ĐẠO THA THỨ

ĐẠO THA THỨ

Lm. Pet. Bùi Trọng Khẩn                 nguồn: conggiaovietnam.net

  Các nền luân lý của các tôn giáo đều đề cập đến việc yêu người, tương thân tương ái. Phật giáo dạy về đức từ bi. Tiến xa hơn Chúa Giêsu dạy chúng ta tha thứ và yêu thương cả kẻ thù. Đó mới là giáo lý lạ lùng, mới mẻ nhất từ xưa đến nay.

Luật đạo cũ thời cựu ước cho phép ‘ăn miếng trả miếng’, ‘mắt đền mắt, răng đền răng’, ‘mạng đền mạng’. Chúa Giêsu không chấp nhận như thế. Lời Chúa dạy rõ về tấm lòng của Thiên Chúa và tâm địa của con người qua câu chuyện một người đầy tớ mắc nợ chủ. Theo một tác giả tưởng tượng món nợ 100 quan tiền có thể mang trong túi áo hoặc túi quần ; còn 10.000 yến(nén) vàng phải cần đội quân 8600 người mang mỗi người một túi nặng khoảng 27kg, nếu họ đứng sắp hàng mỗi người cách nhau chừng 80cm sẽ thành hàng dài 5 dặm, tương đương 8km ! Một món nợ khổng lồ không thể trả nổi (x. Mt 18, 21-35).

Câu chuyện diễn tả tình yêu thương nhân hậu của Thiên Chúa là vô bờ bến; sự quảng đại tha thứ của Thiên Chúa là vô hạn định. Như đông đoài cách xa nhau vạn dặm, tội của ta Chúa cũng ném thật xa (Tv 102). Câu chuyện cũng diễn tả sự độc ác, tàn nhẫn của con người với nhau ngang qua hành động được nói tới là : túm lấy, bóp cổ, đánh đập và bỏ tù người bạn. Oâng chủ phải quát mắng là : hỡi tên độc ác kia! Quả vậy, con người không thể chấp nhận tha thứ cho nhau thì họ sẽ diễn tả tới cùng sự độc ác dã man của họ đối với người khác như thế đó. Chẳng thế mà hai triết gia Jean Paul Sartre và Plaute đã nói một câu mỉa mai: “tha nhân là địa ngục”; “người với người như chó sói”.

Ngày 11/9/2001 đã xảy ra trận khủng bố kinh hoàng thế giới tại trung tâm thương mại Mỹ, biết bao người đã chết. Sau đó, ngày tưởng niệm các nạn nhân, ĐTC Gioan Phaolô 2 đã lên tiếng nói tại Mỹ rằng: “thế giới không thể có hoà bình nếu thiếu sự tha thứ”. Còn giới lãnh đạo và hai dân tộc ấy đã sôi sục căm thù muốn trả đũa, đối với họ là không thể tha thứ được. Hôm nay, giữa trăm ngàn thù hận như càng chất cao đã có không ít người kêu gào sự trả thù không khoan nhượng. Lời Chúa dạy phải tha thứ vô hạn định. Giáo hội nhắc lại cho cả thế giới : hãy cứ tha thứ không kể bao nhiêu lần, tha thứ một cách vui lòng. Như Chúa Giêsu đã tha thứ cho Mátthêu, Giakêu, Mađalêna, người phụ nữ ngoại tình, tên trộm cướp trên thánh giá và cả nhân loại chúng ta :”Lạy Cha, xin tha cho chọ vì họ không biết việc họ làm”.

Người ta vẫn đang xúc phạm, chống đối, loại trừ Chúa. Chúa vẫn tha thứ và mời gọi chúng ta hãy sám hối ăn năn. Các thánh đã tiếp tục con đường này. Thánh Têphanô lúc bị ném đá đã xin Chúa đừng chấp tội họ. Oâng Grandhi vị thánh của nước Ấn độ sau bao nỗ lực hoà giải dân tộc đã bị một người đồng bào bắn chết, trước khi chết ông đã giơ tay làm một cử chỉ tha thứ. ĐTC Gioan Phaolô II đã tha thứ cho Ali Agca kẻ ám sát ngài. Thầy Roger sáng lập cộng  đoàn Taizé suốt đời nuôi dưỡng trong trái tim và trong lời cầu nguyện một ước muốn sâu xa đến sự hoà giải và gặp gỡ. Ngày 17/8/2005 lúc đang hát kinh chiều ở nhà thờ hoà giải đã bị một phụ nữ đâm 3 nhát vào cổ. Thầy đã qua đời lúc 90 tuổi. Dường như tất cả những con người sống yêu thương và tha thứ hết mình lại hay gặp khó khăn, bách hại đủ cách đủ kiểu. Đó là thân phận của Đức Giêsu, của giáo hội và của từng người kitô hữu chúng ta.  

Chúng ta thường khó quên tội người khác và khó tha thứ cho nhau. Kể cả trong mối tương quan gần gũi nhất giữa cha mẹ với con cái, vợ chồng, anh chị chị ruột thịt trong nhà. Chúa luôn quên tội chúng ta. ngài không để bụng để dạ như chúng ta. sự tha thứ phản ánh đời sống ân sủng và tình yêu của Thiên Chúa. Sự tha thứ là vẻ đẹp của những tâm hồn cao thượng, những con người nhân bản, của con cái Thiên Chúa. Bí tích hoà giải nơi toà giải tội thể hiện cụ thể lòng tha thứ của Thiên Chúa và lòng thống hối ăn năn của ta về những lỗi lầm với Chúa và sự hẹp hòi với tha nhân. Chúng ta đừng dại dột bỏ mất cơ hội tha món nợ nhỏ để được Chúa tha món nợ kếch xù. Điều mà chúng ta vẫn xin hằng ngày khi đọc kinh lạy Cha “xin tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con”. Nếu xét kỹ trong tư tưởng, lời nói, việc làm và những điều thiếu xót thì chẳng có tội nào chúng ta không phạm đến Chúa, nhưng Chúa vẫn tha thứ cho ta 70 lần 7.

Muốn làm con Chúa và môn đệ của Chúa chúng ta không thể làm khác điều Chúa dạy dù khó đến mấy. Chúa không nghe lời và không chấp nhận một tâm hồn đầy thù hận, hờn căm, vì đạo của Ngài là đạo yêu thương, tha thứ.

Tha thứ mãi không phải là hèn nhát, đồng loã với cái xấu, ‘vẽ đường cho hươu chạy’ nhưng là trở nên cao thượng, giống Thiên Chúa. Kẻ tha và người được tha thứ sẽ cảm thấy bình an, phấn khởi ngược lại với sự không tha thứ. Tha thứ cần hơn của lễ, nên Chúa dạy ta “nếu ngươi đi dâng của lễ mà chợt nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với ngươi thì hãy để của lễ đó đi làm hoà với người anh em đã rỗi hãy đến dâng lễ sau”. Nếu tha thứ thì tâm tình tạ ơn sẽ được đón nhận. Đỉnh cao của sự tha thứ nơi Thiên Chúa là cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá.

Con cái Chúa hãy trở thành chứng nhân, sứ giả cho Chúa về sự tha thứ cho nhau ở mọi nơi mọi lúc với mọi người để được Chúa thứ tha.

 Lm. Pet. Bùi Trọng Khẩn

Xin Chúa Cho Được Bình Thường

Xin Chúa Cho Được Bình Thường

tác giả: Tuyết Mai

 Ai trong chúng ta ngày nào cũng biết và nhận ra Thiên Chúa hiện hữu trong tất cả những gì quanh mình, thì đều cảm tạ Chúa là chúng ta còn rất bình thường và cũng chỉ mong cho cuộc sống ngày qua ngày trôi qua cũng chỉ được bình thường như thế thì còn hơn cả đủ, thưa anh chị em!.   Vì có phải nếu chúng ta suy nghĩ thử xem dù là việc nhỏ nhất nếu chúng không được bình thường, thì thật tình mà nói dù nó có nhỏ thế nào, cũng ảnh hưởng trên chúng ta.   Ảnh hưởng như thế nào ư?.   Vâng, cái sự bất bình thường ấy trước nhất cũng sẽ làm quấy động trong sự suy nghĩ hay trong sự hành động của chúng ta.

 Giả dụ như chúng ta là người ghiền cà phê chẳng hạn, sáng nào cũng phải làm một ly cà phê uống cho ấm bụng trước khi đi làm, hay phải có một bình thủy cà phê mang theo mà uống dần trong công sở.   Nhưng thưa hỡi ôi thay, khi chúng ta chỉ tìm thấy cái bình không mà thôi!.   Thế có phải cái thường nhật thật nhỏ mọn ấy, cũng đã làm cho chúng ta bị xáo trộn tinh thần suốt cả một buổi sáng hay không?.   Hay ai có thói quen sáng nào dậy cũng phải đi tắm cho mát mẻ, sạch sẽ thơm tho, để đến sở làm mà hỡi ôi cái bình xà bông gội đầu nó hết sạch; thế có làm cho chúng ta khó chịu hay không?.   Rồi thì ai ưa thích ánh sáng mặt trời để đón nhận cả một ngày cho chúng ta sinh khí sống, mà hỡi ôi sáng nay bầu trời cứ sám xịt mà lại còn có vẻ hăm he cho chúng ta ít nhất một trận mưa trong ngày, thế có làm cho chúng ta cảm thấy rất khó chịu hay không?.  

 Thưa rằng phải có ảnh hưởng ít nhiều tùy theo sự ứng xử của từng người, xem những chuyện trên là nhỏ hay to!.   Nếu chúng ta có tinh thần thoải mái, biết quẳng gánh lo đi để mà sống, biết thích nghi và chấp nhận với hoàn cảnh, biết tự giảm những cơn nóng giận của mình, và biết nghĩ cho anh chị em; tôi thiết nghĩ bấy nhiêu cũng giúp cho chúng ta được bình thường để sống cho qua từng ngày.   Mà muốn được cho rất bình thường cho con người và tinh thần của chúng ta, chắc hẳn chúng ta cũng phải có cách hay phương thế nào đó giúp chúng ta được thoải mái chứ!.  

 Ngoài tinh thần kính Chúa và yêu người ra chúng ta cũng phải biết phân chia thời giờ ra, để giúp cho con người của chúng ta có được thoải mái.   Có phải khi chúng ta thoải mái thì mọi người và mọi việc đều được nhờ, kết quả luôn trở nên tốt, và sự hành xử của chúng ta cũng luôn nhã nhặn và nhẹ nhàng.   Trong cuộc sống của chúng ta ngày qua ngày, phải công nhận rằng chúng ta luôn cần sinh lực và sinh khí từ Trên.   Có nghĩa chúng ta phải luôn có Chúa trong cuộc đời.   Người là Đầu của mọi thứ chúng ta cần hằng ngày.   Người là trung tâm điểm để chúng ta luôn biết thế nào là quá lố bịch trên chính mình và trên anh chị em của mình.   Người là mẫu gương để chúng ta bắt chước theo để cái Tôi của chúng ta phải biết giới hạn.   Nếu chúng ta biết sống ở trong Người và để Người sống ở trong chúng ta, thì nhất định Chúa sẽ luôn giúp chúng ta được bình thường.   Chứ huống gì những chuyện nhỏ nhặt mà không ai là không gặp thưa có phải?.

 Nhưng thưa nếu chuyện nhỏ nhặt mà chúng ta gặp phải từng ngày một, trong cuộc sống của chúng ta, thì đó có là quá nhỏ hay không thưa anh chị em? Nhưng nếu đụng đến sức khỏe của chúng ta thì sao?.   Thưa có còn cho nó là chuyện nhỏ nữa hay không?.   Bây giờ tôi mới hiểu thật rõ sao một con người lại có thể có những hành động, ăn nói thô lỗ, và lỗ mãn như vậy?.   Có phải rất nhiều khi chúng ta ai cũng cho mình là hay nhất, lịch sự nhất, là giỏi chịu đựng nhất, là hành xử tốt đẹp nhất, so với mọi người??.  

 Tôi có hai bà chị lớn, bà kế thì bệnh nhiều hơn bà cả, và thường tôi hạp với bà chị kế hơn, vì tôi sống với chị nhiều hơn và vì thế tôi hiểu bà nhiều hơn.   Trước đây không lâu vì sức khỏe của tôi còn ở mức bình thường.   Có nghĩa tuy có rất nhiều căng thẳng trong cuộc sống phải va chạm với người cùng trong trung tâm nơi tôi làm việc.   Nhưng trong cuộc sống mà gạo châu củi quế, thì ai tránh được chuyện căng thẳng hằng ngày, thưa có phải?.   Nhưng nay vì sức khỏe yếu kém của tôi, nên tôi mới phải xin nghỉ việc mà ở nhà dưỡng bệnh “stress”, chắc cũng phải một thời gian dài.

 Vì chị em ở cách xa nhau và nhà ai cũng có chuyện bận rộn để lo, nhất là chị kế của tôi bây giờ cũng giúp con lo cho các cháu nhỏ.   Tuy không nhiều nhưng cũng phải giúp chút đỉnh trông các cháu khi sức khỏe của chị cũng chẳng tốt lành gì.   Nằm nhiều hơn là ngồi và đứng.   Tôi cứ tưởng là tôi sẽ giúp chị tôi bằng cách cho chị xin hai lỗ tai để mà cởi bỏ nỗi niềm, hay giúp chị vơi đi mọi căng thẳng hay nỗi lo lắng, nếu có.   Nhưng rồi …. Sự thật thì tôi không có thể giúp chị tôi bằng cách đó nữa!.   Hằng ngày tôi đã phải chịu hành xác của tôi là cố gắng lắm để cho ông nhà tôi, trút bầu tâm sự, hầu hết nỗi lo lắng của ông sợ rồi sẽ bị mù hai con mắt.   Trong khi sức khỏe yếu kém của tôi thì ai giãi bày dùm đây!???.  

 Sự Bình Thường tôi muốn nói ở đây thưa anh chị em là biết lo lắng cho sức khỏe của mình, để rồi có khỏe, có thoải mái, mới giúp người và giúp đời cho được.   Và rồi bây giờ tôi mới hiểu được ra rằng tại sao những người chăm lo cho người bệnh được như các sơ họ phải có trái tim giống Chúa.   Và rồi bây giờ tôi cũng mới hiểu được là tại sao những người họ mang bệnh mà họ khó thương đến như vậy?.   Từ lời ăn tiếng nói của họ cũng ra cọc cằn, cắn đắng khó hiểu, đối xử với người mà hằng ngày phải lo cho họ.   Từng muỗng cơm muỗng canh, hay từng thìa thuốc, và v.v.v……

 Ai trong chúng ta cũng phải công nhận cuộc sống từng ngày trải qua, không phải là dễ dàng, và không phải là Thiên Đàng.   Ai trong chúng ta cũng có nhiều ngày trở nên rất khó thương và dữ dằn.   Có rất nhiều ngày mà không ai muốn lại gần chúng ta, mà rồi tại sao chúng ta lại hỏi những câu rất là ngây ngô và ngớ ngẩn như tôi đã làm gì mà “nó” ghét tôi và không thèm trả lời tôi một chữ chứ?.   Rồi thì chính mình đã không ngộ ra là tại sao người ta lại đối xử với “Tôi” không tốt đẹp?.   Mà không tự hỏi chính mình, thì sẽ tìm ra lý do.

 Cuộc đời thật đẹp đẽ thật đáng sống sao khi chúng ta còn biết nhìn thiên nhiên và thấy được vẻ đẹp của chúng.   Còn thấy được Thiên Chúa hiện hữu.   Còn thấy được nhờ anh chị em mà chúng ta thấy cuộc đời thật dễ thương làm sao!.   Vì ai trong chúng ta cũng có ngày thật dễ thương và cũng có ngày thật khó ở!.   Vì ai lại muốn sống một mình trên côn đảo, không một tiếng người, không một người vãng lai? Có phải dù chúng ta sống cạnh nhau chửi nhau như mổ bò nhưng thà sống thế mà chúng ta vẫn cảm thấy có người giống ta?.

 Vâng, Bình Thường của từng ngày sống trên thế gian của con người có phải là thế và chỉ có thế?.    Tốt nhất, hữu hiệu nhất, và ích lợi cho chúng ta nhất là hãy luôn cất lên bài ca “Cảm tạ Chúa đi …. Cảm tạ Chúa đi !!!!”.

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=CILVKqh7urQ

     (Cảm Tạ Chúa Đến Muôn Đời)                

 Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

(05-23-12)

MƯỜI ĐIỀU TÂM NIỆM

          MƯỜI ĐIỀU TÂM NIỆM

01. Nghĩ đến thân thì đừng cầu không bệnh khổ,
                  vì bệnh khổ là định mệnh của chúng sanh.

 02. Ở đời thì đừng cầu không hoạn nạn,
 vì thiếu hoạn nạn thì không thể hiểu được phận người.

 03. Cứu xét tâm tánh thì đừng cầu không khúc mắc,
 vì không khúc mắc thì sở học không thấu đáo.

 04. Xây dựng đạo hạnh thì đừng cầu không gặp thử thách
 vì thiếu thử thách thì chí nguyện chẳng kiên cường.

 05. Việc làm thì đừng mong dễ thành,
 vì việc dễ thành thì thường là việc không đáng làm.

 06. Giao tiếp đừng cầu lợi cho mình,
 vì cầu tư lợi làm mất nghĩa khí.

 07. Với người thì đừng mong tất cả đều thuận theo ý mình,
 vì được theo ý mình thì lòng sinh kiêu mạn.

 08. Thi ân thì đừng cầu đền đáp,
 vì cầu đền đáp thì còn gì là ân nghĩa.

 09. Thấy lợi thì đừng nhúng vào,
 vì đã nhúng vào thì ắt si mê phải động.

 10. Oan ức không cần biện bạch,
 vì biện bạch là dấu hiệu nhân quả chưa xả

  (Sưu tầm)  nguồn: Maria Thanh Mai gởi

Học cách quên

Học cách quên 

 Đời người không phải lúc nào cũng được như ý, muốn bản thân vui vẻ, đôi khi việc giảm áp lực cho chính mình là điều cần thiết và cách để giảm áp lực tốt nhất chính là học cách quên, bởi trong cuộc sống này có những thứ cần nhặt lên và bỏ xuống đúng lúc.

Trong kinh Phật có một câu chuyện kể rằng: tiểu hòa thượng và lão hòa thượng cùng đi hóa duyên, tiểu hòa thượng lễ độ cung kính, việc gì cũng đều nhìn theo sư phụ. 

 Khi tới bờ sông, một cô gái muốn qua sông, lão hòa thượng đã cõng cô gái qua sông, cô gái sau khi cảm ơn thì đi mất, tiểu hòa thượng trong lòng cứ thắc mắc ” Sư phụ sao có thể cõng một cô gái qua sông như thế?”. 

 Nhưng cậu ta không dám hỏi, cứ thế đi mãi được 20 dặm, cậu ta thực sự không kìm được đành hỏi sư phụ: “Chúng ta là người xuất gia, sao thầy có thể cõng một cô gái qua sông?” 

 Sư phụ điềm đạm nói: “Ta cõng cô gái qua sông thì bỏ cô ấy xuống, còn ngươi thì đã cõng cô gái ấy 20 dặm rồi vẫn chưa bỏ xuống.”Lời nói của lão hòa thượng đầy thiền ý, hàm chứa trong nó chính là nghệ thuật nhân sinh. 

 Cuộc đời con người giống như một cuộc hành trình dài, không ngừng bước đi, ven đường nhìn thấy vô vàn phong cảnh, trải qua biết bao những gập ghềnh, nếu như đem tất cả những nơi đã đi qua đã nhìn thấy ghi nhớ hết trong lòng thì sẽ khiến cho bản thân mình chất chứa thêm rất nhiều gánh nặng không cần thiết.

 Sự từng trải càng phong phú, áp lực càng lớn, chẳng bằng đi một chặng đường quên một chặng đường, mãi mãi mang một hành trang gọn nhẹ trên đường. 

 Quá khứ đã qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, còn lại không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm.Sẵn sàng quên đi là một cách cân bằng tâm lý, cần phải chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống.

 Có một câu nói rất hay rằng tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình, bởi lẽ đó để có được niềm vui và cuộc sống thanh thản ta không nên truy cứu lỗi lầm cũ của người khác.Rất nhiều người thích câu thơ : “Xuân có hoa bách hợp, thu có trăng. Hạ có gió mát, đông có tuyết”. 

 Trong lòng không có việc phải phiền lo mới chính là mùa đẹp của nhân gian.

Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp.

SÊRÊPỐC, NỖI ĐAU NỐI TIẾP HÀNG VẠN NỖI ĐAU

SÊRÊPỐC, NỖI ĐAU NỐI TIẾP HÀNG VẠN NỖI ĐAU

Lm. VĨNH SANG, DCCT,

Lại một tai nạn nữa xảy ra nối tiếp những tai nạn giao thông trên cả nước, nâng thống kê số người vô tội chết thảm thương lên hàng con số chục ngàn cho mỗi năm, những con số lạnh lùng nghiệt ngã.

Cho đến hôm nay, 34 người qua đời, 21 người mang thương tật, đó có phải là những con số quá 1ớn không ? Có làm rung động lòng người không ? Có phản ứng nào từ lương tâm của những người có trách nhiệm không ?

Con số trên 10 ngàn người thiệt mạng hàng năm mà các cơ quan công quyền công bố là con số gì ? Đó có phải là mạng người hay không, sao không có một động thái phản ứng mang tính tích cực ? Báo chí nói, rộn lên vài ngày rồi “chìm xuồng”, dư luận cũng dần im lặng, mọi người sẽ dần quên, đau khổ nhiều quá rồi cũng thành quen !

Người ta bảo, con số người chết và bị thương tật trong các tai nạn giao thông hàng năm trên đất nước này lớn hơn số người thiệt mạng trong cuộc chiến tranh Nam Bắc hơn 37 năm trước ! Thật thế không ? Sao đất nước chúng ta đau khổ quá vậy ? Cứ sau mỗi tai nạn, thông tin từ phía công quyền lại có hàng chữ “các cơ quan chức năng đã vào cuộc điều tra và làm rõ nguyên nhân gây tại nạn”, hàng chữ lạnh lùng rồi mất dần đi, chẳng hiểu “làm rõ” là làm sao, ai trách nhiệm và xử lý thế nào ?

Chỉ còn khăn tang, nỗi đau không gì bù đắp của tuổi thơ, của gia đình, của làng xóm và của xã hội. Nỗi đau ấy đeo đuổi cả một đời người, hệ lụy nhiều thế hệ. Có ai biết đứa trẻ thơ vô tội, bỗng dưng mất cha mất mẹ một cách kinh hoàng, chịu những chấn động tâm lý nặng nề, rồi từ nay phải đàm đương một đời cô độc, môt đời côi cút, cháu sẽ lớn lên thế nào, sẽ sống ra sao, rồi sau này lập gia đình và sinh con thế nào ? Hệ lụy bi thương còn kéo dài đến tận mãi đâu ? Hình như chẳng ai có liêm sỉ đứng ra nhận trách nhiệm, thật phũ phàng !

Bằng một cách suy nghĩ giản đơn, giản đơn nhưng không võ đoán, cái gì xảy ra cũng có nguyên nhân của nó, một tai nạn xảy ra ắt phải có nguyên nhân gây tai nạn, là tai nạn giao thông, những cái cấu thành giao thông đường bộ là: con người, phương tiện, hệ thống quản lý giao thông và đường. Có khi chỉ do một nguyên nhân, có khi do nhiều nguyên nhân cùng gây ra.

Không thể không có nguyên nhân, không thể cứ mãi vô lý như chuyện cháy xe hàng loạt trong hai năm qua trên đất nước này, những tin tức này bay ra nước ngoài hỏi chúng ta có nhục không ? Một đất nước tự hào là lương tâm của nhân loại, là ưu việt và tiên tiến, là tiến bộ, là thần thánh, là “ra ngõ gặp anh hùng”, thế này thế kia… biết bao mỹ từ tự hào mà có mỗi nguyên nhân gây cháy xe, hàng trăm cái đầu “có học” mang học vị tiến sĩ, hàng ngàn cái đầu “có học” mang học vị thạc sĩ, hàng vạn cái đầu “có học” mang học vị cử nhân về kỹ thuật mà hai năm rồi không tìm ra nguyên nhân ! Đứa trẻ con cũng biết, nếu xe nào cũng cháy, ngọn lửa không lựa chọn một loại xe nào thì nguyên nhân đích thị là nhiên liệu chứ còn gì nữa !

Xưa nay không cháy, bỗng dưng hai năm nay cháy, đích thị là nhiên liệu tiêu thụ trong hai năm nay là nguyên nhân, mà nhiên liệu nhập vào Việt Nam thì ai nhập biết rồi ! Cơ quan nào nhập thì biết rồi ! Còn nếu sản xuất ở Việt Nam thì ai sản xuất cũng biết nốt. Sao lại im lặng ?

 

Cái nhịp cầu Cần Thơ đang thi công bỗng đổ sụp xuống, hàng mấy chục người bỏ mạng, hàng mấy chục gia đình mất mát đau khổ, “các cơ quan chức năng vào cuộc làm rõ nguyên nhân”, cho đến bây giờ vẫn cứ… “chìm xuồng”, im lặng khó hiểu ! Những kẻ tham gia vào quá trình thi công, tham gia vào quá trình nhập và phân phối nhiên liệu bây giờ đang hưởng thụ và vinh vang phè phỡn ở những chức vụ cao trọng !

Trở lại chuyện tai nạn giao thông, chẳng nói ra ai cũng biết, về con người, người ta cứ nói đến ý thức giao thông, ý thức có từ đâu nếu không phải là được giáo dục, mà giáo dục giao thông đơn giản nhất là học để lấy bằng lái xe, cái hệ thống cấp bằng như thế nào, chỉ còn biết… cười ! Về phương tiện, cái căn bản nhất của phương tiện là việc đăng kiểm, cái hệ thống cấp bằng đăng kiểm như thế nào ? Thêm một tiếng… cười khì ! Rồi đến mạng lưới tổ chức giao thông, chắc chắn cũng phải… cười nữa vì báo chí nói quá nhiều rồi. Có những tổ chức giao thông đang diễn ra hết sức vô lý, đến đứa con nít cũng biết sẽ không thể làm như vậy nhưng hệ thống ấy được thiết kế bởi những quan chức bằng cấp đầy mình, có cả những hệ thống giao thông “thuê” nước ngoài thiết kế nữa ! Tình trạng kẹt xe vô lý ở hai thành phố lớn nhất nước chứng minh điều đó.

Đứng trước tình trạng đó chúng ta, những người tin vào Chúa phải làm gì ? Không thể mãi im lặng và gọi đó là đối thoại. Giáo Hội có trách nhiệm với những con người mà Giáo Hội được sai đến để phục vụ không ? Đứng trước những đau khổ của họ, với tư cách là một Giáo Hội sở hữu và quản lý kho tàng đức tin, niềm hy vọng, niềm vui và Ơn Cứu Độ thì phải làm gì ?

Vào ngày 15 tháng 5 năm 2012, Ủy Ban Công Lý và Hòa Bình trực thuộc Hội Đồng Giám Mục Việt Nam vừa công bố bản “Nhận định về một số tình hình tại Việt Nam hiện nay”, tuy mới chỉ là một bài nhận định nhưng ít là có một tiếng chuông, có một tiếng nói, nói về một thực trạng mà những ai có lương tâm đã không thể im lặng.

Trong sách Công Vụ Tông Đồ, trong đoạn được công bố ngày lễ Chúa Thăng Thiên có câu: “Hỡi những người Galilê, sao còn đứng nhìn trời ?” (Cv 1, 11). Quê hương chúng ta ở trên Trời nhưng đường lên Trời lại là đường ngay trên mặt đất, chúng ta thuộc về Quê Trời nhưng chúng ta không làm… “người cõi trên”.

Hãy nguyện cầu xin Chúa soi sáng cho chúng ta biết phải làm gì để xây dựng quê hương trần thế của chúng ta tươi đẹp, phản ánh và làm chứng cho ánh huy hoàng của Quê Trời ở ngay giữa trần gian. Lời nhắn nhủ của Đức Tổng Giám Mục, vị đại diện Tòa Thánh không thường trú tại Việt Nam trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh cứ theo đuổi tôi mãi: “Phải bước ra khỏi mộ tối để chiếu giải sự thánh thiện cho thế gian”.

Lm. VĨNH SANG, DCCT,

Lễ Chúa Thăng Thiên 20.5.2012 (Ephata 510)

Tác Động Của Chúa Thánh Thần

Tác Động Của Chúa Thánh Thần
(Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống)

                                                          tác giả: Tuyết Mai

“Trong một Thánh Thần, tất cả chúng ta được thanh tẩy để làm nên một thân thể”.

Anh em thân mến, không ai có thể nói: “Đức Giêsu là Chúa” mà lại không do Thánh Thần.  Vậy có nhiều thứ ân sủng, nhưng chỉ có một Thánh Thần. Có nhiều thứ chức vụ, nhưng chỉ có một Chúa. Có nhiều thứ công việc, nhưng chỉ có một Thiên Chúa là Đấng làm mọi sự trong mọi người. Sự xuất hiện của Thánh Thần được ban cho từng người, tuỳ theo lợi ích. Cũng như chỉ có một thân thể, nhưng có nhiều chi thể, mà các chi thể tuy nhiều, nhưng chỉ là một thân thể, thì Chúa Kitô cũng vậy. Vì chưng trong một Thánh Thần, tất cả chúng ta được thanh tẩy để làm nên một thân thể, cho dù là Do-thái hay dân ngoại, nô lệ hay tự do: tất cả chúng ta đã uống trong một Thánh Thần. (1 Cr 12, 3b-7. 12-13).

Tôi thiết tưởng những điều Thánh Phaolô nói trên khi ngài gởi thư đến cho tất cả anh em ở Côrintô, quả thực là quá đủ khi ngài nói về ân sủng của Chúa Thánh Thần. Khi Chúa Giêsu đã hoàn tất công trình Cứu Độ của Ngài trên trần gian, và phải về Trời đoàn tụ cùng Chúa Cha trên Thiên Quốc, Nơi mà Ngài đã hằng có từ muôn thuở muôn đời, Ngài đã vì thương yêu hết thảy nhân loại, nên đã xin cùng với Thiên Chúa Cha, cho Đấng Phù Trợ đến, để ở lại trong từng người một, từng ngày, cho đến tận thế.

 Chúa Thánh Thần được trao phó trách nhiệm mới là hướng dẫn, chỉ bảo, mạc khải, khuyên dụ, khuyến khích, ban thêm sức mạnh, ban thêm cho ơn trí tri, nói tiếng lạ, chữa bệnh, chịu đựng, và tất cả những ơn cần thiết khác, mà một người bình thường với khả năng khiêm nhường Chúa ban, sẽ có thể đạt được tất cả, nếu người ấy một lòng ao ước được sống liên kết và mật thiết với Ba Ngôi Thiên Chúa.

Vâng, tôi chỉ có thể làm chứng nhân cho Thiên Chúa những gì tôi nhận được từ nơi Chúa Thánh Thần, và Ngài tác động trên tôi như thế nào và ra làm sao!? Bởi ơn Chúa ban cho mỗi người mỗi khác, và tôi tin rằng, mỗi người đều có một sứ vụ riêng, trách nhiệm riêng, khả năng riêng, mà Chúa sẽ dùng chúng ta để làm cho Thiên Chúa Cha được nên vinh hiển muôn đời, trên tất cả con cái của Ngài. Vâng, chẳng phải chúng ta đã làm nên được tích sự gì cho Chúa đâu, bởi có phải tất cả chúng ta đều là những con người vô dụng, trước nhan Thánh Chúa? Và có phải Chúa phải cần đến chúng ta thì Ngài mới thấy rằng Ngài là Đấng quyền năng?.   Bởi có phải bao nhiêu lâu Chúa tác tạo nên chúng ta, Chúa vẫn luôn bảo bọc, thương yêu, dậy dỗ, và nuôi cho chúng ta miếng ăn, miếng uống, từ tâm hồn, đến thể xác, và tâm linh của chúng ta hay không?.

Khả năng của chúng ta Chúa ban phát cho, cũng y như những nén bạc mà Chúa đã ban cho từng người chúng ta vậy!.   Tùy theo khả năng riêng cá biệt mà Ngài trao cho chúng ta, người thì 2 nén, người thì 5 nén, người thì 10 nén. Và có phải những ai Chúa trao cho nhiều nén bạc thì Chúa đòi hỏi huê lợi nhiều trên người ấy không?.   Nên sự khôn ngoan nhất là chúng ta hãy chấp nhận và chớ nên so sánh giữa ta với người. Hãy nghĩ rằng hạnh phúc là những gì Chúa ban cho, chứ không phải hạnh phúc là những gì chúng ta mong cho có và phải trông đợi cho có giống như những người khác.   

 Giả dụ thôi nhé! Tôi biết tôi xinh đẹp hơn những người con gái khác thì cái lợi của tôi sẽ sinh hoa lợi gì trên cái đẹp của tôi?.   Cái xinh xắn duyên dáng mà Chúa ban cho tôi, tôi sẽ giúp ích gì cho anh chị em của tôi?.   Tôi sẽ làm được gì để đáp trả tình yêu của Chúa khi biết bao nhiêu bạn gái cùng trang lứa phải bỏ biết bao nhiêu tiền bạc để mới được giống một phần như tôi?.

 Hoặc giả Chúa ban cho tôi có được nhan sắc của một cô gái chỉ trung bình, nhưng được cái hàm răng và nụ cười rất xinh xắn, và rất bắt mắt mọi người chung quanh tôi. Tôi biết chứ, và tôi sẽ làm gì được cho Chúa hay cho tha nhân, những gì mà Chúa ban tặng cho tôi?.   Xinh xắn duyên dáng có phải là sự thuận lợi tốt đẹp nhất của người con gái, nhất là khi cô rao chào hàng, thì bảo đảm quán cơm của cô phải là đông nhất và ai ai cũng phải ghen!??.

 Hoặc có nhiều cô con gái hay than phiền rằng mình là phận gái chẳng những vô duyên mà trời lại còn bắt xấu, thì những cô con gái này, cả đời không làm gì lợi ích cho chính bản thân mình, gia đình, xã hội, hay tổ quốc, mà vùi đầu vào gối, khóc lóc tối ngày, rồi giam mình vào trong bốn bức tường, không làm ăn gì hay sao? Trong khi Thiên Chúa ban cho cô mọi sự khôn ngoan trên đời mà cô có thể đem lại cho cô một mái ấm gia đình và là hoa quả tốt đẹp giúp đồng loại và làm đẹp nòi giống của cô.

Còn những chàng thanh niên trai trẻ thì sao? Có phải tình cảnh gia đình của mỗi người mỗi khác hay không.   Đàn ông con trai đâu có phải ganh đua lẫn nhau ở cái đẹp bề ngoài phải không thưa quý anh chị em?.   Quả đàn ông ở trong thời buổi nào cũng được quý trọng, thưa là vì sao?.   Hầu như ở cái thời nào thì chúng ta cũng thấy cái cảnh âm thịnh mà dương suy cả! Bởi đàn ông thời xưa thì luôn luôn tới tuổi thì bắt đi quân dịch. Số lính ra đi thì nhiều, nhưng số trở về thì chẳng là bao nhiêu.   Rồi thì một số bỏ đi qua nước ngoài sinh sống và đã lấy người ngoại quốc, cho nên số đàn ông trong nước lại càng thiếu kém. Chưa kể một số nam nhi đã đi theo tiếng gọi của Chúa. Một số không chịu lấy vợ vì nhiều lý do. … nhất là trong thời buổi sống cuộc sống rất tự do của ngày nay. Và đặc biệt nhất là ở trung quốc và hàn quốc hiện nay là trai thừa mà gái thiếu, nên cũng cho chúng ta những mẩu chuyện thật là thương tâm, trong vấn đề buôn bán gái một cách lộ liễu trên đất nước VN.   Vì nghèo mà mang tấm thân ngà ngọc làm món hàng cho thiên hạ nước ngoài họ mua với giá thật rẻ mạt.

Sở dĩ tôi đi vòng vo tứ hướng là vì dù sao đi chăng nữa! Chẳng phải chúng ta tự trong người mà sinh ra những bản ngã xấu cả đâu.   Nhưng âu cũng là do hoàn cảnh sống của mỗi người và vì tìm sự sống quá khó khăn trong từng ngày một, đã vô tình biến đổi chúng ta trở nên xấu, và đã trở nên hư hỏng. Lỗi không phải tại ở cái gốc của chúng ta đâu! Bởi Thiên Chúa đều thương yêu chúng ta như nhau, nên Thiên Chúa Cha mới tạo dựng chúng ta nên giống hình ảnh của Ngài. Nhưng thực sự có ai trong chúng ta có thời giờ để chất vấn mình rằng Chúa sinh ra mình trên trần gian này để làm gì không, thưa anh chị em?.

 Anh chị em có bao giờ nghĩ rằng, Chúa tạo ra mình đặt để cho sống cả một cuộc đời khốn khổ không cha không mẹ từ tấm bé, lớn lên thất bại rất là nhiều lần trên con đường đi tìm tình yêu?.   Thất bại liên miên trong vấn đề công ăn việc làm, không bao giờ cảm thấy thỏa mãn trong công việc nào mà mình đã làm cả!.   Có vợ thì vợ chê vợ bỏ. Có con thì chúng hỗn láo xấc xược không vâng lời. Nợ nần thì chồng chất ngổn ngang. Học hành thì không có gì là đáng kể từ thuở bé cho đến giờ, cho nên tìm việc làm quả là khó khăn và khổ sở. Ấy vậy! Ai trong chúng ta có bao giờ để ý rằng, người nghèo ít có thấy ai lại đi kết liễu cuộc đời mình, mà chỉ là những anh chị lắm tiền nhiều của không biết làm gì hữu ích cho cuộc đời của mình hay không?.

Tôi nghiệm thấy rằng, suốt quãng thời gian từ khi tôi còn rất bé cho đến nay, vâng tất cả những gì tôi từng trải qua, đã tạo cho con người của tôi những thất vọng ê chề, những mong ước chỉ là mong ước, những buồn phiền chất chứa như núi cao, những than thân trách phận không giúp tôi được gì!?.   Và cuộc sống từng ngày trải qua thật nhạt nhẽo như nước ốc, nhưng không gì khác hơn là biết nhạt nhẽo nhưng vẫn phải húp cho qua ngày đoạn tháng. … cho đến khi. Vô tình tôi đã được gia nhập vào nhóm Canh Tân Đặc Sủng của hai ông bà bác sĩ mà trước đây tôi đã làm việc cho họ. Chúa Thánh Linh đã xuống trên tôi, và tôi đã khóc một trận như mưa lũ, và hình như đây là dấu hiệu mà bất cứ ai được ơn Chúa Thánh Linh thì phải. Cái khóc thay cho sự tha thứ của Chúa như gội rửa bao nhiêu tội nhơ, bất luận tội lỗi đến đâu. Sau khi đó, tôi vẫn tiếp tục theo hai ông bà đọc kinh mỗi tối thứ sáu và tìm hiểu Phúc Âm của Chúa.

Kế đến, tôi đã phải rất ngạc nhiên vì Chúa Thánh Linh đã đến trong tôi và cho tôi nhiều hứng khởi để làm nhạc, tuy dù tôi đã chẳng biết tí ti gì về âm nhạc. Tôi chẳng biết nốt nhạc là gì, trừ những lời lẽ Chúa Thánh Linh đã giúp tôi, và tôi đã dùng máy cassett để thâu âm điệu lên xuống ra sao mà thôi!.   Những bài hát Ngài ban tặng cho tôi đến hôm nay tôi mới có cơ hội để thực hiện, vì tôi tin rằng điều gì Chúa muốn, thì Chúa sẽ làm, tôi thật tình không ao ước gì hơn là để Danh Chúa được tôn vinh và Ca Ngợi.

 Trước đây tôi cũng rất ao ước phải chăng mình được thực hành ít nhất một cái CD nhỉ? Nhưng nào tôi có tiền, nay mọi thứ tôi đều hiểu rằng việc của Chúa, thì Chúa sẽ có cách và tôi chẳng tốn một đồng xu. Nhạc thì Chúa ban cho con gái của tôi, tuy cháu học ít, nhưng Chúa lại ban cho cháu cái tài riêng, nên bây giờ thì hai mẹ con, tha hồ mang những bản nhạc của Chúa lên “YouTube”. Song song với những bài hát Chúa ban tặng riêng cho tôi là những bài viết tôi đã được các Trang Web lớn đăng dùm cho tôi, quả tình không gì sung sướng cho tôi bằng tôi đã có dịp mà cảm Tạ ơn Thiên Chúa ban thật nhiều trên tôi và gia đình.

Để nhận được nhiều hồng ân và ơn của Chúa, chỉ qua là tôi chịu khó dành nhiều thời giờ cho Chúa tôi, nhất cử nhất động, tôi đều chạy đến Ngài như Người Cha, Người Anh, và Người Bạn. Tôi tâm sự cùng Ngài.  Tôi than thở cùng Ngài và sau cùng tôi dâng lên tất cả mọi khó khăn và thử thách của tôi trong tay quan phòng của Ngài. Thế là tôi có được tất cả!.   Thế là tôi có được hạnh phúc và sự bình an của Ngài!.   Thế là tôi cứ bình chân như vại tuy dù bao nhiêu sóng gió, phong ba, bão táp, có làm con thuyền gia đình của chúng tôi chòng chành, chóng vánh, trồi lên, lượn xuống, có đôi khi tôi cứ ngỡ rằng con thuyền nó sẽ chìm, nhưng không. .. bởi vì sự bám chặt vào Chúa, mà gia đình chúng tôi luôn luôn được Chúa che chở và đỡ nâng. À tiện tôi cũng muốn chia sẻ cùng anh chị em, là tất cả bài viết của tôi, không bài nào mà tự tôi có thể viết được cả! Mà là nhờ ơn Chúa Thánh Linh đã giúp tôi, vì tôi chỉ là cây viết vô dụng của Ngài không hơn không kém.

Lậy Chúa Thánh Thần! Cảm tạ Ngài đã giúp cho chúng con có cơ hội để tán tụng Ngài và vinh danh Ngài, vì không có Ngài chúng con chỉ là những con người vô dụng. Lậy Chúa Thánh Thần, xin Ngài ngự đến. ….. trên tất cả chúng con. Xin cho chúng con luôn được ở trong tình yêu của Ba Ngôi Thiên Chúa. Amen.

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

      http://www.youtube.com/watch?v=RfQ1h3a6FUQ

     (Tình Yêu Chúa Thánh Thần)

     http://www.youtube.com/watch?v=ulCimejZysU

    (Chúa Thánh Thần Tình Yêu Muôn Đời)

 Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

MỘT CHUYỆN TÌNH

MỘT CHUYỆN TÌNH

 Một hôm, tôi dậy sớm xem hừng đông ló dạng.

Ôi, công trình Thiên Chúa đẹp không bút nào tả xiết.

Mắt ngắm nhìn, tôi ngợi khen Thiên Chúa vì kỳ công của Người.

Tôi ngồi đấy, và thấy rằng Chúa đang hiện diện.

 Người hỏi tôi: “Con yêu mến Ta không?”

Tôi đáp lại:

“Lẽ tất nhiên, Lạy Chúa! Chúa là Thiên Chúa và Đấng Cứu Độ con”

 Và Người hỏi: “Nếu con mang khuyết tật, con còn mến ta không?”

Tôi ngỡ ngàng.  Tôi nhìn xuống tay chân và toàn bộ hình hài rồi nghĩ rằng

có bao điều tôi sẽ không làm được, những điều tôi thấy là đương nhiên.

Và tôi trả lời: “Hẳn là sẽ khó, Lạy Chúa, nhưng con vẫn yêu Chúa”

Rồi Người lại hỏi: “Nếu con mù, con vẫn còn yêu các tạo vật của Ta không?”

Làm sao yêu một điều mình không thấy?

Và tôi nghĩ đến bao nhiêu người mù trên thế giới,

và biết bao người như họ vẫn yêu mến Chúa và tạo vật Người.

Thế nên tôi đáp lời: “Nghĩ như thế thật đau, nhưng con vẫn yêu Người”

 Rồi Người tiếp tục hỏi: “Nếu con điếc, con còn lắng nghe Lời Ta không?”

Làm sao nghe được điều gì nếu tai mình bị điếc?

Rồi tôi chợt hiểu. Nghe Lời Chúa không chỉ bằng đôi tai, mà bằng cả tấm lòng.

Tôi trả lời: “Thật khó lòng, nhưng con vẫn yêu mến Lời Người.”

 Và rồi Người lại hỏi: “Nếu con câm, con vẫn còn ca tụng Danh Ta?”

Làm sao ca hát khi mình không còn được cất tiếng?

Nhưng tôi nhận ra rằng: Chúa muốn ta vang ca lên từ trái tim và tận đáy tâm hồn.

Tiếng ca hát của ta có thế nào cũng được.  Và ngợi khen Chúa không chỉ là hát ca, nhưng trong những ngày gian nan, ta vẫn ca ngợi Chúa bắng cách cảm tạ Người.

Vì thế tôi mới nói: “Dù con không thể hát, con vẫn còn ngợi ca Chúa”

Tôi nghĩ rằng mình đã trả lời hay, nhưng…

 Thiên Chúa hỏi: “THẾ VÌ SAO CON PHẠM TỘI?”

Tôi trả lời: “Vì con chỉ là con người.  Con chưa phải trọn lành.”

 “THẾ SAO KHI YÊN ỔN CON ĐI XA TA THẾ?

SAO KHI NGUY NAN CON MỚI CẦU NGUYỆN HẾT LÒNG?”

Tôi câm miệng.  Tôi chỉ còn biết khóc.

 Chúa lại tiếp tục hỏi: “Sao con chỉ hát với cộng đoàn và trong buổi tĩnh tâm?

Sao con chỉ kiếm tìm Ta trong thời gian thờ phượng?

Sao con cầu xin bao nhiêu thứ chỉ vì bản thân con?

Sao con cầu xin mà thiếu lòng xác tín?

Lệ trào mi chảy xuống má của tôi.

“Sao con xấu hổ về Ta?

Sao không rao giảng cho ra Tin Mừng?

Sao khi gặp gian truân,

con khóc lóc với người khác trong khi Ta trao vai mình cho con khóc?

Sao con chối từ khi Ta cho con cơ hội phục vụ Danh Ta?”

 Tôi muốn trả lời, nhưng biết nói gì đây?

“Ta ân ban cho con sự sống, không phải để con vứt bỏ.

Ta ân ban cho con tài năng để phục vụ, nhưng con vẫn quay lưng.

Ta mặc khải Lời cho con, nhưng con không thêm gì trong hiểu biết.

Ta nói khó với con, nhưng con cứ bịt tai.

Ta chúc phúc cho con, nhưng con hướng mắt nhìn nơi khác.

Ta sai tôi tớ đến với con, nhưng con ngồi yên khi họ bị đuổi xua.

Ta nghe lời con cầu và đã nhậm lời mọi điều con cầu khẩn.

“CON CÓ THỰC SỰ YÊU MẾN TA CHĂNG?”

 Tôi không thể trả lời.  Làm sao trả lời đây?  Tôi vô cùng bối rối.

Không còn lời biện bạch.  Tôi có thể nói gì đây?

Lòng kêu thét và mắt tôi đẫm lệ,

Tôi trình Người: Lạy Chúa, xin thứ tha.  Con không xứng làm con của Chúa.”

Chúa đáp lời: “Ân Huệ của Cha đấy, con ơi”

Tôi bèn hỏi: “Sao Chúa vẫn tha thứ cho con?  Sao lại yêu con đến thế?”

Chúa trả lời: “Vì con là công trình Sáng Tạo của Ta.

Con là con của Ta.  Ta chẳng thể nào bỏ rơi con.

 Khi con khóc, Ta đồng cảm và cùng khóc với con.

Ta cùng cười với con, khi con reo vui hớn hở.

Khi con xuống tinh thần, Ta luôn khích lệ con.

Ta nâng con dậy, khi con vấp ngã,

Khi con mệt mỏi, Ta bồng bế con.

Ta sẽ ở cùng con cho đến ngày sau cùng, và sẽ yêu thương con mãi mãi.”

 Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như thế.

Làm sao tôi từng có thế sống dửng dưng?

Làm sao tôi đã xúc phạm Chúa thật nhiều?

Tôi hỏi Chúa: “Chúa thương con đến mức độ nào?”

Chúa đưa tay ra và kìa dấu đinh xuyên thủng.

Tôi gục đầu dưới chân Chúa Kitô, Đấng Cứu Độ tôi,

Và lần đầu tiên trong đời, tôi nguyện cầu thực sự!

 Maranatha dịch http://www.angelfire.com/ca/Guanja2/jesus.html

nguồn: từ Đỗ Tân Hưng, Nguyễn Kim Bằng

TÌNH YÊU THẦM LẶNG CỦA CHA

 
TÌNH YÊU THẦM LẶNG CỦA CHA    

 Lm. John Nguyễn, Utica, New York.

 Cô gái được sinh ra trong gia đình có người cha bị câm điếc bẩm sinh, nên cô ta thường xuyên bị trêu chọc, chế giễu của bạn bè ở trường.  Từ đó, cô gái trở nên ác cảm với người cha của mình.  Dù không thể nghe và nói như một người bình thường, nhưng ông ta vẫn hiểu được nỗi buồn và mặc cảm của cô con gái mình.  Vì vậy, ông luôn quan tâm, động viên, chăm sóc và cố gắng làm con gái vui hơn trong mỗi bữa ăn.  Ông đã dành tất cả tình yêu thương cho người con gái yêu quý.

 Nhân dịp ngày sinh nhật của cô con gái, ông ta đã âm thầm chuẩn bị một cái bánh mừng sinh nhật, và viết những lời nhắn nhủ cho cô con gái: “Con gái yêu quý, cha bị câm điếc ngay từ khi mới sinh ra, cha xin lỗi con vì điều đó.  Cha không thể nói được như những ông cha khác, nhưng cha muốn con biết rằng, cha yêu con bằng cả trái tim mình”.  Thật là đáng tiếc, cô con gái chưa kịp đọc lời nhắn nhủ của ông, thì cô đã tự tử đúng vào ngày sinh nhật của mình.  Vì bị mặc cảm và áp lực quá lớn, cô không thể vượt qua bản thân, nên cô ta tìm đến cái chết.  Khi nhìn thấy con gái trong cơn hấp hối, người cha rất đau lòng, ông bế con chạy tới bệnh viện, cầu xin các bác sỹ cứu sống cô con gái bé bỏng của mình.  Với lời cầu khẩn tha thiết của ông, may mắn là cô con gái đã được cứu sống bằng chính những giọt máu của ông.  Khi tỉnh lại, cô con gái chỉ biết nắm tay cha và khóc.

 Câu chuyện viết về tình yêu của người cha thật là cảm động, bao la, và cao quý.  Một tình yêu âm thầm, lặng lẽ và hy sinh mà ông ta đã dành cho đứa con gái yêu quý của mình.  Thế nhưng, cô ta vẫn không nhận ra tình yêu vô biên đó của cha.  Một thông điệp rất có ý nghĩa cho cuộc sống hôm nay, đó là: “Không có người cha hoàn hảo, mà chỉ có người cha luôn dành yêu thương hoàn hảo nhất cho những đứa con của mình”.

 Khi nói đến tình yêu thầm lặng của người cha trên trần gian, nó nhắc nhớ chúng ta hiểu và ý thức hơn về tình yêu tuyệt vời của Chúa Cha trên trời, Ngài là khởi nguồn của tình yêu và ban phát tình yêu cho con người, và tình yêu đó được diễn tả trong thư thứ nhất của thánh Gioan: “Thiên Chúa là tình yêu”.  Do đó, người Ki-tô hữu phải yêu thương nhau bởi vì tình yêu đến từ Thiên Chúa.  Tình yêu là bản chất của Thiên Chúa.  Thiên Chúa thể hiện tình yêu của Ngài cho chúng ta qua Người Con Một của Ngài là Đức Giê-su đã đi vào thế gian để chuộc tội cho nhân loại và cho chúng ta được sống. Chính nơi Đức Giê-su, chúng ta có thể nhận biết Thiên Chúa và chia sẻ sự sống của Ngài.

 Điều này được thuật lại trong bài Tin Mừng hôm nay.  Chúa Giê-su nói rằng: “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, thì Thầy cũng yêu mến anh em như vậy.  Anh em hãy ở lại trong tình yêu của Thầy.  Nếu anh em giữ giới răn của Thầy.  Điều răn đó là anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”.  Tình yêu là điều kiện tiên quyết để nhận biết về cuộc sống, đặc biệt là về Thiên Chúa.  Van Gogh nói: “ Điều tốt nhất để nhận biết Thiên Chúa là yêu thương tất cả: yêu gia đình, yêu bạn bè, yêu vợ con, yêu tha nhân, yêu cuộc sống…, đó là những con đường dẫn chúng ta đến với Thiên Chúa, và người dẫn dắt chúng ta là Chúa Giê-su”.  Và nơi đâu có tình yêu là ở đó có Thiên Chúa. Ngược lại, nơi nào không có tình yêu thì nơi đó không biết Thiên Chúa.

 Tuy nhiên, ngày nay nhân loại vẫn có một khoảng trống rất lớn về sự hiểu biết và yêu mến Thiên Chúa.  Người ta vẫn thường đặt câu hỏi: Có Thiên Chúa không?  Tại sao con người phải đau khổ?  Sau biến cố 11 tháng 9 năm 2001 tại Mỹ, con gái của một vị giảng thuyết nổi tiếng được mời trả lời phỏng vấn trên truyền hình, và người hướng dẫn chương trình đã hỏi cô ta như sau: Tại sao Thiên Chúa lại có thể để xẩy ra một thảm họa khủng khiếp như vây?  Cô ta trả lời như sau:

 Tôi nghĩ là Thiên Chúa rất buồn vì điều đó, ít nhất là Ngài cũng buồn bằng chúng ta.  Từ bao năm nay, chúng ta đã yêu cầu Ngài đi ra khỏi trường học, khỏi chính phủ và khỏi đời sống của chúng ta.  Ngài là người “Quân tử” nên đã lẳng lặng rút lui.  Làm sao chúng ta có thể mong Chúa ban ơn lành và che chở chúng ta khi chúng ta đã khẩn thiết xin Ngài để mặc chúng ta một mình?

 Về những biến cố mới xảy ra như tấn công, khủng bố, bắn giết trong trường học, chiến tranh v.v., tôi nghĩ rằng mọi sự đã bắt đầu với Madeleine Murray O’Hare, khi bà ấy than phiền là không nên đọc kinh trong trường học nữa.  Và chúng ta đã đồng ý.  Rồi lại một người khác có ý kiến là chúng ta không nên đọc Kinh Thánh nơi trường học, chính quyển Kinh Thánh trong đó dạy chúng ta: “Chớ giết người, chớ trộm cắp, nhưng hãy yêu thương tha nhân như chính bản thân mình, v.v.”,và chúng ta cũng đã đồng ý.

 Sau đó, bác sĩ Benjamin Spock lại nói, chúng ta không được đánh con cái mình khi chúng làm gì xấu, vì chúng ta có thể làm sai lệch nhân cách trẻ nhỏ của chúng ta và làm cho chúng không biết tự quý trọng bản thân mình nữa.  Con trai của chính vị bác sĩ ấy khốn thay đã tự tử.  Người ta lại nói rằng, một chuyên viên chắc chắn phải biết mình nói gì, còn ông ấy nói với chúng ta điều gì, thì chẳng quan trọng, và chúng ta cũng đồng ý luôn.

  Bây giờ, chúng ta lại tự hỏi: Tại sao chúng ta lại không có lương tâm, không phân biệt được thiện ác, và chúng ta có thể nhẫn tâm giết chết một người lạ, một người thân hay chính mình?  Có thế sau khi suy nghĩ chín chắn, chúng ta đi đến kết luận rằng: “Chúng ta gieo nhân nào thì sẽ gặt quả ấy”. Thật kỳ lạ khi con người có thể vứt bỏ Chúa một cách dễ dàng, rồi sau đó lại tự hỏi tại sao thế giới biến thành địa ngục.  Thật kỳ lạ khi chúng ta lại có thể tin những gì báo chí nói mà lại nghi ngờ những gì Kinh Thánh dạy.  Thật kì lạ khi chúng ta lại lo sợ người đời nghĩ sao về mình hơn là những gì Thiên Chúa nghĩ về chúng ta. 

 Qua những dòng suy tư trên, chúng ta nhận thấy rằng, Thiên Chúa là Người Cha nhân từ, Người Cha thầm lặng luôn dành những tình yêu thương tốt nhất cho con cái của Ngài.  Cho dù, chúng ta có phản bội, bất trung, phủ nhận Thiên Chúa, thì Ngài vẫn yêu thương chúng ta đến cùng, bằng chính Người Con Một là Đức Giê-su chịu chết trên cây thập giá.  Nơi cây thập tự, tình yêu Thiên Chúa tỏ lộ cho chúng ta.  Nơi cây thập giá Chúa Giê-su, Thiên Chúa đã mạc khải ơn cứu độ cho nhân loại. Tất cả những điều đó không chứng minh đủ tình yêu của Thiên Chúa cho chúng ta sao?

 Lm. John Nguyễn, Utica, New York.      nguồn từ chị Nguyễn Kim Bằng gởi

3 TRIỆU, NHIỀU HAY ÍT ?

3 TRIỆU, NHIỀU HAY ÍT ?         trích Ephata số 510

Đaminh PHAN VĂN DŨNG

Nhiều hay Ít ? Trên một du thuyền xuyên đại dương. Một bà quý tộc lắm của nhiều tiền trông thấy Albert Einstein, cha đẻ của Thuyết Tương Đối, muốn giễu cợt nhà bác học, bà bèn hỏi:

–      Thưa Ngài, Thuyết Tương Đối của ngài hiểu thế nào về Nhiều hay Ít ? Nhà bác học biết ý bà ta muốn nói đến chuyện tiền bạc, ông điềm tĩnh hỏi lại:

–      Thưa bà, nếu trên đầu bà hiện nay chỉ có 300 sợi tóc thì ít hay nhiều ?

–      Thế thì quá ít. Bà kia trả lời.

–      Thế nếu trong ly nước của bà đang cầm trên tay kia có 300 sợi tóc thì nhiều hay ít.

–      Vậy thì nhiều quá.

–      Đấy nhiều và ít của thuyết tương đối đấy, thưa bà.

Nhiều hay Ít ? Trưởng phòng nhân sự ở Công ty tôi làm việc, mới đây có phỏng vấn để tiếp một nhận nhân viên, câu chuyện trao đổi như sau:

–      Thang lương hiện nay đang là 3.000.000 đồng một tháng, nếu anh chấp nhận thì anh có thể vào làm cho Công ty chúng tôi.

–      Như vậy thì có thể sẽ không đủ sống chị ạ, rất mong chị xem xét lại.

–      Nhà Nước quy định mức lương tối thiểu hiện nay chỉ hơn 1 triệu đồng, nay chúng tôi trả anh tới 3 triệu mà anh còn chê ít nữa sao ! ?!

–      Chị xem, giá cả leo thang, tiền nhà trọ, tiền nước, tiền xăng đi lại mất đứt hơn triệu bạc, ăn sáng gói xôi cho cả nhà 4 người mỗi ngày hết 40.000 đồng, hết hơn triệu bạc nữa, còn tiền cho con đi học, tiền ăn uống mấy trăm sao đủ sống chị ơi ?

Nhiều hay Ít ? Ngồi nghĩ lại, gần như đời sống công nhân bây giờ đói khổ rã rời. chắp đầu này vá đầu kia cứ loạn cả lên mà co hoài cũng không thấy ấm, khéo hoài cũng chẳng hết lo, giá cả thì hù hét dọa dẫm leo thang, nay tăng giá điện, mai tăng giá xăng, mốt tăng giá nước… rồi phí này phí kia phải đóng cho Nhà Nước, đến mà suy tim mất ! Nghe anh công nhân nói thế mới thấy 3 triệu là quá ít nữa là đàng khác. Cái Định Luật Tương Đối nổi tiếng của Einstein nếu có áp dụng vào Việt Nam có lẽ cũng còn khướt mới giải nghĩa được thế nào là nhiều hay ít. Đố ai biết được giải nghĩa thế nào là ổ voi ổ gà, ổ nào lớn ổ nào bé, đố ai biết được cầu đã sập hay cầu hình chữ V, đố ai biết được thế nào là thuế nạo vét của dân hay là khoan sức dân, đố ai biết được thế nào là trấn lột ăn cướp hay cưỡng chế, thế nào là được giáo dục hay phải đi tù, là yêu nước hay phản động ?! ? Cụ Einstein có sống lại chắc cũng đành chào thua với chuyện Việt Nam chúng ta bây giờ !

Nhiều hay Ít ? Tôi đã từng nghĩ mãi điều này khi đứng trước những ngôi mộ đồng nhi. Một quốc gia thuộc hàng bé nhỏ mà chỉ khoảng 6 giây để kết thúc một sinh linh là nhiều hay ít ?

Mỗi phụ nữ trong độ tuổi sinh nở tính bình quân đã từng phá thai 1,5 lần là Nhiều hay Ít ? 100% gia đình đều đã từng liên quan đến phá thai là Nhiều hay Ít ? Mỗi năm giết đi 3,3% dân số là Nhiều hay Ít ? Đó chỉ là những con số thống kê cũ rích đã 7, 8 năm nay về tội ác nạo phá thai, chứ thực tế hôm nay ắt phải vượt quá những con số của tội ác ấy, một tội ác mà ngày càng có vẻ như sôi động hơn, lan tràn mạnh mẽ hơn trên khắp nẻo đường đất nước.

Vật lộn mãi với thuyết tương đối về nạo phá thai khiến lỗ tai phải lùng bùng. Nhiều quá ư ? Sao chưa thấy dấu hiệu muốn dừng tay giết chóc ? Vẫn còn ít quá chăng, ít mà sao thấy hậu quả càng thêm chất chồng, bạo lực càng gia tăng, giáo dục ngày xuống cấp đến thê thảm thế này ? Có lần, đùa cợt cay đắng với lòng mình, giả như tự nhiên chính quyền Việt Nam xử sự công bằng tuyệt đối, dùng luật mạng đền mạng thì chỉ trong nháy mắt, dòng dõi Đại Cồ Việt sẽ mất hút vào dĩ vãng vì tuyệt chủng mất thôi !

Nhiều hay Ít ? Một bác sĩ sản khoa đã từng phá hàng chục ngàn bào thai, mà vẫn ung dung tự đắc cho rằng mình chỉ cứu giúp cho nạn nhân ?! ? Nhiều hay Ít khi một người phụ nữ đã phá thai đến 18 lần trong đời !

Thế vẫn chưa đủ sao, sau khi chủ trương “giảm tỷ lệ mang thai” đã gần như phá sản vì đến cả cán bộ bây giờ cũng muốn sinh con thứ 3, thứ 4, gần đây người ta đã phát kiến ra một chủ trương là “giảm tỷ sinh sinh”. Vâng, bây giờ người ta đâu có cần tặng thưởng cho ai đi triệt sản, đi đặt vòng nữa, ai muốn mang thai thì cứ tự do mang thai, nhưng rồi sẽ áp dụng mọi biện pháp để “giảm tỷ lệ sinh”, nghĩa là người ta sẽ có đủ mọi lý lẽ để tư vấn cho các thai phụ tự nguyện bỏ thai, vui vẻ biết ơn các bác sĩ đã phát hiện sớm các dị tật của thai nhi để kịp thời chấm dứt thai kỳ, chứ bằng không, cứ để cho sinh ra thì những đứa bé khuyết tật sẽ tăng thêm gánh nặng cho gia đình, cho xã hội, cho đất nước còn nghèo sau mấy chục năm thôi chiến tranh, làm ùn tắc giao thông, khiến các trường học bị thiếu chỗ, các nhà thương phải thiếu giường nằm… Thành tích rực rỡ của một bệnh viện phụ sản cấp trung ương ở Hà Nội khiến cho 80% trường hợp tư vấn là chết oan các thai nhi là Nhiều hay Ít đây ?

Thế vẫn chưa đủ sao, khi chuyện mẹ bỏ rơi con, giết con, cho con, bán con bây giờ đăng đầy trên các mặt báo. Kết quả về tinh thần và văn hóa thu được hiện nay là một xã hội rách rưới ghẻ lở ngụy trang dưới lớp áo phù hoa vay mượn của các nguồn tài trợ. Tất cả bộ phận chính yếu trong một cơ thể đã biến chứng di căn những khối u quái ác không còn thuốc chữa. Hệ lụy bi thảm như thế là Nhiều hay Ít đây, đã đủ để cảnh tỉnh những con người đang nắm vận mệnh đất nước, đang quyết định tương lai của cả dân tộc, hay vẫn còn quá ít đối với tầng tầng lớp lớp những con thiêu thân lao đầu vào những đường lối sa đọa để rồi vùi mình vào bóng tối của sự chết ?

Nhiều hay Ít ? Nếu ai đã từng thăm những ngôi mộ đồng nhi như ở nghĩa trang Thánh Tâm thành phố Buôn Ma thuột, cả chục em chen chúc trong một nấm mồ khoảng 20 phân vuông, mới chỉ vài năm mà số các nấm mộ này đã nhiều hơn số những ngôi mộ của người lớn bình thường trong cả mấy mươi năm cộng lại. Nghĩa trang Đồng Nhi thành phố Gia Lai, nơi yên nghỉ của bé Nguyễn Trung Thu thì bạt ngàn những bia một ngút cả tầm mắt.

Gần đây thôi, được biết, Lăng Anh Hài, một lăng mộ vừa hoàn tất, do các cha các thầy DCCT xây lên bởi hàng mấy chục vạn thai nhi táng trong những viên gạch như một chứng tích cho tội ác của con người đang tâm hủy diệt lẫn nhau đã khánh thành. Hay như anh Tống Phước Phúc, anh Trương Văn Năng, bằng trái tim nhân hậu hay xót thương, đã ân cần tận tụy thu thập và an táng cho hàng vạn các thai nhi…

Con số 3 triệu thai nhi bị giết hại mỗi năm rồi đây sẽ giảm xuống hay sẽ bị mau chóng vượt qua, con số 3 triệu gia đình hay 30 triệu gia đình có liên quan đến phá thai có giảm xuống hay bị vượt qua ? Học Thuyết Tương Đối của nhà bác học nổi tiếng Albert Einstein, nhiều hay ít trong tương lai của Việt Nam này không phụ thuộc vào điều chúng ta nghĩ nó ít hay nhiều, mà nó hoàn toàn phụ thuộc vào những hành động ngay từ hôm nay, lúc này, bây giờ của chúng ta. Chúng ta có muốn bắt tay để xây dựng lại Văn Minh Tình Thương, Văn Hóa Sự Sống hay không, hay chúng ta cứ tiếp tục dửng dưng như bà quý tộc lắm tiền nhiều của cứ chăm chăm vào con số đủ hay chưa đủ, nhiều hay ít để mà giễu cợt nhau, đùa giỡn với sinh linh của đồng loại.

Khi vừa viết xong bài này, thì tôi được biết trên trang yahoo.vn vừa đăng một câu chuyện về một thai nhi tại huyện Chưsê tỉnh Gia Lai vừa bị giết oan ức vì siêu âm sai. Lại thêm một lần nữa báo động đỏ về y đức của Việt Nam. Những chuyện xót xa như thế này Nhiều hay Ít ? Than ôi !

Đaminh PHAN VĂN DŨNG

CÙNG LÊN TRỜI VỚI CHÚA

CÙNG LÊN TRỜI VỚI CHÚA                       Lm Nguyễn Nguyên

 Nếu cuộc đời này sinh ra lớn lên rồi chết đi thì cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì. Con người sinh ra để được sống mãi chứ không phải để nhào lộn trong bể khổ và chết là hết kiếp người. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải tìm ra lẽ sống, và cùng đích đời người là gì? Sống để làm gì? Và chết rồi đi đâu? Đó là những vấn đề làm nên nhân cách con người. Chúng ta chọn cách sống nào cũng tuỳ thuộc vào việc chúng ta hiểu ý nghĩa và cùng đích đời người ra sao?

 Hôm nay, chúng ta cùng với giáo hội mừng lễ Chúa lên trời. Điều đó dạy cho chúng ta biết rằng ngoài cõi đời này còn có một nơi chốn khác. Ngoài cuộc sống này còn có một cuộc sống khác. Ngoài những giá trị đời này còn có những giá trị khác. Chúa lên trời để cho chúng ta thấy rằng: Định mệnh của loài người không phải như loài súc vật, nhưng ngang hàng với thần linh. Số phận của con người không phải sinh ra để rồi tàn lụi đi theo quy luật của vật chất mà để con người phát triển, tồn tại đến vô biên, không phải bị kết án vào những đau khổ vất vả trần gian, nhưng để được hưởng hạnh phúc vĩnh cửu trên thiên đàng. Đó mới là cùng đích của đời người, đó mới là quê hương vĩnh viễn của chúng ta.

 Thế nhưng, muốn tới được trời, muốn lên thiên đàng thì trước hết chúng ta phải đi hết con đường dương thế này bằng cách chu toàn những nhiệm vụ của mình ở đời này. Một trong những nhiệm vụ chính yếu chúng ta vừa nghe trong tin mừng hôm nay: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo”. Đây là một nhiệm vụ cao cả mà Chúa đã trao cho chúng ta khi Ngài về trời. Chúa về trời, Ngài không còn xác thịt trên thế gian này nữa. Ngài không còn đôi tay nữa, chỉ có đôi tay của chúng ta, để làm công việc ngày hôm nay của Ngài. Ngài không còn đôi chân, chỉ có đôi chân của chúng ta để dẫn người ta theo đường lối của Ngài. Ngài không còn tiếng nói, chỉ có tiếng nói của chúng ta để nói với loài người rằng Ngài đã yêu thương, đã chịu chết như thế nào. Ngài không còn cách giúp đỡ nào khác ngoài sự giúp đỡ của chúng ta để đưa tha nhân đến bên cạnh Ngài.

 Vì thế, một cuộc đời loan báo tin mừng cho Chúa trên cõi trần này không nhất thiết phải đổ máu nhưng thiết yếu là phải thể hiện bằng những nghĩa cử cụ thể trong lời nói, trong việc làm, là biết thực hành những lời Chúa dạy, không gian dối, lừa đảo, không tham lam bất chính, luôn chung thuỷ trong đời sống gia đình. Một cuộc đời loan báo tin mừng không nhất thiết phải có một bản án để người ta thoá mạ, tẩy chay, nhưng chỉ cần biết hy sinh từ bỏ ý riêng của mình trong từng giây, từng phút để thánh ý Chúa luôn được thi hành trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta. Một cuộc đời loan báo tin mừng không nhất thiết phải đi đây đi đó rao giảng những lời hay ý đẹp mà là sống trong cùng một khu xóm, nhưng quý ông không nhậu nhẹt say sưa, không cờ bạc, không la vợ, đánh con, nhưng biết chăm sóc gia đình chu đáo, đồng thời còn dành thời giờ để đến an ủi, giúp đỡ, chia sẻ với những người già yếu bệnh tật, cô đơn ; còn quý bà thì không ngồi lê đôi mách, nói hành nói xấu, nhưng biết lo lắng tần tảo, yêu thương chồng con, vui vẻ với làng xóm; và các bạn trẻ trong giáo xứ thì sống lành mạnh, biết kính trên nhường dưới, không đua đòi, không ăn nói tục tằn, nhưng chăm chỉ nhiệt thành với công việc chung… Sống được như vậy là chúng ta đang làm chứng cho Chúa một cách tuyệt vời nhất, sống được như vậy là chúng ta đang xây nên con đường dẫn về Trời cho mình, đang làm cho gia đình chúng ta, giáo xứ chúng ta thành nơi Chúa hiện diện và biến đổi thế giới này thành thiên đàng. 

 Nguyện xin Chúa giúp chúng ta sống cho thật tốt, thật tròn đầy những bổn phận hằng ngày để rồi một khi chu toàn bổn phận của mình nơi trần gian, chúng ta cũng sẽ trở về Trời với Chúa mà hưởng hạnh phúc muôn đời. Amen.

  Lm Nguyễn Nguyên                         nguồn: Maria Thanh Mai gởi

Để hưởng ứng “nhận định” của Uỷ ban Công lý & Hoà bình

Để hưởng ứng “nhận định” của Uỷ ban Công lý & Hoà bình

LM. Vũ Khởi Phụng, C.Ss.R.

20/05/12                                    nguồn: chuacuuthe.com

VRNs (20.05.2012) – Minnesota, USA – Tuy đang ở nước ngoài, đêm nào tôi cũng bỏ ra hằng mấy giờ để theo dõi tin tức trong nước. Nhìn vào đâu cũng thấy bức xúc, từ những khó khăn về kinh tế tài chính đến những bất ổn trong xã hội, từ những tệ nạn của thời cuộc đến cơn khủng hoảng tinh thần, văn hóa, nhân văn, kể cả cơn khủng hoảng tâm linh đang thách đố các tôn giáo. Càng bức xúc lại càng cảm thấy trân trọng từng lời nói, từng hành động, từng thái độ của những ai có tâm hồn, và có can đảm đứng lên đương đầu với các tiêu cực nhằm duy trì và xây dựng một xã hội nhân ái. Trong tâm trạng đó, tôi lấy làm mừng được đọc “Nhận định một số tình hình tại Việt Nam hiện nay” của Ủy Ban Công Lý và Hòa Bình thuộc Hội Ðồng Giám Mục Việt Nam ngày 15/5/2012 vừa qua.

Từ dăm năm nay, trong nước cũng như ngoài nước, có những dư luận tiêu cực, đôi khi được bày tỏ một cách rất nặng lời, về Giáo Hội Việt Nam. Khá nhiều người cho rằng Giáo Hội Việt Nam, và đặc biệt là hàng giáo phẩm, chỉ lo lễ bái và xây cất, mà dần dần trở nên xa lạ và vô cảm với những nhân tố đang đục khoét, đang lũng đoạn tinh thần và tâm linh của xã hội Việt Nam. Chúng ta không câm nhưng cam tâm làm giáo hội thầm lặng. Có người dùng đến từ “chó câm”, nghe rất xấc xược, nếu chúng ta không kịp nhớ lại rằng đó là một điển Thánh Kinh (Is 56, 10), mới đây còn được Ðức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI dùng lại.

Dư luận như thế, nếu không đúng, thì cũng rất tai hại cho thanh danh và mức độ khả tín của Giáo Hội, còn nếu đúng thì lại càng tai hại bội phần, bởi nó tố cáo một tình trạng muối đã lạt, đèn đã tàn. Kinh nghiệm cho thấy rằng mỗi khi Giáo Hội trở nên vô cảm như vậy, tức là đánh mất sự sáng suốt, sự can đảm trong nhận thức và hành động trước những nhu cầu có thực của thời đại mình thì luôn tạo ra trong lòng mình những trái bom nổ chậm, một hai thế hệ qua đi sẽ thấy cơ thể Giáo Hội bị đục rỗng không ngăn ngừa nổi. Trong lịch sữ không thiếu gì những giáo hội cũng đông, cũng sốt sắng, cũng “ngoan ngoãn” như Giáo Hội Việt Nam. Vậy mà với thời gian, ngày nay nhà thờ vắng hoe, thế hệ trẻ thì trơ tráo chẳng còn hiểu biết gì về một quá khứ đã tạo dựng nên văn hóa và tâm linh mà ngày nay không còn biết kế thừa. Nguyên nhân của những tình trạng sa sút đó thì có nhiều, nhưng có một nguyên nhân không bao giờ thiếu bóng, đó là vào một lúc nào đó, giáo hội đã tự cô lập mình với những vấn đề và thao thức của thời đại mình đang sống. Nếu những lời chỉ trích kia là đúng thì Giáo Hội Việt Nam phải hết sức cảnh giác, đừng đi vào vết xe đổ đó.

Bản Nhận Ðịnh của Ủy Ban Công Lý Hòa Bình rõ ràng mang dấu ấn của một công trình tập thể, có tác dụng cải chính luồng dư luận tai hại về một thái độ vô tri hoặc vô cảm của Giáo Hội và hàng giáo phẩm. Nó cho thấy các đấng bậc vẫn quan tâm đến vận mệnh con người, xã hội, đất nước, mặc dù trong nhiều trường hợp chẳng biết vì nguyên nhân nào các ngài đã yên lặng đến mức khó hiểu. Bản Nhận Ðịnh đã lần lượt điểm qua tình hình trong các lãnh vực về nền kinh tế Việt Nam, luật đất đai, môi trường xã hội, pháp luật, chủ quyền quốc gia về biên cương và hải đảo, môi trường sinh thái, vai trò của trí thức, giáo dục và y tế, tôn giáo. Trong mỗi lãnh vực, có nhìn nhận những thành tựu, nhưng chủ yếu là vạch rõ, nhiều lúc bằng những ngôn từ mạnh, các mặt tiêu cực bệnh hoạn đang làm cho đất nước lâm nguy.

Một điều có ý nghĩa là bản Nhận Ðịnh đề ngày “15 tháng 5 năm 2012, kỷ niệm 121 năm Thông Ðiệp Rerum Novarum” Bức thông điệp của Ðức Giáo Hoàng Lêô XIII được coi như mở đường cho các đường lối, chủ trương và hoạt động xã hội của người Công Giáo từ hơn một thế kỷ nay (Năm ngoái trong Giáo Hội đã có nhiều sinh hoạt để đánh dấu tròn 120 năm ngày công bố thông điệp này; dĩ nhiên Rerum Novarum còn được bổ túc và triển khai liên tục bởi các thông điệp khác sau này, cũng thường được công bố vào các ngày kỷ niệm 15/5, để cập nhật với những biến chuyển của xã hội). Như vậy là khi chọn ngày 15/5 để đưa ra bản Nhận Ðịnh, Ủy Ban Công Lý và Hòa Bình của Hội Ðồng Giám Mục đã có ngụ ý kêu gọi Dân Chúa dấn thân phục vụ xã hội ngay trong các lãnh vực mà xã hội chúng ta đang mắc phải những “căn bệnh trầm kha”.

Giá trị của bản Nhận Ðịnh là ở chỗ nó là tiếng nói của Hội Ðồng Giám Mục, chứ không phải là ý kiến của cá nhân hoặc một tập thể riêng lẻ nào trong giáo hội. Giáo sĩ lẫn giáo dân có thể học hỏi nó mà không có cảm giác ngờ ngợ sợ mình bị những tham vọng hoặc ý đồ nào lôi kéo. Cái cảm giác ngờ ngợ đó nhiều khi chẳng dựa trên một cơ sở cụ thể nào, chỉ sợ bóng sợ vía thế thôi, nhưng cũng đủ để làm cho nhiều người co cụm, không dám suy nghĩ gì, cũng không dám có thái độ hay hành động gì trước những nguy cơ của thời đại. Lần này thì chẳng những an tâm mà còn được giáo quyền chỉ cho thấy những nhiệm vụ đang mời gọi mình.

Có được bản Nhận Ðịnh là quý. Nhưng dĩ nhiên vấn đề là đã nhận định như thế rồi thì ta phải làm gì? Nhận Ðịnh có gợi ý một vài điều: sửa đổi luật đất đai, thay đổi lề lối làm việc và lối áp đặt độc đoán của chính quyền, xây dựng nhà nước pháp quyền và xã hội công dân năng động, trọng dụng nhân tài, cho các tôn giáo được có tính cách pháp nhân và được tham gia vào các lãnh vực giáo dục và y tế. Tuy nhiên, thực tế cho thấy những đề xuất và giải pháp dù hay, dù tốt đẹp thì tự thân cũng chẳng lay chuyển được sức ỳ của những thói quen thủ cựu, trừ phi những đề xuất ấy được cả một cộng đồng đông đảo tiếp nhận, cổ võ, vận động.

Vả lại một vài đề đề xuất tiêu biểu ấy không thể bao biện hết muôn vàn vấn đề cụ thể mà người dân gặp và phải xử lý thường xuyên. Bản Nhận Ðịnh đã nêu lên một tinh thần, còn trong hành động thì vẫn luôn cần đến sự năng động của “xã hội dân sự”. Chẳng biết những nhóm học hỏi giáo huấn xã hội của Giáo Hội, các nhóm hoạt động phục vụ xã hội, các người Công giáo đang dấn thân trong các sinh hoạt đa dạng của cộng đồng có tiềm năng góp phần tạo nên cái xã hội dân sự đó hay không? Phải chăng các giáo xứ, hội đoàn, các nhóm thân hữu cũng nên ngồi lại với nhau để cùng nghiên cứu, suy nghĩ, và gầy dựng những sáng kiến mới? Trên cái nền chung như Nhận Ðịnh đã phác họa, không khó để có thể nhận ra còn biết bao vấn đề cần những sáng kiến và giải pháp cụ thể.

Ví dụ: đúng là hiện nay nhà thờ mở cửa, đông đúc, và như thế cũng bảo đảm một phần quyền tự do tôn giáo hiểu theo nghĩa là phụng tự, kinh nguyện; nhưng nếu đức tin đẩy ta đến chỗ phải có thái độ về những chuyện liên quan đến công bình xã hội, nhân phẩm, nhân quyền thì sao? Ðối với ta, tự do sống đạo bao gồm cả những lãnh vực đó nữa, nhưng có người sẽ bảo những lãnh vực đó không phải là tôn giáo thì sao?

Rồi trong một tình trạng xã hội mà sự thật hay bị che giấu, bị tô vẽ biến dạng, thì ta phải làm sao để phục vụ chân lý? Khiêm tốn nói thật thế nào? Thẳng thắn nói thật thế nào? Tự do nói thật thế nào? Cùng với nạn phủ nhận sự thật, sự sử dụng bạo lực thay cho lẽ phải có khuynh hướng gia tăng trong xã hội, nạn nhân là những dân nghèo, thấp cổ bé miệng, những người lương thiện, tâm hồn ngay thẳng, nhưng có lòng mà không có quyền. Vậy thì làm thế nào để bất bạo động mà vẫn không chấp nhận, không khuất phục, vẫn đối đầu, vẫn bài trừ, vẫn khắc phục bạo lực? Làm thế nào để cảm thông, để đón tiếp cho phải đạo những người nghèo, người bị áp bức, người cô đơn đau khổ không phân biệt tôn giáo hay chính kiến theo đúng tinh thần của Tám Mối Phúc, để cho đức Bác Ái đừng là một lý thuyết vô cảm và vô bổ, …v…v…. Quả là không thiếu gì những câu hỏi khiến ta không thể thụ động và lười biếng.

Chỉ có như thế ta mới có thể cùng với mọi người thiện chí tạo ra một động lực thăng tiến xã hội. Cũng chỉ có như thế ta mới thành môi trường gặp gỡ và cảm thông, thành một chốn gia đình cho bao nhiêu người thiện chí, cho những người nghèo, những nạn nhân của các hiện tượng tiêu cực trong xã hội, những ai đang cần liên đới, cần tình người, cần hy vọng… Ðó cũng là một nỗ lực để ta mở một con đường đẹp cho Giáo Hội đi tới tương lai.

LM. Vũ Khởi Phụng, C.Ss.R.

 

Sự Khao Khát Được Về Trời

Sự Khao Khát Được Về Trời

                                                                         Tuyết Mai

Trong thời buổi tân tiến và duy vật, ai trong chúng ta còn ao ước muốn được về Trời mà không tìm cách để được hoãn lại? Ít nhất là một ngày?. Cường độ của sự khao khát mong muốn được về Trời trong chúng ta là bao nhiêu, nếu được hỏi từ 1 cho đến 10, thưa anh chị em?. Theo tôi nghĩ chẳng có nhiều đâu vì chúng ta ai cũng có rất nhiều lý do cá nhân. Vì có phải sự việc Về Trời đây là hão huyền, chẳng có ai trong chúng ta từng được chứng kiến, để mà so sánh, hay để cố gắng sống cho nên tốt lành.

Ai trong chúng ta cũng đều nghĩ rằng cuộc đời trần gian này ít nhất cũng cho chúng ta 80 năm tuổi thọ, còn những ai bị chết sớm là chuyện của họ chứ chẳng phải là của mình để mà sợ, mà chuẩn bị, mà lo toan cho việc linh hồn của mình. Nhất là ai trong chúng ta
cũng có vẻ chờ chờ đợi đợi trong giai đoạn cuối của cuộc đời mới muốn sửa đổi
tâm tánh và làm những điều lành. Giai đoạn cuối của cuộc đời là khi nào thưa
anh chị em?. Có phải thời gian mà chúng ta không còn cựa quậy cái thân xác được
nữa, là thời gian chúng ta chờ đợi cái chết đến, không được an thân vì thiếu
Bình An của Chúa?.

Thiên Đàng có phải nó cũng giống như Chúa ban cho mỗi người chúng ta mỗi người một mảnh vườn. Đất tốt Chúa cũng ban cho chúng ta có sẵn. Dụng cụ làm việc Chúa cũng ban cho. Chỉ có một đòi hỏi nơi chúng ta là ra sức mà vun xới, trồng trọt, tưới bón, trừ sâu
bọ, và thăm nom chúng từng ngày, và chờ ngày chúng lớn để cho bông cho trái.
Bông trổ càng nhiều, trái càng nặng trĩu sai cả cành, có phải đó là dấu chỉ của
sự thành công của người trồng trọt hay không?. Còn ai biếng nhác thì sao thưa
anh chị em?. Mỗi người nơi chúng ta đều có câu trả lời. Hậu quả của người ấy
thì có lắm thương đau nếu để cho vườn tược thành miếng đất chết. Đó cũng cho
chúng ta thấy là nơi người ấy luôn có sự cau có khó chịu và tâm hồn rất khô
cằn, như miếng đất của họ vậy!.
Người chăm lo trồng trọt thì luôn cởi mở và hạnh phúc, vì ai ra vườn nhìn thấy sự thành công của mình mà không hoan hỉ, mà không liền chúc tụng Thiên Chúa chứ?. Suốt cả năm
ròng họ đã ra sức vất vả để lo cho chúng cây, đến mùa gặt hái thì một mớ đem ra
chợ bán để nuôi thân vừa có tiền để dành, lại vừa có thể chia sẻ cho những ai
khốn cùng. Thật hạnh phúc thay cho những con người luôn biết sống từng ngày,
luôn biết cảm tạ và tri ân Thiên Chúa, luôn vui vẻ và thương yêu người có nhu
cầu. Chứ như những gì Chúa ban cho chúng ta là khả năng, là thời giờ, và là cơ
hội mà chúng ta đã biến chúng thành “không có” thì chẳng những chúng ta đói
khát mà là trở thành ung nhọt của xã hội. Có phải Chúa của chúng ta Người rất
công bình trong mọi việc khi Chúa sắp đặt cho từng người chúng ta?. Người ban
cho ai cũng bằng và ngang nhau, chỉ khác nhau là người thì thực hành và người
thì không.

Vâng, tôi chỉ có thể so sánh Nước Trời thật giản đơn là như thế, nhưng ai cũng hiểu rằng Nước Trời thì gấp nghìn lần hạnh phúc hơn trần gian nhiều, vì Nước Trời là Nơi mà con
người được giải thoát tất cả; không còn sinh, bệnh, lão, tử nữa!. Nước Trời là
nơi mà hạnh phúc cả bốn mùa. Luôn có tiếng nói cười, và đàn ca hát xướng. Nơi
mà yến tiệc không bao giờ ngừng. Nơi mà chúng ta không còn phải chạy từng ngày
cho miếng ăn, cái mặc, hay nơi chốn để ở. Nơi mà Thiên Chúa Cha thương yêu con
cái Người, ban cho tất cả sự sống vĩnh cữu và viên mãn.

Nước Trời thế có đủ để đánh động sự ham muốn của chúng ta mong mỏi để đến hay không?. Hay chúng ta để cho những sự ham muốn rất tầm thường trên trần thế này, hoãn lại hay làm gián đoạn những suy tính quan trọng hàng đầu của chúng ta là Con Đường Về Trời. Những sự ham muốn rất tầm thường mà ai cũng phải tất bật, tranh dành, chém giết
nhau đó có phải là nhà cửa, tiền bạc, danh vọng, quyền thế, rồi thưa gì nữa?.

Ai trên đời có thể tránh được cái chết bất đắc kỳ tử?. Ai tránh được hay hoãn

được thần chết khi ông đến gọi?. Ai có thời giờ …. để trối trăn cho người thân
thương, để lại gia tài cho ai, nhắn gởi những điều rất quan trọng?. Thưa một
tiếng thốt ra trong miệng còn không được thì điều gì còn quan trọng hơn nữa
trong giờ lâm tử?. Thưa giờ lâm tử có sợ lắm hay không …. và câu trả lời xin dành cho từng người chúng ta.

Amen.
Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

(05-17-12)      nguồn: từ Maria Thanh Mai gởi