Chị Hon – 22 năm lưu lạc và cuộc sống địa ngục ở xứ Tàu Cẩu.

Image may contain: 3 people, people smiling
Giáp Ngọc Duyên is with Giáp Ngọc Duyên.

Nguồn Copy !

Chị Hon – 22 năm lưu lạc và cuộc sống địa ngục ở xứ Tàu Cẩu.

Năm ấy chị Hon vừa tròn 21 tuổi, xinh đẹp và hoạt bát. Từ miền quê Đông Điền chị lên TP Bạc Liêu làm phục vụ nhà hàng. Vào một đêm tối trời năm 1997, như bao đêm khác, chị phục vụ một nhóm khách, sau khi ăn vài miếng thức ăn và uống một ly rượu sẫm để chiều khách, chị thiếp đi. Tỉnh dậy, chị thấy mình bị nhốt ở một nơi xa lạ cùng 20 cô gái trẻ khác, sau này mới biết, đó là một căn nhà ở Trung Quốc. Ngay tối hôm đó, chị bị đưa đi tiếp khách toàn đầu trọc, mắt híp.., khi không chịu, chúng đã tra tấn chị dã man như thời Trung cổ. Không chịu nổi đòn, chị chấp nhận bán dâm. Từ đó, hàng ngày chị cùng với các cô gái khác lê lết theo đám ma cô đi từ Khu tự trị dân tộc Choang (Quảng Tây), sang tỉnh Phúc Kiến, Ôn Châu làm trò mua vui cho các đại gi, có lần chị tiếp hơn chục khách mỗi ngày đến thân tàn ma dại không còn cảm giác.

Ngày này qua tháng khách chị tiếp không biết bao nhiêu người đàn ông, từ thằng gầy tong teo như nghiện đến những gã béo ngậy toàn mỡ. Tấm thân của chị bị dày vò như một món đồ chơi,… Vào một buổi chiều khi bị ma cô lơ là, chị đã trốn khỏi hang ổ quỷ dữ và chạy như điên dại về nơi vô định, chị cứ chạy mãi, chạy mãi rồi gục ngất bên ngôi mộ trong một cái nghĩa địa. Tỉnh dậy, chị thấy mình nằm trong một ngôi nhà lạnh lẽo, tỉnh lại chút, chị thấy ngôi nhà đó chính là lầu xanh mà chị vừa trốn ra. Mụ chủ trắng béo như lợn cạo mắt ti hít phẩy tay 1 cái, 3 thằng xăm trổ lao vào người đè chị xuống và tiêm cho chị 1 liều thuốc màu nâu đục, rồi chị lại ngất đi. Tỉnh dậy, chị không còn biết mình là ai, đến từ đâu, não gần như bị tẩy trắng, quên cả tiếng mẹ đẻ, trong đầu lúc nào cũng mơ màng luẩn quẩn câu hỏi mình là người nước nào, Thái Lan, Việt Nam hay Lào…

Mười năm bị ép làm gái, chị thân tàn ma dại, ế khách, chúng bèn thanh lý chị như một món hàng, với giá 200 triệu đồng. Người mua chị là một người đàn ông ở tít một ngôi làng xa xôi tỉnh Phúc Kiến. Chị về làm vợ ông ta. May sao, bà mẹ chồng rất yêu thương chị, dạy chị nói tiếng, cách nội trợ nữ công gia chánh theo văn hoá địa phương, hoà nhập cộng đồng theo phong tục. Tuy nhiên cách đây chừng 4 năm, bà mẹ chồng ốm yếu bạo bệnh, trước khi chết, bà cầm tay chị và nói: “Đừng xa con ta nhé”… Rồi bà chết.

Những tưởng cuộc đời mình sẽ mãi mãi nằm lại nơi đất khách quê người, nhưng vì không đẻ được con, nên một ngày, chồng chị mang về một người phụ nữ khác – không biết nên buồn hay nên vui, nhưng đúng là định mệnh. Khi chồng chị có vợ mới, ông ta hắt hủi và đánh đập chị thường xuyên. Mặc dù thương và nể bà mẹ chồng đã khuất, nhưng trong lòng chị lúc nào cũng hoang hoải với câu hỏi mình là ai, người nước nào. Rồi bỗng 1 lần trên tivi có chiếu 1 bộ phim, chị loáng thoáng nghe thấy từ “Ăn cơm” và nhân vật có đếm “Một, Hai, Ba, Bốn….” Bỗng ký ức của chị trở về trong tiềm thức, như một cơn sóng nhỏ, chị nghĩ thầm “mình là người Việt Nam”. Từ đó chị bắt đầu nung nấu ý định trốn nhà chồng tìm đường về quê hương xứ sở.

Rồi, chưa kịp tìm đường chạy trốn, trong một đêm giông bão tối trời, chị bị ông chồng đánh đập và tống ra khỏi nhà. Dù đau đớn và sợ hãi nhưng đây cũng là cơ hội để chị chạy trốn, chị đã đội mưa chạy mãi, chạy mãi rồi cũng sáng ra, chị bắt đầu cuộc sống lang thang làm thuê làm mướn kiếm tiền sống lay lắt qua ngày và trong lòng nung nấu tìm đường về Cố Hương. Một ngày, chị lạc vào một ngôi đền, và chị ở đó niệm phật cầu cúng 3 ngày chỉ uống nước không ăn gì. Rồi có người mách cho đường về biên giới, chị lần mò bao ngày mới đến được khu vực đường ranh giới giữa hai nước, thế là chị chạy, cứ ngã rồi lại dậy, vùng biên giới cỏ lau um tùm, chị cứ thế mà chạy rồi cũng đến khu vực cửa khẩu Việt – Trung.

Những người ở biên giới phát hiện ra chị, một phụ nữ trong tâm trạng hoảng loạn đã đến hỏi han và làm mọi thủ tục để chị được trở về quê hương. Những người tốt bụng và các cơ quan chức năng ở Lạng Sơn đã nhờ mạng xã hội tìm người thân cho chị. Hai ngày sau, anh trai chị đã đi từ Bạc Liêu ra Lạng Sơn đón chị, phút gặp nhau sau 22 năm đớn đau tủi cực, chị đã khóc tu tu như một đứa trẻ, niềm hạnh phúc được trở về cố hương cùng những tủi hổ khiến chị không thể kiềm chế. Rồi chị cũng đã về đến Bạc Liêu, gặp lại người mẹ 82 tuổi của mình, chị đã khóc oà vì những điều đã xảy ra với mình, trong vòng tay mẹ già, chị đã tìm thấy được bình yên của cuộc đời.

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay