.
Thụy My
RFI 24/07/2020
Ảnh: Biểu tình ngày 03/07/2020 gần Nhà Trắng kêu gọi chính quyền Mỹ có biện pháp trước tình trạng Trung Quốc đàn áp người Duy Ngô Nhĩ. © REUTERS/Leah Millis
« Mỗi ngày học viên rơi rụng dần, trong khi ban đầu họ đều khỏe mạnh. Họ dần yếu đi, có người thậm chí còn đi không nổi (…) Một trại khác dành cho nữ, hầu hết là các nữ sinh viên Duy Ngô Nhĩ du học, bị bắt khi về Tân Cương thăm gia đình. Tháng 12/2017, một đợt nữ tù trẻ được thả ra ở Urumqi, một số bị tra tấn đến nỗi phải cưa tay hoặc chân, số khác trở nên điên loạn. »
Sau khi một bản báo cáo về việc Trung Quốc cưỡng bức người Duy Ngô Nhĩ triệt sản được công bố, nhật báo Libération đã gặp được một nữ giáo viên Duy Ngô Nhĩ tị nạn tại châu Âu. Là nạn nhân bị triệt sản, người phụ nữ này cũng là nhân chứng vì từng làm việc trong các trại « cải tạo » ở Tân Cương. RFI xin giới thiệu bài viết (đã được lược bớt).
Cưỡng bức triệt sản phụ nữ
« Tất cả các phụ nữ tuổi từ 18 đến 50 tại khu phố tôi ở Urumqi đều được triệu tập ngày 18/07/2017 để « khám miễn phí » và bắt buộc. Vào lúc 8 giờ sáng, hàng người đã rất dài trước bệnh viện. Khi đến lượt tôi, chẳng có khám phụ khoa lẫn hỏi han gì cả. Họ bắt tôi nằm xuống, dạng chân ra và đặt vào một vòng tránh thai. Một sự thô bạo khủng khiếp. Tôi bật khóc, cảm thấy bị hạ nhục, bị tấn công cả về tính dục lẫn tâm lý. Nhưng tôi làm việc trong một trại cải tạo, và biết những gì chờ đợi mình nếu cưỡng lại. Có những cô gái rất trẻ. Tôi không thấy bất kỳ một phụ nữ người Hán nào ».
Qelbinur Sidik Beg lúc đó 48 tuổi, có một con gái duy nhất đang học về y sinh học tại châu Âu. Nếu có thêm con thứ hai không phải là bất hợp pháp, vì cách đó bốn năm Trung Quốc đã chấm dứt chính sách mỗi gia đình chỉ có một con, và các sắc tộc thiểu số ở Tân Cương cho đến năm 2016 vẫn có quyền sinh ba con. Nhưng bà là người Duy Ngô Nhĩ, như 11 triệu người Hồi giáo nói tiếng Thổ khác đang bị chế độ cộng sản đàn áp.
Đọc thêm: « China Cables » : Lời chứng của một người Duy Ngô Nhĩ sau 11 tháng tù
Phóng viên Libération gặp Qelbinur Sidik Beg hôm 14/07/2020 tại một nước châu Âu mà bà không muốn tiết lộ. Bà đưa cho xem lệnh triệu tập còn lưu trong điện thoại : « Tất cả phụ nữ từ 18 đến 59 tuổi (độ tuổi cao nhất hàng năm lại được lùi thêm) đều phải đến. Nếu không hợp tác sẽ bị trừng trị ». Bek cho biết, nếu một phụ nữ Duy Ngô Nhĩ muốn sinh con, từ nay phải được phép của ba cơ quan : công an, cơ quan nơi làm việc và ủy ban nhân dân.
Cuộc đời của người giáo viên tốt nghiệp khoa văn minh Trung Hoa trường đại học Urumqi, xuất thân từ một gia đình gia thế, đã bị đảo lộn vào ngày 01/07/2017, khi được tuyển làm giáo viên trong một trại « cải tạo chính trị », vào lúc khởi đầu một chiến dịch tống giam hàng loạt người Duy Ngô Nhĩ, do cấp cao nhất ở Bắc Kinh quyết định.
Điều kiện giam giữ tồi tệ, cưỡng hiếp, tra tấn, triệt sản, sự vô nghĩa của công việc giảng dạy…Lời chứng độc đáo rất chi tiết của bà khẳng định tất cả những thông tin mà tờ báo đã thu thập được từ ba năm qua, từ những người tù hiếm hoi được thả hay thân nhân của họ, và những báo cáo, điều tra do các nhà báo và nhà nghiên cứu tiến hành, cho dù đảng Cộng Sản Trung Quốc đã chụp lên vùng đất này một bức màn sắt. Một minh họa quý giá tiết lộ những gì diễn ra bên trong hệ thống nhà tù, không thông qua xét xử và bạo lực khủng khiếp, nhắm vào một nhóm sắc tộc dưới danh nghĩa « huấn nghiệp » và chống khủng bố.
Quá trình đồng hóa Tân Cương bỗng trở nên thô bạo
Qelbinur Sidik Beg sinh năm 1969 tại Urumqi, thủ phủ Tân Cương cách Bắc Kinh 3.000 km, trong một gia đình có sáu người con. Tân Cương là vùng đất mênh mông thưa dân nằm ngay trục giao thương Trung Á, với cư dân hầu hết theo đạo Hồi : người Duy Ngô Nhĩ, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Uzbekistan, Tajikistan…
Cho đến thập niên 90, dù Tân Cương bị Trung Quốc cộng sản sáp nhập năm 1949, văn hóa truyền thống và nghệ thuật địa phương vẫn phổ biến, ngôn ngữ chính là Duy Ngô Nhĩ được viết bằng chữ Ả Rập, lên trung học mới dạy tiếng Hoa. Beg nhớ lại : « Chúng tôi có những hàng xóm người Hán và người Hồi giáo, chúng tôi chơi với nhau, vẫn chưa hề có thù hận. Các anh chị em tôi đều tốt nghiệp đại học, trở thành công an và quan chức hoặc kinh doanh phát đạt. Tôi coi mình là công dân Trung Quốc, thấy rằng chính quyền đã làm tốt trong việc phát triển kinh tế và giáo dục ở các vùng nông thôn ».
Đọc thêm: Học giả Đức tố cáo Trung Quốc “diệt chủng văn hóa” người Duy Ngô Nhĩ
Cú sốc đầu tiên diễn ra năm 2004, khi trường học Duy Ngô Nhĩ nhận lệnh phải trở thành « song ngữ », tức tiếng Hoa và tiếng Anh. Rồi sau vụ nổi dậy ở Urumqi năm 2009 và các vụ tấn công được cho là từ những người Duy Ngô Nhĩ đòi độc lập, cỗ máy thực dân của Bắc Kinh tăng tốc. « Kỳ thị chủng tộc ngày càng mạnh. Mẹ tôi phải cầu nguyện lén. Trong mùa chay Ramadan, hiệu trưởng trường tôi phân phát thức ăn nước uống để tìm ra những học sinh khả nghi ».
Năm 2016, Tân Cương bị đặt trong vòng kiềm tỏa của bí thư tỉnh ủy Trần Toàn Quốc (Chen Quanguo), từng hoành hành ở Tây Tạng. Lấy cớ chống cực đoan, ly khai và khủng bố, quá trình đồng hóa trở nên thô bạo. « Họ bắt người vào ban đêm. Tại khu nhà tôi ở, những cư dân ở tầng một, tầng hai rồi tầng bốn lần lượt biến mất, tờ giấy « Cấm vào » được dán ngoài cửa. Ở trường, các bé học sinh khóc hỏi vì sao mẹ bị bắt. Mỗi đêm tôi đi ngủ mặc nguyên trang phục ban ngày, vì không muốn bị đưa đi trong lúc mặc đồ ngủ ».
Trong địa ngục cải tạo
Ngày 28/02/2017 Qelbinur Sidik Beg được triệu tập đến ủy ban nhân dân. Bà không ngạc nhiên vì là người chịu trách nhiệm quản lý nhân sự và cơ sở dữ liệu. Cùng với bà có bảy giáo viên khác : sáu người Hán và một người Duy Ngô Nhĩ. Ba cán bộ cho biết « chính quyền đã tập họp những người ít học » và họ được chọn để giảng dạy. Bà ký vào những mẫu đơn trong đó có cam kết không được tiết lộ với ai, nếu không «cả gia đình sẽ bị trừng phạt».
Từ năm 2014 một đồng nghiệp xuất thân từ vùng quê xa đã nói với bà về một trại cải tạo ở cách Urumqi 1.000 km, và hai năm sau, cũng người này hoảng loạn cho biết cha mẹ và ba người anh của mình bị bắt. Công an nói : « Cầu nguyện à ? 10 năm tù. Đọc kinh Coran hả ? 8 năm tù ». Phụ nữ trong vùng bị buộc thắt ống dẫn trứng. Beg nghĩ rằng điều này không thể xảy ra ngay tại thủ phủ. Ở Tân Cương, một hố sâu lớn ngăn cách người thành thị và thôn quê, nói tiếng quan thoại là ưu thế quan trọng để có tương lai.
Ngày 01/03, theo cuộc hẹn bí mật, Qelbinur Sidik Beg đứng đợi lúc 7 giờ sáng ở một trạm xe buýt, gọi điện cho một công an viên đến đón. Bà được đưa đến một khu nhà bốn tầng ở ngoại ô, nằm sau một ngọn núi, bao quanh là những bức tường rào kín kẽm gai, vào bằng một cửa sắt điều khiển bằng điện. Có các công an vũ trang, khoảng 12 nhân viên, cán bộ, y tá, giáo viên. Từ các màn hình trong phòng điều khiển, bà thấy 10 xà lim, mỗi xà lim có 10 người tù. Các phòng giam chật hẹp này chìm trong bóng tối, cửa sổ bị đóng kín bằng các tấm kim loại. Không có giường, chỉ có mền trải trên sàn cho 97 tù nhân. Họ mới nhập trại cách đó hai tuần, vẫn còn nguyên râu tóc, trong đó có 7 phụ nữ.
Đọc thêm: Trung Quốc chi 10 tỉ đô la một năm để kềm kẹp Tân Cương
Trong cuộc trao đổi với nhà báo, Qelbinur Sidik Beg cho biết rất chi tiết, miêu tả thêm bằng hành động. Đôi khi bà bật khóc và ra khỏi phòng để cố trấn tĩnh.
«Học viên vào lớp theo từng nhóm 10 người. Họ mang xiềng xích ở tay và chân. Khi tất cả đã ngồi vào những chiếc ghế nhựa, không có bàn, người ta cho tôi vào lớp. Có nhiều người đàn ông đã trên 70 tuổi với bộ râu dài. Lẽ ra tôi phải tỏ ra kính trọng họ, nhưng họ vẫn cúi đầu, một số người khóc. Tôi chào ‘Salam aleikoum’, nhưng không ai trả lời. Tôi hiểu rằng mình đã nói một điều bị cấm tiệt». Sau khi liếc qua 8 camera giám sát, bà tự giới thiệu và bắt đầu bài học tiếng Hoa đầu tiên, lòng thầm cầu nguyện được sống sót ra khỏi địa ngục này.
Đến trưa, Qelbinur Sidik Beg giúp phân phát thức ăn cho các «học viên». «Người ta đổ cháo vào chén, nhưng tôi chẳng thấy hạt gạo nào, chỉ toàn nước nóng». Mỗi người được một « momo » (bánh bao hấp kiểu Tây Tạng). Tại một xà lim toàn người già, bà âm thầm cho thêm hai bánh bao, nhưng sau bữa ăn một công an hạch hỏi vì sao thiếu hai cái bánh, may mà một nhân viên đỡ lời, nói bà đếm nhầm. Định lấy nước pha trà, nhưng các đồng nghiệp vội vàng ngăn lại: « Không, đừng uống, nước trong bình đó dành cho tù nhân, chưa sôi ».
Những cái chết bí ẩn và nạn tra tấn tù nhân
Qelbinur Sidik Beg có hợp đồng sáu tháng. Sau ba tuần lễ đầu, bà quen dần với 97 học viên. Họ không có tên, chỉ có một con số in lên chiếc áo màu cam. Có một học viên rất đẹp trai và thông minh tên Salim (tên đã được đổi), là một trong những người giàu có nhất Urumqi trước khi gia tài bị Nhà nước phong tỏa. Mỗi ngày anh đều năn nỉ bà giáo cho thêm vài phút nhìn thấy ánh sáng mặt trời, qua một khe vuông 20 cm trong phòng học. Đến một hôm Salim biến mất, anh bị cao huyết áp và chết vì xuất huyết não.
Một nam học viên nữa mà bà rất quý vì rất tích cực, nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ được thoát ra. Anh ngã bệnh vì nhiễm trùng, và chết trước khi đến bệnh viện. Thanh niên này và Salim qua đời chỉ sau ba tuần vào trại. Mỗi ngày học viên rơi rụng dần, trong khi ban đầu họ đều khỏe mạnh. Họ dần yếu đi, có người thậm chí còn đi không nổi.
Đọc thêm: Bắc Kinh giở đủ trò để ngăn các nhà báo đến Tân Cương
Ngày 20/03, tầng một của trại được những người mới đến lấp đầy, họ bị cạo trọc. Khác với lớp đầu tiên gồm nhiều tu sĩ lớn tuổi, lần này là các trí thức, doanh nhân, sinh viên, mà tội duy nhất là dám sử dụng Facebook vốn bị cấm tại Trung Quốc. Dạy tiếng Hoa cho họ trở thành vô nghĩa, Beg bèn phân phát những bài ca cộng sản. Cửa vào lớp chỉ mở hé với một sợi xích treo ngang, buộc học viên phải bò vào hoặc nhảy qua. Tâm trạng hoảng loạn có thể đọc thấy trong ánh mắt họ. Và rồi mỗi giờ lại có 100 người khác được gởi đến. Học viên được vào nhà vệ sinh ba lần một ngày vào giờ ấn định, và tắm mỗi tháng một lần, không quá 15 phút.
Nhiều tuần lễ trôi qua, bà không hé răng về địa ngục mình đang trải qua. Nhưng ngay cả khu nhà ở của Beg cũng trở thành một nhà tù mở, với những vụ bắt bớ xảy ra hàng ngày trên đường phố. Sử dụng WhatsApp hay liên lạc với nước ngoài là đủ để vào tù. Một người hàng xóm nhờ bạn người Hán gọi cho con trai ở Kyrgyzstan bảo đừng về Tân Cương, ngay trong đêm người này đã bị năm công an đến bắt đưa đi mất tích.
Sáu tháng sau, số tù nhân nhập trại đã lên trên 3.000 người, chen chúc 50-60 người một phòng, thay phiên nhau ngủ. Mỗi ngày hai, ba người, đôi khi bảy người bị gọi lên bất kỳ lúc nào. Phòng tra tấn nằm dưới tầng hầm. « Những tiếng kêu la vang vọng trong khắp tòa nhà, tôi nghe thấy khi ăn trưa và đôi khi lúc đang dạy học ». Một nữ công an vốn quen Qelbinur Sidik Beg từ trước vì có con là học trò của bà, bí mật cho biết một số thông tin. Theo đó, có bốn cách tra tấn bằng dụng cụ điện : ghế, găng tay, nón sắt, và dùng gậy điện thọc vào hậu môn.
Số phận nghiệt ngã của các nữ tù là trí thức trẻ
Tháng 9/2017 sau khi hết hợp đồng, Qelbinur Sidik Beg được chuyển sang một trại khác cũng ở Urumqi nhưng dành cho nữ. Đó là một tòa nhà sáu tầng bình thường ngay trong thành phố, đề chữ « Viện dưỡng lão ». Có đến 10.000 phụ nữ bị nhốt tại đây, đầu cạo trọc, chỉ khoảng 60 người là trên 60 tuổi.
Hầu hết là các cô gái trẻ xinh đẹp, học thức. Những thiếu nữ này là sinh viên du học ở Hàn Quốc, Úc, Thổ Nhĩ Kỳ, Ai Cập, châu Âu hoặc Hoa Kỳ, bị bắt giam khi về nước thăm gia đình ; các cô có kiến thức rộng và nói được nhiều ngôn ngữ. Không có toa-lét cho tù nhân, chỉ có một chiếc xô được đem đổ mỗi tuần một lần. Không khí hôi thối khủng khiếp, nhiều người đổ bệnh vì tình trạng mất vệ sinh.
Mỗi thứ Hai, 10.000 nữ tù nhân xếp hàng tại phòng y tế. Y tá tiêm truyền tĩnh mạch, lấy máu và cho uống một viên thuốc màu trắng. Một nữ y tá nói với bà Beg họ cần calcium vì sống trong bóng tối, lấy máu để xét nghiệm bệnh truyền nhiễm, còn thuốc uống giúp dễ ngủ. Bà tự hỏi vì sao lại cần nhiều calcium như thế.
Đọc thêm: Trung Quốc đàn áp người Duy Ngô Nhĩ ngay tại Pháp
Một hôm đang lên cầu thang, Qelbinur Sidik Beg gặp một nữ công an đang chuyển xác một nữ sinh viên. Chỉ có bà và người công an này là người Duy Ngô Nhĩ trong trại, họ thường nói chuyện với nhau trong sân, nơi không có camera. Người này cho biết thuốc cho uống nhằm ngừa thai, thậm chí thuốc này còn được cho vào bánh bao, nhưng cô sinh viên vẫn có kinh và chết vì mất máu, và dặn bà giữ kín.
Khác với trại trước có nhiều nhân viên là người sắc tộc, ở trại nữ này cán bộ toàn là đàn ông người Hán. Một cô gái bị gọi đi lúc đang trong lớp, hai tiếng sau khi trở về tỏ ra đau đớn không ngồi được, công an la mắng và đưa đi. Beg không bao giờ gặp lại cô sinh viên ấy. Người nữ công an cho biết mỗi ngày có bốn, năm cô bị gọi lên để các cán bộ hiếp dâm tập thể, đôi khi dùng dùi cui điện cho vào chỗ kín và hậu môn.
Tháng 11/2017, đến lượt Qelbinur Sidik Beg bị xuất huyết, được cho đi nằm viện một tháng. Tháng 12/2017, một đợt nữ tù trẻ được thả ra ở Urumqi, một số bị tra tấn đến nỗi phải cưa tay hoặc chân, số khác trở nên điên loạn.
Một phần ba hàng xóm người Duy Ngô Nhĩ mất tích
Beg không bao giờ quay lại trại cải tạo nữa. Tháng 2/2018, bà đi dạy ở trường tiểu học cũ, nhưng đến ngày 16/04/2018, Beg cùng với 11 đồng nghiệp Duy Ngô Nhĩ khác bị buộc ký giấy về hưu tuy chưa đến tuổi quy định.
Thất nghiệp, sức khỏe yếu, bà làm đơn xin lại passport (ở Tân Cương, công an tịch thu mọi hộ chiếu) để đi thăm con gái lấy chồng tại châu Âu, nhưng bị cấm xuất cảnh vào phút chót. Hai hôm sau đám cưới, bà bị công an thẩm vấn suốt năm ngày. Họ nói con gái bà tham gia những cuộc biểu tình, Beg cãi lại thì công an cho xem Facebook của cô, cho thấy cô con gái đã xem một video bị cấm. Họ đòi con gái bà phải khai báo các thông tin cá nhân. Bị sách nhiễu, cô đành gởi các tài liệu mà họ đòi hỏi.
Đọc thêm: Tân Cương : Cứ 6 người dân, có 1 người bị đi cải tạo
Trong số 600 cư dân người Duy Ngô Nhĩ tại khu nhà của Qelbinur Sidik Beg, có đến 190 người biến mất trong vòng hai năm. Tại tầng một rồi tầng hai, những người nhập cư Trung Quốc dọn đến ở các căn hộ bỏ trống.
Năm 2019, nhờ các mối quan hệ, bà được phép rời Trung Quốc để đi chữa bệnh, nhưng phải đến trình diện 23 cơ quan khác nhau, ở mỗi nơi đều phải làm cam kết sẽ trở về sau một tháng (tuy có visa ba tháng), nếu không lương hưu sẽ bị cắt. Chồng bà cũng có visa sang châu Âu, nhưng bị buộc ở lại cho đến khi bà quay về.
Đến châu Âu vào tháng 10/2019, chính quyền Trung Quốc không ngớt quấy nhiễu, bà khai là vẫn còn phải nằm viện. Rồi đại dịch lan đến, Qelbinur Sidik Beg không thể trở về Tân Cương. Rốt cuộc bà quyết định xin tị nạn, và đấu tranh cho dân tộc Duy Ngô Nhĩ. Chính quyền Trung Quốc và kể cả chồng bà vẫn chưa biết điều này.
Nguồn: RFI
https://www.rfi.fr/…/20200724-b%E1%BA%B1ng-ch%E1%BB%A9ng-s%…
httpv://www.youtube.com/watch?v=N7ZvaCf_xV0
Trực Tiếp: Ác Giả Ác Báo” Mưa Lũ Lụt + Mưa Lớn” tại Trung Quốc Tiếp tục tăng cấp, ĐẠI Họa…
ĐCSTQ tự thừa nhận là “bóng ma” và “quỷ dữ”
Dưới đây là bài viết của Tiêu Kiệt Sâm thể hiện quan điểm riêng của tác giả.
Nguồn gốc của ĐCSTQ
Không mấy người Trung Quốc Đại Lục được xem qua tác phẩm gốc của Marx, hãy xem ý mở đầu của “Tuyên ngôn của đảng cộng sản”, được xem là tài liệu cương lĩnh của đảng cộng sản: “Một bóng ma, bóng ma của chủ nghĩa cộng sản”, đây là bản dịch của “Tuyên ngôn đảng cộng sản”. Vâng, gọi là “bóng ma” (u linh), trước đó trong bản dịch của Trần Vọng Đạo (Chen Wangdao) dịch là “quái vật”, vào những năm 1930 một người khác của ĐCSTQ là Hoa Cương (Hua Gang) thì dịch là “quỷ dữ”; từ gốc tiếng Anh là “spectre” có nghĩa là ma quỷ, âm hồn, sợ hãi vương vấn trong lòng, quỷ dữ. Sau đó ĐCSTQ gọt giũa là “bóng ma” (u linh).
Văn phòng Biên dịch của Trung ương ĐCSTQ ban đầu có tên gọi là “Cục Biên dịch Trung ương về tác phẩm của Marx, Engels, Lenin và Stalin”, là một đơn vị cấp Cục của Trung ương, tầm quan trọng tương tự hệ thống tuyên truyền của ĐCSTQ hiện nay. Đây là Cục Biên dịch chứ không phải Cục Phiên dịch, tức Cục này là có quyền chỉnh sửa và đánh bóng. Rất nhiều bài viết của chủ nghĩa Marx – Lenin không thể được xuất bản, cái gọi là “Toàn tập” chỉ là những phần được lựa chọn, và nếu chúng có thể được xuất bản ở Trung Quốc thì đã thông qua điều chỉnh của Cục Biên dịch Trung ương ĐCSTQ, nếu không sẽ ra cú gây sốc mạnh cho mọi người, không ai có thể chấp nhận, vì không chỉ quá tệ hại mà còn chống lại loài người và phá hoại luân lý.
Bất kể gọi là “bóng ma”, “quỷ dữ” hay “quái vật”, chúng đều là thứ không đàng hoàng, không phải là thứ loài người nên có.
Các nghiên cứu đã phát hiện ra rằng giáo lý mang tính cương lĩnh của đảng cộng sản là “Tuyên ngôn đảng cộng sản” có nguồn gốc từ Hội Illuminati (Order of the Illuminati) là một tổ chức sùng bái cực kỳ bí mật. Một tổ chức chi nhánh của Hội Illuminati là Hội Fabian (Fabian Society) từng bảo trợ Lenin, gọi Lenin là “Fabian vĩ đại nhất”, sau đó đã không hợp tác với Lenin do bất đồng về chiến lược cách mạng. Biểu tượng của Hội Fabian chỉ là một con sói mang bộ lông cừu, từ biểu tượng này có thể thấy chiến lược và phương pháp của Hội Fabian.
Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là “dưới sự lãnh đạo của ĐCSTQ”, các tư tưởng quan trọng như chủ nghĩa Marx – Lenin, tư tưởng Mao Trạch Đông, lý thuyết Đặng Tiểu Bình, thuyết Ba đại diện, thuyết Quan điểm về phát triển khoa học…, đều kiên định chế độ độc tài dân chủ nhân dân và con đường chủ nghĩa xã hội….
Đoạn văn trên nằm trong Lời tựa của “Hiến pháp” ĐCSTQ, một cách thẳng thắn thì có thể xem chính quyền Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là “hợp nhất chính trị và tôn giáo”. ĐCSTQ tự xưng là một đảng Marxist-Leninist, có nghĩa là kế thừa gen của ma quỷ là giáo phái Marx-Lenin.
ĐCSTQ phù hợp nhất với tiêu chuẩn tà giáo mà chính họ đặt ra
Trong văn bản của Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện kiểm sát Nhân dân Tối của ĐCSTQ có tên “Giải thích một số vấn đề liên quan đến việc áp dụng cụ thể pháp luật trong Xử lý tội phạm Tổ chức và lợi dụng tổ chức tà giáo” khẳng định tổ chức tà giáo, đại ý là: Loại tổ chức phi pháp thần thánh hóa người đứng đầu, chế tác và truyền bá tà thuyết mê tín nhằm mê hoặc đánh lừa người khác, phát triển và kiểm soát thành viên.
Bây giờ chúng ta làm một phân tích đơn giản:
Từ Marx, Mao Trạch Đông, đến các nhà lãnh đạo hiện tại của ĐCSTQ và gia đình họ Kim của Bắc Triều Tiên, đảng cộng sản luôn nhất quán trong việc sùng bái và thần thánh hóa một cá nhân, luôn treo chân dung của nhà lãnh đạo lên để người khác quỳ lạy, sau khi nhà lãnh đạo chết lại được đưa vào một nơi tập trung dành cho các lãnh đạo chính trị quốc gia để mọi người chiêm ngưỡng. Có cơ quan trung ương chuyên trách quản lý những quan tài này với mức lương đãi ngộ nhân viên cao hơn nhiều bộ phận khác.
Chủ nghĩa cộng sản ban đầu được gọi là “không tưởng”, nghĩa là tự tưởng tượng vô căn cứ, bởi vì nếu không như vậy thì không thể làm suy bại luân lý. Vì nhận thấy việc tưởng tượng vô căn cứ khó làm người ta nghe theo, vì vậy đã bổ sung chữ “khoa học” vào đó, biến “bóng ma” (spectre) là khoa học, như vậy có thể dễ dàng khiến mọi người nhầm lẫn.
Vì học thuyết của đảng cộng sản tự tuyên bố là khoa học, nói rằng chủ nghĩa tư bản đang suy đồi và suy tàn, các chế độ khác đều sai lầm, chỉ chủ nghĩa cộng sản mới có thể cứu Trung Quốc và nhân loại. Trong khi hàng chục triệu người Trung Quốc thiếu ăn và thậm chí bị chết đói nhưng ĐCSTQ vẫn rêu rao rằng 2/3 người dân thế giới đang sống trong tình trạng khó khăn và chờ đợi chúng ta giải cứu. Sau khi ra ngoài chứng kiến mới phát hiện ra rằng chủ nghĩa tư bản phát triển và tiến bộ, ngày nay người dân dưới xã hội theo chế độ chuyên chế cộng sản mới chính là đang sống trong xã hội tệ hại hơn xã hội tư bản.
Người Trung Quốc từ khi còn trẻ thơ chưa hiểu biết gì đã bị ép phải tham gia Đội Thiếu niên Tiền phong, sau đó gia nhập Đoàn Thanh niên và vào ĐCSTQ. Bất kể tuổi tác, phải thề trước lá cờ máu “trọn đời chiến đấu cho chủ nghĩa cộng sản”. Vào đảng như như bán thân.
Ngoại trừ đảng cộng sản, trên thế giới không có đảng nào ép thành viên thề độc để đấu tranh cho nó suốt đời. Từ “đảng” vào thời cận đại được sử dụng như một cách tổ chức mọi người, được du nhập từ nước ngoài, theo tiếng Anh là “party”, có nghĩa là tập hợp. Tại Mỹ và các nước phương Tây, bạn tham gia vào một đảng nào là quyền tự do cá nhân của bạn, rất thoải mái, khi bạn không thích và nghĩ rằng không hợp quan điểm thì có thể rút khỏi đảng này và tham gia đảng khác. Một thời gian trước, một số nghị sĩ Mỹ đã rút khỏi đảng cánh tả và gia nhập phe bảo thủ. Khi tham gia “giang hồ” bạn có quyền “gác kiếm”, còn tham gia ĐCSTQ mà rút lui là khó tránh chịu tai họa quy kết là phần tử “phản động”. ĐCSTQ sợ người ta không trung thành nên luôn bắt ôn lại lời thề khi tham gia, cho mọi người nhắc lại lời thề độc, người nào rút lui là kẻ phản bội, khi đó không chỉ bản thân người đó gặp tai ương mà còn liên lụy cho gia đình. Cố Thuận Chương (Gu Shunzhang), một trong những nhà lãnh đạo thời kỳ đầu của ĐCSTQ, người đứng đầu Tổ chức Đặc vụ Trung ương của ĐCSTQ, năm 1931 đã đầu hàng Quốc dân đảng sau khi bị bắt tại Hán Dương – Vũ Hán. Hồi đó gia đình Cố Thuận Chương là điểm liên lạc của ĐCSTQ và cả gia đình ông đều là thành viên ngầm của ĐCSTQ. Sau khi ĐCSTQ biết chuyện Cố Thuận Chương đầu hàng, chúng đã hành quyết cả gia đình ông, bao gồm vợ, bố mẹ vợ, anh rể và một số người thân.
Đảng muốn bạn chết thì bạn không được sống, đảng muốn bạn sống thì bạn không thể chết, nếu bạn tự tử nghĩa là bạn “phản bội nhân dân”, cũng sẽ liên lụy gia đình và người thân, điều này giải thích nhiều tướng lĩnh và quan chức cấp cao nhưng khi bị chỉnh đốn đều ngoan ngoãn nghe theo.
Tác giả của “Ngụ ngôn Aesop” (được cho là do Aesop sáng tác), Aesop là một nô lệ ở thời Hy Lạp cổ đại nhưng vẫn có thể khắc chuyện trên đá chế giễu những vấn đề xã hội, đã để lại một loạt truyện ngụ ngôn. Tuy nhiên, người dân Trung Quốc ngày nay phải rất thận trọng khi bày tỏ suy nghĩ thật của mình, dù trên internet hay riêng tư, nhiều chủ đề không dám nói vì sợ chạm vào những điều cấm kỵ của ĐCSTQ, người dân Trung Quốc không dám có suy nghĩ độc lập và quen với việc tự kiểm duyệt, hãy xem thân phận họ có bằng thân phận người nô lệ của thời Hy Lạp cổ đại hay không? Đây là lý do tại sao người Tây Tạng ngày nay sẵn sàng quay trở lại xã hội nông nô, người dân Hồng Kông cảm thấy rằng ngày nay không bằng thời kỳ thuộc địa của Anh. Chỉ những người dưới 70 tuổi ở Trung Quốc Đại Lục từ nhỏ đã sống trong môi trường khép kín này, nên họ không biết xã hội bình thường là như thế nào, cuộc sống của người bình thường là trạng thái như thế nào.
Do ĐCSTQ luôn ép buộc mọi người phải theo tính đảng nên nhân tính bị méo mó, phai mờ. Trước những năm 1980, ĐCSTQ công khai chống lại loài người, tính đảng của ĐCSTQ không khác gì tính thú. Lý thuyết của chủ nghĩa cộng sản dựa trên lý thuyết giai cấp để phân loại con người, qua đó cổ súy việc loại bỏ giai cấp và gia đình. Tại Liên Xô thời ban đầu đã cổ vũ chung vợ, chung tài sản, và ĐCSTQ đã từng học theo. Ngoài ra, Liên Xô cũ là chế độ đầu tiên trên thế giới ủng hộ đồng tính luyến ái. Sau khi những người Bolshevik nắm quyền, “Điều lệnh Lenin” đầu tiên tuyên bố bao gồm các nội dung như “bãi bỏ hôn nhân”, “hủy bỏ hình phạt đồng tính luyến ái”… Theo tác phẩm gốc của Marxist-Leninist, quan hệ gia đình và vợ chồng là sản phẩm của chế độ sở hữu tư nhân nên phải bị bãi bỏ, nếu không làm vậy thì không được xem là Bolshevik thực sự, trong quá khứ nội bộ ĐCSTQ chưa bao giờ coi loạn luân là một vấn đề, chỉ đến những năm gần đây do đấu đá quyền lực mới xem thông dâm là tội, nhưng trong luật hình ĐCSTQ không có tội này.
Những phong trào chính trị trong lịch sử ĐCSTQ thường kích động quần chúng giết hại nhau, thực tế chính là hệ quả của những mưu đồ chính trị giữa phe phái trong ĐCSTQ phát động tranh giành quyền lực. Trong lịch sử ĐCSTQ đã nhiều lần phát động các phong trào như “làm trong sạch đảng”, “chấn chỉnh tác phong”, bắt “kẻ phản bội”, giết “trung đoàn AB”, “chỉnh đốn đảng”. Thường theo định kỳ áp dụng những cách thức tạo tâm lý khủng bố lo sợ để giữ cho các đảng viên kiên định lập trường cũng như thanh trừng những ai “tự chuyển hóa diễn biến”. Lý do thanh trừng được quy chiếu theo chỉ dạy của Marx và Lenin. Lịch sử ĐCSTQ chứng kiến rất nhiều Tổng bí thư ĐCSTQ bị quy kết là kẻ phản bội và kẻ thù: từ thời xây dựng chính quyền là Trần Độc Tú (Chen Duxiu), Hướng Trung Phát (Xiang Zhongfa), Vương Minh (Wang Ming), Bác Cổ (Bo Gu); đến sau khi thành lập được chính quyền là Hoa Quốc Phong (Hua Guofeng), Hồ Diệu Bang (Hu Yaobang), và Triệu Tử Dương (Zhao Ziyang).
Cho đến ngày nay, giới chức ĐCSTQ biết rằng chỉ cần chấp hành theo chính sách đường lối (giáo lý của Đảng) thì thì dù làm bất kỳ hành động xấu xa nào cũng không bị truy cứu. Nhiều năm gần đây, những kẻ liên quan đến tội ác thu hoạch nội tạng người sống để buôn bán, liên quan tội hủy diệt hàng loạt trong các trại tập trung đã bị cộng đồng quốc tế vạch trần nhưng ĐCSTQ thì làm ngơ; trong khi ai còn chút nhân tính và lương tâm biết nghĩ cho dân thì chịu hậu quả như Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương.
Theo nguyên tắc luật pháp của Trung Quốc Đại Lục thì chính ĐCSTQ và hệ thống tổ chức các cấp của nó là các tổ chức bất hợp pháp, không chỉ theo “Biện pháp tạm thời để đăng ký tổ chức xã hội” do Chính phủ Trung Quốc ban hành năm 1950, mà cả theo “Quy định về Quản lý đăng ký tổ chức xã hội” được ban hành năm 1989 đều yêu cầu vấn đề thành lập một tổ chức xã hội phải đăng ký với Bộ Dân chính. Việc thành lập một tổ chức xã hội địa phương phải đăng ký với chi nhánh Bộ Dân chính tương ứng đặt tại địa phương đó. Thành lập một tổ chức xã hội xuyên khu vực hành chính phải đăng ký với cơ quan Bộ Dân chính cấp một chung tương ứng. Nhưng xưa nay ĐCSTQ không bao giờ đăng ký, sau khi bị nhiều người chất vấn thì năm 1998 ĐCSTQ còn sửa đổi “Quy chế Quản lý đăng ký tổ chức xã hội”, tuyên bố rằng ĐCSTQ và các tổ chức liên kết của chính nó không cần phải đăng ký. Năm 2006, ĐCSTQ đã ban hành một tài liệu nhân danh Ban tổ chức của ĐCSTQ chỉ ra rằng “Các tổ chức đoàn thể nêu trên được miễn đăng ký, nếu muốn đăng ký với cơ quan quản lý đăng ký tổ chức xã hội và tham gia kiểm tra hàng năm theo ‘Quy định’, có thể dựa theo ‘Quy định’ và thủ tục đăng ký liên quan. Nếu không muốn đăng ký với cơ quan quản lý đăng ký tổ chức xã hội thì cơ quan quản lý đăng ký tổ chức xã hội sẽ không thay thế chứng nhận pháp nhân mới khi chấn chỉnh tổ chức xã hội mới này. Chứng nhận pháp nhân và con dấu khắc mà tổ chức xã hội liên quan đã được nhận sẽ phải trả lại cho cơ quan quản lý đăng ký tổ chức xã hội.”
ĐCSTQ xem các quy định luật pháp là trò chơi của họ, có thể tùy ý diễn giải theo ý muốn của họ. Cái gọi là luật pháp trong quan điểm của ĐCSTQ là thủ đoạn để cưỡi đầu cưỡi cổ mọi người dân.
Là một tổ chức Đảng bao trùm toàn Trung Quốc nhưng ĐCSTQ chưa bao giờ nộp thuế theo luật thuế của Trung Quốc Đại Lục. Kinh phí của chính quyền các cấp có được nhờ lấy từ dân bằng hệ thống ngân hàng, thị trường chứng khoán được sử dụng để hút máu từ các cổ đông; các trò gọi là xin tài trợ, thuế phí các loại được tận dụng để bòn rút giới doanh nghiệp. Bộ Dân chính thì nuốt trọn nguồn tiền bán vé số, còn nhiều thứ bại hoại khác đều nhân danh từ thiện nhằm vơ vét lợi ích. Vài năm trước, Hội Chữ thập đỏ và Liên đoàn Phụ nữ đã bị vạch trần lừa đảo quyên góp từ thiện xã hội. Không trò táng tận lương tâm nào ĐCSTQ không làm, hủy hoại triệt để đạo đức xã hội. Từ giữa những năm 1990 đến 2008, tổng số tài sản mà giới quan chức cấp cao ĐCSTQ bỏ chạy mang ra nước ngoài lên đến là 800 tỷ nhân dân tệ, tính đến nay chắc hẳn số tiền này đã lên tới hàng ngàn tỷ đô la.
Có thể liệt kê ra nhiều đặc điểm của tà giáo, ở đây đã phân tích những vấn đề cho thấy ĐCSTQ đủ tiêu chuẩn để được xem là tà giáo.
Tiêu Kiệt Sâm
(Bài viết thể hiện quan điểm của cá nhân tác giả)
CHUYỆN HONGKONGONGER
BÀI 089: TỪ HONGKONG, TÀU MỞ RỘNG ĐÀN ÁP RA THẾ GIỚI NHƯ THẾ NÀO?
Luật an ninh quốc gia mà chính quyền Tàu áp đặt đối với Hồng Kông từ ngày 30-6 không chỉ khiến hàng ngàn thanh niên Hương Cảng ủng hộ dân chủ có nguy cơ bị bỏ tù, mà các công dân nước ngoài hoặc người Hoa ở nước ngoài cũng đối mặt với rủi ro tương tự. Đó là một trong những nội dung cảnh báo được nêu trong một bài phân tích của bà Sarah Cook, một chuyên gia tại tổ chức ủng hộ dân chủ Freedom House, được đăng trên The Diplomat ngày 13-7.
Điều 38 của luật an ninh quốc gia Hồng Kông tự cho mình quyền tài phán không chỉ đối với cư dân Hồng Kông, mà còn đối với người nước ngoài bị cho là “vi phạm luật an ninh quốc gia Hồng Kông” ở bên ngoài Hồng Kông. Các chuyên gia pháp lý chỉ ra rằng luật an ninh quốc gia Hồng Kông còn có quy mô rộng lớn hơn cả luật an ninh quốc gia ở đại lục.
Bà Cook cho biết những người từng chỉ trích chính quyền ĐCS Tàu như bà và nhiều người khác trên thế giới có nguy cơ bị tống giam, bị truy tố nếu đến Hồng Kông hay bất kỳ nước nào có thượng tôn pháp luật yếu kém, và chính phủ nước đó có xu hướng chiều lòng Bắc Kinh. Để nêu ví dụ, bà đề cập đến khuyến cáo của giáo sư luật Donald Clarke thuộc Đại học George Washington: “Nếu bạn ở trong tầm ngắm của chính quyền ĐCS Tàu, tôi khuyên bạn đừng tới Thái Lan”.
Bà Cook gọi đây là một hình thức “thông qua Hồng Kông, Bắc Kinh mở rộng đàn áp ra thế giới”. Bà cũng kể đến một số trường hợp công dân nước ngoài gốc Hoa bị chính quyền ĐCS Tàu bắt giữ.
Chuyên gia của Freedom House viết: “Vào ngày 30-6, một tòa án ở Bắc Kinh đã kết án công dân và nữ doanh nhân người Canada Sun Qian 8 năm tù vì bà tập luyện Pháp Luân Công, môn tu luyện thiền định bị cấm ở Tàu dù được tự do tập luyện ở Canada và mọi nơi khác trên thế giới”.
Bà Cook đề cập đến tình trạng của bà Sun mà báo chí Canada cũng đưa tin, rằng bà Sun bị giam giữ hơn ba năm qua. Có thông tin cho biết bà bị tra tấn trong tù, và rõ ràng chính quyền Tàu đã ép buộc bà phải từ bỏ quyền công dân Canada của mình.
Bà Cook nhấn mạnh rằng các vụ chính quyền Tàu bắt giữ công dân nước ngoài đang có xu hướng gia tăng. Một ví dụ khác là ông Quế Mẫn Hải (Gui Minhai), một công dân Thụy Điển có tiệm sách ở Hồng Kông từng bán những cuốn chỉ trích giới lãnh đạo Tàu. Ông Quế bị bắt cóc ở Thái Lan vào năm 2015, sau đó bị đưa đến Tàu, bị ép buộc từ bỏ quốc tịch Thụy Điển và bị kết án 10 năm tù.
Một trường hợp khác là ông Dương Quân (Yang Jun), một công dân và nhà văn người Úc bị bắt giữ ở một sân bay Tàu vào tháng 1-2019, sau đó bị kết tội làm gián điệp. Bà Cook lo ngại rằng số phận của ông Dương cũng tương tự như ông Quế. Không chỉ đối với người gốc Hoa, chính quyền Tàu cũng bắt giữ những người khác hoàn toàn là công dân nước ngoài. Ngày 15-6, Tàu công bố các vụ tố tụng đối với 2 công dân Canada, gồm cựu nhà ngoại giao Michael Kovrig và doanh nhân Michael Spavor. Họ bị cáo buộc “làm gián điệp”, và có nguy cơ lãnh án tù chung thân. Hai người này bị bắt giữ vào tháng 12-2018, trong một động thái được cho là trả thù Canada về vụ bắt giữ giám đốc tài chính Mạnh Vãn Châu của tập đoàn Huawei. Chuyên gia Cook cũng dự báo về tình trạng “tự kiểm duyệt”, tức là tự kiềm chế tiếng nói chỉ trích của mình để chiều lòng Tàu. Bà cho rằng tình trạng này sẽ trở nên phổ biến hơn do ảnh hưởng từ luật an ninh quốc gia Hồng Kông.
Bà Cook viết: “Vô số tổ chức và cá nhân đang đối mặt với việc phải lựa chọn giữa việc tự kiểm duyệt, thoái lui hay kháng cự”. Bà cho rằng vấn đề này đặt ra đối với những người có kế hoạch tới Tàu, Hồng Kông, hay bất kỳ nước nào có chính phủ thân Bắc Kinh, cũng như đối với bất kỳ ai có thân nhân, nhân viên, hay đối tác ở những quốc gia đó.
(Minh Hòa – ĐKN 24/7/2020)
Úc bác bỏ mọi yêu sách của Trung cộng ở Biển Đông
Sáng nay thứ bảy 25/7/2020, thời báo The Weekend Australian phát hành tại Úc đăng tin nước Úc chính thức công bố những yêu sách của Trung cộng ở Biển Đông là bất hợp pháp. (Ảnh 4).
*
Báo Tuổi Trẻ đăng tin này:
Úc gởi công hàm lên LHQ, bác hết mọi yêu sách của Trung Quốc ở Biển Đông
Tuổi Trẻ 25/07/2020 04:32 GMT+7
TTO – Công hàm của Úc đã phản đối mạnh mẽ các yêu sách phi lý Bắc Kinh đặt ra trên Biển Đông, từ yêu sách với Tứ Sa đến đường cơ sở thẳng tại Hoàng Sa hay đảo nhân tạo. Một loạt các điều luật quốc tế đã được Úc viện dẫn để bác bỏ các yêu sách đó.
Ảnh 1: Đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam bị Trung Quốc dùng vũ lực xâm chiếm và xây dựng, cải tạo trái phép – Ảnh: AFP
Trong công hàm đề ngày 23-7 gởi lên Liên Hiệp Quốc (LHQ), Úc nhấn mạnh động thái này là để thể hiện rõ quan điểm của Úc đối với 6 công hàm và công thư Trung Quốc đã gởi lên LHQ từ tháng 12-2019.
Nội dung các công hàm và công thư của Trung Quốc đều khẳng định Bắc Kinh “có chủ quyền đối với quần đảo Tây Sa và Nam Sa cùng các vùng biển liên quan” – cách Trung Quốc gọi Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.
“Chính phủ Úc bác bỏ tất cả các yêu sách của Trung Quốc trái với Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển năm 1982 (UNCLOS), cụ thể là các yêu sách vùng biển không tuân thủ quy định công ước về đường cơ sở, các vùng biển và phân loại những thực thể”, Úc nhấn mạnh trong công hàm ngày 23-7.
