Trại tị nạn của người viết – Refugees’ Tent City – Camp Pendleton Califormia – cuối năm 1975

Trần Văn Giang

 1.Cơ hội “ngàn năm một thuở” tại các trại tị nạn mà dânViệt gần như không thể có được khi sống tại Việt Nam là: sự tự do thay đổi lý lịch và học Anh ngữ miễn phí. Thực ra, đây cũng là hai sinh hoạt bận rộn và nhộn nhip nhất của dân Việt tạm trú tại các trại tị nạn.

Sự thay đổi lý lịch gồm cả việc đổi tên, đổi tuổi và đổi sự không tưởng: địa vị xã hội [social status].

Chị Nguyễn Thị Gáo với một cái tên cúng cơm rất mộc mạc, hiền lành của “hoa đồng cỏ nội.” Từ sau khi chị bị té giếng, hồi còn là thiếu nữ ở Cần Thơ, đầu óc của chị cho đến nay chưa hoàn toàn tỉnh táo, đó có thể là lý do mà chị vẫn còn “độc thân tại chỗ” với cái tuổi ba mươi mí rồi. Nhân cơ hội ngàn năm một thuở này, chị đổi tên cho có vẻ tỉnh thành, thơ mộng, văn nghệ hơn; và đổi tuổi cho trẻ trung hơn là: “Nguyễn Thị Phương Loan” hai mươi mốt tuổi. Mẹ của chị Gáo, cụ bà Nguyễn Thị Thau, thường than phiền với hàng xóm tị nạn là:

– Chèng đét ơi! Tôi đặt cho nó tên là Gáo, tức là gáo dừa để múc nước cho sạch sẽ và bền bỉ. Không biết ăn nhằm cái giống gì” mắc chứng gì” mà nó đổi tên thành “Lon!” [Loan] bằng sắt cho nó mau rỉ sét, mau lủng.

Với sự thay đổi đầy tiện nghi này, hy vọng rằng chị đã gặp được tình quân, có thể là cựu “Trung Tá Y Sĩ” hay cựu “Đại Tá” một cách mau chóng.

Cụ Lý Toét nằm chung lều [mỗi lều trong trại có thể chứa khoảng 4 đến 6 gia đình tị nạn] với tôi đã 65 tuổi, tức là tới tuổi hợp lệ về hưu ăn”tiền già” nếu sống ở đất Mỹ. Vì chúng tôi thuộc đợt thuyền nhân đầu tiên, ú a ú ớ, không có người hướng dẫn, cứ sợ ra khỏi trại Mỹ nó thấy tuổi già không mướn làm việc thì chết đói mất. Cụ tự khai rút lại tuổi, chỉ còn có 55! Tôi đoán là cụ sẽ đấm ngực “lỗi tại tôi; lỗi tại tôi mọi đàng! ” về cái lỗi lầm quá tai hại này! Bởi vì cụ sẽ còn phải “cày” thêm khoảng một chục năm nữa mới về hưu được! Có lẽ cụ đã qui tiên trước khi nhận cái “check”phụ cấp hưu trí đầu tiên của sở xã hội Mỹ. Tội nghiệp chung cho dân tị nạn, nhân bần chí đoản. Chỉ vì sự lo âu về sinh kế trên đất lạ mà đầu óc trở thành đặc kịt như khoai tây, không thể phân tích lợi với hại; hai mắt giống như mắt ngựa kéo xe bị che cả hai bên, không nhìn xa được. Cho nên tự ý khai báo lại, sửa đổi tầm bậy tầm bạ trong cái hoàn cảnh vô luật lệ, vô sổ sách này. 

  1.  Gia đình Bác Toàn [không phải tên thật,] cũng ở chung lều với tôi. Trong lần đầu tiên tiếp chuyện với Bác gái, Bác đã “khiêm nhường”thông báo cho tôi cái địa vị xã hội của gia đình Bác như sau:

– Ông nhà tôi là “cựu Đại Tá” của QLVNCH!  Trước đây gia đình tôi làm chủ 3 tiệm thuốc tây ở Sài gòn. Gia đình tôi còn có cả một bầy vú em, con ở phục vụ. Bây giờ ở đây [trại tị nạn] cái gì cũng phải tự làm lấy.Thật khổ ghê!

Cô con gái lớn của Bác, người có cái nhan sắc giống như nhan sắc của anh hề Tùng Lâm, cứ luôn miệng than vãn là:

– Tiếc quá, lúc “chạy” không đem theo được “con nhỏ làm tóc.” Bây giờ đầu tóc như ổ quạ. Thật rõ chán!

Nhận xét của chị thật đúng! Tóc của chị cả lúc nào nhìn cũng giống như đau ban mới khỏi!

Lúc đó tôi ngây thơ, rất “nể nang” cái “danh giá” của gia đình Bác. Tôi vẫn tiếp tục giữ liên lạc, thăm hỏi gia đình bác nhiều năm sau khi ra khỏi trại tị nạn. Gia đình Bác được bảo trợ [sponsored] và định cư tại San Diego ngay từ ngày đầu của tháng 9 năm 1975. Bác trai sau này làm “Security Guard” và Bác gái chứa cờ bạc xì phé ở nhà để kiếm thêm tí tiền “xâu” cho ngân quỹ gia đình.

Năm 1984 tôi lập gia đình. Tôi đã mời hai bác tham dự đám cưới của tôi. Tại đám cưới này, tôi mới biết sự thật về cái “danh giá” của gia đình Bác. Đồng thời cũng tại đám cưới của tôi, Bác gái mới biết được là quả đất tròn; không có gì che dấu được lâu dưới ánh sáng mặt trời. Bác trai, trước năm1975, là Trung Úy của cục Tiếp Vận và làm dưới quyền của Trung Tá Chín. Trung Tá Chín cũng được ông Bố vợ tôi mời dự đám cưới của tôi vì Trung Tá hồi còn ở chức vụ Thiếu Tá, đã từng là Sĩ Quan cùng đơn vị với Bố vợ của tôi. Hai thầy trò [Trung Tá Chín và “Đại Tá” Toàn] gặp nhau trong hoàn cảnh không có hẹn trước tại đám cưới này. Như tôi được giải thích rõ rằng hơn sau đó, nhà Bác Toàn chẳng có làm chủ tiệm thuốc tây nào cả. Bác gái chỉ buôn lậu thuốc Tây lặtvặt [có thể là buôn bán thuốc Tây giả!] Nhà Bác ở trong một ngõ hẻm ở khuTrương Minh Giảng cũ. Đi bộ từ ngoài đường cái vào đến nhà Bác phải hát bài” Anh Đến Thăm Em Một Chiều Mưa” hết ba lần mới đặt chân tôi cửa nhà Bác. Khi muốn trở ra đường cái từ nhà Bác, tốt nhất là phải nhờ con Bác dẫn ra; nếu không bảo đảm sẽ đi lạc nếu đến thăm nhà Bác lần đầu. Bác gái đã thật can đảm thăng một lúc 4 cấp cho Bác trai, từ “Trung Úy” lên tuốt luốt “ĐạiTá” không phải tại mặt trận, mà tại trại tị nạn chỉ vài ngày sau “30 tháng 4 năm 1975.” 

3.  Trong tại tị nạn, sự thay đổi địa vị xã hội tương tự như vậy không phải là hiếm. Anh binh nhì tự thăng cấp mình lên thành Thượng Sĩ. Anh”Trung Sĩ Y Tá” thành “Trung Tá Y Sĩ.” Anh “Thư Ký Hành Chánh” thành Phó Tổng Giám Đốc ..v.. v.. Người nào cũng làm quan lớn, chủ tiệm, chủ thương nghiệp, chủ chợ, chủ phố cho Mỹ mướn, chủ vựa cá, chủ đồn điền cà phê, chủ đồn điền trà, hoặc chủ ruộng đất cò bay thẳng cánh. Chẳng có ai làm lính trơn, chài lưới, cày ruộng, du đãng đường hẻm, cướp giựt hoặc ăn mày vô sản bần cố nông cả. Thật đúng là loạn! Không biết đâu là vàng, đâu là thau để xét đoán, lựa chọn. Nhiều cô gái ngây thơ nhẹ dạ, sau khi say mê nghe các anh “tài tử” thuyết trình không nghỉ về cái lý lịch “trời ơi dất hỡi,” vô căn cứ, đã vội vã làm đám cưới với các anh có cái lý lịch “vàng son” này ngay tại trong trại tị nạn. Khỏi cần phải bàn thêm, các cô này bây giờ có lẽ không sớm thì muộn, đã thấy hoặc phát giác ra cái thực tế, cái lý lịch “lủng” của các thợ “phỉnh” một cách phũ phàng! Một số lớn các cô này đã trở thành nữ thi sĩ. Hèn gì! thi sĩ Hà Huyền Chi đã có lần nhận xét như sau:

– Sau ngày “30 tháng 4 năm 1975,” văn đàn Việt Nam ở hải ngoại bị lạm phát thi sĩ. 

4. Việc học Anh Ngữ miễn phí trong trại tị nạn mới thật là ngoạn mục.Trong đời đi học của tôi, tôi chưa thấy bao giờ học sinh lại chăm chỉ như vậy. Tôi nhớ hồi còn ở Saigon, Mẹ tôi phải chạy ngược, chạy xuôi vay nợ để cho tôi có tiềnđóng tiền trường học thêm Anh Ngữ tại trường Nguyễn Ngọc Linh vào buổi tối. Thếmà tôi vẫn cố gắng tìm mọi cơ hội để “cúp cua” trốn học. Bây giờ thìtình thế hoàn toàn khác hẳn. Lính TQLC Mỹ đã dựng một số lều thật lớn để dùnglàm lớp dậy Anh Ngữ. Thầy giáo, cô giáo hầu hết là những người Mỹ tình nguyện củacác hội Thiện Nguyện Tình Nguyện Nhân Đạo [gọi tắt là cơ quan”Volag”] dậy học Anh Ngữ cho dân tị nạn. Họ không lãnh lương bổng gì cả. Sau giờ ăn chiều, chỉ chậm chân một tí là không tìm được chỗ ngồi trong các lớp học này. Phải đứng suốt cả mấy tiếng đồng hồ.

Những “sex symbol” của trại là các anh thông dịch viên, những anh trợ giáo [teacher aids] cho các thầy các cô người Mỹ của các lớp học Anh Ngữ này. Các anh trợ giáo nầy đại đa số là nhân viên cũ của sở Mỹ ở ViệtNam. Các anh trợ giáo nói Anh ngữ nghe như gà tây kêu, thế mà sao lúc đó tôi còn dốt đặc như cán mai, không thể phân biệt được thế nào là hay thế nào là dở cả! Mọi người trong trại tị nạn ngưỡng mộ các anh trợ giáo như thần tương. Các em gái xinh đẹp thơ mộng của trại bị các anh này “cua” hết ráo! Dân tị nạn đực rựa độc thân thuộc loại “ngọng” như tôi chỉ có nước ở giá.   

5. Cụ Lý Toét luôn luôn chọn chỗ ngồi cạnh tôi trong lớp học anh ngữ. Lý do là chúng tôi ở chung lều, đã quen thuộc với mhau rồi. Kẹt kẹt, cụ phải cần phải hỏi tôi về Anh ngữ thì cũng không ngượng. Cũng nên biết, cụ hỏi tôi khôngphải vì tôi giỏi giang gì! Nhưng vì tôi cũng đã biết “lõm bõm” Anh ngữ, còn cụ chưa từng đi học Anh ngữ hay tiếp xúc với ngoại quốc bao giờ cả. Thắc mắc đầu tiên của cụ là:

– Này anh ạ, tiếng Mỹ sao quái đản quá vậy” “ai”[I] cũng là tôi, mà “mi” [me] cũng là tôi” Không biết đường nào mà lần. Anh chỉ tôi cách phân biệt “ai” với “mi” sau giờ học nhé.

Sau vài tuần lễ, cụ Lý Toét có vẻ tự tin hơn. Lớp học Anh ngữ đã tiến đến cấp khó hơn; có nghĩa là học trò phải tập nói làm một câu dài đầy đủ chủ từ, động từ và túc từ chứ không phải học từng chữ một như mấy tuần đầu. Thầygiáo cho học sinh trong lớp tuần tự đọc và áp dụng câu “this is a…”

– This is a door.

– This is a chair.

– This is a table.

Rồi đến lượt cụ Lý Toét. Thầy giáo chỉ vào một cái ghế bố [TQLC Mỹ phát cho mỗi dân tị nạn một ghế bố gấp lại được để làm vừa giường ngủ vừa làm ghế ngồi] xếp đứng ở trong góc lớp và ra dấu cho cụ lập câu và đọc. Mọi người đều được dịp cười gần bể bụng vị cụ Lý Toét dịch là:

– This is a “Chair Father! ”

Ối giời đất ơi!  Cụ đã ghép chữ đúng theo nghĩa đen.”Ghế” là “chair” và “Bố” là “father.”Tôi phải giải thích cho cụ sau này tốt hơn là nên tránh dịch nghĩa đen như vậy.Mình nên học thuộc lòng cái danh từ Anh Ngữ của từng đồ vật hay người. Ghế bố phải được dịch là “Cot” chứ không phải là “chair father! “ 

6. Anh “Thượng Sĩ” Tiến, người cũng ở cùng lều với tôi,sáng nào anh cũng ngồi trên ghế bố cầm đọc tờ báo Anh ngữ mà anh vẫn nhặt từ thùng rác do lính TQLC Mỹ quẳng để “hù” bà con láng giềng trong lều. Các cụ cao niên cứ tấm tắc khen anh Tiến là “giỏi quá, đã đọc được báo Mỹ rồi! ” Riêng tôi, qua nhiều lần ngồi nói chuyện với anh về vấn đề học Anh ngữ, tôi vẫn có câu hỏi thật lớn là không biết anh Tiến có đủ trình độ Anh ngữ để đọc báo Mỹ không” Nhưng dù sao tôi phải khen ngợi anh ở chỗ anh có cố gắng. Một hôm, sau khi đọc mục rao vặt, tìm việc, anh nói lớn, trống không để cho  mọingười trong lều cùng nghe chứ không nói trực tiếp riêng với người nào cả:

– Ở ngoài [trại tị nạn] Mỹ họ mướn người “coi con nít trênxe buýt” mà cũng trả đến $2.10 một giờ [lương tối thiếu lúc bấy giờ.]

Vì có tính hiếu kỳ nên tôi mới hỏi anh:

– Cái nghề đó tiếng Mỹ gọi là gì đó anh Tiến”

– Đó là nghề “Busboy.” Anh trả lời.

Tôi may mắn đã biết được nghĩa chữ nầy hồi còn đi học Anh văn buổi tối ở Sài Gòn, nên tôi nói:

– Không phải đâu anh. “Busboy” là người dọn bàn trong nhà hàng đó!

Nhưng anh Tiến cứ nằng nặc cãi cho bằng được “Busboy”phải là “coi con nít trên xe buýt.” Cuối cùng, tôi đành phải chào thua anh vì sự quả quyết của anh làm tôi cũng áy náy, ngờ vực không biết mình nhớ đúng hay sai!

Trong lớp học, anh Tiến là người hăng hái đưa tay hỏi thầy cô về mọi vấn đề của cuộc sống bên ngoài trại tị nạn. Anh hỏi cả cách chửi thề bằng tiếng Mỹ như thế nào. [Nên biết anh Tiến hỏi thầy bằng tiếng Việt và câu hỏi được trợ giáo dịch ra Anh Ngữ để cho thầy hoặc cô trả lời.] Riêng câu hỏi về chữ chửi thề bằng Anh ngữ, cô giáo trả lời là anh không cần phải học trong lớp. Khi ra khỏi trại, đời sống sẽ dậy cho anh biết một cách tự nhiên.

Có một lần, cô giáo yêu cầu anh dịch một câu ngắn làm thí dụ cho một đề tài về làm câu của buổi học. Anh Tiến dịch là:

– “Your eye is as beautiful as the stars.  [Mắt em đẹp như những vì sao!]”

Cô giáo khen là câu nói của anh Tiến rất “lãng mạn!”[romantic.] Nhưng rất tiếc là, theo lời cô giáo, người yêu của anh Tiến chỉ có một mắt! !! Câu này phải nên sửa lại với mắt là số nhiều:

– “Your eyes are as beautiful as the stars.”

Sau này, tôi có dịp gặp lại anh Tiến ở San Jose khoảng năm 1992. Anh làm chủ một cây xăng “Shell.” Lúc đó có lẽ anh đã biết phân biệt danh từ số ít và số nhiều mạnh giỏi rồi. 

7.  Một cảnh bên trong Tent City – Camp Pendleton California

Khi làm giấy tờ định cư tại “processing center” trong trại. Tôi gặp một ông Mỹ trắng chỉ dẫn dân Việt tị nạn cách điền vào các mẫu đơn và hoàn tất hồ sơ nộp cho Sở Di Trú Hoa Kỳ. Rất đặc biệt là ông ta nói tiếngViệt trôi chảy. Tiếng Việt với giọng Quảng Nam mới ly kỳ. Tôi rất lấy làm thích thú vì trong khi mình còn ấp a ấp úng chưa nói được chữ tiếng Mỹ nào mà đã  co’ nguoi Mỹ nói tiếng Việt quá giỏi! Tôi tìm cách lân la lại làm quen với ông Mỹ này và được biết ông là Mục Sư Tin Lành đã từng làm việc Tuyên Úy cho quân đội Mỹ tại Việt Nam.

Tôi hỏi Mục Sư:

– Thưa Mục Sư. Mục Sư có biết là đang nói tiếng Việt với giọng “Quảng Nam” không”

Mục Sư trả lời:

– Tôi biết chứ! Ông thầy tôi là người “Đè Nẽng” mà!Tôi còn phân biệt được giọng Bắc, giọng Nam và giọng Huế nữa.

Tôi hỏi thêm:

– Thế Mục Sư đã có gặp những trường hợp khó khăn nào khi giao thiệp với người Việt bằng tiếng Việt chưa”

– Có nhiều lần rồi! Trong một lần đọc bài giảng [sermon] cho giáo dân tin lành người Việt trong trại tị nan. Tôi lấy làm lạ vì thấy họ cười khúc khích với nhau. Sau buổi lễ, hỏi ra thì tôi mới biết là tôi dùng dấu chữ Việt trật lất làm cho ý nghĩa thay đổi hết. Thay vì tôi muốn nói: “Chúa ‘ban’ phước lành cho anh chi em [God bless you all.]” Tôi lại nói là: “Chúa ‘bán’ phước lành cho anh chị em [God sell the blessing to you all!]”  Trongmột lần khác, tôi nói: “con chim nó ‘ngồi’ trên cây [the bird is sitting in the tree.]” Đáng lẽ tôi phải nói: “con chim nó ‘đậu’ trên cây mới đúng.”

Tôi xin bái phục vị Mục Sư Mỹ này làm Sư Phụ. 

8. Năm 1976, tôi và tám chín đứa “tứ cố vô thân” và “thất cơ lỡ vận” giống như hoàn cảnh của tôi, mướn chung nhau một”apartment” 2 phòng ngủ ở San Diego – California và chia nhau tiền thuê mỗi tháng cho đỡ tốn kém vì đứa nào cũng làm lương tối thiểu cả. Mỗi lần,vì một lý do nào đó, “Manager” của khu “apartment” đến thăm, thì đám “tứ cố vô thân” vội vàng chạy trối chết trốn vào trong các tủ [closets] quần áo, bởi vì điều lệ thuê nhà không cho phép người thuê ở quá đông như vậy. Họ biết sẽ đuổi cổ ra khỏi “apartment.” Thật tội nghiệp! Bạn cứ tưởng tượng quang cảnh chúng tôi lúc đang ăn cơm vội vàng bỏ bát đũa chạy vào tủ quần áo để trốn; giống hệt như lúc bạn bước vào bếp buổi tối, bật đèn lên rồi nhìn thấy một đàn gián [cockroaches] chạy bán sống bán chết vào các góc kẹt trong nhà bếp vậy!

Trong đám “tứ cố vô thân” này có anh “roommate”Sĩ Phú. Anh Phú, chẳng những là một ca sĩ tài danh mà còn là một Thiếu Tá phi công trực thăng của KQVN. Anh Phú nói tiếng Anh rất giỏi vì anh Phú đã được đi học lái trực thăng tại Hoa kỳ. Anh Phú chạy qua Mỹ với cùng tình trạng “khố rách áo ôm” như tôi. Anh “độc thân tại chỗ” vì bỏ lại vợ và 5 con ở Việt Nam. Lâu lâu, cuối tuần mấy anh em thường rủ nhau đi nhà hàng Mỹ để nghe nhạc sống cho đỡ buồn. Một hôm, vì ngứa nghề, anh Phú lên nói với anh  chàng Mỹ trưởng ban nhạc là anh muốn được lên hát góp vui một bản nhạc. Không biết anh nói thế nào mà anh trưởng ban nhạc, sau đó, nói qua cái”micro” tuyên bố với tất cả thực khách là:

– Ladies and Gentlemen, this is my honor to introduce to you ourspecial guest singer, Mr.  “Seafood” who will sing for us abeautiful hit song, the “Unchained Melody.”

Từ sau hôm đó, anh Phú có cái “nickname” là “Mr.Seafood.”

Đến khi tôi thấy đã khuya rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đi cày.Tôi nói với đám “tứ cố vô thân:”

– Thôi mình đi về đi! Mai còn phải dậy sớm đi làm.

Anh Phú trả lời là:

– Mày chờ tao vào “restroom” để “giặt” [wash]bộ râu xong rồi mới về nghe.

Sau này, khi có dịp gặp lại anh Phú lúc anh còn sống, tôi vẫn thường nhắc lại với “Mr. Seafood” về cái kỷ niệm này. 

9. Hôm nay, cái “nạn” của đất nước đã đánh dấu năm thứ 32. Nhiều người tị nạn trong chúng ta đã đổi quốc tịch để thành “Mỹ gốc Á Châu!” Tên họ được viết đảo ngược [tên gọi đặt trước tên họ.] Nhiều người còn tiến bộ hơn, đổi cả tên lẫn họ thành tên Mỹ. Anh bạn Nguyễn Văn Tèo bây giờ trên giấy tờ là “Tony Newell!” Lúc đầu đọc nghe thấy kỳ kỳ; nhưng riết rồi cũng quen. Tôi còn nhớ lúc anh Tèo mới vào quốc tịch với cái tên mới Tony, bạnMỹ gặp anh trên đường phố, gọi anh: “Tony, Tony…” Vậy mà anh nghe thấy,vẫn cứ bước đi thẳng như không có chuyện gì xẩy ra! Chính ngay anh cũng quên tên mới của anh là “Tony! ” Có một lần anh đi ra tiệm giặt ủi của Mỹ để lấy quần áo giặt ủi về. Bà chủ tiệm người Mỹ nhìn cái biên nhận với cái tên mới “Tony Newell” của anh, rồi bà ta nhìn anh nói là:

– You do not look like “Tony Newell” to me!

 Tony Newell là một vận động viên phóng phi tiêu chuyên nghiệp người Anh 

10. Hơn ba mươi năm trời trôi đã qua mà cứ tưởng như mới ngày hôm qua. Đầu óc tôi cứ lơ đãng để ở một nơi nào đó ở Phi Luật Tận. Tôi chợt bừng tỉnhvới cái thực tế của hiện tại khi thằng con trai bẩy tuổi của tôi gọi to:

– Bố! bố! “Giặt” cái đầu cho con. Xà bông đang chẩy vào mắt con “nóng” quá!

Tôi nghe mà không khỏi vừa cười thầm vừa lo âu! Cười thầm vì tiếngViệt đã bị Mỹ hóa nghe khôi hài, ngớ ngẩn. Lo âu vì không biết tương lai tiếng Việt trên đất Mỹ sẽ đi về đâu” Chính bản thân tôi tiếng Mỹ đã không thấy giỏi hơn chút nào mà tiếng Việt đã quên bớt đi rất nhiều. Lo âu cho thế hệ con, thế hệ cháu về sau này” Không biết tiếng Việt có trở thành “endangeredspecies” giống như voi và tê giác ở Phi Châu đang bị giết để lấy ngà làm đồ trang sức và sừng làm thuốc bắc hay không”

Trở về thăm quê nhà, nói chuyện với bạn bè cũ, láng giềng cũ thì sự lo âu đó càng to lớn hơn. Mình là người ngoại quốc sống trên đất Mỹ đã đành. Bây giờ, mình cũng lại là người ngoại quốc đối với ngay quê hương cha sanh mẹ đẻ của mình. Đó là cái giá mà mình phải trả cho sự tự do. Đành phải chấp nhận “gặp thời thế, thế thời phải thế.” Người Việt ở quê nhà bây giờ đang nói tiếng Việt với một bộ chữ Việt khác hẳn với chữ Việt như hồi tôi còn sống ở quê nhà. Nhiều khi tôi phải nhờ người nhà giải nghĩa mới hiểu!

“Còn trời còn đất còn non nước

Có lẽ ta đâu mãi thế này!”

(Nguyễn Công Trứ)

– Quân Tử Cố Cùng)

“Xin trời đất thương cho nước Việt và dân Việt!” Tôi vẫn thường cầu nguyện.

Trần Văn Giang


 

Sống tới 100 tuổi và cách sống ở những “vùng xanh”

 

Bài này tóm tắt những điều mà bà con sống trong vùng xanh sống. Vùng xanh là những vùng có nhiều người sống tới 100 tuổi.

Thật ra thì những điều này cũng không có gì là lạ lùng và không phải ai cũng áp dụng được, như nhiều người không uống rượu vang được. Quý anh chị  đọc chơi cho vui.

Biến việc vận động thành thói quen

Những người ở vùng xanh không nhất thiết phải tham gia vào các phòng tập thể dục, các gyms. Bằng cách kết hợp các hoạt động thể chất vào cuộc sống, họ trở nên năng động mỗi ngày mà không cần cố gắng. Một số cách họ làm điều này bao gồm:

Bằng tay: Những người lớn tuổi ở vùng xanh không dựa vào nhiều tiện ích để hoàn thành công việc. Họ quen với việc chặt gỗ, nhào bánh mì, làm đồ thủ công và thực hiện sở thích của mình bằng tay. Bên cạnh việc giữ cho cơ bắp và trí não của họ hoạt động, việc nhìn thấy thành quả lao động của họ có thể giúp họ có được cảm giác thỏa mãn.

Đi bộ: Thay vì sử dụng xe hơi làm phương tiện di chuyển, các thành viên vùng xanh đi bộ khắp nơi. Điều này giúp họ tập thể dục thường xuyên.

Khu vườn: LÀm vườn giúp người lớn tuổi hạ thấp trọng tâm của thân thể và rèn luyện khả năng giữ thăng bằng. Cũng giống như làm mọi việc bằng tay, việc làm vườn có thể vừa bổ ích vừa giúp giảm căng thẳng.

Quan điểm

Một quan điểm tích cực là tốt nhất.

Theo nghiên cứu của Buettner, những người sống trong vùng xanh có xu hướng duy trì trạng thái bình tĩnh và có mức độ căng thẳng thấp hơn. Một số cách họ nuôi dưỡng sự bình yên trong tâm hồn bao gồm:

Thư giãn thường xuyên: Mặc dù những người ở vùng xanh làm việc chăm chỉ và đã qua độ tuổi nghỉ hưu thông thường nhưng họ vẫn có thời gian để thư giãn mỗi ngày. Thay vì giảm căng thẳng bằng cách ngồi trên ghế dài và đọc truyện, họ chuyển sang gặp gỡ, khiêu vũ và thậm chí uống rượu cùng nhau.

Tìm kiếm đức tin: Bất kể giáo phái của họ là gì, người dân ở vùng xanh có xu hướng thuộc về các cộng đồng dựa trên đức tin và dành thời gian cho cộng đồng tôn giáo tương ứng của họ.

Phát triển ý thức về mục đích: Cho dù đó là ikigai (lẽ sống)  hay plan de vida (dự định cho cuộc sống ), các vùng xanh đều có khái niệm khi họ thức dậy mỗi sáng với ý tưởng về những gì họ sẽ làm, sẽ mang đến cho đời sống cái gì.

Ăn uống khôn ngoan

Chúng ta ăn gì và ăn bao nhiêu có thể ảnh hưởng lớn đến sức khỏe và tuổi thọ của chúng ta. Nhưng câu trả lời không nhất thiết phải là những chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt, buồn tẻ và thiếu đi những thức ăn ngon vật lạ.

Dựa trên thực vật: Hầu hết các vùng xanh đều ăn chế độ ăn chủ yếu dựa trên thực vật, với tới 95% chế độ ăn của họ đến từ nhiều loại rau, đậu và hạt giàu vitamin và protein. Các món ăn có thể đa dạng từ món khai vị truyền thống đến “ba chị em” Nicoyan gồm :  đậu, bí và bắp.

Rượu vang: Ngoại trừ những người Cơ Đốc Phục Lâm ở Loma Linda, tất cả các vùng xanh đều uống một hoặc hai ly rượu mỗi ngày khi giao tiếp với cộng đồng của họ. Hãy lấy ví dụ những người Ikarians ở Hy Lạp, những người thường xuyên kết hợp rượu vang tự làm của họ với các buổi họp mặt cộng đồng.

Điều độ: Người dân Okinawa có câu nói, hara hachi bu, nhắc nhở họ ngừng ăn khi dạ dày đã no 80%. Họ cũng thực hành một số thói quen tại bàn ăn tối, bao gồm ăn chậm để cơ thể phản ứng với các tín hiệu và tập trung vào thức ăn để thưởng thức hương vị.

Kết nối

Kết nối với người khác thường xuyên nhất có thể

Bất kể tuổi tác, mọi người trong vùng xanh đều kết nối với các thành viên trong cộng đồng của họ. Đó là điểm chung quan trọng nhất giữa tất cả các vùng màu xanh và có thể là bí quyết có ảnh hưởng lớn nhất đến tuổi thọ.

Gia đình là trên hết: Họ đặt gia đình lên hàng đầu, đặc biệt là khi nói đến người lớn tuổi. Giữ các thành viên lớn tuổi trong gia đình ở bên cạnh hoặc ở trong nhà bảo đảm cho họ vẫn được kết nối qua nhiều thế hệ. Điều này có tác động thực sự đến tuổi thọ của họ, như đã thấy ở vùng Sardinia không có viện dưỡng lão.

Quan hệ đôi bên: Những người ở vùng xanh đầu tư vào mối quan hệ lãng mạn của họ và tạo nên những mối quan hệ đối tác bền chặt và yêu thương, bao gồm cả hôn nhân.

Nhóm Bạn Hợp Rơ: Ở Okinawa, một số người già thành lập moais, hay nhóm bạn hàng xóm, gặp nhau thường xuyên và hỗ trợ lẫn nhau khi cần thiết.


 

Lê Duẩn Và Giáo Sư Nghiêm Thẩm

 Loc Nguyen

Giáo sư Nghiêm Thẩm sinh tại Hà Nội, du học tại Pháp, học ngành bảo tàng, tại Đai Học Louvre Paris, École du Louvre, Paris. Năm 1956 tuy được Hà nội chào đón nhưng ông lại chọn về Sài Gòn.

GS Nghiêm Thẩm giữ chức vụ Giám Đốc Viện Khảo Cổ Sài Gòn và giảng dạy tại Đại Học Văn Khoa Sài Gòn; GS Nghiêm Thẩm là em của Giáo Sư Nghiêm Đằng, Phó Viện Trưởng và GS Học Viện Quốc Gia Hành Chánh Sài gòn.

Lê Duẩn nói với Giáo sư Nghiêm Thẩm:

“Anh Nghiêm Thẩm, chắc anh biết: cả thế giới đang coi Việt Nam mình như “đỉnh cao trí tuệ loài người” mà anh cũng được vinh dự ấy. Việt Nam chúng ta phải làm chủ miền Đông Nam Á này. Mọi yếu tố làm chủ hầu như đã đầy đủ, chỉ còn thiếu một điều. Từ trước tới nay, mấy thằng chép sử “nhãi ranh” vẫn cho rằng: nguồn gốc các sắc tộc miền Đông Nam Á này là Mã Lai hay Indonesien. Liên Xô mới tìm được ít dấu vết chứng tỏ rằng Việt Nam chúng mình mới là thủy tổ. Chúng ta đang làm lại lịch sử Đông Nam Á. Khoa nhân chủng học và khảo cổ của ta lúc này đang phát triển vô biên, nên anh phải nắm lấy cơ hội này, với uy tín sẵn có của anh, anh phải viết một bài lớn, thẩm định lại: Dân Việt Nam là thủy tổ các dân tộc Đông Nam Á. Như thế mới đúng ý nghĩa của “Đỉnh cao trí tuệ loài người” và mới xứng đáng tài năng hiếm có của anh”.

Tôi im lặng một phút rồi trả lời hắn: “Uy tín của tôi lúc này là nói đúng và nói thật. Theo các tài liệu khoa học hiển nhiên, nhất là khoa khảo cổ học và nhân chủng học quá rõ ràng, tôi không thể viết thế khác được. Viết như đồng chí nói là phản khoa học”.

Hắn mỉm cười, bảo tôi: “Anh nói thế tức là còn đang ở trong vòng gò bó của sách vở, của óc đế quốc, của hủ lậu, chứ không theo sử quan một tí nào cả”.

Tôi cảm thấy tức đầy ruột, nên tôi hơi bạo lời: “Nếu tôi viết như thế, thì các nhà khảo cổ và nhân chủng học trên thế giới sẽ cho tôi và cả chế độ tôi phục vụ là con chó chết. Tôi không bao giờ làm chuyện sa đọa ấy”.

Lê Duẩn vẫn không lộ vẻ tức giận. Hắn hỏi tôi vắn tắt: “Anh nhất định không làm chuyện đó?”.

Tôi bỗng tìm được một danh từ xưng hô, trả lời hắn: “Tôi không thể đáp ứng yêu cầu của đàn anh trong việc này”.

Lê Duẩn ném cho tôi một cái nhìn có vẻ dữ tợn với câu nói cộc lốc: “Anh nhất định thế… Mong anh đổi ý”. Tôi cũng nhìn thẳng vào mặt hắn, trả lời cương quyết: “Tôi không bao giờ đổi ý”.

Hắn đi ra, không nói thêm nửa lời.

Tôi coi đó như một biến cố đổ vỡ trong đời tôi, dưới chế độ khốn nạn này. Nhưng tôi thà tan vỡ cả tấm thân với cả chế độ này, còn hơn đổ vỡ cho đất nước tôi, cho chí hướng và danh dự học thức của tôi”

Trích Hồi ký “Rồng Xanh Ngục Đỏ” của Linh Mục Vũ Đình Trác.

Giáo sư Nghiêm Thẩm bị đập chết bằng cây búa khảo cổ trong nhà ông, một vụ án mà công an kết luận: “cướp tài sản”- không bắt được hung thủ năm 1982.

Sau khi thi xong tú tài ở Hà Nội, Nghiêm Thẩm du học tại Pháp ngành bảo tàng. Năm 1956 tuy được Hà Nội chào đón nhưng ông lại chọn về Sài Gòn.

Ngô Nhật Đăng


 

 Vay tiền rồi ‘xù,’ bị giang hồ tìm đến nhà ở Vĩnh Long bắn, đốt nhà

January 26, 2024

Ba’o Nguoi- viet

VĨNH LONG, Việt Nam (NV) – Nhà chức trách xác nhận nghi can Phạm Quốc Huy, 50 tuổi, đã tự sát ở nghĩa trang Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai, sau khi dùng súng bắn một người chết, hai bị thương ở tỉnh Vĩnh Long.

Theo báo VNExpress, trong sự việc xảy ra hôm 25 Tháng Giêng, nghi can Huy chạy xe gắn máy đến nhà ông Hồ Vũ Bình, 60 tuổi, ở huyện Mang Thít, tỉnh Vĩnh Long.

Camera ghi lại hình ảnh nghi can Phạm Quốc Huy tại gần hiện trường sự việc. (Hình: Chụp qua màn hình)

Sau một lúc “lời qua tiếng lại” với những người trong nhà, nghi can Huy bất ngờ rút súng bắn ông Hồ Bình Đẳng, 40 tuổi, con trai ông Bình và hai người nhà, ông Hồ Ngọc Cẩn, 59 tuổi, và bà Nguyễn Thị Kim Huê, 60 tuổi.

Sau đó, nghi can Huy tạt xăng đốt nhà ông Bình rồi lên xe gắn máy chạy khỏi hiện trường.

Ba nạn nhân được đưa đi cấp cứu, nhưng do vết thương quá nặng, bà Huê thiệt mạng trên đường đến bệnh viện. Hiện chưa rõ tình trạng thương tích của hai nạn nhân còn lại ra sao.

Theo điều tra sơ bộ của Công An Huyện Mang Thít, ông Đẳng từng đi làm thuê ở tỉnh Đồng Nai.

Tại đây, ông này vay nóng của một số người nhưng “không có khả năng chi trả” nên bỏ về quê.

Trước khi sự việc xảy ra, gần đây, một số người lạ mặt nhiều lần tìm đến nhà cha ông Đẳng đòi nợ nhưng bất thành.

Báo Tuổi Trẻ hôm 26 Tháng Giêng cho biết thêm, sau khi gây án, nghi can Phạm Quốc Huy đem xe gắn máy đến gửi tại một bệnh viện ở thành phố Vĩnh Long, bỏ lại đây một áo khoác, nón bảo hiểm của hãng xe ôm Grab và một kính đen.

Sau đó, nghi can Huy rời khỏi bệnh viện, xách theo một túi đồ màu đen, đeo một túi nhỏ trên người, đội nón và khẩu trang che kín mặt.

Nghi can Phạm Quốc Huy bỏ lại chiếc xe gắn máy tại bãi giữ xe của một bệnh viện ở tỉnh Vĩnh Long. (Hình: Chụp qua màn hình)

Khi lần theo dấu vết nghi can, nhà chức trách phát giác thi thể ông này tại nghĩa trang Biên Hòa.

Trên trang cá nhân của một Facebooker được cho là của Hồ Bình Đẳng hiện vẫn còn lưu một số bình luận (comment) tố cáo ông này “xù” tiền vay nóng 70 “chai” (triệu đồng, $2,844) kèm lời đe dọa: “Nhớ những gì tao nói nhe, cứ đếm ngược thời gian đi là vừa!” (N.H.K)


 

Đức Giáo Hoàng đi thăm Việt Nam chỉ có lợi khi mang lại tự do cho tất cả các tôn giáo

Đức Giáo Hoàng đi thăm Việt Nam chỉ có lợi khi mang lại tự do cho tất cả các tôn giáo

13:18 | Posted by BVN4

Quang Nguyên

(VNTB) –  Việc đấu tranh cho tự do tôn giáo, nhân quyền của Đức Giáo Hoàng không chỉ cho người Công Giáo thuộc Vatican, mà cho tất cả các tôn giáo khác.

Tin từ các giới chức liên quan đến Tòa Thánh Vatican cho hay Đức Giáo Hoàng Francis có lẽ sẽ thăm Việt Nam làm tín đồ công giáo ở Việt Nam và cả năm châu hân hoan. Đã từ lâu Giáo Hoàng mong muốn được thăm Việt Nam, đất nước đang nằm dưới sự cai trị của chế độ cộng sản vô thần, nhưng đạo Công Giáo có đến 117 thánh Tử Đạo và hơn 7 triệu tín đồ, đông nhất kể cả về số lượng cũng như tỷ lệ dân số trong vùng Đông Nam Á.

Khi được hỏi về chuyến viếng thăm có thể có của Đức Thánh Cha tới Việt Nam, Đức Tổng Giám mục Gallagher nói: “Tôi nghĩ chuyến đi sẽ (diễn ra) nhưng cần thực hiện thêm một số bước nữa trước khi có thời điểm phù hợp” [1; 2]. Điều này có thể hiểu như tất cả vướng mắc cho chuyến đi chưa giải quyết xong, có thể ám chỉ việc giải quyết các vấn đề hay điều kiện cụ thể trước khi Giáo Hoàng quyết định chính thức thực hiện chuyến đi.

Các vấn đề đó có thể hoặc là chuyến đi sẽ chưa xảy ra, hoặc có thể là một chuyến thăm chính thức hoặc không chính thức. Lời của ĐGM Gallagher cũng có thể hiểu rằng quyết định cuối cùng về chuyến đi sẽ phụ thuộc vào việc thực hiện các bước tiếp theo và giải quyết các vấn đề cụ thể, ví dụ như Đức Giáo Hoàng có thể đặt ra một số vấn đề với Việt Nam, như:

Giáo Hoàng có thể yêu cầu Việt Nam giải trình về việc tôn trọng quyền tự do tôn giáo và quyền tự do tín ngưỡng cho người dân trong nước.

Giáo Hoàng cũng có thể yêu cầu một diễn đàn đối thoại giữa lãnh đạo tôn giáo và chính trị, nhằm thảo luận về việc tìm kiếm sự đồng thuận và giải pháp hòa bình trong bối cảnh đa dạng tôn giáo. Hoặc chính quyền phải có các cuộc đối thoại với mọi tôn giáo như thế sau này.

Mạnh hơn, Giáo Hoàng có thể đặt ra các vấn đề chính quyền Việt Nam phải loại bỏ đàn áp tôn giáo và đảm bảo rằng mọi người có quyền tự do tín ngưỡng và thể hiện tôn giáo theo ý muốn.

Giáo Hoàng là người thường nhấn mạnh giá trị nhân quyền, cho nên Ngài có thể đề cập đến quyền tự do ngôn luận, tự do hội họp và quyền con người nói chung.

Giáo Hoàng sẽ có những cuộc giảng đạo trước con chiên, Ngài chắc sẽ nói đến các giá trị và tư tưởng truyền thống của Thiên Chúa Giáo, về tự do bình đẳng và bác ái. Ngài có lẽ sẽ nhấn mạnh sự hòa hợp và đóng góp tích cực của tôn giáo đối với xã hội.

Những giả định nói trên nếu được Giáo Hoàng nêu ra, không chỉ nhắm vào lợi ích cho tín đồ Công Giáo, mà cho toàn thể các tín đồ các tôn giáo khác, nhất là tu sĩ và tín đồ các giáo hội đang bị chính quyền đàn áp như Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, Hội Thánh Cao Đài Chân Truyền 1926, Hòa Hảo, các Hội Thánh Tin Lành Tây Nguyên, H’Mông không nằm dưới quyền các Tổng Hội Tin Lành miền Bắc, Miền Nam thuộc Mặt Trận Tổ Quốc.

Đàn áp tôn giáo đang là vấn nạn của Việt Nam. Trong những phiên họp định kỳ của Liên Hiệp Quốc về vi phạm nhân quyền, trong đó có tự do tôn giáo, Việt Nam vẫn chỉ hứa suông sẽ thay đổi. Cho tới nay Việt Nam chưa có bước tiến rõ rệt nào về tự do tôn giáo. Hồi cuối năm 2023, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ vẫn giữ Việt Nam trong danh sách Đặc Biệt Theo Dõi SWL về tôn giáo, mặc dù một tháng trước, Việt Nam đã cử một phái đoàn hùng hậu gồm thứ trưởng nội vụ và nhiều tu sĩ quốc doanh sang Hoa Kỳ gặp nhiều quan chức ngoại giao và thủ lãnh tinh thần của nhiều tôn giáo để “giải độc”.

Năm 2015, Đức Giáo Hoàng Francis đã thăm Cuba tiếp theo sau hai vị Giáo Hoàng Jean Paul ll năm 1998 và Benedicto XVI năm 2012.  Trong chuyến đi Cuba, Đức Francis có một mục tiêu có lợi lớn cho Cuba so với hai vị tiền nhiệm khi đến thăm đảo quốc cộng sản có tỷ lệ người theo Công Giáo lên đến 60%, chỉ cách Hoa Kỳ khoảng 200 cây số. Ngài muốn Hoa Kỳ dỡ bỏ lệnh cấm vận đối với Cuba. Đó là điều chính quyền cộng sản nước này vô cũng mong muốn.

Havana và một số các thành phố khác của Cuba mà Giáo Hoàng  thăm được chỉnh trang, các con đường tại thủ đô được lót gạch lại và các nhà thờ được sơn phết đẹp đẽ trước chuyến thăm của Đức Thánh Cha,

Tình hình có vẻ lạc quan hơn khi trước cuộc viếng thăm của Ngài, chính quyền Cuba cho biết sẽ ân xá cho 3.522 tù nhân, tương tự như được thực hiện trong chuyến thăm của  hai Giáo hoàng trước đó.

Trong cuộc thăm viếng, ngoài lời kêu gọi người dân Cuba phục vụ “người dân chứ không phải hệ tư tưởng” đã gây được tiếng vang lớn, nhưng Đức Francis đã không như vị tiền nhiệm John Paul II kêu gọi rõ ràng về “tự do”, hay lên án “chủ nghĩa độc tài”. Đức Francis đã chỉ trích Cuba và viết trong một cuốn sách năm 1998 rằng chế độ “độc tài” và “tham nhũng” của nước này nên bị loại bỏ để ủng hộ một nền dân chủ đại diện.

Nhưng sau hai tuần kể từ khi Đức Francis rời Cuba, vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy chuyến thăm của ngài đã dẫn đến bất kỳ thỏa thuận tốt đẹp nào cho giáo hội Công Giáo nói riêng và tình hình tự do tôn giáo nói chung tại Cuba. Cuba không có nhượng bộ mới nào đối với giáo hội. Việc hứa trả tự do cho tù nhân không xảy ra.

Người ta báo cáo có tới 353 vụ bắt giữ người bất đồng chính kiến quanh chuyến thăm của Đức Giáo Hoàng. Chính quyền cũng làm mất mặt Giáo Hoàng khi bắt giữ hai phụ nữ từng chỉ trích chính phủ, mà các quan chức giáo hội đã mời đến gặp Giáo Hoàng.

Cuối tháng 12/2023, chính phủ Hoa Kỳ vẫn liệt Cuba vào danh sách Các Quốc Gia Đặc Biệt Quan Tâm (Countries of Particular Concern CPC) [3].

Là đại diện cao nhất và uy tín nhất của giáo hội Công Giáo, là một nhà lãnh đạo hàng đầu trong số các vị lãnh đạo tôn giáo thế giới, việc đấu tranh cho tự do tôn giáo, nhân quyền của Giáo Hoàng không chỉ cho người Công Giáo thuộc Vatican, mà cho tất cả các tôn giáo khác.

Đi thăm Việt Nam lần này, nếu không tác động được chính quyền Việt Nam trả lại tự do tôn giáo, tôn trọng nhân quyền không chỉ cho đạo Công Giáo trực thuộc Vatican mà phải cho toàn thể các tôn giáo khác, chuyến đi của Giáo Hoàng có lẽ sẽ chỉ để lại hình ảnh và những bài báo ca ngợi sự ưu việt của chế độ công sản, và báo chí nhà nước có dịp đồng ca khen ngợi ông Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng với tài ngoại giao cây tre khôn khéo đã lôi kéo được Giáo Hoàng đến đánh bóng cho chính quyền cộng sản vô thần. Biết đâu, chung cục sẽ chỉ là Tòa Thánh Vatican đã mở rộng vòng tay, nhưng Việt Nam vẫn đóng chặt cửa tự do tôn giáo và nhân quyền?

____________

Tham khảo:

(1) https://vietnamthoibao.org/vntb-duc-giao-hoang-to-y-muon-den-tham-viet-nam/

(2) https://vietnamthoibao.org/vntb-giao-dan-trong-cho-duc-thanh-cha-sang-tham-viet-nam/

(3) https://www.state.gov/countries-of-particular-concern-special-watch-list-countries-entities-of-particular-concern/

https://www.washingtonpost.com/news/worldviews/wp/2015/10/07/what-the-pope-francis-effect-hasnt-delivered-in-cuba/

https://www.newyorker.com/news/news-desk/pope-francis-in-cuba

https://www.theatlantic.com/international/archive/2015/09/pope-francis-visit-castro-cuba/406120/

https://www.cbsnews.com/newyork/news/pope-francis-cuba/

https://www.cnn.com/2015/09/19/world/pope-cuba-open/index.html

Q.N.

VNTB gửi BVN


 

Thông báo thôi tham gia Đoàn Luật sư TP Hà Nội và thôi hành nghề luật sư-Luật sư Lê Văn Hòa

Ba’o Tieng Dan

Lê Văn Hòa

26-1-2024

Hà Nội, ngày 30-12-2023

Kính gửi: Ban Chủ nhiệm Đoàn Luật sư thành phố Hà Nội,

Đồng kính gửi: Ban lãnh đạo Liên đoàn Luật sư Việt Nam.

Tôi là Luật sư Lê Văn Hòa, số thẻ Luật sư: 11305/LS do Liên đoàn Luật sư Việt Nam cấp ngày 07/10/2016, tham gia Đoàn luật sư thành phố Hà Nội và hành nghề luật sư từ cuối năm 2016; tôi xin thông báo như sau:

Ngày 27/5/2021, tôi đã tuyên bố công khai trên facebook của tôi là bỏ nghề luật sư vì đã mất hết niềm tin vào nền tư pháp Việt Nam. Từ đó đến nay tôi không nhận bào chữa và tham gia tố tụng thêm bất cứ vụ án nào mới, mà chỉ bào chữa, hỗ trợ pháp lý trong một số vụ án dang dở, bị kéo dài từ nhiều năm trước, cụ thể:

1- Bào chữa cho các bị cáo Thái Lương Trí, Dương Minh Hải trong vụ án oan sai đặc biệt nghiêm trọng “Làm giả con dấu” của Nhà nước Lào (ông Thái Lương Trí bị cướp mỏ Huổi Chừn, Lào) do Cơ quan an ninh điều tra Bộ Công an khởi tố từ ngày 25/5/2009 và đến 10/01/2023 mới kết thúc bằng bản án phúc thẩm trái luật của Tòa án nhân dân TP Hà Nội (“Bản án số 31/2023/HS-PT, ngày 10-01-2023”);

2- Hỗ trợ pháp lý cho ông Nguyễn Trường Chinh (Hải Dương) kêu oan cho con là Tử tù Nguyễn Văn Chưởng bị tuyên án tử hình oan với cáo buộc là chủ mưu và là thủ ác giết hại thiếu tá cảnh sát hình sự Nguyễn Văn Sinh (Công an Hải Phòng) nhằm cướp tài sản ngày 14/7/2007;

3- Hỗ trợ pháp lý cho bị án Vũ Sơn Tùng (Quảng Ninh) kêu oan về bản án 7 năm tù về hai tội “Cưỡng đoạt tài sản” và “Không tố giác tội phạm” trong vụ án “Phạm Khắc Tú và các bị cáo khác phạm tội Cưỡng đoạt tài sản” xảy ra ở huyện Khoái Châu, tỉnh Hưng Yên năm 2013 (Vũ Sơn Tùng hiện đang thụ án tại Trại giam Thanh Phong, Bộ Công an);

4- Bào chữa cho các bị cáo Vũ Đình Thức, Nguyễn Xuân Nghiêm trong vụ án oan sai đặc biệt nghiêm trọng “Trần Trung Dũng và các bị cáo khác phạm tội cưỡng đoạt tài sản” do Cơ quan Cảnh sát điều tra (PC45)-Công an TP Hà Nội khởi tố oan từ ngày 08/10/2015 và 08 năm sau mới kết thúc bởi “Bản án số 539/2023/HS-PT, ngày 17-7-2023” oan sai đặc biệt nghiêm trọng của Tòa án nhân dân cấp cao tại Hà Nội;

5- Hỗ trợ pháp lý cho ông Nguyễn Văn Ngọc ở xã Hải Hà, huyện Tĩnh Gia (nay là thị xã Nghi Sơn, tỉnh Thanh Hóa) kêu oan bị các cơ quan tố tụng tỉnh Thanh Hóa khởi tố, truy tố, xét xử oan sai về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản” và “Làm môi giới hối lộ” (ông Ngọc đã chấp hành xong bản án 15 năm tù oan của Tòa án nhân dân tỉnh Thanh Hóa/ ra tù năm 2019).

Năm vụ án trên tôi đã tố giác, tố cáo những cá nhân, tập thể vi phạm pháp luật trong việc thụ lý, giải quyết vụ án, cũng như đề nghị người có thẩm quyền kháng nghị giám đốc thẩm để minh oan cho người bị hàm oan và làm cơ sở cho việc xử lý những cá nhân, tổ chức đã vi phạm pháp luật.

Kể từ hôm nay (30/12/2023) tôi chính thức tuyên bố tự rút khỏi Đoàn luật sư thành phố Hà Nội, đồng thời chấm dứt hành nghề luật sư, lý do: Vì đã mất hết niềm tin vào nền tư pháp Việt Nam như tôi đã tuyên bố từ ngày 27/5/2021.

Xin kính chúc các vị lãnh đạo Đoàn luật sư thành phố Hà Nội và lãnh đạo Liên đoàn Luật sư Việt Nam luôn khỏe, đoàn kết, xứng đáng là trung tâm lãnh đạo giới luật sư Việt Nam phát triển, góp phần tích cực trong công cuộc đổi mới nền tư pháp nước nhà!

Trân trọng!

Ký tên

Luật sư Lê Văn Hòa


 

Khi các Ủy viên Trung ương bị bắt sống

Ba’o Tieng Dan

Mai Hoa Kiếm 

25-1-2024

“Bắt sống” là tiếng lóng, dùng để ám chỉ việc cơ quan điều tra bắt nóng cán bộ đương chức, những người đang trên đỉnh cao quyền lực. Quan chức cấp càng cao, càng rất sợ bị “bắt sống”, bởi vì “quan phụ mẫu” cai quản một lĩnh vực, có đủ đệ tử, kẻ hầu người hạ, nay đùng một cái bị bắt sống, thật xấu hổ, cay đắng và nhục nhã ê chề…

Các vụ bắt sống Uỷ viên Trung ương nổi tiếng trong chiến dịch “đốt lò” của ông Nguyễn Phú Trọng, có thể liệt kê một số nhân vật như sau:

  1. Đinh La Thăng 

Đinh La Thăng, sinh năm 1960, quê Nam Định, là Uỷ viên Bộ Chính trị khoá 12, nhiệm kỳ 2016-2021, được xem là nhân vật bị bắt sống đầu tiên.

Thăng bảo kê cho Trịnh Xuân Thanh. Khi Thanh trốn sang Đức, viết thư gởi Uỷ ban Kiểm tra Trung ương, hạ uy tín nhân vật quyền lực số 1 của đảng. Nguyễn Phú Trọng giận tím mặt, thề sẽ bắt Thanh bằng được và những kẻ đứng sau lưng Thanh sẽ phải trả giá.

Trịnh Xuân Thanh bị đặc nhiệm Bộ Công an bắt cóc ở Đức, đưa về Việt Nam. Đinh La Thăng bị loại khỏi Bộ Chính trị, mất chức bí thư thành Hồ. Hồi đó không ai nghĩ rằng Thăng sẽ bị “ném vào lò”.

Ngày 7-5-2017, sau khi Đinh La Thăng bị đuổi ra khỏi Bộ Chính trị, vài ngày sau ông ta bị “cưa ghế” Bí thư Thành ủy thành Hồ. Đúng bảy tháng sau, ngày 8-12-2017, Thăng lúc đó chỉ còn là Ủy viên Trung ương, Phó Trưởng ban Kinh tế Trung ương, chính thức bị “bắt sống”.

Sáng 8-12-2017, Thăng vẫn còn dự một cuộc họp, nhưng buổi chiều thì ông ta bị đình chỉ sinh hoạt đảng, bị dừng tư cách đại biểu quốc hội, tra tay vào còng. Các “đồng chí” của Thăng đã truy cùng giết tận nhân vật mà trước đó không lâu, được cho là cán bộ năng động, ngôi sao đang lên. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, từ La Thăng biến thành La Giáng!

Đinh La Thăng bị còng tay dẫn giải ra tòa ở Hà Nội ngày 8/1/2018, nơi ông nói ‘muốn làm ma tự do’. Nguồn ảnh: AFP

Ngày 9-5-2018, tức nửa năm sau ngày Thăng bị bắt, Hội nghị Trung ương 7 khoá 12 mới xem xét và quyết định kỷ luật Đinh La Thăng bằng hình thức khai trừ khỏi đảng. Khôi hài ở chỗ, Thăng bị “bắt sống”, tống giam, rồi mới mời Ban Chấp hành Trung ương “xem xét và quyết định”!

  1. Nguyễn Đức Chung 

Nguyễn Đức Chung, tức Chung “con”, sinh năm 1967, quê Hải Dương, là chủ tịch UBND TP Hà Nội nhiệm kỳ 2016-2021. Chung “con” là con nuôi ông Lê Hồng Anh.

Khi còn là giám đốc Công an Hà Nội, Chung “con” gây thù chuốc oán với nhiều người, trong đó có cấp phó của mình là Nguyễn Duy Ngọc, tức Ngọc “công tử”.

Ngọc được anh em trong ngành gọi là Ngọc “công tử”, vì vẻ ngoài bảnh bao, trắng trẻo. Ngọc là đồng hương của Tô Lâm. Khi về Tổng cục Cảnh sát Bộ Công an, Ngọc đeo lon thiếu tướng.

Thoắt cái, Ngọc được lên thứ trưởng, phụ trách khối cảnh sát. Đòn thù trút xuống, Ngọc “công tử” khiến Chung “con” từ một thiếu tướng công an, chủ tịch Hà Nội, Uỷ viên Trung ương khoá 12, biến thành tội phạm; chẳng những mất hết tất cả công danh sự nghiệp, mà còn phải ăn cơm tù hàng ngày.

Nguyễn Đức Chung tại một phiên tòa ở Hà Nội ngày 13-7-2022. Nguồn: Báo Tiền Phong

Trong khi đó, ở tuổi 56, Nguyễn Duy Ngọc được chọn làm “nhân sự đặc biệt” để vào Uỷ viên Trung ương khoá 13, rồi nắm thủ trưởng Cơ quan Cảnh sát Điều tra Bộ Công an. Mới đây, ngày 12-12-2023, Ngọc được phong thượng tướng ở tuổi 59.

Trở lại vụ Chung “con”, ông ta bị bắt sống có quy trình, nhưng nói trắng ra là bị “bắt sống” đúng bài bản. Bộ Công an đã sử dụng cách câu lưu lấy lời khai, quản thúc tại gia, cấm ra khỏi nhà.

Ngày 11-8-2020, Bộ Chính trị đình chỉ sinh hoạt đảng, đình chỉ mọi chức vụ trong đảng; Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đình chỉ chức chủ tịch UBND thành phố Hà Nội.

Ngày 28-8-2020, Cơ quan An ninh điều tra mới công bố quyết định khởi tố, bắt giam Nguyễn Đức Chung.

Ngày 17-12-2020, tại Hội nghị Trung ương 14, Nguyễn Đức Chung bị khai trừ khỏi đảng. Bắt sống Uỷ viên Trung ương trước, rồi thông báo sau, thì ra Ban Chấp hành Trung ương chẳng có vai trò gì, họ bị sai khiến không khác gì các ông “nghị gật” ở quốc hội.

  1. Nguyễn Văn Hùng 

Nguyễn Văn Hùng sinh năm 1964, quê Quảng Nam, Uỷ viên Trung ương khoá 13, Phó Chủ nhiệm Uỷ ban Kiểm tra Trung ương nhiệm kỳ 2021-2026. Ở Uỷ ban Kiểm tra Trung ương, Hùng phân công theo dõi Vụ Địa bàn V, gồm 12 tỉnh, thành phố khu vực miền Trung – Tây Nguyên và Quân khu 5.

Hùng từng nắm chức bí thư Tỉnh uỷ Kon Tum và là đệ tử ruột của ông Nguyễn Xuân Phúc. Giai đoạn làm bí thư Kon Tum, Nguyễn Văn Hùng có “dấu răng” trong việc đề nghị giao 800 hecta đất rừng cho Trịnh Văn Quyết, FLC, làm sân golf và Dự án Khu đô thị FLC Legacy Kon Tum. Nhận 18 hecta “đất vàng” trung tâm thành phố Kon Tum, Quyết FLC không xây dựng tổ hợp thương mại, mà đem “phân lô bán nền”.

Tháng 3-2022, Trịnh Văn Quyết bị khởi tố bắt giam, Hùng đứng ngồi không yên.

Sáng ngày 21-11-2022, Hùng đáp máy bay ra Hà Nội theo triệu tập của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương. Đến đây, Hùng mới được các “đồng chí” tiết lộ, có khả năng ông ta sẽ bị bắt khẩn cấp trong ngày.

Biết rằng khi bị bắt sống sẽ mất tất cả, nên Hùng chọn cái kết khác. Cũng có thể Hùng hưởng ứng lời bác Cả, “danh dự là điều thiêng liêng”, hoặc có thể muốn bảo toàn tài sản để lại cho vợ con, nên Hùng nhảy qua hành lang tầng 5, toà nhà số 7 Nguyễn Cảnh Chân, để đi gặp Các Mác và Lenin. Hùng tự kết liễu cuộc đời ở tuổi 59. Tối hôm đó, báo chí “lề đảng” đồng loạt đưa tin, Nguyễn Văn Hùng từ trần do tai nạn.

Ảnh: Phó Chủ nhiệm UBKT Trung ương Nguyễn Văn Hùng. Nguồn: kontum.gov.vn

  1. Nguyễn Thanh Long và Chu Ngọc Anh

Nguyễn Thanh Long sinh năm 1966, quê Nam Định, Uỷ viên Trung ương khoá 13, bộ trưởng Bộ Y tế, Trưởng Ban Bảo vệ và Chăm sóc Sức khoẻ Cán bộ Trung ương. Chu Ngọc Anh sinh năm 1965, quê Hà Nội, Chủ tịch UBND TP Hà Nội nhiệm kỳ 2016-2021.

Ngày 5-6-2022, cả Long và Anh lần lượt bị Cơ quan điều tra triệu tập, câu lưu để phục vụ điều tra. Đây là chiêu trò bắt sống hữu hiệu, bị can không kịp trở tay.

Chiều ngày 6-6-2022, Bộ Chính trị triệu tập Hội nghị Trung ương bất thường. Tại đây, Ban Chấp hành Trung ương “gật” rất nhanh, quyết định khai trừ Chu Ngọc Anh và Nguyễn Thanh Long ra khỏi đảng.

Sáng ngày 7-6-2022, tại kỳ họp thứ 3, quốc hội khoá 15, các nghị “gật” đã nhanh chóng bãi miễn tư cách đại biểu của Nguyễn Thanh Long. Thủ tướng ký quyết định trong ngày, cách chức bộ trưởng Bộ Y tế của Long. Hội đồng Nhân dân TP Hà Nội cũng họp bất thường, bãi nhiệm chức vụ Chủ tịch Hà Nội, nhiệm kỳ 2021-2026 đối với Chu Ngọc Anh.

Chiều ngày 7-6-2022, cả Nguyễn Thanh Long và Chu Ngọc Anh chính thức bị Cơ quan điều tra “bắt sống”.

Ảnh: Nguyễn Thanh Long (trái) và Chu Ngọc Anh. Nguồn: BBC

  1. Phạm Xuân Thăng 

Phạm Xuân Thăng sinh năm 1966, quê Hải Dương, là Uỷ viên Trung ương khoá 13, bí thư Tỉnh uỷ Hải Dương. Thăng dính vụ Việt Á.

Ngày 16-9-2022, công an mời Thăng đến làm việc. Ngay trong ngày, Bộ Chính trị đình chỉ sinh hoạt đảng, đình chỉ các chức vụ trong đảng của Thăng. Sáng hôm sau, Cơ quan điều ra công bố, Thăng bị bắt.

Phạm Xuân Thăng, cựu bí thư Tỉnh ủy Hải Dương. Nguồn: haiduong.gov.vn

Ngày 3-10-2022, Hội nghị Trung ương 6 khoá 13, mới giải quyết hệ quả việc đã xong, làm thủ tục khai trừ Phạm Xuân Thăng.

  1. Trần Đức Quận 

Trần Đức Quận sinh năm 1967, quê Đà Nẵng, Uỷ viên Trung ương khoá 13, chủ tịch Hội đồng Nhân dân (HĐND) tỉnh Lâm Đồng, bí thư Tỉnh ủy Lâm Đồng, đã bị bắt sống gần đây nhất. Quận là đệ tử thân tín của ông Nguyễn Xuân Phúc.

Ngày 4-1-2024, bí thư Quận đi công tác ở Hà Nội theo triệu tập của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương. Sau khi làm việc với Uỷ ban Kiểm tra, Quận bị giữ lại Hà Nội để trả lời chất vấn của Cơ quan điều tra. “Trao đổi công việc” xong, Quận bị bắt giam ngay sau đó, nhưng không công bố.

Mọi hoạt động của Quận tại Hà Nội bị phong tỏa, thông tin không thể lọt ra ngoài. Gia đình, vợ con Quận cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với chồng, cha mình.

Hệ thống chính trị tỉnh Lâm Đồng cũng không có bất kỳ thông tin nào. Không liên lạc được với bí thư Quận, tỉnh đành huỷ cuộc họp của Thường trực HĐND tỉnh, dự kiến diễn ra sáng 9-1-2024.

Việc bí thư Tỉnh uỷ, chủ tịch HĐND tỉnh Lâm Đồng bỗng dưng “mất tích” quả thật gây chấn động trong hàng ngũ cán bộ.

Chiều 24-1-2024, Bộ Công an công bố, Trần Đức Quận bị bắt, do liên can đến dự án Đại Ninh của Vạn Thịnh Phát tại Lâm Đồng. Thì ra, thêm một cán bộ cao cấp bị bắt sống, 20 ngày sau mới được công bố.

Ảnh: Trần Đức Quận, bí thư Tỉnh ủy Lâm Đồng, trở thành “củi”. Nguồn: VNE

***

Từ sau đại hội 12, Ban Chấp hành Trung ương đảng chỉ còn là cái bóng của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Những gì ông Trọng nói, các Ủy viên Trung ương xem như là nghị quyết. Vấn đề gì ông Trọng viết, thì họ tuyên truyền, thổi phồng thành “kim chỉ nam”.

Hai trăm kẻ từng được ca tụng là “tinh hoa” của đảng, nhiều kẻ trong số đó tay đã bị “nhúng chàm”, nhúng rất sâu. Vì vậy, bây giờ họ đang run sợ, sống phập phồng, lo lắng, bởi không biết khi nào sẽ tới phiên mình bị “bắt sống” như các nhân vật kể trên. Khi nghe tin “bác Cả” nhập viện và biến mất khỏi radar gần ba tuần lễ vừa qua, hơn ai hết, có lẽ các nhân vật này mong cho đất nước sớm có quốc tang.


 

 S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Chiếc cầu qua sông Hố Lương

 Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

24/01/2024

Năm 2007 nhiếp ảnh gia Ngy Thanh đi qua một chuyến phà (ở Neak Loeung, tên Việt: Hố Lương) và ống kính chuyên nghiệp của ông đã ghi lại hình ảnh của một thiếu nữ bán soài vô cùng sống động và sắc nét, cùng với đôi lời chú giải – bằng Anh Ngữ – về địa phương này:

“This is Neak Luong or Phumĭ Prêk Khsay, a little town belongs to Prey Veng (‘long forest’ in Khmer), one of the poorest provinces in Cambodia, prone to both floods and droughts. The province, situated near the Vietnamese border, was one of the most heavily bombed during the Vietnam War.”

[Đây là Neak Luong hay còn gọi là Phumĭ Prêk Khsay, một thành phố nhỏ thuộc Prey Veng (nghĩa là ‘rừng dài” theo tiếng Khmer), nơi nghèo nhất Cambodia, thường bị cả lụt lội lẫn hạn hán. Thị trấn này nằm gần biên giới Việt, là một trong những nơi chịu bom đạn nặng nề nhất vào thời chiến tranh Việt nam.]

Sáu năm sau, phóng viên Thanh Trúc cũng đã dừng chân ở nơi đây, và ghi lại một bài phóng sự ngắn (“Những Mảnh Đời Trôi Nổi Của Người Việt Ở Hố Lương”) với hơi nhiều xúc cảm:

“Tại Hố Lương, nhiều người Việt Nam, bây giờ được gọi là người Khmer gốc Việt, tuy đã sống ở chốn này gần bốn năm thế hệ nhưng mãi vẫn là những người gạo chợ nước sông, không có giấy tờ cũng không có quốc tịch.

Nghèo và không có tương lai thì không thể tránh được chuyện đi khỏi làng khỏi xóm để kiếm việc mà có khi lại rơi vào những cạm bẫy xã hội vốn đầy dẫy bên ngoài, điển hình như những quán cà phê, sự thực là quán gái, nơi rất chuộng các thiếu nữ Việt Nam…

Cuộc sống của người Việt ở Kampuchia, hoặc người Miên gốc Việt ở Xứ Chùa Tháp, những người không có quốc tịch, không có giấy tờ, không có đất đai, là cuộc sống đơn điệu, tẻ nhạt, chẳng có lối để thoát ra hay vươn lên khỏi cảnh túng đói.”

Hố Lương nằm bên dòng Bassac, thượng nguồn của Tiền Giang, tuy chỉ cách Nam Vang chừng hơn hơn một giờ xe nhưng lại rất xa khu du lịch quen thuộc Đế Thiên – Đế Thích nên du khách không mấy ai lui tới. Tôi lò dò đến đây vào cuối năm 2014, và nhận ra rằng cuộc sống của đồng bào mình hoàn toàn không có gì thay đổi: “… vẫn đơn điệu, tẻ nhạt, chẳng có lối để thoát ra hay vươn lên khỏi cảnh túng đói.”

Ngoại trừ những thanh niên thiếu nữ có thể lên thủ đô Nam Vang làm thuê, làm mướn, phụ hồ, phụ bàn, khuân vác, chạy xe ôm, bán quán cà phê (và đôi khi cũng phải bán thân luôn) còn người già và trẻ con ở Neak Loeung thì chỉ còn có cách mưu sinh là đi ăn xin hay bán hàng rong trên những chuyến phà – qua lại hàng ngày – ở khúc sông này.

Phà qua sông Hố Lương. Ảnh NCB

Nhìn những cụm hoa lục bình tim tím, lơ lửng trên dòng nước đục màu phù sa, dưới ánh nắng vàng rực, giữa hai bờ cỏ dại xanh um – ngút xa tầm mắt –  ở bến sông Hố Lương khiến tôi không dưng mà chợt nhớ đến hình ảnh an vui nơi Bắc Mỹ Thuận, vào những tháng ngày xa xưa cũ:

Trong lúc cả đoàn xe xếp hàng dài, chờ đến luợt xuống phà, hành khách tấp nập ra vào những quán ăn nằm san sát bên đường. Không khí thơm lừng mùi gà nuớng, tôm nướng, heo nướng, bò nướng, cá nướng, chuột nướng… Không gian tươi tắn màu sắc của đủ loại trái cây quen thuộc, của miền Nam: khóm, mận, ổi, nhãn, soài, măng cụt, sầu riêng, chôm chôm, vú sữa, sa pô chê, cam, quýt … 

Duới phà chen lẫn với hành khách là những em bé bán hàng rong: xôi vị, cốm dẹp, bánh bèo nước dừa, bánh tằm bì, chuối nướng, chè đậu, gỏi gà, cháo vịt, nem nướng, chả chiên, mía hấp, bì cuốn, bún mắm, chả giò, đậu phụng, cà rem, trà đá, ốc gạo hấp lá gừng, ốc leng xào dừa, chim mía rô ti…

Bến phà Hố Lương chiều nay tuy cũng an bình nhưng không nhộn nhịp và không có được cái sắc thái, cũng như sắc màu, phong phú và tươi vui như Mỹ Thuận năm nào. Anh bạn đồng hành, dân bản xứ, chỉ vào đám đông đang lao nhao vây quanh những chiếc xe chở khách:

– They’re all Vietnamese! Họ đều là người Việt!

Dù đã sống hơn nửa đời tha phương cầu thực, qua rất nhiều nơi, tôi chưa bao giờ thấy đồng hương của mình trong tình cảnh nhếch nhác, khốn cùng, và thảm thương đến thế. Tháng trước, nơi khu Phố Đèn Đỏ Geylang (ở Singapore) tôi cũng có gặp năm bẩy phụ nữ Việt Nam đi xin tiền – với phương cách vô cùng lịch sự: họ đi lanh quanh bên những bàn ăn chào mời thực khách mua giấy chùi miệng.

Thực khách ở Singapore không ai cần đến dịch vụ thừa thãi này nhưng họ vẫn vui vẻ (và tế nhị) chia sẻ vài đồng tiền lẻ với những kẻ không may ở nước láng giềng, qua hình thức bán/mua.

Singapore là một đảo quốc giầu có, với lợi tức bình quân đầu người hàng năm cao nhất nhì thế giới. Người dân bản xứ không ai phải đi bán hàng rong hoặc đi xin ăn nên họ “nhường” công việc này cho những người Việt tha hương, ở bước đường cùng.

Lợi tức bình quân hàng năm của người dân Cambodia thì ngược lại: thấp nhất nhì thế giới. Có thể vì cái khó nó bó cái khôn nên chính phủ của đất nước này không được bao dung gì cho lắm.

Theo tường trình của Minority Rights Organization (“The Situation of Stateless Ethnic Vietnamese in Cambodia”)  đọc được vào hôm 19 tháng 3 năm 2014 thì có khoảng năm phần trăm, hay 750.000 người gốc Việt đang sinh sống ở Cambodia (sắc dân thiểu số đông nhất ở đất nước này) và phần lớn bị coi là những kẻ vô tổ quốc nên họ bị tước đoạt tất cả những quyền lợi căn bản.

Không quốc tịch, không khai sinh, không căn cước … nghĩa là không có quyền sở hữu đất đai, tài sản, không được quyền tiếp cận với bất cứ dịch vụ căn bản nào về xã hội, giáo dục, hay y tế.

Bị kỳ thị là chuyện phổ biến xẩy ra cho tất cả những nhóm dân bản địa hay thiểu số, ở khắp mọi nơi. Tuy nhiên, tình trạng này thường chỉ xẩy ra ở bình diện cá nhân – at personal level.Không luật pháp của xứ sở nào có thể ngăn cấm hay xử phạt sự thù ghét, khinh miệt giữa kẻ này và người nọ nếu những tình cảm tiêu cực này chưa được bầy tỏ qua ngôn ngữ hay hành động.

Còn ở bình diện thể chế, institutional level, Công Ước Quốc Tế về “xoá bỏ mọi hình thức kỳ thị chủng tộc” được hầu hết mọi quốc gia ký kết. Cambodia cũng “ký” nhưng chỉ “ký” chơi thôi!

Bởi vậy, dân Việt ở xứ Chùa Tháp bị đẩy vào cảnh khốn cùng là chuyện… tất nhiên. Tôi cũng đã bưng xề đi bán hàng bánh tiêu trong một thời gian không ngắn (ở chợ Nhà Lồng và bến xe Rạch Giá, hồi năm 1979) và cũng suýt trở thành ăn mày – đôi bận – nên khó giữ được cho lòng bình thản trước cảnh thương tâm mà nhìn thấy chiều nay, nơi bến sông này.

Giữ im lặng hay lắc đầu trước một lời van xin của một người ngoại quốc – nói tình ngay, và nói với ít nhiều xấu hổ – vẫn dễ hơn là nói “không” với những đồng bào cùng khổ, nhất là giữa cảnh sông nước bao la, nơi đất khách quê người.

Tuy nhiên, tôi biết chắc rằng mình chỉ cần hỏi nhỏ một đứa bé ăn xin một câu thôi (“Con là người Việt phải không?”) và nó gật đầu là tôi sẽ ôm cháu bé vào lòng rồi vỡ òa lên khóc. Tôi sẽ móc hết đồng bạc cuối cùng cho nó, rồi sẽ bị bao vây bởi hàng trăm người đồng hương khác, và chưa chắc đã rời khỏi được bến phà này.

Nhìn nét mặt bỗng khác thường khiến cho người đồng hành ái ngại:

– Don’t do stupid thing, man. Đừng có làm cái gì lố bịch nha, cha nội. Không có mày họ vẫn sống đấy thôi, và họ đã sống như vậy từ bao lâu nay rồi mà.

Có điều là anh bạn, cũng như chính tôi (ngay lúc đó) không hề biết rằng những chuyến phà qua sông Hố Lương đang sắp sửa đi vào …  lịch sử. Rồi ra, chúng sẽ cũng cùng chung số phận – hẩm hiu – y như những chiếc phà ở sông Tiền Giang năm nào, theo  như thông tin mà tôi vừa tiếp cận sáng nay:

Neak Loeung Bridge plan

Amount: $131 million

Grant from: Japan

Start: late 2010

Finish: February 2015

Length: 2210 m/ Width: 13.5 m/ High: 37.5 m

Khi công trình kiến trúc trị giá 131 triệu Mỹ Kim này hoàn tất (vào tháng hai năm 2015) chắc chắc lưu thông sẽ dễ dàng và thông thoáng hơn nhiều. Điều chắc chắn không kém là giá thành của nhiều sản phẩm trong vùng sẽ hạ, và hành khách sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian vì khỏi phải chờ phà. Chỉ duy có điều không ai dám chắc là cuộc đời vốn đã bấp bênh của không ít người dân Việt (ở Hố Lương) rồi sẽ ra sao – trong những ngày tháng tới?

  2014


 

 Vụ án “bán con”, nên xử lại!

 Ba’o Tieng Dan

Đoàn Bảo Châu

24-1-2024

Về vụ án “bán con” tôi có mấy ý sau:

  1. Họ mang thai, đẻ con ra, biết khả năng không nuôi nên muốn để người khác nuôi. Việc nhận một chút tiền để bớt khó khăn có thể thông cảm được. Kết tội buôn người thì không đúng bởi buôn là mua rồi bán để lấy lãi. Công mang nặng đẻ đau không thể đánh đồng với việc lấy lãi được.

Tuy nhiên, tôi hiểu pháp luật là một thứ gì đấy lạnh lùng, lý tính, nếu chỉ soi từ luật ra mà áp vào một cách cứng nhắc là không nên, bởi luật là do con người viết ra, luật là một cơ thể sống, cần thay đổi và phát triển cho phù hợp với sự thay đổi của xã hội.

  1. Đừng lên án họ sao không biết sinh đẻ có kế hoạch, sao không biết tránh thai, sao không nghiến răng mà cố làm tròn trách nhiệm người làm cha mẹ. Nếu đứng ở vị trí xã hội của ta mà phán xét thì ta sẽ bớt tính người đi một chút, bởi phán xét ấy thiếu sự thông cảm và trái tim biết cảm thông là một trong những đặc tính của con người.

Nếu họ có được những nhận thức như những người may mắn hơn thì họ đâu phải làm phụ hồ, bán vé số, đâu sinh con nhiều và dày như thế.

Nói ở một góc độ khác thì khi để tồn tại những số phận bần cùng như vây, ấy chính là lỗi của chính quyền, của những người đứng đầu đất nước.

Chẳng phải văn học đã từng xót xa với thân phận chị Dậu, anh Pha, với giáo Thứ, với Chí Phèo sao? Vậy họ chính là chị Dậu, anh Pha thời nay, tại sao không xót xa cho họ?

Thời Cải Cách Ruộng Đất, thành phần bần cố nông được coi là thành phần tiên phong của xã hội, các ông bà chân đất mắt toét, được rũ bùn “sáng loà” ngồi trên ghế thẩm phán, chém mấy câu là có thể mất mấy mạng của những người được coi là địa chủ, cường hào, trong ấy nhiều người thực ra là chăm chỉ, cần mẫn và thông minh trong làm nông, lại là ân nhân của họ.

Vậy một thể chế với mục tiêu là xoá bỏ đói khổ, lấy công nông làm tiên phong. Giờ họ vẫn còn đấy thì sao không nâng đỡ họ?

Lỗi của ai? Đúng là lỗi của họ nhưng không hoàn toàn là của họ, bởi số phận con người khắc nghiệt lắm. Số phận như một dòng chảy cuồn cuộn, có thể cuốn ta đi đến vực sâu đen tối không ngờ tới.

Vì cái lý tưởng CNXH, vì lý tưởng phục vụ công nông, hãy thương xót và nương tay với họ.

  1. Đành rằng không thể tha bổng cho họ được, bởi việc làm cao thượng ấy quá xa lạ và là một mong chờ quá xa xỉ với mấy vị đại diện công lý ở Trà Vinh nhưng với bản án 23 năm ấy, các vị phô bày một sự ác độc rất đáng sợ.

Rồi đây những đứa trẻ kia, ai sẽ nuôi chúng? Đã không thể tha bổng cho họ thì cũng nên cân nhắc tới số phận những sinh linh nhỏ bé kia. Vậy tại sao không bỏ tù một người, tha cho một người để những đứa trẻ kia còn có chỗ nương tựa.

Bỏ tù cả hai người thì thế hệ Chị Dậu, Anh Pha F2 kia sẽ còn tàn tạ khốn khổ, rách nát hơn nữa. Trong ấy biết đâu sẽ nảy sinh một Chí Phèo ngoài đời mà mức độ điên khùng sẽ còn khủng khiếp hơn nhiều trong văn học.

Hãy xử sao cho người dân thấy có tình có lý, thấy các vị là những cá thể người hiểu biết về pháp luật và có tính Người bên trong.


 

 ‘Đấu’ với Nguyễn Phương Hằng, nhà báo Hàn Ni sắp bị từ 2 đến 7 năm tù

 Ba’o Nguoi-Viet

January 23, 2024

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Hôm 23 Tháng Giêng, Viện Kiểm Sát ở Sài Gòn đã truy tố bà Đặng Thị Hàn Ni, cựu phóng viên báo Sài Gòn Giải Phóng, về tội “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân,” với khung hình phạt từ 2 đến 7 năm tù.

Theo báo Pháp Luật TP.HCM, ngoài bà Hàn Ni, 46 tuổi, thì ông Trần Văn Sỹ, 66 tuổi, luật sư, chủ nhiệm Đoàn Luật Sư Tỉnh Vĩnh Long, cũng bị truy tố với tội danh như trên.

Bà Đặng Thị Hàn Ni (trái) và bà Nguyễn Phương Hằng từng nhiều lần “lời qua tiếng lại” trong các buổi “livestream” trước khi cả hai đều bị bắt. (Hình: Tuổi Trẻ)

Cáo trạng cho hay từ Tháng Chín, 2021, đến Tháng Hai, 2022, bà Hàn Ni đã sử dụng trang YouTube và Facebook “Nhà Báo Hàn Ni” để đăng bài, tổ chức nhiều buổi ghi hình “có nội dung sai sự thật nhằm xúc phạm nhân phẩm, danh dự, uy tín của bà Nguyễn Phương Hằng, tổng giám đốc công ty Đại Nam, và chồng, ông Huỳnh Uy Dũng; xâm phạm lợi ích hợp pháp của công ty Đại Nam và Quỹ Từ Thiện Hằng Hữu.”

Trong đó, bà Hàn Ni dùng trang YouTube “Nhà Báo Hàn Ni” để phát buổi ghi hình với nội dung “Bà Hằng có quyền ngồi xổm trên pháp luật không,” gồm bốn đoạn có phát ngôn mang nội dung thuộc bí mật cá nhân và đời sống riêng tư của vợ chồng bà Hằng.

Qua điều tra, bà Hàn Ni khai đã lấy những thông tin trên “ở các bài báo chính thống đã đăng về bà Hằng nên không kiểm chứng lại đúng hay sai.” Nguyên nhân làm vậy là vì bị bà Hằng xúc phạm trước trong buổi livestream hồi Tháng Chín, 2021.

Bà Hàn Ni cho hay bị bà Hằng đưa nhiều cáo buộc như “tống tiền doanh nghiệp, là bồ của một cựu quan chức ở Sài Gòn, chửi bộ trưởng Thông Tin Truyền Thông, làm gái và là ‘phản động.’”

Còn Luật Sư Trần Văn Sỹ bị cáo buộc sử dụng trang YouTube “LS Trần Văn Sỹ” đăng tám video có nội dung được xác định là “sai sự thật, gây hoang mang dư luận, xâm phạm quyền và lợi ích hợp pháp của công ty Đại Nam; xâm phạm danh dự, uy tín, nhân phẩm của cá nhân ông Huỳnh Uy Dũng; xúc phạm nghiêm trọng danh dự, nhân phẩm, uy tín của bà Nguyễn Phương Hằng.”

Ông Sỹ khai lý do làm các video trên là vì bà Hằng “nhục mạ nghệ sĩ, báo chí, đòi phong sát giới nghệ sĩ, có những lời lẽ trái với thuần phong mỹ tục.” Ông thấy mình “cần có trách nhiệm góp tiếng nói” để hạn chế ảnh hưởng tiêu cực của bà Hằng. Còn đối với ông Dũng, bị can cho rằng vì ông này “thường ghi hình cùng vợ”…

Trong vụ án nêu trên, bà Hằng, với tư cách bị hại, yêu cầu cơ quan điều tra xử lý hành vi “vu khống, làm nhục” vợ chồng bà của bà Hàn Ni và ông Trần Văn Sỹ.

Ngoài ra, bà Hằng cũng cho rằng hai người này “làm mất uy tín” quỹ từ thiện Hằng Hữu của vợ chồng bà.

Do vậy, bà yêu cầu hai người nêu trên bồi thường 500 tỷ đồng ($20.4 triệu) nhưng “sung vào công quỹ nhà nước.”

Tuy vậy, đến nay bà Nguyễn Phương Hằng và chồng, ông Huỳnh Uy Dũng, được ghi nhận chưa cung cấp các tài liệu để chứng minh thiệt hại về vật chất và tinh thần.

Luật Sư Trần Văn Sỹ (trái) lúc bị bắt. (Hình: VNExpress)

Trong khi đó, bà Hàn Ni cũng gửi đơn tố giác tội phạm đến Bộ Công An, Công An ở Sài Gòn, Bình Dương, cho rằng bị bà Phương Hằng “vu khống, làm nhục, xúc phạm trong các buổi livestream.”

Bà Hàn Ni được xác định là một trong những người “có quyền, nghĩa vụ liên quan trong vụ án bà Nguyễn Phương Hằng livetream xúc phạm người khác.”

Hiện chưa rõ thời điểm diễn ra phiên tòa xử bà Đặng Thị Hàn Ni và ông Trần Văn Sỹ. (Tr.N) [qd]


 

TỪ BỎ…

Một vị tu sĩ đi khắp các làng mạc truyền giáo. Vào buổi chiều tối, vì không xin được chỗ trọ nên ông ra bìa làng chọn một gốc cây to làm chỗ ngủ, vừa lúc ấy vị tu sĩ nhìn thấy một bác nông dân chạy đến và hỏi: “Cục đá! Cục đá! Xin ông cho tôi cục đá quý đó!”

Vị tu sĩ hỏi: “Cục đá nào?”

Người nông dân thuật lại:

“Tối hôm qua có một vị thần hiện ra với tôi trong giấc mơ và nói khi trời vừa tối, tôi ra ngoài bìa làng, thấy một vị tu sĩ, ông sẽ cho tôi cục đá quý và tôi sẽ trở thành người giàu có nhất làng.”

Vị tu sĩ lục lọi trong chiếc túi nhỏ và lôi ra một cục đá và nói:

“Có thể là cục này, tôi đã tìm thấy nó trên đường mòn trong rừng cách đây mấy ngày.”  Ông vừa nói vừa đưa cục đá cho người nông dân.

Người kia sửng sốt nhìn cục đá và reo lên: “Đó là một viên kim cương lớn nhất thế giới.”

Ông cầm viên kim cương và ra đi.

Cả đêm, ông trằn trọc mãi trên giường mà không sao chợp mắt được. Sáng sớm hôm sau, ông đến đánh thức vị tu sĩ dậy và nói:

“Xin trả lại cho tôi sự an bình của tâm hồn, và hãy cho tôi cái dũng khí đã khiến ông từ bỏ viên kim cương một cách dễ dàng.”

Chúng ta không thể không kiếm tiền nhưng cẩn trọng trước đồng tiền cũng là điều không thể thiếu. Người khôn ngoan biết dùng những của cải trần gian mà mua lấy Nước Trời.

Thánh Phaolô đã chia sẻ: “Chúng ta đã không mang gì vào trần gian, thì cũng chẳng mang gì ra được” (x. 1Tm 6: 6-7). Kho báu thực sự có thể mang lại hạnh phúc cho chúng ta là tình yêu dành cho anh chị em chung quanh ta và việc tôn thờ Thiên Chúa.

Còn tác giả sách Giảng Viên dạy rằng: “Mọi sự ở trên đời đều là phù vân, nay còn mai mất. Người người vất vả ra công làm việc nhưng khi chết chẳng mang theo được gì mà phải bỏ lại tất cả. Đối với con người, trọn cuộc đời chỉ là đau khổ, bao công khó chỉ đem lại ưu phiền! Ngay cả ban đêm, nó cũng không được yên lòng yên trí. Điều ấy cũng chỉ là phù vân” (Gv 2: 22).

Lạy Chúa, xin giải phóng trái tim chúng con khỏi ách nô lệ của những báu vật trần thế để nếm hưởng được niềm vui đích thực và được tự do sống như con cái Thiên Chúa. Amen

 From: ngocnga_12 & NguyenNThu


 

SÁCH VÀ GIỎ THAN

Có một câu chuyện kể rằng tại một trang trại ở miền núi xa xôi, có một ông cụ sống với người cháu của mình. Mỗi buổi sáng, ông cụ đều dậy rất sớm để đọc sách.

Cậu cháu trai cũng bắt chước ông, cũng cố gắng mỗi ngày đều ngồi đọc sách. Rồi một ngày, cậu hỏi ông:

– Ông ơi, cháu cũng thử đọc sách như ông, nhưng cháu không hiểu gì cả. Hoặc là có những đoạn cháu hiểu, nhưng khi gấp sách lại là cháu quên ngay. Thế thì đọc sách có gì tốt đâu mà ông đọc thường xuyên thế ạ…

Ông cụ lúc đó đang đổ than vào lò, quay lại nhìn cháu và chỉ nói:

– Cháu hãy đem cái giỏ đựng than này ra sông và mang về cho ông một giỏ nước nhé!

Cậu bé liền làm theo lời ông, dù rằng tất cả nước đã chảy ra hết khỏi giỏ trước khi cậu bé quay về đến nhà.

Nhìn thấy cái giỏ, ông cụ cười và nói:

– Nước chảy hết mất rồi! Có lẽ lần sau cháu sẽ phải đi nhanh hơn nữa!

Rồi ông bảo cháu quay lại sông lấy một giỏ nước.

Lần này cậu bé cố chạy nhanh hơn, nhưng lại một lần nữa, khi cậu về đến nhà thì cái giỏ đã trống rỗng. Thở không ra hơi, cậu nói với ông rằng “đựng nước vào cái giỏ là điều không thể”, rồi đi lấy một chiếc xô để múc nước. Nhưng ông cụ ngăn lại:

– Ông không muốn lấy một xô nước. Ông muốn lấy một giỏ nước cơ mà! Cháu có thể làm được đấy, chỉ có điều cháu chưa cố hết sức thôi!

Rồi ông lại bảo cháu ra sông lấy nước. Vào lúc này, cậu bé đã biết rằng không thể đựng nước vào giỏ được, nhưng cậu muốn cho ông thấy rằng dù cậu chạy nhanh đến đâu, nước cũng sẽ chảy hết ra khỏi giỏ trước khi cậu về đến nhà. Thế là cậu bé lại lấy nước, lại chạy nhanh hết sức, và khi về đến chỗ ông, cái giỏ lại trống rỗng.

– Ông xem này – Cậu bé hụt hơi nói – Thật là vô ích!

– Cháu lại nghĩ nó là vô ích ư… – Ông cụ nói – Cháu thử nhìn cái giỏ xem!

Cậu bé nhìn vào cái giỏ, và lần đầu tiên, cậu bé nhận ra rằng cái giỏ trông khác hẳn ban đầu. Nó không còn là cái giỏ than đen bẩn nữa, mà đã được nước rửa sạch sẽ.

– Cháu của ông, đó là những gì diễn ra khi cháu đọc sách. Có thể cháu không hiểu hoặc không nhớ được mọi thứ, nhưng khi cháu đọc, sách sẽ thay đổi cháu từ bên trong tâm hồn, như nước đã làm sạch giỏ than kia

From: Ngọc Nga & KimBang Nguyen