Người ta có thể ra rả chửi Mỹ, nhưng từ trong sâu thẳm, họ vẫn luôn thèm thuồng “giấc mơ Mỹ”.

Văn Lang is with Văn Lang.

Thật ngạc nhiên khi “Bà ngoại xì tin” Trang Lê viết cũng hay như chửi ở bài này:

Người ta có thể ra rả chửi Mỹ, có thể trong quá khứ đã từng tham gia “đánh cho Mỹ cút, nguỵ nhào”. Nhưng từ trong sâu thẳm, họ vẫn luôn thèm thuồng “giấc mơ Mỹ”.

Họ vẫn luôn bằng mọi cách vơ vét tiền bạc cho con cái sang Mỹ du học. Tìm cách mua một căn nhà ở Mỹ, tìm kiếm cho bản thân một tấm thẻ xanh để sang Mỹ, như thể một “ tấm vé vớt” lúc về già. 

Bởi vì sau những lời nói dối không ngượng mồm, thì tự trong thâm tâm, họ vẫn biết: CHỈ CÓ MỸ MỚI CHO HỌ CUỘC SỐNG THẬT SỰ BÌNH AN, NƠI MÀ THIÊN ĐƯỜNG HỌ ĐANG CA NGỢI, DÙ CÓ TIỀN MUÔN BẠC VẠN CŨNG KHÔNG THỂ MUA ĐƯỢC.

Phải. Dù có triệu triệu đô trong tài khoản, thì đến lúc trở bệnh ngặt nghèo, họ vẫn phải khăn gói quả mướp sang nước ngoài điều trị. Bởi vì ngay cả những bệnh viện quốc tế sang trọng bậc nhất với những gói chi phí đắt đỏ ở VN cũng không thể sánh lại trình độ và sự chuyên nghiệp của hệ thống y khoa nơi xứ tư bản giãy chết. Và chỉ khi đến đó, họ mới thật sự có được niềm tin để yên tâm chữa trị.

Dù gia đình họ có thuộc dạng dư ăn dư mặc, con em họ được gởi ở những trường học thuộc chuẩn QUỐC TẾ với mức học phí siêu cấp, thì họ vẫn dư biết rằng , hệ thống giáo dục tại chính các nước tư bản giãy chết mới thực sự tốt.

Dù luôn mồm dóc láo rằng VN ta là quốc gia bình an, nhưng họ vẫn mong muốn tuổi già của họ được thảnh thơi ở một nơi nào đó trên xứ sở tư bản giãy chết. Nơi mà con người , thậm chí ngay cả con vật, cũng luôn luôn được bảo vệ. Nơi mà mỗi buổi chiều tà, họ có thể thong dong đi dạo, ngắm mặt trời dần dần tắt nắng với niềm ung dung, chứ không phải thon thót sợ hãi bị một thằng xì ke xì cọt nào đó cầm ống chích vấy máu dí sau lưng để trấn lột tiền.

Những người cộng sản đều ngầm hiểu rằng: đất nước mà họ vấy máu tươi của chính đồng bào mình nhằm giành giật quyền cai trị, nó đã rệu rã và mục ruỗng lắm rồi.

Như một bầy kềnh kềnh tranh nhau ăn táp xác thối của con mồi, sau khi đẫy bụng và không còn gì để rỉa rói được nữa, nó sẽ vứt lại bộ xương sau lưng và chắp cánh bay đi…

(Trang Lê)

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay