Quả báo; Đúng quá là đúng…

From:   Thuong Phan and 2 others shared Jason Nguyen‘s post.
Image may contain: one or more people and text
Jason NguyenFollow

 

Quả báo; Đúng quá là đúng…

__Nguyễn Bá Thanh phá giáo xứ Cồn Dầu, đưa đến một sự trừng phạt vô cùng đau đớn. Cái chết tới Nguyễn Bá Thanh không có một sự nương tay và lạnh máu vô cùng. Cơn đau đớn đã hành hạ ông ta không thể nào tả được

__Còn tên Đinh La Thăng này dám đánh phá nhà Phật một cách tàn nhẫn vô nhân đạo. Tội tên này sẽ bị Đức Phật trừng phạt đích đáng

Tên Đinh La Thăng còn thêm một tội nữa là đánh người biểu tình chống Trung Quốc và Formosa không nương tay và khốn nạn lắm

Quả báo giành cho hai tên cẩu tặc cũng đáng lắm. Tôi tin rằng cái ngày tên Đinh La Thăng chết cũng đau đớn như Nguyễn Bá Thanh thôi

Đứa nào đánh nhà Chúa và Phật thì suốt đời tai ương không ra gì. Sống dật giờ, khùng khùng điên điên bất thường lắm. Cả gia đình hết bị xui này tới xui khác một cách bất thường

Chết chưa xong đâu, đời đời con cháu Nhuyễn Bá Thanh và Đinh La Thằng sẽ lận đận không ra gì đâu.. Hành động và hậu quả đi đôi. Hậu quả giành cho hai kẻ này sẽ vô cùng đau đớn và rất dai dẳng

Tôi nói rồi đừng bao giờ đụng tới thần linh tôn giáo vì nếu họ không liên can tới mình

Đây là bài học cho bọn chóp bu đáng học.

CHỪA CHO TAO ĐƯỜNG SỐNG VỚI? ĐỪNG DỒN CHÓ VÀO ĐƯỜNG CÙNG!

Nguon:   Nguyen Anh Duc shared Nguyễn Hồng‘s post.

CHỪA CHO TAO ĐƯỜNG SỐNG VỚI? ĐỪNG DỒN CHÓ VÀO ĐƯỜNG CÙNG!

 
Image may contain: one or more people
Nguyễn Hồng is with Nguyen Anh Duc and Hoàng Gia Viễn at Hồ Con Rùa.

 

CHỪA CHO TAO ĐƯỜNG SỐNG VỚI? ĐỪNG DỒN CHÓ VÀO ĐƯỜNG CÙNG!

Vượng ơi!
Quang ơi!
Phúc ơi!
Tô Lâm ơi!

Tao biết tụi bay toa rập với ông Cả, dùng tay nhà báo Osin Huy Đức làm công cụ ném đá dò đường dẫn dắt dư luận.

Tao biết trước những đàn em nào của tao chưa bị “sờ gáy” thì rồi sắp tới cũng sẽ “thân tàn ma dại”; từng chiến hữu mặn nồng một thuở của tao cứ lần lượt đội nón đi nhập kho hết ráo.

Của nả bọn tao “thu hoạch” qua 2 nhiệm kỳ thì bọn mày đã lấy lại nhiều quá rồi còn gì? Còn đám đàn em tao đứa lớn đứa nhỏ đều bị…cho vào ‘lò’, bọn mày muốn gì nữa đây?

Phe tao đã đầu hàng “toàn diện” trong Đại hội Đảng lần 12 rồi. Bọn mày có “đánh” chó thì cũng chừa tao ra với? Đừng dồn chó vào chân tường chứ?

+ Ông Đinh La Thăng bị bắt:
– https://vnexpress.net/…/ong-dinh-la-thang-bi-bat-3681861.ht… 
+ Việt Nam: Khởi tố và bắt tạm giam ông Đinh La Thăng:
– http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-42279446 
+ Bắt và khởi tố Đinh La Thăng: ‘Chưa phải là hồi kết’:
– http://www.rfa.org/…/former-senior-official-dinh-la-thang-d… 
+ Tiến Sĩ Nguyễn Quang A: “Bắt Đinh La Thăng, vẫn là chuyện thanh trừng nội bộ”:
– http://www.rfa.org/…/dinh-la-thang-busted-12082017100935.ht…

NGÀI ĐI QUA ĐỜI TÔI

NGÀI ĐI QUA ĐỜI TÔI

Tâm sự về người cha, người thầy, và người bạn rất thân thương

Đức Giám Mục Đaminh Mai Thanh Lương

Trần Mỹ Duyệt

Đối với giáo dân trong địa phận thì ngài là vị Giám Mục thánh thiện, hiền lành, nhân từ, và hòa đồng. Riêng đối với tôi thì ngài là người cha, người thầy, người bạn rất thân thương, rất gần gũi, và có thể tâm sự, cởi mở với nhau một cách tự nhiên, thân tình và thoải mái. Ngài chưa bao giờ xưng mình là giám mục, ngay cả tiếng “cha” với tôi. Ngược lại luôn luôn xưng là “mình”, một chữ mình hết sức gần gũi, chan hòa tình thân hơn cả ruột thịt. Ngài cũng rất ít khi hoặc chỉ lỡ miệng gọi tôi bằng tiếng “ông”, một tiếng gọi tuy thông thường nhưng nghe xa lạ trong mối tương quan giữa hai chúng tôi.

Ngài đến với tôi trong một dịp tình cờ. Năm 1993, tôi muốn xin “Imprimatur” cho một cuốn sách viết về đời sống đạo. Lúc đó, ngài còn là Đức Ông chính xứ Các Thánh Tử Đạo ở New Orleans, và mặc dù chưa một lần gặp mặt, ngài đã vui vẻ nhận lời và giúp tôi được chuẩn y của giáo quyền. Tình cảm của tôi dành cho ngài bắt đầu từ đó. Nhưng phải chờ đến dịp ngài được tấn phong Giám Mục, vị Giám Mục tiên khởi người Việt hải ngoại trong lịch sử Giáo Hội Công Giáo Hoa Kỳ. Lịch sử đã ghi nhận, ngày 25 tháng 4 năm 2003, Ngài được Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II bổ nhiệm làm Giám Mục Phụ Tá Giáo Phận Orange, một Giáo Phận có đông tín hữu Việt Nam. Ngài được tấn phong ngày 11 tháng 6 năm 2003. Hơn 10 năm trong thiên chức Giám Mục, ngài đã nghỉ hưu ngày 20 tháng 12 năm 2015. Và sau 2 năm sống trong âm thầm, khiêm tốn và chịu đựng chuẩn bị tâm hồn, lúc 10:20 sáng, Thứ Tư, ngày 6 tháng 12 năm 2017, ngài đã trút hơi thở cuối cùng về với Chúa như lòng ngài hằng mong ước tại bệnh viện St. Joseph, nơi mà ngài vẫn thường ra vào trong những tháng cuối đời vì bệnh tật, hưởng thọ 77 tuổi.

Ngài đi qua đời tôi như một cơn gió thoảng, như một hơi thở, và như một thoáng qua mau nhưng đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm không bao giờ quên. Tôi dự định sẽ đến thăm ngài vào khoảng 1 hoặc 2 giờ chiều, thì lúc 10giờ 30 đã nhận được tin ngài qua đời. Đúng là ngài đã tới và đã đi mà không cần một lời báo trước hay từ giã!!! Nếu tôi có ân hận gì đối với ngài thì chỉ là trong giờ phút lâm chung của ngài tôi không có ở bên giường bệnh ngài. Ngoài ra, trong suốt thời gian hưu dưỡng và trong những tháng cuối đời của ngài tôi luôn luôn có mặt bên ngài, có thể nói là hằng tuần hoặc hằng ngày. Cũng chính vì ở bên ngài, tôi mới nhận ra một điều rất riêng tư, nhưng cũng rất đau lòng, đó là, ngài rất cô đơn, và bệnh tật cũng như những lần ra vào nhà thương đã làm cho ngài rất đau đớn và mỏi mệt.

Một trong những điều khiến tôi ghi nhớ về ngài, là không bao giờ tôi nghe ngài phê bình hoặc chỉ trích ai. Ngài có lòng yêu mến giới tu trì. Ngài hiền từ, nhân hậu, đối xử một cách công bằng, tôn trọng, cũng như rộng rãi với những ai sống bên ngài.

Những lần cha con đi ăn với nhau, ngài luôn cử xử một cách rất “galang”, có nghĩa là nay anh, mai tôi. Riêng những đồ vật gì ngài mua thì ngài tự tay trả tiền. Một lần hai cha con ghé vào một cửa hàng mua thức ăn, trong lúc bước ra khỏi cửa, có người ăn xin ngồi bên ngoài ngửa chiếc mũ ra xin tiền. Tôi có 4 đồng tiền lẻ và rút ra 2 đồng đưa cho người ăn xin. Ngài nhìn thấy vậy, nói ngay: “Sao không đưa hết cho ông ta?” Rồi ngài dùng tiếng Anh để nói với tôi một câu như vừa nhắc nhở, và cũng vừa trách khéo “stingy” có nghĩa là “cái thứ bần tiện”. Nhờ vậy, tôi đã học được đức bác ái và lòng rộng rãi của ngài để biết cách cư xử đối với những kẻ khốn cùng sau này.

Ai không quen biết ngài cứ tưởng ngài thiếu khôn ngoan hoặc quá dễ dãi, nhưng thật sự ngài hành động một cách rất quyết đoán và có suy nghĩ. Trong một lần chở ngài đi ăn trưa, thoạt đầu hai cha con đã quyết định đến một nhà hàng nọ, nhưng trên đường tôi muốn đổi ý, ngài liền nói ngay: “Đã quyết định cái gì thì phải làm. Thua thắng gì mình rút kinh nghiệm. Cứ tới nhà hàng mình đã chọn trước”.

Không chê ai và cũng không phê bình ai. Mỗi lần một vài anh em quây quần bên ngài, hoặc trong chỗ riêng tư, tôi muốn hỏi ngài điều gì mà có dính dáng đến người khác, ngài bao giờ cũng trả lời bằng một câu rất quen thuộc: “Mình biết ma gì!”. Tôi hiểu là ngài không muốn đề cập đến chuyện đó. Qua hành động đó, ngài đã dạy tôi bỏ được cái tính tò mò về người khác khi không thuộc trách nhiệm và quyền hạn của mình.

Chân thành, tôn trọng người khác, ngài còn có một đặc tính đáng yêu nữa là tính đơn sơ, trong sáng. Thỉnh thoảng cha con hay giả dạng trốn mắt thiên hạ để gọi là “đi bụi”, tức là đi chợ, đi vào các siêu thị mua bán mấy thứ đồ dùng lặt vặt. Nhưng đã có mấy lần bị bại lộ. Thí dụ, lần đó, cha con rủ nhau đi mua trứng vịt lộn, ai dè khi bước vào tiệm, ông chủ nhận ra ngài rồi chào thưa rối rít. Khổ nữa là trong tiệm ngày hôm đó lại có một linh mục mới từ Việt Nam qua cũng được gia đình cho đi tham quan một vòng Little Saigon, và đang có mặt ở đó. Ngài tỏ vẻ bình thản và đơn sơ không một chút quan ngại. Trên đường về ngài nói: “Giám mục thì cũng đi mua trứng vịt lộn có sao.” Rồi ngài trào phúng thêm: “Nhưng chắc ngày xưa thánh Phêrô muốn ăn trứng vịt lộn thì có bà Phêrô đi mua, chứ không như Giám Mục Lương”.

Nổi bật nhất là lòng yêu mến Chúa Giêsu Thánh Thể và lòng yêu mến Đức Mẹ. Chính ngài đã khuyến khích tôi dịch cuốn Đàm Đạo Với Chúa Bằng Thánh Kinh, và biên cuốn Maria Mẹ Việt Nam mà cả cuốn sách ngài đều bỏ tiền in ấn và phổ biến. Cảm tình đầu tiên về ngài lúc mới làm Giám Mục, đó là một buổi chiều khi đến thăm ngài, tôi thấy ngài đang quì một mình trong nhà nguyện, mắt nhìn lên nhà tạm. Một hình ảnh thánh thiện, thiêng liêng mà sẽ không bao giờ tôi quên về Ngài. Do lòng yêu mến Thánh Thể và Mẹ Maria, chính ngài đã soạn tác phẩm: Thánh Thể và Chuỗi Mân Côi (7 Mẫu chầu và Mầu Nhiệm Mân Côi) để giúp tín hữu tăng lòng yêu mến Thánh Thể và Phép Lần Hạt Mân Côi.

Trong những ngày tháng bệnh tật, ngài thường dâng lễ một mình, có hôm chỉ có tôi và ngài hai cha con cùng dâng lễ. Thật là cảm động vào những ngày tháng sau cùng khi ngài không dâng lễ được nhưng không bỏ rước Thánh Thể. Hôm đó, tôi đến thăm ngài vào buổi sáng và ngài nói tìm một phó tế mang Mình Thánh Chúa cho ngài. Tôi đã hỏi ngài có muốn ăn uống chút gì cho tỉnh táo trước khi rước lễ không? Ngài đã trả lời: “Không cần gì hết, chỉ cần Chúa Giêsu thôi!”. Lời nói này phản ảnh lòng đạo đức của ngài đã được chính Đức Giám Mục Kevin Vann nhắc lại trong thánh lễ đưa chân, 5:30 chiều, Thứ Tư, ngày 6 tháng 12 năm 2017, Đức cha nói: “Hôm thứ Ba khi ĐC Dominic Lương đã kiệt sức, ngài nói đi tìm cho ngài vị Tuyên úy nhà thương và tìm cho Ngài Chúa Giêsu ở đâu… Sr. Catherine đang ở đó với Ngài, và tòa giám mục biết tin… nên chính tôi đã tới đưa Mình Thánh Chúa trao ban cho ngài, và tôi nói với Ngài: Chúa Giêsu đến ở đây với Cha và ở với Cha luôn mãi đây…” (Vietcatholic.net).

Lòng yêu mến Chúa Giêsu gắn liền với lòng yêu mến Đức Mẹ. Khi ở nhà cũng như khi vào bệnh viện, tôi luôn thấy trên tay, trên giường bệnh ngài có cỗ tràng hạt. Mỗi lần đi đâu về món quà mà ngài tặng tôi thường là những cỗ tràng hạt đẹp, được Giáo Hoàng làm phép. Trong một clip ngắn do nữ tu Catherine Nguyễn, cựu thư ký của Đức Cha phổ biến, trước giờ lâm chung, Đức Cha và nữ tu Catherine đã cầu nguyện với Đức Mẹ, bằng với cả con tim và lòng yêu mến:

Mẹ ơi con yêu Mẹ.

Yêu từ hồi thuở bé,

yêu mãi đến tuổi già,

yêu tha thiết bao la.

Mẹ ơi con yêu Mẹ.

Yêu từ hồi thuở bé,

giờ chết Mẹ thương nhé,

chết trong tình yêu Mẹ.

Cả hai cha con đều hát một cách sốt sắng cho đến khi ngài chìm vào giấc ngủ…

Từ hôm nay, tôi không còn được nghe tiếng gọi thân yêu của ngài: “Mỹ Duyệt có bận gì không? Ghé qua đây, mình có chuyện muốn bàn.” Hoặc: “Duyệt có rảnh không, ghé ăn trưa với mình, ở đây có nhiều thức ăn ngon lắm.” Đơn sơ, khiêm nhường và hiền lành. Ngài đã qua đi trong đời tôi như một thiên thần, nhưng trên hết là một người cha, người thầy và người bạn mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Hãy nghỉ giấc bình an thưa cha! Trên cao xanh kia, bên Chúa và Đức Mẹ xin cha cầu cho chúng con, cho quê hương Việt Nam, cho hòa bình Việt Nam, cho Giáo Hội Việt Nam, và cho những người đang đau khổ, nghèo đói mà cha luôn dạy chúng con phải yêu thương họ.

Trần Mỹ Duyệt

7 tháng 12 năm 2017

From:  Vuisongtrendoi

Nếu tôi bị bắt

Nếu tôi bị bắt

Mahatma Gandhi * Trần Quốc Việt (Danlambao) dịch 

 

Việc tôi bị bắt chẳng có gì ngạc nhiên. Chính quyền có đủ mọi quyền để bắt tôi. Tôi đang phạm vào tội mà đã khiến anh em nhà Ali và những người bạn tù họ bị bắt giam. Người ta ắt hẳn nói tôi là nguồn gốc của tội ấy. Thử hỏi hợp lý ở đâu khi chỉ chạm đến cành mà để yên cho gốc rễ? Chính tôi bày tỏ rõ ràng lý thuyết mà cho phép mọi người công khai khuyên nhủ tất cả những người lính rằng phục vụ cho chính quyền là tội lỗi. Chính tôi lần nữa chính thức tuyên bố chế độ này nên chấm dứt, nếu nó không thể nào sửa đổi. Nếu anh em nhà Ali bị bắt vì đã nói lên những điều này, thì tại sao tôi cũng không nên bị bắt như họ?

 

Và nếu tôi bị bắt thì lý do phẫn nộ sẽ ở đâu? Chính quyền làm thế nào xác định được số người có quan điểm như vậy? Chỉ có thể tin được những ai có niềm tin và sẵn sàng chịu đau khổ vì niềm tin ấy. Tại sao chính quyền không nên thử thách xem sự thành thật của lòng xác tín của tôi? Bất hợp tác có nghĩa là hoặc chính quyền sửa đổi lề lối của mình hay những người bất hợp tác chịu tiền phạt, lao tù, và treo cổ.

 

Nếu nhân dân là những người bất hợp tác thực sự, nếu họ thực sự can đảm và thông minh, thì việc tôi bị bắt, hay việc bất kỳ ai bị bắt vì bất hợp tác, sẽ không làm cho họ nản lòng hay khiến họ trở nên bạo động. Họ nên nhận thức đó là chuyện tất nhiên, và chỉ nên lấy đó làm vui mừng. Đấy chỉ có nghĩa là thêm một bước tiến đến mục tiêu. Bất kỳ ai phạm tội bạo động là lăng nhục tôi, là làm cho tôi tôi đau buồn, và là kẻ phản quốc đối với quê hương. Nếu kẻ ấy xưng là người bất hợp tác thì hành vi của y chính là sự vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.

 

Sự bình yên theo sau vụ bắt anh em nhà Ali là sự bình yên trang nghiêm. Từ sự bình yên ấy tôi nhìn thấy biểu hiện chiến thắng của chúng ta. Tôi hy vọng sự bình yên tương tự, trang nghiêm hơn sau khi tôi bị bắt. Chỉ bằng đổ máu mình, không phải máu người khác, chúng ta mới thực sự muốn chiến thắng và sống. Tôi chỉ ao ước một điều duy nhất do việc tôi bị bắt. Điều ấy như thế này: nhân dân nên tự nhiên thấu hiểu sự thật mà tôi thấy khó làm cho họ nhận thức rõ ràng, họ nên làm ngay những gì họ đã trì hoãn làm hay do dự làm.

 

Tôi ao ước xóa bỏ cái thú say mê tầm thường dành cho vải vóc ngoại quốc vẫn còn rơi rớt lại trong chúng ta. Ngày nay nhân dân chỉ đốt một phần áo quần của họ. Tôi hy vọng sau khi tôi bị bắt nhân dân sẽ đốt tất cả những mẩu vải ngoại quốc ở trong nhà họ. Thật ra điều này đáng lẽ ra nên làm ngay sau khi anh em nhà Ali bị bắt. Từ đó đến nay phong trào dùng hàng nội hóa (Swadeshi) đã tiến lên, nhưng chưa đủ.

 

Sau khi tôi bị bắt tôi hy vọng tất cả nam nữ và trẻ em bắt đầu học quay tơ, nếu họ chưa làm như thế. Tôi hy vọng tất cả mọi người trong họ đều đón nhận những tiện dân (untouchables) và chia sẻ bao buồn khổ với họ. Tôi hy vọng những tiện dân đến lượt mình phải cải thiện nếp sống của mình, tránh rượu chè và những thói xấu khác, không ăn thịt, sống đời trong sạch, quay tơ, dệt vải, và làm ăn lương thiện. Tôi hy vọng mọi người đều tôn trọng và thực thi ôn hòa. Tôi hy vọng mỗi người Hindu sẵn sàng chết cho người Hồi Giáo, và ngược lại, mỗi người đều tôn trọng tôn giáo của người khác…

 

Đừng để ai tin rằng bắt giam Gandhi là mọi sự đều kết thúc. Tin như thế là chống lại tôn giáo của mình; tin như thế là hèn nhát. Nếu chúng ta xứng đáng cho phong trào độc lập tự chủ (swaraj) thì không có lãnh tụ nào cần thiết cho chúng ta đến độ chúng ta cảm thấy bất lực khi thiếu họ. Tất cả mọi người đều có khả năng hiểu quyền lợi dân tộc và tranh đấu cho quyền lợi dân tộc.

 

Nguồn:

 

Trích dịch từ báo Mỹ The Nation số ra ngày 4 tháng Một năm 1922.

 

https://www.unz.org/Pub/Nation-1922jan04-00024?View=PDF&Text=if+I+am+arrested

 

Trần Quốc Việt 

danlambaovn.blogspot.com

ĐẤU TRANH BÀN PHÍM KHÔNG ĐƯỢC GÌ MÀ SAO CHÚNG SỢ???

Nguồn:   Van Pham shared Ngoc Nhi Nguyen‘s post.
 

Khai dân trí là việc làm chậm chạp nhưng hiệu quả to lớn và lâu dài . Nếu hỏi rằng giờ anh đã có thành tích gì để trưng ra khoe khoang là tôi đấu tranh có hiệu quả , có số má , thì những người làm truyền thông và khai dân trí chẳng có cái gì để đưa ra cả . Nhưng ích lợi của việc họ làm , về lâu về dài sẽ thấy rõ .

ĐẤU TRANH BÀN PHÍM KHÔNG ĐƯỢC GÌ MÀ SAO CHÚNG SỢ???

 
Image may contain: 5 people, car and outdoor
Ngoc Nhi NguyenFollow

 

*** Ngon thì về nước mà đấu tranh , ngồi ở nước ngoài mà viết bài thì được ích lợi gì ?

Câu nói miệt thị , khiêu khích này Nhi đã được nghe rất nhiều , không chỉ từ cửa miệng của những tên dư luận viên , mà ngay cả từ 1 vài người có tiếng là đấu tranh cho dân chủ , nhân quyền tại VN .

Cũng có lúc , Nhi tự hỏi , không về được , mà có về cũng sẽ bị rút visa trục xuất nhanh chóng , nếu là về đấu tranh chứ không phải chỉ về đi chơi hưởng thụ , thì ngồi ở nước ngoài viết bài , dịch bài , đưa thông tin , chuyển tải hình ảnh … như thế này có ích lợi gì không ?

Mấy hôm nay , theo dõi các tài xế trong nước đấu tranh ôn hòa dân sự để đòi quyền lợi chính đáng của mình , chống BOT đặt sai vị trí , sai quy định , mà thấy trong lòng rất vui mừng .

Vui mừng vì thấy các tài xế , đa số là người lao động , không phải là trí thức luật sư , ấy vậy mà họ hiểu luật , hiểu phương pháp đấu tranh bất bạo động , hiểu rõ luôn các chiêu trò của công an và an ninh nhằm gài bẫy họ ngoài đời lẫn trên mạng . Họ bình tĩnh đối đáp với công an . Họ tranh luận rõ ràng trên pháp lý . Nhờ đâu mà họ biết được những điều này ? Chắc chắn là nhờ họ đọc trên Facebook , trên internet ! Vì những điều này thì báo đài và trường lớp của đảng , chẳng bao giờ dạy .

Họ có thể không tỏ vẻ quan tâm chính trị , không lên tiếng chửi bới chống bất công đòi nhân quyền dân chủ này kia , cũng không tham gia các phong trào biểu tình hay xuống đường , không gia nhập các đảng phái tổ chức , nhưng chắc chắn là họ đọc và họ nghe nhiều . Họ vào FB âm thầm đọc , vào Youtube âm thầm xem , và họ học hỏi kinh nghiệm từ đấy . Họ đi nhiều , thấy nhiều , trải nghiệm thực tế cuộc sống nhiều , nên họ càng dễ dàng nhận thức được những gì bọn ” phản động ” truyền tải là đúng , là sự thật .

Qua đó , chúng ta có thể nói rằng vai trò truyền thông trên mạng là rất quan trọng và hữu ích . Tất cả chúng ta , mỗi người có 1 hoàn cảnh riêng , ai ra mặt đấu tranh trực diện được thì là đầu tàu , là tiên phong , nhưng số đông không ra mặt được hay không về nước được để đấu tranh trực diện thì bền bỉ , kiên trì đưa thông tin , làm hậu phương tiếp sức ủng hộ , cũng có tác dụng rất lớn .

Khai dân trí là việc làm chậm chạp nhưng hiệu quả to lớn và lâu dài . Nếu hỏi rằng giờ anh đã có thành tích gì để trưng ra khoe khoang là tôi đấu tranh có hiệu quả , có số má , thì những người làm truyền thông và khai dân trí chẳng có cái gì để đưa ra cả . Nhưng ích lợi của việc họ làm , về lâu về dài sẽ thấy rõ .

Vì vậy bạn đừng buồn , đừng nản , đừng bực mình cáu gắt với những ai hỏi bạn những câu xóc óc như thế . Hữu xạ tự nhiên hương , cứ kiên nhẫn gieo hạt đi và tưới nước đều đặn mỗi ngày đi , sẽ có ngày bạn có được 1 khu rừng xanh thắm !

Nên đọc lúc về già

Nên đọc lúc về già (Già : bắt đầu từ 50 nhé) 
Bài viết của BS Đức

1- Lúc về già mình sẽ tuyệt đối không được chủ quan nghĩ rằng còn khoẻ, còn sung sức để nghĩ và làm những việc như hồi thanh niên.
Lúc về già mình sẽ không tham gia hội đoàn hay bất cứ công việc gì liên quan đến chính quyền. Không phải mình thiếu trách nhiệm, chỉ đơn giản vì thời điểm đó sức khỏe, trí tuệ xuống dốc rồi, tụi trẻ nó làm giỏi hơn. Đầu hai thứ tóc đi tranh việc với một đứa nó làm tốt hơn mình là sao?

2- Lúc về già mình sẽ không bao giờ đến cơ quan cũ nếu như chưa nhận được một lời mời trân trọng, vào những dịp đặc biệt…
Nếu đến mình cũng chỉ cúi đầu lễ phép chào lớp trẻ rồi chuyện phiếm với đồng niên, đồng nghiệp. Mình phải tự dặn mình rằng có nói gì chúng cũng chẳng nghe, vì mọi điều mình nói đã lỗi thời, cho dù bên dưới chúng chăm chú nhìn, đầu gật gật, rồi vỗ tay rất dài. Và dĩ nhiên chúng nó có báo cáo báo cò mình cũng chẳng nên quan tâm, tò mò tìm hiểu, vì đã lâu mình không cập nhật hay update, đâu còn hiểu được thời thế.

3- Lúc về già mình sẽ không sống chung với bất cứ đứa nào, chỉ sống với…vợ. Nếu cứ thương con cái, sống với chúng nó thể nào cũng đến lúc mình ở trọ trong chính ngôi nhà của mình. Con không có tiền mua nhà thì thuê, không đủ tiền thuê mình hỗ trợ, quyet không ở chung, trai gái dâu rể gì cũng vậy hết, một tuần đến thăm nhau 1 lần vào ngày cuối tuần là đủ.

4- Lúc về già… rất già, mình sẽ phải đặt chỗ ở một trung tâm dưỡng lão nào đó. Tiền ít ở chỗ xoàng, tiền nhiều ở chỗ tươm. Chọn Trung tâm có chăm sóc y tế tốt để không bắt con cháu phục dịch lúc yếu đau. Chúng nó còn phải đi làm. Lúc đi về phía bên kia mặt trời cũng tại Trung Tâm luôn. Con cháu chỉ cần đến nhà tang lễ làm thủ tục theo nghi thức, không khóc cũng không sao, vui càng tốt. Chẳng có lý do gì để khóc. Đó là quy luật của tạo hoá. Bất cứ cái gì tồn tại nguyên vẹn lâu quá chỉ tổ làm cho xã hội trì trệ.

5- Lúc về già mình sẽ chỉ nói hai chữ “ngày xưa” (đúng hơn là những câu chuyện hoài niệm) với bạn đồng niên, tuyệt đối không nói với lũ trẻ, vì chúng sẽ cho mình bị dở hơi. Với tụi trẻ chỉ nói “ngày mai” và chỉ trả lời khi chúng hỏi. Kinh nghiệm và vốn sống (mà nhiều người cho là báu vật) đối với mình khi đó chỉ để chiêm nghiệm. Cùng lắm là biến nó thành những câu chuyện trào phúng để tự cười cợt mình, cũng chẳng làm ai bực mình.

6-Lúc về già, mình sẽ cố không nghĩ khác những điều mình đã nghĩ như ở trên. Chẳng biết có làm được không?

Càng lớn tuổi chúng ta càng nhận ra:

* Mang một chiếc đồng hồ $30 hay $300 cũng cùng chỉ một giờ

* Mang một chiếc túi/bóp $30 hay $300 cũng cùng đựng bấy nhiêu tiền

* Uống một chai rượu $15 hay $300 cũng say giống nhau

* Ở trong căn nhà 100 mét vuông hay 1000 mét vuông nỗi cô đơn cũng giống nhau

* Lái chiếc xe $8000 hay $80,000 cũng phục vụ ta cùng mục đích chuyên chở

* Hạnh phúc nội tâm không đến từ vật chất trong thế gian này

* Có những bạn bè, anh chị em, những người nói chuyện, cười đùa, hát xướng tán gẫu với ta đó mới là hạnh phúc …

6 vị Bác sĩ tốt nhất trong đời:

* Ánh nắng mặt trời
* Nghỉ ngơi
* Thể dục
* Ăn uống điều độ
* Tự tin
* Bạn bè

Hãy giữ 6 vị này cho mọi thời điểm trong đời để tận hưởng một cuộc sống khỏe mạnh

Càng có tuổi chúng ta càng thấy ít đi những điều đáng phải sắp hàng chờ đợi …

Liệu có phải khai trừ đồng chí Mác và đồng chí Ăng-ghen?

Liệu có phải khai trừ đồng chí Mác và đồng chí Ăng-ghen?

8-12-2017

Hai ông tổ Các Mác và Ang Ghen này cần bị lãnh đạo đảng CSVN khai trừ? Ảnh: internet

Karl Mark: Theo tôi biết thì cụ Mác, ban đầu viết tên như thế, sau này có người viết là Marx, và cụ chấp nhận như vậy. Bây giờ ai cũng nghĩ tên cụ có nghĩa là thần chiến tranh. Nhưng điều quan trọng hơn, cụ là tổ sư của các Đảng Cộng sản. Các Đảng Cộng sản trên thế giới, kể cả cái hội nghị gì ở “Pẩy chinh” vừa qua cũng không nói gì khác. Như thế vẫn phải công nhận cụ là tổ sư của đảng.

Thế nhưng đồng chí Karl Marx đang bị lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam đưa vào danh sách những đảng viên phạm kỹ luật có thể khai trừ, theo cái quy định trong quyết định số 102 QĐ/TW do một ủy viên Bộ Chính trị, trưởng ban tổ chức ký, nhằm xử lý kỷ luật đảng viên.

 

Nguyên văn mà báo Tuổi trẻ (thường) số ra ngày thứ sáu 8-12-2017 đưa tin: Khai trừ Đảng nếu bôi nhọ lãnh tụ và Đảng, cụ thể là: Đảng viên sẽ bị kỷ luật bằng hình thức khai trừ nếu đòi thực hiện thể chế “tam quyền phân lập”, “xã hội dân sự”, “đa nguyên đa đảng”, bôi nhọ lãnh tụ, lãnh đạo đảng… hạ thấp uy tín, vai trò lãnh đạo của đảng.

Thế thì cả ông Mác, cả ông Ăng ghen là hai vị tổ sư, như tôi biết đều từng vi pham mấy điều cấm kỵ đó của đảng Cọng sản Việt Nam. Đồng chí Mác từng nói và Ăng Ghen đã cho công bố trong Lời tựa tác phẩm của Mác: Cuộc đấu tranh giai cấp ở Pháp rằng, không có lý tưởng Cộng sản cao đẹp nào cả, chẳng qua đó chỉ là một mệnh đề “trẻ con” (enfantine), của người sáng lập chủ nghĩa Mác lúc thiếu thời, và đã vứt bỏ trong cuối đời.

Dám vứt bỏ lý tưởng Cộng sản của đảng thì to gan thật. Tội chắc không thể tha. Điều thứ hai, đồng chí Mác lại còn cả gan nêu lên như một nguyên lý: Nhà nước có cở sở (base, nền tảng) tự nhiên là gia đình, có nền tảng nhân tạo là xã hội dân sự (civil société). Mác còn cho rằng tự do chính là biến Nhà nước cơ quan đặt trên xã hội thành cơ quan hoàn toàn phụ thuộc vào xã hội! Ông không nói tào lao mà coi xã hội dân sự là nền tảng. Rõ ràng đồng chí Mác đã bác bỏ tư tưởng coi đảng là nền tảng của Nhà nước và xã hội.

Về tư tưởng đa nguyên đa đảng thì cả hai đồng chí ấy đã đưa thành nguyên tắc trong Tuyên Ngôn Cộng Sản, không chỉ nói mà bằng văn bản hẳn hoi, không chối cải được: “Các Đảng Cộng sản phải phấn đấu (xin nhấn mạnh hai chữ phấn đấu mà không biết PGS Bùi Hiền đề nghị viết thế nào), để đoàn kết và hợp tác với các đảng dân chủ, dân tộc trong mỗi quốc gia. Hai đồng chí ấy khẳng định phải phấn đấu (nỗ lực, cố gắng) để vừa hợp tác lại vừa đoàn kết, chứ không hề nói phải xóa bỏ, thủ tiêu. Nói rõ là không những phải tôn trọng mà phải thực hành đa đảng lại ghi trong cương lĩnh như đã biết.

Riêng cái tội “hạ thấp uy tín, vai trò lãnh đạo của Đảng” thì đồng chí Ăng ghen có tội khi cho rằng: Cuối cùng cũng phải làm sao để mọi người chấm dứt kiểu cư xử với các quan chức của đảng – những người đầy tớ của mình – luôn luôn bằng sự tế nhị đặc biệt và thay cho sự phê bình lại ngoan ngoãn vâng lời họ như những-kẻ-quan-liêu-không-bao-giờ-mắc-sai-lầm. Cớ sao các đảng viên không coi các quan chức của mình là đầy tớ (serviteur), để bảo ban, phê bình, mà lại quay ra coi họ như một đám-quan-liêu-không-bao-giờ-mắc-sai-lầm? (Xin nhấn mạnh, ông không hề gọi là lãnh đạo (leader). Dám coi vai trò lãnh đạo là đầy tớ, kẻ giúp việc mà thôi. (trích trong bài “Chúng tôi đã vạch trần”).

Đúng hai đồng chí này đã nói và làm trái với quan điểm, với quy định của đảng. Nhưng cái khó là nếu khai trừ họ, thì còn đâu là chính danh, chính thống nữa, mà không, thì chả nhẽ lại cho rằng quan điểm hiện nay của đảng là xét lại, là phản bội các tổ sư Mác Ăng Ghen.

Hay là phải bỏ đi cái văn bản, bởi dù sao văn bản không thể cao hơn nguyên lý mà hai vị Tổ sư đã vạch ra. Nan giải thật đấy.

Thu phí BOT: Khác gì ép ‘mãi lộ’?

Nguồn:   BBC Vietnamese‘s post.
 
 

Chủ trương xây dựng và triển khai thu phí BOT giao thông đường bộ hiện nay là ‘sai lè lè’ về mặt chủ trương và cách thu phí chẳng khác gì ép người tham gia giao thông phải ‘trả tiền mãi lộ’, theo một cựu quan chức ban lãnh đạo Văn phòng Quốc hội Việt Nam và luật sư từ Sài Gòn.

Bình luận với Bàn tròn của BBC hôm thứ Năm 07/12/2017 về các dự án BOT đang gây tranh cãi ở trong nước, trong đó có BOT thu phí giao thông đường bộ ở Cai Lậy, Tiền Giang, luật sư Trần Quốc Thuận nói:

“Đây là một vụ mà cách bức xúc của người dân cũng hao hao như vụ Đồng Tâm ở Hà Nội trước đây về đất đai hiện bây giờ vẫn chưa giải quyết được. Tại vì, người dân, đẩy họ vào con đường cùng mà trong khi đó chủ trương của mình [Việt Nam] nói thế nào đó là sai lè lè.

“Mà cái sai điển hình nhất là vụ xảy ra người ta đã phản ánh từ tháng 8/2017 thì đình, thì Thường vụ Quốc hội vào ngày 21/10 vừa qua đã ra Nghị quyết 437 nêu rõ hình thức hợp đồng BOT áp dụng với các tuyến đường mới để đảm bảo quyền lựa chọn cho người dân, không đầu tư các dự án cải tạo, nâng cấp các tuyến đường độc đạo hiện nay.

“Như vậy thì làm BOT để người ta chọn lựa để người ta muốn đi BOT thì người ta trả tiền, còn đi trên độc đạo quốc lộ thì không phải trả tiền, vì cái đó người ta đã đóng thuế bảo dưỡng đường bộ này, kia rồi.

“Ví dụ bây giờ như Đèo Cả giữa Khánh Hòa với Phú Yên có đường hầm, thì ai muốn đi đường hầm phải trả tiền, còn ai muốn đi đường đèo thì không phải trả tiền, thì đó có một sự chọn lựa…”

http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-42271417

Một luật sư nói về về chuyện thu phí BOT đang gây nhiều tranh cãi tại Việt Nam.
 
BBC.COM

Domino suy sụp quyền lực, nhìn đâu cũng thấy cửa tử

Viết từ Sài Gòn
2017-12-07
 

Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình (giữa) và Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng (phải) vẫy tay trong lễ đón tại phủ Chủ tịch ở Hà Nội hôm 12/11/2017

Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình (giữa) và Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng (phải) vẫy tay trong lễ đón tại phủ Chủ tịch ở Hà Nội hôm 12/11/2017

 AFP
 

Có thể nói rằng sau gần 50 năm nắm quyền lãnh đạo toàn đất nước Việt Nam, chưa bao giờ đảng Cộng sản Việt Nam gặp tình huống khó xử như hiện nay. Và đáng sợ hơn cho họ là họ đang gặp thế chân vạc ngoại giao, một trong những thế khó phá nhất của người độc tài bởi họ cũng là một trong những phần tử nằm trong thế chân vạc này.

Thế chân vạc ngoại giao gồm nhiều thành tố nhưng trong đó, ba yếu tố quan trọng: Đối ngoại Hoa Kỳ; Đối ngoại Trung Quốc và; Sự tồn tại của đảng Cộng sản Việt Nam làm nên thế chân vạc này, và nó không phải là một chân vạc vững chãi mà là một loại chân vạc không đồng chất, các chân vạc có thể trụ không nổi và đổ sầm, dẫn đến đổ vạc, đổ bể mọi thứ…

Có một thực tế dễ nhìn thấy nhất là nếu đảng Cộng sản Việt Nam chọn Hoa Kỳ thì bất cứ giá nào cũng phải có sự chuyển hóa dân chủ; Nếu chọn Trung Quốc thì giữ được đảng Cộng sản nhưng không phải là hệ thống cầm quyền hiện tại. Và sự tồn vong của đảng Cộng sản Việt Nam trong lúc này theo nghĩa lãnh đạo độc tài bị xáo động hơn bao giờ hết.

Nếu Việt Nam chọn Hoa Kỳ làm đối tác quan trọng nhất, thì chắc chắn một điều là Việt Nam sẽ có thêm hai đồng minh quan trọng trong khu vực châu Á gồm Hàn Quốc và Nhật Bản. Đây là hai cầu nối mạnh và thông thoáng nhất để đảng Cộng sản Việt Nam tiếp cận với nền dân chủ đích thực, để đi đến kinh tế tư bản và chuyển hóa, chia đều quyền lực lãnh đạo trong sự giám sát, điều tiết hợp lý nhằm tránh nội loạn và tránh lật đổ chính quyền, dẫn đến hỗn loạn, khủng hoảng khu vực.

Đương nhiên, lựa chọn đối tác Hoa Kỳ, đảng Cộng sản Việt Nam sẽ không mất quyền lực lãnh đạo bởi họ đã có hàng loạt các thái tử đỏ để chuẩn bị cho một cuộc tổng tuyển cử cần thiết. Hơn nữa, tiềm lực kinh tế của người Cộng sản không nhỏ chút nào trong các cuộc tranh cử. Hiện tại là thời cơ tốt nhất để họ hợp thức hóa tính chính danh của họ bằng một cuộc bầu cử tự do. Trong đó, sự thay đổi tên đảng hoặc thiết lập một loại Tân Cộng sản bằng một cái tên khác không phải là điều nằm ngoài dự tính của người Cộng sản.

Với lựa chọn đối tác Hoa Kỳ, người Cộng sản không mất đi sự giàu có sẵn có nhưng sẽ mất đi khả năng độc tài, bưng bít thông tin và con cháu họ phải chấp nhận một luật chơi mới có tính minh bạch hơn, khó tham nhũng hơn.

Ngược lại, nếu chọn Trung Quốc làm đối tác, đảng Cộng sản Việt Nam sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt sau ba năm chuyển giao. Bởi lẽ, mộng bá chủ thế giới, mà đích ngắm đầu tiên là thâu tóm Việt Nam vốn là giấc mộng chưa bao giờ nguôi của Trung Hoa Đại Hán.

Vì hiện tại, vấn đề nội loạn, thanh trừng phe nhóm chính trị và đại bộ phận nhân dân nghèo khổ tại đất nước được xem là cường quốc thứ nhì thế giới này đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng. Đề cao chủ nghĩa dân tộc, hứa hẹn kinh tế bằng những cuộc chinh phạt các nước nhỏ vốn là chiêu bài chính trị của nhà nước Trung Quốc nhằm giảm nhiệt trong nước.

Một khi nắm được Việt Nam trong tay, đương nhiên, Cộng sản Trung Quốc sẽ ổn định vùng đất mới và bắt tay vào công cuộc thanh trừng mới nhằm thống nhất Tân Trung Hoa. Chiêu bài chống tham nhũng vốn là sở trường của người Trung Quốc. Hơn ai hết, các quan hệ kinh tế Việt – Trung đã giúp cho đảng Cộng sản Trung Quốc nắm khá nhiều bằng chứng tham nhũng của giới chức Cộng sản Việt Nam.

Khi thời cơ đến, họ sẽ dùng chiêu bài chống tham nhũng để loại bỏ toàn bộ hệ thống thái thú người Việt và thay thế bằng hệ thống quan lại người Hoa. Đến lúc đó, Việt Nam mới chính thức thuộc về Trung Hoa. Bởi thanh trừng bằng chiêu bài chống tham nhũng là cách mị dân tốt nhất để người dân mơ hồ tin rằng Trung Hoa đại lục xứng đáng để mình làm công dân.

Và đây là điều không thể tránh khỏi khi Việt Nam trở thành một tỉnh của Trung Quốc, quân đội, an ninh Việt Nam vốn dĩ là “trung với đảng, phục vụ đảng, còn đảng còn mình” sẽ trở thành thuộc cấp của an ninh, quân đội Trung Quốc. Lúc đó, dù trung ương đảng Cộng sản Việt Nam có cố cựa quậy kiểu gì cũng không thoát được vòng kim cô trung ương Cộng sản Trung Quốc.

Chơi với Trung Quốc thì duy trì được chế độ Cộng sản độc tài nhưng phải chấp nhận mất trắng quyền cầm trịch. Chơi với Hoa Kỳ thì cũng sẽ mất độc tài và tự chuyển hóa bằng mọi giá, thậm chí phải thay đổi tên gọi để giữ chân trong lãnh đạo quốc gia là điều không thể tránh. Có lẽ đây là bài toán khó cho sự tồn vong của đảng Cộng sản, nó khó đến mức người cầm đầu đảng Cộng sản có thể bị đột quị, tai biến bất kì giờ nào khi nghĩ đến quyền độc tài của Cộng sản Việt Nam trong tương lai!

Hiện nay, các thành phần dân tộc Việt Nam hướng về phía dân chủ Hoa Kỳ đã hiện rõ, có thể nói rằng con số hướng về phía dân chủ Hoa Kỳ quá lớn, quá áp đảo! Các tổ chức xã hội dân sự Việt Nam mặc dù bị đàn áp, bắt bớ nhưng hiệu ứng của họ trong nhân dân lại quá mạnh. Từ biểu tình chống Trung Quốc, biểu tình kêu gọi bảo vệ môi trường, biểu tình bằng tiền lẻ qua BOT… Tất cả đều nhằm đánh xé tấm màn bí mật tham nhũng và lợi ích nhóm, bán đứng tổ quốc, bạch hóa mọi thứ.

Trong khi đó, Hoa Kỳ bắt đầu siết chặt thuế quan cũng như một số thứ có liên quan đến Trung Quốc núp danh nghĩa Việt Nam. Và một khi Hoa Kỳ siết chặt thuế quan, sẽ dẫn đến hiệu ứng domino trong khối kinh tế phương Tây vì họ chẳng dại gì không siết thuế với thứ hàng Trung Quốc giả danh Việt Nam. Nếu không siết thuế, hóa ra họ phải hứng thứ hàng Trung Quốc mà Hoa Kỳ đã bỏ đi.

Với nền kinh tế gần như phụ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc, bất kì đòn siết chặt thuế quan nào của các nền kinh tế lớn cũng đều dẫn đến khủng hoảng cho kinh tế Việt Nam và đặc biệt là khủng hoảng của đảng Cộng sản. Trong khi đó, khả năng huy động vốn từ nhân dân của đảng Cộng sản hiện nay là con số zero tròn trĩnh. Họ chỉ còn một cách là tiếp tục nâng thuế để tồn tại. Nhưng nâng thuế là con dao hai lưỡi, nó nhanh chóng đẩy nhân dân đến chỗ bất mãn, thậm chí thù hận đảng cầm quyền.

Có thể nói rằng, hiện nay, đảng Cộng sản Việt Nam đang đứng trong thế chân vạc mà nếu lựa chọn vì quốc gia, dân tộc thịnh vượng thì Hoa Kỳ sẽ là đối tác sâu rộng. Nhưng người Cộng sản buộc phải tự chuyển hóa để đuổi kịp tiến trình phát triển thế giới.

Nếu chọn Trung Quốc, họ sẽ giữ được đảng Cộng sản nhưng lúc đó không phải là đảng Cộng sản Việt Nam nữa. Quyền lực độc tài của họ hoàn toàn bị lấy đi bởi hệ thống trung ương lớn hơn. Ở hướng này, tính quốc tế Cộng sản nghe ra có vẻ khả thể! Nghiệt nổi, Cộng sản Việt Nam lún quá sâu vào cái bẫy của Cộng sản Trung Quốc nên muốn thoát ra được hệ thống quan thầy Trung Quốc là cả một vấn đề sống còn.

Làm sao để giữ đảng độc tài? Làm sao để phát triển và chuyển hóa? Làm sao để thoát Trung vì chơi với Trung Cộng là đang tự ăn thịt bản thân, đang chết chậm, chết từ từ…? Chọn dân tộc, quốc gia tiến bộ hay chọn quốc tế Cộng sản? Tất cả những câu hỏi này có thể khiến cho người lãnh đạo tối cao của đảng Cộng sản Việt Nam vỡ mạch máu não, lăn đùng ra, giật tay giật chân, trào bọt mép bất kì giờ nào! Vì muốn giữ độc tài lãnh đạo thì nhìn đâu cũng thấy cửa tử!

Tiến sĩ Nguyễn Quang A: “Bắt Đinh La Thăng, vẫn là chuyện thanh trừng nội bộ”

Tiến sĩ Nguyễn Quang A: “Bắt Đinh La Thăng, vẫn là chuyện thanh trừng nội bộ”

Kính Hòa RFA
2017-12-08
 
Ông Đinh La Thăng, cựu Ủy viên Bộ Chính trị, viên chức cao cấp nhất của Đảng Cộng sản bị bắt giữ. Ảnh chụp tại một phiên họp Quốc hội, 30/10/2017.

Ông Đinh La Thăng, cựu Ủy viên Bộ Chính trị, viên chức cao cấp nhất của Đảng Cộng sản bị bắt giữ. Ảnh chụp tại một phiên họp Quốc hội, 30/10/2017.

 AFP
 

Ngày 8 tháng 12 năm 2017, ông Đinh La Thăng, nguyên Ủy viên Bộ chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, nguyên Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải, nguyên Bí thư thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh, bị bắt tạm giam để điều tra về việc làm thất thoát tài sản tại Tổng công ty dầu khí Việt Nam.

Đây là một viên chức cao cấp nhất của Đảng Cộng sản và chính phủ Việt Nam bị bắt một cách công khai trong lịch sử của Đảng.

Tiến sĩ Nguyễn Quang A, một nhà hoạt động xã hội dân sự tại Hà Nội trao đổi với Kính Hòa của Đài RFA quan điểm của ông qua sự kiện này.

Tiến sĩ Nguyễn Quang A: Người ta viện cái cớ là ông ấy là mất 800 tỉ, và chuyện liên quan đến một cái công ty gì đấy của ông Trịnh Xuân Thanh. Những thông tin như thế thì người ta đã đồn ở Hà Nội này từ trước khi Đại hội lần thứ 12 của Đảng Cộng sản. Cho nên là theo tôi thì nó vẫn là tiếp tục của sự thanh trừng các bè phái. Cái chuyện tham nhũng, theo tôi thì nếu chống tham nhũng thật sự thì tất cả các ông ấy bị tù hết nếu làm nghiêm túc.

Kính Hòa: Nhưng chuyện bắt ông Thăng, từ chuyện truất phế ông ấy ra khỏi Quốc hội, rồi ông Phạm Minh Chính ký đình sinh hoạt đảng của ông Thăng, đều xảy ra trong một ngày, chuyện đó có gì đặc biệt không?

Tiến sĩ Nguyễn Quang A: Chẳng có gì đặc biệt cả. Đây là Đảng Cộng sản Việt Nam trị ông Thăng chứ không phải là tư pháp hay gì cả, bởi vì tất cả các lệnh đều từ đó mà ra. Quốc hội hay cho thôi Quốc hội đều do các ông ấy cả. Quyết định cho (ông Thăng) ứng cử Quốc hội mới có tháng Năm năm ngoái chứ đâu có gì là xa lắm.

Kính Hòa: Ông Thăng từng phụ trách Bộ Giao thông vận tải. Vừa rồi là chuyện BOT được truyền thông rộng rãi đưa tin, vậy liệu đó có phải là chuẩn bị dư luận cho việc bắt bớ này không?

Tiến sĩ Nguyễn Quang A: Có thể hiểu như vậy cũng được. Thời ông Đinh La Thăng là thời nở rộ các BOT kiểu Cai Lậy. Nhưng tôi cũng phải nhấn mạnh là cái BOT còn nghiêm trọng hơn cái ở Cai Lậy vì nó rất là rõ ràng thì đã xảy ra hồi 20 năm trước, vào cái thời mà ông Thăng vẫn còn là kế toán trưởng hay giám đốc gì đó ở Tổng công ty Sông Đà.

Những chuyện như thế, những chuyện thanh trừng bè phái chắc chắn còn có nữa.Nếu mà tương quan lực lượng giữa các bên nghiêng hẳn về một phía, thì tại sao không chặt đầu rắn cho nó xong.
-Tiến sĩ Nguyễn Quang A.

Nhưng mà đúng là ông ấy dính đến chuyện rầm rộ BOT, mà BOT thì toàn bộ báo chí chính thống rồi trên mạng, đều phản đối, vậy tạo nên cái lý là bắt ông này là chính xác rồi, không có vấn đề gì cả.

Kính Hòa: Sau ông Đinh La Thăng thì ông nghĩ là có người nào nữa cao cấp hơn không?

Tiến sĩ Nguyễn Quang A: Tôi không dám đoán. Tôi nghĩ hoàn toàn có thể, mà cũng có thể là không. Những chuyện như thế, những chuyện thanh trừng bè phái chắc chắn còn có nữa.

