Tại sao hàng chục nghìn căn hộ Thủ Thiêm không ai ở ? (Phần 2)

Nguyễn Ngọc Già
2019-07-19
Ảnh minh họa: Khu trung tâm Thành phố Hồ Chí Minh

Ảnh minh họa: Khu trung tâm Thành phố Hồ Chí Minh

AFP

Báo Tuổi Trẻ ra ngày 7/4/2007 có bài [*] “TP.HCM: Quản lý đất ở Q.2 cần “bàn tay sắt”, trong đó Lê Thanh Hải hùng hổ tuyên bố: “Phải xây dựng quận 2 thành khu đô thị văn minh, hiện đại, tầm cỡ của thế kỷ 21, hơn cả Phú Mỹ Hưng hiện nay” và  “cần phải có “bàn tay sắt” trong quản lý sử dụng đất, quản lý xây dựng và quản lý qui hoạch ở địa phương này” (!)

Tập đoàn CT&D và Tập đoàn LTH&D

Phú Mỹ Hưng với diện tích khoảng 500ha, chỉ do một nhà đầu tư duy nhất – Tập đoàn CT&D của Đài Loan –  chịu trách nhiệm. Các “nhân vật” Việt Nam tham gia trong liên doanh này chỉ có vai trò “làm cảnh” và “thụ hưởng” những thành quả mà tập đoàn CT&D tạo ra.

Thủ Thiêm với khoảng 750ha, lại do khá nhiều “chủ đầu tư” tham gia và chịu thao túng toàn bộ bởi “tập đoàn Lê Thanh Hải & đồng bọn” – “LTH&D”.

Bất kỳ khu đô thị nào, đạt thành công hay chịu thất bại, đều do người đầu tư  am tường “Kinh Tế Thị Trường” cùng các quy luật, các đòn bẫy, dự báo kinh tế (economic forecasting) v.v… đến cỡ nào. Đó là điểm khác biệt quan trọng thứ nhất, khi so sánh CT&D với LTH&D..

Trong khi CT&D đầu tư vốn & tri thức vào Phú Mỹ Hưng với mục đích tìm kiếm lợi nhuận (chân chính) thì LTH&D “đầu tư” “bạo quyền” & “ngu dốt” vào Thủ Thiêm với mục đích tìm kiếm… “tiền” (tham nhũng) nhưng nấp dưới ý nghĩa cao cả “xây dựng quận 2 thành khu đô thị văn minh, hiện đại, tầm cỡ của thế kỷ 21″ !. Đây là điểm khác biệt quan trọng thứ nhì, khi so sánh CT&D và LTH&D.

Từ hai điểm quan trọng nói trên, chúng kéo theo các kết quả thành công mỹ mãn của Phú Mỹ Hưng và hậu quả thảm thương tàn khốc của Thủ Thiêm.

Trong khi CT&D “chớp thời cơ” giá đất rẻ bèo trên vùng đầm lầy không người ở và không trồng trọt gì cho “ra hồn” từ hồi 1993, thì LTH&D “vồ con mồi” ngay trên vùng đất Thủ Thiêm mà “con mồi” sinh sống hàng trăm năm qua, cùng biết bao lịch sử và văn hóa trên đó!

Trong khi CT&D hầu như không thay đổi quy hoạch và làm hạ tầng đồng bộ, cho đến xây dựng, kinh doanh, bảo hành, bảo trì, quản lý một cách chuyên nghiệp thì LTH&D phá nát quy hoạch, băm xẻ mảnh đất 750ha cùng những thủ đoan man trá, lọc lừa, tàn ác, phi nhân một cách cũng “chuyên nghiệp” không kém!

Trong khi nội khu của 500 ha Phú Mỹ Hưng hầu như không bao giờ ngập lụt thì nội khu của 750 ha Thủ Thiêm hầu như không bao giờ không ngập lụt mỗi khi mưa!

Trong khi nội khu Phú Mỹ Hưng có nhiều Hội thánh Tin Lành của người Hàn Quốc hoạt động tự do thì nội khu Thủ Thiêm có chùa Liên Trì bị đập tan nát và nhà thờ Thủ Thiêm bị đe dọa san phẳng!

Trong khi nội khu Phú Mỹ Hưng hầu như không thiếu và khá tập trung dịch vụ dành cho cư dân thì nội khu Thủ Thiêm gần như khá thiếu và rất rải rác các dịch vụ gì dành cho cư dân!

Trong khi nội khu Phú Mỹ Hưng hầu như người ta thấy cư dân là người nước ngoài chiếm đa số với khuôn mặt nhẹ nhõm, ánh nhìn vui tươi cùng tiếng cười nói ríu rít của con trẻ, thì nội khu Thủ Thiêm hầu như người ta chỉ thấy cư dân là người Việt Nam chiếm đa số, với khuôn mặt đau đớn, ánh nhìn căm phẫn, nụ cười đờ dẫn, những dòng lệ tuôn trào uất ức và vắng lặng hẳn tiếng nói cười vô tư lự của trẻ con!

Trong khi CT&D hình thành và phát triển, tính cho đến nay được 26 năm thì LTH&D thành hình và suy thoái, tính cho đến nay cũng tròn… 23 năm, kể từ quyết định số 367/TTg của Võ Văn Kiệt  ký ngày 4/6/1996 phê duyệt quy hoạch xây dựng Khu đô thị mới Thủ Thiêm!

“Bàn tay sắt”!

So sánh như trên để LTH&D không còn gì có thể chối cãi về thảm trạng điêu linh mà chúng gây ra cho dân lành không ngơi nghỉ, suốt 20 năm từ cái thứ gọi là “bàn tay sắt”!

Người ta chưa bao giờ thấy bất kỳ một “đại gia đỏ” nào sống trong căn hộ (dù hiện đại nhất) ngay cả những “chuyên gia căn hộ” như: Đoàn Nguyên Đức, Dương Quốc Minh, Diệp Bạch Dương. Cường Đô La hay anh em nhà Phạm Nhật Vũ, Phạm Nhật Vượng v.v…

Và “bàn tay sắt” Lê Thanh hải và tập đoàn LTH&D của hắn cùng gia quyến chúng, cũng chưa bao giờ có ý định rời bỏ những căn biệt thự mặt tiền, rộng mênh mông để “dấn thân”vào “căn hộ không người ở” nhằm “đi sâu vào trong quần chúng” như chúng và cha ông của chúng thề thốt rằng: “Đảng ta là một đảng cách mạng, ngoài lợi ích của công nhân và nông dân, Đảng ta không có lợi ích nào khác” (!) – Hồ Chí Minh.

Kết

Hàng chục ngàn căn hộ không người ở cùng nước mắt, máu và nỗi uất hận của người dân Thủ Thiêm do “bàn tay sắt” của tập đoàn LTH&D trực tiếp gây ra, xuất phát từ tư duy “cướp của giết người” nhưng được gọi là “luật đai đai”, “hiến pháp”.

Cho đến khi cương lĩnh của người CSVN thôi “trát phấn tô son” lên chính bộ mặt của họ về mấy cái loại:

1/ Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh;

2/ Do nhân dân làm chủ;

3/ Có nền kinh tế phát triển cao dựa trên lực lượng sản xuất hiện đại và quan hệ sản xuất tiến bộ phù hợp;

4/ Có nền văn hoá tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc;

5/ Con người có cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, có điều kiện phát triển toàn diện;

… lúc đó, người dân Thủ Thiêm nói riêng và người Việt Nam nói chung mới mong…

Còn bây giờ, người Thủ Thiêm nói riêng và người Việt Nam nói chung hãy tạm lau khô dòng lệ và hướng về “bàn tay sắt” của tập đoàn LTH&D, coi thử chúng có phải trả giá cho tội ác do chúng gây ra hay không (?!)

_________________

Nguyễn Ngọc Già

[*] https://tuoitre.vn/tphcm-quan-ly-dat-o-q2-can-ban-tay-sat-195267.htm

BẤT CÔNG VỚI CHÍNH MÌNH!

BẤT CÔNG VỚI CHÍNH MÌNH!

Người Giồng Trôm 

Ở đời, thấy người ta hay ta thán với nhau xã hội bất công, con người bất công…

 

Bản thân tôi, cảm thấy không ai bất công bằng chính mình.

 

Vì sao?  Thật đơn giản.  Con người khi sinh ra trong trần gian này, dưới con mắt đức tin thì con người có 2 phần: xác và hồn.  Điều này không cần nói nhiều thì ai ai cũng biết cả.

 

Nhìn vào cuộc đời, con người luôn bị cuốn hút bởi: CƠM – ÁO – GẠO – TIỀN!

 

Tất cả những thứ ấy chi phối đời sống của con người để rồi ai ai cũng phải nỗ lực để tìm cho thật nhiều tiền để nuôi sống bản thân, nuôi sống gia đình.  Điều này hoàn toàn đúng chứ không sai..  Thế nhưng, bất chợt, có khi nào đó trong cuộc đời, ta nhìn lại đời ta và ta giật mình qua lời nhắc nhớ của Thầy Chí Thánh Giêsu: “Thật, Ta bảo thật các ngươi, các ngươi tìm ta không phải vì các ngươi đã thấy những dấu lạ, nhưng vì các ngươi đã được ăn bánh no nê.  Các ngươi hãy ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống đời đời, là của ăn Con Người sẽ ban cho các ngươi..  Người là Đấng mà Thiên Chúa Cha đã ghi dấu.”

 

Lời nhắc nhở này xem ra là xác đáng và hữu ích cho cuộc đời mỗi người và nhất là trong thời đại hôm nay. 

 

Con người, dường như ai ai cũng cuống cuồng trong một thế giới lao động để tìm của nuôi thân.  Nhưng, bi đát ở chỗ ngày hôm nay không ai chết vì đói mà chết vì no và chết vì trong người có quá nhiều hóa chất.  Trên bàn ăn của con người ngày hôm nay, nhìn tới nhìn lui chỉ hóa chất và hóa chất.

 

Con người bất công với chính mình.  Vì sao?

 

Thân xác con người thì hữu hạn mà linh hồn là vô cùng.  Xác con người sẽ chấm hết sau cái chết nhưng linh hồn vẫn còn và linh hồn đó đi về đâu mới là chuyện quan trọng.

 

Chính thánh Inhaxio cũng đã hơn một lần nhắc nhớ con người:  Được lời lãi cả và thế gian, mất linh hồn nào được ích gì?

 

“Hãy tin vào Thiên Chúa”

 

Lời Chúa mời gọi chúng ta hết sức thực tế.  Niềm tin vào Thiên Chúa đó, chúng ta diễn tả như thế nào?  Câu trả lời cũng tự mỗi người chúng ta trả lời với Chúa mà thôi.

 

Mới hôm qua, có một người nhắn tin cho con như thế này: “Con nghe Tin Mừng Lời Chúa và bài giảng của Cha ấy, con cảm thấy con sống đúng là quá “Thực dụng” cầu lợi nhiều hơn là cho đi.  Thú thật cùng Cha gia đình chúng con còn khô khan về việc Thờ Phượng Kính Mến Chúa Lắm.  Xin Cha cầu nguyện cho gia đình chúng con.  Con cảm ơn Cha nhiều, kính chúc Cha thật nhiều sức khỏe và ơn Thánh Chúa đầy tràn trên Cha.”

 

Con có chia sẻ với vài người tâm tình này và những người này đều giật mình rằng chính bản thân họ cũng khô khan về việc thờ phượng kính mến Chúa lắm!

 

Có nghĩa rằng, người ta đến với Chúa cũng thực dụng như những người Do Thái ngày xưa nghĩa là đi tìm mối lợi cho được ăn bánh no nê thôi chứ không tin Chúa.

 

Thật vậy, con người, trong thân phận làm người rất dễ bị rơi vào tình cảnh thực dụng của một chia sẻ rất thực này.  Thực dụng với Chúa và với nhau nữa.  Nghĩa là họ đến với nhau tất cả cũng chỉ vì thực dụng chứ không hề biết sẻ chia.

 

Và rồi, nhìn lại cuộc đời, cứ nhìn thật, nhìn thẳng và nói với nhau đừng giấu diếm rằng mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng và mỗi năm ta dành thời gian chăm chút cho phần hồn chúng ta được bao nhiêu?  Có người bỏ hàng giờ vào shopping và đi lựa hết đồ này đến đồ khác và đi mua mang về nhà.  Điều oái ăm là ở nhà, trong cái tủ quần áo của mình, có những món chưa mặc 1 lần hay chỉ mặc 1, 2 lần sau khi mua về để đó.  Tối nay về nhà, ta cứ thử lục lại trong tủ đồ của ta, ta sẽ thấy có quá nhiều món dư thừa mà ta không hề đụng đến và cứ để trong xó tủ cho vui.  Nhưng, tâm lý lúc nào cũng thấy thiếu và đi mua.

 

Mất thời gian cho shopping thì thoải mái và chả bao giờ thấy đủ cả.

 

Ngày nay, nhiều dịch vụ làm đẹp, nhiều dịch vụ chăm sóc sức khỏe.  Nghe đâu có nhiều cái dịch vụ là đi tập thể dục, đi đến phòng gym để làm đẹp, làm tốt cho sức khỏe.

 

Nói thì có thể là đụng chạm, xin các bà các cô tha thứ cho.  Mỗi khi đi làm tóc mất mấy tiếng thì các bà các cô là người hiểu hơn ai hết.

 

Phim một bộ dài bao nhiêu thì người xem trả lời.

 

Một chầu nhậu mất bao nhiêu thời gian thì người nhậu mới biết.

 

Hẳn nhiên, làm đẹp, nhậu, xem phim tự nó không phải là xấu vì là nhu cầu của con người hết sức bình thường.  Thế nhưng, bất thường ở chỗ là ta bỏ thời gian quá nhiều để chăm chút cho nó, còn phần hồn của ta, ta bỏ cho nó coi như là chết đói.

 

Cứ thực lòng thực tâm, một ngày, ta cho linh hồn ta ăn được bao nhiêu thời gian hay ta chỉ bỏ đói phần hồn của ta?

 

Đến Nhà Thờ, cha nào giảng dài một tí là ai oán.  Không thích cha đó thì không đi lễ… và hóa ra là người ta theo đạo cha chứ không phải theo đạo Chúa.

 

Mùa này là mùa mà nhiều giáo phận thuyên chuyển.  Cứ không thuyên chuyển thì thôi mà cứ thuyên chuyển là có chuyện.  Cha ở xứ nào đó chừng 5 năm là đổi, đó là chuyện hiển nhiên và bình thường.  Thế nhưng khi đổi là ai oán và có người bỏ không đi nhà thờ vì giám mục dám chuyển cha của họ.  Hóa ra họ theo đạo cha chứ không theo đạo Chúa.

 

Chả có cha nào giảng dở cả.  Cha nào cũng phân tích, chia sẻ và mời gọi mọi người sống Lời Chúa thôi.  Có điều anh bất công, anh chê cha này, anh khen cha kia.  Thế nhưng chuyện quan trọng cần đó là anh có sống Lời Chúa hay không mà thôi.

 

Không chăm chút phần linh hồn, không nuôi dưỡng phần hồn mà cứ mãi chạy theo thứ lương thực hay hư nát.

 

Thử hỏi mỗi người, dù chăm chút cho sắc đẹp, dù giành nhiều thời gian để tập gym, dù ăn thật kỹ và thật bổ để lo cho thân xác nhưng thử hỏi cái mạng sống này giữ được bao lâu?  Có người ăn uống cho thật kỹ nhưng rồi chết vẫn chết và không thoát khỏi cái chết.

 

Mạnh giỏi chăng là được tám mươi thôi như Thánh Vịnh nhắc nhở.

 

Chính vì thế, cũng cần chăm sóc cho cơ thể, cho sắc đẹp nhưng chuyện cần hơn là chăm chút cho phần hồn của chúng ta.  Thế nhưng, ta cứ tự lòng nhủ lòng và tự lương tâm ta trả lời với Chúa là ta dành cho phần hồn của chúng ta được bao nhiêu hay ta cứ mãi lo thân xác mà không chăm chút phần hồn.

 

Lời Chúa ngày hôm nay nhắc nhớ chúng ta nhìn lại bản thân của mỗi người.  Có khi ta quá bất công với chính bản thân chúng ta mà chúng ta không biết.

 

Hãy tội nghiệp cho bản thân chúng ta hơn là tội nghiệp cho con người và xã hội.

 

Người Giồng Trôm

Vậy đọc sách có ích lợi gì đâu?

Huy Chiêu shared a post to the group: K75 LƯƠNG VĂN CAN.

Cũng phải chọn sách mà đọc

Image may contain: 2 people, people sitting and text

Nghệ thuật giao tiếp

Chuyện kể rằng, tại một ngôi chùa trên núi, có một vị sư phụ đều thức dậy sớm ngồi vào bàn để đọc sách – dù những cuốn sách này đã cũ kỹ. Tiểu hòa thượng bên cạnh sư phụ thấy vậy, cũng cố gắng bắt chước sư phụ mình đọc sách.

Một ngày cậu hỏi sư phụ: ” Thưa sư phụ, con đã cố gắng đọc những quyển sách như sư phụ nhưng vẫn không thể hiểu nó. Có những đoạn con hiểu, nhưng khi gấp sách lại thì quên nó ngay. Vậy đọc sách có lợi ích gì đâu?”.

Vị sư phụ liền đứng dậy, lấy hết than trong giỏ đặt vào lò và nói: “Con hãy mang giỏ đựng than này ra ngoài sông và mang nước về giúp ta nhé!”.

Vị tiểu hòa thượng làm theo lời dặn, nhưng toàn bộ nước chảy ra hết trước khi cậu quay về đến nhà. Sư phụ liền cười và nói: “Lần sau con cần đi nhanh hơn nữa”. Rồi ông đưa lại cho cậu bé cái giỏ để đi lấy giỏ nước khác.

Lần này, cậu bé chạy nhanh hơn, nhưng cái giỏ đã trống rỗng khi cậu về đến nhà. Thở không ra hơi, cậu nói với sư phụ: “Chúng ta không thể đựng nước trong cái giỏ này được”, và cậu định đi lấy cái xô để chứa nước.

Vị sư phụ liền nói: “Ta không muốn đựng nước trong chiếc xô mà là trong chiếc giỏ kia. Con có thể làm được điều này, do con chưa cố gắng hết sức đấy thôi”. Vị sư phụ lại đưa cái giỏ và bảo cậu bé ra ngoài sông lấy nước lần nữa.

Mặc dù cậu biết điều đó không thể nhưng không muốn cãi lời sư phụ, cậu cố chạy nhanh hết sức, nước vẫn chảy hết ra ngoài giỏ trước khi cậu về đến nhà. Tiêu sư phụ nói: “Sư phụ nhìn này, thật là vô ích!”.

“Con nghĩ nó vô ích? Hãy nhìn vào chiếc giỏ kia!”, vị sư phụ nói.

Tiểu sư phụ liền nhìn vào chiếc giỏ và lần đầu tiên cậu nhận thấy rằng chiếc giỏ trông thật khác. Thay vì một chiếc giỏ đựng than cũ kỹ và bẩn, nó lại trông sạch sẽ.

“Đó là tất cả những gì xảy ra khi con đọc sách. Có thể con không hiểu hoặc không nhớ mọi thứ, nhưng khi đọc, sách sẽ làm thay đổi bên trong tâm hồn của con, như nước đã làm sạch giỏ than kia vậy”.

Nguồn: Tư duy đột phá
#ntgt

Vụ nữ sinh bị giết chiều 30 Tết, kẻ chủ mưu thản nhiên nhìn đồng bọn ra tay

Vụ nữ sinh bị giết chiều 30 Tết, kẻ chủ mưu thản nhiên nhìn đồng bọn ra tay

July 18, 2019

Nguoi-viet.com

Bị can Vì Văn Toán cộng tác với công an dựng lại cảnh ngồi trên xe gắn máy nhìn đồng bọn sát hại cô Cao Mỹ Duyên. (Hình: Zing)

ĐIỆN BIÊN, Việt Nam (NV) – Trong vụ sát hại nữ sinh giao gà chiều 30 Tết ở huyện Điện Biên, kẻ chủ mưu Vì Văn Toán ngồi trên xe gắn máy lạnh lùng chứng kiến các đồng phạm ra tay giết người.

Sáng 18 Tháng Bảy, 2019, bị can Vì Văn Toán (37 tuổi, ở xã Thanh Yên, huyện Điện Biên), kẻ chủ mưu thuê nhóm tám người bị can Bùi Văn Công để bắt cóc, sát hại cô Cao Mỹ Duyên (22 tuổi, xã Thanh Hưng, huyện Điện Biên), sinh viên trường Đại Học Nông Lâm Thái Nguyên, được dẫn ra hiện trường để dựng lại hiện trường giết người.

Báo Zing mô tả Toán “trông mập và trắng hơn so với thời điểm bị bắt, bị cảnh sát còng tay, buộc dây thừng để tái hiện lại cảnh phạm tội.”

Hai ngày trước, bị can Bùi Văn Công và nhóm đồng phạm cũng đã lần lượt thực nghiệm vụ án. Kết quả thực nghiệm “phù hợp với lời khai của các bị can và những chứng cứ, tài liệu trong hồ sơ vụ án.”

Theo hồ sơ vụ án, năm 2009, Toán lĩnh án tù về tội “mua bán trái phép chất ma túy.” Sau 10 năm thụ án thì mãn hạn.

Sau khi ra tù, Toán trở về địa phương. Do mâu thuẫn trong chuyện mua bán ma túy với bà Trần Thị Hiền (mẹ nạn nhân Cao Mỹ Duyên), Toán thuê nhóm của Công (khách hàng mua ma túy của vợ chồng Toán) bắt cóc cô Duyên để uy hiếp bà Hiền, hứa trả công cho Công và đồng bọn bằng ma túy để nhóm này thực hiện vụ bắt cóc.

Các bị can trong vụ sát hại nữ sinh giao gà ở Điện Biên. (Hình: Zing)

Theo kế hoạch, Toán phân công Vương Văn Hùng hẹn cô Duyên mang gà đến căn nhà hoang ở gần đồi Độc Lập. Tại đây, Công cùng với Lường Văn Lả, Phạm Văn Nhiệm và Lường Văn Hùng sẽ đợi sẵn để bắt giữ cô gái.

Chiều 4 Tháng Hai (tức 30 Tết Kỷ Hợi), Vương Văn Hùng ra chợ vờ mua gà và xin số điện thoại của cô Duyên. Tối cùng ngày, Hùng gọi điện thoại cho cô Duyên để đặt mua 10 con gà và yêu cầu chở xuống chỗ hẹn là một ngôi nhà hoang gần đồi Độc Lập (ở phường Thanh Trường, thành phố Điện Biên Phủ).

Tại đây, Hùng đã dùng côn có xích sắt siết cổ nạn nhân ngất đi và đưa vào ngôi nhà hoang. Sau đó Hùng gọi điện cho Công và rủ thêm Nhiệm cùng đến. Cả ba đã thay nhau hãm hiếp nạn nhân.

Sau khi hiếp dâm tập thể, các bị can đưa cô Duyên lên xe tải của Công. Đến sáng 6 Tháng Hai (tức Mùng 2 Tết), Lường Văn Hùng và Lường Văn Lả đến nhà Công chơi, sau đó chúng trèo lên thùng xe tải cưỡng hiếp cô Cao Mỹ Duyên.

Đến chiều cùng ngày, thấy sức khỏe của cô Duyên yếu dần, cả nhóm đã đến nhà Công bàn bạc giết cô Duyên để bịt đầu mối. Sau khi sát hại, cả nhóm mang thi thể đến một ngôi nhà hoang tại Đội 11, xã Thanh Nưa, huyện Điện Biên và giấu ở đây.

Sau hơn hai  tháng điều tra, Công An tỉnh Điện Biên đã khởi tố Vì Văn Toán và tám bị can gồm Vương Văn Hùng (35 tuổi); Bùi Văn Công (44 tuổi); Phạm Văn Nhiệm (47 tuổi); Lường Văn Lả (đều trú ở xã Thanh Nưa) và Lường Văn Hùng (39 tuổi), Cầm Văn Chương; Phạm Văn Dũng (anh trai Phạm Văn Nhiệm); bà Vì Thị Thu (37 tuổi, vợ ông Toán) về các tội “giết người, hiếp dâm, cướp tài sản, bắt giữ người trái pháp luật, tàng trữ trái phép chất ma túy và không tố giác tội phạm.”

Ngày 25 Tháng Năm, cơ quan điều tra khởi tố, bắt tạm giam Trần Thị Hiền. Cảnh sát xác định Hiền nằm trong đường dây buôn bán ma túy tại địa phương, trong đó có cả những người ra tay sát hại chị Duyên. Đường dây buôn bán ma túy này chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc nữ sinh Cao Mỹ Duyên bị giết. (Tr.N)

CÁC BẠN NHẬT KHỔ RỒI!

Image may contain: outdoor, water and nature
Chú TễuFollow

Anh Lương Ngọc Huỳnh nói về việc cải tạo sông Tô Lịch với những kỷ niệm thật chua chát:

CÁC BẠN NHẬT KHỔ RỒI!

Lương Ngọc Huỳnh

Ở Hà Nội có một hội mà giới chuyên môn hay gọi là “Hội Quỷ Môn Quan” gồm có hơn chục giáo sư, tiến sĩ tạm gọi là hội đồng khoa học. Hội này không có thiện chí với những công nghệ mới nếu họ không được tham gia bàn và cãi, thứ nữa là các hệ thống quản lý ngành vô cùng lắt léo và đều có vấn đề trong đó.

Cuối năm 2009 đến đầu năm 2010 tôi đã vấp phải muôn vàn khó khăn khi đưa công nghệ xử lý nước thải bằng từ tính của Nga kết hợp với Israel về định bụng làm sạch sông tô lịch và các hồ nước không sạch để chào mừng 1000 năm thăng long.

Ngoài công nghệ của chúng tôi ra thì còn có nhiều công nghệ khác của nhiều nước cùng đưa về, trong đó có cả vợ của các đồng chí lãnh đạo, và một đồng chí đương nhiệm là đại sứ ở nước ngoài lúc bấy giờ, cũng đưa công nghệ từ Bỉ, Hàn Quốc, và một vài trường hợp khác của Việt Nam cùng tham gia mong muốn cống hiến.

Chúng tôi họp lên họp xuống, báo cáo các loại báo cáo, và tất cả các nhóm muốn tham gia đều phải “biểu diễn thí nghiệm” để cho Hội quỷ môn quan này xem xét!

Trong thời điểm ấy chúng tôi là đơn vị đưa ra giá thành rẻ nhất nghĩa là 8 ngàn đồng cho 1 mét khối nước thải được làm sạch đạt chất lượng từ B2 trở lên, nghĩa là loại nước có thể sử dụng trong sinh hoạt như tắm rửa… còn lại tất cả các công nghệ khác thì đều báo giá từ 25 ngàn đến 45 ngàn cho việc làm sạch 1 mét khối nước thải.

Các công ty khác chủ yếu xử lý nước thải bằng công nghệ vi sinh, hoặc hoá chất, chỉ có mỗi chúng tôi là không dùng bất kỳ loại hoá chất nào.

Tất cả chúng tôi lao vào như thiêu thân nào họp nào bàn nào làm thử…. tốn tiền tốn của mất gần 6 tháng lăn lộn, nhưng vẫn không thể làm hài lòng hội quỷ môn quan này!

Cuối cùng chúng tôi chết sặc tiết, tôi thiệt hại mất hơn 4 tỷ tiền đầu tư máy móc, tiền chi phí các loại….! Nhưng có nhóm còn mất nhiều hơn chúng tôi!

Mặc dù lúc bấy giờ thứ trưởng bộ khoa học công nghệ Nguyễn Văn Lạng rất nhiệt tình giúp đỡ và mong đưa các công nghệ tiên tiến vào để xử lý môi trường, anh Lạng ngày đêm cùng chúng tôi ra hiện trường những nơi thử nghiệm để trực tiếp kiểm tra đánh giá kết quả khách quan. Nhiều lãnh đạo nhà nước lúc bấy giờ cũng rất quan tâm và ủng hộ.

Nhưng “Hà Nội Không Vội Được Đâu” đã trở thành cái đầu lâu xương chéo nhiều năm nay rồi! Ở đó có hoàng thành kiên cố phòng thủ vững chắc, có những con người có thể gọi là bố của các loại ma, họ không thích chia sẻ quyền lực và lợi nhuận!

Tôi xin làm thí điểm ở một đoạn sông Kim Ngưu, tôi cũng đã đến để báo cáo với anh cả một thành viên này rồi, mấy ngày đầu làm tốt, tiến triển từng ngày, thậm chí có lãnh đạo cao cấp của đảng, nhà nước vì thương anh em vất vả đêm đến còn đưa cho tôi bánh nói rằng mang ra cho anh em ăn đỡ đói.

Đến ngày thứ 3 tự nhiên nước dâng lên đột ngột, các loại nước bẩn ầm ầm kéo đến tràn vào khu vực thực nghiệm!!! Xong phim…. thằng bé chỉ còn biết chửi thề thôi!

Điện thoại báo cáo với anh Lạng rồi điều tra thì biết anh cả cấp thoát nước mở cống?!

Chiều hôm sau gặp anh Tuân lúc đó là tổng giám đốc Vinaconex anh ấy nói: “Huỳnh ạ em muốn yêu nước thì em phải làm đơn”! Nghe xong câu nói đó tôi buồn hẳn và thất vọng hoàn toàn.

Tôi cũng báo cáo toàn bộ sự thất bại đó cho chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết, thường trực ban bí thư Trương Tấn Sang, và phó thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân biết, đồng thời xin rút lui toàn tập vì không thể chọc thủng hàng phòng thủ của thủ đô Hà Nội!

Cho nên tôi rất thương các bạn Nhật Bản, các bạn cứ từ từ chiến đấu và cảm nhận, tôi rất mong có một ngày dòng sông Tô Lịch và các dòng sông chảy qua Hà Nội trong xanh hiền hoà, nam thanh nữ tú bơi thuyền thiên nga vui đùa té nước cùng những tiếng sáo diều và tiếng cá nhảy lõm bõm trên những dòng sông thơ mộng uốn lượn trong lòng thủ đô ngàn năm văn hiến.

Tôi chia buồn cùng các bạn Nhật!

Bộ Trưởng Pháp phải từ chức dưới áp lực của người dân

Lê Vi

Bộ Trưởng Pháp, một xứ giàu có và tự do, phải từ chức dưới áp lực của người dân chỉ vì ăn tiệc với tôm hùm và rượu vang; cũng như vậy, giá xăng chỉ tăng vài cent, hầu hết dân chúng đều phẫn nộ và biểu tình liên tục khiến Tổng thống phải xin lỗi và hứa sẽ giải quyết.

Trước đó, có một nữ Bộ trưởng nước Bắc Âu cũng phải xin từ chức chỉ vì khi lái xe cảnh sát đã phát hiện cô này có chút nồng độ cồn. Hay Bộ trưởng Nhật Bản, Hàn Quốc phải cúi đầu xin lỗi rồi sau đó là từ chức vì lỡ lời phát biểu thiếu thận trọng hoặc gây tổn thương cho nhân dân.

Ở ta, quốc hội họp có ngày vắng tới hơn 100 người nhưng không hề hấn gì và nhiều quan chức phát biểu vô trách nhiệm, dốt nát và thậm chí coi thường dân, nhưng họ vẫn thênh thang thăng tiến hoặc an vị.

Rõ ràng là chẳng có quyền lực nào của dân tác động được tới cán bộ xứ ta. Trong khi chúng ta hầu như mỗi ngày đều phải nghe hoặc bị nghe được những đề xuất hay phát ngôn vô tội vạ của họ.

Cần gì phải làm một mạng xã hội mới hay một nền tảng công nghệ mới, khi những nền tảng cơ bản giữa người dân và chính quyền vẫn còn chưa được thiết lập và vận hành một cách đầy đủ – báo chí như một quyền lực thứ tư thì đã nằm trọn vẹn trong tay của nhà nước – thử hỏi có cần thêm bất cứ mạng xã hội nào nữa hay không khi người dân đã hầu như chẳng thể nhờ cạy được gì tới?

Fb Luân Lê

Vì sao báo chí Nhà nước chậm đưa những tin nóng?

About this website

Vì sao báo chí Nhà nước chậm đưa những tin nóng?

 

Tại buổi góp ý vào báo cáo đánh giá kỳ họp thứ 7 của các đại biểu Quốc hội diễn ra hôm 16/7/2019 tại Hà Nội, Phó chủ tịch Quốc hội, ông Uông Chu Lưu nhận định: Tình hình đất nước, xã hội bao nhiêu chuyện đang diễn ra, đang có những vấn đề rất nóng, nhưng báo cáo vẫn êm ả, lạc quan quá!

Những vấn đề ‘nóng’ không được phản ánh!

Không chỉ trong báo cáo của Quốc Hội, mà trên thực tế lâu nay nhiều chuyện nóng trong xã hội không được báo chí chính thống loan tin kịp thời, chính xác. Đơn cử như việc người dân khiếu kiện tại ngay thủ đô Hà Nội; những vụ cưỡng chiếm đất đai phi pháp như  vụ chính quyền quận Tân Bình, TP.HCM cưỡng chế khu đất vườn rau Lộc Hưng trong hai ngày 4 và 8 tháng 1 năm 2019, mà cư dân nơi đây cho là trái pháp luật; đợt biểu tình của người dân chống hai dự luật đặc khu và an ninh mạng vào tháng 6 năm ngoái; đợt biểu tình chống Trung Quốc gây hấn với Việt Nam năm 2011, 2012 sau các sự kiện tàu Trung Quốc cắt cáp, tấn công và đe dọa tàu dân sự Việt Nam tại vùng biển mà Việt Nam tuyên bố thực thi chủ quyền và quyền chủ quyền.

Gần đây nhất là vụ tàu hải giám Trung Quốc đụng độ tàu cảnh sát biển Việt Nam ở bãi Tư Chính, nơi Việt Nam có nhà giàn DK1 do Tiểu đoàn DK1 trực thuộc Bộ Tư lệnh Vùng 2 Hải quân kiểm soát. Thông tin này được mạng báo Bưu điện Hoa Nam Buổi Sáng (South China Morning Post – SCMP) đăng tải vào chiều 12/7/2019.

Theo SCMP, cuộc đối đầu có thể dẫn đến đụng độ lớn nhất trên Biển Đông trong vòng 5 năm trở lại đây và có thể kích động làn sóng chống Trung Quốc chưa từng thấy ở Việt Nam kể từ vụ giàn khoan Hải Dương 981 kéo vào vùng biển nước này.

Trong khi đó báo chí Việt Nam hôm 11/7/2019 chỉ đưa tin Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đã đến thăm và làm việc với Bộ Tư lệnh Cảnh sát biển Việt Nam, thăm hỏi, trò chuyện và động viên cán bộ, chiến sĩ đang làm nhiệm vụ trên biển thông qua truyền hình trực tuyến. Bên cạnh đó là những bản tin với hình ảnh bà chủ tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân bắt tay với những lãnh đạo Trung Quốc trong chuyến thăm từ ngày 8 đến ngày 12 tháng 7…

Thực sự báo chí ở Việt Nam – báo chí cách mạng – là từ chỉ đạo. không có tờ báo nào không bị chỉ đạo cái gì được đăng, cái gì không. – Nhà báo Minh Hải

Nhà báo Minh Hải cho biết lý do báo trong nước không đưa tin sự việc đang xảy ra tại bãi Tư Chính là vì cơ chế, vì báo chí Việt Nam chịu sự chỉ đạo từ xa. Ông nói:

Thực sự báo chí ở Việt Nam – báo chí cách mạng – là từ chỉ đạo. không có tờ báo nào không bị chỉ đạo cái gì được đăng, cái gì không. Ví dụ như tại sao những sự kiện xảy ra ở Biển Đông như tàu hải giám Trung Quốc đối đầu tại bãi Tư Chính là vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam được quốc tế công nhận chứ không phải trong vùng tranh chấp, mà sao không báo nào được đăng! Nó có sự chỉ đạo rõ ràng.

Với tư cách người làm báo thì ai cũng ấm ức. Thà mình không làm báo và không biết tin tức. Quyền lợi và sự tự hào của người Việt ở đâu mà không được đăng?!”

Biết rằng báo chí phải có tính phản biện. Trách nhiệm và lương tâm nhà báo không cho phép họ im lặng, nhưng vì ‘miếng cơm, manh áo’mà họ đành phải im lặng.

Có một số nhà báo không thể im lặng được thì họ lên tiếng trên mạng xã hội, trên facebook cá nhân của mình. Nhà báo Đường Văn Thái nói thêm về điều này:

“Vừa qua báo chí bị buộc phải im lặng nhưng có một số các nhà báo “lề đảng” nhưng có lương tâm nghề nghiệp cũng lên tiếng gay gắt trên mạng xã hội. Đồng thời cũng có những nhà báo được ban tuyên giáo chỉ đạo để hướng dư luận.”

Lên tiếng chung chung

Sau bao nhiêu ngày im lặng, vào chiều ngày 16/7/2019, trả lời câu hỏi của một số phóng viên trong và ngoài nước liên quan đến diễn biến gần đây ở Biển Đông, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Thị Thu Hằng nhấn mạnh Việt Nam có chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán đối với các vùng biển ở Biển Đông, được xác định theo đúng các quy định của Công ước Liên hợp quốc về luật Biển 1982.

Bà Hằng không đề cập cụ thể sự việc ở bãi Tư Chính mà chỉ nói chung chung là “Các lực lượng chức năng trên biển của Việt Nam đã và đang thực thi chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán một cách hòa bình, đúng pháp luật nhằm bảo vệ vùng biển Việt Nam”.

Trước đó bốn ngày, SCMP loan tin dẫn đoạn Tweet của ông Ryan Martinson – Trợ lý giáo sư tại Trường Hải Chiến Mỹ cho hay, hôm 3/7/2019, tàu thăm dò dầu khí Trung Quốc mang tên Haiyang Dizhi 8 (Marine Geology 8) đã đi vào vùng biển gần rạn san hô do Việt Nam kiểm soát để thực hiện một cuộc khảo sát địa chấn.

Ông Ryan Martinson đăng tải ảnh chụp màn hình về thông tin theo dõi dữ liệu tàu trong một Tweet hôm 11/7/2019 chỉ ra, khu vực trên có sự xuất hiện của các tàu hộ tống tàu thăm dò Trung Quốc gồm tàu bảo vệ bờ biển vũ trang 12 ngàn tấn số hiệu 3901 mang theo trực thăng và tàu 2.200 tấn số hiệu 37111.

Việt Nam luôn luôn bị sự lệ thuộc của Trung Quốc, nên khi chưa có sự chỉ đạo của Bộ Chính trị thì phải im lặng. – Nhà báo Đường Văn Thái

Nhà báo Đường Văn Thái, người từng có thời gian làm việc tại Ủy ban Kiểm tra Trung ương nêu ý kiến của mình:

“Việt Nam luôn luôn bị sự lệ thuộc của Trung Quốc, nên khi chưa có sự chỉ đạo của Bộ Chính trị thì phải im lặng. Mang tiếng là người phát ngôn của Bộ Ngoại Giao nhưng bà Hằng cũng chỉ lên tiếng theo sự chỉ đạo thôi. Đây là vấn đề cực kỳ nhạy cảm, ngay cả ông Võ Văn Thưởng cũng phải theo quyết định của Bộ Chính trị, thế nên báo chí cũng im lặng.”

Theo nhà báo này, các vấn đề nóng khác thì ông Võ Văn Thưởng có thể quyết được nhưng vấn đề liên quan Trung Quốc thì phải do Bộ Chính trị quyết định.

Chính các vị lãnh đạo như đương kim Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Võ Văn Thưởng, Bộ trưởng Thông tin – Truyền thông Nguyễn Mạnh Hùng đều từng thừa nhận báo chí nhà nước chậm hơn mạng xã hội về việc thông tin.

Tuy nhiên với cách thức quản lý của đảng và nhà nước như hiện nay đối với quyền tự do ngôn luận thì mọi vấn đề nóng của xã hội khó có thể được công khai kịp thời, chính xác đến cho toàn xã hội.

RFA.ORG
Chính các vị lãnh đạo như đương kim Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Võ Văn Thưởng, Bộ trưởng Thông tin – Truyền thông Nguyễn Mạnh Hùng đều từng thừa nhận báo chí nhà nước chậm hơn mạng xã hội về việc thông tin.

Những điểm bất thường quanh cái chết của Trần Bắc Hà!

Những điểm bất thường quanh cái chết của Trần Bắc Hà!

Diễm Thi, RFA
2019-07-18
Ông Trần Bắc Hà

Ông Trần Bắc Hà

 Courtesy of giaothong.vn

Trưa 18/7/2019, báo chí trong nước đồng loạt đưa tin ông Trần Bắc Hà, Cựu chủ tịch Ngân hàng Đầu tư & Phát triển Việt Nam, chết trong thời gian bị tạm giam điều tra về tội vi phạm qui định về hoạt động ngân hàng. RFA phỏng vấn ông Phạm Chí Dũng, người từng có thời gian 30 năm làm việc trong quân đội, chính quyền và khối đảng.

Diễm Thi: Dư luận đang xôn xao về cái chết của ông Trần Bắc Hà vì ông này qua đời khi đang bị giam để điều tra. Nhận định của một người quan sát thời cuộc tại Việt Nam của ông về trường hợp này là gì?

Phạm Chí Dũng: Theo tôi thì có một số điểm bất thường trong cái chết này.

Điểm bất thường thứ nhất là theo thông tin của báo chí Nhà nước đưa, té ra Trần Bắc Hà bị tạm giam trong một trại giam của quân đội ở Sóc Sơn, Hà Nội chứ không phải một trại tạm giam của Bộ Công an, trong khi Bộ Công an bắt Trần Bắc Hà vào tháng 11/2018.

Theo quy trình của bộ luật tố tụng hình sự, cơ quan nào bắt thì cơ quan đó tạm giam.

Điểm bất thường thứ hai là khi Trần Bắc Hà chết, nơi giữ xác của Trần Bắc Hà lại là Bệnh viện 105 của Bộ Quốc Phòng, cũng không phải là bệnh viện của Bộ Công an. Đến chiều ngày 18/7, báo chí đã chụp một số tấm ảnh cho thấy một số sĩ quan mặc quân phục của Bộ Quốc Phòng vào Bệnh viện 105 và bệnh viện này được bảo vệ nghiêm ngặt tối đa.

Điều đó cho thấy vấn đề của Trần Bắc Hà dường như đã được chuyển toàn bộ sang Bộ Quốc Phòng. Phải chăng vấn đề của Trần Bắc Hà không đơn thuần là những vụ án sai phạm kinh tế, mà nó còn liên quan tới những vấn đề khác sâu bên trong nội bộ của ĐCSVN, đặc biệt liên quan tới những quan chức cấp cao về mặt kinh tế cũng như chính trị.

Điểm bất thường thứ ba là nguyên nhân ông Trần Bắc Hà chết thì có báo nói là do cao huyết áp, có báo nói do mắc bệnh hiểm nghèo về gan, nhưng Bệnh viện 105 xác định ông Hà chết bên ngoài bệnh viện, chết trước khi đến bệnh viện mà có thể hiểu là chết trong trại giam. Điều đó có nghĩa là cái chết này xảy ra rất nhanh. Liệu có một chất “xúc tác” gì đó mà nó gây đột tử cho Trần Bắc Hà hay không?

Điểm bất thường thứ tư cần xem xét là những cái chết trong trại tạm giam quân đội và công an đều rất bí mật mà bên ngoài không thể biết được. Nhưng chỉ đầu giờ sáng ngày 18/7/2019 thì trên mạng xã hội đã có thông tin Trần Bắc Hà chết, và đến buổi trưa thì được báo chí Nhà nước xác nhận.

Làm sao tin tức rất nội bộ trong trại giam có thể lên mạng xã hội và báo chí Nhà nước nhanh như thế. Liệu có một chủ trương nào đó cho phép báo chí Nhà nước đăng những tin tức như thế này hay không?

Diễm Thi: Vì sao ông lại có những kết luận bất thường như thế, thưa ông?

Phạm Chí Dũng: Trước đây Trần Bắc Hà được coi là trùm mafia tài chính, nhưng cũng được coi là một nhân vật có ảnh hưởng chính trị, thậm chí làm chính trị, làm công tác tổ chức nhân sự cấp ủy viên trung ương. Do đó việc Trần Bắc Hà bị bắt cũng có thể dính dáng đến những vụ việc khác như an ninh quốc gia, cho nên cả Bộ Công an và Bộ Quốc Phòng đều quản lý ông ta sau khi bị bắt. Đó là dấu hỏi thứ nhất.

Một dấu hỏi nữa là phải chăng khi chỉ đạo bắt Trần Bắc Hà, ông Nguyễn Phú Trọng không tin tưởng Bộ Công an cho nên đã giao Trần Bắc Hà cho nơi mà ông ta có vẻ tin tưởng hơn là Bộ Quốc Phòng mà cụ thể là Tổng cục 2, tức là tổng cục tình báo của Bộ Quốc Phòng.

Diễm Thi: Trước đây nhiều ý kiến nói rõ ông Trần Bắc Hà có mối liên hệ mật thiết với cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, về điều này ông có ý kiến gì?

Phạm Chí Dũng: Trần Bắc Hà được xem là một quan chức dù chỉ là doanh nghiệp nhưng trước đây đóng vai trò khá tích cực liên quan tới Ngân hàng Bản Việt của Nguyễn Thanh Phượng, con gái cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Trần Bắc Hà cũng được coi là một cánh tay mặt của Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Nguyễn Văn Bình thời kỳ trước đây. Mà Thống đốc Bình lại là cánh tay mặt của Thủ tướng Dũng. Trần Bắc Hà nắm rất nhiều thông tin, rất nhiều vụ việc.

Ông Trần Bắc Hà (áo xanh ngoài cùng bên phải) trong chuyến công du Ấn Độ cùng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hồi năm 2014
Ông Trần Bắc Hà (áo xanh ngoài cùng bên phải) trong chuyến công du Ấn Độ cùng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hồi năm 2014 Courtesy Fb Truong Huy San

Khi Trần Bắc Hà bị bắt vào tháng 11/2018 thì đã dậy lên đồn đoán về khả năng từ nhân vật Trần Bắc Hà sẽ ‘phăng’ ra rất nhiều quan chức cấp cao khác.

Diễm Thi: Điều này khiến có liên tưởng đến một số trường hợp chết mà người ta thường dùng từ ‘giết người, diệt khẩu’, theo ông trong trường hợp ông Trần Bắc Hà vừa qua đời có thể có hay không?

Phạm Chí Dũng: Điều này làm chúng ta nhớ lại cái chết đầu năm 2014 của Thượng tướng  Phạm Quý Ngọ – Thứ trưởng Bộ Công an – thình lình chết trong quá trình dưỡng bệnh. Cái chết đó đến nay vẫn để lại một câu hỏi là liệu có bàn tay nào làm cho ông ta phải chết hay không.

Liệu có bàn tay nào đó đã làm cho Trần Bắc Hà phải chết hay đó là cái chết tự nhiên, là điều dư luận đang dậy sóng và đặt câu hỏi. Thậm chí người ta còn nghi vấn liệu có việc “giết người diệt khẩu” hay không.

Tôi cho là không loại trừ khả năng đó, bởi Việt Nam hiện nay bên ngoài mang vẻ bình yên, êm ả nhưng bên trong lại rất lộn xộn. Chính trường lộn xộn, nội bộ lộn xộn, các phe phái tranh giành quyền lực lẫn nhau. Đã có rất nhiều thông tin được đưa lên mạng xã hội, tuy không được kiểm chứng, nhưng nó cho thấy khả năng bị đầu độc bằng cách này cách khác có thể đã xảy ra.

Diễm Thi: Ông Trần Bắc Hà được bệnh viện xác định ‘chết bên ngoài bệnh viện’. Điều này có ảnh hưởng gì đến nơi giam giữ ông Hà trước đó hay không, thưa ông?

Phạm Chí Dũng: Nếu như vụ việc Trần Bắc Hà bị giam giữ bên tuyến của quân đội chứ không phải bên công an là đúng, thì việc Trần Bắc Hà chết và thông tin tràn ngập ngay trong ngày đã ảnh hưởng khá nhiều về bên quân đội. Tôi nghĩ rằng điều đó không tốt cho cái được gọi là “uy tín” của cơ quan bên quân đội, nơi giam giữ Trần Bắc Hà.

Có lẽ sau sự việc này sẽ xảy ra một cuộc tranh cãi và vật lộn giữa các cơ quan với nhau, nghi ngờ lẫn nhau. Và có lẽ hứa hẹn sẽ là một cuộc đấu nảy lửa quanh việc truy tìm nguồn gốc vì sao Trần Bắc Hà chết và ai đã đưa tin Trần Bắc Hà chết ra ngoài.

Theo tôi thì những thông tin như thế này không thể lọt ra bên ngoài trừ khi có chủ trương; chiến thuật; thủ thuật nào đó về mặt chính trị. Dường như có bàn tay nào đó tung thông tin từ bên trong nội bộ ra bên ngoài.

Diễm Thi: Ông Trần Bắc Hà qua đời có ảnh hưởng đến việc điều tra vụ án không, thưa ông?

Phạm Chí Dũng: Theo Bộ luật Tố tụng hình sự, khi bị can chết thì vụ án được đình chỉ. Nhưng cần phải nói rõ là chỉ đình chỉ đối với bị can đó thôi, chứ còn những bị can khác liên quan đến ông Trần Bắc Hà thì vẫn tiếp tục điều tra.

Vấn đề tôi muốn nói là khi đình chỉ vụ án với Trần Bắc Hà thì một vụ án khác liên quan đến ông Hà có lẽ sẽ được mở ra, có thể còn dữ dội hơn, đó là liệu có bàn tay nào làm Trần Bắc Hà chết hay không?

Theo tôi là cuộc điều tra này sẽ huy động lực lượng còn lớn hơn cuộc điều tra cũ đối với Trần Bắc Hà bởi nó sẽ được mở rộng tới nhiều tuyến, nhiều giới, nhiều giới, nhiều quan chức khác nhau.

Chắc chắc cái chết của Trần Bắc Hà sẽ khiến một số quan chức vui mừng vì không muốn bị Trần Bắc Hà khai ra hoặc không muốn bị Trần Bắc Hà là nhân chứng tố cáo họ trước tòa án. Những gì Trần Bắc Hà đã khai trước đây (nếu có) thì vẫn có giá trị, chỉ có điều không biết Trần Bắc Hà đã khai ra những gì và những lời khai đó dẫn đến những vụ việc lớn nào và những quan chức lớn nào. Cái đó thì chưa thể biết vì nằm trong hồ sơ của Cơ quan Điều tra.

Diễm Thi: Cảm ơn ông đã dành thời gian cho RFA.

   Bàn tay

   Bàn tay

Một lần ông xã ngồi mân mê bàn tay tôi rồi hỏi: “Nói anh nghe, bàn tay này đã nắm bao nhiêu bàn tay rồi?

Một câu hỏi không hề dễ trả lời, thậm chí là không thể trả lời cho chính xác. Có những bàn tay ta nắm rồi buông, và chẳng bao giờ còn nhớ lại. Có những bàn tay, nắm rồi nhớ mãi dù năm tháng đi qua.

Bàn tay tôi nắm đầu tiên là của ai, là bố hay là mẹ? Tôi chắc chắn không biết. Nhưng tôi biết đó là hai bàn tay tôi đã nắm nhiều nhất thuở ấu thơ. Những bàn tay to, thô ráp bởi cày cuốc ruộng đồng, những bàn tay như thần thánh có thể làm hết thảy mọi việc. Bàn tay bố dắt tôi chập chững bước đi. Bàn tay mẹ cầm tay tôi uốn từng nét chữ. Bất cứ khi nào tôi ngã, hay khi tôi buồn khóc, ốm đau, sẽ có bàn tay rộng lượng chìa ra cho tôi nắm vào để biết rằng mình đang được vỗ về an ủi.

Sau này lớn lên, tôi lấy chồng xa, thỉnh thoảng đưa con về thăm nhà, ngủ chung với mẹ. Những đêm chờ mẹ ngủ say, tôi cầm bàn tay mẹ áp vào ngực mình. Bàn tay vẫn to, đầy những nốt chai sần và nay đã nhăn nheo gầy guộc. Và tôi khóc, cảm giác nhớ tiếc một cái gì đó.Tôi nhớ bàn tay người con trai đầu tiên mà tôi gọi đó là mối tình đầu. Đôi bàn tay đẹp, dài với những chiếc móng được cắt gọt cẩn thận. Người ấy thường nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, dùng ngón tay mình vẽ vẽ vào lòng bàn tay tôi rồi hỏi: “Đố em biết anh vừa viết gì?” Tôi lắc đầu. Anh cười nói anh viết rằng: “Anh muốn nắm tay em đi hết con đường đời dài rộng” Nhưng rồi mọi lời hứa hẹn đều như gió thoảng mây bay. Bàn tay ấy đã buông lơi, thôi không còn nắm tay tôi mà tìm đến một bàn tay khác.

Những lúc buồn, tôi vẫn vô thức tự vẽ vẽ lên lòng bàn tay mình. Rồi lại tự cười một mình khi nhận ra mình giống hệt một kẻ ngốc.

Ngày có người con trai cầm tay tôi nói lời cầu hôn, tôi cảm nhận rõ sự gai góc xù xì trong bàn tay ấy. Cảm giác ấy khiến tôi liên tưởng đến bàn tay mềm mại của mối tình đầu, rồi chợt thốt lên: “Sao bàn tay anh xấu thế?” Anh nhìn tôi, bật cười giải thích, vì nó không được lớn lên trong mượt mà nhung lụa mà lớn lên bởi những gánh nặng mưu sinh, vì nó không được nâng niu mà đã bao phen trầy da chảy máu. Rồi anh nhìn vào mắt tôi, bàn tay siết chặt bàn tay: “Em cứ tin, nó không đẹp nhưng chẳng ngại khó khăn nào cả, hãy cứ vững tâm mà nắm lấy, được không?”

Cuối cùng thì tôi đã nhận lời nắm lấy bàn tay ấy, để anh dắt lên xe hoa, để anh lồng vào ngón tay chiếc nhẫn cưới, để anh lau những giọt nước mắt ngày tôi về nhà chồng. Bàn tay ấy đã tự vào bếp nấu cho tôi bát cháo ngày tôi ốm, tự cắm hoa vào lọ những ngày kỷ niệm yêu đương. Bàn tay ấy đã dắt tôi đi qua bao nhiêu ngày tháng chông chênh đan xen những lo toan và niềm hạnh phúc.. Đôi bàn tay xù xì nhưng cứng cáp và ấm áp vô ngần.

Ngày tôi đau tưởng chừng xé ruột để cho chào đời một sinh linh, đứa con gái bé bỏng của tôi sau khi được y tá tắm rửa sạch sẽ được đặt nằm cạnh mẹ. Hai bàn tay nhỏ xíu yếu ớt. Tôi nhẹ nhàng chạm vào bàn tay con, hạnh phúc đến ứa nước mắt. Đó là khi tôi biết rằng mình đã thực sự trưởng thành, và tin rằng mình sẽ mạnh mẽ hơn để có thể che chở cho con, để dắt con đi suốt những tháng năm thênh thang phía trước.

Những đêm nằm bên con, cầm lấy tay con đặt nhẹ lên môi hôn, chợt nghĩ rằng có lẽ ngày xưa mẹ mình cũng nâng niu và yêu thương mình nhiều đến thế. Rồi một ngày con gái mình sẽ lớn, sẽ lại đặt bàn tay vào một bàn tay khác mà con thương yêu. Chỉ mong con gặp đúng người để tin, và bàn tay không bị buông lơi trong nỗi đớn đau thất vọng.

Ngày ông nội mất, tôi nghẹn lòng nhìn bà nội cầm tay ông kể lể về những tháng ngày xưa cũ khi ông bà còn trẻ. Hai người đã cùng nhau sống chung hơn nửa thế kỉ với bao nhiêu yêu thương, giận hờn, khổ đau, hạnh phúc. Vậy mà nay tay bà còn ấm, tay ông đã lạnh ngắt rồi.

Chẳng ai cưỡng được số mệnh, chẳng ai đâu. Ai rồi cũng sẽ một ngày về nằm trong lòng đất. Có người ra đi trong ồn ào khóc lóc, có người lìa khỏi thế gian trong lạnh lẽo cô đơn. Người ra đi bởi đã trả xong nợ cõi trần. Chỉ là người ở lại sẽ mang nhiều nuối tiếc xót xa khi biết rằng bao nhiêu yêu thương lúc này cũng không thể sưởi ấm cho người được nữa.

Thỉnh thoảng tôi vẫn đưa tay mình lên trước mặt rồi tự hỏi lại câu chồng mình đã hỏi:
“Bàn tay này đã nắm bao nhiêu bàn tay?”
Nhiều, nhiều lắm. Có những cái nắm tay khiến mình nhớ mãi, có những cái nắm tay buông rồi là quên ngay. Có những cái nắm tay thật chặt, cũng có cái nắm tay buông lơi hờ hững. Chợt nhận ra một bàn tay đẹp không phải là bàn tay thon dài mềm mại với những chiếc móng được tỉa tót sơn màu. Một bàn tay đẹp là chìa ra đúng lúc mình cần, nắm tay mình qua những đoạn đường đời chông chênh sỏi đá, dẫu mệt mỏi cũng không buông, dẫu xa xôi cũng không nản.

Nếu chúng ta đang có những bàn tay để nắm, xin hãy trân trọng từng phút giây. Đừng mơ mộng những bàn tay xinh đẹp của ai kia mà buông lơi bàn tay gần gũi ấm áp ở bên mình. Nắm lấy tay nhau, cử chỉ ấy ấm áp hơn mọi lời nói yêu thương đầu môi chót lưỡi. Bởi cuộc đời nhiều bất trắc, ai biết được khi nào ai nhắm mắt xuôi tay. Ai biết được khi nào tay mình vẫn ấm áp đây mà bàn tay ai kia đã vô chừng lạnh lẽo. Vậy nên khi sống không đem đến cho nhau sự ấm áp, thì khi lìa khỏi nhân gian có bịn rịn tiếc thương cũng còn ý nghĩa gì?

Lê Giang

From: Dominhtam