ĐÃ CÓ AI BỊ BẮT HOẶC MẤT CHỨC VÌ DỰ ÁN ĐƯỜNG SẮT NÀY?

Huynh Ngoc Chenh   ·

Nhiều bạn lấy dự án đường sắt Cát Linh – Hà Đông, Nhổn – Ga Hà Nội, Bến Thành – Suối Tiên để nghi ngờ về tiến độ và đội vốn của đại dự án đường sắt cao tốc Bắc Nam. Sai! Ba dự án đó là đường sắt đô thị, có công nghệ đơn giản hơn nhiều so với đường sắt cao tốc.

Cái để so sánh gần nhất với trục đường sắt cao tốc Bắc Nam là dự án đường sắt Yên Viên – Phả Lại – Cái Lân, khổ tiêu chuẩn, đường đôi, tốc độ cao 120km/h, tổng vốn đầu tư 7663 tỉ VNĐ, chiều dài 131km với 43km xây mới hoàn toàn. Dự án này đã khởi công từ 2005 với quyết tâm cao ngút trời, cả hệ thống đồng lòng giải phóng mặt bằng!

Đến nay, sau 19 năm, dự án chưa đặt được thanh ray nào! Hàng ngàn thanh ray mua về thanh lý thì không dám vì chưa có lệnh hủy dự án, để lại thì gỉ ăn cũng hỏng. Thành tích rõ rệt nhất, trực quan nhất là mấy cây cầu cụt ở tỉnh Bắc Ninh.

Từ Facebook Nhat Đình

https://www.facebook.com/share/p/fZieRoLog5EuVvRd/?mibextid=QwDbR1

Tường Thuật Đặc Biệt của Kẻ Đi Tìm: Các Đặc Điểm của Cuộc Bầu cử ở Hoa Kỳ – Kỳ 2, Bẩy tiểu bang sẽ quyết định kết quả Bầu Cử kỳ này

Trong 10 ngày tới Kẻ Đi Tìm sẽ cố gắng cung cấp cho các bạn các diễn tiến ngoạn mục và hấp dẫn của sự kiện được quan tâm nhất của nền dân chủ tiêu biểu trên thê giới, nước Hoa Kỳ. Cuộc bầu cử tổng thống vào ngày 5 tháng 11, 5-2024.

Tin tức sẽ được thu thập từ các báo Châu Âu (BBC, AFP, VOA, RFA, …)  và Châu Á (Nikei Asia Nhật, Bưu Điện Hoa Nam- Hồng Kong, cũng như báo chí Hoa Kỳ, từ các nguồn trung thực và độc lập (The Hill, Pod Cast uncensored, …) không liên kết với lưỡng đảng Cộng Hòa cũng như đảng Dân Chủ.

 

Phân tích của Báo Tuần Tin Tức – NewsWeek

Trong tổng số 538 phiếu đại cử tri, ứng cử viên nào đạt được 270 phiếu thì sẽ thắng cử.

Ngoại trừ ở tiểu bang Nebraska và Maine, số phiếu đại cử tri có thể chia cho 2 Ứng cử viên tùy theo số phiếu của  người đi bầu mà họ đạt được.

Ở các tiểu bang khác, ai được nhiều phiếu dân bầu nhất thì sẽ chiếm hết số phiếu đại cử tri của tiểu bang đó. Người thua trắng tay,  được 0 phiếu.

Đã dự đoán được số phiếu đại cử tri của các tiểu bang theo Dân Chủ và Cộng Hòa một cách tương đối, do đó, ta chỉ còn lại 7 tiểu bang chưa đoán biết được rằng đảng nào sẽ chiến thắng

7 Tiểu Bang Chưa Biết bên nào sẽ chiến thắng, đảng Cộng Hòa hay đảng Dân Chủ. Đó là: Wisconsin (WI), Michigan (MI), Pensylvania (PA), North Carolina (NC), Georgia (GA), Arizona (AZ), Nevada (NV)

Các Kịch Bản có thể xảy ra

Bà Kamala thành Tổng Thống   nếu thắng ở  Wisconsin, Michigan  và   Pensylvania (270 phiếu đại cử tri)

Ông Trump thành Tổng Thống nếu thắng ở Nevada, Arizona, Georgia và Chiếm hơn nửa số phiếu ở Nebraska.

Bà Kamala xem ra khó thắng ở tiểu bang Wisconsin vì vào năm 2016 Ông Trump đã thắng ở đây, rồi vào năm 2020, Ông Trump thua với con số chỉ có 20.000 phiếu. Bà dễ thắng ở Michigan và Pensylvania hơn.

Nhận Xét Mỗi Ngày của Phan Sinh Trần, Kẻ Đi Tìm:

  • Tổng kết ngày hôm nay, 28-10-2025 của tổ chức “538 bầu cử”,  họ chuyên tổng hợp các trưng cầu ý kiến của tất cả các cơ quan trưng cầu toàn Hoa Kỳ, “538 bầu cử” đăng kết quả cập nhật như sau:
  • Ông Trump đang dẫn trước ở North Carolina – NC và Georgia – GA 
  • Hai ứng cử viên đang ngang ngửa trong cuộc đua ở Wisconsin – WI, Nevada – NV, Pensylvania – PA, Michigan – MI

MÙI SÁCH CŨ…- PHẠM CÔNG LUẬN

8 SÀI GÒN

PHẠM CÔNG LUẬN

Có lần, tôi được một người bạn sống ở nước ngoài tặng vài món quà nhỏ, trong đó có hũ thủy tinh đựng nến thơm, một món đồ xinh xắn không có gì đặc biệt. Một buổi tối mất điện, tôi mang hũ nến ra đốt và dần cảm nhận một mùi thơm thoang thoảng, không phải mùi hương hoa mà là một thứ mùi lạ lùng lại rất thân quen, gợi nhớ một điều gì rất xưa cũ.

Lúc đó tôi mới nhìn lại nhãn dán trên hũ nến. Đó là loại nến có mùi hương của… sách bọc bìa da thuộc, loại sách quý được đóng bằng kỹ thuật kinh điển, thường nằm trong các tủ sách giới thượng lưu hoặc là loại sách cổ lưu truyền nhiều đời trong một gia đình bình thường. Nhà tôi chỉ có vài cuốn sách như vậy, bằng tiếng Pháp, để lại từ thời ông ngoại còn làm ở sở Hỏa xa Đông Dương trước năm 1945. Mùi hương đó có mùi giấy cũ, mùi da thuộc và một chút mùi vani, mùi trà cũ… là những gì tôi cảm nhận.

Việc nghiên cứu và kinh doanh mùi hương của sách ở nước ta nghe có vẻ lạ lẫm, nhưng thế giới, nhất là phương Tây, đã đi rất xa trong chuyện này. Ở Anh có một viện mang tên “Viện Số hóa khảo cổ học” đã làm chuyện độc đáo là thu lại mùi từ những cuốn sách cổ thế kỷ XIII tại hai thư viện của Anh và Mỹ rồi tổ chức triển lãm cho khách đến thăm ngửi mùi.

Họ lấy mùi bằng cách đặt sách trong hộp kín 72 giờ, thổi khí tinh khiết vào và thu mùi hương, xong phân tích thành phần hóa học của nó rồi mô phỏng lại. Một số công ty nước hoa và làm nến thơm nắm bắt ngay ý tưởng này, cho ra lò các sản phẩm của mình cho dân “mọt” ngửi mùi sách.

Có nơi còn tạo mùi hương lấy cảm hứng từ một tác giả cụ thể, như một người ở Mỹ kể rằng đã được mẹ anh tặng cho một cây nến Charles Dickens có mùi quýt, mùi cây bách xù và đinh hương. Tất nhiên, anh ta là một con mọt sách sống ở một đất nước nhiều người thích đọc sách.

Hình ảnh người mua sách ấp cuốn sách vào mặt hít mùi sách mới rất dễ bắt gặp đâu đó ở nhà sách, ngoài đường sách. Vậy sách có mùi gì? Tôi nhớ sách thường có mùi thơm nhẹ như vani, có khi có mùi chua nhẹ. Người ta nghiên cứu rằng giấy làm từ gỗ có chứa chất clignin, một hóa chất có liên quan mật thiết với vanillin là hợp chất tạo ra hương vani.

Ở Anh, từ một cuốn sách cổ xuất bản năm 1928, người ta ngửi thấy một phần của cuốn sách này là một trong tám mùi không xác định, bao gồm mùi sô cô la, mùi lửa than, mùi… nhà trọ cũ, mùi chợ cá, mùi vải lanh, bã cà phê, nước xốt và cà ri. Ở nhiều nơi, người ta cảm thấy mùi sôcôla là phổ biến nhất. Sau đó là mùi cà phê, mùi cà ri, gỗ và mùi than củi. Sách trong một nhà thờ ở Anh có mùi gỗ, khói, đất, vani, mùi mốc, hạnh nhân, mùi cay nồng, dược liệu, hoa, trái cây, mùi bánh mì, cam quýt, mùi chua, và mùi kem… Tôi nghĩ, nếu có ai thích ngửi mùi sách, thật ra đó là tình yêu đối với sách mà mùi hương là chất dẫn truyền.

Chắc chắn mùi của sách ở châu Âu khác mùi sách ở xứ nhiệt đới. Cuốn sách trong căn nhà ẩm thấp hay thiếu vệ sinh dễ hình thành mùi của sách. Sách càng cũ càng có mùi riêng. Mùi sách có được còn từ những thói quen của người đọc sách. Có ai ăn vặt khi đọc không? Có ai đã làm đổ rượu, hút tẩu, hay vừa đọc vừa nấu bếp đốt bằng củi? Có cuốn sách nào được dùng đế… chống chân ghế hoặc đập con ruồi, con muỗi hay con gián không? Có ai ép lá thuộc bài, cánh hoa hồng hay cánh hoa phượng không? Tất cả đều tạo nên hương của sách.

Vậy sách ở Việt Nam có mùi gì?

Thập niên 1940, khi giấy in khan hiếm, người ta dùng giấy dó in sách, vậy sách bằng giấy dó có mùi gì? Sau năm 1975, giấy in sách dùng giấy tái chế có mùi gì? Trong trí nhớ, tôi nghĩ đó là mùi than củi khét, mùi cỏ khô, có đúng vậy chăng? Mùi sách in bằng giấy tái chế gắn chặt với thời bao cấp khốn khó, thèm đọc sách đến độ không thể tưởng tượng rằng mình có thể đọc được những cuốn sách giấy đen xỉn đến như vậy.

Mua lại vài cuốn sách xưa như Đội săn của quốc vương Xtac hay Nhà nguyện Critxtốp, lại cảm thấy có mùi ẩm mốc và mùi bụi lâu năm không thoát được Mùi sách gắn với những kỷ niệm. Tôi nhớ ba tôi thích vừa đọc sách vừa rít ống điếu (bây giờ gọi là tẩu). Khi giở mấy cuốn sách ba thường đọc đi đọc lại như bộ Con đường đau khổ của Alexey Tolstoi hay bộ Sông Đông êm đềm của Solokhov, thoảng qua mùi thuốc lá Gò Vấp. Tuy nhiên, khi giở ra bộ Tam Quốc Chí mà ông đọc thường xuyên thời trước 1975, lại có mùi thuốc lá nhồi Half and Half mà sau này tôi biết đó là mùi anh đào.

Những ngày hè mùa mưa tuổi nhỏ, không đi chơi được, tôi ôm bất cứ sách gì đang có để đọc. Ánh sáng ngày mưa ngoài cửa sổ không đủ nên sách được dí sát vào mắt. Tôi nhớ nhiều cảm giác lúc đó với mùi sách ấm, hơi chua sát tận mũi.

Tôi nghĩ, nếu có ai thích ngửi mùi sách, thật ra đó là tình yêu đối với sách mà mùi hương là chất dẫn truyền. Cuốn sách mới mua, nâng niu trên tay nhưng chưa đọc được ngay thì động tác ấp sách vào mặt để cảm nhận mùi hương là cách tiếp nhận ban đầu chóng vánh nhất. Đối với những cuốn sách xưa cũ, sách quý trong thư viện mới có, sách do người Pháp viết về Đông Dương, sách giấy dó của Tản Đà, sách L’art à Hue… mùi sách đôi khi ẩm mốc, đôi khi khô cứng hay bụi bặm…. tỏa ra mùi quá khứ, mùi thuộc địa, mùi của những ngày xưa lạc hậu, lễ nghĩa cũ mòn… Ai đã cầm đến những cuốn sách này: ông Tây thực dân? Cụ Vương Hồng Sển? ông Sơn Nam?… Nó đã nằm ở đây từ khi nào, lưu lạc vào Nam từ biến cố 1954, Huế 1968 hay được thu mua sau này?

Người ta có thể đoán tuổi một cuốn sách dựa vào mùi giấy cũ in ra cuốn sách đó đang trong quá trình tự hoại dù rất chậm. Điều đó được giới bán sách cổ nghiên cứu kỹ. Trong số đó, vài người đã tìm cách làm sách cổ giả, ngoài hình thức cũ kỹ và tàn tạ bằng kỹ thuật in ấn, kỹ thuật đóng sách theo kiểu cổ điển và nhiều thủ thuật khác, họ bắt buộc cần phải tạo mùi mốc, ẩm lâu ngày, bụi và những mùi khác để đẩy tác phẩm giả mạo tinh vi của mình lên giá rất cao mà chỉ giới siêu giàu mới mua nổi. Đó là câu chuyện ở nước ngoài và biết đâu nó sẽ lan tới thị trường sách Việt!

Tôi nhớ mấy năm đầu thập niên 2000, thị trường sách khởi sắc do các công ty văn hóa tư nhân được làm sách liên kết. Sách tồn nhiều nên vài nơi bắt đầu bán sách giảm giá, đến tận kho chọn lựa. Cảm giác được bò dưới sàn xi măng lựa sách, lúc đó đã bề bộn không theo thứ tự nào, thật sung sướng.

Mùi sách cũ lưu kho thoảng trong không khí, không giống lắm mùi của những tiệm sách cũ… kiểu gì cũng là những khoảnh khắc hạnh phúc, nhắc tôi nhớ tuổi nhỏ cùng anh đi mua sách ở mấy cái sạp gần khu vệ sinh công cộng trên đường Lê Lợi, và những lần tự đón đi xe lam ra chợ sách cũ Đặng Thị Nhu sau năm 1975…

PHẠM CÔNG LUẬN

Tường Thuật Đặc Biệt của Kẻ Đi Tìm: Các Đặc Điểm của Cuộc Bầu cử ở Hoa Kỳ – Kỳ 1

Trong 10 ngày tới Kẻ Đi Tìm sẽ cố gắng cung cấp cho các bạn các diễn tiến ngoạn mục và hấp dẫn của sự kiện được quan tâm nhất của nền dân chủ tiêu biểu trên thê giới, nước Hoa Kỳ. Cuộc bầu cử tổng thống vào ngày 5 tháng 11, 5-2024.

Tin tức sẽ được thu thập từ các báo Châu Âu (BBC, AFP, VOA, RFA, …)  và Châu Á (Nikei Asia Nhật, Bưu Điện Hoa Nam- Hồng Kong, cũng như báo chí Hoa Kỳ, từ các nguồn trung thực và độc lập (The Hill, Pod Cast uncensored, …) không liên kết với lưỡng đảng Cộng Hòa cũng như đảng Dân Chủ.

 

Thông Tẫn Xã Pháp, AFP

Cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama phát biểu tại một cuộc vận động tranh cử cho ứng cử viên tổng thống đảng Dân chủ Phó Tổng thống Kamala Harris tại Trung tâm sự kiện Wings, ở Kalamazoo, Mich., Thứ Bảy, ngày 26 tháng 10 năm 2024. (Ảnh AP/Jacquelyn Martin)
 

Hôm thứ Bảy, Michelle Obama đã bày tỏ “nỗi sợ thực sự” của mình rằng Donald Trump có thể giành lại Nhà Trắng khi cựu đệ nhất phu nhân nổi tiếng này đưa ra lời kêu gọi nồng nhiệt tới cử tri trong cuộc bầu cử đang diễn ra vô cùng căng thẳng tại Hoa Kỳ.

Bà cho biết ứng cử viên đảng Dân chủ Kamala Harris sẽ là “tổng thống phi thường của Hoa Kỳ” nếu được bầu chỉ trong 10 ngày nữa.

Tuy nhiên, với các cuộc thăm dò dự báo về một sự cân bằng thực sự, Obama cũng nói về cảm giác thất vọng và lo lắng mà ít ai trong nhóm của Harris dám bày tỏ sau khi bà mất đi một số lực đẩy trong những tuần gần đây.

“Hy vọng của tôi về Kamala cũng đi kèm với một số nỗi sợ hãi thực sự,” Obama nói, chỉ trích hồ sơ của Trump và hỏi, “Tại sao cuộc đua này lại diễn ra sít sao như vậy?” …

Tạp Chí Tuần Tin – Newsweek

Cuộc phỏng vấn podcast của ứng cử viên tổng thống đảng Cộng hòa Donald Trump với Joe Rogan đã đạt hơn 26 triệu lượt xem trên YouTube trong 24 giờ đầu tiên.

Đây là lần xuất hiện trên podcast được xem nhiều nhất từ ​​trước đến nay của cả hai ứng cử viên trong chiến dịch tranh cử tổng thống năm 2024 và là một trong những tập Joe Rogan Experience được xem nhiều nhất trong lịch sử.

Trump đã ngồi cùng Rogan trong suốt ba giờ đồng hồ trong chương trình podcast, thảo luận về nhiều chủ đề từ UFO, tác động được cho là của các tua-bin gió đến sức khỏe tâm thần của cá voi, đến sự hối tiếc của Trump khi còn tại nhiệm và tuyên bố sai sự thật của ông rằng cuộc bầu cử năm 2020 đã bị đánh cắp thông qua gian lận bầu cử trên diện rộng.

Joe Rogan Experience là podcast được xem nhiều nhất trên thế giới. Nó có 14,5 triệu người theo dõi trên Spotify và 17,5 triệu người đăng ký YouTube. 

TTX Viêt Catholic News

Đức Giáo Hoàng khuyên nhủ: “Người ta nên bỏ phiếu và chọn điều ít xấu xa hơn,”

Nicole Winfield của hãng tin A.P., ngày 14 tháng 9 năm 2024, tường trình rằng trên chuyến máy bay chở ngài từ Singapore trở lại Rome hôm thứ Sáu, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã chỉ trích cả hai ứng cử viên tổng thống Hoa Kỳ vì những gì ngài gọi là chính sách chống lại sự sống về phá thai và di cư, và ngài khuyên người Công Giáo Hoa Kỳ nên chọn người mà họ cho là “ít ác hơn” trong cuộc bầu cử sắp tới của Hoa Kỳ.

“Cả hai đều chống lại sự sống, dù là người đuổi người di cư hay người giết trẻ sơ sinh”, Đức Phanxicô nói thế.

Đức Phanxicô cho biết di cư là một quyền được mô tả trong Kinh thánh và bất cứ ai không tuân theo lời kêu gọi trong Kinh thánh là chào đón người lạ đều đang phạm phải “tội lỗi nghiêm trọng”.

Ngài cũng thẳng thắn khi nói về phá thai. “Phá thai là giết chết một con người. Bạn có thể thích từ này hoặc không, nhưng đó là giết người”, ngài nói. “Chúng ta phải thấy rõ điều này.”

Bất chấp rủi ro, hàng đoàn người Việt vẫn rời bỏ đất nước

RFA

Năm năm trước, cái chết của 39 người Việt di cư ở Anh đã làm cả thế giới bàng hoàng. Nhưng thảm kịch này vẫn không ngăn được bước chân của nhiều người.

Bài viết của Allegra Mendelson cho Chuyên mục Điều tra của RFA
2024.10.26

Những người di cư từ Việt Nam và các nước khác rời tàu của Viện Cứu hộ Quốc gia Hoàng Gia ở Anh. Họ được giải cứu ở eo biển Manche sau khi rời Pháp ngày 4/8/2021

 Peter Nicholls/Reuters

Đọc bản tiếng Anh

Nghệ An/London: Năm năm trước, anh Cường rời nhà của mình ở Nghệ An, một tỉnh bắc Trung bộ của Việt Nam, để đi lao động ở nước ngoài. Trong đầu anh chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là: kiếm thêm tiền để nuôi vợ và ba con.

Đầu tiên, anh đi tới Romania – nơi người ta nói là người Việt Nam dễ xin được visa (thị thực) cũng như kiếm được việc có thu nhập khá. Nhưng từ khi đặt chân đến đây anh phải chuyển qua một loạt các công việc lao động chân tay khác nhau nhưng lương anh nhận được cũng chỉ ở mức 500 USD – chưa bằng 1/3 số tiền người ta đã hứa hẹn với anh trước  đây.

Vì phải trang trải chi phí sinh hoạt và trả tiền hối lộ cho mỗi lần chuyển việc, sau bốn năm, anh thậm chí đã không kiếm đủ số tiền gần 7.000 USD mà anh đã vay ngân hàng để trả cho công ty môi giới ngay từ đầu để được đưa tới Romania.

“Trong khoảng thời gian đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ một nhóm đưa người di cư bất hợp pháp. Họ nói rằng họ có thể đưa tôi tới Anh” – người đàn ông 39 tuổi kể lại với Đài Á Châu Tự Do (RFA) qua một người phiên dịch viên vào đầu tháng 9 vừa qua.

“Tôi đã e sợ nhưng sau khi một nhóm người di cư khác đi với họ và đến nơi được, tôi nghĩ như vậy là an toàn nên cũng đã đồng ý đi”.

Trong một tuần trời, anh bị nhồi vào ngồi ở thùng của nhiều xe tải và ngủ ở các nhà kho, nơi mà 20 người con người chỉ được ăn chung một ổ bánh mỳ.

Khi cả nhóm đến được “đích” – một khu vực bờ biển dọc eo biển Manche, anh Cường đã mất phương hướng tới mức anh thậm chí không hề biết mình đang ở nước nào.

Và đây là cảm nhận của anh trong một buổi tối tháng 6/2023 khi chứng kiến “ít nhất 60 người” được chất lên một chiếc thuyền nhỏ oanh liệt.

“Trong suốt chuyến đi tôi đã cầu xin Chúa cho tôi được sống sót. Tôi đã rất sợ và quanh quẩn với ý nghĩ rằng ‘thuyền này bị chở nặng quá và tôi sẽ không đến nơi được’ ” – anh chia sẻ.

Tôi đã quyết định rằng sẽ không bao giờ làm việc gì như thế này nữa. Nếu sau này có ai đó rủ tôi đi như vậy, tôi sẽ nói không”.

