“…SỎI ĐÁ CŨNG CẦN CÓ NHAU”

“…SỎI ĐÁ CŨNG CẦN CÓ NHAU”

Ngày 31 tháng năm là ngày lễ Đức Maria đi thăm viếng bà chị họ Elisabeth, một biến cố rất dễ thương, mang tính nhân bản và chuyển tải cho chúng ta nhiều ý nghĩa giáo dục. Khi đi thăm bà chị họ, Đức Maria không chỉ đơn thuần thực hiện một cuộc viếng thăm xã giao hay nhằm nâng đỡ khích lệ, nhưng Mẹ còn lưu lại để phục vụ người chị họ lớn tuổi trong những ngày sinh nở. Đây là một hành động tế nhị, tình cảm và hy sinh trong khiêm tốn, hẳn những ai trải qua cuộc vượt cạn đều thấu hiểu việc này. Hành động này còn quảng đại và cao cả hơn khi chính Đức Maria cũng đang mang thai, đang trong thời kỳ cũng cần được nâng đỡ và chia sẻ. Nhưng bất chấp tình trạng của mình, Đức Maria mau mắn đến miền núi đồi phía nam, Cha Giuse Nguyễn Thế Thuấn, DCCT, còn dịch là “đon đả đi lên miền sơn cước”, để chia sẻ tình thương. (Lc 1, 39 tt.)

Bên cạnh và vượt lên trên những ý nghĩa cao đẹp về tình người, Đức Tin cho ta thấy sứ mạng của Đức Maria còn lớn lao hơn thế nữa, vì không chỉ là mang thai một sinh linh bé nhỏ, nhưng Đức Maria đang cưu mang Đấng Cứu Thế trong cung lòng của mình. không đơn thuần là một người trẻ mang thai đến thăm và giúp đỡ một người lớn tuổi mang thai, mà Đức Maria mang Chúa Giêsu, Đấng Cứu Thế cho bà chị họ Elisabeth của Mẹ khiến hài nhi trong lòng dạ bà Elisabeth nhảy mừng vì được gặp gỡ Đấng Cứu Thế. Đón nhận Chúa và mang Chúa đến cho mọi người là sứ điệp của cuộc thăm viếng trong Tin Mừng theo Thánh Luca. Hội Thánh Công Giáo hiện nay trong ánh sáng của các văn kiện Tòa Thánh: Thông Điệp Sứ Vụ Đấng Cứu Chuộc, Tông Huấn Niềm Vui Tin Mừng… Biến Cố Đức Mria đi thăm viếng Bà Elisabeth trở thành một chứng từ minh nhiên về sứ mạng loan báo Tin Mừng.

Lễ Đức Mẹ đi viếng năm nay tôi có dịp ghé thăm một mái ấm BVSS dành cho những ngươi phụ nữ làm mẹ đơn thân trong hoàn cảnh khó khăn, mái ấm này được thiết lập vào năm 2.000, khi hoàn cảnh xã hội còn đang rất khó khăn, khi luật quy định “mỗi gia đình chỉ được có hai con” còn đang là quốc sách, đang là chương trình quốc gia, gầy dựng một mái ấm để các chị em tạm lánh và sinh nở trong tình trạng kín đáo là một việc làm táo bạo và nguy hiểm. Nguy hiểm vì chạm đến chương trình quốc gia, táo bạo vì vẫn luôn có những con người trong nhiều góc độ không chấp nhận những gì đe dọa đến lợi ích bản thân họ, cho dù họ vẫn luôn miệng nói về tình thương, người nghèo và người bị bỏ rơi. Họ vẫn luôn miệng hô khẩu hiệu nhưng không bao giờ chấp nhận dấn thân và để người khác dấn thân, họ sẵn sàng ghép tội người khác với nhiều mỹ từ dị nghĩa để che dấu sự ù lì của họ.

TRE EM

Những người tham gia ban đầu xây dựng mái ấm gặp biết bao khó khăn. Nhờ ơn Chúa, sự kiên trì xác tín và sự nâng đỡ của nhiều người, mái ấm đã hiện diện gần 16 năm, có hơn 600 cháu được bảo bọc sinh nở nơi mái ấm này. Ngày họp mặt, có cháu đã “lớn tồng ngồng” theo mẹ về gặp gỡ nhau, con nít đủ mọi lứa tuổi chơi đùa, các bà mẹ nói cười rôm rả, tiếng khóc tiếng cười đan xen, ban tổ chức không chuẩn bị đủ đồ chơi khiến các quan tòa phải thi nhau phân xử.

Chúa nhật 5 tháng 6 này là Ngày Quốc Tế Môi Trường, ngoài các đường phố người ta giăng đầy các biểu ngữ nói về môi trường, kêu gọi mọi người chung tay xây dựng một môi trường sạch và xanh thân thiện, hướng dẫn mọi người xử lý phân loại rác, thu gom rác và trồng cây xanh, đó là các việc làm cần thiết. Tuy nhiên cùng với các biểu ngữ cổ võ cho viêc bảo vệ môi trường, người ta vẫn chứng kiến các nhà máy tha hồ nhả khói vào bầu trời, tuôn chảy nước thải quá nhơ bẩn và độc hại vào sông ngòi, đốn hạ cậy xanh vốn quá quý hiếm trong thành phố, và nhất là đã tròn 60 ngày ( 6.4 – .5.6.2016 ) thảm họa Vũng Áng chưa có câu trả lời cho công chúng.

Laudato Si’ chỉ ra nguyên nhân gây ra thảm họa môi trường là hậu quả của cách sống “văn hóa đào thải, văn hóa loại trừ” ( số 22 ), mọi thứ đều có thể trở thành rác thải vì người ta đặt lợi nhuận ( kinh tế, chính trị ) của phe nhóm họ làm nền tảng hành xử. Laudato Si’ nói rằng: “…con người không thể phân tích vũ trụ khi tách từng phương diện một, vì quyển sách vạn vật chỉ có một và không thể chia cắt được, nối kết môi trường, sự sống, tính dục, gia đình và các liên hệ xã hội lại làm một” ( số 6 ).

Điều đó cho ta hiểu tệ nạn phá thai liên kết với thảm họa môi trường như thế nào, vì cách hành xử với vạn vật biến thành cách hành xử với chính con người, mạng sống của người khác đã bị xem là rác thải khi không phục vụ cho lợi ích của họ. “Việc buôn bán hay sử dụng các bộ phẩn cơ thể của người nghèo, hoặc việc ‘quăng’ đi các em bé, chỉ vì không đáp ứng đươc các mong muốn của cha mẹ chúng. Đấy là cách suy nghĩ ‘sử dụng và quăng đi’, tạo quá nhiều rác thải, gây ra do khao khát vô độ, tiêu thụ nhiều hơn như con người cần thiết” ( số 123 ).

CA CHET

Dưới cái nhìn của Laudato Si’, “…tất cả thọ tạo đều liên kết với nhau, cần phải nhìn nhận mọi sự với cái nhìn tình yêu và thán phục, tất cả như những hữu thể mà chúng ta đều cần đến” ( số 42 ). Vậy Ông Trịnh Công Sơn có lý để viết rằng “sỏi đá cũng cần có nhau”.

Thông điệp của Hội Thánh cần đưa ra mạnh mẽ trong ngày Quốc Tế về môi trường là: “Mỗi chính quyền mang trách nhiệm không thể chuyển nhượng để bảo vệ môi trường cũng như những tài nguyên khác của quốc gia mình, mà không bán cho những cơ quan chỉ tìm lợi lộc bất chính địa phương hay quốc tế” ( số 38 ).

Lm. VĨNH SANG, DCCT, 3.6.2016 (theo Ephata 696)

Tác giả:  Lm. Vĩnh Sang, DCCT

TÂM THƯ MỘT NGƯỜI MẸ ĐAU KHỔ

TÂM THƯ MỘT NGƯỜI MẸ ĐAU KHỔ

Hôm qua, mười năm trước đây, mẹ mang con trong lòng.  Hôm sau, mẹ làm tim con ngừng đập.  Mẹ, người mẹ của con, là người cho con sự sống, và cũng là người cho con sự chết.

Ðã mười năm trôi qua và mẹ vẫn rùng mình khi nghe đến hai chữ “phá thai.”  Có một khoảng trống trong lòng mẹ không bao giờ lấp đầy được, một nỗi hiu quạnh không bao giờ ấm lại, nỗi buồn đau không bao giờ dứt.  Ðối với mẹ, con luôn luôn là một bài ca không đoạn kết, một nụ hoa không bao giờ nở, một bình minh u ám bởi cơn mưa.

Ngay cả trong những giây phút mong manh cuối cùng của đời con, mẹ vẫn tự hỏi, “Con là trai hay gái?”  Câu hỏi ấy vẫn liên tục vang lên trong đầu mẹ ngay khi tiếng máy hút con ra khỏi lòng mẹ và đời sống của mẹ.  Dường như cái khao khát muốn biết con trai hay con gái đang bừng cháy trong lòng mẹ, nhưng không hiểu vì sao mẹ không thể hỏi người chuyên viên phá thai, họ đang nhìn mẹ mỉm cười.  Thay vào đó, mẹ chỉ gật đầu khuất phục và buồn thảm khi người này đập nhẹ vào tay mẹ và nói, “Cô không vui khi mọi chuyện đã xong sao?”

Mẹ nằm trong vũng máu, nước mắt và mồ hôi, mẹ có thể nghe những người y tá trò chuyện về chiếc xe mới, về y phục thời trang.

Ðối với họ, chấm dứt đời con là một công việc “kiếm sống bằng cách tiêu diệt sự sống.”  Với những người có mặt trong căn phòng ngập nắng ở Philadelphia 10 năm trước đây, thì đó cũng chỉ là một ngày như mọi ngày.  Với mẹ, đó là ngày đen tối nhất trong đời.

“Phá thai” – là cảm nghiệm khủng khiếp và đau lòng nhất mà mẹ đã phải trải qua khi lên 18 tuổi; và chắc chắn đó là cảm nghiệm đau đớn nhất con phải chịu khi con mới ba tháng.  Phải mất bao nhiêu năm mẹ mới nguôi ngoai.

Giờ đây – khi mẹ đong đầy nước mắt, mẹ mới nhận ra rằng đó là những gì mẹ không bao giờ quên được.  Cái ngày định mệnh của tháng Tư đó diễn lại trong đầu mẹ như một cuốn phim kinh dị buộc mẹ phải xem, và rồi không bao giờ quên được…

Ngay cả khi mẹ hoang mang nhất, mẹ biết có nhiều sự chọn lựa khác, nhưng mẹ chỉ quá lo sợ khi nghĩ đến những chọn lựa đó.  Mẹ vẫn là một đứa con nít, mẹ “chưa sẵn sàng” để làm mẹ.

Mẹ không ý thức rằng mẹ đã là một người mẹ.  Con trở thành con của mẹ từ khi thụ thai; tình yêu của mẹ dành cho con ngay khi sự sống của con bắt đầu, và dù rằng đời con đã dứt, tình yêu đó không bao giờ cùng.

Tiếng gào trong câm nín của con đã đánh thức mẹ biết bao lần trong nhiều năm, và mẹ nằm đó trong bóng đêm để than khóc sự mất mát của một đứa trẻ mà mẹ đã giết.  Ðã nhiều lần mẹ nghĩ đến việc chấm dứt đời mẹ cũng như mẹ đã kết thúc đời con.

Ðã 10 năm qua và mẹ vẫn không thể tha thứ cho chính mẹ.  Con có tha thứ cho mẹ không?  Chúa có tha thứ cho việc mẹ tiêu diệt một sự sống mà Ngài đã dựng nên không?

Mẹ đã trải qua bao cơn ác mộng trong nhiều năm.  Hình ảnh thai nhi nằm trong bao rác đã ám ảnh mẹ đến tận tiềm thức.  Mẹ thức giấc mà toát mồ hôi lạnh, cái cảm giác đau đớn cùng cực của ngày đó lại sống dậy.  Mẹ nhớ lại cái đau đớn ghê gớm của việc phá thai – nhưng 10 phút đau đớn đó không thấm gì so với 10 năm đau khổ mà mẹ phải chịu từ ngày ấy.

TRE EM

Ðã bao năm lòng mẹ ao ước viết cho con những dòng chữ này, nhưng mỗi lần mẹ định gởi tâm tình qua dòng chữ thì mẹ chỉ thấy trang giấy ngập tràn nước mắt hơn là mực đen.  Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, đêm nay thật khác lạ…

Có thể lá thư này giúp được những người khác tránh khỏi những đau khổ mà mẹ đã trải qua, giúp những thiếu nữ bị “rắc rối,” như mẹ 10 năm trước đây, để nhận thấy rằng có những thay thế khác cho việc phá thai…

Nếu lá thư này ngăn cản được chỉ một vụ phá thai, nó cũng đã đạt được mục đích.  Nhưng Con Yêu, mẹ muốn gởi lá thư này cho con để con biết rằng mẹ yêu con – bất cứ con ở đâu.  Và xin con tha lỗi cho mẹ.

Mẹ yêu con.

Ẩn danh

Langthangchieutim gởi

Quân nhân Mỹ gốc Việt thứ nhì thăng cấp tướng

Quân nhân Mỹ gốc Việt thứ nhì thăng cấp tướng

Hòa Ái, phóng viên RFA
2016-06-07

229557-Flora-2-600.jpg

Chuẩn Tướng Flora, tay trái đặt trên bìa cuốn Kinh Thánh do con gái cầm, tay phải giơ tay thề trung thành với Tổ Quốc Hoa Kỳ và giữ sự trung tín trong chức vụ mới.

Hình: Cotton Puryear, Virginia National Guard Public Affairs

00:00/00:00

Vào ngày 6 tháng 6 năm 2016, quân đội Hoa Kỳ chào đón tân Chuẩn tướng gốc Việt Lapthe Flora, thuộc lực lượng Vệ binh Quốc gia-National Guard, vừa được thăng cấp tại thành phố Bedford, bang Virginia.

Buổi lễ thăng cấp chuẩn tướng trang trọng dành cho Đại tá Lapthe Flora, chỉ huy trưởng Bộ Tư lệnh Troop 91, thuộc lực lượng Vệ binh Quốc gia, diễn ra vào lúc 9 giờ 30 sáng ngày 6 tháng 6 tại Đài Tưởng Niệm D-Day ở thành phố Bedford, tiểu bang Virginia.

Trong số khoảng 300 khách tham dự, nhiều người thể hiện nỗi xúc động qua lời chia sẻ của chủ tọa buổi lễ vinh thăng, Thiếu tướng Timothy Williams về Chuẩn tướng Lapthe Flora là thuyền nhân gốc Việt đầu tiên được thăng cấp tướng trong lịch sử của quân đội Hoa Kỳ. Khó ai có thể hình dung được chàng thanh niên Châu Lập Thể, sinh năm 1962 tại Việt Nam, đã vượt biển và định cư tại Mỹ dưới sự bảo trợ của cha mẹ nuôi, ông bà John và Audrey Flora, trở thành một vị tướng trong lực lượng Vệ binh Quốc gia Hoa Kỳ.

Trước nhất, cảm thấy tự hào vì cộng đồng người Việt Nam có thêm một chuẩn tướng nữa trong quân đội Mỹ, giống như Chuẩn tướng Flora nói là ‘sự kiện lịch sử’, tôi đồng ý như vậy.
– Hạ sĩ Tâm Nguyễn

Xuyên suốt 35 năm qua, từ một người tị nạn di dân không nói được một chữ tiếng Anh cho đến quá trình làm việc và cống hiến trong quân đội kể từ khi tốt nghiệp cử nhân Học viện Quân sự Virginia và biệt phái phục vụ lực lượng trừ bị quân đội Mỹ hồi năm 1987, Chuẩn tướng Lapthe Flora có thể được xem như biểu tượng của sự thành công đối với các quân nhân và cũng là niềm hãnh diện cho cộng đồng người Việt.

Qua lời phát biểu tại buổi lễ thăng cấp, Chuẩn tướng Lapthe Flora nhấn mạnh bằng hai ngôn ngữ Anh-Việt “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, ông cảm ơn nước Mỹ và tất cả những người liên quan đến cuộc đời của ông đã giúp cho ông đạt được thành công hôm nay, đồng thời cũng bày tỏ được vinh dự phục vụ trong lực lượng Vệ binh Quốc gia để bảo vệ tổ quốc và cuộc sống bình an cho người dân Hoa Kỳ. Chuẩn tướng Lapthe Flora còn nói lời cảm kích và lấy làm vinh hạnh trước sự hiện diện của quý đồng hương trong buổi lễ vinh thăng dành cho ông. Riêng đối với những cựu quân nhân Quân lực VNCH, Chuẩn tướng Lapthe Flora chuyển lời đến họ bằng tiếng Việt:

“Tôi xin thành thật có vài lời để tri ân họ, qua sự hy sinh cao cả và chiến đấu dũng cảm, bất khuất và kiên cường để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, cũng như duy trì an ninh cho toàn dân trong suốt hơn 20 năm. Đồng thời tôi xin nêu lên niềm cảm phục của tôi qua sự kiên trì, chịu đựng trong bao năm lưu đày khổ sai, khốn khổ và ly tán của các cựu chiến sĩ cũng như gia đình họ sau cuộc chiến tranh.”

Chia sẻ với Đài RFA, Chuẩn tướng Lapthe Flora cho biết kể từ khi gia nhập quân đội chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày được thăng cấp tướng mà luôn nghĩ đến là phải làm tốt những gì cần làm. Đối với ông giây phút này thật sự là ngoài sức tưởng tượng.

Tuy nhiên trong bài phát biểu, Chuẩn tướng Lapthe Flora nói rằng buổi lễ thăng cấp này nên được xem là lịch sử để kiên định niềm tin vào giấc mơ Mỹ. Ông khẳng định là cơ hội tại quốc gia vĩ đại Hoa Kỳ không có giới hạn. Giấc mơ Mỹ là có thật đối với những ai dám theo đuổi với sự chú tâm, siêng năng làm việc và kiên trì, bền bỉ.

Giấc mơ Mỹ

Trong sự nghiệp quân đội của mình, Chuẩn tướng Lapthe Flora từng phục vụ qua hầu hết các công việc của lưc lượng Vệ Binh Quốc Gia Virginia, bao gồm Tiểu đoàn 1, Trung đoàn Bộ Binh 116, Lữ đoàn Bộ Binh Toán Chiến đấu 116 (IBCT). Ngoài ra, Chuẩn Tướng Lapthe Flora từng giữ chức sĩ quan điều hành toán IBCT, giám đốc hành quân Sư đoàn 29 Bộ binh và giám đốc kế hoạch chiến lược và chính sách của Bộ Chỉ huy Liên quân-Virginia. Chuẩn tướng Lapthe Flora cũng phục vụ tại các chiến trường Bosnia, Kosovo và Afghanistan. Sắp tới, ông sẽ đảm nhiệm vai trò phụ tá Thiếu tướng đặc trách về sáng kiến chiến lược.

Một trong những người có mặt tại buổi lễ, Hạ sĩ Tâm Nguyễn, thuộc lực lượng Tuần Duyên Hoa Kỳ cho biết cảm xúc trong giây phút Chuẩn tướng Lapthe Flora được gắn lon một sao:

“Trước nhất, cảm thấy tự hào vì cộng đồng người Việt Nam có thêm một chuẩn tướng nữa trong quân đội Mỹ, giống như Chuẩn tướng Flora nói là ‘sự kiện lịch sử’, tôi đồng ý như vậy. Và thứ hai, điều này chứng minh rõ ràng là giấc mơ của Hoa Kỳ là có thật nếu chúng ta đoàn kết, siêng năng làm việc thì sẽ đạt được giấc mơ đó.”

Rất là tuyệt vời và thật là vinh hạnh vì có được một tấm gương cho người khác noi theo trong sự nghiệp quân đội của họ
– Thiếu tá Brandon Lyndsey

Cùng phục vụ trong lực lượng Vệ binh Quốc gia, tham dự buổi lễ vinh thăng, Thiếu tá Brandon Lyndsey nói với Đài ACTD:

“Rất là tuyệt vời và thật là vinh hạnh vì có được một tấm gương cho người khác noi theo trong sự nghiệp quân đội của họ. Chúng ta khó mà tìm được một vị tướng nào có nhiều kinh nghiệm, được nhiều người yêu quý, ngưỡng mộ nhưng lại rất khiêm tốn. Đó là cảm nhận tuyệt vời của tôi trong ngày hôm nay.”

Điều ghi nhận đặc biệt trong buổi lễ thăng cấp này, Chuẩn tướng Lapthe Flora chọn đúng vào ngày 6 tháng 6 là ngày tưởng niệm vinh danh các lực lượng đồng minh, trong đó có cha nuôi của ông, đã đổ bộ lên bờ biển Normandy hồi Thế Chiến II, cách nay 72 năm và buổi lễ diễn ra tại Đài Tưởng Niệm Quốc gia D-Day ở thành phố Bedford, tiểu bang Virginia, là nơi có tỷ lệ cư dân hy sinh nhiều nhất trên toàn nước Mỹ trong trận đổ bộ Normandy.

Buổi lễ vinh thăng dành cho Chuẩn tướng Lapthe Flora kết thúc với những lời chúc mừng và các bức hình lưu niệm cùng thân nhân, đồng nghiệp, bạn bè và cộng đồng người Việt ở vùng Hoa Thinh Đốn.

Việt Nam ‘mời’ tàu chiến Trung Quốc vào Cam Ranh

Việt Nam ‘mời’ tàu chiến Trung Quốc vào Cam Ranh

Khu trục hạm Vũ Hán dẫn đầu một đoàn tàu hải quân tham gia một cuộc tập trận chung với Nga trong vùng biển Nhật Bản.

Khu trục hạm Vũ Hán dẫn đầu một đoàn tàu hải quân tham gia một cuộc tập trận chung với Nga trong vùng biển Nhật Bản.

07.06.2016

Một quan chức quốc phòng cấp cao của Việt Nam vừa lên tiếng trước thông tin mời tàu chiến Trung Quốc vào cảng Cam Ranh chiến lược.

Bên lề diễn đàn an ninh khu vực cuối tuần qua, Thứ trưởng Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh cho biết rằng Việt Nam không chỉ mời tàu Trung Quốc mà còn cả tàu của các nước khác.

Báo điện tử Zing News dẫn lời ông Vịnh nói: “Về lâu dài, cảng Cam Ranh sẽ được sử dụng trong mục đích kinh tế, vừa để phục vụ mục tiêu đối ngoại nhằm tăng cường mối quan hệ hữu nghị giữa Việt Nam và các nước”.

Còn về câu hỏi rằng liệu Việt Nam có kế hoạch mở cửa các căn cứ quân sự cho nước ngoài sử dụng hay không, quan chức quốc phòng này nói “Việt Nam không có các căn cứ quân sự để nước khác sử dụng”.

“Tất cả các căn cứ quân sự đều do Việt Nam quản lý và sử dụng. Khi những tàu các nước đến thăm đều là các chuyến thăm hữu nghị trong khuôn khổ những chương trình hợp tác”, ông Vịnh nói.

Trước phát biểu của ông Vịnh, tờ Hoàn Cầu Thời Báo thuộc Đảng Cộng sản Trung Quốc viết rằng “sau Nhật, Nga, Pháp và Ấn Độ, chiến hạm Trung Quốc nhận được lời mời của Việt Nam thăm cảng Cam Ranh, một con bài vạn năng của ngoại giao Việt Nam”.

Tờ báo nhiều lần chỉ trích Việt Nam xích lại gần Mỹ bình luận thêm rằng đây là động thái “khiến dư luận ít nhiều cảm thấy ngạc nhiên”, đồng thời đặt câu hỏi “phải chăng Việt Nam đã thực sự tận dụng tối đa Cam Ranh trên cả lĩnh vực quân sự, ngoại giao và kinh tế?”

Phát biểu tại Đối thoại Shangri-La cuối tuần trước, Thứ trưởng Vịnh không cụ thể đề cập tới biển Đông và Trung Quốc, nhưng nói rằng “tất cả các quốc gia cần phải “Hợp tác và đấu tranh để giải quyết bất đồng, ngăn ngừa xung đột”, cũng như “tăng cường hợp tác cùng phát triển, xây dựng lòng tin, tôn trọng lợi ích chính đáng của nhau; đồng thời, thẳng thắn đấu tranh để tìm ra tiếng nói chung, lợi ích chung trong giải quyết tranh chấp, bất đồng”.

Con cá, chủ nghĩa dân tộc với những lằn roi

Con cá, chủ nghĩa dân tộc với những lằn roi

Tuấn Khanh

7-6-2016

Ảnh minh họa. Nguồn: internet

Trong phút chốc, con cá ở Việt Nam trở thành một hình tượng mang tính cấm kỵ. Từ cuối tháng 4, khi khu công nghiệp luyện thép Formosa, Hà Tĩnh, đầu độc biển Việt Nam và quan chức các cấp của chính phủ bày tỏ một thái độ che đậy đến kỳ cùng, con cá bỗng nhiên trở nên là một thứ dễ khích động cảm giác của người dân. Vì vậy, trong danh sách của muôn vàn thứ khác bị điểm danh, con cá bị chụp ảnh, lăn tay và đánh số như một tội phạm mới mẻ.

Trong tạp chí Đẹp số tháng 6/2016, diễn viên Hứa Vĩ Văn được mời chụp ảnh với chiếc áo có hình con cá. Thế nhưng sự tinh ý trước thời cuộc của những người kiểm duyệt, họ đã biến con cá thành con ốc. Dĩ nhiên, lý do ngụy trá ấy là “cho đỡ phần nhạy cảm”.

Sự kiện này làm tôi nhớ lại xiết bao, hơn 10 năm làm báo của mình trong hệ thống truyền thông nhà nước, mà cách kiểm duyệt – hay nói đúng hơn là sự sợ hãi dẫn đến điểm trung thành hèn hạ của rất nhiều người có chức vụ, khiến đời sống luôn trở thành những diễn tiến thô bỉ qua lưỡi hái kiểm duyệt.

Nhà thơ lừng danh người Nga Yevgeny Yevtushenko, từng cay đắng nói rằng “Khi sự thật bị thay bằng im lặng, sự im lặng đó chính là lừa dối” (When truth is replaced by silence, the silence is a lie). Dù là một tài năng vượt bậc của nước Nga thời Cộng sản, nhưng kể từ khi có ý kiến minh bạch về cuộc đời, về bạn bè mình, ông bị trục xuất khỏi Viện văn học Liên bang Xô Viết vì tư tưởng “chủ nghĩa cá nhân” vào năm 1956. Trong khoảng thời gian từ 1963 đến 1965, Yevtushenko bị cấm xuất cảnh vì dám mở lời khen ngợi Boris Pasternak, cũng như vì quan điểm chính trị của ông. Tên ông cũng bị đục khỏi báo chí Nga Sô, kiểm duyệt không khác gì những con cá vô danh của Việt Nam.

Quả thật, khi người ta im lặng, hay sự im lặng được diễn đạt bằng cách nói vòng vo, hăm dọa… đó cũng chính là dấu hiệu của sự lừa dối.

Cũng như những lời cấm kỵ về nhiều thứ mà trước nay không hề có văn bản chính thức nào, con cá Việt Nam trở thành tội phạm. Mọi ngày trong thành phố, những ai mặc những chiếc áo có hình cá, vẽ lên mặt một con cá hoặc diễn đạt một hình thức nào đó, có khái niệm cá, đều bị các thành phần an ninh chìm, lực lượng áo xanh, áo cứt ngựa nhìn ngó như kẻ thù. Không ít những người trong đó bị bắt giữ, đánh đập, ép nhận tội nào đó vu vơ cho thích hợp hoàn cảnh.

Năm 2014, trong tình hình giàn khoan HD981 của Trung Quốc kéo đặt gần đảo Tri Tôn thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam, bà Thế Thanh, cựu giám đốc Sở Văn hóa Thông tin Sài Gòn, cho in một loạt áo thun có in chữ Hoàng Sa-Trường Sa-Việt Nam để kêu gọi sự quan tâm của mọi người. Công an văn hóa đã đến gặp và yêu cầu bà nếu đã lỡ in rồi, thì không được phát tán rộng rãi nữa. Hôm sau, Anh H., một người làm việc trong báo Sài Gòn Tiếp Thị, vui mừng mặc chiếc áo đó đi làm. Vừa đi được một đoạn, anh bị 2 thanh niên to khỏe, ép xe chặn lại giữa đường và buộc phải cởi chiếc áo đó ra. Giằng co được một lúc, anh H. sợ trễ giờ làm nên phải quay về thay chiếc áo khác.

Một chương trình ca nhạc được dự định tổ chức để gom quỹ cho các gia đình các liệt sĩ Gạc Ma, với các bài hát đã cố làm làm nhạt nhẽo, bởi chỉ hát loanh quanh về biển, cũng bị người phụ trách kiểm duyệt ở Sở Văn hóa Thông tin Sài Gòn là Võ Trọng Nam từ chối, với lý do “nhạy cảm lắm”. Trong suốt 74 ngày giàn khoan HD981 ngạo nghễ trụ trên biển, những người tức giận với cách ngang ngược của Trung Quốc đã xuống đường phản đối. Kết quả là họ bị bắt, bị đánh, bị công an đến nhà sách nhiễu, triệu tập… với mục đích để làm giảm sự nhạy cảm – mà cần hiểu ở đây là nhạy cảm phiền lòng cho Bắc Kinh.

Trớ trêu thay, lòng yêu nước, chủ nghĩa dân tộc lại phải nhận những lằn roi. Trong lịch sử Việt Nam, đi qua mọi thời kỳ, việc vẫn tồn tại được quốc gia hình chữ S bên bờ Thái Bình Dương suốt hàng ngàn năm dù vô vàn lần bị xâm lược từ nhiều phía, cũng chỉ bởi người Việt có được một tài sản trân quý vô giá, đó là chủ nghĩa dân tộc. Thật đau lòng khi hôm nay, mỗi ngày lại nhìn thấy lòng yêu nước, con người với chủ nghĩa dân tộc sôi sục từ ngàn năm trước truyền lại, vẫn không từ nan để dấn thân, mỗi ngày lại nhận những lằn roi càng nặng nề thú tính hơn.

Chủ nghĩa dân tộc là hành trang không ai bị bắt phải mang vác. Nhưng nếu là người của một quốc gia, nếu không có chủ nghĩa dân tộc chảy trong dòng máu,  ắt phận người chỉ là kẻ ăn bám, trục lợi, vong bản hoặc lưu cư cho một âm mưu. Đâu ai buộc Hoàng Hoa Thám, Phan Đình Phùng. Nguyễn Thái Học… phải chọn hy sinh thân mình vì những người không quen biết, vì những bờ cõi của tổ quốc mà họ chưa hề đặt chân đến. Thậm chí, Trương Công Định còn quyết liệt tuyên bố vào năm 1862, về một chế độ đã chấp nhận đầu hàng và thuận làm kẻ dưới của ngoại bang, rằng “Triều đình không nhìn nhận chúng ta, nhưng chúng ta cứ bảo vệ Tổ quốc chúng ta”.

Chủ nghĩa dân tộc cuộn trào trong dòng máu, khiến mỗi con người chỉ cần biết yêu cuộc sống và đất nước này thôi, cũng đã lẫm liệt, vượt lên mọi thứ quan lại với bổng lộc và những lời xảo trá.

Tháng 4/2016, tôi có nhận lời thiết kế giúp cho một chiếc áo thun, giúp cho một phong trào kêu gọi ý thức tiết kiệm nước ở nông thôn miền Tây. Áo sẽ phát cho nhiều sinh viên tham gia mặc trong ngày vận động về bảo vệ nguồn nước trong tình trạng hạn, mặn. Bản logo thiết kế in áo, tôi viết khẩu hiệu “Giữ nước như người miền Tây”, sau khi đưa đi cho ban giám đốc một trường đại học duyệt, đã bị đổi lại vô cùng đơn điệu là “Hãy tiết kiệm nước”. Khi dò hỏi, tôi ngẩn người khi biết được một vị trí thức, có chức có quyền, nói rằng “nghe giữ nước có vẻ nhạy cảm quá”.

Từ Hoàng sa, Trường sa rồi đến con cá, đến nguồn nước… những gì của quê hương này cứ như đang tuột dần ra khỏi bàn tay nắm tuyệt vọng của ý thức dân tộc. Hôm nay, đến “giữ nước” mà đã là nỗi sợ hãi của người có học thuộc chính quyền, thì mai sau, dân tộc này sẽ về đâu?

Tháng 5/2016, tôi nhìn thấy trên mạng xã hội, những thanh niên khỏe mạnh được chính quyền nuôi dạy, bịt mặt, giấu mình trong đám đông và xông vào đánh đập dã man những người biểu tình, chỉ vì họ đòi minh bạch một môi trường sống của những người cách xa họ cả ngàn cây số. Những người bịt mặt đó, nghiến răng, hét vào bộ đàm “ĐM, đập chết mẹ tụi nó”.

“ĐM, đập chết mẹ tụi nó”. Mẹ của ai? Mẹ của những người yêu nước? Mẹ của những người đã thề không phản bội quê hương này cần phải bị đập chết?

Trong các lý luận về sự hình thành các nhà nước. Chủ nghĩa dân tộc là đối trọng gay gắt với chủ nghĩa cộng sản mà Karl Marx đề ra. Bản chất của thuyết Karl Marx là dựng một nhà nước từ sự phân hóa giai cấp và cai trị, không cần phân biệt gì khác. Còn Chủ nghĩa dân tộc dựa trên tinh thần quốc gia và giống nòi để hình thành nhà nước phục vụ. Hôm nay, những lằn roi đang giáng xuống ở Việt Nam, có phải là chỉ dấu của sự xung đột đến hồi khốc liệt giữa Chủ nghĩa cộng sản và Chủ nghĩa dân tộc?

Có thể những thanh niên yêu nước xuống đường hôm qua và hôm nay rồi cũng sẽ chết một ngày nào đó trong cuộc sống rất đỗi phù du này. Nhưng trước họ, những người mẹ miền Trung cũng mòn mỏi chết với bờ biển đầy chất độc ngoại bang. Cá giẫy chết. Người thoi thóp. Những lằn roi hận thù tự dàn dựng vào cá-vào đảo-vào biên giới-vào ý thức-vào người cứ quất vào lịch sử đất nước này, có phải là những cú tát như cơ hội để người người cùng sực tỉnh, rằng, nếu không có ý thức về đất nước, tổ tiên, dân tộc, như những con cá vô danh vô định, mai này rồi chúng ta sẽ trôi dạt về đâu?

Hoa Kỳ lại “đi đêm” với Hà Nội

Hoa Kỳ lại “đi đêm” với Hà Nội

Nguyễn Dư (Danlambao)  Những người làm chính trị hoặc theo dõi chính trị trong giai đoạn gần cuối của hiệp định Paris năm 1973 chắc không ai mà không biết đến hai chữ “đi đêm”. Đi đêm là tiếng lóng mà Dinh Độc Lập thường dùng để ám chỉ sự mờ ám và khuất tất của hai nhân vật chủ chốt trong Hiệp định Paris: ông Henry Kissinger và Lê Đức Thọ.

Người ta kể rằng: trong giai đoạn cuối, trước và sau khi Hoa Kỳ ép ông Thiệu ký vào bản hiệp định nhượng bộ, người của bộ ngoại giao Hà Nội và ông Kissinger thường hay lui tới những nơi vũ trường, nhà hàng vào những đêm cuối tuần để tiệc tùng ăn chơi. Họ thương lượng, ngã giá trên sự đau khổ, mất mát, rồi bán đứng luôn người lính Việt Nam Cộng Hòa và người dân miền Nam Việt Nam sống trong giai đoạn đó; chưa kể hơn năm mươi tám ngàn quân lính Mỹ đã hy sinh. Rồi hơn hai năm sau thì Sài Gòn sụp đổ, là chuyện đương nhiên phải đến. Có thể, đến bây giờ chắc người Mỹ nhận ra rằng bỏ rơi đồng minh miền Nam Việt Nam và rút quân khỏi Philippines là một sai lầm lớn về chiến lược ở Đông Nam Á chăng?

Lần này ông tổng thống Mỹ lại… đi đêm bằng chuyên cơ đến Hà Nội, là có một sự sắp xếp và tính toán trước trong nhiều năm giữa hai bên. Hà Nội đón tiếp tổng thống Mỹ trong sự dè dặt và im lặng của tiếng đại bác thường dành cho các nguyên thủ quốc gia, nhất là một quốc gia có thể nói là đứng hàng đầu thế giới. Rồi với bộ mặt sáp cứng đờ và cặp mắt láo liên của Trần Đại Quang ra vẻ như lạnh nhạt, mất tự nhiên làm cho người ta có cảm tưởng khách chủ động đến hơn là nước chủ nhà mời. Người Mỹ không cần đòi hỏi nghi thức đón tiếp danh dự trong cách thức ngoại giao. Cái mà họ cần là quyền lợi chiến lược của họ to lớn hơn nhiều trong tương lai mà quốc gia họ hướng tới.

Qua cách thức ngoại giao, làm cho người ta biết thêm là có một sự thỏa thuận ngầm. Cộng sản Việt Nam sợ cộng sản Trung Quốc giống như thỏ sợ sói. Sợ đến nỗi phải tránh né, không dám gọi đúng tên! Và trong chuyến đi này, ông tổng thống Mỹ cũng bóng gió, nhưng không đích danh chỉ trích Trung Quốc. Không sợ sao được khi mà nếu có xung đột xảy ra giữa Trung Quốc với Việt Nam, đặt trường hợp có đầy đủ vũ khí tối tân trong tay, nhưng đối đầu với Trung Quốc trong lúc này thì cũng giống như lấy trứng chọi đá. Việt Nam sợ mất lòng Trung Quốc trong lúc thế cô, sức yếu; đồng thời muốn đi đêm với Mỹ để được nhìn nhận làm đồng minh và được che chở.

Còn một cái mà họ sợ nữa là sợ… nhục. Sợ nhục với người lính Quốc gia, người miền Nam; và đến bây giờ thì họ lại sợ nhục với cả một dân tộc mà họ đang lãnh đạo. Đối với cộng sản, việc trở cờ theo Mỹ là một nỗi nhục của lịch sử, là một cái nhục cho những thế hệ mai sau.

Lần này người Mỹ lại “đi đêm”, bán đứng những người hoạt động về dân chủ, nhân quyền chỉ vì quyền lợi nước Mỹ. Tại sao phải gọi là “bán đứng”. Bởi lẽ, trước đây chính quyền Mỹ lúc nào cũng đưa ra điều kiện về nhân quyền, đặt lên hàng đầu với nhà cầm quyền Việt Nam: muốn bãi bỏ cấm vận vũ khí thì trước tiên phải tôn trọng nhân quyền. Đùng một cái tổng thống Mỹ tuyên bố bãi bỏ cấm vận vũ khí, và có thể trong tương lai sẽ đi đến hợp tác quân sự giữa hai bên. Không phải đơn phương mà người mỹ dễ dàng quyết định như thế, mà là có sự cân nhắc, có thăm dò và có chuẩn bị ngầm từ nhiều năm qua.

Qua một thời gian dài, Hà Nội bị Trung Quốc đè đầu cỡi cổ, người Mỹ nắm rõ điều đó cho nên trong lúc này là đúng thời điểm, tổng thống Mỹ đến Việt Nam khơi dậy lòng yêu nước dân tộc là thượng sách và cũng để người cộng sản nhận ra đâu là bạn đâu là thù. Qua cách đón tiếp, chào đón của người dân Sài Gòn – Hà Nội thì đã trả lời rõ ràng với người Mỹ điều đó.

Điều kiện về nhân quyền hay giải quyết những tồn đọng trong chiến tranh của người Mỹ, hai bên đặt ra chỉ là một bước để hai nước cựu thù tiến lại gần nhau; để thăm dò và có thể đi thêm những bước tiếp theo; đến khi đạt được mục đích chung thì những cái đó trở thành thứ yếu. Nhưng chúng ta điều biết, khi mà cộng sản đạt được những gì trên bình diện ngoại giao có lợi, thì họ nuốt lời cam kết rất dễ dàng; đôi khi cũng thực thi những cam kết cầm chừng chỉ để qua mắt thiên hạ mà thôi.

Cái hơi hướng của việc “đi đêm” còn làm cho người ta dễ nhận ra thêm nữa là lời phát biểu đại khái của tổng thống Mỹ: “Việt Nam là một quốc gia độc lập, tự chủ và không một quốc gia nào có thể áp đặt ý chí của họ lên các bạn hoặc quyết định số phận của các bạn”. Tức là phải hiểu ngầm rằng người Mỹ sẽ không “áp đặt ý chí của họ”, không can thiệp vào chuyện nội bộ của mỗi quốc gia; số phận (về nhân quyền) của các bạn phải tự quyết định. Thế thì tại sao trước đây người Mỹ lại can thiệp, “áp đặt ý chí của họ” lên Hà Nội về nhân quyền mà giờ đây lại phớt lờ?! Lời lẽ, đại ý của ông tổng thống Mỹ trong câu nói này, các nhà ngoại giao Hà Nội cũng thường sử dụng để trả lời về nhân quyền khi có bất cứ một quốc gia nào muốn chỉ trích, chất vấn họ vi phạm.

Hà Nội biết Mỹ cần Cam Ranh hơn là điều kiện về nhân quyền, cho nên đã có sự thỏa thuận ngầm giữa hai bên. Thế thì họ đàn áp những người đấu tranh cho nhân quyền thậm tệ mà bất cần đến liêm sỉ trước mặt người Mỹ và quốc tế đang hướng về Việt Nam theo dõi trong chuyến đi này của tổng thống Mỹ là chuyện đương nhiên. Và rồi đây Mỹ sẽ không còn can thiệp “áp đặt ý chí của họ” lên nhà cầm quyền Việt Nam nữa!

Việc thả cha Lý, một người tù nổi tiếng về vi phạm nhân quyền của Hà Nội là một màn kịch ngoại giao “rửa mặt”, phô trương tính cách nhân đạo rẻ tiền, không thuyết phục được ai bởi vì cha Lý không còn bao lâu nữa cũng sẽ mãn hạn tù.

Người dân ai cũng biết, cộng sản Việt Nam hiện thời nợ như chúa chổm, thế thì tiền đâu cho họ mua vũ khí trang bị đủ để chống lại Trung Quốc?

Có thể Hà Nội chọn Mỹ làm đồng minh trong lúc này, sẽ đặt ra điều kiện với người Mỹ khác hơn ngày xưa Mỹ là đồng minh của Việt Nam Cộng Hòa.

Người cộng sản thường hay luận rằng: “Việt Nam là một quốc gia có chủ quyền”. Đúng, thế cho nên nếu có hợp tác với Mỹ thì cùng lắm cho mướn quân cảng Cam Ranh để đổi lấy vũ khí chứ không để “mất chủ quyền”. Và người Mỹ cũng đã học được bài học lịch sử từ quá khứ: Can thiệp sâu, đổ quân vào miền Nam Việt Nam là một việc làm sai lầm, sa lầy về chính trị. Người Mỹ không chiếm lãnh thổ hay đất đai của bất cứ một quốc gia nào cả; khác với ông “bạn vàng” của Hà Nội xa lắm.

Nguyễn Dư

danlambaovn.blogspot.com

Kết luận đã được xác thực: Trên 2 triệu người đã bị chính quyền Trung Quốc mổ lấy nội tạng sống

Kết luận đã được xác thực: Trên 2 triệu người đã bị chính quyền Trung Quốc mổ lấy nội tạng sống

Tóm tắt bài viết

  • “Đảng Cộng sản Trung Quốc dưới sự chỉ huy của cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân đã giết trên 2 triệu học viên Pháp Luân Công để mổ sống lấy nội tạng” – báo cáo điều tra của Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công.
  • Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị Trung Quốc gián tiếp xác minh tính chính xác của Báo cáo.
  • Chính quyền Trung Quốc tiếp tục cưỡng ép các học viên Pháp Luân Công thử máu cho thấy tội ác mổ cướp nội tạng vẫn tiếp diễn.

Ngày 20/6 vừa qua, Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp  Pháp Luân Công (WOIPFG)  đã cho công bố kết luận điều tra: “Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dưới sự chỉ huy của cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân đã giết trên 2 triệu học viên Pháp Luân Công để mổ sống lấy nội tạng”, tin này được xác thực vào ngày 24 tháng 6 vừa qua trong cuộc điện đàm với một Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị của ĐCSTQ là ông Trương Cao Lệ. Phát ngôn viên của WOIPFG, ông Uông Chí Viễn nói: “Đây là con số vô cùng ghê rợn, nhưng hoàn toàn đáng tin.”

Ông Uông Chí Viễn: Kết luận này đã được xác thực

Về vấn đề này, ông Uông Chí Viễn, người phụ trách điều tra, đã xác nhận với ký giả Đại Kỷ Nguyên: “Kết luận này đã được xác thực”.

Theo ông Uông Chí Viễn, “Báo cáo điều tra” do WOIPFG thực hiện bắt đầu từ ngày 20/1/2003, trải qua hơn 10 năm theo dõi và điều tra về tội ác tàn sát các học viên Pháp Luân Công của ĐCSTQ, trên cơ sở thu thập và nắm vững số lượng lớn chứng cứ, dùng phương pháp điều tra thực chứng kết hợp phân tích chứng nghiệm mới đưa ra kết luận.

“Phương pháp phân tích dữ liệu lớn cần phải được kiểm nghiệm bởi các chuyên gia, nó giúp phơi bày toàn bộ bức tranh hiện trạng, từ đó người theo dõi sẽ phân biệt được đâu là thực, đâu là giả.”

Ông Uông Chí Viễn nói: “Những chứng cứ mổ cướp nội tạng sống của ĐCSTQ trước đây do WOIPFG đưa ra mang tính phân tán lẻ tẻ, chưa được tập hợp lại, chưa tổng hợp toàn cục để tiến hành thẩm lý điều tra rồi đưa ra kết luận. Từ góc độ thẩm lý hình sự, phải trình bày cụ thể toàn bộ vấn đề mang tính hệ thống.”

“Nhưng “Báo cáo điều tra” lần này đã phân tích vấn đề mang tính hệ thống, giúp nhận diện rõ đây là hoạt động mang tầm quốc gia do cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân cầm đầu. Báo cáo tạo được sự liên kết hoàn chỉnh các chứng cứ khiến cho bất kỳ ai có chút kinh nghiệm về tố tụng hình sự khi đọc sẽ nhận thấy rõ: Tập đoàn Giang Trạch Dân đã phạm tội ác diệt chủng chống lại loài người”.

“Bất kỳ kết luận quan trọng nào của chúng tôi ít nhất cũng có hai chứng cứ luận đan xen, như việc chứng minh hoạt động cấp quốc gia do Giang Trạch Dân cầm đầu trong chương 2, chúng tôi phải đưa ra lời dẫn chứng của ít nhất 2 quan chức cấp cao, đồng thời còn kết hợp nhiều lời khai khác để chứng minh. Cách làm như vậy vô cùng thuyết phục, những ai trước đây không tin thì sau khi xem xong phần này sẽ phải tin vào sự thực.”

Ông Uông Chí Viễn tiếp tục trình bày “Báo cáo điều tra” bằng logic tố tụng hình sự cẩn thận: Từ ba kết luận quan trọng (Lời chứng thực Giang Trạch Dân đã hạ lệnh mổ sống lấy nội tạng; Những chứng cứ về hoạt động cấy ghép mà để thực hiện được đòi hỏi phải có số người sống cung cấp vô cùng lớn; Số người bị mổ sống lấy nội tạng vượt xa số tử tù của Trung Quốc), mỗi kết luận đều cho thấy ĐCSTQ mổ sống lấy nội tạng của học viên Pháp Luân Công. Ba kết luận này bổ sung cho nhau hình thành nên chứng cứ “kiềng ba chân” vô cùng vững chãi và đầy thuyết phục để chứng minh tội ác chống lại loài người của ĐCSTQ.

Để làm rõ về con số học viên Pháp Luân Công bị sát hại ít nhất cũng hơn 2 triệu người, ông Uông Chí Viễn đã giải thích: Tại Trung Quốc có ít nhất 3 bộ số liệu liên quan đến cấy ghép nội tạng. Thứ nhất là tổng số ca cấy ghép theo công bố của Bộ Y tế Trung Quốc, thứ hai là số ca cấy ghép do các bệnh viện công bố công khai, thứ ba là số ca cấy ghép thực tế. Nơi cấy ghép là một số bệnh viện trọng điểm của địa phương và bệnh viện quân đội do Bộ Y tế và thế lực quân đội kiểm soát. Số lượng gan và thận cấy ghép trên thực tế là gấp 10-20 lần con số mà bệnh viện công bố, gấp 3 lần con số công bố về tổng số lượng cấy ghép do Bộ Y tế Trung Quốc đưa ra.

“Chúng tôi phân tích 714 trong tổng số 865 bệnh viện phát hiện có cấy ghép tạng, con số cấy ghép họ công khai là hơn 400.000, trong khi số học viên Pháp Luân Công bị giết hại ít nhất cũng hơn 2 triệu người.”

“Chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn mới điều tra được chứng cứ này, vì chính quyền Trung Quốc kiểm soát rất nghiêm ngặt, che giấu, ngụy tạo và sửa chữa số liệu… Qua điều tra và phân tích chứng cứ từng số liệu, kết luận con số hơn 2 triệu người bị ĐCSTQ giết hại để lấy nội tạng là con số đáng tin cậy. Ai bác bỏ kết luận về số liệu của chúng tôi, cần phản bác lại số liệu cấy ghép cụ thể ở từng bệnh viện.”

Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị Trung Quốc gián tiếp xác minh tính chính xác của Báo cáo

Nhân viên điều tra của WOIFG dùng thân phận là thư ký văn phòng của ông Giang Trạch Dân để điện thoại với Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị của ĐCSTQ là ông Trương Cao Lệ.

Khi “Thư ký văn phòng” nói rằng “Đồng chí Giang Trạch Dân đã hạ lệnh mổ lấy nội tạng của mấy trăm vạn học viên Pháp Luân Công” , thì Trương Cao Lệ không những không phủ nhận, mà còn tỏ ra không chút kinh ngạc, đáp lại  rằng “phải ngăn cản truy cứu việc này trong cuộc họp ở Bộ Chính trị” và “mong Giang Chủ tịch hãy yên tâm”. Đáng sợ hơn nữa, ông Trương Cao Lệ còn nói “sẽ xử lý ổn thỏa các học viên Pháp Luân Công còn lại”.

Cuộc điện thoại này đã xác minh tính chính xác về kết luận cả trăm vạn người bị mổ sống trong “Báo cáo điều tra”, hơn nữa còn cho thấy hàng loạt học viên Pháp Luân Công đang bị bắt giam trở thành cái kho cung cấp nội tạng sống, đang đối diện nguy hiểm bị mổ sống bất cứ lúc nào.

Đến nay chính quyền Trung Quốc vẫn đang ép các học viên Pháp Luân Công tiến hành thử máu

Theo công bố của website Minh Huệ, không chỉ ép các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ phải thử máu, chính quyền Trung Quốc còn đến tận nhà những học viên chưa bị giam giữ để cưỡng chế thử máu. Có rất nhiều bằng chứng cho thấy, ĐCSTQ vừa cưỡng bức nhục hình với các học viên Pháp Luân Công, vừa lấy máu để đối chiếu vì muốn biến họ thành cái kho cung cấp nội tạng.

Năm 2014, trang Minh Huệ đã đưa tin vạch trần việc tại nhiều địa phương, cảnh sát đến tận nhà ép buộc học viên Pháp Luân Công thử máu, trong đó nhiều nhất là tỉnh Quý Châu và Liêu Ninh. Có những nơi cảnh sát không tìm thấy học viên Pháp Luân Công đã ép người nhà của họ xét nghiệm máu, thậm chí đến người 80 tuổi cũng không bỏ qua. Phía cảnh sát nói họ làm theo lệnh của cấp trên.

Tháng 12/2014, trang Minh Huệ lại đưa tin “hàng loạt học viên Pháp Luân Công tại thị trấn An Thuận tỉnh Quý Châu bị ép lấy máu”, còn nêu rõ từ tháng 4/2014 đến nay, tại nhiều nơi ở An Thuận tỉnh Quý Châu, lực lượng cảnh sát trung ương và địa phương đã cưỡng chế phi pháp hoặc lừa gạt lấy máu học viên Pháp Luân Công. Chị Triệu, một học viên Pháp Luân Công chia sẻ với ký giả Đại Kỷ Nguyên về câu chuyện chị Trần Hủy, một học viên Pháp Luân Công ở Võ Hán, vào lúc hơn 8 giờ tối ngày 18/2/2015, vì đi phát tài liệu công bố sự thật về việc đàn áp Pháp Luân Công tại Trung Quốc đã bị một đồn cảnh sát ở Võ Hán bắt giữ trái phép. Nhân lúc chưa bị công an phát hiện ra, chị Trần đã dùng điện thoại cầm tay đưa tin lên mạng weibo thông báo tình hình bị công an cưỡng ép xét nghiệm máu và nước tiểu.

Hơn 8 giờ tối ngày 18/2/2015, chị Trần Hủy vì đi phát tài liệu công bố sự thật đã bị một đồn cảnh sát ở Võ Hán bắt giữ trái phép. Vào khoảng 12 giờ đêm, chị Trần đưa tín hiệu cho biết chị bị công an cưỡng ép xét nghiệm máu và nước tiểu, trên hình thấy rõ ghế thẩm vấn và hai còng tay, phía trên là hộp đóng dấu và vật giống như bông sợi thấm cồn. Từ đó về sau không còn tin tức gì của chị, hiện mọi người rất lo lắng cho an nguy của chị (Ảnh: internet)

Chị Triệu nói, chị quen chị Trần Hủy trên mạng weibo, là một trong vô số học viên Pháp Luân Công lên mạng tố cáo sự thật. Username trên mạng của chị là Lausanne, năm 2000 chị tốt nghiệp khoa Báo chí Đại học Nam Kinh, từng đi du học và làm việc ở Thụy Sĩ. Từng làm việc cho báo Đô thị Nam Phương, sau đó làm cho tờ Abbao ở Võ Hán, Hồ Bắc.

“Do tình trạng áp bức nghiêm trọng của ĐCSTQ với học viên Pháp Luân Công, để giữ an toàn cho học viên Pháp Luân Công Đại Lục, thông tin về họ đều phải hết sức thận trọng, tôi chỉ có thể nói đến đây”. Chị Triệu nói với tâm trạng lo lắng: “Từ sáng ngày 19/2 đến nay chúng tôi không còn tin tức gì của chị ấy, đang vô cùng lo lắng cho an nguy tính mạng của chị ấy. Chị ấy bị cảnh sát ép thử máu và nước tiểu, điều này chứng minh tội ác mổ sống lấy nội tạng của chính quyền Trung Quốc vẫn đang tiếp tục”.

Ông Uông Chí Viễn nói, chuyện cưỡng ép thử máu chứng tỏ tội ác mổ sống lấy nội tạng người vẫn đang tiếp diễn có tổ chức, hơn nữa chuyện này không chỉ giới hạn trong số các học viên Pháp Luân Công bị nhốt trong tù mà còn mở rộng ra tất cả các học viên khác mà cảnh sát Trung Quốc có thông tin về họ. Những điều này là bằng chứng thuyết phục cho tính chân thực của bản Báo cáo.

Cuối cùng, ông Uông Chí Viễn kêu gọi: “Các chính phủ, tổ chức và nhân sĩ chính nghĩa trên toàn thế giới cần ngay lập tức có hành động, truy xét và trừng phạt tội ác chống lại loài người của ĐCSTQ! Phải mau chóng lôi tên đầu sỏ Giang Trạch Dân ra tòa án xét xử!” Đồng thời ông cũng có lời nhắn với những kẻ tòng phạm tiếp tay bức hại Pháp Luân Công:

“Bức hại Pháp Luân Công là tội ác chống lại loài người! Đây là tội ác tương đương bọn tội phạm chiến tranh phát xít Đức, bất cứ hành vi chấp hành mệnh lệnh nào cũng không thể trở thành lý do miễn tội. Hãy thẳng thắn tự thú, hối cải, khai rõ tội ác của những kẻ khác để lập công chuộc tội, đó là lối thoát duy nhất! ”

Ông David Kilgour, nguyên Quốc vụ khanh Canada, một nhân viên điều tra độc lập cho rằng, những giúp đỡ tốt nhất với Trung Quốc hiện nay là phải ngăn chặn tình trạng chính quyền mổ cướp sống lấy nội tạng.

Ông Ethan Gutmman, một chuyên gia người Mỹ, chuyên trách về các vấn đề Trung Quốc đã cho công bố cuốn sách “The Slaughter” (Cuộc tàn sát) vào ngày 12/8/2014. Ông cho biết, trong cuốn sách đã công bố hàng loạt chứng cứ mới chứng minh tội ác cưỡng ép mổ sống người lấy nội tạng của ĐCSTQ, đặc biệt là trong năm 1999 sau đợt ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công, bắt đầu chương trình giết mổ các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng với quy mô lớn, và hiện tội ác này vẫn đang tiếp diễn. Ông chỉ đích danh chính Chu Vĩnh Khang, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị – Pháp luật của Trung Quốc trước đây là một nhân vật quan trọng trong kế hoạch này, các quan chức cao cấp nhất của Trung Quốc đều biết rõ.

Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc nhận xét về Trung Quốc và vấn đề biển Đông

Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc nhận xét về Trung Quốc và vấn đề biển Đông

Gia Minh, PGĐ Ban Việt Ngữ RFA
2016-06-06

000_BJ18Q.jpg

Từ trái sang: Bộ trưởng Quốc phòng Pháp Jean-Yves Le Drian, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh, tổng giám đốc và giám đốc điều hành của Viện Quốc tế Nghiên cứu Chiến lược (IISS) John Chipman, và phó tham mưu trưởng của Trung Quốc Đô đốc Sun Jianguo trong một đối thoại Shangri-La 15 tại Singapore vào ngày 5 tháng 6 năm 2016.

AFP PHOTO

00:01/06:49

Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Vấn đề Biển Đông lại trở thành đề tài nóng ở Đối thoại Shangri-la vừa kết thúc vào ngày hôm qua 5 tháng 6.

Việc đưa vấn đề Biển Đông ra bàn thảo như thế có hứa hẹn những chuyển biến tích cực gì cho tình hình tranh chấp lâu nay là nội dung cuộc phỏng vấn nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc từ Sài Gòn ngày 3 tháng 6.

Gia Minh: Có thể đánh giá Trung Quốc đã thành công khi đặt những sự việc đã rồi không?

Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc: Tôi tán thành với anh. Năm 1974 khi Trung Quốc chiếm phần còn lại quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam trước sự phản kháng mạnh mẽ của Việt Nam Cộng Hòa và một số nước nhưng rồi từ từ Trung Quốc cũng xác lập vùng chiếm đóng trên quần đảo Hoàng Sa đến nay hơn 40 năm.

Trong cuộc chiến ngăn chặn ảnh hưởng, sự bành trướng của Trung Quốc tại Biển Đông thì không thể một hai Shangri-la có thể giải quyết được.
– Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc

Rồi vấn đề Trung Quốc dùng vũ lực cưỡng chiếm trái phép 7 cụm đảo thuộc Trường Sa của Việt Nam xong biến chúng thành các đảo nhân tạo; Mỹ, Nhật cũng lên tiếng và Liên hiệp quốc cũng cảnh báo…; và việc tôn tạo đó cũng ‘là sự đã rồi’. Rồi tiến đến Trung Quốc đưa máy bay quân sự, đưa tàu và đưa các lực lượng dân sự chuyển đến sinh sống trên các đảo này thì cũng là sự đã rồi và cũng không thấy có sức mạnh nào kiềm chế hành động của Trung Quốc. Do đó Trung Quốc cảm thấy rằng quốc tế đã bất lực trước hành động của mình, vì Trung Quốc bao giờ cũng cho đồng tiền đi trước với lợi thế là cường quốc kinh tế thứ hai trên thế giới. Do đó trong cuộc chiến ngăn chặn ảnh hưởng, sự bành trướng của Trung Quốc tại Biển Đông thì không thể một hai Shangri-la có thể giải quyết được mà đây là sự quyết tâm, sự đồng lòng của các siêu cường trên thế giới, của Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc.

Gia Minh: Mới ngày hôm qua (2/6), người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam, ông Lê Hải Bình, cho biết vào ngày 9 tháng 6 tại Hạ Long sẽ có cuộc họp cấp cao ASEAN – Trung Quốc về việc thực hiện DOC (Tuyên bố các bên về ứng xử tại Biển Đông). Là một nhà nghiên cứu thì ông thấy có thêm một hoạt động như thế nữa sẽ có tín hiệu gì cho tình hình tại Biển Đông?

Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc: Nếu Trung Quốc đồng ý họp với ASEAN về Tuyên bố Ứng xử tại Biển Đông cũng chỉ nhằm hòa hoãn và kéo dài thời gian mà thôi. Còn COC (Bộ Quy tắc về ứng xử tại Biển Đông) thì tương lai rất mù mịt, vì các nước ASEAN, bao gồm Việt Nam, bao giờ cũng yêu cầu giữ nguyên trạng, không làm phức tạp tình hình, không đe dọa, không dùng vũ lực; nhưng nguyên trạng là nguyên trạng lúc nào, nguyên trạng của các đảo mà Trung Quốc chiếm đóng trái phép, hay là nguyên trạng về thể hiện chủ quyền, quá trình thực hiện chủ quyền, hay là nguyên trạng ‘ở đâu, ở đó’ như tình hình hiện nay mà Trung Quốc mong muốn?

Gia Minh: Ông cũng có ý kiến Liên hiệp quốc phải tham gia vào vấn đề này, và người ta dự đoán Tòa Trọng Tài Thường Trực Quốc tế trong thời gian sắp đến sẽ đưa ra phán quyết về vụ kiện do Philippines đệ nạp hồi đầu năm 2013. Thế nhưng có những diễn tiến như Đài Loan vừa lên tiếng, rồi Philippines có tổng thống mới mà đường lối có vẻ khác với vị tiền nhiệm; tất cả những điều đó có ý nghĩa gì trong tình hình hiện nay?

000_BJ0OG.jpg

Đô đốc Sun Jianguo của Trung Quốc, phó tham mưu trưởng của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA), phát biểu trong Đối thoại Shangri-La tại Singapore vào ngày 5 Tháng 6 năm 2016. AFP PHOTO

Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc: Trước hết nói về thái độ của tân tổng thống Philippines muốn hòa hoãn, muốn đối thoại với Trung Quốc, tôi cho rằng đây là một bước lùi trong đường lối đấu tranh của Philippines với Trung Quốc.

Còn vấn đề Tòa sắp sửa phán quyết về đơn kiện của Philippines thì tôi nghĩ rằng có khả năng tòa cũng sẽ tuyên bố đường lưỡi bò ‘vô giá trị’. Bao nhiêu đó cũng đủ để Trung Quốc mất mặt trên thế giới dù Trung Quốc đã tuyên bố sẽ không thực hiện phán quyết của Tòa.

Nhưng đây là dịp may để chúng ta đấu tranh chính trị và đấu tranh pháp lý trên toàn thế giới để cho cộng đồng trên toàn thế giới thấy được bộ mặt thật của Trung Quốc.

Còn nói đối với Liên hiệp quốc, hay cụ thể là Hội Đồng Bảo an Liên hiệp quốc thì chúng ta thấy có hai nhân tố: Trung Quốc và Nga là thành viên Hội Đồng Bảo an; mà Nga bao giờ cũng đứng ngoài ‘tọa sơn quan hổ đấu’ tìm cho mình cái lợi nhiều nhất. Nga có quyền phủ quyết cũng như Trung Quốc nên vấn đề tiếng nói của Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc trong giải quyết vấn đề Biển Đông, tôi nghĩ cũng dừng lại ở mức độ ‘bảo vệ hòa bình, tránh chiến tranh, không đe dọa sử dụng vũ lực’… dù có nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc.

Do đó vấn đề quan trọng nhất hiện nay muốn đấu tranh chặn đứng bá quyền của Trung Quốc trên Biển Đông là các nước ASEAN phải nhất trí, phải quyết tâm cùng thống nhất phương án đấu tranh; còn nếu cứ để Trung Quốc xé lẻ ra từng nước – quan điểm của Lào, quan điểm của Campuchia, quan điểm của Philippines như hiện nay, thì Biển Đông mất về tay Trung Quốc chỉ còn là vấn đề thời gian!

Gia Minh: Như vậy không có gì sáng sủa lắm. Trong thực tế vừa rồi Lào cũng tuyên bố nên đàm phán song phương, Campuchia đường lối của họ lâu nay cũng như vậy; khả năng đoàn kết ASEAN theo ông thấy ra sao?

Muốn đấu tranh chặn đứng bá quyền của Trung Quốc trên Biển Đông là các nước ASEAN phải nhất trí, phải quyết tâm cùng thống nhất phương án đấu tranh.
– Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc

Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc: Là một người nghiên cứu về ASEAN trong mấy mươi năm qua, tôi thấy ASEAN không phải như Châu Âu, không phải như Bắc Mỹ, không phải khối NATO. Trong lòng bản thân các nước ASEAN có quá nhiều mâu thuẫn và xung đột giữa các quốc gia với nhau.

Có một điều cụ thể chúng ta nhìn thấy trong hơn 40 năm hình thành và phát triển của ASEAN chưa có một công trình, chưa có một thành tựu nào mang dáng dấp của ASEAN, có hay chăng chỉ là từng nước ASEAN riêng biệt; do đó đừng mong ASEAN trong một sớm một chiều đoàn kết, nhất trí để đối phó lại Trung Quốc trên vấn đề Biển Đông. Vì họ cần ổn định chính trị, họ cần phát triển kinh tế mà hiện nay người ra tay đầu tư, đổ tiền cho họ nhiều nhất là Trung Quốc chứ không phải Mỹ.

Chính vì vậy, ASEAN sẽ bị xé lẻ, ASEAN sẽ tiếp tục mất đoàn kết và ASEAN sẽ không có tiếng nói chung trong vấn đề Biển Đông.

Gia Minh: Theo ông thì thái độ của Việt Nam trong thời gian sắp đến phải thế nào để có thể giữ được những cái có thể giữ?

Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc: Tôi nghĩ chiến lược của Việt Nam hiện nay là đi luồn lách giữa các thế lực siêu cường trên thế giới để giữ vững những phần đất chưa mất và tìm cách đấu tranh pháp lý với Trung Quốc. Nhưng tôi nghĩ những biện pháp đó cũng chưa phải là biện pháp tối ưu.

Tôi mong muốn rằng Nhà nước Việt Nam phải xác định được Trung Quốc là ai? Bạn hay thù! Nếu xác định được bạn hay thù thì mới có được một đối sách hoàn toàn hữu hiệu với Trung Quốc; nhất là nếu trong thời gian gần tuyên bố thiết lập vùng nhận diện phòng không; thậm chí dẫn đến vùng cấm bay, thậm chí đe dọa tất cả các tàu thuyền của Việt Nam di chuyển trên Biển Đông và trong khu vực quần đảo Trường Sa của Việt Nam thì lúc đó bạn – thù sẽ rõ và lúc đó sẽ dễ có phương pháp đối phó với Trung Quốc hơn.

Gia Minh: Cám ơn nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc.

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc: Phải xuất khẩu nhiều hàng hoá “Ma dzê in Việt Nam”!

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc: Phải xuất khẩu nhiều hàng hoá “Ma dzê in Việt Nam”!

 httpv://www.youtube.com/watch?v=-nL4JBVimU4

Bạn đọc Danlambao – Tân thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã đọc chữ tiếng Anh “Made in Vietnam” thành “Ma dzê in Việt Nam” khi yêu cầu các doanh nghiệp gia tăng xuất khẩu hàng hoá ở nước ngoài.

Phát biểu tại hội nghị “Doanh nghiệp Việt Nam – Động lực phát triển kinh tế của đất nước” hôm 29/4/2016 ở Sài Gòn, ông Phúc tỏ ra nghiêm nghị và nói một cách hùng hồn:

“Đặc biệt, tạo điều kiện cho doanh nghiệp phát triển và hội nhập để không những phát triển kinh tế trong nước mà còn có nhiều doanh nghiệp xuất khẩu ở nước ngoài, mang thương hiệu mà ta hay gọi là “Ma dzê in Việt Nam”

 
Đất nước mình anh hùng như vậy, giải phóng dân tộc như vậy, tại sao không thể xuất khẩu lớn được?”
Không rõ cách đọc như trên là do ông Phúc vô tình theo thói quen, hay ông cố tình đọc như vậy để chọc cười cho các doanh nghiệp?

Những gì diễn ra trong video cho thấy đã không có tiếng cười nào vang lên sau màn trình diễn tiếng Anh ngớ ngẩn của ông Phúc.

Theo tiểu sử chính thức được đăng trên website Cổng thông tin điện tử chính phủ, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc có chứng chỉ B Anh văn, tương đương với trình độ trung cấp.

Lời của hai tấm hình

Lời của hai tấm hình

HINH 1

Nguyễn thị Cỏ May (Danlambao) – Người dân Việt Nam ở hai thành phố lớn đứng đầy hai bên lề đường, dưới trời mưa lớn, vẫy tay chào đón tổng thống Hoa Kỳ đi ngang qua, với những tiếng reo hò đồng thanh “Obama! Obama!”. Tên của ông tràn ngập cả trên vỉa hè, quán café, quán nhậu,… trong những ngày qua.

Hình ảnh đó quả thật là một sự bất ngờ, khó có ai có thể hình dung được người dân Việt Nam lại bày tỏ tình cảm nồng nhiệt như vậy đối với tổng thống Hoa Kỳ, một quốc gia thù địch như chế độ ra rả tuyên truyền cho tới ngày 30/04 vừa qua. Trong khi đó, chánh quyền Việt Nam dành cho quốc khách một sự đón tiếp với nghi thức tối thiểu phải có.

Về phía khách, ông Obama vẫn thản nhiên, hoàn toàn không để ý đến nghi lễ ngoại giao, vẫn thoải mái, chân tình, cười hồn nhiên, ngồi lê hàng quán, bắt tay mọi người đứng gần một cách thân thiện,… Trọng tâm thật sự của ông là muốn đo lường thái độ của người dân đối với chánh phủ Hoa Kỳ và dân huê kỳ. Có ý kiến cho tất cả đó là sự giàn cảnh tinh vi của Holywood nhưng thực tế là đã thu hút nhân tâm của mọi từng lớp người dân Việt Nam. Ngoại trừ nhà cầm quyền bởi theo biện chứng hể cái gì dân hoan nghênh thì họ đề cao cảnh giác. Do từ nguyên lý nhà cầm quyền cộng sản là không phải do dân và vì dân.

Obama đã đi rồi

Giới cầm quyền ở Hà Nội, cũng như đồng chí vàng của họ ở Bắc Kinh, khi tới thăm viếng Hoa Thịnh Đốn hay Paris, chẳng những không được kiều bào của họ đón tiếp nồng nhiệt, mà còn bị la ó, phản đối sự thăm viếng, tố cáo những hành động dã man của chế độ ở trong nước, làm cho họ nhiều lúc đã phải ra về bằng cửa hậu.

Trái lại, ông Obama, sau bốn ngày viếng thăm Việt Nam, ra về còn để lại trong lòng người Việt Nam, nhất là tuổi trẻ, những tình cảm trân quí.

“Hỏi vì sao dân tôi mến mộ ngài

Có phải vì ngài là tổng thống

Hay vì xứ ngài đôla chất đống

Không! Chúng tôi yêu vẻ đẹp tỏa từ ngài.

…Nụ cười tươi và những cái bắt tay… dệt lối chân tình

…Mà rung động hàng triệu con tim người Việt

Ngài bàn việc đại sự bằng lời chân thành tha thiết

Chẳng buộc tội ai… nhưng bao kẻ phải cúi đầu”…(Thơ của Thương Hoài )

Và người phụ nữ Phượng Trần bị sự chơn tình của khách đã làm cho trái tim của bà rung động sâu xa:

“…Em như đang trong mơ

Khi nghe Anh nói đến

Nam Quốc Sơn Hà ấy

Chỉ có Nam Ðế cư 

Anh muốn nói gì ư?

Dẹp dã tâm Khựa nhé!

Anh ơi lời Anh khẽ

Chạm đến triệu lòng dân!”… (Thơ của Phượng Trần)

Và cả chân dung của ông cũng được sinh viên hội họa tự ý thực hiện với lời ghi chú đầy thiết tha quí mến.

Obama và tấm hình ở Tòa Bạch Ốc

Ông Obama có gốc gác từ một gia đình da màu nghèo, cha mẹ xa nhau, thuở nhỏ từng sống ở Nam Dương, một xứ Đông Nam Á kém mở mang, tức ý muốn nói ông thuộc thành phần xã hội không lấy gì làm khá hơn đám cộng sản lãnh đạo ở Hà Nội nhưng ông lại hoàn toàn không cùng bản chất với họ. Nhờ hấp thụ một nền giáo dục nhân bản, khai phóng, tự do.

Chính giáo dục đào tạo con người. Nhìn tấm hình dưới đây để hiểu tại sao ông Obama qua Việt Nam lần đầu tiên mà được dân chúng dành cho ông những tình cảm quí trọng sâu xa như vậy. Thực tế này là phản ứng nghịch lý của những điều mà dân chúng tiếp thu được từ truyền thông chánh quyền. Cũng là kết quả trái chìu của sự giáo dục quần chúng về bạn và thù của chế độ.

TT 1

 

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh: Pete Souza/The White House

Nhiều thập kỷ qua, Nhà Trắng treo rất nhiều ảnh chụp các đời tổng thống, hoặc làm việc hoặc vui chơi. Tấm mới thay chỗ tấm cũ. Nhưng tấm ảnh này chụp Tổng thống Barack Obama đã yên vị suốt 3 năm qua, không bị tháo xuống.

Bé trai trong ảnh là Jacob Philadelphia, sống ở Columbia, bang Maryland. Khi chụp tấm ảnh này vào tháng 5 của ba năm trước, Jacob mới 5 tuổi. Lúc đó, cha cậu là ông Carlton Philadelphia, một cựu lính thủy, rời Nhà Trắng sau hai năm làm việc trong Hội đồng An ninh quốc gia. Như nhiều nhân viên khác, ông Philadelphia cũng đề nghị tổng thống chụp ảnh cùng gia đình ông trước khi ra đi.

Ảnh chụp xong, gia đình Philadelphia sắp giã từ thì ông Carlton nói với ông Obama rằng hai con trai của ông có hai câu hỏi tổng thống, mỗi đứa một câu.

Jacob nói trước: “Cháu muốn biết tóc cháu có giống tóc tổng thống không?”. Cậu bé nói nhỏ đến nỗi ông Obama phải bảo nhắc lại. Sau khi nghe rõ, ông Obama trả lời: “Sao cháu không sờ thử đi, xem có giống tóc cháu không”? Rồi Obama hạ thấp đầu ngang tầm với của Jacob. Cậu bé ngần ngừ, tổng thống khuyến khích: “Sờ đi, anh bạn!”.

“Cháu thấy sao? – ông Obama hỏi.

“Dạ, cũng giống nhau”, Jacob đáp lời.

Cậu bé Isaac, nay đã 11 tuổi, thì hỏi ông Obama tại sao lại loại trừ chiến đấu cơ F-22. Ông Obama cho biết vì quá tốn kém.

Theo thông lệ có từ thời Tổng thống Gerald R. Ford, mỗi tuần các phóng viên ảnh Nhà Trắng lại chọn ảnh ấn tượng để trình bày. Tuần đó, tấm ảnh của Jacob là số một. (Theo Bằng Vy, The New York Times)

DM

 

 

 

 

 

 

 

Đỗ Mười và nhà Toán học Ngô Bảo Châu

Đỗ Mười, cựu Bộ trưởng, cựu Thủ tướng và cựu Tổng Bí thư đảng cộng sản Hà Nội, khi tiếp thanh niên Ngô Bảo Châu vừa kết thúc Trung học với thành tích học tập xuất sắc, thể hiện rõ thái độ căm thù những người có học và học giỏi. Theo quan điểm của ông thì chính cách mạnh mới nâng cao con người chớ không gì khác hơn hết cả. Quan điểm này phát xuất từ bản thân của ông và từ quá trình học tập giáo lý của người cách mạng.

Đỗ Mười tên thiệt là Nguyễn Duy Cống, người làng Đông Phủ, gọi quen thuộc là làng Nhót, Thanh Trì, Hà Đông. Giáo sư Đại Học Khoa học Sài Gòn, ông Nguyễn Trọng Ba, nhỏ hơn Nguyễn Duy Cống vài tuổi, cùng làng nên quen biết Nguyễn Cống và kể chuyện lại (Bảo Giang). Cụ Tiên chỉ là thân sanh của Giáo sư Ba, có mở lớp chống mù chữ miễn phí dành cho trẻ trong làng. Thù lao thầy giáo do sự đóng góp vì lòng hảo tâm của viên chức và những nhà có tiền trong làng. Nhờ đó Nguyễn Cống tới học được ít lâu.

Người được làng mời dạy học là thầy giáo Dư. Vốn đã được bổ làm giáo học, Dư hoạt động cho Việt Minh, bị bắt, sau hơn một năm tù, được tha và trở về làng Nhót, không có công ăn việc làm.

Dư được đề nghị lãnh dạy trẻ con nhà nghèo, với thù lao khiêm tốn của dân làng đóng góp nhưng với điều kiện không được hoạt động và tuyên truyền cho Việt Minh nữa.

Vài năm sau, Cống đã biết đọc, biết viết và có thể làm được những bài toán cộng, toán trừ đơn giản. Khi ấy, mẹ Cống ngửa mặt lên trời: trước là cám ơn Trời Phật, sau là cám ơn các viên chức làng đã cho bà một niềm vui ngoài sự ước mong của bà.

Cũng từ dạo ấy, bà không bao giờ ngớt lời khuyên Cống phải biết ơn, phải giữ lễ nghĩa đối với những người đã ban ơn cho gia đình nó. Và bà cũng tính đến việc, vì Cống đã biết làm toán cộng toán trừ, sẽ mua chịu phần thịt thặng dư và lòng lợn của bà phó Hồi để mẹ con bà gánh đi bán, thay vì tiếp tục gánh thuê bán mướn như trước giờ.

Phần Cống, từ ngày được đi học, nó vẫn không thấy thiết tha việc học. Tuy nhiên, nó cảm thấy cũng dễ chịu phần nào vì được ra khỏi nhà trong những giờ giấc nhất định mà mẹ không thể la mắng nó. Hơn nữa, nó nhờ những con số cộng trừ giúp mẹ trong việc bán thịt như một lá bùa cho phép nó tự do rong chơi với bè bạn, và mặc tình đi sớm, về trễ.

Riêng thầy giáo Dư, tuy đã có lời cam kết với viên chức trong làng là sẽ chuyên tâm dạy dỗ cho lũ trẻ thoát nạn mù chữ, nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy thầy Thông, thầy Phán hoặc các viên chức và những nhà phú hộ trong làng là uất khí hận thù giai cấp vụt bốc lên nghẹn cổ. Do đó, thay vì dạy cho trẻ chữ nghĩa, lễ phép, Dư lại lén tuyên truyền Việt Minh cho chúng. Đám trẻ được Dư sớm nhồi sọ lòng thù hận, dạy dùng mã tấu để giành lấy phần cơm ăn áo mặc từ những người có chút ăn, chút để ngay trong làng.

Học được những điều mới mẻ này, Cống như mở bừng con mắt. Trí nó linh động nghĩ đến ngày đi làm Việt Minh, với mã tấu trong tay. Quả thật, chỉ ít lâu sau đó, nó liền hăng hái đứng dậy, đi theo bọn thằng Chân, thằng Khắc, cùng bỏ học, đi làm cách mạng dưới sự dìu dắt của thầy Dư.

Trong khi ấy, bà đậu Tiến, tức mẹ của Cống, lại không thể hiểu và cũng không bao giờ biết cậu con trai của mình đang nuôi dưỡng giấc mơ đi làm cách mạng. Bà nghĩ đến việc phải cưới vợ cho Cống. Bà chọn được một người con gái trong làng, báo tin mừng cho con. Nghe qua, Cống chẳng vui và cũng chẳng buồn. Nó chỉ muốn bỏ nhà đi theo Việt Minh. Nhưng chưa đi được nên đành tạm nghe lời khuyên của mẹ. Cưới vợ xong, Nguyễn Cống giữ lấy một phản thịt heo trong chợ cho mẹ. Nhơn đi tìm heo mua đem về làm thịt, Cống lãnh luôn thiến heo. Thiến con nào chết, Cống mua đem về làm thịt cho mẹ bán. Lúc nào không có heo, Cống đi lãnh sửa ống khóa và cửa nhà cho người trong làng. Giá cả do Cống đề nghị. Nhưng sau này, khi thật sự cán bộ đảng viên, Cống thường lấy bản thân minh chứng giới lao động bị tư bản, cường hào bốc lột!

Một hôm, vợ Cống hớt hải để đôi quang gánh xuống trước cửa, chạy bay vào trong nhà báo tin cho bà đậu Tiến:

– U ơi! thầy thông Ký chết rồi! Tất cả mọi người ở chợ đều chuyền tai, bảo nhau rằng chồng của con và đám thằng Khắc, thằng Chân, đã giết ông ấy! Anh Cống đã bỏ đi từ nửa đêm… Lợn thì đêm qua không mổ.

Nhờ thành tích giết “cường hào” trong làng, Cống được sớm kết nạp vào đảng. Và đời Cống cũng phất lên từ đây, dưới tên Đỗ Mười.

Hai tấm hình, mỗi tấm có lời nói của nó. Người đọc hiểu chắc không khác nhau lắm.

Trung tâm bảo trợ xã hội, nơi giam người để được “bảo trợ”

Trung tâm bảo trợ xã hội, nơi giam người để được “bảo trợ”

FB Võ Phi Long

6-6-2016

Một bà cụ ở Trung tâm Bảo trợ Xã hội 1. Nguồn: FB Võ Phi Long

Trung tâm Bảo trợ xã hội 1 có địa chỉ tại Thôn Đồng Dầu – xã Dục Tú – Đông Anh – Hà Nội. Là nơi giam người để được “Bảo trợ”.

Trung tâm bảo trợ Xã hội ở VN là nơi giam giữ người trái pháp luật, nơi dễ tham ô và là nơi lừa đảo tiền dân.

Cách đây gần 1 năm nhờ mạng xã hội Facebook đăng tải hình ảnh cuộc sống sinh hoạt khó khăn của các đối tượng bảo trợ xã hội tại Trung tâm Bảo trợ xã hội Nghệ An (đóng tại xã Giang Sơn Đông, huyện Đô Lương) gây bức xúc trong dư luận.

Chúng đã cùng nhau ăn chặn gần 800 triệu đồng của người nghèo mà chúng “bảo trợ”.

Hình ảnh những người được bảo trợ ngồi chồm hổm dưới sàn nhà, ăn bốc trong thau cơm chỉ có 3 miếng thịt mỡ.

Hôm nay ngày 05/6/2016 cụ Tạ Trí Hải người Nghệ sỹ đường phố luôn đồng hành với những cuộc biểu tình xuống đường vì đất nước, biển đảo, môi trường đã bị côn đồ, công an, an ninh bắt đưa về Trung tâm Bảo trợ xã hội 1 có địa chỉ tại Thôn Đồng Dầu – xã Dục Tú – Đông Anh – Hà Nội.

Những người yêu mến cụ, họ gọi cụ bằng bố đã đến tận nơi để “giải cứu” cụ ra khỏi nơi tù ngục này.

Cũng chính lúc này mọi người phát hiện có rất nhiều người già, trẻ đang bị giam cầm nơi đây.
Một ông già bị nhốt nơi đây cho biết, ông đã 86 tuổi có công “đánh Mỹ cứu nước”, bị mấy ông trên Bộ không trả tiền hưu vì thế ông đã cắt tay phản đối. Ông chưa kịp kể nốt câu chuyện thì một gã thanh niên và 1 ả phụ nữ đã hoảng sợ đến mời mọi người đi cho lẹ.

Trên hành lang dẫn đến phòng “giải quyết” mọi người nghe tiếng kêu khóc thảm thiết của cụ bà Nguyễn Thị Xuân. Bà nói thật nhanh như biết rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa. Bà cho biết bà bị bệnh tiểu đường. Tay đã lở loét. Sau lưng bà là 1 cô gái vẻ mặt khờ khạo, tay quệt nước mắt. Mọi người vội vã ra đi còn nghe văng vẳng tiếng bà Xuân: Bác khổ quá con ơi, báo cho bác ra khỏi đây. Dọc hành lang phòng kế bên còn có 1 cô gái quê ở Nam Định kêu cứu.

Tiếng kêu khóc thảm thiết quá.

Phải công nhận rằng những người nơi đây được “nuôi nhốt” rất cẩn thận. Họ chẳng khác nào những con thú chứ chẳng phải Người cần được bảo trợ.

Những bức tường màu vàng cao trên 2 mét, người ta còn rào cao thêm bằng rào sắt nhọn hoắc hơn 1 mét. Chẳng khác gì nhà tù.

Trong TT BTXH 1 này có nhà chức năng gọi là Dạy nghề nhưng đổ nát như bị pháo kích.

Gọi là Trung tâm nhưng số người được bảo trợ nơi đây chỉ khoảng 20 người kể cả 3 cháu bé sơ sinh.

Tại sao phải khóa cửa phòng nhốt họ? Tại sao được bảo trợ nhưng họ lại khóc lóc thảm thiết cầu xin được giải cứu?

Nguyễn Đức Chung, ông và người tiền nhiệm là tôi đồ. Ông phải trả lời những câu hỏi này.

httpv://www.youtube.com/watch?v=7nfh_ovg70c

ĐI BIỂU TÌNH ĐƯỢC GÌ?

ĐI BIỂU TÌNH ĐƯỢC GÌ?

FB Nguyễn Anh Tuấn

5-6-2016
Ảnh: FB Nguyễn Anh Tuấn

Ảnh: FB Nguyễn Anh Tuấn

Tôi là một người có trình độ đại học, có công việc thu nhập ổn định, có bố mẹ, có vợ, và hai con.

Đến giờ này thì chẳng có kẻ nào dám mở mồm nói tôi là đi biểu tình được tiền. Vì hầu như ko có sự ngu xuẩn nào đến mức ấy. Và các kênh thông tin mở của mạng xã hội, không cho phép những vu cáo ngu xuẩn ấy tồn tại.

Để tham gia được vào các cuộc biểu tình ôn hoà vì môi trường, tôi thường phải chia tay vợ con mình từ hôm trước, vạ vật ở nhà anh em thân thiết, nếu không muốn bị công an chặn ở nhà, không cho đi đâu hết.

Nếu cuộc biểu tình diễn ra như mong đợi, tôi sẽ được đi bộ một vòng bờ hồ HK dưới nắng nóng. Xong thì về nhà với cái cổ họng khản đặc, cùng đói và khát.

Như mấy lần gần đây, chưa kịp giơ biểu ngữ, hô khẩu hiệu vì môi trường thì đã bị cưỡng chế về Phường, CA Quận. Thế là phí bao công sức tránh né công an để tham gia.

Đến mức như hôm nay:

Chúng tôi mặc quần áo đẹp, lịch sự. Tuần hành ôn hoà. Cố gắng đi thành hàng, gọn nhất có thể, để không cản trở giao thông. Biểu tình, đòi các bên liên quan phải thực hiện đầy đủ nhiệm vụ về bảo vệ môi trường biển, trong Ngày Môi Trường Thế Giới – ngày mà Chính Phủ VN cũng đã cho treo băng rôn khắp nơi là:

TIẾNG GỌI THIÊN NHIÊN
HÀNH ĐỘNG CỦA CHÚNG TA

Ấy thế mà, Chính phủ lại dùng công an đàn áp hoạt động biểu đạt văn minh này của chúng tôi.

Tôi đã có lúc quá thất vọng, mà thốt lên:

Tôi nản lắm rồi! Tại sao Chính Phủ không thể tôn trọng tiếng nói của chúng tôi? Cứ dập tắt tiếng nói và bưng bít thông tin thế này, thì mắm muối độc sẽ ngày càng chui nhiều vào mâm cơm, và đầu độc cả đất nước mất thôi!

Đến bao giờ thì Chính phủ thôi là một lực lượng cai trị, mà trở lại đúng nghĩa là “Của Dân”, tôn trọng tiếng nói của người Dân, như đã ghi trong Hiến Pháp?

Cứ thế này, thì bao giờ mới có văn minh?

Tôi thất vọng quá mà thấy các nỗ lực của bản thân, và những người khác hôm nay chẳng được việc gì cả!

Nhưng không phải như thế.

Lúc này, khi đã về nhà. Dù là những điều nhỏ nhưng tôi cũng đã nhận ra. Việc chúng tôi làm hôm nay, ko phải là vô ích.

Hôm nay trên xe Bus tôi đã thấy có 1 chiến sĩ cảnh sát trẻ, đã cư xử nhã nhặn, tôn trọng chúng tôi. Có 1 sĩ quan An Ninh tươi cười, đối thoại với tôi… Họ đã hiểu, và chọn cách đối xử với chúng tôi không như kẻ thù. Không một bịa đặt, bôi xấu nào có thể khiến họ hiểu lầm chúng tôi nữa.

Tại CA Quận LB, các anh cảnh sát, cùng tôi, đã nhanh chóng tìm thấy sự thấu hiểu và tôn trọng. Các anh thừa nhận việc tôi làm, và tôi tôn trọng, việc các anh ấy phải hoàn thành nhiệm vụ, trên giao.

Quá trưa, công An phường nơi tôi ở, đến đón, và đưa tôi về tận nhà. Mấy cậu Công An canh cửa nhà tôi, thì chào, hỏi thăm, và nói chuyện thân tình cùng tôi.

Cho dù đây chỉ là những gì tôi thấy, và có thể nó ko phải là như tính chất chung, của những gì đang diễn ra, thì tôi cũng thấy nó, như một chỉ dấu cho nhiều cái được:

Chúng tôi đã được làm hết khả năng của mình, theo đúng tinh thần Hiến Pháp, cho môi trường sống.

Các anh công An đã thêm một lần gặp gỡ, và hiểu thêm, để dần ứng xử đúng mực hơn với người Dân đi biểu tình ôn hoà.

Nhiều người dân, đặc biệt là các bạn trẻ, các bạn sinh viên, tương lai của đất nước, đã thấy chúng tôi không sợ hãi, trước sự đàn áp suốt mấy tuần qua. Để rồi, sẽ ko bao lâu nữa, chính các bạn, rất đông, sẽ thấy thôi không phải sợ nữa.

Sẽ không có gì phải sợ, nếu làm điều đúng đắn cho Đất nước, cho Nhân Dân, cho tương lai của tất cả.

Chính Quyền cũng dần quen với việc người dân tìm mọi cách để lên tiếng, để dần phải chịu lắng nghe, và đáp ứng một cách văn minh, nếu không muốn bị cả thế giới văn minh tẩy chay, không ai chơi với.

Điều lớn lao nhất, tôi nhận ra:

Dù ít một, nhưng chúng ta, đang tiến thêm một bước gần hơn đến một ngày, mà việc lên tiếng của đông đảo người Dân, đặc biệt là giới trẻ, về các vấn đề hệ trọng của đất nước, sẽ như những cơn gió lớn, đẩy cánh buồm đất nước tới văn minh.

Khi ấy, Cảnh sát thì bảo đảm an toàn cho người Dân, An ninh thì đề phòng những kẻ phá hoại tính ôn hoà, còn Quốc Hội thì đồng hành cùng người Dân, Chính phủ thì lắng nghe và nỗ lực!

Ngày đó, người với người tôn trọng và tin cậy, ứng xử với nhau thượng tôn Pháp Luật. Và nước Việt sẽ trở lên văn minh, hùng cường!

Một số hình ảnh biểu tình. Nguồn: FB Nguyễn Anh Tuấn:

H1

H1

 

H 3

 

 

 

 

 

 

HINH @