(Từ một bài viết của Nguyen Tuan Quynh)
1)Có ba nơi mà tôi tin rằng mỗi người nên một lần đặt chân đến trong đời: bệnh viện, nhà tù và nghĩa trang.
Không phải để sợ hãi. Mà để hiểu, để sống tỉnh táo hơn.
Tôi còn nhớ, có lần con tôi than vãn:
— Cha ơi, sao cuộc đời con cứ trắc trở, công việc mệt mỏi, tình cảm thì lỡ dở…
Tôi cười, nhẹ nhàng bảo:
— Rảnh thì ghé bệnh viện Ung Bướu hay Chợ Rẫy một vòng đi con.
Tôi không hề muốn dọa. Chỉ muốn tụi nhỏ thấy rằng, chỉ cần còn đi lại được, còn tự thở, còn tóc trên đầu, còn cười được, thì mình đã may mắn hơn biết bao người rồi.
Ở bệnh viện, tôi từng thấy những đứa trẻ bé xíu đầu trọc vì hóa trị, vẫn nắm tay mẹ cười. Tôi từng chứng kiến những ánh mắt tuyệt vọng chờ một kết quả sinh tồn.
Và cũng tại nơi ấy, tôi học được bài học đầu tiên:
Sức khoẻ là vốn quý đầu đời. Còn sống, là còn hy vọng.
2)ôi từng ngồi trong phòng chờ trại giam để thăm một người bạn.
Tiếng cánh cổng sắt đóng lại sau lưng, âm vang đó vẫn đeo bám tôi nhiều năm.
Ở trong ấy, mọi thứ đều bị kiểm soát.
Không có lựa chọn, không có tự do.
Bữa ăn đúng giờ, giấc ngủ đúng chỗ, cả ánh sáng cũng không còn là thứ mình làm chủ.
Khi còn bên ngoài, người ta dễ buông những câu như “Làm vầy là có ngày vô tù đó!” — và chỉ khi đã vào, mới thấm:
Tự do không phải là mặc định. Tự do là thứ phải giữ gìn bằng đạo đức và trách nhiệm.
3)Và rồi, có những buổi chiều cuối năm, tôi ghé qua nghĩa trang — nơi yên nghỉ của mẹ, của ông, của bạn bè cũ.
Giữa hàng trăm tấm bia nằm im lìm, có những người ra đi khi chưa tròn đôi mươi, có người sống đến gần trăm tuổi. Nhưng cuối cùng, tất cả đều giống nhau: một nắm tro, một khoảng đất.
Không ai mang theo tiền, chức danh, nhà lầu, xe hơi.
Cái còn lại, chỉ là: “Ông ấy từng tử tế”, “Bà ấy hay cười”, “Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều…”
Ở nghĩa trang, tôi được nhắc nhở lần nữa rằng:
Cuộc đời hữu hạn. Thời gian là tài sản không thể mua thêm.
Ba nơi – ba cú tát nhẹ của cuộc sống.
Không phải để làm ta đau, mà để đánh thức ta khỏi giấc mộng lười biếng, hơn thua và vô nghĩa.
Bệnh viện dạy tôi trân trọng từng hơi thở.
Nhà tù dạy tôi giữ gìn tự do.
Nghĩa trang dạy tôi sống chậm lại và sống có nghĩa.
Vì thế, mỗi sáng thức dậy, tôi hít một hơi thật sâu, đặt tay lên tim và nói thầm:
Cảm ơn đời, vì tôi vẫn đang sống. Vẫn tự do. Và vẫn còn thời gian để yêu thương.
From: Michelle Bui & KimBang Nguyen