Tại sao ở Việt Nam có nhiều tiền mà vẫn muốn sang Mỹ để làm việc

From:   Giấc Mơ Mỹ

Có nhiều tiền bạn sẽ chọn làm vua ở Việt Nam hay định cư ở Mỹ

Không dùng những bài học tư tưởng chính trị để giáo dục người dân yêu nước; cũng không dùng súng ống và tay sai để cưỡng ép người dân yêu nước. Trái lại,…
TAPCHIHOAKY.INFO

Xem được mất của người như được mất của mình’ là đức hạnh cao thượng

Xem được mất của người như được mất của mình’ là đức hạnh cao thượng

Những người có đạo đức cao thượng thời xưa đều xem được mất của người như chính được mất của mình. Vô luận là trong phạm vi nhỏ như gia đình, bạn bè hay lớn hơn là một quốc gia, nếu ai ai cũng làm được điều đó thì dân giàu, nước mạnh mà thái bình yên vui.

“Khang Hy gia huấn” là tác phẩm giáo dục gia đình mà Khang Hy dùng để dạy dỗ các hoàng tử. Trong đó hàm chứa những lời răn đầy trí tuệ và đạo lý vô cùng sâu sắc.

Trong “Khang Hy gia huấn” có đoạn viết: “Trong đối nhân xử thế của mỗi người, nên biết khoan dung tha thứ. Khi thấy người khác đắc được thì nên cảm thấy vui vẻ. Khi thấy người khác bị mất mát thì nên cảm thông. Những điều này đều có lợi cho mình. Nếu ghen tức với thành công của người khác, vui vẻ trên thất bại của họ thì sao có thể có quan hệ với người? Cổ ngữ có câu: ‘Thấy người khác được thì giống như mình được, thấy người khác mất thì giống như bản thân mình mất, người mà trong tâm có ý niệm này thì Trời tất sẽ bảo hộ.”

Ý tứ của lời giáo huấn này chính là: Một người khi đối nhân xử thế, lúc nào cũng nên giữ lòng khoan dung, nhường nhịn. Thấy người khác có chuyện vui, vừa ý đẹp lòng thì nên cảm thấy vui vẻ, mừng cho họ. Khi người khác gặp phải những chuyện không vừa ý thì nên cảm thông, đồng cảm với họ và giúp đỡ họ. Cái tâm này lúc nào cũng có ích cho bản thân mình.

Nếu một người luôn ghen tị với thành công của người khác, vui vẻ khi thấy thất bại của họ thì làm sao có thể sống cùng mọi người được? Làm như vậy tuy rằng có thể không gây tổn hại đến người khác, nhưng trước tiên nó khiến cho đạo đức của chính bản thân mình trở nên bại hoại. Người xưa cũng nói: “Thấy người khác đắc được thì giống như thấy chính mình đắc được. Thấy người khác mất mát thì giống như chính mình mất mát.” Những người biết suy nghĩ như thế này nhất định sẽ được trời cao ban phúc, phù hộ.

Hoàng đế Khang Hy được mệnh danh là một vị hoàng đế vĩ đại của Trung Hoa. Ông lên ngôi năm 8 tuổi, tại vị suốt 61 năm, ông đã xây dựng được rất nhiều thành tựu to lớn. Những lời trong gia huấn được xem là sự tổng kết cuộc đời của chính ông, đây cũng là lời nhắc nhở đối với Hoàng đế tương lai.

Là Hoàng đế của một đất nước, nắm trong tay tứ hải, đất đai bãi bờ và hoàng cung. Hoàng đế Khang Hy hy vọng hy vọng người dân trong thiên hạ đều hạnh phúc, sung túc. Bởi vì dân yếu hay mạnh quyết định sự mạnh yếu của đất nước. Dân nghèo thì nước yếu, dân giàu thì nước mạnh. Cho nên, khi người dân có việc vui, đương nhiên người làm vua cũng nên vui vẻ, khi dân chúng gặp phải tai họa, sống trong khổ cực, đương nhiên vua cũng sẽ lo buồn, cảm thông với người dân, cố gắng tìm cách giúp người dân vượt qua khó khăn, có vậy lòng dân và đất nước mới ổn định được. Đây chẳng phải là điều có ích nhất đối với người làm Hoàng đế hay sao?

Ngược lại, nếu làm Hoàng đế mà luôn đi ngược lại ý dân, ghen ghét khi dân chúng có việc mừng, vui sướng trên những mất mát của họ thì e là sớm muộn người dân cũng sẽ vùng lên. Đây không chỉ là thất bại về đức hạnh của bậc quân vương mà còn làm đất nước hỗn loạn, quả thật rất đáng sợ. Vì vậy, nếu các vị Hoàng đế luôn có thể vui với niềm vui của dân, buồn với nỗi khổ của họ thì lẽ nào trời cao lại không bảo vệ vị Hoàng đế tốt như vậy chứ?

Mặc dù gia huấn này là những lời để giáo dục các Hoàng tử, nhưng cũng có tác dụng tối với các đại thần trong triều. Bởi vì trước khi trở thành Hoàng đế, các Hoàng tử và đại thần đều có nhiệm vụ an dân phò quốc. Giữa các triều thần khó mà tránh được tranh chấp, ghen ghét lẫn nhau, thậm chí là xung đột với nhau.

Nếu có thể hành động theo gia huấn, thì sẽ xóa bỏ được lòng đố kỵ, người được cũng như ta được, người mất thì cũng như ta mất. Đối xử chân thành với người khác ắt sẽ có nhiều bạn bè, dần dần tâm lý tranh đấu cũng sẽ mất đi. Điều này rất có ích cho việc tu thân dưỡng tính. Hơn nữa tâm lý làm tổn hại lẫn nhau giữa các triều thần cũng sẽ được giảm xuống mức thấp nhất, thậm chí hoàn toàn không còn.

Khi chúng ta có thể xem điểm mạnh của người khác là thế mạnh của mình, những gì chúng ta thể hiện ra đều là khen ngợi ưu điểm của người khác, sẽ không có ai ghét điều này, mà ngược lại sẽ cảm thấy người này vô cùng rộng lượng, có thể đảm đương trọng trách. Đây chẳng phải là để xây dựng nên một triều đình chính trực ngay thẳng, yêu người như chính mình sao? Vì nước vì dân, đây quả thật là một việc vô cùng tốt. Những người làm theo gia huấn này cũng nhất định sẽ nhận được tình yêu thương của trời cao.

Là một người dân bình thường không quyền thế không tài sản mà nói, gia huấn này thật sự là phương hướng đối nhân xử thế, là liều thuốc cứu thế an dân. Tục ngữ có câu: “Thêm một người bạn thêm một con đường, thêm một kẻ thù thêm một ngõ cụt.” Bạn bè từ đâu đến, kẻ thù từ đâu ra? Nói chung đều xuất phát từ lòng phân biệt của chúng ta với họ quá mạnh mẽ, cố chấp, đặt nặng cái tôi, khiến bạn thì ít mà thù thì nhiều.

Nếu một người có thể bỏ qua thành kiến, bỏ qua cái tôi, vui với niềm vui của người khác, xem điểm mạnh của họ như điểm mạnh của mình, nhìn nguy nan của họ cũng như nguy nan của chính bản thân, như vậy thì trong lòng ắt có thần linh phù trợ, giống như cổ nhân thường giảng: “Thiên đạo vô thân, thường dữ thiện nhân” (đạo của trời không phân biệt thân thích, thường đứng về phía người lương thiện). Quy luật của thiên đạo là yêu thích người lương thiện, khi chúng ta phù hợp với quy luật của thiên đạo, bỏ qua cái tôi, bao dung ưu khuyết điểm của người khác, đây chẳng phải là cách tốt nhất để được thần linh phù hộ sao?

Đạo gia giảng rằng: “Thiên nhân hợp nhất” (Trời và người hòa làm một), khi lòng chúng ta đến gần với đạo, phù hợp với lẽ trời, luân lý làm người và đặc tính của vũ trụ, thì chúng ta thật sự nhận được lợi ích. Ngọn nguồn của đạo đức tốt đẹp xuất phát từ tấm lòng rộng mở, ý nghĩa của gia huấn này rất sâu xa, khiến nhiều người phải suy ngẫm, tỉnh ngộ. Khi chúng ta mở rộng tấm lòng để đối xử với mọi sự mọi vật, xem niềm vui của trời đất như niềm vui của mình, lo buồn vì nỗi lo của trời đất thì khoảng cách của chúng ta đến với đạo cũng không còn xa nữa.

An Hòa (dịch và t/h)

DÂN CHỦ THEO NGHĨA CỐT LÕI

From: Thư Hiên Vũ
 

DÂN CHỦ THEO NGHĨA CỐT LÕI

Vladimir Nabokov – Phạm Thị Hoài dịch
December 22, 2017

Năm 2017, chính quyền Việt Nam đã kết án 5 nhà bất đồng chính kiến tổng cộng 37 năm tù và 16 năm quản chế, trong đó có hai phụ nữ và hai thanh niên còn rất trẻ:

29.6.2017 – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, 1979, Khánh Hòa, 10 năm tù

25.7.2017 – Trần Thị Nga, 1977, Hà Nam, 9 năm tù, 5 năm quản chế

18.9.2017 – Nguyễn Văn Oai, 1981, Nghệ An, 5 năm tù, 4 năm quản chế

25.10.2017 – Phan Kim Khánh, 1993, Thái Nguyên, 6 năm tù, 4 năm quản chế BLHS.

27.11.2017 – Nguyễn Văn Hóa, 1995, Hà Tĩnh, 7 năm tù, 3 năm quản chế

và bắt 15 người khác:

02.3.2017 – Nguyễn Văn Điển, 1983, Hà Nội

02.3.2017 – Vũ Quang Thuận, 1966, Hà Nội

17.3.2017 – Bùi Hiếu Võ, 1962, Sài Gòn

15.5.2017 – Hoàng Đức Bình, Nghệ An

01.7.2017 – Trần Hoàng Phúc, 1994, Hà Nội

24.7.2017 – Lê Đình Lượng, 1965, Nghệ An

30.7.2017 – Nguyễn Trung Tôn, 1972, Thanh Hóa

30.7.2017 – Trương Minh Đức, 1960, Sài Gòn

30.7.2017 – Phạm Văn Trội, 1972, Hà Nội

30.7.2017 – Nguyễn Bắc Truyển, 1968, Sài Gòn

04.8.2017 – Nguyễn Trung Trực, 1974, Quảng Bình

01.9.2017 – Nguyễn Văn Túc, 1964, Thái Bình

27.9.2017 – Nguyễn Viết Dũng, 1986, Nghệ An

05.10.2017 – Đào Quang Thực, 1960, Hòa Bình

17.10.2017 – Trần Thị Xuân, 1976, Hà Tĩnh

Song Việt Nam không cô đơn trong chuyên chế mà đứng cùng hàng ngũ với 51 quốc gia khác, chiếm một phần ba dân số thế giới, dẫn đầu bởi một siêu cường mới, với mô hình tư bản độc tài châu Á đầy quyến rũ made in China, trong khi mô hình dân chủ phương Tây chỉ còn hiện diện đầy đủ ở 19 nước, với không đầy 5% dân số thế giới. Hoa Kỳ, biểu tượng của mô hình ấy, năm 2016 đã rơi xuống hạng dân chủ khiếm khuyết, theo bảng xếp hạng nổi tiếng của The Economist. Dân chủ có còn đủ hấp dẫn?

Tôi dịch bài sau đây như một khích lệ cho bản thân. Nguyên là phát biểu trong một buổi thảo luận ngày 6 tháng Hai 1942 tại Wellesley College, nơi ông là giảng viên Văn học Nga khi một lần nữa lưu vong, từ châu Âu sang Mỹ, Vladimir Nabokov nói về dân chủ, khi nền độc tài nâu của Hitler đã thanh toán gần hết châu Âu và đang đọ sức với nền độc tài đỏ của Stalin.

Người dịch

Một học giả nọ ở một nước nọ sau một biến động xã hội nọ, khi chính thức được hỏi, ông thấy chế độ mới thế nào, đã trả lời: “Thấy ngạc nhiên”. Một con người bình thường ắt ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng trí óc của riêng mình là một thứ có thể và buộc phải quốc hữu hóa và phân phối bởi chính quyền, và đó là toàn bộ những gì có thể nói về các chế độ độc tài hiện đại. Chúng tự thân đã quá xấu xí và ù lì và kinh tởm để có thể khêu gợi một điều gì ngoài sự khinh bỉ. Nhưng có một ngạc nhiên kiểu khác khi ta thử định nghĩa, trạng huống bình thường của sự vật chính xác là thế nào. Dân chủ hóa ra là định nghĩa tốt nhất, và điều đó khiến ta sửng sốt không khác gì Monsieur Jourdain của Molière khi biết mình nói bằng văn xuôi.

Nghịch lý xán lạn của dân chủ nằm ở chỗ, nó nhấn mạnh quyền lực của chung tất cả và sự bình quyền phổ quát, nhưng mặt khác, chính cá nhân lại thụ hưởng lợi ích đặc biệt và riêng biệt của mình từ đó. Về mặt đạo đức, mọi thành viên của chế độ dân chủ đều bình đẳng; về mặt tinh thần, mỗi người đều có quyền khác với hàng xóm của mình tùy thích; và nhìn tổng thể, có lẽ khi nói đến “dân chủ”, thực ra ta không nghĩ đến một tổ chức, một chính quyền hay một cộng đồng, mà nghĩ đến sự cân bằng tinh tế giữa một bên là những đặc quyền vô hạn của mỗi cá nhân và bên kia là các quyền bình đẳng triệt để của mọi người.

Cuộc sống là trạng huống của điều hòa – và vì lẽ đó tôi cho rằng tinh thần của dân chủ là trạng thái tự nhiên nhất của nhân quần. Đây chính là chỗ rắc rối cho những ai tìm cách thể hiện dân chủ bằng cờ quạt và khẩu hiệu để chống lại cờ quạt và khẩu hiệu của những tín điều chính trị ghê tởm. Bởi dân chủ thực ra không phải là một hiện tượng chính trị – vì thế không có gì là lạ khi những người có thiện chí bảo vệ dân chủ lúng túng khi bước vào đẳng cấp của kẻ thù dân chủ để đối mặt. Tín điều chủng tộc của Đức có thể tuyệt đối đê tiện và tởm lợm, nhưng về mặt chính trị thì nó vận hành hoàn hảo, và cách tốt nhất để đập lại nó về mặt chính trị may ra là hét chói ráy một cách khá bất lực, rằng chế độ dân chủ này hay nọ cũng hoàn hảo về mặt chính trị đấy thôi; nhưng làm như vậy là hạ thấp trạng thái dân chủ của chúng ta bằng việc sử dụng những thuật ngữ mà những não trạng man khai có thể hiểu được.

Dân chủ theo nghĩa cốt lõi không phải là chính trị hay đảng phái cầm quyền hay một thứ gì đó tương tự. Bất chấp những hình thức khác nhau của chính quyền ở từng nước, một nhà dân chủ Nga thời đã qua, và một nhà dân chủ Mỹ hay Anh có thể hoàn toàn dễ dàng tương hợp trên một nền tảng tự nhiên tương đồng – cái nền tảng quá đương nhiên với những người dân chủ, tới mức nó gần như vuột khỏi tầm định nghĩa.

Dân chủ là nhân tính ở thể tốt đẹp nhất, không phải vì chúng ta ngẫu nhiên cho rằng một nền cộng hòa thì tốt hơn một ông vua và một ông vua thì tốt hơn một số không và một số không thì tốt hơn một nhà độc tài, mà bởi nó là trạng thái tự nhiên của mỗi người, kể từ khi trí óc con người biết ý thức không chỉ về thế giới mà về chính mình.

Về mặt đạo đức, dân chủ là bất khả chiến bại. Về mặt thể chất, súng bên nào tốt hơn, bên đó thắng. Niềm tin và lòng tự hào thì hai bên đều có thừa. Niềm tin của chúng ta và lòng tự hào của chúng ta là một dạng hoàn toàn khác, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì với một kẻ thù chỉ tin vào đổ máu và chỉ kiêu hãnh về dòng máu của bản thân. Linh cẩu tin vào xác chết, – nói với chúng về sự sống là vô ích, – và một cơn bão tuyết truyền đơn đổ vào Đức không hiệu quả bằng một chút tuyết rơi thật ở Nga!

Phạm Thị Hoài dịch
_______________________________________

Nguồn: Dịch từ bản tiếng Anh, in trong Wellesley Magazine, số ra ngày 26 tháng Tư 1942, tr. 212, là Phụ lục 3 trong cuốn The Tender Friendship and the Charm of Perfect Accord: Nabokov and His Father của Gavriel Shapiro, tr. 263-264, University of Michigan Press, 2014.

Trong vở hài kịch của Molière, nhân vật chính, nhà tư sản Jourdain khao khát gia nhập giới quý tộc, thuê một gia sư để dạy cách ăn nói quý phái. Khi giúp Monsieur Jourdain thảo thư tình cho một góa phụ hầu tước, gia sư hỏi, ông muốn thư viết bằng thơ hay bằng văn xuôi. Monsieur Jourdain không hiểu. Gia sư giải thích, thơ là có vần điệu, văn xuôi thì như ông vẫn nói hàng ngày. Monsieur Jourdain ngỡ ngàng reo lên: “Trời ơi! Tôi nói bằng văn xuôi! Thế mà tôi không biết là mình nói được bằng văn xuôi!”
Trong Chiến tranh Sô-Đức, sau những chiến thắng chớp nhoáng mùa Hè 1941, quân đội Đức Quốc xã bắt đầu sa lầy trong mùa Đông băng giá của nước Nga. Thời tiết khắc nghiệt ở Nga góp phần đáng kể trong thảm bại của Đức tại Liên Sô.

Image may contain: 1 person, closeup and text

Những bà mẹ VN- Tản mạn cuối năm ..

Hoa Kim Ngo shared Lâm Mạnh Di‘s post.
 
 
Image may contain: 1 person, text

Lâm Mạnh Di is feeling loved.Follow

 

Những bà mẹ VN- Tản mạn cuối năm ..

Khi cuốn sách “Những mảnh đời sau song sắt” vừa chào đời, thì vài ngày sau tôi đã có trong tay. Rồi vài người bạn cũng gửi tặng, nhìn sách nằm đó nhưng chưa có tâm trạng để đọc. Vì tác giả Phạm Thanh Nghiên, mà tôi yêu thương hay gọi là con nhóc, đang đau đớn triền miên trong khi bị bầu hành.

Tôi lúc đó cũng lo lắm, vì chính mình cũng có lần khuyên Nghiên nên có con, vừa khuyên lại vừa run. Vì nhóc đã 40 rồi, người lại ốm đau luôn, sinh con nhỡ có bề gì thì …

Trong suốt thời gian khi Tôm chưa chào đời, những lúc quặn đau, Nghiên nhắn tin cho tôi, kể mấy tháng trời ngủ không được, những cơn đau đến độ phải la khóc.. Cứ nhận được tin như vậy, tôi cũng chẳng có thần trí nào để đọc…

Bây giờ thì yên tâm rồi, như một phép lạ mà đến bây giờ tôi vẫn còn như mơ, Tôm chào đời bình thường như bao nhiêu cháu bé khác, ông bà ta gọi nôm na là mẹ tròn con vuông ..

Thế là bây giờ yên tâm mà đọc cuốn truyện đầu tay của con nhóc..

Tôi đã từng kinh sợ đến hãi hùng khi đọc cuốn truyện “One Day in the Life of Ivan Denisovich” (của văn hào Aleksandr Solzhenitsyn) .. Nhà tù CSVN qua ngòi bút của Nghiên công bằng mà nói, nó không thể nào dã man bằng nhà tù của tên đồ tể Stalin, nơi mà cái lạnh buốt xương của vùng tây bá lợi á, kèm theo cái đói triền miên, và qua năm tháng đã biến ngay những người tù kiên cường nhất cũng trở thành con thú vật không còn lý trí. Họ chỉ còn một nguyện ước, làm thế nào mà được chết càng mau càng tốt …

CSVN thật ra chẳng nhân đạo gì hơn Stalin, nhưng thời đại này nhờ có ánh sáng Internet, và chúng cũng ngửa tay xin tiền khắp mọi nơi, nên chúng không dám tạo ra được những nhà tù kinh hoàng như thời Stalin, thời Mao..

Nhà tù CSVN tuy không giết người với cái đói cái lạnh như nhà tù Stalin, nhưng nó cũng giết người theo kiểu của chúng: kiểu lưu manh.

Như nữ tù tên Luân, theo lời tả của Nghiên, là “một cô gái quê mùa, hiền lành chân thật”, chỉ vì cái nghèo mà phải cùng chồng làm nghề vận chuyển heroin, rồi cả hai cùng bị bắt, để lại đứa con mọn vài tuổi cho nhà chồng nuôi..

Một hôm bị đi hỏi cung, những tên điều tra viên hứa hẹn đủ thứ, nào là Luân có con mọn, mới phạm tội lần đầu, nếu khẩn trương nhận tội thì sẽ được đảng và nhà nước khoan hồng, mau ra tù để gặp con.. Sau đó, chúng đưa Luân một tờ giấy trắng tinh bảo ký vào đó. Luân không biết chữ, chỉ biết viết mỗi tên của mình, đồng thời cũng là chữ ký. Luân ngây thơ, tin người nên ký vào mà không do dự ..

Và chính Luân đã ký vào bản án tử của mình … Không biết họ đã điền và viết gì vào tờ giấy trắng có chữ ký của Luân mà Luân sau đó đã bị xử bắn… Đây đúng là sự nhân đạo của đảng và nhà nước VN..

Đọc truyện của Nghiên, ta luôn tìm được bóng dáng người mẹ hiền từ, quê mùa nhưng rất nặng tình với gia đình hàng xóm, luôn yêu thương đùm bọc che chở cho con gái thân yêu của mình. Như mẹ của Nghiên, như mẹ của Quỳnh, theo tôi nghĩ họ không được học nhiều, họ cũng chẳng cần biết chủ nghĩa CS, tư bản là gì. Nhưng họ có một con tim yêu người và yêu sự công bằng.

Vì nếu không có những bà mẹ như thế, có lẽ Nghiên cũng chẳng dám toạ kháng trong nhà với biểu ngữ “HS TS là của VN, phản đối công hàm bán nước PVĐ”, để phải lãnh bản án 4 năm tù.

Và nếu không có những bà mẹ như thế có lẽ Quỳnh cũng không thể nào nói được “Mẹ ơi, nếu làm lại từ đầu con vẫn làm như thế” … Làm như thế nên Quỳnh đã phải chịu bản án 10 năm, 10 năm trong ngục tù CS và phải xa cách mẹ già con mọn…

Cuối năm, tự nhiên tôi nghĩ về những bà mẹ đáng kính trọng này. Tôi biết, khi nhìn Nghiên, nhìn Quỳnh bị chúng bắt đem đi, chắc chắn họ đau đớn lắm, nhưng tôi tin, họ sẽ không rơi nước mắt, họ sẽ không oán trách mà luôn hãnh diện với những gi người con gái thân yêu của mình đã đấu tranh trong cô đơn cho một VN tươi đẹp và nhân bản..

Chúng ta còn hy vọng đất nước không thể mất, vì quê hương yêu dấu này luôn có những người MẸ như thế !❤️❤️❤️

Vũ Nhôm tung tài liệu mật ….

Vũ Nhôm tung tài liệu mật ….

Vũ “Nhôm” một trùm giang hồ bất động sản khét tiếng Đà Nẵng đã ôm trọn không dưới 500 triệu USD bỏ trốn ra nước ngoài. Ông ta còn mang theo mình cả một loat tài liệu chứng cớ tội tham nhũng của dàn lãnh đạo, công an chính quyền Hà Nội. Đặc biệt là 5 hồ sơ mật mà ông Vũ nhôm “dọa” tung lên internet tố cáo dàn lãnh đạo công an tham nhũng.

Được biết ông Vũ “Nhôm” đang trên đường trốn sang nước ngoài. Có nhiều giả thiết cho rằng ông Vũ Nhôm đã chạy sang Lào, từ đó tới Thái Lan và bay sang Singapore rồi quá cảnh tới một quốc gia phương tây, rất có thể là Mỹ.

Những tài liệu cho thấy sự tham gia làm ăn kinh tế của bộ công an đang lạm dụng quyền hành để tham nhũng.

Theo một nhà quan sát có tên là Lê Mạnh Sơn, tất cả những bài báo kết tội ông Đinh La Thăng và Nguyễn Xuân Anh tham nhũng chỉ là động thái dọn đường dư luận để từng bước loại những thành phần làm lộ bí mật của Bộ Công An. Vì không thể gọi là tham nhũng khi các công ty này đều nằm dưới sự kiểm soát của Bộ Công An và Đinh La Thăng hay Nguyễn Xuân Anh, Phan Anh Vũ cũng chỉ làm việc dưới sự điều khiển của các trung tá và tướng tá ( thay mặt BCA).

Nếu đánh tham nhũng thì phải đánh cả BCA, chấm dứt việc BCA tham dự vào hoạt động kinh tế, thâu nhóm BĐS và tham gia góp cổ phần vào các doanh nghiệp. Yêu cầu BCA trả lại thị trường cạnh tranh tự do cho các doanh nghiệp tư nhân, cũng như yêu cầu các cơ quan báo chí không được viết bài ca ngợi và Dương Hằng Nga chống tham nhũng của các công ty do ông Phan Anh Vũ đại diện vì việc này không có thật.

Đất vàng, đất công, doanh nghiệp phát triển mạnh đều bị BCA thâu tóm và nguồn lợi tài chính đó đương nhiên đổ về Bộ Công An nhưng doanh thu và lợi nhuận có được kê khai rõ ràng không hay lại những chiêu trò và được sự góp mặt ủng hộ của cục thuế để số tiền đó chảy vào túi các công Thứ trưởng, bộ trưởng, thượng tướng và trung tướng..?

Tất cả các công văn dưới đây là chỉ thị rõ ràng yêu cầu các cơ quan ban ngành liên quan giao đất cho Công ty cổ phần Nova Bắc Nam 79 sử dụng mà ông Vũ là đại diện tư cách pháp nhân..

Công văn số 915/ BCA-B11-B61 ngày 15/5/2015 do thượng tướng Trần Việt Tân ký;

Công văn số 1352/ BCA- B11 ngày 6/6/2016 do trung tướng Bùi Văn Thành ký gửi trực tiếp cho ông Đinh La Thăng ;

Công văn số: “1490/ BCA- BC-B11-B61 do phó Tổng cục trưởng Phan Hữu Tuấn ký gửi thứ trưởng Trần Việt Tân23/6/2015,

Công văn số 2127/ B11-B61 gửi ông Nguyễn Hữu Tín phó CT UBND Tp Hồ Chí Minh do ông trung tướng Phan Hữu Tuấn ký ngày 26/3/2015

Công văn số 91/BCA-VK7 gửi ông Nguyễn Xuân Anh do trung tướng Trần VIệt Tân ký ngày 17/7/2016

Tất cả các công văn đều viết rõ: “ Công ty CP Nova Bắc Nam 79, công ty bình phong của tổng cục 5 Bộ Công An”.

http://vietbf.com/forum/showthread.php?t=1124020

Image may contain: 1 person
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.

Ai mới thực sự khủng bố?

 

Ai mới thực sự khủng bố?

Vụ án khủng bố đã khép lại sau 2 ngày xét xử vội vã. Tuy nhiên, cách tường thuật sự kiện của vụ án có thể nói rất quen thuộc trong hầu hết các vụ án chính trị, bởi chứng cứ không thuyết phục và không xác thực, nên hành vi của các bị cáo đa phần bị suy đoán theo hướng có tội. Đây là căn bệnh thâm niên của nền tư pháp cộng sản.

Mặt khác, mọi bản án dành cho bất kỳ hành vi nào bị truy tố liên quan đến an ninh quốc gia đều có câu quen thuộc như sau: “Theo quy định, tội phạm Khủng bố nhằm chống chính quyền nhân dân có cấu thành hình thức, xét về hành vi các bị cáo trao đổi, bàn bạc, lên kế hoạch khủng bố đã đủ cấu thành tội phạm.” Có nghĩa là chưa làm gì, chỉ mới nói ra đủ bị xem là phạm tội.

Điều đáng chú ý trong tường thuật của báo chí là hầu hết các bị cáo đều không thừa nhận hành vi bị suy diễn của mình trước tòa. Như vậy, vụ án này có dấu hiệu quy chụp tội danh khủng bố và tạo dựng chứng cứ buộc tội? Thiếu chứng cứ nên toàn bộ lập luận của bản án chỉ tìm cách gán ghép các bị cáo vào nhóm chính trị của Đào Minh Quân mà thôi.

Một bản án quá nặng dựa trên những chứng cứ sơ sài cho thấy chế độ này ngày càng có khuynh hướng gia tăng khủng bố chính công dân mình.

TTO – Ngày 27-12, Tòa án Nhân dân TP.HCM đã tuyên án đối với các bị cáo trong nhóm khủng bố tại sân bay Tân Sơn Nhất và đốt kho xe vi phạm của công an TP Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai.
TUOITRE.VN

HỌC THEO GƯƠNG GIA ĐÌNH THÁNH GIA

HỌC THEO GƯƠNG GIA ĐÌNH THÁNH GIA

“Cười người hôm trước hôm sau người cười”, đây là câu truyền miệng đến với nhân gian mà ở nước nào cũng có, nghĩa là chúng ta đừng có cười chê ai hết bởi hôm trước ta người người thì đến mai người cười lại.   Vâng, thưa nhất là những gì xẩy ra ngay trong gia đình, trong họ hàng của chúng ta.   Thường chúng ta thích chê bai người, nói hành nói xấu người bởi vì chúng ta thiếu tự tin ở chính mình nên đâm ra ghen ghét và tìm cách hạ người ta xuống bằng cách truyền miệng nhau để bêu xấu người mình ghen ghét, có phải?.

Thường con người chúng ta thích sống mầu mè, chuộng vẻ bề ngoài để mọi người thấy rõ tầng lớp đứng trong xã hội của mình như giầu có trong kinh doanh, giầu có trong bằng cấp và giầu có trong sự may mắn mà có được.   Nhưng có mấy ai tỏ ra khiêm nhường trước mặt người đời đâu mà lại không tự khoe về chính mình cùng gia đình mình.   Hay không đủ thì mời mọi người đến để khoe của cải mình mua sắm thật ngay trong nhà để được người ta tấm tắc khen lấy khen để vì mình giầu có thật chớ không phải đứng dựa xe thiên hạ hay vào nhà thiên hạ mà chụp hình rồi bảo là xe và nhà là của mình sắm, có phải?.

Thường con người chúng ta không làm điều gì hay sống theo gương của gia đình Thánh Gia, là một gia đình Thánh thiện, toàn mỹ và luôn kính trọng lẫn nhau; không một ai dẫm chân lên ai hay đi ngược lại với vai vế trong gia đình như trong miền nam chúng ta thấy có rất nhiều người phận làm em nhưng vì giầu có thì lại chễm chệ gọi anh chị của mình là mày xưng tao cách tỉnh bơ như cả nhà cho phép?.   Bởi khi giầu có con người ta đổi từ đen thành trắng, từ trắng thành đen có nghĩa họ đi lột da cho trắng để che đi cái gốc gác nghèo hèn của mình ngày xưa thân ái, có phải?.

Chúng ta có nhớ rằng ngày xửa ngày xưa khi Thiên Chúa có hứa với cha ông chúng ta rằng Người sẽ không luận phạt con cái người bị ngập lụt suốt 40 ngày đêm như trước nữa nhưng thiên tai ở nhiều nơi vẫn cứ còn tiếp diễn từng năm, từng năm là vì sao? Vì có thể, có thể thôi là dân ngày xưa còn ít hơn bây giờ thì quá nhiều.    Và cũng có thể dân ít thì phạm tội ít, dân nhiều thì phạm tội nhiều nên Chúa nổi giận và nói cho cùng thì ai hiểu được Thiên Chúa hay nói trúng được ý Chúa, có phải?.

Thiên Chúa Người luôn yêu thương con người mà Người đã tác tạo ra hình ảnh giống Người nên Người đã cho Chúa Con Giêsu giáng trần để sưởi ấm cho toàn thể nhân loại con người chúng ta … Thấy và hiểu rằng sự giầu có ở trần gian chẳng là gì cả nhưng ơn Cứu Độ của Ngài mới là tất cả và là thiết yếu cho từng con người của chúng ta.    Hẳn ai cũng thấy rằng gia đình Thánh Gia là một gia đình rất ư là nghèo chẳng có gì cả, nhưng cả ba Đấng đều rất hạnh phúc vì sao? Thưa vì ba Đấng đã sống cách tốt đẹp, chu toàn trách nhiệm cùng bổn phận trong gia đình nhỏ bé, chấp nhận tất cả thử thách trong cuộc đời mà Thiên Chúa trao ban trong khả năng, trong thân xác của người phàm, có phải?.

Nên lạy Thiên Chúa là Thiên Chúa càn khôn! Xin thương giúp gia đình của tất cả chúng con cũng cố gắng sống cách tốt đẹp theo gương của ba Đấng để đẹp lòng Chúa và đẹp lòng người.   Tránh cho chúng con sống soi mói, tò mò, nói hành nói xấu người khác rồi thêm mắm thêm muối để mang lại đau khổ cho người mình nói xấu đó … Mà sống chú trọng vào linh hồn sống đời của mình cùng chia sẻ trong gia đình; cho những người khó nghèo với những cảnh đời đau khổ, gánh chịu khác nhau như bị bệnh lạ, bệnh nan y, bệnh AIDS, v.v… Chúng con toàn khắp thế gian cúc cung, bái lạy và hát khen mừng Chúa Giáng Sinh ra đời; Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa.   Amen.

Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

27 tháng 12, 2017

Vụ Vũ Nhôm: Cuộc bán tháo trước ngày bỏ trốn, thu về hàng trăm tỷ

Tăng Bui
vietnamnet.vn

 · 

 

10 000 cán bộ chiến sĩ được nuôi bằng thuế Dân đóng, ăn rồi chỉ có nghe ngóng tình hình xã hội sao lại để Vũ nhôm qua mặt như chốn núi rừng, bán cổ phiếu ôm tiền lặn mất tăm vậy nhỉ.

Doanh nghiệp sở hữu dự án đất vàng tại Sài Gòn cho biết sẽ sớm tiến hành họp để tiến hành bãi nhiễm Phan Văn Anh Vũ (Vũ Nhôm) sau khi cổ đông lớn thoái vốn…
 
VIETNAMNET.VN
 

Thêm một blogger bị cấm xuất cảnh

Thêm một blogger bị cấm xuất cảnh

 


CTV Danlambao – Vào chiều 26/12, blogger Vũ Sỹ Hoàng (sinh năm 1984, ngụ Sài Gòn) đã bị nhà cầm quyền cộng sản ngăn cấm xuất cảnh khi anh đang làm thủ tục xuất cảnh sang Hoa Kỳ tại sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất.

Theo anh Hoàng cho biết thì anh bị tịch thu passport và được đưa vào một phòng riêng để làm việc với một số nhân viên an ninh sân bay.  Khi anh chất vấn lý do bị cấm xuất cảnh thì những nhân viên này nói: “Họ chỉ làm theo lệnh của Cục Quản lý xuất nhập cảnh, Bộ Công an”.
Được biết, anh Hoàng đi Hoa Kỳ theo diện đoàn tụ gia đình. Cả gia đình anh đã đến định cư tại Hoa Kỳ từ năm 2009. 
Trao đổi cùng CTV Danlambao, anh Hoàng cho biết, có thể vì anh tham gia trong các hoạt động xã hội, cổ vũ dân chủ – nhân quyền, tranh đấu cho môi sinh, chủ quyền biển đảo nên bị nhà cầm quyền “trả thù” bằng cách ngăn cấm anh đoàn tụ cùng với gia đình. 

Chúa đã bỏ người Việt?

 

Chúa đã bỏ người Việt?

 
 
Nguyễn Xuân Nghĩa (Danlambao) – (Cảm nghĩ ngày Noel) 
Xã hội Việt Nam đang trong thời đại loạn. Các định giá đạo đức xã hội và nhân cách công dân bị đảo ngược. Trong loại xã hội này những người sống tử tế, có lương tri luôn gặp những tai bay vạ gió, gánh chịu bất công. Bạn có nguy cơ biến thành nạn nhân khi tham gia giao thông, dù bạn thuộc lầu làu luật giao thông. Phải nằm viện, bạn cũng có nguy bị cắt oan nội tạng hay một phần cơ thể, bị tiền mất, tật mang dù trước cổng bệnh viện nào cũng có khẩu hiệu “lương y như từ mẫu”. Ngay trong một bữa tiệc vui, bạn cũng có thể bị đâm chết dù bạn không say.
Nếu bạn là thương gia, là nhà sản xuất, phải hùn vốn kinh doanh hay kết hợp cùng đối tác làm ra một sản phẩm có ích cho xã hội bạn cũng có nguy cơ bị đối tác phản bội, bị các Thông tư, Chỉ thị, Quyết định của bộ, ngành, cục… làm bạn phá sản, đi ăn mày, thậm chí ra trước vành móng ngựa. Ở pháp đình bạn có thể từ bị hại thành bị can, tội nhẹ thành tội nặng nếu cái văn bản phán quyết của thẩm phán do cô thư ký trong sở Nội chính gõ trước khi mở tòa cả tháng, hoặc thuê nhầm luật sư tố cáo thân chủ. Bạn sinh hạ được một đứa con kháu khỉnh, thông minh… bạn lo ngay ngáy khi phải gửi cháu đến nhà trẻ với những bữa ăn gây nôn mửa, ỉa chảy, co giật; bạn phải ủy thác con bạn cho các bà, các cô ” bảo mẫu như hổ báo” và bạn không thể yên lòng khi cùng cháu ra đường, hoặc ngay ở trong nhà vì cháu có xác suất là nạn nhân của các vụ buôn người, cướp mổ nội tạng… Bạn đến tuổi yêu đương, quen được một đối tượng bạn cho là lý tưởng, bạn vẫn có nguy cơ bị đánh thuốc mê, mất hết tư trang, tiền bạc thậm chí cả tính mạng sau khi đã hiến thân…
Ai đã gây ra thảm họa này?
Một câu chúc AN LÀNH nhân ngày lễ trong một xã hội như vậy có gì đó thật trục trặc, thật xã giao và thật mỉa mai…
Trịnh Công Sơn vơ đũa cả nắm khi 50 năm trước ông than khóc: “Chúa đã bỏ loài người…”. Không đúng! Một ngàn lần không đúng! Chúa không bỏ người Mỹ, người Đức, người Nhật, người Hàn… Chúa chỉ bỏ những kẻ vô đạo, những kẻ a dua cộng sản, những người cam chịu ách cai trị của cộng sản mà không dám làm gì!

GS Lâm Văn Bé: Người Tị Nạn và Việt Kiều

 

GS Lâm Văn Bé: Người Tị Nạn và Việt Kiều

 

 

Sau năm 1975, người Việt Nam bỏ nước ra đi tị nạn đã bị Cộng Sản gọi bằng những danh từ khác nhau. Những danh từ nầy mang những hậu ý chính trị gian xảo, do đó việc tìm hiểu ý nghĩa chính xác những danh từ nầy thật cần thiết để chúng ta sử dụng chính xác trong từng  trường hợp .


Người tị nạn.

Khi vào cưỡng chiếm đất miền Nam, cưỡng đoạt tài sản dân miền Nam, Cộng Sản đã gọi  tất cả dân miền Nam là bọn Mỹ Ngụy. Đối với người dân có cơ may vượt thoát được bằng những cuộc vựơt biển, vượt biên  để xin tị nạn ở các xứ tự do, cộng sản dùng nhiều danh từ thô tục để điểm mặt người tị nạn.

Trước tiên, trong một hội nghị với các cán bộ tại Hà nội năm 1975, Trần Phương, Chủ nhiệm Ủy Ban Khoa học Xã hội đã ví von một cách tục tĩu dân miền Nam là những con điếm cho Mỹ làm tình để đổi lấy viện trợ. Cùng trong tư tưởng dâm ô ấy, Lê Duẩn mạt sát những người di tản là một bọn ma-cô, đĩ điếm, Phạm văn Đồng chửi người ra đi là bọn phản quốc, và các nhà báo nhà văn cộng sản, kể cả bọn cộng sản 30 cũng chửi hùa theo là  những đồ rác rưởi trôi dạt khắp năm châu bốn bểcặn bả xã hội, trây lười lao động, chạy theo bơ thừa sửa cặn » . Nguyễn Trọng Nhân, nguyên Bộ  trưởng Y tế còn hằn học hơn khi tuyên bố trong một cuộc phỏng vấn năm 1993 tại Amsterdam : Những người di tản đáng bị chặt đầu.

Nhưng chẳng bao lâu, Cộng Sản hiện nguyên hình là bọn gian manh. Năm 1990, khi Cộng Sản bắt đầu nhận tiền của người tị nạn gởi về, bọn đĩ điếm được cộng sản « nâng cấp» lên là Việt kiều, và ân tình hơn, Đỗ Mười tuyên bốViệt Kiều là những  khúc ruột  ở bên ngoài ngàn dặm của dân tộc.

Tưởng cần hiểu từ nguyên chữ Việt kiều để thấy rõ thâm ý của Cộng Sản. «Kiều» chữ Hán có nghĩa là ở nhờ, ở làng khác hay nước khác được dùng làm tỉnh từ cho những danh từ như «kiều dân» là người sống ở ngoài lãnh thổ mà người đó đã được sinh ra, «kiều bào» là đồng bào ở nước ngoài. Dưới thời Việt Nam Cộng Hoà, người Hoa sống ở VN được gọi là Hoa Kiều và chế độ Hà Nội gọi những người Việt sống ở nước ngoài và ủng hộ họ là «Việt kiều yêu nước».

Người Việt bỏ xứ ra đi tị nạn không phải là Việt kiều, kiều bào, vì những người nầy đã không chấp nhận chế độ Cộng Sản, đã sinh cơ lập nghiệp vĩnh viễn trên một quốc gia khác, đã có quốc tịch của một  quốc gia khác. Gọi người tị nạn là Việt kiều, Cộng Sản có gian ý là muốn «tóm thâu» cái khối chất xám nầy là «con dân» của họ, còn đặt dưới quyền sinh sát của họ. Nghị định số 78/2009/NĐ ngày 22/09/2009 về luật quốc tịch xác định rõ quan niệm nầy, theo đó bao giờ người mang quốc tịch VN chưa được chính phủ VN cho phéptừ bỏ quốc tịch, người ấy vẫn còn quốc tịch VN dù rằng người ấy đã có quốc tịch Mỹ, Canada, Úc…Càng lộng ngôn và ngang ngược hơn, với con cháu của người Việt tị nạn, dù sinh ra và lớn lên tại các quốc gia của ông cha họ đã định cư, cộng sản cũng xem những người nầy vẫn có quốc tịch Việt Nam nếu chưa phép làm đơn xin bỏ quốc tịch và chưa được chính phủ VN chấp thuận.
Về điểm nầy, chúng ta thấy rõ chánh sách trơ tráo, đánh lận con đen của Cộng Sản. Theo điều 13, khoản 2, Luật Quốc tịch sửa đổi năm 2008 , «Người VN định cư ở nước ngoài vẫn có quốc tịch VN. Sau 5 năm từ khi luật nầy có hiệu lực, kiều bào phải đến cơ quan đại diện của chính phủ VN tại nước ngoài để đăng ký xin giữ quốc tịch, nếu không, sau ngày 1/7/2014 sẽ mất quốc tịch»

Sau 5 năm,  chỉ có khoảng 6000 người ghi tên xin giữ quốc tịch. Trái với dự tính vì số người xin giữ quốc tịch quá ít, tháng 7/2014, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ký luật gia hạn cho người muốn giữ quốc tịch thêm 5 năm nữa, tức là sẽ chấm dứt ngày 1/7/2019.
Ngôn từ Cộng Sản thật lươn lẹo, lật lọng. Cho đến ngày 1/7/2019, người Việt ở hải ngoại mặc nhiên vẫn còn quốc tịch VN, vẫn bị chi phối bởi Luật quốc tịch VN  giải thích «rộng rãi» theo luật rừng. Chính bà Nguyễn Thị Bình, người lãnh tụ của Phong Trào Giải Phóng Miền Nam còn sống sót, đã ví von : Việt Nam có một rừng luật  và áp dụng luật rừng. 

Và cho đến đầu năm 2014, chính phủ VN vẫn còn khư khư giữ quan niệm cha chú nầy với người Việt tị nạn. Trong bài huấn từ của Nguyễn Thanh Sơn, Thứ Trưởng Bộ Ngoại giao đặc trách Cục Người Việt nước ngoài đã nhắn nhủ cho phái đoàn «Việt Kiều yêu nước» về quê ăn Tết, ông nhắc lại lời của Thủ Tướng Võ Văn Kiệt 20 năm trước như sau : «Cộng đồng người Việt ra đi sau chiến tranh và định cư ở nước ngoài rất đặc thù, không giống các cộng đồng ngoại kiều khác. Những thuyền nhân ra đi đa số là vì mục tiêu kinh tế chứ không phải mục đích chính trị. Có bộ phận những người ra đi sau cuộc chiến tranh mang theo tư tưởng hận thù của những người thua trận và được tuyên truyền rất nhiều điều ghê sợ không có thực về chủ nghĩa cộng sản ... Nghị quyết 36 của Bộ Chính trị đã khẳng định rõ chủ trương, chính sách của đảng, nhà nước, coi cộng đồng người Việt nam ở nước ngoài là bộ phận không tách rời của dân tộc Việt Nam, tức là những người máu mủ ruột thịt thực sự, không phân biệt đó là thành phần nào, đó là ai. (Xuân quê hương 2014 – danlambao 3/2/2014).

Đối với những Việt Kiều yêu nước, Cộng Sản muốn gọi tên gì thì cứ gọi và sai bảo điều gì thì cứ làm. Nhưng đối với người Việt tị nạn Cộng Sản, họ không phải là Việt kiều mà là người Mỹ, người Canadiens, người Pháp, người Úc, người Đức gốc Việt… Phải gọi chính danh như vậy và phải tôn trọng quyền chọn lựa của họ là không chấp nhận chế độ cộng sản.

Việt Kiều và Nghị Quyết 36.

Không người Việt tị nạn nào ngu xuẩn tự xưng mình là Việt kiều, nếu có, đó là những Việt kiều yêu nước. Tưởng cần biết  qua lai lịch của những Việt kiều yêu nước nầy.

