Hải quân Hoa Kỳ đã triển khai tên lửa AIM-174B mới phát triển của mình tại khu vực Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương. Tên lửa này có tầm bắn xa hơn tên lửa PL-15 của Trung Quốc vì nó có thể tấn công 250 dặm (400 km). Vũ khí tầm xa này dự kiến sẽ giúp máy bay phản lực của Mỹ đánh từ xa các mục tiêu trong các hoạt động trên chiến trường.
Nó cũng dự kiến sẽ giúp thực hiện các cuộc tấn công an toàn vào các mục tiêu có giá trị cao của đối phương như máy bay chỉ huy và kiểm soát.
Được phát triển từ tên lửa phòng không Raytheon SM-6, AIM-174B đã chính thức được công nhận trang bị cho hành quân vào tháng 7. Tên lửa này, vũ khí có tầm bắn xa nhất mà Hoa Kỳ từng triển khai trong khu vực, tương thích với máy bay chiến đấu Hornest F-18 của ít nhất một đồng minh của nước này là Úc.
Máy bay F-18 có thể mang theo tên lửa AIM 174B @nh istock.
Tuy nhiên, Trung Quốc cũng đã chuẩn bị tương ứng với loại tên lửa PL-17
PL-17 (tên đặt của NATO là CH-AA-12 Auger) hoặc PL-20 là tên lửa không đối không ngoài tầm nhìn, dẫn đường bằng radar chủ động do Trung Cộng phát triển cho Không quân. Tên lửa này được cho là có tầm bắn hơn 400 km (250 dặm) và được thiết kế để nhắm vào các tài sản trên không có giá trị cao (HVAA) như máy bay tiếp dầu và máy bay cảnh báo sớm và kiểm soát (AEW&C).
Cách đây hai năm, quan sát viên quân sự của Tàu từng tuyên bố, ” Với tầm hoạt động 400Km, PL-17 là loại tên lửa bay xa nhất thế giới”
Các báo cáo từ Trung Quốc tuyên bố tên lửa này đã được đưa vào sử dụng vào tháng 11 năm 2022. Tuy nhiên, động cơ chiến tranh thông tin và tuyên truyền đằng sau việc công bố hình ảnh này cũng không thể phủ nhận.
Lịch sử và phát triển
Tên lửa PL-17 đã được thử nghiệm trên máy bay chiến đấu Shenyang J-16 vào năm 2016 và cũng có thể được triển khai trên máy bay chiến đấu Su-30MKK và Su-35 nhập khẩu của Trung Quốc.
Người ta hiểu rằng PL-17 là một sự phát triển riêng biệt từ PL-21 (PL-XX) chạy bằng động cơ phản lực ramjet.
Vào tháng 10 năm 2022, phương tiện truyền thông nhà nước Trung Quốc đưa tin rằng PL-17 đã đi vào biên chế hoạt động của Không Quân.
Thiết kế
PL-17 lớn hơn nhiều so với các tên lửa không đối không tầm xa khác, dài 6 m (20 ft) (trong khi PL-15, AIM-120 dài khoảng 4 m (13 ft)), chứa nhiều nhiên liệu rắn hơn. Chiều dài mở rộng khiến tên lửa không phù hợp với khoang vũ khí bên trong của Chengdu J-20. Trong suốt chuyến bay, PL-17 sẽ dựa vào dẫn đường quán tính, định vị vệ tinh và liên kết dữ liệu để theo dõi mục tiêu. Trong giai đoạn cuối, tên lửa sẽ bật đầu dò đa chế độ với cả radar AESA chủ động, cảm biến thụ động và dẫn đường hồng ngoại để theo dõi mục tiêu một cách tự động.
Tên lửa có cấu hình lực cản thấp và khả năng cơ động được cung cấp bởi bốn cánh điều khiển nhỏ và động cơ vectơ lực đẩy. Tên lửa được cung cấp năng lượng bởi động cơ tên lửa xung kép và bay theo quỹ đạo phóng cao để đạt được tầm bắn được báo cáo là từ 300–500 km (190–310 dặm) bởi nhiều phương tiện truyền thông, hoặc 400 km (250 dặm) theo Viện Dịch vụ Thống nhất Hoàng gia (Anh) với tốc độ tối đa vượt quá Mach 4.
Tên lửa không đối không PL-17 được nhìn thấy trên J-16 của Trung Quốc từ 8 năm trước đây, cùng với các phát triển tên lửa không đối không bắn xa khác của Trung Quốc, là mối quan tâm lớn đối với quân đội Hoa Kỳ. Những lo lắng này phần lớn đã thúc đẩy lực lượng này nhanh chóng đưa vào sử dụng Tên lửa chiến thuật tiên tiến chung AIM-260, là loại tên lửa bay xa và kích thước đủ nhỏ để nằm bên trong máy bay tàng hình, vẫn được phân giữ bí mật , cùng với các sáng kiến tên lửa không đối không tầm xa khác, nhất là tên lửa AIM-174B với tầm hoạt động 400 Km.