Khi Biết Mình Sắp Chết – Dr. Richard

Kimtrong Lam

Khi Biết Mình Sắp Chết

Dr. Richard – 40 tuổi, bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ, triệu phú – đã chia sẻ về cuộc đời mình trước sinh viên năm nhất tại Trường Đại học Y vào ngày 19.01.2012.

“Chào buổi sáng.

Giọng tôi hơi yếu, mong mọi người thông cảm.

Tôi là Richard – một bác sĩ.

Hôm nay tôi chỉ muốn chia sẻ một chút về cuộc đời mình.

Tôi rất biết ơn thầy cô đã mời tôi đến đây, vì ngoài các bài học về nha khoa mà các bạn đang học, tôi nghĩ có một số điều khác đáng để lắng nghe.

Từ nhỏ tôi đã là một “sản phẩm hoàn hảo” của xã hội hiện đại – đúng chuẩn thành công.

Sinh ra trong cảnh nghèo, nhưng tôi lớn lên trong môi trường truyền thông, nơi người ta định nghĩa hạnh phúc là sự thành công, mà thành công thì lại đồng nghĩa với tiền bạc.

Tôi đã mang trong mình một khát vọng ganh đua rất lớn.

Tôi không chỉ là học sinh xuất sắc, mà còn muốn là người giỏi nhất trong mọi lĩnh vực.

Tôi phải đoạt giải, phải mặc đồng phục đẹp, phải có huy chương – càng nhiều, càng tốt.

Tôi học Y, và tất nhiên, tôi theo ngành “đắt giá” – phẫu thuật thẩm mỹ.

Tôi được cấp học bổng sang Singapore, nghiên cứu về điều trị mắt bằng laser.

Rồi tôi thấy cơ hội thực sự là ở ngành làm đẹp – nên tôi bỏ dở chuyên khoa và mở phòng khám thẩm mỹ riêng.

Và tôi thành công rực rỡ.

Tôi kiếm hàng triệu USD trong một năm.

Phòng khám phát đạt đến mức phải thuê thêm 4 bác sĩ.

Tôi mở thêm chi nhánh ở Indonesia – phục vụ tầng lớp thượng lưu.

Thời gian rảnh?

Tôi tham gia CLB xe thể thao.

Chạy xe đua xuyên biên giới sang Malaysia bằng chiếc SUV độ hàng trăm nghìn đô.

Tôi mua Ferrari F430 màu bạc – bạn tôi là chủ ngân hàng thì đi bản màu đỏ.

Tôi bắt đầu sưu tầm bất động sản.

Tôi sống giữa tiền bạc, danh tiếng và sắc đẹp.

Bạn gái tôi từng là hoa hậu hoàn vũ.

Tôi ăn ở những nhà hàng có đầu bếp Michelin.

Tôi nghĩ mình đang đứng trên đỉnh của thế giới.

Cho đến một ngày…

Khoảng tháng 3 năm ngoái, tôi bắt đầu đau lưng.

Tôi nghĩ chắc tại ngồi nhiều. Tôi đến bệnh viện nơi bạn tôi làm việc để chụp MRI.

Bạn tôi nói thẳng: “Có dấu hiệu ung thư di căn ở xương sống.”

Tôi sững sờ. Tôi không thể tin nổi.

Hôm trước còn chạy bộ được cơ mà!?

Hôm sau tôi đi chụp PET scan – kết luận:

Ung thư phổi giai đoạn cuối (Stage IV).

Di căn lên não, gan, thận và cột sống.

Tôi – người tưởng chừng như có tất cả –

Lúc đó – mới biết mình chẳng còn gì.

Tôi nhìn phim CT và thấy hàng ngàn nốt nhỏ li ti phủ đầy phổi – gọi là miliary tumor.

Bác sĩ bảo – ngay cả dùng hóa trị thì tôi cũng chỉ còn 3–4 tháng.

Tôi suy sụp.

Tôi nghĩ mình có nhà, có xe, có danh tiếng, có mọi thứ…

Nhưng không thứ gì cứu được tôi.

Tôi từng nghĩ tiền sẽ mua được hạnh phúc.

Giờ đây, tôi hiểu rằng những chiếc Ferrari, nhà lầu hay danh tiếng – không thể nào khiến tôi mỉm cười nổi nữa.

10 tháng qua – những giây phút hạnh phúc thật sự của tôi – không phải là khi lái siêu xe, không phải khi ký hợp đồng triệu đô. Mà là khi tôi được bạn bè, người thân ôm tôi khóc, ngồi bên tôi cười, nghe tôi chia sẻ, và im lặng cùng tôi vượt qua đau đớn.

Tôi từng nghĩ mình đang “khoe” thành quả.

Nhưng bây giờ tôi biết – tôi chỉ đang phô bày bản ngã và lòng kiêu hãnh.

Tôi từng làm việc ở khoa ung thư khi còn thực tập.

Tôi gặp bệnh nhân đau đớn, thở oxy từng nhịp.

Nhưng với tôi lúc ấy – đó chỉ là “công việc”.

Tôi không thực sự cảm nhận được nỗi đau của họ.

Giờ đây – khi chính tôi phải hóa trị, khi tôi phải đối mặt với cái chết – tôi mới thực sự hiểu thế nào là “bệnh nhân”.

Nếu có ai hỏi tôi:

“Nếu được sống lại, anh có thay đổi điều gì không?”

Tôi sẽ nói: Có.

Tôi sẽ quan tâm hơn, biết lắng nghe hơn.

Tôi sẽ không đánh giá người khác bằng đồng tiền.

Tôi sẽ làm bác sĩ – đúng nghĩa – để chữa bệnh và xoa dịu nỗi đau.

Tôi có 2 điều muốn nhắn gửi:

Thành công và giàu có không sai. Nhưng nếu để những điều đó định nghĩa con người bạn, bạn sẽ không thể chịu nổi khi đánh mất chúng.

Đừng quên lý do bạn trở thành bác sĩ.

Bệnh nhân không phải là “nguồn thu”.

Đừng kê đơn vì lợi nhuận.

Hãy đối xử với họ như con người – với trái tim biết đồng cảm.

Tôi đang hóa trị lần thứ 5.

Nó rất kinh khủng. Tôi không muốn bất kỳ ai phải trải qua những gì tôi đang phải trải qua.

Tôi không ăn uống được.

Nhưng tôi vẫn đến thăm các bệnh nhân ung thư khác, vì tôi hiểu được họ.

Dù đã quá muộn – tôi vẫn muốn làm gì đó có ý nghĩa.

Các bạn có cả một tương lai tươi sáng.

Tôi chỉ muốn các bạn nhớ:

Bệnh nhân là con người thật, đang thật sự đau đớn.

Không phải chỉ người nghèo mới đau khổ – người giàu có khi còn khổ hơn.

Một chút thấu cảm của bạn – có thể là ánh sáng trong địa ngục của họ.

Tôi sắp chết – nhưng tôi cảm thấy… tôi vừa mới bắt đầu sống.

Những người quan tâm đến tôi lúc này – mới chính là những người tôi trân quý.

Nếu tôi có thể sống lại – tôi sẽ sống khác.

Trong một cuốn sách có câu:

“Tất cả chúng ta đều biết mình sẽ chết. Nhưng chẳng ai thực sự tin điều đó. Nếu tin, chúng ta đã sống khác đi rồi.

Đừng sống như tôi đã từng.

Hãy sống như tôi đang sống – dù chỉ còn vài tháng để sống.

Xin cảm ơn vì đã lắng nghe.

Nếu có ai muốn hỏi, tôi sẵn sàng chia sẻ thêm.

– Bác sĩ Richard qua đời ngày 18.10.2012

Nguồn Myanmar


 

Đá thử sắt – Đoàn Xuân Thu

Kimtrong Lam

Đoàn Xuân Thu

10 tháng 8, 2025

Tại Promontory Summit, Utah, nơi chiếc đinh vàng cuối cùng được long trọng đóng xuống đường ray vào năm 1869, đánh dấu sự hoàn tất của tuyến đường sắt xuyên lục địa Hoa Kỳ – một cậu bé người Hoa đứng trơ trọi giữa gió núi lạnh căm.

Mới chín tuổi, Lương Phú đã mồ côi cha. Ông bị đống gỗ đè chết khi công trình chỉ còn vài tuần lễ là hoàn tất. Công ty không dựng bia mộ, không nhắc tên, chỉ để lại một tấm chi phiếu cuối cùng và một cái xẻng.

Chiếc đinh vàng (golden spike) là một đinh đường sắt bằng vàng ròng, được dùng trong buổi lễ long trọng để đánh dấu việc hai tuyến đường sắt lớn của nước Mỹ – Union Pacific từ phía Đông và Central Pacific từ phía Tây – chính thức nối liền nhau. Sự kiện này không chỉ là một dấu mốc giao thông, mà còn là biểu tượng cho sự thống nhất của nước Mỹ sau nội chiến.

Nhưng trong khi người ta mừng lễ, tiệc tùng, chụp ảnh, thì xác một người thợ gốc Quảng Đông lại bị quên lãng ngoài rìa công trường.

Trong túi áo rách tả tơi của cậu bé có một hòn đá nhỏ – một mặt trơn nhẵn, mặt kia bằng phẳng như đầu búa. Đó là viên đá mà cha cậu từng dùng để thử sắt.

Ngày xưa, người thợ rèn lành nghề không có máy móc hiện đại. Họ có viên đá – thường là loại đá mịn, rắn chắc, dùng để gõ vào thỏi sắt. Nghe tiếng “cang” hay “bụp,” họ biết miếng sắt ấy tốt hay giòn, có đáng để rèn thành dao, cày, hay rựa.

Đá thử sắt – một thao tác đơn giản nhưng đầy kinh nghiệm. Và sâu xa hơn, nó là ẩn dụ của cuộc đời: sắt có qua thử lửa, thử đá, mới thành dụng cụ hữu ích.

Người cũng vậy – có qua gian khổ, mới biết mình là loại sắt gì?

Lương Phú là sắt non, mà cuộc đời lại chẳng cho thằng bé thời gian tôi luyện. Bị bỏ lại giữa đất khách, không thân nhân, không nói được tiếng Anh, cậu sống qua ngày bằng nước tuyết đun cơm và đinh cong nhặt được dọc đường ray. Cậu ngủ trong lều cháy rụi, và mỗi đêm lại áp viên đá lên má – như thể hơi ấm của cha vẫn còn vương lại.

Một chiều, một người da đen (tự do) tên Ezra – cũng là công nhân đường sắt – thấy cậu run rẩy dưới gầm toa xe.

“Người nhà con đâu rồi, nhóc?”

Cậu bé chẳng biết nói gì, chỉ chìa ra viên đá. Ezra mang cậu về, nấu cho ăn món thịt hầm, rồi đặt cho biệt danh: “Li’l Hammer.” (Cái Búa Nhỏ.)

Câu chuyện của Lương Phú là một lát cắt của lịch sử di dân – nhưng phía sau nó là một câu hỏi lớn: Tại sao người Hoa, đặc biệt là dân Quảng Đông, lại bỏ quê nhà đi làm phu đến tận xứ người?

Câu trả lời nằm ở chữ “bất công”, chứ không đơn giản là nghèo đói.

Vào giữa thế kỷ XIX, vùng Quảng Đông và Phúc Kiến rơi vào tình trạng khủng hoảng: bão lụt, đói kém, cướp bóc, loạn lạc. Nhưng đau lòng nhất là cảnh dân nghèo bị tầng tầng lớp lớp quan lại, hào lý, và triều đình nhà Thanh bóc lột đến tận xương tủy. Thuế đất, thuế muối, thuế thân, thuế… đi chùa – đủ cả. Sống không nổi, họ đành bán thân làm phu, đi theo các đoàn tàu vượt đại dương để làm thuê, gánh đá, đào đường, mở mỏ. Họ được gọi là “khách” – khách trú, khách công, và nhiều người chết vô danh, không giấy tờ, không mộ phần.’

Cha của Lương Phú là một người như thế. Ông mang theo viên đá búa như người Việt mang theo ảnh Phật, áo bà ba hay gói muối, một chút quê hương trong lòng bàn tay.

Sau này, khi đã lớn, Lương Phú làm thợ rèn ở Nevada rồi mở luôn xưởng đúc riêng. Mỗi món dụng cụ đều do chính tay cậu rèn.

Trong văn phòng, vật duy nhất được trưng bày trên lớp nhung đỏ không phải là huy chương hay bằng cấp, mà là viên đá thử sắt năm xưa.

Khi được hỏi, ông chỉ cười: “Nó không xây đường sắt. Nhưng nó nói tôi biết mình có thể hoàn thành một điều gì đó.”

Ông không nói nhiều, nhưng ai cũng hiểu – viên đá ấy không chỉ thử sắt, viên đá đó là khắc nghiệt của cuộc đời từng thử cả một cậu bé mồ côi trong bão tuyết. Và cậu bé ấy đã không vỡ vụn.

Người Việt sau 1975: Phép thử cay nghiệt khác

Hơn một trăm năm sau, một cuộc ly tán khác diễn ra. Nhưng lần này là tại Việt Nam – sau biến cố 30 tháng Tư 1975, khi chế độ Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ, hàng triệu người bị CS đẩy ra khỏi dòng đời. Có người vào trại cải tạo không bản án. Có người bị đánh tư sản, bị tịch thu nhà cửa, mất quyền học hành, mất cả tên tuổi. Không còn chỗ để sống như một con người tử tế, họ buộc phải vượt biên – bằng ghe, thuyền, đi xuyên rừng rậm, trại tị nạn, bất kể sống chết.

Họ không mang theo viên đá búa, nhưng mang theo những “phép thử” của riêng mình: hình cha trong trại cải tạo, chiếc áo dài mẹ cất kỹ, gói muối hột gói trong vải dầu, hay một quyển Kinh Thánh quấn nylon. Họ bước vào thử thách bằng đôi tay trắng – và cũng như Lương Phú, họ đã rèn mình nên thép.

Người Việt đi làm nail, phụ bếp, rửa chén, làm vườn, làm hãng… nhưng rồi dựng nên cộng đồng từ Foorscray bên Úc đến Orange County bên Mỹ. Con cái họ trở thành kỹ sư, bác sĩ, dân biểu. Trên đường đời nghiệt ngã, họ đã qua được phép thử – họ cứng như sắt thật.

Sắt tốt không sợ lửa – người kiên cường không ngại thử thách. Câu chuyện của viên đá búa, nếu chỉ đọc lướt qua, chỉ là một chi tiết nhỏ. Nhưng nếu ngẫm kỹ, đó là chìa khóa mở ra cả một thế giới của những con người bị đời vùi dập nhưng không chịu gãy.

Cha của Lương Phú đã dùng đá thử sắt, như thể đang hỏi thỏi sắt: “Mi có chịu nổi không?” Cuộc đời sau này hỏi lại chính cậu bé ấy: “Còn mi, con người nhỏ bé kia – mi có chịu nổi không?”

Người Hoa Quảng Đông xưa kia, cũng như người Việt lưu vong sau 1975, đều là những “thỏi sắt” bị thế cuộc đem ra thử. Có người rạn, có người gãy, nhưng có người – nhưng Lương Phú – đã cứng hơn sắt, sáng hơn dao.

Họ không cần ai nhớ ơn. Chỉ cần thế gian đừng quên họ đã từng tồn tại, từng bị thử thách, và từng đứng vững.

(Melbourne)


 

VÁC VỀ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Người ấy vui mừng vì con chiên đó!”.

“Tình yêu không hỏi tại sao ai đó lạc đường, nó chỉ hỏi làm sao để đưa họ về!” – Max Lucado.

Kính thưa Anh Chị em,

Sẽ khá bất ngờ khi Tin Mừng hôm nay không nói nhiều về việc con chiên lạc đường; nhưng nói về mong mỏi của người mục tử những chỉ muốn giành lại nó để ‘vác về!’.

Thật dễ dàng để đi lạc! Khi một linh hồn lạc khỏi Thiên Chúa, nó cảm thấy trơ trọi và trống vắng; đó là thực tế của thân phận con người. Có bao linh hồn đang lang thang lạc lối, hoang mang cần được đem về. Có rất nhiều lý do dẫn đến sự lầm lạc; đó có thể là những cám dỗ của đam mê xác thịt, tiền bạc; cám dỗ của sự kiêu ngạo, giận dữ, ích kỷ và mê muội. Rõ ràng, “Những lạc lối nguy hiểm nhất không xảy ra trên bản đồ, mà xảy ra trong tâm hồn!” – Henri Nouwen.

Một trong những trở ngại lớn nhất để một linh hồn biết hối cải tội lỗi và quay trở về với Thiên Chúa là sự kiêu ngạo! Thật khó để thừa nhận tội lỗi mình; khó để thừa nhận chúng ta đã lạc đường; khó để thừa nhận những sai lỗi đã làm; và cũng thật khó để hướng về Chúa, nhận ra lòng thương xót và sự trắc ẩn của trái tim Ngài. “Kiêu ngạo biến trái tim thành pháo đài, nhưng cũng biến nó thành nhà tù!” – C.S. Lewis.

Thực tế là tội lỗi thật đáng sỉ nhục, và đối mặt với sỉ nhục là điều khó khăn nhất. Thế nhưng, sỉ nhục luôn mang tính thanh luyện, vì nếu bạn sẵn sàng chấp nhận sự sỉ nhục khi thú nhận tội lỗi mình, thì vô số tự do đang chờ đón bạn. Tự do đặc biệt khi bạn cho phép Thiên Chúa vui mừng ‘vác về’ cả thân xác và linh hồn. “Sự sỉ nhục là lửa thử, đốt cháy cái tôi để cái thật được lộ ra!” – Henri Nouwen.

Tin Mừng hôm nay đặc biệt dành cho những hối nhân. Nó trình bày hình ảnh một Thiên Chúa có sức mời gọi đặc biệt; đó là một Thiên Chúa Mục Tử ra đi tìm chiên. “Khi Thiên Chúa tìm bạn, không phải là để phơi bày vết thương của bạn, mà để băng bó nó!” – Brennan Manning. Phải nhận ra rằng, vì Thiên Chúa tìm kiếm chúng ta, đến với chúng ta, nên chúng ta đừng bao giờ để cho mình phải xấu hổ. Ngài không lên án con chiên đang tổn thương; thay vào đó, Ngài vui mừng xốc lên linh hồn nó và ‘vác về’.

Anh Chị em,

“Người ấy vui mừng vì con chiên đó!”. Hãy suy ngẫm về hình ảnh thánh thiện và nhân ái của Mục Tử Nhân Lành Giêsu đang miệt mài tìm kiếm bạn. Hãy nhìn thấy ước muốn yêu thương của Ngài để vượt qua bạn, đoàn tụ với bạn, tha thứ cho bạn và âu yếm vác bạn về. Hãy để cho nỗi sợ phán xét tiêu tán nhưng hạ mình để nhìn nhận tội lỗi. Hãy thừa nhận bạn không có khả năng tự mình vượt qua nó. Nếu bạn làm được như vậy, tấm lòng Mục Tử của Ngài sẽ vui mừng biết mấy khi Ngài nâng bạn lên và mang bạn đến sự tự do. “Niềm vui lớn nhất của tình yêu là khi tìm lại được điều nó từng mất!” – Paulo Coelho.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin vác con về trên đôi vai tình yêu không mỏi của Chúa, và dạy con biết vác người khác về cùng Ngài như chính con đã được ‘vác về!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

************************************************************

Lời Chúa Thứ Ba Tuần XIX Thường Niên, Năm Lẻ

Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.     Mt 18,1-5.10.12-14

1 Khi ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng: “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời ?” 2 Đức Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông 3 và nói: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.

4 “Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời.

5 “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.

10 “Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này ; quả thật, Thầy nói cho anh em biết : các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.

12 “Anh em nghĩ sao ? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao ? 13 Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. 14 Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”


 

DẤU ẤN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Hãy ra biển thả câu!”.

Năm 1884, một sinh viên qua đời; sau đám tang, cha mẹ anh quyết định làm một điều gì đó để có một dấu ấn về anh. Họ đến gặp Eliot, hiệu trưởng Harvard. Eliot hời hợt, “Có lẽ hai người nghĩ đến một học bổng?”; “Một thứ gì đó quan trọng hơn!”. Eliot không buồn nghe. Họ rời đi, đến một trường khác và xây một ‘đài tưởng niệm’ trị giá 26 triệu đô – Đại học Stanford Junior. Ngày nay, nó được biết nhiều hơn với cái tên Stanford!

Kính thưa Anh Chị em,

Eliot đã đánh mất một cơ hội lớn, một ‘dấu ấn’ của hai con người quảng đại muốn ghi lại! ‘Dấu ấn’ cũng là một trong những chủ đề của Lời Chúa hôm nay. Phêrô vâng lời Thầy “ra biển thả câu”, một ‘dấu ấn nhỏ’ chuyên chở một ‘thông điệp lớn!’.

Biết rằng, sau lần tiên báo thứ nhất về cuộc khổ nạn của mình, các môn đệ xao xuyến, Chúa Giêsu đã cho họ chứng kiến cuộc biến hình trên núi – một ký ức lớn. Hôm nay,  Ngài lại tiên báo về những ngày đen tối sắp tới, Ngài muốn Phêrô có thêm một ký ức khác – dĩ nhiên, nhỏ hơn – ra biển thả câu, lấy đồng tiền trong miệng con cá đầu tiên câu được để nộp thuế cho Thầy và trò; và đã xảy ra như vậy! Vậy mà đây là một trải nghiệm sẽ biến đổi Phêrô tận căn! “Những trải nghiệm bé nhỏ với Thiên Chúa có thể trở thành mỏ neo cho cả đời!” – Elisabeth Elliot.

Có vô vàn cách để Chúa Giêsu có một đồng tiền, nhưng Ngài muốn Phêrô lui về nghề cũ để bắt cá trong một trạng thái rối bời chưa từng có; để từ đó, ông có thêm một ký ức về Thầy. Chính sự kỳ diệu của ‘dấu ấn’ nhỏ này sẽ biến đổi Phêrô hoàn toàn vốn sẽ ‘trang bị’ tinh thần cho cuộc khổ nạn không tránh khỏi của Thầy và trò. Ân sủng của phép lạ cá nhân này sẽ giúp Phêrô vượt qua tất cả. Rồi đây, Phêrô sẽ quả quyết, “Chúng tôi đã được chứng kiến nhãn tiền sự uy nghi của Ngài!”. “Ân sủng thường ẩn mình trong những chi tiết tưởng chừng vụn vặt!” – Brennan Manning.

Môsê cũng gợi lại cho dân những ‘dấu ấn’ kỳ diệu của Thiên Chúa, “Đấng đã làm cho anh em những điều lớn lao và khủng khiếp mà chính mắt anh em đã thấy đó!” – bài đọc một. Ông kêu gọi dân hãy phụng sự, yêu mến Ngài, đừng lãng quên những việc Ngài làm; để từ đó, có thể ca khen, “Giêrusalem hỡi, nào tôn vinh Chúa!” – Thánh Vịnh đáp ca. “Người mất khả năng nhớ ơn sẽ mất cả niềm vui ca ngợi!” – A.W. Tozer.

Anh Chị em,

“Hãy ra biển thả câu!”. Phêrô đã vâng lời làm theo, một công việc xem ra quá nhỏ; ấy thế, qua đó, ông đã có một xác tín lớn – tin tưởng tuyệt đối vào Thầy. Phêrô không đánh mất cơ hội nên đọc được ‘thông điệp lớn’ từ một ‘dấu ấn nhỏ’. “Cơ hội đến như những hạt giống; chỉ ai cúi xuống nhặt mới thấy chúng lớn lên thành cây!” – Henri Nouwen. Trong cuộc sống, bao lần chúng ta bỏ lỡ cơ hội vốn cũng có thể ghi đậm một ký ức vốn có thể thay đổi lối nhìn và cách sống của mình. Với con mắt đức tin, chúng ta sẽ đọc ra những hành động nhỏ bé của Thiên Chúa luôn chuyên chở những thông điệp lớn!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, mở mắt con trước những phép lạ bé nhỏ, nơi Ngài gieo hạt đổi thay đời con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)  

*************************************************************

Lời Chúa Thứ Hai Tuần XIX Thường Niên, Năm Lẻ

Họ sẽ giết chết Người, và Người sẽ trỗi dậy. Con cái được miễn đóng sưu nộp thuế.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.     Mt 17,22-27

22 Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ tụ họp ở miền Ga-li-lê, Người nói với các ông : “Con Người sắp bị nộp vào tay người đời, 23 họ sẽ giết chết Người, và ngày thứ ba Người sẽ trỗi dậy.” Các môn đệ buồn phiền lắm.

24 Khi thầy trò tới Ca-phác-na-um, thì những người thu thuế cho đền thờ đến hỏi ông Phê-rô : “Thầy các ông không nộp thuế sao ?” 25 Ông đáp : “Có chứ !” Ông về tới nhà, Đức Giê-su hỏi đón ông : “Anh Si-môn, anh nghĩ sao ? Vua chúa trần gian bắt ai đóng sưu nộp thuế ? Con cái mình hay người ngoài ?” 26 Ông Phê-rô đáp : “Thưa, người ngoài.” Đức Giê-su liền bảo : “Vậy thì con cái được miễn. 27 Nhưng để khỏi làm cớ cho họ sa ngã, anh hãy ra biển thả câu ; con cá nào câu được trước hết, thì bắt lấy, mở miệng nó ra : anh sẽ thấy một đồng tiền bốn quan ; anh lấy đồng tiền ấy, nộp thuế cho họ, phần của Thầy và phần của anh.”


 

 

Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là phúc cho họ.- Cha Vương

Ngày Chúa Nhật tràn đầy hạnh phúc trong Chúa nhé.

Cha Vương

CN: 10/08/2025

TIN MỪNG: Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em: chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ. (Lc 12:37)

SUY NIỆM: Hãy tỉnh thức! Tỉnh thức ở đây không phải là không ngủ mà là ngủ trong thức tỉnh. Tương tự nhưng người mẹ đang ngủ khi nghe đứa con thơ của mình khóc thì vội chồm dậy vỗ vào lưng cho nó ngủ lại.  Ngủ trong thức tỉnh nghĩa là làm công việc của mình một cách ý thức trong mỗi địa vị của mình. Trong đoạn Tin Mừng hôm nay,  các đầy tớ  làm công việc khác nhau của mình một cách ý thức, là tiến hành công việc mà Thiên Chúa đã ủy thác cho họ thực hiện. Tỉnh thức là biết mình đang làm gì đến nỗi vừa làm việc, vừa có thể nghe được hơi thở của mình. Như luật của Thánh Bênêđíctô  “Cầu nguyện và làm việc” (Ora et Labora) đây cũng là luật chung cho mọi Kitô hữu trong đời sống hằng ngày. Mọi ý thức lựa mà mỗi người làm trong giây phút hiện tại của mình sẽ định đoạt cho tương lai của mình sau này.

LẮNG NGHE: Hạnh phúc thay dân nào Chúa chọn làm gia nghiệp. (Tv 32:12b)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin giúp con luôn tỉnh thức trong cầu nguyện, trong công việc để mọi việc con làm hôm nay đều quy về việc ca tụng Chúa và phục vụ mọi người.

THỰC HÀNH: Tập đưa Chúa vào công việc hằng ngày

From: Do Dzung

***************************

Thánh Ca | Làm Dấu – Phan Đinh Tùng

ĐI HẾT CUỘC ĐỜI, TA CÒN LẠI GÌ?

Xuyên Sơn

(Nhật ký từ một nữ tu phục vụ tại khoa ICU)

Đã quá nửa đêm, chị em chúng tôi đang lau dọn sàn nhà,

một chị điều dưỡng chạy tới giọng hối hả: “Các Sơ ơi, có người mới qua đời.

Các Sơ vào cầu nguyện cho ông đi!” Hai chị em bỏ dở công việc, chạy vội vào góc phòng.

Các điều dưỡng đang gỡ máy móc, dây ống ra khỏi cơ thể đã bất động. Tôi nhìn gương mặt ông tím tái rồi nhạt dần.

Vị bác sĩ trẻ vẫn chưa rời khỏi, cô lộ rõ nét buồn vì không giữ được sự sống cho ông sau khi đã cấp cứu.

Cô đưa tay vuốt mắt cho ông rồi lặng lẽ quay đi.

Các điều dưỡng nhanh chóng bọc ông cụ vào bao đựng tử thi rồi điện thoại cho nhân viên nhà xác mang xác đi. Tất cả diễn ra trong tích tắc khi chị em chúng tôi còn chưa đọc xong những lời kinh phó linh hồn.

Từ lúc vào giúp ở khoa ICU này, ngày nào cũng thế.

Cảnh tượng ấy dần rồi quen thuộc. Lúc đầu, tôi vô cùng ngạc nhiên, thậm chí là hơi sốc.

Ở gia đình, trong nhà dòng, tôi đã quen với việc nhìn thấy phút lâm chung của một người có biết bao người thân vây quanh.

Người mất được tắm xác, mặc quần áo chỉnh tề, được tẩn liệm với bao nhiêu nghi thức, bao nhiêu hương hoa, nhang nến, khăn tang, tiếng khóc thương đưa tiễn…

Còn đây là những cơn hấp hối và cái chết hoàn toàn trong cô đơn, lặng lẽ, chẳng có gì…

Thật sự là không còn gì!Chẳng qua, chỉ vì trong trận đại dịch, trong hoàn cảnh lây nhiễm nên nhiều người phải từ giã cõi đời trong cái đau thương ấy!

Nếu như tôi không ở đây, không tận mắt chứng kiến những cảnh tượng này, chắc tôi sẽ không có được cảm nghiệm sâu sắc về sự mong manh của phận người.

Những ngày qua, tôi cứ suy nghĩ mãi:

“Đi hết cuộc đời, ta còn lại gì?”

Những bệnh nhân trong khoa ICU này phần lớn đã hôn mê.

Ngày nào tôi cũng đi từng phòng thăm và cầu nguyện cho họ.

Họ là những người dân của Thành phố này.

Nam có, nữ có, già có, trẻ có, mập có, ốm có… có đủ tất cả.

Con virus này chẳng chừa ai.

Chúng tấn công đủ mọi thành phần trong xã hội: có những người da dẻ trắng trẻo, mịn màng, trên người còn đeo nhiều trang sức và cũng có những người da nhăn nheo, khắc khổ; có những người giàu có, địa vị, tài giỏi, cũng có những người dân nghèo, bình dị, kém cỏi…

Thế mà giờ đây, trong phòng Hồi sức Cấp cứu này,

tất cả đều bình đẳng, tất cả những sự phân biệt đều quay về con số 0…

Mọi người dù là ai đi nữa, chỉ còn là một sự trần trụi trên giường bệnh với nhưng hơi thở khó khăn, thoi thóp.

Và cái chết tinh thần đôi khi còn đến trước cái chết thể lý.

Đó chính là sự cô đơn,

sợ hãi khi không có lấy một người thân bên cạnh.

Đi hết cuộc đời, làm bao nhiêu việc, tìm kiếm bao điều, bao mối tương quan…giờ chỉ còn một mình đối diện với cái chết cận kề.

Cảm giác ấy thật không dễ dàng gì đón nhận!

Có lẽ nhiều người trong số các bệnh nhân đã cảm nhận được thân phận bụi tro của mình nên ra đi trong bình an. Nhưng tôi cũng thấy có người vẫn vùng vẫy trong hơi thở cuối cùng như còn điều gì chưa thỏa.

Như hôm, tôi chứng kiến cơn hấp hối của một cô độ 60 tuổi:

Khi các bác sĩ vẫn đang nỗ lực cấp cứu, cô mở mắt ra lần cuối,

đưa mắt nhìn quanh như tìm kiếm một người thân nào đó vì mới hôm trước, tôi nghe cô tâm sự: cả nhà đều bị nhiễm, mỗi người cách ly một nơi, cô rất lo vì mất liên lạc với mọi người. Thế nhưng xung quanh cô,

giờ đây chỉ là những bức tường trắng xóa, những gương mặt xa lạ trong bộ đồ bảo hộ.

Tôi thấy rõ ánh mắt đầy thất vọng và đượm buồn của cô.

Máy thở đã không còn tín hiệu, cô ra đi mà mắt vẫn mở đầy thao thức. Thật không thể diễn tả được bao nỗi xót xa đau đớn.

Mong manh quá, một kiếp người!

Nơi đây, tôi thấy ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ như một cái nháy mắt.

Có người hôm nay còn thấy ngày mai đã không còn nữa.

Tất cả đều ra đi với đôi tay trắng như khi vào đời.

Một cuộc đời còn lại gì? Không kèn trống, hương hoa, không một người thân đưa tiễn.

Tất cả những bon chen giành giật, tìm kiếm danh vọng, địa vị, tiền bạc, sắc đẹp…không một điều gì có thể theo chúng ta vào cõi vĩnh hằng.

Hỡi các bạn đang còn sống, đừng bao giờ nghĩ mình có thể sống chung với bệnh dịch khi ta chưa có thể khắc chế được nó!

FB Tuấn Mai SG

Nguồn: tgpsaigon.net


 

KHÔNG LẠC NHỊP- Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn!”.

“Người bước đi trong bóng tối đức tin không cần thấy phía trước, chỉ cần giữ cho ngọn đèn tình yêu luôn cháy – chính ánh sáng đó sẽ soi cho Thiên Chúa bước vào!” – Edith Stein.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay nói đến sự cảnh giác, chăm chỉ, quyết chí, trung thành và ‘không lạc nhịp’ – đó là những phẩm chất Chúa Giêsu chờ đợi nơi người môn đệ mọi thời.

“Thắt lưng” nghĩa là bạn đã sẵn sàng cho một nhiệm vụ đầy thử thách, cho những công việc khó khăn phía trước và cam kết thực hiện. “Thắp đèn” ngụ ý bạn không ở trong bóng tối nhưng tâm trí luôn được soi sáng đến mức có thể thấy rõ mọi ý muốn của Thiên Chúa. “Việc đào tạo một đời sống thiêng liêng không chỉ đòi hỏi một tinh thần sẵn sàng, mà còn cần một trí khôn được soi sáng – một con tim biết chờ đợi, và một đôi mắt thấy được sự hiện diện của Chúa trong những nơi ẩn khuất!” – Henri Nouwen.

Trong cuộc sống, chúng ta dễ trở nên tự mãn với những điều thuộc về đức tin. Bạn và tôi dễ lười biếng, thờ ơ, xao lãng và mất tập trung. “Nguy hiểm lớn nhất của đời sống nội tâm không nằm ở tội trọng, mà ở sự tự mãn thiêng liêng – nghĩ rằng mình đã ổn, không cần hoán cải thêm nữa!” – Thomas Merton. ‘Tự mãn thiêng liêng’ là cánh cửa vô hình ma quỷ thích đi qua nhất. Tên trộm Chúa Giêsu nói đến trong dụ ngôn ám chỉ Satan – với những lời dối trá và ma mãnh của hắn – luôn hiện hữu, tàn ác, mạnh mẽ và khó lường. Vì lý do đó, chúng ta đừng bao giờ mệt mỏi và bất cứ giá nào, giữ cho mình ‘không lạc nhịp’ trong đời sống tâm linh và luôn ‘lắng nghe ánh sáng’ của tiếng Chúa!

Vậy bạn chú tâm đến sứ mệnh Chúa Kitô trao hàng ngày như thế nào? Đây là một câu hỏi thiết yếu cần trả lời cách trung thực. Hầu hết mọi người đều cảm thấy họ xao lãng khỏi sứ mệnh Chúa đã giao phó! Vì lẽ chúng ta trải qua vô số điều cạnh tranh sự chú ý của mình mỗi ngày; nhiều điều trong số đó có thể không có vẻ là tội lỗi nhưng chúng có thể khiến chúng ta không còn chú ý đến ý muốn của Chúa. Chúng khiến chúng ta thiếu sự sẵn sàng để thực hành ý muốn của Ngài ngay khi Ngài gọi. Và đây là vấn đề! “Đức tin trưởng thành không chỉ là tin Chúa hiện hữu, mà là sống với một sự nhạy bén sâu xa đến mức có thể nhận ra tiếng Ngài giữa hàng ngàn tiếng nói khác!” – Romano Guardini.

Anh Chị em,

“Hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn!”. Nếu một người luôn chú ý đến tiếng nói của Chúa và lập tức đáp lại những thúc giục bên trong của Ngài, người ấy thực sự được ban phước. Nói cách khác, ai ‘không lạc nhịp’ với tiếng Chúa – thường rất khẽ – trong cuộc sống mình, người ấy sẽ được một phần thưởng lớn lao không tưởng: chính Ngài sẽ “thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ”. Cho dẫu “Khi Chúa gọi, chẳng bao giờ là lúc thuận tiện; nhưng phúc lành luôn nằm trong sự đáp trả tức khắc!” – A.W. Tozer.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, thắt chặt lưng con bằng dây trung tín, giữ đèn lòng con bằng tình yêu cháy sáng, để giữa đêm sâu, con nhận ra bước chân Ngài và cùng Ngài vào bàn tiệc!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*********************************************

 LỜI CHÚA CHÚA NHẬT XIX THƯỜNG NIÊN, NĂM C

Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.     Lc 12,32-48 

32 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Hỡi đoàn chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì Cha anh em đã vui lòng ban Nước của Người cho anh em.

33 “Hãy bán tài sản của mình đi mà bố thí. Hãy sắm lấy những túi tiền không hề cũ rách, một kho tàng không thể hao hụt ở trên trời, nơi kẻ trộm không bén mảng, mối mọt không đục phá. 34 Vì kho tàng của anh em ở đâu, thì lòng anh em ở đó.

35 “Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn. 36 Hãy làm như những người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ vừa về tới và gõ cửa, là mở ngay. 37 Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em : chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ. 38 Nếu canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà còn thấy họ tỉnh thức như vậy, thì thật là phúc cho họ. 39 Anh em hãy biết điều này : nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách nhà mình đâu. 40 Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.”

41 Bấy giờ ông Phê-rô hỏi : “Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn này cho chúng con hay cho tất cả mọi người ?” 42 Chúa đáp : “Vậy thì ai là người quản gia trung tín, khôn ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo đúng giờ đúng lúc ? 43 Khi chủ về mà thấy đầy tớ ấy đang làm như vậy, thì thật là phúc cho anh ta. 44 Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của mình. 45 Nhưng nếu người đầy tớ ấy nghĩ bụng : ‘Còn lâu chủ ta mới về’, và bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say sưa, 46 chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số phận với những tên thất tín.

47 “Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. 48 Còn kẻ không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.”


 

NHỮNG NGƯỜI CÓ CÔNG VỚI SÁCH CŨ SÀI GÒN…- NGUYỄN VĂN LỤC

Sách vở, báo chí miền Nam trở thành món ăn tinh thần là do công sức của các nhà văn, nhà phê bình, giáo sư đến các học giả. Điều hiển nhiên là thế.

Nhưng sức bật, sự tác động để phổ biến những văn hoá phẩm ấy là nhờ vào một số  lớn nhà xuất bản có công với Văn Học.

Họ là những nhà xuất bản như: Trình Bày, Nam Sơn, Nguyễn Đình Vượng, Văn Hoá Á Châu, Diên Hồng, Xưa nay, Khai Trí, Lá Bối, An Tiêm. Những nhà xuất bản này đã đóng góp vào việc xuất bản 200 triệu cuốn sách trong 20 năm.

Con số thật không nhỏ.

1.- Ông Khai Trí :

Chẳng mấy ai biết tên thật của ông, thành ra thương hiệu nhà sách KT, 62 Lê Lợi được đồng hoá vào tên ông. Thật ra tên ông là Nguyễn Hùng Trương, với hai tay trắng làm nên sự nghiệp.

Ông vừa là một doanh gia, vừa là người làm văn hóa. Ông biên soạn khoảng 15 cuốn sách như Thơ tình Việt Nam và thế giới chọn lọc, Chánh tả cho người miền Nam… và chủ trương tuần báo Thiếu Nhi cùng với Nhật Tiến.

Sau 1975, nhà sách KT là nạn nhân của nạn hôi của, đốt phá. Sách vở tung toé khắp nơi từ trong nhà sách ra ngoài đường. Tôi đã chính mắt chứng kiến cảnh ấy trong nỗi bất lực, bất lực của một người tự xếp hàng vào người thua cuộc. Tôi không biết lúc bấy giờ ông Khai Trí đứng ở đâu.

Đứng ở đâu thì cũng cùng tâm cảnh đau xót đó thôi. Khi đã chứng kiến cảnh này rồi thì đừng bảo tôi có thể nghĩ hay cho những người mới đến. Họ không hiểu được điều đó vì quá hăng say trong men chiến thắng hay họ chưa bao giờ biết nghĩ tới người dân muốn gì, nghĩ gì.

Tiếp theo đó là hai kho sách lớn cũng bị trưng thâu. Hằng vài trăm ngàn cuốn sách ra khỏi kho, rồi biến mất dạng. Ông trắng tay sau bao nhiêu năm tốn công gây dựng.

Sau này, ông ở Mỹ về VN một lần nữa, mang theo hy vọng làm được một chút gì cho đất nước. Ông đã mang về 2000 đầu sách để tiếp tục làm Văn hoá. Sách bị tịch thâu với lý do: in trước 75.

Theo Nguyễn Thụy Long, phần lớn sách bị tịch thâu là các loại sách Học Làm Người, báo chí quý hiếm trước 1954, như bộ Loa rất nổi tiếng. Sách ông mang về ai cũng biết là sách về giáo dục, sách hiền, sách tốt cả. Mà dại gì ông mang sách dữ, mà làm gì kiếm ra đâu được sách dữ.

Nó chỉ có một cái tội:

Tội đã in trước 1975.Trước 75 là xấu, vi phạm luật.

Sau 75 là tốt. Ông đau lòng vì sách, ôm đơn đi kiện. Kết cục chẳng đi đến đâu.

Trước khi ông mất, người ta đã không quên đặt tên ông cho một con phố nhỏ. Đúng như ông thày TQ nhận xét: Hôm qua nó giết mình, hôm sau nó mang vòng hoa đến phúng điếu.

Ông ra đi lúc 5h15 ngày 11/3, linh cữu hiện quàn tại nhà riêng (237 Điện Biên Phủ, quận 3, TP HCM), lễ động quan lúc 6h ngày 14/3, hỏa táng tại Bình Dương. Nguyện vọng của gia đình là gửi tiền phúng điếu vào quỹ từ thiện thành phố.

Cụ Toan Ánh, năm nay 91 tuổi, trong bữa đưa đám ma ông Khai Trí than thở: tại sao mình sống lâu như thế, ông Khai Trí mới có 80 tuổi.

2- Nhà Lá Bối :

Nhà Lá Bối do nguyên Đại đức Từ Mẫn, tên thật là Võ Thắng Tiết trông nom.  Sau ông hoàn tục. Ông là người có lòng, để việc phụng sự văn học nghệ thuật lên trên tiền bạc. 

Từ Mẫn đã giúp các nhà văn có nơi xuất bản những đầu sách có giá trị và người đọc có cơ hội đọc những cuốn sách trang nhã, chăm sóc từng chút trong việc trình bầy ấn loát và cả đến nội dung sách.

Tất cả sách của Nhất Hạnh đều từ đây mà ra. Nếu không có Lá Bối, những Chiến tranh và Hoà Bình, Chiến Quốc Sách, Sử Ký Tư Mã Thiên, Kiếp người của Sommerset Maugham, Mười khuôn mặt văn nghệ hôm nay và Lối thoát cuối cùng của V. Georghiu sẽ nằm ở đâu? Nếu không có Lá Bối, nhiều sách chắc gì đã có cơ hội ra mắt bạn đọc. Nhất là bộ Chiến tranh và Hoà Bình của Léon Tolstoi.

Sách in tốn vài ba triệu thời bấy giờ, bao giờ lấy lại vốn. Sau này, ở Hải ngoại, ông tiếp tục làm công tác văn học với nhà xuất bản Văn Nghệ. Nếu cần một vinh danh gì cho 20 năm Văn học dịch nói riêng và Văn học nói chung, có cần nên nhắc đến Võ Thắng Tiết không? Kẻ lót đường cho Văn học miền Nam

3.- An Tiêm – Thanh Tuệ.

Tôi chỉ xin trích dẫn ba bài viết lúc mà Thanh Tuệ nằm xuống để thấy được rằng nhà xuất bản An Tiêm với Thanh Tuệ có lòng với văn chương như thế nào.

* Thái Kim Lan về Thanh Tuệ:

Hình như dưới tay anh tác phẩm được in nào cũng mang một chút lòng trân trọng của anh như thế đối với tác giả và độc giả, một nét cười bao dung mời gọi, vừa cảm khái liên tài vừa khuyến khích thúc dục, một nhịp nối uyển chuyển tài hoa giữa giãi bày tâm sự và tìm kiếm tri âm trong chữ nghĩa và tri thức, giữa người và người…

An Tiêm đã khai phá, mở cửa khu vườn văn học của các nghệ sĩ trẻ miền nam trong khung cảnh sôi động của thập niên 60…

* Tiếc Văn Chương, thương chữ nghĩa, Trần Thị Lai Hồng.

Biết là vô thường, nhưng vẫn không khỏi tiếc thương. Tôi tiếc thương người An Tiêm Thanh Tuệ hiền hòa đã đành, mà  nỗi tiếc Thương Văn Chương chữ nghĩa còn trĩu quá nặng.

Thôi từ nay, còn ai khổ công lặn lội tìm tòi đãi lọc để phổ biến văn chương như đã từng với Tuệ Sĩ, Bùi giáng, Sao Trên Rừng, Nguyễn Đức Sơn. Thôi từ nay còn ai trân quý nâng niu bảo trọng chữ nghĩa như đã từng với Lá Hoa Cồn, Ngàn Thu Rớt Hột, Mười Hai con Mắt.. Đêm Nguyệt Động, Cái chuồng khỉ và còn nhiều, rất nhiều công lao với văn học đã, đang và chưa thực hiện được.

* Với nhà văn Lê Thị Huệ:

Rồi bỗng nhiên nghe tin Ông chết. Đặng Ngọc Loan hôm trước rủ đi uống cà phê với Ông một lần, gọi điện thoại nói với tôi:

Tin gì kỳ cục. Sao người vậy mà chết nghe kỳ cục quá.

4.- Doanh nghiệp sách Thành Nghĩa, Sàigòn.

Có lẽ phải nói đây là một ông Khai Trí thứ hai. Trong một dịp đi dự một buổi phát giải thường, do cái TTNCBTVPHVHDT. Viết tắt thế để quý vị khỏi mất thời giờ với cái Trung Tâm đó.

Tôi có gặp anh Võ Thành Tân, Tổng giám đốc nhà sách Thành Nghĩa và nhất là  anh Vũ Quang Trình, trợ lý TGĐ trong bữa ăn trưa đó. Gốc gác các anh đều là dân Quảng Nam, Quảng ngãi mà người dân gọi đùa là: Cộng Hoà Xã Hội chủ nghĩa Việt Nam Quảng Nam, Đà Nẵng. Gọi như thế để  thấy cái dân ngoài đó đi theo đảng nhà nước tận tình.

Nay sau 30 tháng tư, Họ, những người dân miền ấy có mặt khắp nơi, nhất là trong ngành báo chí, xuất bản. Các báo lớn như Tuổi Trẻ, Thanh Niên v.v. đều có người của họ. Chẳng hạn báo Thanh Niên có Nguyễn Công Khế, Tuổi Trẻ có Huỳnh Sơn Phước, Công An thành phố Trần Trữ Lang, Sài gòn time có Võ như Lanh, Kinh tế VN có Cung Văn, Nhất Ánh..

Võ Thành Tân, sau 75 đang còn học Văn Khoa. Với cái vốn liếng ấy đâm ra hữu dụng, anh làm nghề mua bán sách cũ.

Biết sách nào quý, biết sách nào giá trị là sở trường của một người mua bán sách cũ. Có tý vốn rồi, anh mua lại một cái ki ốt bán sách lẻ ở đường An Dương Vương. Kịp đến thời mở cửa, 1986..

Theo lời anh Trình, các anh liên kết với các nxb của nhà nước để in sách. Họ đứng tên, cho giấy phép rồi họ mặc cho mình muốn làm gì thì làm. Một cuốn sách mới đầu ít vốn in 1.000 cuốn thăm dò. Bán chạy thì in lại, bán tiếp. Một năm mới đầu xuất bản 4, 5 đầu sách, rồi cứ thế tăng dần. Đến năm 2004 thì đã cho xuất bản đến 3.000 đầu sách đủ loại. 2005 tăng lên 3.500 đầu sách một năm.

Nay thì các anh trở thành tỉ tỉ phú trong ngành xuất bản. Ngoài ra, các anh còn mở ra hàng trăm cửa hàng bán sách với hàng ngàn nhân viên. Hỏi sao có nhiều nhân viên như thế. Trả lời là để trông chừng những khách hàng ăn trộm đồ trong tiệm sách.

Có những tiệm sách lớn có đến 40 chục ngàn đầu sách đủ loại.Làm gì  còn có những Thanh Tuệ, những Từ mẫn nữa. Làm gì còn có Lá Bối, An Tiêm, Nam Sơn nữa. Làm gì còn có *Loan mắt Nhung* nữa.

Thôi chào vĩnh biệt sách cũ Sàigòn. Chào những đứa con tinh thần sinh trước 1975 còn sót lại.

NVL

NGUYỄN VĂN LỤC


 

THẬT PHI THƯỜNG! ĐÁNG NỂ PHỤC…

Ước Mơ Việt Tân

Năm 1985, tại một ngôi làng yên tĩnh ở Đông Phi, một người đàn ông tên Daniel đứng chân trần với 3 cô con gái của mình. Vợ anh ta đã qua đời.

Nhà họ không có điện. Có những đêm, bữa tối chỉ là rễ cây luộc và nước. Nhưng thứ họ có – thứ Daniel luôn đảm bảo họ có – là lòng tự trọng.

Mỗi sáng trước khi mặt trời mọc, anh đánh thức các con gái và đưa chúng đi bộ hai dặm đến trường. Anh không thể tự đọc hoặc viết, nhưng anh ngồi bên ngoài lớp học mỗi ngày, chờ đợi trong bóng râm, chỉ để chúng không phải đi bộ về nhà một mình.

Đôi khi anh nhịn đói để chúng có thể mua bút chì.

Anh bán nhẫn cưới của mình để có tiền đóng lệ phí thi.

Anh làm 3 công việc trong mùa thu hoạch chỉ để mua sách giáo khoa cũ – nhiều trang bị mất.

Mọi người cười.

“Chúng là con gái mà,” họ nói.

“Chúng có tương lai gì chứ?”

Daniel không trả lời.

Anh chỉ tiếp tục đi bên cạnh chúng.

Nhiều năm trôi qua. Từng người một, họ tốt nghiệp.

Từng người một, họ giành được học bổng.

Và từng người một… họ vượt đại dương.

Năm 2025, 40 năm sau bức ảnh đó, thế giới đã chứng kiến một điều không ai ngờ tới:

Một hình ảnh mới của cùng một người đàn ông, đứng hiên ngang—lần này là trước một bệnh viện—cùng 3 cô con gái, tất cả đều mặc áo blouse trắng.

Bác sĩ.

Tất cả bọn họ.

Khi được hỏi cảm thấy thế nào, Daniel đã khóc và thì thầm, “Tôi chưa bao giờ trao cho các con gái của tôi cả thế giới. Tôi chỉ không bao giờ để thế giới lấy đi hy vọng của chúng.”

Ông trồng trọt bằng đôi tay, nhưng nuôi dưỡng những bác sĩ bằng trái tim.

Và trong cái bóng lặng lẽ của một người đàn ông mà thế giới chưa từng biết đến, 3 cô gái đã đứng lên… và thay đổi tất cả.

Sưu tầm

#ƯớcMơViệtTân – #cuocsong  


 

Thượng đỉnh Trump – Putin nhằm chấm dứt chiến tranh Ukraina diễn ra ngày 15/08/2025 tại Alaska, Mỹ

RFI
Cuộc gặp thượng đỉnh giữa tổng thống Mỹ Donald Trump và nguyên thủ Nga Vladimir Putin diễn ra vào ngày 15/08/2025 tại Alaska, phía cực tây bắc nước Mỹ, gần với Nga, vùng lãnh thổ ban đầu thuộc Nga nhưng đã được nhượng lại cho Mỹ. Thông tin được Donald Trump đăng tải trên mạng xã hội Truth Social của ông vào hôm 08/08 và đã được điện Kremlin xác nhận.

 09/08/2025

Hình tư liệu: Tổng thống Mỹ Donald Trump (trái) và tổng thống Nga Vladimir Putin, trong lần gặp nhau tại Helsinki, Phần Lan, ngày 16/07/2018.
 

Hình tư liệu: Tổng thống Mỹ Donald Trump (trái) và tổng thống Nga Vladimir Putin, trong lần gặp nhau tại Helsinki, Phần Lan, ngày 16/07/2018. AFP – BRENDAN SMIALOWSKI

Thùy Dương|Anh Vũ

Theo AFP, trong cuộc gặp thượng đỉnh, hai nhà lãnh đạo sẽ thảo luận về việc chấm dứt chiến tranh Ukraina. Donald Trump cũng nhắc đến việc nhượng bộ lãnh thổ trong khuôn khổ một thỏa thuận giữa Kiev và Matxcơva.
Từ New York, thông tín viên Loubna Anaki cho biết thêm chi tiết :
« Một cơ hội thực sự để chấm dứt chiến tranh Ukraina, Donald Trump muốn tin như vậy.
Tổng thống Mỹ sẽ thảo luận chủ đề này với Vladimir Putin vào thứ Sáu tuần tới tại Alaska. Đây là một cuộc họp thượng đỉnh rất được mong đợi, cuộc gặp đầu tiên giữa hai nhà lãnh đạo tính từ năm 2019 và cũng là chuyến đi đầu tiên của tổng thống Nga đến Mỹ sau gần 10 năm.
Donald Trump và đồng nhiệm Nga sẽ thảo luận về các chi tiết có thể dẫn đến một thỏa thuận hòa bình giữa Matxcơva và Kiev. Các điều kiện này có thể bao gồm việc trao đổi lãnh thổ.
Donald Trump phát biểu : « Chúng tôi nói tới một vùng lãnh thổ, nơi diễn ra các trận giao tranh từ suốt hơn 3 năm rưỡi. Sẽ có các trao đổi lãnh thổ vì lợi ích của mỗi bên. Điều này là rất phức tạp, nhưng họ sẽ lấy lại một số vùng lãnh thổ và trao đổi một số vùng khác ».
Kể cả thành công trong việc thuyết phục được Vladimir Putin, thì Donald Trump vẫn sẽ phải có sự chấp thuận của Volodymyr Zelensky, mà ông cũng dự kiến sẽ sớm có cuộc gặp. Tổng thống Ukraina luôn nói rằng ông phản đối bất kỳ việc chuyển nhượng lãnh thổ nào cho Nga ».

Thượng đỉnh lượt về

Cuộc gặp thượng đỉnh này chưa thể giải quyết hết vấn đề chiến tranh Ukraina. Cố vấn ngoại giao của Điện Kremlin, Iouri Ouchakov đã nêu khả năng sẽ còn có một cuộc gặp khác giữa Donald Trump và Vladimir Putin, trên lãnh thổ Nga:
ÔngIouri Ouchakov : « Tất nhiên, bản thân hai tổng thống chắc chắn sẽ tập trung vào việc thảo luận các phương án nhằm đạt được một giải pháp hòa bình lâu dài cho cuộc khủng hoảng Ukraina.

Trong tương lai, dĩ nhiên là hướng tới việc tổ chức cuộc gặp tiếp theo giữa hai tổng thống trên lãnh thổ Nga. Một lời mời như vậy đã được gửi tới tổng thống Mỹ.
Tóm lại, tôi muốn nhấn mạnh rằng trong những ngày tới, Matxcơva và Washington tất nhiên sẽ tập trung vào công việc tích cực và khẩn trương nhất về các thông số thực tiễn và chính trị của hội nghị thượng đỉnh tại Alaska. Và rõ ràng đây sẽ là một quá trình phức tạp, nhưng chúng tôi sẽ tham gia vào đó một cách tích cực và sâu sắc. »

Zelensky cảnh báo về các quyết định đi ngược lại hòa bình

Tổng thống Ukraina Volodymyr Zelensky hôm nay 09/08/2025 cảnh báo rằng bất kỳ quyết định nào được đưa ra nhằm « chống lại Ukraina », hoặc các « quyết định được đưa ra mà không có Ukraina » đều là « các quyết định đi ngược lại hòa bình », tái khẳng định Ukraina « sẽ không từ bỏ đất đai của mình cho những kẻ chiếm đóng ».
Tuyên bố của tổng thống Ukraina Volodymyr Zelensky được đăng tải trên các mạng xã hội. Ông Zelensky cứng rắn đòi hỏi rằng mọi quyết định phải được đưa ra với sự tham gia của Ukraina.

Xin nhắc lại là ngoài bán đảo Crimée mà Nga đã sáp nhập vào năm 2014, Matxcơva vẫn yêu cầu Ukraina nhượng lại 4 khu vực bị chiếm đóng một phần (Donetsk, Lugansk, Zaporijjia và Kherson). Điện Kremlin cũng đòi Kiev từ bỏ việc nhận vũ khí viện trợ của phương Tây cũng như từ bỏ ý định gia nhập NATO. Đối với Ukraina, những yêu cầu này của chính quyền Putin là không thể chấp nhận được. Kiev muốn quân đội Nga rút khỏi lãnh thổ Ukraina và muốn có các đảm bảo an ninh của phương Tây, bao gồm việc tiếp tục cung cấp vũ khí và triển khai một đội quân châu Âu tại Ukraina, điều mà Nga phản đối.

Về tình hình chiến sự, tối qua 08/08, Ukraina thông báo đang tiến hành các đợt sơ tán bắt buộc mới đối với dân thường ở miền đông đất nước, nơi lực lượng Nga đang tiếp tục tiến quân. Lần gần đây nhất biện pháp tương tự được đưa ra là hồi cuối tháng 07. Các gia đình bắt buộc phải sơ tán là những hộ có trẻ con. Vadym Filashkin, thống đốc vùng Donetsk, cho AFP biết có khoảng 20 thị trấn với 190 trẻ em cần sơ tán. Đây là những địa phương nằm cách chiến tuyến khoảng 30 km.