Biển Đông : Trung Quốc công khai đưa chiến đấu cơ đến Hoàng Sa
Tự thuật của 1 bác sĩ trẻ: Nhóm người thất đức nhất trong xã hội đã xuất hiện!

Tự thuật của một bác sĩ trẻ
Mỗi một bênh nhân ung thư đều không cam tâm ngồi chờ chết, xuất phát từ bản năng cầu mong được sống, có biết bao nhiêu bệnh nhân đã trở thành “miếng thịt Đường Tăng” tranh đi đoạt lại giữa các phòng khoa của một số bệnh viện bất lương nào đó…
Năm 2009, sau khi tôi tốt nghiệp chuyên ngành khoa ung bướu của trường Đại học y khoa Thiên Tân, tôi may mắn được trở thành bác sĩ khoa Ung bướu của một bệnh viện 3A ở tỉnh Sơn Đông.
Ngày đầu tiên làm việc, tôi khoác lên bộ áo choàng màu trắng, cùng với chủ nhiệm đi kiểm tra phòng. Kiểm tra phòng ca suốt một buổi sáng, tổng cộng có hơn 40 bệnh nhân mắc bệnh ung thư, bệnh tình của mỗi người trong số họ đều không giống nhau, đối với lời của chúng tôi họ đều là bảo sao nghe vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi tiếp nhận khám cho một cụ già mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Nhìn ảnh chụp X-quang của ông, tế bào ung thư đã lan ra toàn thân, không có khả năng trị liệu nữa. Hơn nữa, từ cách ăn mặc của ông có thể nhìn thấy được rằng, gia cảnh của ông cũng không phải khá giả gì, nên không cần phải tốn tiền một cách uổng phí nữa.
Xuất phát từ lòng hảo tâm, tôi gọi cô con gái của ông đến phòng làm việc, đề nghị cô ấy hãy từ bỏ việc trị liệu. Cô con gái của ông khóc ầm lên, đau khổ dẫn ông cụ về nhà. Không ngờ, một tuần sau đó, tôi phát hiện ông cụ lại nhập viện nữa!
Y tá trưởng kể lại rằng sau khi ông cụ về nhà đã không can tâm ngồi “chờ chết”, nên đã bán căn nhà của mình với giá 300 ngàn tệ (khoảng 1 tỷ đồng), lại đăng ký với một chuyên gia khoa Ung bướu yêu cầu chữa trị, lập tức đã được vị chuyên gia này cho vào nằm viện.
Y tá trưởng còn lén lén nói với tôi: ông cụ còn ở trong phòng bệnh nói y đức của anh tệ hại, bản thân không có năng lực chữa bệnh cho ông ta thì thôi, lại còn bảo ông về nhà chờ chết!
Cuối tháng 11/2009, khoa Ung bướu của chúng tôi phát tiền thưởng, bình quân mỗi một người mới được hơn 2.000 tệ! Chủ nhiệm đóng cửa lại mở cuộc họp kín với chúng tôi: “Bệnh viện chúng ta thực hành là kiểm tra đánh giá thành tích, thu nhập trừ đi chi phí lại cộng với tỷ lệ phần trăm trong trích phần trăm mới là tiền thưởng”.
Ông ấy cố tình dừng lại một chút, nói: “Không cần tôi phải giải thích thêm nữa phải không? Các cậu dùng thuốc rẻ có được thêm mấy đồng tiền, đó là tự do của các cậu, nhưng mà, các cậu không thể xem bản thân mình như là Bồ Tát hạ phàm, để cho mọi người phải ăn không khí (nhịn đói) theo các cậu được”. Lời của chủ nhiệm vừa dứt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, mặt của tôi lập tức nóng bừng…
Chuyện này chưa qua được mấy hôm, bệnh viện lại có một cán bộ nghỉ hưu mắc ung thư tiền liệt tuyến nhập viện, tế bào ung thư đã di căn đến vùng bụng. Bởi đã có giáo huấn từ bài học trước, tôi thử tìm đến vợ của ông nói chuyện: “Tôi nghĩ nên dùng thuốc tốt một chút, bởi vì như vậy có thể kéo dài mạng sống cho bệnh nhân…”.
Lời của tôi vừa dứt, vợ của ông liền gật đầu như gà mổ thóc: “Thuốc nào tốt thì hãy dùng thuốc đó, tôi không tiếc bỏ tiền cho lão Trương nhà tôi!”.
Có được câu nói này, tôi đã thả lỏng chân tay, thuốc gì đắt nhất thì dùng thuốc đó. Cuối cùng, ông cụ ở trong bệnh viện hai tháng, tổng cộng đã tiêu hết 1,3 tỷ đồng, cuối cùng vẫn mất.

Trong lòng tôi tự cảm thấy áy náy với ông cụ. Nhưng điều khiến tôi cười không được mà khóc cũng không xong, đó là sau khi lo liệu hậu sự xong, lãnh đạo bệnh viện lại đặc biệt gửi tặng cho tôi một cờ thi đua, nói tôi coi bệnh nhân giống như người trong nhà, cố gắng nâng cao chất lượng cuộc sống của bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối.
Tháng 7/2010, tôi đã tiếp nhận trị liệu cho một bệnh nhân mắc bệnh ung thư phổi thời kỳ đầu, cảm thấy cần phải làm phẫu thuật, liền giới thiệu bệnh nhân cho một bác sĩ thuộc khoa lồng ngực. Không ngờ rằng, bệnh nhân sau khi phẫu thuật, bác sĩ khoa lồng ngực đã đặc biệt mời tôi đi ăn một bữa cơm, và đưa cho tôi 500 tệ tiền phong bì.
Tôi không nhận, anh ta lại nói: “Đây là thứ mà cậu đáng được nhận. Sau này nếu như bên tôi có bệnh nhân cần làm hóa học trị liệu, cũng sẽ giới thiệu cho cậu. Hai chúng ta còn phải hợp tác trong thời gian dài!”.
Sau đó, anh ta còn lấy thân phận người đi trước để dạy dỗ tôi: “Cậu là học sinh vừa mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, bây giờ chưa nắm rõ công tác của khoa Ung bướu. Nói một cách đơn giản chính là thế này, bệnh nhân ung thư đến đây, trước hết cần giới thiệu cho bệnh viện ngoại khoa để cho họ làm phẫu thuật, để cho ngoại khoa kiếm được tiền phẫu thuật rồi, rồi chuyển bệnh nhân đến khoa hoa hóa học trị liệu để hóa trị, sau đó rồi chuyển đến khoa xạ trị để xạ trị, đợi đến khi những khoa này đều kiếm được tiền cả rồi, rồi hãy quẳng bệnh nhân đến khoa Trung y uống thuốc”.
Một chuyện xảy ra sau đó đã cho tôi chứng nghiệm được lời của vị bác sĩ ngoại khoa này. Có một bệnh nhân ung thư dạ dày thời kỳ cuối, tế bào ung thư đã di căn đến màng bụng, nhưng vẫn được chuyển đến ngoại khoa làm phẫu thuật, sau khi phẫu thuật xong rồi lại được lần lượt chuyển đến khoa Ung bướu để hóa trị, khoa xạ trị để xạ trị, khoa Trung y uống thuốc bắc, dày vò như vậy trong suốt 3 tháng, bệnh nhân đã chết. Tôi đã từng lén lén lấy tư liệu chụp X-quang của bệnh nhân ra xem thử, vừa nhìn thì phát hiện không có yêu cầu làm phẫu thuật.
Có một lần, bác sĩ ngoại khoa lồng ngực đã từng hợp tác trước đó chuyển đến cho tôi một bệnh nhân ung thư phổi đã phẫu thuật. Người bệnh hơn 70 tuổi, ung thư phổi giai đoạn đầu, dù cho không có làm hóa học trị liệu cũng có thể sống được một thời gian dài.
Không ngờ rằng, khi tôi tốt bụng nói với ông ấy rằng không cần phải làm hóa học trị liệu, ông ấy lại chất vấn tôi: “Sau khi phẫu thuật ung thư thì hóa trị, xạ trị là quy trình điều trị thông thường, nếu như nghe lời cậu không cần phải trị liệu nữa, vậy thì nếu như bệnh ung thư của tôi tái phát, cậu có gánh chịu trách nhiệm được không?”
Thật ra, hóa trị liệu có tác dụng phụ rất lớn, nhất là đối với bệnh nhân ung thư đã tuổi cao sức yếu mà nói, tác dụng phụ càng có thể dẫn đến cái chết. Gắng gượng trải qua hóa học trị liệu trong 4 tháng, khả năng miễn dịch của ông cụ càng lúc càng giảm đi, căn bệnh ung thư cũng đã theo đó mà tái phát.
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của người nhà, chúng tôi lại làm phẫu thuật bằng dao gamma cho ông cụ, kết quả khiến cho phạm vi di căn của khối u càng lớn hơn… Bị dày vò hành hạ như vậy trong hơn một năm, cuối cùng ông lão đã chết trong đau đớn!
Đọc đến đây, hẳn ai cũng cảm thấy thật thất vọng. Người bệnh thì khẩn cầu được sống, nhưng lại bị lợi dụng để rút sạch tiền tài. Tuy nhiên, điều đó dường như vẫn chưa là gì so với một sự thật thảm khốc đang diễn ra tại Trung Quốc, khiến người ta không khỏi bàng hoàng khi nghe đến…
Trung Quốc: Nơi nhiều bác sĩ đến bệnh viện không phải để cứu người, mà là để giết người!
Một ngày tháng 3 năm 2006, vì không thể chịu đựng thêm cảm giác tội lỗi và ám ảnh day dứt, Anne, vợ cũ một cựu bác sĩ phẫu thuật Trung Quốc đã đứng ra tiết lộ: Từ cuối năm 2001 đến tháng 10/2003, chồng cô đã lấy đi giác mạc của 2.000 người tu luyện Pháp Luân Công còn sống, nội tạng của họ cũng bị mổ cướp, sau đó thi thể bị hỏa thiêu mà không được sự đồng ý của người nhà.

Mặc dù chính quyền Trung Quốc vẫn liên tục phủ nhận việc lấy nội tạng từ tù nhân lương tâm, nhưng ngày càng nhiều bằng chứng xuất hiện đã tiếp tục chứng minh cho tội ác này.
Điển hình là năm 2009, Tổ chức Thế giới Điều tra về Bức hại Pháp Luân Công (WOIPFG) dẫn lời một sĩ quan công an dấu tên từng làm việc trong hệ thống Công an của tỉnh Liêu Ninh cho biết, vào ngày 9/4/2002, trong một phòng trên tầng 15 tại Tổng y viện Quân đội Thẩm Dương, chính ông đã tận mắt thấy 2 bác sĩ mổ lấy nội tạng của một cô giáo trung học 30 tuổi, vốn là học viên Pháp Luân Công, trong khi cô vẫn còn sống mà không hề tiêm thuốc tê.
Ông nhớ lại: “Con dao cắt xuống thịt, máu tung toé ra khỏi thân thể cô ấy… Ngay lúc đó, chúng tôi (công an vũ trang) đang đứng canh gác với một cây súng trên tay mỗi người. Cô ấy đã bị mổ tung, cô hét to một tiếng “Áaahhh!” Rồi thì cô hô lên: ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo!’…
Ngay lúc đó, bác sĩ, một bác sĩ giải phẫu quân đội, ngại ngùng. Rồi ông ấy nhìn tôi, sau đó nhìn viên công an giám sát chúng tôi. Rồi viên công an gật đầu, và ông ấy tiếp tục cắt vào các tĩnh mạch…
Tim của cô ấy bị cắt ra trước, kế tới là thận. Khi chiếc kéo cắt vào các tĩnh mạch tim của cô, thân hình cô bắt đầu co giật. Cảnh tượng thật là hãi hùng. Tôi có thể bắt chước giọng của cô ấy cho các bạn nghe, mặc dầu tôi không thể bắt chước hết được. Nó nghe giống như có cái gì đang bị cắt đứt, và sau đó cô ấy tiếp tục kêu “Áaahhh!” Từ đó miệng của cô ấy mở rộng, với hai con mắt của cô ấy trợn lên. Trời ơi… Tôi không muốn nói thêm nữa”…

Bên cạnh đó, mặc dù chính quyền Trung Quốc biện minh rằng họ chỉ tiến hành khoảng 10.000 ca cấy ghép mỗi năm, nhưng theo báo cáo điều tra của 2 nhà hoạt động nhân quyền David Matas, David Kilgour và phóng viên Ethan Gutmann được công bố vào tháng 6/2016, mỗi năm số ca ghép tạng thực tế ở Trung Quốc rơi vào khoảng từ 60.000 đến 100.000 ca, vượt xa con số mà chính quyền Trung Quốc đưa ra.
Ngoài ra tại Trung Quốc, bệnh nhân bao gồm cả người nước ngoài, được hẹn là sẽ có nội tạng khỏe mạnh để cấy ghép trong vài ngày, trái ngược với hầu hết các nước phương Tây tiên tiến, nơi một bệnh nhân chờ đợi nhiều tháng, đôi khi nhiều năm, cho một ca cấy ghép. Các nhà điều tra đóng giả là bệnh nhân gọi điện thoại đến các bệnh viện Trung Quốc đã xác nhận điều này.
Báo cáo điều tra của tổ chức WOIPFG công bố vào tháng 6/2015 cũng xác định: “Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dưới sự chỉ huy của cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân đã giết trên 2 triệu học viên Pháp Luân Công để mổ sống lấy nội tạng”. “Đây là con số vô cùng ghê rợn, nhưng hoàn toàn đáng tin”, phát ngôn viên của WOIPFG, ông Uông Chí Viễn nói thêm.
Theo ông Uông Chí Viễn, Báo cáo điều tra do WOIPFG bắt đầu thực hiện từ ngày 20/1/2003, trải qua hơn 10 năm theo dõi và điều tra về tội ác tàn sát các học viên Pháp Luân Công của ĐCSTQ, trên cơ sở thu thập và nắm vững số lượng lớn chứng cứ, dùng phương pháp điều tra thực chứng kết hợp phân tích chứng nghiệm mới đưa ra kết luận.
Cũng theo điều tra của ông Uông, hơn 9.500 bác sỹ cấy ghép nội tạng từ 865 bệnh viện bị nghi là đã tham gia vào việc mổ cướp nội tạng sống này.

Gần đây nhất hôm 6-7/4/2019, Tòa án Độc lập Điều tra về Thu hoạch Nội tạng cưỡng bức từ tù nhân lương tâm tại Trung Quốc, bao gồm các luật sư, một học giả, một chuyên gia y tế, và một doanh nhân, đã tổ chức các phiên điều trần tại London và sẽ công bố phán quyết cuối cùng vào tháng 6.
Nếu phán quyết của toà án trên thực sự mang sự thật ra ánh sáng, thì rõ ràng phán quyết đó thúc ép cộng đồng quốc tế có nghĩa vụ thực hiện công lý, và đưa những người phải chịu trách nhiệm ra chịu tội.
Giờ đây, ĐCSTQ và cả những người liên quan đang phải đối mặt với áp lực vô cùng lớn trước luật pháp và cộng đồng quốc tế về tội ác được xem là diệt chủng nhân loại này.
Video: Tội ác mổ cướp nội tạng tại Trung Quốc bị phơi bày trước diễn đàn TED
Báo nước Anh nói về “tính cách đói khát” của người Trung Quốc
Đâm, cướp tàu cá – Chiến lược của Trung Quốc để độc chiếm Biển Đông
Hoàng Chí Phong có một nửa là người gốc Việt?
Hoàng Chí Phong có một nửa là người gốc Việt?

Thủ Lĩnh Đã Về
Không cần cao to đẹp trai, không cần xăm trổ đầy mình, không cần đầu trọc lông lốc, đeo kính đen xì, dọa chết một bầy con xít hay tóc râu phất phới như Tạ Trí. Thủ lĩnh này mặt mũi non choẹt, má bấm ra sữa, đôi mắt khôn ngoan như những em bé Hà Nội hay nhảy tầu điện, hoặc đứng bơm xe đầu phố hồi nào. Đấy chính là thủ lĩnh của sinh viên Hồng Kông Hoàng Chi Phong, 22 tuổi. “Anh” ( mình cũng nể cậu ta mà xưng anh đây ) đảm nhiệm chức người hiệu triệu lãnh đạo một tổ chức có tên gọi là Học Dân Tư Triều 學民思潮(Scholarism), được thành lập ngày 29 tháng 5 năm 2011 với chủ trương thông qua vận động các phong trào xã hội để thay đổi thể chế chính trị. Anh còn là thủ lĩnh dẫn đầu cho cuộc biểu tình “Phong trào dù” năm 2014, bị tuyên án vào tù hai tháng và được thả tự do vào ngày 17-6, trong lúc Hồng Kông đang sôi sục xuống đường đòi bãi bỏ dự án dẫn độ và đòi bà đặc khu trưởng phải từ chức.
Trước tiên, xin nhắc để các anh chị cô bác tự hào rằng Hoàng Chi Phong có một nửa dòng máu Lạc Hồng, ra đời vào tháng 10 năm 1996 tại Hong Kong, mẹ là Grace Nguyễn đi cùng gia đình tìm đường tự do sang Hồng Kông và kết hôn với một công dân Hồng Kông tên là Hoàng Vĩ Minh, ông này là thành viên của đảng Công Dân Hong Kong, gia đình theo đạo Cơ Đốc và đeo đuổi giá trị quan phương Tây, nghiêng về Anh, Mỹ.
“Học Dân Tư Triều” đã sản sinh ra một thủ lĩnh cho phong trào học sinh ở Hong Kong – Hoàng Chi Phong, vậy thì sao lại thành lập “Học Dân Tư Triều “ ? Dân mình hay có câu “Con kiến mà kiện củ khoai” hoặc “ Dã tràng xe cát biển Đông”, cho rằng những người dân thường thì không thể nào đương đầu với các ông lớn chính phủ, ấy vậy mà tổ chức này đã lấy trứng chọi với đá, thành công tổ chức nhiều cuộc biểu tình dân chủ chống lại những dự thảo vô lý mị dân. Trung tuần năm 2011, chính phủ Hong Kong đưa ra một dự thảo và trưng cầu dân ý với nội dung là các trường tiểu học và trung học thêm vào bộ môn đạo đức và giáo dục quốc dân. Nhưng lập tức toàn dân phản đối, nhiều ý kiến cho rằng đây là mưu đồ của chính phủ Trung Quốc nhằm quản chế tư tưởng học sinh, chỉ tổ tốn thời gian và kinh phí. Và “Học Dân Tư Triều” được mấy em 9X đang đánh cù, đánh game đầu đường đứng ra tổ chức rồi hô hào dân chúng tham gia cuộc biểu tình ngày 1 tháng 7 năm 2012, phản đối bộ môn đạo đức và giáo dục quốc dân. Tư tưởng chủ đạo của tổ chức này là theo đuổi dân chủ và khoa học, khát vọng và bảo vệ dân chủ, tự do tư tưởng và ngôn luận, tẩy chay tinh thần yêu nước mù quáng.
Sau khi Phong bị kết án tù, ông bố Hoàng Vĩ Minh trả lời phỏng vấn của đài truyền hình Đức bày tỏ nỗi niềm và phê phán sự bất công trong chế độ tư pháp Hong Kong. Ông ta ca ngợi con mình dũng cảm, đơn thuần, khiêm tốn, dám xả thân vì lợi ích xã hội, là một tấm gương cho các thanh niên Hong Kong khác. Ông nói, kết án con tôi là bạo đồ là sai, bởi nó còn trẻ, sức yếu, lấy đâu ra sức mà xử dụng bạo lực. Hơn nữa, từ đầu đến đuôi Chí Phong đều kiên trì biểu tình trong hoà bình, lý tính, phi bạo lực. Phong bị chỉ chích là dùng bạo lực bởi hành động là trèo lên lan can? Vô lý thật!
Ông nói tiếp:” Tôi đặt tên cho nó là Hoàng Chí Phong là bắt nguồn trong đoạn 5 chương 45 trong Kinh Thánh “Thine arrows are sharp in the heart of the king’s enemies; whereby the people fall under thee.” ( Mũi tên sắc bén của Người bắn trúng tim tên vua thù địch, theo đó người dân phủ phục trước mặt Người ). Xem ra cũng có chút ứng nhiệm, nó đã làm ảnh hưởng được rất nhiều người thúc đẩy xã hội chuyển biến theo mặt phải của sự việc. Từ bé nó đã có tính như vậy, kiên trì tâm niệm, không hề chùn bước trong các vấn đề trọng đại, hơi giống tôi…hihi, tất nhiên nó không thể được thập toàn thập mỹ, vẫn cứ phải giữ thái độ khiêm nhường. Nên nhớ rằng, được đặt hình ảnh mình ở bìa ngoài của tạp chí Times và được kiến nghị giải Nobel hoà bình là rất hiếm hoi, dù sao đấy cũng chỉ là những hào quang hư vinh, nên vẫn phải giữ vững lập trường, bảo vệ những gì Hong Kong đã có, đó là dân chủ, tự do và chống lại cường quyền, áp bức.
Lão vung vài nhát chém đơn giản rồi để đấy, 500 nông hộ và 500 học trò nghĩ sao?
Báo TQ nói nhiều người Hong Kong biểu tình để ‘phản đối Mỹ’
Báo TQ nói nhiều người Hong Kong biểu tình để ‘phản đối Mỹ’
Tờ China Daily đưa tin hôm 17/6 rằng nhiều liên minh tổ chức xã hội ở Hong Kong đã xuống đường hôm Chủ Nhật để phản đối các thực thể nước ngoài đã khuấy động giới trẻ chống lại dự luật dẫn độ.
Tờ này cho biết Tổ chức Phụ huynh ở Đặc khu hành chính Hồng Kông đã đến biểu tình tại Lãnh sự quán Hoa Kỳ ở Hong Kong và Macao để kêu gọi các chính trị gia Hoa Kỳ không can thiệp vào dự luật dẫn độ và chuyện nội bộ của đặc khu.
Tờ này dẫn lời Stanley Ng Chau-pei, một chính trị gia Hong Kong thân Trung Quốc, nói rằng “thật đáng khinh khi một số chính trị gia Hoa Kỳ liên tục can thiệp vào vấn đề luật dẫn độ.”
Ông Ng nói tiếp rằng các phụ huynh Hong Kong cảm thấy có nghĩa vụ phải bảo vệ giới trẻ khỏi bị lôi vào chiêu trò chính trị, và bạo lực dẫn đến vi phạm pháp luật và hủy hoại tương lai của họ.
Theo bbc

Bắc Kinh loan tin dân Hồng Kông ‘biểu tình chống Mỹ,’ thế giới ngạc nhiên
HỒNG KÔNG (NV) – Trong khi cả thế giới chăm chú nhìn về diễn biến ở Hồng Kông trong tuần qua, phần lớn trong số 1.4 tỉ người Trung Quốc ở lục địa, ngay bên kia biên giới, thì lại hầu như không hay biết gì cả.
Bản tin của Bloomberg News hôm Thứ Hai, 17 Tháng Sáu, nói rằng trong lúc hàng triệu người xuống đường ở Hồng Kông để phản đối dự luật dẫn độ, một cuộc chiến khác cũng âm thầm diễn ra dọc theo ‘tường lửa’ của Bắc Kinh.
Bloomberg News cho biết trên trang mạng xã hội Weibo, các bản post bày tỏ sự ủng hộ dành cho người biểu tình ở Hồng Kông đều đã bị gỡ xuống, kể từ khi có các cuộc biểu tình phản đối cuối tuần trước đây, chỉ để lại các bài xã luận có nội dung hằn học nhắm vào đề tài “can dự quốc tế” vào nội tình Trung Quốc.

Những người sử dụng WeChat bên ngoài lục địa vẫn có thể chia sẻ hình ảnh và phát biểu về cuộc biểu tình trên trang này, những người bên trong ‘tường lửa’ internet ở Trung Quốc thì không nhìn thấy gì.
Nếu có ai đánh chữ “Hong Kong” vào trang truy cập Baidu, cũng sẽ không thấy tin tức gì về các cuộc xuống đường vĩ đại vừa qua. Giới kiểm duyệt nhà nước Trung Quốc cũng để ý đến bài hát “Do You Hear The People Sing”, từ vở nhạc kịch “Les Miserables”, và được người biểu tình coi như nhạc hiệu của họ, đã bị xóa khỏi dịch vụ streaming QQ Music của Tencent.
Tờ China Daily, viết bằng tiếng Anh, hôm Thứ Hai loan tin trên Twitter rằng các bậc phụ huynh ở Hồng Kông “đã kéo xuống đường hôm Chủ Nhật để kêu gọi các chính trị gia Mỹ đừng can dự vào luật dẫn độ nơi này”, một điều khiến những người theo dõi tình hình Hồng Kông ở bên ngoài Trung Quốc phải ngỡ ngàng.
Tờ Hoàn Cầu Thời Báo, ấn bản tiếng Anh của tờ Nhân Dân, cơ quan ngôn luận của đảng cộng sản Trung Quốc, đăng các bài xã luận chỉ trích điều gọi là “can dự của Mỹ”.
Hôm Thứ Hai, tờ báo còn đi xa hơn nữa, qua bài viết liên kết các cuộc biểu tình ở Hồng Kông với cuộc thương chiến Mỹ-Trung hiện nay. (V.Giang)
‘‘Vận mệnh châu Á’’ đang được quyết định tại Hồng Kông
Cat Bui and Thien Trinh shared a link.
BAO GIỜ VIỆT NAM CÓ ĐƯỢC MỘT JOSHUA WONG ?

BAO GIỜ VIỆT NAM CÓ ĐƯỢC MỘT JOSHUA WONG ?
“Cho dù phong trào phản kháng có ra sao đi nữa, chúng tôi sẽ giành lại được nền dân chủ và tiếp tục cuộc chiến. Bởi vì thời gian là người bạn tốt nhất của chúng tôi.” – Joshua Wong.
Tôi là sinh viên hai mươi tuổi, chào đời trước cuộc trao trả một năm.
Lớn lên dưới sự thống trị của Trung Quốc, tôi không có ký ức gì về Hong Kong thuộc địa hay cảm thấy gắn bó với Hong Kong vào thời ấy. Thay vì thế, hàng ngày tôi bị nhồi nhét vào đầu rất nhiều chân lý hiển nhiên: Hong Kong là và sẽ mãi mãi là một “phần bất khả xâm phạm” của Trung Quốc; và Đảng Cộng Sản Trung Quốc, hay ĐCSTQ, luôn luôn hành động cho quyền lợi tốt đẹp nhất của chúng ta dưới khuôn khổ “một nước, hai chế độ”.
Nhưng hai mươi năm sau khi chuyển giao chủ quyền, tôi bây giờ biết những sự thật hoàn toàn khác: Bắc Kinh vi phạm Tuyên bố Chung, hiệp ước quốc tế Trung Quốc ký với Anh vào năm 1984, khi vẫn tiếp tục không cho chúng ta quyền bầu cử tự do; do vậy Hong Kong bị sa lầy trên con đường bất tận đến dân chủ; và ĐCSTQ đã mở cuộc tấn công toàn lực vào các quyền tự do dân sự của chúng ta…
Cách đây sáu năm, theo chỉ thị Bắc Kinh, chính quyền Đặc Khu Hành Chính Hong Kong tuyên bố kế hoạch nhằm đưa “chương trình giáo dục quốc gia” vào tất cả các trường tiểu học và trung học trên toàn thành phố. Đây là âm mưu dễ dàng nhận thấy để in sâu vào trong trí thanh niên chúng ta tinh thần yêu nước khờ dại và lòng trung thành mù quáng với ĐCSTQ. Có lẽ những chính khách kỳ cựu quá xa cách với trường lớp nên các đảng đối lập không mấy quan tâm đến tin tức ấy.
Lúc ấy tôi mười bốn tuổi, chỉ mới bắt đầu vào lớp tám. Tôi biết tôi chẳng thể nào ngồi yên không làm gì cả trong khi chương trình giáo dục tẩy não nhiễm độc nền giáo dục chúng ta. Chính lúc ấy tôi thành lập tổ chức học sinh tên Học dân tư triều với nhóm nhỏ học sinh trung học để bảo vệ tư duy tự do và độc lập trong lớp học qua những cuộc biểu tình và các cách phản kháng ở cơ sở.
Các chiến dịch của chúng tôi thoạt đầu ít người quan tâm đến – các cuộc tuần hành đường phố của chúng tôi chỉ thu hút vài chục người tham dự và các cuộc diễn thuyết ngoài phố của chúng tôi không được báo chí đăng tải nhiều. Đáp lại bao nỗ lực của chúng tôi là tâm trạng cam phận nói chung, vì nhiều người nghĩ chống lại chính sách của Bắc Kinh cũng vô ích.
Đáng trách thay là xã hội Hong Kong chưa hoàn toàn đón nhận quan niệm về học sinh sinh viên đấu tranh. Hệ thống giáo dục dựa trên học thuộc lòng của chúng ta như trước đây và hiện nay vẫn còn quá chú trọng đến điểm số và các kỳ thi chung đến độ bất luận chuyện gì khác đều bị coi là xao lãng học hành. Điều này có thể hiểu. Đối với bao thế hệ người Hong Kong, phương tiện thăng tiến duy nhất và cũng là cách duy nhất đóng góp có ý nghĩa cho xã hội là đạt được mảnh bằng đại học danh giá (ưa chuộng nhất là quản trị kinh doanh) và những nghề nghiệp được chứng nhận (về tài chính, kế toán, luật hay y khoa). Chính trị xa lạ đối với tuổi trẻ đến mức bằng mọi giá khuyên họ tránh xa.
Nhưng tôi thấm nhuần lời dạy của Thánh Kinh. Thánh Phao-lô dặn dò chúng ta đừng “để ai coi thường anh vì anh còn trẻ” và tôi nhập tâm bài học ấy. Vào đêm trước ngày chương trình giáo dục quốc gia được đưa vào nhà trường, không bao lâu sau khi tài liệu do Bộ Giáo dục bảo trợ đã khen ngợi ĐCSTQ là “tổ chức lãnh đạo thống nhất, vô tư lợi và tiến bộ”, chúng tôi cuối cùng thành công trong việc khích lệ công chúng tức thời đứng lên chống lại tuyên truyền của chính quyền. Hơn 120 ngàn công dân đã xuất hiện ở “Quảng trường Công dân” bên ngoài trụ sở chính quyền để ủng hộ phong trào chúng tôi, buộc chính quyền Đặc Khu Hành Chính phải rút chương trình ra khỏi nhà trường ngay vào ngày hôm sau…
Tôi tin đã qua rồi thời chính trị chỉ dành cho nhân tài kiệt xuất, và tuổi trẻ nên vạch ra con đường mới để đạt đến dân chủ bởi vì họ là những người chịu nhiều rủi ro nhất trong tương lai của thành phố chúng ta. Tôi cũng tin rằng những thay đổi thật sự được tạo ra không phải nhờ chơi theo luật chơi cũ mà nhờ bất tuân dân sự và tổng nổi dậy, và tuổi trẻ, do không bị ràng buộc bởi áp lực tài chính và gánh nặng gia đình, nên ít bị mất mát nhất nếu họ bị bắt hay bị kết tội và vì thế họ nên đảm nhận vai trò nổi bật hơn.
Những niềm tin ấy giúp chúng tôi đón nhận Phong trào Chiếm đóng trong năm 2014 bằng hoạt động tổ chức từ đấy đưa đến cuộc chiếm đóng thật sự đường phố, cuộc tổng bãi khóa trên toàn thành phố, nhiều cuộc phản kháng tập thể khác nhau và trưng cầu dân ý về cải cách bầu cử với hơn 800 ngàn công dân tham gia. Thực ra, chính quyết định bất ngờ của chúng tôi tái chiếm Quảng trường Công dân vào ngày 26 tháng Chín, hai ngày trước khi cuộc Chiếm đóng bùng phát, đã khai màn cuộc đấu tranh 79 ngày…
Cách đây hai mươi năm, ý tưởng cuộc tổng nổi dậy chính trị gây tê liệt thành phố nhiều tháng trời là hoàn toàn không tưởng. Cũng hoàn toàn phi lý là khái niệm sinh viên có thể tranh cử vào Hội đồng Lập pháp Hong Kong với tư cách là người ủng hộ quyền tự quyết của thành phố. Hai mươi năm sau sau khi trao trả, điều không tưởng và phi lý một thời ấy hôm nay là phần hiện thực chính trị, qua đó chúng minh rằng người Hong Kong không chỉ là những người làm kinh tế như ta tưởng. Chúng ta cũng muốn và khao khát tự do, dân chủ và thượng tôn pháp luật như bao người khác. Cho nên chúng ta sẵn sàng chiến đấu hết sức mình cho tất cả những điều ấy.
Hoàng Chi Phong
Nguồn: Dịch từ trang mạng Quartz ngày 25/6/2017. Nguyên tác tiếng Trung, bản tiếng Anh của Jason Y. Ng. Tựa đề tiếng Việt của người dịch.
Nguồn: https://qz.com/…/joshua-wong-reflects-on-hong-kongs-1997-…/…
LỜI PHÁT BIỂU VỪA RA TÙ SÁNG NAY CỦA SINH VIÊN JOSHUA WANG (HOÀNG CHÍNH PHONG), THỦ LĨNH PHONG TRÀO DÙ VÀNG CỦA HỒNG KÔNG
LỜI PHÁT BIỂU VỪA RA TÙ SÁNG NAY CỦA SINH VIÊN JOSHUA WANG (HOÀNG CHÍNH PHONG), THỦ LĨNH PHONG TRÀO DÙ VÀNG CỦA HỒNG KÔNG
Như vậy, dưới áp lực người biểu tình Hồng Kông, ước tính lên hai triệu người chiếm gần 1/3 dân số. Họ đưa ra 4 yêu cầu chính quyền phải thực hiện ngay, trong đó có điều khoảng phóng thích tù nhân chính trị. Và khoảng 10h sáng nay em Joshua Wang (Hoàng Chính Phong) đã được phóng thích sau 4 tuần ngồi tù. Vừa ra khỏi nhà tù, bạn bè, các trang báo quốc tế bao vây phỏng vấn em. Em đã nói:
“Cảm ơn hàng triệu người Hồng Kông đã xuống đường biểu tình và phản đối trong những tuần qua. Việc xuống đường biểu tình đó đã thể hiện được giá trị, tinh thần, phẩm chất của người Hồng Kông. Điều chúng tôi yêu cầu là bà Ca Ri Lam (Carrie Lam), một người trưởng đặc khu gian ác phải rút ngay luật dẫn độ. Chúng tôi đã và đang cố gắng thực hiện bất tuân dân sự bằng hành động để toàn thế giới và cộng đồng quốc tế thấy rằng người Hồng Kông chúng tôi không im lặng trước sự áp bức của Tập Cẩm Bình và bà trưởng đặc khu Carrie Lam. Yêu cầu bà Carrie Lam phải rời khỏi cương vị nếu không sẽ có nhiều người Hồng Kông hơn nữa, không phải là con số 1 hay 2 triệu người như hiện nay xuống đường đâu mà còn nhiều hơn thế. Chúng tôi sẽ kiên trì tham gia đến cùng đấu tranh khi nào lấy lại được tự do và dân chủ. (Lược dịch phần nói tiếng anh)
Nói thêm: Khi em Hoàng Chính Phong phát biểu ở đây thì trên truyền hình quốc gia bà Carrie Lam đang khóc sướt mướt mong dân tha thứ.
Sau đó việc đầu tiên em Hoàng Chính Phong làm là đến ngay chỗ anh Leung, người đã hy sinh trong biểu tình vì treo khẩu hiệu trượt chân té hy sinh, để dâng hoa và tưởng niệm anh Leung (hình ở comment).
P/s: Hình chụp từ clip phỏng vấn em Joshua Wang vừa ra khỏi nhà tù.

Hồng Kông đẹp nhứt đêm nay!
Trong Nguyen and 2 others shared a post.

Hồng Kông đẹp nhứt đêm nay!
Lại một đêm nữa, người Hồng Kông thức trắng để canh thức cho tự do, dân chủ!