Hoàn cảnh của anh Cường cũng không khá hơn nhiều sau khi lên bờ. Anh lại rơi vào cảnh nợ nần, nợ những kẻ đưa anh tới Anh hơn 26.000 USD. Anh đã đồng ý làm việc tại một trang trại cần sa để trả nợ nhưng đã bị sa thải trong năm nay và trở thành người vô gia cư, không việc làm và rỗng túi hơn so với hồi anh mới rời Việt Nam.

Mặc dù vậy, anh tự thấy mình may mắn. “Ít nhất tôi vẫn còn sống” – anh nói với RFA từ Luân Đôn – nơi anh đã sống kể từ khi mất việc.

Không phải tất cả những người dấn thân vào hành trình này đều được như vậy.

Cùng năm anh Cường rời Việt Nam, 39 người Việt khác cũng bắt đầu cuộc hành trình đến Anh. Vào tối ngày  22/10/2019, nhóm người này đã ngồi trong thùng của một chiếc xe đông lạnh tại Bỉ hướng đến Essex, một quận hạt nằm ở bờ biển phía đông nam nước Anh. Mười hai giờ sau, tất cả họ đều chết vì ngạt thở và hạ thân nhiệt.

Cảnh sát áp tải chiếc xe đông lạnh đã bị phát hiện có chứa thi thể của 39 người Việt di cư tại Thurrock, miền nam nước Anh. Ảnh chụp ngày 23/10/2019. Nguồn ảnh: Alastair Grant/AP

Ảnh 2: Cảnh sát áp tải chiếc xe đông lạnh đã bị phát hiện có chứa thi thể của 39 người Việt di cư tại Thurrock, miền nam nước Anh. Ảnh chụp ngày 23/10/2019. Nguồn ảnh: Alastair Grant/AP

Vụ việc này – vào thời đó là thảm kịch di cư tồi tệ nhất ở Anh trong vòng hơn hai thập kỷ – đã gây chấn động cả thế giới. Mặc dầu vậy, nó vẫn không ngăn được những người ở Việt Nam đi ra nước ngoài để tìm kiếm những cơ hội tốt hơn.

Cho dù họ đi bằng đường biển hay đường bộ, hàng ngàn người như anh Cường, kể từ đó, đã tiếp tục đánh cược sinh mạng và những đồng tiền chắt chiu tiết kiệm của mình với những kẻ môi giới xấu xa, tìm cách kiếm tiền từ những con người tuyệt vọng và dễ tổn thương.

Trong tháng 8 và tháng 9 năm nay, phóng viên RFA đã đến Việt Nam, Anh và Canada để nói chuyến với những người di cư và những nạn nhân của nạn buôn người, gia đình của họ cũng như các nhà nghiên cứu và các tổ chức hỗ trợ để tìm hiểu tại sao rất nhiều người vẫn rời Việt Nam ra đi,  quá trình này thực sự như thế nào, và điều gì thường xảy đến với những người cuối cùng đã sang được nước ngoài.

Những sự thôi thúc

Nhiều người trong số người Việt ra đi có quê ở Nghệ An –  tỉnh lớn nhất cả nước, giáp ranh với Hà Tĩnh. Hầu hết trong số 39 nạn nhân trong vụ việc tại Essex đều xuất thân từ hai tỉnh này.

Nghệ An có vai trò quan trọng trong lịch sử của đất nước. Ông Hồ Chí Minh, nhà lãnh đạo được kính trọng trong cuộc đấu tranh giành độc lập của Việt Nam đồng thời là Chủ tịch nước kiêm Thủ tướng đầu tiên của Việt Nam, được sinh ra tại một thị trấn nhỏ ở xã Kim Liên, cách Vinh, thủ phủ của tỉnh 15 km về phía tây.

Nhưng di sản đó đã không giúp tỉnh tránh được việc trở thành một trong những địa phương nghèo nhất cả nước. Không có đủ việc để nuôi sống toàn bộ dân số 3,3 triệu người, vì vậy người dân “muốn đi nước ngoài để kiếm thêm tiền” – anh Mau, một kỹ sư điện từ Nghệ An, người quản trị nhóm Facebook ‘Người Nghệ An’ với hơn 44.000 thành viên cho biết.

Một biệt thự mới mọc lên phía sau một ngôi nhà truyền thống cũ trong một ngôi làng ở tỉnh Nghệ An. Ảnh chụp ngày 10/10/2020. Nguồn ảnh: Nhac Nguyen/AFP

Làm ruộng– nguồn thu nhập chính của hầu hết cư dân – luôn gặp thách thức vì thời tiết nổi tiếng bấp bênh, khắc nghiệt của tỉnh. “Khi nóng thì rất nóng. Khi mưa thì mưa rất nhiều, còn gây ra cả lũ lụt” – anh Mau giải thích. Những diễn biến thời tiết cực đoan này dự kiến sẽ còn tồi hơn trong 20 năm tới do ảnh hưởng của biến đổi khí hậu và nhiệt độ gia tăng.

Công ăn việc làm ngoài lĩnh vực nông nghiệp rất ít. Một dúm nhà máy được xây dựng ở các khu vực nông thôn không đủ tương xứng với nguồn cung lao động, đặc biệt là khi dân số của tỉnh vẫn tiếp tục tăng.

Thu nhập bình quân đầu người hàng tháng ở Nghệ An vào năm 2022 là 3,639 triệu đồng (khoảng 150 USD) – thấp hơn hơn 1 triệu đồng so với mức trung bình quốc gia. Thu nhập từ lương và tiền công có liên quan tới các loại việc làm chính thức, thậm chí còn thấp hơn, chỉ ở mức 1,758 triệu đồng mỗi tháng (khoảng 71 USD).

Ngoài ra, áp bức về chính trị cũng là một lý do khiến người dân ra đi.

Về mặt giấy tờ, văn bản, một số quyền tự do đã được ghi trong Hiến pháp của Việt Nam, nhưng trên thực tế, Chính phủ duy trì sự kiểm soát chặt chẽ quyền lực bằng cách ngăn chặn quyền tiếp cận thông tin, hạn chế không gian dân sự và giới hạn mọi hình thức bất đồng, đối lập về chính trị.

Bối cảnh này cũng là một phần trong những lý do khiến anh Cường quyết định rời Việt Nam ra đi.

Vài năm trước khi sang Romania, anh đã tham gia cuộc biểu tình phản đối một tập đoàn sản xuất nước ngoài đã xả thải hóa chất ra biển, làm chết hàng triệu con cá và lấy đi công ăn việc làm của các cộng đồng địa phương mà không bồi thường. Đây là một trong những cuộc biểu tình công khai lớn nhất ở Việt Nam trong những năm gần đây.

Các nhà hoạt động Việt Nam cầm biểu ngữ với nội dung “Hủy hoại môi sinh là giết người” và “Trả lại nước biển sạch cho chúng tôi” trong một cuộc biểu tình tại Đài Bắc, kêu gọi Công ty Thép Formosa Hà Tĩnh phải chịu trách nhiệm làm sạch môi trường sau vụ xả thải hóa chất ra biển. Ảnh chụp ngày 10/8/2016. Nguồn ảnh: Chiang Ying-ying/AP

Ít nhất 41 nhà hoạt động tham gia các cuộc biểu tình này đã bị bỏ tù và 31 người đến nay vẫn còn bị giam giữ. Anh Cường nói với RFA rằng trên đường từ cuộc biểu tình về, anh đã bị công an mặc thường phục theo dõi. Mặc dù sau đó anh chưa từng phải trực tiếp gặp chính quyền về vấn đề này nhưng trải nghiệm này luôn làm anh ám ảnh, sợ hãi.

“Tôi cảm thấy rằng họ luôn để mắt tới tôi. Điều đó làm tôi sợ hãi khi phải rời khỏi nhà, thậm chí để đi làm và kiếm tiền” – anh chia sẻ.

Chủ động tìm kiếm cơ hội

Những người dân ở các tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh trò chuyện với phóng viên RFA đã mô tả ba cách thức/con đường mà hầu hết người dân có ý định ra nước ngoài thường sử dụng. Cách thứ nhất là thông qua các chương trình của Chính phủ, chủ yếu được thực hiện bởi hơn 500 công ty có giấy phép xuất khẩu lao động. Các công ty này lo việc tuyển dụng, nhập cư, đi lại và sắp xếp công việc cho người lao động Việt Nam khi ở nước ngoài.

Chính phủ Việt Nam từ lâu đã ủng hộ và thúc đẩy hoạt động xuất khẩu lao động, thường xuyên khuyến khích công dân của mình làm việc ở nước ngoài để nâng cao “chất lượng lực lượng lao động quốc gia” và thúc đẩy “hội nhập quốc tế”.

Hai chị phụ nữ đang lao động trên cánh đồng lúa – công việc phổ biến nhất ở khu vực phía  nam tỉnh Nghệ An. Ảnh chụp ngày 19/8/2024. Nguồn ảnh: Allegra Mendelson/RFA

Trong năm 2023, đã có 160.000 công dân Việt Nam ra nước ngoài làm việc thông qua các chương trình được Chính phủ bảo trợ, tăng từ mức 142.000 người của năm 2022. Phần lớn các chương trình này đưa công nhân đi làm việc ở khu vực Đông Á, với hơn 90% số lao động sang Nhật Bản, Đài Loan và Hàn Quốc trong năm ngoái.

Tuy nhiên, Việt Nam không có thỏa thuận xuất khẩu lao động với hầu hết các nước châu Âu và Bắc Mỹ – nơi nhiều người dân muốn đến vì họ tin rằng, ở những nơi đó, họ có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Thay vì dựa vào các chương trình của Chính phủ, những người có ý định di cư này thường trông cậy vào các công ty tư nhân giống như công ty mà anh Cường đã sử dụng. Các công ty này không phải là pháp nhân hợp pháp ở Việt Nam nhưng người muốn đi lao động nước ngoài thường trả tiền dịch vụ cho họ để được chỉ dẫn và hỗ trợ đi qua các kênh di cư hợp pháp, nghĩa là có được visa và việc làm hợp pháp.

Mặc dù sử dụng dịch vụ của các công ty độc lập này, những người có ý định di cư vẫn có thể gặp các trở ngại, ở khía cạnh ngôn ngữ hoặc các kỹ năng khác, khiến họ không đủ tiêu chuẩn để được cấp visa. Trong những trường hợp này, họ chỉ có một lựa chọn duy nhất là ra nước ngoài bất hợp pháp với visa du lịch hoặc hoàn toàn không có visa và làm điều này thông qua các kế hoạch thường do các nhóm buôn người và đưa người di cư bất hợp pháp thực hiện.

Một văn phòng cung cấp dịch vụ hỗ trợ du học và việc làm ở nước ngoài nằm trên một con đường ở phía bắc xã Đô Thành, tỉnh Nghệ An. Ảnh chụp ngày 19/8/2024.  Nguồn ảnh: Allegra Mendelson/RFA

Dù đi bằng con đường nào đi chăng nữa, động lực chính của việc ra đi vẫn là để kiếm được nhiều tiền hơn để gửi về hỗ trợ gia đình. Năm 2023, lượng kiều hối ghi nhận ở Việt Nam đạt tổng cộng 14 tỷ USD – chiếm hơn 3% Tổng Thu nhập Quốc nội  (GDP) của nước này – và dự kiến sẽ đạt 15 tỷ USD vào năm tới, theo Tổ chức Đối tác Tri thức Toàn cầu về Di cư và Phát triển (Knomad) – một nền tảng theo dõi tình hình di cư.

Nước duy nhất ở Đông Nam Á vượt qua Việt Nam về mặt kiều hối là Philippines – một quốc gia cũng có tỷ lệ di cư ra nước ngoài đạt mức cao hàng năm. Theo Knomad, cả hai quốc gia này có tới 40% đến 60% lao động xuất khẩu đến Mỹ và Anh, nơi có mức lương cao hơn.

Làng Tỷ Phú

Nằm ngay phía bắc thành phố Vinh (Nghệ An), Đô Thành là một xã có rất nhiều người dân rời quê để đến Bắc Mỹ và châu Âu làm việc, cả bằng con đường hợp pháp lẫn bất hợp pháp.

Được gọi là “Làng tỷ phú”, thị trấn này, trong những năm gần đây, đã lột xác nhờ lượng kiều hối hào phóng được thân nhân từ nước ngoài gửi về. Khi đến thăm vào giữa tháng 8, phóng viên RFA đã được đích mục sở thị sự trù phú của thị trấn này – nơi các con phố được bao bọc bởi những cánh cổng mạ vàng lớn quây quanh các ngôi nhà nhiều tầng vừa được chỉnh trang.

Những ngôi nhà mới xây mọc lên phía sau những ngôi nhà cũ tại xã Đô Thành, tỉnh Nghệ An. Ảnh chụp ngày 29/10/2019. Nguồn ảnh: Kham/Reuters

“Ở thị trấn này, mỗi gia đình đều có ít nhất một người thân đã đi nước ngoài làm việc” – ông Ninh, một người dân sống lâu năm ở đây cho biết. Ông và những người khác trò chuyện với phóng viên RFA và được dẫn lời trong bài báo này, đã yêu cầu chúng tôi chỉ sử dụng tên gọi (không phải tên đầy đủ) hoặc biệt danh của họ vì tính nhạy cảm của vấn đề di cư ở Việt Nam.

Ông Ninh, một người đàn ông có nét mặt tươi cười ở độ tuổi 50, đón nhận và tự hào về tiếng tăm của quê hương mình. Bốn trong số năm người con của ông đã đi làm xây dựng và làm nail (làmmóng chân, móng tay)  ở Canada và châu Âu. Khi phóng viên RFA trò chuyện với ông Ninh, con út của ông, người gần đây vừa bước sang tuổi 20, đang chuẩn bị bay sang Canada để làm việc tại một nông trại.

Để đưa các con ra nước ngoài, ông Ninh đã sử dụng dịch vụ của một công ty tư nhân để họ lo việc xin cấp visa, sắp xếp việc đi lại và việc làm ở nước ngoài. Ông nói với RFA rằng các con của ông đều ra nước ngoài một cách hợp pháp và đều có visa làm việc hai năm.

Mặc dù thấp hơn đáng kể so với mức lương tối thiểu theo tiêu chuẩn phương Tây, số tiền họ nhận được vẫn cao hơn nhiều so với thu nhập họ có thể kiếm được ở Việt Nam.

“Nếu các con tôi ở lại Việt Nam, chúng chỉ có thể làm những công việc chân tay và sẽ không được trả nhiều tiền” – ông Ninh giải thích rồi dừng lại để rít một hơi từ cái điếu cày của mình.

“Cách tôi nhìn việc này là: đi ra nước ngoài với chúng có khi còn tốt hơn. Chúng có thể làm cùng một công việc nhưng được trả lương cao hơn”.

Một con phố được bao bọc bởi những cánh cổng trang trí công phu và những ngôi nhà nhiều tầng ở xã Đô Thành, tỉnh Nghệ An. Ảnh chụp ngày 19/8/2024.  Nguồn ảnh: RFA

Đánh cược bằng tiền tiết kiệm cả đời

Mặc dù động lực ra đi rất lớn, việc đưa một người thân ra nước ngoài đòi hỏi nhiều tháng lên kế hoạch cũng như một sự đầu tư tiền bạc khổng lồ từ toàn bộ gia đình.

Ông Ninh đã phải trả 30.000 đô la để đưa mỗi người con của mình ra nước ngoài – số tiền này lớn hơn 200 lần thu nhập trung bình hàng tháng của người dân ở Nghệ An. Để có được số tiền này, ông phải vay nhiều khoản từ ngân hàng, cầm cố ngôi nhà của mình và vay mượn từ bạn bè, gia đình. Mỗi lần các con ông gửi tiền về – vài ngàn đô la mỗi tháng – số tiền đó được để dành để lo cho người con tiếp theo ra nước ngoài.

Và giờ đây khi người con út của ông đi ra nước ngoài, gia đình ông sẽ có đủ tiền để bắt đầu trả nợ, nhưng sẽ mất nhiều thời gian [để trả hết nợ] – ông nói.

Bà Hồng, một người bán hàng ăn ở xã Đô Thành, cũng phải trả 30.000 USD để đưa con trai sang Canada.

Bà nói với RFA rằng con trai bà đã thu xếp hầu hết mọi việc và tất cả những gì bà biết là số tiền này đã được trả cho một “công ty có trụ sở tại Canada chuyên hỗ trợ những người Việt có ý định di cư”. Nhưng cũng giống như trường hợp của ông Ninh, khoản chi phí này có ảnh hưởng rất lớn đối với [kinh tế của] gia đình bà.

“Chúng tôi đã phải thế chấp ngôi nhà của mình nhưng cũng chỉ trang trải được khoảng 70% khoản phí. Vì vậy chúng tôi phải vay mượn từ gia đình, họ hàng số tiền còn lại” – bà Hồng giải thích.

Mặc dù nói rằng đã sử dụng dịch vụ của một công ty môi giới độc lập và các con ông đều ra nước ngoài một cách hợp pháp, ông Ninh lưu ý rằng ban đầu rất khó phân biệt giữa môi giới tốt và môi giới lừa đảo.

“Tôi đã rất sợ sẽ trở thành nạn nhân của việc lừa đảo. Chúng tôi đã trả rất nhiều tiền và phải hy sinh rất nhiều để có được số tiền đó trong khi chỉ có một trong 10 trường hợp như vậy là thành công” – ông Ninh chia sẻ.

Ông có lý do chính đáng để lo sợ. Năm ngoái, Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội Việt Nam đã phát hiện ra ngày càng nhiều vụ lừa đảo thực hiện bởi các công ty giả danh là cơ quan xuất khẩu lao động hợp pháp.

Một số công ty chỉ muốn kiếm lời, lừa những người có ý định di cư để lấy tiền tiết kiệm cả đời của họ. Trong khi đó, những công ty khác lại tham gia mạng lưới lừa đảo lao động cưỡng bức nham hiểm hơn nhiều, đưa những người lao động dễ bị tổn thương vào các cơ sở ở Campuchia và Myanmar và bắt họ thực hiện các hoạt động lừa đảo trên không gian mạng.

Một báo cáo gần đây của Viện Hòa bình Mỹ cho thấy các tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh là “điểm nóng của nạn buôn người”, phục vụ cho các cơ sở và sòng bạc lừa đảo đang ngày càng phổ biến ở hai quốc gia nói trên.

Một phụ nữ chở hàng bằng xe máy ở huyện Hồng Lĩnh, tỉnh Hà Tĩnh. Ảnh chụp ngày 29/10/2019. Nguồn ảnh: Nhac Nguyen/AFP

Minh, một thợ ảnh trẻ ở Vinh đã tránh được việc trở thành nạn nhân của nạn buôn người nhưng lại bị lừa mất tiền tiết kiệm. Anh nói với RFA rằng khi anh đang vật lộn để tìm việc ở Việt Nam thì nghe về một cặp vợ chồng sống tại Nghệ An cung cấp các dịch vụ hợp pháp để hỗ trợ người muốn đi Canada.

“Khi đó, tôi chỉ nghe thấy những câu chuyện thành công của những người đã ra nước ngoài và kiếm được rất nhiều tiền. Vì thế, tôi nghĩ rằng mình không có gì phải lo sợ”- anh nói.

Anh đã trả cho cặp vợ chồng này khoản phí ban đầu là 90 triệu đồng (3.650 USD) nhưng sau một năm vẫn chưa hề nhận được tin tức gì.

“Họ nói với tôi rằng các giấy tờ chứng minh của tôi không đầy đủ nhưng tôi chắc chắn rằng họ thậm chí chưa bao giờ gửi hồ sơ của tôi đi. Họ chỉ lấy tiền của tôi và không làm gì cả” – anh nói.

Anh cho biết anh đã dành phần lớn số tiền tiết kiệm của mình vào khoản tiền đặt cọc này. Với lượng công việc ít ỏi có được ở Việt Nam, anh đã mất hơn một năm để kiếm lại số tiền đó.

Các công ty môi giới

Mặc dù sử dụng dịch vụ của các công ty môi giới có rủi ro nhưng họ vẫn là một phần không thể thiếu của thị trường xuất khẩu lao động.

Các công ty hợp pháp và bất hợp pháp thường có trụ sở hoặc chi nhánh/công ty con ở những khu vực có tỷ lệ di cư cao. Tại Thiên Lộc, một xã ở phía đông bắc tỉnh Hà Tĩnh – nơi có nhiều người đã di cư ra nước ngoài trong những năm gần đây – có một số công ty môi giới được biết đến là đã giúp đưa lao động sang Hungary và sau đó là những nơi khác ở châu Âu. Trước khi Nga xâm lược Ukraine vào năm 2022, hầu hết người lao động thường bay đến Nga trước.

Chị Hà, một chủ tiệm làm đẹp trẻ tuổi ở Thiên Lộc, nói với RFA rằng đây là cách chồng chị lúc đầu dùng để rời quê đi nước ngoài vào năm 2018.

“Ban đầu, chồng tôi bay đến Nga bằng visa du lịch. Sau đó, anh ấy được đưa bằng đường bộ đến Đức và làm việc tại một nhà hàng có sử dụng người lao động không có giấy tờ” – chị Hà nói với RFA thông qua một phiên dịch viên tại tiệm của chị hồi giữa tháng 8.

“Anh ấy muốn ở lại Đức nhưng không xin được visa, vì vậy anh ấy đã đi sang Pháp, nhưng lại gặp vấn đề tương tự ở đó nên anh ấy lại sang Anh – nơi anh ấy hy vọng sẽ có thể ở lâu dài”.

Chị Hà không biết cụ thể tình hình của chồng mình, chỉ biết rằng anh đã tìm được việc làm tại một tiệm làm móng và đã nộp hồ sơ xin ở lại Anh lâu dài.

“Giờ anh ấy làm móng còn giỏi hơn cả tôi” – chị nói đùa trước khi nét mặt trở nên nghiêm nghị và đôi mắt ngấn lệ.

Chị và chồng thường trò chuyện trên điện thoại khi có thể và anh ấy đã gửi tiền về cho gia đình. Tuy nhiên, khoảng cách địa lý và việc không biết khi nào được đoàn tụ là những trở ngại không dễ vượt qua với chị và các con.

“Đã sáu năm rồi kể từ khi tôi ở bên anh ấy lần cuối và tôi không biết lần gặp tiếp theo sẽ là khi nào” – chị nói.

Nhưng chị cảm thấy may mắn vì chồng chị vẫn được an toàn, đặc biệt là khi các gia đình khác ở huyện Can Lộc cũng có người thân đi nước ngoài nhưng đã không bao giờ còn được nhìn thấy người thân của mình nữa.

Ảnh chân dung cô Phạm Thị Trà My, 26 tuổi, một trong 39 người di cư Việt Nam được tìm thấy đã chết trong một chiếc xe tải ở Anh, trên bàn thờ của gia đình cô ở Hà Tĩnh. Ảnh chụp ngày 26/10/2019. Nguồn ảnh: AFP

Bà Nguyễn Thị Phong cùng chồng sống ở thị trấn Nghèn, gần xã Thiên Lộc, đã trở thành một trong những gia đình như vậy khi con gái họ, cô Phạm Thị Trà My, đã chết một cách oan nghiệt trong thùng của một chiếc xe tải ở Essex ở tuổi 26.

Háo hức đi Anh, Trà My đã tìm kiếm sự hỗ trợ từ một công ty môi giới địa phương. Trong khi gia đình giúp thu xếp số tiền 40.000 USD để chi trả tiền đi lại và phí môi giới, Trà My đã tự mình sắp xếp hầu hết mọi việc.

“Nó đã tự mình sắp xếp mọi thứ, vì thế, chúng tôi không biết nhiều về hành trình này cho đến khi sự việc xảy ra” – mẹ cô, bà Nguyễn Thị Phong, nói với RFA vào giữa tháng 8.

Từ Việt Nam, đầu tiên Trà My đi sang Trung Quốc. Cô ở lại đó vài ngày rồi tiếp tục đến Pháp và cuối cùng là Bỉ, nơi cô lên chiếc xe tải đi đến Essex.

Trà My là người đã báo động về tình hình bên trong chiếc xe tải. Buổi tối trước ngày các thi thể được tìm thấy, cô đã gửi tin nhắn dưới đây cho bố mẹ mình: “Con xin lỗi bố mẹ. Đường đi nước ngoài của con không thành. Con chết vì không thở được. Con thương bố mẹ rất nhiều”. Nhưng mọi nỗ lực đã trở nên quá muộn. Chiếc xe tải được tìm thấy vào ngày hôm sau nhưng tất cả những người bên trong đều đã chết.

“Ít nhất nhờ có tin nhắn đó mà các thi thể đã được tìm thấy và cuối cùng được đưa trở về nhà với chúng tôi” – bà Phong nói.

Hai mươi chín người ở Anh và Pháp đã bị kết án liên quan đến vụ việc kinh hoàng này và một số công ty môi giới, trong đó có công ty mà Trà My sử dụng, đã bị đóng cửa – mẹ cô cho biết.

Ông Phạm Văn Thìn, bố của cô  Phạm Thị Trà My, ngồi ở nhà tại tỉnh Hà Tĩnh. Ảnh chụp ngày 27/10/2019. Nguồn ảnh: Kham/Reuters

Nhưng những tác động lâu dài của vụ việc này ở Việt Nam lại không đáng kể.

Bà Nga, một giáo viên ở Đô Thành, giải thích rằng dù vụ việc đã gây chấn động nhưng nó không ngăn được cuộc di cư ồ ạt theo cách mà nhiều người đã nghĩ.

“Người dân có chút sợ hãi nhưng vẫn rất háo hức đi ra nước ngoài. Họ biết làm vậy là rủi ro, đặc biệt là những người đi trái phép nhưng họ ở thế tuyệt vọng nên tiếp tục mạo hiểm” – bà Nga nói.

Trở ngại duy nhất trong những năm gần đây là các hạn chế mà các nước áp dụng trong thời kỳ đại dịch COVID-19. Nhưng giờ đây những hạn chế này đã được dỡ bỏ và làn sóng di cư một lần nữa lại tăng vọt.

Từ tháng một đến tháng tư năm nay, Anh đã ghi nhận 1.060 chiếc thuyền nhỏ chở công dân Việt Nam vượt qua eo biển Manche để đến bờ biển nước này – đây là con số cao nhất trong tất cả các quốc gia và gần bằng tổng số thuyền ghi nhận được trong cả năm 2023. Hàng ngàn người Việt Nam khác cũng đã tiếp tục đi đến các nước khác ở châu Âu cũng như châu Á và Bắc Mỹ.

“Kinh tế hiện không được tốt, không có nhiều việc làm. Người ta nhìn thấy tất cả các trường hợp thành công và tiếp tục chọn đi ra nước ngoài nhưng tôi hy vọng họ sẽ nhớ những gì đã xảy ra với con gái tôi và dừng việc mạo hiểm” – bà Phong nói.

Các cây nến được sắp xếp thành số “39” trong một buổi lễ cầu nguyện và tưởng nhớ 39 nạn nhân được tìm thấy chết trong thùng xe tải ở Essex. Ảnh chụp ngày 2/ 11/ 2019. Nguồn ảnh: Yui Mok/AP

Cô đơn và cô lập

Lần đầu tiên anh Quan Tranh, một điều phối viên tại Cộng đồng Người tị nạn từ Việt Nam (CRV) ở Luân Đôn, nhìn thấy anh Cường khi anh đang nằm ngủ bên ngoài văn phòng làm việc mình.

Anh đã tìm cho anh Cường một căn phòng tại một khách sạn do Bộ Nội vụ Anh điều hành đồng thời đã và đang giúp anh nộp đơn xin tị nạn chính thức.

Đạo luật Chống Nô lệ thời Hiện đại của Anh, được thông qua vào năm 2015, đã giúp các nạn nhân của nạn buôn người dễ dàng xin tị nạn hơn. Tuy nhiên, nhiều người như anh Cường không hề biết điều này và do đó đã trở thành nạn nhân của các phi vụ lừa đảo. Họ phải trả tới 17.000 USD để thuê “người kể chuyện” để “chế ra” một câu chuyện tị nạn mà những người kể này cho là sẽ được các cơ quan chính quyền chấp nhận.

Đã phải vay nợ để trả tiền cho các công ty môi giới cho chuyến đi từ Việt Nam, những người di cư còn buộc phải nhanh chóng gom góp, tập hợp thêm một khoản tiền mặt lớn khác để trả cho những người kể chuyện này.

Tiếp theo, họ lại phải chờ đợi khá lâu. Trong khi chính phủ Anh tuyên bố mỗi hồ sơ xin tị nạn sẽ được xử lý trong vòng sáu tháng nhưng anh Tranh cho biết, trên thực  tế, việc xét hồ sơ thường phải mất gần ba năm. Nếu người tị nạn sau đó muốn xin thường trú, sẽ mất thêm năm đến 10 năm nữa.

Chị Hồng vẫy tay chào khi đang bán thịt cho khách từ một tại con đường chính ở Đô Thành. Ảnh chụp ngày 19/8/2024. Nguồn ảnh: Allegra Mendelson/RFA

Tại Mỹ, tình hình cũng tương tự. Một luật sư về nhập cư, trong một cuộc trao đổi với RFA trước đây, giải thích rằng người di cư có thể có tới chín năm cư trú hợp pháp trong khi chờ hồ sơ xin tị nạn của họ được xử lý.

Tại Canada, một điểm đến được ưa chuộng khác, thường mất 3-4 năm để hồ sơ tị nạn được xử lý và thêm vài năm nữa để có được quyền cư trú –  ông Lê, một người làm việc tại Trung tâm Cộng đồng người Việt ở Canada cho biết.

Để ứng phó với số lượng lớn người di cư, Anh và Việt Nam đã ký một thỏa thuận vào tháng tư năm nay, cam kết tăng cường chia sẻ thông tin tình báo, thuận lợi hóa hơn việc hồi hương những người “không có quyền ở lại Anh” và thúc đẩy di cư bằng các con đường hợp pháp.

Mặc dù còn quá sớm để thấy được tác động rõ rệt từ thỏa thuận này nhưng anh Tranh nghi ngại rằng nó sẽ dẫn đến việc tỷ lệ người bị trục xuất về Việt Nam cao hơn. Tuy nhiên, khi nói đến việc giải quyết các nguyên nhân gốc rễ dẫn đến các cuộc di cư ồ ạt, người dân Nghệ An và Hà Tĩnh nói với RFA rằng những gì đang được làm vẫn chưa đủ: hầu hết các nỗ lực của Chính phủ vẫn tập trung vào khuyến khích di cư ra nước ngoài hơn là cải thiện nền kinh tế địa phương.

Những yêu cầu bình luận của RFA gửi tới giới chức phụ trách lao động quốc gia và các sở ban ngành ở Hà Tĩnh và Nghệ An, chưa có được hồi đáp vào thời điểm đăng tải bài báo này. Các quan chức địa phương đã công bố kế hoạch thúc đẩy phát triển và kinh tế và lần gần đây nhất là một nỗ lực cải thiện giáo dục và cơ hội việc làm đến năm 2030. Nhưng ngay cả khi chính sách này thành công, sẽ mất nhiều năm để nhìn thấy tác động của chúng thực tế.

Anh Quan Tranh xem bức ảnh chân dung anh Cường – bức ảnh được chụp ngay sau khi anh Tranh phát hiện ra anh Cường nằm ngủ ở phía ngoài văn phòng làm việc của mình – đây cũng là lần đầu tiên họ gặp nhau ở Luân Đôn. Ảnh chụp ngày 4/9/2024 bởi Alastair McCready cho RFA

Trong khi đó, đối với nhiều người di cư, việc trở về Việt Nam là không thể.

“Hồi đầu, khi rời Việt Nam, tôi đã phải vay tiền ngân hàng để trả cho công ty môi giới và tôi vẫn chưa thể hoàn trả số tiến này kể từ khi ra nước ngoài” – anh Cường nói. “Nếu tôi trở về Việt Nam trước khi trả nợ [ngân hàng], tôi e rằng họ sẽ báo tôi ra công an”.

Anh Cường cảm thấy mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục chờ đợi việc xét duyệt hồ sơ xin tị nạn ở Anh với hy vọng rằng hồ sơ của anh sẽ được chấp thuận và anh sẽ sớm tìm được việc làm.

“Tôi ước rằng tôi đã chưa bao giờ đến châu Âu thông qua các công ty môi giới xấu xa, lừa đảo” – anh nói và thêm rằng: “Nếu biết mọi việc trở nên thế này, tôi đã không làm như vậy”.

* Biên tập bởi Abby Seiff và Boer Deng. 


 

Liệu Tô Lâm có ‘kéo’ nổi nền kinh tế đang ‘xập xệ’?

Ba’o Nguoi-Viet

October 26, 2024

Sonnie Tran/SGN

Nền Kinh tế Thị trường (ME) – danh hiệu mà Việt Nam đã dày công vun đắp, ra sức thuyết phục Hoa Kỳ công nhận suốt bao năm qua, vẫn còn là câu chuyện dang dở, treo lơ lửng giữa dòng thời cuộc. Số phận của nó phần nào phụ thuộc vào kết quả cuộc bầu cử tổng thống Mỹ sắp tới.

Việt Nam đang phải đối mặt với muôn vàn khó khăn do làn sóng thông tin tiêu cực về đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI). Bộ Kế Hoạch và Đầu Tư (MPI) gióng lên hồi chuông cảnh báo về nguy cơ “chảy máu” vốn đầu tư, thẳng thắn nhận định rằng chính sách ưu đãi đầu tư của Việt Nam đã “lập lờ nước đôi,” không còn phù hợp với tình hình kinh tế – xã hội trong nước và quốc tế.

Chính quyền Việt Nam cũng đang phải đau đầu vì rào cản từ thuế tối thiểu toàn cầu, một rào cản mới trên con đường thu hút đầu tư. Chính sách này ra đời nhằm siết chặt “vòng kim cô,” ngăn chặn các tập đoàn đa quốc gia lách luật, chuyển lợi nhuận đến các quốc gia có mức thuế thấp. Trước tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” này, nhiều tập đoàn đã quyết định dứt áo ra đi khỏi Việt Nam, bởi Hà Nội chưa có những chính sách hỗ trợ kịp thời từ ngân sách nhà nước.

Tình trạng dậm chân tại chỗ cho thấy rõ sự ngần ngại, thiếu quyết đoán trong việc hoạch định chính sách của giới quan chức Việt Nam trong bầu không khí “đốt lò” ngột ngạt. Trong bối cảnh lò vẫn đang nóng bỏng, không ai muốn trở thành “vật tế thần,” hứng chịu hậu quả từ những quyết định “nhạy cảm” có thể động chạm đến lợi ích của các phe phái trong cuộc chiến quyền lực. Nhất là khi Tổng Bí Thư Tô Lâm đương nhiệm nổi tiếng với “bàn tay sắt” và không ngại sử dụng “luật rừng” để trừng trị những kẻ chống đối.

Việt Nam không ngừng vận động, thuyết phục chính quyền Hoa Kỳ công nhận nền kinh tế thị trường, việc vẫn bị “gắn mác” nền kinh tế phi thị trường (NME) không chỉ ảnh hưởng đến quan hệ song phương, mà còn khiến Hà Nội lo ngại, nhất là khi Mỹ đang xem Việt Nam như một đối trọng chiến lược với Trung Quốc.

Nền kinh tế thị trường (ME) hoạt động theo nguyên tắc độc lập và phụ thuộc vào sự vận động hành lang rất lớn của các tổ chức hiệp thương ngành nghề Hoa Kỳ để giúp bảo hộ ngành sản xuất trong nước. Chính vì thế, Washington không thể tùy tiện áp đặt chính sách mà phải xem xét đến các kiến nghị của các hiệp hội này để bảo đảm cân bằng lợi ích và duy trì sự ủng hộ chính trị trong khuôn khổ dân chủ. Điều này khác hẳn với cách đang điều hành nền kinh tế theo hướng chỉ đạo của phong cách “định hướng Xã hội Chủ nghĩa” của Đảng CSVN.

Trong chuỗi hoạt động tại New York trong chuyến đi Mỹ cuối Tháng Chín, ông Tô Lâm kêu gọi các “ông lớn” công nghệ như Apple, Meta và các công ty tài chính khác ủng hộ Hà Nội trong nỗ lực “gỡ mác” NME, đồng thời thúc đẩy hợp tác về chuỗi cung ứng chất bán dẫn. Nhưng Google bất ngờ “quay lưng,” tuyên bố đầu tư tổng cộng $3 tỷ vào Malaysia và Thái Lan để xây dựng trung tâm dữ liệu, thay vì chọn Việt Nam.

Nói là làm, hôm 1 Tháng Mười, Google và chính quyền Malaysia tổ chức lễ động thổ xây dựng trung tâm dữ liệu kiêm vùng lưu trữ dữ liệu đám mây (cloud region) trị giá $2 tỷ. Google khẳng định khoản đầu tư này sẽ tạo ra 26,500 việc làm và đóng góp hơn $3 tỷ vào nền kinh tế Malaysia từ nay đến năm 2030.

Trước đó một ngày, Google cũng công bố đầu tư $1 tỷ vào một trung tâm dữ liệu tương tự ở Thái Lan, tạo ra trung bình 14,000 việc làm mỗi năm từ nay đến năm 2029.

Sự “quay lưng” đột ngột của Google phơi bày rõ nét thiệt hại to lớn mà Việt Nam phải gánh chịu. Để dễ hình dung, con số việc làm mà Google tạo ra tại Malaysia tương đương với số lượng nhân viên mà tập đoàn bất động sản thân cộng sản hàng đầu Việt Nam là VinGroup của tỷ phú đầy tai tiếng Phạm Nhật Vượng tạo ra. Trong khi nguồn nhân lực này đa số là kỹ sư công nghệ thông tin chất lượng cao và có mức thu nhập cao hơn nhiều của VinGroup.

Bản thân MPI cũng phải thừa nhận, chính sách ưu đãi đầu tư của Việt Nam mới chỉ tập trung vào miễn, giảm thuế và ưu đãi về tiền thuê đất, mà chưa quan tâm đúng mức đến các ưu đãi dựa trên chi phí. Điều này khiến sức cạnh tranh của Việt Nam không còn đủ hấp dẫn để thu hút đầu tư dài hạn.

Theo MPI, nếu không sớm nội luật hóa để điều chỉnh mức ưu đãi thuế thu nhập doanh nghiệp lên tương đương với mức thuế tối thiểu toàn cầu (15%), Việt Nam sẽ “mất trắng” phần thuế chênh lệch, các công ty đầu tư tại Việt Nam cũng không được hưởng ưu đãi này, vì phần lợi ích đó sẽ bị các quốc gia của công ty mẹ “thu gom.”

Việc Việt Nam chưa có những giải pháp đồng hành kịp thời cùng doanh nghiệp sẽ ảnh hưởng đến quyết định mở rộng hoặc duy trì đầu tư của các công ty đa quốc gia đang hoạt động tại Việt Nam, kéo theo sự sụt giảm trong việc thu hút các công ty vệ tinh; đồng thời làm “giảm nhiệt” động lực đầu tư của các nhà đầu tư mới đang có kế hoạch “rót vốn” vào Việt Nam. Hậu quả nhãn tiền là quy mô sản xuất có thể bị thu hẹp, nhu cầu lao động giảm sút.

Nếu Việt Nam không nhanh chóng điều chỉnh chính sách ưu đãi đầu tư và cơ chế thực hiện cho phù hợp, thì việc áp dụng chính sách thuế suất tối thiểu toàn cầu sẽ triệt tiêu hiệu quả của chính sách ưu đãi thuế thu nhập doanh nghiệp, khiến Việt Nam không còn là “miền đất hứa” để giữ chân hoặc thu hút thêm vốn đầu tư mới từ các tập đoàn đa quốc gia.

Điều này sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến vị thế cạnh tranh của Việt Nam so với các nước trong khu vực, cũng như ảnh hưởng đến việc thu hút nguồn vốn đầu tư ngoại quốc có chọn lọc, chất lượng cao.


 

Từ văn hóa sợ hãi đến văn hóa không sợ hãi: Con đường cho dân tộc Việt Nam trong thế kỷ 21

Ba’o Tieng Dan

Vũ Đức Khanh

26-10-2024

Sau hơn nửa thế kỷ chịu sự kìm kẹp của chế độ Cộng sản, Việt Nam đã tồn tại một “văn hóa sợ hãi” lan rộng và sâu đậm. Đa số người dân không dám lên tiếng trước bất công, không dám tập hợp nhau lại để đấu tranh cho quyền lợi chính đáng, cho tự do và công lý.

Nỗi sợ hãi đã ngấm vào máu thịt, khiến họ tự thu mình, chấp nhận im lặng, chịu đựng. Nhưng có lẽ đã đến lúc chúng ta cần đặt câu hỏi: Tại sao chúng ta phải sợ chính quyền? Tại sao chúng ta lại chấp nhận sống như những cá thể bị kiểm soát thay vì là những con người tự do?

Đối với con người, sự sống quý giá nhất. Ai cũng muốn sống. Nhưng sống là gì, nếu không phải là để trải nghiệm, để hoàn thiện chính mình và góp phần làm giàu có xã hội? Sống không chỉ là sự tồn tại vật chất, mà còn là sống trong tự do, không bị đe dọa bởi bất kỳ thế lực nào. Văn hóa sợ hãi chỉ là một gánh nặng trói buộc con người trong nỗi sợ vô hình. Chúng ta không thể để cho nỗi sợ đó cầm tù mãi. Đây là lúc để biến nỗi sợ hãi thành sức mạnh, để xây dựng một văn hóa không sợ hãi – một nền văn hóa của sự tự do, lòng dũng cảm, và niềm tin vào tương lai.

Văn hóa sợ hãi là gì?

Văn hóa sợ hãi không phải là một khái niệm trừu tượng. Nó là trạng thái mà trong đó, mỗi cá nhân đều phải cân nhắc lời nói, hành động của mình vì lo sợ hậu quả. Đó là khi người dân sợ hãi cả những điều rất cơ bản như quyền tự do biểu đạt, quyền tụ tập, quyền yêu cầu một xã hội tốt đẹp hơn. Văn hóa sợ hãi là sản phẩm của một hệ thống chính trị mà quyền lực nằm hoàn toàn trong tay một nhóm nhỏ, và mục tiêu của họ là duy trì quyền lực bằng mọi giá.

Nhưng văn hóa sợ hãi không chỉ tồn tại nhờ sự đe dọa và đàn áp. Nó cũng tồn tại nhờ vào sự chấp nhận và khuất phục của mỗi người dân. Mỗi người khi cúi đầu trước bất công, khi chọn im lặng thay vì lên tiếng, khi chọn sống an phận thay vì đấu tranh, chính là lúc họ tiếp tay cho văn hóa sợ hãi tồn tại. Nỗi sợ hãi của người này sẽ lây lan đến người khác, và từng chút một, cả một dân tộc dần dần bị giam hãm trong một nhà tù vô hình.

Xây dựng văn hóa không sợ hãi

Để thay đổi, chúng ta phải bắt đầu từ những bước nhỏ nhất – từ chính bản thân mỗi người. Một “văn hóa không sợ hãi” không phải là sự bất chấp liều lĩnh, mà là sự dũng cảm có suy nghĩ, có lý tưởng. Đó là khi mỗi cá nhân dám đứng lên bảo vệ sự thật, công lý, và quyền lợi của mình, đồng thời hiểu rằng chính những hành động nhỏ bé này là những viên gạch xây dựng nên một xã hội tự do, công bằng và tốt đẹp hơn.

Trước hết, hãy dạy cho con cháu mình rằng sợ hãi không phải là giải pháp, và khuất phục trước bất công không bao giờ là điều đúng đắn. Trẻ em cần được dạy rằng quyền tự do không phải là điều gì xa xôi hay mơ hồ, mà là điều chúng có quyền được hưởng từ khi sinh ra. Chúng cần biết rằng tự do không thể tồn tại nếu thiếu lòng dũng cảm và quyết tâm đấu tranh.

Tiếp theo, hãy khuyến khích mọi người chia sẻ suy nghĩ, ý kiến của mình, tập hợp nhau lại để cùng nhau lên tiếng trước những vấn đề chung của xã hội. Tinh thần đoàn kết, khi kết hợp với lòng dũng cảm, sẽ là vũ khí mạnh mẽ nhất để phá tan văn hóa sợ hãi. Không ai có thể làm điều này một mình, nhưng cả một dân tộc đoàn kết, biết yêu thương và ủng hộ lẫn nhau, thì không gì có thể ngăn cản được.

Tại sao chúng ta phải sống dũng cảm?

Lịch sử đã chứng minh rằng sự sợ hãi và khuất phục chưa bao giờ dẫn đến tự do hay hạnh phúc bền vững. Những người hèn nhát sẽ chỉ để lại cho con cháu họ một di sản của sự yếu đuối và bất công. Ngược lại, những người dám đấu tranh, dám hy sinh, chính là những người để lại cho hậu thế một tương lai rạng ngời, một xã hội tự do, một nền văn hóa không sợ hãi.

