Tại sao người CSVN cấp cao không thấy họ lố lăng?

Tại sao người CSVN cấp cao không thấy họ lố lăng?

Nguyễn Ngọc Già
2018-12-18

Hình minh họa. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng (giữa hàng trên) phát biểu tại lễ bế mạc Đại hội đảng 12 ở Hà Nội hôm 28/1/2016

Hình minh họa. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng (giữa hàng trên) phát biểu tại lễ bế mạc Đại hội đảng 12 ở Hà Nội hôm 28/1/2016

 AFP

Những hình ảnh lố lăng của người CSVN cấp cao trong nhiều sự kiện quốc tế và quốc nội đầy dẫy khắp MXH, nhưng … nó vẫn tiếp diễn và không có dấu hiệu cho thấy họ ngừng lại để suy ngẫm.

Tại sao đến nông nỗi đó?

Có lẽ, quý độc giả biết nhiều về truyện cổ tích Andersen, trong đó có câu chuyện “Bộ quần áo mới của Hoàng Đế” – truyện cổ tích này, chế giễu vị vua vốn luôn thích những lời nịnh bợ.

Ông vua này dường như không thể nào sống nổi, nếu một ngày không được nghe những lời “mật ngọt” êm ả rót vào tai. Cả cuộc đời ông vua, luôn được những lời ton hót, tâng bốc vây quanh và bịt kín như cánh rừng già âm u mà “ánh sáng sự thật” không tài nào rọi tới nổi !

Câu chuyện thú vị vô cùng, bởi tác giả không để độc giả dừng lại ở sự kệch cỡm, thói rởm đời, chất khoe mẽ và tính hãnh hão về trí tuệ uyên bác, cũng như sự thông thái luôn ngập tràn trong tâm trí của tầng lớp cận thần, vương giả vây quanh “đức vua” mà Andersen đã làm cho những thói hư tật xấu đó lan ra khắp muôn nẻo trong chúng dân!

Tác giả H.C Andersen đã “khuếch tán” thói đạo đức giả như “hạt mầm man trá” được ấp ủ dẫn đến sinh sôi rồi lan rộng và thấm sâu vào ngay cả tầng lớp bình dân nhất trong xã hội.

Thói đạo đức giả đi cùng việc chối bỏ sự thật nhằm để tồn tại, để an toàn, để mưu cầu lợi danh và để… mỗi người buộc phải “giống như tất cả” nếu không muốn trở thành một kẻ bị xã hội bỏ rơi và đào thải.

Người dân xứ ấy bằng lòng, hài lòng và thỏa lòng với lối sống như vậy!

Người đi qua tượng Hans Christian Andersen ở trung tâm Copenhagen, Đan Mạch hôm 22/3/2005
Người đi qua tượng Hans Christian Andersen ở trung tâm Copenhagen, Đan Mạch hôm 22/3/2005 AFP

Cho đến một ngày, điều đó dẫn đến tai họa thảm khốc cho “vì vua anh minh” nọ – Ông vua ở truồng trước muôn người mà không hề hay biết! Ngay cả chúng dân cũng ngỡ mình thông thái – tựa như những thức giả uyên bác mới đủ trình độ để nhìn thấy bộ đồ “có một không hai” trên cõi đời! Ngoại trừ một câu bé chỉ thẳng sự thật rằng:

– “Nhìn kìa, đức vua trần truồng!”

Mãi cho đến lúc đó – không vội hơn, không muộn hơn – toàn bộ thần dân xứ đó như sực tỉnh khỏi ‘cơn mê giả dối” mà họ vốn “ngủ vùi” trong nhiều năm.

Andersen viết tiếp:

“Đám đông im bặt. Sau đó, bắt đầu có những tiếng xầm xì nhỏ to:

– Hoàng thượng không mặc gì hết! Có một thằng bé nói như vậy!

“Hoàng thượng không mặc gì hết! Hoàng thượng không mặc gì hết!…”, lời bàn tán mỗi lúc một lớn.

Hoàng đế chợt rùng mình, choáng váng vì ngài thấy hình như họ nói đúng. Nhưng ngài nghĩ: “Ta phải tiến hành cho xong nghi thức của buổi lễ đã”. Vì vậy, nhà vua tiếp tục rảo bước, khuôn mặt thậm chí càng cố lộ vẻ tự hào. Đám tùy tùng theo sau không biểu lộ một chút cảm xúc, tay vẫn nâng đuôi chiếc áo choàng tưởng tượng”. (Hết truyện).

Sự thật không còn chỗ để tồn tại dù là một khoảng không gian nhỏ hẹp nhất trong xã hội dẫy đầy sự man trá, độc ác và bạo ngược.

Ngẫm từ câu chuyện trên, quý độc giả sẽ thấy người CSVN không khác với “vị vua ở truồng”, bởi :

– Sự thật không còn chỗ để tồn tại dù là một khoảng không gian nhỏ hẹp nhất trong xã hội dẫy đầy sự man trá, độc ác và bạo ngược.

– Xã hội đã biến thành một đám đông hỗn độn về tri thức & bát nháo về nhân cách – Sự khốn cùng đó gây ra bởi… nỗi “hân hoan khôn tả” được coi là “tự hào dân tộc” (!)

Vâng! Từ già đến trẻ; từ nam đến nữ; từ bậc “trí giả” cho đến người bình dân v.v… Ngập tràn!

Dường như “đám đông đủ mọi thể loại” đó, không còn biết gì khác ngoài “hương vị ngất ngây” của “men say chiến thắng” lên đến tột đỉnh của… vinh quang – Một loại “vinh quang” chỉ tồn tại trong chốc lát rồi… vội vã tan biến như bọt xà phòng trương phình! Chỉ vậy thôi!

Suy tận cùng, xã hội rữa nát về nhân cách và tan hoang về vật chất như hiện nay cũng do “Sự Thật Đã Rời Bỏ Người Việt Nam”!

Nếu như vị vua trong truyện cổ Andersen không thích nịnh bợ? Mọi người dân xứ đó, có ham hố trở thành “nịnh thần-dân”? Nếu như người CSVN cấp cao không thích tâng bốc?…

…Biết đâu Việt Nam – quê mình – đã… “không khó đỡ” như bây giờ…

Ai chịu trách nhiệm hơn 5.200 ổ gà gây chết người trên Quốc lộ 1?

Tai Nguyen shared a link.
About this website

NGUOI-VIET.COM
PHÚ YÊN, Việt Nam (NV) – Các cán bộ của Ban Quản lý dự án Thăng Long và Cục Quản lý đường bộ III đã vô cảm, đùn đẩy trách nhiệm khi để đầy rẫy “ổ gà”, “ổ voi” trên Quốc lộ 1 qua tỉnh Phú Yên. Đó là…

Đức Tổng Giám Mục Giuse Vũ Văn Thiên nói gì về tranh chấp đất đai giữa Giáo hội và chính quyền Hà Nội?

Đức Tổng Giám Mục Giuse Vũ Văn Thiên nói gì về tranh chấp đất đai giữa Giáo hội và chính quyền Hà Nội?

Giám mục Giuse Vũ Văn Thiên được Tòa thánh La Mã bổ nhiệm vào vị trí tân Tổng Giám mục Giáo Phận Hà Nội, thay thế Đức Hồng y Phê-rô Nguyễn Văn Nhơn, người được Đức Giáo hoàng Phan Xi Cô chấp nhận đơn từ chức và cho nghỉ hưu. Quyết định của Vatican được công bố lúc 12 giờ trưa hôm thứ Bảy 17/11/2018, giờ Rome, tức 6 giờ chiều Việt Nam.

Nhân dịp này, Diễm Thi của Ban Việt Ngữ …

Continue Reading

MACRON

MACRON

Sau một tháng Áo Vàng biểu tình, Macron lên TV nói chuyện với dân, xin lỗi đã có những lời nói có thể xúc phạm, hay những quyết định chính trị khiến một số bất mãn. 

Chỉ sau gần 2 năm cầm quyền, người ta thấy một Macron khác hẳn. Một thanh niên bảnh trai, đầy tự tin, quá tự tin những ngày đầu đã nhường chỗ cho một Macron già hẳn đi ở tuổi 40, má hóp, hai mắt trũng vì mất ngủ ( ông ta chỉ ngủ 4 giờ một đêm ). Cũng như Sarkozy bạc tóc sau một năm cầm quyền

Người ta vẫn nói Tổng Thống Pháp là vị lãnh đạo được hiến pháp cho nhiều quyền nhất trong các nước dân chủ. 

Trên thực tế, làm tổng thống Pháp là cái nghề khó nhất, điên đầu nhất. Làm bất cứ cái gì, nói bất cứ cái gì cũng bị ít nhất một nửa nước chống lại, đả kích, hay xuống đường.

Giscard, Sarkozy, Hollande, không ông tổng thống nào tái đắc cử . Từ cách mạng 1789 , thói quen của dân Pháp là lấy đầu ông vua, theo nghĩa đen với Louis 16, nghĩa bóng với các ông tổng thống do chính họ chọn.

De Gaulle nói làm sao có thể cai trị được một dân tộc có 258 thứ fromages ( phó mát ), mỗi ông một sở thích, mỗi bà một ý.

Câu hỏi đặt ra, tại sao người ta chọn làm chính trị ở một xứ như nước Pháp, và trong đầu chính trị gia nào cũng mơ cái ghế bộ trưởng, thủ tướng, và số độc đắc là điện Elysées, dinh Tổng Thống ?

Vì danh vọng ? 
Một ông cựu Thủ tướng hay tổng thống, trừ De Gaulle, không được trọng vọng hơn một ông đầu bếp 3 sao hay một danh ca

Vì tiền ? 

Hầu hết các bộ trưởng Pháp đều tốt nghiệp các ‘’ trường lớn ‘’( Grandes Écoles ), nếu ra làm tư, chắc chắn sẽ lãnh lương gấp 3, 4 hay hàng chục lần nếu đứng đầu các đại công ty. Ngay cả làm công chức cấp cao sau khi tốt nghiệp ENA, lương cũng lớn hơn lương bộ trưởng mà không lo ngay ngáy bị mất việc. 

Tham nhũng cũng có, nhưng hiếm hoi, và những tay láu cá nhất như Balkany cuối cùng cũng bị lật tẩy, chờ ngày ra tòa. 

Với báo chí, tư pháp độc lập, với các hội đoàn, các phe phái đối lập soi mói, rất khó làm chuyện lem nhem. Jérôme Cahuzac, nếu hành nghề bác sĩ thẩm mỹ, chẳng ai biết ông ta dấu tiền bên Thuỵ Sĩ. Nếu sở thuế phát giác, cũng chỉ bị phạt tiền. Trở thành bộ trưởng nặng ký nhất của Hollande, Cahuzac bị báo online Mediapart điều tra, phanh phui, tố cáo, đã bị cách chức, lãnh án 3 năm tù ở.

Cựu thủ tướng Bérégovoy của Mitterrand bị Le Canard Enchainé tố cáo đã vay tiền không lời ( khoảng 1 triệu quan, gần 200 ngàn dollars ngày nay ) của một người bạn thương gia, để mua nhà trả góp, ngụ ý đã lợi dụng quyển hành, khiến ông thủ tướng phải tự tử. 

Mặc dầu vậy, nước Pháp vẫn bị coi là một nước thiếu minh bạch trong sinh hoạt dân chủ, so với các nước Bắc Âu.

Vì quyền hành ? 

Một chính trị gia nói : tôi ý thức được là mình hết làm bộ trưởng, khi trèo lên ghế sau xe hơi…không thấy xe chạy.

Sự thực, quyền hành cũng chỉ tương đối. Nước Pháp tôn trong bình đẳng. Một ông bộ trưởng hơi nặng tiếng với cô thư ký, hôm sau sẽ thấy tên mình trên Le Canard Enchainé, một tuần báo trào phúng đã làm bay chức nhiều bộ trưởng. Nhân viên trong các bộ đa số là công chức, nghĩa là không có chuyện bị sa thải.

Đúng ra, quyền ở đây hiểu theo nghĩa quyền được quyết định, quyền được thực thi những chính sách mà mình cho là hữu hiệu, hữu ích cho xứ sở. 
Nhưng ngay cả cái quyền này cũng rất giới hạn. Hành pháp bị lập pháp, tư pháp kiểm soát, bị báo chí theo dõi, bị các nghiệp đoàn, các tổ chức dân sự làm áp lực. Và nhất là bị 258 thứ fromages hạch sách, chửi bới, đòi hỏi. Cuối cùng, ai cũng thất vọng, oán trách .

Ngay cả các dân biểu, nghị sĩ cùng một đảng cũng gây khó dễ, vì không muốn hành pháp làm gì mất lòng dân, để chính họ cũng sẽ bị thất cử, bị dân cho về vườn.

Vì công việc nhàn hạ ? 
Trái lại, ở một xứ tuần lễ 35 giờ, bộ trưởng, dân biểu thường thường không có giờ nghỉ, không có weekend, ít khi thấy mặt vợ con, ít khi ăn cơm gia đình.

Nếu vậy, tại sao rất nhiều, quá nhiều người làm chính trị ở Pháp ? 
Có lẽ vì ghiền. Như người ta ghiền chính trị, cũng như ghiền đá banh, thuốc lá, thuốc phiện. Người ghiền, chỉ có họ hiểu nhau. Không thể giải thích cho người ngoài cuộc.

Nhân dịp, cũng không nên quên các ông bà ” maires ”, thị trưởng, xã trưởng vô danh của các tỉnh nhỏ hay các làng xóm. Đó là những người thực sự là ” đầy tớ dân ”, đứng ra cáng đáng đủ mọi việc công ích, với một lương bổng khiêm tốn, gần như tượng trưng. Không có họ, không có dân chủ, không có sinh hoạt cộng đồng.

tuthuc-paris-blog.com )

Hình trên : Macron 2018. Hình dưới : 2017

Image may contain: 1 person, suit
Image may contain: 1 person, smiling, text and closeup

Nhà báo Phạm Chí Dũng bị tông xe

Tai Do shared a post.
Thật công phẫn, và thương cảm cho dân tộc ta, cho đến giờ này mà vẫn còn phải CAM CHỊU sống dưới sự thống trị của cái ĐẢNG CƯỚP csVN “cực kỳ” hèn bẩn, gian ác nhường ấy !!!
Image may contain: one or more people
Nguyễn Tường ThụyFollow

Nhà báo Phạm Chí Dũng bị tông xe

Vào lúc 7 giờ PM hôm qua 17/12, Tiến sĩ Phạm Chí Dũng, Chủ tịch Hội Nhà báo Độc lập VN bị một kẻ lạ mặt ép xe ngã xuống đường rồi bỏ chạy.

Anh bị chấn thương phần mềm, ở vai trái, chân trái và hai tay, có những vết bị sâu, phải băng bó khắp người. Anh cho biết rất may anh có đội nón bảo hiểm, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ít nhất là chấn thương sọ não vì xe kia tông vào đầu khi anh té xuống.

Thời điểm diễn ra vụ việc, đoạn đường vắng xe đi lại, thủ phạm chọn quãng đường tối để ra tay.

Mong mọi người cảnh giác.

(Hình chụp qua webcam)

Xâm lăng ko tiếng súng là đây!

Thái Hòa Lê shared a post.

Xâm lăng ko tiếng súng là đây!

Image may contain: text
Image may contain: outdoor and text
Ngô Trường AnFollow

Cứ 100 người mua nhà, đất thì có 44 người TQ và 56 người Việt. Trong 56 người Việt mua đất này có bao nhiêu người đứng tên mua hộ cho người TQ để ăn hoa hồng thì chỉ có Trời mới biết!

Núi đã xong. Tây Nguyên sắp xong. Ven biển chuẩn bị xong. Bây giờ đến thành phố, và với mật độ như này thì….coi như chấm hết.
Uất !!

Xăng chịu thuế môi trường cao hơn từ 1/1/2019, dân đòi minh bạch

Xăng dầu ở Việt Nam sẽ chịu mức thuế môi trường cao hơn sau chưa đầy 2 tuần nữa, khi bước sang năm 2019. Bên cạnh đó, mới đây, Bộ Tài chính đề nghị một số bộ khác, trong đó có Bộ Giao thông Vận tải xây dự đề án thu phí môi trường đối với khí thải.

Những động thái này làm nhiều người lo ngại về các gánh nặng chi tiêu tăng lên, đồng thời, họ cũng lên tiếng đòi nhà nước minh bạch về việc sử dụng thuế phí thu được.

Theo biểu thuế bảo vệ môi trường áp vào xăng dầu được một ủy ban quốc hội Việt Nam thông qua hồi tháng 9, mức thuế đối với xăng sẽ là 4.000 đồng/lít từ ngày 1/1/2019, tăng hơn 33% từ mức 3.000 đồng/lít hiện nay. Xăng là nhiên liệu chính của đại đa số người Việt đi lại bằng xe máy.

Nếu giá xăng cơ sở – không gồm các thuế, phí khác – là 10.000 đồng/lít, mức thuế môi trường 4.000 đồng/lít cũng có nghĩa là tỷ lệ thuế trên giá xăng cơ sở của Việt Nam tương đương 40%. Một số quan chức Việt Nam được báo chí trong nước trích lời cho rằng tỷ lệ này thấp hơn một số nước láng giềng như Trung Quốc, Lào và Campuchia.

Trong khi đó, thuế môi trường đối với dầu diesel, thường dùng cho xe tải, tàu thuyền và các loại máy móc, sẽ có tỷ lệ tăng ít hơn, từ 1.500 đồng/lít lên 2.000 đồng/lít.

Mức thuế này đánh vào dầu nhờn, mỡ nhờn, dầu mazut cũng sẽ tăng lên 2.000 đồng/lít, nhưng có tỷ lệ tăng hơn gấp đôi so với mức 900 đồng hiện hành.

Các báo Việt Nam nói biểu thuể mới có hiệu lực từ ngày đầu năm mới 2019 là một động thái có tính toán nhằm giảm tác động tăng giá các mặt hàng xăng dầu tới chỉ số giá tiêu dùng của năm 2018, vì chính phủ muốn đảm bảo mục tiêu kiềm giữ lạm phát dưới 4% trong năm.

Một số báo hồi tháng 9 dẫn lời ông Nguyễn Đức Hải, Chủ nhiệm Uỷ ban Tài chính Ngân sách Quốc hội, trấn an rằng giá xăng dầu “chỉ tác động 0,07 – 0,09% chỉ số giá tiêu dùng (CPI) năm 2019 do xăng dầu chỉ là 1 trong 11 nhóm mặt hàng được đưa vào rổ tính CPI”.

Cùng thời điểm, theo một bài báo của VNExpress, Phó Chủ tịch Quốc hội Phùng Quốc Hiển đưa ra tính toán rằng nếu điều chỉnh thuế môi trường đánh vào xăng dầu, mỗi năm ngân sách sẽ có thêm hơn 15.700 tỷ đồng, và ông đề nghị rằng khi lập dự toán ngân sách năm 2019, khoản thu từ thuế môi trường sẽ được dùng chi cho bảo vệ môi trường.

Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân cũng nhất trí rằng tiền thuế môi trường thu về ngân sách phải chi lại cho bảo vệ môi trường. Theo bà, có như vậy, người dân “mới thấy sòng phẳng, chứ không phải thu chỗ này chi cho chỗ khác”, bài báo của VNExpress cho hay.

Trong khi đó, Bộ Tài chính đã ra báo cáo đăng tải trên tờ báo của bộ hồi tháng 5 cho biết trong giai đoạn 2012-2016, mỗi năm chi ngân sách nhà nước cho việc bảo vệ môi trường đạt bình quân khoảng 26.371 tỷ đồng, với tổng chi ngân sách là khoảng 131.857 tỷ đồng, cao hơn số thu thuế môi trường là khoảng gần 106 nghìn tỷ đồng trong cùng giai đoạn.

Bộ lý giải rằng các khoản chi gồm cả các khoản vay, viện trợ đã đưa vào ngân sách để chi thường xuyên cho bảo vệ môi trường hoặc chi đầu tư phát triển cho công tác này.

Tuy nhiên, trên mạng xã hội những ngày này, nhiều người bày tỏ nghi ngờ về tính hiệu quả của việc dùng ngân sách cho bảo vệ môi trường. Một người trong số họ, nhà hoạt động vì tiến bộ xã hội Lê Văn Dũng nói với VOA:

“Môi trường càng ngày càng thảm hại, các chỉ sổ môi trường càng ngày càng thê thảm, mà bây giờ các ông lại tăng thêm cái phí nữa để đẩy thêm giá tiền vào xăng dầu, vào người tiêu dùng. Tôi có quan điểm là phải truy xét trách nhiệm của các cơ quan giám sát. Cái lỗ hổng ở đây là các cơ quan giám sát”.

Giữa lúc người dân lo ngại về gánh nặng chi tiêu sẽ tăng lên khi mức thuế môi trường cao hơn đánh vào xăng dầu sẽ có hiệu lực sau chưa đầy 2 tuần nữa, mới xuất hiện tin tức trên báo chí là Bộ Tài chính vừa đề nghị bằng văn bản đến các bộ Xây dựng, Công Thương, Giao thông Vận tải, Khoa học và Công nghệ, Tài nguyên và Môi trường, đề nghị họ xây dựng đề án thu phí bảo vệ môi trường đối với khí thải. Báo Dân Trí hôm 18/12 đặt câu hỏi phải chăng những người dân đi ô tô, xe máy “sắp chịu thêm một loại thuế mới?”

Nhà hoạt động Lê Văn Dũng nói tình trạng phí chồng phí trên giá xăng dầu đã diễn ra trong nhiều năm nay, song dường như người dân chưa nhận thức hết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Ông cho rằng người dân cần lên tiếng mạnh mẽ hơn để bảo vệ quyền lợi của mình:

“Người dân ở Việt Nam giống như con ếch bị cho vào nồi nước luộc lên từ từ. Họ không biết những thuế đó làm túi tiền của họ vơi dần đi, bị bóc từng đồng từng đồng. Người dân Việt Nam hiện trong tình trạng rất là thê thảm. Có những thứ hàng ngày móc túi họ đi, hàng ngày rút bớt năng lượng của họ, hàng ngày rút bớt khẩu phần ăn bởi những chi phí rất vô lý đó”.

VOATIENGVIET.COM
Xăng dầu ở Việt Nam sẽ chịu mức thuế môi trường cao hơn sau chưa đầy 2 tuần nữa, khi bước sang năm 2019.

BOT GIAO THÔNG TRONG KHÔNG GIAN BOT CỘNG SẢN TRONG THỜI GIAN

BOT GIAO THÔNG TRONG KHÔNG GIAN
BOT CỘNG SẢN TRONG THỜI GIAN

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

Trên mọi ngả đường giao thông đang có của không gian đất nước, đã hình thành những nhóm lợi ích gồm những người có quyền lực quản lí nhà nước về Giao thông vận tải và quyền lực nhà nước quản lí lãnh thổ cấu kết với những kẻ có quyền lực đồng tiền bày trò lừa bịp và cướp cả ngày lẫn đêm.

Làm đường mới phải tốn nhiều tiền bạc và thời gian. Quyền lực đồng tiền đầu tư làm đường mới thì ít, chủ yếu đầu tư chút tiền còm gia cố thêm lớp thảm mỏng nhựa đường trên nền đường vững chắc đã có từ trăm năm trước của dân của nước. Đầu tư vài chục, vài trăm tỉ đồng được kê vống lên thành chục ngàn, trăm ngàn tỉ đồng rồi lập trạm thu phí ở chỗ chốt chặn, đón lõng được hai, ba ngả đường, thu phí cả những ngả đường họ không tốn một xu đầu tư, nâng cấp, hoặc chỉ tốn chút tiền trang điểm mặt đường. Những con đường đó được gọi là đường BOT.

Quyền lực nhà nước bảo kê cho nhà đầu tư khai vống tiền làm đường, bảo kê cho trạm thu phí bất lương đặt sai vị trí, bảo kê cho thời gian thu phí kéo dài như vô tận theo lòng tham vô tận của băng cướp BOT. Khi người dân phản ứng sự trấn lột của những băng cướp mang tên BOT thì quyền lực nhà nước tồn tại và hoạt động bằng tiền thuế của dân đã không đứng về phía lẽ phải, không đứng về phía công lí, không đứng về phía nhân dân mà đứng về phía băng cướp có tên BOT bất lương. Tranh chấp dân sự không được giải quyết công bằng bằng pháp luật ở tòa án mà giải quyết bằng bạo lực, mạnh được, yếu thua. Quyền lực nhà nước huy động cảnh sát đặc nhiệm trang bị đến tận răng phô trương bạo lực nhà nước đe dọa, đàn áp, khủng bố tinh thần người dân và huy động giang hồ, côn đồ, dùng sức mạnh bạo lực xã hội đen trả lời tiếng nói ôn hòa chính đáng của dân, đánh đổ máu dân.

Ngân sách nhà nước không có tiền hiện đại hóa mạng lưới giao thông quốc gia mới phải huy động đồng vốn của các doanh nghiệp tư nhân bằng hình thức BOT: Đấu thầu công khai, rộng rãi. Nhà đầu tư bỏ thầu thấp nhất, bảo đảm chất lượng công trình tốt nhất được chọn trúng thầu sẽ bỏ tiền làm đường và thu hồi vốn bằng trạm thu phí BOT. Nhà kinh doanh lương thiện, tử tế nào cũng phải có lưng vốn mới tính chuyện kinh doanh bằng đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình. Chỉ khi con đường được làm bằng đồng tiền trong túi người dân, trong két doanh nghiệp tư nhân thì những con đường BOT mới thực sự cần thiết và có giá trị cho đời sống kinh tế đất nước.

Nhưng những doanh nghiệp đầu tư làm đường phần nhiều là những doanh nghiệp trong bóng tối, là sân sau của quyền lực nhà nước. Vốn liếng kinh doanh của họ không phải là đồng tiền mà là thế lực, là mối quan hệ mafia với quyền lực nhà nước quản lí hệ thống đường giao thông quốc gia. Đồng vốn tiền bạc chủ yếu là vay ngân hàng. Họ chỉ buôn nước bọt, “tay không bắt giặc”, kinh doanh bằng vốn của người khác. Một Thị Hến làm ăn đổ bể, nợ nần chồng chất trăm tỉ, ngàn tỉ đồng, liền mon men tìm đường đến cửa sau nhà ông cựu quan đảng cỡ bự vừa góa vợ. Thị Hến thần tốc trở thành vợ kế, trở thành bà mệnh phụ phu nhân của ông cựu quan đảng ngoài 70 tuổi mà đỏm dáng, đầu tóc lúc nào cũng bóng mượt như một anh kép cải lương của gánh hát phố huyện miền rừng. Dù đã về vườn ông cựu quan đảng cũng đủ quyền uy giúp bà vợ bé túi thủng, vốn âm ngàn tỉ trở thành nhà đầu tư chỉ làm một đoạn đường cái quan ở cửa ngõ phía nam thủ đô cũng đủ giúp Thị Hến sạch nợ.

Từ sự việc trên cho thấy những con đường BOT đang hối hả triển khai rầm rộ trên khắp đất nước không phải vì quốc kế dân sinh mà chỉ vì lòng tham của một bộ phận quyền lực nhà nước cấu kết với những kẻ bất lương ngoài xã hội móc túi dân và bóp cổ nền kinh tế đất nước. Mạng lưới BOT giăng dày đặc và rộng khắp đất nước như mạng lưới nhện giăng khắp rừng sâu của lũ nhện vây bắt côn trùng.

Trên dòng thời gian đi tới của dân tộc ta, đảng cộng sản cũng bỏ chút công lao cùng toàn dân chiến đấu đánh đuổi quân xâm lược, giành lại độc lập tự do. Với hồn văn hóa dân tộc bền vững, với lịch sử dựng nước vẻ vang và với nền độc lập lâu đời, nhân dân ta đã không tiếc xương máu trong cuộc chiến đấu giành độc lập dân tộc. Nhưng khi có độc lập rồi, đảng cộng sản đã nhận hết công lao về mình và đảng liền lập trạm BOT thu phí nhân dân. Trạm BOT do đảng cộng sản lập ra có tên là Chủ Nghĩa Xã Hội và phí người dân Việt Nam phải nộp cho đảng cộng sản là quyền con người của người dân và đời sống dân chủ của đất nước.

Mỗi con người đều có một hướng riêng để đi tới lí tưởng thẩm mĩ của mình. Vì vậy trong xã hội dân sự nào cũng có nhiều con đường đi tới xã hội lí tưởng. Chọn con đường nào đưa đất nước đi tới là quyền quyết định của người dân. Nhưng BOT Xã Hội Chủ Nghĩa của đảng cộng sản đã thâu tóm mọi con đường đi tới của dân tộc Việt Nam.

Nguyên Tổng giám đốc Tổng công ty Thăm dò, khai thác dầu khí bị bắt

Nguyên Tổng giám đốc Tổng công ty Thăm dò, khai thác dầu khí bị bắt

2018-12-18
Ông Đỗ Văn Khạnh, nguyên Tổng giám đốc Tổng công ty Thăm dò, khai thác dầu khí (PVEP.)

Ông Đỗ Văn Khạnh, nguyên Tổng giám đốc Tổng công ty Thăm dò, khai thác dầu khí (PVEP.)

 Courtesy of pvdrilling.com.vn

Cơ quan Điều Tra – Bộ Công an Việt Nam vừa có quyết định khởi tố bị can, bắt tạm giam ông Đỗ Văn Khạnh, nguyên Tổng giám đốc Tổng công ty Thăm dò, khai thác dầu khí (PVEP.)

Truyền thông trong nước loan tin hôm 18/12 cho biết việc bắt ông Đỗ Văn Khạnh nhằm điều tra mở rộng giai đoạn 2 vụ án Ngân hàng Đại Dương (OceanBank.)

Theo đó, nguyên Tổng giám đốc Tổng công ty Thăm dò, khai thác dầu khí bị cáo buộc tội ‘Lạm dụng chức vụ quyền hạn chiếm đoạt tài sản’ liên quan đến số tiền 4 tỷ đồng mà PVEP nhận chi lãi ngoài từ OceanBank.

Trước đó vào ngày 3/12, Bộ Công an đã khởi tố bị can ông Hà Văn Thắm, cựu Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị OceanBank và hai cấp dưới là bà Lê Thị Thu Thủy, nguyên Phó tổng giám đốc, và bà Vũ Thị Thùy Dương, nguyên Giám đốc khối kế toán. Báo trong nước cho hay từ năm 2010 đến 2013, 3 bị cáo đã cấu kết, lập các hợp đồng khống chi lãi ngoài cho khách tổng cộng hơn 133 tỷ đồng, dẫn đến không còn nguồn tiền hoàn ứng.

Cơ quan Cảnh sát điều tra vào hôm 10/12 cũng đã bắt tạm giam ông Trương Văn Tuyến, nguyên Tổng Giám đốc Tập đoàn Công nghiệp tàu thủy Việt Nam (Vinashin) và ông Phạm Thanh Sơn, Phó Tổng Giám đốc SBIC (tên mới của Vinashin) liên quan đến việc. Hai người này bị cáo buộc tội ‘Lạm dụng chức vụ, quyền hạn chiếm đoạt tài sản’ liên quan đến 105 tỷ đồng tiền ngoài lãi suất từ OceanBank.

Đại án OceanBank gây xôn xao trong dư luận vì các lãnh đạo của công ty này đã cấu kết với các cán bộ cao cấp của Tập đoàn dầu khí quốc gia làm thất thoát hơn 2.000 tỉ đồng.

Vào tháng 9 năm 2017, ông Nguyễn Xuân Sơn, nguyên Tổng Giám đốc Ngân hàng Đại dương (Ocean Bank) bị án tử hình và ông Hà Văn Thắm, nguyên Chủ tịch Hội đồng quản trị Ocean Bank bị án tù chung thân.

Tính đến nay quan chức cao cấp nhất của ngành dầu khí bị án tù là Ông Đinh La Thăng. Ông này là nguyên Chủ tịch Hội Đồng Thành Viên, nguyên Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Dầu khí Việt Nam PVN, cũng đã bị tuyên tổng cộng 30 năm tù giam và bị buộc phải bồi thường 600 tỷ đồng trong vụ án Oceanbank và 30 tỷ đồng trong vụ án xây dựng nhà máy nhiệt điện Thái Bình 2.

Viện dưỡng lão là ngôi nhà cuối cùng.

Viện dưỡng lão là ngôi nhà cuối cùng.

Ngày mai, tôi phải đi viện dưỡng lão…

Không phải bất đắc dĩ, thì tôi cũng không muốn đi viện dưỡng lão đâu. Nhưng mà từ khi sinh hoạt hàng ngày không còn có thể tự xoay xở, mà con gái vừa làm việc bận rộn vừa phải chăm sóc các cháu, không rảnh để quan tâm đến mình, đây dường như là sự lựa chọn duy nhất đối với tôi.

Điều kiện sống ở viện dưỡng lão không tệ: Một mình một gian phòng sạch sẽ, được lắp các đồ điện đơn giản thực dụng, đầy đủ các loại phương tiện giải trí; đồ ăn cũng ngon miệng; phục vụ rất chu đáo, bày trí xung quanh cũng rất đẹp.

Tuy nhiên giá cả đắt đỏ, tiền hưu của tôi nhất định không đủ trả. Nhưng tôi còn có nhà riêng của mình, đem bán nó đi, tiền cũng không còn là vấn đề nữa. Nhưng tài sản còn lại, trong tương lai tôi muốn để dành cho con cái. Con cái lại rất hiểu chuyện, chúng nói: “Tài sản của mẹ thì mẹ tùy ý sử dụng, không cần lo cho bọn con”. Số tiền còn lại đúng là tôi muốn chuẩn bị để vào viện dưỡng lão.

Sống trong nhà, kim chỉ cái gì cũng không thiếu, rương hòm, ngăn tủ, ngăn kéo đều đầy ắp các loại đồ dùng. Quần áo bốn mùa, đồ dùng bốn mùa, chồng chất như núi; tôi thích sưu tầm, tem sưu tầm đã thành từng chồng lớn, ấm tử sa cũng đã hơn mười cái. Còn có rất nhiều vật linh tinh cất giấu, nào là ngọc bích, hạt óc chó, vật trang sức. Đặc biệt là sách, cả một mặt tường là giá sách, chật kín đầy ắp; rượu ngon thì Mao Đài, Ngũ Lương, rượu Tây cũng phải mấy bình.

Còn có nguyên bộ đồ điện gia dụng, dụng cụ nấu nướng, nồi niêu xoong chảo, củi gạo dầu muối, đủ loại đồ gia vị, nhét chật đầy phòng bếp; còn hơn chục cuốn album ảnh, nhìn một phòng tràn đầy đồ vật, tôi cũng thấy phát rầu!

Viện dưỡng lão chỉ có một gian phòng, một cái tủ, một cái bàn, một giường, một ghế sô pha, một tủ lạnh, một máy giặt, một TV, một bếp điện từ, một lò vi ba, căn bản không có chỗ để lưu giữ của cải mà mình tích lũy.

Trong chớp mắt, tôi đột nhiên cảm giác được, những của cải này đều là dư thừa, chúng cũng không thuộc về mình…

Tôi chẳng qua là nhìn một cái, chơi một chút, dùng một lát, chúng trên thực tế chỉ thuộc về thế giới này, những sinh mệnh lần lượt lướt qua ta, cũng chỉ là quần chúng.

Cố Cung là của ai, hoàng đế cho rằng là của trẫm đấy, nhưng bây giờ nó là của nhân dân, của xã hội, chỉ có thể trở thành lịch sử.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra: Tại sao Bill Gates muốn đem cho toàn bộ tài sản của mình; tại sao Jack Ma tuyên bố muốn tặng toàn bộ đồ cất giữ cho viện bảo tàng? Đó là bởi vì bọn họ hiểu rồi: Tất cả vốn dĩ không phải của họ!

Bọn họ chẳng qua là nhìn một cái, chơi một chút, dùng một lát, sinh không mang theo, chết không mang đi, chi bằng tích đức làm việc thiện lưu lại phúc cho con cháu. Đó mới thật là sáng suốt!

Một phòng đồ đạc của tôi, thật muốn đem hiến tặng, nhưng lại không nỡ. Phải xử lý chúng trở thành một vấn đề khó khăn, con cháu lại chẳng dùng được bao nhiêu.

Tôi có thể tưởng tượng, lúc cháu mình đối mặt với những ‘bảo bối’ tôi khổ tâm tích lũy thì sẽ đối xử thế nào: Quần áo chăn đệm toàn bộ đều vứt đi; hơn chục cuốn album quý báu bị đốt bỏ; sách bị coi như phế phẩm bán đi; đồ cất giữ không có hứng thú sẽ bị dọn sạch; đồ gỗ lim trong nhà không dùng, cũng sẽ đem bán giá rẻ. Giống như phần cuối Hồng Lâu Mộng:“Chỉ còn lại trắng xóa một mảnh, thật sạch sẽ!”

Tôi quay lại nhìn đống quần áo như núi, chỉ lấy vài bộ thích mặc; đồ dùng phòng bếp chỉ chừa lại một bộ nồi niêu chén bát. Sách chọn lấy vài cuốn đáng đọc; ấm tử sa chọn lại một cái để uống trà. Mang theo chứng minh thư, giấy chứng nhận người già, thẻ y tế, hộ khẩu, đương nhiên còn có thẻ ngân hàng, vậy là đủ rồi!

Đây chính là toàn bộ gia sản của tôi! Tôi đi rồi, từ biệt hàng xóm, đem trả ngôi nhà này lại cho thế giới này!

