Có một kiểu mỏi mệt không đến từ việc bị đánh đập, mà đến từ việc mỗi ngày phải đối mặt với một người luôn cau có, cộc cằn, sẵn sàng ném vào không khí cả một rổ nặng lời chỉ vì… họ “đang mệt.”
Bạn biết kiểu người đó chứ?
Nói chuyện lúc nào cũng cụt lủn.
Bạn hỏi một câu, họ đáp bằng một cái cau mày.
Bạn vui vẻ kể chuyện, họ “ừ hử” bằng ánh mắt thiếu kiên nhẫn.
Bạn góp ý nhẹ nhàng, họ quát lên: “Đừng có mà nói nhiều!”
Và rồi lại bảo: “Tính tôi nó vậy…”
Nhưng sống lâu với người “tính vậy đó”, có ngày bạn sẽ héo rũ mà chẳng rõ vì sao.
Bạn không còn dám mở lời.
Không còn dám kể chuyện vụn vặt trong ngày.
Không còn dám nũng nịu. Không còn dám buồn.
Bởi bạn biết ở phía đối diện là một tâm tính lúc nào cũng như chực chờ bùng cháy.
Có người từng nói với tôi:
“Chị ạ, em sống với chồng như đi trên mảnh kính. Nhẹ quá thì bị phớt lờ. Mạnh quá thì vỡ. Lỡ miệng là bầu không khí đóng băng cả ngày.”
Và đáng buồn thay, nhiều người đã quen sống như vậy.
Quen nghĩ rằng cộc cằn là bản tính.
Quen nhủ lòng: “Mình chịu nhịn một chút cũng không sao, miễn là nhà cửa êm ấm.”
Nhưng nhà đâu thể gọi là tổ ấm nếu mỗi ngày mình phải… co lại?
Tôi cần nói luôn, cộc cằn không phải là cá tính.
Nó là sự thiếu kiểm soát cảm xúc. Là kết quả của việc sống mà không học cách điều chỉnh bản thân cho phù hợp với người khác.
Họ có thể không giỏi ngôn từ, nhưng không có nghĩa họ được phép nặng lời.
Họ có thể mệt mỏi, nhưng không có nghĩa họ được quyền đổ hết những mệt nhọc đó lên những người yêu thương mình.
Vậy nếu bạn đang sống với một người cộc cằn thì sao?
Bạn có hai lựa chọn.
Một là chịu đựng, nhưng đừng nhầm đó là yêu thương.
Im lặng quá lâu không khiến họ thay đổi, nó chỉ khiến bạn đánh mất chính mình mà thôi.
Giống như nồi nước sôi bị đè nắp lại, lâu dần nước trong nồi sẽ… cạn sạch.
Hai là giao tiếp, thiết lập ranh giới và lựa chọn lại cách yêu.
Không cần phải hét lên, nhưng cũng không phải nín lặng.
Bạn hãy thử nói ra cảm xúc thật của mình.
Ví dụ:
“Em biết anh không cố ý, chỉ là khi anh gắt gỏng, em thấy mình nhỏ bé, em buồn lắm, em không biết phải nói chuyện với anh thế nào.”
Thay vì cứ lặp đi lặp lại cái vòng luẩn quẩn: một người gắt – một người nín nhịn, hãy thử cùng nhau học cách làm… người tử tế trong chính tổ ấm của mình.
Tử tế, không cần “đúng từng câu từng chữ”.
Chỉ cần:
– Không làm nhau tổn thương.
– Không lấy mệt mỏi để biện minh cho sự vô tâm.
– Không nhầm lẫn “im lặng” là bằng chứng của yêu thương nữa.
Tính cách có thể là bản năng.
Nhưng cách cư xử là lựa chọn.
St