Israel: Một đất nước thần kỳ

                   Israel: Một đất nước thần kỳ

Một ngày thôi, chúng ta hãy tạm quên đi khung trời tự do thiên đường của Mỹ và hãy thôi thèm thuồng sự hào nhoáng ngọt ngào từ các bộ phim Hàn.  Một ngày thôi, chúng ta hãy thôi ca tụng nếp sống văn hóa của Nhật và quên luôn gã khổng lồ đáng ghét Trung Cộng đang lặn ngụp ngoài biển đông.  Một ngày thôi, hãy quên những đất nước đang sôi sục say men chiến thắng mùa world cup và thậm chí hãy tạm lơ luôn cả đất nước Việt Nam máu thịt mà ta đang ngự trị.  Chỉ một ngày thôi, hãy nhìn sang một đất nước khác, một đất nước nghe tên đã thấy nhàm chán và xa xôi, một đất nước chỉ có chiến tranh và sa mạc nóng bỏng trải dài tít tắp. Một đất nước nhỏ bé và chẳng có mấy tin tức hay ho về nó trên báo đài nhưng phần lớn sự kiện quan trọng trên thế giới đều có liên quan đến những con người xuất thân từ đó.   Đó là đất nước Israel, nơi con người đã chiến thắng thiên nhiên và theo tôi, chiến thắng cả thế giới về tính cần cù, bền bỉ, vượt khó, khả năng sáng tạo và không bao giờ dừng lại.  Những thông tin sau đều là tin tổng hợp nên chắc nhiều bạn biết rồi nhưng tôi tin cũng rất nhiều người chưa hề được biết, và chắc chắn, sẽ có điều khiến bạn phải ngạc nhiên về đất nước này.

 Một nền nông nghiệp thần kỳ

  Israel Có diện tích rất nhỏ, trên 20.000 km2, tức là chỉ lớn hơn tỉnh Nghệ An của Việt Nam chút ít. Tuy nhiên Israel lại được mệnh danh là “thung lũng silicon” của thế giới trong lĩnh vực nông nghiệp và công nghệ nước. Chỉ với 2,5% dân số làm nông nghiệp nhưng mỗi năm Israel xuất khẩu chừng 3 tỷ USD nông sản, là một trong những nước xuất khẩu hàng đầu thế giới. Ít ai biết rằng, những sản phẩm rau quả từ Arava – một trong những nơi khô cằn nhất thế giới – lại chiếm tới trên 60% tổng sản lượng xuất khẩu rau của Israel và 10% tổng sản lượng hoa xuất khẩu.

  Thung lũng Arava. Địa danh khá lạ tai đối với khách du lịch, nhưng lại là cái tên rất tự hào của mọi người dân Israel vì tại đây, phép màu đã làm nở hoa giữa sa mạc – những phép màu thực sự của khoa học công nghệ. Là phần khô hạn nhất của hoang mạc Negev với lượng mưa bình quân chỉ từ 20-50mm mỗi năm (Việt Nam là 1500mm/năm). Độ ẩm cực thấp và sự chênh lệch nhiệt độ khiến đá cũng phải vỡ vụn mà khắp hoang mạc phủ một lớp đá vụn và cát đặc thù sa mạc. Arava là một trong những vùng đất khô cằn nhất thế giới. Cảm giác đầu tiên khi đặt chân đến vùng đất này, là miền Trung Việt Nam với những dải đất bạc màu và đồi cát, hóa ra vẫn còn là miền đất trù phú!

Ấy thế mà nơi đây mọc nên những nông trại trồng đủ loại cây từ rau củ, cây ăn trái đến hoa hòe. Tất cả đều xanh tốt và cho sản lượng không nơi nào sánh được. Không từ nào có thể diễn tả đúng hơn về một “vườn địa đàng” đã được tạo ra giữa thung lũng Arava, đúng như Tổng thống Israel Shimon Peres đã thốt lên khi đến thăm nơi này năm 2009: “Hãy đến và thấy chính con người cũng có thể tạo nên vườn địa đàng! (Garden of Eden)” Ông Ezra Ravins, người đứng đầu cộng đồng hơn 3.000 người tại khu vực này cho biết, từ một nhóm thanh niên Israel “bồng bột”, mang theo bánh mì và nước quyết định định cư tại thung lũng Arava năm 1959, cả một cộng đồng đã được xây dựng với nhiều thế hệ, tạo thành một trong những trung tâm nông nghiệp lớn nhất cả nước. “Khi những người đầu tiên đến đây, quyết định đó được xem là “điên rồ” nhất và chính những nhà khoa học cũng khẳng định con người không thể sống được ở vùng đất này.”

 Ấy vậy mà họ đã làm được, không chỉ làm được, mà còn tuyệt đối thành công, trồng trọt mà không cần đất và không cần nhiều nước, thoạt nghe cứ như chuyện của thế giới nào đó không phải trái đất này.

 Nhưng không, đó là sự thật, đó là Israel!

Thần kỳ cách họ trữ nước và sử dụng nước

Thiên đường nông nghiệp tại Arava gắn liền với một công trình xứng đáng ghi nhận như một kỳ công mà con người đã tạo ra giữa sa mạc: Bể chứa nước khổng lồ mang tên Shizaf. Với khả năng dự trữ 150.000 m3 nước sạch, bể chứa này có nhiệm vụ cấp nước sạch cho sinh hoạt và tưới tiêu. Bể được thiết kế để tích trữ nước từ giếng khoan vào thời điểm nhu cầu giảm.  Bể có đáy chìm 3,5 m dưới mặt sa mạc và chia thành nhiều lớp khác nhau, tạo nên bề mặt nổi 10m. Một khối lượng công việc khổng lồ được thực hiện để đào bỏ 320.000 m3 đá và đất sa mạc. Độ sâu của giếng khoan lên tới 1,5 km mới tới túi nước ngầm. Kỹ thuật thiết kế đặc biệt của bể chống lại chế độ bốc hơi tự nhiên cũng như thu gom nước một cách hoàn hảo.

Điều kiện tự nhiên của Israel đặc biệt khô hạn với lượng mưa rất thấp và thay đổi theo từng mùa: Phía Bắc quốc gia này lượng mưa khoảng 800mm/năm và ở phía Nam chỉ khoảng 50 mm/năm. Mùa mưa kéo dài từ tháng 11 đến khoảng tháng 3 năm sau và lượng bốc hơi tự nhiên lên tới 1.900-2.600 mm/năm. Không có gì ngạc nhiên khi nước ngọt ở Israel được coi như vàng trắng và được quản lý một cách chặt chẽ hơn bất kỳ nơi nào trên thế giới. Chính phủ xây dựng hẳn một bộ luật để đo lường mức tiêu thụ nước, kiểm soát việc khai thác nước ngầm, ngăn chặn ô nhiễm nước. Công nghệ xử lý nước của Israel thuộc hàng hiện đại nhất thế giới với tỷ lệ tái chế tới 75%.

 Dọc ngang Israel, ở những thành phố lớn hay những vùng nông thôn, hoang mạc, hệ thống tưới nước hoàn hảo đến mức gần như không bỏ phí một giọt nước nào. Đại diện công ty công nghệ tưới Naan DanJain cho biết 75% hệ thống nước nông nghiệp của Israel áp dụng công nghệ tưới nhỏ giọt, 25% còn lại tưới nước bằng ống dẫn và vòi tưới các loại phun mưa nhỏ, không hề có chế độ tưới ngập nước. Israel cũng là quốc gia phát minh ra hệ thống tưới nước nhỏ giọt điều khiển bằng máy tính, kết hợp với các thiết bị kiểm soát độ ẩm trong đất, có thể tính toán chính xác nhu cầu nước và tiết kiệm tối đa.

 Tại công ty Netafim, người viết được chứng kiến những thành quả đáng ngạc nhiên về hiệu quả của việc sử dụng công nghệ tưới nhỏ giọt của Israel trên khắp các dự án ở những vùng khô hạn trên thế giới. Hệ thống ống dẫn nước như những mao mạch dẫn tới từng gốc cây, được vận hành chính xác bằng công nghệ cao cũng như sử dụng tối ưu năng lượng mặt trời. “Đạt năng suất cao hơn với chi phí thấp hơn” (grow more with less) là khẩu hiện của Netafim và có lẽ cũng là hướng đi của phần còn lại của thế giới, khi nguồn tài nguyên nước đang ngày càng suy giảm.

  Israel giải quyết được sự thiếu nước, biến nước thành tài sản, đang dẫn đầu thế giới về tái chế nước thải, hơn 70% lượng nước được tái chế, gấp 3 lần quốc gia đứng thứ hai Tây Ban Nha.

 “Cây đũa thần” khoa học

 Một con số dễ hình dung về năng lực của “cây đũa thần’’ khoa học. Năm 1950, một nông dân Israel cung cấp thực phẩm đủ cho 17 người, hiện đã là 90 người. Một hecta đất hiện cho 3 triệu bông hồng, hay 500 tấn cà chua/vụ. Một con bò cho tới 11 tấn sữa/năm – mức năng suất mà không một nước nào trên thế giới có được.  Những thực tế tại công ty NaanDanJain đã đem lại một bài học khác về sự phối hợp: nhà khoa học, nhà doanh nghiệp có sự tách biệt khó phân định với nhà nông.  Đa phần các nước nhập khẩu công nghệ của NaanDanJain chỉ biết rằng đây là một trong những công ty hàng đầu Israel chuyên về giải pháp tưới, hệ thống công nghệ kiểm soát khí hậu nhà kính, mà không biết rằng chính công ty cũng đang sở hữu những đồn điền rộng lớn, nơi chính những tiến bộ khoa học của công ty được triển khai đầu tiên, nhằm đảm bảo sự thích ứng hoàn hảo nhất đối với nhu cầu của người trồng trọt.

 Một trong những lợi thế của sự phối hợp giữa khoa học và nhà nông tại Israel là tính cộng đồng rất cao. Nhà khoa học rất gần gũi với đồng ruộng và nhiều trong số họ cũng chính là nông dân hoặc giữ vai trò tư vấn trực tiếp cho nông dân. Các trung tâm nông nghiệp lớn, thậm chí cả các “làng nông nghiệp” (từ địa phương là kibbutz) đều có sự xuất hiện của các phòng nghiên cứu hoặc đại diện của các viện khoa học. Những giống cây mới hay các nghiên cứu mới về hệ thống nhà kính trước hết được thí nghiệm, kế đó sẽ áp dụng thử nghiệm với một số nhỏ hộ nông dân bằng nguồn vốn hỗ trợ của hệ thống tài chính vi mô hoặc từ chính quỹ của viện thí nghiệm, trước khi triển khai thương mại đại trà.

 Tại Israel phần lớn các nhà khoa học nông nghiệp làm cho chính phủ. Có tới hơn 60% các công trình nghiên cứu nông nghiệp là của Cơ quan Nghiên cứu Nông nghiệp hay trung tâm Volcani thuộc Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn.  Israel cũng là nước có mức đầu tư cho nghiên cứu thuộc loại lớn nhất thế giới với gần 100 triệu USD mỗi năm, chiếm khoảng 3% tổng sản lượng nông nghiệp quốc gia. Nguồn lực này đến từ ngân sách và cộng động (50 triệu USD/năm), các hợp tác quốc gia song phương (12 triệu USD/năm), các tổ chức nông nghiệp cấp địa phương và quốc gia (6 triệu USD/năm) thông qua nguồn lợi từ thu hoạch cây trồng. Khu vực tư nhân cũng đóng góp khoảng 25 triệu USD hàng năm.

    Nguồn lực này được cung cấp trực tiếp cho việc nghiên cứu và phát triển các sản phẩm ứng dụng và các nhà đầu tư giữ bản quyền sáng chế. Phần lớn các nghiên cứu đều do những công ty sản xuất sản phẩm đầu tư, như hệ thống tưới tiêu, phân bón, nhà kính… triển khai. Sự phối hợp giữa kinh doanh và nghiên cứu đảm bảo cho các nhà khoa học một mức ưu đãi đủ để phát huy tối đa năng lực hoạt động chuyên môn. Thậm chí các chuyện các chuyên gia nông nghiệp đi tư vấn trực tiếp cho các nông trại là điều không hiếm.

 Việc chăn nuôi tại Israel:

 Nuôi cá trên sa mạc

 Khi đào giếng sâu gần nửa dặm, người Israel phát hiện nguồn nước ấm mặn. Một giáo sư đại học chỉ ra đây là nguồn nước hoàn hảo để nuôi cá nước ấm. Các nông trang bơm nước nóng 37 độ vào trong bể, nuôi cá thương mại. Nước chứa chất thải của cá được tưới cho rau, cây ăn quả. Nhờ vậy, nước được sử dụng tới 2 lần thay vì dùng 1 lần rồi bỏ.

 AfiMilk chính là công ty đã mang lại cho Israel thương hiệu độc tôn trong ngành chăn nuôi bò sữa, đặc biệt là ở khu vực châu Á, nơi mà thói quen uống sữa đang được hình thành. Những công nghệ của AfiMilk đã và đang giúp người nông dân chăn nuôi bò sữa kiểm soát được loại sữa đang được sản xuất từ trang trại của mình; cũng như kiểm soát được liệu mỗi con bò đã có đủ dinh dưỡng không, sữa bò có đủ lượng protein tiêu chuẩn không, tình trạng sức khỏe của bò ra sao, mỗi con bò đang cần được chăm sóc thế nào… Hệ thống giám sát thời gian thực do AfiMilk sản xuất đã giúp người nông dân đảm bảo duy trì chất lượng và sản lượng, đồng thời đáp ứng những nhu cầu cơ bản của đàn bò sữa.

