Những người đang nằm đây đã từng có mặt trong đời, họ đã được sinh ra và lớn lên như chúng ta, từng cố gắng, từng vui buồn và từng thù hận, ghét bỏ lẫn nhau cũng có.
Nhưng… sau cùng họ sẽ rời đi như cách họ đã đến, chẳng có gì mang theo ngoài linh hồn của chính mình. Rồi nhiều năm sau này, khi từng thế hệ qua đi sẽ chẳng còn ai nhớ về họ nữa.
So với thế giới này, chúng ta thật bé nhỏ.
Những người đang sống hãy nhìn lại, thời gian không còn quá nhiều để chúng ta sống vô tâm và ghét bỏ nhau…
Hơn thua nhau rồi cũng ra đi với 2 tấc đất mà thôi !
Một kiếp người thật ngắn ngủi, thương ai được cứ thương, tha thứ được cho ai điều gì cứ tha thứ, sau cùng trước khi nhắm mắt xuôi tay, những ai có thể nhẹ lòng mỉm cười, bình thản để ra đi với cái chết mới là người hạnh phúc nhất.
Hỡi người ! Hãy nhớ mình là bụi tro… Một mai người sẽ trở về bụi tro…
St.