Đúng vậy, đời người chỉ có thể ngủ một giường, ở một gian phòng, dù nhiều hơn nữa đều là để nhìn chơi. Nhân sinh trên đời, quả thật không cần quá nhiều, đừng quá coi trọng vật chất, bởi vì tất cả cuối cùng đều phải trả lại cho thế giới này! Chi bằng xem nhiều sách, ở bên cạnh người thân, yêu mến bạn bè bên cạnh, làm cho thế giới này bởi vì có tấm lòng yêu thương của bạn mà trở nên càng tốt đẹp.Tâm Quán

Tuệ Tâm

No automatic alt text available.
Image may contain: plant, tree and outdoor
Image may contain: 1 person
Image may contain: one or more people and indoor
Image may contain: 2 people, people smiling, people sitting and outdoor

BÃO

Image may contain: plant
Từ Thức

BÃO

Victor Hugo nói :‘’Thường thường đám đông phản bội dân tộc’’ ( Souvent la foule trahit le peuple ). 

Đám đông ‘’ đi bão ‘’ đá banh là một thí dụ điển hình. Đáng lẽ thể thao là một trò chơi lành mạnh, chiến thắng thể thao là một ngày hội, đám đông đã biến thành một cuộc thảm sát, máu đổ thịt rơi.

Đáng lẽ chiến thắng là một cơ hội để lấy lại đôi chút niềm tin cho một dân tộc không quá khứ, tương lai mờ mịt, hiện tại tối đen, cho một thế hệ trẻ bơ vơ, không hoài bão, không lý tưởng, đám đông đã cho thấy một xã hội bệnh hoạn.

Hàng chục người chết vì một chiến thắng không có gì là vĩ đại, ghê gớm. Đọc báo Tây Phương, không thấy một dòng về AFF, trong khi báo chí thể thao loan tin những trận giao hữu giữa các tỉnh lẻ ở Phi Châu hay Nam Mỹ.
Giải túc cầu AFF là một sản phẩm của hãng bia Singapour để quảng cáo cho bia Tiger, gọi là Asian Tiger Cup, sau này trở thành AFF Suzuki Cup, để bán xe Suzuki.

Từ 1996, các nước khác đã thay nhau đoạt giải, có nước 3,4,5 lần, không có một người chết. Bởi vì một xứ có đôi chút văn minh coi sinh mạng con người quý hơn một trận đá banh.

Ngạn ngữ, hình như Ba Lan, nói : một dân tộc không tâm hồn chỉ là một đám đông cuồng loạn. Một nhà văn , không nhớ tên, viết : ‘’đám đông có rất nhiều đầu, nhưng không có một chút não ‘’ ( la foule a beaucoup de tête, et pas de cervelle ), một nhà văn khác : ‘’ đám đông là một con vật sơ khai, chỉ có bản năng, không có một mảy may suy nghĩ ‘’ ( la foule est la bête élémentaire dont l’instinct est partout, la pensée nulle part ).

Hàng chục người chết cho một trái banh: một đại tang thảm khốc, ở một quốc gia bình thường, chắc chắn đã làm chấn động dư luận, rung chuyển xã hội. Nhưng ở VN, nhà nước và các cơ quan tuyên truyền coi như một tiểu tiết không đáng kể.

Điều quan trọng là khua chuông gõ mõ, đánh trống thổi kèn, làm rùm beng một chiến thắng không lấy gì là long trời lở đất, với mục đích để dân quên Thủ Thiêm, quên Formosa, quên biển đảo. ” Trời hành cơn lụt mỗi năm ” chưa đủ, còn phải tạo bão người để giết nhau. Vậy mà vẫn có những người khuyên không nên đem ‘’ chính trị ‘’ vào thể thao. Quên rằng những kẻ lợi dụng cái nhẹ dạ điên rồ của đám đông là những người đầu tiên đã đem chính trị, ‘’ chính trị ‘’ hiểu theo nghĩa tồi bại nhất, vào thể thao.

Có thể giải thích những ‘’ cơn bão ‘’ túc cầu bằng cái trống rỗng của một thế hệ trẻ, không có gì để giải khuây, để tiêu pha năng lực, trong một xã hội bế tắc, ứ đọng, có một ngày vui, có vạn ngày buồn. Một cách trấn an mình chưa phải là nô lệ, một ảo tưởng cho mình còn đôi chút tự do.

Những người trẻ, đáng tội nghiệp hơn là đáng đả kích, bởi vì dù sao cũng chỉ là nạn nhân của chính sách ngu dân, đêm trước cuồng loạn đi bão, hôm sau xếp hàng đi làm cu li ở những nước láng giềng, đáng lẽ nghèo khổ hơn mình, sẽ chua chát thấy rằng một cái giải bóng tròn không thay đổi cái nhìn nghi kỵ, nếu không muốn dùng chữ tệ hơn, của thiên hạ, đối với người dân một chế độ coi sự xảo trá là phương châm xử thế, lừa lọc là nhân sinh quan.
Muốn người ta trọng mình đôi chút, chưa nói tới chuyện đứng đầu thiên hạ, phải nghĩ tới những ưu tiên khác. Khởi đầu là tư cách. Tư cách cá nhân và tư cách cộng đồng. Vui đuợc thì cứ vui, nhưng đừng quên bóng tròn chỉ là một trò chơi.

Tại sao nhà nước không làm gì để ngăn chặn những cảnh man rợ, những thảm kịch của cơn bão ?. Bởi vì tất cả những cái đó củng cố cho chế độ toàn trị. Dân càng mê say những chuyện tào lao, phó mặc chuyện nước cho tập đoàn cầm quyền, chế độ càng vững.

Chuyện đó không mới lạ gì. Franz Liszt đã cảnh cáo từ đầu thế kỷ 19: ‘’ La foule est la mère des tyrans ‘’. Đám đông là mẹ đẻ của bạo chúa .

tuthuc-paris-blog.com )