 Ở trang trại nuôi bò sữa của Kibbutz Mashabbe Sade thuộc vùng Negev, bò được huấn luyện rất kỹ, cứ đến giờ là tự tìm đường về trạm cho sữa, thậm chí không cần người dẫn dắt. Họ gọi những con bò này là “bò có giáo dục”.

 Tiện nghi cho chó

Israel đã phát triển một loạt các sáng tạo với những sản phẩm out of the box (những sản phẩm sáng tạo không gò bó theo khuôn phép) cho những người nuôi chó trên toàn thế giới, từ DogTV (kênh truyền hình dành cho chó) đến pooper-scooper (một thiết bị mang tính cách mạng giúp bạn tự động dọn sạch phân chó – đã có trên thị trường).

 Khi bạn đi ra ngoài và để chú chó của mình ở nhà một mình, chúng sẽ không còn cảm thấy chán nhờ vào kênh DogTV – kênh truyền hình dành cho những chú chó đã đạt những thành công phi thường của Israel.

 Và khi bạn lái xe, một việc không ai muốn làm đó là dọn phân cho những chú chó, sẽ trở nên dễ dàng với thiết bị của Paulee CleanTec: biến chất thải thành chất không màu, không mùi, bột vô hại chỉ với một nút nhấn.

 Dẫn đầu thế giới về công nghệ sạch

 Họ được xếp hạng cao nhất với chỉ số 4,34, tiếp theo là Phần Lan 4,04, Mỹ 3,67, Thụy Điển 3,55 và Đan Mạch 3,45. Trong vòng 3 năm qua, Israel có 19 công ty hoạt động trong lĩnh vực công nghệ sạch được lọt vào danh sách rút gọn của GCII. “Israel đứng đầu chỉ số năm 2014. Ngoài bản năng sinh tồn, đất nước này còn tạo ra nền văn hóa, giáo dục và những nền tảng cần thiết khác để nuôi dưỡng sự sáng tạo”, báo cáo cho biết.

Những điều hay ho về con người, tính cách, bản sắc văn hóa và nền kinh tế:

  Kinh doanh từ niềm đam mê sáng tạo nên cái mới, chứ không hẳn vì tiền

  1. Ze’ev Ganor, một giảng viên cao cấp tại Viện Công nghệ Technion-Israel và đồng sáng lập của Urginea Ventures, người đã phân tích dữ liệu về các doanh nhân nối tiếp ở Israel từ năm 2005 nói rằng: Hiện tượng một doanh nhân thành lập nhiều công ty rất phổ biến ở Israel. Khoảng 10% doanh nhân Israel có ít nhất hai công ty trở lên, gấp đôi con số 5% ở Mỹ. Tương tự như vậy, có khoảng 7,5% các doanh nhân Israel khởi nghiệp từ ba công ty hoặc nhiều hơn, trong khi chỉ có 3,75% các doanh nhân Mỹ làm như vậy.Trên sàn giao dịch chứng khoán NASDAQ, số doanh nghiệp Israel nhiều hơn cả 4 nước Nhật, Hàn, Trung Cộng, và Singapore cộng lại. Không ít những ông chủ khổng lồ nhất thế giới có mặt trên đất nước này đến từ Mỹ, Ấn độ, Đức… Xuất khẩu hướng vào thị trường cao cấp và sản phẩm mà Israel thu lợi nhuận cao nhất là bán các ý tưởng, được kết hợp chặt chẽ từ hai yếu tố sáng tạo và táo bạo. Và hình như, đây chính là tinh thần Do thái.Israel có tỷ lệ doanh nhân bình quân đầu người cao hơn bất kì một quốc gia nào khác. Vậy đâu là những yếu tố thúc đẩy sự thành công của họ?

  “Tôi cho rằng giá trị chung cơ bản mà những người liên tục tạo ra các công ty khởi nghiệp nằm ở sự đam mê tạo ra giá trị mới chứ không phải đam mê kiếm tiền. Kiếm tiền chỉ là một yếu tố phụ, không phải là mục tiêu phấn đấu của những doanh nhân tiếp nối ở Israel.” GS. Amnon Shashua của Đại học Hebrew, người sáng lập ra các công ty Cognitens, OrCam và Mobileye nói.

 Hay như theo cách mà ông Wurtman giải thích thêm về triết lý kinh doanh của họ: “Điều khiến bạn thích thú không phải ở việc tạo ra của cải, mà là tạo ra những cái mới.” “Đặc điểm của những doanh nhân tiếp nối là họ không bao giờ ngừng liên kết những ý tưởng mới vào doanh nghiệp mới và họ coi trọng cuộc hành trình của mình hơn là cái đích. Theo tôi, đây là một đặc điểm mang tính dân tộc, vì bản thân tôi đã luôn xem những gì tôi làm như là một phần của cuộc hành trình để phục vụ nhà nước Do Thái. Thành công, theo tôi, được đo bởi số lượng việc làm có chất lượng được tạo ra.” Wurtman khẳng định.

 Chuyện nói và chuyện làm. Khi người Israel có ý tưởng, anh ta sẽ triển khai nó ngay trong tuần. Tổng thống S. Peres, người đã sang Việt Nam, nói thế này: diễn văn rất hay, nhưng anh định làm gì tiếp theo?. Tỷ phú hàng đầu Israel, ông Stef Wertheimer, lời khuyên đầu tiên với người Việt cũng là, nói ít thôi làm nhiều lên. Ông là nhà sản xuất vũ khí và chủ một khu công nghệ còn đẹp hơn bất cứ công viên giải trí nào ở Việt Nam. Điều này hơi ngược với triết lý của ta khi bắt đầu kinh doanh cần phải có kinh nghiệm. Người Israel không cần kinh nghiệm, họ cần ý tưởng nhiều hơn, và sẵn sàng thất bại để học hỏi từ thất bại đó.

  Người Israel mê sáng tạo, và không sợ trí tưởng tượng. Họ biết kinh nghiệm là quý báu, nhưng kinh nghiệm dễ thành lối mòn. Họ không ngại thay đổi, luôn hướng về phía trước, không nằm im gặm nhấm thành công quá khứ. Họ biết “nỗi sợ hãi mất mát luôn lớn hơn niềm hy vọng nhận được” để bỏ đi cái cũ không còn phù hợp, kiến tạo cái mới cho hiện tại và tương lai. Trong những buổi gặp mặt cựu binh hay bạn học, họ ít hồi tưởng về quá khứ huy hoàng, mà hướng về tương lai phía trước. Những đơn vị thành công thì thuyết trình về công ty để người khác được chia sẻ kinh nghiệm. Họ xây dựng mạng luới làm ăn, kiến tạo những cơ hội kinh doanh.

 Tiếp nhận sự khác biệt và đa dạng trong cộng đồng

  Một trong những giá trị của Israel đó là lịch sử dân tộc. Chỉ với khoảng 8 triệu dân nhưng lại có nguồn gốc từ 70 nước trên toàn thế giới. Họ là quốc gia duy nhất thực thi luật di trú mà bất cứ người Do thái nào đặt chân lên Israel, ngay lập tức trở thành người Israel. Họ biết chiêu dụ những người Israel sống ở nước ngoài về phục vụ tổ quốc, trọng dụng họ và không bao giờ bỏ rơi họ. Israel thực sự là một đất nước đa dạng về văn hóa, sắc tộc, ngôn ngữ, nguồn gốc.   Vì là nạn nhân của chủ nghĩa bài Do thái, họ thấu hiểu việc tôn trọng sự đa dạng quan trọng như thế nào. Chính vì vậy, sự khác biệt không cản trở họ, mà ngược lại là nguồn gốc của sự sáng tạo. Đây chính là cốt lõi khởi tạo mọi thành công của người Israel.

Quá trình tuyển chọn lãnh đạo của Israel dựa trên tài năng chứ không phải dựa trên mối quen biết hay sức mạnh tài chính. Quá trình tuyển chọn rất minh bạch và dân chủ. Cộng với văn hóa tranh luận và đặt câu hỏi “tại sao ông là sếp của tôi; tại sao tôi không phải là sếp của ông?” đầy thách thức, làm cho người sếp không đủ tài năng sẽ phải nhường chỗ cho người khác. Quá trình này giúp tìm ra được người lãnh đạo tốt nhất cho công ty, tập đoàn hay chính phủ. Khi có lãnh đạo giỏi, việc trao quyền cho cấp dưới được thực hiện dễ dàng hơn, các thông tin, ý tưởng, giải pháp được đến từ nhiều người hơn là chỉ một số người có trách nhiệm.

 “Mục tiêu của nhà lãnh đạo là tối đa hóa sự chịu đựng – trong khi khuyến khích sự bất đồng chính kiến.” Là một phương châm lãnh đạo rất sâu sắc. Tinh thần này có nghĩa, lãnh đạo phải chịu được những điều “chướng tai gai mắt”, những khác biệt thậm chí bất đồng, thì nhân viên mới thỏa sức sáng tạo. Còn nhân viên, phải phát huy tính tự chủ độc lập của mình, không sợ khác biệt về nhận định hay giải pháp, vì đó chính là khởi nguồn của sáng tạo. Văn hóa này đã nuôi dưỡng tinh thần chiến đấu và hướng tới cái mới hơn, tốt hơn và hiệu quả hơn.

Ở Israel, các sinh viên đại học nói chuyện với giảng viên, nhân viên thách thức ông chủ, binh lính chất vấn sĩ quan chỉ huy, thư ký sửa lưng các bộ trưởng, đây không phải là sự cả gan, mà là điều hết sức bình thường. Ai mới tới Israel thường có cảm giác người bản xứ rất thô lỗ, thẳng thắn quá trớn. Nhưng nếu hiểu được bản chất và văn hóa của người Israel thì ta sẽ cảm thấy thoải mái, xem đây là biểu hiện của sự chân thành.

 Hiện tượng cấp dưới có quyền đưa ra quyết định vượt cấp trong quân đội Israel là kết quả của nhu cầu thực tế cũng như bản chất của lực lượng này. Việc quân đội Israel có ít chỉ huy, đồng nghĩa với việc có nhiều sáng kiến hơn đến từ binh lính cấp dưới. Mức độ trao quyền hạn vượt cấp trong quân đội Israel đã làm lãnh đạo các quốc gia ngạc nhiên. 

 Giá trị của binh lính Israel không phụ thuộc quân hàm, mà được quyết định bởi năng lực của họ. Ở đây, bí quyết lãnh đạo là niềm tin của binh lính đối với chỉ huy của mình. Nếu không có niềm tin, binh lính sẽ không bao giờ tuân phục. Trong doanh trại quân đội Israel, các viên tướng, sĩ quan và binh lính thường ngồi quây quần bên nhau, ít kiểu cách nhưng thân thiện và bao dung hơn. Đó là tinh thần Chutzpah trong quân đội. Điều này lý giải tại sao Shvat Shaket, một người đã sống nhiều năm trong quân đội, có thể giảng cho chủ tịch PayPal về sự khác nhau giữa “người tốt và kẻ xấu” trên internet. Hay nhóm kỹ sư Israel của Intel thực hiện cuộc cách mạng lật đổ kiến trúc cơ bản của sản phẩm của chính công ty mình. 

 Tinh thần chiến đấu của người Israel không chỉ được thể hiện trên chiến trường, bàn ngoại giao, mà còn thấm đẫm vào công việc kinh doanh của họ. Khi bị ban lãnh đạo Intel từ chối giải pháp làm nguội con chíp, nhóm làm việc Israel không chịu lùi bước. Họ kiên trì thuyết phục, cải tiến và chứng minh viễn kiến và giải pháp của họ là đúng, tạo bước ngoặt cho Intel và thế giới khi đưa ra các sản phẩm chip mới. Trong những công ty khởi nghiệp, khi thất bại họ “thất bại có tính xây dựng” hay “thất bại thông minh”, cộng với tính khoan dung của người Israel, nên những người thất bại được trao cơ hội làm lại. Theo thống kê, những người đã thất bại lần đầu mà khởi nghiệp lại, tỉ lệ thành công của họ sẽ tăng lên 20%. Đây chính là lý do góp phần để Israel thành một quốc gia khởi nghiệp.

Mô hình kinh tế Kibbutz

 Về kinh tế, mô hình kinh tế Kibbutz được hình thành từ những năm 1960 và tới nay vẫn còn duy trì hiệu quả. Đây là mô hình tổ chức nông-công nghiệp nông thôn độc nhất vô nhị trên thế giới chỉ có tại Israel. Hiện nay trên toàn Israel có khoảng 270 Kibbutz, trung bình mỗi Kibbutz này có trên dưới 300 xã viên hoạt động tương tự như nhau, sở hữu những cánh đồng trồng cây nông nghiệp, trại chăn nuôi gia súc, các nhà máy chế biến sản phẩm nông nghiệp và công nghiệp nhẹ như sản xuất bột giặt, đồng hồ đo nước xuất khẩu, van và khớp nối ống nước… Mọi thành viên của gia đình các xã viên được cung cấp miễn phí hai bữa ăn sáng và trưa tại một bếp ăn tập thể giữa làng. Riêng bữa tối các gia đình tổ chức ăn ở nhà để cho gắn bó tình cảm giữa các thành viên trong gia đình mình.

  Buổi sáng, các xã viên và trẻ em trong làng lũ lượt kéo đến các nhà ăn tập thể dùng bữa sáng. Nhà ăn được tổ chức hiện đại và sang trọng với đầy đủ các món ăn cao cấp không khác mấy so với các phòng ăn ở khách sạn 5 sao. Sau khi ăn xong, mỗi người tự mang bát đĩa, khay, thìa đến những chỗ quy định để “tổ bếp núc” rửa. Sau đó, trẻ em thì đến trường, người lớn đến nơi làm việc. Khoảng 12h30 trưa, trẻ em đi thẳng từ trường học tới nhà ăn, cùng người lớn dùng bữa trưa. Các gia đình không nhất thiết ngồi ăn cùng bàn, họ thoải mái tự chọn món mình thích và tùy chọn chỗ ngồi trong bữa ăn, không hạn chế số lượng và hoàn toàn theo nhu cầu.

 Ngoài ra còn những điều cực kỳ lý thú, việc giặt giũ của mỗi gia đình được phụ trách bởi một tổ có tên “tổ giặt giũ” đảm nhiệm. Họ phân loại quần áo, dùng máy móc giặt sấy và trả về cho mỗi gia đình theo số thứ tự được đánh dấu của mỗi nhà. Các xã viên cũng không cần mua ô tô khi các Kibbutz luôn có sẵn khoảng 60 ô tô con các loại để tại bãi đậu xe có người trông coi. Ai cần đi xe chỉ việc chọn xe, đăng kí trên website và tới bãi để lấy xe chạy thoải mái. Ngoài ra, các khoản như xăng, sửa chữa và các chi phí khác hoàn toàn do Kibbutz chịu trách nhiệm. Nếu thích một loại xe nào đó khác, chỉ việc yêu cầu, Kibbutz sẽ chịu trách nhiệm đi thuê xe cho bạn, và đương nhiên, hoàn toàn miễn phí, Kibbutz sẽ thanh toán cho bạn.

  Kibbutz còn xây dựng và cấp nhà miễn phí cho các gia đình xã viên. Khi cần mở rộng hoặc muốn cải tạo theo ý mình, chủ nhà trao đổi với ban quản trị, sau đó sẽ có một đội xây dựng đến thực hiện theo yêu cầu của chủ nhà, Kibbutz thanh toán chi phí toàn bộ, bao gồm cả tiền điện, nước, gas sinh hoạt trong các gia đình. Mỗi căn nhà này ở Mashabbe Sade là một biệt thự cao cấp, đầy đủ tiện nghi.

 Ngày Shabbat bình yên

 Chiều thứ sáu, đường phố ở Haifa vắng tanh, mọi người đều về nhà để chuẩn bị một bữa tối linh đình cho gia đình. Các cửa hàng, siêu thị, công sở đều đóng cửa, thậm chí các phương tiện giao thông công cộng cũng ngưng hoạt động. Người lần đầu đến Israel đúng những ngày này sẽ cảm thấy bất ngờ và hụt hẫng. Muốn mua sắm hay đi chơi đều phải chuẩn bị từ đầu hoặc giữa tuần. Nếu chẳng may phải đi đâu, phương tiện công cộng duy nhất là taxi với giá 5 shekel (tiền Israel, bằng khoảng 5.000 đồng VN).Một người dân tên Roi Ariel cho biết, theo phong tục, người Israel thường ở nhà nghỉ ngơi, thư giãn, đọc sách, đi thăm người thân hoặc bạn bè, đi du lịch nhân ngày Shabbat. Cánh thanh niên tận dụng những ngày Shabbat để đi ra biển hoặc khám phá những thành phố mới. Roi Ariel đang trong thời gian quân ngũ và phục vụ trong hải quân. Tham gia quân đội cũng là cách các chàng trai, cô gái xứ sở này có được một khoản thu kha khá. Sau 3 năm tại ngũ, họ sẽ dùng số tiền tiết kiệm được để đi du lịch hoặc đăng ký học tại một trường đại học nào đó. Và trường đại học tại Israel thì có chất lượng không thua kém bất cứ đại học danh tiếng nào trên thế giới.

 Theo lời Erik – một người dân Israel thì, đàn ông Israel không có thói quen tụ tập tại các quán bar sau giờ làm việc, trừ những ngày cuối tuần. Hầu hết đều trở về nhà,

giúp đỡ vợ những công việc gia đình, xem tivi, đọc sách và ngủ. Làm việc quên giờ giấc cũng là một đặc tính nữa của người Israel. Chắt chiu trong cuộc sống thường ngày, nhưng bù lại họ có niềm đam mê trong việc du lịch và khám phá những vùng đất khác. Chả thế mà người Israel được xem là dân tộc đi du lịch nhiều nhất thế giới.

  Tạm kết

  Quả thật là lý thú và kỳ diệu, đất nước này, những con người nơi đây. Họ có xứng đáng cho chúng ta học hỏi, từ công việc nông nghiệp, cách dụng người tài, khả năng sáng tạo tuyệt đỉnh cho đến thói quen sinh hoạt thường ngày? Thật đáng khâm phục đúng không?

 Con người Israel với khả năng kinh doanh tuyệt vời và những vĩ nhân ảnh hưởng lớn đến thế giới thì chắc hẳn bạn nào yêu thích kinh doanh và từng đọc các cuốn sách “Bí mật người Do Thái dạy con làm giàu, Tủ sách của người Do Thái…” đều được biết. Tuy nhiên, thật không thể ngờ đi sâu vào đất nước ấy lại có nhiều điều thú vị đến vậy. Thiết nghĩ, Việt Nam ta cũng là một quốc gia nông nghiệp thì ta nên học hỏi đất nước này. Ta có một nền tảng tốt hơn, tại sao ta lại không thể làm tốt hơn? Phải chăng cũng vì cái nền tảng tốt đẹp sẵn có mà ta không còn cần phấn đấu và sáng tạo nữa?

From: Do Tan Hung & KimBằng Nguyn

“Trí thức là cục phân” là do Lê nin viết lần đầu vào năm 1919, Mao chỉ là… nói lại!

Trần Bang

“Trí thức là cục phân” là do Lê nin viết lần đầu vào năm 1919, Mao chỉ là… nói lại!

BBC (25/1/2020):

Trong lá thư viết hôm 15/09/1919, Lenin bàn luận với nhà văn Maxim Gorky về nhà thơ Vladimir Korolenko và lên án “giới trí thức tư sản”.

Mở đầu thư, Lenin cập nhật cho Gorky một số tin nhân sự và giải thích việc bắt nhóm Đảng Dân chủ Lập hiến:

Aleksei Maksimovich thân mến,

Tôi gặp Tankov, và trước khi ông ấy tới thăm, và trước khi nhận thư của anh, chúng tôi đã quyết định tại Tseka (Trung ương Đảng) bổ nhiệm Kamenev và Bukharin vào phụ trách công tác đánh giá lại các vụ bắt giữ bọn trí thức tư sản thuộc nhóm Kadet (Constitutional Democrat), rồi đã cho thả ra.

Điều quá rõ ràng là có những sai lầm đã phạm phải trong vụ việc.

Nhưng cũng rất rõ ràng rằng việc bắt nhóm này là cần thiết và đúng đắn.

Khi đọc ý kiến thẳng thắn của anh[Gorky phản đối việc bắt giữ], tôi nhớ lại cuộc tranh luận của chúng ta ở London, Capri và câu nói của anh khi đó để lại ấn tượng rất mạnh với tôi.

“Bọn văn nghệ sĩ chúng tôi là những kẻ vô trách nhiệm.”

Lenin tìm cách lý giải vụ bắt ” vài trăm quý ông Kadet và giả Kadet” là để phòng ngừa một âm mưu như vụ ở pháo đài Krasnaia Gorka, và nói đó chẳng phải là “bi kịch gì cả”.

Tiếp theo, Lenin chuyển sang câu chuyện về tác phẩm Chiến tranh, Đất mẹ và Nhân loại của Vladimir Korolenko (1853-1921) ấn hành tháng 8/1917.

Trong thư, Lenin gọi Korolenko, người Gorky coi như đàn anh, là kẻ “giả Kadet, gần như là một tay Menshevik”(phái chống Bolshevik trong Đảng Xã hội Nga).

Nhân đó, Lenin lên án “trí thức tư sản” và nói với Gorky rằng chỉ có “tri thức của công nông” mới là sức mạnh thực sự:

“Các lực lượng trí thức của công nhân và nông dân đang vươn lên, ngày càng mạnh hơn trong cuộc chiến đấu lật đổ bọn tư sản, những kẻ đồng phạm của chúng -tức là giai cấp có giáo dục, tay sai của đồng vốn tư bản -những kẻ cứ nghĩ chúng là bộ não của dân tộc.

Nhưng trên thực tế, chúng không phải là não, mà là cục phân của dân tộc.”

Lenin kết thúc lá thư bằng lời kêu gọi Gorky hãy bỏ ngay quan hệ trí thức tư sản càng sớm càng tốt.

Coi trí thức tư sản là ‘cục phân’ trong hoàn cảnh nào?

Nước Nga sau Cách mạng 1917 rơi vào cảnh hỗn loạn, nội chiến và bị bao vây.

Korolenko

NGUỒN HÌNH ẢNH, FOTOSOYUZ

Chụp lại hình ảnh,

Vladimir Korolenko sinh ở Zhitomir trong gia đình gốc Ukraine – Ba Lan và qua đời tại quê hương sau thời gian thất vọng nặng nề với hành xử của chính quyền Xô Viết

Tháng 2/1919, Maxim Gorki trong “Lời kêu gọi gửi ra toàn thế giới đã ca ngợi Lenin và cách mạng Nga vốn đang phải đối mặt với nhiều kẻ thù:

“Lãnh đạo chiến dịch chống lại Nga là Woodrow Wilson. Vladimir Lenin đang nắm chắc ngọn đuốc của Cách mạng Nga trong tay và rọi chiếu ánh sáng ra toàn thế giới. Giai cấp vô sản và người lao động trí thức (intellectual workers) cần chọn giữa những kẻ bảo vệ trật tự cũ, những kẻ đại diện cho chính phủ của thiểu số kiểm soát đa số, chế độ cũ không có tương lai, và những người phá đổ tất cả thứ văn hóa đó, những người kiến tạo lý tưởng xã hội mới, và là hiện thân của của ý tưởng hạnh phúc, việc làm tự do, tình huynh đệ của nhân dân với công nhân.”

Tuy thế, cũng từ năm 1919, Gorky và nhiều trí thức Nga ủng hộ cách mạng đã lo ngại trước làn sóng bắt bớ của chính quyền Lenin nhắm vào nhóm cựu Kadet, gồm nhiều nhà văn, nhà thơ, nhà giáo dục Nga nổi tiếng.

Đảng Kadet là lượng chính trị trung hữu, ủng hộ tự do cá nhân, bảo vệ thiểu số Do Thái, có mặt trong Viện Duma Nga từ 1906.

Sau Cách mạng 2/1917, Kadet có bốn thành viên vào chính phủ lâm thời, nhưng sau bị chính quyền Bolshevik cho là bất hợp pháp.

Từ năm 1919, chính quyền của Lenin ra lệnh bắt hàng loạt trí thức, nhà khoa hoặc, văn nghệ sĩ Nga, gồm cả những người theo Kadet.

Chính quyền trục xuất những cựu thành viên Kadet và các đảng Xã hội Chủ nghĩa Cách mạng, Menshevik và Dân tộc chủ nghĩa.

Các đợt trấn áp này bị trí thức từng ủng hộ Cách mạng tháng 10 phản đối.

Vì những người đã bị đuổi sang Phương Tây tiếp tục viết bài, lên tiếng phê phán chế độ ở Nga, Lenin cấm những người ở lại được xuất cảnh.

Lenin qua đời đầu năm 1924 sau thời gian sức khoẻ suy yếu nghiêm trọng.

Hè năm 1918, ông bị nữ đảng viên Xã hội Chủ nghĩa Cách mạng Fanny Kaplan bắn trọng thương trong vụ ám sát không thành.

Cho đến lúc chết năm chưa đến 54 tuổi, trong người Lenin vẫn còn hai viên đạn.

Lenin và vợ, bà Nadezhda Krupskaya

NGUỒN HÌNH ẢNH, GETTY IMAGES

Chụp lại hình ảnh,

Lenin và vợ, bà Nadezhda Krupskaya. Lenin qua đời đầu năm 1924 sau thời gian sức khoẻ suy yếu nghiêm trọng vì bị nữ đảng viên Xã hội Chủ nghĩa Cách mạng Fanny Kaplan bắn trọng thương trong vụ ám sát không thành năm 1918.

Những tâm hồn Nga

Ngày nay, nước Nga đã có cái nhìn khác về di sản bạo lực một thời và những nhân vật nổi bật thời kỳ trước và sau năm 1917.

Sau 1990, việc phục hồi các trí thức Kadet và nhiều nhân vật khoa bảng thời trước cách mạng đã diễn ra.

Trên thực tế, dù bị Lenin phê phán, Korolenko vẫn có uy tín lớn với các nhân vật cộng sản châu Âu.

Rosa Luxemburg, một lãnh tụ cộng sản châu Âu gốc Do Thái, đã viết về Korolenko khi ngồi tù ở Breslau (nay là Wroclaw, Ba Lan) tháng 7/1918, ca ngợi và so sánh hai tài năng của văn học tiếng Nga:

“Tác phẩm Thời thơ ấu của Maxim Gorky có thể so sánh ở nhiều góc độ với Lịch sử đương đại của Korolenko. Về mặt nghệ thuật, họ thật khác nhau một trời một vực. Korolenko, như Turgenev mà ông luôn ngưỡng mộ, có tâm hồn mẫn cảm, có bản tính đầy chất thơ, con người của nhiều tâm trạng. Gorky, theo đúng truyền thống Dostoevsky, nhìn đời đầy kịch tính, là người đàn ông của các nguồn năng lượng và hành động rất tập trung…”

Là bậc đàn anh của Maxim Gorky, Korolenko, nổi tiếng với nhiều tác phẩm trong đó có Russkoe Bogatstvo, đã rút lui về quê nhà ở Ukraine sau cách mạng 1917 và qua đời năm 1921.

Sau khi Lenin chết, Maxim Gorky (sinh năm 1868) thì trở thành gương mặt của văn học công nông Liên Xô, và được Stalin tôn trọng, đề cao.

Tuy thế, các lá thư ông trao đổi với Stalin và Genrikh Yagoda (bộ trưởng an ninh Liên Xô) được công bố trong thập niên 1990 cho thấy Gorky vào những năm cuối đời cũng dần mất hết ảo tưởng rằng tự do có thể tồn tại trong thể chế Xô Viết và viết nhiều hơn về các chủ đề trước cách mạng 1917.

Qua đời năm 1936, đến 1938 tên tuổi Gorky lại bị lôi ra trong một vụ án với cáo buộc chính nói là Yagoda đã chủ mưu giết ông.

Các sử gia ngày nay cho rằng đó chỉ là vụ việc do Stalin dàn dựng.

Nguồn https://www.google.com.vn/…/culture-social-51211733.amp

May be an image of 2 people and text that says 'BBC BBCNEWS|TIÉNGVIỆT NEWS TIẾNG VIỆT Lenin lần đầu gọi 'trí thức là phân' trong thư gửi Gorky'

Cha ơi, xin đừng bán con…

Cha ơi, xin đừng bán con…

Akhtar Mohammad, 30 tuổi, buộc phải bán đứa con gái 2 tuổi của mình để sinh sống. Ảnh: FRERL.org

Parwana Malik, cô bé với đôi mắt đen và gò má ửng hồng, cười khúc khích khi nhảy dây cùng bạn, nhưng em đang rất lo vì sắp phải làm vợ một ông đáng tuổi cha chú.

Người đàn ông muốn mua Parwana về làm vợ nói ông mới… 55 tuổi. Nhưng theo cách tả của Parwana với CNN. Đó là một “ông lão” với bộ râu và lông mày trắng toát. Em lo lắng sẽ bị đánh đập và bị bắt làm việc nhà. Bố mẹ Parwana nói rằng, họ không còn lựa chọn nào. Vài tháng trước, Abdul Malik cha của Parwana, đã phải bán đứa con gái lớn 12 tuổi, chị của Parwana.

Hôm 22 Tháng Mười, Qorban, người mua Parwana, đến nhà và giao 200,000 Afghanis (khoảng $2,200) cho Malik dưới hình thức cừu, đất và tiền mặt. Parwana, đội khăn trùm đầu màu đen với một vòng hoa sặc sỡ quanh cổ, giấu mặt và khóc thút thít. Malik vừa khóc, vừa nói với Qorban: “Đây là cô dâu của ông. Xin hãy chăm sóc con bé, bây giờ ông có trách nhiệm với nó, đừng đánh nó”. Qorban không xem vụ mua bán là một cuộc hôn nhân, nói rằng ông đã có vợ và vợ ông sẽ chăm sóc Parwana như con. “Giá mua Parwana rẻ bèo. Cha của bé rất nghèo và đang cần tiền. Bé sẽ làm việc tại nhà tôi. Tôi sẽ không đánh, mà đối xử với bé như người trong nhà. Tôi sẽ đối xử tốt với cô bé,” Qorban nói rồi nắm chặt cánh tay Parwana và dẫn em ra khỏi cửa. Malik đứng ở ngưỡng cửa nhìn theo con gái. Parwana cố bám chặt chân vào đất để không phải rời đi, nhưng không ích gì. Malik rất đau khổ, vì ngay sau nói “sẽ đối xử với con bé như người nhà,” người mua lại nói với anh: “Tôi bỏ tiền mua con bé, tôi làm gì là việc của tôi, không phải việc của anh.”

 Một trại tị nạn ở Afghanistan, nơi người dân quá khổ, phải bán con mà sống. Minh họa: RFERL.org.

Trước khi phải về nhà “ông lão” kia, Parwana hy vọng sẽ thay đổi suy nghĩ của cha mẹ. Em mơ ước trở thành giáo viên và không muốn bỏ học. Em cầu xin cha mẹ đừng bán em đi, nhưng vô ích. Malik nói, anh đang “suy sụp” với cảm giác tội lỗi, xấu hổ và lo lắng. Anh đã làm mọi cách để không phải bán con, như đến thủ phủ Qala-e-Naw của tỉnh để tìm việc làm, nhưng không ai cho anh một công việc gì. Anh cũng phải vay mượn từ người thân. Vợ anh phải xin thức ăn từ những người khác trong trại di cư. Nhưng “Nhà tôi có tám người. Tôi phải bán con để nuôi sống những đứa còn lại,” anh nói. Tiền bán Parwana sẽ chỉ giúp gia đình anh cầm cự trong vài tháng, trước khi Malik phải tìm giải pháp khác. 

Gia đình Parwana ở trong một trại tị nạn ở tỉnh Badghis, Tây Bắc Afghanistan suốt bốn năm qua. Họ sống nhờ vào viện trợ nhân đạo và những công việc kiếm chỉ được vài đôla mỗi ngày. Sau khi Taliban tái giành quyền kiểm soát Afghanistan hồi Tháng Tám, cuộc sống của gia đình Parwana cũng như nhiều gia đình khác rất sức khó khăn, càng trở nên tồi tệ. Trong bối cảnh viện trợ quốc tế cạn kiệt và nền kinh tế trên bờ sụp đổ, họ không đủ khả năng mua nhu yếu phẩm cơ bản như thực phẩm. 

Cũng tại trại tị nạn ở Badghis, vài tháng trước, Akhtar Mohammad, 30 tuổi, phải đối mặt với một quyết định sinh tử: Để cả gia đình chết đói, hoặc bán đứa con gái hai tuổi của mình. Không thể trồng trọt để nuôi sống gia đình, lại thêm gánh nặng nợ nần, gia đình anh không có gì để bỏ bụng. Sau khi bán đi ba con cừu, Mohammad phải bán tới đứa con rứt ruột đẻ ra. “Tôi buộc phải bán con gái của mình,” Mohammad nói. “Tôi không có tiền và tôi cần phải nuôi sống gia đình mình.” Mohammad bán con gái của mình với giá 150,000 Afghanis (khoảng $2,000) cho một người mua mà anh không nêu tên. Anh giữ lại đứa con còn lại của mình, một cậu con trai bốn tuổi.

Nông dân Akhtar Mohammad ở tỉnh Badghis phải bán con mà sống. Ảnh: RFERL.org

Một bé gái khác, Magul, 10 tuổi, ở tỉnh Ghor, ngày nào cũng khóc vì nghe cha nói sắp phải về nhà một ông già 70 tuổi để trừ nợ cho gia đình. Cha mẹ bé đã vay 200,000 Afghanis (khoảng $2,200) từ người hàng xóm, nhưng không có việc làm và tiền tiết kiệm nên họ không cách nào trả được nợ. Người mua đã kéo anh Ibrahim – cha của Magul – đến nhà tù của Taliban và dọa bỏ tù vì không trả được nợ. “Tôi không biết phải làm sao nữa,” Ibrahim nói. “Dù tôi không giao con gái cho ông ta, ông ấy cũng sẽ mang con tôi đi mà.” 

Giống Qorban, người mua khẳng định sẽ không ngược đãi Magul. Em chỉ phải giúp nấu ăn, dọn dẹp trong nhà. Nhưng ai biết được ông ta có giữ đúng lời cam đoan ấy? “Cháu không muốn đi với ông ấy. Nếu họ bắt cháu đi, cháu sẽ tự tử,” Magul ngồi trên sàn nhà, vừa khóc nức nở vừa nói. “Cháu không muốn xa bố mẹ cháu đâu.”

Gia đình Ibrahim có chín người. Anh đã phải bán hai con gái, đứa bốn tuổi, đứa chín tuổi, và sắp bán thêm con với giá chỉ có 100,000 Afghanis (khoảng $1,100) mỗi bé. 

Kết hôn với trẻ em dưới 15 tuổi là bất hợp pháp ở Afghanistan, nhưng việc này đã phổ biến suốt nhiều năm, đặc biệt là ở các vùng nông thôn. Hiện trạng càng lan rộng kể từ Tháng Tám, khi người dân phải chịu đói và ngày càng tuyệt vọng. Hơn một nửa dân số đang phải đối mặt với tình trạng mất an ninh lương thực nghiêm trọng và hơn ba triệu trẻ em dưới năm tuổi phải đối mặt tình trạng suy dinh dưỡng cấp tính những tháng tới. Giá lương thực tăng vọt, các ngân hàng cạn tiền và người lao động không được trả lương.

 Kết hôn với trẻ em dưới 15 tuổi là bất hợp pháp ở Afghanistan, nhưng việc này đã phổ biến suốt nhiều năm qua. Trong hình, cậu bé 12 tuổi lấy cô bé 8 tuổi làm vợ. Ảnh: RFERL.org

“Số lượng các gia đình phải bán con mà sống cứ ngày một tăng. Thiếu ăn, thiếu việc làm khiến các gia đình cảm thấy cần phải làm như vậy,” Mohammad Naiem Nazem, nhà hoạt động nhân quyền ở Badghis, cho biết. Các thủ lĩnh địa phương của Taliban ở Badghis nói rằng họ có kế hoạch phân phát thực phẩm để ngăn các gia đình bán con gái. “Khi chúng tôi thực hiện kế hoạch này mà họ vẫn bán con thì chúng tôi sẽ bỏ tù họ,” Mawlawai Jalaludin, người phát ngôn của Bộ Tư pháp Taliban, cho biết. 

Nhưng vấn đề không phải chỉ ở Badghis hay Ghor. Khi mùa Đông đến gần, cả Taliban và các nhóm nhân đạo đang đề nghị thêm viện trợ, hy vọng có thể ngăn hôn nhân trẻ em gia tăng. 

Gần 677,000 người đã phải di dời trong năm nay do giao tranh, theo Văn phòng Điều phối các Vấn đề Nhân đạo của LHQ (UNOCHA). Nhiều người trong số họ sống trong những túp lều ở các trại di cư như gia đình Parwana. Sự bấp bênh cộng với tình trạng nghèo đói gia tăng đã đẩy nhiều bé gái vào những cuộc hôn nhân mua bán. 

Hồi Tháng Chín, các nhà tài trợ Liên Hợp Quốc cam kết viện trợ nhân đạo hơn một tỷ đôla, trong đó $606 triệu sẽ đáp ứng nhu cầu cấp bách nhất của người Afghanistan. Nhưng một số quốc gia thành viên chưa bàn giao khoản tiền đã cam kết. Isabelle Moussard Carlsen, người đứng đầu văn phòng UNOCHA, nhấn mạnh rằng nhân viên cứu trợ nhân đạo vẫn ở Afghanistan, cung cấp cứu trợ và hỗ trợ các bệnh viện, nhưng điều đó chưa đủ.

Cái lạnh đang ập về và tuyết đã bắt đầu phủ khắp các vùng của đất nước. Khi dùng hết tiền bán Parwana, Malik không biết phải làm gì, trong khi vẫn phải xoay xở để nuôi bốn đứa, ba đứa con gái và một đứa con trai còn thơ dại. “Chúng tôi không có tương lai, tương lai của chúng tôi đã bị hủy hoại,” anh nói. “Tôi sẽ phải bán một đứa con gái khác nếu tình hình tài chính không được cải thiện, có thể là đứa hai tuổi.”

From: Do Tan Hung & KimBằng Nguyễn

Đại học Johns Hopkins: Số tử vong vì COVID-19 trên thế giới gần tới mốc 5 triệu

VOA Tiếng Việt 

Trung Thông tin COVID-19 của Đại học Johns Hopkins sớm Chủ nhật cho biết rằng số người chết vì đại dịch COVID-19 chỉ còn chưa đầy 4.000 người là tới mốc 5 triệu người.

Con số ca tử vong trên thế giới đã chạm mốc 4 triệu ca cách đây hơn bốn tháng.

Thủ tướng Ấn Độ đã nói với các nhà lãnh đạo thế giới tại hội nghị thượng đỉnh G20 ở Rome rằng Ấn Độ sẽ sản xuất 5 triệu liều vắc-xin COVID-19 vào cuối năm tới để sử dụng tại nước ông và trên toàn thế giới.

Tuy nhiên, ông Narendra Modi hôm thứ Bảy nói rằng 5 triệu liều sẽ dễ sản xuất hơn nếu Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) chấp thuận vắc-xin Covaxin của Ấn Độ và đưa nó vào danh sách sử dụng khẩn cấp của WHO. Covaxin được sản xuất bởi công ty Bharat Biotech của Ấn Độ.

Trong khi đó, ông Tập Cận Bình, lãnh đạo Trung Quốc, nói với hội nghị thượng đỉnh hôm thứ Bảy qua đường truyền video rằng Trung Quốc đã sản xuất hơn 1,6 tỷ liều vắc-xin COVID-19 và được phân phối trên khắp thế giới.

Tuần trước, các nhân viên thành phố New York đã gấp rút đi tiêm vắc-xin COVID-19 để đáp ứng yêu cầu phải tiêm tiêm ít nhất một liều vắc-xin COVID-19 vào ngày thứ Sáu.

Tuy nhiên, một trong sáu người, tức hơn 26 nghìn nhân viên, vẫn chưa được tiêm chủng. Những nhân viên chưa tiêm phòng sẽ phải nghỉ không lương.

Đức giám mục giáo phận Ôn Châu lại bị bắt đi

Make Christianity Great As Always is in Wenzhou, China.

{Đức giám mục giáo phận Ôn Châu lại bị bắt đi}

Hôm 26/10/2021 vừa qua, hãng tin Công giáo Á châu, Asia News đưa tin: Đức cha Shao Zhumin: Thiệu Chúc Mẫn, Giám mục Ôn Châu, tỉnh Chiết giang, lại bị công an nhà nước Trung Quốc bắt đi.

Qua một sứ điệp, các tín hữu Công giáo xin cầu nguyện cho Đức giám mục bị bắt đi: “Xin anh chị em cầu xin Chúa ban cho Đức cha được lòng tín thác và can đảm, không bị xuống tinh thần vì những gì xảy ra; xin anh chị em cũng hãy cầu nguyện để ngài được an mạnh dưới sự hướng dẫn của Chúa Kitô, để Đức cha sớm trở về với chúng ta để chăm sóc đoàn chiên; chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện”.

Đây không phải là lần đầu tiên Đức cha Thiệu Chúc Mẫn bị bắt đi trong nhiều tháng. Nhà nước tìm cách “tẩy não” Đức cha để buộc ngài gia nhập hội Công giáo yêu nước Trung Quốc, một cơ quan tùy thuộc đảng cộng sản Trung Quốc. Đức cha Mẫn do Tòa Thánh bổ nhiệm nhưng không được nhà nước nhìn nhận.

Những vụ bắt Đức cha Mẫn thường xảy ra vào dịp áp các lễ quan trọng của Công giáo, như Giáng sinh, Phục sinh, Lễ Đức Mẹ Hồn xác lên trời, và nay là chuẩn bị tháng Mười Một, tháng các linh hồn. Trong tháng này, các tín hữu thường đặc biệt hội họp nhau đọc kinh Mân côi và cầu nguyện cho người quá cố. Tại tỉnh Chiết Giang, tỷ lệ các tín hữu Kitô vượt quá 10% và các tín hữu tại đây rất nhiệt thành và họ chăm chỉ viếng nghĩa trang trong tháng Mười một, đặc biệt là viếng mộ Đức cha Lâm Tích Lê (Lin Xili), giám mục đầu tiên của giáo phận Ôn Châu, giám mục hầm trú được Đức Thánh cha Gioan Phaolô II bổ nhiệm hồi năm 1992. Năm 1999, ngài bị nhà nước bắt và cầm tù cho đến khi ngài qua đời năm 2009.

Trong những năm qua, nhà nước chặn cổng vào nghĩa trang Ôn Châu bằng hàng rào sắt để cấm cản các tín hữu Công giáo đến tụ họp trong đó.

Năm nay, họ trực tiếp bắt Đức cha Thiệu Chúc Mẫn.

(Asia News 26-10-2021)

May be an image of 1 person, standing and indoor

Phát biểu của Trump về ngày 6/1 sẽ là bằng chứng chống lại ông ta

Phát biểu của Trump về ngày 6/1 sẽ là bằng chứng chống lại ông ta

Bởi  AdminTD

 Bùi K. Nguyên

13-10-2021

Mặc dù cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ xảy ra cách đây 11 tháng, nhưng trong buổi tụ họp ở tiểu bang Iowa hôm thứ bảy vừa qua, Trump vẫn tiếp tục lải nhải “Tôi không bao giờ chịu thua”. Dĩ nhiên qua lời nói này, Trump nhận được nhiều lời hoan nghênh tán thưởng của những người tham dự, nhưng ông ta không hề đả động tới các hành động của mình trong ngày 6/1, cũng như trước đó.

Cuối tuần qua, bản báo cáo của Ủy ban Tư Pháp Thượng viện viết: Ba ngày trước cuộc bạo động ở Điện Capitol, Trump đã gây áp lực mạnh lên Bộ Tư pháp, như một âm mưu cuối cùng để đảo ngược kết quả bầu cử.

Trump đã làm gì trong ngày 6/1? Ký giả Jonathan Karl của đài ABC đưa tin, Kevin McCarthy, lãnh đạo đảng Cộng hòa tại Hạ viện đã gọi điện thoại cho Trump khi nghe tiếng súng nổ bên ngoài phòng họp Hạ viện. McCarthy yêu cầu Trump nói với những người ủng hộ ông ta đừng phá rối nữa, nhưng lúc đó Trump đã phản đối lời kêu gọi này.

Theo quyển sách “Sự phản bội: Hành động cuối cùng trong show diễn của Trump” (Betrayal: The Final Act of the Trump Show) của Jonathan Karl, sẽ xuất bản vào ngày 16/11/2021, các phụ tá tại Tòa Bạch ốc đã ghi hình vài phiên bản video khác nhau của Trump phát trên TV hôm đó. Những đoạn phim đầu, Trump không hề kêu gọi những kẻ bạo động giải tán. Đoạn phim cuối cùng mà mọi người đã thấy trên TV, kết thúc bằng lời ca ngợi những kẻ bạo loạn: “Chúng tôi yêu mến các anh lắm. Các anh thật là đặc biệt”. (Nguyên văn: “We love you. You are special”).

Ủy ban điều tra vụ bạo loạn ngày 6/1 của Hạ viện đang tìm kiếm những đoạn phim đã bị xóa bỏ này và đây là loại thông tin mà những người thân cận với Trump sẽ bị triệu tập tới hầu tòa, có thể cung cấp. Nỗ lực này không thể tránh khỏi một cuộc đối đầu về mặt pháp lý, bởi Trump lúc nào cũng muốn giấu giếm sự thật, trong khi Chính quyền Biden không che giấu các tài liệu và những lời cung khai mà Trump muốn giấu kín.

Trump vẫn dẫy dụa trong làn sóng chính trị, tiếp tục lan truyền những lời nói dối về cuộc bầu cử năm 2020. Hôm thứ sáu, ngày 10/8, danh hài Bill Maher của show “Real Time” trên đài HBO, so sánh Trump với một con cá mập sau ngày thất cử: Con cá chưa chết hẳn, nó bơi ra biển và lặng lẽ ăn tươi nuốt sống người ta.

Ý Maher muốn nói rằng, Trump đang “từ từ thanh trừng những Dân biểu đảng Cộng hòa, những người đã làm mất danh dự của ông ta trong vụ luận tội hoặc không công nhận Trump là một lãnh tụ chính đáng”. Maher ví các hành động của Trump lâu nay như một “cú đảo chính chậm” (slow coup).

Sự dí dỏm của Maher đã làm khán giả vỗ tay cười, nhưng cảnh báo cho chúng ta (nhất là những thành viên bảo thủ của đảng Cộng hòa), rằng nó có thể trở thành một sự thật đáng sợ. Hơn bao giờ hết, việc tìm hiểu nguyên do, diễn tiến, và bộ mặt thật của Trump quanh ngày 6/1 là rất quan trọng.

______

Tham khảo thêm:

1/ Trump tightens Jan. 6 vise for GOP: The Note: https://abcnews.go.com/Politics/trump-tightens-jan-vise-gop-note/story?id=80509393

2/ New Rule: The Slow-Moving Coup from Bill Maher:

httpv://www.youtube.com/watch?v=7cR4fXcsu9w&t=4s

New Rule: The Slow-Moving Coup | Real Time with Bill Maher (HBO)

 

Tướng Mỹ lo ngại TT Trump ”tâm thần bất ổn” ra lệnh tấn công Trung Quốc

Tướng Mỹ lo ngại TT Trump ”tâm thần bất ổn” ra lệnh tấn công Trung Quốc (RFI)

Đăng ngày: 15/09/2021 – 16:38

Tướng Mark Milley phát biểu trước báo giới, ngày 21/07/2021, tại Washington, Mỹ. AP – Kevin Wolf

Trọng Thành

Trong « Peril », cuốn sách sẽ được xuất bản ngày 22/09/2021, nhà báo nổi tiếng người Mỹ Bob Woodward và phóng viên Robert Costa tiết lộ việc viên tướng có cấp bậc cao nhất trong quân đội Mỹ hoàn toàn không tin tổng thống Donald Trump là người tỉnh táo vào thời gian cuối nhiệm kỳ tổng thống.

Tướng Mỹ lo ngại tổng thống Trump « tâm thần bất ổn » bất ngờ ra lệnh dùng vũ khí hạt nhân tấn công Trung Quốc. Theo trích đoạn tác phẩm, được công bố trên Washington Post và CNN, tướng Mark Milley, chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân, đã bí mật chuẩn bị để không thực hiện mệnh lệnh sử dụng vũ khí hạt nhân tấn công Trung Quốc, kịch bản được dự đoán có thể xảy ra sau thất bại của ông Trump trong cuộc bầu cử tổng thống ngày 03/11/2019.

Nhiều nguồn tin tình báo Hoa Kỳ khẳng định Trung Quốc coi khả năng Mỹ tấn công là điều có thể. Tướng Mark Milley đã phải đích thân gọi điện trấn an đồng nhiệm Trung Quốc Lý Tác Thành (Li Zuocheng) hai lần, trước và sau cuộc bầu cử.

Thông tín viên Guillaume Naudin tường trình từ Washington :

« Mark Milley đơn giản là chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân. Rõ ràng tướng Milley nghi ngờ về sự tỉnh táo của cấp trên, tổng tư lệnh và tổng thống Donald Trump. Sau vụ bạo loạn ngày 06/01/2021 trên đồi Capitol, tướng Mark Milley thậm chí còn đảm bảo với các tướng lĩnh cấp cao khác rằng thủ tục phát động các cuộc tấn công hạt nhân sẽ được tuân thủ – tức là mọi quyết định sẽ phải được thông qua ông.

Chỉ ít tháng trước đó, viên tướng cao cấp nhất trong quân đội Mỹ đã nói chuyện với người đồng cấp Trung Quốc để trấn an và khẳng định không có kế hoạch tấn công Trung Quốc. Một cuộc điện thoại khác với phía Trung Quốc sau vụ tấn công nhà Quốc Hội đồi Capitol, để cho phía Trung Quốc biết tình hình đã ổn định.

Cùng ngày hôm đó, 08/01, Mark Milley cũng đã có cuộc nói chuyện với bà Nancy Pelosi, chủ tịch Hạ Viện để trấn an lãnh đạo Hạ Viện và giải thích rằng tình hình đang được kiểm soát và quân đội sẽ không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp hoặc điên rồ.

Lãnh đạo Hạ Viện Nancy Pelosi nói: « Ông ta bị điên rồi, ông biết là ông ta điên rồi và ông ta đã bị điên trong một thời gian dài ». Người được coi là cố vấn quân sự thân cận nhất của Donald Trump trả lời: « Tôi hoàn toàn đồng ý với bà ». Cựu chủ nhân Nhà Trắng đã từ chối trả lời các câu hỏi từ phía các tác giả cuốn sách ».

Yêu cầu tình báo theo dõi « ứng xử bất thường » của ông Trump

Trong cuốn sách sắp công bố, với nhân chứng là khoảng 200 giới chức Hoa Kỳ ẩn danh, các tác giả thuật lại tướng Milley đã họp bộ tổng tham mưu, để nhấn mạnh với tất cả các sĩ quan có mặt rằng, nếu tổng thống Trump ra lệnh tấn công hạt nhân Trung Quốc, ông sẽ phải là người được thông báo trước tiên. 

Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân cũng yêu cầu lãnh đạo cơ quan tình báo CIA, Gina Haspel, và lãnh đạo cơ quan tình báo quân sự, tướng Paul Nakasone, theo dõi nhất cử nhất động bất thường của tổng thống mãn nhiệm Donald Trump.

Theo các tác giả, một số người cho rằng tướng Milley đã « hành động vượt quá thẩm quyền của mình », tuy nhiên, rõ ràng là viên sĩ quan cao cấp nhất của Quân đội Mỹ hiểu rằng cần phải hành động như vậy để « không cho phép xảy ra một đổ vỡ lịch sử trong trật tự quốc tế, không có chiến tranh với Trung Quốc do bất cẩn, hay với bất cứ một quốc gia nào khác, và vũ khí hạt nhân sẽ không được sử dụng ».

Những phút cuối cùng trên chuyến bay số 93 ngày 11/9

Chau Nguyen Thi

Những phút cuối cùng trên chuyến bay số 93 ngày 11/9

Ôi Chúa ơi … Không! Cơ trưởng Dahl thốt lên – Đoạn cuối rùng rợn trên chuyển bay khủng bố 11/9

Tiếng hét lớn tuyệt vọng: “Này, này! Đưa cho tôi…!”, sau đó có âm thanh rít rất mạnh, kính vỡ và một tiếng “KHÔNG” là những lời cuối cùng trước khi tất cả kết thúc.

Một nhóm tiếp viên và hành khách trên chuyến bay số 93 biết rằng máy bay sẽ đâm vào mục tiêu nào đó, họ quyết định nổi dậy khiến âm mưu của bọn khủng bố thất bại.

Sáng ngày 11/9/2001, 4 tên không tặc đã cướp chuyến bay số hiệu 93 của hãng hàng không United Airlines. Chuyến bay có lộ trình từ sân bay quốc tế Newark ở New Jersey đến sân bay quốc tế San Francisco, California.

Khoảng 46 phút sau khi cất cánh, 4 tên không tặc đã khống chế máy bay và định đâm vào một mục tiêu nào đó, có thể là Điện Capitol, hoặc Trại David. Nhóm tiếp viên và hành khách sau khi biết tin về vụ khủng bố ở tháp đôi Trung tâm Thương mại Thế giới (WTC) đã quyết định nổi dậy.

Họ chiến đấu với 4 tên khủng bố để giành lại quyền kiểm soát máy bay, không cho chúng đạt được mục đích. Trong quá trình giằng co, những tên không tặc đã đâm máy bay xuống cánh đồng gần một mỏ khai thác bỏ hoang ở thị trấn Stonycreek, hạt Somerse, Pennsylvania.

Chuyến bay số 93 là chiếc máy bay duy nhất trong số 4 máy bay bị cướp hôm 11/9/2001 không đạt được mục tiêu dự kiến.

KẺ CHỈ HUY LÀ CON NHÀ GIÀU

Nhóm không tặc trên chuyến bay số 93 được chỉ huy bởi Ziad Jarrah, thành viên của tổ chức khủng bố al Qaeda. Jarrah sinh ra ở Lebanon trong một gia đình giàu có và có nền giáo dục thế tục.

Jarrah mơ ước trở thành phi công và chuyển đến Đức năm 1996 và đăng ký học tiếng Đức tại Đại học Greifswald. Một năm sau, Jarrah chuyển đến Hamburg và bắt đầu theo học ngành kỹ thuật hàng không, Đại học Khoa học Ứng dụng Hamburg.

Tại Hamburg, Jarrah trở thành tín đồ Hồi giáo sùng đạo và có liên hệ với chi nhánh Hamburg của al Qaeda. Năm 1999, Jarrah rời Hamburg đến Afghanistan. Tại đây, Jarrah được gặp trùm khủng bố bin Laden và được tuyển chọn vào đội cho kế hoạch khủng bố ngày 11/9.

Nhóm của Jarrah gồm 4 tên không tặc cơ bắp lên chuyến bay số 93 của hãng hàng không United Airlines vào lúc 7h48. Nhóm 4 tên không tặc đều ngồi ở khoang hạng nhất. Trước khi lên máy bay, Jarrah gọi 5 cuộc điện thoại đến Lebanon, một cuộc gọi tới Pháp và một cuộc gọi cho bạn gái ở Đức.

Một ngày trước khi lên máy bay để tấn công khủng bố, Jarrah gửi một lá thư chia tay cho bạn gái để nói rằng Jarrah yêu cô ấy.

CUỘC NỔI DẬY

Chuyến bay số 93 dự kiến cất cánh lúc 8h00 (giờ địa phương), nhưng bị hoãn cho đến 8h42 phút vì sân bay quá tải. 4 phút sau khi chuyến bay 93 cất cánh, chuyến bay số hiệu 11 của American Airlines đã đâm vào tháp bắc Trung tâm Thương mại Thế giới (WTC).

9 phút sau khi chuyến bay số 93 cất cánh, chuyến bay 175 đâm vào tháp nam WTC. Khi bọn không tặc chờ thời cơ để cướp máy bay, bên trong buồng lái, phi công đã nhận được cảnh báo từ đài kiểm soát không lưu mặt đất về vụ không tặc ở WTC. Họ không hề biết rằng một nhóm không tặc đang ở trên chuyến bay.

Lúc 9h28 phút, nhóm không tặc xông vào buồng lái khống chế phi công và giành quyền điều khiển máy bay. Ở thời điểm đó, 2 chuyến bay số hiệu 11 và 175 đã đâm vào tháp đôi WTC. Lúc này, đài kiểm soát không lưu mặt đất ở Cleveland liên lạc với chuyến bay số 93 thì nghe thấy tiếng la hét trong buồng lái.

Cuộc gọi thứ hai vài giây sau đó, kiểm soát không lưu mặt đất nghe rõ âm thanh “mayday, mayday” (một thuật ngữ quốc tế dùng cho các tình huống khẩn cấp qua liên lạc vô tuyến), cùng với tiếng hét “biến khỏi đây, cút khỏi đây”. Sau này người ta xác định giọng nói trong vô tuyến là của cơ phó.

Trong số 4 chiếc máy bay bị không tặc tấn công hôm 11/9/2001, chuyến bay số 93 là máy bay duy nhất phát tín hiệu cấp cứu về đài kiểm soát không lưu mặt đất.

Người ta không thể xác định chính xác thời gian chuyến bay 93 nằm dưới sự kiểm soát của những tên không tặc. Lúc 9h31, Jarrah bật loa để thông báo với hành khách với nội dung.

“Thưa quý vị, đây là cơ trưởng, xin hãy ở yên tại chỗ. Chúng ta đang có một quả bom trên máy bay”. Nhưng Jarrah lại bấm nhầm công tắc và những gì hắn nói được truyền xuống đài kiểm soát không lưu mặt đất.

Lúc 9h39, Jarrah tiếp tục thông báo với hành khách rằng máy bay sẽ quay trở lại sân bay. Nhưng chúng tiếp tục gặp rắc rối với việc kiểm soát máy bay. Trong khi những tên không tặc đang loay hoay với việc kiểm soát máy bay, thông tin về vụ không tặc ở WTC đã được báo cho các tiếp viên và hành khách trên máy bay.

Họ hiểu rằng chiếc máy bay của mình cũng bị không tặc chiếm quyền điều khiển và chúng sẽ không trở lại sân bay như tuyên bố. Hành khách trên máy bay hiểu rằng họ khó mà sống sót.

Sau một cuộc biểu quyết ngắn, nhóm gồm các tiếp viên và hành khách thống nhất phải giành lại quyền kiểm soát máy bay, không cho những tên không tặc đạt mục đích.

Một cuộc chiến giữa nhóm hành khách và những tên không tặc đã diễn ra bên ngoài và trong buồng lái. Cuộc hỗn chiến trong buồng lái khiến máy bay mất kiểm soát, chao đảo nhiều lần trên bầu trời.

Những tên không tặc nhận thấy chúng khó mà khống chế được nhóm hành khách đang nổi dậy, Jarrah đã đẩy cần lái khiến máy bay đâm xuống cánh đồng gần mỏ khoáng sản bỏ hoang ở thị trấn Stonycreek, hạt Somerset, Pennsylvania lúc 10h03 phút.

Người ta tin rằng Điện Capitol hoặc Trại David là mục tiêu của chiếc máy bay này. Toàn bộ số người trên máy bay thiệt mạng. Hành khách và phi hành đoàn trên chuyến bay số 93 được trao tặng Huy chương Vàng của Quốc hội Mỹ. Hành động và sự hy sinh dũng cảm của họ đã cứu nước Mỹ khỏi một thảm kịch khác.

Đài tưởng niệm các nạn nhân trên chuyến bay số 93 đã được xây dựng tại hiện trường vụ tai nạn.

NHỮNG PHÚT CUỐI CÙNG QUA ÂM THANH

Cho đến nay, vẫn không ai biết tường tận về những gì đã xảy ra trên chuyến bay 93 của Hãng Hàng không United Airlines, mà chỉ có thể suy đoán qua những âm thanh, tiếng nói truyền đi từ hệ thống liên lạc nội bộ trong buồng lái cùng những tin nhắn, những cuộc điện thoại.

Tuy nhiên, một điều không thể phủ nhận là nếu không nhờ vào những nỗ lực của phi hành đoàn và một số hành khách, con số người thiệt mạng trong vụ khủng bố ngày 11/9 chắc chắn sẽ không dừng lại ở gần 3.000 mà còn có thể nhiều hơn nữa…

9 giờ 27 phút, có vẻ cơ trưởng Dahl đã bị đánh bởi trong hệ thống thông tin nội bộ, Đài Kiểm soát không lưu Cleveland nghe thấy tiếng Dahl rên rỉ vì đau, kèm theo đó là những âm thanh giống như một cuộc vật lộn. 9 giờ 40 phút, Jarrah tranh luận với Ghamdi bằng tiếng Arab về việc cài đặt chế độ lái tự động.

Câu hỏi của một trong 2 tên không tặc: “Cái núm màu xanh này phải không?” lẫn với tiếng “bip bip” liên tục cho thấy dường như cả Jarrah lẫn Ghamdi đều gặp rắc rối bởi lẽ khi học lái chiếc Boeing 757 bằng thực tế ảo, chúng không hề được hướng dẫn cách xử lý sự cố này.

9 giờ 41 phút 56 giây, máy ghi âm buồng lái thu được tiếng kêu của cơ trưởng Dahl: “Ôi Chúa ơi”, giống như Dahl lại bị đánh. Liền sau đó là giọng của một tên không tặc: “Bảo anh ta nói chuyện với phi công và đưa phi công trở lại buồng lái”.

Chi tiết này cho thấy sau khi chiếm quyền điều khiển máy bay 93, bọn không tặc đã đưa cơ phó Homer xuống khoang hành khách. Một nhân viên thuộc Hãng United Airlines ở San Francisco gửi tin nhắn đến chiếc 93 lúc 9 giờ 46 phút: “Đã nghe báo cáo về sự cố. Xin xác nhận tất cả đều bình thường”. Tuy nhiên nhân viên này không nghe ai trả lời.

Trước tình hình ấy, Alessandro “Sandy” Rogers, điều phối viên kiểm soát không lưu Mỹ, phụ trách giám sát các chuyến bay ở bờ tây nước Mỹ lập tức thông báo cho Trung tâm Chỉ huy Herndon thuộc Cục Hàng không Liên bang Mỹ (FAA) tại bang Virginia rằng chuyến bay 93 không phản hồi các thông báo đồng thời bay sai hướng.

Một phút sau, hệ thống thu, phát tín hiệu trên chiếc 93 bị tắt nhưng Đài Kiếm soát không lưu sân bay Cleveland vẫn tiếp tục theo dõi chiếc 93 trên radar vệ tinh.

Dominic Del Rosso, phi công của Cơ quan Hàng không, Không gian Mỹ (NASA) cho biết lúc bay trên hồ Ontario, ông đã nhìn thấy chiếc 93 bay cách chiếc máy bay tiếp nhiên liệu KC-135 của ông chỉ khoảng 300m thay vì 610m như quy định an toàn. Dominic Del Rosso nói ông rất ngạc nhiên vì chiếc 93 im lặng sau khi ông phát đi tín hiệu cảnh báo.

10 phút trước khi chiếc 93 lao xuống đất, Glenn Cramer, điều phối viên thuộc một đường dây nóng xử lý các tình huống khẩn cấp ở bang Pennsylvania nhận được cuộc gọi di động từ một người đàn ông.

Người này cho biết ông đang ở trên máy bay và đang bị nhốt trong phòng vệ sinh, rằng đây không phải là trò bịp bợm: “Chúng tôi bị bắt cóc, máy bay đang lao xuống. Họ đang đánh nhau…”. Glenn Cramer nói ông nghe thấy nhiều tiếng la hét kéo dài cùng những tiếng động rất khó đoán. Cuối cùng là một tiếng nổ lớn, điện thoại mất liên lạc.

Cuộc đánh trả bọn không tặc của một nhóm hành khách trên chuyến bay số hiệu 93 hình như bắt đầu vào lúc 9 giờ 57 phút bởi lẽ 2 phút trước đó, Lisa Jefferson, nhân viên điều hành không lưu ở Cleveland nghe được tiếng nói của hành khách Todd Beamer: “Các bạn đã sẵn sàng chưa? Ok. Vậy thì cùng lên nào”.

Thời điểm này, chuyến bay 77 đã lao xuống Lầu Năm Góc còn chuyến 11 và 175 cũng đã đã đâm vào 2 tòa tháp đôi Trung tâm Thương mại Thế giới.

Có vẻ nhóm hành khách trên chiếc 93 đã tấn công Haznawi và Nami – là hai tên khủng bố có nhiệm vụ canh giữ những hành khách ở khoang sau bởi lẽ lúc 9 giờ 57 phút 55 giây, có tiếng Jarrah hét lên: “Chuyện gì vậy? Đánh nhau à?”.

9 giờ 58 phút 57 giây, nữ tiếp viên CeeCee Lyles gọi cho chồng một lần nữa từ điện thoại di động rồi nói rằng các hành khách đang cố gắng vào buồng lái trong lúc tên không tặc Jarrah liên tục cho máy bay nghiêng sang phải rồi nghiêng sang trái nhằm làm cho nhóm đánh trả mất thăng bằng.

Trong hệ thống thông tin nội bộ, các điều phối viên không lưu ở sân bay Cleveland nghe một tên không tặc hét lớn: “Chúng muốn vào. Giữ từ bên trong, giữ chặt, giữ”.

Cũng ở sân bay Cleveland, lúc 9 giờ 59 phút 52 giây, dữ liệu radar vệ tinh cho thấy chiếc 93 hết ngóc lên rồi lại chúi xuống. Máy ghi âm buồng lái ghi lại những âm thanh va chạm, la hét, tiếng thủy tinh vỡ. Ba lần trong khoảng thời gian 5 giây, có những tiếng kêu đau đớn của một tên không tặc bên ngoài buồng lái, có thể là Haznawi hoặc Nami.

10 giờ 03 giây, chiếc 93 trở lại trạng thái ổn định. 5 giây sau, Jarrah hỏi: “Chúng giết Haznawi và Nami rồi à? Đúng vậy không? Chúng ta kết thúc đi”. Có tiếng Ghamdi trả lời: “Chưa, chưa! Khi chúng vào, ta sẽ kết thúc”.

10 giờ 25 giây, một lần nữa, Jarrah lại cho máy bay chúi xuống. Ai đó trong số hành khách vừa khóc vừa nói: “Vào buồng lái đi, Nếu không chúng ta sẽ chết”. 16 giây sau, lại một hành khách hét lên: “Đẩy nó đi” (ám chỉ xe đẩy suất ăn) vì máy ghi âm đã ghi được tiếng đập ầm ầm vào cửa buồng lái.

10 giờ 1 phút, Jarrah đọc kinh “Đức Allah là đấng vĩ đại nhất” 2 lần rồi hỏi Ghamdi: “Chúng ta sẽ đẩy nó xuống chứ, có phải vậy không?”.

Ghamdi đáp: “Ừ! Ấn vào rồi kéo xuống”. Đến 10 giờ 2 phút 17 giây, dường như nhóm đánh trả đã vào được bên trong buồng lái bởi có tiếng của một hành khách: “Kéo nó lên”. Một giây sau, vẫn giọng Jarrah: “Đẩy nó xuống”.

10 giờ 2 phút 33 giây, bằng tiếng Arab, Jarrah hét lớn với vẻ tuyệt vọng: “Này, này! Đưa cho tôi, đưa cho tôi! Đưa nó cho tôi”.

Các thông số trên radar ở Cleveland cho thấy chiếc máy bay lao xuống rồi ngoặt về bên phải, sau đó lộn ngược trong lúc hai tên không tặc vẫn tiếp tục đọc kinh.

Trong số những âm thanh thu được, có tiếng rít liên tục, rất mạnh, tiếng kính vỡ và một tiếng “không” bằng ngôn ngữ Arab. Những lời cuối cùng trước khi tất cả kết thúc bởi sự va chạm dữ dội là một giọng bằng tiếng Anh, rất bình tĩnh: “Kéo nó lên”.

Chiếc Boeing 757 số hiệu 93 rơi xuống một cánh đồng ở Stonycreek,bang Pennsylvania, cách Washington, DC khoảng 20 phút bay. Dữ liệu cuối cùng trong máy ghi âm buồng lái được thực hiện lúc 10 giờ 3 phút 9 giây.

Dữ liệu cuối cùng của chuyến bay được hộp đen ghi lại 1 giây sau đó. Kết quả điều tra của Ban An toàn Giao thông Quốc gia Mỹ cho thấy máy bay lao xuống với tốc độ 906 km/ giờ, mũi máy bay tiếp đất ở góc 40 độ.

Vụ va chạm để lại một hố sâu 3m, rộng 12m. Tất cả 44 người trên máy bay đều chết. Dựa vào thời điểm máy ghi âm, hộp đen ghi dữ liệu chuyến bay ngừng hoạt động cũng như phân tích dữ liệu radar, dữ liệu vệ tinh và kiểm soát không lưu, các nhà điều tra xác định thời điểm chiếc 93 rơi là 10 giờ 3 phút 6 giây.

Ảnh : nạn nhân trên chuyến bay 93, họ đã hy sinh không vô ích.

Nhóm khủng bố ISIS-K ở Afghanistan là nhóm nào?

Van Pham

Nhóm khủng bố ISIS-K ở Afghanistan là nhóm nào?

Nhóm ISIS-K đã lên tiếng nhận trách nhiệm vụ tấn công bên ngoài sân bay quốc tế Hamid Karzai (còn gọi là sân bay Kabul) ngày 26-8. Nhóm này là ai và có mục đích gì?

Theo Hãng tin AP, ISIS-K, hay còn gọi là Nhà nước Hồi giáo Khorasan hoặc IS-K, là một nhánh của tổ chức Nhà nước Hồi giáo tự xưng (IS) ở Afghanistan, và là kẻ thù “không đội trời chung” của lực lượng Taliban.

Trong những năm gần đây, ISIS-K đã nhiều lần tấn công thường dân ở Afghanistan. Chi nhánh IS ở Afghanistan cực đoan hơn Taliban nhiều. ISIS-K từng công khai chặt đầu các nhà báo nước ngoài và đối xử tàn bạo với người Kurd và những người khác bị nhóm này bắt giữ tại Iraq và Syria.

Theo báo Wall Street Journal, ít nhất 90 người Afghanistan và 13 binh sĩ Mỹ đã thiệt mạng sau khi xảy ra 2 vụ đánh bom tự sát và một vụ tấn công bằng súng bên ngoài sân bay Kabul ngày 26-8.

Ít nhất 143 người khác bị thương trong vụ tấn công. Khoảng 18 binh sĩ Mỹ khác cũng bị thương. Có thể số thương vong sẽ tiếp tục tăng lên.

Tổng thống Mỹ Joe Biden thề sẽ tiêu diệt những kẻ đứng sau vụ tấn công trên.

Trước đó, vào tháng 4-2017, Mỹ từng đánh bom một khu phức hợp hầm trú ẩn và đường hầm của nhóm này.

Tuy nhiên, gần đây, ISIS-K được cho là đã tập trung tại các đô thị, gây khó khăn hơn cho các nỗ lực tấn công của Mỹ nhắm vào nhóm này trong khi tránh làm hại thường dân.

Theo nghiên cứu năm 2018 của Trung tâm Nghiên cứu chiến lược và quốc tế (CSIS), ISIS-K có trụ sở tại các tỉnh Kunar ở phía đông Kabul và Nangarhar gần biên giới Pakistan, và chỉ có khoảng 1.500-2.000 tay súng vào thời điểm đó.

Tuy nhiên, hiện không rõ lực lượng này có bao nhiêu tay súng vì Afghanistan “đang kết thúc các chiến dịch chống khủng bố không chỉ của Mỹ và các lực lượng Afghanistan mà còn của Taliban”.

ISIS-K xuất hiện từ năm 2014 khi IS nói chung đang ở đỉnh cao. Do đó, ISIS-K đã phải chật vật để khẳng định sự hiện diện của nhóm này trên các chiến trường chung của IS cũng như tại Afghanistan. ISIS-K cũng đã nỗ lực thu hút người từng thất bại dưới tay Taliban.

“Họ (Taliban và ISIS-K) là những tổ chức cạnh tranh nhau”, chuyên gia Raffaello Pantucci giải thích. Ông hiện làm việc tại Trung tâm quốc tế về Nghiên cứu khủng bố và bạo lực chính trị tại trường S. Rajaratnam về nghiên cứu quốc tế ở Singapore.

Taliban và ISIS-K đều ủng hộ luật Hồi giáo Sharia hà khắc và phản đối dân chủ, cũng như quyền của phụ nữ và người không phải dòng Hồi giáo Sunni.

Taliban là một “phong trào dân túy” tập trung chủ yếu vào Afghanistan. Trong khi đó, mục tiêu của ISIS-K là xây dựng một nhà nước Hồi giáo trên khắp Trung Đông và châu Á, trong đó có Afghanistan.

Đài NBC News dẫn lời các chuyên gia cho biết cuộc tấn công tại sân bay Kabul của ISIS-K không chỉ nhằm vào người Mỹ mà còn muốn làm mất mặt Taliban.

“Phương Tây sẽ thấy rất tệ vì cuộc tấn công này, nhưng nó lại khiến Taliban trông như họ không thể kiểm soát được tình hình của Afghanistan”, ông Pantucci nhận định.

Theo hãng tin Reuters, ngày 27-8, Taliban cho biết ít nhất 28 thành viên của lực lượng này nằm trong số những người đã thiệt mạng trong các vụ nổ bên ngoài sân bay Kabul. “Chúng tôi mất nhiều người hơn Mỹ”, một quan chức giấu tên của Taliban nói.

Quan chức này cũng cho biết Taliban không có lý do để gia hạn thời hạn sơ tán người khỏi Afghanistan của các nước khác.

– Tình nguyện viên và nhân viên y tế di chuyển thi thể nạn nhân thiệt mạng sau cuộc tấn công ở bên ngoài sân bay Kabul, Afghanistan ngày 26-8 – Ảnh: AFP

https://theconversation.com/what-is-isis-k-two-terrorism…

Mỹ nói 12 nước sẽ cho quá cảnh các chuyến bay di tản từ Kabul

VOA Tiếng Việt 

Chính phủ Mỹ ngày thứ Sáu nói rằng 12 quốc gia, từ châu Âu đến Trung Đông và Trung Á, sẽ cho phép người Mỹ và những người khác di tản khỏi Kabul được quá cảnh lãnh thổ của họ khi nước này đẩy mạnh nỗ lực di tản khỏi Afghanistan.

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Mỹ Ned Price cho biết Bahrain, Đan Mạch, Đức, Ý, Kazakhstan, Kuwait, Qatar, Tajikistan, Thổ Nhĩ Kỳ, UAE, Vương quốc Anh và Uzbekistan đã bắt đầu hoặc sẽ sớm bắt đầu quá cảnh người Mỹ, hoặc trong một số trường hợp khác, qua các vùng lãnh thổ của họ.

Mỹ đang chật vật di tản hàng ngàn người khỏi Afghanistan khi các báo cáo về những vụ trả đũa của Taliban nhắm vào những người Afghanistan từng làm việc với các lực lượng do Mỹ lãnh đạo gia tăng, buộc các cường quốc nước ngoài đẩy nhanh nỗ lực di tản, Reuters đưa tin.

Nhưng các quan chức cho biết không có chuyến bay di tản nào rời Kabul trong gần sáu giờ vào ngày thứ Sáu vì không có nơi nào để đi do quá đông người ở căn cứ không quân Al Udeid ở Qatar, nơi đang cho trú ẩn 8.000 người Afghanistan di tản. Các chuyến bay đó giờ đã khởi động lại.

Hơn 18.000 người đã được đưa ra ngoài kể từ khi các chiến binh Taliban chiếm thủ đô Kabul, theo liên minh xuyên Đại Tây Dương NATO.

Ông Price nói hầu hết các chuyến bay sẽ bay từ Kabul đến Qatar và sau đó là các nước này. Ông nói thêm rằng gần một chục quốc gia khác đã đưa ra “đề nghị hào phóng” liên quan đến việc di dời những người Afghanistan đang gặp rủi ro.

Liên hiệp Các Tiểu vương quốc Ả-rập đã đồng ý nhận 5.000 người Afghanistan di tản trong 10 ngày trên đường đến nước thứ ba theo yêu cầu của Mỹ, bộ ngoại giao nước này cho biết.

Một quan chức cao cấp của chính quyền Biden nói Washington đang ráo riết nỗ lực để đạt được thêm các thỏa thuận, Reuters cho biết.

Washington đang gấp rút đưa người ra khỏi Afghanistan trước hạn chót 31 tháng 8 khi các lực lượng của họ theo lịch trình rời khỏi quốc gia này. Tổng thống Joe Biden đầu tuần này cho biết các binh sĩ Mỹ cung cấp an ninh cho cuộc di tản có thể ở lại lâu hơn nếu cần thiết.

Một trong những trở ngại chính đối với những người muốn rời khỏi Afghanistan vẫn là hành trình đầy nguy hiểm đến sân bay Kabul. Mỹ cho đến nay không thể bảo đảm được việc đi lại an toàn cho công dân Mỹ hoặc những người khác, mặc dù Mỹ nói rằng họ đã nhận được sự bảo đảm từ Taliban rằng họ sẽ không chặn người đến đó.

Nhưng các báo cáo từ thực địa lại cho thấy khác. Hàng ngàn người Afghanistan ôm chặt giấy tờ, trẻ nhỏ và một số đồ đạc vẫn vây kín sân bay, nơi các chiến binh Taliban cầm súng ra lệnh cho những người không có giấy thông hành về nhà. Tại và xung quanh sân bay, 12 người đã thiệt mạng kể từ Chủ nhật, các quan chức NATO và Taliban cho biết.

TIN AFGHANISTAN SAU NGÀY TALIBAN TRỞ LẠI 20-8

TIN AFGHANISTAN SAU NGÀY TALIBAN TRỞ LẠI 20-8

– Sân bay Kabul căng thẳng: Mỹ siết bên trong, Taliban chặn bên ngoài

– Thay đổi ở Kabul nhìn từ khách sạn: Đàn ông ngừng cạo râu, nhân viên nữ ‘biến mất’

– Hé lộ ‘tổng thống’, thể chế chính trị theo luật Hồi giáo Sharia khi Taliban nắm quyền

– G7 kêu gọi Taliban mở lối sơ tán dân khỏi Kabul

********

Sân bay Kabul căng thẳng: Mỹ siết bên trong, Taliban chặn bên ngoài

Hàng ngàn người ở Kabul đang tuyệt vọng tìm đường rời khỏi Afghanistan, trong bối cảnh lực lượng Mỹ siết chặt kiểm soát bên trong sân bay, còn các chiến binh Taliban chặn tất cả lối vào sân bay.

Hôm 19-8, lực lượng Taliban kêu gọi đám đông người Afghanistan đang chờ bên ngoài sân bay Kabul mau chóng rời khỏi, vì không muốn họ gặp nguy hiểm.

Theo Hãng tin Reuters, 12 người đã thiệt mạng ở bên trong và xung quanh sân bay kể từ ngày 15-8, ngày Taliban giành quyền kiểm soát Kabul. Các thủ lĩnh Taliban cho biết người chết là do bị bắn hoặc giẫm đạp lên nhau trong lúc hỗn loạn.

Theo báo New York Times, bạo lực diễn ra ngay bên ngoài lối vào chính của sân bay. Đám đông cố gắng tràn vào bên trong, nhưng lực lượng Taliban dùng gậy đánh trả, đôi lúc có tiếng súng vang lên.

Taliban nổ súng đẩy lui người dân bên ngoài sân bay Kabul – Nguồn: NY TIMES

Đám đông gồm nhiều gia đình có trẻ em tụ tập bên ngoài cổng chính của sân bay. Các chiến binh Taliban nổ súng chỉ thiên để trấn áp bớt đám đông hỗn loạn.

“Taliban đã bắn chỉ thiên, xô đẩy người dân, đánh họ bằng AK-47”, Hãng tin Reuters dẫn lời một nhân chứng cho biết.

Trên các con đường xung quanh sân bay, nhiều người dân Afghanistan tụ tập và chờ đợi, mong bắt được chuyến bay rời khỏi đất nước.

Binh sĩ Taliban đi tuần tra dọc đường tới sân bay. Tiếng súng nổ vang khắp đường phố để kiềm chế dân chúng.

Tại lối vào phía đông cổng chính, các chiến binh Taliban đứng canh gác trên các bức tường bê tông.

“Cổng này đã đóng. Chỉ người nước ngoài và người có giấy tờ mới được qua”, một tay súng Taliban nói với người dân.

HÌNH:

– Sơ đồ tình hình sân bay Kabul ngày 19-8 – Ảnh: NY TIMES

– Rất đông người dân Kabul tụ tập bên ngoài con đường dẫn tới sân bay – Ảnh: NY TIMES

– Họ ngồi chờ đợi một chuyến bay để thoát khỏi Afghanistan – Ảnh: NY TIMES

– Người dân e dè trước nòng súng của các binh sĩ Taliban – Ảnh: NY TIMES

– Một tay súng đứng trên bức tường bê tông bên ngoài sân bay kêu gọi người dân kiềm chế – Ảnh: NY TIMES

https://www.nytimes.com/…/kabul-airport-tailban…

********

Thay đổi ở Kabul nhìn từ khách sạn: Đàn ông ngừng cạo râu, nhân viên nữ ‘biến mất’

Hai ngày sau khi Taliban nắm quyền kiểm soát, người Afghanistan đã quay trở lại làm việc, nhiều xe hơi hơn xuất hiện trên đường phố. Hành vi của mọi người bắt đầu thay đổi ở thủ đô Kabul.

Mới trước đó vài ngày, Taliban còn được xem là kẻ thù, nhiều nhân viên an ninh mặc đồng phục bảo vệ cả bên trong lẫn xung quanh khách sạn. Nay thì Taliban đang ở trong thành phố, họ trang bị súng và tùy ý mở cửa những chiếc xe.

Theo anh Malik Mudassir, phóng viên Đài BBC, tất cả các nhân viên nam tại khách sạn anh ở tại Kabul đã ngừng cạo râu.

Tất cả các nhân viên nữ đều “biến mất”. Tại quầy lễ tân, ở khâu dịch vụ buồng phòng, vệ sinh, tất cả đều không còn bóng dáng phụ nữ. Khách sạn cũng ngừng mở nhạc. “Tôi hỏi một nhân viên, người đó trả lời rằng: “Những người bạn” (PV – Taliban) đang ở đây vì thế không được có nhạc”.

Theo anh Malik Mudassir, tối 17-8, một nhóm 28 người đàn ông tự nhận là Taliban đến khách sạn nơi anh đang thuê phòng. Họ mang theo súng và yêu cầu được phục vụ đồ ăn. Các nhân viên của khách sạn rất lo lắng.

Quản lý an ninh của khách sạn nói với nhóm này: “Các anh thông cảm, chúng tôi cần bảo vệ nơi này. Bây giờ, bất kỳ ai cũng có thể mang súng và tự xưng là Taliban dù thực tế là trộm cướp. Vì vậy, phiền quý anh xác nhận ai thuộc nhóm mình, ai là Taliban và ai không. Các anh biết rõ hơn chúng tôi”.

Cuối cùng, tất cả những người đàn ông đều được ăn.

Trở về phòng mình, sau đó anh Mudassir đặt đồ ăn lên phòng nhưng khách sạn cho biết đoàn Taliban đã ăn hết sạch mọi thứ.

Ngày 17-8, Kabul có vẻ nhộn nhịp trở lại, xe cộ đông hơn ngoài đường, hàng quán mở cửa nhiều hơn, nhiều người quay lại các công việc hằng ngày.

Không có tin về các vụ bạo lực trong thành phố, không có tiếng súng nổ hay tiếng trực thăng, dù tiếng máy bay quân đội bay ở tầm cao thì vẫn có thể nghe được.

Sự hiện diện của lực lượng Taliban hiển nhiên là tăng. Các chiến binh đến từ nhiều nơi khác nhau ở khắp Afghanistan, tuy nhiên đa số đến từ tỉnh Logar ở phía nam thủ đô. Họ cho biết họ có mặt để đảm bảo trật tự.

Phóng viên BBC cho biết những người Taliban anh có dịp quan sát đối xử tử tế với người dân. Đôi khi họ còn hỏi thăm xem người dân có ổn không, có cần giúp đỡ gì không.

Khi hỏi thăm hai người bán rong ở trung tâm thành phố, họ giải thích với những người dân nghèo này rằng sự có mặt của Taliban hay Mỹ không có gì khác biệt.

Cũng theo BBC, hiện nay, có báo cáo cho rằng Taliban đã gây khó khăn cho những người muốn đến sân bay Kabul. Mặc dù khoảng 4.500 lính Mỹ đang kiểm soát sân bay nhưng tất cả các con đường dẫn đến các sân bay lại do Taliban kiểm soát.

Lực lượng này đặc biệt không cho người Afghanistan không mang theo giấy tờ đến sân bay. Nhưng ngay cả người có giấy tờ cũng gặp khó khăn.

Mỹ, Anh, Hà Lan và nhiều nước vẫn đang tiến hành công tác sơ tán người Afghanistan khỏi đất nước.

– Một chiến binh Taliban trên đường phố Kabul và hình ảnh phụ nữ trên các biển quảng cáo đã bị bôi đen – Ảnh: AFP

*******

Hé lộ ‘tổng thống’, thể chế chính trị theo luật Hồi giáo Sharia khi Taliban nắm quyền

Trước đây Taliban bắt phụ nữ phải mặc trang phục trùm kín mặt và thân người, che cả mắt, chỉ khoét những lỗ nhỏ để nhìn khi ra đường. Giờ đây chưa rõ quy định cụ thể, nhưng Taliban khẳng định không theo thể chế dân chủ.

Ngày 18-8, Hãng tin Reuters dẫn lời ông Waheedullah Hashimi, một thành viên cấp cao của Taliban, tiết lộ có thể một hội đồng cầm quyền sẽ điều hành đất nước Afghanistan.

“Sẽ không có thể chế dân chủ nào cả vì nó không có bất kỳ nền tảng nào ở đất nước chúng tôi. Chúng tôi sẽ không thảo luận về hệ thống chính trị sẽ áp dụng ở Afghanistan vì điều đó đã rõ ràng. Đó là (áp dụng) luật Hồi giáo Sharia” – ông Waheedullah Hashimi khẳng định trong cuộc phỏng vấn với Reuters.

Là người được tiếp cận quá trình ra quyết định của Taliban, ông Waheedullah Hashimi cho biết Haibatullah Akhundzada, thủ lĩnh tối cao của Taliban, có thể vẫn nắm quyền lãnh đạo về tổng thể.

Ông Akhundzada có thể sẽ nắm vai trò cao hơn người đứng đầu hội đồng cầm quyền. Người đứng đầu hội đồng cầm quyền là vị trí tương đương với tổng thống của Afghanistan.

“Có thể phó tướng của ông Akhundzada sẽ nắm vai trò tổng thống” – ông Hashimi thông tin.

Hiện nay, ông Akhundzada có 3 phó tướng, gồm Mawlavi Yaqoob, Sirajuddin Haqqani, và Abdul Ghani Baradar.

Ông Hashimi nói nhiều vấn đề liên quan tới cách điều hành đất nước Afghanistan của Taliban đều chưa được quyết định, nhưng khẳng định Afghanistan sẽ không theo thể chế dân chủ.

Thành viên cấp cao Taliban này cho biết ông sẽ tham gia một cuộc họp của các lãnh đạo Taliban trong tuần này để thảo luận về vấn đề điều hành đất nước.

“Các học giả của chúng tôi sẽ quyết định các bé gái có được phép đi học hay không. Họ sẽ quyết định phụ nữ nên mặc hijab (khăn trùm đầu và ngực), burqa (loại trang phục trùm kín mặt và thân người, che cả mắt, chỉ có một lớp lưới gồm những lỗ nhỏ để có thể nhìn xung quanh), hay chỉ mạng che mặt và mặc áo choàng abaya, hay thứ gì khác. Điều đó sẽ tùy thuộc các học giả” – ông Hashimi cho biết.

Theo đó, “99,99% người dân ở Afghanistan là người Hồi giáo và họ tin vào đạo Hồi. Khi bạn tin vào luật, chắc chắn bạn cần tuân thủ luật đó. Chúng tôi có một hội đồng gồm các học giả lỗi lạc. Họ sẽ quyết định cần làm gì”.

Trong video đăng ngày 18-8-2021, báo USA Today (Mỹ) chiếu lại một số hình ảnh cũ ở Afghanistan, trong đó có ảnh phụ nữ mặc burqa – Video: USA Today

Trước đó, tại một cuộc họp báo ở Kabul vào ngày 17-8, ông Zabihullah Mujahid, người phát ngôn chính của Taliban, nói phụ nữ sẽ được đi làm việc và học tập. Taliban cam kết sẽ tôn trọng quyền phụ nữ, nhưng phải trong khuôn khổ luật Hồi giáo.

Trong thời gian nắm quyền ở Afghanistan từ năm 1996 – 2001, Taliban đã sử dụng luật Hồi giáo Sharia để điều hành. Họ không cho phụ nữ đi làm việc. Các bé gái không được đi học và phụ nữ phải mặc burqa khi đi ra ngoài.

Đôi khi những người vi phạm quy định sẽ bị cảnh sát tôn giáo của Taliban đánh đập ở nơi công cộng.

Hiện nay các nhà lãnh đạo phương Tây cho biết họ sẽ đánh giá Taliban dựa trên hành động – gồm cách đối xử với các bé gái và phụ nữ.

Thủ tướng Anh Boris Johnson cảnh báo các nước không vội công nhận chính quyền mới ở Kabul và rằng phải đánh giá Taliban dựa trên hành động, thay vì lời nói của lực lượng này.

– Phụ nữ Afghanistan mặc burqa đứng cạnh một chiếc taxi ở Kabul vào ngày 31-7 – Ảnh: AFP

– Ông Waheedullah Hashimi (giữa), một thành viên cấp cao của Taliban – Ảnh: REUTERS

********

G7 kêu gọi Taliban mở lối sơ tán dân khỏi Kabul

Ngoại trưởng các nước nhóm G7 kêu gọi Taliban mở lối an toàn cho người dân sơ tán khỏi Kabul. Trong khi đó, biểu tình chống Taliban đã lan đến thủ đô của Afghanistan.

“Các bộ trưởng kêu gọi Taliban đảm bảo lối an toàn cho người nước ngoài và người Afghanistan muốn rời đi” – Hãng tin AFP dẫn tuyên bố đầu tiên của G7 về tình hình Afghanistan.

Nhóm này, bao gồm các nước Anh, Mỹ, Pháp, Đức, Nhật Bản và Canada, cũng hối thúc việc tìm kiếm giải pháp chính trị, hỗ trợ nhân đạo cho Afghanistan. “Cuộc khủng hoảng ở Afghanistan đòi hỏi một phản ứng quốc tế” – G7 cho biết.

Lời kêu gọi đưa ra trong lúc các tay súng Taliban đang canh giữ tại các chốt kiểm soát làm gia tăng lo ngại lực lượng này có thể chặn người di tản.

Mỹ và các nước vẫn đang di tản hàng ngàn người từ sân bay ở Kabul sau khi thành phố này rơi vào tay Taliban ngày 15-8. Nhiều người vẫn đang đổ dồn về đây với hy vọng được sơ tán.

Ngày 19-8, Hãng tin Ariana của Afghanistan và một liên đoàn thể thao ở nước này xác nhận 1 trong 2 người rơi khỏi máy bay sơ tán trong đoạn video đăng trên mạng xã hội là 1 cầu thủ bóng đá trẻ.

“Zaki Anwari, cũng như hàng ngàn thanh niên Afghanistan, muốn rời khỏi đất nước nhưng đã rơi khỏi một chiếc máy bay của Mỹ và tử vong” – liên đoàn thể thao này cho biết.

Tại Kabul, cuộc biểu tình chống Taliban cũng đã lan tới thành phố này sau khi bùng lên tại một số thành phố. Trước đó, một số người đã thiệt mạng khi tham gia biểu tình tại Asadabad và Jalalabad.

Theo Hãng tin Reuters, Taliban đã kêu gọi đoàn kết và người dân không nên rời khỏi Afghanistan.

Dù vậy, một tài liệu mật của Liên Hiệp Quốc (LHQ) cho thấy Taliban đang tăng cường truy lùng những người từng làm việc cho Mỹ và NATO dù nhóm này đã cam kết sẽ không trả thù. Tài liệu, do Trung tâm phân tích toàn cầu Na Uy soạn thảo, cũng cảnh báo lực lượng này có thể nhắm vào cả những người nước ngoài ở Afghanistan.

Trong khi đó, cuộc đàm phán hòa bình giữa các quan chức Afghanistan với Taliban vẫn đang tiếp diễn.

Phó tổng thống Afghanistan Fawzia Koofi, một đàm phán viên với Taliban, cho rằng việc Mỹ rút đi quá sớm đã gây bất lợi cho cuộc đàm phán. Theo bà Koofi, nếu Mỹ ở lại thêm 1 tháng có thể kết quả sẽ khác.

“Tổng thống Mỹ Joe Biden đã có thể hoãn việc rút quân, thậm chí chỉ một tháng thôi, để chờ một thỏa thuận chính trị. Họ có thể đã có một thỏa thuận” – bà Koofi nói.

Trước đó, ông Biden đã nói các binh lính Mỹ có thể ở lại lâu hơn thời hạn rút quân là 31-8 để đảm bảo mọi công dân Mỹ được sơ tán khỏi Afghanistan.

– Một nhóm người chờ lên máy bay sơ tán ở Kabul, Afghanistan, ngày 18-8 – Ảnh: REUTERS

Di tản ở Kabul. 

May be an image of 1 person, standing, crowd and text that says 'Capt. Chris Herbert U.S. Air Force Đám đông người Afghanistan hỗn loạn trốn chạy Taliban chen chúc nhau trên chiếc vận tải cơ C-17 Globemaster III của Không quân Hoa Kỳ bay từ Kabul, Afghanistan sang Qatar hôm 15/8/2021'

Khoảng 640 đàn ông, phụ nữ lẫn trẻ em đứng ngồi chen chúc nhau trên sàn chiếc C-17 mà theo nhà chế tạo Boeing thì chiếc vận tải cơ được thiết kế chỉ chở được tối đa 134 hành khách, với 54 ghế dọc hai bên, và 80 chỗ ngồi “tạm” dưới sàn.

Nhiều nhà quan sát nói rằng hình ảnh bên trong chiếc C-17 này mang dấu hiệu của một một niềm hy vọng và nói lên sự can đảm của phi hành đoàn làm nhiệm vụ di tản ở Kabul.