Đa số những Việt Kiều nầy là những  sinh viên xuất ngoại du học từ thời Việt Nam Cộng Hòa nhờ học bổng của Plan Colombo hay các quốc gia  Âu Mỹ. Từ cuối năm 1970, một số con em của những người có thế lực, nhà giàu cũng được xuất ngoại tự túc. Những sinh viên có học bổng sau khi hết học bổng không chịu về nước vì sợ đi quân dịch, nên tìm cách ở lại tại các quốc gia đã du học một cách bất hợp pháp. Phương thức thông thường là kết hôn với người dân sở tại để có quốc tịch, và để biện minh cho hành động hèn nhát, họ chạy theo các phong trào sinh viên phản chiến ở Pháp, Mỹ, Canada để  chống chiến tranh Việt Nam mà theo họ là do Mỹ và chế độ quân phiệt miền Nam chủ động. Họ được cộng sản lợi dụng để tuyên truyền và được phong danh hiệu là Việt kiều yêu nước. Sau 1975, nhiều đám sinh viên phản chiến phản quốc nầy từ Nhựt, Âu châu, Mỹ chạy sang Canada xin tị nạn cùng lúc với thân nhân của họ vừa di tản đến. Họ trương cờ đỏ sao vàng ở những tụ điểm của họ, một số xin về nước để lấy uy với bạn bè, nhưng chính phủ cộng sản lạnh lùng với họ, có khi còn bắt họ bởi lẽ cộng sản dư biết những Việt kiều yêu nước nầy chỉ là bọn hèn, theo đóm ăn tàn.

Từ cuối thập niên 1990 xuất hiện thêm một số Việt kiều yêu nước già, nguyên gốc là HO, có học và vô học, vì không hội nhập được vào xã hội định cư nên đi đi về về Việt Nam để sống với tiền xã hội của quốc gia định cư, một số  khác thất nghiệp muốn về VN để kiếm việc, làm ăn buôn bán. Để đạt được ý định, họ lập công với cộng sản bằng những mưu chước hèn hạ, phản bội lại đồng hương và đồng đội họ, xâm nhập vào các hội đoàn, cơ quan ngôn luận để quấy phá.  Nghị Quyết 36  nhờ sự tiếp tay của những Việt Kiều trở cờ phản bội nầy.

Nhiều người Việt tị nạn không biết hay xem thường  những  tác hại của Nghị Quyết 36 viện lẽ không làm chính trị.  Ban hành vào tháng 3 năm 2004, Nghị Quyết 36 nhằm mục đích chiêu dụ người Việt ở hải ngoại về nước và đem tài sản về nước để gọi là đầu tư, đồng thời tìm cách khống chế lực lượng người Việt ngoài nước. Nói chung, Nghị

Quyết 36 có thể tóm lược trong 5 điểm :
– Giúp người tị nạn trong việc sinh sống
– Giúp người tị nạn đoàn kết lẫn nhau
-Thu góp tiền bạc và chất xám
– Biện pháp đối với các thành phần chống lại chánh phủ và Đảng ở hải ngoại
– Tổ chức văn hóa vận và tình báo ở hải ngoại

Nhận định từng điểm, NQ 36 mang bản chất  gian xảo, trịch thượng . Làm sao CS có khả năng và uy tín giúp người Việt hải ngoại trong cuộc sinh sống trong khi họ đã đẩy đa số người dân trong nước đến chổ bần cùng và mất cả đạo lý, và càng tệ hại hơn, họ xuất cảng tệ trạng ăn cắp tràn lan tại những nơi mà cán bộ của họ đi qua, làm xấu xa dân tộc. Tại Nhật, Mã Lai, Thụy Điễn, nhiều cửa hàng treo bảng hiệu : Cảnh cáo Ăn cắp vặt,  No dogs, no Vietnamese.

Họ nói giúp người tị nạn đoàn kết với nhau, nhưng thực sự họ đưa công an và Việt kiều yêu nước xâm nhập các đoàn thể để gây đố kỵ, đánh phá nhau. Chuyện thu góp tài sản thì quá rõ, từ việc gởi tiền đến Việt kiều du lịch mang về  nước tiêu xài cung cấp cho cộng sản 12% GDP, duy chỉ có chuyện thu góp chất xám là một cuộc thảm bại .

Một số tác hại của NQ 36 đã thấy rõ trong một số công tác chiến lược như sau :
 Trường dạy tiếng Việt và sinh hoạt tập thể cho thanh thiếu nhi là lò huấn luyện, tuyên truyền

Tại những nơi có đông đảo người Việt, cán bộ cộng sản chủ động hay hợp tác với các đoàn thể, tư nhân  mở trường dạy tiếng Việt, đưa sách báo từ VN sang, hay soạn sách theo quan điểm tuyên truyền cho cộng sản. Những buổi sinh hoạt tập thể là những cơ hội thuận lợi để cán bộ hay thầy cô thân cộng rỉ tai, hướng dẫn những măng non theo tư tưởng cộng sản.  Tùy mức độ ảnh hưởng, chính sách văn hóa vận nầy tạo một tư tưởng chống đối của giới trẻ với ông cha trong công cuộc chống cộng.

Trong đại hội «Tổng kết 10 năm thực hiện NQ36 và công tác đối với người Việt nước ngoài » ngày 22 tháng 5, 2014, Thứ Trưởng Giáo Dục Trần Quang Huy đã có chỉ thị rõ rệt «…Cần sớm có quy chế về việc dạy  tiếng Việt cho người Việt nước ngoài, đặc biệt thế hệ thứ ba, thứ tư để việc kết nối giao lưu được thuận lợi…»

– Xâm nhập các cơ quan truyền thông

Cộng Sản đã tung ra hàng triệu mỹ kim để thành lập, hùn vốn để mua chuộc các cơ sở truyền thông ở hải ngoại, bề mặt chửi bới Cộng Sản linh tinh, nhưng thỉnh thoảng gài vào những bản tin, bài viết vận động chính trị chiến lược có lợi cho cộng sản. Trong bản tổng kết Hội nghị Người Việt nước ngoài lần thứ haitừ ngày 27-29 tháng 09 năm 2012  ở TP Hồ Chí Minh, Thứ Trưởng Nguyễn Thanh Sơn, Chủ nhiệm Ủy Ban Người Việt nước ngoài  đã nói rõ chương trình hành động : «Tăng cường công tác thông tin đối ngoại , tăng cường đầu tư cho các chương trình dành cho người Việt ở nước ngoài như đài phát thanh, TV, báo chí, thông qua tổ chức các buổi giao lưu văn hóa, nghệ thuật, triễn lãm tranh ảnh về đất nước, các hoạt động từ thiện, du lịch, sinh hoạt khoa học, sinh hoạt các nhóm trong cộng đồng người Việt hải ngoại…» 

Khuynh đảo, lừa gạt, xảo trá là sở trường của Cộng Sản. Chúng áp dụng kỹ chiến thuật tuyên truyền của Goebbels (Bộ Trưởng Thông tin Tuyên truyển của Đức Quốc Xã) : Nhắc đi nhắc lại hoài một sự việc không đúng sự thật, ban đầu  người ta không tin, lần lần người ta bán tin bán nghi sau cùng người ta tin là sự thật.  Internet  và báo chí là những phương tiện hữu hiệu  dể chúng bôi lọ những người quốc gia tranh đấu chân chính, làm yếu đi  lực lượng chống cộng. để từ đó chúng đưa người của chúng vào các hội đoàn. Nhiều tổ chức tranh đấu chính trị đã bị chẻ làm đôi, làm ba  và khi các cộng đồng hay tổ chức này bị chúng đánh cho yếu đi hay tan vỡ thì chúng dùng tiền để mua chuộc đám Việt kiều – Việt gian nhảy ra làm bình phong cho chúng hoạt động. Mặc dù chúng dùng mọi mưu chước nhưng cho đến nay, chúng vẫn không thành công lắm trong  công tác vận động quần chúng ở Bắc Mỹ, Úc và vài quốc gia ở Tây Âu.

Nhưng Cộng Sản có hai bộ mặt chồng chéo nhau :  dịu ngọt và bạo lực.
Tạp chí Cộng Sản gần đây đã viết :  «…Tính đến nay, có hơn 100 tổ chức chính trị phản động người VN ở hải ngoại đang nuôi chí phục thù nhằm  thực hiện ý đồ đen tối phục quốc. Cầm đầu các hội, các nhóm trên là những phần tử cực đoan, từng là ngụy quân ngụy quyền cũ, có nhiều nợ máu với cách mạng. Chúng đã, đang móc nối, cấu kết chặt chẻ với nhau và với bọn phản động trong nước để hoạt động chống phá cách mạng nước ta …» (TCCS. Phát huy vai trò của Cộng đồng  http://tapchicongsan.orgvn ngày 28/05/2013)

Chánh sách vừa  chiêu dụ vừa  khủng bố của Cộng Sản đã có tác dụng phần nào  trên các vùng đất có người Việt định cư ở Bắc Âu và Đông Âu, nơi có đông đảo người lao động xuát khẩu, di dân bất hợp pháp  và du sinh.  Trong thập niên qua, các tòa đại sứ hay lãnh sự Cộng sản đã nỗ lực thiết lập 13 cộng đồng người Việt theo chủ trương của NQ 36 : « … Nếu chúng ta phát huy cao độ các lợi thế của các lực lượng người Việt Nam ở nước ngoài để phân hóa, cô lập các lực lượng phản động thì chúng ta có thể hạn chế một cách hiệu quả, thiết thực các thế lực thù địch…». Mười ba cộng đồng cộng sản nầy là : 4 tại các quốc gia trước đây là cộng sản (Ba Lan, Tiệp Khắc, Nga, Đông Đức), 4 tại các quốc gia có nhiều lao động xuất khẩu (Hàn Quốc, Đài Loan, Qatar, Angola), 5 tại các quốc gia ít có người tị nạn (Na Uy, Thụy Điển, Đan Mạch, Phần Lan, Thụy Sĩ – ( chú thích : tại Thụy Sĩ còn có một cộng đồng chống Cộng của người Việt tị nạn). Các chủ tịch các cộng đồng nầy là người cộng sản, chỉ làm bù nhìn, việc điều khiển Cộng Đồng do sứ quán hay tòa lãnh sự đảm nhiệm theo quyết định Q12 năm 2008 (Mobiliser les Vietnamiens à l’étranger, p.50).

Ngày 18 tháng 8 , 2014, Trung ương đảng đã tổ chức một cuộc «mạn đàm» tại Praha (Tiệp Khắc) qui tụ những nhân vật cao cấp của Bộ Chính Trị từ trong nước và các đại sứ, đại diện 14 cộng đồng người Việt ở Đông Âu, Bắc Âu , kể cả Thụy Sĩ, Anh, Bỉ để «trao đổi công tác xây dựng tổ chức, vận động quần chúng, lôi cuốn giới trẻ tham gia và phát huy các sinh hoạt cộng đồng »

– Gởi sư quốc doanh ra hải ngoại lập chùa, tu viện

Chùa là nơi gia đình người Việt tị nạn  gặp nhau để lễ Phật, niệm kinh, và còn là nơi sinh hoạt xã hội, văn hóa. Biết như vậy,  Nguyễn Thanh Sơn, Chủ nhiệm Ủy Ban Người Việt nước ngoài đã ký kết với Hòa Thượng Thích Thanh Tứ (Tứ chớ không phải Thích Thanh Từ) Phó Chủ tịch Hội Đồng Trị sự Giáo Hội Phật giáo VN ngày 16 /07/2009 một văn kiện nhằm « phối hợp cộng tác phât sự ở nước ngoài, mở rộng quan hệ, hoạt động của giáo hội sang các nước có đông kiều bào sinh sống ». Từ mươi năm nay, tại hải ngoại có nhiều chùa, tu viện được thành lập, mà sinh hoạt chùa không theo truyền thống tôn nghiêm của  Phật pháp. Những ngôi chùa nầy tổ chức đại nhạc hội, du lịch, thi hoa hậu và nhiều sinh hoạt của đời thường. Một số thầy chùa, sư nữ  gốc là công an, tác phong không phù hợp với người tu hành, làm người phật tử chân chính chán ngán. Ngôi chùa trở nên cơ sở kinh tài cho cá nhân và đảng, sư quốc doanh làm công tác báo cáo, tuyên truyền cho chế độ. Nghị Quyết 36 đã làm tổn hại rất nhiều đời sống tâm linh của người tị nạn.

Người Việt  ở hải ngoại

Ngoài ra, chúng ta thường có thói quen gọi chúng ta thuộc cộng đồng người Việt hải ngoại (diaspora) mà Cộng Sản gọi là người Việt nước ngoài. Nếu từ ngữ nầy đúng với tất cả các sắc tộc khác nhưng đối với người Việt, có khi không đúng hẳn bởi lẽ trong số người Việt hải ngoại lại có thêm những người không phải là người tị nạn. Đó là những người xuất khẩu lao động, di dân kinh tế hợp pháp và bất hợp pháp, các du học sinh thân cộng hay theo Cộng. Hiểu như vậy, sự chính xác của từ ngữ sử dụng cần phân biệt theo nội dung và hoàn cảnh.

Bảng 1-   Tổng số người Việt tị nạn Cộng Sản ở hải ngoại

Quốc gia Số người Nguồn
Hoa Kỳ 1 548 450 US Census 2010
Úc    233 390 Census Explorer 2011
Canada    220 420 Canada Census 2011
Pháp    200 000 Các nhà biên khảo ở Pháp
Đức    125 000 Wikipedia và một số nguồn liệu
Anh      65 000 UK Census 2011& phỏng định
Tây/Bắc Âu    100 000 Các nguồn từ địa phương
Tổng cộng 2 492 260  

Nguồn: Lâm Vĩnh Bình. Giá Tự Do
Bảng 2– Số người Việt xuất khẩu lao động, du sinh, định cư 
hợp pháp  và bất hợp pháp tại hải ngoại (Việt Kiều)

Đông Âu Số người   Á Châu Số người
Nga  46 000   Đài Loan 180 000
Tiệp Khắc  50 000   Hàn Quốc 120 000
Ba Lan  20 000   Mã Lai    85 000
UKraine  10 000   Trung Quốc   30 000
Slovakia    5 000   Nhựt   38 000
Áo    5 000   Cambốt  600 000
Hungary    4 000   Thái Lan  100 000
Azerbeijan  10 000      
Trung Đông  10 000   Lào   20 000
Angola  40 000   Bangladesh   27 000
Cộng 200 000   Cộng 1 200 000
                               Tổng cộng : 1 400 000

 Nguồn :
– Người Việt ờ nước ngoài  www.vietkieu.info;
– Wikipedia,
– Migration Policy Institute.
– World Facts Book

Chú thích :  

Bảng thống kê trên, tuy xuất xứ từ các cơ quan thẩm quyền nhưng chỉ là những con số ước lượng gồm có :
 –  700 000 người Việt ở Cambốt, Thái Lan và Lào là người Việt đã  sống lâu đời nhiều thế hệ tại các quốc gia nầy, đại đa số đã nhập tịch.  Về người Việt ở Cambot, số thống kê chỉ là phỏng định vì quốc gia nầy không có thống kê. TheoWikipedia, và World Facts Book, người Cambốt gốc Việt chiếm 5% dân số tức khoảng 600 000 người. Bertrand Didier trong bài Vietnamiens au Cambodgevà  Annuska Derks trong A picture of the Vietnamese in Cambodia trình bày chi tiết các giai đoạn di cư, định cư, diện mạo của người Việt ở Cambốt  (có thể đọc online).

Migration Policy Institute thiết lập  thống kê người di dân VN (immigrants) vào tháng 9 năm 2013 dựa vào ước lượng của United Nations Population Division công bố một con số thấp hơn chỉ gồm người di cư xuất khẩu lao động : Cambot : 37 000, Lào : 11 000, Thái Lan : 6000.

–  700 000 người ở Đài Loan, Hàn Quốc, Mã Lai, Nhựt, Trung Quốc, Đông Âu , Nga, Bangladesh, Trung Đông và Phi Châu. Dân số VN tại các quốc gia nầy thuộc nhiều diện khác nhau :

– một số là cư dân hợp pháp phần lớn là phụ nữ lấy chồng người Đài Loan, Trung Quốc, Hàn Quốc, Mã Lai và những du học sinh tại các quốc gia Đông Âu, Nga, được nhập tịch tại các quốc gia nầy

–  một số là người xuất khẩu lao động và cư dân bất hợp pháp.

Như vậy tổng số người Việt ở hải ngoại là :
       – Người tị nạn Cộng sản : 2.500 000 người (số tròn) Bảng 1
       – Người Việt di cư kinh tế, xuất khẩu lao động, du học sinh, định cư bất hợp pháp :    1 400 000 người  Bảng 2 
Tổng cộng số người Việt ở hải ngoại : 3 900 000 người. 
Một cách dễ nhớ : 4 triệu người.

Nguồn : Lâm Vĩnh Bình, Giá Tự Do

Về tổng số người Việt ở hải ngoại, thống kê của nhiều người viết, ngay cả những nhà nghiên cứu khoa bảng thường có khuynh hướng khuếch đại con số, bởi lẽ thay vì sử dụng thống kê chính thức của các quốc gia sở tại, họ lại sử dụng những thống kê của Cục Người Việt nước ngoài của Cộng Sản mà bản chất là gian dối, thiếu chính xác. Đan kể như luận án tiến sĩ : Mobiliser les Vietnamiens de l’étranger : enjeux, stratégies et effets d’un nationalisme transnational của Christophe Vigne do Institut de recherche sur l’Asie du Sud-Est contemporaine (IRASEC) xuất bản năm 2012 cho biết là người Việt ở hải ngoại là 4.3 triệu người trong đó người Việt ở Mỹ là 2.2 triệu (thay vì 1.5 triệu) và ở Canada là 250 000 (thay vì 220 000).  «Le RSVN estime à environ 4.3 M le nombre de Vietnamiens résidents à l’étranger. La communauté vietnamienne des États-Unis est de loin la plus nombreuse avec 2.2M de personnes. Environ 250 000 Viet Kieu vivent au Canada, 120 000 en Allemagne et 60 000 en Russie…(p. 13).

Kết luận

Chúng tôi vừa phân tích hai từ ngữ người tị nạn và Việt kiều để phân biệt hoàn cảnh lúc ra đi và vị trí chính trị đối với chế độ cộng sản. Tuy nhiên, khi phải nhắc đến một từ ngữ  khác có chữ kiều là kiều hối (mà cộng sản dùng thay cho danh từ ngoại tệ), cái biên giới giữa người tị nạn và Việt Kiều như không còn nữa bởi cả hai đều dùng kiều hối để nuôi dưỡng và củng cố chế độ trong nước.

Thật vậy, kể từ khi Clinton bắt tay với VN năm 1995, người Việt tị nạn về nước ào ạt vì đủ thứ lý do, thăm gia đình, du lịch, du hí… Thật là khó hiểu khi nhiều người đã ra đi tìm cái sống trong cái chết để vượt biển, vượt biên sau những ngày đói rách, khổ nhục hay bị lao tù, và  trên đất mới, sau đó cũng không bao lâu,  họ lại quay trở về để tiếp tục luồn cúi, nịnh bợ  công an, cán bộ phường xã, những người trước đó không lâu là kẻ thù của họ. Vui thú, vinh quang gì ? Cứ mỗi lần Tết đến, có khoảng nửa triệu người về VN ăn Tết, mỗi người mang về VN để chi tiêu trung bình khoảng 4000 mỹ kim, như vậy Cộng sản có được dễ dàng ít nhất 2 tỷ mỹ kim kiều hối chỉ trong hai thángNgoài raviệc gởi tiền về VN triền miên từ 40 năm nay để nói là giúp đỡ thân nhân cũng là hiện tượng cần suy nghĩ, bởi lẽ chính số kiều hối khổng lồ nầy đã nuôi dưỡng, củng cố chế độ và duy trì một lớp thân nhân ỷ lại lười biếng, thỏa hiệp với công an để được dễ dàng trong cuộc sống. Dưới lăng kính nầy, người tị nạn có khác gì những Việt kiều yêu nước hay xuất khẩu lao động thân cộng ?

Theo Viện Nghiên cứu Quản Lý Kinh Tế Trung Ương (Central Institute for Economic Management  CIEM), « tính từ năm 1991 đến 2013, lượng kiều hốigởi về hơn 90 tỷ mỹ kim, là chiếc phao cứu tinh cho nhiều doanh nghiệp và là nguồn tài chính quan trọng cho quốc gia. Số tiền trên không kể đến 28% «kiều hối chui» không qua đường dây chính thức và những khoản tiền tiêu khi Việt kiều về thăm nhà. Chỉ năm 2013, số kiều hối gởi về là 11 tỷ. Mỹ là quốc gia chuyển kiều hối về VN nhiều nhất (57% trong tổng số  kiều hối chính thức), kế đó là Úc (khoảng 9%), Canada (8%), Đức (6%), Pháp (4%) . Kiều hối là nguồn vốn thứ hai tại VN sau FDI (chú thích của người viết : Foreign Direct Investment là tiền ngoại quốc đem vào VN đầu tư) giúp tăng tiết kiệm, đầu tư, giảm nợ, cải tiến bảng xếp hạng tín nhiệm quốc gia, giúp ổn định tỉ giá, cán cân thanh toán và tăng dự trử ngoại hối . Tóm lại, kiều hối dùng để trả sinh hoạt hằng ngày, đầu tư vào sản xuất kinh doanh và trả nợ».    (Cứu tinh của nền kinh tế VN /Alan Phan – ngày 18/12/2014.)

Thông tin trên phát xuất từ một cơ quan kinh tế chiến lược đầu não của cộng sản đã cho thấy không phải là nhóm Việt kiều Đông Âu, hay nói chung những Việt kiều thân Cộng đã gởi tiền về nước để nuôi chế độ mà chính đa số làngười tị nạn. Chỉ tại  5 quốc gia có đông đảo người tị nạn,  đặc biệt là Hoa Kỳ, đã  đóng góp hàng năm cho cộng sản VN 84% ngoại tệ. Có gì phi lý hơn, khi người Việt ở Mỹ, Úc, Canada, Pháp, Tây Đức là thành trì chống Việt Cộng, nhưng đồng thời cũng là đại ngân hàng  tài trợ cho Việt Cộng. Giải quyết cái phi lý nầy phải là chuyện số một phải làm, tuy đã muộn màng lắm rồi, trước khi nói đến những chuyện tranh đấu khác.
 
Lâm Văn Bé
01/2015

2108 – HẸN GẶP LẠI HÀ NỘI , SÀI GÒN

 
Image may contain: outdoor
Image may contain: tree, plant, sky, outdoor, nature and water
Image may contain: 1 person

Tran Khai Thanh Thuy added 3 new photos.

 

2108 – HẸN GẶP LẠI HÀ NỘI , SÀI GÒN

Trần Khải Thanh Thủy

Cho đến giờ phút này nhiều người Việt Nam trong nước cũng như Hải ngoại vẫn phân vân không hiểu cộng sản Việt Nam thân Mỹ hay thân Tàu? Rồi “Tổng Trọng tuyên bố:“ Đánh chuột nhưng không được làm vỡ bình, vậy đánh “tham nhũng mạnh thế thì bình có ảnh hưởng gì không”? v.v Thưa, đó là những câu hỏi của vài năm trước đây, khi tổng lú bắt đầu leo lên chức đảng trưởng .
Người viết bài này xin khẳng định, cộng sản Việt Nam chẳng thân ai cả, chỉ thân tiền, khi Trung Quốc có tiền thì chúng ngả theo, nhưng rồi bị Trung Quốc gài bẫy, dẫn dụ, nhả ra thì ít mà lừa đảo thì nhiều…Càng ngày càng lấn lướt phá hoại đến mức cả dân tộc rơi vào họa diệt chủng còn đảng cộng sản cũng đánh đấm nhau đến lấm lưng, rách bụng, trắng mắt trắng tay mới thôi …Cho đến lúc này, khi ngân sách cạn kiệt, nợ công lên đến kịch trần, buộc phải tuyên bố giải thể để vỗ nợ ngân hàng thế giới là điều khó lòng tránh khỏi, chúng mới chịu ngả sang phía Mỹ qua việc cho thuê Vịnh Cam Ranh với mức giá 200 triệu USD/năm. Mức giá mà cả anh cả ngã ngựa Liên Xô và anh hai bành trướng Trung Cộng không thể chấp nhận nổi, chỉ có Mỹ là Ok.

Ngầm bắt tay với Mỹ, chẳng phải vì đảng muốn tìm đồng minh lớn để thoát Trung hay dạy cho Trung cộng một bài học nhớ đời, cũng chẳng phải vì Mỹ muốn bảo vệ quyền lợi chủ quyền biển đảo cho Việt Nam, nhằm xóa sổ đảng cộng sản, đem lại độc tập tự do như nhiều người trông ngóng…Đơn giản vì hai bên cùng có lợi, Mỹ muốn thuê Vịnh Cam Ranh vì biết rõ lợi thế của Vịnh này từ khi còn đóng quân trên đó trong suốt thời kỳ chiến tranh Việt –Mỹ( 1955-1973). Trong cách nhìn của người Mỹ, Vịnh Cam Ranh là một cảng biển nước sâu tốt nhất Đông Nam Á, thích hợp làm nơi tàu bè trú ẩn khi biển động cấp 8, 9, lại có thể tiếp nhận được tàu sân bay tải trọng lớn 110.000 DWT (dead weight tonnage), hoặc tàu khách có dung tích khủng 100.000 GRT(gross tonage) Nếu cần, Cảng có thể tiến hành sửa chữa, đóng mới các công trình biển như giàn khoan sâu đến 200m nước, chưa kể Cảng có thể tiếp nhận 18 tàu cùng lúc và tổng cộng 185 tàu mỗi năm. Điều quan trọng nhất trong thời điểm này là bộ quốc phòng Mỹ có thể điều quân ra bất kỳ đảo nào ở Nam Hải nếu Trung Quốc cố tình gây hấn. Chỉ vì sự qúa quắt của Trung cộng, muốn độc chiếm biển đông, muốn qua mặt Mỹ để trèo lên vị trí bá chủ toàn cầu, khiến Mỹ phải hành động. Điều này, ngay khi vừa nhậm chức (ngày 20 -1 -2017) tổng thống Donal Trump đã nhận được lời chúc mừng từ bà Theresa Mary May, (thủ tướng Anh quốc) kèm lời nhắn nhủ chân tình: “Kể từ 1945 đến nay Mỹ và Angle đã phối hợp nhịp nhàng tích cực để ổn định tình hình và duy trì trật tự thế giới, đặc biệt 36 năm trước, ngài tổng thống Reagan và Mrs Thatcher – những người tiền nhiệm vĩ đại của hai nước chúng ta đã làm được một việc động trời là không hề tốn một viên đạn nào đã làm sụp đổ toàn bộ hệ thống Đông âu, đồng thời chia nước Nga thành 24 mảnh. Tôi hy vọng khi chính thức trở thành vị tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ, hai nước chúng ta sẽ tiếp tục duy trì sự ổn định thế giới như trước kia, giúp thế giới thoát khỏi họa da vàng”

Khi nhắc tới cụm từ này, hẳn người Việt Nam chúng ta ai cũng biết rõ “họa da vàng” mà bà thủ tướng Anh đề cập đến ở đây chính là Trung Cộng. Đơn giản vì Nhật Bản, Nam Hàn đã là đồng minh của Mỹ từ lâu, Việt Nam, Bắc Hàn chỉ là thứ tép riu, lạc hậu, bảo thủ, không đáng ngại. Điều mà bà nhắc nhở Donal Trump đầy lo ngại chính là người Trung quốc có mặt khắp thế giới, đi đến đâu là lấy vợ bản địa, sinh con đẻ cái rồi lập làng, lập phố, lập tiêm ăn, hãng xưởng hoặc cơ sở massge để kéo đàn kéo lũ họ hàng, làng nước từ cố quốc sang, kéo theo cả tư tưởng bành trướng và sự cạnh tranh khốc liệt với dân bản địa. Thời điểm bà Theresa phát biểu, nước Anh đang xảy ra một cuộc khủng hoảng lớn về hàng tiêu dùng.. Hàng nghìn siêu thị lớn nhỏ tại Anh sạch bách các loại thực phẩm, hoa quả cũng như vật dụng sinh hoạt, đặc biệt là các loại sữa bột Aptamil và Cow & Gate… Sự việc được các nhà quản lý thông báo khẩn cấp cho nhau khiến thanh tra kinh tế phải vào cuộc. Khi đó cả nước Anh mới té ngửa ra là dân Trung Quốc tràn sang du lịch đông qúa, chưa cần thăm thú gì, đã đổ xô vào các cửa hàng lớn nhỏ để lũ lượt khuân hàng về nước bán kiếm lời, cứ 1 vốn kiếm 1,5 đến hai, ba “lời”. Cho dù ban quản lý đã ra xác lệnh mỗi người chỉ được phép mua 2 hộp sữa hoặc bất kể các loại hàng gì cũng vậy, mà người Trung Quốc vẫn xếp hàng lũ lượt, chen lấn, xô đẩy, mỗi ngày từ 10 đến 12 tiếng đồng hồ để ôm hàng, khuân hàng, sắp xếp số hàng mua được la liệt khắp khu vực lối ra vào quanh siêu thị, ga xe lửa hoặc bus station, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới nếp sống ổn định hài hòa của người dân bản địa…

Vốn coi mình là “học trò” của cố tổng thống Ronald Reagan, Donal Trump ảnh hưởng rất lớn từ người thầy của mình, khẩu hiệu ông nêu ra khi tranh cử là:” làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại” trùng với khẩu hiệu của tổng thống Reagan 36 năm trước đó. Vì vậy trước bối cảnh Trung Quốc lấn lướt về mọi mặt, lôi kéo người và các hãng xưởng sản xuất từ Mỹ sang, gây tỷ lệ thất nghiệp lớn tại Mỹ. Trong khi cán cân thương mại mậu dịch lại thâm thủng nghiêm trọng…Lợi dụng sự buông lỏng của Mỹ, Trung Quốc xuất khẩu ồ ạt tràn lan các mặt hàng (bao gồm cả hàng hóa kém chất lượng) song số lượng hàng nhập từ Mỹ về lại chẳng chiếm bao nhiêu, đã thế còn cùng Nga lập quỹ tiền tệ để làm giảm giá trị thực của đồng USD trên thế giới, đòi biến biển đông thành ao nhà, cấm các nước được giao lưu trên biển nếu không chịu nộp lệ phí. Mua các hãng xưởng lớn có uy tín lâu đời tại Mỹ và Anh Quốc, nhằm trèo lên đầu Anh, Mỹ, hòng thay đổi trật tự thế giới…Điều đặc biệt lo ngại với Mỹ kể từ 2003 đến nay là trong số 10.000 visa theo diện EB-5* mỗi năm, chiếm tới 90% là người Trung Quốc (tăng đột biến trong nhiệm kỳ thứ 2 của Obama) khiến chính phủ phải đặt họ trong diện xem xét đặc biệt, để số người Mỹ gốc Trung trong tương lai không chiếm qúa đông so với các sắc dân khác.
Để thực hiện ứơc mơ làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại, xứng danh là cường quốc số 1 thế giới, Trump không thể khoanh tay ngồi yên nhìn Tập Cận Bình đảo lộn thế giới theo chiều hướng xấu, vừa xã hội chủ nghĩa mang màu sắc Trung Quốc, vừa bóc lột đàn áp dân chủ nhân quyền rồi cậy là nước lớn hiếp đáp hàng loạt các nước nhỏ, đặc biệt là láng giềng Việt Nam. Thấm thía lời nhắn gửi của Bà Theresa, đồng thời muốn theo gương người thầy vĩ đại là Reagan, Trump thực sự muốn chia Trung Quốc thành 5, 7 mảnh để họ Tâp cùng 1 tỷ 3 người Trung Quốc không còn là hiểm họa da vàng đối với thế giới, đặc biệt là Anh và Mỹ nữa. Nếu vậy chỉ còn cách khống chế Trung Quốc trong hai lĩnh vực kinh tế và quân sự tại biển đông. Vì thế Vịnh Cam Ranh của Việt Nam là cứu cánh số một cho nước Mỹ trong thời điểm cực kỳ quan trọng này.

Trước đó tờ Văn Hối ở Hong Kong liên tục đưa tin “ Hoa Kỳ đang tìm cách thuê Cam Ranh, để hoàn tất chiến lược “bao vây” Trung Quốc ở Biển Đông”. Tờ báo này khẳng định: Nếu thuê được Cam Ranh, Mỹ sẽ hoàn tất cm tam giác bao vây Trung Quốc, vì hiện tại Mỹ đã có hai cảng ở đảo Guam và Changi (Singapore) rồi. Vì vậy- tờ báo này nhấn mạnh “quyền lợi Trung Quốc sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng nếu Mỹ sử dụng Vịnh Cam Ranh để can dự sâu hơn về vấn đề biển đông”. Và “So với mọi căn cứ hải quân của Trung Quốc, Vịnh Cam Ranh của Việt Nam có nhiều khả năng hơn hẳn để điều quân ra bất kỳ đảo nào ở Nam Hải”. Hơn nữa kể từ 1973, trướcụ khi rút quân và tàu bè ra khỏi Cam Ranh, Mỹ vẫn để lại một số kho hàng chứa các loại tài liệu vũ khí bí mật mà cả Nga và Trung Quốc không thể phá khóa hoặc giải mã nổi. Vì vậy chuyến trở về lần này của Mỹ đơn giản hơn nhiều so với việc phải bắt đầu lại từ đầu .

Thực chất, từ năm 1978, sau khi đã hất cẳng được “con hổ giấy Mỹ” khỏi Việt Nam, lãnh đạo cộng sản đã cho Nga thuê vịnh trong vòng 25 năm. Năm 1989, nhờ liên minh quân sự giữa 2 cường quốc lớn nhất nhì thế giới là Anh, Mỹ mà Liên Xô tan vỡ; chính phủ Nga nhận kế thừa hợp đồng tới năm 1993 thì nền kinh tế rơi vào tình trạng kiệt quệ, phá sản. Lương hưu trí của một sĩ quan quân đội chỉ đủ mua 12 chiếc bắp cải, nên không ít vụ án thương tâm xảy ra. Ngay tại khu vực lĩnh lương, 11 đồng đội cũ gặp nhau xếp thành hàng dọc và khẩn khoản nhờ người chỉ huy cũ của mình bắn xuyên táo để được ra đi vĩnh viễn, thoát khỏi sự co thắt của dạ dày cùng những nỗi thất vọng thường xuyên trong đầu…(2) Chính vì thế, chính phủ Nga quyết định rút gần như toàn bộ quân đội ra khỏi khu vực vịnh, chỉ để lại một số ít nhân viên kỹ thuật tình báo để thám thính, theo dõi mọi hoạt động của Trung Quốc. Đầu năm 2002, khi chuẩn bị kết thúc hợp đồng, liền được phía Việt Nam nhắc nhở “Nếu Nga muốn tiếp tục ở lại, phải trả tiền thuê hằng năm là 200 triệu Mỹ kim”. Tất nhiên ông anh cả không thể chấp nhận cái giá “Giời ơi, Vịnh hỡi” như thế được liền lặng lẽ bỏ cuộc. Ngày 2 tháng 5 năm 2002, khi hợp đồng vẫn còn hiệu lực trong hơn 7 tháng, Nga đã tức tốc hạ cờ và bực tức bỏ đi . .

Trước tình trạng “Vịnh bỏ không, nhà nghèo đói”, nhưng không thể tư duy theo kiểu “thằng bờm”, đổi quạt mo lấy nắm xôi được, Kể từ 2004 đến nay, Việt Nam quyết định chuyển sang mục đích dân sự, cụ thể sẽ xây dựng sân bay quốc tế, Vùng Cảng Tự do Clark như Philippines (3). Loay hoay mười năm vẫn không khắc phục được tình trạng hư hỏng nặng nề do ông anh cả khối xã hội chủ nghĩa để lại , cũng như thực hiện các kế hoạch mà Bộ Quốc phòng đề ra “ đầu tư xây dựng Khu dịch vụ hàng hải và cung ứng tàu biển gồm sữa chữa, đóng mới tàu biển và công trình dầu khí biển, nâng cấp thành cảng quốc tế có cơ sở hậu cần hiện đại, uy tín, sánh ngang với các hải cảng lớn trên thế giới để hàng thế kỷ sau vẫn không bị lạc hậu. Tiếp nhận tàu sân bay tải trọng lớn, tàu khách có dung tích khủng, sửa chữa, đóng mới các công trình biển như giàn khoan” v.v và v.v lại trong tình trạng “anh cả, anh hai” hằm hè nhau, cho anh này sử dụng thì mất…tiền viện trợ của anh kia, hoặc cho Mỹ thuê thì sợ bị mất mối quan hệ lệ thuộc với láng giềng Trung Quốc, bị “Bá bành” dạy thêm một bài học như hồi tháng 2- 1979…nên cứ phải gồng mình giữ… “quạt”. Hàng tỉ tiền Hồ đã chìm xuống đáy vịnh mà cả đám “quân hại nhân dân”(4) vẫn không đổi được “nắm xôi” nào cho Việt Nam. Cuối cùng, trước sự liên tục chơi đểu của anh hai Trung Quốc( Kẻ đan lồng thì ít mà sập bẫy thì nhiều) cùng món hời mà “Đế Quốc Mỹ” đem lại, ngày 30-5- 2017, cả bầu đàn thê tử nhà Nguyễn Xuân Phúc hớn hở kéo nhau sang Hoa Kỳ chầu trực để ngày 4-6 chính chức ký hợp đồng cho chính quyền của tổng thống Trump toàn quyền sử dụng vùng Vịnh này. Đó cũng là lý do Trump quyết định gặp riêng “chủ tiệm nước” trần Đại Quang để “mở hàng” trong những ngày diễn ra hội nghị Apec. Khỏi phải nói Tập Cận Bình đã tê tái, thất vọng đến mức nào khi không thể nào “sập bẫy” được con Hổ thật Donal Trump. Trước đó, gã đả hổ (Mỹ) và diệt ruồi (Việt Nam) này đã ra lệnh mở cửa Tử Cấm Thành –vốn là nơi đặc biệt sang trọng trong lịch sử Trung Hoa để cùng vợ đón tiếp hai vợ chồng Donal Trump. Cả khu vực rộng lớn hàng nghìn mét vuông chỉ có 4 người, đám cảnh vệ, quân đội, công an chỉ được phép giám sát bên ngoài, cấm không được bén mảng tới (khác hẳn cách đón tiếp giản dị, coi thường của Donal Trump khi Tập sang Mỹ). Làm điều này, Tập hy vọng sẽ tranh thủ tình cảm của Trump trong lĩnh vực Biển Đông cũng như cân bằng Thương Mại giữa hai nước, đồng thời giữ chân nhiều hãng xưởng lớn của Mỹ ở lại Trung Quốc v.v Thay vì ra lệnh dội 59 quả hỏa tiễn Tomahawk xuống Syria trước mặt Tập, Trump không ngần ngại dội cho Tập một gáo nước lạnh tê tái cho đến tận lúc xuống mồ: “Ngài vì quyền lợi của nước ngài, tôi cũng phải vì quyền lợi của nước chúng tôi. Sự trao đi và đổi lại phải bằng nhau. Ngài không thể lợi dụng nước Mỹ để xuất cảng tràn lan mà không quan tâm đến việc nhập hàng từ Mỹ về được. Càng không thể cậy là nước lớn mà uy hiếp các nước nhỏ. Chúng ta sẽ cạnh tranh lành mạnh, sao cho không chỉ riêng khu vực Châu Á mà cả thế giới đều giàu theo cách thức của mình.” Khỏi phải nói Tập Cận Bình đã đắng họng, và bị cô lập đến mức nào khi vác mặt sang dự hội nghị Apec tại Việt Nam. Trong khi tất cả lãnh đạo trên thế giới cùng vây lấy Trump như biểu hiện của tình hữu nghị, tôn trọng, tin tưởng, yêu quý nhau, thì Tập cúi đầu trong tiếng bước, một mình lẻ bóng tít tận rìa hành lang, tự gặm nhắm nỗi cô đơn của mình. Ngay cả “chủ tịêm nước” Trần Đại Quang, với tư cách chủ nhà, từ lâu vốn thuần phục Trung Quốc như chuột sợ mèo, giờ cũng quay lưng lại, như thể đọc được dã tâm trong đầu Tập. “Mày định mượn tay Trọng lú đánh tao dưới chiêu bài “chống tham nhũng”, rồi tung tin tao đau yếu phải đi Nhật Bản chữa bệnh” để chiếm ghế, hất cẳng tao, khiến tao phải dạt vào tận Quân khu 7 ở Biên Hòa lánh nạn, nhưng giờ thì tình thế thay đổi rồi, chậm nhất tháng 6-2018, Trọng cũng phải về vườn vì lú thôi. Cho dù không tham, không nhũng như nhiều quan chức cộng sản khác nhưng việc làm thất thoát 3.000 Tỷ VND tại khu đô thị Ciputra dưới thời ông ta làm chủ tịch Thành phố Hà Nội không thể chìm vào dĩ vãng được. Ở Việt Nam, tay lãnh đạo nào chẳng nhúng bùn, nhúng máu đồng bào, đồng chí, chỉ khác nhau ở mức độ vấy bẩn mà thôi”? Bây giờ tao đã bắt được tay ông Trump rồi, riêng số tiền sửa chữa nâng cấp Cảng đã lên tới vài tỷ USD, lại tiền thuê hàng năm nữa. Mày biết rõ điều này mà. Cho dù liên tục sai người từ Trung Quốc sang dặn dò, nhắn nhủ hoặc bắt người của chúng tao sang để đe nẹt, hù dọa: “ không được đi đêm với Mỹ, không được để Mỹ lợi dụng”…nhưng thời thế thay đổi rồi, liệu đường quay về bảo vệ cố quốc đi kẻo bị Mỹ xơi tái như Liên Xô năm 1989 đấy”.

Niềm mong ước bấy lâu nay sắp thỏa nỗi chờ…Chỉ còn vẻn vẹn vài ngày nữa là bước sang thềm 2018. Lực lượng Hải quân Mỹ sẽ sớm có mặt tại Việt Nam để tiếp nhận lại căn cứ quân sự trước kia của mình. Sau đó sẽ vô hiệu hóa đường lưỡi bò 9 đoạn trên biển, cũng là yêu cầu Trung Quốc dỡ bỏ các đảo nhân tạo và các vọng giác đài đã và đang xây dựng trái phép. Nếu Trung Quốc còn tỏ thái độ khiêu khích , ngang ngạnh, coi thường, hoặc cố tình bài bây lập tức sẽ bị Mỹ cô lập, thông qua các mối quan hệ với các đồng minh như Ấn Độ, Phi Líp Pin, Úc, Nhật Bản, thậm chí không còn đường ra biển nữa…như thế thì Tập chỉ còn nước khóc bằng tiếng Hán.

Bàn cờ thế sự Việt Nam nhờ chính sách xoay trục sang Châu á thành công của Mỹ cũng thay đổi từng ngày. Trước tiên là chấm dứt chính sách đu dây giữa Tàu và Mỹ, đồng nghĩa với việc thay đổi thể chế đa nguyên, đa đảng theo sự chỉ đạo, dẫn dắt và đòi hỏi của nước đồng minh lớn. Nền tảng, khung sườn mới cho nhà nước Việt Nam sắp tới sẽ là thể chế tương tự như Việt Nam Cộng Hòa 43 năm trước cùng biểu tượng cờ vàng ba sọc đỏ của tổ tiên, dân tộc từ thời vua Thành Thái truyền lại, ứng với câu truyền khẩu nằm lòng của người Việt Nam: “Tượng thờ dù đổ vẫn thiêng, Miếu thờ dù đổ vẫn nguyên miếu thờ”. Sự hy sinh của 58 nghìn người Mỹ và hàng chục nghìn người lính Việt Nam cộng Hòa không thể vô nghĩa. Trong đoàn quân “tấp nập lên đàng hồi hương” của năm 2018, người viết bài này chắc chắn sẽ có mặt để cùng mọi người dọn dẹp bãi rác xã hội chủ nghĩa, đón những người con ưu tú từ trong tù trở về để cùng họ và cộng đồng tái thiết một chế độ xã hội dân sự mới nghìn lần tử tế, tốt đẹp hơn.
. Tuy muộn hơn so với dự định 3 năm, song điều mọi người tiên liệu “hẹn gặp lại Sài Gòn” từ 2015 đến nay nhất định sẽ thành hiện thực, Hãy chờ(5).

Cali mùa giáng sinh 2017
TKTT
————————————
1. EB-5 (viết tắt của Employment Base Fifth) là chương trình xin thẻ xanh Mỹ an toàn và nhanh nhất dành cho người nước ngoài đến Mỹ theo hình thức đầu tư với số vốn 500 ngàn USD/suất) 
2.Đỉnh điểm của cuộc khủng hoảng này diễn ra từ ngày 3 đến 13 tháng 10 -1993, những người biểu tình đã vượt qua các hàng rào cảnh sát quanh nghị viện, chiếm các văn phòng thị trưởng và tràn vào trung tâm truyền hình Ostankino khiến gần 2,000 người chết, vô số người bị thương
3. Căn cứ Không quân Hoa Kỳ nằm trên đảo Luzon, Philippines (1903 – 1991), sau khi Mỹ rời đi, căn cứ này được xây dựng thành sân bay quốc tế Clark, Vùng Cảng Tự do Clark và Thành phố Không quân của Philipines.
4. Quân đội nhân dân nói lái thành quân dận nhân đôi, theo ngôn ngữ Việt Nam, nhân đôi cũng có nghĩa là nhân hai,vì thế quân dận nhân hai lái lại là quân hại nhân dân, đúng cả nghĩa ẩn và nghĩa thực.
5. Điển bút của bà chúa Liễu Hạnh tại đền Ngọc sơn năm 1938 : 
Chó mừng tân chủ rỡ ràng
Bốn phương tấp nập lên đàng hồi hương
Long Hoa muôn thuở biên cương
Việt Thường con cháu Tiên Rồng vẻ vang(6).
Ý nói Năm mậu Tuất, Việt Nam có chủ mới, đồng bào hải ngoại tấp nập về quê.. Sau lễ hội long hoa, trùng phùng, là sự trường tồn, bền vững của Việt Nam, biên cương muôn thưở từ nay không còn bị “nước lạ” đe dọa, xâm lấn. nữa.
6. Việt Thường là tên cũ của đất mẹ Việt Nam