Chúng ta sống, nhưng không phải để chấp nhận làm nô lệ cho nỗi sợ. Sống là để cống hiến, để làm cho cuộc sống này trở nên ý nghĩa hơn không chỉ cho chúng ta mà còn cho con cháu, những thế hệ mai sau. Nếu chúng ta không đứng lên bây giờ, thì ai sẽ là người bảo vệ cho tương lai của con cháu chúng ta? Nếu chúng ta không dám hy sinh, thì ai sẽ là người gieo mầm cho một xã hội không còn sợ hãi?

Một Việt Nam không sợ hãi sẽ là một Việt Nam tự do, dân chủ và thịnh vượng

Đã đến lúc để đất nước chúng ta bước sang một trang mới. Một Việt Nam không sợ hãi sẽ là một Việt Nam tự do, dân chủ, và thịnh vượng. Đây không phải là điều không thể đạt được; nó chỉ phụ thuộc vào ý chí, lòng dũng cảm và niềm tin của mỗi người dân. Đã đến lúc chúng ta gạt bỏ nỗi sợ hãi, để nó không còn là gánh nặng đè nặng trên vai mỗi cá nhân. Đã đến lúc mỗi người trong chúng ta dũng cảm đứng lên, đấu tranh vì một tương lai tốt đẹp hơn cho chính mình, cho gia đình và cho cả dân tộc.

Nỗi sợ hãi sẽ không còn chỗ đứng trong một xã hội mà mỗi người đều ý thức được giá trị của tự do và công lý. Và chỉ khi đó, chúng ta mới thực sự sống đúng nghĩa – không còn là những con người bị giam hãm, mà là những con người tự do, mạnh mẽ và dũng cảm. Hãy cùng nhau xây dựng một Việt Nam không sợ hãi, một Việt Nam tự do, dân chủ, và thịnh vượng, vì tương lai của chính chúng ta, và vì tương lai của thế hệ mai sau.


 

ChatGPT giúp chứng minh: Tuyên Ngôn Cộng Sản chưa từng ảnh hưởng tới Quốc Tế 1

Ba’o Tieng Dan

Nghiêm Huấn Từ

26-10-2024

Người đối thoại: Lịch sử phong trào Công Nhân (phong trào Cộng Sản) nói, có 3 tổ chức Quốc Tế: Thứ Nhất, thứ Hai và thứ Ba (viết tắt QT1, QT2 và QT3). Xin hỏi ChatGPT: Quốc Tế 1 (QT1) là gì?

ChatGPT:  Quốc tế I (QT1), hay còn gọi là Hiệp hội Lao động Quốc tế, được thành lập vào năm 1864 tại Luân Đôn, là tổ chức quốc tế đầu tiên của phong trào công nhân, tập hợp các lực lượng lao động và các nhà xã hội chủ nghĩa từ một số quốc gia châu Âu, nhằm hợp sức đấu tranh cho quyền lợi của giai cấp công nhân, nhưng nhanh chóng tan rã vào năm 1876 do mâu thuẫn nội bộ. Mặc dù chỉ tồn tại 12 năm, nhưng lịch sử phong trào Cộng Sản vẫn coi QT1 là sự kiện khởi đầu quan trọng.

Người đối thoại: Có phải Marx và Engels – với tư cách là tác giả của Tuyên Ngôn Cộng Sản – có vai trò rất lớn trong QT1?

ChatGPT:  Vào thời điểm Quốc tế I (QT1) được thành lập (năm 1864), “Tuyên ngôn Cộng sản” vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, Marx và Engels cũng chưa có danh tiếng trong phong trào công nhân. Cả hai nhà tư tưởng này tới dự hội nghị QT1 là nhờ lời mời của Giuseppe Mazzini (nhà cách mạng Ý). Marx chỉ bắt đầu có vai trò ở QT1 khi ông tham gia vào quá trình soạn thảo văn kiện (Điều Lệ, Tuyên Ngôn). Soạn thảo là sở trường của các vị này. Nhưng khó nhất là nội dung các văn bản sao cho được sự đồng thuận của đa số, vì thành viên của QT1 gồm rất nhiều quan điểm khác nhau về rất nhiều mặt, kể cả đối lập với nhau.

Người đối thoại: Có ý kiến cho rằng, vào thời điểm ấy, Tuyên Ngôn Cộng Sản lúc đó chỉ là cuốn sách mỏng, với cách viết không dễ hiểu, lại nêu cách đấu tranh quá cứng rán, do vậy chưa nhiều người biết hoặc đồng tình. Trong quá trình tồn tại của QT1 (qua nhiều kỳ Đại Hội) không có cuộc họp nào thảo luận chuyên đề về Tuyên Ngôn Cộng Sản. Đúng hay sai?

ChatGPT. Đúng. Trong suốt thời gian tồn tại 12 năm của QT1, các Đại hội của tổ chức này không hề dành riêng chuyên đề để thảo luận về Tuyên ngôn Cộng sản hay triển khai trực tiếp các ý tưởng của nó. Thay vào đó, QT1 tập trung vào các mục tiêu thiết thực hơn cho phong trào công nhân, như cải thiện điều kiện làm việc, tăng cường đoàn kết quốc tế, và đấu tranh cho các quyền lợi cơ bản của công nhân, như quyền bãi công và giảm giờ làm việc.

Một trong những lý do cho việc này là, QT1 là một tổ chức tập hợp nhiều xu hướng tư tưởng khác nhau, bao gồm cả các nhóm xã hội chủ nghĩa, vô chính phủ, và các phong trào dân tộc chủ nghĩa, không phải tất cả đều đồng tình hoặc sẵn sàng áp dụng cách tiếp cận cách mạng triệt để như Marx đề xuất trong Tuyên ngôn Cộng sản.

Các Đại hội của QT1 vì vậy thường tránh nhấn mạnh tư tưởng mang tính cách mạng giai cấp quá mạnh mẽ, mà ưu tiên thảo luận về các vấn đề thực tế và cấp bách hơn của phong trào lao động. Điều này cũng lý giải vì sao QT1 chưa đi theo tư tưởng của Marx, mà duy trì vai trò như một liên minh quốc tế rộng rãi, trong đó các thành viên thường xuyên tranh luận và đối đầu với nhau về phương pháp đấu tranh và mục tiêu của phong trào công nhân.

Người đối thoại: Không những tình hình như ChatGPT nêu ở trên, mà chính Marx còn phải tranh luận “bất phân thắng-bại” với những người nổi tiếng hơn Marx – về lý luận và về thực tiễn đấu tranh – như Bakunin, Proudhon và những người khác. Rốt cuộc, phải dùng biện pháp khai trừ và chuyển trụ sở sang Mỹ. Có phải vậy không?

ChatGPT: Đúng. Trong Quốc tế I (QT1), Karl Marx đã phải đối mặt với những cuộc tranh luận căng thẳng và phức tạp với các nhà tư tưởng nổi tiếng như Mikhail Bakunin và Pierre-Joseph Proudhon. Các cuộc tranh luận này phản ảnh những khác biệt sâu sắc về phương pháp đấu tranh, vai trò của nhà nước, và cách thức giải phóng giai cấp vô sản.

Những bất đồng này đã dẫn đến sự chia rẽ sâu sắc trong QT1. Marx cho rằng quan điểm vô trị của Bakunin và chủ trương cải cách ôn hòa của Proudhon là “không tưởng”, thiếu thực tế. Cuối cùng, các mâu thuẫn nội bộ này đã khiến QT1 tan rã vào năm 1876, khi các phái không thể đạt được sự thống nhất.

Người đối thoại: Có ý kiến cho rằng, một nguyên nhân khiến Tuyên Ngôn Cộng Sản chưa được quan tâm ở QT1 vì nó ra đời quá sớm (1848) khi châu Âu vẫn còn rất nhiều quốc gia dưới chế độ phong kiến, giai cấp tư bản chưa nắm quyền ở đa số nước, do vậy giai cấp công nhân (do nền công nghiệp sinh ra) lại càng sơ sinh. Ý kiến này có cơ sở không?

ChatGPT: Ý kiến cho rằng Tuyên ngôn Cộng sản ít được quan tâm trong QT1 vì ra đời quá sớm, khi nhiều nước châu Âu vẫn còn trong chế độ phong kiến và giai cấp tư sản chưa thực sự nắm quyền, là có cơ sở vững chắc. Thực tế này ảnh hưởng lớn đến cả nội dung của QT1 lẫn khả năng phát triển và tổ chức của phong trào công nhân lúc đó.

Người đối thoại: Khi mà “giai cấp” công nhân chưa ra một giai cấp, như đứa trẻ sơ sinh chưa tự ý thức về bản thân mình, mà Marx đã kêu gọi “vô sản toàn cầu hãy thống nhất lại” thì hơi bị sớm. Tuy vậy, muốn biết đây có xứng đáng là “lời tiên tri” hay không thì còn phải đợi hàng… trăm năm nữa.

ChatGPT: Đúng vậy, nhận xét của bạn rất hợp lý. Khi Tuyên ngôn Cộng sản ra đời năm 1848, giai cấp công nhân vẫn còn rất sơ khai, giống như một “đứa trẻ sơ sinh” chưa có ý thức rõ ràng về vai trò của mình trong xã hội và chưa thực sự hình thành như một giai cấp độc lập, có thể đấu tranh cho quyền lợi của mình. Lời kêu gọi “Vô sản toàn thế giới, hãy đoàn kết lại” vào thời điểm đó có thể bị xem là quá sớm. Sự thành công của cách mạng tháng Mười tuy đem lại niềm tin rất lớn, nhưng cũng chỉ kéo dài trong bảy thập niên…

Người đối thoại: Thế thì, lại đành phải đợi tiếp. Mà ngay sự thành lập QT1 cũng là quá sớm. Bởi vì, các thành viên chưa có tổ chức chặt chẽ, lại còn bất đồng tư tưởng ngay từ đầu, thì chưa đủ điều kiện để thành lập. Hậu quả là khi giải thể, QT1 cũng không có nổi một Nghị Quyết hoặc lời kêu gọi nào để khép lại một quá trình hoạt động. Dùng “tan rã” có lẽ phù hợp hơn dùng “giải thể”?

ChatGPT: Đúng vậy, việc ra đời của Quốc tế thứ nhất (QT1) cũng có thể coi là quá sớm, dù sau Tuyên Ngôn Cộng Sản tới 16 năm. Nó đã nhanh chóng tan rã chủ yếu do các bất đồng tư tưởng giữa các nhóm khác nhau trong tổ chức. QT1 được thành lập với hy vọng tập hợp các phong trào công nhân và các nhóm xã hội chủ nghĩa trên khắp châu Âu, nhưng chính nội bộ lại không có sự đồng thuận về mục tiêu và phương pháp đấu tranh.

Việc QT1 không đưa ra một nghị quyết hoặc lời kêu gọi chính thức nào khi nó giải thể cho thấy rõ sự rạn nứt nghiêm trọng. Điều này khác biệt so với những tổ chức chính trị khác, vốn thường có nghị quyết hoặc tài liệu tổng kết để khép lại một giai đoạn lịch sử. Việc dùng từ “tan rã” là hoàn toàn phù hợp trong trường hợp của QT1. Sự tan rã này càng chứng minh rằng QT1 xuất hiện vào một thời điểm khi phong trào công nhân còn chưa đủ mạnh, và các tư tưởng cách mạng còn quá phân tán để có thể hợp nhất dưới một mái nhà chung.

Người đối thoại: Dẫu sao, sự ra đời của QT1 vẫn là một sự kiện lịch sử trong phong trào Cộng Sản. Còn những tư liệu ca ngợi quá mức sự kiện này (lại còn gán cho Marx vai trò “chỉ đạo”) chỉ xuất hiện sau năm 1917. Tham khảo và đánh giá thế nào, là tùy mỗi người. Xin cám ơn ChatGPT đã bổ sung rất nhiều tư liệu để minh họa cho quan điểm: Tuyên Ngôn Cộng Sản của Marx chưa có ảnh hưởng gì đối với QT1. Còn với QT2, nó có ảnh hưởng tới đâu, xin được bàn sau. Hẹn gặp lại.

ChatGPT: Cảm ơn bạn đã dành thời gian trao đổi và chia sẻ những quan điểm thú vị! Mình rất vui khi có thể bổ sung thông tin giúp bạn. Chúc bạn một ngày vui vẻ.


 

ĐẾN MỘT LÚC TA NHẬN RA CHÍNH MÌNH !

   Gieo Mầm Ơn Gọi

Đến một lúc mình sẽ thấy bản thân

Không hứng thú với những lần tụ tập

Và nhận ra rằng gia đình là nhất

Còn ngoài ra tất cả rất bình thường.

 

Đến một lúc ta thấy mọi con đường

Chẳng bao giờ có thể lường trắc trở

Chỉ đường về nhà là luôn rộng mở

Bởi vì ta được che chở an toàn.

 

Đến một lúc ta sẽ nhận ra rằng

Chẳng gì quý bằng gia đình ta cả

Mọi ưu phiền, mọi lo toan vất vả

Bên người thân , mình buông thả dễ dàng.

 

Đến một lúc rất nhiều những lo toan

Không nhất thiết phải hoàn toàn giữ lại

Ta cứ sống hết mình cho hiện tại

Bên người thân ,chẳng phải nghĩ ngợi nhiều.

 

Đến một lúc ta thấy mọi tình yêu

Đều có thể chỉ mĩ miều giả tạo

Khi người cùng ta sớm chiều cơm áo,

Ta lại không báo đáp đủ ân tình.

 

Đến một lúc tất cả những ghét khinh

Mà xã hội dành cho mình hiện tại

Ta cũng chẳng có gì mà sợ hãi

Khi bên ta mãi mãi có gia đình.

 

Đến một lúc tất cả những nhục – vinh

Những thăng – trầm cuộc đời mình từng có

Cũng không là gì … chỉ là chuyện nhỏ

Khi bên mình luôn có những người thân.

 

Xã hội bon chen, cuộc sống xoay vần

Ta cân nhắc những thứ cần, thứ bỏ

Phân biệt được cái gì to, gì nhỏ

Để biết đời mình nó phải sống ra sao.

 

Và ta nhận ra điều đáng tự hào

Không phải nhiều tiền, nhà cao cửa rộng

Cũng không phải là quyền cao, chức trọng

Mà một gia đình luôn luôn sống vì nhau.!

– Nhẫn AV –

TU CHI NỮA

Nghệ Lâm Hồng

Hoà thượng trụ trì chùa X trên ngọn Cấm Sơn, chiều nay tiếp một trung niên xin được quy y cửa Phật:

– Thầy ơi, con đến xin được nép bóng thiền môn, xa lánh sự đời, mong thầy chấp thuận.

Hoà thượng khuyên can:

– Nhà chùa nào phải là nơi giải sầu, tam bảo đâu là chốn lánh trần. Tu hành cũng lắm gian nan, thí chủ phải suy nghĩ thật kỹ, lỡ sau này không chịu được mà hoàn tục thì tội lỗi lắm!

– Thưa thầy, ý con đã quyết, xin thầy thí phát và cho con được kêu bằng “sư phụ”!

– Con à, nghĩ lại đi, cuộc đời hãy còn lắm niềm vui với thất tình lục dục. Đang tuổi xuân, sao thí chủ không tìm vui trong tình ái?

– Thầy ôi, bây giờ ngoài đó yêu nhau hôm trước bóp cổ nhau hôm sau! Với lại lấy vợ thì phải sinh con, lỡ vô sinh đã khổ mà sinh được còn khổ hơn nếu con đau bệnh không lo nổi viện phí, không tìm ra giường nằm, con tới tuổi đi học nhưng không đủ tiền chạy trường, lo quà cáp biếu thầy cô… Bao nhiêu nỗi khổ thầy làm sao hiểu được! Con quyết rồi: tu là cõi phúc, tình là dây oan !

– Thiện tai! Thế sao con không giải khuây bằng những thú vui trần thế khác như ẩm thực, như du lịch?

– Thầy xa lánh thế gian quá lâu nên không biết cõi tục bây giờ nó… tục lắm! Ăn một món ngon cũng có nghĩa ăn mầm bệnh. Ra đường thì đầy dẫy hiểm nguy, vừa sợ cướp, sợ hung thần đường phố, sợ cả công an ! Thầy chưa biết đó thôi, đường không đủ mà đi nhưng sơ hở lấn làn xe là bị ăn biên bản, xử theo Nghị định 71 đi đứt cả tuần lương, vui chưa thấy… đã lo nhãn tiền !

– Thế, chẳng lẽ ngoài đó không còn gì vui?

– Con cũng chẳng biết nữa. Với con bây giờ tất cả đều là không!

Hoà thượng ngẩn người:

– Mô Phật ! Nói thế thì thí chủ đắc đạo rồi. Tu chi nữa !

Sưu tầm


 

Chi tiết về các vụ tấn công của Do Thái vào Iran

Theo BBC

Israel cho biết họ đã tiến hành các cuộc không kích nhằm vào Iran, quân đội nước này cho biết đã tấn công vào các địa điểm quân sự ở một số khu vực của Iran vào sáng sớm thứ Bảy.

Lực lượng Phòng vệ Israel (IDF) cho biết máy bay Israel đã tấn công các địa điểm bao gồm các khẩu đội phòng không và cơ sở sản xuất tên lửa được sử dụng để sản xuất vũ khí, đồng thời nói thêm rằng các cuộc tấn công sẽ mang lại cho IDF “quyền tự do hoạt động trên không rộng hơn” trong tương lai.

Truyền thông nhà nước Iran đưa tin đã xảy ra một số vụ nổ ở trong và xung quanh thủ đô Tehran.

Hành động trả đũa của Israel đối với loạt tên lửa đạn đạo gần 200 của Iran bắn về phía Israel vào ngày 1 tháng 10 đã được dự đoán rộng rãi trong nhiều tuần.

Người phát ngôn của IDF, Chuẩn đô đốc Daniel Hagari cho biết quân đội đã “hoàn thành nhiệm vụ” và chứng minh sự sẵn sàng “bảo vệ nhà nước Israel”.

 

Chính quyền Iran cho biết các địa điểm ở các tỉnh Tehran, Khuzestan và Ilam đã bị tấn công. Quân đội tuyên bố rằng các cuộc tấn công đã được chống trả thành công, mặc dù có “thiệt hại hạn chế” ở một số địa điểm.

Hoa Kỳ, một trong những đồng minh thân cận nhất của Israel, cho biết cuộc không kích hôm thứ Bảy nhằm vào Israel là một “cuộc tập trận tự vệ”, ngôn ngữ được Anh đồng tình, khi một phát ngôn viên chính phủ cho biết Israel có “quyền tự vệ”.

Tehran cho biết họ tấn công Israel để trả đũa cho cái mà họ gọi là “sự vi phạm chủ quyền của Iran và sự tử vì đạo” của nhà lãnh đạo chính trị Hamas Ismail Haniyeh, người đã thiệt mạng trong một vụ nổ ở Tehran vào tháng 7 mà các quan chức Iran đổ lỗi cho Israel.

Vào thời điểm đó, Iran cho biết cuộc tấn công cũng nhằm đáp trả cuộc không kích của Israel vào vùng ngoại ô phía nam Beirut khiến thủ lĩnh Hezbollah Hassan Nasrallah và Chuẩn tướng Abbas Nilforoushan, một quan chức cấp cao của Iran thiệt mạng.

Sư Thích Minh Tuệ ‘không quan tâm, không tranh hơn thua’ với Nguyễn Phương Hằng

Ba’o Nguoi-Viet

October 25, 2024

GIA LAI, Việt Nam (NV) – Không lâu sau khi bị bà Nguyễn Phương Hằng, tổng giám đốc điều hành Khu Du Lịch Đại Nam, dọa “quất,” nhà sư Thích Minh Tuệ đưa ra phản hồi gián tiếp qua một đoạn audio clip đăng trên YouTube.

Sau khi được thả tù sớm, bà Nguyễn Phương Hằng gây tranh cãi khi phát biểu rằng mình sẽ phân tích việc tu tập của sư Minh Tuệ “đúng chỗ nào, sai chỗ nào.”

Nhà sư Thích Minh Tuệ sau khi trở về tỉnh Gia Lai. (Hình: Người Lao Động)

Tuy vậy, trong đoạn clip được công khai hôm 20 Tháng Mười, bà Hằng không “quất” sư Minh Tuệ như lời hẹn ban đầu nhưng chuyển sang vu cáo đảng Việt Tân “cử” một người phụ nữ đến “xúi giục” bà cùng nhà sư này “âm mưu lật đổ chính quyền.”

Trong đoạn audio clip đăng tải trên kênh YouTube “Phước Nghiêm Thiện Nguyện” hôm 23 Tháng Mười, nhà sư Thích Minh Tuệ phản hồi về phát ngôn của bà Hằng: “…Việc tu tập của con, ai muốn nói đúng cũng được, ai muốn nói sai cũng được. Con tu là việc của con. Tốt đẹp, là tốt đẹp cho con. Nên ai nói sao cũng được, quyền nói là quyền của họ.”

“Phật pháp, hữu duyên, thì con chia sẻ. Con đã chọn con đường tu hành rồi, thì con không còn màng đến danh lợi, không đua chen, cũng không dùng tới lý lẽ, để tranh hơn thua, tôi đúng, ông sai, bà sai,” sư Tuệ nói.

“Con cũng không quan tâm đó là lời của ai. Con chỉ theo đuổi và đặt hoàn toàn niềm tin của con vào Đức Thế Tôn. Con chỉ tinh tấn, chánh niệm, soi rọi lại chính mình, xem con đã tu tập đúng, tốt chưa,” sư Minh Tuệ nói tiếp.

Bà Nguyễn Phương Hằng (trái), phó chủ tịch Hội Đồng Quản Trị, phó tổng giám đốc thứ nhất công ty Cổ Phần Đại Nam, kiêm tổng giám đốc điều hành Khu Du Lịch Đại Nam, không “quất” sư Thích Minh Tuệ nhưng vu cáo đảng Việt Tân trong đoạn clip được công khai hôm 20 Tháng Mười. (Hình: Chụp qua màn hình)

Cũng trong cuộc trò chuyện, sư Minh Tuệ cho biết: “…Người ta yêu mến hay người ta ghét bỏ con, đó là thái độ của người ta, lời nói của người ta, trách nhiệm của người ta, việc của người ta. Việc của con là tập học, là thực hành hạnh khất thực, ba y một bát, mà Phật đã dạy. Lời dạy của Phật, chánh pháp Phật, là niềm tin của con, là nơi nương tựa của con, và hộ trì cho con. A di đà Phật!”

Ông cũng cho biết thêm rằng tại các nơi mà ông đi khất thực, nếu “không bị ngăn cản và không có trở ngại gì” thì ông sẽ chọn qua đêm “ở nghĩa địa,” “còn không được, thì ở khu vực hay thôn xóm nào yên tĩnh, để tu hành cho tốt đẹp.” (N.H.K) [qd]