Newsmax, đài phò Trump, xin lỗi nhân viên Dominion vì loan tin sai

Van Pham

TIN HOA KỲ 02-5…

– Newsmax, đài phò Trump, xin lỗi nhân viên Dominion vì loan tin sai

– Trung Cộng nói Trump khiến người Mỹ ‘trả giá nặng nề’ trong dịch COVID-19

– Gia đình Việt Nam được cấp visa sau 16 năm chờ đợi

***

Newsmax, đài phò Trump, xin lỗi nhân viên Dominion vì loan tin sai

WEST PALM BEACH, Florida (NV) – Newsmax, đài truyền hình mang khuynh hướng cực hữu, hôm Thứ Sáu, 30 Tháng Tư, lên tiếng xin lỗi một nhân viên công ty Dominion Voting System vì đã đưa tin sai lạc rằng người này tác động máy đếm phiếu và sửa chữa kết quả bầu cử gây bất lợi cho ông Donald Trump. Đổi lại, ông Eric Coomer, giám đốc bảo mật của Dominion, rút lại đơn kiện tổn hại thanh danh.

Theo thỏa thuận, Newsmax phải công bố trên báo chí và đọc trên màn truyền hình thừa nhận những cáo buộc của luật sư và người ủng hộ cựu tổng thống về ông Coomer mà đài này loan tải là sai và không có bằng chứng.

“Chúng tôi muốn xin lỗi vì bất kỳ tổn hại nào mà việc loan tin của chúng tôi về những cáo buộc chống lại Tiến Sĩ Coomer có thể đã gây ra thương tổn cho ông và gia đình,” thông báo của Newsmax công bố.

Trong đơn kiện, ông Coomer cho biết cả gia đình phải ẩn trốn vì những lời đe doạ tính mạng của những người ủng hộ nhà tỷ phú.

Sự thừa nhận sai trái của đài truyền hình Newsmax là kết quả đầu tiên của nỗ lực tìm công lý của Tiến Sĩ Coomer.

Ngoài đài truyền hình này, ông Coomer kiện ban tranh cử của cựu tổng thống, các luật sư Sydney Powell và Rudy Giuliani, nhà bình luận bảo thủ Michelle Malkin, trang web Gateway Pundit, ông Joseph Oltmann – nhà hoạt động bảo thủ tại Colorado, và đài truyền hình One Ameriaca News Network (OANN).

Các vụ kiện trên vẫn đang tiến hành, theo lời người đại diện của ông Coomer.

Phía ông Coomer và đài Newsmax đều không bình luận trước câu hỏi liệu có bồi thường tài chánh nào để vị giám đốc bảo mật của Dominion Voting System rút lại đơn kiện hay không.

Cũng trong thông báo liên quan, đài Newsmax tuyên bố với khán giả, cũng là những ủng hộ viên cho cựu Tổng Thống Donald Trump, rằng ở các tiểu bang mà ban tranh cử của cựu tổng thống thách thức kết quả bầu cử đều tiến hành tái kiểm tra đều đưa đến kết luận là tiến trình và kết quả bầu cử đều hợp pháp và hoàn tất.

– Ông Christopher Ruddy, tổng giám đốc Newsmax Media, trong ngày đi đến sân golf Bedminster, New Jersey, để ăn tối với cựu Tổng Thống Donald Trump hồi Tháng Tám, 2018. (Hình: Brendan Smialowski/AFP via Getty Images)

https://www.usatoday.com/…/newsmax…/4898140001/

***

Trung Cộng nói Trump khiến người Mỹ ‘trả giá nặng nề’ trong dịch COVID-19

BẮC KINH, Trung Quốc (NV) – Trung Quốc hôm Thứ Sáu, 30 Tháng Tư, cho rằng cựu Tổng Thống Donald Trump khiến người Mỹ “trả giá nặng nề” trong dịch COVID-19, theo Newsweek.

“Là siêu cường số 1 thế giới, Mỹ gây hại rất nhiều cho sự hợp tác của quốc tế chống đại dịch, khiến người Mỹ và nhiều nước khác trên thế giới trả giá nặng nề,” ông Uông Văn Bân, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Quốc, nói trong buổi họp báo hôm Thứ Sáu.

Ông Uông cũng chỉ trích cựu Tổng Thống Trump và chính quyền ông đã loan “tin giả” nhằm đánh lạc hướng dư luận và chính trị hóa nỗ lực chống COVID-19.

Nhiều người nhận xét việc ông Trump xem nhẹ đại dịch và hối thúc các tiểu bang mở cửa lại cho thấy ông coi trọng kinh tế hơn tính mạng con người. Vị cựu tổng thống cũng bị chỉ trích vì không đeo khẩu trang trong lúc số người nhiễm COVID-19 và thiệt mạng tăng cao ở Mỹ.

Tính đến Thứ Sáu, Mỹ có hơn 32 triệu ca nhiễm và gần 576,000 ca tử vong, đứng đầu thế giới.

Bất chấp hai con số cao đó, cựu Tổng Thống Trump luôn bênh vực chiến dịch chống COVID-19 của ông, như khả năng thúc đẩy tìm ra vaccine nhanh chóng và quyết định cấm người Trung Quốc nhập cảnh hồi Tháng Giêng.

Trung Quốc chỉ trích cựu Tổng Thống Trump là để đáp trả việc ông Scott Berrier, giám đốc Cơ Quan Tình Báo Quốc Phòng Mỹ, tố cáo Trung Quốc và Nga lợi dụng cuộc khủng hoảng toàn cầu.

Điều trần trước một ủy ban quân sự Thượng Viện hôm Thứ Năm, ông Berrier nói “mối đe dọa ngày càng lớn” từ đại dịch gây “tác hại nghiêm trọng” cho an ninh quốc gia Mỹ.

“Trung Quốc và Nga đang lợi dụng tình hình COVID-19 để tiến hành chiến tranh thông tin nhằm làm suy yếu chính phủ các nước Tây phương, tấn công các liên minh và thu kết quả về kinh tế, chính trị,” ông nói.

– Ông Uông Văn Bân, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Quốc. (Hình: Greg Baker/AFP via Getty Images)

https://www.newsweek.com/china-hits-trump-making…

***

Gia đình Việt Nam được cấp visa sau 16 năm chờ đợi

Một gia đình Việt Nam đã rút đơn kiện vụ cấp thẻ xanh bị đình trệ, và nói với tòa án liên bang Washington, D.C. rằng cuối cùng họ đã có được visa di dân. Hôm thứ Tư tuần này, bà Jessica Nguyễn, một công dân Hoa Kỳ và cũng là người đầu tiên bảo lãnh cho anh bà và gia đình của ông ấy xin visa di dân vào năm 2005, thông báo rằng các viên chức lãnh sự đã cấp thẻ xanh, do đó nỗ lực 16 năm để có được thẻ xanh đã kết thúc.

Vụ kiện bắt đầu vào tháng 3 năm 2020, khi gia đình bà Jessica Nguyễn cáo buộc Bộ Nội An và Bộ Ngoại giao, cũng như Sở Di trú và Nhập tịch Hoa Kỳ, đã trì hoãn một cách vô lý việc nộp đơn xin thẻ xanh của họ. Đơn bảo lãnh năm 2005 của bà Jessica Nguyễn đã được chấp thuận vào năm 2010. Anh của bà đã tham dự phỏng vấn lãnh sự vào tháng 10 năm 2019 nhưng chưa nhận được quyết định hoặc phản hồi sau nhiều lần cố gắng liên lạc với tòa lãnh sự.

Nhiều tuần sau khi đơn kiện được đệ trình, cựu Tổng thống Donald Trump đã đưa ra tuyên bố tạm thời cấm người ngoại quốc đi đến Hoa Kỳ theo một số loại visa di dân. Gia đình Jessica Nguyễn đã sửa đổi đơn kiện của họ để kiện các hạn chế đi lại do đại dịch coronavirus, đồng thời đề nghị tòa án ngăn chặn tuyên bố này.

Theo Law360 đưa tin, vào ngày 1 tháng 4, gia đình bà Jessica Nguyễn thông báo với tòa án rằng quá trình giải quyết visa tại tòa lãnh sự Saigon đã được tiếp tục, sau khi chính quyền tổng thống Joe Biden dỡ bỏ tuyên bố của ông Trump.

– Hình minh họa….

Biden 100 ngày: Điều mà tất cả chúng ta nghĩ sai về Biden

Biden 100 ngày: Điều mà tất cả chúng ta nghĩ sai về Biden

Jon Sopel

North America editor

Đối với đội ngũ báo chí của Nhà Trắng, những người đã gắn bó suốt 4 năm với chương trình truyền hình mà Trump thủ vai chính, ba tháng qua là một thử thách.

Như tôi đã nhận xét, có lẽ không khôn ngoan, đối với khán giả quá trình chuyển đổi từ Trump sang Joe Biden giống như đang hút tẩu hàng ngày, chuyển sang uống một chai bia nhỏ nồng độ cồn thấp, mỗi tuần một lần.

Các cuộc họp giao ban hàng ngày của Nhà Trắng giờ đây vô cùng tẻ nhạt. Không có đánh nhau, không thóa mạ nhau.

Không có cơn bão Twitter lúc nửa đêm, không có tin về việc trả tiền cho các ngôi sao khiêu dâm, không có các cuộc biểu tình Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại (Make American Great Again).

Vì vậy, tất cả những điều này có nghĩa đây là một nhiệm kỳ tổng thống nhàm chán? Tuyệt đối không. Đây là một nhiệm kỳ tổng thống thú vị hơn rất nhiều – cho đến nay – hơn tôi nghĩ bất kỳ ai trong chúng ta đã tưởng tượng. Tôi muốn nói rằng nó rất rất hấp dẫn.

Điều đáng buồn, từ một quan điểm hoàn toàn ích kỷ, đây không phải là một chương trình trình diễn dành cho TV – thứ mà tôi đã xem trong suốt bốn năm qua.

Donald Trump luôn yêu chuộng hình ảnh và sự thái quá. Ông biết cách biến mình trở thành trung tâm của sự chú ý; Biden dường như lại thích thú với việc thiếu những màn kịch, và dường như ông nghĩ rằng điều quan trọng là mọi người tập trung vào những điều ông làm được, hơn là những gì ông nói. Thật lạ lùng.

Chúng tôi đã đưa ra nhận định rằng Joe Biden – với 78 tuổi đời – sẽ là một tổng thống chuyển tiếp. Ông nhậm chức chỉ để hạ độ nóng chính trị; tìm cách hàn gắn một quốc gia bị chia rẽ.

Loại bỏ việc chính trị hóa vô lý ra khỏi các cách phản ứng với dịch Covid. Cải thiện việc triển khai vaccine. Giải độc cho chính trị. Nhưng chỉ những điều này, không mang lại gì nhiều.

Ông đã bổ nhiệm một nội các chủ yếu là kỹ trị, có lẽ để thực hiện các chức năng quản lý. Có thể làm cho các con tàu chạy đúng giờ hơn một chút, nhưng không thể thay đổi toàn bộ đầu máy, chứ chưa nói đến việc thay năng lực vận hành của cả tuyến đường sắt.

Một tham vọng phù hợp cho Amtrak Joe.

Nhưng có lẽ tất cả chúng ta đã sai. Có thể nào còn hơn cả chuyển tiếp, ông Biden là một người mang lại sự ‘chuyển đổi’?

Và từ ‘chuyển đổi’ không mang hàm ý tích cực hay tiêu cực – nó chỉ đơn thuần là một tuyên bố dựa trên tham vọng về những gì chúng ta đã thấy cho đến nay. Những người bỏ phiếu sẽ sớm quyết định xem những chuyển đổi này tốt hơn hay tệ hại.

iểm nhấn của việc thông qua đạo luật khổng lồ này là gần như tất cả người Mỹ trưởng thành sẽ nhận được tấm séc trị giá 1.400 đôla để giúp họ đối phó với những khó khăn do đại dịch mang lại. Tấm séc này là tiền tiêu cần thiết cho rất nhiều người Mỹ và giành được sự tán thành lớn – từ các cử tri Đảng Dân chủ và Cộng hòa – mặc dù không một nhà lập pháp Đảng Cộng hòa nào ủng hộ đề xuất này.

Nhưng hãy nhìn xa hơn tựa những bài báo và nhìn vào bên trong chính sách này một chút. Có rất nhiều thứ cho ta thấy. Có lẽ quan trọng nhất là việc gia hạn các khoản tín dụng thuế trẻ em. Các gia đình nghèo có thể sớm nhận được tới 3.000 đôla mỗi trẻ em hàng năm. Người ta ước tính rằng biện pháp này sẽ giúp hàng triệu thanh niên thoát nghèo theo đúng nghĩa đen. Hiện giờ, biện pháp này chỉ áp dụng cho năm 2021 – nhưng trong nội bộ Nhà Trắng, rõ ràng Joe Biden muốn chính sách này trở nên vĩnh viễn.

Nó là một phần chính của chính sách xã hội. Nó là một điểm quan trọng.

Với việc thông qua gói kích thích kinh tế – hay còn gọi là Gói giải cứu Mỹ – Biden muốn sửa chữa điều gì đó mà ông cảm thấy Barack Obama đã hiểu sai khi lên nắm quyền và thừa hưởng hệ quả của cuộc khủng hoảng tài chính năm 2009. Đúng, Obama đã thông qua nhiều biện pháp khác nhau – nhưng suy xét lại, những biện pháp này bị coi là quá thận trọng; không đủ tham vọng.

Kinh nghiệm sâu sắc mà Biden có được từ thời làm phó tổng thống cho vị tổng thống người Mỹ gốc Phi đầu tiên của Mỹ, là đừng để một cuộc khủng hoảng trở nên lãng phí. Sự cấp bách của đại dịch đã tạo cho Biden cái cớ mà ông cần để thúc đẩy một kế hoạch lớn. Và ông ấy đã thực hiện được kế hoạch đó.

Bây giờ hãy xem những dự định xây dựng lại cơ sở hạ tầng của Biden. Một lần nữa, chi phí sẽ là hàng nghìn tỷ. Một lần nữa, tham vọng sẽ rất lớn – đây không chỉ thuần túy là việc sửa chữa cầu và đường (dù đó là điều quan trọng và sống còn); đó là việc làm cho truy cập kỹ thuật số trở nên công bằng hơn. Nhưng tham vọng này còn rộng lớn hơn thế nữa. Lớn hơn nhiều.

“Nó không phải là một kế hoạch mày mò sửa chữa thử nghiệm,” tổng thống nói với người ủng hộ bên ngoài Pittsburgh. “Đó là khoản đầu tư vào nước Mỹ mỗi thế hệ chỉ có một lần.”

Với những người theo Đảng Cộng hòa, đó là kiểu quá tay điển hình của chính phủ và nó nhắm vào việc thay đổi cấu trúc xã hội hơn là động thái chữa dân sự thông thường như sửa đường sửa cống.

Những điều mong ước mà Biden hy vọng đạt được từ kế hoạch cơ sở hạ tầng này dài lê thê. Danh sách này thể hiện mong muốn tạo ra hàng triệu công ăn việc làm trong ngắn hạn và tăng năng lực cạnh tranh của Mỹ trong dài hạn. Nó hướng tới việc đạt thêm được bình đẳng chủng tộc. Việc tập trung vào các nguồn năng lượng mới, sạch hơn, hứa hẹn sẽ giúp quốc gia chống lại biến đổi khí hậu.

Về chủ đề này, hãy nhìn lại cả những mục tiêu đầy tham vọng liên quan đến biến đổi khí hậu mà ông đã đặt ra trong hội nghị thượng đỉnh qua mạng được tổ chức vào tuần trước ở Washington. Đây không phải là hành động của một tổng thống không muốn tạo sóng gió. Việc cắt giảm 52% lượng khí thải vào cuối thập kỷ là UYỆN LỚN.

Ai biết liệu ông ta có đạt được điều đó hay không – nó sẽ đòi hỏi người Mỹ thay đổi cách lái xe; cách sưởi ấm và làm mát ngôi nhà họ. Cách thức mà nền công nghiệp vận hành. Nhưng nếu tham vọng này nhằm tới sự phô trương tham vọng của Mỹ, thì quả thực là rất tham vọng.

Đương nhiên, rõ ràng là có yếu tố đáp ứng nhu cầu căn bản người dân nào cũng thích trong danh sách những cải tổ này. Và đề xuất này cần phải thông qua Quốc hội, và điều đó chưa xảy ra.

Và trong khi tôi đang nói dài dòng, hãy để tôi bổ sung thêm điều này…. và có điều gì đó hơi nực cười về trọng tâm của 100 ngày đầu tiên.

100 ngày đầu tiên thường là một tuyên bố về ý định, một khoản đặt cọc làm tin trước cho những gì bạn có thể làm với phần còn lại của nhiệm kỳ. Nhưng thiệt tình mà nói, ai thèm quan tâm nếu bạn có 100 ngày đầu tiên lấp lánh trong khi 1.360 ngày tiếp theo bốc mùi và chìm nghỉm?

Tất cả đều cho thấy, chương trình nghị sự đầy tham vọng, và đây là điều khiến Joe Biden già nua nhàm chán trở nên thú vị.

Đây là một chuyên mục blog chứ không phải một cuốn sách, nhưng ý tưởng chủ đạo trong chính trị Mỹ suốt 40 năm qua được cho là đánh thuế thấp, giảm bớt quy định về kinh tế, cân đối ngân sách, khuyến khích cạnh tranh, hạn chế công đoàn theo đường lối chính phủ nhỏ của Ronald Reagan.

Điều này cũng đúng với sức ảnh hưởng của chủ nghĩa Thatcher ở Anh – vâng, đã có 13 năm chính phủ đảng Lao động nắm quyền kể từ khi Maggie về vườn, cũng như ở đây đã có các nhiệm kỳ của Clinton và Obama kể từ thời Reagan. Nhưng có thể cho rằng chúng hoạt động trong khuôn khổ, và được xác định bởi, tính chính thống của các kinh tế gia theo chủ nghĩa tiền tệ, những người thống trị tri thức ở cả hai bờ Đại Tây Dương: Milton Friedman, trường phái Chicago, đường cong Laffer, Huân tước Alan Walters.

Reagan and Thatcher

Nếu gói giải cứu của Obama không đi xa được (như nhận định của Biden), thì rõ ràng là do Obama quan tâm tới sức mạnh gây đỗ vỡ và ngày càng trỗi dậy của phong trào bảo thủ mang tên Đảng Trà. Cả Clinton và Blair đều thấy con đường đưa tới thắng lợi của họ thông qua “cách thứ ba” mơ hồ: chủ nghĩa tự do kinh tế cấp tiến với nhiều quan tâm đến giới ít khá giả nhất.

Sau những thất bại gây mất tinh thần vào thập niên 1980 – với cả Đảng Lao động ở Anh và Đảng Dân chủ ở Mỹ – người ta càng đau đầu về những gì cần làm để đạt được thắng lợi. Cả Bill Clinton và Tony Blair đều tin chắc rằng việc tăng thuế và các cam kết về chính phủ lớn sẽ không đảo ngược xu hướng đó.

Nhưng Biden – dù tốt hơn hay tệ hơn – có vẻ đang dùng đại dịch và tình trạng tồi tệ của cơ sở hạ tầng nước Mỹ để sỗ sàng nói với dân Mỹ rằng “vâng, chính phủ lớn đã trở lại”. Đó là lãnh địa mà các đối thủ từ Đảng Cộng hòa – vẫn đang cố gắng xác định danh tính của mình thời hậu Trump – sẽ luôn sẵn sàng chống trả.

Cựu chuyên gia thăm dò dư luận của Joe Biden thậm chí còn quyết liệt hơn khi cho rằng tổng thống nên thẳng thắn hơn về sự cần thiết phải tăng thuế với những người giàu có nhất để chi trả cho tham vọng này.

Xin đừng nhầm lẫn: đây là một cú đột phá lớn và là một canh bạc lớn. Cho đến nay, tỉ lệ ủng hộ Biden xét trên các mặt trận mà ông chọn để chiến đấu – đối phó đại dịch corona, kích thích kinh tế, các kế hoạch về hạ tầng – đang thực sự khả quan.

Với những hỗn loạn ở biên giới miền nam thì không được như vậy; điều mà bây giờ tổng thống thừa nhận là một cuộc khủng hoảng. Và vấn đề kinh niên về kiểm soát súng đang dẫn đến rất nhiều tranh cãi, nhưng thật khó để đoán được những gì ông sẽ có thể đạt được thông qua lập pháp, xét trên cán cân đang ngang ngửa tại Thượng viện.

Joe Biden luôn bám chặt vào các quy tắc giãn cách xã hội và đeo khẩu trang, đánh dấu một sự khác biệt lớn so với tình trạng bừa bãi và siêu lây lan ở Nhà Trắng của người tiền nhiệm. Các cuộc họp của tổng thống đều theo tinh thần giãn cách xã hội; các quy định được tuân thủ nghiêm ngặt.

Nhưng giờ này tháng trước, một buổi họp thú vị đã diễn ra ở Phòng Đông.

Jon Meacham, sử gia chuyên nghiên cứu về tổng thống, đã mời một số đồng nghiệp nổi tiếng đến tham gia cuộc đối thoại mà Joe Biden rất nóng lòng tổ chức. Ngay trong giai đoạn này, mới chỉ khoảng 60 ngày sau khi nhậm chức, mà Biden đã suy nghĩ về di sản của mình và những gì ông cần phải làm; giới hạn về thẩm quyền của tổng thống là gì; những bài học mà ông có thể học được từ những người đi trước.

Một lần, ông ta đã quay sang Doris Kearns Goodwin, người có lẽ được tôn kính nhất trong số các học giả nghiên cứu về tổng thống, và nói “Tôi không phải FD, nhưng…”

Có lẽ Joe Biden đang coi đây là thời điểm để đưa ra Chính sách Kinh tế mới kiểu như Franklin Delano Roosevelt đã thực hiện sau Đại Suy thoái, hoặc cuộc chiến chống đói nghèo và chống bất bình đẳng chủng tộc được Lyndon B Johnson thúc đẩy vào thập niên 1960.

Điều mà Donald Trump chế nhạo trong chiến dịch tranh cử là Biden có thể đã tham gia chính trị hơn bốn thập niên, nhưng nào đã có được thành tựu nào để mà tự hào.

Có vẻ như khi lên nắm quyền, Biden đang tìm cách đưa ra câu trả lời hùng hồn và rõ ràng cho câu hỏi đó – ngay cả khi nó không là một màn biểu diễn đầy kịch tích.

– Joe Biden trên đường trở thành Tổng thống thứ 46 của Hoa Kỳ

– Cầu đường ở Mỹ đang trong tình trạng thiếu thốn

– Biden gợi lại ký ức về FDR

https://www.bbc.com/news/world-us-canada-56903805

Hải Quân Indonesia loan báo tàu ngầm mất tích đã chìm, 53 người chết

Hải Quân Indonesia loan báo tàu ngầm mất tích đã chìm, 53 người chết

BANYUWANGI, Indonesia (AP) – Hải Quân Indonesia hôm Thứ Bảy, 24 Tháng Tư, loan báo chiếc tàu ngầm mất tích của họ đã chìm và bị xé toang do áp suất nước ở độ sâu, làm thiệt mạng tất cả 53 người trong thủy thủ đoàn, sau khi tìm thấy những vật dụng và mảnh vụn từ chiếc tàu trong hai ngày qua.

Tướng Hadi Tjahjanto, tham mưu trưởng quân đội Indonesia, nói sự hiện diện của vết dầu loang cùng các mảnh vụn tìm thấy gần nơi chiếc tàu lặn xuống hôm Thứ Tư, ngoài khơi đảo Bali, là chứng cớ rõ ràng cho thấy chiếc tàu ngầm KRI Nanggala 402 đã chìm. Indonesia trước đó chỉ coi là chiếc tàu bị mất tích.

Đô Đốc Yudo Margono, tư lệnh Hải Quân Indonesia, cho hay trong cuộc họp báo ở Bali: “Nếu có vụ nổ thì chiếc tàu đã phải bung ra thành từng mảnh nhỏ. Các vết nứt nhiều phần xảy ra từ từ ở một số nơi khi chiếc tàu chìm từ độ sâu 300 mét tới 400 mét và sau đó tới 500 mét… Nếu có vụ nổ thì các máy sonar đã nghe thấy.”

Hải Quân Indonesia trước đó nói họ tin là chiếc tàu ngầm đã chìm xuống ở nơi có độ sâu từ 600 mét đến 700 mét (2,000 tới 2,300 foot), sâu hơn nhiều so với mức chịu đựng của chiếc tàu là 200 mét (655 foot), khiến vỏ tàu không thể chống chọi với áp suất của nước.

Nguyên do khiến chiếc tàu ngầm bị mất tích hiện chưa được xác định rõ ràng. Hải Quân Indonesia nói có thể đã xảy ra tình trạng mất điện khiến thủy thủ đoàn không thể tiến hành các biện pháp khẩn cấp để trồi lên mặt nước.

Đô Đốc Margono nói rằng trong hai ngày qua, các nhân viên cứu nạn đã tìm thấy một phần của hệ thống phóng ngư lôi, một bình dầu dùng để bôi trơn tiềm vọng kính, thảm để quỳ khi cầu nguyện và một mảnh ống làm mát máy được gắn khi tàu ngầm có cuộc đại tu bổ ở Nam Hàn năm 2012.

Đô Đốc Margono nói với các chứng cớ có được, họ tin rằng chiếc tàu ngầm đã bị chìm. Ông cho biết thêm rằng giới chức cứu nạn của Indonesia và các quốc gia khác sẽ lượng định những dữ kiện có được cho tới nay. Ông cũng cho hay chưa tìm thấy thi thể của người nào trong thủy thủ đoàn.

– Chiếc tàu ngầm của Hải Quân Indonesia KRI Nanggala trong chuyến hải hành ngoài khơi Tuban, East Java, Indonesia, năm 2014. (Hình: AP Photo/Eric Ireng)

– Tướng Hadi Tjahjanto (trái), tham mưu trưởng quân đội Indonesia, và Tướng Prabowo Subianto, bộ trưởng Quốc Phòng Indonesia, trong cuộc họp báo. (Hình: AP Photo/Firdia Lisnawati)

– Các vệt dầu loang được thấy ở nơi chiếc tàu ngầm KRI Nanggala mất tích. (Hình: AP Photo/Eric Ireng)

Navalny, người chỉ trích Putin có thể ‘chết trong vài ngày tới’? – BBC News Tiếng Việt

 

Các bác sĩ săn sóc cho Alexei Navalny, nhà hoạt động đối lập Nga đang bị giam cầm, nói ông “sẽ chết trong vài ngày tới” nếu không được chăm sóc y tế đứng mức.

Các bác sĩ nói kết quả xét nghiệm máu gần đây cho thấy tim ông có thể bị ngừng đập hoặc bị suy thận bất cứ lúc nào.

Navalny đã tuyệt thực trong 18 ngày, để yêu cầu được điều trị thích hợp cho chứng đau lưng cấp tính và tê chân.

Là một nhà chỉ trích Tổng thống Vladimir Putin nổi tiếng, ông Navalny bị bỏ tù vào tháng Hai vì những cáo buộc tội tham ô cũ.

Bốn bác sĩ, trong đó có Anastasia Vasilyeva, bác sĩ riêng của Nalvalny, đã viết thư cho các quan chức tại nhà tù để xin phép được khám bệnh khẩn cấp cho ông.

Thiên đường hạ giới: Nước Mỹ

Thiên đường hạ giới: Nước Mỹ

Tác giả Dương Quỳnh Khanh vừa từ Việt Nam sang du lịch Mỹ thăm con gái. Sau ba tháng thăm đất nước hợp chủng, bài viết ngắn sau đây cho thấy cách nhìn trân trọng bà dành cho nước Mỹ và người Việt ở Mỹ.*

Sau bao năm cầu xin, tôi đã được hưởng một phép lạ do Chúa ban tặng. Đó là lần phỏng vấn thứ ba, tòa Tổng Lãnh Sự Mỹ ở Saigon đã chấp thuận cấp visa cho tôi đi Mỹ thăm con gái và con rể. Lần thứ ba này, con rể người Mỹ đứng ra bảo lãnh và kèm theo một thư cam kết.

Hai lần bị từ chối trước làm cho tôi nản lòng, vì lý do không có tài sản, không có gì ràng buộc với Việt Nam . Nay, nhờ con rể người Mỹ bảo lãnh, việc cam kết tôi không có lý do gì lưu trú tại Mỹ có vẻ đáng tin hơn.

Nhận được visa, tôi quýnh quáng không biết sẽ đem gì, mua gì làm quà cho con, rồi ngày đi đến nhanh.

Đặt chân trên đất Mỹ vừa đúng 12 giờ đêm ngày Chúa Nhật, làm thủ tục khám xét xong xuôi, hải quan phi trường cho phép tôi ở Mỹ sáu tháng.

Đẩy hành lý ra, gặp hai vợ chồng con gái đang đứng đón, lòng bồi hồi cảm động nhớ thương đã làm tôi bật khóc như một đứa trẻ.

Từ phi trường Los Angeles chạy về Oceanside nơi con tôi ở đúng 2 tiếng lái xe. Trên đường về ban đêm, xe nối đuôi xuôi ngược, đèn sáng đỏ chạy dài trên con đường có dạ quang như dải lụa đen đính kim tuyến. Nhờ đèn nên quang cảnh ban đêm thật đẹp, bên ngoài trời về đêm không khí dễ chịu.

Thiên Đường , hai tiếng giản dị

Nước Mỹ, nơi mà người ta thường gọi là Thiên Đường, là một đất nước tự do đã cưu mang gần hai triệu người Việt, trong đó có con gái, em gái tôi.

Thiên Đường, hai tiếng giản dị vậy mà có một sức hút lạ kỳ. Với những người phải sống trong cảnh bất công, tù ngục thì nước Mỹ đúng là một thiên đường ở ngay trên mặt đất. Nhưng không phải ai cũng dễ dàng đặt chân đến vì đó là một nơi xa vời vợi, người dân bình thường, không họ hàng, không thân thích, không ai bảo lãnh có tiền cũng khó mà tới được.

Nhớ lại 32 năm về trước, bao triệu người ra đi bỏ lại đằng sau tất cả những gì đã có, bỏ lại họ hàng, anh em, cha mẹ, bạn bè, họ đã tìm đủ mọi cách ra đi, tìm cái sống trong cái chết. Để có thể lên đường tìm tự do, tìm thiên đường, họ đã phải đánh đổi nhiều thứ, từ làm mồi cho cá biển tới thân bị tù tội, nhà cửa bị tịch thu.

Hành trình của người Việt tìm tự do còn tiếp diễn nhiều năm sau này. Biết bao xương cốt thuyền nhân Việt vẫn nằm sâu dưới đáy biển, dưới lòng sông.

Những đồng đô la quí giá

Gần hai triệu người dân Việt giờ đây đã an cư lạc nghiệp tại xứ Mỹ. Ngay từ buổi đầu, khi tới được nước Mỹ, hầu hết họ đều nghĩ tới những thân nhân còn lầm than ở quê nhà, ai nấy phải làm lụng vất vả dè sẻn để gửi tiền về quê hương giúp cha mẹ, anh chị em. Khi ổn định họ lại tìm cách bảo lãnh cha mẹ, anh em, vợ con đến xứ sở an toàn đầy đủ nhưng không kém phần vất vả.

Còn nhớ, những ngày khốn khó ở quê nhà, khi nhận được những đồng đô la quý giá từ tay con gái tôi gởi về tôi cảm động lắm. Con gái tôi gởi tiền về cho gia đình không bao giờ than vất vả khó nhọc, nhưng tôi được nghe nhiều người kể về xứ sở xa xôi đó. Sáng sớm tinh mơ, cơm đùm cơm nắm mang theo để ăn trưa, chiều tối về ăn cơm nhà, ai cũng như ai tằn tiện chính bản thân, để rồi mỗi lúc thân nhân quê nhà cần tiền thì sẵn sàng gởi về giúp đỡ, không đắn đo, không than thở.

Đồng đô la từ Mỹ gửi về quê nhà quý giá vô cùng, vì đó là quá trình lao động mồ hôi nước mắt của thân nhân mình, nó nâng đỡ nhiều gia đình khó khăn hoặc nâng đỡ hỗ trợ nhiều cơ quan từ thiện, từ chùa chiền cho đến nhà thờ.

Nhưng cũng do đồng đô la này, lòng tham đã làm cho nhiều gia đình bất hòa. Tại Việt Nam , người nhận từng giành giựt hơn thua, kẻ ít người nhiều, đâm ra giận hờn từ bỏ nhau. Tại Mỹ cũng có nhiều cảnh ngộ, vợ chồng chia tay cũng vì gởi không đồng đều giữa hai gia đình nội ngoại.

Đồng đô la quý giá nhưng cũng gây ra lắm cảnh đau lòng, nguyên nhân chỉ là do con người ích kỷ mà ra. Người nhận được đô la vui vẻ bao nhiêu thì thân nhân ở Mỹ phải nỗ lực vất vả bấy nhiêu.

Hôm nay tôi có mặt ở đất nước này thuộc diện du lịch thăm con, được con chở đi chơi nhiều nơi, nhận thấy đúng là xứ sở văn minh tiến bộ mà làm biết bao người thèm muốn, nó sạch đẹp làm sao! Ngoài đường phố không có trẻ em, thanh niên, thiếu nữ đi nghểu nghến, chỉ có nhà hàng ăn, quán bar, shop, mới thấy họ ăn uống, mua sắm ở nơi đó mới thấy mặt trẻ em, ngày thường cha mẹ tất bật, các trẻ nhỏ đều vào trường vào lớp, chúng không quấy rầy cha mẹ.

Xã hội Mỹ luôn tạo điều kiện cho con người biết tự lập, tự vươn lên không ỷ lại, không dựa dẫm. Dù cha mẹ giàu có, mười tám tuổi trở lên tự lập thân, tự tìm việc chúng có thể trở thành cô bán hàng, hay cậu thanh niên bưng bê phục vụ cho khách, làm đủ mọi nghề. Ở đây người Phi, người Mễ, người Việt rất chịu khó, không việc gì họ từ, miễn là kiếm được việc, kiếm được tiền, họ gởi về giúp thân nhân, giúp đất nước mỗi năm hàng trăm triệu đô la. Đồng đô la đã quý, lòng người nhân ái càng quý hơn. Nước Mỹ là đất hợp chủng, gồm đủ mọi sắc dân. Đất nước nào bị thiên tai, chính phủ Mỹ, dân Mỹ đều sẵn sàng giúp đỡ từ tiền bạc, áo quần, thực phẩm cho đến thuốc men.

Ba tháng ở thiên đường

Vùng con tôi ở là một thành phố trên đồi cao và gần biển, những con đường rộng thênh thang chia nhiều làn xe thẳng tắp chạy dài hoặc quanh co uốn lượn chẳng khác nào màng nhện nhưng có lớp lang thứ tự. Hè ở đây khí hậu nóng như Việtnam.

Hai hôm sau con tôi nghỉ phép, chở tôi đi chợ. Đến các gian hàng, các cửa hiệu, tôi như choáng ngợp, nó rộng rãi to lớn, hàng hóa nhiều vô kể, trang trí bày biện ngăn nắp hấp dẫn, mải mê ngắm nhìn chọn lựa, tôi như người dân quê ra tỉnh, sự quê mùa bộc lộ rõ nét của người mới tạm nhập cư.

Đến hôm nay tôi ở đúng 3 tháng, các con chở đi chơi nhiều nơi.

Đứng trên cao nhìn bao quát biết bao danh lam thắng cảnh, nơi nào cũng bao phủ bởi màu xanh cây cỏ, hoa lá tươi mát. Nhà cửa khắp nơi xây cất gần giống nhau màu sắc trang nhã, bên trong thiết kế tiện nghi, thuận lợi.

Hiện nay người Việt tại Mỹ cần cù chăm chỉ, ăn nên làm ra thành đạt được sống trong tự do nhân quyền, họ đã khẳng định nước Mỹ là quê hương thứ hai, không thấp thỏm lo âu bị ai tước đoạt tài sản, không lo sợ khống chế tự do nhân quyền do đó họ sống thật bình yên.

Tôi chưa thấy bóng dáng thiên đường trên cao nhưng đất nước nào giàu có, dân sống sung sướng lạc quan, không sợ hãi, không lo âu thì đó là thiên đường.

Nhìn người mà ngẫm đến ta, lòng cứ quặn đau, đi chơi mà niềm vui không trọn vẹn. Biết đến bao giờ những nước lạc hậu bảo thủ, trong đó có nước tôi, thoát khỏi cảnh bất công, đói nghèo để được hưởng một chút thiên đường nơi trần thế.

Dương Quỳnh Khanh

112 NƯỚC TỪ ĐỘC TÀI CHUYỂN SANG DÂN CHỦ VÀ 2 VÙNG LÃNH THỔ TỪ DÂN CHỦ BIẾN THÀNH ĐỘC TÀI.

 

112 NƯỚC TỪ ĐỘC TÀI CHUYỂN SANG DÂN CHỦ VÀ 2 VÙNG LÃNH THỔ TỪ DÂN CHỦ BIẾN THÀNH ĐỘC TÀI.

Trên thế giới đã có 112 nước biến độc tài thành dân chủ Nhưng chỉ có 2 vùng lãnh thổ từ dân chủ biến thành độc tài. Đó là Nam Việt Nam và Hồng Kông.

Hồng Kông là do Hiệp ước nhượng địa đáo hạn chứ không phải do họ. Nam Việt Nam thì do sự chuyển hóa từ chỗ nhân dân làm chủ sang làm nô lệ cho một đảng phái bằng cái tên nghe có vẻ mỹ miều : giải phóng.

Quá trình chuyển từ làm ông chủ sang làm culi này có không ít công lao đóng góp của dân cả hai miền Nam Bắc. Và sau khi bị biến thành nô lệ họ cùng có số phận như nhau, cùng bị biến thành dân oan như nhau.

Nhưng nếu như dân Hồng Kông cảm nhận rất nhanh thân phận nô lệ thì người Việt vẫn chẳng hiểu lắm vì sao họ đấu tranh. Tại sao các cậu bé như Joshua Wong sinh năm 1996 trước khi Hồng Kông trao trả cho Trung Quốc có một năm (1997) ,chỉ sống trong nền dân chủ một năm lúc nằm nôi và quãng thời gian sau này khi cắp sách đến trường đều chịu tác động của nền giáo dục nhồi sọ của Bắc Kinh vào nền giáo dục Hồng Kông lại có thể tuyên bố “Không thể để lại sự nghiệp đấu tranh dân chủ cho đời sau?”

Tại sao phong trào “Dù vàng” 2014 và phong trào đấu tranh năm 2019 người tham gia đều là thế hệ trẻ sinh sau năm 1997? Tại sao trong các cuộc xuống đường hiện nay ở Myanmar cũng đều là người trẻ, ngay cả hoa hậu Ha Lay hay các các chàng trai siêu mẫu, người của công chúng.

Ai đã truyền tri thức và cảm hứng cho họ?

Chính là cha mẹ họ, những thế hệ đi trước.

Nhìn lại thế hệ trẻ Việt Nam hiện nay thì sao? Có bao nhiêu người được như Joshua Wong hay Ha Lay?

Đó là bởi vì cha mẹ họ là những thế hệ đổ thừa, thiếu tầm nhìn và chẳng hiểu gì về những thảm họa khi sống trong một chế độ độc tài, vô pháp.

Sự khác nhau là dân Hồng Kông nhìn thảm họa là của dân tộc, dân Việt cho rằng đó chỉ là cá` biệt. Và khi tai họa đến với họ thì họ lại đổ lỗi cho số phận chứ không phải do thể chế.

Vì vậy dân Việt đang trốn vào tôn giáo trong khi dân Hồng Kông, Myanmar chấp nhận đối diện với thực tại để dấn thân.

Ai sẽ có dân chủ và ai sẽ sinh tồn? Lịch sử từng ghi nhận nhiều dân tộc bị đồng hóa và diệt chủng. Nhưng chắc chắn đó không thể là Hồng Kông hay Myanmar.

Miến Điện: Lực lượng an ninh bị tố bắn lựu đạn tàn sát hơn 80 người biểu tình

RFI Tiếng Việt

  Đã có ít nhất 82 người thiệt mạng trong vỏn vẹn một ngày ở Miến Điện với vụ lực lượng an ninh bị cáo buộc là đã dùng súng phóng lựu bắn vào những người biểu tình ở một thị trấn gần Rangoon hôm 09/04/2021. Đây là thông tin do Hiệp Hội Hỗ Trợ Tù Nhân Chính Trị tại Miến Điện (AAPP) và một trang tin địa phương tiết lộ.

Miến Điện: Lực lượng an ninh bị tố bắn lựu đạn tàn sát hơn 80 người biểu tình

RFI.FR

Miến Điện: Lực lượng an ninh bị tố bắn lựu đạn tàn sát hơn 80 người biểu tình

Đã có ít nhất 82 người thiệt mạng trong vỏn vẹn một ngày ở Miến Điện với vụ lực lượng an ninh bị cáo buộc là đã dùng súng phóng lựu bắn vào những người biểu tình ở một thị trấn gần Rangoon hôm 09/04/…

xem thêm:

VOA

 Đài Loan đe nổ súng bắn hạ máy bay không người lái của Trung Quốc “nếu lạc quá gần”

May be an image of 1 person, standing and text that says 'AFP RFA CHÂU DO ẢIÁCHÂU DO ĐÀIÁCHÂUT CHAUTỰ Đài Loan đe nổ súng bắn hạ máy bay không người lái của Trung Quố‘c "nếu lạc quá gần"'

 

 Đài Loan đe nổ súng bắn hạ máy bay không người lái của Trung Quốc “nếu lạc quá gần”

Chủ tịch Hội đồng các vấn đề Đại dương của Đài Loan – ông Lý Trọng Uy (Lee Chung-wei) hôm 8-4 tuyên bố trước Quốc hội nước này cho rằng, lực lượng tuần duyên sẵn sàng nổ súng nếu các máy bay không người lái của Trung Quốc “lạc quá gần” quần đảo Đông Sa (Pratas Islands) do Đài Bắc kiểm soát ở phía Bắc Biển Đông.

“Chúng chưa bao giờ đi vào vùng biển và vùng trời bị hạn chế của chúng ta, chúng chỉ bay xung quanh ở một khoảng cách nhất định,” ông Lý nói và cho biết thêm sẽ xử lý theo các quy tắc nếu máy bay Trung Quốc bay vào khu vực cấm và “Nếu cần nổ súng, chúng tôi sẽ nổ súng!”

Trong khi Trung Quốc phủ nhận các tuyên bố chủ quyền của Đài Loan, máy bay và tàu của Bắc Kinh thường chỉ hoạt động ở bên ngoài vùng cấm của Đài Loan, kéo dài 6 km tính từ bờ biển của họ.

Quần đảo Đông Sa cách Hồng Kông 340 km và cách Đài Bắc 850 km ở phía bắc Biển Đông do thành phố Cao Hùng quản lý.

Một đảo khác ở quần đảo Trường Sa do Đài Loan kiểm soát là đảo Thái Bình (Việt Nam gọi là Ba Bình hay Itu Aba trong tiếng Philippines).

Đảo này là đối tượng tranh chấp của Đài Loan, Việt Nam, Trung Quốc và Philippines.

Ảnh minh họa AFP: Tổng thống Đài Loan Thái Anh Văn

#RFAVietnamese #Taiwan #Dailoan

Miến Điện: Đối lập gửi đến LHQ hồ sơ vi phạm nhân quyền của tập đoàn quân sự

Sáng sớm 07/04/2021, cảnh sát Miến Điện bắn vào người biểu tình Miến Điện tại thành phố Kale, vùng Saigang, một điểm nóng « kháng chiến », khiến nhiều người bị thương và ít nhất 3 người thiệt mạng. Trong khi đó, các cựu nghị sĩ trong chính quyền dân sự đã lập hồ sơ về những vi phạm nhân quyền của tập đoàn quân sự để trình lên Liên Hiệp Quốc.

Hãng tin Anh Reuters chưa kiểm chứng được số người thiệt mạng chính xác do những thông tin trên mạng xã hội và người dân ở thành phố Kale chênh lệch nhau. Mạng internet vẫn bị hạn chế tối đa nhưng điện thoại cố định vẫn hoạt động.

Trong một thông cáo ngày 06/04, bác sĩ Sasa, được chỉ định là đại sứ Miến Điện bên cạnh Liên Hiệp Quốc của Ủy ban đại diện Quốc Hội – CRPH, cho biết các luật sư của CRPH đã tập hợp được 180.000 bằng chứng về những vi phạm nhân quyền trên quy mô lớn của tập đoàn quân sự và trao cho các nhà điều tra của Liên Hiệp Quốc ngày 07/04.

Vào giữa tháng Ba, ông Thomas Andrews, báo cáo viên của Liên Hiệp Quốc về Miến Điện từng lên án khả năng « tội ác chống nhân loại » của tập đoàn quân sự. Anh Quốc, nước giữ chức chủ tịch Hội Đồng Bảo An tháng Ba, đã tổ chức nhiều cuộc họp về Miến Điện, nhưng không đi đến được các biện pháp trừng phạt chung. Luân Đôn cho biết sẽ « ủng hộ nỗ lực của ASEAN để giúp đỡ Miến Điện giải quyết tình hình ». Thông tin được ngoại trưởng Indonesia Retno Marsudi thông báo ngày 07/04 sau khi đàm thoại với đồng nhiệm Anh Dominic Raab.

Anh, cùng với nhiều nước phương Tây, như Mỹ, Úc đã áp đặt trừng phạt đối với nhiều tướng lĩnh Miến Điện, trong khi Liên Hiệp Châu Âu cũng tính đến thêm một số biện pháp trừng phạt mới. Tuy nhiên, ngày 06/04, Nga cho rằng các biện pháp trừng phạt của phương Tây là « vô ích và cực kỳ nguy hiểm » có nguy cơ gây nội chiến ở quốc gia Đông Nam Á này. Theo Reuters, tuyên bố ủng hộ của điện Kremlin có thể một cú hích cho tập đoàn quân sự Miến Điện.

Thứ Bẩy 10/04, cộng đồng Miến Điện tại Pháp sẽ tổ chức biểu tình ủng hộ dân tộc Miến Điện tại quảng trường Nhân Quyền Trocadéro, đối diện tháp Eiffel tại Paris.

CHÂN DUNG “KẺ XÂM LƯỢC” 

CHÂN DUNG “KẺ XÂM LƯỢC” 

Bùi Đức Thịnh 

 MacArthur đến Nhật với đôi bàn tay đẫm máu người Nhật. Khi MacArthur rời Nhật về Mỹ, từ nơi dinh phủ ông ở đến Sân bay Atsugi có hàng triệu người Nhật đứng hai bên đường đưa tiễn. Đoàn xe hộ tống đi qua những hàng nước mắt cùng tiếng hô vang dậy của người dân Nhật: Đại nguyên soái! 

 

MacArthur được người Nhật vinh danh là 1 trong 12 danh nhân nước Nhật mọi thời đại. 

Bị đánh bom nguyên tử, vì sao người Nhật lại cúi đầu kính trọng tướng Mỹ?

 Năm 1942 tướng MacArthur dẫn đại quân tấn công Nhật Bản, từ Melbourne đánh thẳng đến Tokyo, hai tay nhuộm máu người Nhật Bản. Vì thế người Nhật hận ông thấu xương.

 Chiều ngày 30/8/1945, tướng quân MacArthur ra khỏi máy bay và đặt chân lên đất Nhật, cho dù ông không mặc quân phục và không mang theo vũ khí gì, cũng không có người tổ chức duyệt binh, nhưng thời khắc đó với 70 triệu người Nhật Bản là thời khắc kinh hoàng mà họ không thể quên, trong tâm trí mọi người chỉ còn nghĩ được hai chữ “mất nước”.

Nhưng tướng MacArthur mang quân đến hòa bình, chính nghĩa, khoan dung và dân chủ.

 Nền kinh tế Nhật Bản sau chiến tranh rơi vào suy sụp, đến bữa trưa của Nghị viên Quốc hội cũng phải ăn cơm trộn khoai lang, cái đói bao phủ khắp nơi. Lúc này tướng MacArthur gây áp lực khiến chính phủ Mỹ phải hỗ trợ Nhật Bản, thế là 3,5 triệu tấn lương thực và 2 tỷ Mỹ kim tức tốc được gửi đến Nhật. Ông không chỉ giữ lại chính quyền Nhật Bản mà còn đặc xá cho Thiên hoàng, thậm chí còn quan tâm đến số phận của từng người lính bình thường của Nhật Bản, giúp họ tìm con đường sống.

 Theo sau ông, 400 nghìn lính Mỹ đã dùng thiện ý và tinh thần hy sinh để chinh phục người Nhật Bản. Khi đó các con hẻm trong thành phố của Nhật rất chật hẹp, một người Nhật bình thường và một người lính Mỹ to lớn nếu gặp nhau cũng khó để đi qua, vì thế thường thì người lính Mỹ sẽ nép vào một bên cho người Nhật đi trước. Người Nhật không thể không băn khoăn tự hỏi, nếu mình là kẻ chiến thắng thì có làm được như thế không?

 Sau khi tướng MacArthur đến Nhật Bản, ông lập tức ra lệnh thả tội phạm chính trị, trong đó có rất nhiều Đảng viên Cộng sản, bị chính phủ Nhật bắt giam trong thời gian dài.

 Ngày 25/8/1945, quân chiếm đóng của Mỹ cho phép phụ nữ Nhật thiết lập tổ chức của mình; tháng 9 cho công bố Dự luật về vai trò trong bầu cử của phụ nữ Nhật Bản; đây là lần đầu tiên trong lịch sử Nhật Bản, phụ nữ được quyền bầu cử và ứng cử.

 Lúc này tại Tokyo có cô kỹ nữ được chọn làm Nghị viên thành phố, nhiều thị dân cảm thấy khó chấp nhận. Nhưng tướng MacArthur nói, mọi người chọn cô ấy để cô ấy phục vụ mọi người, đừng vì cô ấy là kỹ nữ mà kỳ thị bỏ qua. Khi đó mọi người chợt hiểu người được chọn trong bầu cử dân chủ phải là người thay mặt để vì mình làm việc, thế là sau khi hiểu ý nghĩa vấn đề họ đã quyết định chọn bầu cô kỹ nữ kia. Kết quả sau khi trở thành Nghị viên, cô đã không phụ lòng mọi người, làm được rất nhiều việc có ý nghĩa.

Vào ngày 11/10/1945, tướng MacArthur tuyên bố bỏ lệnh cấm báo chí, Nhật Bản được tự do thông tin và tự do ngôn luận.

Ngày 22/12/1945, ban hành “Luật Công hội”, giai cấp công nhân thực sự có tổ chức của mình. Ngày 1/9/1947, ban hành “Luật lao động”, quy định tiêu chuẩn tiền lương thấp nhất và thời gian làm việc nhiều nhất.

Ngày 3/2/1946, tướng MacArthur chỉ thị cho Tổng bộ Liên minh khởi thảo Hiến pháp Nhật Bản. Chính phủ Mỹ truyền đạt nguyên tắc chế định Hiến pháp cho tướng MacArthur là: Chính phủ Nhật Bản phải do toàn thể cử tri trao quyền và phải chịu trách nhiệm trước toàn thể cử tri. 

Ngày 3/5, quân liên minh giao ra Bản dự thảo Hiến pháp. Ngày 7/10, Quốc hội Nhật Bản thông qua Hiến pháp. Ngày 3/11, Thiên hoàng cho ban hành Tân Hiến pháp.

Đây là Hiến pháp do kẻ chiếm lĩnh chiếu theo giá trị quan phương Tây áp đặt cho kẻ bị chiếm lĩnh, nhưng lại là bản Hiến pháp đem lại phúc lợi cho nhân dân quốc gia bị chiếm lĩnh. Bản Hiến pháp nhấn mạnh quyền lợi công dân cơ bản của người Nhật Bản, xem những quyền lợi này là “quyền lợi trời cho mà không ai có quyền tước đoạt”. Những quyền này bao gồm: quyền bầu cử, lập hội và tự do xuất bản; không có sự tham gia của luật sư thì không được định tội; bảo đảm quyền cư trú an toàn cho dân, cấm kiểm tra và tước đoạt vô cớ.

Ngày 21/10/1946, Quốc hội đã thông qua “Luật Cải cách ruộng đất”. Chính phủ Nhật Bản mua lại đất đai dư thừa của giới địa chủ, sau đó bán đất lại cho nông dân không có ruộng. Với những nông dân không có tiền mua đất, chính phủ cho vay thế chấp. Tất cả diễn ra không đổ một giọt máu, một mạng người, những người nông dân ai nấy đều có được một phần đất cho mình.

Ngày 31/3/1947, ban hành “Luật Giáo dục”. Theo đó mục tiêu hàng đầu của giáo dục là “tôn trọng sự tôn nghiêm của cá nhân, bồi dưỡng cho mọi người có lòng nhiệt huyết vì chân lý và hòa bình”. Trường học của Nhật Bản không còn nằm trong kiểm soát của chính phủ mà là do Ủy ban Giáo dục do dân chúng bầu ra quản lý. Việc chọn lựa nhà giáo, sách học và bố trí chương trình hoàn toàn do người dân tự chủ quyết định.

Năm 1952, quân chiếm đóng Mỹ trả chính quyền về cho chính phủ Nhật Bản. Sau 7 năm chiếm đóng, người Mỹ cải cách triệt để con đường phát triển của Nhật Bản, chủ quyền quốc gia từ trong tay kẻ chuyên chế trao lại cho người dân Nhật Bản, những tiền đề tiến bộ đầu tiên này giúp người Nhật bước vào con đường thênh thang.

Hơn 10 năm sau, Nhật Bản trở thành cường quốc kinh tế thứ hai thế giới, quốc gia phồn vinh, nhân dân giàu có, xã hội ổn định. Có thể nói thêm một câu, quân chiếm đóng của Mỹ không chi một đồng tiền thuế nào của người dân Nhật Bản, chi phí của họ là lấy từ tiền thuế của người Mỹ.

Trong thời gian chiếm đóng Nhật Bản, rất nhiều người Nhật đã viết thư gửi cho tướng MacArthur yêu cầu biếu tặng đất đai của họ. Nhiều phụ nữ can đảm viết thư đề nghị được hiến thân cho tướng MacArthur, nhiều người còn viết “xin hãy cho tôi được sinh con cho ngài”.

Sáng ngày 16/4/1951, Tổng thống Harry Truman phế bỏ chức Tư lệnh quân chiếm đóng và buộc tướng MacArthur phải về nước, sự kiện này chỉ thông báo cho một số quan chức cấp cao người Nhật biết. Nhưng khi ông ngồi lên ô tô thì mới phát hiện, từ nơi dinh phủ ông ở đến Sân bay Atsugi có hàng triệu người Nhật Bản đứng hai bên đường đưa tiễn. Đoàn xe hộ tống đi qua những hàng nước mắt cùng tiếng hô vang dậy của người dân Nhật Bản: Đại nguyên soái!

Người dân Tokyo đứng chật kín hai bên đường, ai nấy rơi nước mắt, họ như hoàn toàn quên chuyện tướng MacArthur là kẻ chiếm đóng đã đánh bại quân đội quốc gia mình. Thiên hoàng đích thân đến sứ quán đưa tiễn MacArthur, tướng MacArthur cũng xúc động rơi nước mắt, nắm chặt hai tay của Thiên hoàng Hirohito.

Khi đưa tiễn, Thủ tướng Yoshida của Nhật nói: “Tướng quân MacArthur đã cứu chúng tôi ra khỏi nỗi sợ hãi, lo lắng và hỗn loạn của thất bại để đưa chúng tôi vào con đường mới do ông xây dựng, chính Ngài đã gieo trồng hạt giống dân chủ trên đất nước chúng tôi để chúng tôi bước trên con đường hòa bình, tình cảm ly biệt mà nhân dân chúng tôi dành cho Ngài không lời nào có thể diễn tả được”.

Uy lực quả bom nguyên tử của Mỹ tàn phá thành phố và nền kinh tế của Nhật Bản, nhưng về phương diện tinh thần, nước Mỹ đã hoàn toàn chinh phục được người Nhật Bản./-

Nga – Trung liên kết chống phương Tây : Sự đối đầu giữa chuyên chế và dân chủ ? (RFI)

Nga – Trung liên kết chống phương Tây : Sự đối đầu giữa chuyên chế và dân chủ ?

Đăng ngày: 01/04/2021

Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị (P) tiếp đồng nhiệm Nga, Serguei Lavrov tại Quý Lâm, Quảng Tây, Trung Quốc ngày 23/03/2021.

Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị (P) tiếp đồng nhiệm Nga, Serguei Lavrov tại Quý Lâm, Quảng Tây, Trung Quốc ngày 23/03/2021. AP

Minh Anh

Hoa Kỳ và phương Tây đồng loạt ban hành các biện pháp trừng phạt nhắm vào Trung Quốc trong hồ sơ Duy Ngô Nhĩ. Nga và Trung Quốc cùng tuyên bố hợp tác với nhau để đẩy lùi những áp lực do phương Tây áp đặt. Một thế lưỡng cực mới đã hình thành ? Một cuộc chiến lạnh mới lại bắt đầu?

Những gì diễn ra trong hai tuần cuối tháng Ba năm 2021 phảng phất mùi vị của một cuộc chiến tranh lạnh mới. Trong cuộc gặp cấp cao Trung – Mỹ đầu tiên tại Alaska, khẩu chiến giữa hai nước đã nổ ra. Ngoại trưởng Antony Blinken không ngần ngại chỉ trích Trung Quốc vi phạm nhân quyền trong nước và có thái độ hung hăng với các nước láng giềng trong khu vực. Hoa Kỳ trách móc Trung Quốc có thái độ ngạo nghễ tin rằng thế giới mong muốn bắt chước mô hình tự do của Trung Quốc.

Đáp trả, Bắc Kinh phê phán cách hành xử « hạ cố » của Washington. Các đại diện ngoại giao cao cấp của Trung Quốc đánh giá Hoa Kỳ khó có thể « lên lớp dạy đời » các nước khác trong vấn đề vi phạm nhân quyền. Tại Anchorage, ông Dương Khiết Trì, lãnh đạo ngoại giao cao cấp nhất của Trung Quốc tuyên bố : « Tôi không nghĩ rằng đại đa số các nước sẵn sàng đi theo các giá trị phổ quát do Hoa Kỳ đề xướng […] Những nước đó cũng không sẵn sàng chấp nhận rằng các nguyên tắc do một số ít người đặt ra được dùng như là nền tảng cơ bản cho trật tự quốc tế. »

Chủ nghĩa dân tộc : Chiếc cầu nối Nga – Trung

Nói một cách rõ ràng Trung Quốc kể từ giờ có ý muốn khẳng định vị thế của mình trong những định chế quốc tế có vai trò ấn định các luật lệ, bất kể đó là Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) hay là những cơ quan ít được biết đến, vốn dĩ có trách nhiệm xác lập các chuẩn mực công nghệ.

Trong cuộc đọ sức này, Bắc Kinh có thể trông cậy vào Matxcơva, một đồng minh mới. Hai nước có sự xích lại gần chưa từng thấy ngay từ đầu những năm 2000 sau một thời gian dài đoạn tuyệt bang giao kể từ năm 1960 và nhất là từ sau cuộc xung đột biên giới năm 1969. Trong khi đó, quan hệ Nga – Mỹ cũng như là với Liên Hiệp Châu Âu mỗi lúc một xuống cấp, giờ đang mức thấp nhất kể từ khi Liên Xô sụp đổ đầu những năm 1990 và nhất là kể từ khi có vụ sáp nhập bán đảo Crimée vào Nga năm 2014.

Nền tảng cơ bản cho mối quan hệ Nga – Trung là gì? Đơn giản là một quan hệ đối tác hay là một mối liên minh bền vững ? Theo nhiều nhà quan sát, thực tế là ở giữa hai xu hướng đó. Trung Quốc thật sự không có đồng minh bên cạnh các cường quốc châu Á, Nhật Bản và Ấn Độ thù ghét Trung Quốc. Nước Nga cũng nếm mùi tương tự ở phương Tây.

Điều gì có thể kết nối hai cường quốc hạt nhân, hai thành viên thường trực tại Hội Đồng Bảo An này với nhau ? Nếu việc cùng chống Mỹ và phổ biến mô hình « chế độ chuyên chế » là hai điểm chung chính, ngoài ra, theo ông Pascal Boniface, chuyên gia địa chính trị Viện Quan hệ Quốc tế và Chiến lược, còn có cùng một yếu tố khác, không kém phần quan trọng, đó là : tinh thần « chủ nghĩa dân tộc ».

« Đó là một thứ chủ nghĩa dân tộc được định nghĩa như là chống phương Tây. Tại Matxcơva cũng như là ở Bắc Kinh, người ta chỉ trích phương Tây thống trị thế giới, họ có cái nhìn như là bị phương Tây đe dọa, là phải trả thù những nỗi sỉ nhục Trung Quốc phải gánh chịu hồi thế kỷ XIX, và Nga phải hứng lấy trong những năm 1990. Chính điều đó đã nối hai nước này lại với nhau, họ hình thành một thế liên kết chống phương Tây. »

Tin tặc : Công cụ đe dọa hiệu quả ?

Cả hai nước này ngày càng thích dùng một loại vũ khí mà Hoa Kỳ đặc biệt dễ bị tổn thương : Tấn công tin học có điều khiển nhắm những mạng lưới phức hợp mà không có chúng các công sở và các ngành công nghiệp Mỹ không thể nào vận hành.

Hẳn người ta chưa quên hai vụ tấn công tin tặc quan trọng trong những tháng gần đây. Vụ thứ nhất nhắm vào tập đoàn SolarWinds được cho là từ Nga, và vụ thứ hai đánh vào Microsoft mà Trung Quốc bị quy trách nhiệm. Theo nhà báo David Sanger, trên tờ New York Times, hai ví dụ điển hình này cho thấy rõ Trung Quốc và Nga đã sử dụng hoàn hảo đến chừng nào các công cụ kỹ thuật số cho mục đích chính trị từ 10 năm gần đây.

Một hành động đánh cắp bí mật ? Một lời nhắc nhở cho các nhà lãnh đạo Mỹ rằng họ có khả năng ngăn chận các hệ thống này và làm tê liệt đất nước ? Hay là một đòn chiến tranh tâm lý ? Chỉ có điều sự việc gợi nhắc lại những gì diễn ra thời chiến tranh lạnh : Thế giới lại một lần nữa bị phân thành hai cực.

Nếu như cuộc đọ sức năm xưa là giữa hai khối Đông – Tây, mang nặng ý thức hệ nghĩa là giữa tư bản chủ nghĩa và chủ nghĩa cộng sản, thì thế lưỡng cực ngày nay mang dáng dấp của cuộc đọ sức giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ, giữa độc tài chuyên chế và các nền dân chủ, giữa liên kết Nga – Trung và phương Tây, bao gồm Mỹ cùng các nền dân chủ châu Á và châu Âu.

Cũng theo David Sanger, cuộc đối đầu giữa các siêu cường hiện nay không giống với những gì trong quá khứ. Nước Nga của ông Putin đầu thế kỷ XXI chỉ là chiếc bóng của Liên Xô không hơn không kém. Tăng trưởng kinh tế của Nga chỉ tương đương với GDP của nước Ý.

Sức mạnh lớn nhất của Nga hiện nay là khả năng gieo rắc bất ổn và gieo mầm sợ hãi bằng cách sử dụng các chất độc thần kinh nhằm « bóp nghẹt » các tiếng nói đối lập mà vụ Navalny là một ví dụ điển hình. Điều đáng nể duy nhất ở tổng thống Nga hiện nay là sự bền bỉ chống cự với các biện pháp trừng phạt ngày càng đè nặng nền kinh tế đất nước.

5G : Công cụ xuất khẩu mô hình chuyên chế của Trung Quốc

Còn với Trung Quốc, để phát huy sức mạnh, Bắc Kinh thiết lập những mạng lưới bang giao mới thay vì phá hỏng những gì đã có. Liệu rằng một ngày nào đó Bắc Kinh có thể trở thành siêu cường kinh tế hàng đầu thế giới ? Liệu rằng Trung Quốc có sẽ đạt được hai mục tiêu lớn của quốc gia : có được một quân đội hùng mạnh nhất thế giới và đi đầu trong lĩnh vực công nghệ tân tiến nhất thế giới từ đây đến năm 2049, mừng 100 năm ngày lập quốc ?

Khác với Nga, để thể hiện sức mạnh, Trung Quốc không dùng đến kho vũ khí hạt nhân của mình cũng như là gia tăng kho vũ khí quy ước, Bắc Kinh khai thác triệt để nguồn lực sức mạnh kinh tế và thế mạnh công nghệ được nhà nước tài trợ để trang bị cho nhiều nước, từ châu Mỹ Latinh, cho đến Trung Đông, châu Phi và qua cả Đông Âu. Mạng 5G đẩy những nước đó ngày càng xích lại gần hơn với Bắc Kinh, và đến một lúc nào đó trở nên bị lệ thuộc vào công nghệ của Trung Quốc.

Một khi bước đi này được hoàn thành, Trung Quốc như vậy có thể xuất khẩu một phần mô hình chuyên chế, chẳng hạn như bán cho các nước khác phần mềm nhận dạng khuôn mặt. Chính vì điều này mà Jake Sullivan, cố vấn an ninh quốc gia của tổng thống Joe Biden, người tháp tùng cùng ngoại trưởng Antony Blinken trong cuộc gặp các lãnh đạo ngoại giao Trung Quốc, trong những năm gần đây từng cảnh báo rằng có lẽ sẽ là sai lầm khi nghĩ rằng Trung Quốc dự định khẳng định thế thống trị bằng cách tấn công trực tiếp vào các lực lượng của Mỹ ở Thái Bình Dương.

Ông từng viết như sau : « Nguyên tắc, vốn là cốt lõi của một cách tiếp cận khác, muốn rằng cường quốc kinh tế và công nghệ về mặt cơ bản có tầm quan trọng cao hơn cả cường quốc quân sự truyền thống trong việc thể hiện quan điểm của mình với phần còn lại của thế giới và rằng một vùng ảnh hưởng thật sự tại châu Á và châu Âu có lẽ sẽ không là một điều kiện cần thiết cho việc thiết lập thế ưu việt kiểu này ».

Nhân quyền : Phương cách đối phó hữu hiệu của Mỹ ?

Do vậy, trong cuộc đọ sức này, vấn đề nhân quyền đối với chính quyền Joe Biden có một vị trí quan trọng trong chính sách đối ngoại của ông. Điều này đã được tổng thống Mỹ thể hiện rõ trong suốt cuộc vận động tranh cử khi luôn tuyên bố « sự trở về của Nhân quyền trong chính sách đối ngoại của Mỹ ». Ý tưởng này được thực hiện thông qua chính sách thành lập một liên minh các nền dân chủ ở châu Á và châu Âu.

Chuyên gia về quan hệ xuyên Đại Tây Dương, bà Alexandra de Hoop Scheffer, giám đốc cơ quan cố vấn The German Marshall Fund of the United States (GMF) tại Paris, trên đài phát thanh France Culture nhắc lại, chủ trương này, tuy đã có từ thời Clinton và Obama nhưng cũng đã được Joe Biden một lần nữa nhắc lại trong buổi họp báo đầu tiên, sau 60 ngày đầu cầm quyền.

« Trong buổi họp báo hôm 25/3, điều gây ấn tượng chính là cái cách ông Biden mô tả cuộc cạnh tranh với Trung Quốc như là một cuộc chiến đấu mà ông ấy gọi là “lợi ích của các nền dân chủ thế kỷ XXI và các chế độ chuyên chế”. Liệu rằng các nền dân chủ của chúng ta đã được trang bị đầy đủ, có sức bền để đối mặt với những thách thức của thế kỷ XXI, trên bình diện công nghệ, môi trường, vào một thời điểm mà quả thật các mô hình của Trung Quốc đang tìm cách dung hòa giữa sự chuyên chế với một hình thức phát triển kinh tế có hiệu quả, đang ngày càng trở nên có sức hấp dẫn cho một số nước trên khắp châu lục và tầm ảnh hưởng thì mỗi lúc một lớn đáng lo ngại ngay giữa lòng các định chế quốc tế. »

Vẫn theo nhà nghiên cứu này, trước thế mạnh ngày càng lớn của Trung Quốc, vốn dĩ dựa trên cơ sở những giá trị hoàn toàn đối lập với những gì do Mỹ đề xuất, tân chính quyền Biden ý thức được rằng chính sách đối nội của Mỹ có một vị trí quan trọng trong chính sách đối ngoại. Alexandra de Hoop Scheffer giải thích tiếp :

« Ở đây có những điểm mới so với chính sách đối ngoại của Donald Trump chính là việc ông Biden cho rằng để mà Hoa Kỳ có thể cạnh tranh với Trung Quốc, thì bản thân nước Mỹ cũng phải vững mạnh. Như vậy phải đầu tư trng nghiên cứu và phát triển, tái đầu tư trong công nghệ và công nghiệp Mỹ. Nỗi ám ảnh về ưu thế này, về cuộc đua giành thế ưu việt công nghệ hiện hữu khắp nơi tại Washington, bởi vì ý tưởng thật sự là gì ? Chính cường quốc nào nắm giữ được thế ưu việt trong cách tân công nghệ thì cường quốc đó hiển nhiên sẽ là siêu cường lớn nhất của thế kỷ XXI ».

Chỉ có điều trong cuộc đọ sức dài hơi này, Hoa Kỳ không thể ép buộc các nước đồng minh, châu Á hay là châu Âu phải chọn phe. Washington cũng ý thức được rằng mỗi nước có những quyền lợi riêng phải bảo vệ.

Nhưng khi tuyên bố trước các đồng cấp Liên Hiệp Châu Âu nhân cuộc họp NATO mới đây rằng « Washington không thể ép buộc các nước phải chọn giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc », ngoại trưởng Antony Blinken đã khôn khéo nhấn mạnh đến sự đối chọi giữa dân chủ và chuyên chế.

Thực tế cho thấy là Liên Hiệp Châu Âu ít nhiều đã đi theo đường lối chính sách của Mỹ, chí ít là trong vấn đề nhân quyền như vấn đề người Duy Ngô Nhĩ, Hồng Kông , Đài Loan…

Covid-19 : Pháp phong tỏa toàn quốc trong một tháng

Covid-19 : Pháp phong tỏa toàn quốc trong một tháng

Đăng ngày: 01/04/2021

Tổng thống Pháp Emmanuel Macron thông báo trên truyền hình phong tỏa toàn quốc vì dịch Covid-19, ngày 31/03/2021. REUTERS – STEPHANE MAHE

Thu Hằng

Sau thời gian do dự trước những cảnh báo của giới chuyên gia y tế, tổng thống Pháp quyết định phong tỏa toàn quốc trong vòng một tháng, từ 03/04 đến 02/05. Các biện pháp hạn chế được thảo luận tại Quốc Hội ngày 01/04/2021.

Phát biểu trên truyền hình tối 31/03, ông Emmanuel Macron trông cậy vào ý thức của mỗi người dân để hạn chế đà lây nhiễm của virus corona, vẫn khiến hơn 59.000 người bị nhiễm trong vòng 24 giờ và hơn 300 ca tử vong, theo số liệu tối 31/03. Mọi chỉ số về dịch Covid-19 đều đỏ : 99,9% số giường hồi sức cấp cứu đã kín trên toàn quốc, riêng vùng Ile-de-France là 133,6%. Pháp sẽ đạt đỉnh làn sóng dịch lần thứ ba từ 7 đến 10 ngày tới.

Thay vì phong tỏa 19 tỉnh như hiện nay, toàn bộ lãnh thổ Pháp (trừ các tỉnh hải ngoại) sẽ áp dụng những biện pháp hạn chế nghiêm ngặt : được phép đi lại trong bán kính 10 km tính từ nơi ở ; giới nghiêm từ 19 giờ đến 6 giờ sáng hôm sau ; đóng cửa toàn bộ cửa hàng không thiết yếu ; trường học đóng cửa trong vòng ba tuần nhưng học sinh học từ xa tuần đầu tiên của tháng Tư, tiếp theo là hai tuần nghỉ Xuân áp dụng cho cả nước (thay vì chia khu vực như thường lệ) ; sử dụng triệt để hình thức làm việc từ xa… Trường hợp ngoại lệ được áp dụng trong hai ngày cuối tuần lễ Phục Sinh 03-04/04 để các bậc phụ huynh có thể đưa con đến nhà ông bà nghỉ lễ hoặc đến nơi khác cách ly.

Tổng thống Pháp thông báo tăng số giường hồi sức từ 7.665 hiện nay lên thành hơn 10.000 trong những ngày tới nhờ có thêm lực lượng sinh viên ngành y và y bác sĩ nghỉ hưu tình nguyện.

Đối tượng tiêm chủng sẽ được mở rộng cho những người trên 60 tuổi kể từ ngày 16/04, những người trên 50 tuổi kể từ ngày 15/05 và những người dưới 50 tuổi kể từ giữa tháng Sáu. Mục tiêu là đến cuối mùa hè, toàn bộ người dân Pháp được tiêm chủng. Pháp hiện có 1.700 trung tâm tiêm chủng chuyên về các loại vac-xin cần bảo quản đặc biệt như Pfizer và Moderna. Ngoài ra, tất cả dược sĩ, bác sĩ đa khoa, lính cứu hỏa và bác sĩ thú y cũng được phép tiêm những loại vac-xin dễ bảo quản hơn như AstraZeneca và sắp tới là Johnson & Johnson.

Tổng thống Pháp trông đợi vào ý thức của mỗi người dân để có thể từng bước mở cửa trở lại các trung tâm văn hóa, thể thao, hàng quán từ giữa tháng Năm.

Covid-19 : Pháp phong tỏa toàn quốc trong một tháng

RFI.FR

Covid-19 : Pháp phong tỏa toàn quốc trong một tháng