Nếu mà tương quan lực lượng giữa các bên nghiêng hẳn về một phía, thì tại sao không chặt đầu rắn cho nó xong.

Kính Hòa: Có nghĩa là có khả năng ông Nguyễn Tấn Dũng dính dáng đến tòa án?

Tiến sĩ Nguyễn Quang A: Tôi nghĩ là có thể nếu cán cân lực lượng xoay chuyển như vậy.

Kính Hòa: Có phải ông Đinh La Thăng là quan chức đảng cao cấp nhất bị bắt một cách hình sự như vậy trong lịch sử của Đảng Cộng sản Việt Nam trong thời gian gần đây?

Tiến sĩ Nguyễn Quang A: 20 năm trở lại đây thì đúng đây là trường hợp đầu tiên.

Kính Hòa: Trước đó có những quan chức cao cấp bị bắt, bị thanh trừng nhưng không có dư luận rộng rãi phải không ạ?

Tiến sĩ Nguyễn Quang A: Đúng rồi. Trước kia thì đến quan chức cao cấp như vậy, bị bắt thì không có, mà là bị vô hiệu hóa, rồi về nhà ngồi chơi xơi nước, bị quản thúc tại gia thì có, chứ bị bắt một cách công khai thì không.

Kính Hòa: Ông vừa nói đến chuyện cán cân lực lượng có thể đưa đến truy đến cấp trên của ông Thăng là ông Nguyễn Tấn Dũng, như vậy có phải chuyện này sẽ phá một dư luận làm tiền lệ nói rằng các cấp cỡ đó, cỡ tứ trụ triều đình, thì không bị đụng chạm đến?

Tiến sĩ Nguyễn Quang A: Vấn đề là họ thỏa hiệp với nhau đến mức nào. Vì quyền lợi chung thì họ có thể thỏa hiệp, và lúc đó thì xề xòa hết cả. Nhưng nếu tương quan lực lượng áp đảo hẳn về một phía thì lúc đó có thể diễn ra.

Kính Hòa: Dù sao đi nữa thì ông Đinh La Thăng trong dư luận Việt Nam là hình ảnh của một vụ tham nhũng rất là lớn. Thì với sự bắt bớ này, ông Nguyễn Phú Trọng cũng đạt được một thành công là gầy dựng lại hình ảnh của đảng trong việc chống tham nhũng?

Tiến sĩ Nguyễn Quang A: Tôi nghĩ rằng chắc chắn nó làm cho nhiều người tin rằng đây là một cuộc chống tham nhũng thật, mà Đảng Cộng sản Việt Nam có thể làm được chuyện ấy. Cái cách tuyên truyền của người ta là như vậy.

Nhưng nếu nhìn ở khía cạnh khác thì đó là cuộc thanh trừng giữa các bên.

Ông (Trần Quốc) Vượng mấy ngày trước vừa ký một quyết định về việc khai trừ các thành viên của Đảng Cộng sản Việt Nam. Ông ấy nêu hàng loạt các thứ để củng cố sự độc quyền của Đảng. Không nói đến tam quyền phân lập, không nói đến dân chủ, không nói đến xã hội dân sự. Cái việc đó chỉ củng cố sự tập trung quyền lực vào trong ban lãnh đạo của đảng hiện thời.

Càng tập trung như thế thì càng nảy ra tham nhũng. Chống tham nhũng là không thể ở một nơi không có pháp quyền, không có nền pháp trị. Bản thân các vị ấy ngồi trên pháp luật thì làm sao chống tham nhũng được. Từ khía cạnh ấy thì sự thành công cũng không có gì.

Kính Hòa: Xin cám ơn ông.

AI CHO THĂNG ĐƯỢC NÓI?

Nguồn:    Hoa Kim Ngo and Văn Lang shared Nguyen Anh Tuan‘s post.
No automatic alt text available.

Nguyen Anh TuanFollow

AI CHO THĂNG ĐƯỢC NÓI?

“Khởi tố, bắt tạm giam ông Đinh La Thăng” – không chỉ Tuổi Trẻ, Thanh Niên, Vietnamnet mà hàng trăm tờ báo khác cũng đang loan tin này với cùng một tiêu đề, văn phong, và nội dung, theo một sự chỉ đạo nghiêm ngặt dễ thấy.

Chưa biết rồi những ngày tới đây báo chí sẽ khai thác những chi tiết nào nữa, tuy nhiên dám chắc một điều là cả 900 tờ báo sẽ chỉ một hướng tấn công ông ấy.

Những lời biện minh, giãi bày của ông Thăng, nếu có, cũng không thể nào xuất hiện trên truyền thông. Tiếng nói của ông rồi đây chỉ là một tự sự cô độc giữa bốn bức tường mà ngoài ông ra thì chỉ đến tai các điều tra viên – những người, trớ trêu thay, lại chỉ phớt lờ cười nhạt, trước khi lấy lời khai để hoàn thành một bản hồ sơ luận tội chiếu lệ cho ông.

Ông Thăng có thể có, hoặc được chỉ định, một luật sư. Cũng có thể thi thoảng được gặp vợ con, nếu những người đồng chí của ông chỉ mới cạn tàu chứ chưa ráo máng. Nhưng, ngay cả khi luật sư muốn bảo vệ ông bởi trách nhiệm nghề nghiệp, vợ con muốn nói tốt cho ông bởi tình nghĩa gia đình, thì vấn đề là tờ báo nào ở Việt Nam dám đăng những lời này?

Kết cục không khó dự đoán. Công chúng, bao gồm cả bạn bè người thân của ông, sau một thời gian dài bị oanh tạc thông tin bởi hàng trăm tờ báo tập trung khai thác sai phạm của ông với vô số những lời lẽ đao to búa lớn, hẳn sẽ muốn đưa ông lên đoạn đầu đài ngay mà chẳng cần gì đến một phiên tòa. Lúc này, liệu ông có muốn được giữ quyền im lặng, được mời luật sư tham gia từ đầu, được giãy bày với báo chí thông qua luật sư và gia đình để rộng đường dư luận, được xét xử bởi một quan tòa độc lập – những quyền căn bản bình thường của bất kỳ công dân nào ở các nước dân chủ pháp trị?

Bị nguyên một hệ thống trấn áp bằng truyền thông mà chẳng hề có quyền đáp lại một lời nào để tự bảo vệ mình, nhân quả dường như đến quá sớm với Đinh La Thăng khi chính ông từng một thời nằm trong nhóm chóp bu duy trì và vận hành hệ thống đó.

Đinh La Thăng đang có bi kịch của ông ấy. Nhưng nằm ngay trung tâm bi kịch đó tiềm ẩn một rủi ro chung cho tất cả chúng ta: Không phân biệt địa vị, nghề nghiệp, sang hèn, từ Ủy viên Bộ Chính trị đến anh bán hàng rong, chúng ta đều có thể là nạn nhân của một nền pháp quyền què quặt khi mà nhân quyền, dân quyền của chúng ta không được thượng tôn nghiêm ngặt như một điểm cốt lõi tạo thành cộng đồng quốc gia này.

Những ngày tới, ở vị trí nạn nhân của quyền lực, ông Thăng hẳn sẽ có cái nhìn khác về nhân quyền, dân quyền – những thứ mà lúc còn ở đỉnh cao quyền lực chắc ông đã từng cười nhạt khi nghe thấy. Nhưng có lẽ, mọi thứ đã quá muộn với ông rồi.

Liệu chúng ta có nên như ông ấy, chỉ đợi tới lúc trở thành nạn nhân mới bắt đầu nghĩ tới quyền của mình?