Tờ Tài Tân (Caixin – 财新) số ra ngày thứ Tư 19 tháng Hai, cho biết cả gia đình một đạo diễn phim lừng danh của Trung Quốc đã chết hết. Tin buồn này cho thấy Bắc Kinh phạm quá nhiều sai lầm trong việc đối phó với dịch bệnh.

Sai lầm thứ nhất là dịch bệnh cũng như hỏa hoạn, ta phải dập tắt nó ngay từ đầu. Trong khi đó, bọn cầm quyền không lo dập tắt dịch bệnh nhưng chú trọng vào công tác tuyên truyền và che đậy, đến khi đám cháy trở lên quá lớn, thì các nỗ lực dập tắt dịch bệnh trở nên vô cùng khó khăn, gây ra các hậu quả nghiêm trọng không những cho Trung Quốc, mà còn cho toàn thế giới.

Sai lầm thứ hai là khi dịch bệnh bùng phát, các loại vật tư y tế trở nên đắt đỏ trên thị trường, tình trạng tham ô lập tức xảy ra tràn lan, khiến các bệnh viện không thể đáp ứng nhu cầu của các bệnh nhân, buộc họ phải tự cô lập ở nhà, trong điều kiện không có chữa trị gì cả, dẫn đến lây lay còn nhanh hơn trong các gia đình và lối xóm.

Cái chết của cả bốn thành viên gia đình ở thành phố Vũ Hán, trung tâm của Hoa Lục, đã mất mạng vì coronavirus mới, trong khi tự cách ly trong cùng một căn hộ, đã một lần nữa đặt ra những câu hỏi nghiêm trọng về chính sách tự cách ly tại nhà khi dịch bệnh xảy ra.

Trương Khải (Chang Kai – 张凯), một đạo diễn phim lừng danh của Trung Quốc làm việc tại hãng phim Hồ Bắc, đã chết vào ngày 14 tháng Hai do viêm phổi gây nên bởi coronavirus, còn được gọi là Covid-19, theo một cáo phó được công bố bởi giám đốc hãng phim. Đạo diễn Trương Khải mới 55 tuổi. Cha, mẹ và em gái của ông cũng chết vì Covid-19 trong khoảng thời gian từ 28 tháng Giêng đến 14 tháng Hai. Báo Tài Tân chúng tôi đã biết được chi tiết về cái chết đau lòng này từ những bạn học cũ của ông.

Câu chuyện về cái chết của họ cho thấy một cách rõ ràng là các nhà chức trách ở thành phố Vũ Hán đã sai lầm nghiêm trọng như thế nào, khi từ đầu đã theo đuổi chính sách cách ly tại nhà, nhằm giảm bớt áp lực đối với các bệnh viện đang trong tình trạng quá tải, và thiếu thốn vật tư y tế.

Chính sách đó đã được tiến hành bất chấp những lo ngại rằng nó có nguy cơ gây ra những hậu quả nghiêm trọng đối với sức khỏe cộng đồng. Trần Ba (Chen Bo – 陈波), giáo sư tại Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Trung (Huazhong – 华中) của Vũ Hán, nói với Tài Tân rằng việc tự cách ly tại nhà có thể châm ngòi cho việc lây nhiễm giữa các thành viên trong gia đình và cả trong cộng đồng, và gây ra nhiều ca tử vong bằng cách để mặc cho virus mặc sức tiến triển và hoàng hành nghiêm trọng mà không có điều trị gì cả.

Một trong những bạn học cũ của Trương Khải nói với Tài Tân rằng cha của anh cảm thấy không khoẻ vào đúng ngày mùng Một Tết Canh Tý. Nhà đạo diễn đưa người cha lớn tuổi của mình đến khám ở một bệnh viện và được xác nhận là ông cụ đã nhiễm coronavirus. Tuy nhiên, bệnh viện yêu cầu đưa về nhà vì không có chỗ. Nhà đạo diễn, tin tưởng vào sự nổi tiếng của mình, đã đưa người cha đến một số bệnh viện khác ở Vũ Hán nhưng chỗ nào anh cũng bị từ chối vì thiếu giường. Nhiều người nằm la liệt cả ở ngoài hành lang. Không nỡ để cha nằm ngoài hè lạnh lẽo như thế, anh đưa ông về nhà. Ba ngày sau, ông cụ qua đời.

Nhưng bi kịch gia đình anh chỉ mới bắt đầu. Vào ngày 2 tháng Hai, mẹ anh cũng chết vì cùng một căn bệnh.

Cùng ngày mẹ anh chết, bác sĩ Chung Nam Sơn (Zhong Nanshan – 钟南山), một nhà dịch tễ học 83 tuổi, người nổi tiếng vì đã chiến đấu với dịch SARS năm 2003, cho biết trong một cuộc phỏng vấn trên truyền hình rằng thật là cực kỳ nguy hiểm khi các bệnh viện không đủ giường đã đuổi bệnh nhân về nhà bất kể họ đã được chẩn đoán là nhiễm coronavirus hoặc bị nghi ngờ nhiễm bệnh.

Trường hợp của gia đình Trương Khải là một ví dụ điển hình. Trong thời gian chăm sóc cho song thân, anh nhiễm bệnh và qua đời vào ngày 14 tháng Hai. Chỉ vài giờ sau đó, em gái anh cũng đã ngã gục trong trận chiến với virus. Vợ anh, cũng mắc bệnh, đang trong tình trạng nghiêm trọng.

Một trong những bạn học cũ của Trương Khải đã đưa cho Tài Tân một bài thơ được viết bởi nhà làm phim về chính cái chết của mình. Được viết bằng tiếng Hoa cổ điển đầy thơ mộng, bài thơ dài kết thúc với những câu: Trước khi trút hơi thở yếu ớt cuối cùng, tôi muốn nói với gia đình, bạn bè và con trai tôi ở London xa xôi: Cả đời tôi, tôi là một người con hiếu thảo, một người cha có trách nhiệm, yêu thương vợ mình, và là một người trung thực! Xin chia tay những người tôi yêu mến và những người yêu thương tôi!