“Khi máy bay bắt đầu rơi, tôi không nghĩ đến công việc. Hay tiền bạc. Tôi chỉ nghĩ đến các con mình — và tất cả những điều tôi chưa từng nói với chúng.”
— Dave Sanderson
Đó bắt đầu như một ngày rất bình thường.
Chuyến bay US Airways 1549, hành trình từ New York đến Bắc Carolina.
Chỉ vài phút sau khi cất cánh — ầm — một đàn chim lao vào động cơ.
Cả hai động cơ mất hoàn toàn sức đẩy.
Chưa đầy ba phút sau, giọng nói của cơ trưởng vang lên qua bộ đàm:
“Chuẩn bị va chạm.”
Không khí thay đổi.
Tiếng hét vang lên khắp khoang.
Dưới chân chúng tôi là sông Hudson – như một nấm mồ lỏng lẻo đang chờ sẵn.
Tôi thì thầm lời tạm biệt trong im lặng…
Và chuẩn bị đón nhận cái kết.
Nhưng rồi – điều không tưởng đã xảy ra.
Chiếc máy bay tiếp nước an toàn trên sông Hudson.
Nhưng sống sót không đến ngay lập tức.
Tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Tôi cảm thấy dòng nước lạnh buốt tràn vào.
Tôi đẩy những người khác đi trước – tôi cần chắc chắn rằng không ai bị bỏ lại phía sau.
Khi tôi cuối cùng cũng thoát ra ngoài, cơ thể tôi tê cứng, bàn chân bị cắt bởi kim loại vỡ, và… linh hồn tôi – như bị tách đôi.
Ngày hôm đó, tôi được sinh ra lần nữa.
Sau tai nạn đó, tôi đã thay đổi mãi mãi.
Tôi bắt đầu chu du khắp thế giới – không phải để nổi tiếng, mà để nói lên một sự thật:
Cuộc đời không nợ bạn điều gì cả.
Bạn không cần phải đợi một cú rơi để nhận ra điều gì thực sự quan trọng.
Bạn chỉ cần tỉnh thức… trước khi “chiếc máy bay của đời mình” lao xuống.
Vì sự thật là thế này:
“Đừng đợi đến phút cuối cùng mới trân trọng cả một đời.
Thời gian không cảnh báo bạn — nhưng nó sẽ dạy bạn.”