MẤT NGỦ – Phạm Xuân Trường

Bài thơ rất hay và rất đau, tác giả như viết ra từ máu não, từ linh hồn hơn 13 ngàn người VN chết trong đại dịch cúm Tàu không có nghi thức tiễn đưa!

———-

FB Lao Ta

MẤT NGỦ

Phạm Xuân Trường

(Mở mắt ra đọc tin trên trang của bạn, về một cái chết là hậu quả của nhiều cái chết rùng rợn khác. Lời chia buồn trở nên vô nghĩa. Chỉ cảm thấy bất lực đến tận cùng. Khi không thể nói bằng lời, thì im lặng lại cứ vang lên những tiếng gào thét.

May mà còn có bài thơ này của thi sĩ Phạm Xuân Trường. Không nỡ chúc ông có thêm nhiều đêm mất ngủ).

Đất nước này rồi sẽ về đâu

Hình Tổ quốc dáng lưng còng của Mẹ

Bốn nghìn năm bão dông dâu bể

Chiếc nón trên đầu chằm bằng đá Hà Giang

Từng ngọn cỏ đất này đã hoá mũi chông

Cái chóp nhọn là đỉnh trời Lũng Cú

Là mộc, là khiên để ngăn quỷ dữ

Bốn nghìn năm nuôi mộng bá quyền

Vút lên trời như một mũi tên

Sắc như gươm, nhọn hoắt như ngọn dáo

Là ngọn hải đăng đêm giông ngày bão

Đó là cột cờ Lũng Cú chớ quên

Bệ đỡ xây bằng xương lính máu dân…

Nửa thế kỷ hoà bình sao dân vẫn khổ

Những kẻ cậy quyền đông như cướp chợ

Còn cái lai quần chúng cũng chẳng tha

Ủi cả ban thờ mồ mả ông cha

Ốc đảo Thủ Thiêm bỗng thành binh địa

Đông như quân Nguyên đầu trâu mặt ngựa

Gậy chống lưng nhóm ma quỷ ăn phàm

Đánh Mỹ giữ làng giờ trắng tay không

Dưới ban thờ nhà má là hầm

Nay nhìn mặt các con mà bầm gan tím ruột

Những giống cái và những giống đực

Xoen xoét đua nhau dậy đạo đức Bác Hồ

Đầy tớ nhân dân mà sướng hơn vua

Ghế gỗ dát vàng, vàng đâu nhiều thế

Là phí trên lưng dân, vai trăm loại thuế

Má chết đi con thế nợ “gia truyền”

Bổ nhiệm vào đâu rất đúng quy trình

Tội phải tử hình lại dùng uyển ngữ

Nhớ phát ngôn xưa ngồi trong tứ trụ

Cán bộ sai thì sửa

Cứ kỷ luật thế này “nguồn” lấy đâu ra…

Văn minh giảng đường thầy Chu văn An sống lại cũng thua

Sinh viên bán dâm ba lần chưa bị đuổi học

Nhìn bản mặt bỗng nhiên lợm giọng

“Chán chường muốn mửa cuộc đời ra “ (1)

Cả tin vào y đức của ông, cha

Bao bệnh nhân ung thư nghèo uống Pacma mà chết

Quan lớn vẫn cười tươi như tết

Pháp luật cúi đầu bó tay chấm com

Thiên tử trên giời hạ giới vua con

Rồng lộn Cát linh kìa sông Tô Lịch

Tàn phá cảnh quan, huỷ diệt môi trường

Sông Kim Ngưu thời các Quân Vương

Trâu vàng thiên cung xuống đây dầm nước

Này thành “ Hắc Ngưu “ sông như đổ mực

Một dòng máu đen chảy giữa kinh thành

Miền Trung thắt eo dốc đứng rừng xanh

Cả khúc ruột miền Trung chặt khúc làm thuỷ điện

Lũ chồng lũ hạ du dân chết

Chụm đầu đổ tội cho Trời làm biến đổi thiên nhiên

Thuỷ điện Rào Trăng ai đã đặt tên

Trăng là của trời, rào trăng — dân chết

Quyền lợi nhóm bện như chân Rết

Từ ngõ ngách làng quê tới đỉnh thiên đình

Như nấm sau mưa cỏ lại hồi sinh

Nhấp nhổm tượng đài đốt theo vài ngàn tỷ

Lại quả cho nhau biệt phủ lâu đài

Chưa tốt nghiệp phổ thông lại có bằng tiến sỹ

Quái thai giáo sư, giáo dở, giáo điều…

Nơi chín con rồng nuôi đất phì nhiêu

Kẻ ác nhằm khuất phục dân ta ngăn thượng nguồn mười thuỷ điện

Rồng sặc nước ngàn héc ta ngập mặn

Lúa dậy thì chết đứng giữa mùa xuân

Bộ trưởng điều trần són lệ “thương dân”

Thè lưỡi nếm phân đâu là thật giả

Tội ác tày trời “cứt Trâu hoá đá”

Bao nhiêu năm pháp luật bó tay: nhìn

Có ai về đống sắt vụn Thái Nguyên

Kẻ tàn phá đất nước này máu Tầu chính gốc

Có ai ngờ thâm cung loài rắn độc

Chui thật sâu và leo thật cao

Đất nước này rồi sẽ về đâu ???

Những vụ án oan ép cung người vô tội

Nguyễn Thanh Chấn bẩy năm rời ngục tối

Huỳnh Văn Nén chục năm mới thấy lại mặt trời

Mười bốn năm rồi vụ án Cầu Voi

Mười bảy quan toà ghi tên vào ngục sử…

Thơ dẫu vạn trang không đủ

Về những tham quan cai trị đất nước này

“ Đẩy dân chúng xuống hầm sâu tai vạ “ (2)

Bản tin chiều nay đau thương quá

Bốn mươi lò thiêu Bình Hưng Hoà đã kiệt sức thiêu

Bẩy nghìn mạng rồi chắc chắn còn thiếu

Bốn mươi Công ten nơ lắp sẵn điều hoà

Lình đào năm hec ta

Một ngôi mộ chờ chôn tập thể

Mạng chúng con như rễ bọt bèo

Vì áo cơm như thiêu thân vào phố

Chốt đóng cửa rồi không được chết ở quê….

An Duong Vương xưa tin vào lời thề

Để Cổ Loa còn đau vạn thuở

Ngày xưa có một Trọng Thuỷ

Giờ chui vào rừng sâu nằm phục không đếm xuể Mẹ ơi!!!

Niềm tin chúng con đã cạn kiệt rồi

Chỉ thừa thãi đau thương và dư nước mắt

Phải xa quê cái chúng con cần nhất

Có thật nhiều tiền để phụng dưỡng mẹ cha

Có thật nhiều tiền sửa lại ngôi nhà

Có thật nhiều tiền để cháu đi du học…

Xin đừng hỏi nhiều tiền để làm gì

6h 15 25/8/21

_______________

P/S:

(1). Nơi Gừ , trong tập thơ CỬA MỞ của cố thi sỹ Việt Phương )

(2) Trong Bình Ngô Đại Cáo – Nguyễn Trãi

Nguồn FB Lao Ta https://www.facebook.com/1160946631/posts/10223384412376119/?d=n

May be art of 1 person
Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay