Cuộc Đời Của Mẹ – Nguyễn Thế Giác

Cuộc Đời Của Mẹ

(gởi về các em để tưởng nhớ

Một linh hồn khả kính)

Nguyễn Thế Giác

Mẹ kết bạn năm lên mười bảy tuổi.

Mười tháng sau… có con trai đầu lòng.

Ôi! Cuộc đời như mây bay, gió thổi…

Thời gian thoi đưa, bóng câu qua song!

Cách Mạng Mùa Thu nuôi quân hũ gạo.

Giảm Tức, Giảm Tô…vang dội chiến khu.(lối đánh thuế của Cộng Sản)

Cha An Trí tận núi rừng An Lão.(ở tù)

Phần Mẹ đàn con, lại đi thăm tù.

Ngày ấy, con đâu chừng mười hai tuổi.

Theo Mẹ thăm Cha cải tạo rừng sâu.

Chạy theo Mẹ như thời gian dun rủi.

Lưng đeo ba lô, túi dzết, dép râu…

Con hỏi Mẹ, Cha vì sao nông nổi?

Cắt nghĩa cho con vỏn vẹn mấy lời.

Phú hào, Địa Chủ từ thời ông Nội.

Mà Cha mày phải uống nước cầm hơi.

Mười lăm tuổi vào trường Dòng nội trú.

Phượng gọi Hè chưa thấy Mẹ lên thăm.

Ngày Mẹ đến báo tin buồn ủ rũ.

Cha của mày lại học tập một năm.(tù)

Hai Mẹ con âm thầm xe thổ mộ.

Rời Phú Kim như phách lạc hồn xiêu.

Đời mạt vận chúng diễn trò đấu tố.

Tòa Án Nhân Dân bày vẽ đủ điều.

Mẹ cõng mắm đưa lên nguồn đổi gạo.

Quốc lộ cao nguyên hiểm trở vô cùng.

Đường mười chín từ thời Tây: độc đạo.

Đèo An Khê heo hút nhất miền Trung.

Buôn bán Thượng, ngược xuôi đời hồ hải.

Thửa sắn, nương khoai chiu chắt tháng ngày.

Nuôi một đàn con hai trai, năm gái.

Từng đứa lớn khôn chăm chỉ vá may.

Tiết Đông Chí gió đèo heo hút thổi.

Mẹ chắp từng miếng vải vụn làm mền.

Cặp kiếng lão chảy dài trên sống mũi.

Miếng trầu thơm miệng Mẹ dễ gì quên.

Thời kháng chiến quê mình trường cấp Một.

Muốn lên cấp Hai phải học xa nhà.

Con cần mẫn để sau này khỏi dốt.

Mai mốt với đời, nối gót Ông Cha.

Mẹ trở về làng mình… Tây đổ bộ.

Vườn Trống Nhà Không phát động phong trào.

Máy bay bà già thả bom khủng bố.

Nhà Nước chuyển tù đổi trại: đề lao.

Cha được đưa về gần quê tí nữa.

Liên Khu Năm hậu cứ, hậu cần.

Mẹ đi thăm nuôi mỗi tuần hai bữa.

Hiệp Ước Chia Đôi, Cha được đặc ân.

Lại một lần bỏ quê lên Tỉnh.

Nhìn mái nhà xưa không khỏi nghẹn ngào.

Mẹ thâu dọn những đồ dùng lỉnh kỉnh.

Gió căng buồm… hồi tưởng tựa chiêm bao.

Hai mươi tuổi nghe sặc mùi binh lửa.

Làm thân trai cầm súng giữ quê hương.

Đời bất hạnh thân ta còn một nửa.

Mẹ u buồn mái tóc điểm hoa sương.

Thằng bệnh viện liệt giường, thằng mất tích.

Nước mắt không còn để khóc cho con.

Mẹ sửng sốt: Trời không chiều sở thích!

Thì ta đâu dám trách đấng Vuông Tròn.

Mẹ can đảm như đoàn quân bách thắng.

Mớm cho con từng hơi thở hào hùng.

Đất Bình Định còn hai mùa mưa nắng.

Con phải làm rạng rỡ tiếng Quang Trung.

Giờ lịch sử như hồi chuông cáo phó.

Quảy lên vai nặng nợ nước tình nhà.

Thời với thế, Mẹ không hề biết rõ.

Gắng về quê mà gối đất Ông Cha.

Mười mấy năm chập chờn trong giấc ngủ.

Thánh thót lời ru tiếng hát ma Hời.

Có ai tưởng Sài Gòn giờ thất thủ?

Mẹ chờ con tăm cá vẫn mù khơi.

Rồi trở bệnh hiểm nghèo không thuốc chữa.

Cha viết thơ gói lời Mẹ trối trăn.

Vào bệnh viện Mẹ gọi tên từng đứa.

Thần trí hôn mê nước mắt khôn ngăn.

Bên này đại dương thư từ cách trở.

Thầy thuốc cho toa Âu Dược gởi về.

Lọ thuốc tốt chúng âm thầm tháo gỡ.

Nhà Nước ơi! Thương hại cảnh dân quê.

Nằm thoi thóp như lúa mùa chờ nước.

Từng tế bào đen đét gọi nhau đi…

Đã đánh mất một bàn chân năm trước.

Quạnh quẽ đời, Mẹ chẳng thiết tha gì.

Chiếc xe lăn gởi Mẹ hiền xấu số.

Sáu tháng tròn đi hơn nửa địa cầu.

Giấy báo nhận Mẹ hóa người thiên cổ.

Cha âm thầm lái nốt quãng đời sau.

Mẹ giũ sạch bụi trần giờ Hoàng Đạo.

Chít khăn xô cháu chắt quấn vội vàng.

Miền vĩnh cửu nhớ con hiền, dâu thảo.

Ấm mộ phần êm ái chiếc áo quan.

Thế là hết! Mẹ ra đi vĩnh viễn.

Con bên này năm đứa gối niềm đau.

Cõi xa xăm… hồn linh nơi vinh hiển.

Chứng giám chúng con giây phút nguyện cầu.

Ngày Giỗ Mẹ một năm tròn cách biệt.

Trời quê hương như phảng phất đâu đây.

Gởi về Mẹ bao nỗi niềm thương tiếc.

Cõi âm dương hồn đi gió… về mây…

Nguyễn Thế Giác

Được xem 5 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay