Đối với cơ thể người, chân có vai trò vô cùng quan trọng

Kimanh Tampa Florida

Đối với cơ thể người, chân có vai trò vô cùng quan trọng. “Cây già rễ cằn cỗi trước, người già chân thoái hóa trước.” Theo thời gian, khi tuổi tác ngày càng cao, cơ thể lão hóa cũng nhanh hơn. Lúc này, chân là bộ phận có dấu hiệu “già” đi đầu tiên. Do sự ma sát mài mòn của khớp gối, nên một lượng lớn canxi ở xương chân bị mất đi, chức năng của cơ xương suy giảm, những điều này đều sẽ khiến chân ngày càng suy yếu.

Ở Việt Nam bệnh khớp đang ngày càng phổ biến và có nguy cơ trẻ hóa khi độ tuổi trung bình mắc các bệnh chỉ từ 40 – 50, trong khi con số này trên thế giới là trên 70 tuổi.

Đặc biệt là sau tuổi 40, cơ thể chúng ta sẽ có dấu hiệu lão hóa rõ rệt hơn, chân yếu đi rất nhanh cũng như xuất hiện nhiều căn bệnh ở chân. Vì vậy, việc làm thế nào để bảo vệ chân trở thành điều quan trọng trong việc chăm sóc sức khỏe. Vậy thì cơ thể sẽ có những biểu hiện gì khi chân bắt đầu “già” đi?

  1. Số lần bị chuột rút tăng lên rõ rệt

Chuột rút có rất nhiều kiểu, thông thường thì chúng ta sẽ bị chuột rút nếu xương thiếu canxi. Hoặc chuột rút có thể xảy ra khi vận động mạnh, đây là hiện tượng bình thường. Tuy nhiên, nếu thường xuyên bị chuột rút khi tập thể dục hàng ngày thì cần phải lưu ý, đây có khả năng là dấu hiệu của bệnh loãng xương.

  1. Lạnh chân

Ngay cả khi thời tiết rất nóng bức, nhưng vẫn cảm thấy lạnh ở chân, người lớn tuổi gặp phải hiện tượng này là rất bình thường. Tuy nhiên, nếu hiện tượng này xảy ra ở người trung niên hoặc thanh niên thì cần phải lưu ý, bởi vì có khả năng cao là do vấn đề lưu thông máu ở chân hoặc bệnh thoát vị đĩa đệm thắt lưng.

  1. Thường xuyên đau khớp

Xương, đặc biệt là khớp sẽ bị mòn sau một thời gian dài sử dụng, cũng giống như máy móc vậy. Đặc biệt là khi tuổi càng cao, chất lượng xương càng giảm, xương dễ gãy và khớp hông, khớp gối chịu lực trở nên yếu ớt hơn, gặp tình trạng khó chịu khi ngồi xổm hoặc nhảy v.v… Trong trường hợp nghiêm trọng, sẽ có cảm giác đau dù không di chuyển. Nữ giới có thể cảm thấy đau lưng và tê chân nếu đứng trong một thời gian dài. Điều này cho thấy sự lão hóa ở chân đã bắt đầu và các khớp xương đã xuất hiện nhiều vấn đề.

  1. Chân giảm độ linh hoạt

Theo thời gian, có rất nhiều người sẽ nhận ra mình không còn linh hoạt khi vận động như trước nữa, hai chân lại không chịu nghe lời, cứ chậm hơn một nhịp, thậm chí là vài nhịp. Do độ ẩm trong bắp chân thấp, khiến các khớp bị cứng và không đủ linh hoạt.

5 cách bảo vệ chân hữu hiệu nhất 

a)Thường xuyên mát xa lòng bàn chân

Ở lòng bàn chân có rất nhiều huyệt đạo. Thường xuyên chà xát bàn chân và xoa bóp lòng bàn chân không chỉ giúp loại bỏ mệt mỏi, mà còn tăng cường sức khỏe và cải thiện sức đề kháng của cơ thể. Ngoài ra, bạn cũng nên ngâm chân bằng nước ấm, nhằm thúc đẩy lưu thông máu ở chân và có tác dụng rất tốt trong việc cải thiện chức năng của chân.

b)Thường xuyên xoa bóp bắp chân

Bắp chân có nhiều cơ bắp và mỡ hơn những nơi khác của chân, sự lưu thông máu cũng kém hơn. Do đó, xoa bóp bắp chân có tác dụng rất tốt để ngăn ngừa lão hóa ở chân.

Cách thực hành cụ thể như sau: Cúi người hoặc ngồi, hai chân thả lỏng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ bắp chân bằng hai tay, liên tục vỗ nhiều lần, cuối cùng nắm cả hai tay trên bắp chân và xoa tròn lặp đi lặp lại.

c) Chú ý giữ ấm

Khi trời lạnh, tốt nhất là nên chú ý bảo vệ đầu gối. Bảo vệ khớp gối khỏi chấn thương và ngăn ngừa cảm lạnh, hỗ trợ lưu thông máu, phòng ngừa các bệnh về khớp.

d) Đừng vận động quá sức

Thông thường, người trung niên và người cao tuổi nên kiểm soát bước đi trong khoảng 6.000 bước, tương đương với 5 km là đạt được hiệu quả của việc tập thể dục. Đồng thời, giúp tránh tổn thương khớp hoặc xương và các bệnh thoái hóa xương.

e)Thường xuyên kéo dãn các ngón chân

Ngồi trên ghế, duỗi thẳng chân, gập người về phía trước và dùng hai tay kéo ngón chân về phía sau 30 lần. Động tác này có thể tăng cường lực ở chân và ở eo hông giúp ngăn ngừa lão hóa.

-Kiến Thức Thú Vị

Sưu tầm: Vivian Phạm


 

BỞI CHỌN LỰA – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Nước Trời “như kho báu chôn giấu trong ruộng”, “như viên ngọc quý người kia tìm được”.

“Vận mệnh được quyết định, không bởi tình cờ, nhưng bởi những chọn lựa. Bàn cờ kết thúc, vua và tốt cùng quay trở lại chiếc hộp!” – Ngạn ngữ Ý.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay nói đến một điều gì đó được quyết định không bởi tình cờ, nhưng ‘bởi chọn lựa’; nhưng trước khi chọn lựa, bạn phải luôn tìm kiếm và tiếp tục khám phá!

Tin Mừng trình bày hai dụ ngôn rất vắn và khá giống nhau! Kho báu trong ruộng được phát hiện gần như tình cờ, người kia chỉ đơn giản là “gặp được”. Gặp kho báu, nhưng nếu thờ ơ, không chút tò mò, chẳng buồn mở ra, hoặc không đủ nghị lực để khám phá… vẫn không có lý do gì để người ấy bán tất cả những gì anh có mà mua thửa ruộng ấy. Thấy kho báu, nhưng nếu chỉ thấy mà không thèm khát, không đánh đổi, người ấy sẽ chọn sống với cái ‘vừa đủ’ – và đánh mất điều ‘vĩ đại’. “Cám dỗ lớn nhất của con người là chấp nhận quá ít!” – Thomas Merton.

Cũng thế, với người thương gia “tìm được” ngọc quý, anh bán những gì anh có mà mua nó. “Đức Giêsu là kho báu ẩn giấu, là viên ngọc quý. Ngài là khám phá nền tảng có thể xoay chuyển toàn bộ cuộc đời chúng ta, lấp đầy nó bằng ý nghĩa!” – Phanxicô. Người thương gia không do dự, vì anh biết, viên ngọc ấy làm cho mọi thứ khác trở nên nhỏ bé. Và không dừng lại đó, anh tiếp tục làm giàu nó. Cũng vậy, ai thật sự gặp gỡ Đức Kitô thì không thể giữ Ngài cho riêng mình; nếu Ngài đã trở nên câu chuyện đời bạn, bạn không thể im lặng. “Đời sống chúng ta không phải là chuyện riêng tư. Một câu chuyện được kể là một món quà cần được chia sẻ!” – Henri Nouwen.

Kho tàng của bạn và tôi không chỉ là đức tin, các ân huệ hồn xác, Thánh Thần, hoặc Lời Chúa, nhưng còn là một con người, Đức Giêsu Kitô. Ngài là Tin Mừng, là Thiên Chúa, Đấng Ngàn Trùng Chí Thánh, “Lạy Chúa, Ngài quả là Đấng Thánh!” – Thánh Vịnh đáp ca, Đấng sẵn sàng tỏ mình cho những ai Ngài yêu. Như Môsê – bạn thân của Ngài – mỗi khi đàm đạo với Chúa, “da mặt ông sáng chói” – bài đọc một.

Anh Chị em,

Lịch sử Giáo Hội cho thấy, không chỉ bởi tình cờ, nhưng còn ‘bởi chọn lựa’ nơi những con người đã gặp được Kho Báu Giêsu! Biết Giêsu, gặp Giêsu, họ bị quyến rũ, bị lôi cuốn bởi quá nhiều điều tốt lành, quá nhiều chân lý, quá nhiều vẻ đẹp khiêm nhường và giản dị tuyệt vời từ nơi Ngài. Vì vậy, thế giới sẽ không ngạc nhiên khi chứng kiến ‘những chiếc bóng đổ’ theo Ngài, những con người không tiếp tục làm những gì không tốt trước đó; nhưng vì được tái sinh họ chọn lựa làm những điều mang lại ý nghĩa, hương vị, đem ánh sáng cho đời. Vì thế, họ thậm chí là vất vả, khổ đau, và ngay cả chết vì Ngài, Kho Báu của các kho báu! “Sau một cuộc gặp gỡ đích thực với Đức Kitô, không còn chỗ cho thái độ trung lập. Hoặc là theo Ngài, hoặc là quay đi!” – Von Balthasar.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, mỗi khi chiều về, cho con hoan hỷ vì ngày sống của con được đan xen không bởi những chọn lựa tầm thường, nhưng là những chọn lựa phi thường!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

********************************************

Lời Chúa Thứ Tư Tuần XVII Thường Niên, Năm Lẻ

Người ấy bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng ấy.

 ✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.     Mt 13,44-46

44 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho dân chúng nghe dụ ngôn này : “Nước Trời giống như chuyện kho báu chôn giấu trong ruộng. Có người kia gặp được thì liền chôn giấu lại, rồi vui mừng đi bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng ấy.

45 “Nước Trời lại cũng giống như chuyện một thương gia đi tìm ngọc đẹp. 46 Tìm được một viên ngọc quý, ông ta ra đi, bán tất cả những gì mình có mà mua viên ngọc ấy.”


 

Hy vọng thời đại tu sĩ quốc doanh sẽ mau qua đi: Sư Quốc Doanh trụ trì Chùa Thiếu Lâm Trung Cộng bị điều tra bê bối tình và tiền

Báo Bưu Điện Hoa NamWSJ

Sư trụ trì chùa Thiếu Lâm, Thích Vĩnh Tín, tại một buổi họp mặt.

Thích Vĩnh Tín, (Shi Yongxin). Những cáo buộc liên quan đến lối sống của ông đã làm dấy lên những tin đồn lan truyền trong nhiều năm. Ảnh: Imagine China/Reuters

Shi Yongxin lái xe sang trọng, đi khắp thế giới để gặp gỡ những người giàu có và quyền lực, và điều hành một đế chế kinh doanh trải rộng toàn cầu.

Ông cũng là một nhà sư và trong nhiều thập kỷ, là trụ trì của Chùa Thiếu Lâm ở Trung Cộng – có lẽ là tu viện Phật giáo nổi tiếng nhất thế giới, được thành lập cách đây hơn 1.500 năm và ngày nay được biết đến là nơi khai sinh của Thiền tông và là cái nôi của võ thuật Trung Cộng.

 Giờ đây, thông báo hôm Chủ nhật 27-7-2025, của chùa Thiếu Lâm rằng trụ trì lại bị điều tra về tội biển thủ và hành vi sai trái tình dục đã khơi dậy làn sóng hoài nghi khắp Trung Cộng…

Cuộc điều tra đã làm trỗi dậy những cáo buộc trước đây đối với Yongxin, người đã sống sót sau cuộc điều tra lần trước đó về những cáo buộc được công khai cách đây một thập kỷ rằng ông đã phạm tội biển thủ công quỹ và có con. Tin tức này cũng làm dấy lên nghi ngờ về tham nhũng trong các nhóm tôn giáo và sự che đậy của chính quyền, lần này, nó xảy ra vào thời điểm nền kinh tế Trung Cộng  đang suy thoái và khơi dậy mối quan tâm về các vấn đề tâm linh trong nhiều người Trung.

Trên mạng xã hội, người dùng chế giễu Yongxin, đặt câu hỏi về những sai sót được cho là của chính phủ trong việc giám sát hành vi của vị trụ trì và than thở về những gì họ coi là sự suy đồi đạo đức trong một xã hội vật chất.

“Khi có người tố cáo ông ta 10 năm trước, ai đã bảo vệ ông ta vào thời điểm đó?” một người dùng đã viết trên nền tảng Weibo , nơi hashtag về cuộc điều tra Yongxin đã thu hút hơn 860 triệu lượt xem tính đến thứ Ba.

Những người khác kêu gọi Bắc Kinh thanh trừng nạn tham nhũng đang hoành hành ở Trung Quốc, nơi Đảng Cộng sản vô thần chính thức giám sát mọi hoạt động tôn giáo.

Ren Yi, một nhà bình luận có ảnh hưởng sử dụng bút danh “Chủ tịch Rabbit”, đã viết trên Weibo rằng: “Chúng ta nên tiến hành một cuộc chỉnh đốn thích đáng trên toàn quốc đối với ‘ngành công nghiệp’ này, nơi dung túng cho sự bẩn thỉu và tha hóa đạo đức, thậm chí còn vượt qua cả truyền thống đạo đức, kỷ luật đảng và luật pháp nhà nước”.

Trụ trì chùa Thiếu Lâm đang xem xét các văn bản với các nhà sư.

Thích Vĩnh Tín đã biến Thiếu Lâm Tự thành một học viện võ thuật và thương mại hóa quá khứ huyền thoại của nó. Ảnh: Cancan Chu/Getty Images

Được thụ phong vào năm 1981, vị “nhà sư CEO” gây tranh cãi này đã nắm toàn quyền kiểm soát Thiếu Lâm Tự vào năm 1999, biến nơi đây từ một khu phức hợp tu viện đổ nát thành một thương hiệu toàn cầu trị giá hàng tỷ đô la.

Một dòng chữ khắc trên tấm bia đá được dựng lên vào năm 1999 để tưởng nhớ sự lãnh đạo của Thích Vĩnh Tín được che phủ tại Chùa Thiếu Lâm vào thứ Ba. Ảnh: Tài liệu phát tay
Một dòng chữ khắc trên tấm bia đá được dựng lên vào năm 1999 để tưởng nhớ sự lãnh đạo của Thích Vĩnh Tín được che phủ tại Chùa Thiếu Lâm vào thứ Ba. Ảnh: Tài liệu phát tay

Hiệp hội Phật giáo Trung Quốc, cơ quan quản lý quốc gia về các vấn đề Phật giáo, bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ đối với cuộc điều tra về Shi Yongxin và các hành động tiếp theo chống lại ông.

Trong thông báo chính thức hôm thứ Hai, hiệp hội lên án hành vi sai trái của Shi là “gây tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng của Phật giáo và hình ảnh của các nhà sư”.

Thông báo này cho biết giấy thụ phong của ông đã chính thức bị hủy bỏ, qua đó tước bỏ tư cách tu sĩ của ông.


THÁNH MÁC-TA, MA-RI-A VÀ LA-DA-RÔ – Lm. Giu-se Vũ Công Viện

Lm. Giu-se Vũ Công Viện 

Hôm nay, Giáo hội kính nhớ các thánh Mát-ta, Ma-ri-a và La-da-rô là 3 chị em ở làng Bê-ta-ni-a.  Lễ này đã được Đức Thánh Cha Phan-xi-cô thêm vào lịch phụng vụ chung của Giáo hội Công giáo Rô-ma, ngày 2/2/2021.  Ngày này trước đây, chỉ được sử dụng để kính nhớ duy nhất thánh Mát-ta.

Sắc lệnh của Bộ Phụng tự và Kỷ luật Bí tích đã giải thích rằng Đức Thánh Cha thêm ba vị thánh vào lịch phụng vụ chung của Giáo hội Công giáo Rô-ma “vì chứng tá Phúc âm quan trọng của họ trong việc đón rước Chúa Giê-su vào nhà họ, chăm chú lắng nghe Người, tin rằng Người là sự sống lại và là sự sống.” 

Sắc lệnh khẳng định: “Trong ngôi nhà ở Bê-ta-ni-a, Chúa Giê-su cảm nghiệm tình gia đình và tình bạn của Marta, Maria và La-da-rô, và vì lý do này, Phúc âm thánh Gio-an khẳng định rằng Chúa yêu thương họ.  Bà Mát-ta đã rộng lượng tiếp đãi Người, bà Ma-ri-a ngoan ngoãn lắng nghe lời Người và ông La-da-rô nhanh chóng đi ra khỏi mộ theo lệnh của Đấng đã chiến thắng sự chết.” 

Bài Phúc âm trích đọc trong thánh lễ này (Lc 10, 38-42) minh chứng tình cảm mà chị em nhà này đã dành cho Chúa.  Họ tận tình tiếp đãi Chúa mỗi người một cách thế.  Dầu vậy, Bài Phúc âm cũng mời gọi chúng ta suy nghĩ về trật tự của những việc chúng ta làm cho Chúa.

 Mát-ta đón thầy trong tư cách chị cả.  Chị tất bật trong bếp lo bữa ăn để tiếp đãi Thầy, chị lo lắng phải làm sao để tiếp đón Thầy cho xứng.  Còn Ma-ri-a đón tiếp Chúa bằng cách thanh thản, lặng lẽ ngồi bên chân Thầy để lắng nghe.

 Mát-ta là người đảm đang, thạo việc, nhanh nhẹn.  Nhưng chị không muốn khách phải chờ đợi lâu, và chị cũng muốn đãi khách một bữa ăn tương đối thịnh soạn.  Nhưng trong tình thế này, chị thấy rất cần sự giúp đỡ của cô em. 

Chị đề nghị: “Xin Thầy bảo em giúp con một tay!”  Ước mơ của Mát-ta rất đỗi bình thường.  Tiếc thay, Thầy Giê-su lại đang kể chuyện cho Ma-ri-a, và cô này đang lắng nghe một cách thích thú.  Nhờ Thầy kêu em xuống bếp là phá vỡ câu chuyện còn dang dở của Thầy.  Mát-ta bị mối lo về bữa ăn chi phối khiến chị quên cả lịch sự cần có.  Chị quên rằng Thầy Giê-su không chỉ cần bữa ăn, mà còn cần tình bạn.  Và tiếp khách cũng là một cách phục vụ không kém giá trị.

 Thầy Giê-su nhìn thấy sự căng thẳng, lúng túng của Mát-ta, và nhận ra lòng tốt của chị, khi chị muốn dọn một bữa ăn xứng đáng.  Thầy gọi tên chị hai lần cách trìu mến: Mát-ta, Mát-ta.  Ngài nhẹ nhàng trách chị vì đã lo lắng băn khoăn về nhiều chuyện quá.  “Chỉ cần một chuyện thôi. Ma-ri-a đã chọn phần tốt hơn.”

 Thầy Giê-su không bảo rằng điều Mát-ta làm là điều không tốt.  Nhưng ngồi nghe Thầy vẫn là điều tốt hơn, cần hơn.

 Cuộc sống hôm nay dễ làm chúng ta bị cuốn vào chọn lựa của Mát-ta, bị đè nặng bởi công việc.  Chúng ta quên mất: điều cần hơn là dành thời giờ để gặp Chúa, ở bên chân Chúa mà lắng nghe. 

 Đời sống của người Ki-tô hữu là kết hợp hài hoà giữa chọn lựa của Mát-ta và Ma-ri-a.  Vừa làm việc của Chúa, vừa gặp gỡ chính Chúa.

 Lm. Giu-se Vũ Công Viện

From: Langthangchieutim


 

 Ta già đi, không gian còn trẻ mãi

ƠN GỌI THÁNH HIẾN

 Ta già đi, không gian còn trẻ mãi

Ta mất rồi…thế giới vẫn an nhiên

Sống chậm thôi đừng lụy bởi ưu phiền

Đời một thoáng ta cũng về cát bụi.

 

Nuối tiếc chi…vốn chỉ là tiếc nuối

Tình mất-còn…một sớm cũng rêu phong

Hãy dừng chân cho lặng bão cửa lòng

Bình yên chút để tim mình vẫn thở.

 

Quá khứ xa…chắc gì người mãi nhớ

Hạnh phúc gần…chưa hẳn đã trăm năm

Đừng hoá ta như một kiếp con tằm

Mãi rối ren giữa đường tơ cọng chỉ.

Sưu tầm nha cả nhà

#thơ #bìnhan #baihoccuocsong


 

 Vĩnh biệt Giáo sư TRẦN NGỌC NINH, người Thầy ngành Y uyên bác!

 LE Chi Dung is with Hên Nguyễn 

 Vĩnh biệt Giáo sư TRẦN NGỌC NINH, người Thầy ngành Y uyên bác!

Giáo sư Trần Ngọc Ninh, sinh ngày 06/11/1923, vừa từ giã trần gian về Cõi Vô Ưu ngày 16-07-2025, hưởng đại thọ 103 tuổi!

Thầy không muốn đăng cáo phó. Thầy muốn ra đi thanh thản và muốn đám tang thân mật giản dị trong vòng gia đình như đám tang của Cô vào năm đại dịch Covid 2021.

Nguyện cầu Hương linh Thầy sớm vãng sanh Miền Cực Lạc!

Thầy học Đại học Y khoa Hà Nội từ năm 1941, trình luận án Tiến sĩ y học năm 1948 với đề tài “Sinh lí bệnh học các chấn thương ngực” và làm việc ở BV Yersin (BV Phủ Doãn, nay là Việt Đức).

Thầy là Người khai phá 2 chuyên ngành Phẫu Nhi Khoa (Infantile Surgery) và Phẫu Khoa Trực Nhi (Orthopaedics) Việt Nam vào năm 1948 với sự cho phép của GS Huard và BS Phạm Biểu Tâm. Năm 1952, thầy được đi học 2 chuyên ngành này với GS Guilleminet ở Lyon rồi học Chỉnh trực với GS Merle d’ Aubigné ở BV Cochin và Phẫu Nhi với GS Petit ở BV Enfants assistés, Paris. Sau đó, Thầy tiếp tục tham quan học tập về 2 chuyên ngành này ở Anh quốc. Khi Thầy về nước thì VN chuyển mình qua khúc quanh lịch sử “chia đôi 2 miền”…, Thầy vào làm việc ở Sài Gòn.

Thầy là Chủ nhiệm 2 bộ môn Phẫu Nhi Khoa và Chỉnh Trực (đổi tên từ Phẫu Khoa Trực Nhi và Thương Khoa) của Y khoa đại học đường Sài Gòn.

Thầy là Trưởng Khu Chỉnh trực BV Bình Dân và Trưởng Khu Phẫu Nhi Khoa BV Nhi Đồng Sài Gòn.

Thầy là người góp công lớn trong việc thành lập Đại học Vạn Hạnh và tham gia giảng dạy về Phật học tại đây.

Thầy còn là Tổng trưởng Bộ Giáo dục nền Đệ nhị Cộng hoà VN.

Thầy được đánh giá là một trong những học giả uyên bác, thầy thuốc ưu tú nhất VN.

Di sản của Thầy khó lòng kể hết từ lĩnh vực y khoa, văn hoá, giáo dục, Phật học.

Về Chỉnh trực, Thầy là bạn của các giáo sư lớn trên thế giới, gặp gỡ GS Boehler và áp dụng phương pháp điều trị bảo tồn nghiêm nhặt này ở BV Bình Dân. Thầy đã triển khai tất cả các loại phẫu thuật tứ chi và cột sống. Thầy là người VN đầu tiên thực hiện phẫu thuật thay khớp háng toàn phần trên bệnh nhân viêm cột sống dính khớp vào năm 1972 cùng với “đại đệ tử ngành chỉnh trực” BS Võ Thành Phụng. Thầy là bạn thân của GS Muller và đưa A.O vào VN, nhờ vậy từ năm 1972 ở BV Bình Dân đã thực hiện kết hợp xương gãy theo nguyên tắc A.O. Di vật của Thầy hiện còn trong phòng mổ BV Chấn thương Chỉnh hình TPHCM là “chiếc búa thầy Ninh”  đem từ BV Bình Dân qua. Chiếc búa bị bẹp, móp méo do được sử dụng để đóng đinh nội tuỷ xương đùi quá nhiều lần.

Về Phẫu nhi, Thầy đã đào tạo đội ngũ phẫu thuật viên tài hoa thực hiện các bệnh lý phức tạp ở trẻ em vì “trẻ em không phải là người lớn thu nhỏ”. Năm 1976 ở BV Grall (nay là BV Nhi đồng II) TPHCM, thầy đã thực hiện thành công tách rời ca song sinh dính nhau ở xương thiêng, một “bé” sau này làm điều dưỡng ở đây. 10 năm sau, học trò “út phẫu nhi” của Thầy, BS Trần Đông A, đã là trưởng êkip gồm 72 bác sĩ tách rời cặp song sinh Việt-Đức nổi tiếng, ghi tên VN vào bản đồ y khoa thế giới.

Những bài giảng của Thầy là tinh hoa của kiến thức khoa học, đỉnh cao của triết lý và truyền cảm hứng cũng như cách suy nghĩ, lối tư duy trong lòng con.

Mãi mãi nhớ ơn Thầy dù không đủ cơ duyên làm học trò cưng của Thầy như các anh Trần Xuân Ninh, Nguyễn Lương Tuyền, Trần Đông A của ngành phẫu nhi và các anh Võ Thành Phụng, Nguyễn Văn Quang, Lê Kính, Bùi Văn Đức của ngành chỉnh trực (chấn thương chỉnh hình)…

Khi tròn 100 tuổi, Thầy vẫn còn minh mẫn, vẫn còn viết sách. BS Đặng Phú Ân (đại đệ tử của GS Ngô Gia Hy) cùng các đồng nghiệp đến thăm và xin lời khuyên để sống thọ và minh mẫn như Thầy. “Bí kíp” Thầy truyền cho học trò là “Tập Thở”!

Nay hơi thở cuối cùng của Thầy đã tan vào Hư Vô, đã bay về Cõi Vĩnh Hằng!

Kính chúc Thầy Ngủ Yên!

LCD

27/07/2025


 

 Cách đẹp nhất để tưởng nhớ những người đã khuất,

Anh Chi TTV2 – Quan điểm cá nhân

 Cách đẹp nhất để tưởng nhớ những người đã khuất,

là lựa chọn sống trọn vẹn — với ý nghĩa, niềm vui và lòng can đảm —

bởi sâu trong tim, ta biết đó chính là điều họ hằng mong ta làm.

Họ có thể không còn bước đi bên cạnh ta,

nhưng tình yêu của họ vẫn ở lại — lặng lẽ, bền bỉ, không gì lay chuyển —

thúc đẩy ta bước tiếp, nhắc ta sống mỗi ngày,

không phải trong khổ đau, mà như một lời tri ân cho cuộc đời họ đã sống,

và ánh sáng mà họ để lại phía sau.

Ta nghe thấy họ trong những tràng cười.

Ta cảm nhận họ trong sức mạnh nội tâm.

Ta mang họ theo trong từng giấc mơ.

Và vì thế, ta vẫn vươn tay ra phía trước —

về phía mặt trời đang xuyên qua mây mù,

về phía ý nghĩa ẩn trong tĩnh lặng,

về phía hy vọng, dù mong manh,

và về phía dũng khí để trở thành con người mà họ luôn tin rằng ta có thể.

Và khi ta ngẩng nhìn bầu trời đầy sao,

ta nhớ rằng: họ vẫn ở đó, như những vì tinh tú —

dõi theo ta, nhẹ nhàng dẫn lối,

nhắc ta rằng tình yêu không bao giờ tắt;

nó chỉ đổi hình dạng mà thôi.

Mỗi bước chân ta đi, khi mang họ trong tim,

chính là di sản sống động của tình yêu họ để lại.

St


 

“VÂNG, CON TIN!”-Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Con có tin điều đó không?”; “Thưa Thầy, vâng, con tin!”.

“Niềm tin, về nhiều mặt, như chiếc xe cút kít. Cách đơn sơ, bạn phải thực sự đẩy nó để nó có thể hoạt động. Nếu không sống nó; bạn không tin nó!” – Anon.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa lễ thánh Matta, Maria và Lazarô đặt cho chúng ta một câu hỏi căn bản về đức tin: “Con có tin điều đó không?”. Và thách thức của chúng ta trong thời hậu hiện đại này là “sống nó” và mau mắn thưa, “Vâng, con tin!”.

Nhưng điều đó là điều gì? Trước hết, bạn có tin loài người phải gánh chịu hậu quả thảm khốc khi nguyên tổ bất tuân lệnh Chúa? Bạn có tin các tín điều trong Kinh Tin Kính? Bạn có tin Đức Kitô đã chết, sống lại và đang sống để đưa mọi người về với Ngài – Đấng Cứu Độ? “Kinh Tin Kính là một chiến trường. Mỗi từ là một chiến thắng trước lạc giáo, hỗn loạn và sợ hãi!” – Scott Hahn. “Bạn không thể thật lòng nói ‘Tôi tin’ mỗi Chúa Nhật mà suốt tuần sống như thể mình không tin!” – Anon.

Một trong những khó khăn của chúng ta là giữ cho đức tin mình thật ‘đơn sơ’ như đức tin ‘chơn chất’ của Matta! Chúng ta thường hướng tới sự ‘tinh vi và phức tạp’. Một đức tin đơn sơ sẽ rất đẹp lòng Chúa, bởi Ngài có nhiều thời giờ hơn để làm một điều gì đó trong chúng ta và qua chúng ta; nghĩa là Ngài không mất thời giờ để thuyết phục chúng ta tin như đã không mất thời giờ với Matta. Đức tin không phải là biết điều gì xảy ra trong tương lai, mà là biết Ai đang nắm giữ tương lai. Matta không biết Chúa Giêsu sẽ làm gì với em cô, nhưng biết Ai đang đứng trước mặt mình – và cô đã tin. “Thiên Chúa không cần trí thông minh, Ngài cần sự phó thác!” – Mẹ Têrêxa. Khi bạn quá bận giải thích, bạn cản trở Ngài hành động; khi bạn đơn sơ phó mình, Ngài có chỗ để làm việc.

Đức tin đơn sơ này được Gioan tóm tắt, “Ai tuyên xưng Đức Giêsu là Con Thiên Chúa thì Thiên Chúa ở lại trong người ấy và người ấy ở lại trong Thiên Chúa!” – bài đọc một. “Tin Đức Giêsu là Con Thiên Chúa, là để Ngài sống đời sống của Ngài trong bạn, làm nhà của Ngài nơi bạn!” – Henri Nouwen. Thánh Vịnh đáp ca cũng phảng phất nét dung dị đó, “Hãy nghiệm xem Chúa tốt lành biết mấy!”.

Anh Chị em,

“Thưa Thầy, vâng, con tin!”. Đức tin không trau chuốt của Matta thúc bách chúng ta tiến về phía trước và hướng ra các chân trời; đồng thời, khơi dậy và biến chúng ta thành những chứng tá của Vương Quốc trước nhu cầu cấp bách cứu các linh hồn – “Bạn phải thực sự đẩy nó để nó có thể hoạt động!”. Như vậy, đức tin của những ai sẵn sàng thưa “Vâng, con tin!” và quyền năng của Thiên Chúa đã ‘tìm kiếm’ nhau; và cuối cùng, ‘gặp nhau!’. Chính đức tin mộc mạc của Matta đã đưa cô ra khỏi ‘nấm mồ’ nghi nan, sợ hãi và đưa Lazarô em cô ra khỏi huyệt; qua đó, hẳn cô đã lôi kéo không ít người tin vào Chúa Giêsu, Đấng sẽ ban cho họ không chỉ sự sống ngắn hạn, nhưng dài hạn, đời đời.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để đức tin con phức tạp, cho nó thật chơn chất, hầu nó có thể cứu con ra khỏi ‘huyệt’, và cứu cả những ai đang cố nán lại trong ‘mồ’ riêng của họ!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

 *************************************************

Lời Chúa Lễ Thánh Matta, Maria và Lazarô, 29/7,

 Thứ Ba Tuần XVII Thường Niên

 Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.   Ga 11,19-27 

19 Khi ấy, nhiều người Do-thái đến chia buồn với hai cô Mác-ta và Ma-ri-a, vì em các cô là La-da-rô mới qua đời. 20 Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà. 21 Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su : “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết. 22 Nhưng bây giờ con biết : Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.” 23 Đức Giê-su nói : “Em chị sẽ sống lại !” 24 Cô Mác-ta thưa : “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.” 25 Đức Giê-su liền phán : “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. 26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không ?” 27 Cô Mác-ta đáp : “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.”


 

Cảnh sát Nhật bắt thực tập sinh người Việt Nam tên Đàm Duy Khang

Thao Teresa

Cảnh sát Nhật bắt thực tập sinh người Việt Nam tên Đàm Duy Khang với cáo buộc đột nhập nhà một giáo viên để cướp_giết.

Khang đã mang theo dao đến bấm chuông nhà của Mukumoto Maiko, nghe tiếng chuông, người mẹ 70 tuổi của cô Maiko ra mở cửa.

Khang dùng .dao đe dọa Maiko, yêu cầu hai nạn nhân đưa tiền, sau đó ché.m họ rồi lấy đi hơn 10.000 yen (68 USD) rồi bỏ trốn.

Cô Maiko tử vong trước cửa nhà, còn mẹ cô bị thương ở_cổ và nhiều vùng khác.

Khi bị thẩm vấn, Khang nói: “Tôi không muốn nói gì cả”.

(Mai Thanh Mai)


 

BỮA CƠM 

Hồi nhỏ, tôi đã từng nghĩ mâm cơm gia đình là một điều hiển nhiên, một nghi lễ bất biến. Chiều nào cũng vậy, cứ tầm năm sáu giờ, cả nhà chúng tôi lại quây quần bên chiếc bàn gỗ cũ. Mùi cá kho tộ của mẹ thơm lừng gian bếp. Ba tôi, sau một ngày làm việc, sẽ kể vài câu chuyện vui. Chị Hai thì líu lo về những chuyện ở trường.
—-
Bữa cơm không chỉ để no bụng, nó là một cái hẹn, một điểm dừng sau một ngày dài, nơi mọi người trút bỏ những lo toan và kết nối với nhau. Ngọn lửa trong bếp của mẹ không chỉ làm chín thức ăn, nó còn giữ ấm cho cả gia đình.

Tôi không rõ sự rạn nứt bắt đầu từ khi nào. Có lẽ, nó bắt đầu từ chiếc điện thoại.

Đầu tiên, chị Hai mang điện thoại lên bàn ăn. Chị vừa ăn vừa cắm mặt vào màn hình, cười một mình với những tin nhắn. Những câu chuyện của chị về trường lớp thưa dần, thay vào đó là sự im lặng và những câu trả lời nhát gừng.

Rồi đến ba tôi, ông cũng bắt đầu xem tin tức, trả lời email công việc ngay trong bữa ăn. Không khí trên bàn ăn loãng dần. Những cuộc trò chuyện bị cắt vụn.

Rồi những chiếc ghế bắt đầu trống
“Tối nay con không ăn cơm nhà, con đi học thêm.”
“Ba có hẹn tiếp khách, cả nhà cứ ăn trước đi.”

Những lý do nghe có vẻ rất chính đáng. Cuộc sống hiện đại mà, ai cũng bận rộn. Nhưng tần suất lời từ chối ngày một dày hơn. Mâm cơm cứ vơi dần, không phải vì nhà thiếu thốn, mà vì thiếu người ăn.

Mẹ tôi vẫn nấu, nhưng bà bắt đầu nấu ít lại. Những món cầu kỳ ngày xưa được thay bằng các món đơn giản hơn. Bà nói cho đỡ mất công, nhưng tôi biết, trong lòng bà có một nỗi buồn không nói thành lời. Ngọn lửa trong bếp dường như cũng bớt nồng nhiệt hơn trước.

Mâm cơm từ một nơi sum vầy, dần trở thành một nghĩa vụ. Khi có đủ người, không khí cũng không còn như xưa. Ba tôi, mệt mỏi vì công việc, dễ cáu gắt vì những chuyện nhỏ nhặt.

Chị Hai thì chê món này mặn, món kia nhạt, chị nói trên mạng thấy người ta nấu ngon mà sao mẹ mình nấu không ra gì.
Sự im lặng bao trùm, nặng nề đến mức có thể nghe rõ tiếng nhai, tiếng bát đũa va vào nhau. Mọi người ăn thật nhanh, như để trốn thoát khỏi chính bữa cơm của gia đình mình.

—–
Đỉnh điểm là vào ngày sinh nhật của mẹ

Tối tôi thấy mẹ nằm trằn trọc suy nghĩ gì đó. Tôi không hiểu chuyện gì.
Hôm sau, tôi thấy mẹ đi chợ từ rất sớm, nấu một bàn đầy những món mà cả nhà đều thích, hy vọng sẽ có một bữa tối ấm cúng như xưa.

Mẹ không báo trước để cho cả nhà bất ngờ, tôi thì thấy nghi nghi. Ngồi nhớ lại thì biết hôm nay sinh nhật mẹ. Mà nghĩ lại, ba với chị tệ thật, sinh nhật mẹ cũng không nhớ.

Buổi chiều hôm đó, chị Hai gọi điện báo có hẹn đi sinh nhật bạn thân đột xuất. Gần tối, ba cũng báo bận một cuộc họp quan trọng không về kịp.

Chỉ còn lại tôi và mẹ, ngồi trước một bàn đồ ăn thịnh soạn đang nguội dần. Mẹ không nói gì, chỉ lẳng lặng xới cho tôi một chén cơm. Nhưng khi mẹ quay đi, tôi thấy bờ vai gầy của mẹ rung lên. Bà đang khóc.

Bà gạt vội nước mắt, nhìn tôi cười gượng: “Mẹ không sợ cực, mẹ chỉ sợ nấu ra không có ai ăn… Cái nhà này, đến nỗi ăn với nhau một bữa cũng khó vậy sao?”

Câu hỏi của mẹ như một nhát dao cứa vào lòng tôi. Tôi chợt nhận ra, chúng tôi đã để mọi thứ đi quá xa. Chúng tôi đã xem sự hiện diện của nhau, sự chăm sóc của mẹ là điều hiển nhiên, để rồi mải miết chạy theo mối bận tâm của riêng mình.
—–
Sự tan vỡ của một gia đình không phải lúc nào cũng bắt đầu từ những xung đột lớn lao, từ những lời chì chiết, mắng nhiếc.

Đôi khi, nó lại bắt đầu từ chính mâm cơm, khi người ta không còn muốn ăn cùng nhau nữa. Người ta xem đó là một thói quen cứng nhắc, một nghĩa vụ, chứ họ không nghĩ rằng đó là sự tự nguyện, sự trân quý, sự yêu thương mà mỗi người cần có để kết nối với người thân trong nhà mình.

Bởi vì khi họ từ chối một bữa ăn, thực ra là họ đang từ chối dành thời gian, sự quan tâm và lắng nghe cho những người thân nhất.

Tối hôm đó, tôi không nói gì nhiều. Tôi chỉ ngồi xuống, ăn hết phần cơm của mình, và khen đồ ăn mẹ nấu rất ngon. Tôi nói chuyện với mẹ nhiều hơn, về những điều nhỏ nhặt nhất, điều mà đã lâu rồi tôi không làm.

Tôi thấy mẹ cười nhiều hơn, tôi cũng vui hơn.

Hóa ra, để hàn gắn một gia đình, đôi khi chẳng cần điều gì lớn lao. Nó bắt đầu đơn giản bằng việc, chúng ta đặt điện thoại xuống, nhìn vào mắt nhau, và cùng nhau ăn bữa cơm. Thường xuyên. Hỏi han. Quan tâm. Thế là đủ!

(Xa cách bắt đầu từ những bữa cơm, mà người ta không muốn ăn cùng nhau)

From: T. Nguyen


 

Món quà kỳ diệu – Ngọc Quỳnh

Ngọc Quỳnh

Ông ngoại tôi vốn trước đây là một thợ mộc, nay tuy đã nghỉ việc, ông vẫn nhận đóng thùng các kiện hàng quần áo quyên góp của Giáo Xứ để gửi sang giúp các trẻ em Trung-+ .

Một hôm, xong việc quay về đến nhà, ông mới sực nhớ đã để đâu mất cặp kính lão. Bần thần một lúc, ông mới nhớ, lúc nãy, khi đóng nắp một thùng quần áo, hình như cặp kính ông để trong túi áo đã rơi vào trong kiện hàng mà ông không để ý. Ông vội quay lại nhà xứ, nhưng không kịp nữa rồi, các thùng hàng đã được chuyển ra bến cảng và tầu đã nhổ neo sắp rời bến.

Vậy là cặp kính lão,vật bất ly thân của ông ngoại tôi đang đi chu du sang tận Trung-+ ! Ông cứ đi ra đi vào lẩm bẩm kêu ca: “Chúa thật là không công bằng tý nào ! Con đã rất thành tâm khi dành thời gian và sức lực cho công việc từ thiện, vậy mà bây giờ Chúa lại để con phải đi mua một cặp kính mới ! Mà chắc gì đã được vừa ý, thật là bực mình.” Sau đó, ông có vẻ giận dỗi, lấy cớ già yếu, xin cha sở giao công việc đóng thùng gỗ cho người khác…

Khoảng mấy tháng sau, viên giám đốc trại trẻ mồ côi ở Trung-+, vốn là một nhà truyền giáo, được về Mỹ nghỉ phép ít lâu, ông muốn đến thăm để cám ơn tất cả những Giáo Xứ đã giúp đỡ cho công việc của ông ở Trung-+. Chúa Nhật hôm ấy, ông đến với Giáo Xứ nhỏ bé của ông ngoại tôi tại Chicago. Nhà truyền giáo ngẫu nhiên nhớ lại một chuyện và kể cho mọi người nghe:

“Đúng ra thì tất cả những gì quý vị đã gửi giúp tôi để lo cho trẻ mồ côi đều rất quý, nhưng trên hết, tôi muốn cám ơn một vị ân nhân ẩn danh nào đó đã gửi tặng riêng cho tôi một cặp kính lão hồi cuối năm vừa qua.

Quý vị chắc là hiểu tôi đã khổ tâm như thế nào khi một trận động đất đã làm sụp đổ hoàn toàn trại trẻ mồ côi, nó hủy hoại tất cả, trong đó có cặp kính lão của tôi. Ngoài nỗi đau phải tái thiết trại mồ côi, tôi đã tuyệt vọng ghê gớm vì không còn kính đeo khi cần làm việc.

Giả như có tiền để mua cặp kính mới thì cũng không đơn giản chút nào. Bên cạnh việc không nhìn thấy rõ, tôi còn bị nhức đầu cả ngày. Các anh em cộng tác với tôi đã rủ nhau cầu nguyện. Thế rồi, khi mở một trong các thùng hàng cứu trợ từ bên này gửi sang, người ta phát hiện ra một cặp kính lão nằm ở trên cùng…” 

Nhà truyền giáo lão thành ngừng lại một chút, dường như ông quên bẵng thực tại, chỉ còn chìm đắm trong cảm xúc khi hồi tưởng đến điều kỳ diệu ấy.

Và rồi, ông tiếp tục: “Quý vị có ngờ được không, khi tôi đeo thử cặp kính vào, nó như thể đã được đo để làm riêng cho tôi vậy ! Tôi muốn trân trọng tạ ơn Chúa và đặc biệt cám ơn một vị nào đó trong số quý ân nhân ngồi đây, vì quý vị đã cộng tác với Chúa để làm nên một điều kỳ diệu cho chính tôi…” 

Mọi người lắng nghe và cảm nhận được niềm hạnh phúc, nhưng chắc họ đều nghĩ ai đó ở một Giáo Xứ nào khác đã gửi tặng cặp kính, họ nhớ họ đâu có quyên góp kính cũ bao giờ !

Thế nhưng, ngồi yên lặng ở phía cuối Nhà Thờ, nước mắt ướt đầm gương mặt già nua tuổi tác, ông ngoại tôi, người thợ mộc bị lạc mất cặp kính, lại thầm tạ ơn Chúa về món quà kỳ diệu ấy…

NGỌC QUỲNH

From: Tu-Phung

LẶNG LẼ NHƯNG MẠNH MẼ-Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Hạt cải trở thành cây, đến nỗi chim trời tới làm tổ trên cành được”.

Adoniram Judson vật vã với cái nóng của Miến Điện những 18 năm; 6 năm đầu, không một ai trở lại. Bị giam cầm, tra tấn, Judson thừa nhận, “Chưa bao giờ thấy một con tàu mà tôi không muốn nhảy lên để về nhà!”. Nhưng cũng trong những trang hồi ký đó, ông viết, “Cuộc đời thật ngắn ngủi. Hàng triệu người Miến đang diệt vong; và tôi gần như là người duy nhất trên trái đất học được ngôn ngữ của họ để rao truyền sự cứu rỗi!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Dù không mấy thành công trong những năm đầu, thì công trình dịch thuật Thánh Kinh sang Miến ngữ của Judson vẫn lặng lẽ góp phần cho công cuộc Phúc Âm hoá “Vùng đất của những ngôi chùa vàng” này. Tin Mừng hôm nay cho biết, Nước Trời không phải là một tổ chức hào nhoáng, dễ thấy; nhưng trước hết, là một thực tại thiêng liêng, ‘lặng lẽ nhưng mạnh mẽ!’.

Bằng cách sống đức tin, đức cậy và đức ái, Kitô hữu khám phá ra rằng, việc quảng đại đáp lại tiếng nói của Chúa Kitô sớm muộn sẽ xây dựng một đời sống có ‘lực và chất’. Hạt cải đức tin không nở rộ tức thì, nhưng lớn dần lên trong lòng những ai sống quảng đại yêu thương – và họ trở thành chốn tựa cho những ai yếu lòng. “Tình yêu, dù chỉ một người sống, cũng có thể thắp sáng cả một thành phố!” – Chiara Lubich.

Bấy giờ, thế giới này trở thành một nơi mà người ta quan tâm và nhân ái với nhau hơn, mọi người được nhắc nhở về sự hiện diện và tình yêu của Đấng Vô Hình hơn, nơi mà nhiều người có thể tìm thấy Ngài. Đó là một sự biến đổi âm thầm không ngưng nghỉ như sự nổi lên của bột nhào nhờ hoạt động của men. “Khi chúng ta để Thiên Chúa sống trong mình, đường phố trở nên thánh thiêng, và thành phố trở thành nơi Ngài hiện diện!” – Madeleine Delbrêl.

Như vậy, nơi đâu có những tâm hồn để cho Chúa hiện diện qua lòng nhân ái và sự quan tâm, nơi đó thế giới được biến đổi – không ồn ào, nhưng sâu xa và thật sự. Sự biến đổi không đến bằng quyền lực, mà bằng tình yêu thầm lặng – như men hoà vào bột, làm dậy lên sự sống mới trong lòng xã hội. Bởi lẽ, một thế giới tốt đẹp hơn bắt đầu không phải bằng những cải cách quy mô, mà từ những cử chỉ nhân ái ‘lặng lẽ nhưng mạnh mẽ’ – được nhân lên nhờ men của tình yêu Thiên Chúa.

Anh Chị em,

“Hạt cải trở thành cây”. Lời Chúa mời gọi bạn và tôi hãy để Nước Trời lớn lên trong chính mình theo cách mà chúng ta có thể âm thầm nâng đỡ những người khác bằng lòng bác ái và các lời khuyên Tin Mừng. Ước gì mỗi ngày, Lời Chúa biến đổi cách chúng ta cầu nguyện, cách chúng ta sống mối tương quan với Chúa; từ đó, biến đổi cách chúng ta cư xử với tha nhân – bắt đầu với những người thân trong gia đình, trong cộng đoàn – nhất là những ai dễ tổn thương nhất. “Sự biến đổi đích thực không bắt đầu bằng việc thay đổi người khác, mà bằng việc để Chúa biến đổi mình!” – Romano Guardini.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con biết rằng, khi âm thầm gieo niềm tin, hy vọng và tình yêu, con đang cho phép mình làm những điều vĩ đại trong thế giới; ít nữa, thế giới quanh con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

****************************************

Lời Chúa Thứ Hai Tuần XVII Thường Niên, Năm Lẻ

Hạt cải trở thành cây, đến nỗi chim trời tới làm tổ trên cành được.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.     Mt 13,31-35

31 Khi ấy, Đức Giê-su trình bày cho dân chúng nghe một dụ ngôn khác : Người nói : “Nước Trời giống như chuyện hạt cải người nọ lấy gieo trong ruộng mình. 32 Tuy nó là loại nhỏ nhất trong tất cả các hạt giống, nhưng khi lớn lên, thì lại là thứ rau lớn nhất ; nó trở thành cây, đến nỗi chim trời tới làm tổ trên cành được.”

33 Người còn kể cho họ một dụ ngôn khác : “Nước Trời cũng giống như chuyện nắm men bà kia lấy vùi vào ba thúng bột, cho đến khi tất cả bột dậy men.”

34 Tất cả các điều ấy, Đức Giê-su dùng dụ ngôn mà nói với đám đông ; và Người không nói gì với họ mà không dùng dụ ngôn, 35 hầu ứng nghiệm lời ngôn sứ đã nói : Mở miệng ra, tôi sẽ kể dụ ngôn, công bố những điều được giữ kín từ tạo thiên lập địa.