“HỠI MARIA, BÀ NÓI TRÁI TIM BÀ SẼ THẮNG. VẬY GIỜ ĐÂY, AI ĐANG THẮNG BÀ?”

“HỠI MARIA, BÀ NÓI TRÁI TIM BÀ SẼ THẮNG. VẬY GIỜ ĐÂY, AI ĐANG THẮNG BÀ?”

Từ một dòng chữ vô danh, suy nghĩ về sự im lặng của Thiên Đàng.

Người ta kể lại rằng, khi những người cộng sản Bắc Việt xâm chiếm thành công thủ đô Sài Gòn của nước VNCH. Có một dòng chữ được vẽ trên một bước tường gần khu tiếp quản: “Hỡi Maria, Bà nói trái tim Bà sẽ thắng. Vậy giờ đây, ai đang thắng Bà?”.

Không ai biết tác giả của dòng chữ trên, người ta chỉ thấy ở đó sự hả hê, sự tự cao của một kẻ cho rằng “chẳng có Thiên Chúa nào ngoài chính tao”. Tôi không bàn về cuộc chiến, cũng như sự thắng thua của của các phe phái đối lập. Tôi chỉ muốn nêu suy nghĩ và gần như là nghi vấn của tất cả mọi người Kitô Hữu dành cho Thiên Chúa trong những giờ phút đen tối nhất của cuộc đời:

“Chúa ơi, sao Ngài im lặng?”,

và có lẽ không chỉ Thiên Chúa im lặng mà cả Thiên Đàng cũng im lặng. Đức Maria, mẹ hiền của đoàn con cháu Eva cũng im lặng, Đức Giêsu, Đấng từng bảo “Chính Thầy đây, đừng sợ”, Ngài cũng im lặng và chính thiên thần bản mệnh của chúng ta cũng gần như câm lặng.

Người ta có thể tìm thấy sự im lặng lạ lùng của Thiên Chúa trong Kinh Thánh và trong dòng lịch sử.

Khi thành Jerusalem bị vây hãm, người ta kêu cầu Chúa, kết quả thì sao? Dân Israel phải đi lưu đày tại Babylon những 40 năm.

Khi Đức Giêsu hấp hối trên Thánh Giá, Ngài la lớn tiếng với Chúa Cha: “Lạy Cha, lạy Cha, sao Cha bỏ rơi con?”, và Chúa Giêsu nhận lại là gì? Sự im lặng chết chóc cùng tiếng chửi rủa “Nếu mày là con Thiên Chúa, hãy tự cứu mình đi”.

Hay gần hơn là những biến cố trong dòng lịch sử cận đại.

Chúa ở đâu khi ĐHY Px Thuận bị biệt giam 13 năm?

Chúa ở đâu khi người ta cắt cổ các tín hữu Coptic trên bờ biển Libya?

Và Thiên Chúa ở đâu khi người ta đốt phá nhà thờ, đập phá tượng ảnh và bách hại con Chúa trên khắp thế giới?

Câu trả lời là: Thiên Chúa vẫn ở đó, Ngài để sự dữ đó hoành hành và phát triển như một thứ ung nhọt, để chứng minh rằng loài người tự sức mình chẳng làm được gì cả và thật nực cười nếu ai nói rằng “Thiên Chúa chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng”.

Chính Thiên Chúa, bằng một cách chẳng ai hiểu lại ĐEM ĐẾN NHỮNG SỰ LÀNH cho thế giới BẰNG NHỮNG SỰ DỮ coi chừng quá đen tối và ghê tởm kia.

Như một đứa con nghĩ rằng cha mẹ đánh đòn mình là một sự dữ, thật ra cha mẹ rút ra cho nó một sự lành về sự vâng lời và cẩn trọng. Thiên Chúa cũng thế, sau 40 năm lưu đày, sự lành đầu tiên Thiên Chúa cho dân Israel thấy là sự hồi hương về cố quốc, và sự lành thứ hai là những áng văn chương, những lời hứa hẹn về một Đấng Cứu Thế sẽ giải phóng dân khỏi tội lỗi của họ – kết quả thì họ có Đấng Cứu Thế, và chính họ giết Ngài như một sự mù quáng về niềm tin.

Sự dữ gây ra cái chết cho Đức Giêsu Kitô lại đem lại một sự lành lớn hơn cả, một niềm hy vọng rằng người ta sẽ được tha tội và sống lại trong ngày tận thế. Không ai phải chết vĩnh viễn, cũng không ai phải mang lấy tội lỗi mà không có hy vọng được tha thứ, Đức Kitô phục sinh như bằng chứng sống động về một sự lành tuyệt hảo được lấy ra từ sự dữ đen tối.

Thế giới ngày nay, nếu không nhìn bằng con mắt Đức tin, người ta dễ mất hy vọng và trở nên hồ đồ vì những sự dữ. Việc bách hại đạo Chúa Kitô xảy ra đâu phải một sớm một chiều, nhưng đã từ lúc Hội Thánh khai sinh. Nhìn vào danh sách các tín hữu tử đạo, đó là bằng chứng cho thấy sự dữ đang cố gắng triệt tiêu niềm hy vọng cứu rỗi duy nhất cho thế giới,

và rồi sao?

Chẳng ai làm lại Mẹ Hội Thánh!!!

Thế giới nghĩ rằng chẳng còn hy vọng gì nữa vì không thể ngăn được làn sóng vô thần hóa bắt nguồn từ Liên Xô và Trung Quốc.

Thật vậy, tâm tư nhiều người cho rằng, mọi cuộc rước kiệu, mọi lời cầu nguyện gần như trở nên vô vọng sau 04/1975 vì người ta nghĩ rằng Chúa đã bỏ rơi miền Nam. Nhưng kìa Chúa đâu phải một chính trị gia mà theo một phe nào đâu. Chúa có công việc của Ngài, và chúng ta không biết kèo solo giữa Đức Mẹ và Liên Xô như nào. Chúng ta chỉ biết rằng cho đến hiện tại, Ba Lan và Nga là 2 quốc gia sùng kính Chúa Giêsu và Đức Mẹ bậc nhất châu Âu. Còn ở Việt Nam, Thiên Chúa vẫn được phụng thờ và tôn vinh như cách Ngài vẫn hiện diện từ những thế kỉ đầu khi Kitô Giáo đến Việt Nam. “Đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.”

Khi gặp sự dữ, bạn thân mến, đừng cố chất vấn Thiên Chúa tại sao Ngài lại im lặng. Hãy cố gắng vững tin vào Ngài, và Ngài sẽ CHO BẠN ĐIỀU BẠN CẦN, chứ KHÔNG PHẢI ĐIỀU BẠN MUỐN.

“Hỡi Maria, Bà nói trái tim Bà sẽ thắng. Vậy giờ đây, ai đang thắng Bà?”

Sau tất cả, chẳng biết ai thắng ai thua.

Chỉ biết rằng Đức Maria đã, đang và sẽ được TÔN VINH trên môi miệng người tín hữu lẫn người lương dân (cách nào đó).

Và tất nhiên, Thiên Đàng không im lặng, chỉ là mọi người trên Thiên Đàng đang thực hiện công việc của mình thôi.

Bài viết của Quân Đào

May be an image of 1 person, monument and outdoors

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay