Sống lâu hay sống sâu?

Một ước vọng của nhiều người là được sống lâu, sống thọ. Tôi cũng từng như vậy.

Cho đến một ngày, tôi tận mắt chứng kiến những năm tháng cuối đời của người bạn thân của cha tôi, một nghệ sĩ nhiếp ảnh khá nổi tiếng. Ông từng đoạt nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế, có người vợ xinh đẹp, hết lòng yêu thương chồng, năm con đều thành đạt, giỏi giang. Nhiều người xem ông như hiện thân của sự sung sướng, hạnh phúc đủ đầy.

Tôi được ông coi như con. Một lần hai bác cháu ngồi thưởng trà, tôi bảo:

“Trong mắt con, bác là người hạnh phúc nhất trần gian”.

Bác nhìn tôi hiền từ, bảo:

“Khi nào nhắm mắt xuôi tay mới biết mình sướng hay khổ con ạ”.

75 tuổi, bác bị tai biến mạch máu não. Gia đình đưa đi bệnh viện cấp cứu kịp thời nên qua khỏi nhưng bị di chứng liệt nửa người, nói ngọng. Con cái thành đạt, bận rộn nên việc chăm sóc trông cậy cả vào bác gái. Tuổi cao, mắt kém, tối nọ, vợ bác bị vấp ngã cầu thang, gẫy xương hông. Thế là hai bác cùng nằm liệt một chỗ.

Con bác phải thuê người giúp việc. Nhưng chăm sóc hai người già bị liệt quá cực nhọc nên chẳng ai làm được lâu. Cứ tuyển người được vài hôm họ lại nghỉ. Bí quá, các con gửi hai bác vào một trung tâm dưỡng lão tư nhân.

Thương bác, gần như tuần nào tôi cũng vào thăm. Bác cháu chuyện trò rất vui. Tuần nào tôi bận quá không vào là bác điện thoại kêu nhớ. Thời gian đầu, các anh chị con bác còn luân phiên hàng tuần vào thăm bố mẹ. Nhưng rồi những cuộc thăm viếng thưa dần, sau này tính bằng mỗi tháng – ngày nộp tiền cho trung tâm.

Tôi vẫn dành thời gian vào thăm bác. Vẫn gắng kể những câu chuyện vui cho bác nghe. Nhưng bác thì ít nói, ít cười dần. Đôi mắt ngày càng u uẩn. Nhiều lần bác nhìn tôi, ánh mắt vô hồn. Tôi biết bác bị trầm cảm nặng. Mà ở trung tâm dưỡng lão này, chẳng riêng gì bác bị. Nhiều người vào đây thời gian đầu hoạt bát, vui vẻ, nói cười rổn rảng. Về sau, tiếng nói, tiếng cười tắt dần rồi im bặt. Có những lần, nhìn mắt ai cũng đờ dại khiến tôi có cảm giác họ là bệnh nhân tâm thần.

Người già rất cần tình thương, nhất là sự quan tâm của con cháu. Nhưng con cháu còn mải mê trong vòng quay cơm áo, gạo tiền, đâu có nhiều thời gian cho cha mẹ già.

Hơn bốn năm trong trung tâm dưỡng lão, bác mất vào một đêm giông gió. Chẳng ai biết bác mất giờ nào. Bảy giờ sáng hôm sau, cô nhân viên vào phòng thấy người bác đã cứng. Mắt vẫn mở.

Con cháu đưa thi hài bác về quê mai táng. Khách từ khắp các tỉnh thành về viếng nườm nượp, đủ các thành phần, đủ các tầng lớp. Con đường vào làng tắc nghẽn ô tô. Vòng hoa rợp ngõ. Cả làng, cả xã trầm trồ trước đám tang hoành tráng nhất trong lịch sử làng rồi báo chí đăng tin ngưởng mộ. Ai cũng khen bác sướng nhất làng, nhất huyện.

Họ bảo: “Sống sướng, chết cũng sướng. Bõ một kiếp người”, nào có mấy ai biết được bốn năm qua bác “sống hay là bác tồn tại” ra sao…!!!

Riêng tôi, lúc đứng trước linh cữu, nhìn di ảnh bác cười hiền hậu, tai tôi vẳng tiếng của bác “lúc nhắm mắt xuôi tay mới biết mình sướng hay khổ”. Trong tôi chợt vọng lên câu hỏi:

Sống thọ hay sống sướng có thực sự là giá trị lớn nhất của đời người?

Cho đến một ngày kia, chứng kiến cái chết của người em thân thiết, tôi mới tìm được câu trả lời. Em tên Vinh, kỹ sư tin học cho một tập đoàn viễn thông quốc tế tại Việt Nam. Lớp bảy, em bị bệnh thấp khớp chạy vào tim. Tìm hiểu về bệnh, em biết, sự sống của mình có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào.

Mặc dầu vậy, Vinh không hề sợ hãi, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng tích cực, yêu đời. Hàng tuần, từ thứ hai đến thứ sáu, em làm việc cho tập đoàn. Thứ bảy, chủ nhật, em dành toàn bộ thời gian cho hoạt động thiện nguyện. Khi thì phóng xe máy về quê hướng dẫn nông dân cách trồng trọt, chăm sóc rau củ sạch, lúc phóng lên miền núi dạy cho trẻ em dân tộc con chữ, vận động mọi người quyên góp xây trường cho các em. Tôi có cảm giác, bao nhiêu năng lượng em dành tặng hết cho mọi người.

Một lần, tôi hỏi: “Vinh có sợ chết không?”. Em cười bảo: “Không”. Em thấy cái chết không hề đáng sợ. Nếu “nghiệp” mình phải chết thì xin thêm một phút cũng không được. Vì thế, buồn lo làm gì cho sầu khổ. Đời cho em bao nhiêu ngày thì em vui tươi và yêu thương hết thảy. Khi chết, thân thể sẽ về với cát bụi, chỉ những gì ta đã làm sẽ còn với bạn bè, mọi người, gia đình, thiên nhiên và vũ trụ.

Vinh mất trong chuyến đi thiện nguyện xây trường cho trẻ em vùng cao ở tuổi 32, vì bệnh tim. Hơn 2.000 người đã đến viếng em.

Tôi vẫn “thấy” Vinh ở khắp nơi, trong những thanh niên đến với những bản làng xa xôi để thực hiện những chương trình từ thiện với mong muốn giảm bớt sự thiếu thốn, nghèo khổ của bà con.

Tôi “thấy” Vinh trong hình dáng các y bác sĩ ngày đêm căng mình trên tuyến đầu chống dịch để đem lại sự sống cho bao người.

Những người tận hiến cho đời như Vinh giúp tôi thấm thía lời nói của cố Hòa thượng Thích Phổ Tuệ: “Sống được bao nhiêu năm không phải thước đo giá trị của đời người. Vấn đề là sống để thực hiện sứ mệnh gì, mang lại lợi ích gì cho đời, cho đạo”.

Thước đo của đời người không phải thời gian sống mà là sự cống hiến. Dâng tặng cho mọi người trí tuệ và tình yêu thương, đưa ra sáng kiến, phát minh, phát triển khoa học, giáo dục, tạo ra năng suất và sản phẩm, nếu bạn có năng lực.

Và nếu không có gì để cho đi thì bạn vẫn còn có sự chân thành, trung thực, ân cần, thiện chí, nụ cười hay lời nói tử tế để làm ai đó cảm thấy tốt hơn. Bởi, thế giới này luôn không đủ.

Cao Kim Le : Sưu tầm

From: TU=PHUNG


 

CỞI MỞ VỚI SỰ KHÔN NGOAN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Chẳng phải vì không biết Kinh Thánh và quyền năng Thiên Chúa mà các ông lầm?”.

“Như bìa một cuốn sách cũ, nội dung của nó bị xé ra, chữ viết và các chương bị xé lẻ. Nằm đây, thức ăn cho sâu; nhưng tác phẩm sẽ không bị mất hoàn toàn. Vì nó sẽ xuất hiện một lần nữa – như tôi tin tưởng – trong một phiên bản mới, hoàn hảo hơn vốn đã được Tác Giả sửa chữa và bổ sung!” – Benjamin Franklin.

Kính thưa Anh Chị em,

Đó là những gì đọc được trên văn bia của Franklin. Tin Mừng hôm nay tường thuật một kịch bản của những người Sadducêô – vốn không có niềm tin như vị tổng thống – đặt cho Chúa Giêsu. Đó là một kịch bản giả định khá dài và khó xảy ra. Họ đặt vấn đề kẻ chết sống lại. Và Chúa Giêsu kết luận, “Các ông lầm!”. Ngài mời họ ‘cởi mở với sự khôn ngoan’ của Thiên Chúa.

Kịch bản về một người phụ nữ đã cưới bảy anh em sau khi những người này lần lượt qua đời. Kết thúc tình huống, họ hỏi, “Khi họ sống lại, người phụ nữ đó sẽ là vợ của ai?”. Chúa Giêsu trả lời, “Các ông lầm!”. Người Sadducêô, những nhà lãnh đạo tôn giáo truyền thống, chỉ chấp nhận Kinh Torah, năm cuốn đầu tiên của Cựu Ước. Họ không tin có thế giới bên kia hay sự sống lại, vì cho rằng Kinh Torah không dạy điều đó.

Vấn đề của người Sadducêô chính là sự thận trọng và cứng nhắc trong cách tiếp cận đức tin. Họ dựa vào lý trí của con người, áp dụng nó vào Kinh Torah. Và mặc dù lý trí và suy luận hợp lý của con người là hữu ích và cần thiết trong cuộc sống, nhưng họ đã cố gắng giải quyết mọi vấn đề đức tin trong nỗ lực của chính mình bằng cách giải thích Kinh Torah một cách hẹp hòi và cứng nhắc. Họ không cho phép mình ‘cởi mở với sự khôn ngoan’ sâu sắc hơn của Thiên Chúa tràn ngập lý trí khi người ta phải chú ý đến nguồn cảm hứng và mạc khải của Ngài. Thay vào đó, họ rạch ròi trắng đen trong mọi suy luận và thực hành. Để rồi, sự cứng nhắc này dẫn họ đến chỗ “lầm lạc”.

Trong cuộc sống, chúng ta cũng có thể lầm lạc khi sử dụng lý trí một cách cứng nhắc. Chúng ta đơn giản hoá đức tin đến mức nghĩ rằng, mình có thể đạt được mọi câu trả lời bằng nỗ lực của bản thân. Vậy mà, mục tiêu thường xuyên của chúng ta là cho phép tâm trí mình hoàn toàn đắm chìm trong sự khôn ngoan sâu sắc nhất của Thiên Chúa, ‘cởi mở với sự khôn ngoan’ của Ngài và những gì Ngài mặc khải. Những lời dạy của Giáo Hội sẽ hướng dẫn chúng ta, giữ chúng ta trên con đường ngay thẳng; nhưng chính tiếng nói của Chúa – nói với tâm trí chúng ta một cách thực tế và riêng tư – sẽ giúp chúng ta hiểu được chiều sâu, chiều rộng của Thánh Ý, Sự Thật và Sự Khôn Ngoan của Ngài.

Anh Chị em,

“Các ông lầm!”. Hôm nay, hãy suy gẫm về bất kỳ khuynh hướng nào mà bạn trở nên những người Sadducêô. Bạn có cứng nhắc hẹp hòi không? Bạn có cho phép mình lầm lạc khi nghĩ rằng bạn có tất cả các câu trả lời cho mọi vấn đề? Nếu vậy, hãy tìm kiếm sự khiêm tốn; hạ mình xuống trước những bí ẩn của thiên đàng. Hãy dùng tâm trí để tìm hiểu những lẽ thật mà Chúa đã mặc khải và sẵn sàng để ngày càng được thu hút sâu hơn vào sự sống của chính Chúa, ‘cởi mở với sự khôn ngoan’ sâu thẳm của Ngài!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con lầm lạc khi cứng nhắc trước một vấn đề đức tin hay giáo huấn của Hội Thánh. Cho con biết khiêm tốn, dễ dạy trước tiếng nói của Thánh Thần!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

************

Thứ Tư Tuần IX Mùa Thường Niên, Năm Chẵn

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

18 Khi ấy, có những người thuộc nhóm Xa-đốc đến gặp Đức Giê-su. Nhóm này chủ trương không có sự sống lại. Họ hỏi Người : 19 “Thưa Thầy, ông Mô-sê có viết cho chúng ta rằng : “Nếu anh hay em của người nào chết đi, để lại vợ goá mà không có con, thì người ấy phải lấy nàng, để sinh con nối dòng cho anh hay em mình.” 20 Vậy có bảy anh em trai. Người thứ nhất lấy vợ, nhưng chết đi mà không có con nối dòng. 21 Người thứ hai lấy bà đó, rồi cũng chết mà không có con nối dòng. Người thứ ba cũng vậy. 22 Cả bảy người đều không có con nối dòng. Sau cùng, người đàn bà cũng chết. 23 Trong ngày sống lại, khi họ sống lại, bà ấy sẽ là vợ của ai trong số họ ? Vì cả bảy người đều đã lấy bà làm vợ.”

24 Đức Giê-su nói : “Chẳng phải vì không biết Kinh Thánh và quyền năng Thiên Chúa mà các ông lầm sao ? 25 Quả vậy, khi người ta từ cõi chết sống lại, thì chẳng còn lấy vợ lấy chồng, nhưng sẽ giống như các thiên thần trên trời. 26 Còn về vấn đề kẻ chết trỗi dậy, các ông đã không đọc trong sách Mô-sê đoạn nói về bụi gai sao ? Thiên Chúa phán với ông ấy thế nào ? Người phán : ‘Ta là Thiên Chúa của Áp-ra-ham, Thiên Chúa của I-xa-ác, và Thiên Chúa của Gia-cóp’. 27 Người không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là của kẻ sống. Các ông lầm to !” 


 

Bí tích Rửa tội có phải là cách duy nhất để được cứu rỗi không?-Cha Vương 

Mỗi ngày Chúa trao cho bạn một tờ giấy trắng. Bạn sẽ là người vẽ lên đó, vì thế hãy vẽ sao cho đẹp lòng Chúa nhé. Chúc bình an! Mời bạn tiếp tục suy niệm những bài Giáo Lý căn bản trong quyển Giáo Lý YouCat.

Cha Vương 

Thứ 3: 4/06/2024

GIÁO LÝ: Bí tích Rửa tội có phải là cách duy nhất để được cứu rỗi không? Đối với những ai đã đón nhận Tin Mừng và đã biết Lời Chúa Giêsu dạy: “Thầy là Con Đường, là Sự Thật, và là Sự Sống” (Ga 14,6), bí tích Rửa tội là con đường duy nhất cho họ đến cùng Thiên Chúa để được cứu độ. Nhưng vì Chúa Kitô đã chết cho mọi người, và mọi người đều được mời gọi để được cứu độ nên dù một người không có cơ hội học biết về Chúa Kitô và đức tin, mà họ tìm Chúa cách chân thành và sống theo lương tâm mình, họ cũng gặp ơn cứu độ. Họ được rửa tội bằng lòng muốn. (YouCat, số 199) Trong Hội thánh Công giáo, có 3 hình thức rửa tội, nó cho chúng ta biết những người chưa được rửa tội có thể đến được cửa thiên đàng như thế nào.

  1.  1. RỬA TỘI BẰNG NƯỚC: Rửa tội bằng nước là hình thức “thông thường” quen thuộc nhất mà chúng ta thấy.
  2.  2. RỬA TỘI DO LÒNG MUỐN: Hình thức rửa tội thứ hai này khó hiểu nhất và cũng là một trong những hình thức giải thích cởi mở nhất. Ví dụ rõ ràng nhất về hình thức rửa tội do lòng muốn, tức là khi một người đang trên tiến trình nhận phép rửa nhưng không thể hoàn thành nó. “Đối với những người dự tòng chết trước khi được rửa tội, nếu họ minh nhiên ước muốn được rửa tội, đồng thời sám hối tội lỗi và sống đức mến, thì họ được bảo đảm ơn cứu độ, dù chưa thể lãnh nhận bí tích” (GLCG 1259)
  3. RỬA TỘI BẰNG MÁU: Sau rửa tội bằng nước, hình thức rửa tội này là rõ ràng nhất. Về cơ bản đó là khi một người chưa được rửa tội nhưng chết vì đức tin Kitô giáo. “Hội Thánh luôn xác tín rằng những người chịu chết vì đức tin mà trước đó chưa được rửa tội, thì coi như đã được thanh tẩy, vì đã chết cho Đức Kitô và với Đức Kitô” (GLCG 1258).

SUY NIỆM: Thiên Chúa đã liên kết việc cứu rỗi với các bí tích. Vì thế Hội thánh phải không ngừng trao ban cho nhân loại. Từ chối sứ mệnh này là phản bội lệnh truyền của Chúa. Nhưng chính Chúa không bị trói buộc vào các bí tích của Người. Nơi nào Hội thánh chưa đến được, hoặc không làm được – dù do lỗi của Hội thánh hoặc vì các lý do khác – chính Chúa mở ra cho con ngưởi một đường khác để được cứu rỗi. (YouCat, số t.t.)

LẮNG NGHE: Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi.” (Mt 12:50)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin chỉ cho con biết tầm quan trọng của ơn cứu rỗi để con sống thánh thiện hơn mỗi ngày.

THỰC HÀNH: Kiểm tra lại lối sống của bạn coi nó có minh chứng cho đức tin của bạn không?

From: Do Dzung

Đường con theo Chúa -tinmung.net 

Hé lộ cuộc đàn áp nhà sư Thích Minh Tuệ tại Huế

Ba’o Dat viet

June 4, 2024

Công an ập vào bên trong và quàng các dây nhựa màu vàng xích hai tay các vị hành giả đầu đà để áp giải đưa đi. Các sư phản ứng không chịu đi, nhưng họ quá đông nên cuối cùng cũng phải đi. Không có các cãi vã to tiếng trong lúc đó.

Từ chiều 2/6, lực lượng chức năng của tỉnh Thừa Thiên-Huế đã điều hướng đoàn người đi vào đường tránh Tứ Hạ – Phú Bài mà không đi vào thành phố Huế. Đoàn được dẫn tới nghỉ qua đêm trong một lán trại của kiểm lâm giữa một cánh rừng không xa đường lớn. Đoàn bộ hành lúc đó có tổng cộng 72 người kể cả ngài Minh Tuệ. Đoàn người bám theo kể cả các YouTuber, TikToker bị ngăn lại bởi barie. Tại đó đã có máy phá sóng viễn thông.

Khoảng 9 giờ tối, có một xe hơi đi vào, và có những người đi quanh lán để chụp ảnh.

Khoảng 11 giờ đêm có khoảng 70 người tụ tập ở ngoài đường lớn với mong muốn sáng hôm sau được gặp ngài Minh Tuệ đã được hốt lên xe, đưa đi làm việc đến 3 giờ sáng.

Nhà sư Thích Minh Tuệ. Ảnh của Trần Việt Đức

Khoảng hơn 1 giờ sáng ngày 3/6, các lực lượng đạp cửa rào bên ngoài để vào bên trong lán trại. Khi đó ngài Minh Tuệ và Ngài Tuệ Đức ngồi thiền ở phía bên ngoài hiên của lán trại. Các huynh đệ ngủ bên trong lán trại, trong đó có sư Minh Nhuận (vì thế trong lời kể, sư trẻ Minh Nhuận có nói đạp cửa vào bên trong).

Đầu tiên là họ “làm việc” với ngài Minh Tuệ, yêu cầu dừng cuộc bộ hành, nhưng Ngài Minh Tuệ thản nhiên trả lời đây là hạnh nguyện tu tập nên sẽ không có chuyện dừng bộ hành. Lúc đó họ đã ập vào bên trong và quàng các dây nhựa màu vàng xích hai tay các vị hành giả đầu đà để áp giải đưa đi. Các sư phản ứng không chịu đi, nhưng họ quá đông nên cuối cùng cũng phải đi. Không có cãi vã to tiếng trong lúc đó.

Thực hư việc Ban Tôn giáo Chính phủ nói sư Minh Tuệ "tự nguyện dừng bộ hành khất thực"

Những người có hình xăm bị cưỡng bức quyết liệt. Riêng với ngài Minh Tuệ và Tuệ Đức (Sư Rừng Gọi) thì họ không dùng dây để xích tay. Họ đưa ra các xe đã chờ sẵn rất nhiều ở quanh đó, rồi chia làm hai nhóm, một đi về phía Nam và một đi về phía Bắc. Phía Nam, đến Quảng Ngãi thì dừng để đưa vào một trụ sở. Phía Bắc thì đáp xuống một bãi đất trống ở Thị xã Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh.

Họ đưa cho mỗi người một bộ quần áo, gồm quần thể thao và áo phông màu xanh và yêu cầu thay bộ y phấn tảo. Tại Quảng Ngãi, riêng Sư Tuệ Đức – là Thạc sĩ, cũng là một tu sĩ thuộc Giáo hội Phật giáo thì họ đưa vào một phòng riêng, những người còn lại ở một phòng lớn để thực hiện các cuộc làm việc. Mọi người đều bị buộc phải mặc đồ mà họ đưa tới.

Về y phục, có lẽ chỉ có hai ngài Tuệ Đức, Minh Tuệ là không thay y, (ngài Tuệ Đức chỉ cởi y phấn tảo để mặc y màu nâu như các sư của Giáo hội).

de tu su minh tue.jpgMột số sư bị đưa về Hà Tĩnh, buộc cởi y bá nạp và phải ghé quán ăn bên đường xin phở không ăn với nước tương. Ảnh Facebook

Ngài Minh Tuệ cũng bị cưỡng bức đưa lên một xe hơi chở đi. Hiện chưa có thông tin Ngài đang ở đâu, nhưng chắc chắn Ngài không còn ở Thừa Thiên – Huế.

Khi xảy ra biến cố, đoàn bộ hành có 72 người (thất thập nhị hiền), con số đông nhất kể từ khi việc bộ hành của ngài Minh Tuệ được mọi người biết đến. Sức khỏe và ý chí của đoàn bộ hành rất tốt và mạnh mẽ.

Hiện tại, các nhà tu hành phía Nam đã được đưa về các địa phương để bàn giao. Riêng các nhà tu hành phía Bắc đã rải rác đi về phía Nam bằng mọi phương tiện để tìm kiếm huynh đệ và tìm thầy của mình. Màu sắc của hạnh đầu đà với y phấn tảo nhiều màu đang di chuyển tô điểm trên nền xanh của rừng núi miền Trung.

Minh Thành


 

BÌNH YÊN LÀ GÌ … MÀ AI CŨNG MUỐN .. ?

  Tran Thien Cong

Bình yên là những ngày nghỉ .. cùng bạn bè quây quần bên ly café buổi sáng nói chuyện trên trời , dưới đất .. mà chẳng cần biết đúng , sai , hay , dở ..

Bình yên là những lúc .. cùng bạn bè nâng ly bia .. nói chuyện đời , chuyện người , chuyện làm ăn , du lịch … để biết thêm cuộc sống muôn mặt và xả bỏ ưu phiền , rắc rối quanh mình.

Bình yên là khi ngồi trên xe , nhìn cảnh đời vụt qua liên tục trước mắt nhưng không màng bắt lại, cứ để nó tuột đi, trôi đi. Hướng lòng về nhà với niềm vui gặp lại người thân .. sau nhiều giờ làm việc vất vả.

Bình yên là… sau một ngày làm việc, chạy ngay về nhà, tắm rửa, ăn uống, bật nhạc lên và lôi quyển sách ra đọc, hoặc lướt fb.

Bình yên là khi nằm dài giữa bãi biển, ngắm trời đêm khoáng đãng, nghe sóng vỗ ì ầm…

Bình yên là khi thấy .. những người thân hạnh phúc…!

Bình yên là khi biết mình …luôn có một gia đình .. để quay về…

Và bình yên, đôi khi … giản dị lắm, đó là những phút bình dị nhất, ta thả mình với nó, ngắm nhìn, mỉm cười, bước chậm lại một chút…

(sưu tầm)

Xem them:

Còn khi gặp khó khăn, trắc trở, khi bị tù đày, bịnh hoạn, khi bị người khác nhục mạ, chửi bới, nặng lời, nợ nầng tứ tung và gặp nhiều cảnh ngang trái khác nữa làm sao có được bình an ? Tôi chưa có câu trả lời!

 

THÍCH MINH TUỆ” là Ai trong Giáo Hội Công Giáo?

 Gieo Mầm Ơn Gọi

Khi nêu lên một câu hỏi như thế, không ít người nghĩ ngay đến Đức Giêsu. NHƯNG, xin thưa: “KHÔNG PHẢI”. Không ai trên thế gian này có thể so sánh được với Đức Giêsu, sự khác biệt giữa con người (ngay cả “sư” Thích Minh Tuệ) với Đức Giêsu là quá lớn.

Chúa Giêsu Kitô là một gương mặt “độc nhất vô nhị”. Người vốn dĩ là Thiên Chúa nhưng lại hạ mình xuống, nhận lấy một bản tính con người và đã chịu đau khổ, chịu chết trên cây Thập Giá vì chúng ta. Người là Thiên Chúa nhưng lại chấp nhận để con người đóng đinh. Nên một lần nữa chúng ta phải khẳng định lại rằng “KHÔNG AI CÓ THỂ SO SÁNH ĐƯỢC VỚI CHÚA GIÊSU KITÔ”.

Vậy THÍCH MINH TUỆ là Ai trong Giáo Hội Công Giáo?

Xét trên một phương diện nào đó, Giáo Hội Công Giáo có rất nhiều người đã chọn lối sống “TỪ BỎ” hơn cả sư Minh Tuệ. Ở đây, ta chỉ đưa ra một số ví dụ mà thôi.

Trong quá khứ:

1,Thánh Antôn ẨN TU (251): Ngài sinh ra trong một gia đình quý tộc nhưng đã từ bỏ tất cả và sống đời sống ẩn tu trong sa mạc. Mà trong sa mạc thì hết thảy mọi người đều biết: ngày nắng nóng lên đến 45 độ C, đêm lạnh rét xuống tận 20 độ C. Đấy là chưa kể đến phải tìm nguồn nước, thức ăn ở đâu?

Ngày 17.01: kính thánh Antôn Ẩn tu Thánh Antôn tu rừng và câu chuyện ...

2, Thánh Biển Đức (480): Ngài cũng sinh ra trong một gia đình rất giàu có. Ngài đã bỏ trốn khỏi thành Rôma giàu sang sung túc, mà tìm đến một nơi thanh vắng, sống đời ẩn tu tịch mạc. Ngài sống trong một cái hang, hãm mình phạt xác bằng nhiều cách khác nhau, nhằm giải thoát mình khỏi sự nô lệ của thân xác yếu đuối mà tiến gần đến Thiên Chúa hơn.

See the source image

3, Thánh Phanxicô Asisi (1182): Gia đình của ngài là một gia đình thương nhân giàu có nhất nhị tại thành phố Asisi. Ngài được gia đình nuông chiều từ nhỏ nên cậu mặc sức ăn chơi phung phí, hào hoa. Nhưng khi nhận ra tiếng Chúa mời gọi, cậu thanh niên đã từ bỏ tất cả, ngay cả cha mẹ và gia đình; cậu lột bỏ bộ quần áo quý tộc mà khoác trên mình tấm vải rách của người ăn xin. Nơi ngài ở là đầu đường xó chợ, nay đây mai đó. Ngài phó thác mọi sự vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Ngài sống như Lời Chúa dạy: “Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt lưng. Đi đường, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy” (Mt 10,10). Lối sống của ngài đã thu hút được hàng ngàn môn sinh bước theo ngài.

Молитвы Святого Франциска

  1. Thánh Gioan Vianey: nếu nói đến đời sống khổ hạnh thì chúng ta không thể không nhắc đến thánh Gioan Vianey. Ngài thường xuyên hãm mình, hy sinh và phạt xác. Trong suốt 30 năm linh mục, mỗi ngày ngài chỉ ngủ từ 2 đến 3 tiếng đồng hồ, ngồi toà giải tội 10 tiếng và thời gian còn lại là cầu nguyện, thăm viếng, dạy giáo lý. Thức ăn đơn giản chỉ là vài củ khoan hay bột mì. Gường ngủ là mấy thanh gỗ ghép lại với nhau. Chính vì thế, chúng ta không ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của thánh nhân gầy gò và tiều tuỵ.

Tại sao Thánh Gioan Vianney lại ký tên vào bản kiến nghị để chịu “loại ...

Ngày nay:

Hiện nay, có không ít người Công Giáo đã từ bỏ mọi sự để bước theo Thầy Giêsu Kitô. Vì không có thời gian để nói đến tất cả. Nên ở đây, con chỉ muốn đề cập đến đời sống của các tu sĩ Dòng kín (đan sĩ). Ở Việt Nam, chúng ta thường nghe đến Dòng Cát Minh và Dòng Clara. Cuộc sống của các đan sĩ đòi hỏi sự từ bỏ triệt để, nhiều khi còn hơn cả sự Minh Tuệ nữa. Các đan sĩ rời bỏ gia đình, quê hương và mãi sẽ không trở về nhà nữa. Thay vì được đi đây đi đó, các đan sĩ tự nguyện sống suốt đời trong bốn bức tường của đan viện. Các đan sĩ giữ thinh lặng tuyệt đối, chỉ nói chuyện những khi thật cần thiết, thực hiện ăn chay nghiêm ngặt. Có những đan viện, các đan sĩ chỉ được nói và ăn thịt hai lần trong năm (Lễ Phục Sinh và Giáng Sinh). Và những hình thức khổ hạnh khác nữa.

Như vậy, Sư Minh Tuệ có thể là thần tượng trong trái tim của các Phật tử nhưng không phải là thần tượng cho các Kitô hữu. Thật thế, các Kitô hữu hãy luôn tự hào vì chúng ta có một Vị Thầy Chân Thật, là Đức Giêsu Kitô. Chúng ta hãy bước theo Người qua mẫu gương của các thánh.

ST


 

Trung Quốc vừa hạ cánh phi thuyền không người lái trên vùng tối của mặt trăng lần thứ hai

Cuộc chạy đua không gian của thế kỷ 21 đang nóng lên.

Trung Quốc tuyên bố rằng, đây là lần thứ hai, họ đã hạ cánh một tàu vũ trụ không người lái ở phía xa của mặt trăng. Tàu thăm dò Mặt trăng Chang’e-6 của nước này đã hạ cánh xuống lưu vực Nam Cực-Aitken, lưu vực va chạm lớn nhất trên mặt trăng

Vào ngày 2/6. Cơ quan Vũ trụ Quốc gia Trung Quốc cho biết đã hạ cánh lần hai xuống mặt trăng, trước đây Trung Quốc đã hạ cánh xuống khu vực này vào năm 2020 và có kế hoạch đầy tham vọng để đưa con người lên bề mặt Mặt trăng vào năm 2030. 

“Sứ mệnh Chang’e-6 là sứ mệnh lấy mẫu và trở về đầu tiên của con người từ phía xa của mặt trăng”, Cơ quan Vũ trụ Quốc gia Trung Quốc cho biết trong một tuyên bố.

Cơ quan vũ trụ Trung Quốc đã công bố đoạn video về cuộc hạ cánh thành công mới nhất, mà bạn có thể thấy trong video dưới đây.

Cảnh quay mặt trăng bắt đầu gần đầu video ngắn, xảy ra trong khoảng từ 7 đến 45 giây. Các khung tăng tốc cho thấy tàu vũ trụ lơ lửng 100 mét (gần 110 thước) trên bề mặt, nơi nó tự động sử dụng tia laser để xác định vị trí các chướng ngại vật mặt trăng (như đá hoặc hố), trước khi cuối cùng hạ xuống.

Giờ đây, sau khi triển khai các tấm pin mặt trời, tàu sẽ sử dụng máy khoan và cánh tay robot để thu thập đá và đất. Sau đó, một phương tiện phóng, hiện đang nằm trên tàu đổ bộ, sẽ phóng lên khỏi mặt trăng, chở những mẫu đất đá quý giá này tới một quỹ đạo đang chờ sẵn trong không gian. Cuối cùng, các mẫu sẽ quay trở lại Trái đất trong một viên nang được bảo vệ – tương tự như chuyến trở lại mặt trăng thành công của Trung Quốc vào năm 2020.

  Tin nóng: Phó Ban Nội chính Trung ương bị bắt?! – Ba’o Tieng Dan

Ba’o Tieng Dan

Mai Hoa Kiếm

4-6-2024

Chúng tôi vừa nhận được tin, cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an đang tiến hành điều tra ông Nguyễn Văn Yên, Phó Ban Nội Chính Trung Ương. Được biết, ông Yên bị mời về trụ sở công an điều tra hôm thứ Bảy ngày 2-6-2024 và bị câu lưu cho đến nay.

Tin nội bộ cho biết, mọi thủ tục tố tụng đối với ông Nguyễn Văn Yên sẽ sớm được Bộ Công an công bố trong nay mai.

Ảnh: Ông Nguyễn Văn Yên, Phó ban Nội chính Trung ương. Nguồn: BNC Trung ương

Nguyễn Văn Yên sinh năm 1966, quê Mê Linh, Hà Nội. Yên từng công tác trong ngành Công an, hàm đại tá.

Năm 2006, Yên là thư ký của Phó chánh Văn phòng Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng.

Năm 2010, Yên làm Phó vụ trưởng Vụ Công tác phía Nam, Văn phòng Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng.

Năm 2013, Yên là Phó vụ trưởng phụ trách Vụ Theo dõi Xử lý các vụ án của Ban Nội chính Trung ương.

Năm 2015, Yên là Vụ trưởng Vụ Theo dõi xử lý các vụ án, vụ việc của Ban Nội chính Trung ương.

Từ tháng 1-2022 đến nay, Nguyễn Văn Yên được bổ nhiệm chức Phó Ban Nội Chính Trung Ương.

Nguyễn Văn Yên từng bị dư luận xã hội phát hiện và chỉ trích, khi xài đồng hồ đeo tay Patek Philippe World Time Mecca, trị giá 270.000 Mỹ kim.

Ngoài ra còn có tin đồn ông Nguyễn Văn Yên cặp bồ với bà Lê Y Linh, sống trong một biệt thự 400 m2, có giá 50 tỷ đồng, ở khu Biệt thự liền kề khu K Ciputra Tây Hồ (Grand Gardenville Tây Hồ). Nhưng nơi gặp gỡ, hẹn hò cặp đôi Yên — Linh thì ở chỗ khác: Căn hộ cao cấp giá 8 tỷ đồng, tại chung cư UDIC WestLake, đường Võ Chí Công, Phú Thượng, Tây Hồ, Hà Nội.

Bà Lê Y Linh và căn biệt thự ở Ciputra (ảnh dưới). Nguồn: Bộ Công an

Trong một diễn biến khác, ngày 24-5-2024, Cơ quan điều tra (C03) đã khởi tố bị can, tạm giam và thực hiện lệnh khám xét đối với 9 người để điều tra về tội “Vi phạm quy định về quản lý, sử dụng tài sản Nhà nước gây thất thoát, lãng phí“, quy định tại khoản 3 Điều 219, Bộ luật Hình sự năm 2015. Trong đó có bà Lê Y Linh, Giám đốc Công ty TNHH Thương mại Tổng hợp Việt Tín.

Bà Linh bị cáo buộc liên quan trong vụ án “các sai phạm tại dự án khu đất 39-39B Bến Vân Đồn, phường 12, quận 4, TP.HCM”.

Như vậy “liền anh liền chị” sẽ có cơ hội gặp nhau trong trại giam.

Vụ ông Nguyễn Văn Yên bị bắt, dấy lên đồn đoàn rằng hai phe to đang đánh nhau để tranh quyền lực: Phe Tô Lâm – Bộ Công an và phe Phan Đình Trạc – Ban Nội chính Trung ương.


 

CẦU NGUYỆN BẰNG THÁNH VỊNH-Rev. Ron Rolheiser, OMI

Rev. Ron Rolheiser, OMI

Trong thánh vịnh, Thiên Chúa cư xử theo những cách mà Ngài không được phép cư xử trong thần học.

Câu này của cố thần học gia Sebastian Moore nên được nêu bật trong thời đại mà ngày càng ít người muốn dùng thánh vịnh để cầu nguyện, vì họ cảm thấy bị xúc phạm với nhiều điều thỉnh thoảng họ gặp phải trong thánh vịnh.  Ngày càng có nhiều người phản đối dùng thánh vịnh như một cách cầu nguyện (hoặc họ muốn thanh lọc thánh vịnh), vì các thánh vịnh nói về giết người, báo thù, thịnh nộ, bạo lực, gây chiến và trọng nam khinh nữ.

Một số người nói làm sao họ có thể cầu nguyện với những lời đầy hận thù, thịnh nộ, bạo lực, nói về vinh quang của chiến tranh, về tiêu diệt kẻ thù nhân danh Thiên Chúa?  Một số khác thì phản đối tính trọng nam khinh nữ trong các thánh vịnh, khi thần thánh là nam và người nam được tôn sùng quá đáng.  Số khác lại thấy khó chịu về mặt thẩm mỹ.  Họ phản đối: “Đây là những vần thơ dở!”

Có lẽ các thánh vịnh không phải là thi ca tuyệt mỹ và chắc chắn là thoang thoảng có bạo lực, chiến tranh, thù hận, mong muốn báo thù, tất cả đều nhân danh Thiên Chúa.  Phải thừa nhận, nó cũng có tính chất trọng nam khinh nữ.  Nhưng những điều này làm cho thánh vịnh có một cách diễn đạt xấu để cầu nguyện sao?  Tôi xin phép được đưa ra một vài điểm ngược lại.

Một trong những định nghĩa kinh điển về cầu nguyện là “nâng tâm trí và tâm hồn lên cùng Thiên Chúa.”  Đơn giản, rõ ràng, chính xác.  Tôi cho rằng vấn đề thật sự, chính là những lúc cầu nguyện, chúng ta hiếm khi thực sự làm vậy.  Thay vì dâng lên Thiên Chúa những gì thực sự ở trong tâm trí và tâm hồn, thì chúng ta lại có khuynh hướng xem Thiên Chúa là người mà chúng ta cần giấu diếm chân tướng sự thật của những suy nghĩ và cảm giác trong mình.  Thay vì dốc trọn tâm trí và tâm hồn, chúng ta lại thưa với Chúa những gì chúng ta nghĩ là Ngài muốn nghe, những gì không phải là suy nghĩ muốn giết người, khao khát báo thù hay sự thất vọng về Thiên Chúa.

Nhưng, bày tỏ những cảm giác đó mới là điều quan trọng.  Điều khiến cho các thánh vịnh đặc biệt thích hợp cho việc cầu nguyện, chính là vì các thánh vịnh không giấu diếm sự thật với Thiên Chúa, mà lại bày tỏ toàn bộ cảm giác thực sự của con người chúng ta.  Thánh vịnh là tiếng nói thành thật về những gì đang diễn ra trong tâm trí và tâm hồn chúng ta.

Đôi khi chúng ta cảm thấy tốt đẹp và bộc phát muốn nói ra những lời tôn vinh và cảm tạ, thì thánh vịnh cho chúng ta những lời đó.  Những lời này nói về sự tốt lành của Thiên Chúa trong mọi sự, là tình yêu, tình bạn, đức tin, sức khỏe, thức ăn, rượu, và vui hưởng.  Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng cảm nhận như thế.  Cuộc sống có những lúc cô đơn, lạnh lẽo, thất vọng, cay đắng âm ỉ hoặc bạo phát.  Các thánh vịnh cho chúng ta lời thành thật để có thể mở lòng về những cảm giác âm ỉ này với Thiên Chúa.  Cũng vậy, có những lúc chúng ta cảm thấy mình bất xứng, không xứng với sự tin tưởng và yêu thương mình được ban cho.  Và thánh vịnh cũng cho chúng ta lời để nói ra, xin Thiên Chúa thương xót và làm mềm trái tim chúng ta, rửa sạch chúng ta và cho chúng ta một khởi đầu mới.

Cũng vậy, có những lúc chúng ta cảm thấy thất vọng cay đắng với Thiên Chúa, và cần cách để bày tỏ.  Thánh vịnh cho chúng ta lời để nói ra (“Vì sao Ngài im lặng?”, “Vì sao Ngài quá xa con?”), cho chúng ta ý thức Thiên Chúa không sợ những giận dữ, cay đắng của chúng ta, mà như người cha người mẹ đầy yêu thương, Ngài chỉ muốn chúng ta đến và kể với Ngài những chuyện này.  Các thánh vịnh là những phương tiện đầy ơn ích cho việc cầu nguyện, vì chúng nâng lên những suy nghĩ và cảm giác khác nhau của chúng ta lên Thiên Chúa.

Tuy nhiên, có những lý do làm chúng ta thấy khó khăn với thánh vịnh.  Trước hết, thời đại chúng ta thường gạt bỏ ẩn dụ và thích hiểu theo nghĩa đen, một vài hình ảnh trong thánh vịnh lại chướng tai gai mắt.  Thứ hai, chúng ta có khuynh hướng chối bỏ cảm thức thực sự của mình.  Thật khó để thừa nhận những cảm giác mà đôi khi chúng ta đều có, là tự đại, ám ảnh tình dục, ghen tương, cay đắng, hoang tưởng, muốn giết người, thất vọng với Thiên Chúa, hoài nghi trong đức tin.  Những lời cầu nguyện của chúng ta quá thường đi ngược lại những suy nghĩ và cảm giác thật của mình.  Chúng ta cầu nguyện những điều mà chúng ta nghĩ là Thiên Chúa muốn nghe.  Thánh vịnh thì trung thực hơn.

Cầu nguyện với sự trung thực tuyệt đối là một thách thức.  Tác giả Kathleen Norris nói như sau: “Nếu cầu nguyện đều đặn, thì không thể nào cầu nguyện cho chuẩn được.  Đâu phải lúc nào chúng ta cũng ngồi thẳng thớm, càng không thể lúc nào chúng ta cũng có những suy nghĩ thánh thiện.  Khi cầu nguyện, chúng ta đâu thể lúc nào cũng mặc bộ đồ đẹp nhất, thường là mặc những bộ đồ đủ sạch sẽ.  Chúng ta đọc quyển sách chúc tụng của Kinh Thánh thông qua mọi tâm trạng và tình trạng cuộc sống.  Những lúc thấy thảm thê tột độ, chúng ta vẫn hát.  Ngạc nhiên thay, thánh vịnh lại không phủ nhận những cảm giác thật của ta, mà lại cho chúng ta được phản chiếu nó, ngay trước mặt Thiên Chúa và mọi người.”  Những câu cách ngôn tạo cảm giác tốt đẹp thể hiện cảm giác chúng ta nên có, chúng không thể nào thay thế được tính thực tế đời thực của các thánh vịnh bày tỏ những cảm giác thật mà đôi khi chúng ta có.  Bất kỳ ai nâng tâm trí và tâm hồn lên Thiên Chúa mà không bao giờ nói đến những cảm giác cay đắng, ghen tương, thù hận, ghét bỏ, và chiến tranh, thì nên làm người soạn những câu bắt tai để viết thiệp, chứ đừng đi làm cố vấn tâm linh cho bất kỳ ai.

Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim


 

KÍNH CHIẾU YÊU! – Tiến sĩ Tô Văn Trường

✍️Tiến sĩ Tô Văn Trường

 Nhiều người hỏi, tôi cứ lần khân mãi không bình luận về nhà sư Thích Minh Tuệ, vì mình không am hiểu về đạo Phật. Nhưng để phúc đáp bạn bè, thôi thì tôi cứ xin nói theo thiển ý dưới góc nhìn đơn giản như sau:

Một người tu hành theo Phật pháp, lẽ thường xuất gia thì danh từ chung gọi là nhà sư như sư thầy, sư ông, tại gia gọi là cư sỹ, tu sỹ. Các từ đại đức (Bhadanta), thượng tọa (Sthavira – Thera), hoà thượng (Upadhyaya – Upajjhaya) vốn được dùng để tôn xưng một vị tu hành theo Phật giáo đã đạt thành quả nhất định. Về sau, những từ này trở thành tên các cấp bậc (giáo phẩm) khác nhau, do Giáo hội Phật giáo phong. 

Khi các vị đại đức, thượng tọa học qua trường thì cũng được cấp học vị cử nhân, thạc sỹ, tiến sỹ. Như vậy, có thể hiểu, “sư”, “nhà sư” là cách nói dân gian chỉ người tu hành. Còn đại đức, thượng toạ, hoà thượng là giáo phẩm do Giáo hội Phật giáo phong.

 Công dân Lê Anh Tú (Thích Minh Tuệ) không nhận mình là sư mặc dù trên thực tế có thời gian ông đã ở chùa, lấy pháp danh Thích Minh Tuệ và trên thực tế đang tu tập theo Đạo Phật. Nhưng người nói tiếng Việt dùng từ “sư” gọi ông là đúng nghĩa. Không nhất thiết cứ phải thuộc “biên chế” của một chùa nào mới là sư. Tục ngữ chẳng đã có câu “Thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa” là gì?

 

Nhà sư Minh Tuệ chọn cách tu khổ hạnh (hạnh đầu đà), âm thầm miệt mài 6 năm qua đầu trần, chân đất, đi khắp mọi miền của đất nước chỉ ăn 1 bữa cơm chay vào buổi trưa , ngủ ngoài trời, không nhận tiền bạc, khiêm tốn xưng “con” với mọi người. Thích Minh Tuệ xuất hiện như một luồng ánh sáng chiếu kỳ lạ, đã soi thấu những hào quang giả tạo của giới tu “thích cúng dường”, “thích tí khí ” của một bộ phận không nhỏ Phật giáo hiện nay.

 Trong Phật giáo Việt Nam thời hiện đại có thiền sư Thích Nhất Hạnh nổi tiếng toàn thế giới. Nhưng tăng đoàn của Ngài không thuộc Giáo hội phật giáo Việt Nam. Nói theo công văn của Ban trị sự Giáo hội thì cả thiền sư Thích Nhất Hạnh và các đệ tử của Ngài cũng không phải là “tu sỹ phật giáo” vì không có trong danh sách tăng ni do Giáo hội quản lý.

 Thầy Minh Tuệ là một hiện tượng, một năng lực, một nhân cách không tầm thường. Tuy nhiên, câu chuyện chính ở đây không phải là về sư Minh Tuệ, mà là về những bức xúc của dư luận lâu nay trước quá nhiều nhiễu nhương, tiêu cực trong giới tu hành buôn chùa bán Phật. Những nỗi niềm, khát khao của dân chúng về các vị chân tu và về đạo đức xã hội đã tích tụ đủ lớn để thành một kho xăng.

 Nhưng ngọn lửa châm vào kho xăng ấy không phải là ngài Minh Tuệ mà lại chính là cái công văn tai hại của Ban trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam “quốc doanh”.

(20+) Facebook          

Nói tóm lại: Ngài Thích Minh Tuệ quá đơn giản, quá chất phác, thậm chí còn hơi ngây ngô nhưng lại trở thành một loại thuốc thử khiến cho các loại bệnh tật, các loại “ma tăng” hiện nguyên hình và cả hệ thống “Phật giáo quốc doanh” rung chuyển. Hay nói cách khác, dư luận gọi Ngài là “kính chiếu yêu” cũng là điều dễ hiểu.


 

THẦY MINH TUỆ TRONG MẮT TÔI-Phêrô Nguyễn Văn Khải

Phêrô Nguyễn Văn Khải

THẦY MINH TUỆ TRONG MẮT TÔI

Tôi không gọi nhà tu Thích Minh Tuệ bằng “ông” với cung giọng rẻ rúng, kinh thường và bất kính như báo đài vô đạo của chế độ cộng sản.

Tôi gọi là nhà tu Thích Minh Tuệ là “thầy” với tất cả ý nghĩa tốt đẹp của từ này, dù biết thầy không thuộc về một giáo hội và không được ai “chứng giám”.

Gọi như vậy không có nghĩa là tôi nhận thầy Minh Tuệ là thầy của tôi. Không! Tôi chỉ có một thầy là Chúa Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ duy nhất của tôi và tôi tin Ngài là đấng cứu độ duy nhất của thế giới này hôm qua, hôm nay và mãi mãi.

Tôi thấy con người không thể tự mình cứu được mình. Con người đã bị tội lỗi và sự chết thống trị, trở nên rất yếu đuối và giới hạn, giới hạn như thân phận phải chết của con người.

Chỉ nhờ Chúa con người mới đủ sức để vượt thắng tội lỗi và sự chết, trở thành nghĩa của của Đức Chúa Trời và trở nên hoàn thiện như Ngài.

Tôi tôn trọng các tôn giáo chân chính và tôn trọng mọi cá nhân. Tôi đặc biệt tôn trọng những nhà tu chân chính, bất kể họ tu theo pháp môn nào.

Theo giáo lý Công giáo, tôi tin tất cả các tôn giáo chân chính đều là những bước chuẩn bị cho người ta đón nhận Chúa Kitô, tất cả những gì tốt lành, thánh thiện, chân thật, bình an, đức hạnh đều là hoa trái của Chúa Thánh Thần.

Tôi thấy thầy Thích Minh Tuệ là một nhà tu chân chính. Thầy tìm hạnh phúc qua cửa của “địa ngục”, nghĩa là thầy tìm sự giải thoát, hoặc ít ra là thầy rèn luyện thể xác và tinh thần trong một nếp sống khổ hạnh triệt để bằng cách chỉ đáp ứng nhu cầu vật chất tối thiểu của sự sống thể xác.

Ngược lại, những kẻ giả tu thì “tìm đường xuống địa ngục qua cửa của thiên đàng” (Victor Hugo). Họ tìm cách làm tiền tín đồ. Họ trở nên giàu có cách bất chính và bất công. Họ theo đuổi lối sống tiện nghi và vội vàng hưởng thụ vật chất.

Họ lợi dụng tôn giáo để thao túng dân lành ít hiểu biết. Họ lấy ý riêng của họ làm ý Trời Phật để giảng dạy cho dân, bất chấp những nguyên tắc đạo đức, bất chấp quy luật khách quan của vũ trụ, bất chấp cả giáo lý và giáo luật của tôn giáo họ mang danh.

Thông tấn xã Việt Nam nói thầy Thích Minh Tuệ đã “tự nguyện dừng đi bộ khất thực”.

Tôi tin đó là lời nói láo của chế độ cộng sản Việt Nam, giống như họ đã và đang nói láo về bao nhiêu chuyện lớn nhỏ liên quan đến vận mệnh dân nước, đến chính tổ chức Đảng và các lãnh đạo Đảng của họ và đến thế giới.

Tôi thấy những ngày vừa qua, có những cái loa của chế độ và của tôn giáo quốc doanh, chính thức lẫn không chính thức, trực tiếp lẫn gián tiếp, cứ đặt điều, chụp mũ, xuyên tạc, bôi nhọ thầy Minh Tuệ đủ chuyện bằng những lời lẽ nguỵ biện ti tiện, điên cuồng, chẳng khác ma quỷ đang gào thét, như họ đã làm và đang làm đối với nhiều cá nhân và tập thể công chính xưa nay.

Tôi thấy báo chí cộng sản cứ cố tình gắn cái chữ “khất thực” với cái chữ “đi bộ” của thầy”. Cứ làm như là mục đích đi bộ là để khất thực, trong khi thầy đâu có lấy đó làm mục đích? Ngay cả cái việc “bộ hành” từ sáu năm nay của thầy cũng chỉ là một “phương tiện” một cách thức “tập học” để giác ngộ mà thôi.

Karl Max, ông tổ của cộng sản đã tuyên bố: “chế độ nào tôn giáo nấy”. Chế độ cộng sản là ma quỷ, (tôi nói chế độ chứ không nói con người), vì vậy chế độ sẽ cố biến tôn giáo thành ma giáo, biến các tu sĩ thành các ma tăng. Cộng sản rất hồ hỏi khi thấy các chức sắc tôn giáo đi theo đường lối của họ.

“Chế độ nào tôn giáo nấy”. Chế độ cộng sản là ma quỷ. Ma quỷ làm sao chịu được thánh nhân! Ma quỷ và các đồ đệ của chúng sẽ hiệp đồng để loại trừ và tiêu diệt thánh nhân.

Tôi tin cộng sản đã dùng và sẽ còn dùng bạo lực để khống chế thầy Minh Tuệ. Số phận hiện nay của thầy ra sao? Thầy còn sống hay đã chết? Thầy còn tỉnh táo hay đã bị đánh thuốc làm cho tâm thần? Thầy còn khoẻ mạnh hay đã bị và sẽ bị đầu độc để sớm đổ bệnh và qua đời?

Việc chế độ cộng sản dùng bạo lực để chấm dứt lối tu hành độc đáo và tốt lành của thầy Minh Tuệ chứng tỏ rằng Việt Nam không có tự do tôn giáo và nhà cầm quyền không tôn trọng các quyền căn bản của con người.

Thật là đau đớn thay khi một công dân không vi phạm luật pháp quốc gia, không vi phạm giáo luật, không làm gì hại đến người khác, nhưng không được sống theo lối sống tốt lành và thánh thiện mình đã ước mơ và đang thực hành.

Sự kiện nhà cầm quyền và giáo hội quốc doanh dùng bạo lực để đàn áp thầy Minh Tuệ cũng cho thấy chế độ chỉ chấp nhận người dân sống theo bầy đàn, không chấp nhận được các cá nhân sống theo nhân vị, theo phẩm giá và ý muốn tự do của mình.

Việc đàn áp thầy còn là dấu chứng tỏ: cơ chế không chấp nhận được phi cơ chế, nô lệ không chấp nhận được tự do, lừa đảo không chấp nhận được trung thực, bóng tối không chấp nhận được ánh sáng, bất chính không chịu được công chính.

Họ không muốn đón nhận ánh sáng, nhưng cũng không muốn người khác nhận được ánh sáng. Họ sống trong tối tăm và họ cũng muốn giam hãm người khác trong bóng tối. Nói như Chúa Giêsu: họ không muốn vào thiên đàng và họ tìm cách ngăn cản người khác vào thiên đàng.

Quan niệm duy vật- một quan niệm mê lầm của cộng sản- mà cụ thể là coi vật chất quyết định tất cả, coi kinh tế là thước đo mọi giá trị khiến cho người dân, kể cả nhiều người tu, điên cuồng làm giầu bằng mọi giá, bất chấp đạo lý, khiến cả xã hội ngập tràn trong dối trá, bất công và bạo lực, vì thế xã hội Việt Nam ngày nay rất cần có những con người như thầy Minh Tuệ.

Sự hiện diện của thầy, lối sống của thầy Minh Tuệ là một luồng gió mát làm thức tỉnh và hoản cải nhiều tâm hồn, cả tín đồ lẫn tu sĩ thuộc mọi tôn giáo và thậm chí cả người không có niềm tin tôn giáo, giúp người ta giác ngộ, hoặc ít ra cũng hiểu ra thế nào là chân tu và thế nào là ma tăng.

Trong tư cách là một linh mục Công giáo, tôi tin vinh quang Thiên Chúa là con người sống, mọi người đều là hình ảnh của Ngài, tất cả các tôn giáo chân chính đều là bước chuẩn bị cho tâm hồn cho người ta đón Chúa Kitô, tất cả những gì tốt lành, thánh thiện, chân thật, bình an đều là hoa quả của Chúa Thánh Thần.

Tôi không sợ Phật giáo có những tu sĩ và tín đồ tốt. Một Phật tử tốt thì hơn một kitô hữu xấu. Một đại đức tốt thì hơn một linh mục xấu. Nếu các tu sĩ và tín đồ Phật giáo đạo hạnh và hiểu biết thì Công giáo Việt Nam cũng tự nhiên sẽ tốt lên theo. Nước nổi thì bèo nổi. Thân phận chúng ta gắn chặt với nhau.

Ngược lại sẽ là mối nguy hiểm và một sự áp lực to lớn đối với Công giáo, nếu Giáo hội Phật giáo và các chức sắc của Giáo Hội này trở thành những cái loa tuyên truyền, hoặc những cánh tay nối dài cho cộng sản để chế độ này tiếp tục bịt mắt, bịt tai, bịt miệng, trói chân, trói tay và móc túi người dân, hoặc biến dân thành con tin để làm tiền.

Kinh Thánh nói “khi nền móng cương thường đổ nát, thì người công chính làm được chuyện gì?”

Tôi tin thầy Minh Tuệ làm được nhiều chuyện, không phải thầy làm được ông nọ bà kia chức cao quyền trọng, hoặc xây được chùa cao nhà lớn, nhưng thầy gây được cảm hứng hướng thiện trong lòng người.

Với tôi, vị thầy vĩ đại là vị thầy gây được cảm hứng hướng thiện và siệt việt cho tha nhân. Cái cảm hứng ấy sẽ thay đổi cá nhân và xã hội theo chiều hướng tốt. Chúa Giêsu là như vậy và vì vậy ngày nay Kitô giáo trở thành tôn giáo đông tín hữu nhất.

Các môn đệ của Chúa Giêsu như Thánh Phanxicô Assisi thời Trung Cổ và Thánh nữ Têrêsa Calcutta thời hiện đại và bao nhiêu vị thánh khác cũng là những con người gây được nhiều cảm hứng như vậy cho rất nhiều người trong thế giới bất phân biệt dân tộc, quốc gia và tôn giáo.

Trong lịch sử Việt Nam, xưa nay không một tu sĩ nào chủ trương và thực hành được một nếp sống khổ hạnh độc đáo như thầy Minh Tuệ. Cũng không có tu sĩ nào sớm gây được cảm hứng rộng rãi như thầy, cả trong tôn giáo lẫn nghệ thuật.

Chế độ cộng sản có thể tiêu diệt thầy, nhưng tôi tin tinh thần và bóng dáng của thầy sẽ còn in dấu trong ký ức của muôn đời và ngày mai có thể người ta sẽ lại “phong thánh” cho thầy!

Phũ phàng thay có thể chính những kẻ đàn áp và loại trừ thầy hôm nay vì lợi ích bẩn thỉu của họ, thì ngày mai, một khi thầy đã qua đời, lại cũng vì lợi ích bẩn thỉu của họ, họ sẽ lại là những kẻ “phong thánh” sớm cho thầy.

Cầu xin Chúa ban cho xã hội có thêm nhiều người có tinh thần tu hành chân chính. Đặc biệt cầu xin Chúa ban cho thầy Minh Tuệ được bình an và luôn nâng đỡ bước đường tu của thầy. Thầy không sợ chết nhưng tôi mong thầy đừng bị chết sớm!./.

Roma, ngày 4 tháng 6 năm 2024

Linh mục Phêrô Nguyễn Văn Khải DCCT