Yêu sách “Tứ Sa” và đường 9 đoạn “không có giá trị”
Công hàm Úc nhấn mạnh cái gọi là quyền lịch sử và quyền hàng hải “đã được thiết lập từ lâu” mà Trung Quốc đưa ra để biện minh cho đường 9 đoạn là “trái với UNCLOS” và “vô giá trị”.
Canberra khẳng định phán quyết năm 2016 của Tòa trọng tài thành lập theo phụ lục VII UNCLOS đã làm rõ điều này. Tuy nhiên, kể từ đó đến nay Trung Quốc vẫn phớt lờ, thậm chí gọi tòa án và phán quyết của tòa là “bất hợp pháp”.
“Không có cơ sở pháp lý nào để Trung Quốc vẽ đường cơ sở thẳng nối các điểm ngoài cùng của các thực thể hoặc nhóm đảo trên Biển Đông, bao gồm xung quanh cái gọi là ‘Tứ Sa’ hay ‘thềm lục địa’ hay các quần đảo xa bờ.
Úc phản đối các yêu sách đòi hỏi vùng nội thủy, lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa dựa trên đường cơ sở thẳng kiểu đó”, công hàm của Úc nhấn mạnh.
Ảnh 2: Đường cơ sở thẳng Trung Quốc tự vẽ ở quần đảo Hoàng Sa là không có cơ sở pháp lý và trái với UNCLOS – Ảnh chụp màn hình.
Không chỉ bác bỏ, Úc còn dẫn luật để chứng minh đường cơ sở thẳng mà Trung Quốc tự vẽ ở Hoàng Sa của Việt Nam là trái với UNCLOS.
“Đường cơ sở thẳng theo điều 7 của UNCLOS chỉ được áp dụng trong một số trường hợp nhất định. Hơn nữa, điều 47 của UNCLOS đã quy định đường cơ sở quần đảo chỉ được áp dụng cho các quốc gia quần đảo như định nghĩa đã nhắc tới trong điều 46”, công hàm Úc lập luận.
Úc tiếp tục chỉ rõ trong trường hợp không đáp ứng được các điều kiện trên, “quốc gia phải vẽ đường cơ sở bình thường theo điều 5 UNCLOS, kể cả đối với các đảo”.
Theo các chuyên gia, việc Bắc Kinh tự ý nối 28 điểm ở Hoàng Sa là để đòi hỏi vùng đặc quyền kinh tế rộng 200 hải lý xung quanh và củng cố yêu sách “Tứ Sa”. Về bản chất, yêu sách này hay đường 9 đoạn cũng như nhau khi chiếm từ 80-90% diện tích Biển Đông.
Yêu sách “Tứ Sa” mà Trung Quốc đưa ra gồm “Đông Sa, Tây Sa, Nam Sa và Trung Sa” – cách Bắc Kinh gọi quần đảo Đông Sa đang do Đài Loan quản lý, Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.
Riêng “Quần đảo Trung Sa” mà Trung Quốc gọi thực chất là bãi Macclesfield với các thực thể chìm hoàn toàn dưới nước.
Đề cập tới các đảo nhân tạo trái phép Trung Quốc xây trên những thực thể chiếm đóng ở Trường Sa, Úc khẳng định đá và bãi cạn, bãi chìm vẫn sẽ chỉ là đá và các bãi cạn, bãi chìm. “Các thực thể đã được con người cải tạo không thể hưởng quy chế của đảo tự nhiên”.
“Úc bác bỏ các yêu sách của Trung Quốc đối với những vùng biển xung quanh các thực thể lúc chìm lúc nổi hoặc chìm dưới biển không phù hợp với UNCLOS.
Việc xây dựng hoặc các hình thức cải tạo nhân tạo khác không làm thay đổi phân loại của UNCLOS đối với các thực thể này. Không có cơ sở pháp lý để đưa ra các yêu sách vùng biển vượt quá những gì các thực thể này được hưởng theo UNCLOS khi ở trạng thái tự nhiên”.
Ảnh 3: Đá Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam bị Trung Quốc dùng vũ lực chiếm đóng năm 1988. Cho dù Trung Quốc đã ngang nhiên cải tạo thành đảo nhân tạo bề thế, Gạc Ma vẫn chỉ được hưởng quy chế của “đá”, không phải đảo tự nhiên – Ảnh: CSIS/AMTI
Chính phủ Úc tiếp tục chỉ ra các quy định của UNCLOS để chứng minh đảo nhân tạo không thể là đảo tự nhiên dựa trên khoản 1 điều 121 và khoản 8 điều 60. Tuy nhiên, cũng giống như công thư ngày 1-6-2020 của Mỹ, công hàm Úc không đề cập các thực thể này được hưởng vùng biển rộng bao nhiêu theo UNCLOS.
Khoản 8 điều 60 của UNCLOS quy định: “Các đảo nhân tạo, các thiết bị và công trình không được hưởng quy chế của các đảo. Chúng không có lãnh hải riêng và sự có mặt của chúng không có tác động gì đối với việc hoạch định ranh giới lãnh hải, vùng đặc quyền về kinh tế hoặc thềm lục địa”.
Thời báo The Weekend Australian phát hành tại Úc, thứ bảy 25/7/2020, đăng tin nước Úc chính thức công bố những yêu sách của Trung cộng ở Biển Đông là bất hợp pháp.
Ảnh 4: Úc tuyên bố bác bỏ mọi yêu sách của Trung cộng ở Biển Đông. Ảnh chụp màn hình thời báo The Weekend Australian
Không có “quốc tế” nào công nhận chủ quyền của Bắc Kinh
Công hàm của Úc lưu ý đến một đoạn trong công hàm ngày 17-4-2020 của Trung Quốc. Trong đó Bắc Kinh khẳng định yêu sách chủ quyền đối với Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam “đã nhận được sự công nhận rộng rãi của cộng đồng quốc tế”.
Công hàm của chính phủ Úc khẳng định:
“Chúng tôi không chấp nhận điều Trung Quốc nói. Về điều này, xin hãy lưu ý tới các công hàm phản đối số 22/HC-2020, số 24/HC-2020 và số 25/HC-2020 của Việt Nam cũng như công hàm 000192-2020 của Philippines”.
*
Tham khảo: Tuổi Trẻ
https://tuoitre.vn/uc-goi-cong-ham-len-lhq-bac-het-moi-yeu-…
*
Úc bác bỏ mọi yêu sách của Trung cộng ở Biển Đông
Nguồn: The Weekend Australian
https://www.theaustralian.com.au/…/11b18a4bf4e63764a871771b…