Mai Tôi Đi & Mốt Tôi Đến – NQH & NGUYỄN VĂN MỸ

 Mai tôi đi…      /                                                                                                 Mốt tôi đến…

Mai tôi đi…chẳng có gì quan trọng, /                                   Mốt tôi đến… đó mới là quan trọng

Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,/                                 Về quê trời, là ước vọng tương lai

Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,/                                       Nơi yên vui không cần đến tiền tài

Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn../                    Danh với vọng chẳng ai mơ màng tới

Trên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,/                  Bệnh chẳng sợ vì hồn đang phơi phới

Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,/                                Có đến thăm xin hãy đợi đôi ngày

Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,/                                   Vì hồn tôi như nửa tỉnh nửa say

Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt./                              Và vui sướng đêm ngày không biết tới!

Khoảnh khắc cuối… Đâu còn gì tha thiết../               Trong khoảnh khắc là ngàn năm hạ giới

Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian. /                         Chẳng sợ gì mà đợi để đến sau

Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,/                         Nơi giàu sang đều hưởng lợi như nhau

Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi../                        Miền Miên Viễn sẽ toàn màu tuyết trắng!

Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,/               Không tranh chấp, mà những ngày phẳng lặng

Để đi vào ranh giới của âm dương,/                               Cứ vào đi Ngài luôn sẵn đợi chờ!

Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,/       Cõi Vĩnh Hằng toàn đẹp đẽ như mơ

Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ…/                                   Không dành dựt bon chen như bên nớ

Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,/                           Hãy dứt khoát khi trả xong món nợ

Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,/                  Bỏ lại sau đừng tìm cớ đợi chờ

Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,/                     Hãy yên lòng và đừng có thờ ơ

Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế…/                       Chết không hết, mà đổi bờ sang bến

Mắt nhắm rồi… Xin đừng thương rơi lệ, /                       Khi tôi chết hãy thắp lên ngọn nến

Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu, /                  Ở trong lòng vì thương mến anh em

Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu./                    Hãy nghĩ rằng như nằm ngủ qua đêm

Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống../                 Vào giấc mộng êm đềm chưa thức giấc

Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,/                 Sống với chết thật gần trong gang tấc

Đến trần truồng và đi vẫn tay không. /                            Đời bên kia mới thật sẽ bền lâu

Bao trầm thăng, vui khổ đã chất chồng, /                      Nơi yêu thương và hết sức nhiệm mầu

Nay rũ sạch…lên bờ, thuyền đến bến…/                          Vì công lý trước sau là như một

Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,/                   Trong cuộc sống hãy cố làm việc tốt

Nên xem như giải thoát một kiếp người,/                  Yêu thương nhau đừng dại dột hại người

Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,/                            Tâm hồn ta sẽ mai mãi thảnh thơi

Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp../                             Hồn với xác sẽ sống đời Thần Thánh

NQH 07/31/2013.                                                               NGUYỄN VĂN MỸ

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay